Tiểu Thuyết Tình Ca - Tiên Nhi

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Tiên Nhi, 3 Tháng mười một 2022.

  1. Tiên Nhi

    Bài viết:
    951
    Tình Ca

    Tác giả: Tiên Nhi

    Thể loại: Ngôn tình


    Văn án:

    [​IMG]

    Tình Ca là một bản nhạc tình lãng mạn đẹp như mơ nhưng thấm đẫm đầy nước mắt của đau thương, của dằn vặt xen lẫn hạnh phúc vơi đầy. Tình yêu giữa Thắng Vũ và Thi San chớm nở một cách tự nhiên và lớn dần theo ngày tháng khi cô rời làng quê nghèo khổ lên làm giúp việc cho nhà anh. Thế nhưng, những gì đẹp đẽ nhất của đời người luôn là những gì mong manh dễ vỡ nhất.

    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Tiên Nhi


    Đăng ký đọc truyện: Đăng Ký
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tư 2023
  2. Tiên Nhi

    Bài viết:
    951
    Chương 1: Cô Gái Nhà Quê Lên Chốn Đô Thành - 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thu đã gần sang, tiết trời mang theo chút se lạnh của mùa vàng làm khoảng thời gian lẫn không gian dường như chậm lại.

    Lướt qua những con đường lác đác lá vàng rơi trong màn sương mờ bảng lảng, khóe mắt Thi San bất giác ngân ngấn nước.

    Cô cứ ngoảnh đầu nhìn mảnh đất đã nuôi mình khôn lớn trong suốt hai mươi năm qua lớp cửa kính xe khách. Nước mắt ấy rơi không riêng gì nhung nhớ cố hương mà còn bởi vì mẹ cô đã nằm lại nơi ấy và ngủ yên một giấc thiên thu.

    Mẹ Thi San là một người phụ nữ đơn thân, mối tình thời trẻ của bà với cậu con trai thành thị đã kết thúc khi cả gia đình người ấy ra nước ngoài định cư và cắt đứt hoàn toàn liên lạc.

    Sau một tháng kể từ ngày ông đi, bà mới phát hiện đã mang thai. Thế là, cô nữ sinh nghèo nổi tiếng xinh đẹp trong trường đã bỏ học giữa chừng, về quê sống nương tựa vào mẹ già.

    Cả đời tần tảo nuôi con khôn lớn và chưa được một ngày ngơi nghỉ tay chân, mẹ cô hoàn toàn kiệt sức. Đám tang đẫm đầy nước mắt chỉ vừa mới hoàn tất cách đây một tuần.

    - Khóc bữa nay nữa thôi nha cháu, lên ở nhà người ta mà mắt cứ đỏ hoe là họ nói mình trù ẻo nhà họ đó.

    Dì Tâm Lan ân cần rút xấp khăn giấy thơm phức trong chiếc túi xách to đùng ra, dúi vào tay Thi San, liếng thoắng căn dặn. Cô khe khẽ gật đầu đón lấy, lau nhanh khuôn mặt ướt đẫm.

    Dì Tâm Lan là một người chuyên về các miền quê hẻo lánh săn lùng các cô gái hiền lành, chân chất lên thành phố và giới thiệu làm giúp việc cho các gia đình giàu có để nhận tiền.

    Cách đây một tuần, thông qua người quen, biết được hoàn cảnh của Thi San, bà liền te te bắt xe chạy xuống và trao đổi với cô về công ăn việc làm trên ấy. Và cô mau mắn gật đầu đồng ý bởi gia tài duy nhất là căn nhà cũng bán nốt để trả dứt món nợ khổng lồ đã vay bợ để chữa bệnh cho bà và mẹ trong ngần ấy năm.

    Giờ đây, cô biến thành một kẻ tứ cố vô thân, ở đâu cũng thế thôi. Cuộc sống chốn đô thành tuy lạ lẫm và xô bồ nhưng ít ra trên đó, cô có nơi trú mưa trú nắng, còn có thể kiếm ra tiền để lo cho bản thân mai này, theo như dì Tâm Lan nói thì chủ nhà sẽ cho cô trú ngụ, bao cơm ba bữa.

    Mới tốt nghiệp cấp ba và biết rằng cánh cửa đại học mãi đóng lại với mình vĩnh viễn nên trong lòng cô đã nuôi nấng ý định kiếm một nghề gì đó để học và thành phố sẽ là nơi ươm mầm cho những dự định xa vời kia.

    - Yên tâm đi, nhà này dì giới thiệu cháu vô làm chỉ có một mẹ một con thôi, không có đông người đâu. Tính ra cháu vậy mà sướng á, bốn năm trước, dì giới thiệu con bé Ngọc Vy trong xóm cháu trúng cái nhà đông đen, cả mấy đời chui vô ở chung một chỗ, hầu không cũng mệt xỉu. Nhưng mà may là sau này họ mướn thêm hai người giúp việc trung niên nữa, chia nhau ra làm.

    Nói tới đó, dì Tâm Lan toét miệng cười sảng khoái, dì nói Ngọc Vy tuy mấy tháng đầu chịu cực nhưng vẫn nhất quyết bu bám bởi lương lá khá cao, ăn thì chủ ăn món nào, tớ cũng được ăn món ấy. Họ đối xử lại nhẹ nhàng, sai trái gì cũng chỉ bảo từ từ chứ chẳng quát tháo.

    - Ở trên đó mấy nhà đại gia toàn dân học thức, biết điều lắm, không giống ở quê đâu, cháu cứ chăm chỉ hiền lành thì ai cũng mến.

    Thi San khe khẽ gật đầu đồng tình với những gì mà dì Tâm Lan nói. Bản thân cô đã từng chứng kiến cô bạn thân Ngọc Vy đi ở đợ cho nhà giàu đầu làng từ khi còn nhỏ nên cô biết chứ. Họ coi đồng tiền trả công ấy to như cái bánh xe bò có thể thản nhiên mà lăn qua đè bẹp hết lòng tự trọng cùng nhân phẩm của một con người.

    Hoàn cảnh của Ngọc Vy so ra còn tội nghiệp hơn cả cô. Ba mẹ Ngọc Vy mất vì tai nạn giao thông trong một chuyến đi buôn hàng khi cô nàng chỉ mới ba tuổi. Tuổi thơ Ngọc Vy cơ cực với những đòn roi khi sống cùng chú thím, học chỉ xong cấp hai thì đi làm giúp việc cho nhà giàu nhất trong làng, thức khuya dậy sớm lại còn chịu nghe chửi bới, chì chiết đủ điều.

    Làng mạc đã hoàn toàn khuất sau lũy tre lao xao, xe bon bon tiến ra đường quốc lộ lớn và thẳng về thành phố. Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên Thi San đi xa đến thế và cũng là lần đầu tiên, cô đến vùng đất đã từng in dấu cuộc tình đau lòng của mẹ mình.

    Người cha ấy chẳng hiểu vì lý do gì đã không hề hồi âm lại dẫu chỉ một lần dù thư từ mẹ cô chắt chiu từng đồng tiền lẻ để gởi qua từ lúc mang thai đến khi nuôi nấng con gái lớn khôn nhiều vô kể. Ấy mà, bà bảo cô đừng giận ông vì có thể do ông ghi nhầm địa chỉ hoặc giả là gia đình chuyển nhà đổi chỗ nên không biết.

    Đúng chín giờ sáng, chiếc xe khách đã tới bến và từ từ cua quẹo vào bãi đỗ. Khung cảnh nhộn nhịp tấp nập đập vào mắt khiến Thi San hơi chút choáng váng.

    Tiếng người cười nói, gọi nhau í ới, còn có cả tiếng chửi the thé của hai bà bán hàng một ốm một mập chỉ vì ông khách dưới quê lên, lơ tơ mơ tới cửa quán nọ chưa kịp gọi gì đã bị quán bên mời mọc ngọt ngào nên lết qua, ấy vậy là giờ ông vừa uống nước vừa nghe chửi, hại luôn những người xung quanh dù không muốn cũng phải cùng nghe theo ông.
     
  3. Tiên Nhi

    Bài viết:
    951
    Chương 2: Cô Gái Nhà Quê Lên Chốn Đô Thành - 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Vô đây ăn ổ bánh mì, uống nước xong rồi mình đi tiếp nha cháu.

    Miệng nói, tay kéo và chân bước nhanh, dì Tâm Lan đưa Thi San vào cái quán có bà chủ mập đang chửi ấy, rồi hình như do bà ta thấy có thêm khách lấp vào hai cái ghế trống còn lại kia thì cảm giác đủ và được bù đắp hay sao ý mà thôi không đấu võ mồm cùng người bên cạnh nữa, chằm hăm làm bánh mì và đập đá, lấy nước.

    - Dì ơi, từ đây vô nhà đó còn xa không dì? – Thi San vuột miệng hỏi.

    - Cũng hơi xa đó, lát mình bắt xe ôm đi, đi ta xi tốn tiền lắm. – Dì Tâm Lan bỗ bã nói và nâng ly nước lên, hút một hơi cạn hết một nửa.

    Ăn uống xong xuôi, dì Tâm Lan móc bóp trả tiền rồi tiếp tục kéo Thi San đến chỗ mấy bác xe ôm đang tích cực chèo kéo đám khách vừa đổ xuống từ chiếc xe năm mươi chỗ ngồi. Thật tình nếu không phải đi cùng dì mà là một thân một mình mò lên thành phố kiếm kế sinh nhai hẳn cô sẽ lạc đường mất thôi. Cái bến xe rộng với nhiều cổng ra vào và người thì đông như kiến cỏ.

    - Á. Xin lỗi.. xin lỗi.

    Thi San rối rít nói và gấp gáp cúi người, nhặt lại cái túi đưa trả cho người đối diện. Là lỗi do cô ham nhìn ngó lung tung nên va thẳng vào người ta.

    Giây phút ngẩng lên, gương mặt đẹp trai không góc chết khiến cô sững sờ hết cả đỗi. Chiếc áo sơ mi trắng tinh càng làm anh nổi bật lên vẻ thư sinh hiền lành.

    - Không sao đâu, tại anh bất cẩn không thấy em thôi, cảm ơn em. – Thanh Phong dịu giọng khiêm tốn.

    Nghe anh nói vậy, Thi San nhẹ cả lòng, vội cúi đầu và lách người lướt qua, chạy đến cạnh dì Tâm Lan lúc này vừa định quay lại vì phát hiện cô không có theo sau.

    - Đi xe không? Mấy người? Hai người hả? Hai người thì đi hai chiếc.

    Một ông chú đen như cột nhà bị cháy cất tiếng hỏi và tự trả lời, tự quyết định luôn, sau đó thì vẫy tay kêu người đàn ông kế bên lại chuẩn bị nhận khách chở đi.

    Dì Tâm Lan gật gật, đọc địa chỉ cho hai ông ấy và kì kèo trả giá xuống thêm vài ngàn đồng.

    - Bớt đi, thay vì đi một xe mà giờ đi hai xe là đội tiền nhiều lên á, bớt chút đi mà.

    - Trời đất ơi, đi một xe cho công an hốt hay gì vậy bà? Chở khách được bao nhiêu đồng mà bị hốt chắc chết. Thôi, được rồi, lên xe mau. – Ông chú đen hối thúc.

    Thế là, hai dì cháu lật đật leo lên. Dì Tâm Lan dặn dò Thi San nhớ ôm cái giỏ xách thật chặt kẻo mấy tên cướp tưởng có vàng vòng gì trong đó, hốt mất là hết quần áo mà mặc, sắm lại cũng cả đống tiền chứ chẳng chơi.

    Thi San chưa kịp vâng dạ thì chiếc xe đã nhấn ga lao đi, len lỏi qua dòng người đông đúc, hướng ra đường nhựa lớn.

    Cô ngoái cổ, cố nhìn lại phía sau tìm kiếm bóng dáng dì Tâm Lan nhưng chẳng thấy đâu cả. Xe và người quá đông nên đã che lấp tầm nhìn, thêm phần qua mấy cột đèn giao thông phải dừng đợi, thành thử chiếc xe chở dì Tâm Lan tuột về phía sau khá xa.

    Gương mặt Thi San hiện rõ vẻ lo lắng và cứ thế tái dần. Cô đã từng nghe người lớn kể nhiều về chuyện lừa hoặc bắt cóc thiếu nữ đi bán sang biên giới nên run lắm. Hai bàn tay nhỏ nhắn mỏng manh cứ cấu chặt vào chiếc túi xách như thể nó sẽ bảo vệ được mình vậy.

    Tuy nhiên, khi nghĩ đến Ngọc Vy, cô bỗng yên tâm phần nào. Hồi Tết năm kia, Ngọc Vy có về thăm gia đình chú thím một lần rồi từ đó không thấy nữa. Nhưng bấy nhiêu đó đủ chứng minh rằng dì Tâm Lan không có bán Ngọc Vy.

    Chiếc xe máy chạy lòng vòng hết đường to lại tới đường nhỏ, chui vào hẻm vắng xong thì chui ra, rẽ qua ngã ba rồi đến ngã tư, độ chừng gần một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa đến nơi.

    Cũng may cho Thi San, giây phút cô suýt ngất đi vì sợ thì xe dừng lại. Cú thắng gấp làm cô nháo nhào, đập luôn gương mặt thanh thuần vào tấm lưng ngỡ cứng như đá của chú tài xế.

    - Đúng địa chỉ đây rồi nè. Chà, nhà giàu dữ ha, khu biệt thự.

    Nghe ông chú tấm tắc ca ngợi, Thi San mới phóng tầm mắt nhìn quanh. Đời thuở giờ cô chưa từng chứng kiến khu nhà ở nào cao cấp và đẹp tựa lâu đài như thế này cả.

    Khi dì Tâm Lan bảo là ở giúp việc cho nhà giàu, cô cứ nghĩ họ giàu cỡ gia đình đầu làng thôi chứ có ngờ đâu cơ ngơi kia lộng lẫy thế. Căn biệt thự có bảng địa chỉ như dì Tâm Lan nói đây dường như là căn to bự và thiết kế tinh xảo, cầu kỳ nhất.

    Chẳng hiểu sao lúc này, tim cô lại đập loạn xạ, cảm giác hồi hộp cùng lo lắng choáng ngợp toàn thân. Cô không biết mình có đảm đương nổi công việc trong một nơi cao sang vượt sức tưởng tượng này hay chăng nữa.

    - Trời ơi, cha nội chạy gì mà nhanh quá vậy? Chắc làm con nhỏ sợ mất mật rồi phải không? – Dì Tâm Lan lật đật nhảy xuống, chạy lại, vỗ vỗ vào vai Thi San.

    - Có gì đâu mà sợ? Làm như tui bắt cóc nó không bằng? – Bác tài xế đen vẩu môi.

    - Ý là ông chạy nhanh làm nó sợ đó, ai nói bắt cóc gì?

    Dứt lời, dì Tâm Lan mau mắn mở ví trả tiền cho cả hai rồi nắm tay Thi San, kéo một mạch về phía cánh cổng lớn đang đóng im ỉm và nhấn chuông. Trong lúc chờ đợi, dì quay lui nhìn cô, cười cười.

    - Ráng làm việc cho tốt và lấy lòng bà chủ, cậu chủ là ổn hết à, đừng lo quá. Bà chủ nhà này biết ăn ở lắm, không có dữ dằn gì đâu.

    - Dạ, cháu sẽ cố ạ. – Thi San lí nhí đáp lời.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2022
  4. Tiên Nhi

    Bài viết:
    951
    Chương 3: Công Việc Mới Của Thi San - 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cánh cổng lớn hé mở và người phụ nữ với gương mặt phúc hậu xuất hiện trong chiếc váy dài màu thiên thanh nhã nhặn. Dì Tâm Lan xởi lởi cúi chào trước rồi kéo Thi San lên đứng ngang hàng với mình, cười toe toét.

    - Đây, tôi đã kiếm cho gia đình mình một cô bé rất hiền lành và chịu thương chịu khó. Cháu nó tên Thi San.

    - Cháu chào bà chủ ạ. – Thi San lễ phép cúi người.

    Bà Hoàng Mai khẽ gật đầu đáp lại, đôi mắt của người đàn bà từng bao năm lăn lộn chốn thương trường quét nhanh từ đầu tới chân cô gái nhỏ rồi dừng lại trên gương mặt trẻ thơ với vẻ hài lòng.

    Dì giúp việc cho gia đình bà đã xin nghỉ hưu sau mười mấy năm gắn bó, vậy nên, buộc lòng bà phải tuyển giúp việc mới vì bản thân bà và con trai thường xuyên ở bên ngoài, cần có ai đó trông coi dọn dẹp nhà cửa.

    Các trung tâm giới thiệu việc làm trên thành phố không thiếu, tuy nhiên bà Hoàng Mai muốn tìm một người chân chất để có thể tin tưởng mà giao nhà giao cửa.

