

Giới thiệu
Tôn Thân Vương - người khiến kẻ thù nghe danh đã khiếp vía, nhưng lại vô cùng yêu thương Tiểu đệ của mình.
Nàng – một nhũ nương nhỏ bé – tận tâm tận lực chăm sóc Tiểu đệ của Vương gia, chỉ mong nhờ chút công lao ấy có thể đổi lấy tương lai ổn định cho con trai mình. Nàng luôn thầm hy vọng, một ngày nào đó, con trai nàng thể lọt vào mắt xanh của Vương gia, được hắn xem trọng và cất nhắc.
Không phụ lòng người, cuối cùng Vương gia cũng đã để mắt đến.
Chỉ là.. người hắn để tâm không phải đứa bé kia, mà chính là.. nàng!
Mùa hè tại Linh Nham Thiền Tự.
Thẩm Liên Hương ôm lấy Tiểu điện hạ đói bụng khóc nức nở không ngừng, dưới sự dẫn đường của nha hoàn, vội vã đi vào một gian thiền phòng để cho Tiểu điện hạ bú sữa.
Tiểu hài tử mới ba tháng tuổi không chịu đói được, khóc đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Vừa bước vào thiền phòng, nàng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý xung quanh, vội vã kéo áo lên.
Vì tiết trời nóng bức, nàng từ Đại Hùng Bảo Điện đi một mạch đến đây, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả thân mình, phần áo trước ngực cũng đã dính ướt, dĩ nhiên không thể cho Tiểu điện hạ bú ngay, phải lau rửa qua mới được.
Nha hoàn Đào Duệ đảo mắt nhìn quanh phòng, phát hiện trong phòng không có sẵn nước, vội vã chạy ra ngoài đi lấy.
Đúng lúc ấy, Tiểu điện hạ lại tè ướt cả tã lót, mà trong phòng chẳng có lấy một cái tã sạch nào để thay, Lục Lưu sốt ruột đến mức buột miệng mắng.
- Đám nha hoàn ở đây rốt cuộc làm việc kiểu gì vậy, trong thiền phòng chẳng chuẩn bị được gì cho Tiểu điện hạ cả. Nếu để Bùi ma ma biết được, e là đến da bọn họ cũng không giữ nổi. Thẩm di nương, ngươi trông Tiểu điện hạ, ta quay về xe ngựa lấy đồ.
Dứt lời, nàng đã như cơn gió chạy vụt ra ngoài.
Thẩm Liên Hương lúc này cũng khó chịu vô cùng, sữa căng tức đến mức tràn ra, nhưng lại không thể cho Tiểu điện hạ bú, đứa bé há miệng khóc không ngớt, tiếng khóc xé lòng.
Tiểu điện hạ là con út của đương kim Hoàng thượng và Hoàng hậu, không chỉ thân phận tôn quý vô song, mà còn được Thái tử cùng Trấn Quốc Tôn Thân Vương – hai vị ca ca cùng mẹ – vô cùng yêu thương và quý trọng.
Sau khi Trấn Quốc Tôn Thân Vương biết được Hoàng thượng cùng Hoàng hậu trong lúc du ngoạn Quảng Lăng đã hạ sinh Tiểu điện hạ, liền tức tốc ngày đêm không nghỉ, cưỡi ngựa chạy về Quảng Lăng.
Còn Hoàng hậu vì đã lớn tuổi rồi còn sinh con, thân thể suy yếu, được Hoàng thượng đưa đến đảo giữa hồ tĩnh dưỡng. Tiểu điện hạ còn quá nhỏ, nên được Trấn Quốc Tôn Thân Vương ở lại Quảng Lăng chăm sóc.
Hôm nay là tiết Đoan Ngọ, Vương gia vốn đang xử lý quân vụ tại Mặc Thành cũng đặc biệt trở về Quảng Lăng, đưa Tiểu điện hạ đến Linh Nham Thiền Tự cầu phúc.
Nếu để Tiểu điện hạ đói đến sinh bệnh, hay vì khóc quá mà nhiễm lạnh, chỉ sợ cả nhà nàng đều gặp họa.
Thẩm Liên Hương tự nhiên lo lắng đến phát sốt, cũng càng đau lòng hơn, mồ hôi trên người càng lúc càng nhiều, từ cổ chảy xuống ướt sũng cả người.
Mồ hôi tuôn như nước, dù nàng dùng khăn tay lau đến ướt đẫm cũng không thể khô được.
Thấy trên bàn có đặt một chén trà, nàng dứt khoát trước tiên vắt sữa vào trong chén, rồi dùng chén đút sữa cho Tiểu điện hạ.
Tiểu điện hạ quả thật đói lắm, ăn rất vội vàng. Chỉ một hơi đã uống hết cả chén sữa, Thẩm Liên Hương đang chuẩn bị vắt thêm chén thứ hai thì "két" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, một bóng người bước vào.
