Chương 10: Bí mật cuối hè Bấm để xem Những ngày sau đó trôi qua thật khác lạ đối với Minh. Cậu cảm thấy thế giới xung quanh mình như được nhìn qua một lăng kính mới. Sau cuộc trò chuyện tối hôm đó với Thu Anh, những lời cô nói cứ vang vọng trong tâm trí cậu: "Hiểu nhất không có nghĩa là biết hết. Mình có thể đoán, nhưng cũng muốn nghe từ chính cậu." Câu nói ấy như một lời nhắc nhở, cũng như một lời khích lệ, nhắc nhở Minh nhìn nhận lại mối quan hệ giữa mình và Thu Anh. Từ nhỏ đến lớn, họ luôn bên cạnh nhau, như hai người bạn thân thiết không thể tách rời. Nhưng giờ đây, Minh nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho Thu Anh không chỉ đơn thuần là tình bạn. Cậu bắt đầu để ý đến những điều nhỏ nhặt ở cô mà trước đây cậu chưa từng để tâm đó là nụ cười rạng rỡ của cô mỗi khi kể về một câu chuyện vui, ánh mắt lo lắng khi cậu gặp khó khăn, và cả cái cách cô cắn nhẹ môi khi tập trung giải một bài toán khó. Những điều ấy, giờ đây, khiến tim Minh xao xuyến. Cậu thường vô thức tìm kiếm Thu Anh trong đám đông, và mỗi khi ánh mắt họ chạm nhau, một cảm giác kỳ lạ lại len lỏi trong lòng Minh. Cậu vội vàng quay đi, cố gắng che giấu sự bối rối của mình, nhưng trái tim cậu thì lại đập nhanh hơn bao giờ hết. Thu Anh cũng cảm nhận được sự thay đổi ở Minh. Cậu trở nên trầm lặng hơn, ít nói hơn hẳn. Ánh mắt cậu thường hướng về phía cô, nhưng mỗi khi cô nhìn lại, cậu lại vội vàng quay đi. Thu Anh cảm thấy hụt hẫng, tự hỏi liệu mình có đã quá vội vàng khi nói những lời đó với Minh hay không. Cô sợ rằng mình đã vô tình tạo ra một khoảng cách giữa hai người. Trong khi đó, Nhi và Dương đã hoàn toàn hóa giải hiểu lầm và trở lại thân thiết như trước. Họ thường xuyên cùng nhau ăn trưa, học bài, và chia sẻ những khoảnh khắc vui vẻ. Nhìn thấy Nhi và Dương vui vẻ như vậy, Minh và Thu Anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, trong lòng họ cũng dấy lên một chút ghen tị. Họ tự hỏi liệu mình có thể có được một mối quan hệ như vậy không. Một buổi chiều, cả nhóm cùng nhau đến quán trà sữa quen thuộc sau giờ học. Không khí vui vẻ bao trùm cả nhóm, nhưng Minh và Thu Anh vẫn giữ một khoảng cách vô hình. Minh nhìn ly trà sữa, những viên trân châu chìm nổi trong làn nước, giống như những suy nghĩ hỗn độn trong đầu cậu. Cậu khẽ thở dài. Thu Anh nghe thấy tiếng thở dài của Minh, cô quay sang hỏi với giọng lo lắng: "Cậu sao vậy? Có chuyện gì sao?" Minh giật mình, vội vàng lắc đầu, cố gắng che giấu sự bối rối của mình: "Không có gì đâu. Chỉ là.. mình đang nghĩ về bài kiểm tra sắp tới thôi." Thu Anh khẽ nhíu mày, cô không tin vào lời nói của Minh. Cô nhìn sâu vào mắt cậu, cố gắng tìm kiếm sự thật. Cô im lặng một lát rồi nói, giọng chân thành: "Minh, nếu cậu có chuyện gì, cứ nói với mình. Mình luôn ở đây, sẵn sàng lắng nghe cậu." Minh nhìn Thu Anh, ánh mắt cậu thoáng chút bối rối, rồi lại chuyển sang một tia quyết tâm. Cậu muốn nói, rất muốn nói ra những cảm xúc đang trào dâng trong lòng, nhưng cậu vẫn còn do dự. Cậu sợ rằng những lời nói của mình sẽ làm hỏng tình bạn bao năm giữa hai người. Nhi nhận thấy sự căng thẳng giữa Minh và Thu Anh, cô quay sang Dương và nói nhỏ: "Mình thấy Minh và Thu Anh có vẻ không thoải mái. Hay là chúng ta rủ cả nhóm đi đâu đó chơi vào cuối tuần này đi? Đi công viên chẳng hạn, vừa thoáng mát lại vừa có thể nói chuyện thoải mái." Dương gật đầu đồng ý: "Ý kiến hay đấy. Để mình hỏi mọi người xem sao." Dương quay sang cả nhóm và nói lớn: "Này, cuối tuần này chúng ta đi công viên chơi đi, mình nghe nói ở đó đang có nhiều hoạt động giải trí vui lắm. Vừa xả stress sau những ngày học tập căng thẳng, vừa có thể hít thở không khí trong lành." Minh và Thu Anh có vẻ hơi ngập ngừng. Minh nhìn Thu Anh, thấy cô cũng đang nhìn mình. Ánh mắt họ chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi cả hai đều vội vàng quay đi. Cuối tuần đến, cả nhóm cùng nhau đến công viên. Ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống những hàng cây xanh mát, tạo nên một khung cảnh thật tươi đẹp. Nhi và Dương nhanh chóng kéo mọi người vào những trò chơi vận động. Họ chơi đá cầu, đuổi bắt, và cả những trò chơi dân gian vui nhộn. Tiếng cười nói rộn rã vang vọng khắp công viên. Minh và Thu Anh dần hòa mình vào không khí vui tươi, những căng thẳng ban đầu cũng dần tan biến. Sau những trò chơi vận động, cả nhóm cùng nhau trải thảm dưới một gốc cây cổ thụ rợp bóng mát. Họ cùng nhau ăn những món ăn nhẹ đã chuẩn bị, trò chuyện và chia sẻ những câu chuyện vui. Nhi kể những câu chuyện hài hước khiến cả nhóm cười nghiêng ngả. Dương thì trổ tài chơi guitar, mang đến những giai điệu du dương. Minh và Thu Anh ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng trao đổi vài câu nói, những khoảng cách giữa họ dường như đã được thu hẹp lại. Đến buổi chiều, khi mọi người đã thấm mệt và ngồi nghỉ ngơi, Nhi và Dương rủ nhau đi mua kem. Lúc này, chỉ còn lại Minh và Thu Anh. Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng chim hót líu lo và tiếng gió nhẹ thổi. Minh hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí, quay sang nhìn Thu Anh và nói: "Thu Anh, mình có chuyện muốn nói với cậu." Thu Anh nhìn Minh, ánh mắt cô có chút tò mò và lo lắng. Minh ngập ngừng một lát, rồi nói tiếp, giọng cậu run run: "Mình.. mình biết chúng ta là bạn thân từ nhỏ. Nhưng.. mình nghĩ tình cảm của mình dành cho cậu không chỉ dừng lại ở đó." Minh dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Thu Anh, và nói tiếp, giọng cậu đã trở nên chắc chắn hơn: "Mình thích cậu, Thu Anh. Mình thích cậu không chỉ là một người bạn. Mình thích cách cậu cười, cách cậu quan tâm đến mọi người, và cả cách cậu cắn nhẹ môi khi tập trung. Mình.. Mình thích tất cả mọi thứ về cậu." Thu Anh im lặng một lúc, nhìn Minh với ánh mắt ngạc nhiên và có chút bối rối. Thu Anh mỉm cười, không trả lời ngay, chỉ khẽ nắm lấy tay Minh. Cả hai ngồi lặng yên dưới bóng cây, không nói thêm gì nữa. Những tán lá xào xạc trên đầu, như những lời thì thầm của một bí mật mùa hè – nhẹ nhàng, trong trẻo, và chỉ thuộc về họ.