    Nghe biết dì Tâm Lan chuyên giới thiệu người giúp việc dưới mấy vùng quê nghèo cho các gia đình giàu có và trước đây chưa từng sơ suất nên bà mới nhờ bạn ngỏ ý giùm.

    - Chị với cháu vào nhà cái đã.

    Nói rồi, bà lui vào cho hai người khách lách qua. Cả ba đến ngồi bên chiếc bàn bằng đá trắng kê bên góc phải căn biệt thự, dưới tàn lộc vừng đương độ trổ hoa đỏ thắm.

    Thi San tiện tay nhặt mấy cọng hoa rơi trên mặt bàn thả xuống cạnh chân mình. Hành động nhỏ nhặt lọt vào tầm mắt khiến bà Hoàng Mai ưng bụng vì nó thể hiện ý tứ của cô gái quê.

    - Chị và cháu uống nước đi, đợi tôi chút, tôi vào lấy tiền gởi chị.

    Bà Hoàng Mai rót nước ra ly rồi nhỏ nhẹ cất tiếng, xong thì đi thẳng về hướng cửa chính.

    Chờ bóng dáng người phụ nữ sang trọng ấy khuất hẳn, dì Tâm Lan tranh thủ dặn dò Thi San thêm vài điều, rằng ở nhà người ta thì đừng tò mò thắc mắc, họ bảo thế nào nhớ làm theo thế ấy, ngay cả khi gia chủ vắng mặt, rồi đừng có dại mà nói cho người ta hay nhà mình vừa có tang, họ sợ xui là họ đuổi cổ đi, không nhận nữa.

    - Dạ, cháu hiểu rồi, dì Tâm Lan, cháu cám ơn dì tìm cho cháu chỗ tốt như vậy.

    Nghe Thi San nói lời chân thành, dì Tâm Lan khẽ thở dài, vươn tay vuốt nhẹ mái tóc lửng ngang vai cô. Bà làm việc này cũng là vì kiếm đồng tiền thôi chứ phải ơn nghĩa gì đâu. Chỉ mong cô gái tội nghiệp có thể yên ổn trụ lại nơi đây đến ngày tìm được tấm chồng mà nương thân, dựa dẫm.

    - Cố gắng nghe, dành dụm tích cóp một số tiền rồi mai này học lấy cái nghề tự nuôi bản thân. Nói chứ không lẽ làm giúp việc hoài?

    Dì Tâm Lan vừa nhắn nhủ xong thì bà Hoàng Mai cũng vừa quay lại với chiếc phong bì trắng trên tay. Sau lời cảm ơn, bà trao thù lao cho dì Tâm Lan y như thỏa thuận buổi đầu.

    Giây phút cái dáng béo tròn của dì khuất dần sau cánh cổng lớn, sống mũi Thi San bất giác cay cay. Bây giờ chỉ còn lại một mình cô nơi chốn xa lạ này rồi, cô thầm nhủ lòng phải mạnh mẽ và cố gắng lên.

    Cánh cửa đại học đã vĩnh viễn đóng lại nhưng cô vẫn còn ước mơ cháy bỏng của riêng mình, tin có một ngày bản thân sẽ vượt lên số phận và tỏa sáng như ánh sao giữa trời đêm.

    - Vào đây Thi San. – Bà Hoàng Mai nói và rảo bước đi trước.

    - Dạ vâng.

    Thi San đáp vội và theo bà bén gót. Căn biệt thự được thiết kế theo lối tân cổ điển với sức hút đỉnh cao của nghệ thuật xếp đặt, lối trang trí tỉ mỉ, nhẹ nhàng vừa cổ kính vừa tráng lệ khiến cô không thể rời mắt ở những nơi mà mình lướt qua. Tạo hình vững chắc và mảng miếng đặc sắc làm cô gái quê liên tưởng đến những tòa lâu đài từng thấy trên ti vi.

    - Cháu ở phòng này nha Thi San. Vào cất giỏ xách, đồ đạc đi rồi cô dẫn cháu quanh nhà làm quen, phổ biến công việc thường nhật luôn.

    Giọng nói ấm áp cùng ánh mắt thân tình, nụ cười hiền hậu kia làm Thi San bất giác tìm thấy ảnh hình của mẹ mình. Cô gật đầu vâng dạ rồi mau mắn ôm đồ vào trong, đặt xuống, xong lại gấp gáp quay trở ra.

    - Nhà rộng nên cháu không cần dọn dẹp một lúc đâu, cứ xoay vòng là được, nay dọn phòng này, mai lại dọn phòng khác.

    Nói rồi, bà dừng chân trước căn phòng lớn sát phòng cô và cho hay đây là phòng ngủ của con trai bà. Tuy Thắng Vũ tính tình ôn hòa hiền lành nhưng có hơi khó chút, chẳng thích người lạ vào chốn riêng tư và luôn tự mình dọn dẹp, thành thử bà bảo cô có thể vào tất cả các nơi trong căn biệt thự ngoại trừ chỗ này.

    - Cô là mẹ nó mà còn không vào lúc nó vắng mặt đấy, nó đi đâu thì cứ đóng cửa lại thôi.

    Tiếp đó, cả hai rảo bước sang phòng làm việc cũng như học tập của anh. Trước mắt Thi San lúc này chỉ thấy toàn sách là sách, chất đầy trên các giá gỗ vô cùng gọn gàng ngăn nắp. Trên chiếc bàn gỗ bóng loáng là vài ba chậu cảnh nhỏ xinh bằng cỡ bàn tay.

    - Cháu lau dọn nơi này thì cái gì đặt đâu cháu cứ để yên lại ngay chỗ ấy nhé, mất công nó kiếm không thấy lại nhăn nhó. – Bà Hoàng Mai cười hiền.

    - Dạ, cháu sẽ ghi nhớ. – Cô lễ phép đáp lời.
     
  5. Tiên Nhi

    Bài viết:
    951
    Chương 4: Công Việc Mới Của Thi San - 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tận nãy giờ, di chuyển từ các phòng sang đến đây, Thi San cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng mà bà dành cho con trai mình.

    Ánh mắt vốn dĩ hơi buồn nhưng mỗi khi nhắc về người ấy bỗng long lanh bừng sáng đủ chứng minh tất cả, hẳn anh rất tài giỏi nên bà mới có biểu hiện tự hào như vậy.

    - Còn trên lầu ba là phòng Thắng Vũ hay tập đàn, chỉ có mỗi cây dương cầm thôi, cháu cũng có thể lên đó lau bụi bình thường.

    Bà đánh ánh nhìn lên hướng cầu thang rồi thong thả trở xuống. Thi San thầm nghĩ có lẽ bà cũng mỏi chân nên không đưa mình lên kia mà chỉ dặn thế thôi.

    Nghe đến hai chữ "dương cầm", lòng cô gái nhỏ bất chợt dấy lên niềm xúc động. Ước mơ của cô chính là nó, cô muốn một ngày nào đó bản thân có thể ngồi trước cây đàn và đánh lên những giai điệu du dương.

    Hình ảnh của các nữ nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng với tà váy dài tha thướt ngồi trên sân khấu dưới ánh đèn và những ngón tay mềm lưu loát trên phím đàn luôn khiến trái tim cô loạn nhịp, khát khao được giống như họ.

    Điểm cuối cùng bà Hoàng Mai phổ biến cho cô giúp việc mới chính là việc nấu ăn, cách sử dụng bếp gas, lò nướng cùng nồi cơm điện.

    Thường thì gia đình bà chỉ dùng mỗi bữa tối và ngày cuối tuần mới dùng bữa trưa tại nhà bởi ngày thường hai mẹ con đều đi học, đi làm, thành thử ăn bên ngoài cho tiện.

    - Đây là thực đơn xoay vòng trong nửa tháng, trừ phi Thắng Vũ hoặc cô muốn ăn thêm món gì thì sẽ nói trước. Cháu cứ theo đây mà nấu nha, công thức có sẵn hết cả.

    Vừa nói, bà vừa rút trong ngăn bếp ra bảng thực đơn được đánh máy và ép plastic kỹ càng đưa cho Thi San. Đôi mắt cô gái lướt nhanh qua và nhận ra tất cả toàn là món của nhà giàu, một bữa ăn của họ đủ cho cả gia đình lao động bình dân mua thức ăn trong mấy ngày chứ chẳng ít.

    - Dạ, nhưng mà.. cô ơi, cháu chưa biết đường đi tới chợ, có xa không vậy cô? – Thi San nhỏ giọng, rụt rè hỏi.

    - Ngày mai công ty nghỉ nên cô sẽ đưa cháu đi cho quen đường quen sá, tiện thể chỉ cho cháu chỗ mua đồ tươi ngon mà rẻ. Cứ từ từ là quen à, đừng lo lắng quá. Thôi, cháu lên tắm gội nghỉ ngơi chút cho khỏe, mới đi đường xa chắc mệt đừ rồi.

    Khẽ vỗ nhẹ vào bờ vai gầy bé nhỏ, bà quay lưng tiến về phòng. Có chút ấm áp của tình thân mơ màng len lỏi khắp cơ thể Thi San, cô lại nhớ mẹ mình rồi, thế nhưng vẫn cứng rắn ép cho nước mắt chảy ngược vào trong.

    Đặt tờ thực đơn vô lại ngăn bếp, cô nhanh chóng quay lên lầu. Lúc này, cô mới chợt nhận ra phòng ngủ của mình cũng to chẳng kém gì cậu chủ nhà. Ban đầu, cô cứ tưởng người giúp việc phải ở tầng dưới cùng và trong căn phòng nhỏ mới đúng, nào ngờ lại ở ngang hàng với chủ luôn.

    Xếp và móc quần áo vào chiếc tủ lớn xong, Thi San tranh thủ chui vào nhà tắm. Tuy chưa từng động chạm vào những thiết bị hiện đại nhưng sau một hồi thử tới thử lui, cô đã biết được cách đóng mở của chiếc vòi hoa sen cũng như điều chỉnh nhiệt độ. Có điều lúc nghiệm ra thì thiếu điều muốn lột cả da vì nước nóng quá.

    Trầm mình trong dòng chảy mát lạnh, cô thả hồn tìm về miền ký ức chẳng mấy êm đềm của tuổi thơ và thầm động viên mình hãy cố gắng. Thầm nghĩ có lẽ mẹ đã phù hộ nên mới đưa đẩy cô tìm được chỗ làm tốt như vậy.

    Cùng lúc này, trong căn phòng phủ một màu thiên thanh, bà Hoàng Mai vui vẻ trò chuyện cùng đứa con trai đang ở bên nước bạn.

    Từ sau kỳ nghỉ, Thắng Vũ lên đường sang xứ lạ tham dự cuộc thi piano quốc tế, một cuộc thi dành cho những tay dương cầm trẻ có trình độ chuyên nghiệp.

    Là con nhà kinh doanh nhưng với niềm say mê dành cho âm nhạc nên chàng trai Thắng Vũ theo học song song cả ngành Quản trị kinh doanh lẫn tu nghiệp tại Học viện Âm nhạc thành phố. Các giải thưởng lớn nhỏ trong nước được anh đều đều rinh về và giờ thì vươn ra thế giới thử sức.

    Trước ngày anh đi thì dì giúp việc xin nghỉ đâm ra anh lo cho mẹ mình lắm, cứ thúc giục kiếm người khác thay thế nhưng vì mẹ anh muốn tìm người đàng hoàng để làm lâu dài nên cứ lần lữa mãi, cuối cùng, được giới thiệu nên biết dì Tâm Lan, nhờ đó thuê được cô bé ưng ý. Nghe mẹ bảo vậy, anh cũng nhẹ cả lòng.

    - Vậy là con yên tâm rồi, có người trong nhà, đêm hôm trái gió trở trời cũng đỡ lo hơn. – Giọng anh trầm ấm vang nhẹ bên kia đầu máy.

    - Ừ, tập trung thi tốt con nhé, đừng phân tâm vì mẹ nữa. Thôi, bên đó khuya rồi, con ngủ sớm đi.

    - Dạ, mẹ giữ gìn sức khỏe.

    Khi nghe tiếng "tút, tút" vọng sang, biết mẹ mình đã cúp máy, Thắng Vũ mới hạ điện thoại xuống.

    Nhà đơn chiếc, từ ngày ba anh mất, chỉ có một mẹ một con, vậy nên, cứ hễ người này có việc đi vắng là bất an cho kẻ ở lại. Bao năm qua, có dì giúp việc nên đỡ lo hơn, giờ đùng một cái dì xin về quê sống cùng con cháu. Cũng may mẹ anh đã tìm được người thay thế.

    - Gái quê sao? Hai chữ này sao dễ thương quá nhỉ?

    Câu tự vấn chính mình cất lên trong màn đêm tĩnh lặng, khóe môi Thắng Vũ nhẹ mỉm một nụ cười. Anh không giống như đám bạn bè cùng trang lứa, vừa vào đại học đã bắt cặp bắt đôi.

    Anh rung động trước những giai điệu du dương tha thiết nhưng chưa lần rung động trước bất kỳ một cô gái nào dẫu cho đó là người có cả tài năng lẫn nhan sắc.

    Trong thế giới tình của chàng trai trẻ chỉ có tình thân dành cho ba mẹ, tình thương dành cho những mảnh đời bất hạnh và tình yêu dành cho âm nhạc mà thôi. Dẫu vậy thì trong thâm tâm anh vẫn đang mong chờ định mệnh của đời mình xuất hiện.
     
  6. Tiên Nhi

    Bài viết:
    951
    Chương 5: Thắng Vũ Là Người Nổi Tiếng - 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bức màn sương đêm dần tan đi, ban mai nhẹ đến, đem ánh sáng về trên thành phố hoa lệ.

    Thắng Vũ tựa cửa nhìn ra mênh mông, nơi những ngọn đèn rải khắp tòa chung cư cao chót vót đang thi nhau tắt dần. Bàn tay đẹp với những ngón thon dài tựa cán viết của anh khẽ mân mê tách trà bốc khói nghi ngút.

    Hôm nay là vòng thi cuối rồi, để đến được vòng này, anh đã phải vượt qua vòng sơ loại với hơn hai trăm thí sinh được tổ chức cách đây ba tháng, sau đó thì biểu diễn ba màn độc tấu liên tiếp qua các giai đoạn để lọc dần đến con số hai mươi lăm nghệ sĩ vô chung kết.

    Vốn anh không đặt nặng thắng thua bởi mang trong mình tâm hồn nghệ sĩ bay bổng, chẳng mấy màng sự đời nhưng mẹ anh thì khác, tấm bằng khen hay huy chương, cúp vàng, cúp bạc luôn khiến bà vui vẻ và tự hào về con trai mình.

    Những thứ ấy, bà cất giữ, nâng niu hệt báu vật, bà nói đó là minh chứng cho quá trình nuôi dạy một đứa trẻ thơ nên người. Cuộc thi lần này, cũng là bà động viên anh tham gia thử sức.

    Uống cạn ly trà nóng, Thắng Vũ chậm rãi buông màn trở vào, chuẩn bị đi ăn sáng.

    Vừa thay xong quần áo chỉn chu thì tiếng gõ cửa bên ngoài vọng đến, biết đó là Nhã Tiên, anh vươn tay lấy điện thoại rồi bước tới, xoay nhẹ chiếc khóa tròn.

    - Anh, mình đi thôi.

    Nhã Tiên nháy mắt tinh nghịch, hai bím tóc thắt hình con rết đung đưa theo cử động của cô nàng.

    Thắng Vũ khe khẽ gật đầu rồi đóng cửa, cùng cô gái tiến đến thang máy.

    Lần này, cuộc thi giới hạn độ tuổi từ hai mươi đến ba mươi hai, vừa hay Nhã Tiên có thể tham gia được nên đăng ký và bám theo Thắng Vũ luôn.

    Đôi bên quen biết nhau từ thuở ấu thơ, anh hơn cô một tuổi. Ba Nhã Tiên là cổ đông lớn của công ty Thắng Minh, cùng là bạn học từ thời đại học với ba anh, sau khi hồi hương thì hùn hạp mở công ty chung, hai gia đình cũng coi như là tâm giao thân thiết.

    Trải qua bao năm tháng, trong khi tình cảm anh trai em gái ngày nào đã lớn dần và chuyển hóa thành tình yêu nam nữ trong trái tim cô thiếu nữ xinh đẹp Nhã Tiên thì Thắng Vũ vẫn thờ ơ, chưa lần động lòng dẫu cho kề cận mình là cô bé đã đến tuổi trưởng thành. Anh vẫn xem cô như một đứa em không hơn chẳng kém.

    - Em mới hỏi được nơi bán thức ăn theo khẩu vị người mình rất ngon, đảm bảo anh sẽ thích.

    Nhã Tiên hào hứng nói và chồm lên phía trước, đọc địa chỉ cho bác taxi biết đường mà chạy. Vì hiểu anh không quen với ẩm thực nước bạn, chỉ thích hương vị quê nhà nên cô đã nhờ bạn tìm tòi và phát hiện ra nơi này.

    Mấy hôm nay nhìn anh ăn mỗi thứ chỉ được chút xíu, cô đau lòng lắm, lo anh gầy thêm nữa, lấy sức đâu mà thi thố giật giải. Mọi khi ăn uống bình thường thì anh cũng chẳng mập nổi rồi.

    - Anh ăn món nào cũng được mà, em phí tâm làm gì? – Thắng Vũ buột miệng nói.

    - Sao mà được, có thực mới vực được tài năng, tin em đi, anh ăn bữa sáng này xong thì ắt sẽ giành được giải nhất. – Nhã Tiên cười tươi, hào hứng khẳng định.

    Thắng Vũ chỉ biết lắc đầu thật khẽ, anh biết tự lượng sức mình, nếu may mắn thì chắc tầm giải ba hoặc là khuyến khích thôi chứ giải nhất là quá mơ hồ.

    Cuộc thi piano quốc tế vẫn luôn tự khẳng định nó là một trong những cơ hội hàng đầu cho các nghệ sĩ trẻ muốn đạt được danh tiếng, tỏa sáng và củng cố sự nghiệp. Mỗi lần cuộc thi rục rịch tổ chức đều trở thành sự kiện nổi bật nhất trong đời sống âm nhạc của đất nước này.

    Có rất nhiều tài năng bước ra từ cuộc thi và đã lọt vào danh sách các nghệ sĩ trình diễn piano, violin, cello hàng đầu thế giới, chưa kể đến phần đông các ca sĩ tên tuổi cũng có xuất phát điểm ngay chính cuộc thi tầm cỡ đây.

    - Anh giải nhất thì em giải mấy hả? – Thắng Vũ quay sang nhìn cô gái bé nhỏ bên cạnh mình, khẽ hỏi.

    - Em không cần giải, em chủ yếu là theo cỗ vũ anh thôi.

    Vẻ lí lắc của Nhã Tiên làm bác tài xế phía trước cũng phải bật cười dù rằng họ đang không nói bằng thứ ngôn ngữ của ông.

    Xe chạy vòng qua mấy con đường nữa thì dừng lại trước một nhà hàng, Thắng Vũ móc ví trả tiền rồi cùng Nhã Tiên mở cửa chui ra. Ngay cách bài trí bên ngoài thôi cũng đủ gợi cho anh cảm giác ấm áp tựa chốn quê hương.

    - Em cũng hay thật, lại có thể tìm ra chỗ này.

    Vừa nói, Thắng Vũ vừa cất bước, Nhã Tiên theo anh bén gót. Cô chẳng giải thích là hỏi han qua bạn bè vì muốn nhận lời khen ấy cho riêng mình.

    Nơi đây là chốn cô ra đời và sinh sống đến năm sáu tuổi mới theo ba mẹ trở về cố hương, thành thử có một số bạn thân từ thuở bé, giữ liên lạc cùng nhau đến tận bây giờ, thi thoảng ba cô sang đây công tác vào dịp hè, cô vẫn bám đuôi để tiện thể du lịch và thăm họ.

    Đúng như Nhã Tiên nghĩ, khi bắt gặp những món mang hương vị quê nhà, Thắng Vũ ăn được nhiều hơn. Nói là nhiều hơn với anh thôi, chứ lực ăn của một thanh niên như thế vẫn là ít xỉn so với đám người cùng trang lứa.

    Cách anh làm việc, học hành hay ăn uống vẫn luôn từ tốn, nhẹ nhàng như nhau. Đó cũng chính là điều khiến cô si mê ngã đổ thứ hai, chỉ sau vẻ đẹp trai, thư sinh kia là thứ nhất.

    - Chút nữa anh thi chắc mẹ anh cũng theo dõi anh trên truyền hình đấy, buổi tối mà. – Nhã Tiên nuốt vội cuộn rau, lên tiếng nói.

    - Ừ. Công ty đang trong kỳ nghỉ mà. – Anh đáp gọn.

    - À, em quên mất, các nhân viên đều đi du lịch. – Cô bật cười e thẹn.

    Giây phút này, bên kia nửa vòng trái đất, người mẹ vừa bị hai cô cậu đề cập tới hắt hơi liên tục mấy hồi.

    Bà Hoàng Mai ngồi trước màn hình ti vi, tay cầm remote liên tục chuyển kênh. Chốc chốc, bà lại ngước nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường dẫu biết trước rằng hãy còn lâu mới tới giờ phát trực tiếp cuộc thi.
     
  7. Tiên Nhi

    Bài viết:
    951
    Chương 6: Thắng Vũ Là Người Nổi Tiếng - 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phía dưới bếp, Thi San cũng vừa dọn rửa, sắp xếp mọi thứ xong xuôi. Lau khô đôi tay rồi, cô nhanh chóng rời khỏi.

    Khi vừa ngang qua phòng khách thì tiếng gọi của bà chủ làm bước chân người con gái chững lại.

    - Đến đây Thi San, để cô chỉ cho cháu thấy con trai cô.

    Thế là, cô gái quê vác cái gương mặt ngơ ngác như con ngan đực tới đứng xớ rớ sau lưng bà Hoàng Mai.

    Liếc mắt nhìn lên màn hình to đùng phía trước, thấy đang phát mẫu quảng cáo dầu gội đầu với gương mặt người mẫu nam điển trai, góc cạnh, cô khẽ gật gù thầm khen trong lòng. Coi bộ cậu chủ thật là nam tính, còn có nét lai lai. Hóa ra ngoài đi học thì anh còn làm nghề người mẫu nữa ư?

    - Ngồi xuống đi cháu, còn vài tiếng đồng hồ nữa là tới à.

    Bà Hoàng Mai phấn khích đập tay lên phần ghế sô pha sát bên cạnh mình, hồ hởi thúc giục.

    Đêm nay là vòng chung kết rồi, khó trách bà không khỏi nôn nao hồi hộp, có thêm người cùng cổ vũ vẫn hơn.

    Trong thâm tâm và cả trong linh tính của một người mẹ luôn dõi theo con từng bước chân từ khi chập chững đến trưởng thành, bà chắc mẩm Thắng Vũ sẽ đạt giải cao ở hạng mục trình diễn dương cầm.

    Thi San tuy hơi ái ngại nhưng vẫn ngoan ngoãn vâng lời và tiến lên, ngồi ngay cạnh người phụ nữ đẹp sang trọng, mùi hương của sữa tắm từ bà dịu nhẹ len vào hơi thở tạo nên cảm giác gần gũi thân thương dù rằng nó khác xa mùi nắng cháy ám trên da thịt cùng mái tóc của mẹ cô.

    Với tay lấy chiếc bánh ngọt trên bàn, bà Hoàng Mai dúi vào tay Thi San, bảo cô ăn và trong lúc chờ đợi, bà chỉ cho cô cách sử dụng ti vi.

    Bản thân cô thầm cảm ơn dì Tâm Lan đã tìm cho mình chốn nương nhờ tạm bợ ổn thế này, bà chủ không hề khó chịu hay cầu kỳ phân biệt gì, ngược lại là rất tốt.

    - Con trai cô hơn cháu có một tuổi thôi, hè xong thì vô năm cuối đại học rồi. Nó đam mê dương cầm, theo học từ bé, tối nay là chung kết piano quốc tế.

    Nhìn gương mặt rạng rỡ tự hào của bà Hoàng Mai, khóe môi Thi San bất giác mỉm cười. Thế mới nói, con cái luôn là niềm tự hào của ba mẹ. Tiếc thay, cô chưa làm được gì to tát cho mẹ mình nở mày nở mặt thì bà ra đi, mang theo nỗi lo khôn nguôi về đứa con gái chưa thật sự trưởng thành.

    Từ đó giờ, thứ cô có thể mang về cho bà là những tấm bằng khen qua các lớp học văn hóa, nhưng hiện tại, tất cả đã thành vô nghĩa khi cô dừng chân trước ngưỡng cửa trường đại học.

    Thời gian dần trôi, khi chiếc đồng hồ điểm tám giờ tối cũng là lúc chương trình lên sóng trực tiếp. Sau màn giới thiệu thành phần ban giám khảo, các tiết mục trình diễn lần lượt diễn ra và piano là hạng mục dự thi trước nhất.

    - Con bé đó tên Nhã Tiên, bạn thanh mai trúc mã với Thắng Vũ nhà cô.

    Đôi mắt Thi San dường như mở to hơn khi nghe bà Hoàng Mai giới thiệu cô gái đang ngồi trước cây đàn dương cầm là người quen của gia đình bà.

    Nhan sắc xinh đẹp trong chiếc váy thướt tha tao nhã và những ngón tay nhịp nhàng trên cung đàn chính là niềm mơ ước của cô trong cơn chiêm bao. Người trên ti vi ấy dường như hội tụ tất cả.

    Sau khi Nhã Tiên kết thúc phần thi mở màn, tiếng vỗ tay rần rần vang dậy cả khán phòng. Tiếp đến là các tiết mục do những nam, nữ nghệ sĩ trẻ lần lượt trình bày.

    Bà Hoàng Mai nhấp ngụm nước lọc, khe khẽ đoán định rằng con trai mình ắt là bắt thăm trúng số cuối thành thử mới mãi chẳng thấy mặt nó ló ra.

    - Ra rồi, ra rồi, con trai cô đó. – Bà Hoàng Mai rối rít reo lên khi thấy Thắng Vũ xuất hiện.

    Ánh mắt Thi San lại tiếp tục chăm chú nhìn vào màn hình, nơi ống kính đang quay cận cảnh gương mặt trắng trẻo, thư sinh còn pha thêm một chút ơ hờ lãng tử.

    Thắng Vũ vận một bộ vest màu đen vô cùng lịch lãm, mái tóc chia hai ngôi để rũ xuống nhưng không che khuất bất kỳ đường nét điển trai nào.

    Sau khi cúi chào, anh chậm rãi đến ngồi xuống bên cây dương cầm và bắt đầu bài dự thi của mình.

    Cả hai cô cháu gần như nín thở để không bỏ sót một giai điệu nào ngân lên từ đôi tay thiên thần ấy. Tiếng nhạc du dương lãng mạn như đưa người ta lên tận chốn thiên đường và vào trong cõi mộng.

    Trước mắt Thi San lúc này chẳng còn cái ti vi nào nữa, cô chỉ nhìn thấy người thanh niên ấy đang ngồi bên cây dương cầm giữa một cánh đồng ngập tràn hoa hướng dương đang tung mình đón nắng.

    Ánh sáng thần kỳ từ trời tô vẽ lên khuôn mặt anh và cả những phím đàn anh lướt ngón tay qua một quầng hào quang tỏa rạng.

    Khi tiếng piano chấm dứt và tràng pháo tay vang dội cất lên mà Thi San vẫn còn thả hồn tận chốn xa xôi. Mãi đến lúc bà Hoàng Mai quay sang hỏi cô Thắng Vũ đàn thế nào thì cô mới giật mình tỉnh mộng.

    - Anh ấy đàn hay quá ạ, như điệu nhạc dành cho những vị thần, ban nãy, cháu đã thấy cả một thiên đường hoa.

    Câu trả lời thật thà kèm ánh mắt long lanh xúc động của cô gái trẻ khiến bà Hoàng Mai hài lòng vô cùng. Biểu hiện kia chứng tỏ con bé đã cảm nhận bằng cả trái tim chứ không hề buột miệng nịnh nọt lấy lệ.

    - Nó vẫn hay đàn ở nhà lắm, nếu cháu thích, có thể lén lên lầu nghe. – Bà nháy mắt, mỉm cười nói khẽ.
     
  8. Tiên Nhi

    Bài viết:
    951
    Chương 7: Người Chiến Thắng Cuộc Thi - 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến mãi gần khuya thì cuộc thi mới bước vào giai đoạn trao giải, và dĩ nhiên là công bố hạng mục piano trước.

    Lúc này, trong căn biệt thự đã chẳng còn chút khoảng cách nào của chủ hay tớ nữa, bà Hoàng Mai nắm chặt đôi tay của Thi San và cùng cô hồi hộp chờ đợi thời khắc quan trọng.

    Các giải được công bố lần lượt từ thấp đến cao, bắt đầu là từ ba giải khuyến khích và đổ lần lên giải ba, giải nhì. Cứ mỗi khi người dẫn chương trình xướng tên nghệ sĩ nhận giải là y như rằng cả hai cô cháu tuột huyết áp.

    - Giải nhì rồi mà vẫn chưa thấy tên Thắng Vũ nhà cô, có khi nào nó trượt không chứ? – Bà Hoàng Mai lo lắng hệt đứa con nít.

    Nhìn bà chủ bên cạnh mình đây, Thi San thật không dám tin bà chính là người lãnh đạo và chèo chống công ty Thắng Minh sau khi chồng bạo bệnh qua đời. Mà theo như dì Tâm Lan quảng cáo thì công ty ấy chuyên về xây dựng và kinh doanh bất động sản, thành công có tiếng trên thành phố này.

    - Cháu nghĩ là anh ấy sẽ đạt giải nhất ạ. – Thi San cất tiếng khẳng định.

    Cuối cùng thì giây phút công bố giải nhất cũng tới, nữ nghệ sĩ đạt giải năm trước trịnh trọng từ hàng ghế đại biểu bước lên theo lời mời của MC để xướng tên quán quân năm nay. Thi San nhìn theo cô ấy mà tim cứ nhảy nhót liên hồi.

    - Và giải nhất hạng mục piano năm nay đã thuộc về..

    Nữ nghệ sĩ mỉm cười, ngưng lại cả quãng làm hai khán giả yếu tim thật sự. Bà Hoàng Mai tặc lưỡi, trách sao cô gái xinh đẹp ấy chẳng nói luôn mà còn ngập ngừng làm bà thở không nổi.

    - Xin chúc mừng.. nghệ sĩ.. Trương Thắng Vũ.

    Khoảnh khắc này, cả khán phòng vỡ òa cảm xúc, mọi người đồng loạt đứng lên vỗ tay vang dậy, chúc mừng tân quán quân của năm nay.

    Thắng Vũ khiêm tốn bước lên, chào mọi người lần nữa và nói đôi lời tri ân cũng như cảm nghĩ của bản thân mình. Anh cũng không quên gởi lời cảm ơn đến người mẹ tảo tần đã sinh thành, nuôi dưỡng, dạy bảo và động viên anh.

    Bà Hoàng Mai nghẹn ngào, quay sang ôm lấy Thi San mà khóc. Anh đạt giải thì bà chỉ mừng vui thôi, nhưng khi nghe lời gởi gắm của đứa con trai từ phương xa thông qua sóng truyền hình trực tiếp, nỗi xúc động lại dâng trào, không kiềm nén được.

    - Nó đạt giải nhất rồi, Thắng Vũ làm được rồi. – Bà buông Thi San ra, đưa tay lau vội dòng nước mắt.

    - Cháu chúc mừng cô và anh, anh Thắng Vũ giỏi quá, cháu thật ngưỡng mộ anh ấy. – Thi San mỉm cười, nói khẽ.

    - Ừ, mai mốt nó về rồi. Thôi, cô lên phòng đây. Cháu cũng đi ngủ đi, khuya quá. Để mai cô dẫn cháu đi chợ cho quen.

    - Dạ.

    Chờ bà chủ khuất hẳn, Thi San mới cẩn thận tắt điện và trở lên lầu, trùm chăn nhắm mắt. Tuy chẳng máu mủ ruột rà gì với bà Hoàng Mai và Thắng Vũ nhưng cô cảm thấy bản thân cũng vui lây và tự hào vì được sống cùng họ.

    Gương mặt đẹp, rất đỗi hiền hòa kia của anh bên cạnh chiếc dương cầm khiến cô liên tưởng đến những chàng bạch mã hoàng tử trong giấc mơ của muôn vàn thiếu nữ. Cô thầm ngưỡng mộ cô gái có tên Nhã Tiên, người bạn thanh mai trúc mã cùng anh khôn lớn.

    Phía bên kia, trong căn phòng phủ một màu thiên thanh tao nhã, bà Hoàng Mai đang vui vẻ trò chuyện và không ngớt lời khen ngợi đứa con trai ưu tứu của mình. Thắng Vũ vừa nhận giải xong liền tranh thủ ra ngoài gọi về cho mẹ.

    - Mẹ đừng khen con nữa mà, là may mắn thôi ạ. – Thắng Vũ khiêm tốn nhỏ giọng.

