Chương 560: Lần đầu tiên của ngươi lẽ nào không phải lần đầu tiên của ta? Bấm để xem Thần niệm vừa động, thân ảnh Lăng Tiểu Ngư đã liền hiện ra bên trong không gian của hắc ngư ấn. Đúng như những gì hắn hình dung, trước mặt, Tôn Thi Hàn đang ngồi co cụm, tay ôm lấy y phục che thân, nước mắt giàn giụa. Tính ra thì Tôn Thi Hàn nàng đã khóc cả nửa canh giờ rồi a. * * * "Hức.. hức..". Ngó xem mỹ nhân thương tâm nức nở, trong lòng Lăng Tiểu Ngư không khỏi dâng lên hai từ "áy náy". Hắn nhấc chân tiến về phía nàng, chần chừ đưa tay định chạm vào người nàng thì.. "Đừng có đụng vào ta!". Nhanh như chớp, cùng thanh âm oán hận, Tôn Thi Hàn vung tay gạt Lăng Tiểu Ngư ra. Sức lực nàng dùng phải nói là rất lớn, tới nỗi suýt nữa thì đã làm Lăng Tiểu Ngư té ngã. "Vô sỉ! Hạ lưu!". Cảm thấy còn chưa đủ, Tôn Thi Hàn dành cho nam nhân trước mặt một cái nhìn căm phẫn, lớn tiếng mắng chửi. "Lăng Tiểu Ngư ngươi là tên đê tiện! Một kẻ tiểu nhân!". "Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!". * * * Thật phải công nhận, công phu mắng người của Tôn Thi Hàn, tính ra không phải ghê gớm gì lắm. Những lời nàng mắng, những câu nàng chửi, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy từ quen thuộc. Này thì "vô sỉ", này thì "hạ lưu", này thì "ti tiện", "hèn hạ".. Chung quy đều là từ ngữ mắng người phổ thông, nghe riết cũng nhàm mà công dụng thì.. e đã chẳng được bao nhiêu. Cái này cũng không phải bởi da mặt Lăng Tiểu Ngư dày, công phu hàm dưỡng quá tốt mà là vì những tiếng mắng câu chửi của Tôn Thi Hàn, nó còn hiền quá thôi. "Hạ lưu", "đê tiện", "hèn hạ", "vô sỉ".. tất cả đều chỉ chung chung, tổn thương được ai? Nếu thực muốn đụng chạm, muốn xúc phạm người thì phải đem phụ mẫu, thân bằng quyến thuộc của người ra mà mắng, mà chửi, hoặc không thì cũng phải dùng những từ thật thô để nguyền rủa người, có vậy mới gọi là "mắng chửi" được. Đáng tiếc, một màn hung hăng chợ búa ấy sẽ chẳng bao giờ diễn ra. Tôn Thi Hàn là nữ nhân có giáo dưỡng đàng hoàng, bản tính vốn dĩ đoan trang, nàng sao có thể thốt ra ngôn ngữ lưu manh, thô tục ấy được kia chứ. Phụ mẫu không sao, thân bằng quyến thuộc của mình người ta cũng chẳng đụng chạm gì nên Lăng Tiểu Ngư vẫn dễ dàng tiếp nhận được. Từ đầu tới cuối hắn đều chỉ im lặng, không ngăn cản hay phản bác gì, để mặc cho Tôn Thi Hàn trút giận. Người ta đang thương tâm mà, lớn tiếng mắng chửi một chút, hoàn toàn có thể cảm thông. Cứ thế, Lăng Tiểu Ngư đứng yên đấy nghe chửi, đợi người chửi xong hắn mới mở miệng: "Chửi đủ rồi chứ?". Ngay lập tức, một ánh mắt tràn đầy hận ý ngó lên. "Sao? Muốn đánh ta? Hay là muốn giết ta?". "Đúng rồi. Lăng Tiểu Ngư ngươi là thần nhân mà, ngươi muốn làm gì mà chẳng được. Đã có thể cưỡng đoạt người để thỏa mãn ham muốn sắc dục thì xuống tay giết người có gì là khó khăn đâu chứ. Lăng Tiểu Ngư ngươi đâu phải chưa từng giết người. Số người bị ngươi giết cũng đâu phải ít..". Tôn Thi Hàn hiện khác xa lúc trước, một chút kính sợ cũng không tìm ra được. Nàng bây giờ chỉ có oán, chỉ có hận. Giọng điệu kia như thể đang dè bĩu, đầy sự khinh khi. Lăng Tiểu Ngư thấy rõ, cũng hiểu được, dù vậy, hắn không trách giận gì. Hắn đâu có tư cách. Tôn Thi Hàn nàng là nạn nhân kia mà. Theo sau cái lắc đầu nhè nhẹ, Lăng Tiểu Ngư nói: "Ta không đánh ngươi, càng không muốn giết ngươi. Chuyện này.. là lỗi của ta". Nghe Lăng Tiểu Ngư nói vậy, khuôn mặt Tôn Thi Hàn đã biến động một chút. Nàng hơi bất ngờ. Thú thật là nàng không nghĩ Lăng Tiểu Ngư sẽ hồi đáp mình như thế. Hắn nhận lỗi? Hắn thừa nhận việc làm sai trái của mình? Điều này dường như có chút không hợp lý.. "Lỗi của ngươi? Ngươi nhận lỗi?" - Nghi hoặc thì nghi hoặc, Tôn Thi Hàn vẫn cứ hung hăng, cay nghiệt như cũ - "Lăng Tiểu Ngư, ngươi đối với ta như thế, một câu" là lỗi của ta "như thế liền xong ư?". "Sự trinh bạch của ta ngươi có trả lại được không? Chuyện đã xảy ra ngươi có thể sửa được hay sao?". Lăng Tiểu Ngư trầm mặc, im lặng một lúc rồi mới trả lời: "Sự trinh bạch của ngươi ta không thể trả lại, chuyện đã xảy ra ta cũng không thể sửa được". "Ngươi không thể trả, cũng không thể sửa.. Ngươi biết đó là lỗi của ngươi, vậy tại sao ngươi còn đối với ta như thế.." Nước mắt ngưng chưa được bao lâu đã tuôn chảy thành hàng, Tôn Thi Hàn nức nở. Chẳng thà Lăng Tiểu Ngư hắn lạnh lùng bá đạo, dùng cái uy thần nhân của hắn đè ép nàng, dùng sức mạnh của hắn trói buộc nàng, như vậy nội tâm Tôn Thi Hàn nàng đã đỡ phải rối ren. Đằng này, Lăng Tiểu Ngư hắn lại tỏ ra như thế.. Rốt cuộc thì hắn muốn gì chứ? Khuấy động thân thể nàng chưa đủ hay sao mà giờ còn muốn làm nàng hoang mang khó nghĩ.. * * * "Hức..". Trong thanh âm nức nở mà người cố ngăn kia, Lăng Tiểu Ngư hạ thấp người xuống. Ngồi ở trước mặt Tôn Thi Hàn, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: "Ta biết đối với ngươi như thế là không đúng, nhưng ta không thể không làm". "Đạo Tử Tiêu Thần Lôi giáng xuống mình ngươi khi đó đã tác động đến ba hồn bảy phách của ngươi rất nhiều, hậu họa lưu lại càng khó đo lường. Nếu cứ để ngươi như vậy, dù giúp ngươi nhập xác, sinh mệnh của ngươi cũng sẽ chẳng thể kéo dài được lâu". "Ta có thể dùng cách thông thường để chữa trị, nhưng hiệu quả chắc chắn không thể nào tốt được. Căn cơ của ngươi đã bị tổn hại nặng nề, muốn tính mạng ngươi được bảo toàn, ngày sau sống lâu, chỉ còn một cách duy nhất là phải cùng ngươi làm chuyện đó, thông qua song tu bí thuật để truyền bổn nguyên lực lượng cho ngươi, giúp ngươi chữa lành hết thảy, loại bỏ hết thảy họa ngầm..". Phía đối diện, Tôn Thi Hàn càng nghe thì hận ý trong lòng càng thuyên giảm. Nàng biết lời Lăng Tiểu Ngư cũng không phải giả. Bình tĩnh nghĩ lại thì ở trong giấc mộng xuân kia, Lăng Tiểu Ngư hắn đích xác có truyền một đoạn pháp quyết cho nàng, chỉ dẫn nàng phối hợp song tu. Suốt cả quá trình đó, từ người Lăng Tiểu Ngư hắn đều luôn có một cỗ lực lượng truyền vào trong thân thể nàng.. "Hắn.. thật sự là vì cứu ta nên mới làm thế sao.." Tâm trí Tôn Thi Hàn vẫn chưa thể thông suốt, còn rất khó nghĩ. Nhất là khi nàng hình dung đến ngày tháng sau này. Sự trinh bạch đã không còn nữa, lời thề tuyệt cảm với tất thảy nam nhân trong thiên hạ cũng không giữ được, tương lai nàng sẽ sống thế nào đây? Tấm thân bị hoen ố rồi, nàng nhìn đời sao đây? Từ thuở nhỏ, dưới sự giáo dưỡng của ân sư, Tôn Thi Hàn nàng sớm đã tự ý thức được phải tuyệt đối giữ thân trong sạch, một khi còn chưa cùng người hoàn thành hôn lễ, chưa chính thức trở thành đạo lữ của người thì nhất quyết không thể trao thân. Sư phụ nàng nói, trinh tiết là thứ quý giá nhất của nữ nhân, chỉ có thể trao cho phu quân của mình. Nữ nhân khác thế nào không biết chứ riêng với Tôn Thi Hàn, nàng coi trọng tiết trinh hơn bất cứ thứ gì trên thân thể mình, thậm chí là mạng sống. Nếu chẳng phải vậy thì trước đây nàng đâu có năm lần bảy lượt kiên quyết chối từ khi tên nam nhân bạc tình kia đòi hỏi. Suốt cả quãng thời gian quen biết, cái thuở.. tạm gọi là mặn nồng, giữa nàng và hắn, đụng chạm nhiều nhất cũng mới bất quá cái nắm tay mà thôi. Một cái ôm, một cái hôn thậm chí còn chưa từng phát sinh nữa là. Có lẽ cũng bởi vì Tôn Thi Hàn nàng quá khắt khe như vậy nên tên nam nhân kia mới phụ bạc nàng, quên câu thề hẹn để nên duyên cùng kẻ khác. Năm đó, hình như chính hắn cũng đã nói với nàng như vậy, rằng Tôn Thi Hàn nàng quá bảo thủ, không có chút nào gọi là tình thú. Hắn nói Tôn Thi Hàn nàng chẳng khác gì một ni cô thánh thiện cả.. "Ni cô thánh thiện"? Thì sao chứ? Tôn Thi Hàn nàng không cảm thấy có gì không tốt. Ít ra nhờ sự bảo thủ, biết quý trọng tiết trinh này mà nàng mới tránh được sai lầm. Thử nghĩ, nếu trước kia nàng nhẹ dạ trao thân thì sẽ thế nào? Kết quả thật tốt hơn ư? Tên nam nhân kia sẽ chung thủy với nàng ư? Không. Cho dù có chung thủy thì đấy cũng chỉ là chung thủy với thân thể nàng, với dung nhan của nàng mà thôi. Loại thủy chung này, Tôn Thi Hàn nàng cần để làm gì? Trước đây Tôn Thi Hàn nàng không sai, nàng biết giữ gìn là đúng. Chỉ là hôm nay.. trinh bạch muốn giữ cũng chẳng giữ được nữa rồi. Thứ quý giá nhất của ngươi bị người ta lấy đi, lại còn là cưỡng đoạt, mê gian để lấy, không bi không oán mà được hay sao? Căn bản là chẳng thể chấp nhận, Tôn Thi Hàn đáp trả: "Thì sao chứ? Vì cứu ta thì ngươi muốn làm gì cũng được ư?". "Lăng Tiểu Ngư ngươi có biết trinh tiết đối với ta quan trọng thế nào không? Ngươi có biết từ nhỏ đến lớn ta đối với nam nhân còn chưa một lần ôm, chưa một lần hôn hay không? Ngươi có biết đó là lần đầu tiên của ta hay không?". Lăng Tiểu Ngư đã cảm thấy đau đầu. Cái chuyện dỗ dành nữ nhân này, nó sao mà khó khăn quá. Chẳng thà bắt hắn đi khiêu chiến với trời còn dễ dàng hơn. Giọng cao hơn trước, Lăng Tiểu Ngư bắt đầu mất đi kiên nhẫn: "Đó là lần đầu tiên của ngươi, lẽ nào không phải lần đầu tiên của ta!".
Chương 561: Cầu hôn Bấm để xem Tôn Thi Hàn nín lặng, quên luôn nức nở. Nàng.. vừa nghe được gì vậy? Lăng Tiểu Ngư hắn nói.. Lần đầu tiên? Đó là lần đầu tiên của hắn? Từ trước đến giờ Lăng Tiểu Ngư hắn chưa từng làm cái chuyện đó? Nhưng tuổi của hắn.. nó đâu có nhỏ. Nếu Lăng Tiểu Ngư hắn là một kẻ tầm thường, tu vi thấp kém, tướng mạo xấu xí, thân thể tàn tật thì không nói làm gì, đằng này.. Nhìn xem. Khuôn mặt tuy chưa đến mức tuấn mỹ nhưng vốn cũng ưa nhìn, còn thực lực thì càng chẳng phải bàn, bổn sự của hắn dám cá thiên hạ không ai hơn được. Một nam nhân lợi hại như hắn mà một mảnh tình vắt vai, một lần hoan ái cũng chưa có ư? Có tin được không đây? Tôn Thi Hàn rất hoài nghi điều đó. Liếc xem biểu cảm ngờ vực của người, Lăng Tiểu Ngư bất giác lại chợt thấy chẳng được tự nhiên. Cái nhìn kia là ý gì chứ? "Lời ta nói hoàn toàn là thật". Nói xong, Lăng Tiểu Ngư lại hữu ý mà như vô tình liếc xem Tôn Thi Hàn lần nữa. Tôn Thi Hàn nàng vẫn cứ như thế, miệng vẫn lặng im, trong đôi mắt vẫn đầy ngờ vực. Phải qua thêm một lúc nữa, đợi đến khi Lăng Tiểu Ngư hắn hết kiên nhẫn chuẩn bị lên tiếng thì nàng mới hồi âm. "Thì sao chứ.." - Giọng lại bắt đầu có chút nức nở, Tôn Thi Hàn cúi mặt nói - "Lăng Tiểu Ngư ngươi là nam nhân, ngươi có mất cái gì đâu. Còn ta là nữ nhân, trinh tiết vốn dĩ là thứ quý giá nhất, nay đã bị ngươi cưỡng đoạt.. Hức.. Sau này ta làm sao còn ngẩng đầu lên nhìn ai được nữa.. Hức..". Lăng Tiểu Ngư nghe người nói, nhìn người nức nở, suýt tí thì đã không kiềm được mà buông lời phản bác. Hắn không đồng tình đấy. Trinh tiết của nữ nhân là vô giá, còn của nam nhân thì một xu cũng chẳng đáng ư? Tôn Thi Hàn nàng mất, Lăng Tiểu Ngư hắn lại không? Đạo lý gì vậy? Phân biệt. Quá phân biệt rồi! "Hức..". Chưa nhận được một lời hồi đáp nào từ Lăng Tiểu Ngư, Tôn Thi Hàn mới trong nước mắt mà nói tiếp: ".. Ngươi cứu ta làm gì chứ? Đối với ta, so với mạng sống thì trinh tiết còn quý giá hơn.. Hức.. Tại sao ngươi không bỏ mặc ta, cứ để ta chết..". "Ta không thể." - Lăng Tiểu Ngư chen vào - "Ta không muốn ngươi chết". Tôn Thi Hàn ngẩng đầu lên: "Ta sống hay chết thì ảnh hưởng gì tới ngươi? Ta và ngươi có quan hệ gì chứ?". Lăng Tiểu Ngư im lặng, cái im lặng khiến cho Tôn Thi Hàn cảm thấy mất mát, trong lòng dường như hụt hẫng. Nàng nhếch môi chua xót, lại cúi mặt: "Lăng Tiểu Ngư, ta và ngươi chẳng là gì cả. Chẳng là gì hết.. Ngươi hãy..". "Ta yêu thích ngươi". Tôn Thi Hàn im bặt, tiếng nấc cũng ngưng. Tất cả bởi vì bốn chữ ấy: "Ta yêu thích ngươi". Lăng Tiểu Ngư hắn nói hắn yêu thích nàng, có phải đó chính là lý do hắn không muốn để nàng chết, vì vậy mà cùng nàng phát sinh quan hệ? Câu nói của Lăng Tiểu Ngư, phải công nhận đã tác động rất nhiều tới tâm tình Tôn Thi Hàn, khiến cho cảm xúc của nàng trở nên tích cực hơn. Tuy vậy, Tôn Thi Hàn chẳng phải loại nữ nhân nhẹ dạ cả tin, chỉ vài ba câu nói liền gạt được. Nàng chất vấn: "Ngươi yêu thích ta? Một thần nhân như ngươi mà lại yêu thích nữ tử phàm tục như ta sao? Lăng Tiểu Ngư ngươi có nhất thiết phải dùng những lời này để an ủi ta hay không?". "Yêu thích? Ta và ngươi quen biết được bao lâu? Con người ta, Lăng Tiểu Ngư ngươi đã hiểu được bao nhiêu?". Trước cái nhìn trực diện của Tôn Thi Hàn, Lăng Tiểu Ngư không hề né tránh. Nét mặt chân thành, thanh âm rành mạch, hắn nói: "Đúng là ta và ngươi quen biết chẳng được bao lâu, nhưng Tôn Thi Hàn ngươi là ai, là người thế nào, ta nghĩ mình đã hiểu thấu". "Ta biết cái dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng mà lần đầu tiên ta nhìn thấy, nó vốn không phải con người thật của ngươi. Ta biết Tôn Thi Hàn ngươi chỉ cố ngụy trang, dùng sự mạnh mẽ ấy để che đi bộ mặt mềm yếu của mình. Trong lòng ngươi có vết thương sâu đậm, nó khiến ngươi đau khổ, khiến ngươi căm ghét tất thảy nam nhân thiên hạ. Vết thương này, ngươi không muốn ai nhìn thấy, không muốn ai biết là nó vẫn còn đau.. Những điều này, toàn bộ ta đều biết". Theo những câu nói của Lăng Tiểu Ngư, những sự thật mà hắn vạch trần, các ngón tay của Tôn Thi Hàn càng siết lại. Cử chỉ ấy, Lăng Tiểu Ngư có chú tâm quan sát nên thấy được. Hắn biết lời nói của mình đã có tác dụng. Rèn sắt khi còn nóng, hắn tiếp tục: ".. Con người trước đây mới thực sự là ngươi. Tôn Thi Hàn ngươi vốn là một nữ nhân đoan chính, dịu dàng, một con người cao nhã mà thân thiện dễ gần". "Trinh tiết đối với ngươi vô cùng quan trọng, là thứ mà xưa giờ ngươi đều kiên quyết giữ gìn, ta biết chứ. Thế nhưng.. Cũng chính vì ta biết Tôn Thi Hàn ngươi là ai, hiểu rõ con người ngươi thế nào cho nên mới bất giác sinh lòng yêu thích ngươi. Ngươi nói xem, ta làm sao có thể bỏ mặc nữ nhân mình yêu thích, để tính mạng nàng mau chóng lụi tàn được đây?". Tôn Thi Hàn đã nghe hết, ý nghĩa trong từng câu từng chữ nàng cũng đều hiểu hết, nhưng.. hiểu thì hiểu, nàng vẫn cứ bảo trì im lặng. Nàng không biết phải nói gì cả. Lăng Tiểu Ngư đang bày tỏ tình cảm với nàng, nàng cho là vậy. Nếu nói Tôn Thi Hàn nàng xem nhẹ, chẳng để ý gì thì đấy là nói dối. Thật ra thì hiện trong lòng nàng.. nó kỳ quái lắm. Hình như có chút gì đó vui, có chút gì đó thích. Cứ như thể là Tôn Thi Hàn nàng đã mong đợi Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ nói ra những lời giống vậy.. Đây là vì sao? Tôn Thi Hàn nàng lẽ nào cũng sớm có tình cảm với Lăng Tiểu Ngư hắn rồi ư? "Thi Hàn, nàng.." Lăng Tiểu Ngư chủ động phá tan im lặng, đang muốn nói thêm thì bên cạnh Tôn Thi Hàn đã cướp lời. Nàng nói: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi.. ngươi xem trộm ký ức của ta?". Lăng Tiểu Ngư cũng không phủ nhận: "Thời điểm nàng trúng phải độc thủ của Thác Hán, lúc chữa trị cho nàng ta có nhìn qua một chút". "Một chút? Chứ không phải xem hết toàn bộ?". Lăng Tiểu Ngư hắn tường tận con người nàng như vậy, nếu bảo chỉ nhìn một chút đánh chết Tôn Thi Hàn nàng cũng không tin. Hiểu bản thân lúc này nên tỏ ra thành thật, Lăng Tiểu Ngư thừa nhận luôn. "Thi Hàn, lúc đó ta cũng chỉ là có chút hiếu kì, tuyệt đối không định gây hại gì cho nàng. Nhưng cũng nhờ sự hiếu kì này mà ta mới hiểu được con người thật của nàng, mới yêu thích..". "Hạ lưu". Lăng Tiểu Ngư đang nói thì bị Tôn Thi Hàn cắt ngang như vậy, bằng hai tiếng "hạ lưu" kia. Lăng Tiểu Ngư thực không rõ ràng ý tứ lắm. Nếu bảo là Tôn Thi Hàn mắng chửi thì chẳng đúng, bên trong giọng điệu chẳng gay gắt chút nào. Nhưng nếu không phải mắng chửi thì là gì? Hờn trách ư? Sau vài giây cân nhắc, cuối cùng Lăng Tiểu Ngư cũng chính thức quyết định. Thần tình rất đỗi nghiêm túc, hắn nắm lấy bàn tay đặt ở phía dưới chân của Tôn Thi Hàn. Đối với hành vi này của Lăng Tiểu Ngư hắn, Tôn Thi Hàn ban đầu có phản kháng, muốn rút ra, nhưng rồi dưới sự níu giữ của Lăng Tiểu Ngư, nàng đã để yên cho hắn nắm. Dám cá ở trong lòng Tôn Thi Hàn nàng, thực chất cũng không hẳn có ý tứ cự tuyệt. Bởi nếu mà thực sự muốn chối từ, nàng há lại chẳng thể thu tay? Lăng Tiểu Ngư dùng sức nào được bao nhiêu. "Thi Hàn." - Tay trái nắm giữ trong khi tay phải thì áp lên bàn tay mềm mại của Tôn Thi Hàn, Lăng Tiểu Ngư nói, giọng điệu rất đỗi chân thành - "Nàng.. có thể làm đạo lữ của ta không?".
Chương 562: Không thể đồng ý Bấm để xem "Ta.. t..". "T..". Tôn Thi Hàn mấp máy đôi môi, mãi một đỗi mà vẫn không thể thốt ra được một câu nào trọn vẹn. Lăng Tiểu Ngư làm cho nàng bất ngờ quá. Muốn nàng làm đạo lữ của hắn? Đấy là một lời cầu hôn? Có ai biết được là bây giờ Tôn Thi Hàn nàng khẩn trương tới độ nào. Tim nàng đập nhanh tới nỗi tưởng chừng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.. À mà không. Tôn Thi Hàn nàng làm gì có tim. Hiện nàng chỉ còn mỗi linh hồn thôi mà. Đây là cảm giác. Cái cảm giác trống ngực rộn ràng, hô hấp ngưng hẳn.. Kỳ quái lắm. Tôn Thi Hàn nàng chẳng suy nghĩ được gì cả. Đầu óc nàng lúc này bỗng trở nên trống rỗng lạ thường. Dường như bao nhiêu kiến thức nàng từng học, tất cả đã dắt nhau đi trốn hết vậy.. Nữ nhân thông minh, bản lãnh thường trực đâu rồi? Tại sao hiện hữu đây chỉ còn mỗi một cô gái đơn thuần thế này? Tôn Thi Hàn không biết. Nàng không lý giải được trạng thái của mình. Loại cảm xúc này, xưa giờ nàng chưa từng trải nghiệm. Trước đây, cái thời thiếu nữ ngây thơ vụng dại, Tôn Thi Hàn nàng cũng từng được không ít người theo đuổi, kẻ bày tỏ với nàng cũng rất nhiều, thế nhưng trong tất cả những lần được bày tỏ ấy, lạ là lại chẳng một lần nào giống như lần này. Thậm chí là tên nam nhân bạc tình mà Tôn Thi Hàn nàng đã ngu ngốc tin rồi yêu kia, hắn cũng không khiến nàng khẩn trương, ngưng thở, tim đập rộn ràng thế này.. Đây là vì sao? Không lẽ cảm xúc này mới thực sự là "yêu thích", tình cảm thuở trước của Tôn Thi Hàn nàng chỉ là ngộ nhận? Nàng đã nhầm lẫn ư? Tôn Thi Hàn bất chợt nghĩ. Một ý nghĩ mà nàng định nghĩa là điên rồ. Tuy nhiên, đó chưa phải đỉnh điểm. Điên rồ hơn cả là cái ý định này đây: Nàng đã toan nói đồng ý. Phải, Tôn Thi Hàn nàng suýt nữa thì đã gật đầu chấp nhận lời cầu hôn của Lăng Tiểu Ngư rồi. Sâu trong nội tâm nàng có một lực lượng thần bí thôi thúc bảo nàng làm như vậy. Nhưng vẫn còn may, đúng giây phút nàng sắp mở miệng thốt ra đó thì một tia lý trí đã nhắc nhở nàng, đem nàng cản lại. Giật mình hoảng hốt, Tôn Thi Hàn vội vàng đem bàn tay đang bị người nắm kia rút về. Rồi nói: "Ngươi.. ngươi đừng có mơ!". "Lăng Tiểu Ngư ngươi nghĩ ngươi đối với ta như vậy, giờ bảo ta làm đạo lữ thì ta sẽ liền đồng ý làm đạo lữ sao? Ngươi cho ta là hạng nữ nhân dễ dãi ư?". Lăng Tiểu Ngư hơi khựng người một chút. Hắn cảm thấy là mình bị oan. Hắn đã coi Tôn Thi Hàn nàng là nữ nhân dễ dãi bao giờ? "Thi Hàn, ta chưa bao giờ nghĩ về nàng như vậy cả. Thêm nữa.. Thi Hàn, ta không" bảo ", không phải yêu cầu mà là.. hi vọng. Ta mong nàng đồng ý làm đạo lữ của ta". "Hi vọng" ư? Đôi mắt Tôn Thi Hàn vừa ánh lên một vài tia khác lạ. Nàng hiểu ý nghĩa chứ. Lăng Tiểu Ngư hắn rõ ràng đã rất hạ mình. Hắn đã cho nàng thể diện và tôn nghiêm. Chỉ là.. Tôn Thi Hàn nàng làm sao có thể nói đồng ý được. Cho dù Lăng Tiểu Ngư hắn rất thành ý, những lời hắn nói là thật dạ chân tâm đi nữa thì cũng vẫn là không được. Ngẫm mà xem, Tôn Thi Hàn nàng vừa bị hắn cưỡng đoạt, mê gian như vậy, mới ai oán nức nở như vậy, giờ lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ gật đầu đồng ý, người khác sẽ đánh giá ra sao? Phẩm giá! Tôn Thi Hàn nàng phải giữ phẩm giá! Cho dù muốn chấp nhận thì cũng tuyệt đối không nên là lúc này! Mặt quay sang hướng khác, Tôn Thi Hàn làm ra vẻ lạnh lùng: "Hừ.. Lăng Tiểu Ngư ngươi muốn liền được ư? Đừng hòng!". * * * Trong cái khoản tán tỉnh, dỗ dành nữ nhân này, Lăng Tiểu Ngư thật sự là chẳng cao minh gì lắm. Những cử chỉ, những lời đã nói từ nãy giờ, gần như đã là tất cả khả năng của hắn rồi. Sau hết bấy nhiêu mà Tôn Thi Hàn vẫn không gật đầu thì hắn cũng đành chịu. "Nàng vừa mới trải qua sự tình như vậy, tâm lý hẳn đã bị tác động rất nhiều. Giờ ta lại ngỏ lời cầu hôn, e là không thích hợp. Có lẽ ta nên cho nàng thêm thời gian..". Nghĩ vậy, Lăng Tiểu Ngư mới thả lỏng tâm tình. Hắn nói với Tôn Thi Hàn: "Thi Hàn, ta biết trong nhất thời nàng rất khó chấp nhận. Không sao, ta có thể đợi. Ta thật tâm mong nàng trở thành đạo lữ của ta. Trong mắt ta, Thi Hàn nàng là một nữ nhân tốt, chẳng đáng phải vì một kẻ phụ tình mà thương tâm, khổ hận. Nàng xứng đáng có được hạnh phúc..". Đợi thêm vài giây mà nữ nhân trước mặt vẫn không thấy phản ứng gì, Lăng Tiểu Ngư mới chuyển mình đứng dậy. "Thi Hàn, ưm.. nàng nghỉ ngơi đi. Chuyện đó.. ta hi vọng nàng sẽ suy nghĩ". Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư xoay lưng, nhưng rồi lại đột ngột dừng lại: "Đừng nghĩ đến những chuyện dại dột. Ta không muốn nhìn thấy nàng bị tổn thương". Những lời mà Lăng Tiểu Ngư đã nói ra trước đó, mấy phần là thật, mấy phần là giả thì khó lòng đong đếm được, tuy nhiên, hai câu sau cùng này, hết thảy đều là thật. Lăng Tiểu Ngư hắn đích xác chẳng hi vọng nhìn thấy Tôn Thi Hàn tự làm tổn thương chính mình. Hắn sẽ rất áy náy. Đúng, chỉ là áy náy, mặc cảm tội lỗi thôi..
Chương 563: Có thể cởi xuống thì nhất định phải mặc lên Bấm để xem Lăng Tiểu Ngư có thích Tôn Thi Hàn hay không? Một chút. Hắn có yêu nàng hay không? Rất tiếc, những lời hắn đã bày tỏ, chúng lại không phải thật. Lăng Tiểu Ngư của trước kia cũng tốt, Lăng Tiểu Ngư của bây giờ cũng được, trước sau đều như một, người hắn yêu vẫn chỉ có một mình Lăng Thanh Trúc - sư phụ của hắn. Ngoài ra thì.. hắn chẳng còn yêu ai nữa. Ở trong lòng hắn, địa vị của Lăng Thanh Trúc là không thể thay thế, cũng giống như Yến cô cô hắn vậy. Chí ít thì hiện tại là vậy, còn tương lai.. "Mai sau" có lẽ sẽ không quá nhiều. Trong những tháng ngày còn lại ấy, Lăng Tiểu Ngư cũng đã dự định cả rồi. Tuy là sẽ chẳng được trọn vẹn, nhưng Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ đối xử với Tôn Thi Hàn thật tốt, sẽ cố gắng yêu thương nàng, dành tình cảm cho nàng. Lăng Thanh Trúc, mối tình bất luân ấy hắn sẽ cố lãng quên. Có lẽ sớm thôi.. "Đợi đã!". Lăng Tiểu Ngư quay mặt, thân ảnh sắp tan biến thì phía sau, tiếng Tôn Thi Hàn chợt cất lên. Lúc Lăng Tiểu Ngư xoay đầu cũng là thời điểm nàng nói tiếp: "Xú nam nhân ngươi cứ thế mà bỏ đi? Ngươi để mặc ta như vầy..". Liếc thấy thần tình người nơi đối diện còn mờ mịt, Tôn Thi Hàn có hơi gấp, nhìn thân thể mình mà bảo: "Ngươi.. ngươi đem y phục ta cởi xuống, lẽ nào lại không thể mặc lên?". Đó là một yêu cầu, và nó.. có phần "kỳ cục". Đến mức mà chính Tôn Thi Hàn cũng không thể nào hiểu được. Chả tốn quá nhiều thời gian, sau khi thốt ra xong câu nói ấy thì nàng đã tự mình hối hận rồi. Tôn Thi Hàn nàng bị điên rồi hay sao? Tự dưng lại biểu lộ ý tứ muốn hắn đem y phục đã cởi mặc lên cho mình.. "Tôn Thi Hàn ta bị điên rồi. Thật sự là bị điên rồi..". Trong dạ thầm xấu hổ, cũng có đôi phần tức giận với chính bản thân mình, Tôn Thi Hàn len lén đưa mắt liếc nhìn nam nhân phía đối diện. Lăng Tiểu Ngư không để lộ nhiều cảm xúc lắm, trên khuôn mặt hắn, từ trán xuống cằm hết thảy vẫn bình thường, khá là trầm tĩnh. Bằng cái dáng vẻ điềm đạm ấy, hắn chậm rãi bước lại chỗ Tôn Thi Hàn. Động tác nhẹ nhàng, hắn đưa tay nắm lấy một góc áo mà Tôn Thi Hàn đang cầm để che thân. Nhận ra cử chỉ níu giữ của nàng, hắn mới nói: "Nàng không phải muốn ta mặc y phục giúp sao?". Tôn Thi Hàn nghe Lăng Tiểu Ngư hắn nói vậy thì rất muốn phủ nhận, nhưng lời ra đến miệng, chính nàng lại đem chúng ngăn giữ. Đưa ra yêu cầu là Tôn Thi Hàn nàng, bây giờ thu lại.. như thế có phải càng kì hay không. Biết đâu hắn thấy nàng biểu hiện như vậy lại cho nàng e ngại, từ đó dễ dàng ức hiếp.. Một thân bản lãnh, một thời cao ngạo không rõ đã biến đi đâu, Tôn Thi Hàn lúc này.. thật sao mà dung dị quá. Cái lối suy nghĩ của nàng, hoàn toàn chẳng hơn gì một thiếu nữ mới biết yêu cả. Mà có lẽ đây đúng là lần đầu Tôn Thi Hàn nàng biết yêu thật cũng nên. Phân vân, lưỡng lự một hồi, cuối cùng thì Tôn Thi Hàn cũng đã có lựa chọn. Phóng lao đành phải theo lao, nàng chấp thuận để cho Lăng Tiểu Ngư cầm lấy y phục mà mặc lên giúp mình. Một đại nam nhân lại đi hầu hạ nữ nhân mặc y phục, tính ra cũng hiếm lắm. Huống hồ nam nhân này còn là người rất có thân phận. Hai chữ "thần nhân", một nữ tử phàm tục như Tôn Thi Hàn nàng đây dẫu tu luyện thêm ngàn năm nữa cũng chỉ có thể ngước nhìn thôi a. Giờ ngẫm lại, Tôn Thi Hàn nàng quả đúng là to gan lớn mật thật, lại dám yêu cầu thần nhân mặc quần áo lên cho mình. May là thần nhân chẳng chấp chứ nếu không.. Nhưng mà cũng lạ. Lăng Tiểu Ngư hắn tại sao lại không chút tức giận nhỉ? Tuy nói tu sĩ khác thế tục phàm nhân, suy nghĩ thông thoáng hơn, thế nhưng nhiều khía cạnh thì vẫn rất bảo thủ, giống như ở cái khoản này vậy. Nữ nhân hầu hạ nam nhân thay quần áo là chuyện rất đỗi bình thường, còn nam nhân mà giúp nữ nhân mặc y phục.. thực sự là rất bất thường đấy. Thậm chí kể cả có là phu thê cũng vậy. "Hắn như vậy.. có phải là bởi thực tâm yêu thích ta hay không?" Sau cùng, Tôn Thi Hàn đã đi đến kết luận này. Bởi theo nàng, chỉ có lý do này mới đủ thuyết phục. Thực tế ư? Thật ra thì Lăng Tiểu Ngư vốn chẳng để ý lắm. Quan điểm của hắn khác với hầu hết nam nhân trong thiên hạ; với hắn, địa vị của nữ nhân không hề kém hơn nam nhân, thậm chí là cao hơn. Hắn chưa bao giờ xem nhẹ hay đánh giá thấp vị thế của nữ nhân ở bất kỳ phương diện nào. Từ thuở thơ dại cho đến khi trưởng thành, Lăng Tiểu Ngư hắn chính là được nữ nhân dạy dỗ mà lớn lên. Trước có Yến cô cô, sau có Lăng Thanh Trúc, tầm ảnh hưởng của các nàng nhiều hơn tất thảy.. Nam nhân mặc y phục cho nữ nhân, có gì không được? Xấu hổ? Tại sao lại phải thấy xấu hổ? Lăng Tiểu Ngư cho rằng đây là việc làm hết sức bình thường. Lại nói, quần áo trên người Tôn Thi Hàn, cởi xuống chẳng phải hắn hay sao? Ngươi là nam nhân, ngươi nếu có thể đem y phục con gái nhà người ta cởi xuống thì nhất định phải có trách nhiệm đem chúng mặc lên lại cho nàng. Để mặc nàng trần truồng, để nàng chịu cảnh gió sương, như thế thì ngươi thật không đáng mặt nam nhân. Tự ý thức được trách nhiệm của mình, Lăng Tiểu Ngư đưa tay cầm lấy mớ y phục mà Tôn Thi Hàn đang dùng để phủ tạm che thân, kéo về phía mình. Hắn không thể không dùng sức, bởi lẽ, ở chiều đối diện, những ngón tay Tôn Thi Hàn vẫn còn đang níu giữ. Hẳn là ngượng ngùng đi. "Hừm.. Thi Hàn, nàng cứ nắm chặt như vậy ta làm sao có thể giúp nàng mặc y phục được". Tôn Thi Hàn dùng ánh mắt u oán lườm một cái, sau đó mới từ từ thả lỏng những ngón tay. Ngay khi y phục bị người lấy đi, nàng cũng lập tức đem hai vùng nhạy cảm che lại, đầu cúi xuống hẳn. Xem mỹ nhân thẹn thùng khép nép, Lăng Tiểu Ngư bất giác có chút thất thần cảm khái: "Nàng thật xinh đẹp". Lăng Tiểu Ngư chưa nói ra còn tốt, vừa nói xong thì Tôn Thi Hàn liền quay mặt đi luôn. Người ta cũng biết xấu hổ đấy! "Hừm..". Khoảnh khắc thất thần qua đi, Lăng Tiểu Ngư hắng nhẹ một tiếng để xua tan bầu không khí ám muội. Hắn hạ thấp người xuống, từ trong mớ y phục lấy ra một cái quần màu đen nho nhỏ, chuẩn bị mặc lên cho người. "Cái đó.." Mặt đã quay đi nhưng mắt vẫn lén nhìn, Tôn Thi Hàn trông thấy thứ trong tay Lăng Tiểu Ngư thì mang tai cũng nóng bừng lên. Xấu hổ vì vậy mà tăng thêm một tầng. "Nữ nhân này.." Thần thái của Tôn Thi Hàn sao trốn khỏi thần thức Lăng Tiểu Ngư. Mặc dù mắt không nhìn lên thì hắn vẫn thấy rõ mồn một. Bộ dạng Tôn đại cung chủ hiện giờ, xem cũng thú vị lắm. "Thi Hàn, nàng nhấc chân lên một chút". Chưa thấy người động, Lăng Tiểu Ngư mới lặp lại: "Thi Hàn, dưới chân nàng bây giờ đã không phải như trước, sớm đã là sàn, nàng không nhấc chân ta sao có thể mặc được?". Vẫn như cũ, Tôn Thi Hàn chẳng hề nhúc nhích. Bất đắc dĩ, Lăng Tiểu Ngư thôi không yêu cầu gì nữa. Hắn đưa tay nắm lấy cổ chân trắng ngần trước mặt, dụng lực đem nó nhấc lên. "...". Chân bất ngờ bị nhấc, Tôn Thi Hàn nhất thời khó giữ được thăng bằng, ngã nhào ra phía sau. Còn may, liền ngay sau đấy, một bàn tay đã vươn ra đỡ lấy tấm lưng ong của nàng. Ở trong vòng tay nam nhân ấy, lạ lùng làm sao, Tôn Thi Hàn nàng bỗng thấy an tâm vô cùng. Cảm giác chừng như thiên địa có sụp đổ thì nàng vẫn sẽ bình an vậy. "Nàng không sao chứ?". Một câu hỏi thừa nhưng biểu lộ quan tâm, và nó làm nội tâm Tôn Thi Hàn như vừa được nếm chút hương mật. Nhưng, ngọt thì ngọt, Tôn Thi Hàn vẫn mạnh mẽ cự tuyệt. Nàng tách khỏi người Lăng Tiểu Ngư, giọng tức giận, cũng không biết là thật tâm hay cố tình biểu hiện cho người xem: "Lăng Tiểu Ngư ngươi cố ý đúng không?". Vẻ mặt ta đây oan uổng, Lăng Tiểu Ngư lắc đầu: "Không có". "Ngụy biện!".
Chương 564: Tá Thi Hoàn Hồn (1) Bấm để xem Trên thế gian này, nếu hỏi có giống loài nào khó hiểu nhất thì đó hẳn phải là nữ nhân. Tâm tư nữ nhân, thiên hạ thật chẳng người nắm được. Những nữ nhân đơn giản nhất, có đôi khi cũng sẽ trở nên phức tạp lạ kỳ. Tôn Thi Hàn không phải là ngoại lệ. Từ nãy đến giờ, những gì nàng nói, những gì nàng làm, hết thảy đều hết sức "khó lường". Thậm chí đến chính bản thân nàng cũng không sao lý giải được. Mà chính bản thân nàng cũng không hiểu thì Lăng Tiểu Ngư làm sao am tường đây? Lắc đầu cho qua, Lăng Tiểu Ngư quay lại với "nhiệm vụ" của mình. "Được rồi, là lỗi của ta..". Ngó thấy người xích lại gần mình, Tôn Thi Hàn cảnh giác: "Ngươi lại tính làm gì?". "Thì mặc y phục." Lăng Tiểu Ngư giơ lên chiếc quần nho nhỏ màu đen, đáp. "Cái đó, ta..". "Sao? Đổi ý rồi à? Không cần ta phải mặc y phục cho nàng nữa?". "Ta..". "Nếu nàng e ngại thì thôi vậy". Lăng Tiểu Ngư cố tình biểu lộ ra một chút tiếu ý cười chê, rồi ngoảnh mặt, làm bộ muốn đi. "Đứng lại!". Nghe gọi, Lăng Tiểu Ngư nhanh chóng xoay đầu. Khuôn mặt Tôn Thi Hàn đanh lại, cũng không rõ là hờn hay uất: "Quần áo là ngươi cởi xuống, ngươi phải mặc lên!". Lại bảo mặc lên, từ nãy giờ hắn nào đã cự tuyệt đâu? Tôn Thi Hàn nàng mới là người trốn tránh đấy chứ. Lăng Tiểu Ngư thầm sinh tiếu ý. "Ngươi.. ngươi cười cái gì?". "Không có." Lăng Tiểu Ngư chối bay, miệng thu hồi tiếu ý. Nhưng.. cũng chẳng được lâu. Tầm đôi ba phút, hoặc hơn một chút, trên khuôn mặt hắn, ý cười lại sinh. Hắn là cười bộ dạng của Tôn Thi Hàn. Sau khi mặc lên cho nàng hai phần y phục trên dưới, nhìn xem chúng, trong lòng hắn thật là khó nhịn. Áo lót thì kéo gần tới cổ, quần lót thì muốn kéo lên tới rốn; trong đã vậy, bằng như bên ngoài.. Trung y, trường y, tay áo cái nào cũng đều dài quá nửa lòng bàn tay, ống quần cái nào cũng đều phủ tận lòng bàn chân.. Nhìn xem, nếu mà không tính cái đầu còn nhô ra thì Tôn Thi Hàn nàng bây giờ có khác nào một cái gối ôm được bao bọc kỹ lưỡng đâu? Trông thấy ánh mắt của người, Tôn đại cung chủ sao lại chẳng hiểu người đang cười gì. Nàng bực tức nói: "Biến ta thành trò cười thì ngươi vui lắm hay sao?". "Ngươi còn cười? Mau đổi cho ta bộ đồ khác!". "Hừm." - Lăng Tiểu Ngư che miệng hắng nhẹ, điềm nhiên bảo - "Đổi làm gì. Ta thấy nàng mặc như vầy cũng rất khả ái". Nói rồi, Lăng Tiểu Ngư cũng lập tức rời đi, chẳng cho ai kia có cơ hội đôi co tranh cãi. "Hừm..". Còn lại một mình bên trong không gian u tịch, Tôn Thi Hàn siết chặt nắm tay, cắn môi mà oán trách: "Xú nam nhân..". * * * * * * Chuyện hôm ấy cứ vậy mà qua. Từ thương tâm, oán hận, sau một hồi được Lăng Tiểu Ngư ra sức dỗ dành thì Tôn Thi Hàn rốt cuộc đã bình tâm trở lại, suy nghĩ tích cực hơn rất nhiều. Ở trong đầu, nàng không còn ý định muốn trả thù Lăng Tiểu Ngư, càng không có ý nghĩ tìm chết. Chuyện không mong xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, oán than trách hận lại được gì? Huống hồ người ta cũng đã chịu trách nhiệm.. Hai tiếng "yêu thích" mà Lăng Tiểu Ngư tỏ bày, lời cầu hôn hắn đã nói, chúng hoàn toàn xoa dịu trái tim của Tôn Thi Hàn nàng, khiến nàng chẳng còn thấy đau nữa. Thật ra lúc đó, Tôn Thi Hàn nàng thậm chí suýt nữa đã gật đầu đồng ý. Nếu ở giây cuối cùng, lý trí không nhắc nhở nàng cần giữ cho mình phẩm giá thì chắc bây giờ thân phận nàng đã đổi khác, trở thành người nhà họ Lăng rồi. "Lăng phu nhân sao?" Tôn Thi Hàn mường tượng ra cảnh người khác gọi mình như vậy, trong lòng lại xấu hổ không thôi. "Này!". "A!" Tôn Thi Hàn đang miên man nghĩ ngợi thì một tiếng gọi lớn vang lên sát ngay bên tai, khiến nàng giật mình. Chừng trấn định lại, nhận ra người hô gọi, Tôn Thi Hàn mới cau mày hờn trách: "Ngươi làm cái trò gì vậy?". "Câu này phải để ta hỏi nàng mới đúng". Trong bộ hắc sắc trường y quen thuộc, Lăng Tiểu Ngư tiếp lời: "Tôn Thi Hàn nàng đang nghĩ tới chuyện gì mà lại thất thần đến như thế, ta gọi hai ba lần cũng chẳng phản ứng?". "Ta..". Tôn Thi Hàn tự thấy xấu hổ, vội dùng vẻ lạnh lùng để che đi: "Hừ, ta là nghĩ đến nam nhân ta từng yêu, nghĩ đến những ngày tháng ái ân mặn nồng giữa chúng ta". Từ miệng Tôn Thi Hàn, câu chữ hết sức rành mạch mà đi ra. Chẳng rõ vô tình hay cố ý, nhưng mục đích thì chắc hẳn muốn làm cho Lăng Tiểu Ngư phải ghen tị, bực tức. Đáng tiếc, Lăng Tiểu Ngư lại hoàn toàn miễn nhiễm. Hắn chả có vẻ gì là ghen tị, bực tức như điều Tôn Thi Hàn đã trông đợi. Thay vì cái kiểu cau có khó coi thì hắn lại nở một nụ cười, hàm ý hồi âm: "Ồ, vậy sao? Kì lạ thật. Tại sao ta lại nghe thiên hạ đều bảo Tôn đại cung chủ của Tuyết Linh Cung đối với nhân tình cũ kia của mình vô cùng thống hận nhỉ?". Tâm tư linh động, Tôn Thi Hàn chống chế: "Có yêu mới có hận. Ngươi lẽ nào không biết hận càng sâu thì tình yêu ấy càng đậm hay sao?". "Cái này.. ta đúng là không biết thật." Lần này thì Lăng Tiểu Ngư không phản bác, thanh âm so với trước cũng chợt trầm đi hẳn. Hắn đang buồn. Tôn Thi Hàn cho là như vậy. Cử chỉ ấy, thần tình ấy, chúng hiện rõ trong đôi mắt nàng. Thoạt đầu Tôn Thi Hàn khá vui, có cảm giác thành tựu, nhưng rồi sau đó, khi thấy Lăng Tiểu Ngư hắn lặng lẽ xoay lưng, trái tim nàng chẳng hiểu tại sao lại bỗng nhói lên. Nàng hối hận bởi chính những lời mà mình đã nói ra. Môi hé mở, Tôn Thi Hàn trông theo bóng lưng người trước mặt, muốn nói thêm gì đó. Tiếc rằng cuối cùng nàng lại không thể phát được thành âm. Dưới những tàn cây, một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, làm lay tà áo..
Chương 565: Tá thi hoàn hồn (2) Bấm để xem "Lăng Tiểu Ngư." Bên một con suối nhỏ, Tôn Thi Hàn lặng lẽ tiếp cận Lăng Tiểu Ngư, thấp giọng gọi. Tính ra thì kể từ cái lần tỉnh tỉnh mê mê mà cùng người hoan ái ấy, nàng đã luôn xưng hô như vậy, danh tự nếu không phải "ngươi" thì cũng là "Lăng Tiểu Ngư". "Trưởng lão", "Hôi Diện", Tôn Thi Hàn nàng đều chưa một lần nhắc lại. Cũng đúng thôi. Quan hệ giữa nàng và Lăng Tiểu Ngư hôm nay đâu còn giống trước nữa, tiếp tục xưng hô như trước làm sao thỏa. "Trưởng lão" thì tôn kính quá, "Hôi Diện" thì lại xa cách quá. Hôi Diện, Hôi Diện, nghe chả có tí cảm tình nào cả. Đấy vốn đâu phải tên họ của Lăng Tiểu Ngư, bất quá một cái danh nhằm ám chỉ vẻ bề ngoài của hắn, khi mà hắn đeo lên mặt nạ.. "Lăng Tiểu Ngư", đấy mới là tên thật của hắn. Tôn Thi Hàn nàng đã cùng hắn phát sinh chuyện đó rồi, nàng tự cho mình cái quyền được kêu, được gọi. Chỉ có điều là lúc này, nàng gọi cũng không được tự nhiên gì mấy. Giọng hơi ngập ngừng, Tôn Thi Hàn nói tiếp: "Ngươi.. ngươi làm gì đó?". "Vẽ." Lăng Tiểu Ngư đáp gọn, ánh mắt vẫn tập trung nhìn thể xác lơ lửng trước mặt. Cái xác này, nó tất nhiên là của Ái Chân Kha Lạc Hoàng. Sau một thời gian chuẩn bị, hôm nay Lăng Tiểu Ngư hắn đã quyết định sẽ giúp Tôn Thi Hàn nhập xác. Tâm không tạp niệm, hắn tiếp tục trích máu vẽ lên thể xác Ái Chân Kha Lạc Hoàng những hoa văn tối nghĩa mà theo đánh giá của Tôn Thi Hàn là.. chúng rất đẹp. Bởi còn áy náy vì những lời ban nãy mình nói, nghĩ chúng đã làm Lăng Tiểu Ngư bị tổn thương nên Tôn Thi Hàn chẳng dám to tiếng sỗ sàng. Vẫn như cũ, thanh âm của nàng rất nhẹ nhàng, thái độ rất là lịch thiệp: "Những cái này có tác dụng gì?". "Trấn áp". Trấn áp? Tôn Thi Hàn nghi hoặc. Bất quá một cái xác, Lăng Tiểu Ngư hắn cần gì trấn áp? Chừng như cũng đoán được tâm ý của nữ nhân bên cạnh, Lăng Tiểu Ngư giải đáp thắc mắc: "Cái xác này ta đương nhiên không sợ, nhưng Thi Hàn nàng thì khác". Tương tự Tôn Thi Hàn, kể từ sau lần hoan ái ấy, Lăng Tiểu Ngư cũng đã thay đổi cách xưng hô, chuyển hẳn từ "ngươi" thành "nàng", ba tiếng "Tôn Thi Hàn" cũng được hắn rút gọn xuống thành "Thi Hàn". Đối với lối xưng hô này của hắn, dù không nói ra nhưng thú thực là ban đầu Tôn Thi Hàn cũng nhột lắm. May sao, Tôn Thi Hàn nàng là người rất nhanh nhạy, nghe vài lần liền quen. "Ta?" - Tôn Thi Hàn chỉ vào mình, hỏi lại - "Lăng Tiểu Ngư, ý ngươi là cái xác này sẽ làm hại ta?". Lăng Tiểu Ngư xem chừng đã hoàn thành công việc, hắn thu tay, nhìn Tôn Thi Hàn: "Nàng cho Ái Chân Kha Lạc Hoàng là nhân vật hạng nào?". "Mặc dù thần hồn của nàng ta đã bị ta diệt, nhưng thân xác lưu lại này, tuyệt đối không phải thứ đồ vật để cho một tiểu tu sĩ như Thi Hàn nàng muốn làm gì thì làm đâu". "Cốt cách của Ái Chân Kha Lạc Hoàng rất không đơn giản, lực lượng lại còn rất lớn, một linh hồn tu sĩ chân nhân như nàng nếu dám tùy tiện nhập vào, mười quá chín sẽ bị thâu tóm ngay. Tới chừng đó, làm chủ sẽ không phải nàng mà là cái xác này. Nó sẽ kiểm soát, điều khiển nàng". Tôn Thi Hàn nghe xong, vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt. Nội tâm nàng hơi bị khiếp hãi đấy. "Lăng Tiểu Ngư, ngươi.. ngươi không cố tình dọa ta đấy chứ?". "Nàng thấy ta rảnh lắm sao?". Tôn Thi Hàn chuyển mắt liếc xem những hoa văn pháp chú dày đặc trên thân thể Ái Chân Kha Lạc Hoàng, thầm lắc đầu. Lăng Tiểu Ngư hắn có rảnh thì chắc cũng không tới mức trích máu của mình vẽ vời ra như thế a. "Vậy.. Bây giờ ta có thể nhập xác được rồi phải không?". Trái với điều Tôn Thi Hàn nghĩ, nơi đối diện, Lăng Tiểu Ngư lắc đầu: "Còn chưa được". Hắn nói tiếp: "Thể xác của Ái Chân đúng là đã ổn, nhưng linh hồn của nàng thì vẫn chưa". "Ta phải làm gì?" Tôn Thi Hàn hỏi liền. Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến an nguy của mình, nàng cần phải nắm rõ. Chẳng để nàng chờ lâu, Lăng Tiểu Ngư nói ra: "Tương tự thể xác Ái Chân Kha Lạc Hoàng, ta cần giúp nàng chuẩn bị một chút". "Ý ngươi là ta cũng phải vẽ?". "Không phải nàng vẽ mà là ta vẽ." Lăng Tiểu Ngư đính chính. Tôn Thi Hàn thì không quan tâm lắm. Vốn ý tứ của nàng đã là như thế rồi, chỉ do cách nói bị ngược thôi. Thần sắc hơi khó coi, nàng ngó qua thể xác Ái Chân Kha Lạc Hoàng, hỏi tiếp: "Vậy.. ta cũng phải giống như nàng, cởi.. cởi hết y phục?". Thay vì trả lời thì Lăng Tiểu Ngư lại đáp bằng một câu hỏi: "Nàng nói xem?". Thế là đã rõ. Tôn Thi Hàn đâu phải kẻ ngu, sao chẳng xem ra ý tứ. Mà cũng phải thôi, mặc y phục thì sao vẽ được chứ.. Liếc thấy người cắn môi im lặng, Lăng Tiểu Ngư mới giở giọng chê bai: "Hình như là có người đang tự thấy xấu hổ. Thật không nghĩ nhất cung chi chủ thường ngày cao ngạo là vậy, bây giờ lại chẳng khác một tiểu miêu nhút nhát, đến việc cỏn con cũng không dám làm. Haizz..". Tay siết, môi bặm, Tôn Thi Hàn ném cho ai kia một cái nhìn u oán. Tiếp đấy, nàng lưỡng lự một lúc, cuối cùng tự đem y phục cởi hết ra. Hắn thấy cũng thấy rồi, ăn cũng ăn rồi, còn có cái gì mà xấu hổ nữa. "Muốn vẽ gì thì vẽ mau đi!". "À, biết rồi". Lăng Tiểu Ngư nhẹ đáp, dáng vẻ điềm nhiên bước tới. "Thi Hàn, bỏ tay xuống đi". Tôn Thi Hàn hé môi như muốn nói gì, nhưng rồi nàng lại không nói. Cùng với tiếng thở bực bội, nàng đưa cánh tay đang che trên ngực xuống, đặt trên chốn đào nguyên tư mật. "Nhìn cái gì? Còn không mau vẽ!". "Dục tốc bất đạt. Việc này cần phải chậm rãi tiến hành". "Ngươi.. không biết xấu hổ!". Lăng Tiểu Ngư bình thản đón nhận. Hắn chẳng thấy có gì để bản thân phải sinh tức khí cả. Ngược lại, Lăng Tiểu Ngư hắn còn cho rằng mỗi lần chọc cho Tôn Thi Hàn tức giận, biểu cảm của nàng sẽ rất đáng yêu. Đây hoàn toàn không phải một nhất cung chi chủ nào hết, bất quá một thiếu nữ đoan trang hay thẹn mà thôi. Thuở trước, Tôn Thi Hàn nàng vốn chính là một nữ nhân thanh thuần như vậy. Chỉ tiếc nàng gặp sai người.. "Liệu ta có thể giúp nàng cởi bỏ khúc mắc, để nàng trở lại là chính mình giống như trước kia không?". Lăng Tiểu Ngư thật không rõ. Chẳng có gì là chắc chắn cả. Nghĩ lại thì cũng kì lạ. Ban đầu Lăng Tiểu Ngư hắn nào có muốn cùng Tôn Thi Hàn nàng nên duyên nên nợ gì đâu. Ý nghĩ của hắn chỉ đơn giản là lợi dụng nàng, thông qua việc song tu cùng nàng để khôi phục lực lượng, níu giữ ký ức. Hắn thậm chí cho đó là giao dịch, một cuộc đổi trao. Ấy vậy mà sau khi phát sinh quan hệ, thời điểm chứng kiến nàng thương tâm nức nở, giọt ngắn giọt dài thì hắn lại.. Là do không nỡ, tâm hắn quá mềm yếu sao? Đành vậy. Suy cho cùng thì trong chuyện này, Tôn Thi Hàn nàng là người bị hại. Bao nhiêu năm qua nàng đã khổ sở quá nhiều, thật không đáng bị đối xử vô tình thêm nữa. * * * Ngực đối ngực, ở khoảng cách chả đáng bao nhiêu ấy, Lăng Tiểu Ngư trích máu, tập trung vẽ ra một pháp ấn. Vị trí nằm ở trên đầu Tôn Thi Hàn, cụ thể là ngay trán, tại mi tâm. Điều này khiến cho Tôn Thi Hàn cảm thấy bất mãn. Nàng tự hỏi Lăng Tiểu Ngư có phải đã cố tình đùa bỡn mình hay không. Vừa rồi khi hắn kêu nàng bỏ tay xuống, nàng còn tưởng hắn sẽ vẽ lên ngực mình cơ. Ai dè.. "Hẳn là ở trên trán trước rồi mới xuống ngực đi." Tôn Thi Hàn thầm nghĩ. Có điều là suy nghĩ này, nó đã không chính xác. Lăng Tiểu Ngư bắt đầu từ trán, và kết thúc cũng chỉ ở trán. Còn những vị trí khác, từ dưới trán trở xuống, toàn bộ đều chẳng cần vẽ gì. Một pháp ấn thôi là đủ. Khỏi phải nói, Tôn đại cung chủ dĩ nhiên là rất khó chấp nhận sự thật này, rằng mình đã bị biến thành một con ngốc suốt từ nãy giờ. Hai mắt toé lửa, Tôn Thi Hàn hỏi lại: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi nhắc lại cho ta. Ngươi mới nói gì?". "Ta nói xong rồi. Chỉ một pháp ấn thế này thôi là đủ". "Lăng.. Tiểu.. Ngư!".
Chương 566: Tá thi hoàn hồn (3) Bấm để xem "Buông ra!". "Mau buông ra!". Mới rồi Tôn Thi Hàn đích xác đã hùng hổ tiến đánh Lăng Tiểu Ngư; cái bộ dạng ấy, trông như thể nàng sẽ đem Lăng Tiểu Ngư ăn tươi nuốt sống luôn vậy. Ấy thế mà xoay trái ngó phải một vòng, lúc này nhìn lại thì cảnh tượng.. Tôn đại cung chủ bây giờ, eo bị người giữ, tay bị người cầm, chân thì cũng bị người kìm kẹp, từ trên xuống dưới, thật.. tự do duy nhất chỉ còn mỗi cái đầu. Biết sao được, ai bảo Tôn Thi Hàn nàng tài kém thua người. Bản lãnh không đủ thì đành phải chấp nhận bị người ức hiếp thôi. "Lăng Tiểu Ngư! Mau buông ta ra!". "Không buông." Đối lập với sự hung hăng vẫy vùng của nữ nhân mình đang ôm, Lăng Tiểu Ngư đứng ở sau lưng nàng, tiếp tục dụng lực khống chế, hững hờ đáp lại. "Thi Hàn nàng hung dữ như vậy, thả nàng ra nàng lại đánh ta thì làm sao?". "Ngươi..". Tôn Thi Hàn thốt lên được tiếng thứ nhất, tiếng thứ hai chưa kịp đi ra thì chợt rùng mình một cái. Tai phải nàng, nó vừa bị người hà hơi thổi mạnh. Lăng Tiểu Ngư - chủ nhân của cái hà hơi nọ - để ý thấy phản ứng của Tôn Thi Hàn như vậy thì âm thầm thú vị. Quả nhiên so với khuôn ngực đầy đặn hay là chốn đào nguyên tư mật kia thì lỗ tai của Tôn Thi Hàn nàng cũng nhạy cảm không kém. "Thi Hàn." - Hắn đem lời rót hẳn vào tai - "Thật ra nàng đâu cần phải xấu hổ. Chúng ta đã có quan hệ phu thê. Tướng công nhìn ngắm, ôm ấp thân thể thê tử của mình vốn dĩ là chuyện thiên kinh địa nghĩa". "Tướng công", "thê tử", Tôn Thi Hàn nghe được những từ đó thì ngượng chín mặt. Quá xấu hổ, nàng lớn tiếng mắng người: "Ngươi vô liêm sỉ!". Vô liêm sỉ? Mắt ánh lên một tia khác lạ, Lăng Tiểu Ngư đột ngột gia tăng lực đạo, đem thân thể nữ nhân trong lòng xoay ngược lại. Trong sự kinh ngạc của nàng, hắn đặt lên đôi môi mềm một nụ hôn. "Ưm..". Rất nhanh, khoảnh khắc thất thần qua đi, Tôn Thi Hàn lấy lại phản ứng. Nàng ra sức giãy giụa, cố đem Lăng Tiểu Ngư đẩy ra. Chỉ là.. sức lực của nàng so với đối phương thì nhược tiểu lắm. Nàng cố đẩy, nhưng mà đẩy hoài cũng không ra. Miệng của Lăng Tiểu Ngư vẫn đang lấp kín miệng nàng. Bất đắc dĩ, nàng buộc phải dùng đến chiêu cũ, dùng răng cắn vào môi dưới hắn. Cái cắn này, tính ra cũng mạnh lắm. Chính nó đã làm môi Lăng Tiểu Ngư chảy máu kia mà. Nhưng dù vậy, Lăng Tiểu Ngư vẫn rất ngoan cố, chưa chịu buông. Thay vì tách rời thì hắn hôn càng sâu, tiến công càng dồn dập. Trên miệng thì hắn dùng lưỡi khuấy động hòng tách hàm răng của Tôn Thi Hàn, trên ngực thì ma trảo của hắn cũng hóa thành linh xà trườn vào bên trong lớp trường y, ở tại trung y của nàng mà nhiệt tình bóp nắn đôi bầu ngực căng tràn nhựa sống. Càn rỡ tới như vậy, tưởng đã là đỉnh điểm thì không. Cánh tay còn lại, Lăng Tiểu Ngư hắn chẳng để yên. Thời điểm Tôn Thi Hàn đã thất thủ, ngừng giãy giụa, khi miệng đã hé mở để mặc người tham lam mút lấy nhuyễn ngọc ôn hương thì cánh tay ấy của hắn lại tiếp tục trườn xuống bên dưới, qua kiều đồn, đi vào.. cái nơi đó. "Không!". Cấm địa bị xâm nhập, Tôn Thi Hàn cả kinh vùng khỏi người Lăng Tiểu Ngư. Một chút trầm mê đã sinh ra trước đó cũng không cánh mà bay. Trong tiếng thở hổn hển, Tôn Thi Hàn nghĩ mà sợ. Nàng không biết tại sao vừa rồi mình lại có thể như thế. Rõ ràng một phút trước còn ra sức giãy giụa, vậy mà một phút sau đã nồng nhiệt đáp lại, cùng người lưỡi tìm lấy lưỡi mà quấn quýt.. Chả nhẽ Tôn Thi Hàn nàng lại phóng đãng tới mức đó ư? "Không.. Tôn Thi Hàn ta sao có thể là loại nữ nhân ham muốc nhục dục ấy được..". Tôn Thi Hàn phủ định. Nàng cho hành vi kì lạ vừa rồi của mình là do đã bị người âm thầm tác động lên tâm trí. Cũng giống như trong giấc xuân mộng kia vậy. Nghĩ Lăng Tiểu Ngư đã giở trò, Tôn Thi Hàn giận càng thêm giận: "Lăng Tiểu Ngư! Ngươi thật hèn hạ!". * * * Lăng Tiểu Ngư im lặng. Hắn không biết phải nói gì. Trí tưởng tượng của Tôn Thi Hàn nàng cũng quá phong phú rồi. Giở trò? Hắn cần gì phải giở trò. Lần trước, sở dĩ âm thầm dùng đạo thuật thôi miên Tôn Thi Hàn nàng là bởi muốn nàng phối hợp cùng, mục đích giúp linh hồn nàng được chữa trị một cách hoàn hảo nhất. Còn hiện tại? Hắn giở thủ đoạn làm gì? Tôn Thi Hàn nàng sớm đã là nữ nhân của hắn rồi a. "Vô sỉ!". "Hạ lưu!". Vốn không muốn nói, nhưng khi nghe người mắng thêm như vậy, Lăng Tiểu Ngư đành phải lên tiếng thanh minh: "Vô sỉ? Hạ lưu? Mấy từ đó lẽ ra nên để ta mắng nàng mới đúng". "Ta giở trò? Tôn đại cung chủ nàng không thể thông minh lên một chút à? Giở trò thì cũng phải có mục đích, hòng đạt được cái gì đó chứ? Trên người nàng có chỗ nào ta chưa sờ qua, chưa hôn qua? Cái nên ăn đã ăn, cái không nên ăn cũng đã ăn, ta còn cần giở trò?". Tôn Thi Hàn: "...". Nàng đứng đó, thần tình ngây ra như phỗng. * * * * * * "Đừng có đứng đó nữa, mau lại đây". "Thế nào? Không muốn có thân thể nữa à?". Tôn Thi Hàn hơi chần chừ, nhưng rồi cũng theo lời kêu gọi của Lăng Tiểu Ngư mà bước về phía hắn. Vừa mới tiếp cận nàng liền nói: "Ta vẫn không tin là ngươi đã không làm gì". Từ nãy giờ Tôn Thi Hàn nàng đã suy nghĩ rất lâu. Trong dạ nàng rất là không cam tâm với lý lẽ mà Lăng Tiểu Ngư hắn đưa ra. Lăng Tiểu Ngư hắn nói hắn chẳng hề giở trò, như vậy khác nào bảo hành vi của Tôn Thi Hàn nàng, hết thảy đều do chính nàng tự nguyện, rằng một màn ôm hôn nồng nhiệt kia là tự bản thân nàng muốn thế? Thật vô lý. Tôn Thi Hàn nàng sao có thể là người dễ dãi như vậy được chứ. "Dám làm lại không dám nhận." Lăng Tiểu Ngư khẽ giọng nói ra. Trước cái nhìn bất thiện của người, hắn lắc đầu tự đem trách nhiệm nhận về mình: "Được rồi, cứ coi như là ta đã giở trò đi". * * * "Róc rách..". "Róc rách..". Bên dòng suối nhỏ, Lăng Tiểu Ngư di động bước chân. Dừng ở ngay bên hông Tôn Thi Hàn - kẻ đang nằm lơ lửng ngay cạnh thể xác của Ái Chân Kha Lạc Hoàng, hắn mở miệng, ngữ điệu rất là nghiêm túc: "Thi Hàn, nàng đã nhớ hết những gì ta dặn chưa?". Thấy người nghiêm túc, Tôn Thi Hàn cũng đàng hoàng đáp lại: "Ừm". "Nàng cũng đừng lo lắng quá. Ta sẽ ở bên cạnh xem chừng". "Biết rồi". "Được rồi, vậy ta bắt đầu thi pháp đây". Lăng Tiểu Ngư lui lại một chút, hít sâu một hơi, nhanh chóng điều động linh lực. Tay phải đánh ra liên tiếp hai đạo pháp quyết, một lên Tôn Thi Hàn một lên thể xác Ái Chân Kha Lạc Hoàng, hắn hô khẽ: "Hợp!". Theo tiếng hô của hắn, linh hồn Tôn Thi Hàn bắt đầu dịch chuyển về phía thân thể của Ái Chân Kha Lạc Hoàng, từ từ tiến nhập. Cả quá trình, từ đầu đến cuối đều chẳng có chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh. Hồn phách dung hợp rất là suông sẻ. Cho tới khi.. Ở trong thân thể mới, Tôn Thi Hàn vừa mở mắt, đang toan hướng Lăng Tiểu Ngư nói gì đó thì.. Hai mắt của nàng, hay đúng hơn là hai mắt của Ái Chân Kha Lạc Hoàng bỗng trợn trừng. Từ trong miệng, mũi, tai, những luồng khí tức lạnh lẽo màu đen tràn ra. Trên da thịt nàng cũng đồng dạng, thái âm chi khí phát tán mỗi lúc một nhiều. "A!". "A a a!". * * * Thanh âm sai biệt nhưng chắc chắn là của Tôn Thi Hàn, từ chính linh hồn nàng phát ra. Lúc này nàng đang rất đau đớn. Có một cỗ lực lượng đang muốn xâm chiếm lấy ba hồn bảy phách của nàng. "Hừ..". Chứng kiến đầu đuôi cơ sự, Lăng Tiểu Ngư nhíu mày hừ lạnh. Hắn thừa hiểu căn nguyên. "Bất quá một thể xác cũng dám loạn động. An phận cho ta!". Thần niệm Lăng Tiểu Ngư vừa động thì dị biến liền phát sinh. Trên thân thể lõa lồ của Ái Chân Kha Lạc Hoàng, những hoa văn tối nghĩa mà Lăng Tiểu Ngư hắn đã vẽ trước đó giờ phút này đồng loạt đại phóng linh quang. Sáng rõ nhất thì chính ở mi tâm. Tại đó, một huyết ấn đang xoay tròn. "Ong!". "Ong!". Tựa như kẻ sắp chết đuối, thể xác của Ái Chân Kha Lạc Hoàng bộc phát ra hết tất thảy lực lượng, gấp rút thâu tóm ba hồn bảy phách của Tôn Thi Hàn. Nhưng xui cho nó là linh hồn Tôn Thi Hàn hiện đã được huyết ấn của Lăng Tiểu Ngư bảo hộ rồi, nó có muốn động cũng không cách nào động được nữa. Dưới thủ đoạn thần nhân, nó buộc lòng phải chấp nhận số mệnh, chịu sự an bài của Lăng Tiểu Ngư, cùng Tôn Thi Hàn thiết lập sợi dây liên kết, trao quyền kiểm soát cho nàng. Kể từ giây phút này trở đi, Ái Chân Kha Lạc Hoàng chính thức đã lui vào quá khứ. Hiện tại và tương lai, hết thảy đều là của Tôn Thi Hàn.
Chương 567: Hồi cung (1) Bấm để xem "Ưm..". Khi Tôn Thi Hàn mở mắt lần thứ hai thì thấy mình đã không còn lơ lửng giữa hư không nữa, thay vào đó, nàng được một đôi tay ôm lấy, đầu tựa vào ngực của người. "Lăng Tiểu Ngư..". "Nàng tỉnh rồi." - Lăng Tiểu Ngư tỏ vẻ quan tâm - "Nàng cảm thấy trong người thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?". Thanh âm nhẹ nhàng khiến cõi lòng Tôn Thi Hàn an tâm hẳn. Nàng thoáng cảm nhận một chút, rồi đáp: "Không có. Bây giờ rất tốt". "Vậy thì tốt rồi". * * * "Ngươi.. ngươi để ta xuống". "Sao vậy?". Còn hỏi? Tôn Thi Hàn thật không tin là Lăng Tiểu Ngư hắn chẳng hiểu gì. "Ta tự đi được". "À.. Vậy ta sẽ để nàng xuống." Lăng Tiểu Ngư vốn cũng không có ý tứ trêu đùa gì nên sau khi được yêu cầu thì liền đem Tôn Thi Hàn thả xuống ngay. Chân vừa chạm đất, Tôn Thi Hàn lập tức tách ra khỏi người Lăng Tiểu Ngư. Ở vị trí cách hắn tầm sáu bảy bước chân, nàng bắt đầu chỉnh trang lại mái tóc, y phục.. Cảm thấy còn chưa đủ, nhân trước mặt có dòng suối nhỏ, Tôn Thi Hàn nàng chẳng do dự mà tiến qua. Ở đấy, nàng lấy mặt nước làm gương, cẩn thận soi ngắm. Khuôn mặt này, vóc dáng này, đúng là của Ái Chân Kha Lạc Hoàng. Công bằng mà xét thì cái vỏ bọc này rất không tệ. Dung nhan dư sức gọi là xinh đẹp. Chỉ có điều.. "Bộ ngực đúng là lớn quá." Tôn Thi Hàn không thích loại hình phồn thực này. Nó làm cho nàng có cảm giác bản thân chẳng được đoan trang. Bất giác, chân mày Tôn Thi Hàn nhíu lại. Đúng lúc này, từ phía sau lưng nàng, một gương mặt nam nhân hiện ra trên mặt nước. Rồi.. hắn vòng tay ôm lấy nàng. "Ngươi.. ngươi làm gì vậy? Mau buông ta ra!". "Đừng động." Chiêu cũ dùng lại, Lăng Tiểu Ngư kê miệng bên tai Tôn Thi Hàn, thổi vào một hơi, khiến cả người nàng run lên. "Ngoan. Nếu nàng còn loạn động thì ta sẽ lại hôn nàng đấy". Uy hiếp! Rành rành là uy hiếp! Tôn Thi Hàn vừa thẹn vừa tức, nhất thời chẳng biết làm sao. Nàng cũng không muốn lại bị người cưỡng hôn, sờ soạng lần nữa a. Nhận thấy nữ nhân trong lòng đã biết điều mà an phận, lúc này Lăng Tiểu Ngư mới nói tiếp: "Nói ta nghe xem, tại sao nàng lại cau mày? Không thích hình dạng này?". "Ngươi còn giả vờ?" - Tôn Thi Hàn đáp, giọng rất không vui - "Trước ta không phải đã nói qua rồi hay sao?". "À.." - Lăng Tiểu Ngư nhớ lại, gật gù - "Đúng là nàng đã có nói qua". "Nhưng mà Thi Hàn, ta nghĩ quan điểm của nàng sai rồi. Ngực lớn đâu có nghĩa là không đoan trang". "Nhưng.. nhưng nó khiến ta rất khó coi!". "Khó coi? Ta không thấy vậy. Thật ra..". Một cách cố tình, Lăng Tiểu Ngư đem những tiếng cuối cùng rót hẳn vào trong tai Tôn Thi Hàn: "Thật ra nàng ở trong hình dạng này, Thi Hàn nàng vô cùng dụ hoặc..". Thêm một lần nữa, Tôn Thi Hàn phải rùng mình. Đôi chân nàng thậm chí thiếu chút nữa đã mềm nhũn ra. Cố gắng lắm mới bảo trì được thanh tỉnh, nàng mắng: "Hạ lưu!". * * * * * * Tuyết Linh Cung. Đông Viện, một góc nhỏ. Dọc hành lang, bên cạnh một vườn hoa nho nhỏ, lúc này có hai thân ảnh đang chậm rãi bước đi. Đều là nữ nhân, tuổi tác xem ra còn rất trẻ. Các nàng đi thêm độ tầm chục bước nữa thì dừng lại. Một người đứng, một người đặt mông ngồi xuống lan can sát ngay bên cạnh. Trong bộ lam y đơn giản, cô gái đang đứng kia chợt hỏi: "Tiểu Yến, cơ thể muội đã bình phục hẳn chưa?". "Ưm." - Ngồi trên lan can, Tôn Tiểu Yến nhẹ gật đầu - "Hôm đó sau khi ca ra tay can thiệp thì muội đã ổn rồi". Hàm Sương nhớ lại, miệng thở một hơi: "Tiểu Yến muội cũng thật là.. Có muốn tu luyện thì cũng phải từ từ chứ, nôn nóng như vậy..". "Là lỗi của muội". Tôn Tiểu Yến cúi đầu, thần tình chợt trở nên buồn bã. Nàng im lặng một lúc thì nói: "Hàm Yên tỷ, tỷ nói ca có giận muội không?". "Cái này.. ta cũng không biết." Hàm Yên hơi do dự đáp. Đối với Lăng Tiểu Ngư, Hàm Yên nàng thật là chẳng dám đoán bừa. Tâm tư thần nhân, một tiểu tu sĩ phàm tục như nàng làm sao có khả năng nhìn tới được. Trước mắt, Hàm Yên nàng cũng chỉ biết trấn an. "Tiểu Yến." - Tay đặt lên vai tiểu sư muội của mình, nàng bảo - "Muội đừng lo lắng. Trưởng lão thương muội như vậy, ngài làm sao lại trách muội được. Ngẫm lại thì hôm đó nhìn thấy muội bị tẩu hỏa nhập ma, trưởng lão đã vô cùng khẩn trương. Sau khi giúp muội bình ổn khí huyết xong, lúc rời đi trưởng lão cũng không có vẻ gì là muốn trách móc muội cả. Ngài còn dặn sư phụ chăm sóc tốt cho muội nữa". "Hàm Yên tỷ, tỷ không gạt muội chứ? Ca thật không có tức giận?". "Nha đầu này. Trước giờ Hàm Yên tỷ đây đã lừa muội lần nào chưa?". Được an ủi vỗ về, lại có thêm lời xác nhận của Hàm Yên, trong lòng Tôn Tiểu Yến cũng an tâm hơn vài phần. Nàng chuyển hướng, hỏi: "Hàm Yên tỷ, tỷ nói xem, lúc đó tại sao ca lại đi gấp như vậy?". "Cái này..". Hàm Yên ngó trước nhìn sau, chừng không thấy có bóng dáng ai khác mới thấp giọng nói ra: "Tiểu Yến, thật ra chuyện này có liên quan đến cung chủ của chúng ta". "Cung chủ? Cung chủ làm sao?" Tôn Tiểu Yến cảm thấy rất tò mò. "Tiểu Yến, nói nhỏ một chút". Hàm Yên ra dấu im lặng, rồi mới kể: "Hmm.. Sau khi cứu chữa cho muội xong, trưởng lão hình như đã nhận được tín hiệu gì đó. Lúc sư phụ hỏi thì trưởng lão nói cung chủ đã xảy ra chuyện. Sư phụ hỏi tiếp là chuyện gì thì trưởng lão đáp là cung chủ muốn tự sát".
Chương 568: Hồi Cung (2) Bấm để xem "Tự sát?". "Tiểu Yến, nói nhỏ nói nhỏ..". Tôn Tiểu Yến dần bình tĩnh trở lại, thắc mắc: "Sư tỷ, chuyện này.. chuyện này là sao? Cung chủ tại sao lại muốn tự sát?". "Tiểu Yến muội hỏi ta thì ta biết hỏi ai?". "Vậy còn sư phụ, sư phụ có biết không?". "Ta cũng đã có hỏi qua sư phụ, người nói trưởng lão cũng không phải ý tứ như vậy. Câu nói lúc đó của trưởng lão vốn là nghĩa khác. Nhưng cụ thể là ý gì thì sư phụ cũng không đoán ra được". Tôn Tiểu Yến trầm mặc, ánh mắt âu lo: "Hi vọng cung chủ sẽ không có chuyện gì". "Tiểu Yến, cung chủ nhất định không sao đâu. Còn có trưởng lão mà". "Đúng vậy. Ca là người có bản lãnh nhất trên đời này, ca chắc chắn sẽ giải quyết được mọi chuyện". Ngó thấy thần thái sùng bái của sư muội dành cho Lăng Tiểu Ngư, Hàm Yên trong lòng than nhẹ. Theo nàng thì sư muội đặt trọn niềm tin ở Lăng Tiểu Ngư như vậy không phải là điều gì quá tốt đẹp. Nàng sợ rằng sư muội mình rồi sẽ sinh ra một loại tình cảm khác: Yêu. Từ ngưỡng mộ, sùng bái đi đến cái gọi là tình yêu kia, khoảng cách cũng chẳng xa xôi gì lắm đâu. Lăng Tiểu Ngư thực chất vốn đâu có quan hệ máu mủ gì với Tôn Tiểu Yến, nếu có yêu, chuyện ấy thiết nghĩ cũng bình thường. Chỉ là thân phận của Lăng Tiểu Ngư.. Một người như hắn, liệu có thể động tình trước Tôn Tiểu Yến sao? Hàm Yên cho rằng nó không thực tế lắm. "Tiểu Yến". Nghe gọi, Tôn Tiểu Yến liền quay sang: "Hàm Yên tỷ, gì vậy?". "Tiểu Yến này, muội nói cho ta biết. Ở trong lòng muội trưởng lão là người thế nào?". Mặc dù không hiểu tại sao sư tỷ mình lại đột nhiên hỏi vấn đề này nhưng Tôn Tiểu Yến vẫn thành thật hồi đáp: "Ca rất tốt. Là nam nhân có bản lãnh nhất trong thiên hạ". "Vậy, nếu không bàn đến năng lực, chỉ xét ở khoản hình dáng, tính tình thì sao?" Hàm Yên tiếp tục dò xét. "Nếu chỉ xét ở hình dáng, tính tình.." - Tôn Tiểu Yến thoáng trầm ngâm, rồi nói - "Tướng mạo của ca thì không quá anh tuấn, nhưng mà mỗi lần muội nhìn đều thấy rất đặc biệt. Hmm.. Cái dáng vẻ phong trần của ca rất là thu hút. Nhất là đôi mắt của ca, nhiều khi xa xăm đến khó hiểu..". Bên cạnh, Hàm Yên càng nghe trong dạ càng bất an. Nàng cảm thấy hình như điều bản thân lo ngại đã sắp biến thành sự thật rồi. "Thế.. tính tình thì sao? Muội cảm thấy trưởng lão là người như thế nào?". Tôn Tiểu Yến hồi tưởng lại, cho ra nhận xét: "Suy nghĩ của ca muội cũng không rõ lắm. Nhưng mà muội khẳng định ca tuyệt đối là một người tốt. Ưm.. Hàm Yên tỷ à, tỷ không biết đó chứ, ca muội không phải lúc nào cũng một bộ lạnh lùng như thế đâu. Thật ra ca là người tình cảm lắm. Thỉnh thoảng muội thấy ca đứng bên cửa sổ dõi mắt nhìn xa xăm, những lúc như thế, muội thấy ca cô đơn lắm..". "Muội còn nhớ cái ngày ca còn ở bên dưới mật thất, lần đầu tiên tỉnh lại ca đã nhìn muội thật lâu, rồi ca ôm chầm lấy muội, miệng gọi Yến cô cô.. Ca muội.. ca muội cũng là người đáng thương lắm..". Tôn Tiểu Yến nói đến đây thì thanh âm nghẹn hẳn. Trong đôi mắt nàng, hơi nước cũng chẳng rõ đã phủ giăng tự bao giờ. "Tiểu Yến, đừng khóc". Hàm Yên vòng tay đem tiểu sư muội của mình ôm vào lòng, nội tâm thở dài. Xem ra Hàm Yên nàng đã chậm rồi. Ở trong lòng của sư muội nàng, chỉ e tình cảm dành cho Lăng Tiểu Ngư đã không đơn thuần của một đứa muội muội nữa. Hàm Yên nàng cũng là nữ nhân, tâm tư nữ nhân nàng hiểu được. "Nha đầu ngốc. Tình cảm này của muội, liệu có được người đáp lại hay không đây?". Hàm Yên thầm hỏi, hỏi xong cũng chỉ biết thở dài.. "Hàm Yên." Đương lúc Hàm Yên còn chưa dứt khỏi suy tư thì một thanh âm quen thuộc truyền đến, đem nàng lẫn Tôn Tiểu Yến kéo về thực tại. "Sư tỷ". "La Sương tỷ". Nhìn người vừa đến, Tôn Tiểu Yến và Hàm Yên lên tiếng gọi. Y phục đơn giản, tóc buộc gọn gàng, vẫn bộ dáng thường thấy, La Sương ngó qua Tôn Tiểu Yến, xem khoé mắt còn vương dấu vết, nghi hoặc: "Tiểu Yến, muội vừa khóc đấy à? Có chuyện gì vậy?". "Muội..". "Sư tỷ, không có gì đâu." - Tôn Tiểu Yến chưa kịp nói thì đã bị Hàm Yên cướp lời - "Vừa rồi muội và Tiểu Yến trong lúc tâm sự có đề cập chuyện quá khứ, Tiểu Yến nghĩ đến phụ mẫu nên mới như thế". "Thì ra là vậy". La Sương yên lòng, an ủi Tôn Tiểu Yến: "Tiểu Yến, quá khứ đã qua đừng nghĩ nữa. Chẳng phải muội còn có các sư tỷ, có sư phụ hay sao? Phải rồi, muội còn có trưởng lão nữa. Ngài ấy cũng rất yêu quý muội". Đứng sát bên, Hàm Yên thoáng nhíu mày. Nàng thật không muốn sư tỷ mình nói tốt về Lăng Tiểu Ngư ở trước mặt Tôn Tiểu Yến. Như vậy sẽ chỉ càng làm cho Tôn Tiểu Yến thêm yêu người nhiều hơn.. Chẳng muốn kéo thêm ở vấn đề ấy nữa, Hàm Yên vội chuyển hướng câu chuyện: "Sư tỷ, tỷ tìm bọn muội có chuyện gì vậy?". "À, ta quên mất." - La Sương đem mục đích nói ra - "Ta tới tìm Tiểu Yến để báo tin". "Báo tin?". "Ừm.. Tiểu Yến, trưởng lão đã trở về rồi". "Sư tỷ, có thật không?" Nét mặt thay đổi hẳn, Tôn Tiểu Yến hỏi lại, giọng gấp gáp. Tới độ khiến cho La Sương cũng phải thấy bất ngờ. "Nha đầu, coi muội kìa, làm gì mà khẩn trương lên như vậy". "Haizz.." La Sương không biết nhưng Hàm Yên sao lại chẳng tường. Cái dáng vẻ khẩn trương, thanh âm kích động mà nàng đang nhìn thấy đây, nó đại biểu cho cái gọi là "yêu" a. Trong lúc Hàm Yên lo ngại thầm thở dài thì La Sương tiếp tục nói: "Trưởng lão vừa mới trở về. Ngài hiện đang ở Tuyệt Tình Điện, có cả cung chủ nữa". "Cung chủ?". "Cung chủ?". Không hẹn mà gặp, Hàm Yên và Tôn Tiểu Yến đồng thanh cất tiếng. Thừa hiểu hai vị sư muội đang nghi hoặc điều gì, La Sương nói rõ hơn: "Ừ, cung chủ đã trở về. Người đã có được một thân thể thích hợp". "Tốt quá!". Tôn Tiểu Yến vui mừng quá đỗi, lập tức nắm lấy tay hai vị sư tỷ mình kéo đi. "Hàm Yên tỷ, La Sương tỷ, chúng ta mau qua đó đi!". "Tiểu Yến, chậm!". * * * Lát sau, tại Tây Viện. Lấy Tôn Tiểu Yến dẫn đầu, ba tỷ muội rất nhanh đã liền đặt chân tới Tuyệt Tình Điện - vốn là chỗ ở của Tôn Thi Hàn. Trông thấy các nàng, Thanh Điệp - người đứng đầu trong đội ngũ canh gác - liền nở nụ cười thân thiện. Khỏi phải nghĩ, thái độ niềm nở này dĩ nhiên là dành cho Tôn Tiểu Yến. Tuy nói Tôn Tiểu Yến cũng giống như nàng, chỉ là một đệ tử, nhưng thực chất thân phận bên trong lại có chỗ bất đồng. Nghĩa muội của "trưởng lão", cho dù là cung chủ đứng trước mặt Tôn Tiểu Yến nàng cũng phải nể mặt ba phần đấy. "Ta biết là Tiểu Yến sư muội sẽ đến ngay mà". "Sư tỷ, muội.. muội có thể vào không?". Thanh Điệp vẫn giữ nụ cười trên môi: "Muội nói gì vậy? Thật là.. Muội mau vào đi, có lẽ trưởng lão đang đợi muội đấy". "Cảm ơn sư tỷ!". Tôn Tiểu Yến chân thành cảm kích, rồi dắt theo hai vị sư tỷ của mình tiến vào bên trong Tuyệt Tình Điện. Các nàng vừa vào trong thì lập tức có người dẫn thẳng đến chỗ Lăng Tiểu Ngư luôn, chẳng cần tốn công tìm kiếm. Xem ra địa vị của Tôn Tiểu Yến tại Tuyết Linh Cung hiện nay so với sư phụ nàng cũng không hề thua kém chút nào. "Tất cả là bởi vì ca nàng", Tôn Tiểu Yến biết là như thế. Nghĩ đến người mà những ngày qua mình mỏi mắt ngóng trông, cước bộ của Tôn Tiểu Yến bất giác mà trở nên nhanh hơn. * * * Đi một hồi lâu, mấy người Tôn Tiểu Yến rốt cuộc cũng đã tới nơi. Chỗ này tính ra đã không phải bên trong mà thực chất đã nằm bên ngoài Tuyệt Tình Điện: Một mái đình an tĩnh giữa một vườn cây. Khá kì lạ. Chỉ một vài giây trước Tôn Tiểu Yến còn nóng lòng muốn gặp Lăng Tiểu Ngư, nhưng bây giờ, khi đã thấy mặt hắn rồi thì đôi chân nàng lại ngưng bước. Nàng chỉ đứng đó, bên cạnh hai vị sư tỷ của mình mà đưa mắt nhìn thân ảnh nam nhân đang ngồi bên dưới mái đình cùng sư phụ và một nữ nhân xa lạ nào kia. Đã sớm phát hiện ra bóng dáng người tiến nhập, dưới mái đình, Lăng Tiểu Ngư chuyển thân đứng dậy, tự mình ra đón. "Trưởng lão.". "Trưởng lão". Lăng Tiểu Ngư đáp lại lời chào hỏi của La Sương và Hàm Yên bằng một cái gật đầu, sau đấy thì tiến sát đến bên Tôn Tiểu Yến. Ở khoảng cách chưa đầy hai bước chân, hắn nói: "Sao vậy? Ca mới ra ngoài mấy hôm mà muội đã quên luôn hình dạng rồi sao?". Tôn Tiểu Yến mím môi, khẽ lắc đầu, mắt rưng rưng lệ. Quên? Nàng làm sao có thể quên được chứ. Tâm trí nàng đã sớm khắc ghi hình bóng hắn rồi kia mà. "Nha đầu ngốc, sao lại khóc?". Lăng Tiểu Ngư thấy cõi lòng ấm áp. Cái cảm giác thân thuộc này, giống như Yến cô cô vẫn đang còn hiện hữu ở bên cạnh hắn vậy. Xuôi dòng cảm xúc, hắn vươn tay đem thiếu nữ kéo vào lòng, vỗ về tấm lưng: "Ngoan nào. Ca đã về rồi". "Híc.. ca..". * * * "Hừm..". Trong giây phút huynh muội đoàn tụ ấy, khi mà La Sương, Hàm Yên, Tôn Sở Sở đều đưa mắt nhìn về thì một thanh âm khe khẽ bỗng chợt cất lên, nghe khá là khó chịu. Người phát ra, không ai khác chính thị Tôn Thi Hàn.
Chương 569: Một chút hoài nghi Bấm để xem La Sương, Hàm Yên, Tôn Tiểu Yến, và có thể là cả Lăng Tiểu Ngư nữa, hẳn đều không biết. Nhưng Tôn Sở Sở thì khác, nàng nghe được. Âm thanh phát ra sát ngay bên cạnh nàng kia mà. Theo phản xạ, nàng đưa mắt ngó qua. Kì lạ. Sắc mặt tỷ tỷ nàng vẫn bình thường, nào có tí biểu cảm nào gọi là khó chịu. Cái bộ dạng này, nó không giống của kẻ đã vừa mới phát ra thanh âm bực dọc a. "Là mình nghe lầm sao?" Tôn Sở Sở thầm tự hỏi, trong lòng chẳng hề tin tưởng. Tôn Sở Sở nàng tốt xấu gì cũng là một vị tu sĩ cấp bậc chân nhân, há có khả năng nghe lầm được.. * * * Trong lúc Tôn Sở Sở vẫn còn đang nghĩ ngợi bên kia thì bên này, một màn ôm ôm ấp ấp thân mật giữa hai huynh muội Lăng Tiểu Ngư và Tôn Tiểu Yến cũng đã chấm dứt. Bọn họ đã vừa mới tách ra. Nhìn thiếu nữ, Lăng Tiểu Ngư bảo: "Nha đầu ngốc, chúng ta về Đông Viện thôi". "Ưm." Tôn Tiểu Yến ứng tiếng, bộ dáng nhu thuận như một chú mèo con. Tay trong tay, Lăng Tiểu Ngư dắt nghĩa muội đi ra vài bước, chừng như quên gì đó, hắn chợt dừng lại, quay đầu hướng người bên trong mái đình nói: "Tôn đại cung chủ, nhớ hãy giữ gìn sức khoẻ". "Hừ..". Sự quan tâm mà Lăng Tiểu Ngư thể hiện ra chỉ càng khiến cho Tôn Thi Hàn thêm khó chịu. Nội tâm nàng hừ khẽ một tiếng, còn ở ngoài mặt, Tôn Thi Hàn nàng vẫn đàng hoàng hồi đáp: "Sức khoẻ của bản thân Thi Hàn tự biết gìn giữ. Trưởng lão cứ lo chăm sóc cho muội muội yêu quý của mình đi". Gì vậy? Sao lại có cảm giác nàng ấy đang hờn dỗi nhỉ? Lăng Tiểu Ngư nhíu mày nghĩ ngợi. Nhưng không lâu lắm. Đem những câu hỏi gạt đi hết thảy, hắn chào người bên trong mái đình thêm một tiếng rồi nắm tay thiếu nữ bên cạnh dắt đi. * * * "Càng ngày càng không ra thể thống gì." "Bị bỏ lại" phía sau, Tôn Thi Hàn dõi mắt nhìn theo bóng lưng của người, khó chịu nói ra. Huynh muội kết nghĩa thôi mà, có cần phải thân thiết tới như vậy không? "Hmm.. Tỷ tỷ". Bên tai vang lên tiếng gọi, Tôn Thi Hàn lúc này mới tạm đè nén tức khí trong lòng. Nàng vừa ngó qua thì Tôn Sở Sở liền hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ là đang nói Tiểu Yến sao?". Đã bình tĩnh hơn trước nhiều, Tôn Thi Hàn cố giữ cho giọng mình được tự nhiên: "Không phải đệ tử của muội thì còn ai?". "Hừm.. Nàng thân là đệ tử Tuyết Linh Cung, đứng trước mặt cung chủ là ta vậy mà từ đầu đến cuối một tiếng chào hỏi cũng không có". "Cái này.." - Tôn Sở Sở vội thay đồ nhi biện hộ - "Tỷ tỷ, Tiểu Yến nó vốn dĩ không biết. Hình dạng của tỷ tỷ hiện đã khác xa lúc trước". "Muội không cần phải bao biện cho nàng. Trước không biết sau lẽ nào cũng không?". Tôn Thi Hàn thở ra một hơi, tiếp tục: "Lùi một bước, cứ cho là do bất ngờ, nhất thời chưa kịp ứng biến nên không chào hỏi ta đi, nhưng còn muội? Sở Sở, từ nhỏ đến lớn nàng đều là do một tay muội giáo dưỡng, sự hiện hữu của muội nàng chả nhẽ lại chẳng nhận ra?". "Chuyện này.. Tỷ tỷ, hẳn là Tiểu Yến bởi vì quá kích động khi gặp lại trưởng lão cho nên mới vô phép vô tắc như vậy. Mong tỷ tỷ đừng chấp". Trong cái cau mày, Tôn Thi Hàn lạnh giọng: "Sao? Sở Sở muội đây là đang lấy Lăng Tiểu Ngư ra uy hiếp ta?". Tôn Sở Sở nghe xong thì liền ngẩng đầu, hai mắt mở to hơn một chút. Tỷ tỷ làm nàng ngạc nhiên a. "Lăng Tiểu Ngư", tỷ tỷ đã vừa mới gọi người như thế, danh tự mà trước đây chính nàng vẫn cố kị không dùng. Có vẻ như cũng đã nhận ra lời mình không ổn, Tôn Thi Hàn thoáng động tâm tư, tìm lời thêm vào: "Ánh mắt của muội là ý gì đây? Lẽ nào ta ở sau lưng hắn gọi đích danh cũng không được?". "Nghe đây. Ta và hắn đã có nói qua việc này, danh tự" Lăng Tiểu Ngư "kia về sau ta được phép gọi". Ra là đã có thỏa thuận. Tôn Sở Sở thở phào. Nhưng khoan đã.. Trưởng lão tại sao lại cho phép tỷ tỷ nàng gọi bằng danh tự ấy? Không phải trước đây vẫn luôn ngăn cấm ư? Rốt cuộc thì trong chuyến đi vừa rồi, giữa tỷ tỷ nàng và Lăng Tiểu Ngư hắn đã xảy ra những chuyện gì? Phát hiện ra vẻ hoài nghi của người đối diện, Tôn Thi Hàn có tật giật mình, vội chuyển đề tài: "Được rồi, Sở Sở muội về sau cần chú ý dạy bảo đệ tử mình một chút, đừng để nó càng ngày càng không coi ai ra gì. Nói sao thì nó vẫn là cung nhân của Tuyết Linh Cung". "Giờ thì muội nói ta biết, trong khoảng thời gian ta vắng mặt, Tuyết Linh Cung đã phát sinh những sự tình gì?". "Hmm.." - Tôn Sở Sở thoáng trầm ngâm, rồi nói - "Mấy ngày vừa qua, ngoại trừ việc Tiểu Yến có chút vấn đề ra thì trong cung không còn chuyện gì đáng kể nữa". Mắt ánh lên một tia khác lạ, Tôn Thi Hàn hữu ý lại làm như vô tình, hỏi: "Đệ tử của muội gặp chuyện gì vậy?". "Chuyện là như vầy.." Tôn Sở Sở đem đầu đuôi thuật lại..