Ngôn Tình Tiểu Nô - Nikita

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nikita, 6 Tháng hai 2020.

  1. Nikita

    Bài viết:
    0
    CHAP 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong góc phòng một thân ảnh đang quỳ từng đợt run lên, thảm gai vẫn từng phút hành hạ cậu, má trái còn in hẳn một dấu tay, nước mắt không kiềm được rơi lã chã. Khi nãy vừa về đến nhà liền bị Dật Vân lôi xuống xe cho một bạt tay, lôi cậu lên phòng quỳ mà bỏ vào phòng tắm. Nãy giờ cậu đã quỳ ở đây cả tiếng đồng hồ rồi chân cậu như phế đi rồi ấy, mà từ lúc đi tới giờ cậu vẫn chưa được ăn gì cả. Cậu đói a~

    Hắn đi từ phòng tắm ra nhìn cục bông bên dưới ấm ức khóc thì không khỏi tức giận, bộ oan ức lắm hay sau mà khóc!

    - Em thử rơi một giọt nước mắt nữa xem.

    -.. Ư.. - cậu vụng về quệt nước đi nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp. Đánh người ta đau rồi không cho khóc, ác độc.

    Dật Vân là đang rất rất tức giận, thú cưng của hắn ngày càng không biết điều, hôm nay lại còn dám cãi lệnh, hồi nãy hắn không bỏ vào phòng tắm hạ hỏa thì không biết giờ hắn đã đánh cậu thành dạng gì rồi. Hôm nay phải dạy dỗ lại cho đàng hoàng mới được.

    - Nói, hôm nay em phạm lỗi gì! - vẫn là không cho cậu đứng dậy nha. Hắn đứng dựa người vào tủ áo nhìn cậu, lời nói thể hiện rõ sự mất bình tĩnh.

    - Em.. hức.. em không nghe lời người mà bỏ đi còn xém gặp nguy hiểm.

    - Em hay lắm, tôi đã không cho em đi thì con mẹ nó em còn không được đứng lên nữa kìa nói chi là bỏ đi xa như vậy. - hắn tức giận buông một câu chửi thề.

    - Người đừng tức giận.. hức.. đừng tức giận.

    Hắn nổi giận trừng mắt nhìn Hạ Dương bức cậu vừa nín khóc chưa được bao lâu thì nước mắt lại rơi lã chã. Thật hung dữ a.

    - Em thích đi. Được, tôi phế chân em.

    * * *hức.. đều theo ý ngài, nhẹ tay.. hức.. - bây giờ ngoan ngoãn một chút thì có thể giảm nhẹ tội

    Dứt lời thì hàng loạt roi da rơi xuống khắp người cậu nhưng chủ yếu là quất vào chân cậu khiến cậu ngã hẳn ra đất. Chỉ cầu hắn đừng đánh chết cậu

    CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT

    - A.. ô.. tha.

    - Câm miệng! - hắn điên tiết quát lên, tay cũng tăng vài phần lực.

    Cậu giờ thật muốn bỏ chạy đi thật xa nga. Nhưng giờ chân cậu đau đến nỗi không thể đứng lên được, đành cắn răng chịu trừng phạt từ Dật Vân trút xuống.

    CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT

    * * *hức.. em đau

    Roi da trút xuống nặng nề hệt như tâm hồn cậu. Vỗn dĩ ngày hôm nay rất vui nhưng chính cậu đã chọc hắn tức giận cũng là chính tay cậu đã phá hoại ngày hôm nay, trách ai bây giờ nhưng chỉ mong là trách phạt xong hắn sẽ không đối với cậu lạnh nhạt.

    CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT

    - Ư.. ưm.. nhẹ tay.. cầu người.

    Cậu đau đến không còn sức la hét hay phản kháng, những vết thương trên người cậu rướm máu chảy xuống sàn tạo thành một vũng nhỏ bao lấy thân thể đang từng đợt run rẩy. Nhưng con người kia không biết khi nào mới chịu dừng lại.

    CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT

    * * *hức.. đau.. tại s.. ao lại đ.. ối xử với e.. m như vậy chứ.

    Cậu ấm ức nói ra. Hà cớ gì bố thí cho cậu chút tình thương để cậu ngày đêm mơ mộng, ảo tưởng rồi lại chính tay bóp nát nó đi, đối với cậu lại tàn nhẫn chẳng khác gì ác ma.

    Hắn nghe cậu nói tay liền thả roi xuống chú ý điệu bộ con mèo đáng thương dưới chân. Toàn thân run rẩy, khắp người còn trải đầy vết thương đang không ngừng rỉ máu, phần chân của cậu bị roi da tàn sát tới mức máu thịt mơ hồ nhưng hắn vẫn không chút thương xót giữ nét lạnh băng trên mặt.

    Hắn lôi cậu vào phòng tắm, thả cậu vào bồn và bắt đầu xả nước. Nước được trực tiếp xối vào vết thương khiến nó đau rát, hắn nắm tóc cậu kéo lên để cậu không bị chìm xuống nhưng vẫn là bộ dạng mạnh bạo, mạnh bạo đến khiến người ta đau lòng. Thì ra đây là cách hắn rửa vết thương cho cậu. Hắn thật "tốt" a.

    Dật Vân vác cậu ra quăng lên giường mà bỏ ra ngoài. Hắn vẫn còn rất tức giận nhưng nhìn thân thể thảm thương của cậu lại không nỡ tiếp tục xuống tay. Hắn rốt cuộc không biết mình nên làm gì nữa.

    Hạ Dương nằm co người trong chăn khóc nấc lên. Tưởng hắn đánh xong sẽ yêu thương cậu, xoa thuốc cho cậu, ôm cậu đi ngủ nhưng hình như cậu đã quá ảo tưởng thì phải.

    Hắn lấy lại bình tĩnh thì quay trở lại phòng ngủ quay qua quay lại thì chẳng thấy mèo nhỏ đâu chỉ thấy có cái gì đó nhô lên trong đám chăn gối, hắn lại kéo tấm chăn ra thì bắt gặp con mèo nhỏ nào đó ấm ức khóc mặt mũi lại tèm nhem trông rất đáng thương.

    - Làm gì mà khóc! - tuy lời nói khó nghe nhưng hành động thì trái ngược hoàn toàn, Dật Vân ôn nhu đem đứa nhỏ ôm vào lòng.

    * * *hức.. đánh đau.. hức.. bỏ đi.. huhu. - Hạ Dương dụi mặt vào lồng ngực hắn đem hết nước mắt nước mũi chùi hết vào áo sơ mi Dật Vân.

    - Được rồi không khóc.

    * * *hức.. đau.

    - Tôi còn chưa phạt xong, nào nằm xuống - nhìn mèo nhỏ sợ sệt khiến hắn muốn chọc ghẹo cậu một chút. Vờ kéo cậu ra khỏi người rồi đặt xuống đất, nghiêm giọng nói vỗ vỗ vào đùi mình.

    * * *hức.. huhu- cậu biết không thể phản kháng liền chậm chạp bước lại quệt nước mắt nằm vắt qua chân hắn thút thít.

    - Còn không biết xin tha, tôi đánh thất đấy- hắn phì cười vỗ vỗ vào mông cậu vài phát.

    - Chủ nhân thật soái a~- cậu biết hắn chọc mình bèn vui vẻ khen hắn vài câu, dùng mặt cọ cọ vào chân hắn.

    Nhìn con người thương tích một cục kia nháo dưới chân mình hắn ôn nhu đỡ cậu dậy ôm vào lòng dỗ cho cậu ngủ rồi sức thuốc cho cậu, cứ thế hai người ôm nhau ngủ qua một đêm.

    * * *

    Tui ngủm lâu quá rùi! Mọi người còn đó không ta!

    ヾ (・ω・) メ (・ω・) ノヽ (∀°) 人 (°∀) ノヽ (⌒o⌒) 人 (⌒-⌒) ノ
     
  2. Nikita

    Bài viết:
    0
    CHAP 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Khụ.. khụ.. hức.. chủ nhân.. em lạnh.

    - Sốt lên vậy rồi còn đòi đắp mền?

    Dật Vân kéo tấm chăn trên người đứa nhỏ vứt vào góc tường, lớn tiếng trách mắng. Hắn đúng là không biết cách chăm sóc người bệnh a. Mặc dù đã tắt hết máy lạnh rồi bật cả máy sưởi rồi mà con mèo nào đó cứ kêu lạnh nhất nhất đòi trùm mền.

    Chuyện là hồi chiều nay trời đổ tuyết rất nhiều vậy mà có đứa nhỏ nào đó lại không màng sức khỏe mà chạy ra lăn lộn dưới trời tuyết. Dật Vân về đến nhà liền thấy cậu ngồi co ro giữa sân, lạnh đến không cử động được, hắn mà không về sớm thì e là mạng nhỏ của cậu cũng không giữ được. Nhưng bây giờ mèo nhỏ không biết điều lại nằm sốt một cục. Xem có tức chết hắn không chứ.

    - Nằm sấp xuống mau! Không đánh không được mà!

    * * *hức.. em sai rồi- cậu đang rất mệt a, giờ còn bị đòn nữa không biết có chịu nỗi không.

    Hắn tức giận quát. Muốn đánh cũng được nhưng phải đợi thằng bé hết bệnh hẵng đánh chứ. 。: ゚ (;'∩';) ゚: 。

    Hắn rút thắt lưng ra vụt vào không khí vài tiếng khiến đứa nhỏ nằm sấp bên dưới không khỏi rùng mình. Hạ thủ lưu tình..

    Vút.. Chát.. Chát.. Chát

    - Hết chuyện chơi rồi mà ra ngoài giữa trời tuyết như vậy?

    * * *hức.. kh.. ông dám nữa.. huhu

    Ba roi đáp xuống mông cậu, lớp quần mỏng không thể che chở cho cậu được bao nhiêu, bên trong chắc là sưng lên hết rồi.

    Vút.. Chát.. Chát.. Chát.

    - Chiều riết sinh hư?

    - Không có.. hức.. không có mà

    Đứa nhỏ bên dưới khóc không ngừng, nảy người theo từng cái đánh của hắn mồ hôi cũng rịn ra trên khuôn mặt cậu

    Vút.. Chát.. Chát.. Chát

    - Em không xem lời nói của tôi ra gì?

    - Oa.. hức.. tha.

    Hắn đã đánh còn lớn tiếng mắng cậu, thắt lưng trên tay cũng tăng thêm vài phần, tức giận cũng theo đó mà tăng lên. Cứ theo đó mà trút hết lên người cậu.

    Vút.. Chát.. Chát.. Chát.

    * * *Ư.. c.. ầu ngài đừng đánh nữa.. hức..

    Hắn nghe cậu nói vậy thắt lưng trên tay cũng dừng lại cuối cùng là rơi xuống đất.

    - Bảo bối, không đánh em nữa. Có phải là em rất thích nghịch tuyết đúng không?

    Hắn phả thứ âm thanh trầm ấm vào tai cậu. Tay cũng không yên vị mà vuốt cằm cậu. Đột nhiên hắn cười lớn rồi thuận tay mà giáng một cú tát xuống mặt đứa nhỏ, mùi máu tanh hôi xộc xuống khoang miệng cậu không nuốt xuống được thứ chất lỏng đó khiến nó cứ thế mà nhỏ ra ngoài. Thật đau..

    Chưa để cậu hoàn hồn hắn nắm tóc cậu cùng sợi dây thừng trên đầu giường lôi sền sệt ra ngoài ban công. Hắn buộc cổ tay cậu vào lan can rồi không một chút thương xót lên con mèo kia mà bỏ vào trong.

    Hạ Dương bò lại phía cửa khiến sợi dây căng ra siết lấy cổ tay gầy gò của cậu, những bông hoa đỏ thẩm cứ thế nhỏ xuống nền tuyết trắng xóa. Cậu đập mạnh vào cửa mà gào thét. Nhưng có điều cậu không biết đây là cửa cách âm, cậu có gào khản cổ thì hắn cũng không nghe. À không, nói đúng hơn là không muốn nghe..

    Những bông tuyết mang theo sự lạnh lẽo rơi xuống và đáp lên thân ảnh nhỏ bé đang từng đợt run lên kia. Hàn khí xâm nhập thẳng vào phổi khiến hơi thở cậu trở nên nặng nề. Thì ra, tới ông trời cũng chả vì thương cậu mà bớt đi chút giá lạnh. Nãy giờ cậu la hét cũng đã kiệt sức rồi. Chưa kể cậu còn đang rất mệt vì cơn sốt.

    - Ngài sợ em chết vì lạnh, vậy bây giờ em lạnh như vậy sao ngài không thấy?

    Cậu tự hỏi rồi ngồi cười ngây ngốc ra đó, một nụ cười chua xót. Nếu muốn cậu chết cóng thì lúc nãy sao không bỏ mặc cậu đi. Hà cớ gì cứu cậu rồi bây giờ lại đem cậu ra mà dày vò như vậy chứ?

    Cậu ngồi đó khóc nấc lên, chân tay cậu như tê dại đi không còn cảm giác chỉ có trái tim của cậu là từng hồi nhói lên, đầu óc quay cuồng, mắt mờ dần, cậu chính thức ngất đi giữa nền tuyết trắng xóa.

    Dật Vân ngồi trong phòng định bụng nhốt cậu bên ngoài tầm năm mười phút rồi đưa vào. Hắn mở laptop lên làm việc, thoáng nhìn đồng hồ hắn liền giật mình mà chạy ra ban công. Hắn như vậy mà nhốt cậu bên ngoài tận 2 tiếng đồng hồ, giữa thời tiết như vầy?

    Hắn bế xốc bé con dậy dùng áo khoác lông dày mà phủ lên thân thể lạnh ngắt của bé rồi đưa vào bệnh viện. Không nhờ lồng ngực còn phập phồng thì Dật Vân còn tưởng Hạ Dương của hắn đã chết rồi. Cậu hoàn toàn bất động, tay chân lạnh ngắt, mắt nhắm nghiền, da dẻ tím lại vì nhiệt độ ngoài trời. Chưa kể đến vết thương trên cô tay cậu đang không ngừng rỉ máu. Hắn giờ thấy mình còn không bằng cầm thú, tiêu nô của hắn chỉ đơn thuần muốn nghịch tuyết một chút vậy mà hắn lại vì một chút thiếu bình tĩnh mà hành bé con muốn chết đi sống lại. Ủy khuất em rồi..

    * * *

    Nếu mọi người thấy truyện tui hay thì hãy THEO DÕI tui nha. Iu mọi người❤❤❤

    Xin lỗi vì đã đăng vào giờ nì

    (´ ▽ '). 。o♡ (´ ▽ '). 。o♡ (´ ▽ '). 。o♡
     
  3. Nikita

    Bài viết:
    0
    CHAP 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Dương mở mắt tỉnh dậy, đây là đâu mà lạ vậy ta. Mọi thứ đều trắng, trần nhà trắng, giường trắng, cả bộ đồ cậu mặc trên người cũng trắng nốt. Thiên đường sao? Chắc đúng rồi cậu bị bỏ ngoài trời lâu vậy mà. Đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì cánh cửa bỗng bật mở, một thân ảnh to cao quen thuộc xuất hiện.

    - Tỉnh rồi?

    - D.. ạ - cậu nhích người ra xa hắn một chút, là sợ a..

    - Có đói không? - miệng thì hỏi cho có lệ thôi chứ tay đã cầm bịch cháo trắng đổ ra tô cho cậu rồi.

    - D.. ạ không có đói- cậu run run trả lời.

    "Rột rột", cái bụng phản chủ của cậu kêu lên khiến cậu ngượng chín cả mặt, e dè quan sát thái độ của hắn.

    - Em biết nói dối sẽ bị phạt như thế nào không? , em cũng không phải chưa từng thử qua-giọng hắn trầm xuống âm độ.

    - E.. m xin lỗi, em đói, thật s.. ự rất đói rồi- cậu lắp bắp nói hắn phạt vậy chưa đủ sao?

    Hắn lấy tô cháo để trên bàn cho cậu bảo cậu tự ăn rồi lấy cuốn sách ra ngồi đọc. Hạ Dương khắp cả tay đều ghim đầy kim truyền, muốn nhấc tay lên còn khó nói chi là tự ăn

    - Chủ nh.. ân.

    - Hửm - hắn chẳng buồn nhìn cậu lại cắm mặt vào cuốn sách trước mặt.

    - Ngài c.. ó thể đúc em ăn được không, tay đau.

    Hắn gập cuốn sách lại nheo mày nhìn cậu. Phải ha, tay cậu bị thương như vậy mà hắn quên mất.

    Hạ Dương thấy thái độ của hắn lại tưởng hắn tức giận liền cuống cả lên.

    - Hì hì, em đùa thôi, em tự ăn được rồi - cậu nhìn hắn gượng cười định cầm tô cháo lên.

    - Ngồi im đi! -hắn tiến đến chỗ mèo nhỏ bắt đầu công việc bồi cho cậu ăn.

    Cháo mới mua nên còn rất nóng nhưng hắn lại quên không thổi mà trực tiếp đưa vào miệng bé con. Cậu nóng đến phỏng lưỡi nhưng cũng không dám kêu một lời chỉ biết nuốt cháo xuống thật nhanh để giảm bớt cơn đau. Được hắn bồi cho ăn là vui lắm rồi, cháo chảy xuống bụng như liền muốn đốt chín dạ dày cậu vậy. Cuối cùng cậu nhịn không được liền ho khan vài tiếng.

    - Em nhai nuốt đàng hoàng cho tôi, còn hấp tấp như vậy thì mấy ngày tiếp theo cũng không cần ăn nữa!

    Dật Vân bực dọc buông lời. Hắn rất ít khi chăm sóc người bệnh. Nói đúng hơn thì cậu là người đầu tiên, loại chuyện cần sự kiên nhẫn đối với hắn không hề dễ dàng gì.

    Hạ Dương thấy hắn tức giận như vậy liền điều chỉnh lại tốc độ ăn. Hắn đúc vào cậu phải ngậm một hồi mới dám nuốt xuống, cuối cùng thì tô cháo cũng hết. Lưỡi cậu tê rần đi chẳng còn cảm nhận được gì cả. Khóe mắt cũng ứa ra tí nước mắt nhưng được cậu cẩn thận lau sạch. Ăn thôi mà như cực hình vậy á.

    - Em chuẩn bị đi tôi xuống làm thủ tục xuất viện. - hắn nói rồi bỏ ra ngoài.

    Vốn nghĩ cậu mấy ngày mới tỉnh nên hắn đem cả đống đồ vào đây, ai ngờ cậu tỉnh sớm vậy đành phải gôm đem về.

    Hạ Dương thấy hắn đi cũng nhanh chóng dọn đồ rồi cùng hắn lên xe về nhà. Dật Vân và cậu cùng nhau lên phòng, hắn bảo cậu ở chung phòng để cho hắn tiện chăm sóc.

    - Em uống thuốc rồi ngủ chút đi - hắn đưa vài viên thuốc và li nước cho cậu.

    Rồi điện thoại hắn có cuộc gọi nên hắn phải ra ngoài nghe. Hạ Dương ngay lúc ấy cầm mớ thuốc chạy vào nhà vệ sinh.

    - Ngươi đắng nghét, ta không uống ngươi đâu, liu liu- Hạ Dương vứt đống thuốc màu sắc kia xuống cống.

    Quay lưng định đi ra ngoài liền thấy Dật Vân đứng tựa người vào cửa nhà tắm nhìn cậu bằng con mắt rất ư là "thiện cảm". Người cậu bắt đầu run như cây sấy không dám ngước lên nhìn.

    - Giờ tôi mới biết thuốc trôi xuống cống sẽ hết bệnh đó.

    - E.. em - cậu lúng túng không biết nói gì, kì này tiêu rồi.

    - Ra ngoài - một câu nói của hắn cũng đủ dọa cậu sợ lạnh sóng lưng rồi. Cậu lẽo đẽo theo sau hắn.

    - Quỳ lên giường! - hắn ra lệnh rồi lại nghía một chút vào tủ áo. Cuối cùng thì hắn lấy ra một cây thước gỗ dài, dù sao bé nó cũng đang bệnh thôi thì phạt một trận nhẹ nhàng trước vậy.

    - Tay nào đổ thuốc xòe ra - hắn dùng thước chọt chọt vào đùi mèo nhỏ dọa cậu sợ run cầm cập, mắt cũng đỏ hoe đong đầy nước, người đâu mà nhõng nhẽo dễ sợ. Chưa đánh mà đã vầy đánh thì như nào nữa.

    - D.. ạ - Hạ Dương thật thà xòe hết cả hai bàn tay ra, đánh tay rất rất là đau nga~

    Sở dĩ hắn đánh ở tay vì vết thương lúc trước hắn đánh cậu bằng thắt lưng vẫn chưa lành hẳn. Nếu đánh nữa thì bé con của anh sẽ đau lắm có khi còn nhớ lại những kí ức xấu đó nữa thì toi. Em nó khóc khó dỗ lắm!

    - Nói xem em có tội gì

    - Ngài d.. ặn em là phải uống thuốc mà em lại.. hức.. không nghe lời mà đem thuốc vào nhà vệ sinh đổ xuống cống. - cậu mếu máo trả lời hắn

    - Em nãy giờ nói bao nhiêu chữ liền đánh bấy nhiêu thước, đếm sai một chữ 3 thước.

    Nghe hắn tuyên án cậu bủn rủn hết cả tay chân, cậu nãy giớ nói nhìu lắm á. Giơ bàn tay nhỏ lên bắt đầu đếm.

    - Là 22 thước huhu - gì mà nhiều quá vậy nè!

    - Sai, là 23 thước. Vậy tổng cộng em phải chịu 26 thước, xòe tay

    - Ư.. hức.. Ân- cậu chậm rãi xòe tay ra.

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát

    - A.. hức.. nhẹ.

    Anh điều chỉnh lực vừa đủ hạ xuống tay bé con với năm phần lực. Tay bé rất nhỏ, đánh vài thước liền bị trùng, tay cũng đỏ ửng cả lên.

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát.. chát

    - Em hổng dám.. hức.. nữa đâu.

    Hạ Dương đau quá nên rụt tay lại liền bắt gặp ánh mắt của Dật Vân đang trừng mình. Cậu bèn luyến tiếc xòe tay ra, tay cậu cũng hiện vài vệt tím mất rồi. Thật là đau quá đi..

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát.. chát

    * * *hức.. chủ nhân tha cho Dương Dương.. Oa..

    - Biết đau sao còn dám hư như vậy? - Dật Vân lên tiếng trách mắng tay cũng tăng vài phần lực.

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát.. chát

    - Mấy thước rồi Hạ Dương?

    * * *hức.. em không có.. hức.. đếm

    - Vậy đánh lại đi- hắn nhìn mèo nhỏ thích thú trêu chọc cậu

    - Oa.. ác.. hức.. ác độc.. huhu.

    Thấy cậu khóc thương tâm vậy anh cũng không còn tâm trí mà trách phạt nữa. Dù sao nhóc cũng đang bệnh, đặc cách một bữa vậy. Vòng tay qua ôm cậu vào lòng xoa xoa tay nhỏ vừa ăn đau xong. Hạ Dương cảm nhận được sự ấm áp liền sà vào lòng Dật Vân khóc nức nở.

    - Không đánh nữa, ngoan. Nín nào - Dật Vân ôn nhu vuốt lưng giúp cậu điều hòa nhịp thở.

    * * *hức.. bùn ngủ. - khóc mệt rồi, mau dỗ bổn thiếu gia ngủ!