    - Con mẹ giỏi, con mẹ hay thì mẹ khen thôi, may mắn là một phần trăm con à, đừng cứ đổ lỗi cho may mắn thế, tội nghiệp.

    Câu nói pha chút dỗi hờn, hài hước của bà khiến Thắng Vũ phải mỉm môi cười. Anh biết rõ sức khỏe bà không mấy tốt như vẻ bề ngoài kia, huyết áp lên xuống thất thường, vậy nên, anh muốn bà luôn vui vẻ, đừng phiền muộn hay lắng lo điều gì để có thể sống cùng anh lâu hơn nữa.

    Cũng may, mẹ anh là người luôn giữ bình tĩnh rất tốt mỗi khi xảy ra chuyện, nếu không, với áp lực ở vị trí hiện tại thì khó mà chống chọi nổi nếu cứ nóng nảy, nghĩ ngợi.

    - Được rồi, con nói không lại mẹ. Tối nay con đặt vé bay về luôn ạ. Thôi, con vào trong tiếp đây, còn phải lên sân khấu một lần để kết thúc nữa.

    Sau tiếng "ừ" khẽ vang bên kia đầu máy, Thắng Vũ di chuyển ngón tay, cúp điện thoại và trở vào.

    Vừa quay lui liền chạm phải ánh mắt long lanh sáng lấp lánh của Nhã Tiên, cô tủm tỉm nói lời chúc mừng vì ban nãy anh vòng xuống thì đi một mạch ra ngoài luôn, cô bám theo thì nghe anh đang gọi cho bà Hoàng Mai nên giữ im lặng mà đợi.

    - Chúc mừng anh. Có phải vì bữa ăn rất ngon sáng nay không nhỉ? Em đoán trúng phốc luôn, giải nhất rồi.

    - Nhã Tiên, em còn nhỏ, tập luyện thêm một thời gian nữa rồi quay lại đấu trường này tiếp nhé, đừng từ bỏ. – Anh dịu giọng động viên.

    - Vâng ạ, em sẽ cố gắng chờ cuộc thi tới, không có anh thì em sẽ giật giải, là em nhường anh đấy, không phải giải nhất thì em cũng không muốn lấy giải nào cả.

    Nghe Nhã Tiên nói với vẻ mặt nghịch ngợm bình thường, Thắng Vũ cũng yên tâm trong lòng.
     
  9. Tiên Nhi

    Bài viết:
    951
    Chương 8: Người Chiến Thắng Cuộc Thi - 2



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần này, Nhã Tiên không đạt được thành tích gì ngoài việc lọt vào đến vòng cuối.

    Cuộc thi này có một quy định và sự thật phũ phàng là không phải ai vào chung kết cũng chắc chắn sẽ rinh về một giải hoặc lớn, hoặc nhỏ như bao cuộc thi khác. Bởi thế, hoàn toàn chẳng có niềm an ủi.

    Anh không biết rằng đối với Nhã Tiên, chiếc cúp hay tấm bằng khen, thậm chí là danh tiếng cũng chẳng quan trọng bằng việc cô có thể nắm giữ trái tim anh và được cùng anh sớm hôm kề cận, trở thành đôi vợ chồng hạnh phúc.

    Ước mơ này của Nhã Tiên không phải là một thoáng say nắng trước ánh dương ngời sáng mà nó được dưỡng nuôi từ những ngày còn chưa biết yêu đương.

    Thậm chí, cô có thể từ bỏ tất cả để ngoan ngoãn ở nhà làm người vợ hiền, nấu cơm, giặt giũ, ủi đồ, chăm con cho anh thỏa chí tung hoành.

    - Lát nữa xong xuôi thì anh em mình đi ăn nhé. Nhanh vào thôi.

    Anh cất tiếng và đi trước, Nhã Tiên hí hửng bám đuôi phía sau. Cô thầm nghĩ cần mình anh tỏa sáng là đủ, cô đi bên cạnh cũng hưởng lây ánh hào quang chói lọi này rồi.

    Khi pháo kim tuyến rơi đầy trên sân khấu hoành tráng và vương trên mái tóc của dàn thí sinh thì chương trình cũng khép lại.

    Thắng Vũ bắt tay mọi người một lượt nữa rồi cùng cô bạn thanh mai trở xuống taxi, di chuyển đến nhà hàng gần đó dùng bữa bởi đã quá giờ và bụng của cả anh lẫn cô đều đang biểu tình mặc dù chủ nhân của chúng biết rõ, ăn vài miếng vào lại báo no ngay.

    - Tiếc quá, em muốn về cùng anh nhưng tại bạn em nó năn nỉ ở lại đi chơi ít hôm, con gái Bộ trưởng, không từ chối được. – Nhã Tiên xụ mặt tiếc nuối, tay cầm dao cắt mãi miếng thịt chẳng đứt.

    - Để anh giúp.

    Anh vươn tay sang phía Nhã Tiên và nâng chiếc dĩa của cô qua bên mình rồi cẩn thận cắt nhỏ từng miếng vừa vặn.

    Tuy lòng hiện tại rất vui nhưng theo đó cũng là cảm giác buồn mênh mang dâng trào trong cô gái. Anh vốn không hề chủ động chăm sóc ngay từ đầu chứng tỏ anh chẳng quan tâm cô như kiểu người nam quan tâm người nữ.

    - Của em đây. – Thắng Vũ nói và chuyển phần thức ăn về lại chỗ cũ.

    - Cảm ơn anh. – Cô gượng cười, khẽ đáp.

    Dùng bữa xong, cả hai trở về khách sạn. Thắng Vũ tranh thủ tắm gội và chợp mắt một lát để tối còn ra phi trường bởi anh không muốn xuất hiện trước mặt mẹ mình với bộ dạng mỏi mệt, xơ xác. Anh sợ bà sẽ đau lòng, lo lắng mà ảnh hưởng sức khỏe.

    Thời gian dần trôi, kim đồng hồ quay nhanh hơn tưởng tượng. Lúc nghe tiếng chuông báo thức đã cài đặt sẵn réo vang, Thắng Vũ liền mơ màng tỉnh dậy.

    Sau một giấc ngủ dài, chẳng hiểu sao anh vẫn cảm giác mệt và mất thăng bằng, thầm nghĩ có lẽ nào bị lệch múi giờ mà cơ thể xuống sức đến thế.

    Thu dọn đồ đạc vào chiếc vali nhỏ rồi đưa mắt nhìn khắp căn phòng lần nữa, Thắng Vũ thầm chào tạm biệt những vật vô tri và cất bước quay lưng.

    Anh luôn là như vậy, người ngoài nhìn anh cứ ngỡ anh vô tình nhưng trái tim anh lại vô cùng nhạy cảm, sâu sắc.

    Ngay bản thân anh cũng thừa nhận với chính mình rằng nếu mai này trót đem lòng yêu thương ai đó, hẳn anh sẽ chỉ biết yêu người ấy đến tận hơi thở cuối đời, không thể khác hơn.

    - Anh, em tiễn anh ra sân bay nhé. – Nhã Tiên đột ngột xuất hiện và chắn ngang trước mặt, tha thiết đề nghị.

    - Sao em không nghỉ ngơi? Tiễn đưa làm gì cho mệt vậy? – Thắng Vũ chùng giọng, hỏi.

    - Tại em có hẹn bạn gần đó, tiện thể nên theo anh luôn, đi mà anh. – Cô xụ mặt khẩn khoản.

    - Ừ, nếu tiện thì đi chung, anh tưởng em chỉ là tiễn anh mà phí thời gian.

    Anh hất nhẹ đầu làm mái tóc xõa khẽ phất bay khiến người con gái đối diện loạn nhịp tim. Biết hành động đó thay cho dấu hiệu bảo mình cùng bước, cô mừng rỡ, ríu rít bám theo.

    Thực ra, cô đang rất mệt và cuộc hẹn với con gái Bộ trưởng Bộ ngoại giao là vào sáng ngày mai nhưng vì muốn gần anh thêm phút nào hay phút đó thành thử cô đã nói dối trắng trợn.

    Chất đồ đạc vào cốp xe rồi, cả hai mau mắn mở cửa chui vào. Chiếc taxi dần chuyển bánh, thẳng tới sân bay quốc tế.

    Chuyến bay Thắng Vũ mua vé sẽ cất cánh rời đường băng vào lúc tám giờ tối nên Nhã Tiên biết ra đó thì anh lo các thủ tục xong sẽ đi luôn bởi bây giờ đã là bảy giờ đúng.