Thẩm Liên Hương tưởng là Đào Duệ quay lại, không thèm ngẩng đầu mà nói.
- Đào Duệ tỷ, cuối cùng tỷ cũng về rồi, mau giúp muội lau người đi, Tiểu điện hạ đói quá nên phải dùng chén mà uống sữa.
Nàng vẫn một lòng chăm chăm vào Tiểu điện hạ trong lòng, thấy người đứng ngoài cửa không động đậy, tính tình luôn nhu hòa của nàng cũng bắt đầu sốt ruột, giục giã.
- Đào Duệ tỷ, tỷ nhanh qua đây đi, Tiểu điện hạ chờ không nổi nữa rồi..
Vừa nói, vừa ngẩng đầu lên, ngay lập tức một gương mặt lạnh lùng, cao quý đến cực điểm bỗng đập vào mắt.
Gương mặt ấy vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, chỉ mới lúc nãy nàng còn thấy qua trong Đại Hùng Bảo Điện - chính là Tôn Thân Vương!
Thân thể Thẩm Liên Hương lập tức cứng đờ, cả khuôn mặt đầy vẻ bối rối và hoảng loạn, theo bản năng liền quay người đi.
Vương gia chẳng phải đã biết nàng ôm Tiểu điện hạ xuống để cho bú rồi sao? Sao lại vào thiền phòng nghỉ ngơi của Tiểu điện hạ vào lúc này?
Đầu óc nàng trống rỗng, thẹn đến mức không thể chịu nổi, toàn thân nóng ran như bị lửa thiêu.
- Vương gia, nô tỳ.. nô tỳ đang cho Tiểu điện hạ bú..
Thiền phòng này không lớn, cũng chẳng có bình phong ngăn cách, từ cửa vào đến giường chỉ vài bước, cảnh nàng vừa vắt sữa cho Tiểu điện hạ, e là đã bị Vương gia trông thấy hết rồi.
Nhưng lúc này nàng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ nhiều như vậy, điều lo lắng nhất là Vương gia có thể sẽ trách tội nàng vì đã dùng chén trà cho Tiểu điện hạ uống sữa.
Vân Tuỳ Vũ đứng nơi cửa, dáng người cao ráo mà thanh lạnh, đôi mắt đen lạnh như hồ băng rọi thẳng vào tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Thẩm Liên Hương, lông mày khẽ nhíu lại.
Ánh nắng chiếu qua song cửa rọi xuống thân hình mềm mại ướt sũng của nàng, y phục mỏng nhẹ đã sớm bị thấm ướt, dính sát vào thân, khẽ khàng lộ ra đường cong nõn nà quyến rũ mê người.
Vừa bước vào, hắn liền trông thấy cảnh ấy.. làn da trắng mịn như tuyết, ánh lên sắc phấn óng ánh của nắng vàng chiếu lên, thân thể nõn nà như ngọc, mềm mại yêu kiều, hệt như một trái đào mật chín mọng, còn vương sương sớm, vừa ngọt ngào lại vừa e thẹn, quyến rũ mê người.
Vậy mà nàng lại còn dùng một tay nắm lấy.. cảnh tượng ấy quá mức xung kích, khiến sắc mặt hắn lập tức trầm xuống. Hắn vốn ghét nhất loại người bên dưới dùng thủ đoạn hèn hạ, dơ bẩn để trèo lên giường chủ tử, quyến rũ làm bậy. Mà loại to gan như nàng lại là lần đầu hắn gặp! Dám lấy cớ cho tiểu điện hạ bú mà lẻn vào thiền phòng của hắn. Giọng hắn trầm thấp, lạnh buốt, như băng sương ngàn năm.
- Ngươi thật to gan!
Thẩm Liên Hương sợ đến run rẩy toàn thân, ôm chặt tiểu điện hạ rồi quỳ xuống, mồ hôi từ chiếc cổ trắng mịn chảy từng dòng xuống dưới, gần như thấm ướt tấm lưng yêu kiều của nàng.
- Xin.. Vương gia thứ tội, nô tỳ.. nô tỳ ra quá nhiều mồ hôi, phải lau rửa sạch sẽ mới có thể cho Tiểu điện hạ bú được. Đào Duệ cô nương đã đi lấy nước sạch rồi, Tiểu điện hạ thật sự quá đói, nô tỳ.. liền.. tự tiện chủ trương, vắt sữa vào chén trà rồi đút cho tiểu điện hạ uống..
Giọng nàng nhẹ nhàng như nước, lại mang theo sự run rẩy vì sợ hãi, trong đó còn ẩn chứa nét yếu đuối cô tịch, khiến người ta bất giác thương xót, mềm lòng.
Chỉnh sửa cuối: