Ngôn Tình Tiểu Nô - Nikita

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nikita, 6 Tháng hai 2020.

  1. Nikita

    Bài viết:
    0
    Tên tác phẩm: Tiểu Nô

    Tác giả: Nikita

    Thể loại: Ngược, ngọt, đam, huấn

    Văn án:​

    Cậu tên Hạ Dượng (Hạ Chi Dương) 16 tuổi từ nhỏ đã bị gia đình ghét bỏ vì cậu là kết quả của một cuộc hôn nhân không chính thức. Cậu luôn bị mọi người xung quanh đối xử tệ bạc. Một tháng trước công ty cha cậu đứng trên bờ vực phá sản thì công ty hắn có ý định giúp đỡ nhưng phải đổi lấy một người. Và chắc chắn cậu là người phải đi. Hắn tên Tống Dật Vân (24 tuổi) là một chủ tịch của một tập đoàn lớn nhất nhì nước ai thấy hắn cũng phải e dè khiếp sợ vì hắn nổi tiếng máu lạnh và độc ác. Không một ai dám chống lại hắn cả. Tiểu ngốc sẽ như thế nào khi vào tay hắn?

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Nikita
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng hai 2020
  2. Nikita

    Bài viết:
    0
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cạch

    Tiếng mở cửa vang lên trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo. Một thân ảnh nhỏ bé ngồi bó gối trong góc tuờng dần hiện ra. Hẳn là cậu đã biết được sự xuất hiện của hắn, người cậu run cầm cập, cố gắn lùi xa hắn cho tới khi chạm vào vách tường phía sau. Cậu cúi đầu không dám nhìn lên, hắn thấy vậy dùng mũi giày mà nâng cằm cậu, bắt cậu phải đối mặt với mình.

    - Anh là.. hức.. ai? -cậu sợ đến mức khóc lên cả rồi

    - Em bị bán rồi - hắn không quan tâm những lời cậu nói mà trực tiếp vào vấn đề chính

    - Cho.. hức.. tôi về đi.. hức.. tôi xin anh.

    - Em nghĩ sao? -hắn đâu có rỗi đến mức mua một nô lệ rồi thả đi, ngu ngốc!

    * * *hức.. -cậu không thể đáp trả lại câu hỏi của hắn đành giữ im lặng

    - Từ bây giờ em sẽ là nô lệ của tôi

    Cuộc đời cậu không thể tốt đẹp hơn được hay sao? Sao ai cũng đối xử tệ bạc với cậu vậy? Giá như cậu không được sinh ra trên cõi đời này thì hơn! Bây giờ cậu không thể làm gì ngoài việc chấp nhận sao? Không cậu không muốn -hàng trăm câu hỏi hiện lên trong đầu cậu ngay lúc này

    * * *hức.. tôi không muốn.

    - Em không có quyền quyết định định- hắn nhếch mép cười không muốn không có trong từ điển của hắn, cậu là người đầu tiên dám phản kháng lời hắn nói.

    - KHÔNG! - Cậu lấy hết can đảm gào lên khiến hắn cũng giật mình nhưng vẫn giữ vẻ ngoài băng lãnh không chút cảm xúc đó

    - Xem lại cách ăn nói của em trước khi tôi tức giận! -để xem gan em lớn đến đâu

    - Không! -cậu không chần chừ mà nói khiến hắn giận đến đen mặt.

    Hắn bước đến chỗ treo hình cụ trên tường mà cầm một cây roi da xuống.

    Chẳng lẽ hắn là muốn đánh mình sao, cậu sợ..

    - Anh muốn làm gì?

    - Dạy dỗ em một trận.

    CHÁT

    - A~

    Roi này hắn đánh lên lưng cậu khiến cậu đau đớn oằn người.

    CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT..

    Roi da cứ vô tình hành hạ thân thể nhỏ bé của cậu

    Khiến cậu khó khăn hô hấp, cơ thể như bị cắt đi từ từ vậy

    - A.. ô.. dừng tay.

    - Gọi chủ nhân!

    - Không mà.. hức.. -cậu sống chưa có ngày nào hạnh phúc mà bây giờ còn phải làm thú cưng cho người khác, cậu không cam tâm. Nhưng cậu cũng không biết mình còn trụ được bao lâu

    CHÁT! CHÁT!

    Hai roi này chính thức tước đi lớp da cuối cùng trên cơ thể cậu

    - Đau quá.. hức.. chủ nhân.. ô.. dừng tay.. hu.. cầu người - cậu bỏ cuộc, đau quá cậu không thể chịu được nữa còn

    - Ngoan ngoãn như vậy từ đầu thì có phải tốt hơn không. Nhớ cho kĩ ngày hôm nay em mà còn chống đối tôi thì sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu.

    Hắn vừa dứt lời thì cũng là lúc cục ngốc này ngất lịm đi.

    - Vào đây!

    Lúc này, một đội ngũ bác sĩ bước vào. Nhìn thấy tình trạng của cậu bây giỡn khiến ai cũng phải khiếp sợ bèn khiêng cậu vào phòng chữa trị dưới tầng hầm.

    Đây chỉ mới là khởi đầu, tháng ngày còn dài thú cưng của tôi cứ từ từ mà nếm trải
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng hai 2020
  3. Nikita

    Bài viết:
    0
    Chap 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cậu thức dậy là chuyện của 3 ngày sau, cơ thể đau nhức cùng mùi thuốc sát trùng sộc lên mũi khiến cậu không thể chợp mắt thêm. Cậu bèn quan sát xung quanh, hình như cậu đã được chuyển đến một căn phòng khác rất đẹp. Cứ như mơ vậy vì trước đây cậu chỉ toàn ngủ ở nhà kho cạnh chuồng chó thôi chứ chưa bao giờ ngủ trong một căn phòng có chăn ấm nệm êm như thế nay. Cậu cứ như một cục ngốc ngó nghiêng khắp căn phòng và không ngừng cảm thán. Anh từ ngoài bước vào trông thấy bộ dạng của cậu lúc này không khỏi buồn cười. Được một lúc cậu mới phát hiện ra anh đang đứng tựa lưng vào tủ quần áo khiến cậu giật nảy người

    - Sao anh vào mà không gõ cửa-cậu là đang sợ hắn lắm nga~

    - Em có thấy ai vào phòng mình phải gõ cửa chưa? Còn nữa, coi lại cách ăn nói của em trước khi bị đánh thêm một trận nữa.

    - Xin lỗi-cậu lúng túng nói, cậu là không muốn bị thêm một trận nữa đâu

    - Vết thương của em đã đỡ chưa?

    * * *không hiểu sao lúc này cậu lại rươm rướm nước mắt.

    - Gì đây? - anh khá bất ngờ với thái độ của cậu. Mới và hôm trước còn có đứa chống đối anh bị đánh cho bán sống bán chết, giờ thì lại nhu thuận đến đáng thương.

    Sự tình là đây là lần đầu tiên câu được hỏi han cho dù những thương tích của cậu là do anh gây ra nhưng cậu vẫn cảm thấy rất ấm lòng

    - Em không sao cả - cậu trả lời và gượng cười

    - Vậy tôi đưa em xuống nhà ăn sáng

    - Ân

    * * *

    - A~không ăn nổi nữa

    - Ăn hết!

    - Em không ăn nổi nữa mà

    - Tôi không muốn nhắc lại lần hai.

    Cậu khi xưa chưa bao giờ ăn được một bữa tử tế. Cậu thường phải ăn đồ ăn thừa của mọi người, có những hôm cậu còn không có gì để ăn nên ăn ít với cậu dần thành thói quen, giờ cậu về với anh anh lại bắt cậu ăn nhiều đến vậy, thực sự là không thích ứng kịp. Cậu ăn thêm vài muỗng nữa thì liền bỏ cuộc

    - Em thực sự không ăn nổi nữa mà.

    - Đi lại góc tường đứng úp mặt vào tường cho tôi! -Đùa anh à, cậu ăn còn thua một đứa con nít ăn nữa.

    Cậu lủi thủi đi lại góc tường ngoan ngoãn đứng khoanh tay. Từ sau hôm bị anh đánh cậu trở nên nhu thuận hơn vì cậu biết chống đối anh sẽ không có kết quả tốt đẹp. Nhưng mà đâu phải tại cậu chống đối đâu là tại bụng cậu chứ bộ. Nhưng mà đứng tư thế này trông cậu cứ như một đứa con nít vậy

    Anh nhìn cậu ngoan ngoãn đứng cơn giận cũng nguôi ngoai đi mấy phần. Anh dọn dẹp đồ trên bàn vào bếp. Hôm nay là cuối tuần, người làm về hết rồi nên anh phải tự làm mọi việc. 30 phút sau anh bước ra từ nhà bếp cầm theo một cây thước gỗ, anh lấy một cái ghế ra chỗ cậu đang đứng.

    - Quay lại đây-anh hằn giọng ra lệnh-cậu sợ sệt quay lại

    - Tại sao bị phạt?

    - Tại không nghe lời- Cậu là ủy khuất nói ra

    - Kính ngữ- Cái thói ăn nói cộc lốc này cần phải dạy lại rồi

    - Dạ là tại em không nghe lời ngài.

    - Vậy tội này nên phạt sao đây ta - anh vừa nói vừa vuốt ve hung khí đang cầm trên tay, dọa cậu sợ toát mồ hôi.

    - Em.. en không biết mà.. -cậu run run nói ra

    - Được, vì đây là lần đầu nên tôi phạt em 20 thước. Có ý kiến.

    - Dạ không.. -mà cho dù có ý kiến cũng không được.

    - Vậy úp mặt vào tường.

    Anh nhịp nhịp cây thước lên hai trái đào đang chờ sát phạt kia. Cậu gồng cứng người chờ đợi nhưng mãi vẫn không có roi nào hạ xuống, khi cậu vừa thả lỏng thì..

    Vút.. CHÁT.. CHÁT!

    - A.. ô.. đau.. hức..

    Hai roi với 7 phần lực của anh hạ xuống khiến cậu giật nảy người, trên mông lập tức có hai lằn đỏ nổi cộm lên, tay nhỏ không nhịn được mà đưa xuống xoa cặp đào nóng hổi. Mới hai roi mà cậu đã khóc bù lu bù loa lên rồi 18 roi kia làm sao chịu nổi đây.

    - Roi đó không tính, tay nào xoa xoè ra.

    - Hu.. đừng đánh em mà

    - Một! Hai..

    Cậu nghe anh đếm hoảng sợ bèn xoè hai tay đem giấu sau lưng nãy giờ xoè ra

    - 5 thước, đếm cho tôi.

    * * *hức.. d.. ạ.

    CHÁT.. CHÁT

    - Một.. hai.. đau

    CHÁT.. CHÁT.. CHÁT

    - Ba.. hức.. bốn.. năm.. hu

    - Úp mặt vào tường

    - Đừng đánh Dương Dương nữa mà.. hức- tim anh giờ như tan chảy vậy, đâu ra một con mèo ngốc dễ thương vậy nè. Nhưng việc nào phải ra việc nấy.

    CHÁT.. CHÁT.. CHÁT..

    * * *hức.. đâu phải tại người ta đâu.. hức.. mà đánh quá trời lun.. hức.

    - Không phải tại em chứ tại ai

    - Em là.. hức.. ăn không nổi thật mà.. hu.. đánh hoài.

    - Em ăn còn chưa bằng một đứa con nít nữa mà không nổi cái gì chứ.

    CHÁT.. CHÁT.. CHÁT

    - Chủ.. hức.. nhân tha cho em lần này đi e.. em sẽ không tái phạm đâu. - đành xuống nước cầu xin thôi chứ cậu không chịu nổi nữa.

    - Được, tôi tha nhưng nếu em còn tái phạm thì sẽ cộng hết đánh một lượt, đã rõ?

    - Em.. hức.. cám ơn-nghe được tha cậu liền lấy tay xoa hai miếng thịt mềm bị anh nướng cháy kia, thấy bộ dạng của cậu anh liền nổi hứng trêu chọc cậu.

    - Tôi không nhớ là đã cho em xoa, giờ sao đây ta? Chắc phải phạt thêm thôi.

    - OA.. hức tha rồi mà còn đòi.. hức đánh người ta nữa.. hu.. -cậu ủy khuất khóc toáng lên.

    - Tôi chọc em thôi, đừng khóc- anh lúc này thật ôn nhu nga~

    - Hức.. ăn hiếp.. hức.. người ta-cậu là đang rất ủy khuất á, đừng có chọc.

    - Ra đây tôi thoa thuốc cho- anh chỉ tay ra sofa

    - Không thoa có được không.. hức.. đau lắm.

    - Không được, nếu em chịu thoa sẽ có thưởng.

    - Em muốn sữa chuối- cậu nghe tới thưởng thì hai mắt sáng trưng. Chuyện là khi còn ở nhà cũ cậu có làm quen được với một em và em ấy là người duy nhất đối xử tốt với cậu. Ba ba rất thương em ấy, có một lần em ấy cho cậu uống thử sữa chuối. Nó rất ngon. Sau này, vì em ấy phải đi du học nên cậu cũng không còn cơ hội thử lại loại sữa này nữa.

    - Được- anh bất ngờ nha, cậu đã 16 tuổi rồi mà còn thích uông sữa sao (đáng iu)

    Vậy là cậu ngoan ngoãn vùi đầu vào hai cánh tay để anh thoa thuốc. Nhóc cũng mít ướt lắm nha. Thuốc vừa chạm nhẹ vào thì cậu đã khóc nấc lên rối. Thật là!

    * * *

    Cảm ơn mọi người đã đọc truyện của tui nga~

    Vì đây là sản phẩm đầu tay nên sẽ gặp nhìu sai sót á. Mong mọi người thông cảm
     
    chiqudoll thích bài này.
  4. Nikita

    Bài viết:
    0
    Chap 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Lại đây.

    - Người gọi em? -cậu bò lại quỳ trước mặt anh, đây là điều anh dạy cậu phải làm, không có lệnh của anh cậu không được phép đứng dậy

    - Em học cái này, 7 giờ tối mai tôi khảo- hắn chìa bảng luật lệ trước mặt cậu.

    * * * cậu bỗng im lặng

    - Có chuyện gì?

    - Không có gì ạ..

    - Vậy về phòng nghỉ ngơi sớm đi mai còn phải trả bài.

    - Em xin phép- cậu lặng lẽ đi.

    Lạ thật, bình thường không phải rất nháo, bây giờ lại im lặng vậy? Chắc là buồn ngủ rồi -anh nghĩ.

    * * *

    - Hạ Dương, dậy nào. - nắng chiếu tới đỉnh mông rồi mà ai kia vẫn còn nằm nướng khét cả giường thật không ra dáng thú cưng chút nào.

    Lạ thật, từ khi ba mẹ anh mất anh dường như mất hết cảm xúc, từ một người từ dưới đáy xã hội anh vực dậy gầy dựng lại sự nghiệp, đứng trên đỉnh cao của danh vọng. Tất cả những người đến với anh cũng chỉ vì tiền bạc và quyền lực, anh thừa biết xã hội này dơ bẩn và đê tiện thế nào. Nhưng từ khi gặp cậu, cậu lại phát ra một sự thuần khiết lạ thường khiến anh muốn giữ bên mình, thường thì những người được anh đưa về phải được huấn luyện thành các sát thủ hoặc vệ sĩ cho anh. Nhưng khi cậu đến lại khiến anh có cảm giác muốn bảo vệ.

    - Ưm~-cậu khẽ cựa người rồi lật đật ngồi dậy.

    - Chào buổi sáng chủ nhân nga~-cậu nở một nụ cười còn tươi hơn những tia nắng đang chiếu sáng ngoài kia

    Thật đáng yêu quá~

    - Đã thuộc bài?

    - Sắp rồi ạ.. - tự nhiên nhắc tơi bài thì cậu lại trở nên sợ sệt.

    - Được, vậy mau vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng. Hôm nay tôi có việc bận phải đi sớm.

    - Dạ..

    Làm sao đây nếu cậu nói chuyện này cho anh anh có nghĩ cậu là một đứa ngu ngốc vô tích sự không?

    Cậu cứ ngồi thờ thẫn trước màn hình ti vi. Nếu mà anh biết chuyện chắc sẽ giận lắm lun. Cuối cùng anh về lúc nào cũng chẳng hay.

    - Hạ Dương.

    - Chủ nhân sao người lại về sớm thế ạ- cậu giật mình hỏi.

    - Em xem giờ đã mấy giờ rồi.

    Cậu ngước lên nhìn đồng hồ - gì đây, đã là 6h30 rồi sao.

    - Em còn nửa tiếng để chuẩn bị đấy- anh xoa đầu cậu rồi bỏ ra ngoài.

    * * *30 phút sau-----------

    Reng.. Reng..

    Chuông điện thoại trong phòng cậu bỗng reo lên

    - Alô, Hạ Dương đây ạ.

    - Qua thư phòng gặp tôi.

    Ais.. chết cậu rồi.

    Cốc.. Cốc

    - Vào đi.

    - Đưa tờ giấy cho tôi.

    - Đ.. Đây a-cậu là đang lo sợ

    - Đọc đi

    - E.. em chưa thuộc.

    - Một chữ cũng không?

    - V.. âng.

    - Tại sao?

    - Em xin lỗi.

    - Cho em một cơ hội cuối cùng.

    - Cầu người trách phạt.

    - Đây là em muốn.

    Anh bước lại chỗ một cái tủ gỗ lấy một cây roi mây đen nhánh, dài, mỏng và quan trọng là nó có vẻ rất.. đau

    - Lên giường nằm sấp, cởi hết đồ.

    Cậu ngoan ngoãn lằm theo, cơ mà đây là lần đầu cậu khỏa thân trước mặt người khác, cậu ngại nga..

    CHÁT.. CHÁT.. CHÁT

    - A.. hức..

    - Tại sao!

    - Em xin lỗi

    CHÁT.. CHÁT

    Anh là cho cậu quá nhiều cơ hội rồi, là người khác thì đừng hòng.

    - Đã vậy tôi sẽ đánh đến khi em chịu nói.

    * * *hức.. -nghe anh tuyên án cậu nghĩ hôm nay mình khó thoát rồi, giờ cậu chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt thôi.

    Thấy thái độ của cậu như vậy anh thầm nghĩ chắc là cậu có gì đó ủy khuất, nhưng thôi kệ, thú hư thì cần phải dạy dỗ.

    CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT

    - Hu.. A..

    Cậu cảm nhận được cả máu đang chảy xuống hai bên đùi của mình và những lằn roi đang nổi lên trên cơ thể của cậu, anh giận rồi, anh đánh lên tất cả những chỗ anh tiện tay, mỗi vết đánh đều có thể lấy máu của cậu. Mà cậu cũng lì thật nãy giờ cậu chỉ la hét chứ không xin tha. Em ngang bướng, tôi đánh chết em

    VÚT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT..

    - A.. đau quá.

    Cậu nghiêng người qua né roi mà anh đánh xuống.

    - Đứng lên, bước xuống đây.

    Cậu giờ không còn sức nữa, cơ thể cậu thì đau nhức và đầy lằn roi chồng chất lên nhau nhưng cậu cũng phải cố gắng thôi không thì mạng nhỏ của cậu cũng không giữ được. Cậu cố gắng nhấc thân thể nặng nề của cậu lên và làm theo lời anh.

    - Đứng thẳng, tay chạm gót chân và chỉ được đứng trong ô gạch này, nếu bước ra khỏi ô gạch thì biết tay tôi

    Anh đùa cậu à, tư thế này rất mỏi, nó còn làm da căng ra nữa, nhưng cậu cũng phải miễn cưỡng làm theo thôi

    Vút.. chát.. chát..

    - Ư.. ưm. - cậu không còn sức la hét nữa rồi.

    Nãy giờ anh chỉ nhắm vào đùi non, nó thật sự rất đau nhưng cậu phải cố gắng giữ nguyên tư thế. Nó khiến cho những vết thương hở rách ra, máu chảy xuống ngày một nhiều.

    Bịch

    Cậu loạng choạng rồi ngã xuống. Chết rồi cậu lỡ làm trái lời anh nói rồi, cậu vội vã quỳ mọp xuống

    - Ch.. ủ nhân em.. hức.. thật sự là không cố ý.. hức.. chỉ tại e.. em đau.. đau.. quá.. hức.. tha.. hức.. không dám- cậu sợ đến mức nói năng loạn xạ luôn rồi.

    - Em xin tôi tha -anh lạnh lùng phát ra thứ âm thanh trầm ấm phả vào tai cậu khiến cậu sợ hãi. Anh muốn làm gì nữa đây.

    VÚT.. CHÁT

    - Aaa..

    Roi này đánh trực tiếp lên mặt cậu bằng tất cả lực. Phá ra một đường máu từ má xuống cằm. Nhìn cậu ôm mặt, co người trong đau đớn, anh thậm chí không một tí thương xót mà tiếp tục hạ roi trên cơ thể cậu khiến cậu đau đớn oằn người.

    VÚT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT

    * * *Hức.. đừng đánh nữa.. hức.. em nói.. em nói mà.

    - Nói mau!

    * * *hức.. em là không biết ch.. ữ- cậu chính thức ngất xỉu.

    Anh nghe cậu nói xong trong tâm liền có chút xao động, cây roi trong tay cũng rơi xuống đất. Đứa bé này rốt cuộc là đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất mà không được nói ra, gia cảnh đâu có nghèo, thậm chí là rất giàu tại sao tới bây giờ còn chưa được học chữ? Nhìn bé con ngất xỉu nằm dưới đất, tim anh bỗng nhói lên một trận. Thật là, anh chưa suy xét kĩ đã đánh đứa nhỏ thành bộ dạng này rồi. Không còn thời gian để suy nghĩ, anh liền gọi bác sĩ đến khám cho cậu. Phải để em chịu khổ rồi.

    * * *

    Truyện của tui đã được 21 người đọc rồi a~

    Đối với tui đây là con sô siêu to bự lun á

    Cảm ơn mọi người rất nhìu
     
    chiqudoll thích bài này.
  5. Nikita

    Bài viết:
    0
    Chap 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cậu mơ hồ tỉnh giấc, mình đã bất tỉnh bao nhiêu ngày rồi nhỉ? Đau quá, đầu cậu đau như búa bổ.

    Cơ thể đau nhức như hành hạ cậu, đáng ra không nên tỉnh dậy thì hơn. Cổ họng cậu giờ khát khô, cậu gắng sức với lấy ly nước trên bàn nhưng không cẩn thận làm nó bể mất.

    Xoảng

    Anh ở dưới nhà nghe thấy tiếng động liền chạy lên.

    - Em làm gì vậy?

    Đây là một câu hỏi quan tâm nhưng vào tai cậu lại là một lời đe dọa. Cậu sợ hãi quỳ mọp xuống mặc cho cơ thể đầy thương tích, thập phần đáng thương.

    * * *hức.. chủ nhân.. xin l.. ỗi.. hức.. không cố tình

    * * *hức.. tha mạng. -cậu sợ hãi đến nói năng loạn xạ.

    Nhìn đứa nhỏ khóc lóc nhận lỗi dưới chân mình anh thực sự muốn yêu thương cục cưng này nha, đáng yêu chết mất.

    Anh bế cậu lên giường nằm, cứ quỳ như thế e là cậu sẽ không chịu được mất, vuốt ve lằn roi hiện trên gương mặt cậu.

    - Sao?

    - Em x.. in lỗi

    - Vì?

    - Em giấu người..

    - Được, tha cho em.

    - Cảm ơn chủ nhân. -cậu cười một nụ cười tươi, tảng đá trong lòng cậu cuối cùng cũng được trút bỏ rồi.

    - Ngoan- anh cũng không làm khó bé nữa mà tha cho em ấy.

    - Em chuẩn bị đồ xuống ăn sáng lát nữa có chuyện sẽ đưa em đi theo.

    - Dạ..

    * * *

    Chiếc xe đen sang trọng dừng trước cửa một ngồi biệt thự to lớn (nhưng không bằng của anh nga~).

    - Đây là nhà của bạn tôi lát gặp cậu ấy em không được nói chỉ được ra dấu với tôi. Còn nữa, nếu cậu ấy yêu cầu gì em đều phải làm theo. Đã rõ?

    - D.. ạ rõ - cậu thấy có mùi nguy hiểm.

    Cậu và anh cùng bước vào.

    - Lâu rồi không gặp nhỉ? - người thanh niên thấy anh bước vào bèn lên tiếng.

    - Vào vấn đề chính đi. - anh là vậy hoàn toàn không thích dài dòng.

    - Hợp đồng này cũng dễ giải quyết thôi. Nhưng mà.. - Hắn đưa ánh mắt sắc sảo chứa đầy hàm ý xuống phía con người đang quỳ kia.

    - Cậu thích thú cưng của tôi? -anh hỏi

    - Không phải từ xưa đến giờ tôi muốn gì anh đều cho tôi sao, bây giờ cho tôi phế vật này không được sao?

    - Nhưng tôi vẫn chưa chơi xong, đợi tôi chơi chán sẽ cho cậu.

    Tim cậu bỗng nhói lên một trận. Người thì bảo cậu là phế vật, người thì coi cậu như món đồ chơi để tự do chà đạp, mà anh ấy lại là người cho cậu nhiều sự quan tâm lo lắng nhất, chắc lâu nay cậu bị ảo tưởng rồi, vừa nhận được chút thương hại lại nghĩ đó là sự quan tâm, để rồi để người ta chơi xong liền vứt cho người khác tùy ý sử dụng. Cậu nén đi những giọt nước mắt ở khóe mi, cậu còn làm gì được bây giờ?

    - Vậy chúng ta ngừng ở đây, cũng tới giờ tôi phải về rồi.

    Anh bước ra khỏi căn biệt thự. Còn cậu lủi thủi đi theo sau.

    * * *3 ngày sau ----

    - TẤT CẢ TÌM EM ẤY VỀ CHO TÔI!

    Nữa đêm, cậu không biết có chuyện gì mà dọn hành lí bỏ trốn. Khiến anh tức giận sai hạ nhân kiếm cậu về, cậu đi chưa tròn một ngày đã bị bắt về.

    - Cậu ấy kìa - một trong những tên hạ nhân của anh chỉ về hướng cậu ngồi, trong nghĩa trang.

    Cậu thấy bọn chúng liền sợ hãi bỏ chạy nhưng sức cậu sao chạy lại những tên kia, vừa chạy chưa tới ba bước thì bị bắt lại. Trên đường về cậu lo sợ không biết anh sẽ làm gì mình nữa, vừa về tới thì..

    CHÁT

    Má trái bị anh dùng hết lực đánh vào khiến cậu chao đảo ngã ra sàn, miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

    - Đem xuống hầm treo lên! - anh tàn nhẫn ra lệnh rồi quay gót bỏ đi

    Một tên to cao đi tới chỗ cậu nắm tóc lôi xuống tầng hầm cũ kĩ, hắn dùng dây thừng treo hai tay cậu lên trước mặt con người đang ngồi kia, cậu phải nhón chân mới chạm được đất, dây thừng cứa vào cổ tay, máu chảy xuống thành dòng.

    - Dùng roi đánh! -anh ra lệnh cho những tên vệ sĩ kia.

    Không chậm trễ một giây nào hai người kia nghe xong mệnh lệnh liền cầm cây roi thon dài tới đánh túi bụi vào người cậu. Hôm nay khó thoát rồi..

    VÚT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT..

    CHÁT.. CHÁT.. CHÁT

    - A.. ưm.. hức.

    Thật không đùa được, roi mây này quả thật đánh rất đau, roi nào roi nấy đều lấy máu của cậu, bộ quần áo mỏng manh cũng rách tơi tả.

    CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.

    - A.. hu.. đau.

    Mặc kệ tiếng kêu gào khóc lóc của cậu, roi mây vẫn vô tình rơi xuống, hành hạ cậu từng giây từng phút, đau đớn càng thêm đau đớn. Con người cao cao tại thượng kia vẫn ngồi bắt chân trên ghế đưa ánh mắt vô tâm lên thân ảnh nhỏ bé kia mà không chút xao động.

    - Cậu ấy sắp không chịu nổi rồi cậu chủ - hai tên vệ sĩ lên tiếng.

    - Cứ tiếp tục -anh nhàn nhã nói theo câu nói đó tiếng roi đánh vào da thịt lại vang lên.

    CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT

    Nước mắt cậu lặng lẽ rơi xuống, đau quá, thân đau, tim lại càng đau hơn. Anh bước lại chỗ cậu, nhàn nhã nói.

    - Ở cạnh tôi được tôi hảo hảo cưng chiều lại không muốn. Được rồi, cho cậu ta nghỉ ngơi đúng ba ngày, sau đó để cậu ta làm hết việc mà đám hạ nhân kia phải làm - anh nâng cằm cậu lên nói rồi quay sang ra lệnh cho đám vệ sĩ kia sau đó bỏ đí.

    Cậu là mệt đến mức không thể nói thêm tiếng nào nữa rồi, tai cứ ong ong hết cả lên, mắt thì hoa, mặc cho đám người kia lôi lôi kéo kéo. Cuối cùng cậu cũng mệt mỏi mà thiếp đi.
     
    chiqudoll thích bài này.
  6. Nikita

    Bài viết:
    0
    Chap 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những tia len lỏi chiếu qua rèm cửa. Đã 4 ngày kể từ cái ngày cậu bị bắt về, vậy là bây giờ cậu phải đi làm việc nhà rồi. Nhưng với tình trạng của cậu bây giờ thì không ổn tí nào, các vết thương chỉ mới bắt đầu kết vảy và thể lực của cậu bây giờ rất yếu.

    Cậu gắng gượng bước ra khỏi giường, vừa đứng lên được thì cảm giác chóng mặt ập đến, cậu cố gắng bám vào vách tường rồi bước vào nhà vệ sinh, thập phần đáng thương.

    Xong xuôi tất cả mọi việc cậu lê bước xuống cầu thang, thân ảnh to cao băng lãnh kia dần hiện ra trước mắt khiến cậu không nhịn được run lên một trận, cạnh hắn còn có một cô gái xinh đẹp quyến rũ đứng đó không ngừng luyên thuyên về mọi điều. Chủ nhân của cậu là không cần cậu nữa rồi..

    - Ch.. ào chủ nhân - cậu bước lại quỳ xuống trước mặt hắn nói.

    - Ừm, mau đi pha nước rồi rửa chân cho tôi. - hắn không thèm nhìn đến cậu mà tàn nhẫn ra lệnh.

    - Vâng. - ủy khuất đáp

    Cậu nhấc cơ thể đau nhức vào bếp nấu nước cho hắn, vì nước quá nặng khiến cho những vết thương trên tay vô tình rách ra khi cậu mang ra ngoài, máu nhỏ thành dòng xuống đất. Bỗng nhiên cậu cảm thấy chóng mặt lạ thường, loạng choạng vài bước liền té khuỵu xuống, vô tình đổ nước trúng cô gái đưng cạnh Dật Vân.

    - A - cô ta hét toáng lên.

    - Hức.. cậu ta đổ nước vào người em- cô ta cạ bầu ngực to lớn vào tay anh oang oang cất tiếng.

    - Tôi x.. in lỗi, thực sự.. thực sự không cố ý- Cậu quỳ mọp xuống.

    Hắn không quan tâm liền bước lại đạp mũi giày vào cánh tay không ngừng rỉ máu của cậu khiến cậu khóc nấc lên.

    - Hức.. chủ nhân.. cầu người.. tha.. hức.

    - Em nghe cho rõ đây, nhà của tôi, không nuôi phế vất như em.

    Nói rồi hắn bước ra khỏi nhà, câu nói của hắn cứ vang vọng bên tai cậu, cậu là bị ghét thật rồi..

    Lúc này, ả ta mới lộ khuôn mặt thật ả bước lại chỗ cậu, nâng cằm cậu lên.

    - Nhìn khuôn mặt thảm thương của mày đi, không bằng một con chó, anh ấy bây giờ là của tao rồi- ả ta ấn mạnh vào những vết roi sượt qua trên khuôn mặt cậu.

    - A.. hức.. tha.. đau. -cậu run rẩy cầu xin

    - Tha cho mày, được - cô ta dừng bàn tay đang cấu trên mặt cậu lại.

    Chát~

    Ả tát cậu một cái đau điếng trên khuôn mặt vốn đã không mấy lành lặn của cậu khiến nó bỏng rát, nước mắt vì ủy khuất bắt đầu chảy ngày một nhiều. Sau đó ả liền cười to rồi bước ra xe có hắn chờ sẵn.

    - Ai cho cô đụng vào em ấy - anh cất giọng trầm đến lạnh sóng lưng.

    - Em..

    - Mau đem cô ta giết chết cho tôi - không cho ả ta thời gian trả lời, hắn ra lệnh cho đám vệ sĩ xung quanh.

    - Em.. em.. xin lỗi.. -ả run rẩy trả lời

    - Muộn rồi. - Dám đụng vào em ấy, cô chưa đủ trình.

    * * *

    Cậu từ tối qua đến giờ vẫn chưa ăn gì mà còn phải làm những công việc này khiến cơ thể liên tục phản kháng bằng những cơn chóng mặt liên hồi ập tới. Cậu gắng gượng làm hết phần việc còn lại rồi nằm nghỉ trên ghế sofa một lát.

    Thời gian cứ trôi, cuối cùng Dật Vân cũng về tới, nhìn con mèo lười nào yên yên ổn ổn cuộn tròn trên ghế nhắm nghiền mắt mà ngủ ngon, miệng còn phát ra những tiếng ngáy nhỏ thập phần khả ái. Những vết thương băng bó sơ sài dần hiện ra khiến hắn chỉ muốn cưng nựng, yêu thương người nhỏ này một chút, nhưng Dật Vân chợt nhớ tới cái hôm cậu bỏ trốn khiến tâm tình liên xoay chuyển. Hắn nắm tóc ném cậu xuống đất khiến cậu giật mình tỉnh giấc.

    - Chủ.. nh.. ân.

    - Ai cho em nằm trên sofa của tôi? - hắn quát to.

    - E.. em xin.. lỗ.. i, chỉ.. là e.. m mệt n.. ên n.. ằm nghỉ tí thôi, cầ.. u.. người tha. - cậu run rẩy nhỏ giọng cầu xin hắn.

    - Tha? - hắn nhếch môi cười.

    Hắn trực tiếp nắm cổ tay cậu, kéo cậu vào một căn phóng tối mà nhốt cậu ở đó. Bé con sợ đến khóc toáng lên nhưng hắn không mảy may quan tâm tới, Dật Vân đóng sầm cánh cửa rồi khóa lại. Cậu là sợ bóng tối nhất nga~

    * * *hức.. em sai rồi

    - Em biết lỗi rồi.. hức.. tha.

    * * *hức.. là em hư. Nhưng mà.. hức.. Dương Dương biết lỗi rồi, ngàn lần không.. hức.. dám chọc tức người nữa.

    Cậu cứ như một cục ngốc tự kỉ một mình, ngồi bó gối một góc, tiếng khóc cứ nhỏ dần, nhỏ dần cuối cùng cũng chỉ còn tiếng thút thít nhỏ như muỗi kêu, nhưng cậu đâu biết được hắn vẫn dõi theo cậu từng phút qua màn hình camera tim khẽ nhói lên một trận. Đáng yêu quá.

    Đã 2 ngày cậu bị nhốt ở trong này rồi, không được ăn, không được uống. Chỉ co ro ngồi gặm nhắm vết thương.

    - Chủ nhân.. hức.. em đói rồi.

    Nói rồi cậu ngất lịm đi trong sự sợ hãi. Cánh cửa bật mở đem ánh sáng chiếu vào thân ảnh phía dưới, khóe mắt đỏ hoe, cuộn người thành một cục nhỏ mềm mềm, miệng vẫn kéo thành một đường cong thập phần ủy khuất. Như vậy chắc đã quá đủ với cậu rồi. Tiểu miêu tha cho em lần này vậy. Anh cuối xuống bế cậu đưa vào phòng mình mà chăm sóc, cũng là một bộ dạng ôn nhu hết cỡ vỡi con mèo nhỏ này.

    * * * (♡°▽°♡) -------------------

    Đang tết nhất nên tui chỉ ra sương sương chút hoi mong mn thông cảm nga~

    Cảm thấy hay thì cho tui xin 1 vote nga~

    Chúc mọi người ăn tết zui zẻ

    ヾ (・ω・) メ (・ω・) ノヽ (∀°) 人 (°∀) ノヽ (⌒o⌒) 人 (⌒-⌒) ノ
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng hai 2021
  7. Nikita

    Bài viết:
    0
    Chap 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho tui xin vài VOTE cho zui đuy mọi người~ (◍•ᴗ•◍) ~

    * * *

    Khi cậu mở mắt dậy thì trời cũng tối rồi, đây là phòng của chủ nhân. Cũng lâu rồi cậu không ở đây nga~

    - Tỉnh rồi? -hắn cất tiếng

    - Ân

    - Chủ nhân!

    * * *

    - Đừng như vậy mà..

    * * *

    - Em sai rồi

    * * *

    Hỏi han được một câu rồi hắn triệt để im lặng, tay cứ gõ gõ trên bàn phím mặc cho cậu gọi, người ta là biết lỗi rồi mà cứ bơ người ta hoài. Tui hờn!

    - Em xin lỗi

    * * *

    * * *hức.. huhu.

    Cậu bỗng khóc toáng lên khiến hắn cũng rối theo. Haizz, tôi thua em rồi.

    - Chuyện gì? - cuối cùng cũng chịu mở miệng.

    * * *hức.. em sai rồi, người đừng như vậy nữa.

    - Vậy nói xem sai ở đâu.

    Hắn bế cậu để cậu ngồi trên đùi ôn nhu hỏi. Cũng lâu không được nựng nựng tiểu miêu hắn cũng khó chịu lắm chứ bộ, thôi thì tha cho cậu đều có lợi cho cả hai. Nhưng phải biết nguyên nhân cậu bỏ đi cái đã.

    - Em.. hức.. bỏ đi mà không.. xin phép người- tự nhiên hỏi lại khiến cậu sợ nga~

    - Vì sao? - lại là giọng điệu lạnh ngắt đó.

    - Vì.. hức.. người nói là chơi chán.. hức.. bỏ em đi cho người khác.. hức.. người không cần.. hức.. em nữa mà.. huhu. - cậu tưởng hắn định phạt tiếp nức nở khóc. Người ta là đau lắm rồi a~

    - Ngoan, tôi chỉ hỏi chứ không phạt em và tôi cũng sẽ không bao giờ chán em đâu. Tôi xin lỗi - hắn vươn tay lau đi giọt nước mắt trên khuân mặt nhem nhuốc của tiểu miêu.

    * * *hức..

    Hắn là đau lòng rồi nha. Mèo nhỏ vì lời nói nhất thời của hắn mà tổn thương đến mức bỏ đi. Đã vậy hắn còn phạt cậu nặng như vậy. Tống Dật Vân hắn giờ thấy mình không bằng cầm thú. Tôi ủy khuất em rồi..

    - Nín nào, tôi đưa em đi tắm rồi chúng ta cùng đi ngủ - vẫn giọng điệu ôn nhu nhẹ nhàng ấy. Chủ nhân của cậu trở lại rồi a~

    Một đêm thanh bình lại trôi qua với chủ nhân của cậu.

    ~~~~~~~~~

    Dật Vân dạo này biết bé con của hắn thích uống sữa chuối nên mua hẳn năm thùng dễ dự trữ cho bé lun. Thương bé nhất còn gì.

    - Dương Dương-hắn gọi

    - Chủ nhân gọi em - cậu lon ton chạy lại.

    - Lát nữa tôi đi làm em ở nhà phải ngoan, đồ ăn tôi để trong tủ lạnh em phải hâm lại rồi ăn hết, không ăn sẽ bị phạt rõ chưa.

    - Biết rồi a~.

    - Kính ngữ - hắn hằn giọng.

    - Dạ em biết òi. - trẻ nhỏ dễ dạy.

    - Ngoan-hắn xoa đầu cậu rồi đi.

    Hạ Dương là đang rất chán nha. Hắn đi rồi không ai chơi với cậu với lại hôm nay cuối tuần người làm đi về hết òi hong còn ai hết lun, chán quá đi. Cậu lăn lộn trên giường với lấy hộp sữa chuối một nơi uống sạch, đã là hộp thứ 6 rồi cậu no lắm rồi a~. Nhưng chủ nhân dặn phải ăn trưa, thôi nằm nghỉ chút cho đỡ no rồi ăn vậy. Nghĩ vậy nhưng nằm một hồi cậu đã buồn ngủ mà thiếp đi lúc nào không hay.

    Đến chiều Dật Vân về nhà liền thấy nhà im lặng lạ thường, mở tủ lạnh ra kiểm tra thì đồ ăn trong đó còn nguyên chưa vơi một miếng nào khiến hắn tức giận đến đen mặt. Đi lên phòng thì một cảnh tượng "huy hoàng" đập vào mắt hắn. Vỏ hộp sữa rỗng lăn lóc khắp sàn, mền gối thì bị con người trên giường đạp văng xuông dưới đất. Dương Dương nằm ngủ mà tay còn ôm khư khư lốc sữa chuối khiên hắn giận muốn xì khói. Cơm không ăn lại đi uống sữa, cậu 16 tuổi rồi chứ đâu còn nhỏ bé gì đâu.

    - HẠ CHI DƯƠNG! - hắn quát

    - Chủ.. nhân - cậu giật mình tỉnh dậy, hắn giận rồi nga, lôi cả tên cúng cơm của cậu ra lun òi kìa.

    - Chuyện này là sao, cơm tôi dặn ăn thì không ăn lại đi uống đến 5, 6 hộp sữa như vầy. Em giỡn mặt với tôi?

    - Em.. hức.. uống sữa no nên.. hức quên ăn cơm.. hức.. người đừng có la nữa mà.. huhu

    - Trước khi đi tôi dặn thế nào - giọng điệu nhỏ nhẹ hơn lúc nãy, hắn đang dạy dỗ chứ không có ý định dọa sợ con mèo mau nước mắt kia.

    * * *hức.. người dặn phải ăn cơm.. hức.. - tay dụi dụi mắt đáng thương tột cùng

    - Nếu không? - hắn hỏi

    * * *hức.. sẽ bị.. hức.. phạt.

    - Vậy em có đáng phạt không?

    - Dạ.. hức.. đáng- mèo nhỏ bị dọa sợ đến run rẩy cả người.

    - Quần cởi, ra ô gạch này đứng- hắn ra lệnh

    - Huhu đừng đánh mà- miệng dù cầu xin nhưng vẫn cởi quần ra ô gạch đó đứng khoanh tay lại, nghe lời hắn một chút thì có thể giảm nhẹ tội a~

    - Vì sao? - hắn nhìn bộ dạng của cậu cười thầm trong bụng nhưng vẫn giữ vẻ ngoài băng lãng đó nhìn cậu. Dương Dương của hắn thật là đáng yêu.

    - Em vẫn còn.. hức.. đau lắm lun.. hức.. - những vết roi từ lần cậu bị bắt về vẫn chưa có lành hẳn nga, đánh nặng nữa là xỉu lun cho coi á.

    Nhìn cậu hắn thực không nỡ phạt nặng nha. Mặt mũi đỏ hoe tèm lem nước mắt, cái miệng hồng đào không ngưng kêu ra những tiếng thút thít nhỏ xíu. Áo sơmi trắng cậu mặc là của hắn, nó dài gần tới đầu gối cậu khiến cậu trông nhỏ bé lạ thường, người cũng run lên vì sợ, cậu là một bộ dạng chọc người ta yêu thương. Nhưng vẫn nên nghiêm khắc một chút, không thì hư mèo nhỏ của hắn mất.

    - Lí do không hợp lí, sai thì phải phạt. - hắn nói một câu khiến cậu lạnh toát cả ngươi, mong là đưng thảm quá.

    Hắn mở tủ lấy ra cây thước gỗ dài đặt lên hai tiểu bánh bao của cậu.

    - Lấy tay kéo áo lên - hắn ra lệnh.

    Cậu cuối xuống cầm góc áo kéo lên cố định ở thắt lưng chờ hắn vung thước, mông hồng trắng noãn bại lộ dưới không khí khiến cậu không nhịn được run lên một trận.

    - 15 thước- vì cậu vẫn chưa khỏe nên phạt nhẹ nhàng vậy

    - Ân.. hức..

    - Không xoa, che, né hoặc bước khỏi ô gạch. Phạm luật 5 thước vào tay.

    * * *hức.. người.. nh.. ẹ.

    Vút.. Chát.. Chát.. Chát.

    - A.. ô.. hức.. đau.

    Mông nhỏ qua 3 thước liền đỏ lên. Không nương tay gì hết á huhu.

    Vút.. Chát.. Chát.. Chát.

    * * *hức.. em sai r.. ồi.

    Anh cứ cách 3s đánh một thước khiến cậu ngấm dần cái đau trước đó.

    Vút.. chát.. chát.. chát

    Những thước này đánh xuống liền mang bé con từ ô gạch chạy loạn tới góc phòng ngồi thụp xuống.

    - Em ra đây cho tôi! - tiểu nô của hắn càng ngày càng hư, giờ còn có cái thói bỏ chạy nữa.

    * * *hức.. người đ.. ừng đánh nữa.. hức.. đau.

    - 1

    - 2

    * * *hức.. em về người đừng đếm nữa.. hức.. mà

    Cậu lủi thủi bước lại ô gạch đó đứng quy củ kéo áo lên cậu giờ là không muốn chọc hắn giận thêm nữa đâu nga~

    - Xòe tay-hắn lạnh giọng

    - Đừng đánh ở tay mà- cậu đem hai tay nhỏ giấu sau lưng

    - Nghe lời!

    * * *hức.. -cậu xòe hai tay đưa lên rồi nhìn hắn cầu tình. Người ta biết lỗi rồi a~

    Vút.. chát.. chát.. chát

    - Huhu.. đau.. hức.. đau quá

    Cậu định rụt tay lại thì bị hắn nắm lại nhanh chóng đem hai thước còn lại đánh xuống.

    Chát.. Chát

    - A.. hức.. đau.. hết thương.. huhu-cậu đau đến mơ hồ.

    - Đi ra tủ lấy thảm gai cho tôi.

    Cậu lủi thủi ra lấy vừa đi vừa xoa hai tiểu bánh bao bị hắn đánh cho sưng lên, hắn hết thương cậu òi đánh người ta đau như vầy.

    * * *hức.. của người đây- cậu đưa cho hắn bằng một tay, tay kia vẫn tích cực xoa mông, bộ dạng cực kì đáng thương.

    - Quỳ lên- hắn để thảm gai xuống đất, ra lệnh

    Đoàng. Sao trời không mưa mà sấm sét cứ đánh hoài vậy.

    * * *hức.. chủ nhân.. hức.. em đau lắm c.. ầu người- cậu nhỏ giọng xin tha. Quỳ lên đó? Mún phế chân cậu hay gì.

    - Không- lời nói phát ra như ghi án tử cho cậu vậy.

    Cậu chậm rãi quỳ lên, cơn đau liền xâm chiếm não bộ cậu, nước mắt chảy mỗi lúc một nhiều. Chủ nhân hết thương cậu òi hay sao mà phạt cậu nặng vậy.

    Trong lúc tiểu ngốc quỳ hắn cũng đâu sung sương gì cho cam. Phải đi dọn cái bãi chiến trường mà cậu gây ra kìa, đường đường là chủ tịch một công ty lớn giờ phải đi dọn rác cho tiểu nô ngốc của mình. Haizz.

    Hắn chỉ mất năm phút để dọn xong ngồi trên giường nhìn xuống tiểu nghịch ngợm bị phạt

    - Em.. hức.. đau quá. - cậu níu góc áo của hắn lay lay nói. Cũng củ còn 3 phút, tha cho em vậy

    Hắn bế cậu lên đùi, nhìn cái đầu gối bầm tím mà sót. Dương Dương thừa cơ hội vùi đầu vào ngực hắn dụi dụi. Đáng chết mất. May cho em lằm đang bị thương không thì em chết với tôi.

    * * *hức.. em đau.

    - Là ai hư nên mới bị phạt như vầy đây? -nổi hứng trêu chọc bé một lát.

    * * *hức.. ăn hiếp người ta.

    - Không có ăn hiếp em. Từ bây giờ cấm em uống sữa chuối một tháng.

    * * *hức.. một tháng rất lâu.

    - Ai kêu hư chi, ráng chịu cho tôi.

    - Oa.. người hung dữ- tự nhiên hắn lớn tiếng liền chọc cậu khóc toáng lên.

    Họ cứ thế đầm ấm bên nhau suốt cả buổi

    * * *

    Chap mới đê, mại dzô, mại dzô. Tui ngược bạn thụ nhìu òi giờ ngọt xíu cho zui

    Ai đọc rảnh rảnh vote dùm tui nga~

    ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ (。・ω・。) ノ♡~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng hai 2021
  8. Nikita

    Bài viết:
    0
    CHAP 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Haizz. Học đúng là chán a~. Hổng có vui như cậu nghĩ chút nào. Mặc dù chủ nhân đã kêu một anh gia sư siêu cấp đẹp trai dạy cho cậu nhưng chung quy cậu vẫn rất rất là ghét học lun nga.

    Hạ Dương nãy giờ lo nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng, nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng, nhìn thấy con đường chạy thẳng vào tim, thấy sao trời và đột ngột cánh chim, như sa, như ùa vào buồng lái mà quên không tập trung vào bài giảng, anh thầy nãy giờ gọi mãi mà cậu vẫn không nghe. Anh phải la lên thì bé con mới tỉnh lại, tay ghi ghi gì đó sau tập cậu.

    - Anh thầy ghi ghi gì vậy a~

    - Anh ghi lại lỗi của em để lát Dật Vân xử. - câu nói mang đầy ý cười.

    - Hoi hoi anh thầy đừng có ghi mà, ngài ấy sẽ đánh em mất. - cố gắng trưng ra bộ dạng đáng yêu hết cỡ.

    - Đây là luật rồi, nếu nãy giờ em ngoan ngoãn nghe giảng thì đâu có chuyện này. - mấy chiêu này tuổi gì với anh, con thỏ ngốc nhà anh cũng làm hoài chứ đâu.

    Hạ Dương nghe xong thì yểu xìu cố gắng ngoan ngoãn, im lặng hết mức có thể để cái mông nhỏ được an toàn. Nhưng mà nãy giờ có nghe giảng đâu mà làm được bài chứ kết quả là bài phát ra chỉ thấy mực đỏ khoanh đầy tập, còn có con 2 đỏ chót đập vào mắt cậu. Thôi xong, kì này nát mông rồi.

    - Em đang giỡn mặt với tôi? - Đông Quân tức giận cũng cực kì đáng sợ nga.

    - Hong có, hong có giỡn mặt mà.

    - Lát nữa em đem bài tập này đưa Dật Vân kí. - anh nói rồi bỏ về.

    - Dạ.. -đứa nhỏ ỉu xìu lên tiếng, hôm nay thảm rồi..

    * * *

    - Alo, hôm nay Hạ Dương học thế nào rồi?

    - Về mà hỏi nhóc con nhà cậu.

    - Nó gây chuyện gì rồi à

    - Ukm, tôi có ghi lại ở sau tập để lát cậu về xem rồi đó.

    - Vậy được rồi, tạm biệt.

    - Bye.

    Hắn hôm nay là muốn về sớm xem con mèo ngốc nhà hắn học hành kiểu gì mà chọc tức một con người như cậu ấy. Để tôi xem em gây họa gì.

    Nghĩ rồi anh bàn giao công việc cho thư kí rồi quay về nhà.

    - Ch.. ủ nhân, sao h.. ôm nay ngài về sớm vậy a~

    - Hôm nay học thế nào rồi? - tự nhiên nhắc đến học làm cậu chột dạ.

    - D.. ạ cũng được ạ - sợ rồi nga

    - Đưa tập tôi xem. - để xem em học "tốt" thế nào.

    - Như này mà em kêu cũng được là thế nào?

    Hắn tức giận ném cuốn tập xuống chỗ bé com đang đứng dọa cậu giật mình. Hắn không nghĩ là tệ đến mức này, thằng bạn thân của hắn đâu phải dạng vừa mà không dạy được cho cậu. Chỉ có thể là do không tập trung thôi.

    * * *hức.. em xin lỗi, ngài đừng giận.

    - Em là đang chống đối tôi?

    - Kh.. ông có.. hức.. không có mà.

    - Đi lại tủ lấy roi mây cho tôi!

    * * *hức.. đừng đánh.. hức.. đau.

    - Tôi không muốn nhắc lại lần hai.

    Biết sao giờ, hắn giận thật rồi. Lại còn muốn đánh cậu bằng roi mây nữa chứ. Hôm nay toang rồi, tới ông Giáo cũng không cứu được cậu.

    * * *hức.. chủ nhân.. hức.. roi- cậu đưa roi cho hắn.

    - Đánh chưa mà khóc? - dạo này học đâu ra tính nhõng nhẽo này nữa.

    * * *hức.. em x.. in lỗi.. hức..

    - Lên giường nằm sấp, quần cởi, gối kê cao mông.

    - Có thể không..

    - Gấp đôi - hắn cắt ngang lời cậu

    - Em cởi..

    Cậu làm theo lời hắn lên giường nằm sấp, gối kê bên dưới làm mông bị đẩy cao lên, hắn lại không cho cậu mặc quần khiến cậu ngượng đỏ mặt vùi đầu xuông gối.

    - Bao nhiêu roi? - hắn quan sát thái độ mèo con.

    * * *hức.. một.. hức một thôi được không?

    Vút.. CHÁT

    - A.. ư.. hức.. em xin lỗi.

    Một roi với 9/10 phần lực đáp xuống mông cậu phá ra lằn roi tím sẫm khiến cậu khóc nấc lên.

    - Bao nhiêu? - hắn quát

    * * *hức.. 20 roi huhu

    - Được. - hôm nay phải dạy dỗ em đàng hoàng mới được.

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát.

    - A.. ô.. đau, cầu ngài nhẹ.. hức.. nhẹ thôi.

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát.

    - A.. hức.. ác độc.. hức.. đánh đau.. ô.

    Cậu đau quá bèn lấy tay ra xoa, mông mới qua chưa được nữa chặn đường thì tím sẫm còn có một lằn rướm máu phá ra.

    - Ai cho em xoa?

    - Em.. hức.. em đau.

    - Để hai tay ra sau mông, xòe ra- dù sao cũng không thể đánh lên mông nữa.

    * * *hức.. dạ. - cậu đưa tay nhỏ ra sau mông, hết thương cậu rồi chứ gì. Đánh đau như vậy.

    Vút.. chát.. chát.

    - A.. hức.. tha, c.. ầu người.

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát.. chát

    - A.. huhu.. Dương Dương biết sai rồi.

    - Được rồi, tha cho em. - hôm nay tức giận quá đánh bé hơi nặng tay, thôi tha vậy.

    * * *hức.. em xin lỗi- cậu quỳ lên khoanh tay lại ngoan ngoãn xin lỗi hắn.

    Dật Vân tiến lại bế tiểu ngốc lên, tay vuốt lưng cho cậu điều hòa nhịp thở. Cậu biết được tha thì dụi đầu vào cổ hắn làm nũng.

    - Ngài đánh em đau.

    - Được rồi lần sau sẽ kiềm chế lại *tui nghe là tui thấy xạo rồi á*

    - Ngài la em nhìu

    - Giờ tôi bù cho em

    - Ngài còn ném tập em.

    - Do tôi tức giận quá.

    - Ngài còn.. ưm..

    Cậu chưa nói hết câu môi nhỏ liền bị hắn ngậm lấy, lưỡi hắn luồn sâu vào bên trong tách hàm cậu ra tìm kiếm chiếc lưỡi rụt rè kia. Em nói nhiều, tôi liền khóa môi em tiểu bảo bối. Sau một hồi day dưa khiến cậu không còn thở nỗi hắn mới luyến tiếc buông ra.

    - Đáng ghét.. hức.. đây là nụ hôn đầu của em đó.

    - Vậy để tôi chịu trách nhiệm với em.

    Nói xong hắn đè cậu xuống lột phăng đống đồ vướng víu trên người cậu rồi cả hai mây mưa với nhau suốt cả đêm. Cuối cùng cả nụ hôn đầu với cả lần đầu của cậu đều bị hắn một đêm lấy sạch.

    * * *
     
  9. Nikita

    Bài viết:
    0
    CHAP 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cầu VOTE

    * * *

    Dạo này chủ nhân của cậu toàn đi làm tới tối thui mới về, không ai chơi với cậu hết a. Hôm nay cậu chuẩn bị hết rồi, nhất định phải giữ ngài ấy lại mới được.

    Cậu lon ton chạy lại chỗ Dật Vân đang ngồi

    - Chủ nhân..

    - Hửm? - hắn cắm mặt vào laptop mà chẳng thèm nhìn cậu.

    - Một ngày ngài đi làm được bao nhiêu a?

    - Rất nhiều, em không biết đâu- hắn nghe câu hỏi của cậu thì gập máy xuống di mắt xuống con người đang tỏ vẻ bối rối trước mặt.

    - Có chuyện gì à?

    - Em chỉ có nhiêu đây thôi, hôm nay ngài có thể ở nhà với em được hong? - tay nhỏ lấy trong túi ra tờ 200 ngàn.

    Đối với cậu thì đây là số tiền rất lớn nhưng cậu không biết một ngày hắn làm hơn số tiền này gấp trăm lần.

    - Tiền đâu ra có? - giọng hắn bỗng trầm lạ thường.

    - E.. em để dành - chết cậu quên mất chuyện này, đành bịa ra một lý do.

    - ĐÂU RA? - hắn quát, cậu hôm nay còn dám nói dối hắn.

    - E.. m l.. àm thêm - giờ chắc tiêu rồi.

    - Lên phòng! - hắn đi lên phòng trước, hắn cần bình tĩnh nếu không hắn có thể sẽ đánh hỏng cậu. Huống hồ gì trong chuyện này một phần cũng tại hắn.

    - Chủ nhân..

    - Câm miệng! Tôi đã cho em nói chưa? - cậu lắc đầu, mắt đã phủ một tầng nước.

    - Quỳ ở đây, hướng vào tường.

    Cậu ngoan ngoãn quỳ xuống quay mặt vào tường, không kiềm được ủy khuất mà nức nở.

    Một lúc sau hắn quay lại, trên tay cầm theo thước gỗ, roi da và roi mây.

    - Đứng lên.

    * * *hức..

    - Đánh chưa mà khóc?

    - *lắc đầu*

    - Bây giờ qua từng tội, tôi hỏi em trả lời nêu em dám nói dối thì tôi sẽ dùng đến roi da, đã rõ? - hắn cầm thước gỗ lên.

    - D.. ạ - cậu quệt nước mắt trả lời

    - Đầu tiên, tôi có phép em nói dối?

    - D.. ạ kh.. ông.. hức..

    - 20 thước, xòe tay.

    * * *hức.. ân. - cậu chậm rãi xòe tay trái ra.

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát.. chát.

    - Ư.. - cậu sợ hắn la nên không dám khóc lớn, chỉ nén đau mà cắn môi.

    - Đau thì khóc ra, không cắn môi - hắn nhìn cậu vậy cũng xót lắm chứ, dọa em sợ rồi.

    - Ân.. hức..

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát.. chát.

    - Ư.. em chỉ muốn.. hức.. người chơi với em thôi mà. - những lời này là cậu ủy khuất nói ra.

    - Nếu em muốn có thể trực tiếp nói với tôi, em có làm vậy không?

    - D.. ạ không - sao lúc đó cậu không nghĩ ra ta?

    - Vậy ta tiếp tục, tay kia. - giọng nói chắc nịch tỏ vẻ cậu không thể thương lượng, chỉ có thể thuận theo.

    - Â.. n. - cậu xòe bàn tay phải ra.

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát.. chát.

    - A.. hức.. e.. m s.. ai r.. ồi

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát.. chát

    - Ư.. hức.. e. M x.. in l.. ỗi

    - Tiếp tục. - hắn bỏ thước gỗ xuống cầm roi mây lên.

    - Em ra ngoài đi làm có xin phép tôi?

    * * *hức.. d.. ạ ch.. ưa

    - 10 roi vào bắp chân.

    * * *hức.. chủ nhân c.. ầu ngài, r.. ất đ.. au

    - Nghe lời

    Câu nói rất đỗi bình thường nhưng qua miệng hắn lại khiến cậu sợ phát run, không dám phản kháng.

    * * *hức.. - cậu quay ngang người đứng lên chiếc ghế hắn đã chuẩn bị sẵn.

    Vút.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT.

    - Oa.. hức.. đau e.. m kh.. ông d.. ám n.. ữa

    Hắn dùng tới 9 phần lực đánh xuống bắp chân cậu khiến những lằn tím nổi lên, cậu đau đến xanh mặt.

    Vút.. chát.. chát.. chát.. chát.

    - Nh.. ẹ.. hức.. nhẹ cầu ng.. ười.

    Dù đã giảm lực nhưng vẫn là quá sức với Hạ Dương, bé con khóc đến mơ hồ nhưng lại không dám nhúc nhích. Hắn lại cố tình đánh trùng nhau khiến chân cậu như muốn phế đi vậy.

    - Ba roi nữa, đếm cho tôi.

    - Â.. n.. hức..

    Vút.. chát.. chát.

    * * *một.. hai.. hức.. nh.. ẹ l.. àm ơn

    VÚT.. CHÁT

    - A.. ba.. hức.. huhu

    Roi này hắn đánh hết lực khiến vết roi rách ra chảy máu, máu chảy xuống tận gót chân. Cậu khóc đến thương tâm, đau đến không thể nhấc chân, càng không dám xoa sợ hắn giậm.

    - Cuối cùng, em ra ngoài bằng đường nào?

    - E.. m đi c.. ửa ch.. ính

    - Em đã phạm luật - hắn cầm roi da lên.

    -.. hức.. em l.. à l.. eo cửa s.. ổ.. hức.. ngài đừng đánh.

    Cậu đúng là ngốc hết mức, cửa chính nhà hắn bao nhiêu là người canh, cậu có ra hay không sao hắn không biết được chứ.

    - Muộn rồi, chống tay xuống đây, đưa mông ra - hắn chỉ ra phía bàn.

    - E.. m x.. in l.. ỗi.. hức đừng đánh.

    - Tôi không muốn nhắc lại lần hai. - hắn lườm cậu.

    * * *hức.. ng.. ài nh.. ẹ- cậu ngoan ngoãn làm theo, biết vậy đã nói thật rồi.

    - 5 roi - ít thôi, hắn muốn kết thúc trận đòn này thật nhanh, dù gì đây cũng là roi da.

    - Ân.. hức..

    VÚT.. CHÁT.. CHÁT.. CHÁT

    - Aa.. hức.. tha.. hức.. không dám nữa.

    Hắn dồn hết lực đánh xuông khiến mông cậu rướm máu, lớp quần mỏng cũng không đỡ được gì nhiều cho cậu.

    VÚT.. CHÁT.. CHÁT.

    - Ư.. hức.. em xin lỗi.

    Hắn đánh xong thì cất roi vào tủ rồi ngồi trên giường nhìn cục ngốc đau đến không dám nhấc chân lên đi vừa buồn cười vừa xót.

    * * *hức.. đánh xong còn không.. hức.. dỗ người ta - cậu là đang ủy khuất.

    - Em nghĩ mình đáng được dỗ sao- miệng nói thế nhưng vẫn lại bế bé con lên nựng mà bé.

    - Em.. hức.. ngoan mà. - cậu chu mỏ cãi.

    - Em làm gì mà ngoan

    - Em vừa mới ăn đòn ngoan xong. - cậu ngái ngủ trả lời

    Hắn nhịn cười đến nội thương với câu trả lời của cậu, dỗ được một lúc thì cậu dụi đầu vào lòng hắn ngủ mất. Hắn chăm sóc vết thương xong ôm cậu ngủ một mạch đến sáng. Lâu nay bỏ bê em rồi, phải bù lại thôi..

    * * *

    - Dạo này chỉ có mỗi chuyện nghĩ lí do cho thằng nhỏ bị đập thôi tui cũng không nghĩ ra nữa a~ (@´_`@)

    - Mọi người ủng hộ tui típ nhe. Yêu mọi người

    (*^ω^) 八 (⌒▽⌒) 八 (-‿‿-) ヽヽ (⌒ω⌒) 人 (=^‥^=) ノ (っ˘▽˘)
     
  10. Nikita

    Bài viết:
    0
    CHAP 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dạo này Dật Vân sắp xếp công việc để dẫn Hạ Dương đi chơi bù lại mấy ngày bỏ bê, tiện thể rủ thêm Đông Quân và thỏ cưng nhà cậu ta theo.

    - Chào chú, chào bạn con tên là Hạ Vũ.

    Núp sau lưng Đông Quân là một cậu bé rất dễ thương, nước da trắng nõn nà không tì vết, khuôn mặt mũm mĩm hồng hào trông rất yêu. Nhưng tính cách có phần hơi rụt rè, trẻ con mặc dù cậu cũng đã 16 tuổi rồi.

    - Chào, mình tên là Hạ Chi Dương a~- Hạ Dương vui vẻ trả lời.

    Sau màn chào hỏi họ cùng nhau đến công viên giải trí để chơi. Hai bạn nhỏ cứ nắm tay nhau đi tung tăng hết khu mày khu khác mặc cho hai người lớn vất vả chạy theo. Đi muốn hết cái công viên thì trời cũng đã tối, hai bạn nhỏ ngồi lên một cái ghế đá thở hổn hển.

    - Anh ưi! Bé cưng muốn uống nước- Hạ Vũ hướng phía Đông Quân nói. Ở nhà với anh, hai người rất thân mật nên mới có cách xưng hô này.

    - Vậy chúng ta đi mua chút gì đó uống- Đông Quân nựng má bé nói.

    - Nhưng tụi em mệt lắm, hay anh thầy đi mua đi a~- Con mèo con lại dở thói lười biếng.

    - Vậy anh sẽ đi mua nước!

    - Nhưng bé cưng cũng đói è è ra rồi nè- Hạ Dương chu mỏ nói tay còn chỉ chỉ vào bụng, điệu bộ cực kì dễ thương.

    - Vậy tôi đi mua nước, Đông Quân mua đồ ăn hai em ngồi đây không được đi đâu hết, rõ - Dật Vân nghiêm túc ra lệnh, hôm nay hắn chỉ muốn cho mấy nhóc chơi vui chứ không mong xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

    - Dạ - hai bé đồng thanh.

    Hai người dặn dò kĩ lưỡng xong liền chạy đi mua thức ăn, đồ uống.

    - Hạ Dương nói xem sao họ đi lâu thế?

    - Tớ không biết. Nhưng mà họ mới đi chưa đầy 3 phút nữa a- Hạ Dương nhìn đồng hồ lắc đầu nói, người bạn này của cậu đúng là hỏng có kiên nhẫn gì hết trơn.

    - Hạ Dương à, bướm kìa, bướm kìa! - cầu thích thú reo lên

    Hai cậu nhóc đã 16 tuổi đầu thấy bướm liền nhanh nhảu đuổi theo mà quên mất lời dặn dò của hai con người to bự kia, mãi cho tới khi chú bướm bay mất thì hai bé cũng lạc mất rồi..

    - Hạ Dương ưi.. hức.. chúng ta đang ở đâu? - Hạ Vũ sợ sệt nhìn xung quanh, đây không phải công viên..

    - Tớ không biết, chắc là chúng.. chúng ta lạc mất rồi, cậu.. cậu bình tĩnh cãi đã - Dương Dương biết mình phải bình tĩnh nhưng nói cho cun cun vậy thôi người cậu cũng run muốn chết rồi đây nè.

    Hai đứa bé đảo mắt nhìn xung quanh, đúng là không có chút kí ức gì về nơi này hết. Đây là một con đừng vắng mà trời cũng tối rồi, mọi người thường hay nói trời tối như vầy là dễ gặp ma lắm a~

    - Này hai chú em đi đâu đấy?

    Không biết nên vui hay nên buồn nữa. Vui vì đây không phải là một con ma, còn buồn là vì đây là một tên đàn ông nhìn không có.. an toàn cho lắm.

    Tên đàn ông tới bóp chặt cằm Hạ Dương tên cười bỡn cợt. Mùi thuốc lá khó chịu phả vào mặt cậu khiến cậu sợ sệt run rẩy.

    - Nhìn hai chú ngon đấy, muốn chơi cùng anh đêm nay không.

    Hắn định chồm tới chỗ hai cậu thì..

    CỐP

    Từ đằng sau sát khí từ Dật Vân và Đông Quân tỏa ra làm không khí xung quanh giảm xuống vài độ, trên tay Dật Vân còn cầm một thanh gỗ nhuộm máu, bên dưới là tên đàn ông bị đánh cho không rõ sống chết. Hạ Dương bị ánh mắt của hắn bức cho rơi lệ sợ hãi quỳ xuống.

    - Đi về!

    Hạ Vũ bì Đông Quân gắt gao nắm chặt tay kéo về, chậm một chút thôi có thể anh sẽ không gặp bé con lần nào nữa. Còn Dật Vân thì hết sức tức giận bỏ ra xe, Hạ Dương cố gắng chạy theo, hai chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Trên xe hai cậu không ai dám lên tiếng sợ chọc người kia thêm phần tức giận. Hai người lớn thì nắm chặt vô lăng kiềm chế sự tức giận. Chân gì mạnh ga hết cỡ cứ thế về đến nhà

    * * *Nhà Đông Quân - Hạ Vũ-------------

    Vừa về đến nhà anh kéo bạn nhỏ vào nhà ôm chặt vào lòng, bạn nhỏ cứ đem hết sợ hãi từ nãy đến giờ khóc ra, tay vòng ra sau ôm chặt lấy lưng rộng lớn của anh tìm kiếm sự ấm áp. Anh cúi xuống chiếm lấy bờ môi nhỏ ngọt ngào của cậu, lưỡi anh dò soát, khuấy động khắp khoang miệng ai kia, cậu cũng không phản kháng mà vô cùng hợp tác với anh, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau đến khi cậu bị hút hết dưỡng khí, đấm nhẹ vào ngực anh thì cả hai mới luyến tiếc buông nhau ra. Anh bế cậu vào lòng dỗ cho cậu dần nín khóc, đến khi chỉ còn nghe tiếng thút thít nhỏ phát ra từ con thỏ mau nước mắt kia anh mới lên tiếng.

    - Bé cưng của anh hôm nay rất là hư đó - vẫn là giọng nói dịu dàng đó nhưng vẫn pha thêm một chút thất vọng, anh là không nỡ dọa sợ bé con của anh.

    - Bé xin.. hức.. lỗi anh- cậu nức nở, cậu làm anh buồn rồi, cậu thật là hư quá đi..

    - Anh rất rất là giận bé cưng đó- anh thả cậu từ trên người mình xuống. Cậu tưởng anh bỏ rơi mình thì hoảng cả lên.

    - Anh.. hức.. đừng buồn bé.. hức.. anh muốn gì cũng được. - cậu gấp rút nói

    - Thật là muốn gì cũng được - anh khẽ mỉm cười nhìn bộ dạng ngốc nghếch của bé cưng.

    - *gật đầu*

    - Không có gật đầu bé cưng.

    - Dạ anh muốn gì bé cũng được - trẻ nhỏ dễ dạy

    - Vậy nếu anh muốn đánh đòn bé cưng? - anh nâng cằm bạn nhỏ gặng hỏi

    * * * bé sợ đau nga

    - Không muốn cũng được, vậy anh đi.

    Anh quay lưng bỏ đi thì góc áo bị vật gì kéo lại. Hạ Vũ một tay níu góc áo anh một tay vân vê áo mình mặt cuối xuống đất, mắt còn ươn ướt hồng hồng nữa cậu đây là một bộ dạnh cực kì ủy khuất, làm anh chỉ muốn ôm ôm nựng nựng con thỏ này một chút. Nhưng tiếc là hôm nay cậu rất hư.

    - Bé cưng đồng ý, anh đừng đi mà.

    Giọng nhỏ đến mức nếu anh không chú ý là không thể nghe được, gật đầu hài lòng anh lại tủ lấy thước gỗ, cây thước này anh thường chỉ lấy ra để dọa cậu khi cậu hư. Vậy mà giờ cậu bắt anh phải dùng đến nó thật rồi..

    - Cởi quần, lên đây nằm - anh chỉ chỉ lên đùi mình.

    * * *hức..

    Hạ Vũ kéo cái quần yếm lẫn quần con để ra đất, cậu bán khỏa thân đi lại chỗ anh mà nằm xuống, tầm mắt rơi xuống sàn nhà, hạ thân nhô cao chờ thụ phạt, chân phải nhón lên mới chạm được đất. Chung quy toàn bộ quá trình là rất ngoan ngoãn. Anh nhìn thấy tai thỏ đỏ ửng lên như trái cà chua chín, cậu là đang ngượng nha. Đáng yêu chết mất.

    - Vì đây là lần đầu nên anh đánh bé 20 bạt tay và 10 thước, có ý kiến?

    Anh định là đánh hết bằng thước luôn nhưng do xót bé con quá mới đổi hơn một nữa thành bạt tay, Đông Quân anh đúng là không có tiền đồ!

    - Dạ không ạ - cậu hôm nay phải ngoãn ngoãn nhận phạt mới được.

    Chát.. Chát

    - Ư.. hức.

    Hai bạt tay rơi xuống ngay giữa mông để lại một vệt hồng nhạt dù sao anh cũng không dùng lực nhỏ nhẹ gì, mới hai bạt tay thôi mà Hạ Dương đã đau muốn xỉu rồi a~

    Chát.. Chát.. Chát.. Chát.. Chát.. Chát.. Chát.. Chát

    * * *hức.. đau.

    Qua mười bạt tay hạ xuống mông cậu trải đầy vệt đỏ sẫm vì trong lúc đánh anh liên tục tăng lực, hai chân cậu quấn vào nhau mong giảm bớt cái đau nhưng cũng chẳng giảm được bao nhiêu.

    Chát.. Chát.. Chát

    - Bé.. hức.. xin lỗi anh.

    Anh nhìn bé con bên dưới nảy người theo từng đòn đánh xuống cũng đâu dễ chịu gì, anh mong trận đòn này kết thúc sớm một chút. Dù sao cũng là lần đầu bé bị đánh mà.

    Chát.. Chát.. Chát.. Chát.. Chát.. Chát.. Chát.

    - A.. huhu.. bé hong dám nữa.

    Anh ôn nhu xoa mông giúp bé con đỡ đau, dù gì vẫn còn một trận đòn đợi cậu nữa kìa. Mông cậu giờ nói hổi sưng lên một vòng rồi. Tội bé cưng của anh quá đi.

    - Được rồi ta tiếp tục, chỉ còn mười thước thôi bé cưng cố lên.

    - Ân.. hức.. - phải mạnh mẽ lên!

    Anh cầm thước lên nhịp nhịp lên mông tròn của cậu

    - Em đếm cho anh nha bé, nếu đếm sai hoặc không đếm thì anh sẽ đánh lại roi đó.

    - Bé cưng hỉu rồi anh.

    Vút.. Chát

    - A.. hức.. một a.. anh nhẹ

    Thước gỗ đánh thực không thể đùa được nha. Mới đánh xuống một thước mà đem con thỏ mới vừa nín kia khóc trở lại.

    Vút.. Chát

    - Ưm.. hức.. hai.. bé hong dám hư nữa.

    Vút.. Chát

    * * *hức.. ba.. anh tha bé.

    Vút.. Chát

    - A.. bốn rồi anh.. hức..

    Vút.. Chát

    * * *hức.. năm.. anh thương bé đi.

    Đau lòng chết anh mất. Dẹp dẹp không đánh nữa. Cậu nhắm mắt gồng người chờ thước đánh xuống nhưng chờ mãi vẫn không có gì.

    - Anh không phạt.. hức.. bé nữa hả anh?

    - Ai nói anh không phạt nữa? Còn bao nhiêu thước thì đổi lại bo bo anh bấy nhiêu cái, nhanh lên.

    Anh đặt bé ngồi lê đùi mình tránh đi vết thương đau của bé, đưa má xuống trước mặt bé. Bé con nghe thấy hình phạt nhẹ hều thì vui vẻ hun bo bo lên mặt anh.

    - Được rồi! Ta đi ngủ thôi bé

    - Ân! Đi thôi.

    - Ai ngoan nhất nhà!

    - Bé ngoan nhất nhà!

    Anh bế cậu vào phòng sức thuốc rồi cả hai nằm đùa giỡn với nhau một chút thì em bé của anh chìm vào giấc ngủ.

    Hong biết Hạ Dương sao rồi ha?

    * * *

    Tui quay trở lại rùi đây!

    Chuẩn bị tinh thần đê sắp tới Hạ Dương ròi á

    (ㆁωㆁ) (ㆁωㆁ) (*´ω`*) (*´ω`*) (*´ω`*) (ㆁωㆁ) (ㆁωㆁ)
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...