Ngôn Tình Tiếng Dương Cầm - Anh Thư

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi AnhThu, 27 Tháng năm 2018.

  1. AnhThu Thư

    Bài viết:
    31
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Tuệ Vân ngồi đối diện Hàn Ngọc, tay trái cô nhàn nhã nâng tách trà đưa lên miệng, ra dáng một tiểu thư đài cát. Hàn Ngọc liếc nhìn cô ta, đương nhiên trong lòng hiểu rõ cô ta đến đây là vì cái gì.

    Phía trên ghế, Lý Tuệ Vân dáng ngồi hơi mệt mỏi, bụng hơi nhô lên so với hình ảnh trong những tờ tạp chí vài tháng trước, Hàn Ngọc hơi kinh ngạc, xong cô vẫn giữ trạng thái lạnh lùng, xa cách.

    “Cô Hàn, tôi hy vọng cô có thể buông tha Khánh Minh, bởi vì tháng sau, tôi và anh ấy sẽ kết hôn, cho nên cô đừng cố níu kéo, hai người sẽ không có kết quả tốt đâu.” Lý Tuệ Vân nữa thành khẩn, nữa đe dọa.

    Thật sự mà nói, cô chưa bao giờ có ý định níu kéo Trần Khánh Minh, cô yêu anh, nhưng mà, cô không có đủ sức lực, không đủ kiên trì để đối diện với nỗi đau quá lớn cho nên chỉ còn cách nhu nhược từ bỏ anh mà thôi. Cô gái này, cho rằng cô bám viếu lấy Trần Khánh Minh không buông là vì cái gì? Vì trả thù, vì tiền? Cô ta thật sự không biết bảy năm trước, Hàn Ngọc và Trần Khánh Minh là có mối quan hệ gì?

    “Tôi không bám lấy anh ta, là Trần Khánh Minh bám lấy tôi, cô có bản lĩnh cứ tự mình giành lấy.” Hàn Ngọc không kiêng nễ, cô không muốn đôi co nhưng mà Lý Tuệ Vân cho cô là loại người nào mà hành xử như thế? Cô cảm thấy nhân cách của mình đang bị người khác coi là rẻ mạt.

    Lý Tuệ Vân sơ xuất siết chặt cái tách trên tay, hành động này lọt vào mắt cùa Hàn Ngọc, cô đương nhiên không biểu cảm mà đối diện, cô ta đang tức giận, chỉ cần làm cơn tức giận ấy bùng phát, tự động con người rắc rối này sẽ bỏ đi mà thôi.

    “Cô Hàn, tôi đã có thai…tôi… cô có thể…”

    “Cô có bản lĩnh có thai thì phải có bản lĩnh giữ Trần Khánh Minh chứ, cầu xin tôi sao Lý tiểu thư?” Hàn Ngọc buông lời mỉa mai, không chừng câu tiếp theo cô ta sẽ bỏ đi mà thôi, cô cuối cùng cũng yên ổn.

    “Cô…cô vô lại, tại sao cô có thể sống mà không nghĩ đến cảm nhận của người khác kia chứ?” Cô gái này quả nhiên rất nhanh tức giận, nhưng sức kiên trì cũng khá cao.

    Đổi lại câu nói của cô ta, Hàn Ngọc chỉ mỉm cười, nụ cười nhu hòa vừa thương hại vừa châm biếm. Vậy đi bảy năm trước, là ai đã vô sỉ mang anh ấy đi khỏi cô, là ai đã vô sĩ đẩy cô vào đường cùng bắt cô phải khổ sở đến chết đi sống lại? Là cô, chính là Lý Tuệ Vân, chỉ vì sự ích kỷ của cô ta mà Hàn Ngọc phải chịu không ít đau thương.

    Cô đoán cũng biết, sự việc bảy năm trước Trần Khánh Minh sang Paris là bị ép buộc, về khoảng này cô vẫn không chắc chắn cho đến khi hai người họ tuyên bố đính hôn nhưng mà, trong lòng cô lại vô cùng mâu thuẫn, hoặc có thể thời gian lâu như vậy, Trần Khánh Minh cũng đã thay lòng đổi dạ, vậy thì không có lý do gì mà cô ở bên cạnh anh được nữa.

    “Cô cần bao nhiêu, tôi sẽ đáp ứng cho cô?”

    Tiền sao? Có tiền là có thể mua được tất cả hay sao? Cô được trả tiền để đổi Trần Khánh Minh, vậy thì bảy năm sống vùi dập trong địa ngục, sinh mệnh đến hồi hồi cạn kiệt sắp rơi vào cõi chết, gia đình cô, tất cả của cô, Lý Tuệ Vân sẽ dùng cái gì để trả đây?

    Hay vẫn là những đồng tiền bẩn thiểu mà bố con cô ta buôn gian bán lận để có được? Cô thật sự ghê tởm cái loại người này.

    “Nếu cô còn chưa chịu bỏ đi, tôi sẽ cho người lôi cô đi.”

    Hàn Ngọc nhìn đồng hồ trên tường, thái độ lãnh đạm băng giá hướng mắt ra ngoài, Lý Tuệ Vân tức giận đến tím mặt, đùng đùng đóng cửa cái rầm.

    Cuộc đời này, vì cái gì mà tranh nhau đến sức đầu mẻ trán? Có sống đến trăm năm thì sao? Cuối cùng vẫn tay không trở về với cát bụi mà thôi.

    Trần Khánh Minh đang ngồi duyệt công văn thì nhận được điện thoại của Lý Huệ Minh, anh cau mày nhìn lên bức tranh thủy mặc được treo trên tường, ánh mắt có phần mông lung, hai người nói đôi ba câu gì đó, sau đó, Trần Khánh Minh gọi Lưu Vân cùng đi ra xe.

    Chiếc ô tô màu đên lăn bánh chậm rãi, khoảng mười phút sau dừng tại một quán trà. Trần Khánh Minh xuống xe, Lưu Vân xách theo cặp táp bước xuống cùng. Lý Huệ Minh ngồi một mình trong gốc khuất, cả quán trà chỉ có mỗi mình ông ta, có lẽ ông ta đã bao hết quán này rồi.

    Trần Khánh Minh cuối đầu chào, sau đó ngồi đối diện.

    “Bác Lý, có chuyện gì quan trọng sao?” Anh lạnh nhạt liếc nhìn biểu cảm bình thản trên gương mặt ông, khóe môi hơi nhuếch lên.

    “Hôn lễ giữa cậu và Tuệ Vân sẽ hoãn cho tới năm sau, được không?” Ông dừng một lát rồi nói tiếp: “Cậu cứ yên tâm, chuyện này bố cậu đã đồng ý rồi.”

    Trần Khánh Minh hơi ngạc nhiên, thì ra ông ta nắm bắt tình hình nhanh như vậy đến cả bố anh cũng đã biết rõ ràng Minh Ngọc đang mục rỗng sau lớp vỏ mạ vàng mỏng manh, ông cũng không muốn dính liếu đến thằng con bất tài, vô dụng này nữa.

    Trần Khánh Minh hơi mỉm cười, sâu trong ý cười là sự lạnh lẽo đến tột cùng. Thật ra, con người cũng chỉ có vậy thôi, cứ được lợi lộc thì dầu sôi, lửa bỏng không màng, đến khi hết giá trị thì sẳn sàng vứt bỏ. Trì hoãn hôn lễ chỉ là cái cớ tạm thời mà bố con họ Lý bày ra để tìm cách hủy bỏ hôn ước với Trần Khánh Minh, thật là đáng ghê tỏm.

    Trong thương trường, rất ít người biết rằng, Minh Ngọc chỉ là cái xác không hồn đang lơ lững giữa ranh giới sụp đổ. Không ngờ trong nội bộ của anh lại có kẻ phản bội cho nên tin tức bị tiết lộ nhanh như vậy. Xem ra ông bố đang ngồi trên chiếc ghế chủ tịch của Trần Thị quả không đơn giản.

    Hai tháng trước, Trần Khánh Minh đột ngột bị trục xuất khỏi Trần Thị là do nguyên nhân này ư? Luận về địa vị, luận về quy mô, Minh Ngọc chưa hề thua kém công ty nào, nhưng mà trong hai năm gần đây, quả thật xuống dốc rất mạnh. Nhưng đó chỉ là trong nội bộ mới hiểu rõ tình hình. Thực ra mà nói chuyện một công ty có nội gián thì cũng không phải là điều kỳ lạ, nhưng mà anh không ngờ ông bố già kia lại đa nghi đến như vậy.

    Rốt cục anh sắp rơi vào trắng tay, cả hai ông già không muốn liên lụy mới liên kết nhau đá anh văng ra khỏi mối quan hệ của họ. Quả thật bỉ ổi.

    “ Tất nhiên được, chỉ là con sợ Tuệ Vân thất vọng mà thôi.” Anh giả ngây ngô. Trên cái đất nước này, ai mà không biết anh đã giấu đi cô nhân tình bé nhỏ của mình ở một nơi thần không biết, quỷ không hay kia chứ. Chính vì do báo chí lùng sụt cho nên anh mới cấm cửa cô, chứ thật chất, anh không hề muốn giam giữ cô như tù binh, để đổi lại thái độ chán ghét của cô.

    Những ngày sau đó, bên cạnh Hàn Ngọc không còn mấy tên vệ sĩ tự kỷ suốt ngày đứng sừng sững một chổ, ngay cả cô nấu thức ăn cũng không dám động đến. Điều này làm cô nghi ngờ họ đang đề phòng cô bỏ trốn. Nhưng gần đây, họ đột hiên không xuất hiện nữa, cho nên Hàn Ngọc có thể thoải mái ra ngoài.

    Chạng vạng tối, cô ngồi trong nhà xem tin tức, nhưng thực chất là do nhớ ai đó quá cho nên muốn lên ti vi xem có gặp được người ta hay không mà thôi. Trên màn hình, cô phóng viên tóc vàng xinh đẹp nhã nhặn đọc bản tin.

    Giọng nói như dòng suối chảy vào tim cô làm cho cô cuồn cuộn một cảm giác khó thở.

    Tập đoàn Minh Ngọc chính thức phá sản, Trần Khánh Minh mất tích, hơn nữa anh bị Lý Tuệ Vân từ hôn.
     
  2. AnhThu Thư

    Bài viết:
    31
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện gì đang xảy ra thế này, tại sao mấy ngày qua cô không biết gì hết vậy. Cô lập tức gọi điện cho Phương Nghi, cô ấy cũng khẳng định đúng như vậy.

    Thì ra số liệu mà lúc trước cơ nhìn thấy chính là kết quả của sự mục rỗng của Minh Ngọc, là do anh không kinh doanh tốt hay là có ai đó cố tình hãm hại. Trần Khánh Minh, Trần Khánh Minh của cô cuối cùng đang ở đâu? Tại sao trong lúc dầu sôi, lửa bỏng thế này, anh lại biến mất, lại để cô một mình như vậy cơ chứ?

    Cùng lúc đó, Hoàng Phong, kẻ đã lâu không gặp đứng trước bàn dân thiên hạ chỉ trích Khánh Minh bất tài, anh còn lên tiếng tố cáo về vụ án Hoàng My đã lâu về trước là do có kẻ sắp đặt giúp Khánh Minh chạy tội. Xem ra hắn ta vẫn còn không chịu được kết quả Trần Khánh Minh vô tội, hắn ta vẫn khăn khăn em gái hắn ta là do anh sát hại.

    Anh phá sản, lại biến mất. Bố anh không ngó ngàng đến anh, vị hôn thê của anh từ hôn anh, Hoàng Phong lại bóng gió chỉ trích anh giết người. Đây rõ ràng là họ dậu đổ bìm leo, một bước muốn giẫm chết Trần Khánh Minh. Họ thật sự quá đáng, chỉ là trong lúc anh còn giá trị lợi dụng thì mới kiên quyết giành giật anh từ tay cô bằng mọi giá. Bây giờ thì sụp đổ hết rồi sao? Họ không cần anh thì có thể đối xử với anh như vậy sao?

    Trần Khánh Minh bây giờ như nước bốc hơi khỏi không gian này, anh hoàn toàn bặt tâm không một tin tức. Tất cả tài sản hiện có của anh đang rao bán với giá rẻ, thậm chí ông bố của anh cũng không buồn nhúng tay vào. Trong giới hắc đạo, mọi người lại đồn đại Hoàng Phong đang đuổi cùng giết tận Trần Khánh Minh đẻ trả thù. Anh thật sự đã rơi vào bước đường cùng.

    Bây giờ, trong thế giới tâm tối của anh, chỉ còn có mình cô. Anh hôm nay, không còn thuộc về ai nữa.

    Việt Nam đã bước sang mùa hạ nóng bức, cô đặt chân xuống sân bay, đây là đất nước của cô, là quê hương của cô. Sau bao năm xa cách, cảm giác vẫn vẹn nguyên sự yêu thương, nhung nhớ vô bờ bến. Hơn nữa nơi này, đã từng cho cô yêu thương, cho cô gặp anh, rồi cũng chính nơi này, hai lần tước bỏ sự tồn tại về tình yêu của cô. Bây giờ quay về, cô như được sống lại tuổi mười tám, tuổi đời tràn đầy thanh xuân, vui vẻ.

    Quay về, có thể bắt đầu lại rồi, muộn hay không không quan trọng, quan trọng là Trần Khánh Minh đang ở đây, nơi đã từng là điểm xuất phát.

    Hàn Ngọc nghe Phương Nghi nói, Trần Khánh Minh mấy tháng trước mở công ty ở Việt Nam, hiện đang trong quá trình gầy dựng nhưng do, từ trước quan hệ của anh rất rộng, nhưng không còn mấy ai tin tưởng nhưng mà với tài năng của anh, ít nhiều họ cũng trọng dụng cho nên, tập đoàn mới nhanh chóng phát triển và đứng đầu doanh số trong khu vực.

    Mấy ngày trước, Phương Nghi nhận được tin tức Trần Khánh Minh quay về, trực tiếp điều hành công ty cô cũng khá bất ngờ. Tập đoàn “Hàn Ngọc” cô cũng có cổ phần, nhưng rất ít, vị chủ tịch lừng lẫy cuối cùng cũng xuất hiện lại chính là Trần Khánh Minh anh.

    Hàn Ngọc bước xuống sân bây, giữa trời nắng gây gắt như đổ lửa như này thật khiến người ta khó chịu, nhưng cô lại vui như vậy. Thì ra thời gian cho dù có dài bao nhiêu thì tình yêu của con người vẫn chỉ vẹn nguyên không đổi.

    Người của Phương Nghi đang ở ngoài đón cô, cô bước ra lập tức có một người đàn ông chạy tới cuối đầu chào rồi xách hành lý giúp cô. Chiếc ô tô màu đen đang chờ sẵn, cô bước vào xe, không khí có lẽ được cãi thiện hơn nhiều.

    Vừa lên xe, cô lập tức bị họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào thái dương, cô chưa kịp hoảng sợ thì Hoàng Phong quay lại nhìn cô nữa cười nữa lạnh lẽo: “Hi, Hàn Ngọc, lâu rồi không gặp.”

    Cô im lặng, một lần bị hắn đánh cho chết đi sống lại, bây giờ đối mặt, cảm giác đó là câm thù chứ không phải sợ hãi. Hắn quả nhiên lại đến đây để bắt cô, dường như hắn muốn bắt cô để đền mạng Hoàng My, nếu vậy, cô coi như xong rồi.

    Tại sao vậy, ông trời tại sao lại trêu đùa cô quá đáng như vậy. Hai lần, chỉ hai lần cách nhau trong gang tất mà cô cũng không chạm được tới Trần Khánh Minh. Lần trước là do cô may mắn, còn giá trị để hắn trêu đùa nên mới thoát chết, nhưng lần này, Hoàng Phong một mực muốn lấy máu cô tế vong hồn em gái hắn thì như vậy, sau khi chiếc ô tô này rơi vào ngõ vắng, xác cô sẽ vứt ở một xó xỉnh nào đó mà cho tới khi chỉ còn bộ xương khô không rõ danh tính thì Trần Khánh Minh mới tìm thấy được, hoặc là cả đời này cũng không bao giờ tìm thấy.

    Nhưng thật ngạc nhiên, hắn không giết cô, mà dùng cô trao đổi điều kiện với Trần Khánh Minh, điều này làm cô nghi ngờ, có phải hắn cấu kết với bọn người Lý Tuệ Vân lật đổ anh không.Hàn Ngọc bị nhốt trong một cái lồng sắt, hai tay, hai chân không bị trói, nhưng cô cảm giác, mình như con thú cưng của hắn.

    Lồng sắt rộng lớn bẩn thiểu như nhà tù cho bệnh nhân tâm thần, nó được đặt trong một căn phòng nhỏ hẹp, bên trên chỉ có ánh đèn mập mở chiếu thẳng vào người cô. Bên ngoài có tiếng bước chân, cô nghĩ mình sắp lại phải chịu cực hình nữa rồi.

    Cảm giác ngày đó, cả đời này cô không quên.

    Lại lẫn quẫn rơi vào ranh giới sinh - tử, cô hồi tưởng lại hơn một năm trước, khi đã nằm trong bệnh viện, cả người cô đau dớn như bị hàng ngàn mũi dao xiên xẻ da thịt cô, đau đến thà chết còn tốt hơn.

    Nhưng hôm nay, hắn lại vui vẻ nói chuyện với cô như một người bạn lâu rồi không gặp, ngồi hàn huyên tâm sự. Tóc gáy cô dựng đứng, hắn khốn kiếp như vậy, thật ra định giở trò gì đây?

    Hắn nói, phụ nữ mà càng dồn họ đến vực thẳm thì họ càng mạnh mẽ, có khi còn quay đầu cắn ngược lại kẻ thù cho nên, biện pháp ấu trĩ lấy thân thể cô ra để đánh đập cho tơi tả thật sự dã quá lỗi thời.

    Bên phía Trần Khánh Minh và Phương Nghi lại cho người nhiều ngày đi tìm tung tích của cô, Trần Khánh Minh biết được là do Hoàng Phong bắt đi, anh đương nhiên tức giận đến bầm gan tím ruột.

    Hai ngày sau, anh trở về Pháp thì nhận được điện thoại thương lượng của hắn. Hoàng Phong là loại người như thế nào, chẳng lẽ hắn nói mà giữ lời sao. Muốn anh giao toàn bộ tài sản để đổi cái xác của cô thì anh cho rằng, cái giá đó quá đắt rồi. Con người này, không bao giờ được tin tưởng, nếu hắn thích thì anh chiều ý hắn vậy, dù sao thì anh đã hoàn toàn rút chân khỏi bố anh, cho nên hậu hoạn sau này, anh tuyệt đối không nhúng tay giải quyết.

    Trần Khánh Minh trở lại Pháp, anh đứng trên danh nghĩa của người bạn thân Alen, một mặt là anh ta nhờ giúp đỡ, mặt khác là để cảnh cáo kẻ điếc không sợ súng Hoàng Phong. Liên tục thâm nhập vào thị trường cô phiếu mà hiện nay, cổ phiếu Hoàng Thị tuột dốc không biết lý do, cổ phần của hắn bị ép buộc phải bán ra, anh lập tức cho người hạ giá mua rẻ hơn so với giá ban đầu.

    Ngày thứ tư, tập đoàn Hoàng Phong doanh thu liên tục giảm, hắn không cam tâm bán cổ phần bù lỗ cho nên thuế chấp tài sản vay tiền ngân hàng. Đằng sau hắn chắc chắn có người chóng lưng cho nên sự việc xoay chuyển liên tục, trời đất liên tục đảo lộn, thương trường lại bắt đầu nổi đầy sóng gió làm báo chí tốn không ít giấy mực.
     
  3. AnhThu Thư

    Bài viết:
    31
    Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cùng ngày hôm đó, anh nhận được một video.

    Anh nhìn thấy, Hàn Ngọc thân thể gầy yếu, thần sắc nhợt nhạt đang ngồi trong chiếc lồng sắt dơ bẩn, chỉ có ánh đèn lập lòe soi sáng trong bóng tối. Trên cổ cô là một sợi dây xích sắt to đùng, cô không dám động đậy, bởi một khi động đậy, cây roi điện vứt ngay bên cạnh lồng sát sẽ thẳng tay đánh vào da thịt của cô.

    Đoạn video mười giây, vẻn vẹn mười giây thôi cũng làm anh đau đớn, đau đến hô hấp ngưng trệ. Một tuần sau, anh cho người báo cảnh sát bắt đường dây buôn vũ khí của Hoàng Phong, càng quét hợp đêm của hắn ở Việt Nam, bao nhiêu đó vẫn chưa đủ, anh còn cho người cướp số ma túy hắn vận chuyển rồi rải chúng xuống biển chính thức cảnh cáo.

    Nhưng anh không ngờ, con người bỉ ổi này lại gửi cho anh hình ảnh, Hàn Ngọc toàn thân đầy máu me nằm gục ngả trong lòng sắt, hết lần này đến lần khác, nước tạt vào mặt, cô tỉnh dậy, những cây gậy bắt đầu tới tấp tấn công vào người cô.

    Hàn Ngọc đau đến chết đi nhìn vào kẻ quay phim, dù cho đau đớn vẫn cố gắng chịu đựng không rên rĩ một tiếng vì cô biết, anh sẽ nhìn thấy, nếu cô hét lên anh sẽ đau lòng cho nên, cô gắng gượng nở nụ cười trấn an.

    Một tiếng răng rắc phát ra làm cho cả người cô gần như tê liệt, cô đau đến nổi dây thần kinh căng lên đến đỉnh điểm. Bị một cú đạp vào bụng, cô cảm giác nội tạng của mình đang từng lúc, từng lúc rời rạc, rồi bỗng,có cảm giác tanh tưởi chạy dọc theo cổ họng tuông ra ngoài. Sau đó cô ngất đi.

    Trần Khánh Minh nhìn cô điên tiết lên, cùng ngày hôm đó, anh trở về Việt Nam, nhưng sau đó, Hoàng Thị lại không được yên ổn.

    Anh xúi giục người của Hoàng Thị bán hết cổ phần vì chủ tịch của họ cũng không giữ được cái công ty này bao lâu nữa, sau đó ngân hàng đến đòi tiền nợ, hắn cùng đường phải bán đi cổ phần. Khánh Minh bảo Alen chèn ép bắt hắn bán với giá rẻ rồi mang sáp nhập vào công ty của Alen, nhưng mà muốn nắm đuôi con cáo này, không phải là dễ dàng.

    Hắn bị ép buộc cho tới mức đem Hàn Ngọc lên tầng thượng của căn nhà mười ba tầng ép cô nhảy xuống. Không ngờ thân thế suy tàn đến mức để cần một cái siết tay nhẹ nhàng cũng sẽ chết của cô khi gặp được mặt trời lại như bông hoa hướng dương mạnh mẽ. Trong lúc giằng co, cô dùng chút hơi sức tòi tàn mà hắn cho là không thể nào lại đẩy được hắn xuống lầu.

    Con người này phải nói là phúc lớn mạng lớn, các vệ sĩ của hắn lập tức trói cô lại nhỡ may chụp được tay hắn trong giây phút quyết định, nhưng vào lúc đó, cô không còn sức lực để mà tức tối nữa rồi.

    Quả nhiên đi đến chân tường Hoàng Phong mới biết mình chơi ngu.

    Hắn đành gác lại cái tâm lý méo mó biến thái đến cùng cực sang một bên, hết lòng chăm sóc Hàn Ngọc để dập lửa giận Trần Khánh Minh nhưng về tự do của cô, vẫn bị hắn kiềm hãm để trao đổi lợi ích với Trần Khánh Minh.

    Cô không còn phải chịu cực hình nữa, những ngày ngày, cô phải nhìn thấy bốn bức tường trắng nhỏ hẹp, thỉnh thoảng còn có họng súng đen ngòm chỉa vào mũi mình. Cô đương nhiên biết, hắn đã nếm trải cái cảm giác chạm vào móng vuốt tử thần rồi.

    Trần Khánh Minh một khi thật sự tức giận sẽ rất đáng sợ, điều này cô rõ hơn ai hết, chắc chắn Hoàng Phong đã “lãnh thưởng” của anh không ít, điều này làm cô vô cùng buồn cười. Trần Khánh Minh tuy thông minh cao ngạo, nhưng đối với kẻ chọc giận anh, anh luôn dùng phương pháp ấu trĩ nhất để trừng trị hắn.

    Lúc nào cũng vậy, anh rõ ràng bị người khác uy hiếp, nhưng đến cuối cùng anh lại dùng gậy ông đập lưng ôn,g uy hiếp lại người khác, con người này thâm độc như vậy, vậy mà Hoàng Phong vẫn ngu xuẩn vướn vào, cô đúng là hết biết phải nói gì cả.

    Cái giá của cô là anh hãy buông tha hắn, đừng chạm vào sự nghiệp cơ đồ mà hắn bỏ công gầy dựng. Từ làm ăn chân chính cho tới buôn bán trái pháp luật đều bị anh quậy cho tưng bừng khói lửa, khiến hắn chưa đánh đã bại. Nếu như cô không ở trong tay hắn thì kết quả như thế nào, hắn ắc biết rõ.
     
  4. AnhThu Thư

    Bài viết:
    31
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay, dường như anh lại ban tặng cho hắn một quả bom nguyên tử hay sao mà hắn tới trút giận lên người cô, hai cái bạc tay đau nhói gián xuống mà hằn lên mười ngón tay thô kệch.

    Giây tiếp theo hắn định dùng dao rạch mặc cô cho hả giận nhưng mà, bị người gọi là Nam Phương ngăn lại: “Anh ra xe trước đi.”

    Hoàng Phong tức giận bước đi, trong phòng chỉ còn lại cô và Nam Phương.

    Bây giờ cô mới có dịp chiêm ngưỡng rõ ràng nhan sắc của con người này, anh ta có vẻ thư sinh nhã, đường nét trên khuôn mặt lại vô cùng tinh tế, đẹp đẽ. Nhưng mà, con người này nhìn vào vừa rất chi lạnh lẽo, rất chi là bi thương.

    Hắn nhìn cô một lúc rồi xoay mặt bước đi, dường như hắn không muốn hoặc không thể nhìn thẳng vào ánh mắt cô, là do ái ngại sao?

    Sao đó, nhiều lần hắn lại đến một mình, nhưng chỉ là ngồi lặng lẽ nhìn cô, cô dự cảm không lành, xung quanh dù sao cũng không an toàn nhưng mà con người này, chỉ đến đây nhìn rồi rời đi mà thôi.

    Nhiều lần Hoàng Phong lại muốn đánh đập cô, nhưng mà cũng nhờ hắn ngăn cản, có lần hắn còn đỡ cho cô một gậy. Cô thật sự rất cảm kích, nếu như hắn không theo Hoàng Phong thì ắc hẳn, đây là thanh niên có tiền đồ sáng lạn, nhưng mà, dù có đi ngoằn ngèo dong dài thế nào thì vẫn không thể thoát khỏi hai chữ “định mệnh”.

    Sáng tối hai lần, hắn đều mang cơm đến cho cô, thi thoảng còn tận tình chăm sóc cô.

    Hôm nay, Nam Phương mang một túi quần áo đến, gương mặt hơi ửng đỏ: “Chỉ là tùy tiện chọn đại, cô đừng suy nghĩ nhiều.”

    Hàn Ngọc vốn dĩ không suy nghĩ nhưng mà, câu nói của hắn làm cô phải suy nghĩ, hắn có ý đồ gì đây?

    Hàn Ngọc ngồi bên mép giường nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế hút thuốc. Trong cái ánh mắt ưu sầu mờ ảo qua làn khói thuốc mỏng, hắn ta thật sự rất đẹp, vẻ đẹp của một người đàn ông trưởng thành.

    Hàn Ngọc đi đến bàn rót một cốc nước đưa tới cho hắn, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, lại đỏ mặt. Cô phát hiện con người này rất hay đỏ mặt thì phải. Hắn nhận lấy cốc nước như không uống, miệng vẫn tiếp tục nhã từng đợt khói mờ ảo. Bổng cô lại có một suy nghĩ điên rồ, lẽ nào hắn đang quyến rũ cô bằng nam nhân kế.

    Không thể nào, cô trời sinh lạnh lùng nhưng mà bình sinh, đói với những ngừơi có dung mạo xinh đep, bất cứ là nam hay nữ cô đều có một loại cảm xúc yêu mến nhất định. Điều này, chỉ có Liễu Phương Nghi mới biết mà thôi.

    “Tôi dị ứng với khỏi thuốc.” Cô quẫn bách phun bừa một câu. Để có thêm tính chân thật, cô làm bộ bịt mũi ho sụ sụ, cào cào nhẹ da mặt thể hiện sự dị ứng của mình. Trên thực tế cô rất ghét mùi thuốc lá.

    Hắn nghe vậy hoảng hốt vứt đi điếu thuốc. Dường như cảm thấy hành động của mình không phù hợp, hắn liền bưng ly nước uống cạn một hơi.

    Trong lòng Nam Phương bất chợt dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ mà nhất thời hắn không thể giải thích. Hắn nhìn cô, dường như thái độ của cô với hắn không còn chán ghét như lúc trước nữa, cô chủ động nói chuyện với hắn, rót nước cho hắn.

    “Cô có biết… địa ngục như thế nào không?” Hắn dừng một lúc rồi tự trả lời: “Đó là nơi sống trong sự tâm tối của tình cảm, bước đi không phương hướng, mãi mãi không thể quay đầu”

    “Rất đau khổ.” Cô cũng phụ họa, dường như hai tâm hồn đồng điệu kia đã gặp nhau, họ giống nhau.

    “Nếu có thể, cô khuyên Trần Khánh Minh đừng ngốc nữa, Hoàng Phong sẽ không tha cho cô đâu, cho dù sớm hay muộn thì cô vẫn phải chết.”
     
  5. AnhThu Thư

    Bài viết:
    31
    Chương 15:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giữa màn mưa dày đặc, Nam Phương ngồi bên cạnh cô, nhìn về phía những đám mây xám u ám, ảm đạm, những hạt mưa liên tục rơi xuống, thậm chí hòa quyện vào nhau rơi, vỡ tách xuống lòng đường. Hai tuần nay, dường như chàng trai này thường xuyên lui tới, nhưng rồi chỉ lẳng lặng ra đi mà không nói một lời.

    Hôm nay, giữa cơn mưa u buốt lạnh lẽo, hắn khoát cho cô chiếc áo măng tô màu đen mà hắn mặc đến, nhìn dáng vẻ lạnh đến cắt da, cắt thịt mà cô vẫn tỏ vẻ bình thản, hắn mỉm cười. Hắn thừa nhận cảm phục sự kiên cường của cô, thừa nhận yêu thích bản tính ngoan cố lạnh lùng của chính cô.

    Có lẽ với bao nhiêu người con gái dung mạo xinh đẹp, tính tình ngây thơ, hoặc là tự tin dễ gần đều thu hút cái nhìn hứng thú của mọi người, nhưng người như Hàn Ngọc, hắn là lần đầu tiên gặp được. Trong mắt của chàng trai trẻ tuổi nhưng từng trải đời như hắn, Hàn Ngọc là một người hiếm thấy bởi phong thái và con người cô hoàn toàn tách biệt với thế giới muôn sắc này.

    Cô gái này, bề ngoài lạnh lùng đến khó gần, người ta thường nói, ngoài lạnh, trong nóng. Nhưng dương như Hàn Ngọc lạnh lẽo là bản chất trời sinh. Tiếp xúc với cô vô cùng nhạt nhẽo, con người cô không tranh giành danh lợi hay thứ gì cả, bề ngoài khích bác, tự cao tự đại, cô tạo cho người khác một cảm giác muốn đánh bại, nhưng sự thật có bại hay không trong mắt cô cũng chỉ như hạt cát vàng giữa sa mạc bao la.

    Cô ít nói, đặc biệt không nói hai lời, bản tính thẳn thắng nhưng mà cảm xúc thì tiết chế rất tốt. Hắn cho rằng cô rất nhạt nhẽo, nhưng rất bí ẩn, muốn tò mò tìm hiểu, nhưng mà cô luôn dựng quanh mình một thành trì kiên cố, khó mà tiếp cận.

    “Cô nghĩ xem, lần này Trần Khánh Minh có cứu cô không?” Hắn lười nhác đặt tay lên mái tóc dài của cô, ánh mắt tối tâm mờ mịt, như tầng tầng, lớp lớp sương mù bao phủ.

    “Chắc chắn có”

    Hắn mỉm cười nhìn cô, nét cười giễu cợt đến tột độ. Cô tin? Vì sao? Cô không biết nhưng cô luôn tuyệt đối tin anh vô điều kiện.

    Nam Phương nhìn nét mặt kiên định của cô, thoáng chốc, lý trí bị phân tán, hắn nhìn cô, nhìn vào đôi mắt trong trẻo tràn đầy niềm tin mãnh liệt, hắn nhìn thật sâu, thật rõ ràng. Trong đáy mắt hắn, chỉ còn có gương mặt gầy gò như diễm lệ của Hàn Ngọc, hai hàn mi hắn không tự chủ khép lại, gương mặt từ từ hạ thấp xuống.

    Hắn…

    Trong đầu hắn, hình ảnh cô hiện lên rõ nét, một cô gái mạnh mẽ, quật cường trước những đòn tra tấn dã mang của Hoàng Phong, nhưng mà tâm trí hắn…, đột nhiên có giọng nói lạnh lẽo trầm khan vang lên: “Nam Phương, Nam Phương…” Hắn lập tức dừng lại hành động, lẳng lặng bước ra khỏi phòng.

    Hắn mãi mãi không quên được ám ảnh đó, dù cho trước mặt Hàn Ngọc, cảm giác yêu thích dâng trào từ tận đáy lòng đã ngủ yên, hắn như một cái xác cô bỗng được hồi sinh, nhưng mà cái giọng nói lạnh lẽo bao lâu nay, đẩy hắn lại bóng tối, đưa hắn rơi vào mặc cảm khi đối diện với cô. Hắn biết, hắn không xứng đáng với cô, hắn rõ bản thân ghê tỏm đến mức độ nào.

    Hàn Ngọc cô không nghếch đến mức không nhận ra con người này. Hắn đột nhiên quan tâm cô, hắn một mình lui tới đây đều đặn dù cho mưa hay nắng. Cô thật sự dở khóc dỡ cười. Con người hắn không xấu, nhưng cô thật sự chỉ cảm kích hành động của hắn, chứ không vì một lý do khác mà quan tâm hắn. Cô nghĩ, cô nên cách xa con người này, để tránh hắn u muội…như vậy sẽ làm không chỉ cô mà còn hắn phải đau khổ.

    Hôm nay, Nam Phương lại đến, hắn mang cho cô một túi thức ăn như thường lệ. Nhìn dáng vẻ hắn ân cần chăm sóc cô, lẵng lặng nhìn cô ăn uống mà không nói một tiếng. Trong lòng cô, bỗng quét qua một ý nghĩ.

    Cô không nghĩ nữa, nó quá bỉ ổi, quá vô sĩ, lương tâm và nhân cách của một con người không cho phép cô làm chuyện đồi bại như vậy, huống hồ, hắn lại tốt với cô, làm sao cô có thể.

    Nhưng mà… nếu cô làm được, hắn sẽ hận mà quên cô, như vậy có lẽ bớt đau khổ hơn.

    “Anh nghĩ Hoàng Phong có giết tôi không?” cô đưa cho hắn ly nước.

    “Chắc chắn có!” Hắn bình tĩnh nhận lấy, đôi mắt vẫn nhìn xa xâm như mọi ngày, sau đó, hắn chỉ nghe cô thở dài một tiếng.

    Sắc tím của hoàng hôn trải dài phía xa đường chân trời rộng lớn. Chiếc xe gắn máy lặng lẽ chạy trên con đường rộng lớn vắng vẻ. Tiếng động cơ ù ù vang vọng khắp không gian, có vẻ rợn người.

    Màn đêm âm thầm xụp xuống cũng vừa vặn là lúc chiếc xe ra tới thị trấn nhỏ. Ngoài thị trấn của vẻ đông đúc hơn nhiều.

    Phía đông thị trấn là khu chợ nhỏ, ánh đèn rực rỡ sáng choang chiếu khắp mọi gian trong chợ, mọi người chen chân qua lại, chợ đêm có vẻ nhóm lên một lúc rồi. Con đường càng lúc càng chậc chọi khó có thể di chuyển.

    Nam Phương bảo cô xuống, hai người dắt xe luồn lách qua dòng người huyên náo.

    Cô tháo mũ bảo hiểm, ở phía sau đẩy phụ yên xe để hắn dễ di chuyển hơn. Dường như càng ra ngoài thì dòng người càng đông hơn. Hắn chật vật xô đẩy người xung quanh mới có thể đến được một đoạn vắng người hơn. Khi quay lại định hỏi cô có mệt không thì Hàn Ngọc như bốc hơi, lặng lẽ không còn một chút dấu vết ở sau hắn.

    Nam Phương như hồn phách đồng loạt lìa khỏi xác, hắn hoảng hốt nhảy dựng lên, vứt xe xuôi theo dòng người quay trở lại hướng cũ.

    Hàn Ngọc từ lúc thừa cơ đông người chạy trốn. Xong, giữa dòng người đông như kiến này, cô hoàn toàn mất phương hướng. Đứng ngây người một lúc, cô quyết định đi theo họ, chắc chắn là đến chợ.

    Nam Phương lại rất nhanh đuổi theo ở phía sau, thấy dáng lưng quen thuộc của cô chật vật len lõi để bước đến, hắn thở phào nhẹ nhõm, định đến bắt cô về thì người phía sau đẩy tới, hắn chệch sang một bên. Tầm nhìn lập tức bị che khuất bởi gã thanh niên cao lớn ở phía trước.

    Lúc quay đầu thì cô đã biến mất, hắn liều mạng đuổi theo vào khu chợ, lại thấy cô đang chạy vòng qua quầy bán quần áo.

    Hàn Ngọc phát hiện Nam Phương đã nhìn thấy cô, cô liều mạng bỏ chạy, hắn đuổi theo sắp đến nơi, cô rất nhanh vòng qua quầy thực phẩm, lại thấy hắn đuổi theo ở phía sau, cô hồn vía lên mây, tim như muốn nổ ra chạy thục mạng vào quán phở trước mặt.

    Ánh đèn huỳnh quang sáng choang, trong quán ăn hết thảy đều là mùi dầu mỡ, khói, và cả mùi thức ăn,Hàn Ngọc chạy đến bên chiếc bàn trong gốc khuất.

    Hai người phụ nữ có dáng người phúc hậu đang ngồi ăn phở, trên chiếc bàn cao tới eo, trải một tấm vải đen, xanh xen kẻ dài tới gần chân bàn. Hàn Ngọc liều mạng nhảy bổ tới, hai người phụ nữ kia chưa hết sững sờ cô đã mồm lắp bắp: “Có người đuổi theo cháu, hai cô giúp cháu trốn đi được không ạ, hắn…hắn đằng kia, sắp tới rồi”

    Hai người họ xem như cũng phản ứng nhanh, giúp cô trốn vào gầm bàn, rồi giả vờ bình thản ngồi ăn, chưa trong gầm bàn tối tâm khó chịu, không khỏi cảm thán, họ diễn đạt đến như vậy, có khi nào là diễn viên chuyên nghiệp không chừng.

    Nam Phương chạy tới vừa vặn nhìn thấy cô cả người chui tọt vào gầm bàn, hai người phụ nữ lập tức ngồi sát chân nhau. Hắn nhuếch nữa khuôn môi, dõng dạt bước vào quán.

    Thấy cô làm mồi cho mũi, hắn có hơi thương tiếc, định giơ tay lôi cô ra thì bất thình lình, người phụ nữ kia dịch chân sang. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì hai người kia đã đồng thanh hét toáng lên: “Sàm sỡ, sàm sỡ, bà con ơi có người sàm sỡ tôi.”

    Đây cuối cùng cũng chỉ là thị trấn nhỏ, thấy có náo nhiệt, mọi người lập tức vây lại xem, hắn còn chưa kịp lên tiếng trả lời trả vốn thì một toáng người bắt đầu nhao nhao dè biểu, dùng những từ ngữ thô tục chỉ trích.

    Tiếp theo đó một toán phụ nữ bất bình lập tức nhào vô người hắn, đánh tới tấp, mắng nhiếc đủ kiểu, có đến khi người của đội trật tự đến, Nam Phương mới có thể rời đi, trên người thương tích không ít.
     
  6. AnhThu Thư

    Bài viết:
    31
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Khánh Minh ngồi trên chiếc ghế chủ tịch “Hàn Ngọc”, sau cuộc họp lúc chiều, người anh có vẻ mệt mỏi, anh thở dài một hơi, gọi Lưu Vân điều tra tung tích của Hàn Ngọc. Song, cánh cửa bật mở, ông Trần bước vào, vẻ mặt lạnh lẽo như mặt băng, âm thầm tiến đến ngồi trên sô pha.

    Trần Khánh Minh điềm nhiên ngồi xuống trước mặt ông, bây giờ gọi là gì nhỉ? Là không dính liếu gì đến nhau mãi mãi cũng không?

    “Anh…anh chơi có vui không?”

    Hai người họ không một lời chào hỏi, ông Trần lại dùng giọng châm biếm, nhưng Trần Khánh Minh không mấy bận tâm, anh hiện giờ dứt khoát rời khỏi thị phi rồi.

    “Tất nhiên.”

    “Chơi vui rồi thì mau chấm dứt tất cả đi, anh đừng quá ngạo mạn, bố anh còn chưa chết đấy.” Có hơi giận dữ rồi thì phải.

    Giận dữ ư? Nó không làm anh khó chịu, ngược lại rất vui, niềm vui của chiến thắng. Vì sao? Ông ta đã nói ra rồi, mà gương mặt vẫn nghênh ngang cứ kiểu “ừ đúng thế”. Da mặt của ông ta cũng khá tốt đấy chứ, lớp biểu bì rất dày thì phải?

    “Ông quên bố tôi chết dưới tay ông sao? Ông Dương?”

    Ông Trần, giờ thì là Dương Kiến Đình sững sờ nhìn anh, gương mắt lúc trắng bệch, lúc xanh xám trong như con tắc kè hoa, miệng ông ta run rẩy kịch liệt, tay phải đặt lên tim mình, cả người gần như co giật trân trân nhìn Khánh Minh.

    Anh thì sao? Nụ cười đắc thắng mãn nguyện rạng rỡ trên đôi môi đỏ mọng, thậm chí còn hưng phấn đến mức tự thưởng cho mình một ngụm cà phê loại hảo hạng. Dường như kết cục anh muốn chưa hoàn hảo thì phải?

    Trần Khánh Minh đứng dậy, tươi cười bước đến bên Dương Kiến Đình, tay thản nhiên luồn vào áo vest ông móc ra một lọ thuốc màu trắng, có lẽ là thuốc trợ tim. Tay anh linh hoạt mở nắp, nụ cười trên môi không hề vụt tắt mà trái lại, mỗi phút càng thêm rạng rỡ nồng đậm.

    Dương Kiến Đình xòe lòng bàn tay chai sạn ra trước mặt run rẩy ôm ngực trái của mình, Trần Khánh Minh đổ thuốc xuống, một viên, hai viên, cả lọ thuốc như có một lực vô hình, rơi xuống bàn tay đang kịch liệt run rẩy kia rồi lọt thỏm xuống sàn đá đánh một tiếng động nhỏ rất thuận tai.

    Sau đó, anh bình thản bước ra ngoài cửa, phất phất tay gọi người đưa ông ta vào bệnh viện.

    Buổi chiều, anh ngồi trên ghế đút từng muỗng cháo vào miệng Dương Kiến Đình, nét mặt hưng phấn lạ thường, chứ như công việc này là công việc yêu thích của anh.

    Bác sĩ họ Nguyễn đẩy cửa bước vào, trên tay là bệnh án của “ông Trần”.

    “Cậu Trần, bố của cậu vì không đưa đến kịp thợi, bệnh trở nặng cho nên về sau, ông sẽ liệt cả người, hoàn toàn không thể nói chuyện, nếu như trị liệu tốt, tôi e sẽ có kỳ tích diễn ra.”

    Trần Khánh Minh liếc ông ta một cái, quay sang tươi cười với bác sĩ, mở miệng nói được một tiếng. Một tên vệ sĩ của anh lặp tức bước đến tiễn người kia ra ngoài.

    “Ông đang muốn hỏi vì sao đúng không? Haiz… là vì ông chưa thể chết, tôi chưa trả lại cho ông tất cả mà, ra đi sớm như vậy, làm sao mà nhận được, hửm?”.

    Tin tức Hàn Ngọc đang ở thị trấn nhỏ lập tức được xác nhận,Trần Khánh Minh cho người đi điều tra nơi ở của cô, kết cục, không có một người nào cả, anh lại thất vọng quay về thành phố.

    Buổi chiều, anh lại nhận được điện thoại của Hoàng Phong, dường như dư vị của tung tích Hàn Ngọc còn sót lại, anh lập tức xả hận lên Hoàng Phong, tên khốn kiếp này, cuối cùng hắn đã dấu cô ở cái xó xỉnh nào mà anh không tìm được?

    “Trần Khánh Minh, nếu như anh chấp nhận 20% cổ phần của Trần thị cho tôi, như vậy, tôi sẽ trả Hàn Ngọc không thiếu một sợi tóc cho anh, thế nào?”

    Con người này thừa nước đục thả câu, Dương Kiến Đình vừa mới ngã bệnh, hắn lập tức xác định Trần Khánh Minh là người thừa kế duy nhất, định nhân cơ hội này bòn rút.

    Nhưng thực tế lại ê chề khó tả: “Có phải quá đắt không, ông chủ Hoàng?” Hàn Ngọc mà nghe được lơi này, có lẽ một đi không trở lại, Trần Khánh Minh, anh cuối cùng là vì coi trọng lợi nhuận hơn cô sao?

    “Không đâu, cậu chủ Trần, 20% so với cô nhân tình bé nhỏ của anh có đáng là bao, anh nghĩ xem, cô ấy sẽ vui như thế nào nếu biết anh cam tâm vì cô mà bỏ qua một chút lợi ích.” Hắn rõ ràng lời đường lời mật không tiếc trút vào tai Trần Khánh Minh.

    Nhưng mà: “Tôi không có quyền thừa kế, cũng không có tư cách tiếp quản Trần Thị, anh biết không, tôi đã hoàn toàn bị trục xuất rồi.”

    Tiếp đó là tiếng tút dài vang lên. Bên kia đầu dây, Hoàng Phong điên tiếc gào lên. Hắn nghĩ rằng bản thân mua được tin nội bộ quan trọng của Trần Thị nhưng không ngờ rằng, năm mươi triệu bỏ ra để mua cái tin vịt vốn không có thật. Trần Khánh Minh, không có quyền thừa kế? Tại sao? Chẳng phái hắn là con trai duy nhất của chủ tịch Trần hay sao?

    Bao nhiêu câu hỏi quẩn quanh trong đầu hắn. Chủ tịch Trần, lẽ nào ông ta không phải?

    Hoàng Phong bất chợt giật mình, thật ra trong cái thế giới quẩn quanh này, đâu mới tồn tại sự thật?
     
  7. AnhThu Thư

    Bài viết:
    31
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Ngọc ngồi trên chiếc ghế màu đen, hai bà béo quẳng cho cô một túi quần áo và một ít son phấn bảo cô mặc vào rồi trang điểm. Hàn Ngọc mở túi ni long ra, bên trong là bộ váy màu đen rất nhỏ, trên cổ tay và ngang bụng còn diêm dúa đính những hạt cườm trong rực rỡ. Có điều, xét từ trên xuống dưới, nếu mang nó vào người cô thì có lẽ là thiếu trước hụt sau, trên dưới đều ngắn củn, ôm sát thân.

    Đợi khoảng mười phút, hai bà béo không thấy cô ra lập tức bước vào, thấy bộ dạng cô thảnh thơi ngồi ngắm cái váy trong tay, họ tỏ ra giận dữ, một bà trong số đó tiến đến, giật lấy tóc cô bắt đầu văng tục: “Mẹ nó, sao nãy giờ còn không chịu mặc vào.”

    Hai người này đã từng cứu cô sao?

    Mẹ kiếp! Hàn Ngọc không nhịn được văng tục một câu, nếu biết sớm rơi vào động tú bà thì cô thà ở lại với Nam Phương còn hơn. Lúc này, cô bỗng cảm thấy hối hận biết chừng nào.

    Ánh nắng ấm áp bên ngoài rộ lên vẻ bình yên, nhưng hoàn cảnh bên trong thì hoàn toàn ngược lại, hai mụ béo bắt đầu ra sức lột bộ quần áo trên người cô, ép cô mặc vào, sao đó tỉ mẫn trang điểm cho cô.

    Nhìn vào trong tấm gương lớn trong góc nhà, kiểu trang điểm diêm dúa lòe loẹt, bộ váy hở hang ôm sát cơ thể, có còn là cô nữa không. Hai ả này nhất định ép cô làm gái đây mà.

    Hàn Ngọc nhúng nhường tới mức chửi mình ngu xuẩn một cái, sau đó cô liều mình phản khán, nhưng mà thân cô thì như ống tre, trong khi hai bà kia thì như hai cổ đại bác, sức lực tràn trề như thanh niên mười bảy, cô có cố gắng đến mấy thì cũng rơi vào tình trạng “hai đánh một không chột cũng què”.

    Hàn Ngọc xoay người ném cái ghế ra trước, hai ả không kịp đề phòng vội vàng né tránh, Hàn Ngọc thở hồng hộc bắt đầu xoay người bỏ chạy ra cửa, bàn tay chạm vào đấm cửa thì đột nhiên một ả nắm tóc cô giật lại, tát cho hai bạt tay đau điếng.

    Hàn Ngọc phẫn uất sờ lên má, năm ngón tay rành rành nổi lên trên làn da trắng nõn, gương mặt ả này, hình như rất quen, trong ký ức của cô, đã từng gắp qua bà ta rồi thì phải, nhưng mà, bây giờ cô không có thời gian nói đến chuyện đó, Hàn Ngọc ho khan một tiếng, bắt đầu dùng gót giày bất ngờ đánh vào trán mụ kia trong khi bà ta không chú ý, cánh tay bất lực buông xuôi.

    Cô năm lần bảy lượt chạy lại cửa định trốn nhưng tất cả đều bị hai ả kia kéo lại đánh cho một trận, Hàn Ngọc giận đến mức không thể chém hai mụ kia thành sốt cà chua, cô cầm giày cao gót của mình liên tục đánh trả.

    Cô vừa xoay người lập tức một cái đạp vào bụng, khiến cô ngã nhào xuống đất, tiếp theo đó là tay và chân liên tục đáp lên người cô bằng một lực vô cùng lớn, Hàn Ngọc co người lại chịu đựng, như vậy có thể làm cô giảm bớt đau hơn.

    Cánh cửa chợt bật mở, ánh sáng bên ngoài tràn vào, hai ả đang đánh đột ngột dừng lại, Nam Phương, là hắn, hắn tới cứu cô rồi…

    Nam Phương hai tay hai khẩu súng nhắm thẳng mi tâm hai người đàn bà từng có trong ký ức hắn, miệng hơi nhuếch lên: “Đỡ cô ấy qua đây, nhanh lên”

    Hai người phụ nữ kinh hoàng trong lòng, nhưng vẫn có chút do dự, ở cái thị trấn nhỏ nhoi này, tệ nạn xã hội như kiến vỡ tổ, cùng lắm chỉ là cầm dao đuổi bắt nhau giành địa bàn như mèo vờn chuột, hai ả dường như chưa bao giờ nghe nói có người dám dùng thứ đồ chơi xa xỉ này, một ả trong đó cả gan hét lên: “Mẹ nó, đừng gạt tao, đừng lấy đồ chơi ngoài chợ ra hù dọa bà, bà không sợ mày đâu.”

    Ả định xong lên thì một tiếng “đoàng” vang lên, vùng vai trái của ả bắt đầu thấm máu, rồi lan rộng ra ngoài, ả la hét dữ dội, gào khóc vang xin tha mạng. Ả còn lại không còn hồn vía, tay vô thức đỡ Hàn Ngọc đang trên sàn nhà, cẩn thận đẩy qua chổ hắn, thì đột nhiên khựng lại giữa không gian, thái dương của ả xuất hiện một lỗ nhỏ, ả hét lên một tiếng kinh hoàng rồi đổ xuống sàn nhà bất tỉnh nhân sự.

    Hàn Ngọc vì mất đi chổ dựa, cả người khuỵa xuống đất. Phía sau gáy của Nam Phương bất chợt cứng ngắt, nòng súng đang kề sát vị trí đại não của hắn, cứ như chỉ một tiếng đoàng nữa vang lên, hắn sẽ như ả kia, nằm xuống sàn đá lạnh lẽo.

    Trần Khánh Minh sải chân bước đến ôm Hàn Ngọc vào trong lòng, ra hiệu cho Lưu Vân ra tay giải quyết, Hàn Ngọc lúc này như có dòng điện chạy qua, cả người lập tức gượng dậy dùng hơi sức thều thào: “Đừng, đừng giết hắn…”

    Trần Khánh Minh ngẩn người lập tức phất tay Lưu Vân buông súng đi đến bên cạnh thì đột nhiên cảm nhận được một cơn gió lướt qua, Hàn Ngọc đang kề sát tay hắn, giữ chặt lấy khẩu súng của hắn, sau đó hai tiếng súng vang lên, Trần Khánh Minh cứng ngắt, mặt hơi kinh hoàng ngước nhìn Hàn Ngọc đang nghiến răng trợn mắt hình hai người phụ nữ đổ dưới sàn như hai hình nộm be bét máu, sau đó, cô gục ngã hoàn toàn.
     
