Chương 20: Bị bắt cóc (tiếp)
Một đêm này Phong thể nào chợp mắt nổi. Cứ nhắm mắt là anh lại nhìn thấy hình ảnh của cô khi bị chói hiện ra..
Vùng dậy Phong lấy một điếu thuốc lá trong tủ ra để hút. Đã rất lâu rồi anh không có hút thuốc, bởi vì cô không thích mùi khói thuốc và không cho anh hút vì có hại tới sức khỏe.. hôm nay vì lo lắng cho sự an nguy của cô anh lại tìm tới thuốc lá.
Anh rất nhớ cô!..
Sáng hôm sau Phong đã có mặt rất sớm ở sở cảnh sát. Sau một thời gian dài tìm kiếm hiện cảnh sát vẫn chưa có thêm tin tức gì ngoài đoạn video từ camera của cửa hàng khi Ánh Nguyệt hẹn gặp mặt bạn ra, thì không có manh mối nào nữa. Từ hình ảnh trong camera cho thấy Ánh Nguyệt bị một người bịt mặt đánh ngất rồi mang lên một chiếc xe. Nhưng khi lần theo biển số của chiếc xe đó thì nó lại là biển số giả.
Tất cả như đang lâm vào bế tắc thì điện thoại của Phong lại vang lên. Phong bắt máy thì đầu bên kia vang lên giọng nói ồm ồm của đàn ông.
Tất cả mọi người đều hồi hộp lắng nghe. Đội kỹ thuật hình sự đã vào vị trí ra hiệu cho Phong biết, để anh có thể kéo dài thời gian.
~~~tại nhà bỏ hoang giam giữ Ánh Nguyệt~~~
Ánh Nguyệt bị chúng chói lại nhưng cô rất yên lặng cô hiểu sự im lặng của cô ít nhất cũng không làm chúng khó chịu mà ra tay đánh mình. Cô lặng lẽ quan sát mọi ngóc nghách liên quan đến nơi mình bị nhốt. Chợt cô nhìn thấy qua một cái cửa sổ khi sương buổi sớm vừa tan, ánh nắng mặt trời chiếu xuống thì xa xa thấp thoáng bóng một nhà hàng, khách sạn năm sao với biển quảng cáo đỏ rực. Đó là.. Ánh Nguyệt cố gắng nhớ. Lục tìm trong trí nhớ của mình cô chợt nhớ đến đó hình như là nhà hàng hải sản mới khai trương. Cô chợt nhếch khóe môi.
"Đúng rồi!.. là Nguyên Bảo.. hải sản Nguyên Bảo. Mới mấy hôm trước cô còn nói muốn đến đây ăn. Cô nhớ ở đây đúng là.. đúng rồi là khu nhà xưởng bỏ hoang. Đúng là nó.."
~~~Tại sở công an~~~
Phong hiểu ý của đội kỹ thuật hình sự anh hơi gật đầu.
"Sao rồi? Mày đã chuẩn bị xong tiền chưa?"
"Đã chuẩn bị xong. Nhưng tao cần nói chuyện với bạn gái mình, để biết cô ấy vẫn ổn."
"Được thôi.."
Nói rồi hắn đưa máy tới chỗ Ánh Nguyệt. Bên này Phong nghe thấy rõ hắn đã nói gì với cô.
"Nghe đi. Thằng người yêu của mày muốn nói chuyện với mày.. nói với nó đem tiền tới cứu mày đi.."
Rồi bên kia vang lên giọng nói có chút khàn khàn của cô gái.
"Phong anh mau tới cứu em. Em rất sợ. Em còn muốn cùng anh làm rất nhiều việc. Muốn cùng anh ăn hải sản ở nhà hàng mới khai trương Nguyên Bảo. Lần trước anh đã hứa là dẫn em đến đó ăn, mà em vẫn chưa được ăn mà.. mau tới cứu em.."
"Được khi về nhất định sẽ dẫn em tới đó ăn. Không phải sợ anh sẽ đến cứu em biết không?"
"Dạ.."
Rồi lại vang lên tiếng nói ồm ồm của đàn ông.
"Mẹ kiếp. Tao chưa thấy con đàn bà nào như con này, giờ phút này nó còn muốn ăn hải sản nữa chứ.. ha.. ha.."
Thật sự nếu mà hắn biết là cô đang chỉ điểm vị trí thì hắn còn có thể cười nổi nữa hay không?
"Sao rồi? Bây giờ mày hãy mang tiền đến.. nhớ không được báo công an đấy. Mày mà loăng ngoằng thì con người yêu mày.."
"Được.."
Cúp máy Phong nhìn sang thì thấy mấy đồng chí công an đang tìm vị trí anh nói:
"Các anh thử tìm lân cận xung quanh khu vực nhà hàng hải sản Nguyên Bảo, mới khai trương xem có nơi nào bỏ hoang ít người lui tới không. Tôi nghĩ cô ấy vừa muốn truyền tin cho tôi biết vị trí của mình."
"Được.."
~~~tại nơi giam giữ Ánh Nguyệt. ~~~
Hai tên bắt cóc đang lên kế hoạch.
Tên số 1: "bây giờ mày đi đến đó nhớ chú ý quan sát kĩ. Xong rồi bắt nó để tiền vào thùng rác rồi thuê lấy một thằng bé đến lấy cho. Cứ dặn nó đi lòng vòng vài lần khi nào thấy ổn thì bảo nó đến nhà hàng.. vào đó nói nó vào nhà vệ sinh chọn lối có đường thoát đằng sau là lối mòn ý mà đi.. cẩn thận mà làm.."
Tên số 2: "vâng. Vậy còn chuyện kia?"
Tên số 1: "mày cứ đi đi.. rồi sẽ đến lượt mày.."
Tên số hai ngậm ngùi mà đi ra. Nhưng vẫn không quên liếc về phía Ánh Nguyệt.
Ánh Nguyệt lúc này vừa lắng tai nghe cuộc đối thoại của chúng, vừa cố gắng cọ đứt sợi dây chói ở tay mình vào cạnh ghế.
Khi tên kia đi rồi tên còn lại tiến tới chỗ Ánh Nguyêt. Hắn ta cười nham nhở.
"Cô em bây giờ đến việc của chúng ta.."
Ánh Nguyệt nhìn hắn. Chuông báo động trong cô rung lên. Cảm giác nghuy hiểm đang đến gần. Tim cô đập liên hồi như trống trận.
Tay cô ra sức mà cọ.
Cô cố lấy lại một chút xíu can đảm hỏi hắn.
"Anh muốn làm gì hả?"
Hắn ta nhếch mép cười gằn. Hắn quay mặt đi ra ngoài một chút. Rất nhanh sau đó hắn ta trở lại với rất nhiều dụng cụ dùng để quay phim. Lúc này hắn mới nói.
"Có người đã bỏ tiền ra thuê bọn anh đây phục vụ em sung sướng. Chỉ là phải quay lại mà thôi."
"Sao chứ? người đó là ai?"
"Không thể nói cho cô biết được. Chỉ là cô phải cảm ơn người đó vì ý định ban đầu của người đó là thứ khác, nên cô hôm nay mới được tôi đây phục vụ đó.. ha.. ha.."
"Đừng ông đừng có lại đây.."
Hắn tiến đến gần Ánh Nguyệt đưa tay cởi chói ở chân ra cho cô.
"Nào! Cô nên biết điều một chút đi.."
Nói rồi hắn đua tay lên sờ vào mặt cô.
Ánh Nguyệt ra sức cọ ở phía sau. Cô dùng chân đá lung tung lên người hắn. Hắn ta bắt lấy chân cô rồi vuốt nhẹ. Hắn vừa chép miệng vừa nói.
"Thật là uổng phí.. tại sao ngay từ đầu không phải là thưởng thức cô em đi.. haizzz.. làm cho anh em bọn tao phải nhìn thịt mà ăn chay một đêm chứ.. nào em gái. Ngoan anh thương.."
Ánh Nguyệt nhìn hắn nước mắt lăn dài trên má. Tại sao lại là cô. Cô đã làm gì sai, đã đắc tội với ai chứ? mà để cô phải bị như thế này..
Khi tên kia còn đang vui vẻ thì điện thoại của hắn lại reo. Buồn bực bắt máy, giọng hắn gắt gỏng
"Chuyện gì?"
* * *
"Đã biết. Mẹ kiếp hôm qua thì không nói luôn là làm như vậy đi cho nhanh. Lại còn lằng nhằng.."
* * *
"Thôi đi. Nhớ là xong việc thì bố trí ổn thỏa cho chúng tôi đấy.."
* * *
"Yên tâm đi. Tôi làm việc rất nguyên tắc. Con mồi dù có ngon tới đâu đi chăng nữa, nhưng người trả tiền muốn giữ lại thì tôi đây cũng đâu giám động đến chứ.."
* * *
"Chỉ là tôi hơi thắc mắc là tại sao hôm nay lại thag đổi. Mồi ngon thế mà lại để cho anh em tôi vậy.."
* * *
"Được rồi! Cứ yên tâm đi không có gì cả. Mọi chuyện ổn cả."
Cúp máy hắn lại đi đến chỗ Ánh Nguyệt vuốt má, vuốt tóc cô..
"Á.. a.. á.."
Một tiếng hét vang lên như tiếng heo bị cắt tiết. Tiếng hét thống khở của đàn ông, không có gì diễn tả được..
- Còn tiếp_
Vùng dậy Phong lấy một điếu thuốc lá trong tủ ra để hút. Đã rất lâu rồi anh không có hút thuốc, bởi vì cô không thích mùi khói thuốc và không cho anh hút vì có hại tới sức khỏe.. hôm nay vì lo lắng cho sự an nguy của cô anh lại tìm tới thuốc lá.
Anh rất nhớ cô!..
Sáng hôm sau Phong đã có mặt rất sớm ở sở cảnh sát. Sau một thời gian dài tìm kiếm hiện cảnh sát vẫn chưa có thêm tin tức gì ngoài đoạn video từ camera của cửa hàng khi Ánh Nguyệt hẹn gặp mặt bạn ra, thì không có manh mối nào nữa. Từ hình ảnh trong camera cho thấy Ánh Nguyệt bị một người bịt mặt đánh ngất rồi mang lên một chiếc xe. Nhưng khi lần theo biển số của chiếc xe đó thì nó lại là biển số giả.
Tất cả như đang lâm vào bế tắc thì điện thoại của Phong lại vang lên. Phong bắt máy thì đầu bên kia vang lên giọng nói ồm ồm của đàn ông.
Tất cả mọi người đều hồi hộp lắng nghe. Đội kỹ thuật hình sự đã vào vị trí ra hiệu cho Phong biết, để anh có thể kéo dài thời gian.
~~~tại nhà bỏ hoang giam giữ Ánh Nguyệt~~~
Ánh Nguyệt bị chúng chói lại nhưng cô rất yên lặng cô hiểu sự im lặng của cô ít nhất cũng không làm chúng khó chịu mà ra tay đánh mình. Cô lặng lẽ quan sát mọi ngóc nghách liên quan đến nơi mình bị nhốt. Chợt cô nhìn thấy qua một cái cửa sổ khi sương buổi sớm vừa tan, ánh nắng mặt trời chiếu xuống thì xa xa thấp thoáng bóng một nhà hàng, khách sạn năm sao với biển quảng cáo đỏ rực. Đó là.. Ánh Nguyệt cố gắng nhớ. Lục tìm trong trí nhớ của mình cô chợt nhớ đến đó hình như là nhà hàng hải sản mới khai trương. Cô chợt nhếch khóe môi.
"Đúng rồi!.. là Nguyên Bảo.. hải sản Nguyên Bảo. Mới mấy hôm trước cô còn nói muốn đến đây ăn. Cô nhớ ở đây đúng là.. đúng rồi là khu nhà xưởng bỏ hoang. Đúng là nó.."
~~~Tại sở công an~~~
Phong hiểu ý của đội kỹ thuật hình sự anh hơi gật đầu.
"Sao rồi? Mày đã chuẩn bị xong tiền chưa?"
"Đã chuẩn bị xong. Nhưng tao cần nói chuyện với bạn gái mình, để biết cô ấy vẫn ổn."
"Được thôi.."
Nói rồi hắn đưa máy tới chỗ Ánh Nguyệt. Bên này Phong nghe thấy rõ hắn đã nói gì với cô.
"Nghe đi. Thằng người yêu của mày muốn nói chuyện với mày.. nói với nó đem tiền tới cứu mày đi.."
Rồi bên kia vang lên giọng nói có chút khàn khàn của cô gái.
"Phong anh mau tới cứu em. Em rất sợ. Em còn muốn cùng anh làm rất nhiều việc. Muốn cùng anh ăn hải sản ở nhà hàng mới khai trương Nguyên Bảo. Lần trước anh đã hứa là dẫn em đến đó ăn, mà em vẫn chưa được ăn mà.. mau tới cứu em.."
"Được khi về nhất định sẽ dẫn em tới đó ăn. Không phải sợ anh sẽ đến cứu em biết không?"
"Dạ.."
Rồi lại vang lên tiếng nói ồm ồm của đàn ông.
"Mẹ kiếp. Tao chưa thấy con đàn bà nào như con này, giờ phút này nó còn muốn ăn hải sản nữa chứ.. ha.. ha.."
Thật sự nếu mà hắn biết là cô đang chỉ điểm vị trí thì hắn còn có thể cười nổi nữa hay không?
"Sao rồi? Bây giờ mày hãy mang tiền đến.. nhớ không được báo công an đấy. Mày mà loăng ngoằng thì con người yêu mày.."
"Được.."
Cúp máy Phong nhìn sang thì thấy mấy đồng chí công an đang tìm vị trí anh nói:
"Các anh thử tìm lân cận xung quanh khu vực nhà hàng hải sản Nguyên Bảo, mới khai trương xem có nơi nào bỏ hoang ít người lui tới không. Tôi nghĩ cô ấy vừa muốn truyền tin cho tôi biết vị trí của mình."