    Hắn thả cậu xuống giường, chính mình cũng nằm xuống kế bên mà ôm cậu vào lòng. Cả hai dần chìm vào mộng đẹp.

    - Hạ Dương, ngủ ngon

    * * *

    - Bùn ngủ quá. Chúc mọi người ngủ ngon (' ∀ ') ノ~ ♡
     
  4. Nikita

    Bài viết:
    0
    CHAP 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay Dật Vân với Đông Quân có công việc cần bàn nên để mèo ngốc và thỏ ngốc chơi chung với nhau, mà ngốc cộng với ngốc thì sẽ làm ra một việc cực kì ngốc. Đang ngồi chơi lắp ráp thì Hạ Vũ có một quyết định táo bạo.

    - Này Dương Dương.

    - Gì a~

    - Mình ra ngoài chơi đi, trong nhà chán lắm.

    - Bộ cậu không sợ bị anh thầy đánh hả.

    - Anh ấy hiền khô à, la mình còn không dám nói chi là đánh - Hạ Vũ vỗ ngực tự hào. Chật nhớ tới chuyện lần trước mông lại cảm thấy ê ê.

    - Nhưng tớ sợ lắm, ngài ấy giận lên thì cực kì hung dữ lun a~.

    Nói thế chứ lâu lắm rồi cậu lâu rồi chưa được ra ngoài cũng muốn đi lắm chứ.

    - Vậy tụi mình trốn đi đi đâu ai biết đâu. Chiều hai người đó mới về mà - Hạ Vũ ra sức rủ rê.

    - Thôi tớ sợ lắm.

    - Cậu mà không đi tớ sẽ bo xì cậu ra lun, lúc đó cậu sẽ không có người bạn đẹp trai chơi cùng đâu. - Hạ Vũ làm mặt giận buông lời đe dọa.

    - Hoi cậu đừng có bo xì Dương Dương, tớ sẽ đi với cậu

    Khó khăn lắm mới có một người bạn để chơi chung. Thôi kệ, liều một lần thử. Dù gì cậu cũng rất muốn ra ngoài.

    - Vậy chúng ta đi!

    Hai đứa nhóc 16 tuổi đầu nắm tay nhau tung tăng đi khắp chỗ này chỗ nọ, ăn hết tất cả mọi thứ hai bé thấy trên đường, họ là một bộ dạng cực kì hạnh phúc, cực kì đáng yêu luôn a. Hai em bé cứ lo chơi mà quên mất cả thời gian.

    - Nè Dật Vân, kia có phải hai nhóc con nhà chúng ta không vậy- Đông Quân ngồi trong xe chỉ ra phía ngoài.

    - Tụi nó làm gì ở đây? - Dật Vân tức giận đỗ xe vào lề đường.

    Hai đứa nhỏ đang nắm tay nhau đi tung tăng trên đường liền bị hai người lớn bắt lại.

    - Đi về! - Đông Quân tức giận quát rồi nắm tay Hạ Vũ kéo ra xe.

    Hạ Dương chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy Dật Vân trừng mắt nhìn mình.

    - Ch.. ủ nhân - mèo con cuối đầu không dám đối mặt với hắn.

    - Đi bộ về, cho em nữa tiếng. Lố một phút một roi.

    Đùa sao, từ đây về nhà đi bằng xe hơi thì đã mất cả 20 phút rồi. Dật Vân nói rồi ra xe có Đông Quân và Hạ Vũ chờ sẵn, bắt đầu lái xe đưa hai người họ về nhà.

    - Cậu định bỏ Hạ Dương ở ngoài luôn à- Đông Quân quay sang hỏi Dật Vân.

    - Kệ nó.

    Dật Vân bực dọc trả lời rồi không khí trên xe lại trở nên im lặng

    - Anh ưi- Hạ Vũ thấy anh không nói gì với cậu liền giật giật góc áo Đông Quân gọi.

    * * * Anh tuyệt đối im lặng không ngó ngàng gì đến cậu, gây chuyện xong còn kêu réo gì nữa.

    * * *hức.. anh nói chuyện với bé đi mà - cậu bắt đầu khóc.

    - Cậu có im chưa, có tin tôi bỏ cậu xuống xe luôn không? - anh nghe bé khóc liền không chịu nổi mà lên tiếng.

    * * *hức.. anh đừng xưng tui mà.. hức.. bé sợ- Hạ Vũ nức nở khóc ôm chặt tay anh.

    - Cậu mà sợ gì chứ? - anh không nhịn được lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu. Aigoo~bé con của anh khóc xấu hết rồi nè.

    - Anh.. hức.. thương thương bé đi mà - cậu dụi đầu vào vai anh nói.

    - Về nhà anh liền tính xổ với em - anh ôm đứa bé vào lòng, đặt cằm lên cái đầu thơm thơm mùi dâu của cậu hít lấy hít để.

    Còn Hạ Dương thì sao? Trái với không khí đầy sự hường phần của nhà kia thì cậu đang chạy thục mạng về lại biệt thự của Dật Vân, cậu bị té rất nhiều lần, chân tay trầy xước hết cả, vết thương hở tiếp xúc trực tiếp với không khí đau điếng. Mắt cũng nhòe đi vì nước mắt, Hạ Dương đau quá..

    Dật Vân sau khi chở Đông Quân và Hạ Vũ về thì cũng quay lại biệt thự chờ cậu. Bật định vị lên liền thấy chấm đỏ kia không ngừng đi chuyển. Chạy nhanh phết nhỉ

    Cậu vào đến nhà liền khụy chân xuống ngay trước cửa. Mồ hôi nhễ nhại, chân tay trầy xước hết cả, hơi thở trở nền gấp gáp và nặng nề hơn.

    - Em trễ mười phút - Dật Vân ôn tồn nói, tay cầm cây roi mây thon dài lên.

    * * *hức.. - cậu giờ là mệt lắm rồi, còn phải chịu roi nữa không biết có qua nổi không nữa.

    - Đứng lên- hắn ra lệnh

    Dật Vân tiến lại chỗ Hạ Dương đang ngồi nắm tóc kéo cậu lên. Hạ Dương bị kéo muốn rách cả da đầu mới khó khăn đứng dậy.

    - Xoắn ống quần - hắn cầm roi chọt vào chân Hạ Dương.

    Cậu cúi xuống kéo ông quần lên liền lộ ra bắp chân trắng nõn nhưng bị vô số các vết bầm, trầy xước còn có cả rỉ máu vì va chạm nhiều khi chạy về lúc nãy.

    - Mười roi, đếm - hắn ra lệnh rồi bắt đầu đánh xuống

    Hắn nhìn chân cậu trầy xước như vậy không chút xót xa mà vụt roi thẳng vào vết thương đang rỉ máu kia bằng tất cả phần lực khiến nó rách ra, máu càng chảy nhiều hơn.

    VÚT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT

    - A.. hức.. - Hạ Dương chịu không nổi đau đớn ập tới liền khụy chân xuống.

    - Không đếm, đánh lại

    Dật Vân nắm cổ áo kéo cậu đứng dậy thì bỗng điện thoại hắn reo lên. Hạ Dương thở phào, cũng coi như là cho cậu chút thời gian nghỉ ngơi đi. Hắn định cúp máy thì thấy đây là cuộc gọi từ máy Đông Quân gọi tới đành phải nhấc máy.

    - Alô

    * * *hức.. chú ưi chú đừng đánh.. hức.. Hạ Dương nha chú, là bé bắt cậu ấy đi chơi chung.. hức.. oa. - Hạ Vũ bên kia xoa xoa cái mông đau rấm rức khóc. Đông Quân vào phòng thấy tình cảnh vậy liện giật điện thoại trên tay bé con. Nhóc con hôm nay giỏi, còn dám lấy điện thoại của anh nữa.

    - Alô, xin lỗi đã làm phiền cậu nhưng cậu cũng nên nhẹ nhàng thôi, dù sao em ấy cũng còn nhỏ.

    - Tôi biết phải làm gì- hắn không đợi phản hồi từ Đông Quân mà lập tức tắt máy, lấy hơi bình tĩnh lại rồi quay sang nhìn Hạ Dương

    Đứa bé ngồi bệt xuống đất chân bẻ gập sang hai bên để tránh động vào vết thương, đầu tựa vào tường, tóc bết lại, vết thương vẫn đang không ngừng rỉ máu. Dù gì cũng còn nhỏ mà ha, hắn có quá tàn nhẫn không? Đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, tâm loạn nhưng ý không phiền hắn tiếp tục cầm cây roi lên đi lại chỗ Hạ Dương. Hắn vụt vài phát vào không khí, Hạ Dương hiểu ý liền quy củ đứng lên chờ roi.

    Vút.. chát.

    - Ưm.. hức.. một

    Roi trên tay cũng giảm đi vài phần lực nhưng cũng không có nghĩa là không đau, vài phần lực nhỏ của hắn cũng khiến Hạ Dương phải bật khóc nức nở.

    Vút.. chát.. chát.. chát.

    - Hai.. ba.. bốn.. hức.. nhẹ, c.. ầu ngài - Hạ Dương nhỏ giọng cầu xin, cậu biết đây không phải trận đòn duy nhất mà cậu phải chịu

    Vút.. chát.. chát.. chát.

    - Năm.. sáu.. hức.. bảy.. đau quá.. huhu

    Chân cậu chằn chịt vết roi sưng cộm lên. Đã vậy hắn còn nhắm vào đúng một chỗ mà đánh nữa chứ.

    Vút.. chát.. chát.. chát

    - Tám.. chín.. mười.. hức.. tha, tha đi mà.

    Hắn ngồi xuống ghế nhìn cậu, vốn là muốn cho cậu nghỉ ngơi một chút để còn chuẩn bị cho trận đòn tiếp theo. Hắn không muốn cậu ngất xỉu ngay trong lúc hắn đánh cậu. Vậy thì mất vui.

    - Chúng ta tiếp tục - hắn chỉ cây roi về phía sofa, Hạ Dương liền thoát quần đi lại nằm sấp lên. Hai tay khoanh trước mặt, vùi đầu xuống.

    - Lần này phạt 20 roi có lần sau liền đem chân em đi phế, đã rõ.

    - Ân.. hức.. - cậu nghe hắn nói không khỏi hoảng sợ, hai mươi roi sao cậu chịu nổi?

    Vút.. chát

    - Ư.. ưm.

    Hắn đánh lên mông cậu một roi, thấy nó chỉ mới chuyển tím liền tiếp tục dùng lực này vụt roi xuống.

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát.. chát

    - Oa.. hức.. đau quá, tha mạng.

    Cậu nắm chặt đệm sofa gắng cho tay mình không thò xuống xoa, trên mông cậu cũng lằn lằn dọc hết cả.

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát.. chát

    * * *hức.. đau.. nhẹ tay.

    Cậu nảy người theo từng roi hắn đánh xuống, mồ hôi cũng túa ra như mưa.

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát.. chát

    - Đánh lần này phải nhớ cho tôi, còn lần sau sẽ không nhẹ nhàng vậy đâu.

    - A.. hức.. chủ nhân, em.. hức.. nhớ rồi.

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát.

    - A.. ô.. em không dám nữa

    Mông cậu giờ bị hắn phá tan tành rồi, đau đớn tập kích khiến Hạ Dương không thể chịu nổi mà đưa tay xuống xoa mông, cậu còn cảm nhận được chất lỏng ấm nóng đang chảy trên tay cậu, thực đau quá..

    Hắn thấy thái độ chống đối liền giữ tay cậu lại đánh nốt số roi còn lại bằng hết phần lực xuống.

    VÚT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.

    - Oa.. hức.. chủ nhân ác độc.. hu.

    Tay và mông đều ăn đau khiến Hạ Dương khóc toáng lên. Kiểu này chắc mấy tuần nữa mới xuống giường được.

    Hắn đánh xong liền đem khăn nhúng nước ấm đặt lên mông con mèo đang thương tích một cục kia.

    - Đưa tay, tôi thoa thuốc - hắn ra lệnh rồi cầm tay nhỏ lên bắt đầu xoa xoa thổi thổi giúp cậu đỡ đau.

    - Chủ nhân, ngài còn giận em à? - Hạ Dương cúi đầu xuống hỏi.

    Hắn không trả lời mà bế Hạ Dương lên phòng cậu, thả cậu xuống giường mà bỏ ra ngoài, vừa đi được vài bước liên thấy áo bị mèo nhỏ kéo lại.

    * * *hức.. em xin lỗi, ngủ với em, đau lắm. -cậu dùng giọng mũi nói, cậu rưng rưng nhìn hắn.

    Haizz, thua rồi. Hắn không thể bỏ đi được với con mèo nhỏ này nữa, người đâu mà đáng yêu vậy nè. Nghĩ vậy hắn lên giường nằm xuống cạnh cậu, ôm cậu vào lòng, vỗ lưng cho cậu rồi chính mình cũng chìm vào giắc ngủ sâu

    * * *

    - Tui đã trở lại rùi đây, chap sau là bé thỏ lên thớt rồi a~. Dù em nó là nhân vật phụ nhưng mong mọi người ủng hộ em nó.

    (( (@°▽°@) 八 (@°▽°@)) (( (@°▽°@) 八 (@°▽°@))
     
  5. Nikita

    Bài viết:
    0
    CHAP14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - A.. hức.. mấy chị cứu bé.. hức.. bé bị bạo hành nè.

    Hạ Vũ đứng úp mặt vào tường tay giơ cao qua đầu, thấp thoáng sau lớp áo dài gần qua đùi là cái mông đỏ đỏ. Từ nãy tới giờ phạt người ta quá trời lun mà còn chưa tha nữa a~

    * * *Flashback--------------

    - Ư.. hức.. anh thả bé ra đi mà.

    Bốp

    - Oa.. anh đánh bé.. huhu

    Vừa mới về tới nơi chưa kịp vô nhà đã bị anh vác lên vai đem lên phòng, bé giãy dụa liền bị anh đánh cho một phát. Người ta ủy khuất rồi a~

    Lên đến phòng anh để Hạ Vũ xuống đất lại tủ lấy cây thước gỗ ra dọa cậu một trận sợ hãi.

    - Anh.. hức.. đánh bé hả anh? Bé thương anh sao anh nỡ đánh bé? - cậu mếu mếu nhìn anh nói.

    - Không nói nhiều lên giường nằm sấp quần cởi.

    * * *hức.. - cậu kéo cái quần xuống đất thủi thủi đi lại giường nằm sấp.

    Khỏi cần nhìn cũng biết con thỏ này đang rất ủy khuất nha. Mặt mày đỏ lên hết, nước mắt tem nhem mặc dù chưa đánh roi nào. Đâu ra mà lắm nước mắt thế.

    - Bé cưng nói anh biết cái tội bỏ đi không xin phép này đã phạt chưa?

    Anh nhịp nhịp roi trên mông thỏ khiến cậu không khỏi run sợ. Ngừi ta quậy quậy dị thui chứ nhát lắm a~

    * * *hức.. dạ rồi.

    Vút.. Chát

    - Oa.. anh.. hức.. đánh bé thiệt luôn hả anh? - Cậu quay lại rưng rưng nhìn Đông Quân.

    - Anh có bao giờ giỡn với bé chưa, anh nói nằm im nghe không.

    * * *hức.. dạ nghe, anh nhẹ.

    Anh muốn phì cười với con thỏ này, tình cảnh như vậy rồi mà nó còn nghĩ anh không nỡ đánh nó sao?

    - Mấy roi đây bé?

    * * *hức.. một.. ách.. một trăm.

    Hạ Vũ định mở miệng nói một thì anh trừng mắt nhìn khiến câu sợ mà lỡ miệng nói lại, tiêu rồi..

    - Được, cái này là em tự nói.

    Không đợi cậu trả lời, thước trong tay anh bắt đầu vụt xuống, anh xót thỏ nhỏ nên chỉ xuống tay khoảng năm phần lực nhưng cũng đủ làm cậu đau đến phát khóc.

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát.. chát

    - Oa.. anh tha bé, bé đau.. hức..

    Mông cậu giờ mới chỉ trải một màu đỏ nhạt, đưa nhỏ nào đó lại khóc đến thương tâm.

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát.. chát

    * * *hức.. bé không dám nữa đâu anh.

    Thỏ con nức nở xin tha khiến tim anh cũng đau lắm chứ, tự tay đánh người mình yêu mà không đau sao được nhưng phải cố dặn lòng nghiêm phạt để con thỏ kia biết điều mà không tái phạm nữa.

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát.. chát

    - Anh.. hức.. hết thương bé rồi.. oa.

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát.. chát

    * * *hức.. đau, đau xỉu luôn rùi anh ưi.

    Hạ Vũ đau quá nên đưa tay nhỏ xuống xoa mông lại vô tình chọc giận ai kia.

    - Quỳ lên, nhanh.

    - Oa.. em xin lỗi.

    Hạ Vũ chậm chạp quỳ lên, tay khoanh trước ngực trông cực kì đáng thương luôn. Anh chỉ muốn ôm ôm thỏ nhỏ này ngay lập tức thôi. Nhưng mà ai cho tui lương thiện!

    - Tay nào xoa, xòe ra!

    Đứa nhỏ đem tay phải của mình xòe ra mếu máo nhìn anh, mắt cũng đã phủ một tầng nước.

    Vút.. chát.. chát.. chát

    - Oa.. đau.. hức.. anh tha bé.

    Hạ Vũ dùng hai tay chà sát lại hòng giảm cơn đau, hôm nay anh phạt nặng quá a. Đông Quân nhìn bé con lại không muốn đánh nữa nhưng hôm nay đã quyết phải nghiêm phạt rồi! Nghĩ nghĩ anh lại đem thước gỗ trong tay vứt xuống đất, trực tiếp đem bé con kéo nằm sấp lên đùi.

    Bốp.. Bốp.. Bốp.. Bốp.

    - Lần sau anh nói phải nghe lời nha Hạ Vũ

    - A.. hức.. Hạ Vũ biết rồi anh.. huhu

    Anh hạ từng bàn tay xuống mông Hạ Vũ, chần cũng bị kẹp chặt lại. Là không thể chống cự a~

    Bốp.. Bốp.. Bốp.. Bốp.

    - Còn hư nữa là roi mây đến tìm em liền nha bé

    - Oa.. hức.. bé hong dám nữa mà.

    Bốp.. Bốp.. Bốp.. Bốp.. Bốp.. Bốp.

    - Ư.. anh ơi.. hức.. đủ một trăm chưa anh.. huhu.

    - Đủ rồi, đủ rồi. Không đánh bé nữa.

    Anh dừng lại tay xoa xoa mông nhỏ giúp cậu dễ chịu hơn. Cú lừa vậy thôi chứ nãy giờ không biết anh đánh đượ 50 roi chưa nói chi là 100 roi. Mà da bé cũng mỏng thiệt, anh dùng có vài phần lực thôi mà sưng lên hết rồi. Anh đạt cậu xuông giường rồi đứng lên.

    - Nhờ phúc đức của bé mà Hạ Dương cũng bị liên lụy rồi đó. Thôi anh đi lấy thuốc em ở đây nghỉ ngơi đi

    Nói rồi anh đi ra ngoài. Hạ Vũ giờ là cảm thấy cực kì cực kì tội lỗi luôn a~. Cậu không muốn Hạ Dương vì cậu mà bị đánh đâu, mà nghe nói chú Dật Vân siêu siêu hung dữ luôn, hồi nãy chú còn không cho Hạ Dương lên xe nữa kìa. Nghĩ nghĩ một hồi cậu bèn lấy điện thoại của Đông Nhật để trên giương tìm số Dật Vân gọi vào.

    Đông Nhật trở lại liền thấy nhóc con nháo một trận liền giật lại điện thoại giải vây. Xắp sếp ổn thỏa anh mới quay lại trừng mắt nhìn bé thỏ.

    - Úp mặt vào tường giơ cao tay lên cho anh, hôm nay còn dám lấy máy anh phá nữa chứ!

    - Oa.. anh phạt hoài.. hức..

    Ai biểu có con thỏ nào quậy phá làm gì

    * * *End flashback------------------

    - Dạo này hư quá rồi ha, còn dám mách lẻo nữa, mấy cô bước vào đây là tôi đập luôn mấy cô.

    - Anh ơi.. hức.. bé mỏi tay quá à, anh tha cho bé nha anh.

    - Không có tha thiếc gì hết, đứng thẳng lên.

    Anh cầm thước gỗ nhịp vào chân đứa nhỏ khiến đứa nhỏ sợ mà đứng thẳng lên. Anh lại tiếp tục vén áo cậu lên bắt đầu thoa thuốc.

    Mười lăm phút sau~

    Hoàn tất công việc anh ngước lên nhìn liền thấy thỏ nhỏ gục đầu vào tường ngáy khò khò, tay cũng khoanh lại tựa đầu vào mà ngủ say. Anh mỉm cười rồi bế bế bé con trở lại giường. Đứa bé lại ôm tay anh cắn cắn.

    - Anh ơi, bánh ngọt, cho bé bánh ngọt nữa đi anh ưi!

    Đứa bé vừa ngủ vừa mớ khiến anh phì cười. Hôn hôn lên đôi môi nhỏ chúm chím. Mai phải mua đồ ngọt bồi lại cho em rồi..

    * * *

    Tui nè! Mí cô đã sâu răng hết chưa. Dạo này mấy chap trước mí cô đả đảo quá nên chap nì ngọt ngọt bù lại nè. Cặp kia hong ngọt được thì cho mí cô coi cặp này.

    Iu mí cô❤❤

    (( (*°▽°*) 八 (*°▽°*)) (( (*°▽°*) 八 (*°▽°*))
     
  6. Nikita

    Bài viết:
    0
    CHAP 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhà Đông Quân-Hạ Vũ.

    - Oa.. hức.. anh cho bé qua nhà Hạ Dương đi!

    - Không, mông đau còn muốn chạy loạn?

    * * *hức.. hết đau, hết đau rùi mà.

    Hạ Vũ hôm nay là muốn đến xem Dương Dương thế nào a~. Hạ Dương vì cậu mà bị phạt thì chí ít cậu cũng đến thăm rồi xem thương tích con mèo ngốc đó như thế nào để còn an ủi vài câu nữa chứ, cậu cũng đã dưỡng thương cả tuần rồi còn gì, mà tên nào vẫn nhất nhất bắt cậu ở nhà.

    - Nhưng anh đi dạy, đem em theo không được.

    - Em.. hức.. em sẽ ngoan mà.

    - Vậy mang tập vở theo luôn đi, dạo này cô giáo nói em học tệ lắm đấy.

    - Dạ!

    Sau màn đối thoại cực gắt giữa hai bên thì cuối cùng Hạ Vũ đã giành được phần thắng. Hai người lên xe chuẩn

    Bị qua nhà Dật Vân.

    * * *

    - Rồi, hai đứa đọc bài thơ anh kêu học thuộc đi.

    Trứng rán cần mỡ

    Bắp cần bơ

    Yêu không cần cớ

    Cần cậu cơ.

    :))

    Hai đứa nhỏ đồng thanh đọc bài một cách trôi chảy khiến Đông Quân rất hài lòng. Có người học chung chắc sẽ vui hơn nhỉ?

    - Được rồi Hai đứa đi chơi với nhau đi anh và Dật Vân có chuyện cần bàn.

    Nói rồi Đông Quân tiến lại xoa đầu hai đứa bé rồi bước ra khỏi phòng. Cảm giác được xoa đầu thật dễ chịu a~. Không biết được chủ nhân xoa đầu sẽ như thế nào ha?

    - Hạ Dương ưi đi bơi đi! Nhà của chú có một cài hồ bơi bự bự á!

    - Nhưng mà mình hong biết bơi, cũng chưa xin ai hết.

    - Hong sao, đi bơi, đi bơi!

    Hạ Vũ nắm tay mèo nhỏ một phát kéo cậu xuống chỗ hồ bơi.

    - Chúng mình cùng xuống đi, chỗ này thấp nè!

    Thỏ ngốc nói tay còn chỉ chỉ xuống chỗ hồ bơi một phát nhảy xuống mà thỏ đâu biết rằng hồ của Dật Vân bơi thì sâu tới tận 1m 60 trở lên cứ thế cậu vùng vẫy rồi từ từ chìm xuống.

    Hạ Dương thấy được không khỏi hốt hoảng la lên cũng chẳng ai nghe liền không nghĩ thêm được gì nữa trực tiếp nhảy xuống hồ ôm lấy thân thể Vũ Vũ.

    Đúng lúc đó, người trực hồ bơi đi ngang qua thấy hai bé đang bị chìm liền cứu lên dùng vài biện pháp sơ cứu cơ bản rồi giao cho Dật Vân và Đông Quân.

    - Chuyện này là sao? - Đông Quân hướng Hạ Vũ lên tiếng

    - B.. Bé- Hạ Vũ ấp úng không trả lời được chỉ biết cuối đầu xuống đất.

    - Giờ ăn đòn trước hay tắm trước? - Dật Vân nhướn mày nhìn hai đứa nhỏ đứng khoanh tay trước mặt, đúng là không chịu nổi bộ dạng nhếch nhác này.

    - Dạ tắm trước

    Hai đứa nhỏ liền bị hai người lớn đem vào nhà tắm cọ rửa. Ủy khuất a~, người ta lớn rồi mà còn tắm cho người ta.

    - Em có thể tự tắm mà -Hạ Dương lên tiếng định cầm lấy vòi nước trên tay Dật Vân, liền bị hắn đánh cho một cái vào tay. Đứa nhỏ sợ sệt im lặng không dám hó hé.

    - Khỏi mặc quần, dù gì lát cũng bắt em cởi ra - Dật Vân vừa mói vừa mặc cho cậu một cái áo sơ mi rộng rãi vừ nói.

    Cậu ngượng chín mặt. Hắn cứ vậy mà để cậu để mông trần trước mặt Đông Quân và Hạ Vũ?

    - Quỳ xuống đây - Dật Vân lấy thảm gai để trước mặt nhàn nhã ngồi xuống sofa đối diện Hạ Dương, hướng mắt tới hai con người một lớn một bé kia.

    - Cậu tức quá thì xử lí nó ở đây luôn đi, dù sao chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong.

    - Vậy cậu cho tôi mượn cây roi mây. - Đông Quân đi lại tủ

    Nghe tới đây Hạ Vũ không rét mà run, Đông Quân vậy mà đánh cậu bằng roi mây ngay tại đây? Hết thương người ta rồi chứ gì?

    - Oa.. hức.. về nhà.

    - Em có im chưa. Nằm xuống.

    Hạ Vũ đành nằm sấp xuống giường thút thít. Thật xấu hổ chết đi mà. Đã 16 tuổi rồi mà còn bị anh người yêu đè ra đánh trước mặt người khác nữa chứ, may mà anh không bắt cởi quần không chắc cậu độn thổ luôn quá.

    - Tội của em có cần anh nói lại?

    -.. hức.. không cần.

    Vút.. chát.

    - Anh lớn hơn em - Đông Quân gằn giọng.

    - Oa.. dạ bé.. hức.. không cần. - trẻ nhỏ dễ dạy.

    - Mấy roi?

    - Dạ.. hức.. mười thôi được không anh.

    Hạ Vũ thấy anh tức giận cũng không dám nhõng nhẽo nữa, cậu đưa ra con số cũng cho là có thể chấp nhận đi.

    - Được, lần này đánh bỏ liền cho anh nghe chưa Hạ Vũ! - anh nhịp nhịp roi lên mông thỏ khiến cậu sợ xanh mặt.

    - Dạ.. hức.. bé nghe.

    Vút.. chát.. chát.. chát

    - Oa.. hức.. tha.. huhu.

    Roi mây đúng là không thể đùa được nha. Người cậu nảy theo từng đòn đánh. Gắng gượng không đưa tay xuống xoa.

    Vút.. chát.. chát.. chát.

    * * *hức.. đánh người ta đau.

    Đông Quân hôm nay chính xác là không nương tay nha, đã vậy còn đánh bằng roi mây nữa, phía sau chắc đã sớm sưng lên rồi.

    - Quỳ lên cởi quần ra. - Anh xốc nách Hạ Vũ giúp cậu quỳ dậy.

    - Oa.. em đau, xin anh.

    - Không cởi ra, anh đánh trùng rồi chảy máu thì đừng trách

    Đông Quân cũng đau lòng lắm chứ, trong tay anh là roi mây chứ không phải thước gỗ anh thường dùng. Với cả hồi nãy anh tức giận quá mà đánh không nương tay.

    * * *hức.. em cởi mà.

    Hạ Vũ từ từ cởi lớp quần mỏng ra, đúng như anh dự đoán, trên mông cậu nắm vắt vẻo bảy con lươn tím sẫm do lực đánh quá mạnh mà thành. Mèo nhỏ nằm sấp nhắm mắt lại chờ roi rơi xuống nhưng mãi vần chả thấy.

    - Anh tha cho em đó, đứng lên đi.

    Hạ Vũ nghe được tha tâm tình liền trở nên dễ chịu. Nhưng vẫn là sợ anh a, bé không dám làm nũng chỉ dám đứng lên khoanh tay nhìn anh.

    - Bé úp mặt vào tường đi, anh chưa phạt xong - anh lại hôn cái chóc lên mặt bé con đợi bé yên vị rồi mới quay sang nhìn Dật Vân.

    - Đợi tôi xử lí xong con thú cưng không biết điều này trước đã. - nói xong Dật Vân liền nắm tóc đứa nhỏ đang quỳ kéo lên ấn xuống cạnh giường mà rút thắt lưng ra.

    Vút.. chát.. chát.. chát

    - Tôi có cho em ra hồ bơi không?

    * * *hức.. dạ không, cầu ngài nhẹ

    Hạ Vũ và Đông Quân nghe tiếng thắt lưng vụt xuông còn sợ nói chi là Hạ Dương tự mình chịu nó.

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát.. chát

    - Em dạo này thiếu đánh?

    - Dạ.. hức.. không, đánh rất nhiều.. hức..

    Người Hạ Dương liên tục nảy người lên. Không những mông mà từ lưng xuống chân chỗ nào của bị thắt lưng đánh xuống. Đau quá cậu thực sự không chịu nổi nữa, cậu gắng gượng chút sức lực chạy vào nhà tắm khóa cửa lại. Thật ngốc mà..

    - Giờ em có bước ra đây không - Dật Vân gằn giọng.

    * * *hức.. người sẽ đánh.

    - 1 - Hắn bắt đầu đếm, hai con người bên ngoài toát cả mồ hôi hột.

    - 2

    Cạch. Cửa mở ra con mèo nhỏ mào đó vẫn còn run rẩy. Dật Vân lại tiếp tục quất roi lên thân ảnh trước mặt

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát.. chát

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát.. chát

    - Giỏi! Hôm nay em giỏi!

    - Thực đau.. hức.. chủ nhân.

    Hạ Dương nằm cuồn người dưới nền đất, nước mắt không kiềm được rơi lã chã. Hạ Vũ trong góc tường không thể đứng im nữa trực tiếp chạy lại ôm lấy mèo ngốc. Dật Vân không phản ứng kịp khiến thắt lưng rơi xuống trên lưng Hạ Vũ.

    - A! - Hạ Vũ la lên.

    Đau quá! Vậy mà Dật Vân cư nhiên dùng lực này đánh lên người Hạ Dương?

    - Hạ Vũ, cậu có sao không? - Hạ Dương gấp gáp hỏi.

    - Tớ không sao.. hức.. oa - Hạ Vũ chạy lại chỗ Đông Quân ôm lấy anh khóc nức nở. Rất đau..

    - Chắc lần sau chúng ta hãy nói chuyện tiếp, tạm biệt.

    Đông Quân gấp gáp nói tay ôm thỏ nhỏ bước đi khỏi nhà.

    - Em nhớ cho rõ ngày hôm nay, tất cả là vì em mà ra cả

    Dật Vân nói xong chính mình cũng li khai khỏi căn phòng. Giờ đây chỉ còn mình Hạ Dương. Đúng, tất cả đều tại cậu mà ra..

    * * *

    Truyện lấy ý tưởng của bé z-hdb
     
  7. Nikita

    Bài viết:
    0
    CHAP 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ráng xong chap nì sẽ ngược lại công cho mí cô ❤❤

    * * *

    - Cháu mau lên xem cậu chủ sao mà cả ngày hôm nay cậu ấy không ra khỏi phòng vậy. Bây giờ bác phải về quê rồi, có gì nhớ gọi cho bác nha. - Bác quản gia chạy lại chỗ Hạ Dương hấp tấp nói. Bác làm ở đây từ khi Dật Vân còn nhỏ nên bác rất hiểu tính hắn. Chính là không thích ở một chỗ lâu nha.

    - Vâng ạ, cháu lên ngay!

    Hạ Dương nhanh chóng chạy lên phòng nhưng gõ cửa mãi vẫn chẳng thấy nghe trả lời bèn đánh liều mở cửa đi vào. Dật Vân đang nằm trên giường liên tục ho khù khụ. Cậu tiến lại gần xem thì thấy trán hắn nòng hừng hực. Khiến cậu hoảng cả lên (*không phải corana nha mấy má*)

    - Chủ nhân, sao ngài nóng thế này!

    Cậu liền lấy nhiệt kế đo cho hắn. Hắn sốt tận 39 độ. Hạ Dương chạy nhanh vào phòng tắm lấy nước ấm cùng khăn ra lau người cho hắn. Mấy chuyện này cậu thực làm không quen nha, lau người xong cho hắn thì cậu cũng ướt nhẹp rồi. Mà cậu lại không muốn làm phiền bác quản gia vì bác còn phải về quê với con cái bác nữa.

    Cậu xuống bếp nấu một ít cháo cho Dật Vân. Mấy ngày nay cậu thực bị hắn chiều hư rồi, nấu có tí cháo mà tay cậu nào là vết phỏng, vết thương sều có đủ cả. Nhưng cậu lại không quan tâm tới những thứ đó, trong mắt cậu giờ chỉ còn Dật Vân thôi. Nên nói cậu chung thủy hay là ngốc đây?

    - Chủ nhân, ngài dậy ăn ít cháo đi. Em đút cho ngài.

    Cậu nhẹ nhàng đỡ hắn ngồi dậy đút cho hắn ăn từng muỗng. Hắn ăn được gần hết tô cháo thì khua tay tỏ ý không muốn ăn nữa rồi lại nằm xuống tiếp tục ngủ.

    Hạ Dương thì lâu lâu lại đo nhiệt kế, sờ trán xem hắn hết sốt chưa rồi đắp mền cho hắn, điều chỉnh nhiệt độ phòng đến mệt lả người nhưng cũng chẳng dám lơ là. Nhưng mà cậu đang rất đói a~. Liếc mắt sang tô cháo còn vài ba muỗng kia. Ngài không ăn hết, em ăn giùm ngài! Nghĩ thế cậu liền cầm tô cháo lên ăn ngon lành rồi lại tiếp tục chăm sóc hắn.

    Không được rồi, đã hơn nửa tiếng mà hắn còn chưa hết sốt. Thuốc, đúng rồi. Hắn cần uống thuốc. Cậu chạy nhanh xuống nhà lục tìm thuốc hạ sốt cho hắn. Nhưng tìm mãi vẫn chả thấy thuốc đâu mà chủ nhân của cậu vẫn còn sốt mê man trên lầu. Cậu bè chạy đi mua thuốc cho hắn, vội đến quên mang dù mà trời thì mưa mất rồi.

    - Cô ơi cho con 2 vỉ thuốc và miếng dán hạ sốt đi ạ.

    Hạ Dương người ướt mem đi loạng choạng vào nhà thuốc. Cậu đã chạy đến kiệt sức rồi. Nhưng cậu lại quên mang tiền, mà cậu cũng chẳng có tiền mà mang theo. Cậu bèn để lại chiếc vòng cổ mà cậu rất quý để mua thuốc cho hắn. Cậu đã đeo nó từ nhỏ rồi, và nó là kỉ vật mẹ để lại cho cậu trước khi đi. Cậu cũng chẳng nghĩ thêm được gì lúc này..

    Cậu chạy thật nhanh về nhà để lo cho Dật Vân. Cậu vào nhà, lúc đang khóa cửa thì hắn nghe tiếng động chạy xuống liền thấy Hạ Dương đứng ngoài cửa lại nghĩ cậu có ý định chạy trốn tức giận đi lại chỗ cậu.

    - Em định đi đâu - Hắn gầm lên khiến Hạ Dương giật mình quay đầu lại.

    - Chủ nhân, ngài mau vào nhà đi ạ, kẻo không lại sốt lên nữa đó.

    Giữa trời mưa to vậy mà chủ nhân của cậu còn đang sốt lại đi ra đây. Thực không được a.

    - Tôi đi vào để em có thời gian bỏ trốn chứ gì!

    - Ngài nói gì, em không hiểu.

    CHÁT

    Hắn giáng một bạt tay lên má Hạ Dương khiến cậu loạng choạng mà ngã xuống đất. Khóe môi cũng bật cả máu. Chưa để cậu tĩnh tâm một phút nào hắn lại nắm tóc cậu dậy đem đầu cậu đập mạnh lên tường.

    - Em không hiểu? Hay để tôi đập nát đầu em ra em mới chịu hiểu?

    - A.. em không có, cầu ngài.

    Hắn vừa nói, tay lại liên tục dọng đầu cậu vào tường. Máu chảy xuống hòa cùng nước mưa tạo nên phong cảnh quỷ dị.

    - Chủ nhân.. hức.. em không chịu nổi nữa.

    Hắn như một con thú hoang cứ điên tiết đem đầu Hạ Dương đập vào bức tường trước mặt mà trút giận. Sức của hắn rất mạnh, Hạ Dương không thể phản kháng được đành nghiến răng chịu đựng.

    * * *hức.. hay ngài uống thuốc xong đi lại.. hức.. đánh em tiếp có được không?

    Câu nói cuối cùng trước khi Hạ Dương ngất đi. Cậu thật ngốc, cậu là bị hắn hành cho sắp chết nhưng lại một lòng một dạ hướng về hắn.

    Hắn giờ mới bừng tỉnh, nhìn bịch thuốc nhuốm máu trên tay cậu hắn hiểu ra tất cả. Cậu bị hắn đập cho bán sống bán chết mà tay vẫn còn nắm chặt bịch thuốc mà còn có khuyên hắn uống thuốc mà tuyệt nhiên không quan tâm đến bản thân mình. Hắn sai thật rồi.

    - Hạ Dương! Em mau tỉnh lại cho tôi!

    Hắn vỗ vỗ vào gương mặt nhợt nhạt của cậu. Hắn cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cậu cứ nhẹ dần nhẹ dần. Không, em không được rời bỏ tôi!

    Hắn ôm cậu vào xe chạy hết tốc lực tới bệnh viện. Mọi người nhìn tình trạng của cậu ai nấy đều kiếp sợ, đẩy nhanh cậu vào phòng cấp cứu. Giờ đây chỉ còn hắn bên ngoài. Hạ Dương, em phải sống!

    Hắn chắp tay lại cầu nguyện, Dật Vân không tin vào phép màu. Nhưng ngay lúc này hắn rất mong có một điều kì diệu xảy ra với tiểu nô ngốc của hắn.

    Sáu tiếng liên tục đèn phòng cấp cứu vẫn sáng nhưng con người trong kia không rõ sống chết mà cứ nhắm nghiền mắt. Chợt đội ngũ bác sĩ từ trong bước ra.

    - Hạ Dương em ấy sao rôi! - hắn hấp tấp quát lên dọa nhưng người bác sĩ này sợ đến xanh mặt.

    - Cậu hãy bình tĩnh. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, chấn thương của cậu nhà quá lớn cộng với mất máu nhiều nên không thể kịp thời cứu chữa.

    Các bác sĩ nói rồi lắc đầu rời đi. Hắn khụy chân xuống quỳ ngay tại chỗ. Một giọt, hai giọt, nước mắt hắn bắt đầu rơi lã chã, lần đầu tiên hắn khóc sau cái ngày mà ba mẹ hắn mất. Hạ Dương bỏ hắn thật rồi..

    Hắn chạy nhanh vào phòng mổ, lật tấm chăn phủ qua mặt một chàng thanh niên nào đó, cầu mong cho đó không phải là cậu. Một, hai, ba, hắn lấy hết can đảm kéo tấm chăn xuống. Không thể sai được đây là khuôn mặt tiểu nô của hắn..

    * * *

    Mọi ngừi đọc zui zẻ!

     
  8. Nikita

    Bài viết:
    0
    CHAP 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đã một tuần từ ngày đó, Hạ Dương vẫn nằm trên giường bệnh, mắt vẫn nhắm nghiền, máy đo nhịp tim vẫn thẳng một vạch. Dật Vân vẫn để cậu ở bệnh viện tiếp tục chữa trị dù hắn biết chẳng còn tí hi vọng gì.

    - Chẳng phải em rất thích uống sữa chuối sao, tôi mua cho em này. Mau tỉnh lại với tôi đi.

    Dật Vân vừa nói tay vừa mân mê bàn tay lạnh ngắt của Hạ Dương. Căn phòng dù có người song vẫn rất lạnh lẽo cô đơn khó tả.

    - Có phải em giận tôi nên mới giả bộ như vầy đúng không. Tôi sai rồi, em mau tỉnh lại đi.

    Dật Vân ngồi tự đối thoại với mình. Hắn vuốt nhẹ mái tóc của cậu, xoa xoa vết thương chính hắn tạo ra. Chắc là em đau lắm, vậy mà tôi không nhận ra..

    - Anh cứ để cậu nhà ở đây cũng không tốt, Hạ Dương dù gì cũng đi rồi. Cậu ấy cần nơi an nghỉ.

    Một bác sĩ trẻ tiến đến nói rồi vỗ vai Dật Vân như an ủi. Người đã đi rồi, níu kéo cũng chẳng được gì..

    - Cậu thì biết gì chứ, em ấy chỉ đang giận tôi thôi. Đợi em ấy hết giận sẽ tỉnh lại với tôi.

    Hắn gạt tay vị bác sĩ kia ra điên tiết quát lên một câu mà hắn biết chắc chắn đó không phải sự thật. Vị bác sĩ chỉ còn biết lắc đầu ra khỏi phòng. Có không giữ, mất đừng tìm..

    Dật Vân ngồi thụp xuống đất. Hạ Dương của hắn vậy mà thực sự rời đi. Hắn làm vậy liệu có đúng không? Câu nói của vị bác sĩ kia cứ lởn vởn trong đầu hắn.

    - Chuẩn bị an tán cho Hạ Dương.

    Hắn nói vọng vào trong điện thoại. Ánh mắt không ngăn được tia chua xót. Hắn cúp máy lại chỗ Hạ Dương hôn trán cậu một cái từ biệt rồi li khai khỏi phòng bệnh. Còn ở lại một phút nào nữa hắn sợ mình sẽ dày vò thân xác Hạ Dương.

    Về đến nhà liền giam mình trong phòng cùng với thuốc lá và rượu. Lúc này Hạ Dương chắc cũng đã ngủ say dưới lòng đất rồi. Hơi men ngấm vào trí óc khiến những kí ức của hắn và cậu hiện ra càng rõ rệt.

    ~~~~

    - Chủ nhân em muốn uống sữa chuối a~

    - Chủ nhân ngài hôm nay ngủ với em đi.

    - Chủ nhân em muốn chơi trò này.

    Giọng nói cùng cách nói chuyện hồn nhiên của Hạ Dương cứ lởn vởn trong đầu hắn, hành hạ tâm trí hắn phải nhớ đến Hạ Dương. Bắt hắn phải nhớ nhung trong tuyệt vọng.

    - Chủ nhân, em lạnh.

    - Chủ nhân, em đói.

    - Chủ nhân.. hức.. cầu người tha cho em.

    Hắn chợt nhớ đến những lần hắn không vừa mắt mà tàn nhẫn hành hạ cậu đến thương tâm. Đứa nhỏ chỉ biết yếu ớt cầu xin hắn rồi khóc nấc lên. Tim hắn liền quặn lên một cỗ đau xót. Giá như hắn đối với cậu hơn một chút, nhưng hắn đã không..

    Nghĩ gì rồi hắn đứng lên đem hết mền gối lên xe mà chạy tăng ga chạy. Đến một ngọn đồi hoang, hắn men theo lối mòn mà lên đỉnh đồi. Ở đó là nơi mộ của Hạ Dương được xây nên, là nơi cho cậu an nghỉ. Nằm xuống cạnh ngôi mộ người mình thương hắn thì thầm.

    - Ở đây lạnh lắm đúng không, đêm nay tôi sẽ sưởi ấm cho em.

    Hắn dùng mền đắp lên ngôi mộ nhỏ mà có người hắn yêu đang nằm bên trong. Thật yên bình, thật êm ắng, thật buồn..

    - Hạ Dương, em có nhớ lần đầu em gặp tôi không? Em đã rất sợ tôi đó!

    - Hạ Dương, em có nhớ lần em không chịu ăn liền bị tôi đánh cho một trận không.

    - Hạ Dương, em có nhớ lần em ham chơi tuyết mà bị tôi vứt ra ban công không. Thật xin lỗi em.

    - Hạ Dương em có nhớ..

    - Hạ Dương..

    Dật Vân luyên thuyên gợi lại những kỷ niệm của cậu và hắn. Nhưng người kia có nghe được không thì hắn không chắc. Tâm tình Dật Vân liền chùng xuống, nước mắt của hắn lại tiếp tục rơi trên khuôn mặt thanh tú. Cuộc đời hắn muốn gì có đó nhưng lại không giữ được người mình yêu thương..

    - Hạ Dương, tôi yêu em..

    Hắn cứ thế khóc bên mộ câu, nói tất cả những gì hắn nghĩ cho cậu nghe. Đối với cậu bằng con người chân thật nhất.

    "Sột soạt". Dưới đất bỗng nhiên có tiếng động lạ, hắn giật mình cho người đào lên liền thấy Hạ Dương của hắn nằm trong hòm cử động các ngón tay, nước mắt cũng rơi lã chã trên khuôn mặt cậu. Hắn hốt hoảng đưa cậu đến bệnh viện xem tình hình.

    - Bệnh nhân Hạ Chi Dương chỉ là chết lâm sàng. Chúng tôi đã dùng vài biện pháp chữa trị như kích thích rung tim, sưởi ấm cơ thể và đã cứu sống được bệnh nhân.

    Vị bác sĩ nói, cuộc đời ông chưa bao giờ gặp trường hợp hi hữu như vầy. Về phần Dật Vân, hắn không khỏi vui mừng khi nghe bác sĩ nói. Ông trời đã cho hắn một cơ hội, nhất định hắn phải nắm lấy!

    - Khi nào tôi mời có thể gặp em ấy?

    Dật Vân không thể dấu được sự gấp gáp trong lời nói của hắn.

    - Hiện tại bệnh nhân đang được chuyển đến phòng hồi sức. Cậu có thể đến thăm.

    Như một phép màu, ông trời đã đem Hạ Dương trả lại cho hắn. Dật Vân tiến vào phòng hồi sức của Hạ Dương liền thấy thân ảnh hắn yêu thương hơi thở từng nhịp đều đặn.

    Hạ Dương! Mừng em trở về!

    * * *

    Chap này hơi nhạt. Mong mọi ngừi thông cảm!

    (. ・_・) 人 (. ・_・) (. ・_・) 人 (. ・_・)
     
  9. Nikita

    Bài viết:
    0
    CHAP 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dật Vân vừa đi vào phòng bệnh sau khi mua chút thức ăn trở lại liền thấy mèo nhỏ ngồi trên giường ngơ ngác nhìn mình, hắn nở một nụ cười ôn nhu đi lại yêu chiều xoa đầu cậu.

    - Em tỉnh rồi à?

    - Anh là ai a~?

    "Đoàng" giữa ban ngày ban mặt trời nắng chang chang mà sấm chớp lại nổ đùng đùng. Hạ Dương là quên hết rồi! Thậm chí quên cả hắn!

    - Em không nhớ ra tôi?

    - Không nhớ a~

    - Tôi là người yêu em, em thực sự không nhớ?

    Chính Dật Vân nói ra điều này còn thấy ngượng miệng. Hắn suốt ngày hành hạ cậu thì người yêu cái gì chứ?

    - Em thực sự không nhớ, xin lỗi..

    Hạ Dương cuối thấp đầu xuống, cậu là cảm thấy cực kì cực kí có lỗi lun nga. Cả người yêu của mình còn không nhớ ra thì còn là được gì nữa chứ.

    - Không trách em, tôi gọi bác sĩ.

    Dật Vân nhìn cậu vậy cũng không nỡ trách, nói rồi cũng nhanh chóng rời khỏi phòng đi kiếm bác sĩ khám lại cho Hạ Dương.

    * * *

    - Tình trạng của bệnh nhân không có gì đáng ngại. Nhưng cậu ấy chỉ quên có mình anh, còn tất cả những ức khác cậu ấy đều nhớ hết. Có lẽ anh đối với cậu ấy quá quan trọng, quan trọng đến bản thân cũng không màng tới nên cơ thể buộc phải xóa phần kí ức đó đi để nó có thể hoạt động bình thường.

    Đấy! Nó lại ảo diệu vl ra :))

    - Vậy khi nào em ấy có thể nhớ lại.

    - Đó là tùy vào cậu ấy. Nhanh thì một hai tháng, lâu thì vài năm, nhưng cũng có thể là không bao giờ.

    Vị bác sĩ trẻ nói xong cũng khuyên hắn vài câu sau đó chào tạm biệt rồi rời đi. Cũng tốt thôi, em ấy quên đi khoảng thời gian đó rồi bắt đầu lại từ đầu. Chỉ là hắn hơi thất vọng một chút. Dật Vân nghĩ rồi cũng quay trở lại phòng bệnh.

    - Chúng ta về thôi, Hạ Dương!

    Hắn nói rồi cưng chiều bế Hạ Dương lên tay đưa xuống xe, là một bộ dạng ôn nhu chưa tùng có nha. Biết tại sao không, hắn là đang chuộc lỗi với người mình yêu á.

    Về đến nhà Hạ Dương lại còn nhõng nhẽo bắt hắn bế vào trong nữa chứ. Đúng là sau khi mất trí nhớ cậu cơ hội lên hẳn nga~.

    - Em ăn gì không để tôi đi mua.

    - Em mún ăn đồ anh nấu à. Trên ti vi người ta nói người yêu phải làm vậy á.

    Cậu chu chu môi nhỏ nói, thật là biết cách hành hắn đi. Đã lâu lắm rồi hắn chưa vào bếp, cậu là muốn làm khó hắn hay gì. Thôi, phải nhịn. Hắn đi lại nhéo cái mũi nhỏ xinh của cậu rồi vào bếp làm thức ăn. Tiểu hồ ly nhà em.

    - Cơm nhon nhon. - mèo nhỏ ngân nga.

    Hạ Dương vừa được ngồi trên đùi hắn vừa được hắn đúc cho ăn từng muỗng. Ai mà ngờ được từ một vị tổng tài băng lãnh bây giờ lại phải hầu hạ cho một cậu nhóc như thế chứ. Người làm đứng xung quanh cũng bị hắn dọa cho sợ hãi một trận mà bỏ về.

    - Lát nữa em có thể ăn kem không a~

    - Hồi nay em đã ăn một cây rồi còn gì!

    Dật Vân nghiêm mặt nhìn mèo cưng trên đùi. Hồi nãy về Hạ Dương bảo cậu muốn ăn thử để biết kem ra sao. Dật Vân liền mua cả bao đêm về nhà, hắn thực không ngờ cậu lại ăn đến nghiện như vậy, từ khi về đến giờ đã ăn ba cây rồi chứ có ít gì đâu. Hết kiêng sữa rồi giờ còn phải kiêng kem nữa chứ. Haizzz.

    - Nhưng mà người ta mún ăn nhắm.

    Cậu cúi đầu xuống hai tay còn chọt chọt vào nhau, là một bộ dạng làm nũng siêu cấp đáng yêu luôn a. Hạ Dương hôm nay sao lại trẻ con đến thế nhờ?

    - Được rồi, một cây nữa thôi nghe chưa.

    Dật Vân thở dài, thật không thể chịu nổi sự đáng yêu của Hạ Dương mà. Hắn lau miệng cho cậu rồi dắt cậu vào tủ lạnh chọn kem.

    Biết rồi a~. Kem là giấu trong tủ lạnh!

    Đợi hắn đi lên lầu giải quyết công việc Hạ Dương liền viện cớ muốn xem ti vi mà ở dưới nhà chờ thời cơ thích hợp để hành động.

    - A nhô! Đối tượng đã rời đi, chuẩn bị hành động.

    - A nhô! Đã tiếp cận được tủ lạnh.

    Hạ Dương mở cái hộp trong tủ lạnh ra liền thấy cả đống kem đập vào mặt khiến hai mắt cậu sáng lên như bóng đèn led. Vớ đại ba bốn cây rồi ra sofa vừa xem ti vi vừa ăn. Hạ Dương rất tỉnh và đẹp trai a~

    Dật Vân trên lầu đi xuống định kêu bé con len lầu ngủ thì thấy ai kia vẫn dán mắt vào ti vi, xung quanh toàn vỏ kem rỗng.

    Phải nhịn Dật Vân, mày phải nhịn. Không được rồi!

    - Hạ Dương đứng ra đây nhanh lên!

    Dật Vân với lấy cái điều khiển tắt ti vi đi rồi ra lệnh, mới chiều được một chút đã hư như vậy rồi.

    - Em ăn mấy cây kem rồi? - Dật Vân hướng đứa nhóc trước mặt hỏi.

    - 4 cây a~- trong lời nói của cậu không có một chút gì gọi là hối lỗi cả khiến Dật Vân không thể không tức giận.

    - Đi lại úp mặt vào tường - hắn tức giận quát.

    Vút.. chát.

    Thước đánh xuống không báo trước mang mèo nhỏ từ góc tường chạy tuốt ra chỗ ghế sofa.

    * * *hức.. đau quá.

    Đưa nhỏ lấy tay xoa mông mắt ngấn lệ nhìn Dật Vân. Người yêu là không được đánh nhau a~.

    - Bước lại đây xem.

    Hạ Dương chậm chậm bước lại hai tay còn khoanh trước ngực, là một bộ dạng cực kì hối lỗi. Phải chi lúc nào cũng ngoan như vầy thì tốt biết mấy.

    - Bây giờ mấy thước?

    * * *hức.. đừng xài thước mà.. huhu.

    - Tôi hỏi mấy thước?

    - Oa.. lão công hảo soái a~, đừng xài thước có được không?

    Hạ Dương ôm lấy chân Dật Vân, miệng nhỏ chu chu ra gọi lão công, mặt còn cọ cọ vào quần hắn nữa. Ai mà chịu cho nổi.

    - Xem như tiểu hồ ly nhà em thông minh.

    Nói rồi hắn ngồi lên ghế tiện tay kéo Hạ Dương nằm vắt qua.

    - Bao nhiều bàn tay?

    - Hong biết a~

    Hạ Dương là đang cực kì ủy khuất lun nga. Tung tuyệt chiêu tới đó mà còn đòi đánh người ta nữa. Hứ

    - Vậy đánh chừng nào bầm tím thì thôi nha - Dật Vân nói còn thích thú vỗ vỗ lên mông nhỏ vài cái rồi quan sát thái độ mèo nhỏ đang nằm trên đùi.

    * * *hức.. hai mươi thôi được hong anh.

    - Được, chúng ta bắt đầu

    Chát.. chát.. chát.. chát.. chát

    - Oa.. giết người.. huhu.

    Hắn hạ tay xuống chưa tới ba phần lực, mông cũng chỉ mới phớt hồng mà ai kia đã khóc đến thương tâm.

    Chát.. chát.. chát.. chát.. chát

    - Mấy cái đó có bổ dưỡng gì đâu mà ăn hoài?

    * * *hức.. hong dám nữa.. oa.

    Dật Vân đánh xuống cũng tăng vài phần lực, đưa nhỏ bên dưới không kiềm được khóc lớn.

    Chát.. chát.. chát.. chát.. chát

    - Bệnh lên ai chịu trách nhiệm?

    * * *hức.. xin lỗi mà.

    Chân cậu đã bắt đài ngọ nguậy cố vùng ra khỏi người hắn. Dật Vân thấy vậy liền dùng chân kiềm chân mèo nhỏ lại, tay cũng di dời xuống phần đùi non tiếp tục hạ đòn.

    Chát.. chát.. chát.. chát.. chát

    - Oa.. tha.. huhu.

    Hết trận đòn, Hạ Dương không còn sức mà vùng vẫy chỉ nằm xụi lơ trên chân hắn.

    - Bỏ nghe chưa Hạ Dương?

    * * *hức.. dạ nghe.

    Dật Vân xoa xoa giúp cậu vài vòng rồi đem mèo nhỏ lên phòng đắp chăn kĩ lưỡng cho cậu rồi nằm kế bên ngủ.

    * * *Nữa đêm---

    * * *hức.. lạnh quá.. huhu.

    Hạ Dương khóc lớn, mắt vẫn nhắm nghiền, chật giọng lại khàn đục. Thấy chưa hắn nói đâu sai, ăn nhiều kem vậy phát sốt là lẽ thường tình thôi.

    - Tôi đắp thêm mền cho em. Ngoan, nín nào.

    Dật Vân đi lại tủ lấy thêm cái mền ra đắp cho cậu rồi tiện tay tăng nhiệt độ phòng lên.

    * * *hức.. nóng quá.. Oa.

    Bềnh tễnh, hít thở sâu nào Dật Vân. Mày làm được mà.

    Dật Vân tiến lại gỡ mền ra cho mèo nhỏ rồi giảm điều hòa xuống. Cậu cứ ba hồi nóng rồi lại lạnh hạnh hạ hắn cả đêm, người đẹp trai như hắn bây giờ cũng biến thành gấu trúc mất rồi, haizzz.

    * * *

    Tui ngoi lên rùi đây. Có ai còn nhớ tui hem?

    •~~~~~~~~~~~ (( ( ̄ ( ̄ ( ̄▽ ̄)  ̄)  ̄)) ~~~~~~~~~•
     
  10. Nikita

    Bài viết:
    0
    CHAP 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay anh người yêu của Hạ Dương đi làm rồi a~. Anh dặn không được bỏ bữa không thì về là anh phạt á. Anh để cơm trong tủ lạnh òi. Nhưng mà Hạ Dương thích ăn mì cay hơn, vậy chắc không tính là bỏ bữa đâu ha!

    Nghĩ rồi Hạ Dương xuống bếp bắt nước sôi rồi lấy mì ra tô, chờ cho nước sôi lên thì cậu đổ vào rồi vắt nước ra sau đó bỏ gói gia vị vào trộn đều. Hạ Dương nấu mì thế nào mà lại sơ ý đổ nước sôi phỏng cả tay, cậu rất muốn khóc lun nga~. Mà không có hắn ở nhà khóc thì ai dỗ giờ.

    Bưng bát mì ra bàn ngồi ăn ngon lành. Cậu còn cẩn thận bỏ rác vào ba bốn cái bọc ni lông mà quấn chặt lại, Hạ Dương là sợ bị phát hiện a~. Ăn xong cậu vào phòng ngồi xem ti vi đợi hắn về, cơm cũng được cậu đem cho mấy bé cún ngoài đường rồi.

    * * *

    Cạch

    Dật Vân mở cửa bước vào nhà. Nhưng hôm nay nó lại im lặng bất thường. Mọi khi mỗi lần hắn về nhà là liền mèo nhỏ chạy lại quấn lấy hắn mà hôm nay không thấy cậu đâu nhỉ, chắc là đang ngủ rồi. Nghĩ thế hắn liền sải chân bước lên lầu.

    Cốc cốc

    Dật Vân gõ cửa mãi mà chẳng nghe thấy tiếng trả lời từ bên trong. Hôm nay làm gì mà ngủ say vậy nhỉ? Nghĩ thế hắn liền đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt hắn là cảnh tượng Hạ Dương nằm quằn quại dưới đất, tay còn ôm chặt lấy bụng mình. Nước mắt và mồ hôi còn đang túa ra như mưa.

    - Hạ Dương! Em sao vậy! - hắn hoảng hốt hỏi.

    - Em.. hức.. bụng đau quá.. huhu.

    Hắn nghe thấy vậy liền lấy điện thoại gọi cho bác sĩ tới khám cho cậu. Bế cậu lên giường hôn lên má cậu trấn an. Giờ này ngoài đường kẹt xe rất nhiều nên chắc không đưa cậu đến bệnh viện được đành gọi bác sĩ tới.

    - Hạ Dương ngoan, bác sĩ sắp tới rồi, cố chịu một chút

    * * *hức.. oa đau quá.

    Hắn liên tục trấn an con mèo nhỏ kia mặc cho cậu cứ khóc tu tu. Thôi xong rồi, nhìn cậu thế này giống y như là đau bụng đẻ. Mà dạo này hắn đã làm gì Hạ Dương đâu ta?

    Cuối cùng bác sĩ cũng tới, hắn xuống nhà lấy chút nước uống trong khi bác sĩ khám cho cậu thì thấy trong bếp có cái bao gì đó được buộc rất chắc. Hắn lại mở ra xem liền thấy gói mì cay rỗng trong đấy, đã mắc bệnh dạ dày còn dám ăn mì cay nhiều như vậy. Lần này em chết chắc rồi!

    Dật Vân đằng đằng sát khí bước lên lầu, cố gắng trấn tĩnh bản thân hết mức có thể để tránh trường hợp tổn thương tinh thần mèo nhỏ. Bước vào phòng liền thấy cậu nằm ngủ trên giường. Bác sĩ nói cậu bây giờ đã ổn rồi, chỉ là bệnh đau dạ dày tái phát kê vài đơn thuốc giảm đau cho Hạ Dương rồi nhanh chóng rời đi. Ở đây một hồi thế nào cũng bị hàn khí của Dật Vân bức chết.

    - Ngoáp.. ngủ ngon quá!

    Hạ Dương ngồi trên giường ngáp một hơi dài sau khi mới ngủ dậy cơn đau bụng cũng biến mất không còn dấu tích gì rồi.

    - Ngủ dậy rồi thì bước qua đây quỳ xuống.

    Dật Vân ngồi trên sofa ra lệnh. Nhìn mặt hắn như vậy Hạ Dương đoán chắc là có chuyện gì đã xảy ra rồi. Ngoan ngoãn đi lại quỳ trước mặt hắn hai tay còn tự giác khoanh lại trước ngực trông rất đáng yêu. Dật Vân thấy cậu ngoan vậy tâm tình cũng nhẹ hơn vài phần. Nhưng hư thì vẫn phải phạt.

    - Hồi trưa ăn cái gì?

    - Ă.. n cơm a~.

    Vút.. chát.

    * * *hức.. đau quá.

    Hạ Dương xoa cánh tay bị roi mây đánh trúng một đường dài, nước mắt cũng bắt đầu rơi. Hôm nay anh thật dữ..

    - Cho em một cơ hội cuối cùng.

    * * *hức.. là ăn mì.. huhu.

    Sát khí tỏa ra trên người hắn cùng cái thứ hắn cầm trên tay bức cậu nói dối cũng không dám. Roi mây thực sự đau a.

    - Lên đây nằm sấp xuống.

    Dật Vân đứng lên chỉ tay về phía ghế sofa trước mặt. Hạ Dương liền hoảng sợ đến không nhúc nhích nước mắt vẫn lã chã rơi, một roi thôi cậu đã đau như vầy mà hắn còn đánh tiếp chắc cậu chết mất.

    Cảm nhận được mèo nhỏ đã bị mình dọa cho sợ hãi một cục Dật Vân liền bước lại ôm cậu vào lòng đưa cậu đến sofa đặt cậu ngồi trên đùi hắn thơm thơm bé vài cái rồi xoa cánh tay bị roi đánh trúng, là một bộ dạng cực kì sủng nịnh nha~.

    - Em thấy hôm nay mình thế nào?

    * * *hức.. em không ngoan, không là rất hư.. hức..

    Hạ Dương nói giữa chừng liền sợ không vừa ý hắn mà sửa lại. Dật Vân nhìn mèo nhỏ hối lỗi như vậy liền muốn bỏ qua một lần, nhưng mà hôm nay không dạy lại thì cậu sẽ hư mất.

    - Vậy có đáng đánh không?

    Ừm.. cũng có một chút ha?

    * * *hức.. dạ có, nhưng mà đau.. hức đau lắm.

    - Đau thì em mới nhớ mà sửa sai, đó là chuyện sau này. Còn bây giờ em hư thì cần phải bị phạt, được chứ?

    * * *hức.. được ạ.

    Hạ Dương ngoan ngoãn rời khỏi vòng tay hắn đứng xuống ghế hai tay khoanh lại hít mũi vài cái liền nằm vắt qua chân hắn. Dật Vân lấy tay kéo quấn cậu xuống để lộ mông nộn thịt trắng như trứng gà bóc.

    - Tôi sẽ phạt em 20 bàn tay và 10 roi mây, có ý kiến.

    Đầu nhỏ dưới chân hắn liền liên tục lắc, cậu còn dám có ý kiến sao.

    Chát.. chát.. chát.. chát.. chát.

    - Ưm.. a

    - Lần sau muốn làm gì cũng phải xin phép tôi, tuyệt đối không tổn hại bản thân được chứ?

    - Vâng ạ.. hức..

    Mèo nhỏ trên đùi cố gắng gồng mình giữ nguyên tư thế chịu phạt

    Chát.. chát.. chát.. chát.. chát.

    - Đừng tưởng tôi không biết tay em bị phỏng, lần sau còn dám giấu diếm sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu.

    * * *hức.. oa.. em sai rồi.. không dám.. huhu.

    Dật Vân hạ từng bạt tay xuống mông nhỏ. Tay hắn là rất to a~. Đánh vài phát liền trùng, mông cũng sưng đến lợi hại.

    Chát.. chát.. chát.. chát.. chát

    - Oa.. hức.. em không dám nữa.

    - Còn dám liền phế mông em.

    Hạ Dương bắt đầu ngọ nguậy khi cảm nhận được lực tay của hắn bắt đầu mạnh lên. Dật Vân đúng là rất tức giận, hắn không phải là không cho cậu ăn mà mỗi lần chỉ cho cậu ăn nửa gói, gia vị cũng bỏ rất ít vì hắn biết dạ dày cậu không được tốt. Vậy mà cục ngốc kia không nghe lời mà ăn nhiều đến thế hại bệnh cũ tái phát, đã vậy còn làm tay mình bị phỏng. Đáng đánh không chứ?

    CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.

    - Oa.. hức.. tha cho em.

    Mấy bàn tay cuối Dật Vân là đánh hết lực nha, hắn muốn cậu đau mà nhớ, đánh xong tay cũng giúp cậu xoa vài vòng trên cái mông sưng cao. Mèo nhỏ sau một trận đòn liền nằm xụi lơ trên chân hắn thút thít khóc. Còn tới 10 roi mây sao cậu chịu được đây.

    - Chúng ta tiếp tục.

    Chưa nghỉ ngơi được bao lâu Dật Vân liền để cậu nằm sấp lên sofa mà cầm roi mây lên nhịp nhịp vào mông nhỏ hại cậu run hết cả lên.

    - Hôm nay vì sao phạt em?

    * * *hức.. vì em không nghe lời anh ăn mì để bệnh tái phát còn có.. hức.. làm phỏng tay.

    Hạ Dương rấm rứt khóc, cậu đau lắm. Mặc dù lần này cậu sai đi nhưng mà cậu thực sự không chịu nổi rồi.

    - Chuyện gì?

    - Có thể giảm cho em.. hức.. một chút không, một chút cũng được.

    Dật Vân nhìn mèo nhỏ khóc đến thương tâm tim lại nhói lên một nhịp. Thật tội..

    - Được rồi, chỉ đánh em ba roi. Lần sau cò thế nữa thì cộng lại rồi đáng gấp đôi lên, đã rõ?

    - Dạ, em cảm ơn.

    Vút.. chát.

    - Ưm.. hức..

    Cậu cố gắng căng người chịu roi tay cũng bấu chặt vào đệm sofa. Mồ hôi cùng nước mắt cũng túa ra như mưa.

    Vút.. chát

    * * *hức.. đau quá.

    Thật ra thì Dật Vân dùng rất ít lực để đánh xuống, chủ yếu để cậu đủ đau mà nhớ rõ. Nhưng mông cậu qua một trận đánh đã rất đau rồi, đụng vào còn đau nói chi là đánh vào.

    Vút.. chát.

    - Oa.. tha.

    Cậu giật nảy người. Xong rồi, xong rồi. It's time to làm nũng!

    - Oa.. hức.. đau mún xỉu, mún xỉu lun rùi anh ưi.

    Hạ Dương quỳ dậy hai tay vươn ra đòi bế, môi nhỏ còn chu chu ra làm nũng với hắn khiến Dật Vân nổi hứng muốn trêu chọc.

    - Không, hư quá không bế gì hết. - hắn vờ làm mặt giận quay đi.

    * * *hức.. hết thương rồi hả.. oa

    Hạ Dương mếu máo khóc. Dật Vân thấy vậy cũng không chọc cậu nữa mà bế mèo ngốc lên xoa xoa nơi địa phương đỏ ửng kia.

    - Ngoan, nín nào.

    Dật Vân ẵm, cậu đi vòng vòng phòng được vài chục phút thì cậu ngủ. Hắn đặt cậu lên giường chăm sóc vết thương kĩ càng rồi nằm kế bên trông cậu. Coi kia, mắt sưng hết rồi, thương chưa..

    Nhẹ đặt nụ hôn lên môi nhỏ rồi ôm Hạ Dương vào lòng. Cậu cảm nhận được một luồn ấm áp liền cứ thế rúc sâu vào ngực hắn hơn.

    Bảo bối, ngủ ngon.

    * * *

    Tui nè mọi ngừi ơi, dạo này ít ngừi đọc đi rùi. Truyện hết hay rùi hả :((

    \(★'−`)人('▽`★)/\(★'−`)人('▽`★)/
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...