Tên truyện: Tình Đầu Của Tớ Là Cậu Tác giả: Aimee Thể loại: Truyện teen, truyện tình cảm học đường. Giới thiệu truyện: Truyện kể về một cô bé tên Vũ Linh Nhi, 16 tuổi, một cô bé xinh xắn đáng yêu, được nhiều người yêu mến. Từ lúc nhỏ cô đã không được ở cùng bố mẹ, bởi vì bố mẹ bận việc nhiều nên cô được gửi về cho ông bà chăm sóc. Đến năm lớp 10, cô chuyển về thành phố ở cùng với bố mẹ và tiếp tục học ở trường trọng điểm gần nhà. Cô có thành tích học tập tốt lại còn ngoan ngoãn nghe lời. Sau khi chuyển đến đây, cô đã gặp một chàng trai tên là Đăng Dương, vô cùng đẹp trai cao ráo. Ngày đầu nhận lớp, hai người được xếp ngồi cùng nhau, làm bạn cùng bạn suốt ba năm cấp 3. Có thể họ sẽ nảy sinh tình cảm hoặc là xảy ra thêm một vài tình tiết khác. Hãy cùng theo dõi truyện của mình để biết được diễn biến của truyện nha! P/s: Lần đầu viết truyện còn yếu, mọi người xin hãy ủng hộ mình nhé! Xin cảm ơn độc giả!
Chương 1: Ngày đầu nhận lớp Bấm để xem - Nhi ơi! Dậy đi học thôi con, sắp muộn giờ rồi đó. - Tiếng của mẹ Thu dịu dàng gọi con gái cưng dậy. - Dạ, con xong rồi, con xuống ngay đây ạ! - Tiếng của Nhi vọng từ trên tầng hai xuống trả lời mẹ. - Hộc hộc! - Mẹ yêu của con ơi, sáng nay con được ăn gì ạ? - Mẹ biết con đang vội nên ăn tạm lát bánh mì với cốc sữa nhé. Chiều về mẹ sẽ đãi con món ngon ha! - Dạ vâng mẹ, con thế nào cũng được ạ! - Nhi ngoan ngoãn đáp lời mẹ. - À, ngày hôm nay con mới đến nhận lớp đúng không? Có nhớ được mình được phân học lớp nào không đấy? Hay để bố chở con đi nhé! - Con không sao đâu mẹ, con nhớ mà. Mẹ cứ lo xa! Thôi con đi đây không trễ giờ mẹ ạ. Sau khi vội vàng ăn sáng, Nhi chạy ù ra sân dắt xe đạp để còn tranh thủ thời gian đến trường. Vì cô bé cũng mới chuyển trường đến đây học nên mẹ lo lắng cô không nhớ được đường đến trường. Ít lâu sau, cô đã đến trường vừa kịp lúc, lúc tiếng chuông vào lớp vừa reo. Nhi vừa tìm chỗ nhà xe để cất xe xong thì tìm đường đến khu vực nhà hiệu bộ, cô đem theo một số giấy tờ và thủ tục đến gặp thầy hiệu trưởng để nộp và xin ký giấy. - A.. Ui da, đau quá! - Tớ xin lỗi nhé, cậu có làm sao không thế? - một bạn nam cao ráo bước đến đỡ Nhi dậy - Tớ không sao, cảm ơn cậu. Lúc đỡ Nhi dậy, cậu ấy vô tình thấy được hồ sơ và thủ tục chuyển trường của Nhi nên buột miệng hỏi: - Cậu là học sinh mới chuyển đến trường này hả, hình như tớ nghe tin đồn rằng sẽ có bạn mới đến học, thì ra đó là cậu. - Uhm, chào cậu. Tớ mới chuyển trường đến. Cậu có thể giúp tớ chỉ đường đến phòng hiệu trưởng được không? Tớ cần nộp cho thầy chút giấy tờ á. - Oke, cậu đi đường này.. này.. này nè.. - Cảm ơn nha, hẹn gặp lại cậu sau. Cốc.. cốc.. cốc - Em chào thầy, em là học sinh mới ạ. - Ô, chào em, một cô bé dễ thương. Hình như em là một học sinh rất giỏi ở trường X đúng không? Tôi có nghe nói về em, chào mừng em, chúc em học tập thật tốt ở trường này. (Thầy hiệu trưởng vui mừng nói chuyện với cô) - Thầy ơi, em còn một vài giấy tờ cần chữ ký của thầy ạ và thầy có thể cho em biết em học lớp nào không ạ? -đưa giấy cho thầy ký- - Ah, theo danh sách thì em sẽ được chuyển vào lớp 10B do cô Đỗ Vân phụ trách nhé. Đợi thầy một chút, thầy sẽ dẫn em đến lớp. - Dạ, em cảm ơn thầy. * cúi đầu. Một lát sau, sau khi gần hết tiết 1, thầy Hùng (hiệu trưởng) đưa Nhi đến lớp. Lớp 10B nằm ở tòa B đối diện với nhà hiệu bộ nên đi rất nhanh, bên cạnh đó còn là sân thể dục. Đến lớp, thầy Hùng kêu cô Vân ra gặp để trao đổi và đưa học sinh cho cô dẫn dắt. Cô gật đầu và dẫn Nhi đi vào lớp. - Nào, các em trật tự nghe cô nói. Hôm nay sẽ có một bạn mới đến lớp chúng ta, các em hãy vô tay hoan nghênh chào đón bạn đi nào. -hoan hô, hú hú (tiếng các bạn nam trong lớp hò reo) Mặc dù hơi rụt rè và ngại ngùng nhưng Nhi đã nở một nụ cười rạng rỡ nói rằng: - Xin chào tất cả các bạn, mình tên là Vũ Linh Nhi, rất vui khi được đến lớp của các bạn, mong mọi người sẽ giúp đỡ mình ạ. - Thì ra, cậu ấy học cùng lớp với mình sao.'chàng trai vừa gặp cô ở nhà hiệu bộ nghĩ' Nhi đi học sau mọi người vài tuần nên hầu như các bạn trong lớp đã kịp hỏi thăm tên nhau, có những bạn đã học cùng nhau hồi cấp 2 cũng vào chung 1 lớp. Cô giáo xếp chỗ cho Nhi ngồi cạnh Dương. Nhi bước xuống lớp, bỗng nhiên thấy có một gương mặt rất quen đang nhìn mình nhưng cô vẫn chưa nhớ ra là ai. Nhi ngồi vào và làm quen với Dương. Reng.. reng.. reng Chuông báo ra chơi đã đổ. Các bạn ùa nhau ra hành lang bày trò chơi sau tiết hướng nghiệp dài lê thê vừa qua. Còn Linh Nhi vẫn ngồi lại trên bàn vì chưa quen ai, Đăng Dương bên cạnh cũng vừa chạy ra ngoài. Đột nhiên có một tiếng nói bên cạnh, thì ra là Nguyễn Đăng Dương - bạn cùng bàn của cô, cậu giới thiệu tên và sở thích của mình, cậu rất thích hát và có thể chơi một số loại nhạc cụ. Nói rồi Dương chìa ra cái bánh mì ăn liền cho Nhi. Thì ra cậu vừa chạy ra ngoài mua bánh tặng để chào mừng bạn cùng bàn mới. Nhi nhận lấy và nói cảm ơn. Và cô cũng tự giới thiệu về bản thân. Cô thấy cậu trông hơi quen quen, nhưng không nhớ rõ là gặp nhau lúc nào? Dương mở lời nói rằng họ vừa gặp nhau khoảng 45 phút trước mà cô đã không nhớ cậu rồi, cảm thán rằng trí nhớ của cô bạn này không ổn lắm nhỉ (rồi cười khì) Nhi cười hì hì cho qua chuyện rồi cảm ơn chiếc bánh mì của Dương. Nói chuyện rôm rả một hồi cũng đến lúc chuông reo bắt đầu tiết 2. Tiết 2 là tiết Tiếng Anh do cô Vân dạy. - Good morning! - Class, stand up. (Lớp trưởng hô cả lớp đứng dậy chào cô) - Ok, sit down, please! Cả lớp ngồi xuống và tập trung nghe cô giáo giảng. Đây là trường trọng điểm trong huyện nên thầy cô giáo ở trường này dạy rất có tâm và rất giỏi. Nhi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được đặt chân đến đây. Mặc dù chưa có thời khóa biểu và đem sách theo học nhưng được Dương tốt bụng cho xem cùng. Reng.. chuông reo hết tiết 2 - Ui da, sao mà tiếng Anh khó hiểu quá nè. Phải làm sao đây? (Dương kêu than) - Tớ thấy không khó hiểu lắm, cô giảng cũng dễ hiểu mà. À cảm ơn cậu cho tớ coi sách chung nha. - Không có gì đâu, đừng khách sáo thế. Chúng ta là bạn cùng bàn mà. Sau 5 tiết dài đằng đẵng cuối cùng cũng tan học. Nhi dọn cặp sách và ra về. * * * Hết chương 1 rồi nhơ. Mọi người theo dõi truyện của mình nhé. Mặc dù viết còn hơi kém, nhưng vẫn mong được mọi người ủng hộ ạ.. Giới thiệu nhân vật: Vũ Linh Nhi (16 tuổi) : Đáng yêu, xinh xắn, đặc biệt có nụ cười tỏa nắng. Cô có sở thích nghe nhạc và hát lẩm nhẩm theo bài hát mình thích và thích ăn vặt. Nguyễn Đăng Dương (16 tuổi) : Cao ráo, đẹp trai, là một chàng trai tinh tế và nói chuyện ấm áp. Ngoài ra cậu còn hát rất hay và biết chơi một số loại nhạc cụ.. Mẹ Thu & Bố Tuấn: Bố mẹ của Nhi, ông bà làm công chức nhà nước nên hơi bận việc, nhưng vẫn rất yêu thương và chăm sóc con gái rất chu đáo. Mẹ Hà & bố Việt: Bố mẹ của Dương.
Chương 2: Kỉ niệm khó phai Bấm để xem "Yeah, cuối cùng cũng tan học rồi. Ngày học hôm nay dài ghê á" - tiếng học sinh kêu la khắp nơi trong lớp học. Một lúc sau, học sinh nô đùa nhau dưới sân trường rồi khoác tay nhau ra về. Vì đi xe nên Nhi phải vòng ra sau trường lấy, đi được một đoạn qua cổng trường thì đột nhiên xe của cô bị đứt dây xích. Đang loay hoay, lúng túng không biết phải làm sao thì bỗng có một giọng nói trầm ấm thốt lên: - "Ơ Nhi này, cậu chưa về hả? Hình như xe cậu đang có vấn đề đúng không?" - giọng nói này là của Đăng Dương, vì nhà không cách trường quá xa nên Dương thường bắt xe buýt đi học. - "A. Chào cậu, tớ cũng đang chuẩn bị về đây nhưng mà xe tớ bị đứt dây xích rồi thì phải, giờ không biết sao, cậu có biết quán sửa xe nào gần đây không?" - Nhi hỏi. - "Tớ nhớ không nhầm là cách đây khoảng 1km có một quán sửa xe á, nhưng mà mình phải đi vòng lại, nên chắc là hơi xa. À, tớ cũng đang rảnh, vậy để tớ giúp cậu nhé!" - Dương trả lời - "Cảm ơn cậu nhiều nha". Đi bộ sau lưng chàng trai này, Nhi cảm thấy trong lòng bỗng trở nên rung động 1 chút, tim cô hẫng lại một nhịp. Nhưng cô không biết đó là cảm giác gì, tự nhiên thấy loạn cả tim lên rồi, trong đầu chỉ nghĩ về Dương - cậu bàn cùng bàn mới quen lúc nãy. Ánh hoàng hôn chiếu rọi lên bóng của hai con người khiến cho người đi đường cảm thấy cô cậu này thật là đẹp đôi, xứng đôi vừa lứa. Vừa đi vừa nhìn bóng lưng chàng trai đó mà trong đầu lại còn đang suy nghĩ, Nhi bất cẩn đụng trúng Dương khi cậu đang dừng lại quan sát. - "Ui da, sao đầu cậu cứng thể hả Nhi, đụng trúng tớ rồi" - Dương kêu la. - "Tớ.. Tớ xin lỗi, tớ không cố ý, vừa rồi tớ hơi mất tập trung". Dương gật đầu rồi chỉ tay nói: "Chúng ta đến quán sửa xe rồi này, vào nhé." Sau khi dắt xe vào trong quán nhờ sửa thì hai đứa đi bộ ra trạm xe buýt để bắt xe về nhà. Ai ngờ đâu lại lên cùng một xe, nhưng vì Dương ở lại dặn dò chú sửa xe một chút nên Dương bảo Nhu về trước không muộn. Lên xe thì cậu đi thẳng xuống chỗ Nhi rồi ngồi bên cạnh. Vì chứng say xe, không quen đi xe buýt nên Nhi đã ngủ lúc nào không hay, đến cả việc cậu ngồi cạnh cũng không biết. Xe buýt vừa chạy vừa lắc lư khiến đầu Nhi cứ va sang phải rồi va sang trái, Dương mạnh dạn kéo đầu cô đặt lên vai mình. Nhìn cô gái đang say ngủ bên cạnh, Dương cũng thấy có chút động lòng rồi thầm nghĩ: "Sao cô bé này dễ thương vậy nhỉ? Như này chắc bị bắt cóc cũng không biết đâu nhỉ? Hahaha..". Cậu vừa nghĩ rồi vừa cười khì khì. Trước khi ngồi vào chỗ, Nhi có dặn chú soát vé bao giờ đến trạm A thì gọi cô bé dậy, nên chú vừa kêu đến trạm thì Nhi giật mình tỉnh giấc, thấy đầu mình đang nằm trên vai của Dương. Dương cũng tỉnh giấc, rồi nhận ra cũng đến trạm của mình. Hai người nhận ra mình cùng xuống một trạm mà bỗng phì cười với nhau. Rồi chào tạm biệt nhau rồi hẹn sáng mai gặp lại. Về đến nhà, thấy con gái hôm nay về muộn, mẹ Thu mới chạy ra hỏi: "Con gái, sao nay học về trễ vậy con? Ngày đầu đi học thấy thế nào? Thế xe đạp của con đâu, sao mẹ không thấy?" Nghe xong một tràng câu hỏi của mẹ, Nhi từ từ trả lời mẹ từng câu hỏi một như là.. bla bla bla. Rồi mẹ bảo Nhi lên tắm rửa rồi chuẩn bị ăn cơm, bố Tuấn cũng sắp đi làm về rồi. "Mình hãy cứ sống thế đi Ta cứ mãi ước mơ Ta cứ luôn mong chờ điều tuyệt vời nhé em Cầm tay nhau mãi bước đi Sẽ cứ thế mỉm cười Ta sẽ quên đi bao nhiêu tình yêu tan vỡ như là giấc mơ No love no life No love no life Anh chẳng còn muốn quay về nơi ấy No love no life No love no life Sẽ mãi thuộc về nơi đây với em" Trong phòng tắm, Nhi nghêu ngao từng câu hát trong bài NOLOVENOLIFE. Sau đó, bố Tuấn cũng đi làm về, rồi nghỉ ngơi một chút, rồi Nhi xuống. Cả nhà ngồi vào mâm ăn cơm. Đến hôm nay, cuối cùng, Nhi cũng được ăn cơm cùng với bố mẹ của mình. Mặc dù ở với ông bà cũng rất là vui nhưng mà cô bé vẫn nhớ bố mẹ rất nhiều. Cả nhà ngồi ăn cơm rồi cười đùa vui vẻ. Xong rồi, bố hỏi Nhi vài câu: "Nhi ơi, hôm nay đi học thế nào con? Bạn bè, thầy cô với trường, lớp con thấy thế nào? Tốt chứ?" - "Dạ, mọi người ai cũng nhiệt tình sôi nổi hết á bố, con mới đến nên cũng chưa quen được nhiều bạn. À hôm nay, xe đạp của bố bị hỏng rồi á, bị đứt xích giữa đường luôn." - Nhi kể cho bố nghe. Đoạn, Nhi vui vẻ kể thêm: - "Rồi lúc con đang đứng trên đường lúng túng thì con được bạn cùng bàn mới giúp đỡ á bố mẹ." - "Ồ, con trai hay con gái vậy con?" - mẹ Thu hỏi. Nhi trả lời là con trai, vì Dương là cậu bạn có thành tích học tập tốt nên Nhi được cô giáo xếp ngồi cùng có gì tiện trao đổi rồi giúp đỡ nhau học tập. Ăn cơm xong, cô giúp đỡ mẹ dọn dẹp rồi xin phép bố mẹ lên phòng học bài. Vì là học sinh mới, nên Nhi được cô giáo gửi riêng một số tài liệu và thời khóa biểu, rồi cô giáo add Nhi vào nhóm của lớp. Ai cũng đồng loạt chào mừng Nhi đến với lớp. Cô cảm thấy vui và hạnh phúc khi được bước chân vào lớp 10B. Ngồi sấy tóc rồi suy nghĩ một chút. Bỗng nhiên hình bóng của Dương hiện lên qua tâm trí của Nhi, rồi cảm giác lúc chiều lại xuất hiện. Nhi bối rối rồi lên mạng tra thử. Thì ra đây là cảm giác rung động với một người mà bạn thích, khi tim loạn nhịp khi ở gần cậu ấy, có thể là Nhi đã trúng tiếng sét ái tình với cậu bạn cùng bàn này rồi. Đọc được dòng này, Nhi giật mình rồi dập màn hình lại, bắt đầu lấy sách vở ra học, không suy nghĩ đến. 21: 45 Mẹ lên phòng đưa sữa cho Nhi uống rồi nhắc con học xong thì đi ngủ sớm mai còn chuẩn bị đi học. Nhi vâng lời mẹ rồi vào nhà vệ sinh, VSCN rồi lên giường đi ngủ. Nằm lướt điện thoại một lúc thì Nhi thấy buồn ngủ rồi cũng chìm dần vào giấc ngủ say. 22: 30 Còn bên của Đăng Dương - là một chàng trai có nụ cười tỏa nắng, lại còn đẹp trai học giỏi nên có rất nhiều bạn nữ yêu thích, ngăn bàn của Dương đã có rất nhiều thư tình từ khi bắt đầu vào lớp 10. Khi biết được ngồi cạnh Dương là một bạn nữ mới chuyển đến. Có nhiều bạn tỏ ra đố kị, ghen tức nhưng cũng không làm gì được vì Dương không cho ai cơ hội. Chuyện ngày hôm nay với Nhi làm Dương trở nên rung rinh và rung động với cô gái. Cậu lại nhớ hình ảnh cô gái ngủ dựa đầu nhẹ nhàng vào vai mình. Thật là dễ thương. Sau đó cậu cũng tắt đèn học rồi leo lên giường. Đúng là thanh xuân của học trò, chỉ với vài hành động thật nhẹ nhàng, tinh tế đối với nhau mà lại đem lòng tương tư, trộm nhớ. * * * Hết chương 2.
Chương 3: Cảm xúc đầu đời Bấm để xem Trời bắt đầu vào thu, thời tiết có phần thay đổi, không còn những cái nắng gay gắt và chói chang của mùa hè nóng nực. Bầu trời trong xanh cùng với những cơn gió thổi thoang thoảng, dịu nhẹ. Như mọi ngày, mẹ Thu vẫn gọi Nhi dậy để chuẩn bị đi học. Vì đã dần quên được với môi trường mới nên không cần đến tiếng gọi lần thứ hai của mẹ, Nhi đã nhanh nhẹn nhảy tót xuống lầu. Vơ đại miếng bánh mì trên bàn rồi Nhi chạy ra cửa thay giày chuẩn bị đi học. Mẹ theo sau đưa cho Nhi cốc sữa rồi bảo cô uống hết cho có dinh dưỡng. Vì xe đạp bị hư vẫn còn nằm ở quán sửa xe gần trường nên Nhi quyết định đi bộ đến trạm xe buýt để đến trường. Khi chuyến xe số 27 đến, Nhi bước lên xe, cảm nhận sự rộn ràng xung quanh. Sau một vài trạm dừng, cô nhìn xung quanh và bắt đầu mỉm cười khi nhớ về những kỷ niệm đáng nhớ trong những ngày đầu đến trường. Xe dừng. Học sinh của trường X đổ xô lao xuống. Ở sân trường, Nhi gặp Thu Anh, một cô gái cũng có tính cách giống Nhi vừa hoạt bát, năng lượng và cũng rất xinh xắn, đáng yêu. Thu Anh có sở trường múa, khiêu vũ rất đẹp, đã từng đi thi đã đoạt rất nhiều giải thưởng. Sau hôm đi học đầu tiên thì hai nguồn năng lượng tích cực này chợt va phải vào nhau, từ đó hai đứa dần trở nên cực kì thân thiết với mức độ chóng mặt. Ngoài ra, Thu Anh còn được đồn là một nàng thơ của lớp, luôn tỏa sáng mỗi khi xuất hiện trong các buổi diễn văn nghệ. Chuẩn bị đến ngày 20 -10, trường tổ chức một sự kiện lớn để chào mừng Ngày Phụ nữ Việt Nam, cô giáo bước vào lớp và đưa ra những tờ danh sách đăng kí tiết mục dự thi. Thu Anh là một trong những người được chọn làm đại diện tham gia phần biểu diễn nghệ thuật. Những ngày sau đó, ân trường đã được trang hoàng với cờ hoa rực rỡ. Các lớp học sinh đang bận rộn chuẩn bị cho những tiết mục và gian hàng trưng bày, tất cả đều nhộn nhịp trong không khí lễ hội. Nhi và Thu Anh đứng cạnh nhau, tay cầm tờ lịch chương trình sự kiện, vừa đọc vừa háo hức bàn tán về tiết mục mà họ sẽ được xem. Thu Anh nói: "Nhi này, mình sẽ biểu diễn một bài múa mà mình đã luyện tập suốt cả tuần rồi. Cậu có đến xem không?" "Đương nhiên rồi! Mình sẽ cổ vũ cho cậu từ hàng ghế đầu!" - Nhi đáp, ánh mắt sáng lên. Cô bé thật sự ngưỡng mộ tài năng của Thu Anh và luôn ủng hộ bạn mình hết lòng. Ngày 20/10 cuối cùng cũng đến, bầu không khí ở trường X tràn ngập sự phấn khích. Cờ và hoa được trang trí khắp nơi, học sinh trong trường ai nấy đều háo hức chờ đợi các hoạt động văn nghệ. Nhi cùng các bạn trong lớp hoàn thành việc chuẩn bị gian hàng, nơi trưng bày các sản phẩm thủ công do chính các bạn học sinh làm. Không khí rộn ràng với tiếng cười, tiếng gọi nhau í ới. "Thu Anh sắp diễn rồi đấy!" – Một người bạn trong lớp Nhi hô lên. Nhi quay lại nhìn Thu Anh trong bộ váy múa trắng tinh khôi, ánh mắt cô tràn đầy sự ngưỡng mộ. Thu Anh có vẻ bận rộn chuẩn bị trong khu vực hậu trường, nhưng vẫn không quên vẫy tay chào Nhi từ xa. Nhi cười đáp lại, cảm thấy thật vui khi thấy bạn mình tỏa sáng. Khi tiếng nhạc bắt đầu vang lên, Thu Anh bước ra sân khấu. Cô duyên dáng và đầy tự tin, mỗi bước di chuyển đều uyển chuyển, nhịp nhàng. Đám đông bên dưới im lặng theo dõi, không ai có thể rời mắt khỏi những chuyển động nhẹ nhàng và thanh thoát của cô. Nhi tự hào, cô biết Thu Anh đã dành nhiều thời gian luyện tập cho màn biểu diễn này, và kết quả thực sự tuyệt vời. Bất chợt, Nhi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở phía sau đám đông. Là cậu bạn trên xe buýt hôm nọ. Cậu ngồi im lặng, đôi mắt chăm chú dõi theo từng cử động của Thu Anh trên sân khấu. Nhi thoáng bất ngờ nhưng rồi nhanh chóng quay lại với tiết mục của bạn mình. Sau khi màn biểu diễn kết thúc, Thu Anh nhận được tràng pháo tay vang dội từ khán giả. Cô trở về phía hậu trường, mệt mỏi nhưng vô cùng hạnh phúc. "Nhi, cậu thấy mình diễn thế nào?" Thu Anh hỏi, vẫn còn thở dốc vì vừa kết thúc tiết mục. "Cậu tuyệt lắm! Ai cũng vỗ tay rần rần, mình thấy tự hào về cậu lắm!" – Nhi cười tươi, mắt ánh lên sự phấn khởi. Trong lúc cả hai đang nói chuyện, Minh từ từ bước đến. Thu Anh ngạc nhiên khi thấy cậu xuất hiện rồi hỏi, "A. Hoàng Minh, tớ tưởng hôm nay cậu không đến trường được, ai ngờ. Sao, thấy màn trình diễn của tui có oke hông? - Thu Anh tinh nghịch hỏi Minh - đây là bạn thanh mai trúc mã của Thu Anh. Hai người đã lớn lên cùng nhau, thường xuyên đi học cùng nhau. Họ đã lớn lên bên nhau từ những ngày thơ ấu, nhưng gần đây, Minh cảm nhận được trái tim mình dần thay đổi. Và sau khi xem phần biểu diễn, những ánh mắt, nụ cười của Thu Anh lúc múa khiến cậu cảm thấy như cô ấy đang tỏa sáng, và tình cảm ấy càng mãnh liệt hơn mỗi khi cô đứng trên sân khấu. Rồi trả lời Thu Anh:" Cậu thật sự múa rất đẹp "rồi thẹn thùng đỏ mặt, chỉ biết cúi đầu chạy đi. Từ khoảnh khắc đó, một sự kết nối lặng lẽ bắt đầu giữa Minh và Thu Anh, còn Nhi vẫn lặng lẽ quan sát, trong lòng có chút tò mò về tương lai của hai người bạn. Ngồi xem tiếp từng tiết mục, Nhi cảm thấy rất thích, vì cô cũng rất ham mê ca hát. Đột nhiên, có một cậu trai bước ra với áo sơ mi trắng, kết hợp với quần tây, thì ra là Đăng Dương - bạn cùng bàn của cô. Hôm nay trông cậu thật điển trai. Bước ra sân khấu, cậu rút cây guitar ra và bắt đầu chơi một bản nhạc nhẹ nhàng. Âm thanh vang lên khiến các bạn xung quanh dừng lại để lắng nghe. Nhi nhìn Đăng Dương say sưa chơi nhạc, cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Cô luôn ngưỡng mộ tài năng của cậu bạn, nhưng hơn hết, cô cảm thấy mình thật may mắn khi được ngồi cùng bàn với một người như Dương. Kết thúc buổi kỉ niệm, tất cả học sinh ai về lớp của người đó rồi lại bắt đầu những tiết học say sưa. Cuối giờ học, các bạn nam đại diện cho lớp mình lên trao hoa và quà cho các bạn nữ. Mỗi người một bông hoa hồng tươi đỏ thắm tặng cho cô gái mà mình bốc thăm được. Đăng Dương đứng lên, tay cầm một bông hoa hồng đỏ tươi. Ánh mắt cậu chăm chú nhìn về phía Nhi, và tim cô bỗng dưng đập rộn ràng. " Nhi, mình bốc thăm được cậu! "Đăng Dương mỉm cười và bước đến, cúi xuống tặng Nhi bông hoa. Cả lớp vỗ tay ầm ĩ, và Nhi cảm thấy mặt mình nóng bừng, một cảm xúc khó tả tràn ngập trong lòng. " Cảm ơn Dương, bông hoa thật đẹp! "Nhi thẹn thùng nhận lấy, đôi mắt lấp lánh niềm vui. Đăng Dương nháy mắt," Cậu xứng đáng với điều tốt đẹp nhất, Nhi. "Câu nói nhẹ nhàng của cậu khiến trái tim Nhi đập nhanh hơn, nhưng cô cũng không muốn để lộ cảm xúc của mình trước bạn bè. Sau buổi lễ, không khí trong trường càng trở nên vui tươi hơn. Học sinh từ các lớp khác tụ tập ở sân trường, chụp ảnh, chia sẻ những khoảnh khắc đáng nhớ. Nhi cùng Thu Anh không thể bỏ lỡ cơ hội này. Họ kéo nhau đến góc sân trường, nơi có nhiều hoa và trang trí đẹp mắt. " Hãy chụp một bức hình nhé! "- Nhi đề nghị, ánh mắt lấp lánh. " Ừ! Cùng tạo dáng nào! "- Thu Anh đáp lại với sự phấn khích. Cả hai cùng nhau tạo những kiểu dáng ngộ nghĩnh, cười đùa vui vẻ. Những bức hình được chụp lại, ghi lại những khoảnh khắc tươi đẹp trong ngày 20/10. Bỗng nhiên, Nhi cảm thấy có ai đó đứng phía sau. Khi quay lại, cô nhìn thấy Đăng Dương." Này, cậu không tham gia vào nhóm chụp ảnh sao? "- Nhi hỏi, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. " À, mình chỉ đi qua thôi. Nhìn thấy các cậu vui vẻ nên cũng muốn lại gần xem. "- Đăng Dương cười, ánh mắt ấm áp. " Thế cậu có muốn chụp chung với bọn mình không? "- Thu Anh mời, nụ cười trên môi cô thật rạng rỡ. " Ừ, tại sao không? "- Đăng Dương đồng ý, bước lại gần. Cả nhóm cùng nhau tạo dáng, những tiếng cười vang lên như nhạc nền cho những bức ảnh đáng nhớ. Nhi cảm thấy không khí thật sự vui vẻ và ấm áp. Khi bức ảnh cuối cùng được chụp xong, Nhi cảm thấy mệt nhưng vui vẻ. Cô nhìn quanh và thấy bạn bè đang cùng nhau tận hưởng ngày đặc biệt này." Hôm nay thật tuyệt, phải không? "- Nhi nói, nhìn vào mắt Đăng Dương. " Ừ, mình cũng nghĩ vậy! "- Đăng Dương đáp, nụ cười nở trên môi. Khi buổi lễ kết thúc, mọi người dần dần ra về. Nhi và Thu Anh đi bộ về nhà cùng nhau, vừa đi vừa trò chuyện về những kỷ niệm trong ngày hôm nay." Mình cảm thấy rất vui khi có những người bạn tốt bên cạnh. Hãy luôn giữ mối quan hệ này nhé! "- Nhi nói. " Chắc chắn rồi! Chúng ta sẽ cùng nhau trải qua nhiều khoảnh khắc tuyệt vời nữa!"- Thu Anh đáp lại. Khi về đến nhà, Nhi ngồi xuống bàn học, lòng đầy phấn khích về những gì đã diễn ra trong ngày hôm nay. Cô không chỉ có những kỷ niệm đáng nhớ mà còn cảm thấy những mối quan hệ mới bắt đầu hình thành. Và điều đó khiến cô cảm thấy hào hứng cho những ngày sắp tới. Đó là một ngày đầy cảm xúc và là một dấu mốc đáng nhớ đối với Nhi, không chỉ vì đây là lần đầu cô tham gia vào một hoạt động lớn của trường, mà còn bởi vì cảm giác ấm áp mà cô cảm nhận được từ những người bạn mới, đặc biệt là Đăng Dương.
Chương 4: Lặng lẽ gần nhau[/CENTER] Bấm để xem Sau lễ kỷ niệm, những ngày học trở lại với nhịp độ đều đặn. Không khí trong lớp dường như bớt đi sự náo nhiệt, thay vào đó là sự yên tĩnh, nhưng vẫn tràn đầy năng lượng. Tiếng trang giấy sột soạt, tiếng bút viết loẹt xoẹt vang lên xen lẫn những tiếng cười khúc khích mỗi khi có chuyện gì vui xảy ra. Linh Nhi vẫn ngồi cạnh Đăng Dương, họ ngày càng quen với sự hiện diện của nhau. Những cuộc trò chuyện ngày càng nhiều, từ việc học cho đến những câu chuyện vu vơ. Trong giờ tiếng Anh – môn mà Nhi yêu thích nhất – cô luôn là một trong những học sinh xuất sắc của lớp. Cô Đỗ Vân, giáo viên tiếng Anh kiêm chủ nhiệm, thường hay khen ngợi Nhi vì sự chăm chỉ và khả năng tiếng Anh tự nhiên của cô. Tiết học hôm nay khá nhẹ nhàng, nhưng Dương dường như hơi căng thẳng. Khi cô giao bài tập về ngữ pháp và yêu cầu thảo luận nhóm, Nhi chú ý thấy Dương không thoải mái. "Dương, cậu ổn không?" – Nhi hỏi khi họ ngồi lại cùng nhau chuẩn bị bài thảo luận. Dương cười nhẹ nhưng có vẻ ngại ngùng. "Tiếng Anh không phải là thế mạnh của tớ." Nhi khẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng hơn khi nhận ra vẻ lúng túng của cậu bạn. "Không sao đâu. Tớ có thể giúp cậu." Suốt buổi học, Nhi chăm chú giải thích những điểm ngữ pháp mà Dương không hiểu. Cậu nghe từng lời của cô, nhưng dường như có chút phân tâm. Mỗi khi Nhi mải nói, đôi mắt của Dương lại dừng lại nơi khuôn mặt rạng rỡ, nét tập trung và ánh nhìn dịu dàng khi cô cố gắng giúp đỡ cậu. Có gì đó thật đặc biệt trong sự quan tâm chân thành của Nhi. Khi hết giờ học, Nhi chuẩn bị ra về thì bị Thu Anh kéo lại. Thu Anh, với gương mặt sáng ngời và nụ cười luôn nở trên môi, dường như luôn đầy năng lượng. "Nhi, cuối tuần này cậu rảnh không?" – Thu Anh hỏi, ánh mắt sáng lấp lánh như thể đang chờ đợi điều gì đó đặc biệt. Nhi nhìn bạn mình đầy tò mò. "Có chuyện gì thế?" "Tuần tới là buổi diễn văn nghệ của trường, và tớ phải tập luyện thêm cho nhóm múa. Tớ muốn cậu đến xem thử buổi tập của mình và cho ý kiến. Tớ tin tưởng sự chân thành của cậu." Thu Anh nói, giọng điệu nửa đùa nửa thật. Nhi bật cười. "Tớ đâu có biết nhiều về múa mà cậu vẫn tin tưởng thế sao?" Thu Anh gật đầu chắc nịch. "Cậu biết đánh giá khách quan mà. Tớ cần người ngoài cuộc để nhìn rõ hơn, cậu hiểu mà, phải không?" Nhi gật đầu đồng ý, không khỏi ấm áp trước sự chân thành của bạn mình. "Được rồi, tớ sẽ đến." Cuối tuần, Nhi có mặt tại sân trường nơi nhóm của Thu Anh đang tập luyện cho buổi biểu diễn. Cô ngồi trên bậc thềm, ngắm nhìn bạn mình di chuyển trên sân khấu tạm bợ. Những động tác mềm mại, uyển chuyển của Thu Anh kết hợp với âm nhạc tạo nên một cảnh tượng tuyệt đẹp. Trong mắt Nhi, Thu Anh lúc này không chỉ là cô bạn thân nữa, mà như một nghệ sĩ thực thụ. Sự tự tin và tỏa sáng của Thu Anh khiến Nhi cảm thấy khâm phục. Khi buổi tập kết thúc, Thu Anh tiến lại gần Nhi, hơi thở gấp nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ. "Thế nào? Cậu thấy sao?" – Thu Anh hỏi, ánh mắt mong chờ. Nhi mỉm cười, khẽ lắc đầu. "Không còn gì để chê. Cậu thực sự tuyệt vời, Thu Anh." Thu Anh ngồi xuống bên cạnh Nhi, thở phào. "Tớ chỉ cần nghe thế là đủ rồi. À mà này, cậu giúp Minh chuyện tiếng Anh rồi chứ?" Nhi gật đầu, nhớ lại buổi học nhóm tại thư viện cùng Minh. "Ừ, bọn tớ làm xong bài tập rồi. Minh chăm chỉ và hiểu bài khá nhanh." "Thế thì tốt quá!" – Thu Anh nói, vẻ mặt thoáng nhẹ nhõm. "Cậu ấy giỏi lắm, chỉ hơi kém mỗi môn tiếng Anh thôi. May mà có cậu giúp." Buổi tối hôm đó, Nhi nhận được tin nhắn từ Minh cảm ơn về buổi học. Dù Minh không nói nhiều, nhưng Nhi cảm thấy ở cậu có sự tập trung và tỉ mỉ. Trong lòng Nhi thoáng chút ấm áp. Dù họ không thân thiết như cô và Đăng Dương, nhưng sự gần gũi mà Thu Anh luôn cố gắng tạo ra dường như khiến mọi thứ dễ chịu hơn. Hôm sau, trong giờ ra chơi, Nhi bỗng nhớ lại chuyện Đăng Dương giúp cô với chiếc xe đạp. Cô nghĩ đã đến lúc phải cảm ơn cậu. "Dương này.." – Nhi gọi nhỏ khi Dương chuẩn bị ra về. Dương quay lại, ánh mắt tò mò. "Có chuyện gì vậy?" "Tớ muốn cảm ơn cậu.. chuyện xe đạp hôm trước ấy. Hôm nay cậu rảnh không? Tớ muốn mời cậu đi uống nước." – Nhi nói nhanh, khuôn mặt hơi đỏ lên vì ngại ngùng. Dương khựng lại một giây rồi mỉm cười, ánh mắt cậu dịu dàng hơn hẳn. "Được thôi. Đi nào." Họ chọn một quán cà phê nhỏ gần trường, nơi cả hai có thể thoải mái nói chuyện. Dương hỏi Nhi về những môn học cô yêu thích, và Nhi kể về niềm đam mê tiếng Anh của mình, về việc cô thường dành thời gian đọc sách và luyện phát âm. Dương lắng nghe, thỉnh thoảng bật cười khi Nhi nhắc đến những lần phát âm sai của mình. "Vậy cậu có định thi vào khoa tiếng Anh không?" – Dương hỏi, ánh mắt có chút tò mò. "Tớ chưa chắc chắn lắm, nhưng có thể. Còn cậu thì sao?" – Nhi hỏi lại. "Tớ thích các môn tự nhiên, có lẽ sẽ chọn ngành khoa học." – Dương đáp, đôi mắt ánh lên sự chắc chắn. Sau khi uống nước xong, họ cùng đi bộ đến quán sửa xe để lấy lại chiếc xe đạp của Nhi. Khoảng cách giữa hai người dường như ngày càng gần lại, không chỉ qua lời nói mà qua cả những cử chỉ nhỏ nhặt. Khi chiếc xe đạp của Nhi đã được sửa xong, cô mỉm cười cảm ơn Dương lần nữa, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Trên đường về, Dương khẽ nói: "Cậu biết không, tớ thích cái cách cậu chăm chỉ học tiếng Anh. Tớ không giỏi môn đó lắm, nhưng nhìn cậu làm việc chăm chỉ thế, mình cũng thấy có động lực hơn." Nhi quay sang, ánh mắt lấp lánh. "Cảm ơn cậu. Tớ nghĩ ai cũng có điểm mạnh riêng mà. Cậu giỏi những thứ khác, tớ thì giỏi tiếng Anh. Cả hai chúng ta đều bổ sung cho nhau mà, phải không?" Dương cười, cái cười khiến Nhi cảm thấy ấm áp. Hai người tiếp tục trò chuyện, và dù cả hai đều cảm nhận rõ ràng một điều gì đó đang dần thay đổi, không ai nói ra, chỉ lặng lẽ bước bên nhau, gần hơn từng chút một. Khi họ gần đến nơi, Đăng Dương chợt dừng lại, quay sang nhìn Nhi với ánh mắt nghiêm túc. "Nhi này, có một điều tớ muốn hỏi cậu." Nhi hơi ngạc nhiên, tim đập nhanh. "Cái gì vậy?" "Chúng ta.. có thể thử làm bạn thân không? Tớ thấy chúng ta rất hợp nhau." Dương nói, giọng điệu chân thành. Nhi không thể không mỉm cười trước lời đề nghị ấy. "Tớ cũng nghĩ vậy. Bạn thân nhé!" Và rồi họ cùng cười, một tiếng cười vang vọng trong không gian. Tuy nhiên, trong lòng Nhi lại có chút bâng khuâng. Cô cảm thấy có điều gì đó hơn cả tình bạn đang nảy nở giữa họ, nhưng không biết phải nói ra sao. Khi Nhi về đến nhà, cô ngồi trên giường, lòng tràn đầy suy nghĩ về Dương. Cô nhớ lại từng khoảnh khắc, từng ánh mắt và nụ cười của cậu. Có phải đó chính là tình cảm đầu đời của cô? Liệu Dương có cảm nhận giống như cô hay không? Những câu hỏi vẫn xoay quanh trong đầu Nhi, nhưng cô biết rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn, và những điều mới mẻ đang chờ đón ở phía trước. Mỗi ngày đều có thể mang đến những bất ngờ, và Nhi cảm thấy háo hức cho những gì sẽ đến.
Chương 5: Dưới bầu trời Vịnh Hạ Long (1) Bấm để xem Buổi sáng hôm ấy, không khí trong lớp học tràn ngập sự hồi hộp và háo hức. Cô Hoa, giáo viên môn Lịch sử-Địa lý, bước vào với một nụ cười tươi tắn. Trên tay cô là tờ giấy thông báo được cô trang trí bắt mắt với hình ảnh của Vịnh Hạ Long, những khối đá vôi hùng vĩ và mặt nước xanh trong vắt. "Chào các em! Hôm nay cô có một tin vui cho lớp mình," cô Hoa bắt đầu, ánh mắt rạng rỡ. "Trong tuần tới, chúng ta sẽ có một chuyến đi dã ngoại 3 ngày 2 đêm tại Vịnh Hạ Long! Đây là cơ hội hiếm có để các em không chỉ học hỏi mà còn trải nghiệm vẻ đẹp tuyệt diệu của thiên nhiên." Âm thanh của những tiếng rì rầm phấn khởi vang lên trong lớp. Nhi cảm thấy lòng mình lâng lâng. Cô biết chuyến đi này không chỉ là cơ hội để gần gũi hơn với Đăng Dương mà còn là dịp để khám phá và học hỏi nhiều điều thú vị. "Các em sẽ được chia thành nhóm 4 người," cô Hoa tiếp tục, "và mỗi nhóm sẽ có nhiệm vụ viết một báo cáo thực nghiệm về những gì các em thấy và cảm nhận tại Vịnh Hạ Long. Hơn nữa, chúng ta cũng sẽ thảo luận về một vấn đề rất quan trọng: Bảo vệ môi trường biển." "Chúng ta cần hiểu rõ tác động của con người đến môi trường, và tại sao việc bảo vệ tài nguyên thiên nhiên lại quan trọng như vậy," cô Hoa nhấn mạnh, giọng nói đầy nhiệt huyết. "Mỗi nhóm sẽ có trách nhiệm đề xuất một giải pháp cụ thể để bảo vệ môi trường mà các em có thể thực hiện trong cuộc sống hàng ngày." Nhi mỉm cười nhìn Đăng Dương, ánh mắt cả hai đầy hào hứng. Họ cùng nhau suy nghĩ về nhóm mà họ sẽ tham gia. Dương đề nghị thành lập nhóm với Minh, Thu Anh và Nhi. Cả bốn người đều đồng ý ngay lập tức, và họ bắt đầu bàn bạc về những nhiệm vụ mà nhóm sẽ thực hiện. "Chúng ta có thể tìm hiểu về các loài động vật biển và cách mà chúng bị ảnh hưởng bởi ô nhiễm," Minh gợi ý, trong khi Thu Anh thêm vào: "Và có thể chúng ta cũng nên làm một bảng thống kê về những hành động bảo vệ mà chúng ta có thể thực hiện để góp phần bảo vệ môi trường." Trong khi cả nhóm đang bàn bạc, một cặp bạn nữ khác trong lớp, là Ly và Mai, cũng tham gia vào cuộc thảo luận. Ly, một cô gái hoạt bát và nổi bật với vẻ ngoài xinh đẹp, thường xuyên thu hút sự chú ý của các bạn trai. Mai thì ngược lại, nhẹ nhàng và kín đáo, nhưng cũng không kém phần cuốn hút. "Các cậu có nhóm chưa, hay cùng chúng tớ lập nhóm nhé!" Ly nói với nụ cười tươi tắn. "Dương ơi, cậu có thể chỉ cho tớ cách thu thập thông tin được không? Tớ rất muốn học hỏi từ cậu." Mai cũng không bỏ lỡ cơ hội: "Còn Minh, cậu có thể giúp tớ với báo cáo không? Tớ rất thích những gì liên quan đến thiên nhiên." Nhi cảm thấy một chút chạnh lòng khi thấy Ly và Mai cứ chăm chăm vào Dương. Đồng thời, Thu Anh cũng cảm thấy có phần khó chịu vì có người tiếp cận cậu bạn thân của cô. Ngày cuối cùng của tuần học đến gần, và không khí trong lớp càng trở nên sôi động hơn. Ai cũng háo hức chuẩn bị cho chuyến đi, từ đồ bơi đến dụng cụ viết báo cáo. "Ngày mai chúng ta sẽ đi, háo hức quá!" Nhi thầm nghĩ rồi miệng cười không ngớt. Cô không chỉ mong chờ được khám phá thiên nhiên mà còn là những kỉ niệm của bản thân đối với những người bạn trong lớp, đặc biệt là 3 người bạn thân của cô. Khi đến ngày khởi hành, cả lớp tập trung tại trường, ai cũng mang theo đồ dùng cần thiết. Họ cùng nhau lên xe và hướng về Vịnh Hạ Long. Âm thanh cười đùa và tiếng nhạc vui vẻ tràn ngập trong không gian. "Đến nơi rồi!" Giọng nói hào hứng của bạn bè vang lên. Khi chiếc xe dừng lại, Nhi bước xuống và ngay lập tức bị cuốn hút bởi cảnh sắc tuyệt đẹp của Vịnh Hạ Long. Trước mắt cô là một bức tranh sống động của những hòn đảo đá vôi khổng lồ, nhô lên giữa mặt biển xanh biếc như những khối ngọc thạch. Mặt nước trong vắt phản chiếu ánh nắng, tạo ra những làn sóng lấp lánh như hàng triệu viên kim cương. Khung cảnh xung quanh được bao bọc bởi những rừng cây xanh tươi, với những tán lá rậm rạp tạo nên những điểm nhấn khác biệt. Tiếng sóng vỗ vào bờ nhẹ nhàng hòa cùng tiếng chim hót trên những cây cổ thụ, tạo nên một bản nhạc thiên nhiên du dương và êm ái. Nhi ngẩng cao đầu, hít thở không khí trong lành, cảm giác như tất cả mọi lo lắng trong lòng cô đều tan biến. "Thật là đẹp!" Cô thốt lên, đôi mắt sáng lên đầy hạnh phúc. Dương đứng bên cạnh, cũng không giấu được sự thích thú khi nhìn cảnh vật hùng vĩ này. "Mỗi hòn đảo ở đây đều có một câu chuyện riêng," Minh lên tiếng, ánh mắt nghiêm túc. "Vịnh Hạ Long không chỉ là một kỳ quan thiên nhiên mà còn là nơi lưu giữ nhiều truyền thuyết và lịch sử của đất nước." Nhi cùng nhóm của mình bắt đầu thực hiện nhiệm vụ. Họ đi dạo trên bãi biển, thu thập thông tin và hình ảnh về động thực vật. Dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, Nhi cảm thấy tự do và thoải mái. Những ý tưởng về báo cáo dần dần hình thành trong đầu cô. Khi ánh chiều tà buông xuống, cả nhóm cùng nhau ngồi quanh một cái bàn gỗ, thảo luận về những gì họ đã học được và cảm nhận. "Chúng ta cần phải truyền tải thông điệp bảo vệ môi trường đến mọi người," Nhi nói, sự quyết tâm trong giọng nói của cô khiến mọi người đều gật đầu đồng tình. "Bảo vệ môi trường biển là bảo vệ cuộc sống của chúng ta," Dương thêm vào, ánh mắt nghiêm túc. "Chúng ta có thể bắt đầu từ những việc nhỏ như không xả rác ra biển hay tái chế vật liệu." Ly không ngừng tỏ ra quan tâm đến Dương, trong khi Mai thường xuyên hướng về Minh với ánh mắt ngưỡng mộ. Nhi cảm thấy chột dạ, nhưng cô cũng không muốn tỏ ra ghen tuông. "Dương, cậu có kế hoạch gì cho buổi tối không? Có thể chúng ta nên đi xem hoàng hôn cùng nhau," Ly đề nghị với nụ cười duyên dáng. Minh, cảm nhận được sự chăm chú của Mai, bối rối trả lời: "À, hôm nay chúng ta sẽ làm báo cáo, nên mình nghĩ không thể đi được." Dương cũng nhanh chóng phụ họa theo: "Đúng vậy, có lẽ chúng ta nên tập trung vào báo cáo trước." Câu trả lời tránh né của hai chàng trai khiến Ly và Mai hơi thất vọng, nhưng cả hai vẫn cười tươi và cố gắng tham gia vào nhóm. Nhi cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy Dương và Minh không dễ dàng bị cuốn theo sự chú ý của hai cô gái. Dù chuyến đi chỉ mới bắt đầu, nhưng Nhi cảm nhận được sự gắn kết giữa cô và các bạn ngày càng sâu sắc hơn. Những câu chuyện, những tiếng cười và cả những khoảnh khắc trầm lắng đều trở thành những kỷ niệm quý giá mà cô sẽ không bao giờ quên. Nhưng điều gì đang chờ đợi phía trước? Những thử thách và khám phá gì sẽ mở ra cho nhóm của họ trong những ngày tiếp theo? Nhi cảm thấy hồi hộp khi nghĩ đến những điều mới mẻ đang chờ đón.
Chương 6: Dưới bầu trời Vịnh Hạ Long (2) Bấm để xem Chuyến đi thực tế đến Vịnh Hạ Long thực sự đã trở thành một kỷ niệm khó quên cho cả lớp. Không khí sôi nổi tràn ngập trên những chiếc xe buýt, tiếng cười và tiếng nói rộn rã hòa cùng tiếng sóng vỗ rì rào bên ngoài. Cô Hoa, giáo viên môn Lịch sử - Địa lý, nhắc lại yêu cầu cho cả lớp về chuyến đi, nhấn mạnh tầm quan trọng của việc viết báo cáo thực nghiệm và thảo luận về bảo vệ môi trường. "Nhớ nhé, mỗi nhóm sẽ phải chuẩn bị một báo cáo ngắn về tác động của du lịch đến hệ sinh thái nơi đây. Tôi muốn các em không chỉ tham quan mà còn có những hiểu biết sâu sắc về Vịnh Hạ Long," cô Hoa nói, ánh mắt nghiêm túc nhưng đầy niềm vui, tạo động lực cho các học sinh. Trong khi nhóm của Nhi, Dương, Thu Anh và Minh bắt đầu thảo luận, không khí trở nên căng thẳng hơn một chút khi Ly và Mai, hai bạn nữ cùng lớp, cố gắng thu hút sự chú ý của Dương và Minh. Họ luôn muốn nổi bật giữa đám đông, và lần này cũng không phải ngoại lệ. "Cậu nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ đâu?" Nhi hỏi, khuôn mặt rạng rỡ và tràn đầy năng lượng. "Chúng ta nên tìm hiểu về hệ sinh thái và cách bảo vệ môi trường ở đây," Dương đáp, nụ cười tỏa sáng trên khuôn mặt anh, ánh mắt anh tràn đầy sự quyết tâm. "Hay đấy! Chúng ta cũng có thể xem xét tác động của du lịch lên những loài này," Thu Anh nói, sự hứng khởi hiện rõ qua giọng nói của cô. Minh gật đầu, ánh mắt anh dừng lại ở những tảng đá vôi nổi bật giữa biển xanh. "Tớ nghĩ rằng chúng ta nên chú ý đến sự đa dạng sinh học và những biện pháp bảo tồn." "Đúng rồi! Chúng ta nên ghi lại những điểm nổi bật mà mình thấy trong chuyến đi này," Nhi hào hứng nói, cảm giác hồi hộp dâng trào trong lòng. Khi Ly và Mai nhận thấy cuộc trò chuyện của nhóm Nhi, họ không thể kiềm chế được sự tò mò và quyết định tiếp cận. "Này, Dương! Cậu có muốn tham gia cùng nhóm của bọn mình không? Chúng mình có ý tưởng thú vị lắm!" Ly nói, giọng điệu ngọt ngào nhưng chứa đựng sự châm chọc. Dương nhìn về phía Nhi, cảm nhận được ánh mắt lo lắng của cô. "À, cảm ơn, nhưng mình đang có nhóm rồi," anh nói với sự lịch thiệp nhưng cương quyết, không để những lời mời chào làm mình lung lay. "Chúng mình có thể kết hợp lại! Thế thì sẽ vui hơn nhiều!" Mai thêm vào, ánh mắt trông chờ. Nhi nhíu mày, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. "Chúng mình đã có kế hoạch rồi. Cảm ơn các bạn," cô đáp, cố gắng làm cho không khí bớt căng thẳng, mặc dù trong lòng cảm thấy không thoải mái. Khi Dương quay lại nói chuyện với Nhi, ánh mắt của Minh thoáng lướt về phía Thu Anh, cô bạn thân nhất của mình. "Tớ nghĩ Ly và Mai sẽ không từ bỏ dễ dàng đâu," Minh nhận xét, giọng anh nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút nghiêm túc. "Đúng vậy," Thu Anh nói, cảm giác lo lắng hiện rõ trên gương mặt. "Mình không muốn cậu bị phân tâm bởi họ. Cậu có biết họ nghĩ gì không?" "Chắc họ chỉ muốn gây sự chú ý thôi," Minh thở dài, ánh mắt anh đầy suy tư. "Nhưng nếu là Dương và cậu ấy không quan tâm thì cũng không sao." "Cậu hiểu Dương nhỉ? ," Thu Anh nói, ánh mắt có phần cảm kích. "Mình không muốn bất kỳ điều gì làm cậu ấy khó xử." Nhi lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của Minh và Thu Anh, một phần trong cô cảm thấy nhẹ nhõm khi có một người bạn như Minh và Thu Anh bên cạnh. "Chúng ta phải tập trung vào việc làm báo cáo, hãy để mọi thứ tự nhiên," cô lên tiếng, đưa mọi người quay trở lại chủ đề chính. "Đúng, Nhi nói đúng," Dương gật đầu, ánh mắt tự tin. "Mọi người sẵn sàng chưa? Chúng ta có thể bắt đầu ghi lại những gì quan sát được từ chuyến tham quan." "Đi thôi!" Nhi hô to, tâm trạng phấn chấn hơn bao giờ hết. Khi nhóm bắt đầu đi dạo xung quanh, Nhi không thể không cảm thấy áp lực từ sự chú ý của Ly và Mai. Cô nhanh chóng quyết định sẽ không để những điều này ảnh hưởng đến mình. "Cậu nghĩ chúng ta nên ghi lại điều gì đầu tiên?" Nhi hỏi, ánh mắt nhìn Dương đầy kỳ vọng. "Có thể bắt đầu từ những loại cây và động vật mà chúng ta thấy xung quanh đây. Mình muốn tìm hiểu về sự đa dạng của chúng," Dương nói, sự nhiệt huyết trong giọng nói của anh khiến Nhi cảm thấy phấn chấn. Ly và Mai tiếp tục theo dõi nhóm của họ từ xa. "Dương vẫn chỉ quan tâm đến nhóm đó thôi," Ly nói với Mai, sự châm chọc trong giọng nói của cô. Mai không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu. Cô cảm thấy một chút khó chịu nhưng không thể làm gì hơn. "Chúng ta nên làm gì đó để khiến họ chú ý đến mình hơn," Mai lên tiếng, mặc dù cô không thật sự thích cách làm đó. Khi cả nhóm đi vào một hang động nhỏ, không gian trở nên huyền bí và kỳ diệu. Ánh sáng chiếu qua những khe hở của vách đá, tạo ra những hình ảnh lung linh. "Wow, đẹp quá!" Nhi thốt lên, đôi mắt sáng lấp lánh. "Cậu nghĩ chúng ta có thể tìm thấy những loại đá quý ở đây không?" Dương hỏi, vẻ thích thú hiện lên trong ánh mắt. "Biết đâu đấy! Chúng ta nên ghi chép lại mọi thứ trong báo cáo," Nhi hào hứng nói, ý thức được rằng đây là cơ hội tốt để khám phá và học hỏi. "Mình có cảm giác như đây là một nơi đặc biệt," Minh nói, nhìn quanh với vẻ trầm tư, ánh mắt anh như lạc vào những hình thù kỳ thú của đá. "Cậu có thể cảm nhận được sự linh thiêng của nơi này không?" Thu Anh hỏi, nụ cười trên môi nhưng ánh mắt lại ẩn chứa nỗi lo lắng cho Minh. "Ừ, nhưng hãy nhớ chúng ta không chỉ đến đây để tham quan mà còn để hiểu biết thêm về nơi này," Minh nói, giọng điềm tĩnh, như thể muốn trấn an Thu Anh. Khi nhóm bắt đầu thảo luận về những điều đã quan sát, bỗng Dương cảm thấy có điều gì đó không ổn. Anh đưa ánh mắt nhìn về phía Nhi. "Cậu ổn chứ?" Dương hỏi, lo lắng lướt qua gương mặt anh. Nhi mỉm cười, cố gắng xua tan sự lo lắng. "Mình ổn. Chỉ cần tập trung vào báo cáo thôi, đúng không?" "Đúng vậy. Cậu luôn làm tốt mọi thứ mà," Dương nói, khiến Nhi cảm thấy ấm lòng hơn. Nhưng khi ánh mắt của Dương lướt qua Ly, cô gái vẫn cố gắng gây sự chú ý, nỗi lo lắng lại dâng lên trong lòng Nhi. Cô quyết định không để điều này làm mình phân tâm nữa. Màn đêm buông xuống, những ánh đèn từ các chiếc thuyền đánh cá lung linh giữa biển khơi. Nhi quyết định ra ngoài một mình, tìm một góc yên tĩnh bên bờ biển để suy nghĩ. Cô cảm nhận được sự tĩnh lặng và vẻ đẹp của đêm khuya, nhưng cũng không khỏi nghĩ về những điều phức tạp mà mình đang trải qua. "Chúng ta sẽ làm tốt thôi," Nhi thầm nhủ, cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn khi nghĩ về những điều phía trước. Cô không thể để nỗi lo lắng và sự chênh vênh làm mình chùn bước. Sáng hôm sau, mọi người đều tỉnh dậy với những cảm nhận khác nhau. Nhi mở mắt ra, ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu vào căn lều. Cô cảm thấy hào hứng và tươi mới, như thể vừa khám phá ra một phần của thế giới. "Hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày tuyệt vời!" cô tự nhủ. Dương thì lại cảm thấy trăn trở. Dù đã cố gắng giữ mọi thứ thoải mái nhưng tâm trí cậu không thể ngừng nghĩ về ánh mắt lo âu của Nhi. Anh biết rằng cô bạn này đang lo lắng cho mối quan hệ của họ, và điều đó khiến anh cảm thấy nặng nề hơn. Minh tỉnh dậy với tâm trạng bình yên, nhưng lại cảm thấy bồn chồn khi nghĩ đến Thu Anh. Anh không biết liệu có điều gì đặc biệt đang diễn ra giữa họ hay không, nhưng chắc chắn rằng cô bạn này luôn quan trọng đối với anh. Thu Anh, vừa mở mắt, đã cảm nhận được sự hồi hộp. Cô hy vọng hôm nay sẽ mang lại những cơ hội tốt để gần gũi với Minh hơn, nhưng cũng không thể ngừng suy nghĩ về những điều đang diễn ra xung quanh họ. Ly và Mai, cũng đã dậy, nhưng cảm thấy không thoải mái khi thấy nhóm Nhi gần gũi với Dương và Minh. Họ đã quyết định rằng sẽ làm một điều gì đó để thu hút sự chú ý hơn trong ngày hôm nay. "Chúng ta không thể để họ bỏ lỡ cơ hội này!" Mai nói, một nụ cười gian xảo trên môi. "Hãy xem như đây là một cuộc chiến, và chúng ta phải là người chiến thắng!" Ly đồng tình, sự quyết tâm trong ánh mắt. Mỗi người đều có cảm nhận và mục tiêu riêng trong chuyến đi này, nhưng không ai biết rằng những tình cảm và mối quan hệ sẽ thay đổi khi họ tiến gần hơn đến nhau.
Chương 7: Ngày cuối cùng ở Hạ Long và Bài báo cáo trải nghiệm Bấm để xem Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời chiếu rọi qua những đám mây, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp cho Vịnh Hạ Long. Nhóm của Nhi, Dương, Thu Anh và Minh đã quyết định bắt đầu ngày mới bằng việc đi dạo quanh khu vực gần bến thuyền. Họ cần tìm hiểu kỹ lưỡng về hệ sinh thái biển để chuẩn bị cho buổi thuyết trình sắp tới. "Chúng ta có thể ghi lại những đặc điểm của các loài sinh vật biển mà mình gặp," Nhi đề xuất, ánh mắt đầy hào hứng. "Điều đó sẽ làm cho báo cáo của chúng ta thêm phong phú." Dương gật đầu đồng ý. "Tớ nghĩ rằng nên tập trung vào những tác động của du lịch đến môi trường tự nhiên ở đây. Đây là một trong những vấn đề quan trọng mà chúng ta cần nhấn mạnh trong bài thuyết trình." "Hay quá! Mình cũng muốn tìm hiểu về cách mà người dân địa phương bảo vệ môi trường trong khi phát triển du lịch," Thu Anh góp ý, sự đam mê trong giọng nói của cô hiện rõ. Minh, đứng bên cạnh, chăm chú lắng nghe. "Vậy chúng ta cần tạo một danh sách các câu hỏi để phỏng vấn người dân. Họ sẽ là nguồn thông tin quý giá cho bài báo cáo." Nhóm quyết định sẽ chia nhau ra. Dương và Nhi sẽ phụ trách việc phỏng vấn người dân, trong khi Minh và Thu Anh sẽ ghi lại các quan sát về hệ sinh thái xung quanh. Họ không chỉ muốn thực hiện một bài tập đơn giản, mà còn mong muốn tìm hiểu sâu hơn về cuộc sống và môi trường nơi đây. Khi đang đi dạo, nhóm bắt gặp một người dân địa phương đang câu cá. Dương quyết định tiếp cận. "Chào bác! Chúng cháu là học sinh từ một trường trung học. Chúng cháu đang làm một báo cáo về tác động của du lịch đến môi trường ở Vịnh Hạ Long. Bác có thể chia sẻ cho chúng cháu biết về cách bảo vệ môi trường của mình không ạ?" Người đàn ông mỉm cười và bắt đầu kể về những nỗ lực của cộng đồng trong việc duy trì sự trong sạch của biển cả. Ông nhấn mạnh tầm quan trọng của việc bảo vệ động vật hoang dã và giữ gìn sự đa dạng sinh học. "Chúng tôi luôn cố gắng giữ gìn vẻ đẹp của Vịnh Hạ Long, vì đây không chỉ là nơi chúng tôi sống mà còn là tài sản quý giá của đất nước." Nhi và Dương chăm chú lắng nghe, ghi chép lại từng chi tiết quan trọng. Những thông tin này sẽ là điểm nhấn cho bài thuyết trình của họ. Trong khi đó, Minh và Thu Anh đang đứng gần một vách đá, quan sát những tảng đá vôi hình thù kỳ lạ. Minh bỗng nói: "Cậu có thấy rằng mỗi tảng đá đều mang một vẻ đẹp riêng không? Nếu chúng ta chỉ nhìn bề ngoài mà không tìm hiểu, chúng ta sẽ không bao giờ biết được sự kỳ diệu của chúng." "Đúng vậy! Mỗi thứ đều có câu chuyện của riêng nó," Thu Anh đáp, ánh mắt cô sáng lên khi nghĩ về những gì họ có thể khám phá thêm. Sau khi hoàn tất việc phỏng vấn và ghi chép, nhóm quyết định quay trở lại chỗ nghỉ để chuẩn bị cho buổi thuyết trình. Không khí trong căn phòng tràn đầy sự hồi hộp và mong chờ. "Chúng ta cần sắp xếp những thông tin đã thu thập được một cách hợp lý," Dương nói, bắt đầu viết bảng tóm tắt cho bài thuyết trình. "Tớ nghĩ rằng mỗi người sẽ đảm nhận một phần riêng để nói." "Đúng rồi! Tớ có thể nói về các loài động vật và cách chúng ảnh hưởng bởi du lịch," Nhi gợi ý. "Còn tớ sẽ nói về kinh nghiệm và những gì người dân đã chia sẻ mà tớ đã phỏng vấn được," Dương bổ sung. Minh và Thu Anh quyết định sẽ trình bày về hệ sinh thái và các biện pháp bảo tồn mà cộng đồng đang thực hiện. Họ đều cảm thấy hào hứng với chủ đề mà mình sẽ thuyết trình và tin chắc rằng bài thuyết trình của bọn họ sẽ tốt. Sau buổi sáng tham quan đầy hứng khởi và hoàn thành phần lớn bài báo cáo, nhóm của Nhi cảm thấy thỏa mãn với những gì họ đã thu thập được. Mặt trời dần lặn, ánh hoàng hôn chiếu lên mặt biển làm cho không gian càng trở nên thơ mộng hữu tình hơn, và không khí trong lành của biển cả khiến mọi người thêm phần phấn chấn. "Chúng ta đã có rất nhiều thông tin thú vị! Tớ cảm thấy tự tin cho buổi thuyết trình tuần sau rồi," Nhi nói với nụ cười trên môi. "Đúng vậy! Nhưng tớ vẫn muốn khám phá thêm vài điểm khác ở đây," Thu Anh thở dài, nhìn ra xa về phía những hòn đảo kỳ vĩ đang nổi lên giữa biển xanh. Dương gật đầu. "Tớ cũng cảm thấy tiếc nuối. Vịnh Hạ Long đẹp quá, mà chúng ta mới chỉ khám phá được một phần nhỏ thôi." Mọi người đều cảm thấy sự tiếc nuối khi nghe thông báo từ cô giáo Hoa. "Các em ơi, đã đến giờ lên xe về rồi. Hãy chuẩn bị hành lý và tập trung tại bến thuyền nhé!" Trong lòng mỗi học sinh, có lẽ không ai không tiếc nuối vì chưa thể thưởng thức trọn vẹn vẻ đẹp của Vịnh Hạ Long. Những cảnh đẹp hùng vĩ và các hoạt động thú vị vẫn còn đang chờ đợi họ. "Chắc chắn rằng lần sau, chúng ta sẽ có cơ hội trở lại đây!" Minh nói, ánh mắt kiên định. Khi tất cả học sinh lên xe, không khí trên xe trở nên náo nhiệt. Họ cùng nhau chia sẻ những kỷ niệm trong chuyến đi, cười đùa về những khoảnh khắc đáng nhớ. Dù không có nhiều thời gian để chơi đùa, nhưng những trải nghiệm đã ghi dấu trong tâm trí của mỗi người. Cô giáo Hoa quay lại từ ghế lái, thông báo thêm: "Sáng thứ Tư tuần sau, các em sẽ thuyết trình về bài báo cáo của mình. Hãy chuẩn bị kỹ càng nhé! Cô tin rằng các em sẽ làm tốt!" "Vâng thưa cô! Chúng em sẽ chuẩn bị thật kỹ," cả nhóm đồng thanh trả lời, quyết tâm hiện rõ trên từng gương mặt. Khi xe bắt đầu lăn bánh, nhóm Nhi nhìn qua cửa kính, lòng tràn đầy những kỷ niệm tươi đẹp về một chuyến đi không chỉ để học tập mà còn để gắn kết tình bạn. Họ biết rằng đây sẽ là một trải nghiệm mà họ sẽ không bao giờ quên. Khi xe lăn bánh, không khí trên xe đầy ắp tiếng cười nói, nhưng ở một góc ngồi, Ly và Mai lại có vẻ im lặng khác thường. Họ ngồi tách biệt khỏi nhóm của Nhi, ánh mắt lén nhìn sang nhóm bạn. "Nhìn họ xem, có vẻ vui vẻ lắm," Mai nói, giọng châm biếm. "Nhưng chắc gì họ đã làm tốt bài báo cáo. Nghe đâu Dương và Nhi cứ phải nhờ Minh hỗ trợ hết lần này đến lần khác." "Chỉ có họ mới nghĩ rằng mình giỏi giang, nhưng thực tế thì chưa chắc đâu. Tớ cá là nhóm của chúng ta sẽ làm tốt hơn," Ly thêm vào, nụ cười của cô ta chứa đựng sự mỉa mai. Mai gật đầu, ánh mắt sắc lạnh. "Đúng vậy. Mà sao Nhi lại có cơ hội ngồi cạnh Dương chứ? Cậu thấy không, cứ như cậu ta chỉ thích mình Nhi thôi." "Thế thì hãy để cho họ tự mãn với những gì họ có. Một ngày nào đó, họ sẽ thấy rằng cuộc sống không chỉ là điểm số và bài báo cáo," Ly khinh khỉnh nói, tay bấu chặt vào túi xách. "Chúng ta phải làm cho họ biết ai mới là người giỏi thật sự." Dẫu vậy, nhóm của Nhi vẫn không hay biết về những lời lẽ xấu tính này. Họ tiếp tục trò chuyện và cười đùa, không để những suy nghĩ tiêu cực của Ly và Mai ảnh hưởng đến bầu không khí vui vẻ của mình. Mọi người vẫn rất phấn khởi với những gì họ đã trải qua, và chỉ một chút nỗi buồn khi phải rời khỏi Vịnh Hạ Long vẫn không thể làm giảm đi sự háo hức trong lòng họ. Minh nhìn sang nhóm bạn, cảm nhận được sự ấm áp và tình bạn chân thành giữa họ, không màng đến những lời xì xào của hai cô gái kia. Nhi, nhìn xa xăm ra biển từ cửa sổ xe, khẽ cười. "Chuyến đi này nhanh thật, nhỉ?" Dương gật đầu. "Nhưng lần sau, nếu có dịp, mình sẽ muốn quay lại đây. Còn nhiều nơi mình chưa kịp khám phá." Minh quay sang nói với Thu Anh, "Chúng ta cũng đã có những kỷ niệm đẹp ở đây rồi, phải không?" Thu Anh mỉm cười đồng tình, không cần nói thêm lời nào, nhưng ánh mắt như chứa đựng sự ấm áp khó quên. Cả lớp chìm vào những suy nghĩ riêng, nhưng tất cả đều biết rằng dù chuyến đi này có ngắn ngủi, nhưng những gì họ trải qua sẽ còn đọng lại lâu dài. Và nhờ có chuyến đi tham quan này làm cho họ hiểu biết thêm nhiều thứ hơn. Sáng thứ Tư, cả lớp rộn ràng khi đến giờ thuyết trình báo cáo về chuyến đi Hạ Long. Các nhóm học sinh đều đã chuẩn bị kỹ lưỡng, ai nấy đều có chút hồi hộp xen lẫn phấn khích. Đối với nhiều người, đây không chỉ là buổi thuyết trình đơn thuần mà còn là dịp để chia sẻ những trải nghiệm đáng nhớ và những khám phá thú vị mà họ thu thập được trong chuyến đi. Nhóm của Nhi, Dương, Thu Anh, và Minh được cô Hoa gọi lên đầu tiên. Khi ánh đèn trong lớp dịu lại, màn hình chiếu hiện lên những bức ảnh sống động từ Hạ Long – từ những dãy núi đá vôi hùng vĩ đến làn nước xanh ngọc bích. Nhi đứng lên mở đầu, giới thiệu tổng quan về Vịnh Hạ Long và vai trò của nó đối với ngành du lịch nước nhà. Giọng nói tự tin của cô thu hút sự chú ý của cả lớp. Tiếp theo, Dương tiếp tục với phần hệ sinh thái đa dạng, giải thích về các loài động thực vật quý hiếm ở đây và tầm quan trọng của việc bảo vệ chúng. Minh, với phong thái điềm đạm nhưng rõ ràng, tập trung vào những tác động của du lịch đến môi trường. Cậu đưa ra những số liệu và nghiên cứu mà cả nhóm đã tìm hiểu, làm sáng tỏ vấn đề một cách sắc bén. Thu Anh kết thúc bằng cách chia sẻ các biện pháp bảo tồn mà mỗi người có thể thực hiện, kêu gọi mọi người ý thức bảo vệ thiên nhiên. Khi cả nhóm hoàn thành phần thuyết trình, các học sinh khác trong lớp bắt đầu vỗ tay, tán thưởng sự chuẩn bị và nhiệt huyết của nhóm. Cô Hoa mỉm cười hài lòng, dành lời khen ngợi cho sự nghiêm túc và tinh thần trách nhiệm của các em: "Cô rất tự hào khi thấy các em không chỉ học mà còn hiểu được giá trị của việc bảo vệ môi trường." Sau khi thuyết trình xong, cả nhóm quay về chỗ ngồi, trên gương mặt không giấu được niềm vui. Các bạn trong lớp lần lượt lên trình bày, và mỗi nhóm đều mang đến những câu chuyện, những góc nhìn khác nhau về Hạ Long. Mặc dù chỉ là một chuyến đi ngắn, nhưng nó đã để lại trong lòng mỗi học sinh những ký ức đáng nhớ và cả bài học sâu sắc về tình yêu thiên nhiên, ý thức trách nhiệm với môi trường. Sau khi buổi thuyết trình kết thúc, lớp học chìm vào khoảng lặng ngắn ngủi khi mọi người suy ngẫm về những gì vừa được nghe. Cô Hoa đứng trước lớp, với ánh mắt tự hào và giọng nói trầm ấm: "Cô rất hài lòng khi thấy các em không chỉ trải nghiệm mà còn tiếp thu, cảm nhận và thể hiện qua từng bài báo cáo. Hãy nhớ, bảo vệ môi trường không chỉ là một bài học, mà còn là trách nhiệm của mỗi người." Đợi đến khi lớp giải tán, Dương quay sang nhìn Nhi, cười nhẹ: "Mình nghĩ bài thuyết trình của chúng ta ổn đấy, Nhi nhỉ?" Nhi mỉm cười đáp lại: "Ừ, may mà mọi người đều phối hợp tốt. Có cảm giác như mỗi người trong nhóm đều đóng góp một phần rất riêng biệt, nhưng khi gộp lại thì lại rất hài hòa." Minh đứng cạnh, ánh mắt đăm chiêu nhưng cũng có chút hài lòng. "Dù là một chuyến đi ngắn, nhưng ít nhất mình thấy cả nhóm đã thực sự hiểu và trân trọng những gì thiên nhiên ban tặng." Thu Anh gật đầu, nhẹ nhàng nói thêm: "Mình cũng cảm thấy vậy. Hạ Long không chỉ đẹp mà còn mang lại nhiều bài học quý giá." Cả nhóm cùng bước ra khỏi lớp, hòa mình vào dòng người đang tấp nập trên hành lang. Tiếng nói cười vang vọng, nhưng trong lòng mỗi người vẫn còn lưu lại chút gì đó từ Hạ Long – không chỉ là kỉ niệm mà còn là một động lực để trân trọng và bảo vệ những vẻ đẹp như vậy.