Chương 1 Bấm để xem Mai này anh sẽ kể với con chúng mình về Yên của anh ngày ấy- mẹ chúng nó bây giờ đã vì mối lương duyên này mà mạnh mẽ và phi thường ra sao.. - Nhật An thỏ thẻ nói với Yên. Yên rời khỏi Hà Nội khi trời còn đương nắng gắt, một mình lên các trang mạng lớn nhỏ rao bán bình ga, quạt điện. Bàn học, tủ quần áo. Nước mắt cứ lăn dài hai bên má, mũi đỏ sụt sùi nhưng vẫn một mực "em ổn", "em dọn một chút là xong hết", "mươi phút nữa là em ra bắt xe được rồi". Cũng định giận dỗi vì tủi thân nhưng vì anh cách cô cả ba tiếng xe khách liên tỉnh, đành thôi.. Nâng lên bỏ xuống nhiều món đồ trong tiếc nuối để đồ đạc chỉ gọn trong chiếc vali size hai tám, gửi nhờ cô chủ trọ chiếc xe đạp điện, tôi về miền biển cùng anh.. Tất thảy hành trang của Yên bây giờ là nụ cười của người con trai ấy. Không thẳng nổi lý trí cô nghe theo nhịp bước của trái tim, đánh cược được mất với tương lai.. Hai mươi tuổi, cô thề thốt với đời rằng sẽ yêu một chàng trai cùng quê để gần bố mẹ, gần các em. Cũng từng cao hứng khuyên cô bạn hàng xóm khi chuyện tình với một anh khác tỉnh bị phản đối gay gắt, mà so với vùng biển này, chàng trai ấy còn gần nhà chán. Trước khi hai mươi mốt, một anh bạn có nhà ở Hà Nội để ý cô, mẹ chỉ bảo: Hà Nội đèn xanh, đèn đỏ khó đi lắm, cô liền giữ khoảng cách với cậu ấy; chị bán cháo chai đẩy thuyền anh nhân viên Toyota quê Ba Vì mà bố gạt tay: Tàu xe bất cập, cô liền thôi nói chuyện.. Để đến năm hai mươi mốt cô yêu anh.. Hà Nội những ngày đầu tiên.. Một Hà Nội rất tình hiện ra trong mắt cô gái lần đầu biết yêu. Ngoài cả một bầu trời tuổi thơ cất ở góc nhà nhỏ của mẹ thì bây giờ trong hành trang của cô có Hà Nội: Không phải phồn hoa, không phải bon chen mà là những bước chân thanh xuân nhiều vấp váp.. Yên bắt đầu với Hà Nội cùng mối tình đầu non trẻ. Tất nhiên, ấy không phải anh. Có ai đó nói, lần đầu yêu ai đó là một trải nghiệm thay đổi cuộc đời. "Trải nghiệm này không giống bất cứ điều gì bạn từng có và người yêu đầu tiên trở thành một thứ vĩnh viễn trong ký ức của bạn" (Schiff). Nhưng người ta cũng bảo: Tình đầu thường rất đẹp nhưng kết cụ thường là chia tay. Yên và Minh cùng quê. Cậu ấy học ở trường Trung Cấp nghề mãi Thanh Xuân, cô học ở Cầu Giấy, trong những ngày đầu non nớt ở nơi xa lạ có một người để cùng nhau ăn mì tôm lúc đói hay cùng nhau lướt facebook kiếm việc làm theo giờ để có tiền bắt xe về nhà cũng đủ để tim nhỏ rung rinh, cứ ngỡ rằng cho tới nhiều lần mười năm sau này vẫn nguyên vẹn để kể lại cho con cháu nghe ai ngờ ấy là một mảnh vỡ. Khi mười chín tóc Yên dài thướt tha, óng ả có một mái tóc dài, đen mượt. Có những ngày hết tiền cô phải lục tung các trang dạy - học make up để cầu mong có một học viên nào đó "thuê" tóc của mình. Yên không đặc biệt xinh, mặt cô tròn, đôi mắt hai mí, chiếc cằm V-line bù đắp thay chiếc trán cao ương ngạnh và chiếc mũi không thẳng dọc dừa, vừa đủ để mấy chị học make – up luyện tay. Tiền công khi ấy là năm mươi ngàn cho hai đến ba tiếng ngồi im lặng, thẳng lưng như một bức tượng sáp. Thỉnh thoảng không hợp mỹ phẩm da bị kích ứng hoặc mụn đến chơi, cô cũng kệ. Ngày nào nhiều đăng ký được nhiều job hay người ta thuê cả mặt lẫn tóc cô cũng kiếm được một trăm rưỡi đến hai trăm ngàn, có ngày tìm mòn, ảnh post tràn trên nhóm cũng không ai book lịch. Tóc và da cứ thế xấu dần đi vì thiếu sự chăm sóc, cặp chân mày đen dày nhạt dần, thưa dần, thậm chí có chị make non tay "lỡ" cạo gần chụi, những lần như thế, nhiều lần như vậy, cô về soi gương rồi chán nản khóc tu tu. Khóc chán, ngày mai lại tìm job vào những buổi trống lịch học. Đỉnh điểm là một ngày cuối hè, Yên liều mạng nhận job cắt tóc ngắn, định bụng cắt ngắn để thay đổi bản thân và chấm dứt việc làm mẫu make ở đây. Yên hỏi Minh, dẫu đã được gàn nhưng cô vẫn cắt. Từ một cô gái có mái tóc tự nhiên đen dài, tóc tôi ngắn cũn cỡn lạ lẫm. Hai ngày sau cô gặp lại Minh, cậu giận dỗi nói chia tay, cô ngỡ ấy là đùa. Vậy nhưng tin nhắn thưa dần, sự lạnh nhạt hiện hữu, cậu ấy nói lời chia tay thật. Vâng! Là Yên bị "đá". Khi ấy Hà Nội là thứ duy nhất còn xót lại cùng ngổn ngang những mảnh vỡ. Mái tóc ngắn vừa vặn là lý do. Yên níu kéo cậu bằng tất cả chút niềm tin còn lại, cô non nớt tìm mọi cách cho mái tóc nhanh dài, tha thiết khẩn cầu cậu cho cô một tháng để cả hai bình tâm hơn- cậu đồng ý nhưng thực chất đã nhất nhất sẽ bỏ lại cô - mãi sau này tôi mới hiểu ra, còn Yên không chỉ một tháng, mà nhiều tháng sau này vẫn gửi đến máy cậu một vài điều níu kéo. Tháng cuối cùng ấy, bằng sự gắng gượng cuối cùng thì phải, cậu mua cho cô một cây đàn ghita, đó là món quà duy nhất, đó cũng như một sự cảm ơn cho những tháng ngày tôi tất bật kiếm tiền dưới hình hài một đứa sinh viên năm nhất kia.. Hà Nội những ngày cuối cùng.. Hà Nội những ngày cuối cùng, Yên quen anh. Cô vẫn cho rằng Hà Nội như thể gửi anh đến để tạ lỗi cho tất thảy những nhọc nhằn khi ấy. Dường như nơi đây đang xoa dịu tâm can cô bằng nụ cười vừa đủ che đi ánh mắt buồn của anh. Tôi từng một mình ngồi bên bờ hồ Phương Liệt oán trách, từng dựa vai cô bạn thân cùng lớp thở dài than vãn hay cứ vu vơ kể lại những ngày đầu tiên ấy chỉ để mong được một lời khích lệ rằng việc tôi cố gắng chờ đợi và níu kéo người con trai ấy là đúng, hoặc không chỉ là lời động viên kiểu: Anh ta vẫn còn yêu mày, chỉ là có lý do nào ấy- đại loại vậy.. Hà Nội khắc nghiệt quá! Nhân duyên phải chăng là thứ lạ lùng nhất trên đời này.. Cô quen biết An vào một ngày cuối mùa xuân, họ quen nhau qua những tháng ngày chật vật với đồ án tốt nghiệp của Liên. Yên là điều kiện để anh giúp Liên hoàn thành đồ án. Công việc của cô là trả lời tin nhắn của anh, chấp nhận việc được tán tỉnh cho đến khi Liên tốt nghiệp. Vì hướng ngoại nên Yên cũng không ngại trò chuyện với anh. Khác với suy nghĩ của cô, anh không tán tỉnh, không vồn vã chỉ hỏi han một cách bẽn lẽn vô cùng. Anh nhạt nhẽo và kiệm lười khiến cô không có cách nào để duy trì việc trả lời tin nhắn của anh hoặc có thể, họ không hợp nhau thật. Cũng có thể, cô lo sợ mình sẽ phải lòng một kẻ khác chốn, vấp váp lần nữa trong tình yêu. Facebook anh nhạt nhẽo như cách anh nói chuyện với cô. Giao diện là Groot – một nhân vật siêu anh hùng rất đáng yêu và nhiều cảm xúc, hiện diện trong hình hài một cái cây cùng một thanh niên hai tư tuổi, ra trường và đi làm với chiếc tên facebook Yo Ro không có ý nghĩa gì. Thỉnh thoảng nhưng có lẽ là mới chỉ gần đây mới có một vài caption kiệm chữ, khi thì là ảnh một mình đi siêu thị, khi một mình dạo công viên, một mình chơi đồ hàng với mấy con rối bằng bìa các-tông tự làm. Yên hướng ngoại, cả newface của tôi là những ngày cuối lang thang cùng Liên, họ ghi lại tuổi trẻ này bằng những kỷ niệm ghép lại với nơi đây. Dùng vốn chữ nghĩa non trẻ của mình và cả của người khác để tạo những chiếc caption mùi mẫn tùy tâm trạng bấy giờ. - "Tôi đã luôn ấp ủ một hy vọng mong manh rằng sẽ được gặp lại cậu vào một ngày nào đó. Thanh xuân ấy sẽ là của chúng ta ?" – kèm một bức ảnh mặc sơ mi trắng mơ mộng trước gương, có lẽ ngày ấy cô vẫn ôm hy vọng sẽ gặp lại cậu, tên bạn trai đã đá cô sau nhiều năm yêu đương vụng dại. Có lẽ cô đã nuôi hy vọng sẽ làm rung động người ta vào một ngày trời trong trẻo như chiếc tuổi hai mươi mốt của cô bấy giờ. - "Là bão lòng.. sẽ là lần cuối cho tim lệch vài nhịp, cho bản thân ngu xi vội mừng hy vọng.. Ừa, là đã đứt, nhưng sao đứt không nối mà vội bỏ đi, trước kho đứt là cả một quãng thanh xuân đẹp lắm.. Ừa, là đã đứt, nhưng người đã từng nói sẽ trân trọng cơ mà.. Ừa, sẽ qua, không là mau qua, nhưng cũng sẽ qua, vậy thì để tôi một mình loạn nhịp với nó đi.." - Khi này một đứa mới lớn nhiều lạc quan như Yên vẫn đang mơ mộng vẽ tiếp bức tranh đã khô mực từ lâu với người yêu cũ chăng? - "Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình có thể quên được người cho đến một ngày tôi vô tình xem lại những tấm ảnh của người ngày đó! Tôi thấy lòng nhẹ tênh và dửng dưng! Đâu có ai vì thiếu đi một ai mà không sống nỗi trên cõi đời này, phải không ?" - kèm một tấm hình chụp cùng Liên ở Bờ Hồ. Cô nên buông bỏ thật rồi.. Yên cũng từng nhiều lẫn mường tượng khoảnh khắc khi cô gặp anh, có thể sẽ là một buổi hẹn dạo quanh Bờ Hồ hay đi ăn kem nơi Hồ Tây hoặc không có thể là quán trà sữa hay một địa điểm đặc biệt nào đó, nhưng mọi thứ duyên trên đời dường như đều thực sự kỳ lạ đến ngỡ ngàng.. "Chào anh, chàng trai chưa từng là dự định cho tương lai của tôi ngày ấy.." - Yên ghim một tin nhắn lên facebook, để chế độ mình tôi.
Bấm để xem Chương 2. Cô cũng từng nhiều lẫn mường tượng khoảnh khắc khi cô gặp anh, có thể sẽ là một buổi hẹn dạo quanh Bờ Hồ hay đi ăn kem nơi Hồ Tây hoặc không có thể là quán trà sữa hay một địa điểm đặc biệt nào đó, nhưng mọi thứ duyên trên đời dường như đều thực sự kỳ lạ đến ngỡ ngàng.. Liên gói ghém Hà Nội và trong hành trang nhỏ, nhất nhất quyết định về quê. Hợp đồng phòng trọ của Liên chấm dứt, còn ít ngày nên không muốn ký tiếp nên dọn ra ở cùng Yên. Chớ trêu thay, Yên ở nhờ căn nhà nhỏ chị Oanh – cháu của bà bác họ cô. Lẽ ra phải gọi bằng cô, nhưng vì trẻ nên mọi người bảo cô cứ gọi bằng chị cho dễ nói chuyện. Chồng chị mất cách đây ba năm, con gái chị vừa lên lớp một, Yên vì quý mến nên chiều nào làm thêm về sớm không bận gì đều cố gắng ra phụ chị cho chị đỡ nhọc. Mọi thứ không có gì cho đến ngày Liên về ở cùng. Ban đầu chị vui vẻ đồng ý, nhưng khi cô đi sớm về muộn thường xuyên hơn, chị khó chịu ra mặt. Dẫu không được trả đồng tiền công nào cho công việc bốn đến năm tiếng mỗi buổi chiều, nhưng Yên làm việc hết sức vui vẻ. Căn nhà năm mét vuông trật trội, tầng một và nhà vệ sinh bên cạnh chị để làm hàng, Yên ở tầng hai vừa đủ kê một tấm palet một mét năm và chiếc tủ quần áo, chị thuê một triệu đồng chẵn mỗi tháng. Liên bảo cô, với từng ấy tiếng phụ việc một ngày, mỗi tháng ở Hà Nội này cô có thể kiếm được sấp sỉ hai triệu mà không mang tiếng ở nhờ, nhưng cô tặc lưỡi chẳng toan tính gì nhiều cho nhọc. Đỉnh điểm là ngày sinh nhật cô, cẩn thận báo cho chị vào đầu giờ chiều rằng sẽ về muộn, ấy mà chị khó chịu ra mặt. Mỗi lúc mỗi khó chịu khi cô chỉ thường phụ chị vào lúc cao điểm sau đó về sớm, Yên quyết định dọn ra ngoài thuê phòng trọ sống. Phần nữa, cô cũng có dự định chuyển về sống gần trường vì mùa đông tới, cô sợ không dậy sớm đi học nổi. Giáp Bát cách trường cô hơn mười cây số.. Yên vẫn chưa tìm được phòng trọ, nhưng vì bên cạnh cô là Liên nên cô không có lấy một chút lo lắng. Hệt hai kẻ vô gia cư yêu đời, họ cười tươi với những trải nghiệm vô gia cư của mình. Giờ làm của cô hết trước Liên hai tiếng vì cô làm trên kho, còn Liên làm nhân viên bán hàng. Hết giờ làm, khách vắng, Yên ngồi ở bậc cầu thang thứ ba, một bên là gương to, một bên là bàn thu ngân, dựa lưng vào bàn thu ngân và ngồi nhìn vào gương liên thiên kể về viễn tưởng về những ngày mai, ngày kia của hai đứa, thỉnh thoảng lại phá lên cười. Cô không xinh nhưng rất thích soi gương. Cũng chưa có một ai nói với cô rằng xấu thì không nên soi gương nên cô càng hay soi gương. Cô hay nhìn vào gương và cười hết cỡ để thấy chiếc má lúm hờ hờ bên trái của mình hoặc không là ra sức nặn mấy chục con mụn đầu đen ở cánh mũi, nhiều khi cũng chỉ để xem hôm nay có mập lên không. - Hôm nay mình ở đâu nhở? - Chúng mình đi cả đêm ở Hà Nội đi! – Yên đề nghị - Bằng xe đạp điện? – Liên hỏi lại - Hết điện thì dắt bộ, mà tao mới thay ắc quy rồi, yên tâm! Mọi điều đáng sợ trên đời bỗng nhẹ tênh nếu bên cạnh một đứa dám nghĩ còn một kẻ dám gật đầu. Cả hai ở cửa hàng, tắm gội và chọn một bộ đồ thật xinh giữa mớ hành lý to đùng gửi nhờ ở cửa hàng. Hết giờ làm, họ bắt đầu hành trình xuyên Hà Nội của mình, lang thang từ Thợ Nhuộm qua Hồ Gươm, đứng chụp hình ở bảng tin của "báo mới", qua Nhà Thờ lớn rồi đến Phan Đình Phùng, cứ vừa đi vừa check in mọi ngóc ngách rồi thỉnh thoáng phá lên cười giữa đêm Hà Nội vắng lặng nhưng vẫn lung linh bởi ánh đường đèn mix với đường led của nhiều hàng quán phố cổ. Hà Nội lúc này hoàn toàn lạ lẫm trong mắt hai cô gái đôi mươi. Họ đi bằng ánh mắt hà hứng nhất, cứ đi, đi đến bất cứ con đường nào mình muốn và sẵn sàng tâm lý: Nếu xe hết điện sẽ cùng nhau dắt bộ hết đêm. Lấy hết can đảm, Liên rủ Yên lái xe đi lên cầu Thăng Long. Mười giờ đêm, cầu Thăng Long ánh lửa phập phùng bởi những nhóm phượt đang cùng nhau nướng ngôi, nướng khoai. Họ tíu tít chuyện trò, thỉnh thoảng lại phá lên cười sảng khoái. Ở Hà Nội, nếu không một lần ghé cầu Thăng Long vào giờ này thật đáng nuối tiếc. Dừng chân gần một nhóm phượt gần mình nhất, Liên hồ hởi xin được ngồi cạnh đống lửa góp vui. Họ vui vẻ đồng ý, mời hai cô gái trẻ ăn ngô. Yên lém lình bảo: - Em mà biết trên này vui vậy, tháng nào hết tiền em cũng lên đây là không đói. - nói rồi nhe nhởn cười khì. Liên nhìn cô, ghẹo lại: - Khiếp, mày nói cứ như mày định lên đây xin ăn ấy. Đói quá, gọi tao, nếu tao cũng như mày, mình cùng đi.. Câu chuyện qua lại khiến họ nhanh chóng bắt thân với các anh chị trong đoàn phượt đêm ấy.. Ăn ngô nướng xong, họ quay về và rẽ vào Yên Phụ, đến hai phần ba đường cạnh cây cột điện có một cụ già nhặt chiếc túi bóng, tóc cụ lại bạc nên tất cả qua ánh nhìn của người đi đường chỉ là một bóng trắng, cả hai đứa chột dạ, không ai nhìn ai nhưng mặt như cắt không còn giọt máu. Xe đạp điện lại yếu dần, không đủ sức để vặn ga vụt lên thật nhanh nữa, đến hết con đường, rẽ vào phố cổ Yên mới hoàn hồn, quay lại thấy Liên đang run vì khiếp sợ.. Đến hai giờ đêm, không còn chút sức nào nữa nên họ quyết định quay lại cửa hàng ngủ nhờ mặc dù chưa xin phép chị chủ, và lại, xe cũng đã hết điện.. Liên nhanh nhảu nhờ anh Yo Ro tìm giúp một phòng trọ gần khu của anh để Yên tiện đi học, anh nhiệt tình lắm, thấy bảo đi làm về còn đi hết ngõ này ngách kia hỏi phòng. Nhưng sau đó, lại bảo họ cố chờ thêm vài ngày vì chỗ anh có chị sắp chuyển đi, giá lại rẻ nên họ đồng ý. Câu chuyện Hà Nội đêm hôm qua Yên hớn hở kể cho anh nghe, đã tưởng anh sẽ cười ngặt nghẽo với những chuyện họ trải qua. Vậy nhưng anh lo lắng khẽ trách: "Khu ấy rất nguy hiểm, hai đứa điếc không sợ sung à, anh bảo rồi mà". Sau chuyện ấy, cả ngày hôm sau anh cứ hỏi đi hỏi lại Yên sẽ đi đâu, ngủ ở đâu, bảo Yên và Liên hãy qua phòng anh ngủ, anh sang phòng bạn-Yên nhất mực không đồng ý. Yên ngủ nhờ phòng của Ninh Sao - một em bé học cùng lớp ngoại ngữ với cô, khá quý cô và cực kỳ đáng yêu. Liên có vẻ khá thích thú cho cái sự lang thang cơ nhỡ này, cùng nhau lang thang và kể cho nhau nghe trăm ngàn câu chuyện trên trời, dưới biển và cười như thể giữa Hà Nội chỉ có hai đứa. Ngày tiếp theo đó, họ chọn lang thang ở cicrel K vì thấy bảo ở đó mở cửa cả đêm và mùa nóng, sinh viên hay ra đó để ngồi ké điều hòa. Chúng tôi mua rất nhiều thứ: Bánh kẹo và ăn, an tâm rằng đêm nay không phải tìm chỗ ngủ. Nhưng không, sau mười hai giờ đêm ở đây không cho khách ngồi nữa mà chỉ mở cửa bán hàng! Hai cô gái lại chọn lang thang.. Những ngày tiếp đó cứ diễn ra không định sẵn. Một vài bạn nam Liên quen tình nguyện cho chúng tôi mượn phòng vì họ có trận đấu game mấy ngày. Cũng có ngày, cả hai dừng chân ở một nhà nghỉ nào đó vào giữa đêm khi xe đã hết điện và bản thân đầy mùi bụi bặm.. Bỗng thấy, Hà Nội này giống ngôi nhà khổng lồ quá.. Còn hai ngày nữa có phòng để ở, họ dọn đồ để nhờ ở phòng anh.. Đây là lần đầu tiên Yên và An chạm mặt nhau sau những ngày dài gặp nhau qua tin nhắn và biết mặt nhau và ảnh trên mạng xã hội.. Tất cả trước mắt Yên là một chàng trai vô cùng thư sinh, cô thực sự ấn tượng bởi nụ cười hiền thật hiền của An - nụ cười che đi đôi mắt lúc nào cũng buồn của anh. Không có một định nghĩa nào cho từ "đẹp trai" nhưng bạn bè Yên sau này gặp đều khen anh như vậy, có nhiều người còn bảo cô là một đứa con gái khá may mắn nên mới gặp được anh. An là kỹ sư ở một công ty viễn thông nên đi công tác khá nhiều hoặc nếu không đi công tác thì cũng làm việc ở công ty nhiều hơn ở phòng trọ. Hôm ấy, Yên và Liên chẳng muốn đi đâu nữa vì khuân cả bao đồ to đùng từ Thợ Nhuộm ra Cổ Nhuế thực sự không hề nhẹ nhàng, cái vẻ tinh ranh của Ngân khi đó gợi ý cả nhóm ba người bọn họ chơi tú lơ khơ quệt son hết đêm vì xe hết điện rồi mà lại không có tiền ra nhà nghỉ ngủ nữa. Anh hiền lành đồng ý ngay.. Chơi bài đến hơn mười một giờ đêm, ai nấy đều hoang mang nhìn đồng hồ. An mạnh dạn đề nghị: - Hai em ngủ trên này đi, anh trải chiếu xuống dưới đất. Mai chúng ta đều phải dậy sớm, anh thức nữa mai ngủ gật sếp trừ lương chết dở. - Anh nằm trên giường đi, ba người cơ mà! Liên mở lời mà Yên muốn nhảy vào cắn xé cô ra thành trăm mảnh, đồ án của nó xong rồi, lại tính mưu kế gì nữa đây. Chưa dứt suy nghĩ, Liên đã lại tiếp lời: - Anh nằm ngoài, Yên nằm giữa, em có người yêu rồi, em nằm trong. - Có người yêu rồi nên nằm trong á? Yên quắc mắt nhấn mạnh từng chữ trong câu nói của Liên. Chỉ có An tủm tỉm, trấn an cô: - Anh không dám làm gì em đâu. Chẳng qua phòng có một chiếc quạt, anh nằm đất không có quạt Liên tội thôi. Yên chẳng thương anh tẹo nào ư? Yên ngượng mặt không nói gì thêm. Nằm giữa khiến Yên khó chịu vô cùng, không dám trở mình sợ Liên đang nằm bên trái tỉnh giấc, cũng sợ va phải An đang nằm bên phải. Vờ nhắm mắt, đếm từ một đến một nghìn vẫn không vào giấc nổi. An bất chợt nắm lấy tay cô. Ở tình huống này, một chiếc lá rơi cũng lam cô thảng thốt nói chi một chiếc năm tay của người con trai như anh. Không biết bởi sự xui khiến của một thế lực nào đó, cô đáp lại như thể biết trước. Đôi gò má nóng bừng, ánh mắt nhìn An nhìn cô như chờ đợi một cái gật đầu. Như bị điều khiến, Yên gật đầu.. Cứ thế họ yêu nhau, chẳng bởi câu tỏ tình nào trước đó..
Bấm để xem Bấm để xem Chương 3 Ngày 11/05/2018.. Yên đi học, buổi sáng cô cứ lăn tăn mãi về cái nắm tay khi ấy, bằng chút lý trí cuối cùng cô tự nhủ: Cái nắm tay ấy chỉ là rung động nhất thời, giữa cô và An chỉ nên là bạn bè, là mối tương thân giữa hai kẻ xa lạ giữa hàng ngàn người lạ khác. Bởi sau này khi chỉ cần một trong hai người chuyển đi nơi khác sẽ tự khắc thành những người như chưa một lần biết tên nhau. Yên vốn không tin vào thứ gọi là "tiếng sét ái tình", càng không tin anh có thể yêu một con bé lần đầu tiên gặp mặt cho dù họ đã thấy nhau nhiều lần qua ảnh hay nói với nhau hàng trăm câu chuyện. Cộng thêm những vấp váp đã từng, cô không cho phép bản thân mình vội vàng. Cô thừa nhận, cô sợ đổ vỡ. Càng trưởng thành, càng sợ đổ vỡ. Càng trưởng thành Yên càng sợ bỗng dưng chỉ còn lại một mình mình chơ chơ ra đó. Ai biết được rằng nếu lần này vấp ngã cô sẽ lại mất bao nhiêu lâu để đứng lên.. - "Em chưa muốn yêu" Mặc dù giữa chúng tôi chưa hề có một lời ngỏ nhưng cô muốn vậy – phải thật rõ ràng. Cô nhắn cho anh một tin nhắn với mong muốn cả hai bình tâm suy sét lại mối quan hệ này. Sau tin nhắn và cả một cuộc nói chuyện dài sau đó, cô vẫn không có một cái tên thỏa đáng cho mối quan hệ của họ. Anh vẫn nhẹ nhàng và từ tốn hỏi han và lắng nghe mọi câu chuyện vụn vặt của cô. Anh bắt đầu hỏi nhiều hơn về gia đình cô, cô lại kể về bố, về các em. Cô nói với anh bố cô rất tuyệt, cô may mắn được chứng kiến bố cô từ những ngày cô còn bé xíu, cái nhà bố xây năm hai nghìn mà đến tận bảy năm sau mới có tiền nát nền, cái giường dột bốn người nằm chung, chăn nuôi làm ăn hết dịch nọ đến dịch kia, bố cô vẫn chẹp miệng an ủi mẹ cô: "Thôi mẹ nó ạ, giàu có số, cố không giàu".. Và đến bây giờ, nhà cô khang trang, bạn bè ông gần mười năm nay mới gặp lại, ngỡ ngàng thốt lên: Thật chẳng ngờ hai vợ chồng ông dựng được cơ ngơi khang trang này. Vốn chẳng có gì to tát so với dân làng, chòm xóm nhưng trong mắt mọi người bố cô vốn đã làm nên kỳ tích.. Cô cứ kể, còn anh chỉ nghe. - Bao giờ cho anh về thăm bố nhé! Cô coi đó là một tin nhắn xã giao không hơn. Cũng tò mò về gia cảnh của anh nhưng cô chọn im lặng. Thiết nghĩ nếu anh muốn kể anh đax kể rồi, khi nào anh kể, cô sẽ sẵn sàng nghe. Cô gái mới lớn như Yên ngoài gia đình, vốn chẳng có gì nên vô tư nghĩ rằng gia đình bình dị như cô ai cũng có. Đêm cuối ở Hà Nội, Liên đề nghị cả hai hãy lại nhờ phòng An một hôm nữa. An vui vẻ đồng ý và đề nghị anh sẽ ra quán net nếu Yên thấy không tiện. Liên nhanh nhảu gàn: - Anh sợ anh lại làm cái gì nó à, anh ra quán nét bọn em nào lỡ. Một đêm thôi, không việc gì đâu đúng không Yên? Liên nói vậy, cô đâu nói thêm được gì nữa, khẽ đáp lại lời Liên: - Thôi anh cứ ngủ ở đây cũng được, nhờ phòng anh tụi em cũng áy náy lắm. Cổ Nhuế cách bến Mỹ Đình chỉ dăm cây số, ngày mai Liên muốn về thật sớm. Lâu rồi chưa về, cô nhớ nhà rồi. Yên hụt hẫng, trong lòng bỗng dưng thấy trống trải vô cùng. Nốt hôm này, ngày mai cô lại lủi thủi một mình với công việc, với bài vở. Tan làm lúc chín giờ tối, ngày cuối cùng hai đứa lang thang giờ này cùng nhau, Liên chất vấn Yên mãi về anh đến phát bực. Họ bắt đầu nói chuyện bỗng dưng giống như hai bà cụ non - Mày có thích anh Yo Ro không? Câu chuyện của bắt đầu bằng câu hỏi thẳng thắn của Liên. Yên thoáng chốc nghĩ về An với cái nắm tay vội khi đó. - Cũng không khẳng định nhưng xa quá. Mày xem, nhà tao có bốn chị em gái, nếu nay mai đứa nào cũng đi xa như tao thì làm thế nào? Bốmẹ tao chắc chẳng nghe đâu, xa quá! - Ôi dào, nghĩ nhiều làm quái gì, cái duyên cái số mày tránh mà được à? Mà nhà đông con gái kiểu gì chẳng có đứa xa đứa gần, đứa sướng đứa khổ.. - Trước cái Huyền cạnh nhà tao ấy, yêu một ông ở Hưng Yên bố mẹ nó phản đối, tao khuyên ngăn ghê lắm ai dè nghiệp quật trúng tao luôn. Thế có được gọi là quả báo không mày? Hai đứa phá lên cười rồi lại chuyển sang mọi vấn đề nhân-quả trên đời.. - Ngày trước đi học vì ghét con Mơ Lan (Lan là tên mẹ nó), mà đã ghét nó lại yêu thằng Sơn ở trường bên. Tao mày với cái Vân ra công ra sức phá đám cho chúng nó chia tay ai biết sau này đám mình không cần phá vẫn chia. - Cái Vân cũng thế, phá đám nó đã không thành còn yêu phải đúng thằng Sơn xóm mày rể rách xuốt ngày xuống nhà ăn vạ còn gì.. - Liên hào hứng - tao thì đúng tên không ra thể thống cống rãnh gì, chia tay rồi vẫn bám theo ăn vạ xuốt ngày dọa dẫm đòi quay lại.. - Ờ, vậy ít nhất chúng mày còn có giá, tao bị đá. Tao thấy nhục với tụi bây quá trời! Cứ luyên thuyên cho đến gần mười giờ thì đến Cổ Nhuế.. Yên khá thích bài hát mà An mở, có lẽ ngày nào anh cũng mở bởi cô thấy anh đặt chế độ lặp lại cho bài hát này: "Anh nhớ em rất nhiều kể từ khi mình còn chưa gặp nhau.." -một bài hát chẳng buồn cũng không hẳn là vui nhưng dễ làm người khác không thấy khó chịu khi nghe dù là lần đầu hay lần thứ n. Sau bữa ăn tươm tất với canh rau ngót nấu thịt và trứng rán của An, anh lại hý hoáy làm việc với máy tính, Yên dựa lưng vào Liên, luyên thuyên ngàn chuyện kể từ ngày đi học đến giờ, thậm chí lại còn cả tương lai, có thể kể xong mai thức dậy lại quên hết mà kể lại lần nữa nhưng chẳng sao, cuộc đời này mấy ai có thể cùng nhắc lại chuyện chín năm trước rồi tưởng tượng mười năm sau như vậy. - Mai em bàn giao lại bạn em cho anh nhé? - nghe đầy ý tứ trong câu nói của Liên. Yên chau mày lầm bẩm "con điên" - Mai mấy giờ em về? Sao không ở đây chơi nữa, dù gì cũng chắc chẳng lên Hà Nội nữa đâu.. - Em về không anh lại chướng mắt, chắc muốn đuổi em quá rồi mà không dám nói to chớ gì? Em cho anh mượn tạm thôi, mấy nữa em lại đòi. - Liên mãi mãi "thật thà" và biết lối đi vào lòng người thế, lúc nào cũng vậy, cho dù là với ai đi chăng nữa. - Chẳng vậy thì sao? Anh mượn Yên anh chẳng trả đâu! - An nửa đùa, nửa thật Cuộc nói chuyện của họ kéo dài đến mười một giờ đêm, sau đó mới đi ngủ. Lần này cô nhắm mắt coi như đã ngủ một cách ngon lành, chỉ qua đêm nay thôi, ngày mai cô sẽ yên vị ở một phòng khác. Ngày mai đưa Liên ra bến xe cô sẽ dọn phòng, xắp xếp mọi thứ ngăn nắp và không làm phiền đến anh nữa. Hà Nội nhiệt độ tăng theo ngày, một chiếc giường bé con mà ba con người trưởng thành nằm thật khó giả vờ một cách thoải mái nhất, cô quay người sang Liên, nằm sát mãi phía tường, không biết có ngủ được không. Nửa đêm, vô thức trằn người lại, hình như anh vẫn thức, tay anh để sát tay cô, cho đến khi tận mắt thấy cô đã ngủ anh mới nhẹ nhàng nắm lấy, một tay vờn nhẹ sợi tóc mai, vén lên qua tai rồi vuốt nhẹ lên đôi môi rồi má yên. Yên nhận thấy một cách rõ ràng nhất sự ửng hồng của gò má mình lúc bấy giờ, bỗng dưng, muốn khoảnh khắc ấy lâu hơn chút nữa. Anh nhẹ nhàng lắm, đặt đôi môi hôn nhẹ lên trán, tim cô bất giác như muốn nhảy khỏi lồng ngực, Yên phản bội lý trí của mình những ngày qua bằng chiếc hôn nhẹ nhàng lên đôi môi mềm của anh. Mọi thứ thực sự tôi muốn đánh cược từ giây phút này. Cho dù là cả một khoảng trời đen như mực, cũng rất có thể sau này chuyện tình của cô cũng đen thui như vậy, thấy nụ cười của anh, tất cả mọi sự tin đều trao trọn..
Bấm để xem Bấm để xem Yên có một chiếc xe.. An cũng có một chiếc xe.. Chiếc xe đạp điện màu trắng ngà phanh không ăn mấy, cứ Hà Nội mưa to một chút, kéo dài một tẹo là y rằng sẽ chết ngỏm phần vì dây điện chập, phần vì ẩm ướt chết phần máy.. Chiếc xe máy của anh mua vẻn vẹn một triệu sáu trăm ngàn. Giữa thời buổi vật giá leo thang, chừng ấy tiền cho một chiếc xe kì thực quá rẻ mạt. Ấy là một con xe cũ kỹ như thời "ông bà tôi", nó cũ hơn cả chiếc xe đạp điện của cô nữa. An mua nó bằng những đồng tiền gom góp đầu tiên khi ra trường để có phương tiện đi làm.. Yên vẫn trêu An rằng họ cũng nghèo nàn như những chiếc xe này. Buổi hẹn hò đầu tiên của hai con người khác chốn là bữa cơm canh rau ngót với mười ngàn thịt hấp nồi cơm và đôi quả trứng rán chính tay An nấu và có cả Liên nữa. Bữa cơm hẹn hò thứ hai của họ, cũng vậy, nhưng không có Liên. Liên về quê hẳn, cô xin việc ở một công ty nhỏ gần nhà, cùng cơ quan anh người yêu. Họ quyết định đám cưới vào cuối năm nay. Giữa trăm ngàn lựa chọn ở nơi đây, có khó gì để họ có một cuộc hẹn hò như ngàn vạn đôi tình nhân khác, vậy mà, bữa cơm ấy đã gắn kết anh và cô mãi về sau này. Một con bé mới vừa qua hai mươi như Yên, nhiều mộng mơ và suy tính về tương lai vẫn nghĩ mãi về bữa cơm đầu tiên như thế. Bữa cơm đầu, lần gặp nhau thứ ba và là lần thứ hai ngồi cận nhau với dáng vẻ của hai kẻ mới yêu. Yên bẽn lẽn, An cũng nhẹ nhàng. Cả hai cùng đi chợ chiều ở đường tàu Cổ Nhuế. Anh làm bữa. Cô nhận rửa bát. Họ lịch sự với nhau như một người chủ nhà và một vị khách được mời dùng bữa. Dáng vẻ ngày ấy của Yên có lẽ rất nhiều năm và mãi mãi sau này anh cũng không quên được. Anh là kẻ can tâm tình nguyện nhận tìm phòng trọ giúp cô vì ở Cổ Nhuế này phòng rẻ, anh ở lâu nên anh quen mọi ngóc ngách. Cô bận đi học, đi làm thêm sớm tối nên đành vậy. "Đi xem phòng nhé!" - anh khẽ khàng đề nghị sau bữa ăn. Yên mừng rúm lên ấy chứ. Cái miệng liến thoắng còn chưa biết mở lời xem hôm nay mình nên ngủ ở đâu cơ mà. Có chăng đến lúc này, cơ mặt của cô mới dãn ra được, lòng nhẹ đi nhiều phần. - Đi nào! Nói rồi, anh nhẹ nhàng khoác vai cô, mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ửng đỏ như kẻ uống rượu tới tầm. Mong cho cái sự e thẹn tột độ này qua được ánh mắt cận hơn năm độ nhưng quên đeo kiếng của anh. Bẽn lẽn thở một hơi dài giữ trái tim đang muốn nhảy khỏi lồng ngực ấy, cô bước theo cái khoác tay của anh. Anh dẫn Yên lên tầng hai. Cô không hỏi gì thêm, chỉ liếc nhìn anh nghi hoặc. Như hiểu ý cô, anh giải thích: Chị trên tầng hai này sắp chuyển đi, anh hỏi cô chủ trọ rồi, mình nên xem phòng tiện hỏi chị ấy xem khi nào dọn hết đồ luôn. - Tầng hai nên mùa này chắc là nóng đấy, em ổn chứ? - Hừm, em chỉ cần có phòng thôi nè. Em đi suốt, tối muộn về thì phòng cũng mát rồi ấy. Không lo đâu mà! - Anh cũng hay đi công tác, em chịu khó, nóng quá xuống phòng anh cũng được. Phòng anh mát nhất khu này đấy! Căn phòng tầng hai này nhỏ hơn phòng anh thật. Nhưng đổi lại rẻ hơn phòng anh hai trăm ngàn. Với một kẻ đỗ nghèo khỉ như Yên bây giờ thì căn phòng này đáp ứng đủ mọi tiêu chí, thế nên, cô hài lòng. Chị thuê phòng kia ngày mai mới chuyển hết đồ và trả phòng. Yên bảo với anh lát nữa cô sẽ sang nhờ phòng bạn ở Cầu Giấy một hôm. Anh vui vẻ đồng ý. Giữa phố thị kẻ khôn người khó, lòng người là thứ khó tin vô cùng. Ngay cả hai con người, quen nhau từ thưở mới lớn ở quê, vậy mà, chỉ cần không chung một thành phố, niềm tin yêu cho nhau cũng đi theo chân người kia thì gặp được một người như anh khiến bản thân cô cảm thấy Hà Nội ân tình quá. Hà Nội tước đi của cô một mối duyên non trẻ, cứ ngỡ rằng là mảnh ghép phù hợp nhất nhưng đổi lại, cho cô một mối lương duyên ngay lúc bơ vơ nhất. Chính cô lúc này cũng đang tự hỏi có phải mình đang lợi dụng An hay không? Phải chăng do cô độc ở đây mà bấu víu vào anh? Phải chăng vì đang khó khăn nên muốn dựa vào anh để gỡ rối? Dường như tình yêu này chưa đúng.. An mở lời: - Đi dạo không? - Nay không gió, ngột ngạt lắm. Em cất đồ nhờ chỗ anh rồi sang phòng Linh Sao luôn không muộn, ngại mọi người ở đó mất giấc. Thật tình tôi đang hoang mang lắm, Sao nhắn với tôi rằng em vừa về quê nhà có việc gấp lại không gửi lại chìa khóa phòng bên cạnh. Định bụng sẽ ra ngủ ở cửa hàng hoặc nghỉ tạm ở nhà nghỉ nào đó một đêm. - Không muốn nói chuyện với anh một chút à? - Ơ, em không có ý đó. Mai anh đi làm nữa, nghỉ sớm chút. Đêm qua anh có ngủ đâu. - Sao em biết anh không ngủ? - Em thấy anh trằn trọc mãi, em với con Liên sáng anh đi làm bọn em ngủ rồi dậy đi xem film. Mãi trưa muộn nó mới bắt xe về. Hí - Hai đứa sợ anh làm gì à mà không dám ngủ? - Anh nghĩ anh làm gì được với thân hình "lực lưỡng" bão thổi nhẹ là bay này. Cái giường mét rưỡi, anh chân dài, Liên chân dài, em nằm giữa nóng quá, không ngủ được. Anh chỉ cười hiền lành.. Cô tiếp lời: - Rõ có người nhận phần xuống đất ngủ cơ mà.. - Anh chỉ chờ bọn em bảo anh cứ nằm đây cũng được thôi đấy.. Cô bật cười vì sự lưu manh đáng yêu của anh. Anh nhìn cô.. - Nếu không nằm cạnh em như thế, khi nào chúng mình mới yêu nhau? - Ai thèm yêu anh? - cô chu mỏ đáp lời. - Có người hôm qua bảo yêu anh đấy nhé! - Em lỡ lời.. Anh đang ngồi ở bàn làm việc, Yên đứng ngay gần đó với tư thể chuẩn bị rời đi, anh với tay, kéo cô lại gần. Thì ra ở hoàn cảnh nào anh cũng nhẹ nhàng như thế. Tay anh vòng qua eo, ôm cô nhẹ nhàng. Cô bất giác cúi xuống, gặp ánh mắt đầy sự điềm đạm và dịu dàng, tim lại rộn ràng. Cơ thể trở lại trạng thái tự nhiên nhất, cô vòng tay ôm cổ, đôi bàn tay luồn qua tóc anh, chủ động đặt khẽ lên môi anh nụ hôn đầu tiên.. Giá mà mọi thứ cứ dừng mãi ở giấy phút đơn thuần nhất này. Giá mà mọi sự sau này đều nhẹ nhàng như nụ cười của anh, như nụ hôn đầu ấy thì tốt biết bao- Yên vụng nghĩ. - Chúng mình, bắt đầu nhé! Yên ngượng ngùng, miệng chúm chím quay vội mặt đi, né tránh câu tỏ tình nghiêm túc của anh: - Nhưng giờ em đi sang chỗ Sao đã, mai tính tiếp.. Cô đã rung động. Cô hoang mang vì mình đã rung động. Cô say trong ánh mắt của anh. Cô muốn gửi cả thanh xuân của mình vào nụ cười kia. Nhưng google map chiều nay Yên đã tra, không còn là hai mươi cây số như mối tình đầu, là ngót nghét hai trăm cây số, là gần bốn tiếng xe khách, là quãng đường qua Hà Nội, qua Hà Nam, qua cả tỉnh Nam Định để về làng biển của anh. Sự gặp gỡ ngắn ngủi khiến Yên, và có lẽ cả An đều cần thời gian để hỏi lại lòng mình. Có chăng đây chỉ là rung động nhất thời của hai kẻ đang ở độ tuổi rạo rực nhất nhưng cô đơn. Có chăng vì anh sống một mình ở thành phố này, gặp được cô như một sự an ủi, một kẻ bầu bạn mới lạ nhưng lầm tưởng là rung động của tình yêu. Yên sợ mình ngộ nhận.. Biết cô chưa sẵn sang, An không vồn vã nữa, anh chộm nghĩ cứ như hiện tại cũng tốt, ít nhất còn là ở cạnh anh. Anh nhìn cô, cười hiền đề nghị: - Muộn rồi, em đi thì hơi xa. Em ngủ phòng anh đi, anh sang phòng bạn cũng được. - Ơ hay, anh hay em sang phòng bạn thì khác gì nhau. Em hỏi Sao rồi, để em sang đó tạm một hôm. Yên quay lưng định đi. Anh đứng lên, ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng nói vào tai: "Ngoan nào, anh không làm gì đâu, anh hứa! Cho anh ôm em một chút, nhé!" Cô luôn tự chui mình vào thế chủ động thì phải? Quay người lại phía anh, vòng tay ôm lên cổ, bất giác mở lời như thể nếu không hỏi hay không có đáp án rõ ràng, cô sẽ không can tâm: "Anh yêu em thật à?" Đôi mắt anh khẽ nhíu, hai chân mày tiến gần nhau hơn, dù ở tình thế chông chênh ấy, nhưng Yên vẫn thấy anh đẹp thật sự. Anh cũng hỏi lại cô câu tương tự, bản tính bạo ngôn, cô trả lời anh ngay: - Em có rung động nhưng không chắc là yêu hay không. Mình mới gặp nhau từng ấy ngày, quen nhau đổi ra tiếng thì chưa gặp nhau đầy hai tư tiếng nữa mà. Nói yêu là nói điêu đấy! - Nhưng mình đã nói chuyện với nhau trước đó khá lâu.. - Nhưng anh với em là tán gẫu chứ có phải tán tỉnh đâu nhở? - Nhưng em có thích anh không? - Em sợ chúng mình chưa đủ chín chắn để bắt đầu mối quan hệ này ấy. Vẫn nên có thêm thời gian anh nhỉ? Như hai cỗ máy, họ đáp trả nhau liên tục, cho đến cuối cùng vẫn là cần thêm thời gian để cả hai đủ bình tâm suy sét cho mối quan hệ nếu bắt đầu sẽ nhiều giông bão này. Yên rõ lòng mình chứ. Cô đã mất quá nhiều thời gian để thoát khỏi sự luẩn quẩn của mối tình kia trong tâm trí, để tin rằng mình và Minh đã thật sự không thể cứu vãn. Cô cũng từng nói chuyện với anh hàng giờ về người con trai khác, bởi thế, cô muốn dành thời gian cho anh và cô hỏi lại lòng mình. Yên sợ, ở giây phút nào đó, anh tổn thương vì nghĩ rằng mình là kẻ thay thế, cũng sợ, ở khoảnh khắc mơ hồ, cô nghĩ anh thương hại mình. Lòng người vốn vậy. Không ngẫu nhiên mà kẻ đến người đi, không ngẫu nhiên mà có duyên và nợ.