Chương 11: Thì ra là thích Bấm để xem Chiều muộn, ánh nắng cuối ngày trải dài trên mặt đất thành từng vệt cam vàng dịu dàng. Gió nhẹ lướt qua công viên, lay động những tán cây cổ thụ dưới đó là hai người đang ngồi lặng lẽ bên nhau. Không khí như chậm lại, thời gian như đang giữ hơi thở, đợi một điều gì đó sắp xảy ra. Minh vẫn còn run trong lòng sau những lời vừa nói. Dù là người cẩn thận và ít khi để cảm xúc lộ ra, cậu biết hôm nay mình đã đi một bước rất lớn. Không còn là những ánh nhìn trộm hay vài câu nói lấp lửng nữa. Cậu đã nói thật. Đã thành thật với chính mình. Thu Anh vẫn chưa nói gì. Cô ngồi yên, ánh mắt không nhìn Minh mà hướng ra khoảng sân phía xa – nơi lũ trẻ đang đuổi nhau, cười nói rộn ràng. Nhưng đôi tay cô đang khẽ siết vào nhau. Trong lòng cô có một sự bối rối, pha lẫn cảm động. Từ khi nào cậu ấy lại để ý mình đến vậy? Từ khi nào mà ánh mắt Minh nhìn cô không còn là một người bạn thân quen, mà trở nên sâu hơn, dịu dàng hơn? "Mình không biết nói sao.." cuối cùng, Thu Anh khẽ cất tiếng. Giọng cô nhẹ như gió, nhưng khiến Minh giật mình ngẩng lên nhìn. "Ừm, mình biết.." Minh khẽ nói, nén một nụ cười buồn: "Mình chỉ nghĩ, nếu không nói ra, thì sẽ hối hận mất." Thu Anh quay sang, lần này ánh mắt cô chạm thẳng vào mắt Minh. Có gì đó rất rõ ràng trong ánh nhìn ấy – không né tránh, không mơ hồ. Cô hít vào một hơi sâu, rồi thở ra, môi khẽ nhếch thành một nụ cười thật nhỏ: "Minh này, cậu ngốc thật đấy." Minh ngớ người: "Hả?" "Ngốc vì để mình phải chờ lâu như vậy." Cậu chưa kịp phản ứng thì Thu Anh đã tiếp lời, chậm rãi và dịu dàng: "Mình cũng thích cậu, Minh. Từ lúc nào thì mình cũng không rõ nữa. Có thể là từ khi cậu nhường cây bút duy nhất của mình trong kỳ thi học sinh giỏi năm lớp 7, hay là từ khi cậu lặng lẽ đứng đợi mình dưới mưa chỉ để đưa cái ô. Nhưng mình từng sợ.. nếu mình nói ra, mọi thứ sẽ không còn như cũ. Tớ từng nghĩ.. nếu một ngày cậu thích tớ, chắc chắn mọi thứ sẽ rất phức tạp. Vì chúng ta quá thân, quá hiểu nhau, nên nếu yêu rồi mà mất nhau.. sẽ đau lắm." Rồi Thu Anh gật đầu, ánh mắt long lanh: "Nhưng nếu như.. không thử, thì làm sao biết có thể đi đến đâu đúng không?" Minh vẫn chưa rời mắt khỏi Thu Anh. Cảm xúc dâng lên trong lồng ngực, vừa bất ngờ, vừa nhẹ nhõm. Giống như việc chờ một cơn mưa rào giữa ngày nắng nóng, và khi nó đến, không ồn ào, chỉ đủ để làm mát cả tâm hồn. Không cần ai nói ra lời "chúng ta chính thức là gì", không cần buổi hẹn hò đầu tiên hoành tráng, giữa họ là một sự thay đổi êm đềm, như dòng nước nhỏ chảy qua hòn đá đã mòn theo năm tháng. Cả hai nhìn nhau, không nói thêm, nhưng tay Minh chậm rãi đưa ra. Thu Anh nhìn bàn tay ấy, rồi đặt tay mình lên, nhẹ như một cánh hoa. Họ không nắm chặt, chỉ đơn giản là chạm vào – một sự kết nối vừa đủ để biết rằng: Mình đã không còn cô đơn trong cảm xúc của chính mình nữa. Những ngày sau đó, mối quan hệ của họ như một bản nhạc dịu dàng, không cần nhấn mạnh từng nốt cao, nhưng người nghe đủ cảm nhận được sự ấm áp len lỏi trong từng khoảnh khắc. Minh đưa đón Thu Anh về nhiều hơn, đôi lúc chỉ đứng đợi cô dưới sân trường, không nói gì, nhưng ánh mắt luôn sáng lên khi thấy bóng cô từ xa. Thu Anh, vốn là người hay giữ khoảng cách, nay lại chủ động rủ Minh cùng làm bài tập, cùng ngồi ở bàn gần cửa sổ mà hai người từng hay chia sẻ chỉ như bạn. Mọi người trong lớp dần nhận ra sự thay đổi đó. Có một chút trêu chọc nhẹ khi thấy hai người đứng cạnh nhau cười đùa. Nhi tinh ý hơn ai hết. Cô quay xuống nhìn Thu Anh rồi đá nhẹ lông mày rồi cười tươi kiểu ngầm hiểu. Dương thì có vẻ vô tư hơn, vẫn say sưa nói chuyện. Một lần nọ, khi cả nhóm đang nghỉ ngơi trong căn tin, Nhi lặng người nhìn đăm chiêu ra xa. Dương quay sang gọi cô ba lần mới giật mình. "Sao thế? Nhìn gì đăm chiêu vậy?" Dương hỏi. "Không có gì." Nhi lắc đầu, cười nhẹ. "Chắc là mình hơi mệt một chút thôi. Đừng lo lắng." Tiếng chuông reo thông báo giờ học tiếp theo, cả bọn nhốn nháo chạy lên lớp vì tiết tiếp theo là giờ Lý của thầy Dũng. Thầy Dũng nổi tiếng cực kì nghiêm khắc và khó tính, nhưng đổi lại học trò nào của thầy cũng đều rất giỏi, ai sau này cũng thành công. Ổn định lớp học, thầy bước vào lớp rồi bắt đầu giảng dạy. Nhi có thể học giỏi tất cả các môn nhưng Vật Lý lại là môn mà cô học kém nhất, mỗi lần thi cô chỉ được trên trung bình. Nếu điểm thấp như vậy cô không thể vào cùng một lớp với Dương được. Chuông kêu hết tiết, thầy gọi Nhi lên văn phòng để nói chuyện riêng. Thầy phản ánh về điểm môn Vật Lý của cô sau kì thi giữa kì. Thầy nói: "Linh Nhi, tôi nghe nói em định vào lớp tự nhiên đúng không? Nhưng với điểm số như này, sang lớp tự nhiên thì sẽ khó có cơ hội đậu vào trường đại học tốt em ạ." "Dạ, em sẽ cố gắng hơn thưa thầy" Nhi đáp. "Thôi được rồi, em hãy cứ về lớp đi, tôi sẽ bàn bạc lại với giáo viên chủ nhiệm của em" Thầy giáo thở dài rồi trả lời.
Chương 12: Mắt trời trong mắt em Bấm để xem Buổi chiều mùa thu, ánh nắng nghiêng qua khung cửa sổ lớp học, vẽ một vệt sáng mềm như lụa trên mặt bàn. Lá bàng ngoài sân bắt đầu ngả vàng, gió nhè nhẹ lùa vào, lay động trang vở và tóc học trò. Dương ngồi ở dãy thứ ba, sát cửa sổ – chỗ ngồi cậu đã gắn bó suốt gần học kỳ cùng cô bạn tên Nhi. Nhìn ngoài thì cả hai chẳng có gì đặc biệt. Cùng bàn, cùng nhóm trực nhật, thỉnh thoảng hỏi bài nhau, vậy thôi. Nhưng chỉ Dương biết, suốt hơn một tháng nay, tim cậu không còn đập theo nhịp cũ nữa. Ban đầu, Nhi chỉ là "bạn học giỏi". Nhưng dần dần, từng điều nhỏ bé ở cô lại in đậm trong đầu cậu như từng giọt mực loang. Cái cách cô vén tóc ra sau tai khi tập trung đọc, dáng cô cặm cụi làm bài với vầng trán hơi cau lại, hay tiếng bút gõ lạch cạch vào mép bàn mỗi lần cô suy nghĩ.. tất cả đều khiến Dương ngẩn người. Cậu từng nghĩ cảm xúc của mình chỉ là nhất thời. Nhưng rồi càng gần, cậu càng thấy rõ, thích một người không cần lý do to tát. Đôi khi, chỉ là vì ánh nắng buổi chiều lọt qua ô cửa sổ, chiếu vào mắt cô - và mình nhìn thấy cả thế giới trong đó. Tiết học Văn hôm ấy trôi qua chậm rãi. Cô giáo đang phân tích một đoạn truyện ngắn, giọng đều đều. Dương nhìn ra ngoài trời một chút, rồi lại liếc sang bên trái. Nhi vẫn đang nghiêng đầu ghi chép. Ánh nắng rọi xiên qua mái tóc cô, làm bật lên từng sợi lấp lánh như ánh kim. Dưới nắng, gò má cô hơi ửng, đôi mắt sáng trong hằn bóng mi cong dài. Dương sững người. Trong khoảnh khắc, cậu thấy như mặt trời đang nằm gọn trong mắt cô. Cậu khẽ quay đi, tim đập rối loạn. Tự trách bản thân rồi nghĩ thầm: "Lại nhìn nữa. Cậu điên thật rồi, Dương à." Nhưng ánh nhìn ấy không rời khỏi tâm trí cậu cả tiết học. Sau giờ tan học, lớp chỉ còn lại vài người dọn bài kiểm tra nhóm. Nhi cùng Dương được giao dán kết quả lên bảng lớp. Cô cúi xuống cắt giấy, cẩn thận đến từng góc cạnh. Dương đứng kế bên, không giúp được gì, chỉ lúng túng cầm băng keo, mắt thì lén nhìn cô. "Cậu thấy nóng à?" Nhi hỏi, mắt vẫn nhìn tờ giấy. "Hả?" Dương giật mình. "Mồ hôi cậu nhỏ giọt kìa." Nhi nói. Cậu vội lau trán, cười gượng: "À, không có gì, tớ ổn." Nhi ngẩng lên nhìn, định hỏi tiếp thì đúng lúc ánh nắng hắt thẳng qua cửa kính, rọi thẳng lên mặt cô. Trong khoảnh khắc đó, Dương thấy một cảnh tượng vừa đẹp vừa ngột ngạt - ánh sáng vàng ươm trên má, lấp lánh trong mắt, khiến cô như đang phát sáng giữa căn phòng trống. Cậu buột miệng: "Cậu có biết.. trong mắt cậu có mặt trời không?" Nhi quay sang, ngạc nhiên: "Hả gì cơ?" Dương lập tức đỏ mặt, lúng túng xua tay: "Không.. tớ nói linh tinh ấy mà.." Cô nhìn cậu chằm chằm vài giây rồi phì cười, giọng vẫn nghiêm nhưng mắt ánh lên rồi sờ lên trán cậu: "Hình như cậu sốt thật rồi đấy." Dương ngồi xuống ghế, quay mặt ra ngoài cửa sổ, thở hắt ra: "Tránh được đâu nữa. Thích thật rồi.." Tối đó, cậu về nhà, nằm gác tay lên trán, mắt nhìn trần nhà mà chẳng nghĩ nổi gì ngoài ánh mắt của Nhi. Dương nhớ lại lần cô lặng lẽ để gói bánh lên bàn vì thấy cậu bỏ bữa, nhớ lần cô đứng đợi ngoài lớp để đưa tập khi cậu bỏ quên, và nhớ cả hôm trời mưa, cô kéo tay cậu lại: "Đứng đó ướt làm gì, che chung đi, chúng ta cùng đường mà." Khi ấy, cậu còn tưởng chỉ là phép lịch sự. Giờ thì không chắc nữa. Vì tất cả những gì thuộc về Nhi, từ rất lâu rồi, đều khiến cậu muốn giữ lấy. Trên bàn học, vẫn là bài Văn còn dang dở. Dương lật vở, định ghi một dòng cảm xúc vào trang sau. Nhưng cậu chỉ viết được hai chữ, rồi dừng lại: "Mắt trời."