  8. AnhThu Thư

    Bài viết:
    31
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Khánh Minh vừa đóng cửa xe lại lập tức phát giác ra đằng sau anh, có mấy chiếc xe màu bạc đang xé gió chạy tới, anh nhíu chặt mày lập tức nhảy lên phía trước, đẩy tài xế sang một bên, đồng thời hét lớn: “Đi nhanh”

    Sáu chiếc ô tô như sáu tên lửa lao băng băng trên đường lộ, Trần Khánh Minh tự tay lái xe, chiếc xe dẫn lối hai chiếc còn lại, con đường khá hẹp cho nên họ chỉ có thể trải thành một dường thẳng mà đi.

    Trần Khánh Minh nắm chặt vô lăng, đến ngã ba, anh không nói không rằng rẽ trái, hai chiếc xe còn lại nhận được tin nhắn rẽ phải lao nhanh như gió, ba chiếc xe nãy giờ vẫn ở đằng sau đột ngột dừng lại, sau đó chia ra làm hai ngã đuổi theo xe Trần Khánh Minh và người của anh.

    Chiếc xe Trần Khánh Minh nhanh chóng biến khỏi tầm mắt của bọn người Nam Phương, họ như mây như gió không chút do dự lao về phía trước tìm kiếm, nhưng mà bằng đường vòng, Trần Khánh Minh và hai chiếc xe của người anh đã trở lại ngã ba khi nãy, quay ngược về đường cũ.

    Bọn người Nam Phương sau khi đến cùng là một cánh đồng lúa và bắp biết họ đã lừa mình lập tức quay đầu trở lại, nhưng mà đồng thời, Trần Khánh Minh và người của anh đã lên bến phà.

    Bọn họ đứng trên bục xi măng mắng chửa om tỏi lên, trong khi Trần Khánh Minh đã ở xa tít tắt rồi. Chiếc phà bên kia sông đợi khoảng hơn mười lăm phút mới quay trở lại, thời gian này đủ để Trần Khánh Minh trở về thành phố.

    Về đến thành phố còn khoảng bốn ki lô mét thì một loạt xe khác chắn ngang giữa đường, Trần Khánh Minh nghiến răng kêu lên một tiếng mẹ kiếp, bắt đầu lấy súng ra càng quét, bọn người kia đương nhiên cũng có chuẩn bị, màng đấu súng căng thẳng diễn ra.

    Trên chiếc xe chóng đạn, Hàn Ngọc vẫn nằm yên chìm vào giấc ngủ, cô không hay không biết gì cả.

    Trần Khánh Minh cuối người xuống rồi lại ngẩng lên xả đạn, hai người vệ sĩ của anh thuần thục hai tay, hai súng cũng cùng nhịp điệu hết ngẩng đầu ra rồi lại rút vào.

    Tấm kính bị vỡ, mảnh kính văng trên đầu anh đau điếng nhưng anh không để ý, vừa bắt đầu giơ tay nhả đạn lập tức nghe thấy tiếng xé gió của viên đạn bằng đồng vùn vụt lao về phía mình, cánh tay anh bắt đầu thấm máu, anh ôm tay nhưng không than vãn, người của anh cũng bị trúng một viên đạn ở vai trái.

    Anh xót xa mắng chửi thậm tệ một lúc bắt đầu lên ga, bảo người kia nhắn cho hai xe còn lại bắt đầu khởi hành.

    Dàn xe mô tô lượn lờ qua lại cuối cùng cũng đã la liệt dưới dường gần một nữa, Trần Khánh Minh lên ga, bắt đầu dùng tốc độ lớn nhất lao về phía trước. Tông xe.

    Hoặc là mày chết, hoặc là tao chết, hoặc là chết hết.

    Trần Khánh Minh gương mắt đen lại phảng phất như linh hồn đã hoàn toàn giao cho quỷ, ba người trên mô tô phía trước như bị sét đánh trân trối tại chổ, đến cả run rẩy cũng không dám.

    Một lực lớn bắt đầu va chạm, ba chiếc xe, ba con người bắt đầu văng ra đường lộ lăn lộn mấy vòng, Trần Khánh Minh bên trong xe đập đầu ra phía trước, trán bắt đầu rỉ máu, Hàn Ngọc cũng đột ngột lăn xuống sàn ô tô.

    Bên ngoài, tiếng ma sát giữa mặt đường và chiếc mũ bảo hiểm ô tô bắt đầu xẹt lửa vang lên, Trần Khánh Minh nhuếch miệng một cái, lập tức cứng đờ.

    Hai người vệ sĩ của anh, một người đã bất tỉnh nhân sự trên ghế, người kia thì đang chỉa họng súng lạnh lẽo lên ót anh. Trần Khánh Minh bắt đầu giảm tốc độ lại, trong lòng mắng chửi không ngừng, hai chiếc xe kia đã tẩu thoát thành công, bám đuôi cũng đã chết hết, giờ chỉ còn anh đang bị một thằng trời đánh nào đó chỉa súng lên đầu.

    Tên kia nhuếch miệng thì điện thoại vang lên, hắn ta ậm ừ vài tiếng rồi đưa máy cho Trần Khánh Minh.

    “Cậu chủ Trần, xem ra chính cậu mới là giá trị nhất, xem nào, xem nào, cậu đã suy nghĩ kỹ vấn đề kia chưa.”

    “Hừ! Muốn tôi giao Trần Thị cho anh, đợi kiếp sau đi!” Hoàng Phong còn không biết Trần Khánh Minh này coi tiền hơn mạng sống hay sao?

    “Cậu chủ à, nếu anh chết rồi thì số tiền đó chẳng mang theo được, chi bằng giao cho tôi có phải tốt hơn không?”

    Cho dù anh giao Trần Thị cho hắn thì sao? Mẹ kiếp, hắn vẫn giết anh mà thôi. Trần Khánh Minh anh cả đời gầy dựng cái sự nghiệp này cũng vì tiền tài, lợi lộc. Muốn anh giao tài sản kết xù kia cho một người từ trên trời rơi xuống ư?

    “Hoàng Phong, anh nghe cho rõ lời tôi nói đây. Trần Thị dù rã bán ve chai mua xương cho chó gặm cũng không đưa cho anh, muốn Trần Thị, từ từ mà nằm mơ đi.”
     
  9. AnhThu Thư

    Bài viết:
    31
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng Phong giận đến tím ruột, Trần Khánh Minh đúng là đồ mồm đàn bà, dạ tiểu nhân, anh xem hắn không bằng con chó, Trần Khánh Minh ,Trần Khánh Minh hắn hận không thể chính tay phanh thay xẻ ruột anh ra lập tức gọi người kia ra tay.

    Trần Khánh Minh nghĩ rằng đây là giây phút cuối của cuộc đời, cuối thì sao?

    Anh vẫn là Trần Khánh Minh ngạo mạn, là Trần Khánh Minh không ai có thể đánh bại.

    Trần Khánh Minh mỉm cười hướng ra ngoài, nụ cười vừa khinh miệt vừa thách thức.

    “Bụp”

    Tên vệ sĩ đắc ý định lên đạn thì bỗng dưng, hắn thấy gáy đau nhói, dòng dịch lỏng nóng hổi, tanh tưởi từ từ chảy xuống, hắn quay đầu lại thì bắt gắp gương mặt lạnh lẽo như ma như quỷ, của Hàn Ngọc ở phía sau đang cầm một đôi giày gót nhọn dính đầy máu, nhuếch miệng đắc thắng.

    Hắn định chỉa súng xử cô trước thì đột niên cổ tay đau nhói, súng trên tay cô gắng xiết chặt nhưng vẫn bị anh bẻ cho tới không còn lực, mấy giây giằng co hắn chợt bóp cò, súng lạc đạn rơi vào trên đùi trái của anh, khiến anh nới lỏng tay một chút vì đau.

    Tên sát thủ kia lập tức chuyển tay định một phát giết chết anh thì đoàng một tiếng, máu từ tim hắn chậm rãi tuôn ra, hắn ngã gục dưới chân Hàn Ngọc. Hành động của cô làm Trần Khánh Minh vừa đau lòng, vừa sợ hãi.

    Việt Nam bước vào mùa hạ, trời rất nóng bức, bênh ngoài khói bụi rất nhiều, hơn một tuần nay, Hàn Ngọc luôn ở trong nhà, nữa bước cũng không dám ra ngoài. Từ hôm trở về, Trần Khánh Minh đối với cô thái độ lạnh nhạt rõ ràng, không những như vậy, anh thường hay gắt gỏng khó chịu, chắp vặt những chuyện không đâu.