Bấm để xem Yên học thêm một bằng tiếng Hàn song song với ngành kế toán chính của cô. Một phần là lịch học chồng chéo, phần nữa là địa điểm học và chỗ làm cộng thêm chỗ ở cũ cách nhau xa quá, cô hay nghỉ học nhất lớp. Cái Sao luôn lẩm bẩm cho cái sự dở dang của cô: "Chị lại nghỉ học à?" "Nay chị lại ngủ quên hay lại tắc đường thế hả", Sao ít hơn cô hai tuổi, nó chăm học và phát âm tiếng Hàn chuẩn lắm. Đã vậy, nó lại có một cô ruột có bạn trai là chú người Hàn nên level của nó càng ổn. Không biết vì lý do gì, nó quấn quýt cô lắm, cô cũng thế. Cho dù nó hơi trẻ con, ngô nghê một chút nhưng thật lòng và nhiệt tình. Ở lớp, cô thân nhất với Khánh, anh hơn cô bốn tuổi, ngày mới tiếp xúc, Khánh vẫn hay trêu cô rằng: Hai cái tuổi của họ là phụ huynh thích lắm đấy. Anh là người Hải Phòng, ngoài đi học anh có làm trợ giảng ở một trung tâm tiếng Hàn, chắc ở lớp này, họ là những người nhiều tuổi và bận rộn nhất nên dễ bắt thân với nhau hơn cả. Khánh cũng hay lải nhải về cái sự học của Yên. Anh sẵn sàng dành một buổi chiều trước giờ làm để bồi tiếng Hàn cho cô. Quán cafe có tiếng ở đầu đường Cầu Giấy nhân viên quen rồi thuộc luôn cả lịch học hàng tuần vào đầu các buổi chiều thứ ba, năm, bảy của họ. Khánh có một nét đẹp rất Hải Phòng, không nền nã thư sinh, anh có một đôi mắt đậm nét Á Đông, đôi chân mày rậm và mái tóc lãng tử. Cứ ngỡ một chàng trai như Khánh dễ khiến bất cứ cô gái nào động lòng, ấy vậy, lạ thay, anh vẫn "ế". Vẫn nhớ lần đầu tiên bước chân vào lớp học, đập vào ánh mắt tôi là một thanh niên sáng nhất lớp, vẻ chững chạc và cười có hẳn hai chiếc má lúm sâu đến mức không ai có thể bỏ qua. Yên ngại không dám hỏi chuyện vì nghĩ đẹp như anh nếu lân la dễ bị đánh ghen, cô lại chẳng nội trội, sợ mang tiếng trèo cao. Yên thân quen với anh nhờ những lần ngủ gật, bận đồ án tốt nghiệp của ngành chính, cộng thêm công việc làm thêm nhiều hôm cô ngủ gật trong lớp, anh ngồi trước, thấy vậy, lựa lưng chắn cho cô. Mà lần nào bao che vậy về anh cũng nhắn tin lải nhải với cô cả buổi. Hôm nay, tan làm sớm, Yên định bụng sẽ dọn phòng trước khi An về. Nhận được tin nhắn: "Nay anh về muộn bé nhé, cơ quan anh có sinh nhật hàng tháng vào mười năm. Lát về anh mua đồ ăn cho, không phải nấu cơm đâu", cô nằm xuống ngủ một giấc cho đỡ mệt, lại thì nhận được tin nhắn: "Em có bận gì không, nay mẹ với cháu anh ra chơi, em sang dùng bữa rồi đi Bờ Hồ cùng nhà anh đi, mình anh không chở hết được ba người ấy!" từ Khánh. Yên thường chẳng bao giờ từ chối những việc trong khả năng của mình, nhất là với Khánh. Cô vui vẻ nhận lời. Bờ Hồ năm giờ chiều, gió nhẹ, nắng tắt sớm. Mùa nào nơi đây cũng thật đặc biệt. Cô chầm chậm hít hương mùa hè với đầy đủ những nhộn nhịp vui tươi người trẻ, những trầm tư sâu lắng của người già, những trò mua vui giải trí quanh nơi đây, hương cốm mới vào mùa, vị kem Tràng Tiền quen thuộc.. tất cả cô đã quá quen nhưng chưa bao giờ thấy chán. Hai đứa trẻ lần đâu ra Hà Nội ánh mắt đầy hào hứng, cái gì cũng mới lạ vô cùng, hẳn có lẽ, hàng cây nơi đây cũng khác với hàng phượng vĩ của thành phố chúng ở. Bác gái lại nhìn Hà Nội với ánh mắt của một người từng trải, vừa chậm rãi nhìn xung quanh như chiêm nghiệm gì đó, vừa nom hai đứa trẻ. Câu chuyện của họ xoay quanh những hỏi han thường nhật. Lúc này, Khánh mới quay sang hỏi cô: - Em mới chuyển chỗ ở à? Cô giật mình nhớ ra, ngoài Liên và Sao cô cũng chưa nói chuyện với ai về việc mình chuyển chỗ ở để tiện đi học. - Em có bạn trai mới rồi à? - Đâu có đâu anh! Cái miệng của của cô trả lời như một phản xạ tự nhiên, khẳng định rõ rang, không chút chần chừ. Khánh vẫn hỏi tiếp: - Sao em dọn ra tận dây, không đi bán cháo nữa à? Anh còn chưa được ăn cháo em bán đâu đấy? - Xời xời, ăn cháo nhiều em bếu quá rồi đây này. Em chia tay chị bán cháo thì mới có thời gian đi chơi cùng cái Sao chứ, suốt ngày nó càu nhàu em không đi chơi với nó. - Anh tưởng em có bạn trai rồi, thấy Liên có comment dạo với em ở đâu đó trên facebook. Anh vô tình thấy? - Hử.. uh.. thì nào có em báo cáo anh đầu tiên luôn ấy chứ! - Anh thấy cái cậu Yo Ro gì đo cũng được lắm.. Anh đưa cô đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Yên chưa từng kể với anh về Nhật An với tên facebook là Yo Ro. Mối quan hệ giữa hai người họ đều là độc lập nên thực tình cũng chẳng biết kể từ đâu cho hợp lý. Cô chỉ cười trừ, xua tay phủ nhận.. Tối muộn.. Cô về xóm trọ lúc gần mười giờ đêm. Cửa he hé mở sẵn, với tay đẩy nhẹ, Yên bước vào. Anh đẩy nhẹ phần đồ ăn đã mua, nhắc cô ăn rồi không nói gì thêm. Yên hơi khó hiểu nhưng nghĩ rằng do anh đi làm cả ngày lại có uống rượu nên mệt thôi. - Anh về lâu chưa? Cô mở lời hỏi chuyện, nhưng vẻ mặt An trầm ngâm và ánh mắt chứa nhiều hơn là sự mệt mỏi chỉ khẽ nhìn cô một cái, trả lời ngắn ngon: Ừ, anh về một lúc rồi và lại im lặng. - Anh mệt hử? - Không! - Em đi đâu về đấy? - An hỏi tiếp bằng chất dọng nghiêm nghị pha cả nhiều nghi hoặc. Cô chững lại chừng vài giây, rõ là cô đã nhắn cho anh rằng mình đi chơi với bạn rồi mà. Thái độ này làm Yên khó chịu, chau mày: - Em nhắn cho anh trước khi đi rồi mờ, sao anh lại khó chịu với em? * * * - Anh đi ngủ đi, em lên dọn phòng đây. Mai mình nói chuyện tiếp! Anh không nói gì, cứ im lìm một góc khó hiểu. Cô ôm một nỗi ấm ức dọn dẹp căn phòng mới. Đang ở một cuộc sống với những mối quan hệ mở, cô quen rồi. Nếu là ngày trước, với cậu bạn trai cũ, hẳn Yên đã chất vất cả tiếng về thái độ ấy, sẽ phân trần, sẽ lôi co đúng sai cho dù cuối cùng cũng chẳng để làm gì. Yên lúc này lười chất vấn. Cũng là sợ sẽ lỡ lời, sợ những điều tốt đẹp ban đầu biến mất. Căn phòng nhỏ sau một ngày chớm hè nắng gắt ngột ngạt đến đáng sợ. Hoặc cũng do chị thuê phòng cũ ít ở và ít mở cửa nên càng trở nên bí bách. Dọn đồ tới lui, cô nhận ra thứ mình nhiều nhất là sách, truyện, tiểu thuyết. Có những quyển, chẳng đọc lấy một lần, cô mua chúng vào những ngày chia tay mối tình đầu, một số sách tiếng Hàn anh Khánh dẫn đi ở chợ sách Văn Miếu đầu năm, cũng có quyển là mọi người tặng. Cô không quá yêu sách nhưng thích sưu tầm và đọc khi không biết làm gì. Quần áo cô cũng không nhiều, nhưng như mấy em ở lớp tiếng Hàn hay tấm tắc: Quần áo chị Yên đẹp lắm nhé, chẳng giống quần áo chợ Xanh tẹo nào. Cô thường cũng chỉ cười. Một đứa cả ngày quanh quẩn với chỗ học, chỗ làm và quán cháo, ít tụ tập bạn bè và hẹn hò thì quần áo Yên cũng đơn giản: Áo phông, chân váy, quần jean và sơ mi free size, cô chọn tất cả những iteam thoải mái nhất, che được hết phần đùi to và bụng có mỡ thừa. Cũng bởi có thu nhập từ công việc làm thêm nên quần áo cô hay mua ở những shop sinh viên như May hay Daisy các thứ, chúng không đắt nhưng đắt hơn ở chợ Sinh viên. Cô vui vì giữa vô vàn bạn bè đồng lứa, họ vẫn thấy cô khác biệt, dù chỉ là do trang phục. Hà Nội hôm nay khó chịu thật. Anh mang cho cô chiếc quạt cây sau khi cô lên trên phòng độ mười năm phút. Có chút bất ngờ, Yên cũng chỉ cảm ơn vì nghĩ anh sẽ xuống đi nghỉ. Nét mặt An khá mệt mỏi.. - Em không có gì muốn nói với anh à? Cô sững người, thực không hiểu ý anh lắm, chỉ nhìn, không biết lên cất lời sao cho đúng ý anh. - Em có dấu anh điều gì không? Đến lúc này, Yên ngưng tay với đống đồ lộn xộn trên giường. Đứng dậy, đối diện với anh, can đảm nắm lấy tay anh, nhưng, anh rút tay lại. Có lẽ anh đang hiểu nhầm điều gì đó, cô cũng không rõ, nghiêm túc hỏi: - Vậy anh nói xem, anh đang nghĩ em dấu anh cái gì? Em có gì để dấu anh? - Hôm nay em đi đâu? - Anh hay thật đấy, em bảo rằng em đi với bạn, đây này, em cho anh xem ảnh. Anh bạn em nhờ em chở mẹ và cháu anh ấy đi Bờ Hồ cùng vì họ say xe và anh ấy không chở được hết ba người. An chỉ liếc vào bức ảnh cô đưa một cái rồi dẹp ánh mắt sang bên khác, định quay người bước đi. Cô bước thêm một bước, vòng tay qua eo, ôm lấy anh, rướn chân định hôn anh, anh vẫn đẩy ra. Hơi men trên cơ thể anh thực sự thu hút cô, vẻ mặt giống như đang ghen của anh càng khiến cô muốn sà vào lòng anh, hôn lên môi anh. Cái cự tuyệt của anh khiên tôi thấy mình đã đi hơi xa, tay nới lỏng, lùi ra sau một bước, ngay lúc ấy, anh ôm lấy cô, cằm tỳ lên tóc cô, một cái ghì thật chặt, anh thì thầm: "Em đi gặp Minh à?" Trời ạ, cô muốn bổ não người con trai này để xem trong đó là những suy nghĩ gì thật sự. Tôi bắt đầu thấy hối hận vì ngày anh nhắn tin làm quen, vì đồ án của Liên, cô đã dùng câu chuyện tình dang dở của mình để duy trì câu chuyện với anh. Cũng bởi Yên chưa từng nghĩ mình sẽ yêu người con trai này, lời thề thốt không lấy chồng xa cô vẫn nhớ, ngay cả trong lúc này. - Anh đang nghĩ cái gì đấy hả An? – cô gằn từng tiếng một - Em vẫn bảo với anh rằng em muốn gặp lại cậu ta còn gì? Anh cứ nghĩ, hôm nay hai người gặp nhau.. Anh.. - Anh cái con khỉ khô, em không tệ như thế đâu, em có anh rồi.. - Vậy xuống ăn đi! Cái con người ấy, có lẽ cô đã thích anh nhiều hơn một chút.. Anh kéo cô đi, để cô đi phía trước, anh đặt hai tay lên vai, đẩy tôi đi từng bước xuống cầu thang. Thương tình một kẻ đã có hơi men nhưng vẫn cố tỉnh táo để không ôm mối nghi ngờ đi ngủ, cô nghe theo anh. Anh có vẻ vẫn chưa dứt hoài nghi hay ánh mắt đỏ vì say nên cô cảm thấy thế, tvì đã ăn tối nên chỉ ăn một vài miếng rồi thôi. Hộp xôi thịt xiên đã khá nguội, Yên đoán anh phải về trước cô cả tiếng.. Không ôm nổi lấn cấn trong lòng, yên xoáy sâu hơn vào sự nghi ngờ kia: - Sao anh có thể nghĩ em đi gặp người yêu cũ được nhở? - Anh không biết, trong đầu cứ nghĩ thế khi bước vào phòng mà không thấy em thôi.. - Èo, anh hâm thật! - Em có gặp cậu ta không? Nếu là ngày trước, chắc côi đã cáu. Nhưng ánh mắt anh làm cô thấy thương nhiều quá. Từng là một kẻ quỵ lụy xin được ban phát tình yêu của người cũ, cũng từng ghen tuông với tất cả những người bạn khác giới của cậu ta, lần đầu tiên, cô nhận thấy mình có vị trí thực sự đối với người khác. Hoặc do chính cô đang ảo tưởng vị trí của mình trong lòng anh cũng được, cô tình nguyện. - Từ ngày em bị đá tới giờ, em cũng mong được gặp lại để nói lời chia tay tử tế lắm ấy, nhưng nghiễm nhiên cậu ta biến mất hoàn toàn trong thế giới của em.. - Em có còn muốn gặp lại nữa không? - Em có.. - Nét mặt anh xầm lại, tay nắm chặt – Yên tiếp lời – nhưng là cùng anh gặp lại. Em sẽ khoe với cậu ta rằng em đã gặp được một người con trai vô cùng đẹp trai. Còn có yêu em nhiều hay không, em không biết.. Tới lúc này, cơ mặt anh mới hoàn toàn giãn ra. Thì ra một kẻ hướng nội ghen tuông như vậy. - Anh đi ngủ đi, mai hãng tắm. Em dọn phòng đã. Muộn quá rồi! Anh với lấy tay cô, nắm chặt, kéo cô vào lòng: - Mai dọn được không? - Em dọn còn lấy chỗ ngủ, anh say thật đấy, ngủ đi nhá! Ngoan, em thương! - Ở đây với anh.. một lát thôi.. nhá.. anh kiểm soát được mình.. Yên lưỡng lự, nửa muốn bước đi, nửa muốn ở lại. Thực muốn đi thêm một chút nữa vào trái tim người con trai trước mặt. Lý trí to lớn với lời thề thốt kia không thắng nổi trái tim nhỏ bé này..