"Được.."
~~~tại nơi giam giữ Ánh Nguyệt. ~~~
Hai tên bắt cóc đang lên kế hoạch.
Tên số 1: "bây giờ mày đi đến đó nhớ chú ý quan sát kĩ. Xong rồi bắt nó để tiền vào thùng rác rồi thuê lấy một thằng bé đến lấy cho. Cứ dặn nó đi lòng vòng vài lần khi nào thấy ổn thì bảo nó đến nhà hàng.. vào đó nói nó vào nhà vệ sinh chọn lối có đường thoát đằng sau là lối mòn ý mà đi.. cẩn thận mà làm.."
Tên số 2: "vâng. Vậy còn chuyện kia?"
Tên số 1: "mày cứ đi đi.. rồi sẽ đến lượt mày.."
Tên số hai ngậm ngùi mà đi ra. Nhưng vẫn không quên liếc về phía Ánh Nguyệt.
Ánh Nguyệt lúc này vừa lắng tai nghe cuộc đối thoại của chúng, vừa cố gắng cọ đứt sợi dây chói ở tay mình vào cạnh ghế.
Khi tên kia đi rồi tên còn lại tiến tới chỗ Ánh Nguyêt. Hắn ta cười nham nhở.
"Cô em bây giờ đến việc của chúng ta.."
Ánh Nguyệt nhìn hắn. Chuông báo động trong cô rung lên. Cảm giác nghuy hiểm đang đến gần. Tim cô đập liên hồi như trống trận.
Tay cô ra sức mà cọ.
Cô cố lấy lại một chút xíu can đảm hỏi hắn.
"Anh muốn làm gì hả?"
Hắn ta nhếch mép cười gằn. Hắn quay mặt đi ra ngoài một chút. Rất nhanh sau đó hắn ta trở lại với rất nhiều dụng cụ dùng để quay phim. Lúc này hắn mới nói.
"Có người đã bỏ tiền ra thuê bọn anh đây phục vụ em sung sướng. Chỉ là phải quay lại mà thôi."
"Sao chứ? người đó là ai?"
"Không thể nói cho cô biết được. Chỉ là cô phải cảm ơn người đó vì ý định ban đầu của người đó là thứ khác, nên cô hôm nay mới được tôi đây phục vụ đó.. ha.. ha.."
"Đừng ông đừng có lại đây.."
Hắn tiến đến gần Ánh Nguyệt đưa tay cởi chói ở chân ra cho cô.
"Nào! Cô nên biết điều một chút đi.."
Nói rồi hắn đua tay lên sờ vào mặt cô.
Ánh Nguyệt ra sức cọ ở phía sau. Cô dùng chân đá lung tung lên người hắn. Hắn ta bắt lấy chân cô rồi vuốt nhẹ. Hắn vừa chép miệng vừa nói.
"Thật là uổng phí.. tại sao ngay từ đầu không phải là thưởng thức cô em đi.. haizzz.. làm cho anh em bọn tao phải nhìn thịt mà ăn chay một đêm chứ.. nào em gái. Ngoan anh thương.."
Ánh Nguyệt nhìn hắn nước mắt lăn dài trên má. Tại sao lại là cô. Cô đã làm gì sai, đã đắc tội với ai chứ? mà để cô phải bị như thế này..
Khi tên kia còn đang vui vẻ thì điện thoại của hắn lại reo. Buồn bực bắt máy, giọng hắn gắt gỏng
"Chuyện gì?"
* * *
"Đã biết. Mẹ kiếp hôm qua thì không nói luôn là làm như vậy đi cho nhanh. Lại còn lằng nhằng.."
* * *
"Thôi đi. Nhớ là xong việc thì bố trí ổn thỏa cho chúng tôi đấy.."
* * *
"Yên tâm đi. Tôi làm việc rất nguyên tắc. Con mồi dù có ngon tới đâu đi chăng nữa, nhưng người trả tiền muốn giữ lại thì tôi đây cũng đâu giám động đến chứ.."
* * *
"Chỉ là tôi hơi thắc mắc là tại sao hôm nay lại thag đổi. Mồi ngon thế mà lại để cho anh em tôi vậy.."
* * *
"Được rồi! Cứ yên tâm đi không có gì cả. Mọi chuyện ổn cả."
Cúp máy hắn lại đi đến chỗ Ánh Nguyệt vuốt má, vuốt tóc cô..
"Á.. a.. á.."
Một tiếng hét vang lên như tiếng heo bị cắt tiết. Tiếng hét thống khở của đàn ông, không có gì diễn tả được..
- Còn tiếp_