Tóm tắt tập trước:Mạc Tử Vy:" Hừ, Lý Ngọc Diệp, trong lời nói của cậu lộ ra rất nhiều sơ hở nha, cậu nghĩ mình là kẻ ngu à, đường xá khu nhà mình qau khu nhà cậu là hẹ thống cống nước ngầm tốt nhất Hoa hạ, hệ thống thoát nước cực kỳ tốt đến nổi không thể tốt hơn, còn nữa, có chuyện gấp, nhà cậu tổng cộng có ba người, tính luôn quản gia là bốn người, bộ không ai trong số bốn người gọi cho con trai bảo bối của tôi được à, mà tiểu Thiên thì tính nó tôi biết lắm, không dám đi về đâu, chưa dám cãi lời người lớn, gặp chuyện khó chút là lo lắng không yên."
La Thiên&Diệp ảnh hậu:"..." (Tác giả: *bắt tay lên trán thở dài*, mọi người à, thật tình là tui không hiểu sao tui có thể viết ra được những dòng này nữa.)
___Ta là đường phân cách tuyến đi ngang qua___
Diệp ảnh hậu:" Ách, Tử Vy à, mình xin lỗi mà, cũng tại mình hết, hậu đậu quá, nhất định sẽ không có lần sau đâu." Cô cười cười qua chiếc điện thoại, nhằm ý muốn Mạc Tử Vy đừng có mà đánh đến tận nhà mình. Nếu không lúc đó nhà mình sẽ tràn ngập khói thuốc súng mất.
Mạc Tử Vy hừ một tiếng, chỉ bảo lần sau đừng có mà hậu đậu như vậy rồi cúp máy, cũng không thèm chào yêu con trai bảo bối của mình mà đã cúp ngang, điều đó chứng tỏ cô vẫn còn đang rất tức giận. La Thiên u oán nhìn Diệp ảnh hậu, trề môi nói:"Cô ơi, mẹ con giận lây sang con luôn rồi."
Diệp ảnh hậu đưa tay vuốt ve đầu La Thiên, miệng liên tục nói không sao, không sao đâu tiểu Thiên, thậm chí cô còn ngẫu hứng đến nỗi bày mưu tính kế giúp La Thiên làm mẹ cậu bớt giận nữa. (Tác giả: mọi người à, đây là lần thứ hai tui thắc mắc không hiểu tại sao tui lại có thể viết ra được những dòng này nữa. Đọc lại mà da gà nổi đầy cánh tay, sến quá.)
Buổi trưa, sau khi ăn xong, rãnh rỗi quá nên cậu đi phụ cô đầu bếp làm bánh ngọt. Cô đầu bếp thì đang nhào bột, La Thiên thì đang quậy sữa, bột, bơ lại với nhau. Cô đầu bếp vừa nhào vừa nói:" Tiểu Thiên, cháu và thiếu gia thân nhau thật, đây là lần đầu tiên cô thấy Tần Mạc có những hành động khác lạ như vậy đó."
Trên đầu La Thiên xuất hiện đầy những dấu chấm hỏi, thắc mắc nhìn cô đầu bếp:" Là sao cô? Cháu thấy anh Mạc cũng bình thường như mọi ngày mà." Cô đầu bếp nhào bột xong, quay đi lấy những khuôn làm bánh được xếp gọn gàng trong tủ, nói đùa:
"Trời, tiểu Thiên, con nói gì lạ vậy, thiếu gia ở nhà vốn nổi tiếng là một cục nước đá vạn năm, chỉ mở miệng khi thật sự thấy cần thiết, ngay cả căn phòng nó ở cũng cấm người nhà vào, huống chi con là người ngoài nữa chứ, hôm qua chính mắt cô nhìn thấy thiếu gia Tần Mạc hốt hoảng đưa con lên phòng của nó, còn luôn miệng bực bội hỏi bác sĩ tới chưa, lúc đó nhìn thiếu gia nổi nóng đến mức muốn phá banh cả khu biệt thự này cô còn lầm tưởng cô sắp phải dọn ra ngoài nữa chứ, haha, đưa thau con đã đánh đều cho cô, để cô đem đổ vào khuôn làm bánh nào."
La Thiên hóa đá khi nghe những gì cô đầu bếp nói, nhớ lại mới thấy anh Mạc đối xử với mình có khuynh hướng hơi đặc biệt chút so với những người khác nhưng mà chắc là do mình đã giúp cho anh Mạc vụ hợp đồng làm thực tập sinh nên anh thể hiện với cậu khác với tất cả mọi người. (Tác giả: ừ, chắc là do hợp đồng làm thực tập sinh, giờ tui mới nhận ra bạn thụ La Thiên không những ngạo kiều mà còn ngu ngốc nữa chứ, Tần Mạc thì sắp nhận ra tình cảm của mình, còn La Thiên, chậc, tự nhiên cảm thấy con đường truy phu của anh rất gian nan.)
La Thiên:" Bác gái con về trước nha, con có công chuyện bận rồi." Diệp ảnh hậu phá lên cười, đùa giỡn nói:" Ui cha, con mới có mười lăm tuổi, đây là độ tuổi chỉ biết ăn và chơi, con làm gì mà có công chuyện bận như người lớn thế chứ, ở lại chơi rồi đợi tiểu Mạc về nhà ăn trưa luôn tiểu Thiên."
Cậu cũng muốn ở lại lắm nha, nhưng cậu còn phải về quản lý chuyện công ty nữa, ngày thường chuyện học đã ngốn hết thời gian làm việc của cậu rồi, nay bệnh nghỉ thì nên tranh thủ mà làm việc:" Dạ thôi bác gái, cháu có công chuyện thật mà, bửa khác nha bác gái, cháu đi trước đây."
Diệp ảnh hậu ú ớ nhìn theo, quay qua nhìn quản gia trẻ tuổi Chu Huy hỏi:"Bộ nhà mình có hồng thủy mãnh thú hay sao mà ta thấy tiểu Thiên chạy như bị mãnh thú đuổi vậy." Chu Huy nghe vậy chỉ biết câm nín, quay mặt tự ngẫm, Diệp phu nhân đóng nhiều phim hành động quá nên bị nhiễm mất rồi.
Công ty Phong Hoa, tại phòng tổng giám đốc, La Thiên đang chuyên chú phê duyệt công văn thì thư ký Thiên Binh gõ cửa đi vào, nói:" La Thiên, có người đột xuất đến thăm cậu này." Khi nói đến hai chữ đột xuất anh nhấn âm rất mạnh nhằm ra hiệu cho La Thiên. La Thiên nhíu mày, vẻ mặt chán ghét nói:" Lại là ông ta à, cho ông ta vào đi." Nói đoạn, cậu đứng dậy chỉnh lại caravat, chỉnh sửa lại bàn làm việc và ngồi xuống nhìn ra cửa, đồng thời còn đeo lên mặt khuôn mặt nghiêm túc.
Người đẩy cửa vào lúc này chính là vị tổng giám đốc đáng ghét hôm nọ (Tác giả: là vị tổng giám đốc ở công ty Thiên Thịnh, là chú họ của La Thiên, nếu các bạn còn thắc mắc xin xem lại chương 4: Phong ba nơi phòng tập.)Người chú họ đó vừa vào phòng là đã tỏa ra uy áp, ngồi xuống ghế sofa giữa phòng, tay gác lên thành sofa với giọng điệu ra lệnh:" La Thiên, lại đây rót nước cho chú uống đi con."
Thiên Binh đứng kế bên không khỏi co rút khóe miệng, anh thầm nghĩ, ông nội này là đến khảo sát công ty hay là đến sai sử người khác nữa. La Thiên híp mắt cười nói:" Dạ thưa tổng giám đốc, việc đó là việc của thư ký, tôi là tổng giám đốc của một công ty lớn mà phải làm cái việc này thì còn mặt mũi nào mà gặp nhân viên cấp dưới nữa chứ, Thiên Binh, giúp tôi rót nước cho vị tổng giám đốc này đi."
Chú hai:" Con nói chuyện sao xa cách quá tiểu Thiên à, chú có lòng tốt muốn đến đây khảo sát công ty xem công ty con có những con sâu làm rầu nồi canh nào không, sẵn tiện thấy con có khó khăn gì thì chú giúp luôn một thể, con nói làm như chú đến đây để quậy phá không bằng."
La Thiên&Thiên Binh [thì đúng là đến để quậy phá mà]. La Thiên cười càng tươi hơn, bông đùa đáp trả:" Chú hai nói gì kỳ cục quá, con cũng đâu có ý nói chuyện mang ý tứ xa cách đâu, còn về việc công ty con có con sâu nào hay không thì chú cứ yên tâm, chuyện đó con lo được mà, nãy giờ chú uống nước xong rồi, con dẫn chú đi khảo sát công ty."
La Thiên đứng dậy làm động tác mời, Thiên Binh thì ra trước mở cửa sẵn, hai người cũng không ai thèm để ý đến khuôn mặt như bị táo bón của chú họ kia, ông ta bóp chặt tay, đứng dậy và đi ra khỏi phòng trước.
La Thiên vừa đi vừa nói:" Thưa tổng giám đốc, như đã nói trong bản phát triển kế hoạch lần trước, công ty hiện tại sẽ chú trọng đầu tư vào những thực tập sinh còn đang trong độ tuổi đi học, chủ yếu là từ mười lăm đến hai mươi tuổi, tiềm năng của những đứa bé trong độ tuổi này rất lớn, nhiệt huyết, tuổi trẻ, sức lực, sự dẻo dai đều hơn hẳn các độ tuổi khác. Hiện tại, công ty đang tập trung đào tạo trong độ tuổi này được mười lăm thực tập sinh."
Tổng giám đốc cầm giấy của La Thiên đưa tới vừa đọc vừa càm ràm:" Cậu nói là công ty chỉ chủ yếu đào tạo các thực tập sinh từ độ tuổi này thì những thực tập sinh khác cậu bỏ rơi à, đưa tôi đến phòng của những thực tập sinh nằm ngoài độ tuổi này đi."
La Thiên đi đằng sau cười khinh bỉ, mở miệng châm chọc:" Tổng giám đốc nói sai rồi, tuy tôi nói công ty chủ yếu tập trung vào những thực tập sinh vàng này nhưng cũng không quên các thực tập sinh khác đâu, đây là công ty lớn mà làm gì giống như một số công ty có khuynh hướng thiên vị người nhà, ăn hiếp người ngoài chứ."
(Tác giả: đi thanh tra mà câu nào câu nấy cũng nói móc nhau, mệt a, La Thiên cố lên, lát tui sẽ đưa Tần Mạc đến support cho cậu. *cười gian xảo*).
Ông ta quay phắc lại liếc nhìn La Thiên một cái rồi đi vào thang máy đã mở sẵn, thang máy dừng lại ở lầu sáu, nơi có nhiều thực tập sinh đã trạc ngoài hai mươi tuổi. [ Thật ra, lầu nào cũng có thực tập sinh ngoài hai mươi tuổi cả, chỉ là ở tòa nhà B có tổng cộng 8 tầng, bốn tầng dưới là dành cho những thực tập sinh bình thường, bốn lầu trên là dành cho những học viên đặc biệt. Mà đã là học viên đặc biệt thì độ tuổi trạc ngoài hai mươi rất ít vì thật ra có nhiều người sắp lên được học viên thì lại bỏ cuộc.]
Ba người đàn ông với ba khí chất khác nhau đi trên hành lang, ai cũng là người có tướng mạo tốt, La Thiên thì mang nét đẹp của vương tử vườn trường, Thiên Binh thì mang nét đẹp một chàng giám đốc công sở, còn cái ông chú kia thì.... e hèm, bụng bia bà con à, có một tốp thực tập sinh đi ngang qua thấy cảnh đó buộc miệng nói một câu:" Nhã Lâm, cái ông kia là ai mà đi với tổng giám đốc nhà mình vậy? Mà ổng xấu kinh, như mấy ông ăn nhậu ăn chơi phè phỡn nơi quán bar vậy á, đi chung với thần tượng công sở của tui làm cụt hứng."
Bả vai của La Thiên và Thiên Binh hơi run run, cậu và anh phải nhịn cười dữ lắm mới không thất thố mà cười to. Trong lòng La Thiên hiện lên dấu like to đùng cho bạn thực tập sinh kia, lúc đi ngang qua còn khuyến mãi cho họ một nụ cười nhẹ nhàng.
Chú hai thì khỏi nói, ổng nghe vậy thật muốn cắt hợp đồng của bọn họ nhưng nếu làm như vậy thì danh tiếng của ông ta sẽ bị ảnh hưởng mất. Đằng trước hình như có xô xát, xích mích, ông ta thấy vậy liền biết cơ hội chỉnh La Thiên đã đến.
"Các cô cậu đang làm gì vậy hả, sao không lo đi tập đi mà còn đứng ở đây tám chuyện."
La Thiên thầm thấy không ổn, phen này thế nào ổng cũng giơ chân đạp mình một cước. Người đang xích mích với nhau là hai thực tập sinh nam. Họ cãi nhau vì cách xếp hạng của lão sư. Thực tập sinh A thấy người đến là người cao tầng của công ty liền chạy lên nịnh hót, kể lể:" Dạ thưa giám đốc, chúng tôi sẽ đi tập chỉ là tôi không phục cách xếp hạng của lão sư."
Chú hai:"Chuyện là thế nào? Cậu kể cho tôi nghe, vừa hay ở đây có đủ người nên cậu cứ nói sự thật ra, đừng sợ gì hết."
Thực tập sinh B nhìn cái kẻ đang giả đò bạch liên hoa kia liền liếc mắc khinh thường, đã không có tài năng bằng người ta rồi mà còn bày đặt. Cậu nói móc:" Thưa giám đốc, hay là để tôi kể trước, vừa rồi chúng tôi vừa thi đánh giá giữa tháng xong, tôi thường xuyên chăm chỉ luyện tập, lão sư cho tôi hạng A, còn vị này thì do không siêng năng tập luyện nên lúc nhảy thì không ra nhảy, hát không nghe ra là đang hát cái gì, ngũ âm thì không đầy đủ, bị hạng F là đúng, nếu cuối tháng còn thêm một cái F nữa là có nguy cơ bị cắt hợp đồng."
Thực tập sinh A:" tôi không có, tôi cũng chăm chỉ luyện tập lắm, chỉ là do lão sư đánh giá không đúng năng lực của tôi mà thôi." Thiên Binh nhếch mép cười, lấy tay đút vào túi quần nói:" Cậu nói lão sư đánh giá không đúng thực lực của cậu hay như bạn này nói là do cậu không có đủ thực lực. Tất cả lão sư ở công ty Phong Hoa ai cũng là người có tiếng trong ngành cả, điều kiện tuyển chọn lão sư cực kỳ cao, cậu đừng có nghĩ lão sư phổ thông là không bằng các lão sư hạng A, hạng S, là không có mắt nhìn, là người đánh giá không đúng năng lực."
La Thiên tiếp lời:" Cho nên, vị bạn học này, nguyên nhân có thể là ở phía bạn thôi."
Chú hai quay lại ngắt lời La Thiên, nhìn bạn thực tập sinh A đó mở miệng nói:" Này, cháu trai, cháu có muốn thi lại hay không, nếu cháu thấy bản thân mình có năng lực thì tôi sẽ cho cậu cơ hội thi lại."
La Thiên&Thiên Binh:"..." Mẹ kiếp, cái ông già bụng bự này đúng là đồ khó ưa mà, nói như vậy là đang nghi ngờ chúng tôi không công tư phân minh à.
La Thiên:" Nhưng mà thưa giám đốc" Ông ta liếc nhìn La Thiên buộc cậu im miệng, chen ngang:" Cậu nói vậy là sao hả, tôi đang giúp bạn học này lấy lại công bằng, ý cậu là không muốn cho tôi làm vậy hay là có ý chống đối lời nói của tôi hay là có điều gì mờ ám ở đây hả, không bàn cãi nữa."
Thiên Binh nhảy vào giải vây cho La Thiên, đưa ra lời đề nghị:" Hay là cậu chứng minh thực lực của mình vào cuối tháng này đi, tôi sẽ cho cậu ưu đãi lớn, tôi sẽ chọn đối thủ cho cậu là một thực tập sinh mới vừa ký hợp đồng với công ty vào ngày hôm qua, bài hát, vũ đạo sẽ do cậu tự chọn, được chọn một vị lão sư hạng S chỉ dẫn từ giờ cho đến cuối tháng, thế nào."
Thực tập sinh A vừa nghe xong liền choáng váng, cậu không nghe lầm, cậu được thi lại, được tự do chọn bài hát và vũ đạo, còn được chọn học với lão sư hạng S, cơ hội thể hiện của mình đến rồi, cậu vội gật đầu, liên tục nói đồng ý, còn ông giám đốc kia thì hơi nhíu mày suy nghĩ, nhìn Thiên Binh đầy thâm ý, nhưng chắc không sao, là thực tập sinh mới kí hợp đồng thì sao bằng thực tập sinh lâu năm được.
"Người mới kí hợp đồng đó là ai". Thiên Binh cười trừ nhìn La Thiên, mở miệng nói từng câu từng chữ làm cho La Thiên như bị ai nhấn nút công tắc đình chỉ ngay tại chỗ:" Tần Mạc." La Thiên liên tục nháy mắt với Thiên Binh, miệng lẩm bẩm nói tên này điên rồi, điên rồi, anh Mạc mới chỉ lần đầu tập nhảy vào ngày hôm qua thôi, giờ bảo kêu ảnh cuối tháng thi đấu với thực tập sinh lâu năm của công ty. Cậu định mở miệng cứu vãn thì giọng nói của Tần Mạc vang lên sau lưng:" Được thôi, tôi đồng ý, bạn học sinh này, tôi là Tần Mạc, vừa mới ký hợp đồng của công ty vào ngày hôm qua."
Tần Mạc nhìn La Thiên cho cậu một ánh mắt yên tâm, đi lên bắt tay với thực tập sinh A đó. Nãy giờ anh đứng đằng sau cây cột đã nghe hết rồi. Anh vốn nghĩ là lúc trưa về nhà sẽ được gặ một La Thiên đang nằm chán chường trên giường thì vừa vào nhà đã nghe Chu Huy nói cậu đến công ty, thật muốn nổi điên mà, bệnh thì không lo nằm yên một chỗ, lo chạy nhảy lung tung, xem ra phải phạt.
Đến công ty thì nhờ sự trợ giúp của An Sinh (người đại diện của Tần Mạc) cho biết là La Thiên đang ở đây, anh liền chạy lên thì chứng kiến cảnh nãy giờ La Thiên bị bắt nạt. Anh lại giận lần thứ hai, bệnh không lo nằm yên ở nhà, tự nhiên chạy đến đây đấu đá với người nhà. Phải gia tăng hình phạt nặng hơn.
Ông tổng giám đốc nhìn nhìn Tần Mạc, nói vài câu cố gắng lên với hai người rồi quay lưng ra về. Thực tập sinh A khinh thường liếc nhìn Tần Mạc, không thèm bắt tay chào lại đã bỏ đi, thực tập sinh B chào lãnh đạo cấp cao xong cũng quay đi. Hiện tại là giờ ăn trưa nên hành lang rất vắng.
La Thiên trừng mắt nhìn Tần Mạc, bực bội nói:" Anh Mạc, anh có biết anh vừa nói gì không hả, anh nghĩ sao lại đi đồng ý cái chuyện này." Tần Mạc liếc nhìn Thiên Binh, kéo La Thiên khỏi chỗ đó đến một góc dưới khuôn viên của công ty, đẩy La Thiên vào tường nói:" Tôi biết tôi đang làm gì, ngược lại là cậu, bệnh không chịu nằm yên, xem ra cậu coi lời nói của tôi là gió thoảng qua tai rồi phải không, xem ra phải phạt cậu rồi"
La Thiên bị hành động của Tần Mạc làm cho sững sờ, chỉ ú ớ được vài tiếng, không đúng, cậu lắc đầu phản bác:" Cái gì mà bệnh không lo nằm yên, sáng em đã hạ sốt rồi, em thấy ổn nên đi xử lý chút chuyện của công ty thôi mà, mắc gì phải phạt em, anh đừng có ở đó mà không nói lý với em, ơ, anh làm gì, ưm."