Tiên Môn - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tà Nguyệt Lâu Chủ, 10 Tháng mười một 2018.

  1. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 810: Diệt Sát Giả Hành Khôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mẹ kiếp nữ nhân này..".

    Nếu bên kia Phỉ Thúy cảm thấy ngoài ý muốn thì bên này Giả Hành Khôn cũng đang hết sức ngạc nhiên. Âm Sát Châu và Quỷ Linh Kiếm của hắn nào phải vật phàm, cả hai đều là pháp bảo uy lực kinh người. Nhất là Quỷ Linh Kiếm, đây là kiện bảo vật mà chủ thượng đã ban cho, bên trong ẩn chứa thần thông đáng sợ. Tuy rằng hắn chưa hoàn toàn luyện hóa nó nhưng cũng có thể phát huy ra được bảy tám phần, muốn đè ép tu sĩ Linh châu hậu kỳ vốn không khó. Ấy vậy mà nữ nhân Nam Cung Phỉ Phỉ này..

    Tu vị có được bất quá do mẫu thân truyền thừa, thần thông bí pháp tu luyện nào được mấy năm, theo lý sẽ không thể nào phát huy ra được uy lực quá to lớn mới phải.

    "Ả này lẽ nào chính là một tuyệt thế thiên tài tu đạo hay sao?".

    Keng!

    Keng!

    Rống!

    Trên bầu trời kỳ quang thi nhau bay qua bay lại không ngừng, các loại thần thông, bảo vật va vào nhau, tạo ra những âm thanh chát chúa cùng những tiếng bạo liệt chấn động không gian.

    Lúc này, không kể là Phỉ Thúy hay là Giả Hành Khôn thì sắc mặt đều đã tái nhợt. Dễ thấy pháp lực của bọn họ đã bị hao tổn rất nhiều.

    Song, có lẽ bởi tu vị Phỉ Thúy là do được mẫu thân truyền thừa, thần thông bí pháp tu luyện chưa lâu, vẫn còn nhiều hạn chế nên theo thời gian, so với Giả Hành Khôn thì sức nàng suy giảm nhanh hơn. Nếu cứ theo tình hình này kéo xuống, khẳng định thua thiệt sẽ là Phỉ Thúy.

    Ngọc Vô Tâm quan sát từ đầu đến cuối, trong dạ thầm bực. Âm mưu, thực lực của đối phương nàng rõ ràng đã nói hết cho Phỉ Thúy nghe rồi, vậy mà bây giờ lại để tình cảnh phát sinh thế này.

    "Ả yêu nữ này..".

    Kiềm chế sự bực bội trong lòng, Ngọc Vô Tâm lặng lẽ đem một tấm phù lục lấy ra. Sau đó nàng xuất thêm một thanh tiểu kiếm.

    Phỉ Thúy kia có ngốc thì cũng là ân nhân từng cứu mạng nàng, lúc trước lại thường xuyên chiếu cố, bây giờ không thể bỏ mặc được.

    "Quác!".

    Bất thình lình, đương lúc Giả Hành Khôn cùng Phỉ Thúy giao tranh ác liệt thì từ phương nào chẳng rõ, một đạo hắc quang đánh thẳng về phía Giả Hành Khôn. Ẩn trong hắc quang là một con chim toàn thân lông đen như mực, thậm chí ngay đến mỏ và chân cũng thuần một màu đen nốt.

    Quái điểu Âm Nha!

    Nếu là bình thường Giả Hành Khôn sẽ không quá e ngại quái điểu này, nhưng xét trong trường hợp hiện tại, đấy thực là mối nguy.

    Đáng chết!

    Trong lòng Giả Hành Khôn vừa sợ vừa giận, hắn bắt buộc phân thần đối phó với Âm Nha. Từ lòng bàn tay hắn, một đạo hắc quang bắn ra.

    Nhưng, chính tại giây phút này, khi cánh tay hắn vừa đưa ra thì từ bên hông, một thanh tiểu kiếm bay tới, tốc độ cực nhanh!

    Chưa hết, nhân lúc Giả Hành Khôn hắn phân thần ứng phó ám chiêu của Ngọc Vô Tâm, phía bên kia Phỉ Thúy đã nắm lấy cơ hội chiếm lại thế thượng phong. Từ trong miệng nàng một đạo hồng quang đã vừa mới được bắn ra.

    Giả Hành Khôn quay đầu lại thấy cảnh đó, hoảng càng thêm hoảng. Hắn cắn răng đem Âm Sát Châu cùng Quỷ Linh Kiếm điều động ngăn cản, đồng thời hóa thành một đạo độn quang nhắm cửa dược viên bay ra.

    Quác! Không may cho Giả Hành Khôn, đường lui của hắn đã bị quái điểu Âm Nha chặn đứng.

    Ngọc Vô Tâm vô cùng cẩn trọng, theo sau Âm Nha, nàng liên tiếp tế ra thêm một mớ phù lục công kích, cái gì Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ, Hoàng Kim Chiến Sư phù, cả đám hung hãn lao lên tấn công Giả Hành Khôn.

    Những loại thú phù nọ đối với một tu sĩ Linh châu hậu kỳ không phải quá ghê gớm, song số lượng cả mớ như vậy, lại thêm pháp lực đã tổn hao quá nhiều, Giả Hành Khôn muốn vượt qua cũng phải một phen phí sức chứ chả chơi.

    Đúng là "Long du thiển thủy tao hà hí, hổ lạc bình dương bị khuyển khi!".

    (Rồng gặp nước nông tôm bỡn cợt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh)

    Trên mặt Giả Hành Khôn hiện lên vẻ oán độc, hắn hét lên một tiếng, thi triển thần thông. Chỉ thấy sau tiếng hét của hắn thì giữa không trung liền hiện ra một quỷ trảo dữ tợn bổ xuống Ngọc Vô Tâm.

    Thấy vậy Ngọc Vô Tâm lập tức vận linh lực vào thanh Nguyệt Nha Nhận nắm trong tay, kích đánh quỷ trảo.

    Oành!

    "Ư!".

    Ngọc Vô Tâm cảm thấy trước ngực như bị giáng một chùy, cổ họng có vị ngọt. Vấn đỉnh so với Linh châu chênh lệch quả nhiên quá lớn, thậm chí kể cả khi Giả Hành Khôn đã suy yếu, tựa như tên mạnh hết đà đi nữa thì vẫn không phải đối thủ mà Ngọc Vô Tâm nàng có khả năng chống lại được.

    "Vô Tâm!".

    Ngó thấy Ngọc Vô Tâm thụ thương, Phỉ Thúy lo lắng gọi tên. Lúc này nàng chẳng che đậy chi nữa, vội tung ra hết thực lực.

    Dành cho Giả Hành Khôn một cái nhìn oán độc, nàng mạnh mẽ lao đến.

    Dám đả thương tiểu tình nhân của ta, ác tặc ngươi chết trăm lần cũng không đủ!

    Đối mặt với khí thế hung hãn của Phỉ Thúy Giả Hành Khôn thực kinh hồn bạt vía. Hắn cố gắng dồn hết sức lực đánh ra một chưởng rồi quay đầu tháo chạy. Nhưng hắn chạy còn chưa được bao xa thì từ phía sau một đạo kim quang đã bay tới chấn nát linh khí hộ thể rồi bắn vào lồng ngực hắn.

    Máu tươi tung tóe, từ trên không Giả Hành Khôn rơi tự do xuống đất, trên mặt vẫn nguyên vẻ kinh hoàng.

    "Ha a..".

    Ngọc Vô Tâm rốt cuộc đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Nàng một tay ôm giữ ngực một tay hướng hư không lướt nhẹ đem các bảo vật của mình thu hồi.

    "Vô Tâm!".

    Một giọng xúc động vang lên. Ngọc Vô Tâm vừa mới ngẩng đầu nhìn thì trước mặt đã thấy hình bóng Phỉ Thúy hiện hữu.

    "Ng..".

    Miệng chưa kịp nói thì Ngọc Vô Tâm đã ngưng. Phỉ Thúy vừa mới vòng tay ôm nàng, lại còn ôm rất chặt, bộ dáng xem chừng rất xúc động.

    "Vô Tâm, cảm ơn nàng.. thật sự cảm ơn nàng..".
     
  2. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 811: Phỉ thúy thâm tình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vô Tâm, ta không ngờ nàng lại vì ta mà mạo hiểm tính mạng mình như vậy. Vốn ta chỉ muốn biết nàng có quan tâm đến ta hay không.. Bây giờ thì ta thấy rồi..".

    "..."

    Đột nhiên bị người đem đẩy ra, Phỉ Thúy không khỏi có chút sững sờ: "Vô Tâm?".

    Ngọc Vô Tâm mở mắt nhìn chằm: "Từ nãy giờ là ngươi cố tình dây dưa? Phỉ Thúy ngươi cố tình chật vật?".

    Phỉ Thúy tỏ ra áy náy: "Vô Tâm, ta.. ta chỉ là muốn biết khi nhìn thấy ta lâm nguy thì nàng có mạo hiểm ra tay trợ giúp hay không thôi".

    "Ngươi diễn kịch? Ngươi ra vẻ yếu đuối chỉ để xem ta có quan tâm ngươi hay không?".

    "Phỉ Thúy ngươi rốt cuộc có bị khùng hay không?".

    Ngọc Vô Tâm đã thực sự tức giận. Nàng không hiểu trong đầu ả yêu nữ Phỉ Thúy này đến cùng là đang nghĩ cái gì. Rõ ràng đã chuẩn bị tốt, có thể giải quyết nhanh gọn không muốn lại cứ phải dây dưa dong dài. Được cái gì? Vừa hao phí sức lực, tổn hại tài nguyên lại còn đem bản thân và người khác đẩy vào nguy hiểm..

    Tất cả chỉ vì muốn xem xem thái độ của Ngọc Vô Tâm nàng?

    Mù quáng! Điên khùng!

    "Vô Tâm..".

    "Tránh ra!".

    Biết là người ta đang giận, cũng tự hiểu bản thân đã hành động nông nỗi nên Phỉ Thúy nào dám hờn trách chi ai. Nàng nhẹ nhàng nhận lỗi: "Vô Tâm, nàng đừng giận. Ta biết là ta không đúng".

    "Vô Tâm, nàng đi đâu vậy?".

    "Vô Tâm, nàng đang bị thương".

    "Ai mượn ngươi lo?".

    Dứt câu Ngọc Vô Tâm lại tiếp tục bước đi. Song đi được vài bước thì cánh tay nàng đã bị Phỉ Thúy níu lại.

    "Để ta đưa nàng về phòng".

    "Ta nói rồi ta không cần..".

    "Ta cần".

    Phỉ Thúy nói tiếp, vẻ mặt rất đỗi chân thành: "Nàng mắng ta ngu ngốc cũng được, bảo ta điên khùng cũng được, nhưng hãy để ta liệu thương cho nàng. Vô Tâm, ta thật sự cần nàng. Lúc này ta chỉ muốn được ở bên cạnh nàng. Làm ơn..".

    "Ở bên cạnh ngươi để lại bị ngươi đùa bỡn rồi phải dấn thân vào nguy hiểm à? Tránh ra!".

    Ngọc Vô Tâm đem cánh tay đang bị người nắm giật về, dứt khoát rời đi.

    Một lúc sau..

    Cũng chả rõ Ngọc Vô Tâm đi thế nào mà bây giờ nhân ảnh nàng lại xuất hiện ở đây, bên trong Vọng Nguyệt Lâu của Phỉ Thúy. Nàng ngồi ở trên giường, trong tư thế hai chân xếp bằng, hai mắt khép hờ. Phía sau lưng nàng hiện có một đôi bàn tay mềm mại đang đặt lên. Chủ nhân đôi tay ấy chính là Phỉ Thúy.

    Khoảng nửa canh giờ trôi qua..

    Phỉ Thúy thu công, thở phào nhẹ nhõm. Nàng ngã đầu lên vai người trước mặt, cất giọng dịu dàng: "Vô Tâm, thương tích của nàng đã chữa trị tốt rồi".

    "Thật?".

    "Ừm. Lúc nãy ta đã cho nàng phục dụng linh đan trân quý nên sẽ không để lại di chứng gì đâu. Nàng hãy yên tâm".

    "Hừ..".

    Ngọc Vô Tâm nghe nói quá trình liệu thương đã xong liền rất không khách khí mà đem kẻ tựa đầu sau lưng đẩy ra, mau chóng bước xuống giường.

    Trên giường, Phỉ Thúy ngồi dậy, dùng ánh mắt u oán nhìn sang: "Vô Tâm, nàng lạnh lùng quá đấy. Người ta đã lo lắng cho nàng như vậy..".

    Ngọc Vô Tâm khẽ liếc một cái, sau đấy liền quay mặt đi. Nàng nói với giọng điệu nghiêm túc: "Phỉ Thúy, năm đó ngươi đã chiếu cố ta, cũng từng cứu ta, hiện coi như ta đều đã trả. Kể từ giờ chúng ta không ai nợ ai".

    "Nàng có cần phải rạch ròi như thế không?" Phỉ Thúy không vui: "Năm đó ta chiếu cố nàng, giúp đỡ nàng đâu phải để đợi nàng hồi báo. Tất cả những gì ta làm chỉ đơn giản là vì ta yêu thích nàng. Tâm ý của ta nàng còn chưa hiểu hay sao?".

    Ngọc Vô Tâm nhất thời im lặng. Nàng thực sự là vẫn "chưa hiểu". Trong dạ nàng vẫn cảm thấy hoài nghi về động cơ của Phỉ Thúy. Vừa gặp đã yêu? Có thể sao?

    "Phỉ Thúy, Phỉ tiền bối, ngươi và ta đều là nữ nhân".

    "Thì sao?".

    Phỉ Thúy chẳng cho là đúng: "Năm đó ta đã từng nói với nàng. Tình yêu không phân biệt nam hay nữ, chỉ đơn giản là sự lựa chọn. Trái tim rung động với ai, trong lòng khao khát ai, mong đợi ai thì chính là yêu thích người đó. Ngay từ lần đầu gặp mặt thì ta đã biết nàng chính là người ta vẫn luôn chờ đợi bấy lâu. Vô Tâm, ta thật sự yêu thích nàng".

    Từ trên giường bây giờ Phỉ Thúy đã bước xuống. Nàng đứng đối diện cùng Ngọc Vô Tâm, nhìn thẳng vào mắt, dáng vẻ trông mong.

    Biểu cảm chờ trông ấy khiến cho Ngọc Vô Tâm cũng ít nhiều rung động. Từ nhỏ đến lớn, kẻ đối xử tốt với nàng, vô tư vô lợi như vậy hình như cũng chỉ có Phỉ Thúy và Tố Tâm. Chỉ là..

    Ngọc Vô Tâm quay mặt đi: "Xin lỗi. Trong lòng ta lại không có cảm giác đó với ngươi".

    Phỉ Thúy có hơi thất vọng nhưng rất nhanh liền trấn định trở lại. Nàng mỉm cười, bảo: "Không sao, ta có thể đợi. Ta tin một ngày nào đó nàng sẽ hiểu được tấm chân tình của ta".

    Nói rồi Phỉ Thúy vòng tay ôm lấy Ngọc Vô Tâm từ phía sau: "Nhưng nàng cũng đừng bắt ta phải đợi lâu quá. Ta sợ mình sẽ già đi mất".

    * * *

    "Ngươi còn tính ôm đến bao giờ nữa?".

    "Một chút nữa thôi".

    * * * "Buông ra được rồi chứ?".

    "Một chút nữa".

    Ngọc Vô Tâm nhíu mày.

    * * *

    "Một chút của ngươi rốt cuộc là bao lâu vậy hả?".

    "Sắp xong rồi. Đợi chút nữa đi".

    "Hừ..".

    Lần này thì Ngọc Vô Tâm đã dứt khoát gạt ra. Không gạt không được, Phỉ Thúy vốn dĩ nào có muốn buông tay đâu.

    "Gì vậy? Người ta chỉ mới ôm một chút".

    "Ta không phải cái gối ôm của ngươi".

    Ngọc Vô Tâm tự mình kéo ghế ngồi xuống: "Nói chính sự".

    "Được rồi, không cho thì thôi".

    Phỉ Thúy bất mãn đưa tay kéo ghế.

    "Giờ thì nói đi".

    "Chuyện Huyền Âm Động..".

    "Khoan hãy nói".

    Lời bị cắt ngang khiến cho Ngọc Vô Tâm không khỏi cau mày, song rất nhanh chúng đã dãn ra. Trước mặt nàng, một cái giới chỉ, vài túi trữ vật vừa mới được đặt lên bàn. Đấy hình như chính là chiến lợi phẩm thu được từ tên đạo nhân trộm dược và Giả Hành Khôn.

    Phỉ Thúy đây là ý gì? Lẽ nào muốn đem phân chia?

    "Hì hì.. Ta biết Ngọc Vô Tâm nàng cũng có ý với chỗ tài bảo này mà".

    Đầu tiên Phỉ Thúy rót thần thức vào túi trữ vật của tên đạo nhân trộm dược, từ trong đấy lấy ra một kiện vật phẩm.

    Đó là một thanh trủy thủ màu đen phát ra linh lực kinh người. Lúc này nó đang bị bao phủ bởi một quầng sáng bạc lúc tỏ khi mờ. Trủy thủ này tựa hồ như có thông linh dãy dụa không ngừng song đều bị quầng sáng bạc đánh ngược trở lại.

    Liếc thấy vẻ nghi hoặc trên khuôn mặt Ngọc Vô Tâm, Phỉ Thúy mới cười hỏi: "Biết đây là gì không?".

    Ngọc Vô Tâm không đáp. Nàng đem thần thức bao phủ lấy thanh trủy thủ đen tuyền hòng tra xét.

    Tầm một khắc sau Ngọc Vô Tâm thu hồi thần niệm, vẻ mặt kỳ quái trầm ngâm suy nghĩ.

    "Thứ này.. không lẽ là Khí linh trong truyền thuyết?".

    Vốn là kẻ thường hay xem những kỳ văn dị sự nên đối với Khí linh Ngọc Vô Tâm cũng có nhận thức. Theo ghi chép thì Khí linh chính là cực phẩm của cực phẩm Linh khí. Luận về uy lực thì Khí linh có được khoảng ba thành của Pháp bảo, trong khi uy lực của cực phẩm Linh khí hạng đầu cũng chỉ được cỡ một thành. Dễ thấy so với cực phẩm Linh khí thì Khí linh cao hơn một bậc, uy năng ghê gớm hơn một bậc.

    Có điều việc luyện chế Khí linh này vô cùng khó khăn. Tài liệu của nó không chỉ đơn thuần những kim loại đặc biệt như Huyền Thiết, Kim Sa mà còn phải có tinh hồn dị chủng mới mong luyện chế thành công. Thêm nữa thì khi luyện chế Khí linh, ngoài việc cần một luyện khí đại sư kinh nghiệm còn phải có thêm một tu sĩ am hiểu quỷ đạo, trước tiên đem tinh hồn dị chủng thu lại đợi sau khi luyện chế thành cực phẩm Linh khí thì dùng bí pháp đem tinh hồn dị chủng phong ấn vào trong đó.

    Quá trình này gian nan vô cùng, xác suất thành công không đến một thành mà phương pháp luyện chế cũng sớm thất truyền, thành thử từ lâu đã không còn thấy Khí linh hiện hữu tại tu tiên giới. Thật chẳng ngờ hôm nay..

    Ngọc Vô Tâm ngẩng nhìn kẻ ngồi đối diện chờ nghe xác nhận.

    Phỉ Thúy nhẹ gật đầu: "Nàng đoán không sai, thanh trủy thủ này quả đúng là Khí linh trong truyền thuyết".

    Nghe vậy Ngọc Vô Tâm không giấu được vui mừng. Nếu như có được kiện Khí linh này, như vậy nàng nhất định đủ sức tung hoành ở cảnh giới Vấn đỉnh, dễ dàng áp chế tu sĩ đồng cấp.

    "Trủy thủ này có thể cho ta chứ?".

    "Không cho".

    "Ngươi..".

    "Được rồi, ta đùa đấy".

    Phỉ Thúy cầm thanh trủy thủ trong tay, nói tiếp: "Khí linh tuy lợi hại nhưng trong mắt tu sĩ Linh châu như ta thì cũng chẳng tính vào đâu. Suy cho cùng cũng chỉ là Linh khí, làm sao bì được với Pháp bảo".

    Ngọc Vô Tâm đương nhiên hiểu được, cũng chính vì lẽ đó mà nàng mới hỏi xin. Khí linh trong mắt cao thủ Linh châu đích xác chẳng tính vào đâu nhưng đối với những tu sĩ từ dưới Linh châu kỳ trở xuống, nó chính là bảo vật người người khao khát, đỏ mắt mong cầu. Nên nhớ, cảnh giới chưa tới Linh châu thì không thể thao túng được Pháp bảo!

    "Coi nàng kìa, một kiện Khí linh thôi đã hào hứng như vậy. Ta cảm thấy giá trị của mình còn không bằng một kiện Khí linh nho nhỏ..".

    Trách thì trách vậy nhưng Phỉ Thúy vẫn sẵn lòng hỗ trợ. Nàng bảo: "Khí linh không giống Linh khí, muốn thao túng thì trước hết phải tiến hành tế luyện để nhận chủ. Thanh trủy thủ này vẫn còn ấn ký của gã đạo nhân kia, để ta giúp nàng đem ấn ký xóa bỏ".

    Nói rồi Phỉ Thúy đặt tay lên trủy thủ, mặc kệ nó giãy giụa đem pháp lực cuồn cuộn rót vào..

    Tu vị của đạo nhân kia bất quá mới Vấn đỉnh còn Phỉ Thúy thì đã là cao thủ Linh châu hậu kỳ, đương nhiên sẽ không thể làm khó được nàng, thoáng chốc liền xong.

    Giao trủy thủ cho Ngọc Vô Tâm, Phỉ Thúy bảo: "Ấn ký đã bị ta xóa rồi, bây giờ nàng hãy nhỏ máu nhận chủ đi".

    Ngọc Vô Tâm lẳng lặng làm theo. Xong xuôi đâu đấy lúc này nàng mới lớn mật đem cấm chế trên trủy thủ giải trừ rồi cầm nó trên tay đùa nghịch một lát. Trủy thủ này nhìn đen đúa tầm thường nhưng thời điểm cùng người đối địch, nếu dùng để đánh lén thì nhất định đối phương sẽ rất khó phòng bị.

    "Cảm ơn".

    "Cảm ơn suông vậy thôi sao?" Phỉ Thúy đưa mặt tới trước: "Hôn một cái để tỏ thành ý đi".

    "Hứ..".
     
  3. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 812: Rời khỏi bích du cung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phỉ Thúy chép miệng cho qua. Người ta đã không muốn thì mình cũng đừng nên miễn cưỡng.

    Cúi xuống bàn, nàng nhìn xem chiếc giới chỉ cùng những túi trữ vật còn lại, rồi từ trong giới chỉ nàng đem mấy món pháp bảo lấy ra. Âm Sát Châu, Quỷ Linh Kiếm, chúng rất nhanh liền hữu trong tầm mắt Ngọc Vô Tâm.

    Ngọc Vô Tâm ngay lập tức chú ý. Hai món đồ vật kia chính là pháp bảo của Giả Hành Khôn, uy lực rất lớn. Phỉ Thúy đây là muốn đưa cho nàng sao?

    Ngọc Vô Tâm thực cũng có chút mong đợi, song đáng tiếc, lần này Phỉ Thúy đã làm nàng thất vọng. Hai kiện bảo vật kia, Âm Sát Châu và Quỷ Linh Kiếm, chúng đã vừa mới được Phỉ Thúy đem thu vào túi riêng của mình.

    "Vô Tâm, nàng không có bất mãn gì đấy chứ?".

    Ngọc Vô Tâm liếc lên, không nói gì.

    "Khì.. coi cái mặt nàng kìa." Phỉ Thúy thu lại tiếu ý, nói tiếp: "Viên hắc châu cùng bảo kiếm này tuy rất lợi hại, song pháp bảo của ta vốn không thiếu. Yên tâm, chúng là của nàng đấy".

    Của ta?

    Ngọc Vô Tâm đưa ánh mắt nhìn sang túi trữ vật trên người Phỉ Thúy, giống như muốn nói: "Nếu là đồ vật của ta thì sao ngươi lại thu vào trong túi riêng?".

    Không khó để hiểu, Phỉ Thúy giải thích: "Vô Tâm, cảnh giới hiện tại của nàng mới chỉ là Vấn đỉnh trung kỳ, còn chưa dùng được Pháp bảo. Đợi khi nào nàng tiến vào Linh châu kỳ thì ta sẽ đem chúng giao cho nàng. Hmm.. Trên hai món pháp bảo này vẫn còn ấn ký, muốn sử dụng được thì trước cần phải đem ấn ký xóa đi rồi tế luyện lại. Tu vi họ Giả kia cao hơn ta, thành thử sẽ hao phí chút thời gian".

    Mặc dù biết rõ tâm tư Phỉ Thúy cũng không có đơn giản như vậy song Ngọc Vô Tâm vẫn thuận tình nghe theo. Tuy nói cái chết của Giả Hành Khôn cũng có sự góp mặt của nàng, nhưng xuất lực chủ yếu vẫn là Phỉ Thúy. Ngay từ đầu nếu Phỉ Thúy dốc hết toàn lực thì mạng Giả Hành Khôn kia đã chẳng kéo lâu như vậy.

    "Thôi nào, đừng có mất hứng".

    Phỉ Thúy cầm lấy hai chiếc túi trữ vật trên bàn đẩy về phía Ngọc Vô Tâm: "Đây, cho nàng hết".

    Hả?

    Thần sắc Ngọc Vô Tâm tức thì biến đổi. Nàng rất ngạc nhiên. Phỉ Thúy vậy mà đem hết chiến lợi phẩm đưa cho nàng, chuyện này.. không phải là quá hào phóng hay sao?

    Dạ nghi hoặc song động tác nơi tay cũng không chậm. Ngọc Vô Tâm đem cả hai túi trữ vật thu lấy ngay. Tài bảo đã đưa tới ngu gì không nhận.

    "Cảm ơn".

    "Hì hì.." Phỉ Thúy cười quyến rũ: "Hôn một cái để tỏ thành ý đi".

    "Kiếu".

    * * *

    * * *

    "Ngọc thiếu chủ, mời đi lối này".

    Trên con đường mòn Ngọc Vô Tâm theo chân một nữ đệ tử Bích Du Cung đi vào ngả rẽ, hướng đến Tố Thanh Viên.

    Ở giữa vườn hoa, dưới mái đình có một người đang đợi sẵn. Là một thiếu phụ bề ngoài tuổi độ hai chín ba mươi, mặc một bộ tử y tinh kỳ, tóc búi cao, dáng hình cân đối trông rất cao sang quý phái.

    "Tham kiến cung chủ".

    "Ngọc thiếu chủ không cần đa lễ".

    Liên Vân Nguyệt tươi cười đón tiếp. Nàng chỉ vào chiếc ghế đá nơi đối diện bảo: "Ngọc thiếu chủ xin mời ngồi".

    "Đa tạ".

    An vị xong, lúc này Ngọc Vô Tâm mới hỏi: "Không biết cung chủ cho gọi Vô Tâm là có gì muốn chỉ dạy?".

    "Chỉ dạy thì không dám. Ta mời thiếu chủ đến đây là muốn cảm ơn".

    "Cảm ơn?".

    "Phải." Liên Vân Nguyệt nhẹ gật đầu: "Lần này nếu không nhờ thiếu chủ thông tin thì Bích Du Cung ta e đã gặp rắc rối".

    "Vãn bối chỉ là tình cờ khám phá được âm mưu, không dám nhận công".

    "Ngọc thiếu chủ khách sáo rồi".

    Liên Vân Nguyệt lấy ra một túi trữ vật đã sớm chuẩn bị sẵn đưa cho Ngọc Vô Tâm: "Một chút thành ý mong thiếu chủ nhận lấy".

    "Việc này..".

    "Ngọc thiếu chủ xin đừng từ chối".

    Căn bản cũng không định chối từ, Ngọc Vô Tâm đưa tay tiếp nhận, miệng nói tiếng cảm ơn.

    "Thiếu chủ xem xem có vừa ý hay không".

    Hơi ngờ vực, Ngọc Vô Tâm rót thần thức vào trong túi trữ vật.

    Cái này..

    Chưa xem chưa biết, vừa xem qua hai mắt Ngọc Vô Tâm liền ngưng lại. Linh thạch, tài liệu, phù lục.. bên trong túi tài bảo thật sự là không ít, so với tưởng tượng còn muốn nhiều hơn.

    "Cung chủ, phần thưởng này thật là quá hậu, vãn bối..".

    Liên Vân Nguyệt lắc đầu, lấy tay ra hiệu ngăn không để Ngọc Vô Tâm nói hết ý trong lòng.

    "Nhờ Ngọc thiếu chủ thông tin mà Bích Du Cung ta mới có thể kịp thời ứng phó địch nhân, không những thế còn trừ khử được gian tế, giải quyết cái họa khôn lường. Một chút bảo vật nào có đáng chi. Thêm nữa..".

    Liên Vân Nguyệt dừng một chút rồi nói tiếp: "Thiếu chủ tư chất cao vời, trong tu luyện lẫn đan đạo đều siêu việt hơn người, tương lai nhất định thành tựu tông sư. Bích Du Cung ta rất muốn cùng với thiếu chủ kết giao".

    À, ra là vậy. Ngọc Vô Tâm nghĩ mình đã hiểu được đôi chút. Liên Vân Nguyệt có một đứa con gái là Liên Anh. Cô gái này tư chất thấp kém, kinh mạch mỏng manh, cần phải có đại lượng đan dược bù đắp mới miễn cưỡng tu luyện được. Tu tiên đạo có chín đại cảnh giới, càng lên cao đột phá càng khó khăn, tương lai, Liên Anh nếu muốn thu được thành tựu thì bắt buộc phải có thêm nhiều linh đan thánh dược trân quý nữa. Bích Du Cung mặc dù là đại tông môn, song nếu xét về trình độ luyện đan chế dược thì còn lâu mới bì được với Phiêu Hương Các. Nay Liên Vân Nguyệt tỏ thành ý kết giao, âu cũng chẳng lạ.

    "Bích Du Cung là một trong tam đại thế lực đứng đầu chính đạo, có thể giao hảo với quý cung Vô Tâm cầu còn không được".

    "Thiếu chủ khách khí..".

    Tại tiểu đình, Ngọc Vô Tâm cùng Liên Vân Nguyệt vui vẻ trò chuyện thêm một lúc thì chia tay, ai về nhà nấy.

    Đại hội Kết anh sớm đã kết thúc nên Ngọc Vô Tâm cũng chẳng có lý do gì để nán lại thêm nữa, nàng quyết định phản hồi sư môn.

    Trước khi đi, không ngoài dự liệu, Phỉ Thúy đã tận tình đưa tiễn, mãi ra khỏi sơn môn mới chịu dừng chân.

    Ánh mắt lưu luyến u buồn, Phỉ Thúy hỏi: "Nàng thật phải đi sao?".

    "Đại hội Kết anh đã qua, ta cần trở về phục mệnh".

    "Không thể ở thêm mấy ngày sao?".

    "Ở nhà sư tôn đang đợi".

    Phỉ Thúy thở ra một hơi, khẽ phất tay, lấy ra một cuốn ngọc giản đưa cho Ngọc Vô Tâm: "Đây chính là tâm đắc tu luyện của mẫu thân ta, đối với nàng chắc chắn hữu dụng. Nàng cầm lấy đi".

    Ngọc Vô Tâm đưa tay tiếp nhận, trong lòng cảm kích. Tâm đắc tu luyện của cao thủ Linh châu hậu kỳ rất đỗi quý giá, kể cả sư đồ nhiều khi cũng không nói hết, nay Phỉ Thúy đem tặng như vậy..

    "Cảm ơn".

    "Không có hứa hẹn gì sao?" Phỉ Thúy lộ vẻ trông mong.

    Có chút miễn cưỡng, Ngọc Vô Tâm nói: "Tâm ý của ngươi ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Tu vị của ta còn thấp không giúp được nhiều, song nếu ngươi cần luyện chế đan dược gì thì cứ tới Phiêu Hương Các tìm ta".

    "Haizz.. Nàng thật chẳng hiểu phong tình gì cả".

    Phỉ Thúy lắc đầu, lấy ra từ trong lòng một miếng ngọc cũng là lệnh bài: "Đây là tín vật của ta, sau này nàng gặp khó khăn gì thì hãy tới Bích Du Cung tìm ta".

    "Ngươi bảo trọng".

    "Nàng cũng vậy".

    * * *

    Ngọc Vô Tâm tế ra phi kiếm, ngự khí phi hành, khoảng nửa ngày sau thì dừng lại.

    Nàng vẫn chưa về Phiêu Hương Các, ngọn núi trước mặt này cũng không phải Trường Bạch Sơn. Đó là một phường thị tu tiên.

    Nói một chút về phường thị tu tiên này, so với những phường thị lớn khác thì nó có chút đặc biệt. Phường thị này không phải tài sản của đại tông môn mà là do các gia tộc tu tiên cùng nhau liên hợp mở ra. Trải qua hàng trăm năm phát triển, nơi đây bây giờ đã có quy mô không nhỏ, thậm chí sánh được với cả phường thị của đại tông môn.

    Tuy gọi là phường thị nhưng nó rộng lớn không khác một thành trì ở thế tục. Đường chính rộng tới mấy trượng, bên cạnh các tòa kiến trúc san sát nối tiếp nhau, còn có vô số đường nhỏ xen kẽ tạo thành mạng lưới dày dặc. Nơi đây không những chỉ giao dịch vật phẩm mà còn cung cấp các loại dịch vụ cho tu tiên giả. Tỉ như tụ tiên lâu chẳng hạn.

    Đúng như tên gọi, tụ tiên lâu là nơi để cho các tu sĩ cùng nhau tụ tập; nơi đây chuyên phục vụ các loại tiên tửu, linh thực, linh trà với nguyên liệu chính là các loại yêu thú cùng kỳ hoa dị thảo được chế biến nấu nướng tinh mỹ.

    Vị ngon của yêu thú vốn vượt xa dã thú, có lời đồn nó có thể giúp tu sĩ tăng tiến tu vi. Còn có cả trà lâu do dùng nhiều loại linh dược pha thành các loại trà bí truyền.

    Giống như thế tục, các tu tiên giả lúc thưởng trà cũng thích đàm luận chuyện trên trời dưới đất. Vì vậy ở những chỗ thế này cũng nghe được không ít tin tức. Lúc này, Ngọc Vô Tâm chính là đang ở trong tụ tiên lâu nghỉ chân thưởng trà.

    Bên cạnh cửa sổ, nàng vừa đưa ly trà nhấp khẽ vừa chú tâm nghe ngóng..
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng bảy 2019
  4. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 813: Kẻ bám đuôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi do số lượng tu sĩ không ít nên bên trong tụ tiên lâu lúc này thanh âm khá là ồn ào, dù vậy, dựa vào linh giác nhạy bén Ngọc Vô Tâm vẫn dễ dàng nghe ra rành mạch. Khiến nàng chú ý nhất thì chính là tin tức về đại hội Kết anh của Bích Du Cung.

    "Thật không ngờ đại hội Kết anh lần này lại xảy ra nhiều biến động như vậy, thậm chí còn nổ ra đại chiến giữa các lão quái Nguyên anh kỳ".

    Một thanh âm dõng dạc cất lên lập tức thu hút sự chú mục của mọi người. Người nói là một trung niên tán tu, tu vị Vấn đỉnh trung kỳ.

    "Ồ, huynh đệ cũng tới tham gia sao?" Một tán tu khác hiếu kỳ lên tiếng.

    Trung niên tán tu có chút tự đắc: "Lý mỗ cùng gia sư may mắn được mời".

    "Đạo hữu vừa nói Đại hội Kết anh xảy ra biến động, chẳng hay tình tiết cụ thể là như thế nào?".

    Lý Bắc ngẩng đầu nhìn qua thì thấy một hồng y thiếu phụ vừa từ lầu dưới đi lên, hiện đang hướng chỗ mình tiến lại. Câu hỏi vừa rồi chính là từ miệng nàng phát ra.

    Môi nở nụ cười quyến rũ, mỹ phụ tự đưa tay kéo ghế.

    "Đạo hữu, có thể kể rõ cho tiểu nữ được tận tường chăng?".

    Thiếu phụ mặt hoa da phấn giọng như oanh vàng, lại thêm phong cách ăn vận hở hang với đôi gò bồng đảo cao vút căng tròn ẩn hiện dưới lớp xiêm y mỏng manh thực khiến trung niên tán tu Lý Bắc thất thần. Hắn nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhiệt tình kể lại.

    "Chuyện là như vầy. Ngay khi Kết anh Đại hội bắt đầu chưa bao lâu thì dị biến bỗng nổi lên. Từ phương nào chẳng rõ một cao thủ tà tu xuất hiện, còn buông lời càn rỡ xúc phạm Bích Du Cung..".

    "Lý huynh, cao thủ tà tu kia không lẽ chính là lão quái Nguyên anh kỳ?" Bên hông Lý Bắc, một gã tu sĩ không nhịn được hỏi. Lúc nãy hắn có nghe qua mấy từ "đại chiến giữa các lão quái Nguyên anh".

    Tiếp sau hắn, một người khác cũng lên tiếng: "Lý huynh, cao thủ tà tu có một người này hay còn những ai khác?".

    "Lý huynh, ban nãy huynh có nhắc tới đại chiến cấp Nguyên anh, chẳng hay những lão quái Nguyên anh này là bao gồm những ai? Có phải đúng như lời đồn Bích Du Cung hiện hữu hai vị?".

    "Được rồi được rồi." Cùng bàn với Lý Bắc, mỹ phụ cau mày, thần tình bất mãn: "Các ngươi từng người hỏi thôi, dồn dập như vậy Lý đạo hữu làm sao trả lời hết được".

    Trong số những người đã chen ngang, có kẻ tu vị cao hơn mỹ phụ nhưng không biết là bởi thèm muốn sắc đẹp của nàng hay gì mà bị nàng trách móc cũng chỉ cười rồi ngậm mồm câm như hến.

    "Mị thuật." Ngọc Vô Tâm vẫn chú ý quan sát, trong lòng thầm nhắc nhở bản thân phải cẩn thận những người tu luyện mị thuật giống như là hồng y mỹ phụ kia.

    "Lý đạo hữu, xin hãy kể tiếp đi".

    Lý Bắc hướng mỹ phụ gật đầu, tiếp tục kể:

    "Cao thủ tà tu kia đích xác là một lão quái Nguyên anh kỳ, cũng chỉ có cấp bậc này mới dám xâm nhập Bích Du Cung buông lời càn rỡ như vậy. Tất nhiên, trước thái độ bất thiện của y, Bích Du Cung không thể nào trơ mắt đứng nhìn được. Lý Bất Phàm tiền bối - vị trưởng lão vừa mới đột phá Nguyên anh của Bích Du Cung - đã hiện thân giao chiến. Chưa hết, trừ Lý tiền bối ra thì đại trưởng lão Cốc Đề, nhị trưởng lão Trần Lập cùng cung chủ Liên Vân Nguyệt cũng đều tham chiến".

    Nói tới đây trên khuôn mặt Lý Bắc ngập tràn cảm khái: "Lời đồn lão quái Nguyên anh thần thông quảng đại quả chẳng hề ngoa, ta và sư phụ chỉ mới xem qua một chút mà tâm thần đã bị chấn nhiếp, không dám nhìn thêm. Thậm chí kể cả khi trên đầu chúng ta có kết giới phòng hộ đi nữa".

    "Cuộc chiến diễn ra được một lúc thì cao thủ tà tu nọ rơi vào thế hạ phong, hình như là bị vây khốn trong đại trận. Cái này ta cũng không rõ ràng lắm. Ta chỉ biết sau khi trận chiến kết thúc thì nghe cung chủ Liên Vân Nguyệt nói lại là cao thủ tà tu đó đã bị đánh trọng thương, buộc phải sử dụng bí pháp đào tẩu. Thế mới thấy Bích Du Cung ghê gớm nhường nào, tuyệt chẳng phải nơi để ngoại nhân tùy ý càn rỡ".

    "Lý đạo hữu, sau đó thế nào?" Hồng y mỹ phụ hỏi.

    Lý Bắc hồi đáp: "Sau đó.. Đại hội Kết anh đi đến hồi kết, trong lúc Lý mỗ đang cùng sư phụ trao đổi thì đột nhiên quảng trường Thanh Vân bị thiết hạ cấm chú, không cho một ai rời đi".

    "Cái gì?".

    Một tu sĩ tỏ ra ngạc nhiên: "Bích Du Cung tuy mạnh, trong cung lại có thêm một lão quái Nguyên anh kỳ, song giam giữ đồng đạo như vậy.. bọn họ lẽ nào không sợ khiến quần tu bất mãn? Phải biết tham dự đại hội còn có người của Đao Tông Sơn và Tử Tinh Môn. Hai đại môn phái này tính ra chẳng kém Bích Du Cung bao nhiêu".

    "Đao Tông Sơn và Tử Tinh Môn có tức giận hay không thì ta không biết, riêng sư đồ bọn ta.. Chúng ta chỉ là tán tu, cho dù bị thiết hạ cấm chế như vậy cũng chỉ biết kinh sợ mà chờ thôi."

    Lý Bắc lắc đầu tự giễu.

    "Cấm chế hạ xong, cung chủ Liên Vân Nguyệt lúc này mới đứng ra giải thích sự tình. Liên cung chủ nói vừa có kẻ xông vào dược viên môn phái đánh cắp không ít linh dược trân quý nên cần phải kiểm tra một chút, tuyệt chẳng cố ý gây khó dễ gì".

    Hửm?

    Ngọc Vô Tâm nghe tới đây thì âm thầm nghi hoặc. Nàng đoán Bích Du Cung có dụng ý nào đó.

    Truy tìm đồng bọn gian tế chăng?

    "Lại còn có chuyện như vậy. Cũng không biết kẻ nào mà gan to như vậy, dám xông vào dược viên của Bích Du Cung đánh cắp linh dược".

    "Theo ta nghĩ thì hẳn là đồng bọn của cao thủ tà tu kia". "Ừm, ta cũng cho là như vậy".

    Hồng y mỹ phụ đảo mắt một vòng, hỏi: "Lý đạo hữu, sau đó thế nào?".

    Lý Bắc có chút trầm ngâm: "Khoảng nửa canh giờ sau, khi đã tra xét xong lúc này cung chủ Liên Vân Nguyệt liền hướng quần tu tạ lỗi, giải trừ cấm chế để cho mọi người rời đi".

    * * *

    "Bích Du Cung từ lâu đã là một trong tam đại thế lực Trung Châu, hôm nay lại có thêm một vị trưởng lão kết anh thành công, thế như dương quang chính ngọ, rốt cuộc là thế lực nào mà dám đánh chủ ý với họ nhỉ?".

    "Bích Du Cung tuy mạnh nhưng còn chưa phải bá chủ. Ở Trung Châu, trừ Bích Du Cung thì Đao Tông Sơn và Tử Tinh Môn cũng mạnh không kém. Giữa tam đại thế lực xưa giờ đã không thuận mắt, lần này Bích Du Cung xảy ra chuyện có khi lại là do người của Đao Tông Sơn và Tử Tinh Môn..".

    "Suỵt!".

    "Này, bộ ngươi muốn chết sao? Ăn nói lung tung như vậy, những lời này nếu để cho tam đại chính phái nghe được thì ngươi chết không có chỗ chôn đấy!".

    "Đạo hữu cả lo. Ở đây đâu phải địa bàn của tam đại thế lực, mà ta chỉ là một tán tu, bọn họ hơi đâu mà tìm ta tính sổ".

    "Vậy sao?" Lời gã tu sĩ kia vừa dứt thì một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng cất lên khiến không khí tụ tiên lâu trở nên trầm lặng.

    Theo tiếng bước chân khe khẽ từ cầu thang, một cung trang thiếu phụ xinh đẹp tầm đôi chín hiện ra. Từ người nàng, một cỗ uy áp lan tỏa khiến người kinh hãi.

    "N-Nam Cung tiên tử!".

    Có người nhận thức được lập tức hô lên. Liền sau đó cả tụ tiên lâu trở nên xôn xao.

    Bọn họ không ngờ người vừa tới lại là Nam Cung Sở Sở, tam trưởng lão của Bích Du Cung. Cùng với Liên Vân Nguyệt, Nam Cung Sở Sở nàng chính là một nữ tu hiếm hoi đạt đến tu vị Linh châu hậu kỳ ở đại lục Ô La này. Pháp bảo của nàng chính là một cây thụ cầm ưu nhã, phối hợp với độc môn công pháp Âm Ba Công có uy lực vượt xa các tu sĩ cùng cảnh giới.

    Giống như những người khác, Ngọc Vô Tâm lúc này cũng tập trung ánh mắt lên người Nam Cung Sở Sở. Trong đầu nàng hiện lên một tá dấu hỏi.

    Thế nhân không hay chứ nàng thì sớm đã rõ. Nam Cung Sở Sở thật đã qua đời rồi, cô gái trước mặt đây bất quá là do người khác giả trang mà thôi. Nam Cung Phỉ Phỉ, cũng chính là Phỉ Thúy, đối phương vì sao lại xuất hiện ở đây, tụ tiên lầu này?

    Gặp lại nàng nơi đây Ngọc Vô Tâm cảm thấy không ổn chút nào..

    "Hừm".

    Chỉ một tiếng hắng nhẹ Phỉ Thúy đã liền khiến cho tụ tiên lâu yên ắng trở lại. Đối diện với cái nhìn của nàng tuyệt nhiên chẳng một ai dám mở miệng. Tệ nhất dĩ nhiên là gã trung niên khi nãy đã tùy tiện luận bàn về tam đại thế lực.

    "Ngươi vừa mới nói gì?".

    Phỉ Thúy chuyển thân chậm rãi hướng gã trung niên đi tới, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ âm trầm.

    "Ta.. ta..".

    Gã trung niên bởi quá sợ mà lắp bắp. Đột nhiên, hắn bật dậy, tay đánh ra một đạo pháp quyết, thân hình biến thành một đạo sáng bay ra khỏi tụ tiên lâu.

    "Còn muốn chạy?".

    Vốn Phỉ Thúy chỉ tính giáo huấn một chút, định khi đối phương dập đầu khẩn xin thì sẽ tha cho. Song hiện giờ.. Đứng trước một cao thủ Linh châu hậu kỳ lại đào tẩu chạy tội? Thật là quá ngu xuẩn. Ngu ngốc như vậy, có chết cũng đáng.

    Sát cơ hiện rõ trên mặt, Phỉ Thúy nâng lên ngọc thủ hướng phương vị gã trung niên đào tẩu điểm ra một chỉ. Tức khắc, một tiếng hét thảm vang lên. Gã trung niên từ không trung rớt xuống mặt đất, thân hình bất động, máu đỏ chảy ra.

    "Ực..".

    Chúng tu sĩ chứng kiến cảnh ấy, ai nấy trong lòng phát run. Một số người không nhịn được phải âm thầm nuốt nước bọt, cúi đầu câm như hến.

    Tu tiên giới chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, nấm đấm ai to kẻ ấy làm lão đại. Chính giáo, tà đạo, quy tắc kỳ thực cũng không sai biệt bao nhiêu.

    Giải quyết xong gã trung niên, nét mặt Phỉ Thúy nhanh chóng dãn ra. Nàng quay sang nhìn tiểu nhị, hé miệng anh đào kêu một tách Tuyết Vực Miên Trà. Nhân lúc này, chúng nhân vội vã đứng lên thanh toán rồi rời đi. Ngọc Vô Tâm cũng nằm trong số ấy.

    Nhưng..

    Rất không may thay, Ngọc Vô Tâm chỉ vừa mới đứng dậy toan rời đi thì gương mặt yêu kiều của Phỉ Thúy đã áp sát ngay trước mặt.

    "Ngọc thiếu chủ, tính đi đâu vậy?".
     
  5. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 814: Tự Thiến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nam Cung tiền bối, sắc trời đã muộn, vãn bối phải nhanh chóng trở về Phiêu Hương Các phục mệnh".

    "Phải không?" Phỉ Thúy cười cười: "Ngọc thiếu chủ từ nãy giờ hình như vẫn ngồi đây nhâm nhi ly trà, dáng vẻ nào giống người bận rộn, có chuyện cấp bách. Ngọc thiếu chủ không phải là đang cố tình tránh mặt ta đấy chứ?".

    "Vãn bối nào dám".

    "Nếu không dám thì hãy ngồi xuống cùng ta thưởng trà".

    Nói đoạn Phỉ Thúy vươn tay nắm lấy cánh tay Ngọc Vô Tâm kéo lại chỗ chiếc bàn cạnh ô cửa, ép nàng phải ngồi xuống.

    "Phỉ Thúy, ngươi rốt cuộc nghĩ gì mà chạy đến đây?" Vừa an vị Ngọc Vô Tâm liền dùng thuật truyền âm chất vấn, hai chữ "tiền bối" cũng bị nàng quẳng đi.

    "Sao? Nàng không thích?" Phỉ Thúy truyền âm hỏi lại.

    "Ngươi thân là tam trưởng lão của Bích Du Cung, Liên Vân Nguyệt để ngươi tùy ý chạy loạn như vậy?".

    "Cái gì mà chạy loạn, người ta ra ngoài đều là có mục đích hẳn hoi, chính sự cả đấy".

    "Chính sự? Chính sự gì?".

    "Theo đuổi nàng".

    Ngọc Vô Tâm nhất thời im lặng. Mặc dù trong lòng cũng đã ngờ vực nhưng lúc này khi nghe chính miệng Phỉ Thúy xác nhận nàng vẫn.. có chút tiếp thụ không nổi.

    "Phỉ Thúy ngươi có bị điên không?".

    "Có. Ta đang bị nàng làm cho phát điên. Là điên vì tình".

    "Ngươi..".

    Da mặt Phỉ Thúy quá dày, một chút liêm sỉ cũng không có, đối diện với nàng Ngọc Vô Tâm thật chẳng biết phải làm sao. Đánh không lại, đuổi không đi, đối phương cứ như con đĩa bám riết trên người.

    "T-Tiền bối." Trong lúc Ngọc Vô Tâm còn đang nghĩ cách thoát thân thì một thiếu nữ đã đi tới với một chiếc khay đựng tách trà nóng trên tay. Là dành cho Phỉ Thúy: "Tuyết Vực Miên Trà của tiền bối".

    "Ừm." Khẽ gật đầu, Phỉ Thúy đưa tay tiếp nhận tách trà, thoáng ngửi qua mùi hương rồi kề miệng nhâm nhi.

    "Mùi vị không tệ".

    "Ngọc thiếu chủ, đừng câu nệ như thế, cùng ta trò chuyện nào".

    Ngọc Vô Tâm liếc lên song lai không nói gì, lẳng lặng truyền âm..

    Hai người hỏi qua đáp lại thêm một đỗi, đến khi tách trà của Phỉ Thúy đã cạn thì chia tay. Thoạt đầu Ngọc Vô Tâm đã hơi ngạc nhiên, song nghi hoặc thì nghi hoặc, đôi chân nàng cũng không chậm. Tiếng từ biệt vừa dứt thì nàng lập tức hóa thành một đạo độn quang bay thẳng về Phiêu Hương Các, trong lòng hi vọng sẽ không gặp Phỉ Thúy thêm lần nào nữa.

    May sao, trời cao nghe thấy, suốt quãng đường từ tụ tiên lâu về đến Trường Bạch Sơn Ngọc Vô Tâm nàng đã không bị người quấy nhiễu. Bóng dáng yêu nữ Phỉ Thúy kia nàng thực chẳng còn thấy bám theo.

    "Phù..".

    Về đến Phiêu Hương Các Ngọc Vô Tâm rốt cuộc cũng có thể yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Nàng chỉnh trang một chút rồi hướng động phủ Cầu Bất Nhận đi đến.

    Vừa trông thấy nàng, vị sư tôn tiện nghi này liền nắm tay dẫn vào trong động, kế đấy ân cần hỏi han một phen. Ngọc Vô Tâm thì chuyện sao nói vậy, trừ bỏ đoạn cùng Phỉ Thúy liên thủ sát diệt Giả Hành Khôn và âm mưu của Huyền Âm Động ra thì tất cả nàng đều nói hết.

    Một lúc sau..

    Ngọc Vô Tâm trở lại động phủ, ngồi trong đấy trầm ngâm suy nghĩ. Nàng đang hồi tưởng lại chuyến đi đến Bích Du Cung vừa rồi, nhất là trận chiến ở tại dược viên.

    Bàn tay đặt lên trên ngực, nàng khẽ nhíu mày, miệng lẩm bẩm: "So với ta tưởng tượng thì sức mạnh cao thủ Linh châu càng ghê gớm hơn. Giả Hành Khôn khi ấy rõ ràng đã như nỏ mạnh hết đà, vậy mà một đòn tùy tiện liền phá vỡ phòng hộ của ta, khiến ta thụ thương.. Đứng trước cao thủ Linh châu, một tên Vấn đỉnh trung kỳ như ta quả thực cũng chỉ như con sâu cái kiến mà thôi".

    "Ta cần phải nhanh chóng nâng cao thực lực".

    Trải qua biến động ở Đại hội Kết anh lần này càng khiến cho Ngọc Vô Tâm thêm khao khát lực lượng. Nàng hiểu, duy chỉ bản thân mới là chỗ dựa vững chắc và đáng tin nhất. Nếu mình không mạnh người khác tất khinh.

    * * *

    Sáng hôm sau.

    Ngọc Vô Tâm thoát ra khỏi trạng thái nhập định, vừa mới đi ra đến cửa động thì đã có đệ tử chạy đến tìm.

    "Ngọc sư tỷ".

    "Trương sư đệ, tìm ta có chuyện?" Ngọc Vô Tâm nhìn tên đệ tử, thầm nghi hoặc.

    Lẽ nào sư tôn cho gọi nàng?

    "Vâng, Ngọc sư tỷ." Nghi hoặc rất nhanh liền được giải đáp khi tên đệ tử hồi âm: "Có một vị khách nhân tôn quý đến tìm sư tỷ".

    Khách nhân tôn quý?

    Trong đầu Ngọc Vô Tâm lập tức nghĩ ngay đến Phỉ Thúy, có lẽ bởi do ám ảnh.

    "Trương sư đệ, vị khách nhân tôn quý mà ngươi nói.. không phải Nam Cung Sở Sở của Bích Du Cung đấy chứ?".

    Trong lòng Ngọc Vô Tâm thầm mong không phải. Đối với tình cảm của Phỉ Thúy, nàng thực vẫn chưa sẵn sàng tiếp nhận. Yêu nữ này cứ khiến nàng ngờ vực suy đoán, chẳng tài nào nắm bắt được.

    Song, bất kể Ngọc Vô Tâm nàng có không mong đợi ra sao thì sự thật vẫn cứ là sự thật. Tên đệ tử nói: "Ngọc sư tỷ, người đến quả đúng là Nam Cung tiền bối".

    Trên trán hằn lên mấy đạo hắc tuyến, Ngọc Vô Tâm lại hỏi: "Nam Cung tiền bối đến tìm ta làm gì? Có nói rõ không?".

    "Thưa sư tỷ, đệ nghe Nam Cung tiền bối bảo muốn nhờ sư tỷ luyện giúp đan dược".

    Ngọc Vô Tâm còn lâu mới tin. Nàng suy nghĩ một chút rồi bảo: "Trương sư đệ, ngươi ra nói với Nam Cung tiền bối hiện ta đang đóng cửa bế quan, chưa biết khi nào mới đi ra, bảo tiền bối hãy nhờ các trưởng lão luyện giúp đan dược".

    "Ngọc sư tỷ, chuyện này..".

    "Ta bảo sao thì ngươi cứ làm vậy đi. Đừng có hỏi, cũng đừng có thắc mắc".

    "Sư tỷ, như thế.. liệu có ổn không?".

    "Cứ theo ý ta mà làm".

    Bất đắc dĩ, gã đệ tử họ Trương chỉ đành phải nghe theo, quay lại nghênh khách phòng hồi báo cho vị tiền bối Nam Cung kia.

    Phần Ngọc Vô Tâm nàng cũng quay vào động phủ của mình, ý định giả vờ bế quan tu luyện hòng tránh mặt Phỉ Thúy. Có điều, người tính đâu bằng trời tính. Phỉ Thúy dường như đã sớm đoán được, sớm theo luôn tới chỗ này.

    Không gian chợt nổi lên ba động, theo đó một thân ảnh yêu kiều cũng nhanh chóng lộ ra.

    "Tiểu tình nhân, nàng nỡ lòng nào xua đuổi người ta như vậy?".

    P/s: Rất tiếc khi phải thông báo với mọi người rằng: Truyện drop tại đây.

    Lý do không phải người đọc đã giảm, chỉ là trong lòng đã mệt, không muốn viết nữa.

    Không có cảm xúc. Khi bắt đầu viết về Ngọc Vô Tâm thật sự đã chẳng lường được, tranh đấu mưu đấu, càng viết cảm xúc càng trơ.

    Thất bại.

    Thật lòng xin lỗi những độc giả vẫn còn theo truyện đến tận những chương cuối cùng này. Mong các bạn hãy thông cảm, bởi thật sự là mình không có cảm xúc, câu chữ viết ra vô hồn, càng kéo dài đọc càng mệt mỏi thôi.

    Kể từ phần 2 Ngọc Vô Tâm này thì mình viết hoàn toàn không có lợi nhuận, không lấy tiền độc giả cũng không nhận lương web, vì vậy nếu mọi người có trách thì cũng trách nhẹ lời. Con tim mình yếu đuối.

    Có nên viết một bộ khác, hay gác bút luôn, hiện vẫn còn phân vân. Tuổi sắp 30, thành thử nhiệt huyết cũng giảm nhiều. Trong quá trình viết Tiên Môn có định hình một cốt truyện, bi - hài trộn lẫn, thiết nghĩ cũng đáng để đọc. Chỉ là.. không biết có thời gian để viết hay không.

    Còn Tiên Môn, không hoàn phần 2 nên cũng không thể viết tiếp phần 3. Mà chuyện về Lăng Tiểu Ngư, tự thấy dừng ở đấy là được rồi. Thật ra đoạn cuối phần 1 mình cũng có dụng ý. Lăng Tiểu Ngư thật sự đã chết hay vẫn sống, cái đấy tùy mọi người suy nghĩ, mong muốn.

    Mắt mỏi, tâm mỏi, đầu cũng mỏi, thôi thì dừng lại ở đây. Chúc mọi người gặp nhiều may mắn trong cuộc sống..
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...