Bài viết: 7 

Chương 30
Quãng thời gian này, tình hình sức khỏe tuy có chút khởi sắc nhưng chưa hoàn toàn bình phục. Minh Hạo vẫn phải nằm viện để tiếp tục theo dõi. Sau cái đêm hôm đó, tâm anh dường như cũng đã chết rồi. Bây giờ, chắc anh cũng chả cảm nhận được thế nào là đau đớn nữa. Sáu năm.. là sáu năm trời! Bảo quên là có thể quên luôn được hay sao? Minh Hạo nhắm mắt hồi tưởng lại từng chút, từng chút một dư vị của quá khứ. Vào lần đầu tiên hai người gặp nhau.
* * *
Hôm đó tiết trời trong xanh, thời tiết dịu nhẹ. Vừa từ quê lên, Minh Hạo đi bộ về khu nhà mình trọ. Đang ngắm trời mây, đường phố, hát vu vơ mấy câu hát. Bỗng dưng phía xa xa có một em bé gái chạy ra giữa đường nhặt quả bóng. Không hề để ý có một chiếc xe con đang đà lao nhanh tới. Anh hét to lên, gắng sức chạy đến nhưng khoảng cách quá xa, không kịp rồi. Bỗng dưng từ đâu xuất hiện một cô gái lao nhanh ra ôm lấy đứa bé rồi đẩy về phía trước. Chiếc xe vẫn kịp thời tông vào chân của cô gái khiến cô theo quán tính lăn dài một vòng nhưng không quá nghiêm trọng. Dù bị đau chân nhưng cô không để tâm, đi cà nhắc về phía cô bé con xem bé có bị sao không? May quá, bé không sao? Tốt rồi! Giờ đây, mẹ bé mới xuất hiện và cảm ơn cô rối rít. Lúc này, Minh Hạo mới chạy đến nơi nhưng anh đã chứng kiến toàn cảnh. Cô gái bị thương ở chân nhưng không hề kêu than, vẫn đi tiếp nhưng là đi kiểu cà nhắc. Hình ảnh một cô gái có gương mặt non nớt nhưng với hành động cao đẹp đã để lại ấn tượng không nhỏ đối với chàng thanh niên trẻ. Anh chạy theo, không nói không rằng bế cô lên. Cô gái bị bất ngờ hét lên:
- Oái, anh này. Anh làm gì vậy?
Minh Hạo bình thản, rất ra dáng người lớn:
- Đưa cô bé đi viện. Không đau sao?
Lúc này cô mới nhìn lên chàng trai trước mặt. Ôi, người gì mà đẹp trai thế không biết. Lại còn ga lăng nữa chứ, chết mất thôi! Cô đưa tay lên che miệng, than thầm trong lòng. Được soái ca bế trên tay, cô gái không dám nhúc nhích, chỉ yên lặng ngắm nhìn anh. Sau khi đưa cô đến bệnh viện, đợi cô bó chân xong, anh mới rời đi. Thấy anh đi, cô vội vàng gọi với theo:
- Ân nhân ơi, anh tên gì vậy?
Thấy anh vẫn đi tiếp, không quay lại cũng không trả lời, cô lại bắc tay thành loa mà hô to:
- Em tên An.. Thường.. Miên.. n!
Chàng thanh niên vẫn bước đi nhưng trên môi như có như không bất giác xuất hiện một nụ cười.
Anh năm nay đã hai mươi mốt tuổi đang học đại học năm thứ tư tại trường Đại học Thế Kỷ. Kỳ thực, anh có thể học được ở một ngôi trường cao cấp hơn nhưng anh không muốn làm theo ý của mẹ. Không muốn ỷ lại vào gia thế của mình. Anh muốn chứng tỏ bản thân có thể tự đi học và đi làm. Làm những gì mình thích, không muốn nghe theo sự sắp đặt của một ai. Nhưng ngôi trường này cũng đâu có tệ. Anh cũng không ngờ rằng ở đây mình được gặp lại cô gái ngày hôm ấy. Hình như cô gái cũng nhận ra anh. Mỗi lần có thời gian là cô đều lén đi theo anh hoặc tạo sự chú ý để anh nhận ra mình nhưng anh vờ như không để tâm, bởi anh không muốn có thêm sự phiền toái nào khác ảnh hưởng tới mình. Rồi thi thoảng lại có những hộp quà được đặt ngay ngắn trong ngăn bàn. Nào là áo, rồi thì khăn, khi thì là móc chìa khóa có hình cô gái đáng yêu.. Khi nào vô tình gặp cô, cô sẽ nháy mắt rồi giơ chiếc móc chìa khóa có hình con trai của mình lên khua khua trước mặt anh làm cho anh rất xấu hổ. Đã có lần anh đem trả lại rồi nhưng ngày hôm sau, chúng vẫn xuất hiện nguyên vẹn ở trong ngăn tủ của anh. Rồi có khi cô còn bất ngờ xuất hiện trước khu nhà anh trọ, đem theo quà tặng cho anh. Thì ra cô lén đi theo anh từ bao giờ. Cô cứ từng bước, từng bước một xuất hiện trong cuộc sống của anh. Và dần dà, bằng một cách nào đó cô đã len lỏi vào trái tim anh từ lúc nào không hay.
Cứ như thế trong vòng sáu tháng, cô tỏ tình với anh. Lúc ấy, anh cũng đã có một chút cảm tình đối với cô nên cũng thử đồng ý hẹn hò xem thế nào. Khi đó, cô vui sướng lắm, cô nhảy cẫng lên ôm lấy anh. Hai người bắt đầu hẹn hò. Giờ đây, anh cũng bắt đầu tặng lại quà cho cô. Khi được nhận món quà đầu tiên của anh là một con búp bê vải anh tự tay làm, cô đã khóc. Anh lúng túng không biết tại sao:
- Em.. tại sao lại khóc? Em không thích nó à?
Thường Miên vội lắc đầu, cô cười thật tươi dù trên mặt vẫn đang lấm lem nước mắt:
- Không, em vui lắm. Rất, rất vui. Món quà đầu tiên được nhận từ anh, nó thực đẹp!
Rồi có lần cô đến thăm anh, thấy anh đang ăn mì tôm úp, tưởng anh không có tiền mua đồ ăn. Cô không nói gì cả, chỉ là ngay ngày hôm sau đã thấy cô mang bao nhiêu là đồ ăn cho anh. Có cả chay, cả mặn. Cô gái này sao lại đối tốt với anh vậy chứ. Rồi nhiều lần từ quê lên, cô chỉ để lại có chút ít cho mình. Còn lại cứ gom góp, gói ghém rồi mang sang tận nơi đem cho anh, nói rằng nhiều quá em ăn không hết. Giờ anh nghĩ lại mới thấy mình thật tồi tệ. Trước đây, những gì cô làm cho anh chỉ đổi được thái độ hờ hững của anh. Còn khi chấp nhận bên cô rồi lại không phải là thật tâm. Chỉ là thử hẹn hò xem sao? Anh có xứng với những gì cô bỏ ra vì anh hay chưa? Nhưng cô chưa từng một lần oán trách anh thế nọ, thế kia. Vẫn dồn toàn bộ tâm tư cho anh. Một người con gái lương thiện, thuần khiết như thế còn có người thứ hai hay sao? Anh không xứng đáng được cô đối xử như vậy, không xứng với tình yêu của cô. Đến bây giờ, anh mới nhận ra rằng, mình đã yêu cô gái này mất rồi. Một Minh Hạo mạnh mẽ, ngông cuồng, cao ngạo chưa từng biết rung động. Giờ đã được tình yêu thanh thuần của cô cảm hóa. Anh tự trách, anh thay đổi để trở thành phiên bản hoàn hảo nhất cho xứng với cô. Trở thành người dịu dàng nhất, ôn nhu nhất. Chỉ cần có cô bên cạnh, chuyện gì anh cũng có thể làm, khó khăn đến mấy cũng sẽ vượt qua.
* * *
Tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều rất rõ ràng, rành rẽ. Ngọt ngào là thế, thuần khiết đến vậy. Vậy mà cô chỉ nói có một câu là phủi sạch được sao? Cô trói buộc anh bằng tình yêu của mình. Bây giờ muốn rũ bỏ là rũ bỏ luôn được?
* * *
Hôm đó tiết trời trong xanh, thời tiết dịu nhẹ. Vừa từ quê lên, Minh Hạo đi bộ về khu nhà mình trọ. Đang ngắm trời mây, đường phố, hát vu vơ mấy câu hát. Bỗng dưng phía xa xa có một em bé gái chạy ra giữa đường nhặt quả bóng. Không hề để ý có một chiếc xe con đang đà lao nhanh tới. Anh hét to lên, gắng sức chạy đến nhưng khoảng cách quá xa, không kịp rồi. Bỗng dưng từ đâu xuất hiện một cô gái lao nhanh ra ôm lấy đứa bé rồi đẩy về phía trước. Chiếc xe vẫn kịp thời tông vào chân của cô gái khiến cô theo quán tính lăn dài một vòng nhưng không quá nghiêm trọng. Dù bị đau chân nhưng cô không để tâm, đi cà nhắc về phía cô bé con xem bé có bị sao không? May quá, bé không sao? Tốt rồi! Giờ đây, mẹ bé mới xuất hiện và cảm ơn cô rối rít. Lúc này, Minh Hạo mới chạy đến nơi nhưng anh đã chứng kiến toàn cảnh. Cô gái bị thương ở chân nhưng không hề kêu than, vẫn đi tiếp nhưng là đi kiểu cà nhắc. Hình ảnh một cô gái có gương mặt non nớt nhưng với hành động cao đẹp đã để lại ấn tượng không nhỏ đối với chàng thanh niên trẻ. Anh chạy theo, không nói không rằng bế cô lên. Cô gái bị bất ngờ hét lên:
- Oái, anh này. Anh làm gì vậy?
Minh Hạo bình thản, rất ra dáng người lớn:
- Đưa cô bé đi viện. Không đau sao?
Lúc này cô mới nhìn lên chàng trai trước mặt. Ôi, người gì mà đẹp trai thế không biết. Lại còn ga lăng nữa chứ, chết mất thôi! Cô đưa tay lên che miệng, than thầm trong lòng. Được soái ca bế trên tay, cô gái không dám nhúc nhích, chỉ yên lặng ngắm nhìn anh. Sau khi đưa cô đến bệnh viện, đợi cô bó chân xong, anh mới rời đi. Thấy anh đi, cô vội vàng gọi với theo:
- Ân nhân ơi, anh tên gì vậy?
Thấy anh vẫn đi tiếp, không quay lại cũng không trả lời, cô lại bắc tay thành loa mà hô to:
- Em tên An.. Thường.. Miên.. n!
Chàng thanh niên vẫn bước đi nhưng trên môi như có như không bất giác xuất hiện một nụ cười.
Anh năm nay đã hai mươi mốt tuổi đang học đại học năm thứ tư tại trường Đại học Thế Kỷ. Kỳ thực, anh có thể học được ở một ngôi trường cao cấp hơn nhưng anh không muốn làm theo ý của mẹ. Không muốn ỷ lại vào gia thế của mình. Anh muốn chứng tỏ bản thân có thể tự đi học và đi làm. Làm những gì mình thích, không muốn nghe theo sự sắp đặt của một ai. Nhưng ngôi trường này cũng đâu có tệ. Anh cũng không ngờ rằng ở đây mình được gặp lại cô gái ngày hôm ấy. Hình như cô gái cũng nhận ra anh. Mỗi lần có thời gian là cô đều lén đi theo anh hoặc tạo sự chú ý để anh nhận ra mình nhưng anh vờ như không để tâm, bởi anh không muốn có thêm sự phiền toái nào khác ảnh hưởng tới mình. Rồi thi thoảng lại có những hộp quà được đặt ngay ngắn trong ngăn bàn. Nào là áo, rồi thì khăn, khi thì là móc chìa khóa có hình cô gái đáng yêu.. Khi nào vô tình gặp cô, cô sẽ nháy mắt rồi giơ chiếc móc chìa khóa có hình con trai của mình lên khua khua trước mặt anh làm cho anh rất xấu hổ. Đã có lần anh đem trả lại rồi nhưng ngày hôm sau, chúng vẫn xuất hiện nguyên vẹn ở trong ngăn tủ của anh. Rồi có khi cô còn bất ngờ xuất hiện trước khu nhà anh trọ, đem theo quà tặng cho anh. Thì ra cô lén đi theo anh từ bao giờ. Cô cứ từng bước, từng bước một xuất hiện trong cuộc sống của anh. Và dần dà, bằng một cách nào đó cô đã len lỏi vào trái tim anh từ lúc nào không hay.
Cứ như thế trong vòng sáu tháng, cô tỏ tình với anh. Lúc ấy, anh cũng đã có một chút cảm tình đối với cô nên cũng thử đồng ý hẹn hò xem thế nào. Khi đó, cô vui sướng lắm, cô nhảy cẫng lên ôm lấy anh. Hai người bắt đầu hẹn hò. Giờ đây, anh cũng bắt đầu tặng lại quà cho cô. Khi được nhận món quà đầu tiên của anh là một con búp bê vải anh tự tay làm, cô đã khóc. Anh lúng túng không biết tại sao:
- Em.. tại sao lại khóc? Em không thích nó à?
Thường Miên vội lắc đầu, cô cười thật tươi dù trên mặt vẫn đang lấm lem nước mắt:
- Không, em vui lắm. Rất, rất vui. Món quà đầu tiên được nhận từ anh, nó thực đẹp!
Rồi có lần cô đến thăm anh, thấy anh đang ăn mì tôm úp, tưởng anh không có tiền mua đồ ăn. Cô không nói gì cả, chỉ là ngay ngày hôm sau đã thấy cô mang bao nhiêu là đồ ăn cho anh. Có cả chay, cả mặn. Cô gái này sao lại đối tốt với anh vậy chứ. Rồi nhiều lần từ quê lên, cô chỉ để lại có chút ít cho mình. Còn lại cứ gom góp, gói ghém rồi mang sang tận nơi đem cho anh, nói rằng nhiều quá em ăn không hết. Giờ anh nghĩ lại mới thấy mình thật tồi tệ. Trước đây, những gì cô làm cho anh chỉ đổi được thái độ hờ hững của anh. Còn khi chấp nhận bên cô rồi lại không phải là thật tâm. Chỉ là thử hẹn hò xem sao? Anh có xứng với những gì cô bỏ ra vì anh hay chưa? Nhưng cô chưa từng một lần oán trách anh thế nọ, thế kia. Vẫn dồn toàn bộ tâm tư cho anh. Một người con gái lương thiện, thuần khiết như thế còn có người thứ hai hay sao? Anh không xứng đáng được cô đối xử như vậy, không xứng với tình yêu của cô. Đến bây giờ, anh mới nhận ra rằng, mình đã yêu cô gái này mất rồi. Một Minh Hạo mạnh mẽ, ngông cuồng, cao ngạo chưa từng biết rung động. Giờ đã được tình yêu thanh thuần của cô cảm hóa. Anh tự trách, anh thay đổi để trở thành phiên bản hoàn hảo nhất cho xứng với cô. Trở thành người dịu dàng nhất, ôn nhu nhất. Chỉ cần có cô bên cạnh, chuyện gì anh cũng có thể làm, khó khăn đến mấy cũng sẽ vượt qua.
* * *
Tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều rất rõ ràng, rành rẽ. Ngọt ngào là thế, thuần khiết đến vậy. Vậy mà cô chỉ nói có một câu là phủi sạch được sao? Cô trói buộc anh bằng tình yêu của mình. Bây giờ muốn rũ bỏ là rũ bỏ luôn được?