Tiên Môn - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tà Nguyệt Lâu Chủ, 10 Tháng mười một 2018.

  1. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    499
    Chương 570: Phút Tẩy Trần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đông Viện.

    Một góc nhỏ, cũng đủ gọi riêng tư.

    Ở bên trong một căn phòng vừa mới được xây lại chưa lâu, Lăng Tiểu Ngư và Tôn Tiểu Yến hiện đang mặt đối mặt nhìn nhau. Mỗi người ngồi một hướng, bên chiếc bàn tròn bằng gỗ đỏ vân đen, giữa bầu không khí có phần vắng lặng..

    "Ca, muội.." Sau một hồi cúi mặt gục đầu, Tôn Tiểu Yến cuối cùng cũng đã lên tiếng. Giọng ấp úng, thần tình đượm chút âu lo, nàng nhận lỗi: ".. Muội sai rồi. Là muội đã không biết tự lượng sức mình làm chuyện ngu ngốc. Muội.. muội xin lỗi..".

    "Hừm..".

    Thái độ khác hẳn lúc ở Tây Viện của Tôn Thi Hàn, Lăng Tiểu Ngư giờ phút này khá là nghiêm khắc: "Muội cũng biết là lỗi của muội sao?".

    "Nếu như trước đó ta không đưa linh phù cho sư phụ muội, nếu như hôm ấy sư phụ muội không ở Tuyết Linh Cung, muội nói xem hậu quả sẽ thế nào đây?".

    "Ca, muội.." Tôn Tiểu Yến càng đem đầu cúi thấp hơn.

    "Cường giả không phải dễ làm. Muốn trở thành cường giả, muội có biết điều đầu tiên muội cần làm là gì không?".

    "Đó là" sống sót ". Giữ được tính mạng thì mới có thể tiếp tục tu luyện, mới có thể tiếp tục nỗ lực để đạt thành tâm nguyện. Ta kêu muội đi tu luyện chứ đâu có kêu muội đi tìm chết. Muội hành động lỗ mãng như vậy..".

    "Ca, muội.. muội xin lỗi.." Tôn Tiểu Yến lí nhí, cằm thiếu chút nữa là chạm tới mặt bàn luôn rồi.

    Trong lòng nàng tủi lắm. Kể từ lúc được Lăng Tiểu Ngư nhận làm nghĩa muội đến nay, đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt phê bình nàng như vậy..

    Bất giác, từ trong hốc mắt Tôn Tiểu Yến, những giọt lệ tràn ra, rơi tí tách xuống mặt bàn.

    Nhìn thiếu nữ rơi lệ, phía bên này Lăng Tiểu Ngư liền thôi trách mắng. Hắn vốn đâu có muốn làm cho Tôn Tiểu Yến phải buồn. Hắn chỉ là sợ nàng lại tiếp diễn hành vi dại dột của mình thêm một lần nữa. Tuy rằng hắn nắm giữ sức mạnh của thần nhân, nhưng bất trắc thế nhân ai có thể lường?

    "Haizz..".

    Dạ than khẽ, Lăng Tiểu Ngư chỉ tay lên chiếc ghế bên cạnh, bảo: "Muội xích lại đây".

    Chưa thấy người động, hắn lặp lại yêu cầu, giọng trầm hơn một chút: "Bây giờ lời của ca muội chẳng còn muốn nghe nữa rồi phải không?".

    Ngay lập tức, Tôn Tiểu Yến di chuyển ngay. Nàng sợ ca mình sẽ giận thêm.

    Đợi cho người an vị, lúc này Lăng Tiểu Ngư mới lại bảo: "Ngẩng đầu lên".

    Thế là một cách chầm chậm, Tôn Tiểu Yến ngẩng đầu nhìn lên.

    Lệ, nó đã nhiều rồi.

    "Ta còn chưa đánh, chưa phạt, muội khóc cái gì?".

    Tôn Tiểu Yến hé môi, nhưng chằng nói. Cũng không biết trong đầu nghĩ gì mà nàng lại vội đưa tay lên toan lau đôi hàng lệ. Chỉ có điều là tay nàng, cả trái lẫn phải, chúng mới đưa lên, còn chưa kịp làm gì thì đã bị người nắm giữ.

    Trong sự nghi hoặc của Tôn Tiểu Yến, Lăng Tiểu Ngư nói: "Chờ ta phạt muội xong hẳn lau".

    Phạt? Ca thực vẫn muốn trách phạt nàng sao? Tôn Tiểu Yến thật có một chút thương tâm.

    Nàng ngày đêm nỗ lực, điên cuồng tu luyện đến mức tẩu hỏa nhập ma như vậy, mục đích đâu phải vì bản thân. Nàng khao khát trở thành cường giả, cốt cũng chỉ để được tiếp tục ở bên cạnh hắn, sau này cùng hắn song hành.. Ca, hắn lẽ nào không hiểu hay sao?

    Tâm trạng Tôn Tiểu Yến hiện giờ là như thế đấy, cõi lòng có đau. Dù vậy, nàng chằng oán thán gì. Ca nếu muốn phạt, nàng sẽ chịu phạt. Chỉ cần ca không giận nữa thì Tôn Tiểu Yến nàng cam tâm tình nguyện.

    "Nhắm mắt lại đi, như thế ta sẽ dễ ra tay hơn".

    Lăng Tiểu Ngư muốn phạt ra sao, Tôn Tiểu Yến đích xác là vẫn còn chưa biết. Nàng cho hẳn mình sẽ bị đánh. Về phần đánh vào đâu, vị trí nào thì nàng không rõ. Lúc này nàng cũng không cần thiết phải nghĩ đến làm gì. Theo lời Lăng Tiểu Ngư, nàng đóng chặt đôi hàng mi. Và chờ đợi.

    Chẳng tính lâu, năm bảy giây bất quá, hình phạt đã được đưa ra. Lăng Tiểu Ngư đem cả hai cánh tay đang cầm giữ buông hết; kế đấy, ngón giữa co lại, hắn nhắm vào vầng trán thiếu nữ búng xuống, lực đạo vừa phải, không mạnh chẳng yếu.

    "A!".

    Cơn đau đột ngột, vị trí lại rất ngoài ý muốn khiến cho Tôn Tiểu Yến mở choàng hai mắt. Nàng.. bất ngờ lắm.

    Cái đó.. là hình phạt sao? Chỉ búng một cái như vậy?

    Khi mà Tôn Tiểu Yến còn đương ngờ vực thì tiếng Lăng Tiểu Ngư cất lên: "Phạt xong rồi. Giờ thì ngồi yên đó".

    Nói đoạn, hắn nâng tay lên cao hơn một chút, ở trên mặt thiếu nữ nhè nhẹ lau. Nhưng, Lăng Tiểu Ngư hắn càng lau, lệ lại càng lúc càng nhiều thêm. Tôn Tiểu Yến, nàng tiếp tục khóc. Không phải thương tâm, những giọt nước mắt này là vì cảm động. Ca đối xử với nàng thật là quá tốt..

    "Ca!".

    Tình cảm khó kiềm, Tôn Tiểu Yến rướn người tới, dang tay ôm chặt lấy người đối diện.

    Lăng Tiểu Ngư khựng trong giây lát, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên tấm lưng yêu kiều của thiếu nữ vỗ về.

    "Nha đầu ngốc..".

    * * *

    Cùng lúc, ở Tây Viện.

    Bên trong Tuyệt Tình Điện, khu vực phía sau..

    Hậu điện.

    So với tiền điện thì khung cảnh ở hậu điện này lộng lẫy, xa hoa hơn rất nhiều. Cột bằng gỗ đỏ, dọc quanh thân có phụng hoàng bay lượn; rèm màu hồng phấn, hết thảy đều là được dệt từ những sợi tơ do linh tằm nhả ra, giá trị thực chẳng nhỏ; bàn ghế, ly tách, hay thậm chí những bông hoa dùng để trang trí, những viên ngọc được khảm nạm chung quanh, tất cả cũng đều là quý giá như vậy..

    Nhưng, đáng chú ý nhất thì vẫn là bên dưới mặt đất: Những cái hồ.

    Không giống nơi tiền điện, chỉ đơn thuần được tạo ra vì tính thẩm mỹ, những hồ nước ở đây, chúng thực sự là dùng để tắm gội. Lẽ dĩ nhiên, chẳng phải ai cũng có thể đi xuống tắm được. Những cái hồ này, chúng chỉ dành riêng cho duy nhất một mình Tôn Thi Hàn.

    Đông - tây - nam - bắc, tổng lại có tất thảy là bốn hồ. Trong mỗi một hồ, nước đều được đổ đầy như nhau, màu sắc giống y như nhau. Đừng nghĩ trong vắt, cũng đừng nghĩ xanh trong. Thực ra, nước ở bên trong bốn cái hồ này, hết thảy đều có màu trắng đục. Nước ở đây, chúng là sự pha trộn giữa linh thủy và linh nhũ. Linh nhũ mặc dù niên đại không quá lâu, thế nhưng dựa trên số lượng mà xét, lại cộng thêm linh thủy thêm vào, chung quy giá trị vẫn là rất lớn. Trên đời, thiết nghĩ cũng chỉ dạng nhất cung chi chủ như Tôn Thi Hàn mới dám sống xa xỉ tới như vậy.

    "Cũng đã lâu rồi chưa tắm gội qua." Cúi nhìn hồ nước bên cạnh, Tôn Thi Hàn thầm nghĩ. Thực lòng thì nàng nhớ cảm giác được ngâm mình trong dòng nước ấm này lắm.

    Tâm tư máy động, nàng quay sang nói với một thị nữ phía sau: "Xuân Nghi, ngươi đi xem y phục của ta đã được sửa tới đâu rồi. Chọn lấy một bộ đem tới đây, ta muốn tẩy trần".

    "Vâng, cung chủ".

    Tôn Thi Hàn ngó theo bóng lưng Xuân Nghi, chừng thu hồi ánh mắt thì cúi xuống nhìn ngực mình, chợt thấy băn khoăn, cõi lòng phiền muộn.

    Y phục của nàng tại sao phải sửa đây? Còn chẳng bởi đôi gò bồng đảo quá khổ này? Thời điểm trông thấy cơ thể này, Tôn Thi Hàn nàng quả đã được mở mang tầm mắt a.

    "Thật không biết Ái Chân Kha Lạc Hoàng kia ăn cái gì lớn lên, ngực lại có thể phát triển tới trình trạng này..".

    "Haiz.. Chỉ mỗi bước đi thôi cũng đã thấy khó khăn rồi..".

    Sau này Tôn Thi Hàn hẳn sẽ dần quen, nhưng trước mắt thì nàng vẫn chưa thích ứng được. Bất kể là đi hay đứng, là ngồi hay nằm thì phần ngực vẫn gây cho nàng cảm giác khó chịu. Tới độ mà chỉ cần nhìn xuống xem thôi thì tâm trí nàng cũng đã tự thấy choáng ngợp rồi. Quá lớn đi.

    "Thu Đồng".

    Nghe gọi, một thị nữ đứng gần đó liền tiến lại, giọng cung kính: "Cung chủ, xin sai bảo".

    Tay chỉ vào một góc phía tây, Tôn Thi Hàn bảo: "Ngươi lại đó đem cái gương kia mang tới đây. Cái lớn nhất".

    "Vâng, cung chủ".

    Bước chân cẩn trọng nhưng cũng không kém phần mau lẹ, rất nhanh Thu Đồng đã mang một chiếc gương lớn đến.

    "Cung chủ, đặt ở đâu ạ?".

    "Để xuống đây".

    "Vâng".

    * * *

    Chiếc gương mà Thu Đồng vừa mang đến, kích thước thật không phải nhỏ. Bề ngang nó rộng hơn vòng eo của Tôn Thi Hàn gấp khoảng ba lần, bề dài thì trội hơn đầu nàng hẳn hai gang tay. Với nó, thừa đủ để Tôn Thi Hàn nàng săm soi từng chi tiết trên cơ thể - vốn cũng là mục đích khi nàng bảo Thu Đồng mang tới.

    "Hừm.. Đúng là vẫn quá lớn".

    Đứng ở trước gương, Tôn đại cung chủ xem trái ngó phải một hồi thì rút ra. Một kết luận y sì như trước. Đôi gò bồng đảo này vẫn làm nàng vướng mắc, khiến nàng thiếu hẳn tự tin.

    Nét mặt chẳng vui vẻ gì, nàng hỏi Xuân Nghi - người sớm trở về: "Xuân Nghi, ngươi nói xem. Có phải ngực của ta quá mất cân đối không?".

    Xuân Nghi lập tức phủ định: "Cung chủ, không có đâu ạ. Ngực của người rất đẹp".

    Đẹp?

    Tôn Thi Hàn không tin. Nàng lại tiếp tục hỏi một thị nữ khác: "Thu Đồng, ngươi thấy sao? Thật lòng mà nói, ta sẽ không trách tội".

    Thu Đồng ngẫm một chút, hồi đáp: "Cung chủ, đúng thật so với đại đa số nữ nhân thì ngực của người hơi lớn một chút, nhưng tuyệt đối không xấu. Hoàn toàn trái lại, ngực của cung chủ rất hấp dẫn ánh nhìn người khác, sức mị hoặc rất lớn. Nô tì dám cam đoan bất kỳ nam nhân nào khi đứng trước cơ thể này của người cũng đều sẽ khao khát, si mê".
     
  2. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 571: Phút Tẩy Trần (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời của Thu Đồng đã cân nhắc qua, muốn thật có thật, muốn êm tai có êm tai, theo lý đủ để làm hài lòng ai đó. Ấy vậy mà thực tế, ai đó vừa nghe xong thì sắc mặt lại trở nên khó coi lạ thường.

    "Thu Đồng ngươi có ý gì? Ngươi cho là bổn cung chủ muốn mị hoặc nam nhân hay sao?".

    "Cung chủ bớt giận!" - Thu Đồng dù chưa hiểu mình đã nói gì sai nhưng vẫn quỳ xuống xin tội - "Là nô tì ngu dốt ăn nói hồ đồ!".

    "Hừ, còn không lui xuống!" Tôn Thi Hàn phẩy mạnh một cái, chưa hết tức giận quát.

    * * *

    Thu Đồng bất ngờ bị đuổi đi, điều đó khiến cho Xuân Nghi và hai thị nữ còn lại cảm thấy bất an, âm thầm lo lắng. Thú thật là các nàng vẫn chưa hiểu lắm. Theo như đánh giá của các nàng thì những lời vừa rồi của Thu Đồng cũng không có gì là sai trái, đi quá giới hạn cả. Cung chủ xưa giờ bài xích nam nhân, cái đó các nàng biết, nhưng người đâu có ngăn cấm đề cập tới nam nhân. Huống hồ ý tứ của Thu Đồng khi đề cập đến nam nhân vốn cũng chỉ để ca ngợi vóc dáng dụ hoặc của cung chủ người.

    Phản ứng của cung chủ người như vậy, có phải là hơi mẫn cảm quá rồi không?

    Xuân Nghi không hiểu, hai tỷ muội bên cạnh nàng cũng không hiểu. Các nàng chỉ biết là so với trước thì bây giờ cung chủ còn muốn khó chiều hơn.

    Liếc xem ba người các nàng, thấy mặt mày ai nấy đều tràn ngập bất an như vậy, Tôn Thi Hàn mới thu liễm bớt.

    Những điều Thu Đồng nói, vốn chẳng có gì là quá phận cả, Tôn Thi Hàn nàng biết chứ. Thế nhưng.. Cái ý tứ ngợi ca kia, nó sao mà giống với mấy lời của kẻ nào đó. Hôm ấy, bên dòng suối, hắn cũng đã thì thầm bên tai nàng như thế, bảo với nàng rằng: "Thật ra ở trong hình dạng này, Thi Hàn nàng vô cùng dụ hoặc..".

    "Hừm..".

    Đoạn ký ức vừa mới hiện lên đã lập tức bị Tôn Thi Hàn dùng chân đá đi. Nàng khẽ hắng giọng để cho cử chỉ của mình được tự nhiên.

    "Các ngươi còn thừ người ra đó làm gì? Còn không mau giúp ta tắm gội!".

    "Vâng, cung chủ".

    "Vâng, cung chủ".

    Cung chủ bảo phận nô tì dám đâu chậm trễ, đám thị nữ Xuân Nghi lập tức tiến qua, cùng nhau giúp Tôn Thi Hàn cởi xuống y phục. Xuân Nghi thì lo phía trên, hai tỷ muội còn lại của nàng thì lo phía dưới, thoáng chốc, trên mình Tôn Thi Hàn đã chẳng còn sót lại mảnh y phục hay là miếng trang sức nào. Vóc dáng phồn thực ấy mười mươi đều đã được phơi bày trọn vẹn, dụ nhân vô cùng. Sức cám dỗ lớn tới nỗi khiến cho đám người Xuân Nghi cũng phải thất thần trong giây lát.

    Dáng người này thật là khêu gợi quá..

    "Các ngươi tạm lui ra ngoài, ta nếu chưa gọi thì đừng vào".

    "Chúng nô tì đã rõ, thưa cung chủ".

    * * *

    Đám người Xuân Nghi vừa rời đi cũng là lúc Tôn Thi Hàn nhấc chân, theo những bậc thang tiến xuống hồ nước.

    "Thật dễ chịu", đó là ý niệm đầu tiên hiện lên trong tâm trí Tôn Thi Hàn. Loại cảm giác thư thái này, thật không biết đã bao lâu rồi nàng chưa có lại.

    Tất cả cũng đều bởi tên xú nam nhân kia..

    * * *

    "Bì bõm.. Bì bõm..".

    "Bì bõm..".

    Ở bên trong hồ nước, Tôn Thi Hàn thỏa sức giải tỏa cảm giác bức bách dồn nén bấy lâu. Nàng bơi qua bên đông rồi lại bơi qua bên tây, hết úp lại ngửa, tựa như một nàng tiên cá đang lượn lờ trong nước vậy.

    Đáng tiếc, cảnh đẹp thế này mà lại chẳng có ai xem.

    * * *

    "Ha a a..".

    Tôn Thi Hàn bơi lượn chán chê, rốt cuộc cũng chịu dừng hẳn một chỗ. Hai tay đặt ở trên bờ hồ, nàng ngửa đầu ra sau, miệng thở ra một ngụm trọc khí.

    "Quả nhiên được tắm gội vẫn là thích nhất. Thật thoải mái..".

    Trong tư thế đứng không hẳn đứng, nằm không hẳn nằm ấy, Tôn Thi Hàn thả lỏng toàn thân, đem hết thảy những phiền muộn gạt ra sau đầu. Giờ phút này nàng chỉ muốn được tận hưởng sự yên bình này thôi.

    Cứ vậy, đôi mắt nàng dần khép. Chẳng bao lâu sau thì nàng đi vào giấc mộng. Ở trong mộng, nàng thấy mình.. Ồ, đôi gò bồng đảo quá khổ nhấp nhô theo từng bước chạy này, cái khuôn mặt non nớt, thân hình lại quá ư đầy đặn này, không phải Ái Chân Kha Lạc Hoàng sao?

    Mà.. cũng không đúng. Ý nghĩ, cảm xúc này.. Đây rõ ràng chính là Tôn Thi Hàn nàng. Nàng đang ở trong một thung lũng đầy hoa, đôi chân cố chạy theo một con bươm bướm..

    "Hi hi.. Bướm ơi! Đừng chạy!".

    "Bướm ơi! Chờ ta với!".

    * * *

    Nơi thung lũng vô danh nào đấy, ở trong hình hài của Ái Chân Kha Lạc Hoàng, Tôn Thi Hàn ra sức đuổi theo chú bướm nọ, cố với tay bắt mà không làm sao bắt được. Hình như ở trong giấc mộng này, Tôn Thi Hàn nàng chẳng biết chút pháp thuật hay là công phu gì thì phải.

    Thế rồi.. "Xẹt" một tiếng, từ phương nào chẳng rõ, một bóng đen xuất hiện ngay trước mặt Tôn Thi Hàn nàng. Bằng bộ pháp rất là cao minh của mình, người nọ đã rất dễ dàng đem chú bướm kia bắt lấy.

    "Đừng làm đau nó!".

    Thời điểm Tôn Thi Hàn chạy tới thì người nọ cũng vừa lúc xoay đầu nhìn lại.

    Tóc dài buông xõa, đen - trắng rạch ròi trước sau, diện mạo phong trần này, nếu không phải Lăng Tiểu Ngư thì ai?

    "Lăng Tiểu Ngư?".

    Đáp lại Tôn Thi Hàn là một nụ cười thân thiện: "Không phải ta thì nàng cho là ai?".

    "Ngươi.. ngươi tại sao lại ở đây?".

    "Thi Hàn nàng ở đây ta đương nhiên cũng phải ở đây, có gì lạ đâu".

    "Nhưng..".

    Tôn Thi Hàn đang nói bỗng ngưng, đột ngột chuyển ý: "Trả nó lại cho ta".

    "Trả cho nàng?" - Tay giữ đôi cánh bướm, Lăng Tiểu Ngư đem nó giơ lên - "Nó sao?".

    "Mau trả đây." Tôn Thi Hàn tiếp tục yêu cầu, cũng là xác nhận.

    "Được thôi. Bươm bướm của nàng đây".

    Lăng Tiểu Ngư rất sảng khoái cầm bươm bướm đưa qua làm Tôn Thi Hàn cảm thấy ngạc nhiên. Nàng không nghĩ hắn sẽ đồng ý nhanh như vậy.

    Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, Tôn Thi Hàn vẫn vươn tay tiếp nhận.

    "Hụt rồi".

    Quả nhiên, Lăng Tiểu Ngư chẳng dễ dàng mà trao cho. Ngay lúc tay Tôn Thi Hàn sắp chạm vào cánh bướm thì hắn đã đem giật về, trên miệng treo một nụ cười thích ý.

    "Lăng Tiểu Ngư ngươi!".

    Biết là bị người đùa bỡn, Tôn Thi Hàn mím môi, thanh âm bực tức: "Bươm bướm của ta, mau trả cho ta!".

    "Bươm bướm là ta bắt được, Thi Hàn nàng có bản lãnh thì tới lấy".

    "Ngươi..".

    Người ta quyết không đưa, Tôn Thi Hàn buộc lòng phải dùng sức hòng cướp lại. Hết bên trái rồi đến bên phải, nàng liên tục xuất thủ. Chỉ là đôi tay nàng, chúng lại chẳng được mau lẹ lắm, cả buổi trời còn chưa thể chạm được vào thân bướm chứ nói gì cướp đoạt.

    Tự hiểu có nỗ lực thêm bao nhiêu cũng chỉ phí công vô ích, Tôn Thi Hàn quyết định dừng lại. Nàng ấm ức hướng Lăng Tiểu Ngư mắng to một tiếng rồi mang theo đôi mắt ầng ậng nước ấy quay mặt bước vội đi.

    "Soạt!".

    Có điều khi chân chỉ mới bước ra đến bước thứ hai, bước thứ ba Tôn Thi Hàn nàng còn chưa kịp đặt xuống thì vòng eo thon thả của nàng đã bị một cánh tay vòng ôm lấy.

    "Buông ta ra!".

    "Giận rồi sao?".

    "Lăng Tiểu Ngư ngươi ức hiếp ta! Ngươi là xú nam nhân!".

    Tôn Thi Hàn mắng xong thì bật khóc. Coi bộ ấm ức trong lòng cũng không phải ít.

    "Được rồi được rồi, là lỗi của ta. Thi Hàn nàng đừng khóc".

    "Ta cứ khóc đấy!".

    Tôn Thi Hàn không nói chơi, nàng quả khóc thật. Thanh âm càng lúc càng lớn, lệ rơi càng lúc càng nhiều.

    Ở phía sau, Lăng Tiểu Ngư thấy vậy không khỏi nhăn mày. Cũng chả biết trong đầu nghĩ gì, hắn đột ngột đem Tôn Thi Hàn xoay lại, mạnh mẽ áp xuống một nụ hôn.

    "Ưm.. ưm..".

    Đôi môi bị chiếm, Tôn Thi Hàn ra sức vùng vẫy. Nàng dùng cả hai tay đấm liên tục lên ngực kẻ đang cưỡng hôn mình. Nhưng sức của nàng xem chừng không quá lớn, đánh mãi mà người vẫn chẳng buông.

    "Ưm..".

    "Ưm..".

    Tôn Thi Hàn càng cố giãy giụa thì Lăng Tiểu Ngư càng tiến công dồn dập. Khá chóng vánh, hắn đã vượt qua phòng tuyến, từ môi, lưỡi hắn nay đã thâm nhập vào trong miệng Tôn Thi Hàn, tiếp tục tìm đến chiếc lưỡi thơm tho của nàng mà quấn quýt.

    Môi có đôi, lưỡi cớ sao lại không có cặp?
     
  3. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 572: Xuân mộng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lăng Tiểu Ngư đã hôn rất lâu, tới nỗi lúc này, khi hắn chủ động tách ra thì nữ nhân trong lòng hắn liền phải thở dốc, tựa như nàng mới vừa chạy bộ cả một quãng đường rất xa vậy.

    "Ha a.. ha a..".

    "Ha a..".

    Trong tiếng thở hổn hển, Tôn Thi Hàn cố để lấy lại bình tĩnh. Nãy giờ, tâm trí nàng đã bị cuốn trôi. Nàng có cảm giác nàng không còn là chính mình nữa. Toàn thân nàng, từ đầu đến chân đều đã mềm nhũn, đến độ phải dùng cả hai tay vịn vào người Lăng Tiểu Ngư cho khỏi ngã.

    Rồi, khi sức lực đã khôi phục được phần nào, nàng chầm chậm đem cơ thể tách ra, tay cũng thu về.

    Nhưng.. chính vào giây phút đôi tay nàng vừa mới buông ra vạt áo ấy thì Lăng Tiểu Ngư, hắn lại áp lên nàng thêm một nụ hôn nữa. Vẫn như trước, cường hoành, ngang ngược.

    Ý nghĩ trong đầu của Tôn Thi Hàn là: "Phải cự tuyệt". Nhưng.. thực sự là lực bất tòng tâm. Sức của nàng chả đáng bao nhiêu cả, đánh mãi xô mãi, rốt cuộc cũng chỉ hoài công vô ích. Lăng Tiểu Ngư đang phi lễ nàng, đôi tay hắn đang trườn vào trong ngực nàng mà vuốt ve xoa nắn vùng nhạy cảm, Tôn Thi Hàn nàng biết đấy nhưng không làm sao ngăn được. Điều duy nhất nàng còn có thể chỉ là những cái vung tay, răng cố cắn chặt.. Tiếc rằng cũng chả được bao lâu.

    Rất nhanh, trước sự tiến công dồn dập của kẻ xâm lăng, phòng tuyến đã lại sụp đổ. Không gian trong miệng nàng bây giờ đã bị người chiếm giữ, giống như ban nãy lưỡi hắn lại tiếp tục loạn động, tham lam mút lấy nhuyễn ngọc ôn hương.

    Những tiếng "ư.. ưm" vô nghĩa hiện đã chẳng còn. Những cái vung tay giãy giụa lúc này cũng dần thưa hẳn.. thưa hẳn.. rồi triệt để dừng lại. Tôn Thi Hàn đã hoàn toàn thất thủ. Nàng dường đã buông xuôi chấp nhận an bài.

    * * *

    "Ha a.. ha a a..".

    "Ha a.. a..".

    Lần thứ hai Tôn Thi Hàn được trả tự do, và cũng là lần thứ hai nàng phải liên tục thở dốc. Mặt nàng đỏ ửng, người nàng nhũn ra, chân thì suýt đã đổ quỵ..

    Là mệt? Ừ thì đúng là mệt. Nhưng bên trong sự mệt mỏi này lại đầy ấp dư âm khoái hoạt. Nó khiến tâm trí nàng như thể đang bay bổng trên mây vậy.

    Nghĩ tới kẻ đã biến mình thành ra bộ dạng mềm yếu vô lực này, Tôn Thi Hàn theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên thì.. Ngay lập tức, nàng đã hối hận. Vừa thấy nàng ngẩng đầu lên thì Lăng Tiểu Ngư đã liền cúi xuống. Và hắn lại hôn.

    Lăng Tiểu Ngư, tên khốn này muốn dùng nụ hôn để giết nàng hay sao? Mỗi lần hắn hôn, thời gian đâu phải ngắn. Hắn cứ hôn liên tục như vầy, Tôn Thi Hàn nàng sợ rằng sớm sẽ tắt thở luôn mất.

    "Ưm..".

    Tôn Thi Hàn lại ra sức giãy giụa. Có điều lần này, mục đích không phải bởi nàng không thích, lòng muốn phản kháng mà là vì.. sợ. Đúng vậy, Tôn Thi Hàn nàng cảm thấy sợ. Nàng sợ mình sẽ bị Lăng Tiểu Ngư làm cho tắt thở luôn mất.

    "Ư..".

    "Ưm..".

    Tôn Thi Hàn cố gắng dùng chút sức lực sau cùng để thoát ra, nhưng càng muốn thoát thì thân thể nàng lại càng bị giữ chặt, sự xâm chiếm lại càng nhiều hơn.

    Nàng bất lực rồi..

    * * *

    "Ha a..".

    "Ha a.. a..".

    Chẳng biết từ khi nào vị trí của Tôn Thi Hàn đã thay đổi. Ban nãy nàng vẫn còn đứng, nhưng bây giờ thì nàng đã nằm luôn trên thảm cỏ, bên cạnh những khóm hoa tươi đương thi nhau khoe sắc dưới ánh tà dương dịu nhẹ. Và.. thở dốc.

    Nàng mệt quá.. Nhưng cái mệt này.. thật kì lạ. Nó chẳng những không khiến nàng uể oải chút nào mà còn làm nàng trở nên hưng phấn vô cùng. Nàng thấy cơ thể mình đang háo hức, rạo rực, cảm giác rất là khao khát.

    Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng từ đáy lòng, Tôn Thi Hàn biết rõ thứ mình đang chờ mong ấy là gì. Giấc xuân mộng đó, nàng muốn trải qua thêm lần nữa.

    "Thi Hàn." Đương lúc Tôn Thi Hàn tâm trí Tôn Thi Hàn vẫn còn phiêu đãng trên mây thì một giọng nói thân quen truyền thẳng vào trong tai nàng. Nghe thật ấm áp.

    "Ta yêu nàng".

    Nằm kế bên Tôn Thi Hàn, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục thì thầm vào tai giai nhân.

    "Thi Hàn, ta muốn nàng. Rất muốn nàng..".

    Lăng Tiểu Ngư nói thêm mấy câu, ý tứ đều là tha thiết yêu thương, nồng đậm ham muốn. Và tất nhiên, hắn không đơn giản chỉ dừng ở lời nói. Hiện hắn đã hành động.

    Đầu tiên, hắn chuyển đổi tư thế, không nằm bên cạnh nữa mà dời lên hẳn trên cơ thể Tôn Thi Hàn. Kế đấy, hắn hôn lên trán nàng, rồi môi nàng, má nàng, cổ nàng..

    Ở tại cái cổ thon thon ấy, Lăng Tiểu Ngư hết hôn bên trái rồi lại hôn tiếp bên phải, nơi chính diện, sau gáy cũng chẳng bỏ qua. Đã hôn nhiều như vậy, ấy thế mà Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn còn chưa thấy đủ. Đôi tay trước đó dùng để ghì giữ tay Tôn Thi Hàn nay được thu về một cái. Cánh tay này, hắn chính đang sử dụng để đem thắt lưng Tôn Thi Hàn cởi bỏ.
     
  4. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 573: Tỉnh mộng thấy lòng hoang mang

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đừng.." Cảm nhận được y phục của mình đang bị người cởi ra càng lúc càng nhiều, Tôn Thi Hàn theo bản năng tự vệ hô lên.

    Nhưng.. cũng chả để làm gì.

    Lời Tôn Thi Hàn nàng nói Lăng Tiểu Ngư vốn đâu có nghe. Nàng xin thì mặc nàng, hắn vẫn tiếp tục đem quần áo nàng cởi ra. Thắt lưng đã xong, trường y đã hết, lúc này hắn lại cởi tiếp trung y.

    Rất nhanh, trung y liền trống. Giờ phút này, trên người Tôn Thi Hàn, còn, duy mỗi nội y, một cái ở trên, một cái ở dưới.

    "Đừng.. Đừng cởi.. ưm..".

    Tôn Thi Hàn mới hô đã phải ngừng. Miệng nàng bị lấp kín rồi, còn đâu mà kêu nữa.

    * * *

    Bằng nụ hôn thật sâu cùng những cái vuốt ve kích tình, chả mấy chốc mà Lăng Tiểu Ngư đã làm cho nữ nhân bên dưới phải im lặng. Thân thể nàng đã lại mềm nhũn, tâm trí nàng đã lại bị cuốn lên mây xanh.

    "Ngoan, đừng làm loạn..".

    Lăng Tiểu Ngư đã như thế, khẽ giọng bên tai giai nhân, dùng những lời đường mật rót vào trong tâm trí nàng. Thanh điệu kia, sao mà dịu dàng đến thế. Thời điểm Tôn Thi Hàn nghe được, ý thức nàng tựa hồ bị mê hoặc, chẳng còn biết trời trăng mây gió chi nữa hết.

    Nhận ra giai nhân đã khép nép nằm yên, Lăng Tiểu Ngư mới lại tiếp tục dùng tay đem hai mảnh y phục còn sót lại trên người nàng cởi bỏ. Hắn cởi bên dưới trước, sau đó mới cởi bên trên. Chừng khi áo lót vừa được nới lỏng thì một đôi tiểu bạch thố bung ra.

    À, mà không. Cái này phải gọi là một đôi "đại bạch thố" mới đúng. Hai chú thỏ này lớn đến thế kia mà.

    Lăng Tiểu Ngư đã bị đôi đại bạch thố ấy làm cho thất thần trong giây lát. Có lẽ hơi choáng ngợp một chút.

    "Thi Hàn, nàng đúng là yêu nữ".

    "Ân.." Dáng vẻ mơ mơ màng màng, Tôn Thi Hàn đáp khẽ một tiếng, cũng chẳng biết đồng tình hay chỉ đơn giản vô thức hồi âm.

    Nhưng bất kể có là gì thì đều không quan trọng nữa rồi. Lăng Tiểu Ngư, hắn đã chính thức vươn tay bắt lấy đôi đại bạch thố. Trước tiên là nàng thỏ bên trái, tiếp sau là nàng thỏ bên phải, hắn giữ các nàng trong tay, liên tục nhào nặn. Từ thỏ, chẳng biết bây giờ các nàng đã bị biến thành gì luôn rồi.

    "Ư.. nhẹ.. nhẹ một chút..".

    * * *

    Xoa nắn đôi đại bạch thố chán chê, Lăng Tiểu Ngư dần di chuyển xuống thân dưới Tôn Thi Hàn. Hắn dừng ở bụng nàng một chút, hôn đôi ba lần rồi dời đi, cuối cùng lưu hẳn tại vùng cấm địa thần bí.

    Cũng không biết từ bao giờ tại nơi u huyệt đã thấm đẫm sương mai. Những giọt sương trong suốt, chúng đang ngập tràn cấm địa, làm cả mảnh rừng cũng bị ướt nhẹp, bện chặt vào nhau..

    Lăng Tiểu Ngư có cảm giác hít thở không thông. Thân thể hắn bất động, tựa hồ đã hóa thành pho tượng, mãi một đỗi sau mới làm ra được phản ứng. Hắn thật lòng ngợi ca: "Thi Hàn, nàng quá yêu mị rồi".

    Lời ca ngợi ấy, chả rõ là Tôn Thi Hàn có nghe được hay không, chỉ thấy nàng vẫn nhắm nghiền đôi mắt, môi vẫn khép chặt. Tuy nhiên, cũng lúc này thôi. Bởi vài giây sau, khi Lăng Tiểu Ngư đem mặt úp vào khu cấm địa thì Tôn Thi Hàn nàng có muốn lặng im thêm cũng không được.

    Khoảnh khắc tiếp xúc, cả người Tôn Thi Hàn nàng đã cong lên, da thịt toàn thân chỗ nào cũng căng cứng; cùng với đó, từ trong cổ họng nàng, một tiếng rên rỉ cũng cất lên, nghe vô cùng dụ hoặc. Theo bản năng, nàng đưa tay nắm lấy tóc kẻ đang làm loạn bên dưới.

    * * *

    "Thi Hàn.." - Miệng đã tách ra khỏi vùng cấm địa, Lăng Tiểu Ngư kề sát bên tai Tôn Thi Hàn, thì thầm - "Nàng là nữ nhân của ta. Chỉ của một mình ta".

    Đoán biết chuyện gì sắp xảy ra, Tôn Thi Hàn liền cắn chặt răng, hai tay nắm lấy những cọng cỏ quanh mình.

    Chuẩn bị là vậy, thế mà khi Lăng Tiểu Ngư tiến nhập, Tôn Thi Hàn nàng vẫn không kiềm được kêu lên. Đau quá!

    Cơn đau khiến cho mắt giai nhân trào lệ. Tôn Thi Hàn bật khóc. Nhưng cũng phút đầu thôi, phần sau đó, xúc cảm đã khác. Dưới sự mơn trớn, những cử chỉ từ tốn nhẹ nhàng của Lăng Tiểu Ngư, chẳng mấy chốc cơn đau đã lắng. Thay vào đó, một cảm giác khác đã bắt đầu ngự trị ở Tôn Thi Hàn: Khoái hoạt. Tâm tình này.. hẳn là vui sướng đi.

    "Tiểu Ngư.. yêu thiếp..".

    * * *

    "Tỷ tỷ".

    "Tỷ tỷ".

    Bên trong Tuyệt Tình Điện, tại mép hồ, khi mà Tôn Thi Hàn vẫn còn đang đắm chìm trong giấc mộng xuân thì một thân ảnh đã tiến vào. Là Tôn Sở Sở. Hai tiếng kêu gọi vừa rồi chính là từ miệng nàng phát ra.

    Vốn dĩ, Tôn Sở Sở nàng đến đây là theo ý của tỷ tỷ mình. Tỷ tỷ muốn nàng đem sự vụ trong cung bàn giao lại, tiện thể đêm nay ở lại cùng để trò chuyện. Ngẫm lại thì hai tỷ muội cũng đã lâu rồi chưa tâm sự cùng nhau.

    Mang theo tâm tình mong đợi, Tôn Sở Sở nàng đã nhanh chóng trở về Đông Viện thu xếp, xong liền chạy sang Tây Viện này. Mới nãy ở bên ngoài được mấy người Xuân Nghi cho biết tỷ tỷ hiện đang tắm gội nên trong đầu Tôn Sở Sở nàng cũng đã có hình dung khung cảnh. Chỉ là đến khi tận mắt chứng kiến.. Cảnh tượng thì không có nhiều sai biệt, hồ vẫn là hồ, nước trong hồ vẫn ngào ngạt hương hoa, thế nhưng còn người ở trong hồ..

    Hai mắt nhắm nghiền, mặt hồng như gấc, đây là chuyện gì? Tỷ tỷ đã uống rượu sao? Nếu mà thật vậy thì số rượu tỷ tỷ uống hẳn phải nhiều lắm. Bởi lẽ không riêng gì khuôn mặt, cái cổ, đôi tay, bộ ngực của tỷ tỷ nàng.. hết thảy cũng đều nhiễm một tầng huyết sắc. Chưa hết, hành vi của tỷ tỷ nàng cũng kì lạ nữa. Đầu thì nghiêng qua lắc lại, trong khi những ngón tay, chúng sớm đã đặt trên cặp tuyết lê căng tràn nhựa sống mà vuốt ve nhào nặn..

    Tôn Thi Hàn đã "ngạc nhiên" lắm. Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ thấy tỷ tỷ như vầy cả. Cái bộ dạng tỉnh tỉnh mê mê tự tay "dày vò" chính mình này.. sao mà giống như đang chìm trong giấc xuân mộng quá.

    "Không thể nào. Tỷ tỷ xưa giờ đều căm hận nam nhân như vậy, làm sao lại.. có thể như thế chứ".

    Tôn Sở Sở vì tỷ tỷ mình biện minh. Nàng nghĩ sang một chiều hướng khác. Tốt đẹp hơn.

    "Tỷ tỷ".

    "Tỷ tỷ".

    Liên tiếp kêu gọi mà người trong hồ vẫn chưa chịu thanh tỉnh, Tôn Sở Sở bắt đầu lo lắng. Nàng sợ tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì đó. Dẫu sao thân thể hiện giờ cũng là chiếm đoạt từ người khác, biết đâu lại ẩn chứa họa ngầm.

    Thật dạ quan tâm, Tôn Sở Sở mới áp sát, vươn tay toan chạm vào người tỷ tỷ mình thì..

    "Ư!".

    Từ trong cổ họng Tôn Thi Hàn, một thanh âm cao vút cất lên. Cùng lúc, cơ thể nàng cũng rung mạnh, tiếp đó, như một hệ quả tất yếu, khi đã không còn giữ được thăng bằng, cả người nàng bị chìm xuống nước.

    "A a!".

    Nước tràn vào miệng, chảy hẳn vào mũi Tôn Thi Hàn, khiến nàng bừng tỉnh. Kèm tiếng la lớn, theo phản xạ, Tôn Thi Hàn cũng bật người dậy, nhanh chóng đưa đầu ra khỏi mặt nước.

    "Ha a.. ha a..".

    "Tỷ tỷ.. tỷ.." Còn ngồi ở bờ hồ, Tôn Sở Sở nhìn người đứng bên trong, nhất thời không biết phải nói thêm gì. Tình trạng của tỷ tỷ nàng, hình như cũng chẳng có gì đáng lo ngại lắm.

    Nhưng nếu vậy thì tại sao..

    "Không lẽ nào vừa rồi tỷ tỷ thật sự..".

    Hơi thở dần ổn định, Tôn Thi Hàn định thần quan sát xung quanh, cuối cùng ánh mắt lưu lại trên mặt Tôn Sở Sở. Dù vậy, nàng không nói gì.

    Ngay lúc này đây, Tôn Thi Hàn nàng cảm thấy hoang mang lắm.
     
  5. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 574: Bế quan?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện gì đang xảy ra với nàng thế này? Tại sao Tôn Thi Hàn nàng lại mơ giấc mơ đó?

    Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Tôn Thi Hàn hít vào một hơi, cũng khá sâu, rồi theo những bậc thang đi lên, chả mấy chốc thì đôi chân đã đứng ở trên bờ. Nàng tiến đến bên chiếc gương lớn, trước tiên lau khô thân thể rồi cầm lấy y phục đã được đám thị nữ Xuân Nghi, Thu Đồng chuẩn bị sẵn mặc vào. Chừng áo quần, tóc tai đều đã tươm tất chỉnh tề, lúc này nàng mới quay lại nhìn Tôn Sở Sở.

    "Tỷ tỷ..".

    "Muội đến từ lúc nào?" Tôn Thi Hàn hỏi, thanh âm có đôi phần lạnh nhạt.

    "Muội.. đã tới được một lúc." Liếc thấy biểu hiện nghiêm túc của tỷ tỷ, Tôn Sở Sở thành thật hồi đáp. Trong lòng nàng mười thì đã đoán ra được bảy tám phần rồi.

    "Đã thấy những gì?".

    "Muội.." - Tôn Sở Sở hơi do dự, nhưng rồi cũng thuật nguyên cảnh tượng mà mình đã thấy được - "Khi vào đây muội nhìn thấy tỷ tỷ toàn thân đỏ ửng giống như người say rượu, hai tay thì đặt ở trên cơ thể mình loạn động, rồi..".

    Tôn Thi Hàn hít thêm một ngụm lương khí. Nàng đứng đấy, trầm mặc một đỗi rồi quay lưng, bảo: "Lui về đi. Ta cần an tĩnh".

    "Tỷ tỷ..".

    "Ta bảo muội về".

    Giọng điệu uy nghiêm của bậc nhất cung chi chủ, rõ ràng không cho phép từ chối. Bất đắc dĩ, Tôn Sở Sở đành phải đem những lời định nói cất lại, chuyển bước rời đi.

    "Chờ đã".

    Chân mới bước đã nghe người kêu gọi, Tôn Sở Sở nghi hoặc xoay đầu.

    "Những gì muội đã trông thấy, ta không hy vọng được nghe lại từ miệng của bất kỳ một người nào khác. Muội hiểu chứ?".

    Đó là một lời cảnh báo, Tôn Sở Sở hiểu là như vậy. Nàng gật nhẹ: "Vâng, muội biết rồi".

    "Lui xuống đi. Sự vụ trong cung sau này muội cứ tiếp tục thay ta xử lý. Nếu không có chuyện quan trọng thì đừng đến tìm ta. Ta muốn được an tĩnh một thời gian".

    "Vâng, tỷ tỷ".

    * * *

    Tôn Sở Sở vừa rời đi, còn lại trong điện Tuyệt Tình, Tôn Thi Hàn từ từ mở ra đôi mắt. Nàng ngắm nhìn thân ảnh trong gương, nâng tay chạm khẽ. Rồi..

    "Xoảng!" một tiếng, chiếc gương vỡ thành trăm mảnh vụn.

    "Lăng Tiểu Ngư, là ngươi đã hại ta..".

    * * *

    "Ca!".

    Ngồi ở trên giường, thuộc nửa của mình, sau một đêm đả tọa Lăng Tiểu Ngư hiện đã thu công. Hắn ngẩng nhìn thiếu nữ với nụ cười khả ái trước mặt, mỉm cười đáp lại: "Tiểu nha đầu, mang cái gì tới đó?".

    "Hì hì..".

    Cử chỉ rất đỗi tự nhiên, Tôn Tiểu Yến nắm tay Lăng Tiểu Ngư kéo lại bên chiếc bàn đặt ở giữa phòng. Đợi hắn ngồi xong thì nàng đem nắp hộp mở rộng, từ bên trong hộp cầm ra một ít đồ vật.

    "Mùi thơm này.. Là cháo tổ yến." Đã khá quen hương vị nên Lăng Tiểu Ngư chẳng khó khăn để đoán ra.

    "Ca đoán đúng rồi".

    Tôn Tiểu Yến đem cháo múc ra bát rồi kèm thêm chiếc muỗng đưa qua cho Lăng Tiểu Ngư: "Muội mới nấu, ca ăn đi cho nóng".

    "Tiểu nha đầu muội thật là.. Không cần nhọc công như thế đâu".

    "Chỉ nấu một ít đồ ăn, có gì nặng nhọc đâu chứ. Ca không phải nói thích ăn cháo tổ yến sao?".

    "Ca thích ăn cái gì thì muội sẽ liền đi nấu cái đó à?".

    "Tất nhiên." Tôn Tiểu Yến chẳng cần nghĩ, gật đầu ngay. Thật ra nếu mà ca không chê, mỗi ngày nàng đều có thể vì hắn xuống bếp. Được chăm sóc cho hắn, điều ấy khiến tâm tình nàng rất dễ chịu.

    Tâm tư thiếu nữ, Lăng Tiểu Ngư biết thì có biết, nhưng bảo am tường thì còn lâu mới am tường được. Tình cảm của Tôn Tiểu Yến, hắn chỉ đơn thuần cho đấy là thân tình. Của một tiểu muội muội dành cho ca mình.

    Theo sau cái lắc đầu, Lăng Tiểu Ngư đưa tay tiếp lấy bát cháo mới được người múc ra: "Tiểu Yến, ca nói thật, muội không cần phải làm những chuyện này. Muội chỉ cần tu luyện cho tốt là được rồi".

    "Ca." - Thần tình loáng cái đã trở nên vô cùng nghiêm túc, Tôn Tiểu Yến nói - "Ca yên tâm, muội sẽ không phụ kỳ vọng của ca đâu. Muội nhất định sẽ trở thành cường giả. Muội nhất định sẽ làm được".

    Ngó xem sự quyết tâm trong đôi mắt thiếu nữ, trong lòng Lăng Tiểu Ngư bất giác lại sinh áy náy. Liệu hắn còn được ở bên cạnh chỉ dạy nàng bao nhiêu năm nữa đây?

    "Ừ, ca tin muội sẽ làm được. Tiểu Yến muội sẽ trở thành một cường giả không người dám ức hiếp".

    "Được rồi, đừng chỉ mãi nhìn ca. Cháo vẫn còn nhiều, muội cũng ăn đi".

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư dùng xong cháo rồi trò chuyện với Tôn Tiểu Yến thêm một chút, kế đấy, khi mặt trời lên độ tầm hai sải tay, lúc Tôn Tiểu Yến đi tu luyện thì hắn cũng đứng lên bước ra khỏi phòng. Ban đầu hắn nhàn nhã dạo quanh một vòng Đông Viện, kế đấy mới tiến qua Tây Viện, nhắm thẳng điện Tuyệt Tình mà đi. Nữ nhân hay thẹn kia không biết đã nghỉ dưỡng thế nào rồi, cần phải qua xem một chút mới được.

    Dạ có quan tâm, Lăng Tiểu Ngư sau khi nhẹ gật đầu đáp lại lời chào hỏi của đám cung nhân đang làm nhiệm vụ canh gác trước cổng điện Tuyệt Tình thì mở miệng hỏi: "Cung chủ có bên trong chứ?".

    Các cung nhân thoáng đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Thanh Điệp đại diện lên tiếng. Nàng tỏ ra cung kính: "Hồi trưởng lão, cung chủ đã bế quan rồi ạ".

    "Bế quan?".

    Lăng Tiểu Ngư cảm thấy nghi hoặc. Hắn không hiểu lắm. Tình trạng của Tôn Thi Hàn thế nào hắn đây nắm rõ, có cái gì cần phải bế quan đâu. Hơn nữa lại còn gấp gáp như vậy. Nên biết là nàng ta chỉ mới hồi cung được ít hôm..
     
  6. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 575: Cố tình quấy nhiễu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cung chủ bế quan từ lúc nào?" Lăng Tiểu Ngư bắt đầu dò xét.

    "Bẩm trưởng lão, cung chủ bế quan từ đêm qua ạ." Thanh Điệp đáp, thái độ vẫn cung kính như cũ.

    "Cung chủ có nói bế quan để làm gì không?".

    "Thưa trưởng lão, cung chủ không đề cập đến, người chỉ truyền dặn với chúng đệ tử bảo sẽ bế quan một thời gian thôi".

    "Có nói khi nào thì xuất quan không?".

    "Cái đó.. cung chủ không nhắc đến".

    Lăng Tiểu Ngư có chút trầm mặc. Hắn không hỏi nữa mà xoay lưng bước đi. Nhưng không rời hẳn. Vừa khuất tầm mắt đám người Thanh Điệp thì thân ảnh hắn đã liền trở nên trong suốt. Trong cái nhếch môi hàm ý, hắn thầm nói một câu: "Tôn đại cung chủ, cung chủ nghĩ có thể dễ dàng trốn tránh như vậy sao?".

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư đã nghĩ như vậy, cho Tôn Thi Hàn viện cớ bế quan hòng tránh mặt mình. Thực tế thì.. chẳng sai biệt lắm. Tôn Thi Hàn đúng thật rất không muốn gặp Lăng Tiểu Ngư thời điểm này. Nàng có chút sợ. Nàng sợ mình sẽ đánh mất bản thân, không còn tự chủ được nữa. Giấc xuân mộng ở hồ nước kia chính là một lời cảnh tỉnh; nếu nàng không mau chóng bình ổn tâm cảnh, Tôn Thi Hàn nàng e sẽ sa đọa mất.

    Không.. Không.. Tôn Thi Hàn nàng không muốn như thế. Bản chất đoan trang khiến nàng phải tự mình hổ thẹn. Vì vậy, nàng cần nghiêm khắc với bản thân, cố gắng mà thanh trừ tạp niệm. Lăng Tiểu Ngư kia nàng không thể gặp. Thấy mặt hắn, tâm tình của nàng sẽ lại càng bị rối. Bế quan, đấy là lựa chọn tốt nhất.

    Thân là cung chủ Tuyết Linh Cung, Tôn Thi Hàn đương nhiên có nơi để tu luyện đàng hoàng. Phòng ấy khá rộng, tiện nghi đủ đầy, cấm chế cũng giăng thành mấy lớp, kẻ bên ngoài muốn tiến nhập thật chẳng dễ gì. Mọi khi, hễ muốn tu luyện, bất kể thời gian ngắn - dài thì Tôn Thi Hàn nàng đều đi vào bên trong căn phòng ấy. Nó rất thuận tiện, vị trí chỉ cách chỗ nghỉ ngơi của nàng chừng độ trăm thước thôi. Có điều hôm nay, căn phòng tiện nghi kia lại không phải địa điểm nàng dùng để bế quan. Chỗ nàng đang ở kín đáo hơn rất nhiều: Một mật thất bên dưới động phủ.

    Động phủ này danh gọi Phong U, được xây dựng đã lâu, vốn là nơi ở của Ngọc Cơ - sư phụ Tôn Thi Hàn. Lúc trước, khi Ngọc Cơ còn sống, Tôn Thi Hàn rất thường xuyên lui tới. Nhưng kể từ lúc Ngọc Cơ qua đời thì số lần vào ra của Tôn Thi Hàn cũng thưa thớt hẳn.

    Người đi đã đi, còn ai đâu nữa mà thăm nom, săn sóc? Hôm nay, nếu không phải vì những chuyện đã phát sinh với Lăng Tiểu Ngư, bởi muốn tránh mặt hắn thì Tôn Thi Hàn nàng cũng sẽ chẳng tới và lưu lại đây làm gì.

    "Sư phụ..".

    Bên dưới động Phong U, trong một mật thất đơn sơ, Tôn Thi Hàn quỳ trước bài vị ân sư, khẽ giọng: "Sư phụ, người hãy cho đệ tử biết. Đệ tử nên làm gì đây?".

    "Trinh bạch của đệ tử hiện đã không còn nữa. Lăng Tiểu Ngư - kẻ đã đoạt đi sự trong trắng ấy, hắn nói sẽ chịu trách nhiệm, hắn nói sẽ cưới đệ tử. Nhưng mà.. đệ tử thật không biết trong lòng hắn nghĩ về đệ tử thế nào, là thật tâm yêu thích hay chỉ..".

    "Nam nhân trong thiên hạ, một ngàn người chưa chắc đã có được một người tốt, thật dạ thủy chung. Lăng Tiểu Ngư hắn là thần nhân, nhưng cũng là nam nhân.. Sư phụ, trong lòng đệ tử rất lo sợ. Lúc này tâm trí đệ tử đang rất hoang mang..".

    "Sư phụ, có phải đệ tử đã yêu hắn rồi không?".

    Trên nền đá lạnh, Tôn Thi Hàn quỳ đấy, nói rồi hỏi, hỏi rồi nói, cũng đủ lâu. Mặc dù chẳng có ai hồi đáp. Bên trong mật thất, bài vị trên bàn vẫn như cũ an yên.

    "Sư phụ, đệ tử có lẽ nên bình tâm lại.. Quãng thời gian đệ tử sẽ bế quan đây, sư phụ có linh thiêng xin hãy chiếu cố".

    Nói đoạn, Tôn Thi Hàn dập đầu bái lạy. Bái xong, nàng chuyển mình đứng lên, đi tới góc tường đối diện, rồi ngồi xuống. Trong tư thế xếp bằng hai chân, nàng điều chỉnh hơi thở một chút, kế đấy khép đôi hàng mi, chẳng bao lâu sau thì chính thức nhập định..

    * * *

    Nếu nói Tôn Thi Hàn muốn quên đi xuân mộng, rũ bỏ đi đoạn ký ức hương diễm mặn nồng kia thì không đúng. Nàng còn phân vân, chưa biết có chấp nhận hay không. Thực ra nàng chẳng ghét bỏ, cũng chẳng hận gì, bất quá trong lòng oán thán một chút thôi. Chủ yếu vẫn là nghi ngại. Nàng chưa thể xác định được tình cảm mà Lăng Tiểu Ngư dành cho mình, nó chân hay giả.

    Chuyện đã xảy ra, trốn tránh cũng chả giải quyết được vấn đề gì. Tôn Thi Hàn tự hiểu, biết là mình cần phải đưa ra lựa chọn. Mục đích nàng bế quan, cốt yếu là để tâm tình bình ổn, bởi chỉ khi đó thì nàng mới có thể quyết định một cách sáng suốt nhất được. Hôn nhân đối với Tôn Thi Hàn nàng chính là đại sự cả đời, một khi trở thành đạo lữ của người thì nàng sẽ một dạ thủy chung với người, quan điểm của nàng là thế, vì vậy, nàng cần phải khôn ngoan nhất có thể.

    Ý định là tốt. Tôn Thi Hàn không mau chóng trả lời mà trì hoãn là đúng. Trước mắt vội vàng, biết đâu rồi ngày sau chính nàng phải ân hận.

    Chỉ có điều là.. Tôn Thi Hàn nàng cần thời gian, muốn ổn định tâm tình rồi mới đưa ra quyết định, nhưng khoảng thời gian kia, có chịu cho hay không thì đấy lại là quyền của Lăng Tiểu Ngư. Chẳng may thay, Lăng Tiểu Ngư hắn lại không muốn để Tôn Thi Hàn nàng được yên tĩnh suy tư.

    Từ lúc nào không rõ, bên trong động Phong U, thân ảnh của hắn đã hiện hữu..

    * * *

    "Theo như ký ức của nàng ấy thì chỗ này chính là nơi ở của sư phụ nàng trước đây".

    Lăng Tiểu Ngư đảo quanh một vòng động Phong U, nghĩ đến người đã khuất mà cảm khái: "Ngọc Cơ kia mang nỗi hàm oan mà ra đi như vậy.. thật cũng có phần đáng thương".

    Nhẹ lắc đầu, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục bước đi. Cái đích hắn hướng đến, đó tất nhiên là mật thất mà Tôn Thi Hàn đang tĩnh tâm nhập định.

    Đến chân chính Ái Chân Kha Lạc Hoàng vận dụng đại thần thông còn chẳng thoát khỏi lòng bàn tay hắn thì một kẻ vừa mới mượn xác trùng sinh như Tôn Thi Hàn nàng há lại có khả năng lẩn trốn?

    Tôn Thi Hàn nàng muốn bế quan để bình ổn tâm tình ư?

    Lăng Tiểu Ngư hắn không cho đấy.

    * * *

    Mật thất mà Tôn Thi Hàn dùng để bế quan, cấm chế không phải không có. Tận những ba tầng cơ. Ngoại nhân nếu dám tùy tiện xâm nhập, kể cả là chân nhân hậu kỳ cũng hoàn toàn có thể nằm xuống. Rất là lợi hại.

    Nhưng.. cũng chỉ với phàm nhân thôi. Ở trong mắt kẻ nắm giữ sức mạnh thần nhân như Lăng Tiểu Ngư mà nói.. trang trí thôi. Hắn không cần động, chả cần phá, dựa vào bản lĩnh thao túng pháp tắc không gian, trong nháy mắt, từ ngoài cửa thân ảnh hắn hiện đã xuất hiện bên trong mật thất.

    Chân đi không một tiếng động, Lăng Tiểu Ngư tiến lại gần chỗ Tôn Thi Hàn đang ngồi, trong đầu thầm nghĩ: "Nhập định rồi sao?".

    "Không phải tu luyện, cũng không phải bào chế cái gì.. Quả như ta đoán, Tôn Thi Hàn nàng ở đây chỉ để ổn định tâm tình".

    "Vậy để ta xem. Tâm của Tôn Thi Hàn nàng liệu có bình ổn được hay không..".

    Ý gian lộ rõ trong đáy mắt, vẫn trong trạng thái ẩn nặc tiềm hành, Lăng Tiểu Ngư kê miệng sát bên tai giai nhân, thổi phù một hơi.

    Ngay lập tức, một đôi mắt mở ra.
     
  7. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 576: Thật là bỉ ổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không có ai?

    Tôn Thi Hàn nhìn trái ngó phải một vòng, hết sức nghi hoặc. Nàng nhớ rõ ràng vừa rồi có một làn gió nhẹ thổi vào trong lỗ tai mình kia mà. Mà mật thất bốn bề đều là tường che vách kín thế này, gió ở đâu ra?

    "Lẽ nào ta lại sinh ảo giác..".

    Tôn Thi Hàn ngồi trầm mặc, khoảng một khắc sau thì thở ra một hơi phiền muộn. Nàng thấp giọng mắng vu vơ một câu rồi lại khép đôi hàng mi.

    Làn gió thổi vào tai ban nãy, đấy chỉ là ảo giác thôi. Tôn Thi Hàn nàng đã tự trấn an mình như vậy.

    Nhưng.. Nếu chỉ là ảo giác, thế thì tại sao ảo giác này lại phát sinh thêm lần nữa? Mới rồi, thời điểm nàng vừa khép mắt, còn chưa kịp tiến vào trạng thái nhập định thì làn gió kia, nó lại xuất hiện. Lần này cũng vẫn là thổi thẳng vào trong lỗ tai nàng.

    Chắc chắn không thể nào là ảo giác! Đây là thật. Có kẻ đã quấy nhiễu nàng.

    Thân phận người nọ, Tôn Thi Hàn dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là ai. Nàng siết tay, khuôn mặt hầm hầm lửa giận: "Lăng Tiểu Ngư! Ngươi đi ra đây cho ta!".

    Chẳng để cho giai nhân phải kêu gọi đến lần thứ hai, ngay khi thanh âm Tôn Thi Hàn vừa dứt thì thân ảnh của Lăng Tiểu Ngư cũng liền hiện rõ. Vị trí không xa, chỉ cách chỗ Tôn Thi Hàn năm sáu bước chân mà thôi.

    Trường y hắc sắc, tóc dài buông xõa, khuôn mặt đẫm vị phong trần, Tôn Thi Hàn ngước nhìn dáng hình đã trở nên quen thuộc, đứng phắt dậy: "Ngươi tại sao lại ở đây?".

    "Tại sao? Vừa rồi không phải nàng gọi ta tới ư?" Lăng Tiểu Ngư rất điềm tĩnh hồi đáp, đại ý giống như mình chỉ vừa mới đến đây theo lời kêu gọi của Tôn Thi Hàn vậy.

    Ý tứ ấy, Tôn Thi Hàn tất nhiên không tin.

    "Lăng Tiểu Ngư ngươi xem ta là trẻ nhỏ lên ba chắc? Mau nói! Ngươi tại sao lại ở đây? Ngươi vào đây làm cái gì?".

    "Tôn đại cung chủ nàng đa nghi quá rồi. Ta chẳng có ý xấu, chỉ là tùy tiện đi dạo vô tình tiến nhập thôi".

    Vô tình tiến nhập? Lời này có quỷ mới tin!

    "Lăng Tiểu Ngư, ngươi mau đi ra ngoài! Ta muốn yên tĩnh bế quan!".

    Trái với thần tình hung dữ của nữ nhân phía đối diện, Lăng Tiểu Ngư nửa điểm gấp gáp cũng không thấy. Hắn nhẹ gật đầu, thuận tình nghe theo: "Vậy được rồi, ta sẽ ra ngoài ngay. Nàng cứ bế quan đi".

    Lăng Tiểu Ngư nói hết câu liền rời đi, chẳng phân vân do dự chút gì. Điều này khiến cho Tôn Thi Hàn nảy sinh ngờ vực. Lăng Tiểu Ngư dễ dàng chiều theo như vậy, thú thật là nàng cũng bất ngờ. Nàng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

    Mắt đảo tứ phương, Tôn Thi Hàn hướng hư không cất tiếng: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi đừng có làm trò nữa. Ta biết là ngươi vẫn còn ở đây. Mau ra đây cho ta!".

    "Lăng Tiểu Ngư, ngươi tưởng ngươi im lặng thì sẽ lừa được ta sao?".

    "Oành!".

    "Oành..".

    * * *

    Đứng cạnh bức tường, Tôn Thi Hàn liếc trái ngó phải, đợi thêm một đỗi lâu mà vẫn chẳng phát hiện ra bóng dáng người nào, lòng mới nghĩ: "Không lẽ là do ta quá đa nghi..".

    "Hừm.. Xú nam nhân, ngươi tốt nhất là đừng có trở lại nữa".

    Tôn Thi Hàn đợi cho tâm tình lắng dịu rồi mới hạ mình ngồi xuống. Sau mấy nhịp thở, nàng lại lần nữa nhắm mắt, cố gắng đem tạp niệm thanh trừ.

    "Phù..".

    Chợt, một làn gió nhẹ lại thổi vào tai nàng.

    Hai mắt lập tức mở to, Tôn Thi Hàn tức đến run người. Nàng gằn từng tiếng: "Lăng.. Tiểu.. Ngư!".

    * * *

    "Lăng Tiểu Ngư, đến cùng là ngươi muốn cái gì?" Tôn Thi Hàn nhìn kẻ ẩn nặc vừa mới hiện thân, lớn giọng chất vấn. Nàng thực là không chịu nổi con người này nữa rồi. Hắn quá ngang ngược đi!

    "Thi Hàn, nàng đừng tức giận." - Trông đôi má ửng hồng vì giận của giai nhân, Lăng Tiểu Ngư âm thầm thú vị - "Nữ nhân hay giận sẽ mau già lắm đấy".

    "Mặc xác ta! Không mượn ngươi lo!".

    "Ta không thể không lo. Thi Hàn nàng là thê tử của ta kia mà".

    "Phi! Phi!" - Tôn Thi Hàn khinh bỉ - "Lăng Tiểu Ngư ngươi đừng có nằm mơ! Ta sẽ không gả cho ngươi! Tuyệt đối không gả!".

    Không gả? Tôn Thi Hàn nàng không muốn gả mà được ư? Lăng Tiểu Ngư cười cười, gian ý mười phần.

    Xem thần thái ngập tràn ý gian kia của hắn, lại nhớ đến những lần hắn cưỡng hôn mình, Tôn Thi Hàn bất giác thấy lành lạnh sống lưng. Nàng vội vàng di chuyển đến bên cửa mật thất, mau chóng đem nó mở ra, rồi chạy biến.

    "Nữ nhân này..".

    Lăng Tiểu Ngư trông theo thân ảnh nay đã hoàn toàn khuất dạng, khe khẽ lắc đầu. Vài giây sau, hình bóng hắn cũng triệt để tán đi.

    * * *

    Núi đá vô danh, không rõ là khu vực nào ở Bắc Nguyên. Tại đây, một nữ tử mặc cung trang vừa mới hiện diện. Tuổi nàng độ khoảng mười tám đôi mươi, vẻ ngây thơ trên mặt còn chưa mất; tuy vậy, khi nhìn xuống dưới, thật khó để nói rằng nàng vẫn chưa đủ trưởng thành. Chẳng cần gì khác, chỉ riêng đôi gò bồng đảo thôi cũng đã dư sức khiến người thay đổi khái niệm rồi. Chúng lớn lắm.

    "Phù phù..".

    Tựa lưng vào một gốc cây mọc nơi lưng chừng núi, Tôn Thi Hàn liên tục thở dốc. Mệt thì không hẳn đã mệt. Cơ thể của Ái Chân Kha Lạc Hoàng cường đại bậc nào chứ, đâu dễ gì mà mệt như vậy. Thở dốc, thiết nghĩ đa phần đều là đến từ ý nghĩ của Tôn Thi Hàn thôi.

    "Xú nam nhân.. không biết hắn có đuổi theo hay không..".

    Trong lòng mình, Tôn Thi Hàn hi vọng là Lăng Tiểu Ngư hắn đừng truy. Nàng thật không muốn gặp hắn lúc này. Nàng còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.

    "Tên khốn.. Đã biết ta cần thời gian suy nghĩ mà còn quấy nhiễu..".

    "Lăng Tiểu Ngư, con cá ươn, con cá thối.. Nếu sau này ta lợi hại hơn ngươi, lúc đó ta nhất định sẽ đem ngươi bỏ lên thớt rồi lấy dao băm vằm thành từng mảnh từng mảnh. Hứ..".

    "Nàng thật độc ác." Tiếng Tôn Thi Hàn vừa dứt thì một giọng nói khác cũng vang lên. Đúng là của Lăng Tiểu Ngư. Đi ngược với mong muốn của Tôn Thi Hàn, Lăng Tiểu Ngư hắn đã quyết định truy theo.

    "Thi Hàn, thật không ngờ trong đầu nàng lại có ý nghĩ như vậy, muốn đem ta bỏ lên thớt để băm vằm. Sát phu là tội nặng, sẽ bị quả báo đấy có biết không?".

    "Quả báo? Người sẽ gặp quả báo chính là tên đại ma đầu Lăng Tiểu Ngư ngươi đấy!".

    "Lăng Tiểu Ngư, rốt cuộc là ngươi muốn cái gì đây hả?".

    "Điều ta muốn Thi Hàn nàng không phải đã biết rõ?" Lăng Tiểu Ngư đáp lại.

    Có lẽ hắn thực mong một cái gật đầu, chỉ tiếc Tôn Thi Hàn thì lại nghĩ khác. Lúc này, nàng từ chối.

    "Lăng Tiểu Ngư ngươi muốn câu trả lời phải không? Được, bây giờ ta nói cho ngươi".

    Dáng vẻ rất là nghiêm túc, Tôn Thi Hàn dứt khoát: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi nghe kỹ đây. Ta.. không yêu ngươi. Ta.. không muốn lấy ngươi. Cho dù sự trinh bạch của ta có bị ngươi chiếm đoạt thì ta cũng không bao giờ gả cho ngươi! Ta không muốn!".

    Lăng Tiểu Ngư nghe xong thì im lặng. Hồi lâu mới nói: "Thi Hàn nàng đã nghĩ kỹ rồi chứ? Nàng chắc là mình không cần thêm thời gian?".

    Thời gian? Tôn Thi Hàn nghe mà bực. Lăng Tiểu Ngư hắn có chịu cho nàng thời gian để bình tâm suy nghĩ đâu chứ. Hừ, nếu đã cố tình quấy nhiễu như vậy thì Tôn Thi Hàn nàng đây sẽ dứt khoát cự tuyệt luôn.

    Lăng Tiểu Ngư ngươi cứ ở đó mà hối hận đi!

    "Cho dù có nghĩ thêm bao nhiêu lần, cân nhắc thêm bao lần thì kết quả cũng chỉ như vậy thôi. Tôn Thi Hàn ta căn bản là không hề có tình cảm gì với ngươi! Ta không yêu ngươi! Người ta yêu là tên nam nhân bạc tình kia, là kẻ mà ta đã tự tay giết chết!".

    "Nàng không yêu ta? Một chút tình cảm cũng không có?".

    "Ta không yêu ngươi! Một chút cũng không yêu!".

    Sau vài giây im lặng..

    Lăng Tiểu Ngư tiến sát đến chỗ gốc cây. Ở ngay trước mặt Tôn Thi Hàn, trong tư thế mặt đối mặt, mắt nhìn mắt ấy, hắn nói: "Hãy nhìn vào mắt ta mà nói. Chỉ cần nàng có thể lặp lại bốn chữ" ta không yêu ngươi "thì ta sẽ lập tức từ bỏ ý định, từ đây về sau sẽ không bao giờ làm phiền nàng nữa".

    Tôn Thi Hàn đã có nghi hoặc. Những lời Lăng Tiểu Ngư vừa mới nói, cái bộ dạng nghiêm túc này của hắn, chúng khiến nàng chùn bước. Đâu đó trong thâm tâm nàng nảy sinh lo sợ. Nàng sợ hắn thực sẽ chẳng thèm ngó ngàng gì đến mình nữa.

    "Thì sao chứ? Hắn không cần ta, lẽ nào ta lại cần hắn?".

    "Muốn chấm dứt? Tốt! Ta chấm dứt cho ngươi xem!".

    Vì sỉ diện, bởi lòng tự tôn cùng phẩm giá của một nữ nhân đoan chính, Tôn Thi Hàn quyết không nhân nhượng. Nàng không thể nhân nhượng được. Nàng không muốn bị người ta xem thường!

    "Ngươi muốn nghe lại? Tốt, ta nhắc lại cho ngươi nghe. Lăng Tiểu Ngư, ta không yêu.. ư..".

    "Ta không yêu ngươi", tất thảy bốn chữ, nhưng Tôn Thi Hàn chỉ nói được đến chữ thứ ba thì đã dừng lại. Đương nhiên chẳng phải do nàng muốn thế, đều là bị người tác động cả. Miệng nàng bị lập kín rồi, còn đâu mà nói được nữa.

    Lăng Tiểu Ngư quả đủ bỉ ổi. Rõ ràng vừa rồi đã khảng khái đưa ra điều kiện, bảo chỉ cần Tôn Thi Hàn nói được trọn vẹn bốn chữ "ta không yêu ngươi" sẽ lập tức từ bỏ, thôi không quấy nhiễu nữa, vậy mà bây giờ.. Hắn dùng miệng bịt miệng con người ta như thế, người ta làm sao mà nói hết được đây?

    Hèn hạ quá. Thật là hèn hạ quá..

    "Ưm..".

    "Ư..".

    Lưng tựa gốc cây, Tôn Thi Hàn ra sức chống trả. Nàng cố nghiêng đầu né tránh, cố dùng tay đem tên nam nhân trước mặt đẩy ra. Nhưng đáng tiếc, nàng đẩy không ra, tránh cũng không được. Miệng nàng vẫn như cũ bị chiếm, ngực nàng vẫn như cũ bị ngực hắn nghiền ép..

    "Đồ xú nam nhân.. xú nam nhân..".

    ".. Đời này của Tôn Thi Hàn ta, sợ rằng có muốn cũng không thể thoát được ma trảo của hắn..".

    Kháng cự không xong, vùng vẫy không được, sau cùng Tôn Thi Hàn chỉ đành buông xuôi, mặc tình người khuấy động.

    * * *

    "Ha a.. ha a..".

    "Ha a..".

    Chẳng biết Lăng Tiểu Ngư đã hôn hít, sờ soạng bao lâu mà bây giờ, khi hắn đem Tôn Thi Hàn "nhả" ra thì cả người nàng đều gần như mềm nhũn.

    Hai chân đứng còn không vững, Tôn Thi Hàn phải tựa mình vào trong ngực Lăng Tiểu Ngư, ở bên tai hắn thở dốc.

    "Thi Hàn, lúc nãy nàng nói thiếu một chữ rồi. Xem ra sau này nàng chỉ có thể gả cho ta thôi".

    Lý trí dần quay lại với Tôn Thi Hàn, nàng ngẫm mà hờn. Nàng đã không lường được Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy. Ngay từ đầu, hắn vốn nào có cho Tôn Thi Hàn nàng được lựa chọn đâu chứ.

    Tức khí dâng lên, Tôn Thi Hàn há miệng cắn mạnh vào cổ Lăng Tiểu Ngư.

    Cú cắn này, lực đạo tính ra cũng chẳng nhỏ. Nó làm cổ Lăng Tiểu Ngư phải rỉ máu, khiến hắn hít hà một hơi. Dù vậy, hắn vẫn để yên.

    Thực ra nếu mà muốn, hắn có thể làm cho da thịt trở nên cứng rắn hơn cả cương thiết, tới độ dẫu là pháp bảo đỉnh cấp cũng khó lòng thương tổn được. Hàm răng của một nữ nhân lại đáng gì? Hắn không nỡ làm Tôn Thi Hàn nàng đau thôi.

    * * *

    Thân thể đã tách ra mỗi người một hướng, Lăng Tiểu Ngư cúi nhìn "dấu ấn tình yêu" mà người đã để lại trên cổ mình, lắc đầu than nhẹ: "Thi Hàn nàng kiếp trước có khi là a miêu, a cẩu cũng không chừng".

    Sớm quay mặt đi hướng khác, Tôn Thi Hàn nghe người ta nói về mình như vậy thì liền liếc qua. Thần tình bất thiện, nàng truy hỏi: "Lăng Tiểu Ngư ngươi mới nói gì? Ngươi bảo ai là a miêu, a cẩu?".

    "À, ta bảo ta là a miêu, a cẩu." Khó khăn lắm mới khiến giai nhân hồi tâm chuyển ý, Lăng Tiểu Ngư thật không muốn lại làm nàng tức giận, vì vậy nên chỉ vào mặt mình tự nhận.

    Quả nhiên, Tôn Thi Hàn thấy hắn biết điều như thế thì tức khí tiêu tán ngay. Cũng chẳng biết trong đầu nghĩ gì, nàng nhanh chóng xoay đầu đi, lặng lẽ nhếch môi..
     
  8. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 577: Giải bày tâm sự

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tà dương khuất bóng đã lâu. Trong cái lạnh buốt của trời đêm phương bắc, dưới ánh sáng lung linh mờ ảo phát ra từ những viên dạ minh châu, Tôn Thi Hàn ngồi bên chiếc bàn tròn phủ khăn màu đỏ, tay cầm ly rượu nhấp khẽ. Rõ ràng là nàng chỉ uống cho có lệ. Ánh mắt này, vẻ mặt này, mười mươi là đang có tâm sự.

    Cũng cái bàn ấy, ngồi ở chiếc ghế đối diện, Tôn Sở Sở cân nhắc hồi lâu, cuối cùng quyết định hỏi thẳng: "Tỷ tỷ.. Trong lòng tỷ đang có điều khó nghĩ phải không?".

    Tôn Thi Hàn ngẩng đầu lên, gật nhẹ. Hôm nay nàng gọi muội muội mình qua đây, mục đích vốn cũng là để giải bày tâm sự, muốn nghe xem ý kiến của muội muội. Hôn nhân là đại sự cả đời, nàng không mong lại lựa chọn sai lầm.

    "Sở Sở, muội thấy.. Lăng Tiểu Ngư thế nào?".

    Tôn Sở Sở chẳng quá bất ngờ. Trong lòng nàng sớm đã đoán ra được rồi. Nàng biết, giữa tỷ tỷ và Lăng Tiểu Ngư có quan hệ mập mờ.

    "Tỷ tỷ, tỷ yêu thích hắn rồi phải không?".

    "Ta.. ta cũng không biết." Tôn Thi Hàn lắc đầu. Nàng đúng là vẫn còn chưa rõ. Cảm xúc hôm nay nàng dành cho Lăng Tiểu Ngư, căn bản khác xa so với những gì trong quá khứ, đối với nam nhân phụ bạc kia. Lúc trước mới là yêu hay bây giờ mới đúng là yêu? Nàng thực không biết.

    "Tỷ tỷ, có thể nói cho muội biết giữa tỷ và hắn, hai người.. đã phát sinh những chuyện gì rồi không?" Tôn Sở Sở hỏi tiếp. Nàng cần phải có đủ thông tin, cần nắm được chính xác mối quan hệ mập mờ kia là gì thì mới dám đưa ra ý kiến.

    Ban đầu Tôn Thi Hàn đã do dự, nhưng nghĩ ở trước mặt là thân muội muội nên tin tưởng đem mọi chuyện nói ra: "Thôi được rồi, tới nước này rồi ta cũng không giấu muội nữa. Chuyện là như vầy..".

    ".. Hôm đó hắn đưa ta đến Quỷ Lâm, rồi tiến nhập Quỷ Vực, mục đích để ta hấp thu cực âm chi khí nơi ấy cường đại thần hồn. Thời điểm hắn vì chuyện Tiểu Yến tẩu hỏa nhập ma mà quay về Tuyết Linh Cung, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào trong đầu ta lại nảy sinh ý nghĩ muốn lợi dụng cực âm chi khí dồi dào xung quanh tiến hành đột phá. Rất nhanh sau đó ta liền biết hành động của mình là dại dột tới cỡ nào".

    "Quá trình đột phá của ta đã đưa tới lôi kiếp, lại còn là Tử Tiêu Thần Lôi - một trong những kiếp lôi khủng bố nhất từ xưa đến nay. Muội biết đấy, lúc đó ta bất quá chỉ còn mỗi thần hồn, căn bản là không có khả năng vượt qua được thiên kiếp. Chỉ sau đạo Tử Tiêu Thần Lôi đầu tiên giáng xuống thôi thì ba hồn bảy phách của ta toàn bộ đều chịu thương tổn trầm trọng. Trong lúc ta đinh ninh mười mươi sẽ chết thì Lăng Tiểu Ngư hắn đã xuất hiện. Nhờ có hắn mà ta mới bình an vượt qua được thiên kiếp, dù vậy, hậu họa từ đạo Tử Tiêu Thần Lôi đầu tiên để lại cũng không hề nhỏ. Theo như Lăng Tiểu Ngư hắn thì cho dù có đem ta chữa trị tốt, thọ nguyên cũng sẽ đại giảm, ngày sau chẳng sống thêm được bao lâu. Hắn nói muốn bảo toàn sinh mệnh của ta, duy cũng chỉ còn lại một cách..".

    "Tỷ tỷ, là cách gì?" Tôn Sở Sở dù đã lờ mờ đoán ra nhưng vẫn muốn xác nhận rõ ràng.

    Tôn Thi Hàn hít vào một hơi như để lấy thêm can đảm: "Hắn nói nếu muốn chữa lành hết thảy thì bắt buộc phải đem bổn nguyên lực lượng của mình truyền cho ta. Nhưng để tiếp nhận được bổn nguyên lực lượng này, ta phải.. ta phải cùng hắn.. cùng hắn song tu".

    Tôn Sở Sở nhìn người bởi thẹn mà cúi mặt gục đầu, bờ môi mấp máy lại không thể thốt nổi thành lời. Mặc dù đã có suy đoán, thế nhưng đến khi chính tai nghe được, trong lòng nàng vẫn chẳng làm sao bình thản đón nhận cho được.

    Đoạn sau tuy rằng tỷ tỷ còn chưa nói, nhưng dùng đầu gối Tôn Sở Sở nàng cũng hình dung ra rồi. Nếu quan hệ chưa phát sinh thì cớ gì tỷ tỷ nàng lại có những biểu hiện lạ lùng từ lúc hồi cung tới giờ chứ. Hiện Tôn Sở Sở nàng chỉ thắc mắc một điều, đó là lần song tu kia, tỷ tỷ nàng có thật cam tâm tình nguyện hay không. Bởi lẽ kể từ sau khi bị người phụ bạc năm ấy, tỷ tỷ nàng đã hoàn toàn cự tuyệt nam nhân, đối với họ chỉ hận không thương, thậm chí còn từng thề rằng cả đời này thà cô quả chứ quyết chẳng gả cho bất cứ một ai.

    "Tỷ tỷ." - Sau một hồi im lặng, Tôn Sở Sở cuối cùng cũng có thể bình tâm lên tiếng - "Lần song tu kia, tỷ tỷ là tình nguyện sao?".

    "Tình nguyện?" Thần tình có chút ai oán, Tôn Thi Hàn lắc đầu.

    "Hắn đã cưỡng gian tỷ?" Tôn Sở Sở tiếp tục hỏi.

    "Ban đầu là cưỡng gian, còn sau đó.. hắn mê gian ta".

    Nếu không phải tâm trí bị điều khiển thì Tôn Thi Hàn nàng làm sao lại có thể chẳng biết xấu hổ mà cùng Lăng Tiểu Ngư hắn quấn quýt, rồi răm rắp nghe theo phối hợp cùng hắn song tu được chứ?

    Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Lần ấy bởi bị mê gian nên Tôn Thi Hàn nàng mới thuận theo. Thế còn về sau, những lần bị cưỡng hôn? Lăng Tiểu Ngư đâu có mê hoặc tâm trí nàng, cớ gì Tôn Thi Hàn nàng vẫn nhiệt tình đáp lại?

    "Đó.. là vì không thể phản kháng", Tôn Thi Hàn rất nhanh liền tìm được cho mình một lý do để biện minh. Theo nàng, trong chuyện này từ đầu đến cuối Tôn Thi Hàn nàng đều chỉ là nạn nhân; Lăng Tiểu Ngư, hắn mới là kẻ thủ ác.

    Tôn Sở Sở nghe qua sự tình, lẳng lặng quan sát người đối diện. Nàng muốn xem xem lời nói và biểu hiện của tỷ tỷ, chúng có trùng khớp với nhau không. Bởi lẽ, những ngày vừa qua, và cả tối nay nữa, tỷ tỷ nàng chẳng bộc lộ ra nhiều hận ý lắm.

    Đã bị cưỡng gian mà vẫn còn có thể ở bên cạnh người, cam chịu như vậy đâu có giống với tính cách của tỷ tỷ nàng.

    Bị uy hiếp ư? Nếu mà thật đúng bị uy hiếp thì tại sao lại gọi Tôn Sở Sở nàng tới giải bày tâm sự, rồi còn hỏi nàng cảm thấy Lăng Tiểu Ngư là người thế nào.. Thay vì nói oán hận, bất đắc dĩ, chi bằng bảo tỷ tỷ đang đắn đo, e thẹn thì chính xác hơn..

    "Sở Sở, sao muội không nói gì?".

    Tôn Sở Sở đứng lên, chuyển sang ngồi ở chiếc ghế kề bên Tôn Thi Hàn. Nàng nắm tay tỷ tỷ, hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ nói thật cho muội biết, trong lòng tỷ tỷ có hận hắn vì đã làm thế với mình không?".

    "Ta..".

    Tôn Thi Hàn cân nhắc, tự vấn lòng, một lúc sau thì đáp: "Lúc đầu ta thật sự có hận, thậm chí còn có ý nghĩ quyên sinh. Nhưng rồi khi ta nghe hắn giải thích, bảo vì yêu thích ta, không muốn nhìn sinh mệnh ta mau chóng lụi tàn nên mới hành động như vậy thì ta..".

    "Không còn hận nữa?".

    "Không nhiều nữa".

    Nghe tới đây thì Tôn Sở Sở đã biết mình cần phải làm gì rồi. Rõ ràng là trong lòng tỷ tỷ nàng sớm đã có tình cảm với Lăng Tiểu Ngư cho nên mới dễ dàng tha thứ như vậy. Nếu không lấy bản chất đoan trang của tỷ tỷ nàng, còn lâu mới vì vài ba câu nói êm tai mà hồi tâm chuyển ý.

    "Tỷ tỷ, cho muội biết. Lúc đó hắn đã nói những câu nào?".

    "Cái đó.." Tôn Thi Hàn thoáng do dự nhưng rồi cũng thành thật đem những câu nói và cả hành động của Lăng Tiểu Ngư hôm đó thuật lại cho muội muội mình nghe..

    * * *

    "Chi tiết là như vậy đấy. Sở Sở, muội nghĩ những lời của hắn có phải là thật dạ chân tâm không?".

    Dưới ánh mắt chờ mong của Tôn Thi Hàn, Tôn Sở Sở ngẫm một chút, rồi nói: "Tỷ tỷ, con người của hắn muội cũng không quá rõ. Muội nghĩ tỷ phải hỏi chính bản thân mình, bởi hơn ai hết tỷ là người gần gũi với hắn nhất".

    "Cái gì mà người gần gũi nhất, Sở Sở muội ăn nói hàm hồ..".

    Thừa biết tỷ tỷ mình xấu hổ, Tôn Sở Sở cười khẽ cho qua.

    "Tỷ tỷ, có một chuyện muội nghĩ tỷ nên biết".

    "Là chuyện gì? Có liên quan đến hắn?" Tôn Thi Hàn nghi hoặc suy đoán.

    Hồi đáp là một cái gật đầu của người đối diện: "Liên quan đến hắn, cũng là can hệ đến tỷ".

    "Can hệ đến ta?".

    "Ừm".

    Tôn Sở Sở nói ra: "Thật ra thì chuyện cũng chỉ mới phát sinh gần đây thôi, chính là sự tình Thiên Cực Cung và Thần Vũ Môn tìm đến Tuyết Linh Cung ta gây chuyện".

    Tôn Thi Hàn lại càng nghi hoặc nhiều hơn: "Sở Sở, chuyện này không phải muội đã nói qua rồi sao?".

    "Đúng là muội đã kể, nhưng có một ít chi tiết mà muội tin là tỷ còn chưa biết".

    "Chi tiết gì?".

    Tôn Sở Sở hồi tưởng lại: "Thành Khôn và Trương Tự Đức mượn cớ cầu thân, còn nêu đích danh tỷ tỷ, khi ấy muội và chúng cung nhân đều hết sức tức giận. Nhưng.. không chỉ có muội, không chỉ các cung nhân, hắn cũng tức giận nữa".

    "Hắn? Lăng Tiểu Ngư?".

    Tôn Sở Sở gật đầu: "Ừm. Hắn đã thật sự tức giận. Đỉnh điểm là khi hắn nghe được những lời kia của Thành Hạo".

    "Tên nhãi đó nói gì?".

    "Lúc nghe Lăng Tiểu Ngư bảo đã yêu thích tỷ tỷ, vốn định vài ngày nữa sẽ chính thức ngỏ ý cùng tỷ tỷ kết làm đạo lữ song tu thì Thành Hạo mới đáp rằng.. Hmm.. Nguyên văn là như vầy:" Hay là như vầy đi, hôm nay Tuyết Linh Cung các ngươi đem Tôn Thi Hàn gả cho ta, ta cùng nàng động phòng hoa chúc xong lại đem trả về cho các ngươi? Ta cùng nàng làm phu thê một đêm, nàng cùng ngươi làm đạo lữ cả đời, chắc không thiệt cho ngươi đâu nhỉ? ". Thành Hạo, hắn đã nói như thế".

    "Crắc.." Lời Tôn Sở vừa dứt cũng là lúc một thanh âm đổ vỡ vang lên. Chiếc ly trong tay Tôn Thi Hàn, nó hiện đã bị nàng bóp thành mảnh vụn. Mấy lời mà nàng vừa mới nghe, trước Tôn Sở Sở đúng chưa hề kể.

    Bất quá một tên ranh con miệng còn hôi sữa cũng dám buông lời nhục mạ nàng?
     
  9. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 578: Đều đã tỏ tường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ranh con hỗn láo, lại dám xúc phạm ta như thế..".

    "Tỷ tỷ, không cần phải tức giận, Thành Hạo sau khi nói xong những lời kia thì cũng liền bị giết chết rồi".

    "Hắn nếu còn sống ta chắc chắn sẽ đem băm vằm hắn ra thành trăm ngàn mảnh!".

    Cơn giận còn chưa dứt, Tôn Thi Hàn cặn kẽ mà truy: "Sở Sở, nói ta biết. Lúc đó nghe tên nhãi Thành Hạo kia thốt ra những lời như vậy thì hắn phản ứng thế nào? Hắn có nói lời gì không?".

    "Có nói một câu".

    "Là câu gì?".

    "Hmm.. Nguyên văn là như vầy:" Thành Hạo ngươi có điều không rõ, tính chiếm hữu của ta vốn dĩ rất lớn. Tôn Thi Hàn, ta thật sự chẳng muốn ai chạm vào. Một tấc da, một sợi tóc cũng không được ". Tỷ tỷ, đó chính là những lời mà hắn đã nói".

    Tôn Thi Hàn lâm vào trầm mặc, trong lòng dường có chút ngọt ngào. Nàng không nghĩ Lăng Tiểu Ngư lại có những lời đối đáp đầy "cảm tình" như thế. Phải biết lúc Thiên Cực Cung và Thần Vũ Môn tìm tới Tuyết Linh Cung gây sự, giữa Lăng Tiểu Ngư hắn và nàng vẫn còn chưa phát sinh quan hệ gì.

    Điều này có ý nghĩa gì? Lẽ nào ở trong lòng Lăng Tiểu Ngư hắn sớm đã lưu giữ hình bóng nàng? Hắn nói hắn yêu thích nàng, muốn cùng nàng kết làm đạo lữ, hết thảy đều là thật dạ chân tâm sao?

    Tôn Thi Hàn tự hỏi, nhưng hỏi thì hỏi thế thôi chứ thực chất nàng đã có câu trả lời rồi. Mặc dù đáp án này, nó vốn là sai lệch.

    "Tỷ tỷ?" Đợi một đỗi lâu cũng không thấy người trước mặt có phản ứng gì, Tôn Sở Sở lúc này mới lên tiếng kêu gọi.

    Thoát khỏi suy tư cùng khung cảnh mường tượng, Tôn Thi Hàn nhanh chóng đem tâm tình thu xếp. Giữ cho khuôn mặt mình được tụ nhiên nhất có thể, nàng nói: "Sở Sở, còn có chuyện gì liên quan đến hắn mà ta chưa biết không? Muội kể lại cho ta nghe".

    "Hmm.. Để muội nghĩ".

    * * *

    Đêm nay có thể nói là một bước ngoặt lớn đối với Tôn Thi Hàn. Những lời mà Tôn Sở Sở đã nói, những tình tiết mà nàng đã được nghe, chúng khiến Tôn Thi Hàn nàng hiểu ra nhiều hơn, tâm trí cũng trở nên thông suốt hơn. Đối với Lăng Tiểu Ngư, ban đầu nàng oán giận, sau oán giận lại đến hoài nghi. Nàng không chắc, chưa thể xác định được tình cảm của Lăng Tiểu Ngư dành cho mình là chân hay giả, tận đến hôm nay.. Bây giờ, Tôn Thi Hàn nàng nghĩ là mình đã tỏ tường rồi.

    Mà thật ra thì sáng tỏ cũng không riêng mỗi Tôn Thi Hàn nàng, đêm nay, một nữ tử khác cũng đã sắp sửa tỏ tường: Tôn Tiểu Yến.

    * * *

    Bên trong căn phòng vừa được xây lại chưa lâu, tiện nghi căn bản coi như đủ dùng, Tôn Tiểu Yến ngồi bên chiếc bàn, cạnh ngọn minh đăng, trong thứ ánh sáng màu xanh nhạt đưa mắt nhìn nam nhân ở đầu bên kia.

    Ca nàng, hắn vẫn như thế, khuôn mặt điềm tĩnh đượm vị phong trần, ánh mắt sâu thẳm khó có ai nhìn thấu được. Từ trên người hắn, dường như lúc nào cũng đều toát lên một cỗ khí chất tang thương lạ thường. Chính nó đã hấp dẫn nàng, khiến Tôn Tiểu Yến nàng không muốn dời đi..

    "Tiểu nha đầu, tại sao lại nhìn ca chăm chú như vậy? Bộ trên mặt ca có dính gì sao?".

    Tôn Tiểu Yến có chút xấu hổ lắc đầu. Nàng cười cười: "Không có gì".

    "Chẳng hiểu được trong đầu nữ nhân các muội nghĩ gì".

    Lăng Tiểu Ngư đi vào chính đề: "Được rồi, muội còn nhìn nữa mặt ca sẽ bị bào mòn luôn đấy. Nào, đưa tay ra để ca kiểm tra".

    Đây vốn không phải lần đầu tiên Tôn Tiểu Yến nghe đến hai từ "kiểm tra" này nên chẳng có gì cần thắc mắc cả. Nàng ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của Lăng Tiểu Ngư, hướng về phía hắn mà đặt cánh tay phải xuống bàn.

    Lăng Tiểu Ngư tiếp lấy, nhẹ nhàng áp ngón trỏ và ngón giữa lên cổ tay Tôn Tiểu Yến, cẩn thận tra xét.

    Lát sau..

    Lăng Tiểu Ngư thu tay về, tỏ ra vừa ý: "Ừm, không tệ. Cứ theo tiến độ này thì chẳng bao lâu nữa muội sẽ chạm đến cánh cửa chân nhân thôi".

    "Ca, thật không?".

    "Thật".

    Lăng Tiểu Ngư nói tiếp: "Đợi tới lúc đó ca sẽ trợ giúp muội đột phá, tiện thể củng cố căn cơ cho muội".

    "Cảm ơn ca. Ca đối với muội thật tốt." Tôn Tiểu Yến thật tâm cảm kích. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ sư phụ ra thì Lăng Tiểu Ngư chính là người đã giúp đỡ cho nàng nhiều nhất. Sự quan tâm hắn dành cho nàng, so với hai vị sư tỷ La Sương - Hàm Yên cũng chẳng thua kém chút nào.

    "Tiểu nha đầu, cảm ơn cái gì. Sau này đừng nói mấy lời khách sáo ấy nữa".

    "Vâng..".

    * * *

    Ngoài trời trăng đã lên cao. Trăng phương bắc dường như nhỏ hơn phương nam vài phần. Không biết ở nơi ấy, người xưa có đang ngước mặt nhìn trăng? Liệu có chút gì thương tưởng đến kẻ đã ra đi? Lăng Tiểu Ngư thầm nghĩ, rồi buồn bã cúi đầu.

    "Lăng Thanh Trúc, nếu ta không phải đệ tử của nàng, nếu nàng không phải sư phụ của ta, nếu chúng ta không bị lễ giáo ràng buộc, nếu tình yêu này không phải bất luân.. liệu nàng có yêu ta không?".

    Lăng Tiểu Ngư hắn thật muốn biết lắm. Đáng tiếc, hắn lại không thể quay ngược thời gian. Suy cho cùng hắn cũng chỉ là một đạo thần hồn chuyển thế trùng sinh, căn bản vô pháp so bì cùng Chí Thượng. Tất nhiên nếu tiếp tục tu luyện thêm, chuyện đảo nghịch càn khôn, can thiệp luân hồi với hắn cũng sẽ hoàn toàn có thể, thế nhưng là.. hắn không dư dả thời gian.

    "Sư phụ, nếu được lựa chọn lại, ta thà rằng chưa bao giờ gặp người, chưa bao giờ bước vào cánh cửa tiên môn. Nếu được lựa chọn lại, ta tình nguyện chỉ sống được mười sáu năm bên cạnh Yến cô cô, sớm hôm bầu bạn bên cô cô, dưới mái nhà tranh đơn sơ bình dị..".

    * * *

    "Ca".

    Giữa lúc Lăng Tiểu Ngư đang dõi mắt xa xăm nghĩ ngợi bên khung cửa thì từ phía sau, giọng Tôn Tiểu Yến truyền đến. Nàng cũng mau chóng tiến đến bên cửa sổ, khẽ hỏi: "Ca lại nghĩ đến chuyện quá khứ phải không?".

    Lăng Tiểu Ngư cũng chẳng giấu, nhẹ gật đầu.

    "Tiểu Yến, ca đang nghĩ đến cô cô. Ca tự hỏi nếu cô cô còn sống, không biết người sẽ phản ứng thế nào khi ca đem về cho người một nương tử".

    Nương tử? Tôn Tiểu Yến nghe đến hai chữ ấy thì chẳng hiểu sao trong lòng lại bỗng khẩn trương lạ kì.

    "C-Ca.. Ý ca là gì? Nương tử là sao?".

    "À, ta quên vẫn chưa nói với muội".

    Lăng Tiểu Ngư xoay người lại: "Tiểu Yến, ca tính sẽ thành thân".

    "Thành thân? Với ai?" Tôn Tiểu Yến hỏi, dạ lại càng khẩn trương hơn gấp bội.

    Không để cho nghĩa muội chờ lâu, Lăng Tiểu Ngư nói ra đáp án: "Nàng ấy muội cũng biết. Phải nói là biết rất rõ. Người mà ca muốn kết thành đạo lữ, nàng ấy chính là cung chủ của muội: Tôn Thi Hàn".

    "Cung chủ? Ca, ca đang đùa muội đúng không?".

    "Không, ca hoàn toàn nghiêm túc. Ca đã hướng nàng ấy cầu hôn rồi".

    Tôn Tiểu Yến im lặng. Nàng muốn nói gì đó, nhưng đôi môi mấp máy vài cái rồi thôi. Nàng nói không được. Câu chữ trong miệng Tôn Tiểu Yến nàng cũng chẳng thể nhớ ra ý nghĩa nữa rồi.

    "Tiểu Yến, sao vậy? Có phải muội không thích Tôn Thi Hàn?".

    Lý trí dần quay lại, Tôn Tiểu Yến cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng, lắc đầu cười gượng: "Không có. Cung chủ là người tốt, muội làm sao lại không thích người được. Muội chỉ là.. chỉ là bất ngờ quá thôi".

    * * *

    "Ca, ca yêu thích cung chủ thật sao?".

    Lăng Tiểu Ngư không trực tiếp trả lời mà nói: "Thi Hàn là một nữ nhân tốt. Ca muốn chăm sóc, yêu thương nàng trong những năm tháng còn lại của mình".

    Những năm tháng còn lại sao? Tôn Tiểu Yến triệt để mất đi hi vọng. Nàng không biết tình trạng của Lăng Tiểu Ngư, bởi thế cho nên nàng chỉ có thể hiểu rằng "những năm tháng còn lại kia" chính là "cả đời", rằng ca nàng, hắn muốn yêu thương, chăm sóc cung chủ cả đời.

    Như vậy là quá rõ rồi..

    Nhưng..

    "Ca, tại sao.. tại sao lại nhanh như vậy? Ca và cung chủ quen biết còn chưa được bao lâu..".

    "Chuyện này.." - Lăng Tiểu Ngư tóm lược đại khái - "Kể từ sau khi Thi Hàn bị Thác Hán ám toán, thân xác bị hủy, ca và nàng đã thường xuyên tiếp xúc. Trong chuyến đi đến Quỷ Lâm, ca và nàng ấy đã trải qua một số chuyện. Ca nhận ra mình không muốn làm tổn thương nàng ấy, trong lòng cũng có tình cảm, vì vậy ca quyết định hướng nàng ấy cầu hôn".

    Tôn Tiểu Yến cật lực đè nén cảm giác nhói đau trong tim, hỏi tiếp: "Vậy còn cung chủ, cung chủ có yêu thích ca không?".

    "Hẳn là có".

    "Nói vậy ca và cung chủ thực sẽ thành thân rồi..".

    Tôn Tiểu Yến thở mạnh một hơi, chợt đưa tay véo mạnh Lăng Tiểu Ngư một cái, trước ánh mắt nghi hoặc của hắn bảo: "Ca đấy, có biết là mình xấu xa lắm không? Chuyện lớn như vậy mà đến bây giờ mới chịu nói cho muội biết, làm người ta chẳng kịp chuẩn bị tâm lý gì hết..".

    "Hứ, người ta khó khăn lắm mới kiếm được một vị ca ca, giờ lại muốn đi thành thân. Người ta sau này biết phải nương tựa ai đây? Thật là xấu xa..".

    "Nha đầu ngốc." - Lăng Tiểu Ngư đặt tay lên đầu Tôn Tiểu Yến, xoa nhẹ, thanh âm trìu mến - "Ca có thành thân thì vẫn ở Tuyết Linh Cung này mà. Sao lại bảo không có ai để dựa?".

    Tôn Tiểu Yến bĩu môi, chưa mấy vừa ý. Nàng chủ động đem bàn tay đang đặt trên đầu mình gạt ra: "Ca đấy, cứ làm như người ta vẫn là trẻ con. Người ta sớm đã là đại cô nương rồi".

    "Đại cô nương?" - Lăng Tiểu Ngư bật cười - "Muội sao? Muội vẫn chỉ là một tiểu nha đầu thôi".

    Tôn Tiểu Yến không nói thêm gì, chỉ hừ khẽ rồi quay mặt sang hướng khác.

    Tiểu nha đầu sao? Phải, ở trong mắt ca nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ còn non nớt. Hắn đâu biết rằng..

    Đau quá. Trái tim nàng tại sao lại nhói đau thế này?

    Trước Tôn Tiểu Yến nàng đúng vẫn chưa biết, nhưng bây giờ thì nàng đã hiểu được rồi. Thì ra.. Thì ra ở trong lòng nàng Lăng Tiểu Ngư lại quan trọng tới vậy. Thì ra Tôn Tiểu Yến nàng lại ích kỷ tới như vậy, chỉ muốn hắn là của riêng nàng, chỉ thuộc về một mình nàng..

    Thành thân? Tại sao hắn lại muốn thành thân chứ? Tại sao nữ nhân ấy.. lại không phải nàng? Tại sao..
     
  10. Bạch Tiểu Châu Baka Ka 520

    Bài viết:
    28
    Chương 579: Thành hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôn Thi Hàn đã thông suốt, Tôn Tiểu Yến hiện cũng tỏ tường. Đều là cung nhân Tuyết Linh Cung, đều có quan hệ gần gũi với Lăng Tiểu Ngư, nhưng sau đêm ấy, tâm tình mỗi người lại đi theo chiều hướng bất đồng. Kẻ an lòng nghĩ đến tương lai, người thì chỉ biết thương tâm nuốt lệ hồi niệm quá khứ.

    Lỗi lầm là do ai đây?

    Có lẽ cũng chỉ còn biết trách số mệnh.

    * * *

    Những ngày sau đó, cố ý lại như vô tình, Tôn Tiểu Yến đã ít nói chuyện với Lăng Tiểu Ngư hơn, từ sáng tới tối chỉ thấy nàng cắm đầu vào tu luyện. Hết đả tọa vận hành công pháp lại ra ngoài rèn luyện đạo thuật, cả ngày hầu như lúc nào cũng đều bận rộn. Sự "nỗ lực" này lớn tới mức khiến cho một người vốn luôn nổi tiếng chăm chỉ xưa giờ là La Sương cũng phải tự thẹn không bằng.

    "Cuồng nhân", đấy là danh hiệu La Sương đã dùng để nói về sư muội của mình. Nàng cho dưới sự dạy dỗ, bảo ban của Lăng Tiểu Ngư, sư muội nàng đã thực sự thay đổi, biết nỗ lực phấn đấu để trở thành cường giả như mục tiêu đề ra trước đó.

    Nhưng đó là La Sương nghĩ, các cung nhân nghĩ, Hàm Yên thì lại nghĩ khác. Trong lòng nàng chỉ biết thương cảm thở dài. Tâm tư của sư muội, Hàm Yên nàng sao lại không hiểu đây?

    Trên bãi đất trống phía ngoài Tuyết Linh Cung, khoảng cách chừng đâu chừng trăm dặm.

    Hàm Yên đứng bên một gốc cây trụi lá, hai mắt dõi theo thân ảnh đang cầm kiếm khuấy động không gian, dạ âm thầm chua xót. Tin tức cung chủ sẽ thành thân cùng người ấy, hôm nay đã truyền xuống, cung nhân trên dưới ai nấy đều đã biết cả rồi.

    Hàm Yên nhớ hồi sáng này, thời điểm nghe được tin tức, Tôn Tiểu Yến đã lặng lẽ rời đi. Kế đó, sư muội nàng chạy một mạch tới đây, quỵ trên nền tuyết bật khóc nức nở. Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, Hàm Yên nàng đều thấy rõ.

    "Tiểu Yến.."

    * * *

    "A a a!".

    "Ầm!".

    "Ầm!".

    "Ầm!".

    Trước mắt Hàm Yên, sau một tiếng hét dài, những thanh âm bạo tạc liền nối nhau vang lên. Tất thảy đều là do Tôn Tiểu Yến tạo ra. Kiếm trên tay nàng, nó như đang muốn đem cả mảng thiên địa này chém đoạn hết vậy.

    Không thể chịu thêm được nữa, Hàm Yên lao ra. Nàng vươn tay giữ lấy Tôn Tiểu Yến, khuyên can: "Tiểu Yến, muội đừng tự làm khổ mình nữa!".

    "Không liên quan đến tỷ! Buông muội ra!".

    Tôn Tiểu Yến bây giờ đã không còn là Tôn Tiểu Yến mà Hàm Yên vẫn thường thấy, hoạt bát dễ gần. Tôn Tiểu Yến bây giờ, thần tình trông hung dữ lắm.

    "Tiểu Yến! Muội tự hành hạ bản thân thì ích gì chứ? Hắn có thấy được không?".

    "Thấy?" - Hốc mắt mới ráo chưa được bao lâu nay đã lại nhoè - "Hắn thấy được thì sao chứ? Người hắn yêu đâu phải muội! Không phải muội!".

    "Tại sao chứ? Tại sao chứ?".

    "Tiểu Yến.." Hàm Yên nhìn tiểu sư muội đau khổ thì lệ cũng rơi theo. Nàng đem Tôn Tiểu Yến ôm vào lòng: "Quên hắn đi. Hãy quên hắn đi.. Nam nhân trên đời đâu phải chỉ có mình hắn".

    Tôn Tiểu Yến không đáp, tiếng khóc càng lớn hơn.

    Hàm Yên nói không sai, nam nhân trên đời không chỉ có một mình Lăng Tiểu Ngư, ngoài kia vẫn còn rất nhiều, nhưng.. Hắn là duy nhất. Thế gian có một Lăng Tiểu Ngư thứ hai được ư?

    Quên? Bóng hình của hắn, trong vô thức nàng đã khắc ghi vào tận tâm can rồi, làm sao để quên được đây?

    "Sư tỷ, tại sao lại là cung chủ? Tại sao chứ..".

    Hàm Yên mím môi, một trong hai cánh tay đặt sau đầu Tôn Tiểu Yến: "Đó là lựa chọn của hắn. Người hắn yêu là cung chủ".

    "Sư tỷ, muội không muốn..".

    "Tiểu Yến..".

    Hàm Yên hé môi, nhưng rồi lại im lặng, chỉ còn biết dùng cánh tay để ôm sư muội mình chặt hơn. Nhân sinh đâu phải cứ muốn mà được. Người sống trên đời, mấy ai có thể nói rằng mình chưa từng thất vọng?

    Trời già thích trêu ngươi thế nhân lắm.

    * * *

    Hôm nay là ngày mười hai tháng chạp, mọi năm thì cũng chả có ý nghĩa gì, trên dưới Tuyết Linh Cung không người lưu tâm. Tuy nhiên năm nay lại khác, cái ngày này phải nói trở nên trọng đại vô cùng. Tuyết Linh Cung từ trên xuống dưới, ai ai cũng đều đang hướng về nó cả. Bất kể có thân phận gì, chấp sự, trưởng lão hay cấp bậc đệ tử bình thường, hết thảy đều đã bỏ hết chuyện tu hành để tập trung vào sự kiện hôm nay.

    Cung chủ Tuyết Linh Cung cùng người cử hành hôn lễ, đây chính là đại sự, đâu thể cứ tùy tiện qua loa được. Mặc dù ngoại nhân chẳng mời ai đến dự, nhưng thiết nghĩ vẫn cần tổ chức sao cho long trọng một chút.

    * * *

    Hòa trong khung cảnh đèn hoa giăng lối, vải đỏ phủ đầy, bên trong Tuyệt Tình Điện bầu không khí cũng trở nên ấm cúng hơn hẳn mọi ngày. Chữ "Song Hỷ" được dán ở khắp nơi, từ ngoài vào trong, tính ra cũng trăm chữ là ít. Biết sao được, Tuyệt Tình Điện này vốn đâu phải nhỏ, huống hồ có người lại muốn cung nhân trang hoàng như vậy..

    Ngồi giữa tư phòng, Tôn Thi Hàn chăm chú ngắm nhìn thân ảnh hiện lên trong gương, hồi lâu mới lên tiếng hỏi: "Sở Sở, muội thấy thế nào? Ta như vầy có chỗ nào khó coi không?".

    Vẫn đứng ở đằng sau Tôn Thi Hàn từ nãy giờ, Tôn Sở Sở mỉm cười: "Không khó coi. Tỷ tỷ từ đầu đến chân, chỗ nào cũng đều vô cùng xinh đẹp. Lăng Tiểu Ngư nếu nhìn thấy bộ dạng này của tỷ tỷ, đảm bảo sẽ thất hồn lạc phách cho xem".

    Những lời này của Tôn Sở Sở thật không phải giả. Tôn Thi Hàn hiện giờ quả là xinh đẹp lắm. Trong bộ hỷ phục, nhìn nàng lại càng thêm lộng lẫy; cái dáng vẻ e ấp thẹn thùng của tân nương tử này, thực.. mị nhân vô cùng.

    "Sở Sở, muội nói gì đấy.." Tôn Thi Hàn xấu hổ khẽ trách, trách xong thì cúi mặt, trên môi nở một đóa anh đào đỏ thắm.

    "Tỷ tỷ, lời muội là thật. Tỷ tỷ hôm nay chắc chắn là nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ".

    Với tay cầm lấy chiếc lược để sẵn trên bàn, Tôn Sở Sở vừa đặt lên mái tóc dài trước mặt vừa nói: "Tỷ tỷ, để muội chải tóc cho tỷ".

    * * *

    "Sở Sở, muội làm sao vậy?" Trông thấy Tôn Sở Sở mới chải chưa được bao lâu đã dừng, Tôn Thi Hàn mới nghi hoặc hỏi.

    Tôn Sở Sở nghe hỏi thì cười nhẹ, rồi đáp: "Muội không sao. Chỉ là chợt nghĩ tỷ gả cho người, về sau sợ sẽ khó được cùng tỷ ngồi uống rượu tâm sự cùng nhau như trước nữa".

    "Đừng có ngốc như vậy." - Tôn Thi Hàn chẳng cho là đúng - "Tỷ có gả đi thì sau này vẫn ngụ tại Tuyết Linh Cung này, mỗi ngày chúng ta đều có thể gặp mặt kia mà. Lúc nào muốn trò chuyện thì cứ tới Tuyệt Tình Điện kiếm tỷ, tỷ sẽ bồi muội".

    "Chuyện đó.. muội cũng không chắc đâu".

    "Ý muội là sao?".

    Tôn Sở Sở cười: "Tỷ tỷ, tỷ lẽ nào không biết xuất giá tòng phu? Nhỡ đâu lúc muội muốn tìm tỷ trò chuyện nhưng người ta lại từ chối cho gặp thì biết làm thế nào?".

    "Người ta" trong lời muội muội Tôn Thi Hàn dĩ nhiên thừa hiểu. Nàng ra vẻ hung hăng mà rằng: "Hắn dám sao? Hừ, nếu hắn ngang ngược như vậy, ta sẽ dọn qua phòng muội ở".

    "Không được không được!" - Tôn Sở Sở làm bộ khẩn trương - "Tỷ dọn qua phòng muội, rủi nửa đêm hắn lẻn vào thì làm thế nào? Tỷ muốn hại muội hay sao?".

    "Nếu hắn thực có cái gan đó.. Vậy thì muội cũng chỉ đành theo ta gả cho hắn luôn thôi".

    "Tỷ tỷ đừng đùa. Muội cũng đâu phải nữ nhân mê luyến ái tình".

    "Vậy ý muội tức là bảo ta mê luyến ái tình?".

    "Cái này là tỷ tự nói đấy".

    "Nha đầu này.. Xem ta trừng trị muội thế nào!".

    "A! Tỷ tỷ đừng a!".
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...