    - Anh, tháng sau là sinh nhật anh Thanh Phong rồi, hôm đó anh ghé đón cho em quá giang đi chung nhé. – Nhã Tiên thỏ thẻ cất tiếng.

    - Ừ. Anh sẽ ghé. Còn lâu mà.

    Miệng trả lời nhưng ánh mắt Thắng Vũ vẫn nhìn ra hai bên đường phố như muốn lưu lại thước phim đang quay nhanh này. Anh yêu thành phố hoa đèn nhưng thẳm sâu trong lòng lại yêu những vùng quê thanh bình yên ả nhiều hơn.

    Tuy biết phải kế tục sự nghiệp dở dang mà ba mình dày công gây dựng ở chốn phồn hoa đô hội mà sao anh vẫn mơ ước được tự do sống một đời trong căn nhà nhỏ giữa miền quê bên cạnh vợ con mình.

    Ngôi nhà ấy sẽ do chính tay anh chăm chút, dựng nên từng thứ một và xung quanh, anh sẽ trồng thật nhiều hoa hướng dương, cho mỗi ban mai, chúng đồng loạt quay về hướng Đông mà đón nắng.
     
  10. Tiên Nhi

    Bài viết:
    951
    Chương 9: Người Phụ Nữ Tốt Bụng - 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng của ngày đầu tuần, Thi San dậy thật sớm và theo bà Hoàng Mai đi chợ vì lát nữa nữ giám đốc còn có cuộc hẹn với khách hàng.

    Tuy hôm nay công ty được nghỉ phép bù nhưng bà không thể từ chối lời đề nghị từ họ.

    Nhìn bà ôm vô lăng, điều khiển xe rất chi là chuyên nghiệp mà cô ao ước có một ngày được giống như bà chủ của mình.

    Tính ra thì, chợ cách khu biệt thự cũng không xa lắm. Dọc đường, Thi San chăm chú để ý và ghi nhớ tên các bảng hiệu của những trung tâm lớn hoặc giả chỉ là quán nước nhỏ để làm dấu mai này còn đi một mình kẻo lạc.

    - Chợ đây nè cháu.

    Bà Hoàng Mai quay sang nhìn Thi San, mỉm cười và nhanh chóng tháo dây an toàn, mở cửa chui ra. Cô cũng lật đật chui ra theo bà, không quên cầm chiếc giỏ nhựa trên tay.

    Ngôi chợ có tuổi đời mấy chục năm này kinh doanh tất tần tật các mặt hàng từ nhu yếu phẩm, đồ gia dụng, hàng hóa và thực phẩm khô có, tươi cũng có, vô cùng đa dạng, giá cả lại phải chăng, không nói thách, không chặt chém cho dẫu là khách du lịch từ phương xa đến ngơ ngáo, chẳng rành.

    Vì dòng người chen tới chen lui cùng tiếng mời chào, hỏi han, kêu réo nhộn nhịp hơn chợ quê nhiều nên phút đầu, Thi San khá choáng váng, chông chênh cảm xúc.

    Bà Hoàng Mai đưa cô len lỏi qua mấy con đường nhỏ len giữa những sạp hàng rồi dừng chân trước quầy bán thịt gà.

    - Mua gà thì mua ở đây nha cháu, lát nữa cô chỉ cho hàng thịt heo, thịt bò.

    Dặn dò cô gái bên cạnh xong, bà quay lên nói với cô bán hàng lấy cho mình một con gà và ra thịt sẵn giúp để về nhà cho Thi San đỡ phải chặt, tiết kiệm chút thời gian bởi dẫu sao thì con dao của họ bén ngọt hơn nhiều, động tác cũng thuần thục, vung lên hạ xuống một xíu là ra ngô ra khoai cả.

    - Ui. Con dâu tương lai hả chị? Nhìn dễ thương quá, hiền lành quá. – Bà bán thịt gà làm như rành chuyện người khác lắm, khen lấy khen để.

    - Ừ, cũng cầu cho có đứa con dâu giống vậy. – Bà Hoàng Mai vui vẻ đáp lời.

    - Cầu gì chị? Ngay bên cạnh rồi, cưới luôn là xong.

    - Con gái nhà người ta mà chị làm như dễ lắm sao. Bộ ưng cưới là cưới được chắc.

    Hai người phụ nữ bô lô ba la nói chuyện mà không biết bên cạnh họ, cô gái quê mặt mày đỏ bừng, thẹn thùng quá đỗi dù hiểu rằng bà chủ chỉ nói đùa cho vui thôi.

    Con trai bà ấy tài năng giỏi giang, sau đêm hôm qua, Thắng Vũ đã trở thành một người nổi tiếng, thuộc về công chúng, làm sao mà cô dám tơ tưởng hay vươn tay với tới chứ. Ánh sao tỏa sáng trên trời ấy chỉ có thể để cô ngắm nhìn, ngưỡng mộ mà thôi.

    Mua thịt gà xong, cả hai tiếp tục di chuyển sang quầy bán rau củ, hoa quả và sau đó là phần chỉ điểm các nơi mối lái, bạn hàng để cô nàng giúp việc có thể nhớ chỗ mà đi chợ vào ngày mai.

    - Nhiều vậy nhớ nổi không cháu? Hay là, mai cô đưa cháu đi thêm lần nữa.

    Nghe bà nói vậy, Thi San vội vàng trả lời rằng cô đã thuộc lòng hết và không cần phiền bà chủ thêm đâu.

    Tính ra thì, chợ khá rộng và đông đúc nhưng để ý để tứ một chút sẽ nhận ra chỗ ngay, cũng y như lúc đi trên đường, cô lấy các điểm nổi bật làm nơi đánh dấu.

    Thấy Thi San có trí nhớ khá tốt, bà Hoàng Mai càng thêm hài lòng. Sau khi mua thêm ít ký táo và tô phở bò nữa, cả bà và cô liền quanh trở ra, lên xe, về nhà.

    Liếc nhìn bịch phở nóng nằm trong giỏ, cô thấy lòng ấm áp lạ. Ví như người khác, chưa chắc họ để tâm cô sẽ ăn sáng bằng cái gì.

    Đến cổng biệt thự, đợi Thi San xách giỏ xuống xong thì bà Hoàng Mai cũng điều khiển xe đến điểm hẹn luôn.

    Cô nhanh chóng mở cửa và soạn thức ăn ra, chất lên bàn chờ phân loại, xử lý rồi đổ bịch phở ra tô, ăn vội.

    Nuốt một đũa đầu tiên, nước mắt cô bất giác trào tuôn và rồi tiếng nấc nghẹn ngào vang lên, ru buồn cả căn nhà trống trải.

    Từ lúc có trí khôn để ghi nhớ thì dường như cô chưa lần thấy mẹ mình được ăn một tô phở cho ngon nghẻ. Ngày ba bữa toàn là cơm trắng với rau dưa, nước mắm, lâu thật lâu mới có thịt cá xen vào nhưng rất ít.

    Sau khi húp cạn nước trong tô, Thi San bắt đầu bắt tay vào làm việc, tưới cây, quét dọn, lau chùi và rửa thịt, tẩm ướp, nhặt rau, xong lại quay đi giặt giũ, lấy quần áo khô vào ủi và treo lên ngay ngắn gọn gàng. Vì Thắng Vũ đang ở nước ngoài nên hầu như chỉ có đồ của bà Hoàng Mai thôi.

    Cũng may, hôm qua cô hỏi mượn bà chủ cái bàn ủi để ủi mấy chiếc áo sơ mi dùng ăn nói của mình bị gấp trong túi xách nhăn nhúm nên mới được bà chỉ cho cách sử dụng bàn ủi điện chứ không thì cô chẳng biết đâu mà rờ. Ở dưới quê, cô toàn dùng bàn ủi than có con gà trống thuộc hàng cổ lỗ sỉ.

    Những công việc nhà tưởng đơn giản nhưng cứ nối tiếp hết việc này đến việc kia khiến Thi San quần quật mãi tận ba giờ chiều mới cảm thấy ổn thỏa.

    Bà Hoàng Mai nói đúng thật, ví như vơ hết việc trong nhà dọn dẹp một lúc thì chắc cô bất tỉnh nhân sự mất thôi.

    Vì bà Hoàng Mai đã dặn tối nay cả nhà đợi Thắng Vũ quay về hãy dùng cơm nên sẽ ăn trễ một chút, thành thử buổi chiều của Thi San khá nhàn nhã, chỉ là quét vài chiếc lá rơi rụng ngoài sân, nhổ mấy cọng cỏ dại cho vào túi rác rồi đi tắm gội.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...