    Cô không quan tâm đến anh, anh liền mất dạng hơn một tuần, cô ngồi xem tin tức, ti vi hai ngày nay liên tục đưa tin về vụ án ở thị trấn có rất nhiều người chết, cô thở dài hồi tưởng lại lúc đó.

    Có lẽ vì anh sắp gặp nguy hiểm, có lẽ cận kề cái chết thì con người ta sẽ trở nên can đảm, hoặc chỉ là ngay từ đầu, cô chưa bao giờ có lòng trắc ẩn đối với những con người kia. Hai người phụ nữ đã từng mưu hại cô, mặc dù không thành, tên sát thủ được bố trí bên cạnh Trần Khánh Minh.

    Tất cả, lần đầu tiên trong cuộc đời, cô cầm súng giết người, cô cướp đi hai sinh mệnh đang tồn tại, tướt đoạt đi quyền sống cô họ, cô có đáng sợ không? Cô có ghê tởm không?

    Hai bàn tay cô vốn trong sạch thuần khiết, cuối cùng là vì cái gì lại nhuốm đầy máu tươi?

    Giết người, nó không đáng sợ như chúng ta nghĩ, khi ấy, cô chỉ cần một động tác bóp cò nhẹ nhàng, rồi sau đó, nhìn con người kia từ từ suy tàn trong nháy mắt mà chết đi, cô không sợ ánh nhìn kinh sợ của họ, càng không sợ thân thể nhuốm máu tanh, chỉ là khoảnh khắc đó, cô thấy rất lạnh, càng lạnh càng khiến cô kiên cường.

    Rốt cục cuối cùng, cô lại ngồi đây dày vò chính mình, cô không dám ra ngoài đường nữa, cô chỉ có thể khép mình trong căn nhà này, chỉ một mình cô, cô không còn nhìn thấy bộ mặt dối trá, độc ác của những con người ngoài kia nữa.

    Cái gì gọi là ác quỷ? Thật ra với cô, đó chỉ là một khái niệm để con người ta suy ngẫm, có hay không thì họ cũng tồn tại dưới một hình thức, đều đeo một lớp mặt nạ mà đôi khi với chính mình, họ cũng không hề hay biết.

    Trần Khánh Minh ra khỏi bệnh viện, trong lòng rốt cục nhẹ nhõm đôi phần, anh lái xe về nhà gắp, cô ngồi trong góc phòng, hai mắt vô hồn hướng ra ngoài cửa sổ.

    Anh cuối cùng có quá ích kỷ không? Chỉ vì cô xin tha mạng cho Nam Phương mà mấy hôm nay anh luôn khó chịu tới cô, bây giờ anh mới nhận ra, cô gái luôn tỏ ra kiên cường kia, đôi khi cũng sẽ sợ hãi.

    Cô giết người trước mặt anh nhưng không hề hoảng sợ, bây giờ thì sao? Cô tự dày vò con người mình vì cái gọi là nhân cách, anh sai rồi, đáng lẽ anh không nên để cô vây vào cuộc sống tối tâm tàn khốc của anh.

    “Hàn Ngọc, em sợ sao?”

    “Không.”

    Anh im lặng nhìn cô, hai hàng mi rũ xuống, những giọt nước mắt của cô lăn trên má, anh xót xa ôm cô vào lòng, thì ra anh lại ích kỷ như vậy.

    “Em muốn hắn phải trả giá, cho tất cả.”

    Cô nói, trong giọng còn có sự cương quyết lạnh lẽo, hắn, nhất định phải trả giá. Nhưng mà, anh không nỡ để cô phải nhúng tay vào tội ác một lần nữa, tốt hay xấu gì, anh cũng sẽ gánh một mình, cô trong sạch thuần khiết, cô không thể vấy bẩn bởi những điều này.
     
  10. AnhThu Thư

    Bài viết:
    31
    Chương 20
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng Phong tức tốc trở về Việt Nam, vừa đáp máy bay, hắn đã nhanh chóng lao đến bệnh viện, Nam Phương hiện giờ vẫn còn đang nằm trong phòng cấp cứu, hắn đứng trước cửa phòng, đi đi lại lại, suốt hai tiếng đồng hồ không dám chớp mắt khỏi dòng chữ đang nhấp nháy, cũng không dám rời đi nữa bước.

    Hắn chỉ mới đi có mấy ngày lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc Nam Phương bảo Hàn Ngọc trốn thoát, hắn lại điên tiết bảo bất cứ mọi giá phải bắt cô trở về, nhưng mọi giá mà hắn nói, chính là tính mạng đang nguy kịch của anh trong phòng cấp cứu lạnh ngắt kia.

    Trần Khánh Minh, Trần Khánh Minh. Hoàng Phong điên tiết lẩm nhẫm tên anh, trong lòng thầm cầu nguyện cho Nam Phương.

    Cánh cửa bật mở, bốn người bác sĩ mặt mày nặng nề, cùng mấy người y tá bước ra, hắn lập tức chạy tới, gằng lấy vai một người hét lớn: “Thế nào rồi, cậu ấy thế nào rồi.”

    “Tạm thời bệnh nhân đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng sát xuất anh ta tỉnh lại tôi không chắc chắn lắm, do phần mềm bị tổn thương nghiêm trọng, cho nên nếu có thể tỉnh dậy, anh ta cũng sẽ bị liệt nữa người.” Bác sĩ lau mồ hôi nhỏ giọt trên trán, lạnh lùng giải thích, trong khi từng câu, từng chữ của ông ta thốt ra là con người của hắn dần khuỵa xuống, hắn đang rơi vào bóng tối.

    Có tỉnh dậy hay không vẫn còn là chuyện may rủi, sau này, cuộc sống của chàng thanh niên kia sẽ phải gắn bó hoặc là chiếc giường hoặc là chiếc xe lăn, như vậy, cuộc đời kia còn gì để hy vọng nữa.

    Hoàng Phong sau hai tháng vẫn không thấy Nam Phương tỉnh dậy, hắn đã tiều tụy hốc hác đi rất nhiều, hắn mang anh về Mỹ, để anh điều trị ở một bệnh viện tốt nhất nhưng tình hình vẫn không mấy khả quan.

    Một vết đạn sượt vào bụng Nam Phương, một chiếc xe tông thẳng vào anh, Trần Khánh Minh, hắn hận anh, hận đến muốn giết chết anh.

    Trên đời này, hắn không còn lại gì nữa cả, Hoàng My, cô em gái nhỏ bé của hắn, Nam Phương, người hắn yêu thương, và quan trọng nhất với hắn, tất cả đều bị Trần Khánh Minh tướt đoạt.

    Lợi ích, tiền bạc? Bây giờ đã không còn quan trọng, cái quan trọng là con người nằm trong kia, có thể sống được nữa hay không?

    Hắn bước trên hành lang bệnh viện, hắn đau lắm, cảm giác bị tướt đoạt tất cả thật sự rất đau.

    Anh và hắn đều là những đứa bạn nối khố từ bé, từ nhỏ đến lớn không rời nhau một bước, hắn lớn hơn anh hai tuổi, cuộc sống vốn dĩ xô bồ, anh bước chân vào Hoàng Thị, bắt đầu những cám dỗ, trong khi đó, chàng thiếu niên luôn đi bên cạnh anh, gọi anh một tiếng anh hai, hai tiếng cũng anh hai lại tốt nghiệp xuất sắc trường cảnh sát.

    Đến khi nhận ra, cái loại tình cảm từ trước đến nay họ dành cho nhau không phải là tình anh em, tình bạn đơn thuần, mà là sự rung động từ hai linh hồn. Hắn hoảng sợ, hắn lo lắng, hắn sợ anh sẽ tránh xa hắn, sợ anh sẽ ghê tỏm hắn cho nên suốt hai năm tiếp theo, hắn một mực tránh xa anh.

    Càng tránh thì lại càng vô tình gặp gỡ, hắn gặp lại anh khi anh đã là một cảnh sát xuất sắc, anh nhìn hắn, đã không còn là sự ngây ngô trẻ trung ngày nào, mà đó là ánh mắt thâm trầm nhung nhớ. Có lẽ thời gian cũng làm anh tỉnh ngộ ra nhiều điều.

    Anh vì hắn từ bỏ ước mơ của mình, bước chân vào con đường trải đầy chong gai, thậm chí là đối đầu với lý tưởng của anh ban đầu, nhưng anh chấp nhận được tất cả, bởi vì chàng trai trước mặt anh, dù có như thế nào đi chăng nữa, vẫn luôn là người quan trọng nhất.

    Hai ngày kế tiếp, Nam Phương trên giường bệnh gặp biến chứng, kết quả sau mấy giờ dằn co kịch liệt với tử thần, anh chính thức rời khỏi cuộc đời này.

    Có lẽ đối với cả thế giới đang bận rộn ngoài kia, việc trên cuộc đời này vừa mới kết thúc một sinh mạng chẳng quan trọng, nhưng đối với hắn, đó là cả thế giới đều sụp đổ.

    P/s: Xin lỗi trước với mấy bạn không thích đam mỹ chương này là ngoài dự định cho nên lúc đầu không có đề cập trong phần cảnh báo nội dung. Đây là ngẫu hứng của tác giả
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...