- Xu
- 884
Chương 10: Bí mật đêm hè
Những ngày sau đó trôi qua thật khác lạ đối với Minh. Cậu cảm thấy thế giới quanh mình như được nhìn qua một lăng kính mới. Sau cuộc trò chuyện với Thu Anh tối hôm ấy, những lời cô nói cứ vang vọng trong tâm trí: Hiểu nhất không có nghĩa là biết hết. Mình có thể đoán, nhưng cũng muốn nghe từ chính cậu. Câu nói ấy như một lời nhắc nhở, cũng như một sự khích lệ khiến Minh nhìn lại mối quan hệ giữa mình và Thu Anh.
Từ nhỏ đến lớn, họ luôn bên nhau, như hai người bạn không thể tách rời. Nhưng giờ đây, Minh nhận ra rằng tình cảm trong tim mình không còn dừng lại ở mức bạn bè. Cậu bắt đầu để ý đến những điều nhỏ nhặt ở Thu Anh mà trước đây chưa từng nhận ra: Nụ cười rạng rỡ khi cô kể một câu chuyện vui, ánh mắt lo lắng khi cậu gặp khó khăn, hay cái cách cô cắn nhẹ môi khi tập trung giải toán.
Những điều ấy khiến tim Minh xao xuyến lạ thường. Cậu vô thức tìm kiếm hình bóng cô giữa đám đông, và mỗi lần ánh mắt họ chạm nhau, cậu lại vội quay đi, cố giấu đi sự bối rối. Thu Anh cũng cảm nhận được sự thay đổi đó. Minh trở nên trầm lặng hơn, ít nói hơn, ánh mắt cậu vẫn hướng về cô nhưng đầy ngập ngừng. Cô chợt thấy hụt hẫng, lo sợ rằng chính mình – với vài lời nói hôm ấy – đã vô tình tạo ra khoảng cách giữa cả hai.
Trong khi đó, Nhi và Dương đã hoàn toàn hóa giải hiểu lầm, trở lại thân thiết như trước. Họ cùng học bài, cùng ăn trưa, cùng cười đùa vui vẻ. Nhìn thấy Nhi và Dương như vậy, cả Minh và Thu Anh đều cảm thấy mừng cho bạn, nhưng trong lòng lại dấy lên chút ghen tị – một cảm xúc nhẹ nhàng mà khó gọi tên.
Một buổi chiều, cả nhóm cùng đến quán trà sữa quen thuộc. Không khí vui vẻ bao trùm, nhưng Minh và Thu Anh vẫn giữ một khoảng cách vô hình. Minh ngắm nhìn ly trà sữa trước mặt, những viên trân châu lấp lánh dưới lớp đá như chính những suy nghĩ rối bời trong đầu cậu.
Thu Anh khẽ nghiêng đầu, hỏi: – Cậu sao vậy, Minh? Có chuyện gì à?
Minh giật mình, vội lắc đầu: – Không có gì đâu. Chỉ là.. Mình đang nghĩ về bài kiểm tra sắp tới thôi.
Thu Anh nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ nhưng vẫn dịu dàng: – Nếu cậu có chuyện gì, cứ nói với mình nhé.
Minh nhìn Thu Anh. Ánh mắt cậu chợt lóe lên sự bối rối pha chút quyết tâm. Cậu rất muốn nói ra những điều trong lòng, nhưng nỗi sợ – sợ rằng chỉ một câu nói thôi cũng có thể khiến tình bạn bao năm tan biến – lại khiến cậu im lặng.
Nhi, vốn tinh ý, nhận ra bầu không khí ấy. Cô nghiêng người nói nhỏ với Dương: – Tớ thấy Minh và Thu Anh hơi kì lạ. Hay là cuối tuần này rủ cả nhóm đi chơi cho vui đi? Công viên chẳng hạn, vừa thoáng mát lại dễ nói chuyện.
Dương gật đầu: – Ý hay đấy. Để mình nói mọi người nha.
Cậu quay sang cả nhóm rồi nói: – Này, cuối tuần này chúng ta đi công viên đi! Cuối tuần này đang có nhiều hoạt động vui lắm, vừa thư giãn sau giờ học, vừa có không khí trong lành nữa.
Mặc dù đồng ý nhưng Minh và Thu Anh có chút ngập ngừng. Khi ánh mắt họ vô tình gặp nhau, cả hai đều bối rối quay đi, như thể sợ người kia đọc được điều mình giấu kín.
Cuối tuần đến. Buổi sáng trong veo, ánh nắng dịu trải khắp công viên. Nhi và Dương nhanh chóng kéo mọi người vào những trò vận động: Đá cầu, đuổi bắt, và cả những trò dân gian vui nhộn. Tiếng cười vang rộn khắp nơi. Minh và Thu Anh cũng dần hòa mình vào niềm vui ấy, những ngại ngùng dần tan biến.
Sau khi chơi mệt, cả nhóm trải tấm thảm dưới gốc cây cổ thụ, cùng nhau ăn trưa và trò chuyện. Nhi kể chuyện hài, khiến ai cũng cười ngặt nghẽo. Dương thì mang theo đàn guitar, chơi vài khúc nhạc dịu dàng khiến không khí thêm ấm áp. Minh và Thu Anh ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng trao nhau vài ánh nhìn khẽ khàng, khoảng cách giữa họ dường như đang ngắn lại.
Buổi chiều, khi nắng đã dịu, Nhi và Dương rủ nhau đi mua kem, để lại Minh và Thu Anh ngồi lại dưới gốc cây. Không gian bỗng yên ắng, chỉ còn tiếng gió và tiếng chim trên cao.
Minh hít sâu, rồi quay sang nói: – Thu Anh.. Mình có chuyện muốn nói với cậu.
Thu Anh khẽ gật, ánh mắt vừa tò mò vừa lo lắng.
– Mình biết chúng ta là bạn thân từ nhỏ.. Nhưng mình nghĩ, tình cảm của mình dành cho cậu không chỉ dừng lại ở đó. – Giọng Minh run run, nhưng ánh nhìn lại vô cùng nghiêm túc. – Mình thích cậu, Thu Anh. Không chỉ vì cậu dễ thương hay tốt bụng.. Mà vì cậu là chính cậu. Là người khiến mình muốn cố gắng hơn mỗi ngày.
Thu Anh im lặng. Cô nhìn Minh thật lâu, ánh mắt dịu dàng như gió thoảng. Rồi khẽ mỉm cười, cô nắm lấy tay cậu.
Không ai nói thêm gì nữa. Dưới bóng cây xanh, tiếng lá xào xạc vang lên, như những lời thì thầm của mùa hè – nhẹ nhàng, trong trẻo, và chỉ thuộc về hai người.
Nhi và Dương đứng cùng nhau sau gốc cây nhìn thấy rồi mỉm cười, Nhi rạng rỡ quay lại nhìn Dương, lại đúng lúc Dương đang ló đầu ra xem. Hai ánh mắt chạm nhau ngay lập tức khiến cho đôi tai của cả hai người ửng đỏ lên vì ngại. Rồi sau đó hai người nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
Tối hôm ấy, Nhi lại mở cuốn nhật ký nhỏ của mình, khẽ viết: Mùa hè này có gì đó khác lắm. Không chỉ là ánh nắng, mà là cảm giác của những người trẻ đang lớn lên, học cách nói ra những điều giấu kín. Có lẽ, đó chính là điều khiến tuổi học trò trở nên đáng nhớ nhất.
Từ nhỏ đến lớn, họ luôn bên nhau, như hai người bạn không thể tách rời. Nhưng giờ đây, Minh nhận ra rằng tình cảm trong tim mình không còn dừng lại ở mức bạn bè. Cậu bắt đầu để ý đến những điều nhỏ nhặt ở Thu Anh mà trước đây chưa từng nhận ra: Nụ cười rạng rỡ khi cô kể một câu chuyện vui, ánh mắt lo lắng khi cậu gặp khó khăn, hay cái cách cô cắn nhẹ môi khi tập trung giải toán.
Những điều ấy khiến tim Minh xao xuyến lạ thường. Cậu vô thức tìm kiếm hình bóng cô giữa đám đông, và mỗi lần ánh mắt họ chạm nhau, cậu lại vội quay đi, cố giấu đi sự bối rối. Thu Anh cũng cảm nhận được sự thay đổi đó. Minh trở nên trầm lặng hơn, ít nói hơn, ánh mắt cậu vẫn hướng về cô nhưng đầy ngập ngừng. Cô chợt thấy hụt hẫng, lo sợ rằng chính mình – với vài lời nói hôm ấy – đã vô tình tạo ra khoảng cách giữa cả hai.
Trong khi đó, Nhi và Dương đã hoàn toàn hóa giải hiểu lầm, trở lại thân thiết như trước. Họ cùng học bài, cùng ăn trưa, cùng cười đùa vui vẻ. Nhìn thấy Nhi và Dương như vậy, cả Minh và Thu Anh đều cảm thấy mừng cho bạn, nhưng trong lòng lại dấy lên chút ghen tị – một cảm xúc nhẹ nhàng mà khó gọi tên.
Một buổi chiều, cả nhóm cùng đến quán trà sữa quen thuộc. Không khí vui vẻ bao trùm, nhưng Minh và Thu Anh vẫn giữ một khoảng cách vô hình. Minh ngắm nhìn ly trà sữa trước mặt, những viên trân châu lấp lánh dưới lớp đá như chính những suy nghĩ rối bời trong đầu cậu.
Thu Anh khẽ nghiêng đầu, hỏi: – Cậu sao vậy, Minh? Có chuyện gì à?
Minh giật mình, vội lắc đầu: – Không có gì đâu. Chỉ là.. Mình đang nghĩ về bài kiểm tra sắp tới thôi.
Thu Anh nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ nhưng vẫn dịu dàng: – Nếu cậu có chuyện gì, cứ nói với mình nhé.
Minh nhìn Thu Anh. Ánh mắt cậu chợt lóe lên sự bối rối pha chút quyết tâm. Cậu rất muốn nói ra những điều trong lòng, nhưng nỗi sợ – sợ rằng chỉ một câu nói thôi cũng có thể khiến tình bạn bao năm tan biến – lại khiến cậu im lặng.
Nhi, vốn tinh ý, nhận ra bầu không khí ấy. Cô nghiêng người nói nhỏ với Dương: – Tớ thấy Minh và Thu Anh hơi kì lạ. Hay là cuối tuần này rủ cả nhóm đi chơi cho vui đi? Công viên chẳng hạn, vừa thoáng mát lại dễ nói chuyện.
Dương gật đầu: – Ý hay đấy. Để mình nói mọi người nha.
Cậu quay sang cả nhóm rồi nói: – Này, cuối tuần này chúng ta đi công viên đi! Cuối tuần này đang có nhiều hoạt động vui lắm, vừa thư giãn sau giờ học, vừa có không khí trong lành nữa.
Mặc dù đồng ý nhưng Minh và Thu Anh có chút ngập ngừng. Khi ánh mắt họ vô tình gặp nhau, cả hai đều bối rối quay đi, như thể sợ người kia đọc được điều mình giấu kín.
Cuối tuần đến. Buổi sáng trong veo, ánh nắng dịu trải khắp công viên. Nhi và Dương nhanh chóng kéo mọi người vào những trò vận động: Đá cầu, đuổi bắt, và cả những trò dân gian vui nhộn. Tiếng cười vang rộn khắp nơi. Minh và Thu Anh cũng dần hòa mình vào niềm vui ấy, những ngại ngùng dần tan biến.
Sau khi chơi mệt, cả nhóm trải tấm thảm dưới gốc cây cổ thụ, cùng nhau ăn trưa và trò chuyện. Nhi kể chuyện hài, khiến ai cũng cười ngặt nghẽo. Dương thì mang theo đàn guitar, chơi vài khúc nhạc dịu dàng khiến không khí thêm ấm áp. Minh và Thu Anh ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng trao nhau vài ánh nhìn khẽ khàng, khoảng cách giữa họ dường như đang ngắn lại.
Buổi chiều, khi nắng đã dịu, Nhi và Dương rủ nhau đi mua kem, để lại Minh và Thu Anh ngồi lại dưới gốc cây. Không gian bỗng yên ắng, chỉ còn tiếng gió và tiếng chim trên cao.
Minh hít sâu, rồi quay sang nói: – Thu Anh.. Mình có chuyện muốn nói với cậu.
Thu Anh khẽ gật, ánh mắt vừa tò mò vừa lo lắng.
– Mình biết chúng ta là bạn thân từ nhỏ.. Nhưng mình nghĩ, tình cảm của mình dành cho cậu không chỉ dừng lại ở đó. – Giọng Minh run run, nhưng ánh nhìn lại vô cùng nghiêm túc. – Mình thích cậu, Thu Anh. Không chỉ vì cậu dễ thương hay tốt bụng.. Mà vì cậu là chính cậu. Là người khiến mình muốn cố gắng hơn mỗi ngày.
Thu Anh im lặng. Cô nhìn Minh thật lâu, ánh mắt dịu dàng như gió thoảng. Rồi khẽ mỉm cười, cô nắm lấy tay cậu.
Không ai nói thêm gì nữa. Dưới bóng cây xanh, tiếng lá xào xạc vang lên, như những lời thì thầm của mùa hè – nhẹ nhàng, trong trẻo, và chỉ thuộc về hai người.
Nhi và Dương đứng cùng nhau sau gốc cây nhìn thấy rồi mỉm cười, Nhi rạng rỡ quay lại nhìn Dương, lại đúng lúc Dương đang ló đầu ra xem. Hai ánh mắt chạm nhau ngay lập tức khiến cho đôi tai của cả hai người ửng đỏ lên vì ngại. Rồi sau đó hai người nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
Tối hôm ấy, Nhi lại mở cuốn nhật ký nhỏ của mình, khẽ viết: Mùa hè này có gì đó khác lắm. Không chỉ là ánh nắng, mà là cảm giác của những người trẻ đang lớn lên, học cách nói ra những điều giấu kín. Có lẽ, đó chính là điều khiến tuổi học trò trở nên đáng nhớ nhất.
Chỉnh sửa cuối:

