CHƯƠNG 10: Thay đổi bất ngờ.
Mọi chuyện trong triều diễn ra như phong vân quỉ quyệt, khó lòng dự đoán. Khi biết được sức khỏe hoàng đế lâm nguy sớm tối, các đại thần trong triều đều các tính toán tìm chủ tử mới, các ủng các chủ mà tranh đấu nhau túi bụi. Trong đó thì cỗ thế lực ủng hộ nhị lão gia cũng không nhỏ. Trong tang lễ An thái tử các vị đại thần liên hợp thỉnh cầu hoàng đế lập em trai ruột ngài - nhị lão gia Trần Vinh lên làm thái tử, tin tức này nhanh chóng lan tràng khắp trong cung ngoài cung khiến lòng người xao động. Lấy Nhị gia người nhà vi tối, vấn đề là khi thừa tướng trình lên nhưng không được hoàng đế tiếp thu chỉ giữ không phóng. Tối hôm đó, một lần nữa ngôi vị hoàng đế thử thách người thừa kế nó, cả tòa cung điện bốc cháy rừng rực sáng cả một góc hoàng cung.
Cũng tính ra Nhan Bình may mắn kéo theo nhị lão gia cũng gặp dữ hóa lành, nếu không chắc đã có vị thứ ba chuẩn thái tử ngã xuống rồi.
Từ khi đến kinh thành trụ đến khi biến cố xảy ra mới hơn ba năm, trừ sáng tối đến dùng bữa, trò chuyện với lão vương phi và đi học đường buổi sáng Nhan Bình đều ru rú trong phòng tu luyện. Đời này nhờ phúc linh căn thân thể tốt hơn nhiều hơn nữa thỉnh thoảng được lão vương phi ban cho dược liệu tăng thêm thể chấc, đêm hôm ấy hắn vừa kham thăng cấp lên luyên khí tám tầng vừa bước vào ngưỡng cửa luyện khí hậu kỳ thì hỏa hoạn bùng lên. Nếu hảo hoạn xảy ra trước dù một ngày thì đừng nói là cứu nhị lão gia mà chính Nhan Bình cũng vinh thăng tu sĩ đầu tiên bị thiêu chết, dù có dư linh lực và thủ đoạn đập tắt ngọn lửa đó. Rất may điều đó không xảy ra, nếu không hắn không biết mình còn may mắn có cơ hội đoạt xá sồng lại hay không nữa.
Khi ngọn lửa bao vây tòa cung điện gia đình nhị gia ở Nhan Bình phát hiện sự không ổn liền ở núi giả hậu viên dùng thổ chấn, thổ thứ đỉnh khai mấy khối cự thạch tạo một động nhỏ có thể tạm thời cấp vài người trốn tránh. "Lão gia, ở hậu viên có hang nhỏ a".
Một câu nói khiến cả nhà nhị lão gia đang hoản loạn giật mình tranh nhau chạy vội hướng sân hậu viên, không chạy không được phòng ốc xung quanh đều bốc cháy dữ dội, căn bản không băng qua để thoát được. Nếu không nhanh chóng tìm nơi tránh thì không không bị thiêu chết cũng bị phòng ốc sụp đè hay ngộp khói chết.
Khi đến núi giả nhìn kỹ quả nhiên một hang nhỏ, xung quanh tuy có phòng ốc nhưng dự tính dù phòng sập trốn trong hang cũng không bị dè đến, là chỗ trốn được. Tạm yên tâm nhị lão gia lập tức ôm ngũ công tử cùng mình chui vào, đại phu nhân dẫn cặp song sinh cũng nhanh chóng chen theo, khi Nhan Bình định theo nhị phu nhận lại từ phía sau kéo tứ công tử đẩy hắn ra bản thân chui vào trước, thật khiến hắn hết nói nổi. Thật muốn xoay người đi luôn không quảng sống chết của đám người này. Nhưng không được nha, từ khi tiếp nhận thân thể, hợp nhất linh hồn với 'nhan bình ' thì duyên nợ với Trần gia cũng bị hắn tiếp nhận. Nhân duyên huyết mạch nếu không báo đáp khi độ kiếp sẽ tạo thành tâm ma, nếu không còn cách nào Nhan Bình không dự định để chuyện đó xảy ra. Thở dài nhận mệnh, Nhan Bình chui vào hang theo điếm hậu là bà vú của ngũ công tử. Lến thi triển một thông khí quyết làm khói không chui vào hang được sau đó né qua một bên cuối đầu nhắm mắt điều tức linh lực đi. Còn chuyện khác hắn không quản, không chết được là xong. Bên trong hang vốn nhỏ hẹp chứa một đống người đã đủ nóng bức bên ngoài phòng ốc còn không ngừng bốc cháy tỏa ra nhiệt lượng làm nhiệt độ hang càng cao, đến nửa giờ sau người trong hang trừ Nhan Bình ra đều ngất xỉu cả. Điều tức một lúc gom đủ linh lực thi triển một vòng cương khí bảo hộ xong hắn xem như xong việc, có thể an tâm nghỉ ngơi đợi hỏa tắt là được. Thu liễm tâm thần dụng thần thức quan xác toàn thân trên dưới thân thể mình, lúc nãy khi thi vòng bảo hộ sau tâm thần Nhan Bình cảm thấy chấn động một chút. Thì ra nhân quả giữa hắn và trần gia đã nhạt bớt một chút, tinh hồn cũng cô đọng hơn. Không ngờ trợ giúp trần nhị gia thoát chết không những trả nhân quả còn có tác dụng gia cố hồn phách bản thân. "Xem ra cách giả quyết nhân quả tốt nhất với Trần gia là hoàn lại nhân tình cho 'Trần gia ', cùng cấp với nhân tình mình nhận từ họ báo đáp quá dễ dàng không thể tiêu trừ nhân quả do huyết mạch sinh ra. Nếu không dù có cắt đứt nhân duyên khiến gia đình Trần nhị lão gia không người thì nhân quả cũng không thể đoạn tuyệt huyết mạch thân duyên với Trần gia, cũng không thể có tinh hồn bản thân ngưng tụ hoàn chỉnh". Chung qui một người hồn phách chính từ những sợi tơ nhân duyên của những huyết thống gần kẻ đó đang dệt mà thành, dù hồn phách đầy đủ thì đầu sợi tơ hồn vẫn nằm trong tinh hồn những người kia muốn thu hồi hoàn chỉnh tơ hồn - nhân duyên chỉ có cách báo đủ nhân quả mà thôi. Nhất là hồn phách Nhan Bình còn thiếu một phách đây, không coi trọng không được.
Từ hôm nay trở đi xem ra Nhan Bình còn có một nhiệm vụ khác ngoài tu luyện ra đó là tìm cách báo nhân quả cho Trần gia.
"Ngay lúc này không biết trần gia có chuyện gì có thể khiến mình lợi dụng trả nhân quả không a?"
Hỏa hoạn đến khi được dập tắt đã là hai canh giờ sau, lúc này đã không ai còn tin Gia đình trần nhị gia có thể sống sót nữa. Hoàng đế nhìn đống hoang tàn sau giận cực bất tỉnh.
Không ai nghĩ đến là một ngày hôm sau trong đống đổ nát hậu viên thái giám quét tước phát hiện toàn gia nhi gia, thần kỳ hơn là họ đều còn sống.
Cũng tính ra Nhan Bình may mắn kéo theo nhị lão gia cũng gặp dữ hóa lành, nếu không chắc đã có vị thứ ba chuẩn thái tử ngã xuống rồi.
Từ khi đến kinh thành trụ đến khi biến cố xảy ra mới hơn ba năm, trừ sáng tối đến dùng bữa, trò chuyện với lão vương phi và đi học đường buổi sáng Nhan Bình đều ru rú trong phòng tu luyện. Đời này nhờ phúc linh căn thân thể tốt hơn nhiều hơn nữa thỉnh thoảng được lão vương phi ban cho dược liệu tăng thêm thể chấc, đêm hôm ấy hắn vừa kham thăng cấp lên luyên khí tám tầng vừa bước vào ngưỡng cửa luyện khí hậu kỳ thì hỏa hoạn bùng lên. Nếu hảo hoạn xảy ra trước dù một ngày thì đừng nói là cứu nhị lão gia mà chính Nhan Bình cũng vinh thăng tu sĩ đầu tiên bị thiêu chết, dù có dư linh lực và thủ đoạn đập tắt ngọn lửa đó. Rất may điều đó không xảy ra, nếu không hắn không biết mình còn may mắn có cơ hội đoạt xá sồng lại hay không nữa.
Khi ngọn lửa bao vây tòa cung điện gia đình nhị gia ở Nhan Bình phát hiện sự không ổn liền ở núi giả hậu viên dùng thổ chấn, thổ thứ đỉnh khai mấy khối cự thạch tạo một động nhỏ có thể tạm thời cấp vài người trốn tránh. "Lão gia, ở hậu viên có hang nhỏ a".
Một câu nói khiến cả nhà nhị lão gia đang hoản loạn giật mình tranh nhau chạy vội hướng sân hậu viên, không chạy không được phòng ốc xung quanh đều bốc cháy dữ dội, căn bản không băng qua để thoát được. Nếu không nhanh chóng tìm nơi tránh thì không không bị thiêu chết cũng bị phòng ốc sụp đè hay ngộp khói chết.
Khi đến núi giả nhìn kỹ quả nhiên một hang nhỏ, xung quanh tuy có phòng ốc nhưng dự tính dù phòng sập trốn trong hang cũng không bị dè đến, là chỗ trốn được. Tạm yên tâm nhị lão gia lập tức ôm ngũ công tử cùng mình chui vào, đại phu nhân dẫn cặp song sinh cũng nhanh chóng chen theo, khi Nhan Bình định theo nhị phu nhận lại từ phía sau kéo tứ công tử đẩy hắn ra bản thân chui vào trước, thật khiến hắn hết nói nổi. Thật muốn xoay người đi luôn không quảng sống chết của đám người này. Nhưng không được nha, từ khi tiếp nhận thân thể, hợp nhất linh hồn với 'nhan bình ' thì duyên nợ với Trần gia cũng bị hắn tiếp nhận. Nhân duyên huyết mạch nếu không báo đáp khi độ kiếp sẽ tạo thành tâm ma, nếu không còn cách nào Nhan Bình không dự định để chuyện đó xảy ra. Thở dài nhận mệnh, Nhan Bình chui vào hang theo điếm hậu là bà vú của ngũ công tử. Lến thi triển một thông khí quyết làm khói không chui vào hang được sau đó né qua một bên cuối đầu nhắm mắt điều tức linh lực đi. Còn chuyện khác hắn không quản, không chết được là xong. Bên trong hang vốn nhỏ hẹp chứa một đống người đã đủ nóng bức bên ngoài phòng ốc còn không ngừng bốc cháy tỏa ra nhiệt lượng làm nhiệt độ hang càng cao, đến nửa giờ sau người trong hang trừ Nhan Bình ra đều ngất xỉu cả. Điều tức một lúc gom đủ linh lực thi triển một vòng cương khí bảo hộ xong hắn xem như xong việc, có thể an tâm nghỉ ngơi đợi hỏa tắt là được. Thu liễm tâm thần dụng thần thức quan xác toàn thân trên dưới thân thể mình, lúc nãy khi thi vòng bảo hộ sau tâm thần Nhan Bình cảm thấy chấn động một chút. Thì ra nhân quả giữa hắn và trần gia đã nhạt bớt một chút, tinh hồn cũng cô đọng hơn. Không ngờ trợ giúp trần nhị gia thoát chết không những trả nhân quả còn có tác dụng gia cố hồn phách bản thân. "Xem ra cách giả quyết nhân quả tốt nhất với Trần gia là hoàn lại nhân tình cho 'Trần gia ', cùng cấp với nhân tình mình nhận từ họ báo đáp quá dễ dàng không thể tiêu trừ nhân quả do huyết mạch sinh ra. Nếu không dù có cắt đứt nhân duyên khiến gia đình Trần nhị lão gia không người thì nhân quả cũng không thể đoạn tuyệt huyết mạch thân duyên với Trần gia, cũng không thể có tinh hồn bản thân ngưng tụ hoàn chỉnh". Chung qui một người hồn phách chính từ những sợi tơ nhân duyên của những huyết thống gần kẻ đó đang dệt mà thành, dù hồn phách đầy đủ thì đầu sợi tơ hồn vẫn nằm trong tinh hồn những người kia muốn thu hồi hoàn chỉnh tơ hồn - nhân duyên chỉ có cách báo đủ nhân quả mà thôi. Nhất là hồn phách Nhan Bình còn thiếu một phách đây, không coi trọng không được.
Từ hôm nay trở đi xem ra Nhan Bình còn có một nhiệm vụ khác ngoài tu luyện ra đó là tìm cách báo nhân quả cho Trần gia.
"Ngay lúc này không biết trần gia có chuyện gì có thể khiến mình lợi dụng trả nhân quả không a?"
Hỏa hoạn đến khi được dập tắt đã là hai canh giờ sau, lúc này đã không ai còn tin Gia đình trần nhị gia có thể sống sót nữa. Hoàng đế nhìn đống hoang tàn sau giận cực bất tỉnh.
Không ai nghĩ đến là một ngày hôm sau trong đống đổ nát hậu viên thái giám quét tước phát hiện toàn gia nhi gia, thần kỳ hơn là họ đều còn sống.
Last edited by a moderator: