- Xu
- 767,242,284


Em sẽ kể anh nghe
Chuyện con thuyền và biển:
Từ ngày nào chẳng biết
Thuyền nghe lời biển khơi
Cánh hải âu, sóng biếc
Đưa thuyền đi muôn nơi
Lòng thuyền nhiều khát vọng
Và tình biển bao la
Thuyền đi hoài không mỏi
Biển vẫn xa.. vẫn xa
Những đêm trăng hiền từ
Biển như cô gái nhỏ
Thầm thì gửi tâm tư
Quanh mạn thuyền sóng vỗ
Cũng có khi vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
Vì tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên?
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau – rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố.
Xuân Quỳnh
Bài thơ được sáng tác tháng 4 năm 1963, và được in trong tập thơ Chồi biếc - 1963.
Bài thơ đã được nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu, Hữu Xuân phổ nhạc thành các bài hát cùng tên.
Bài thơ Thuyền và biển của Xuân Quỳnh là một khúc tình ca đẹp nhưng cũng đầy day dứt về tình yêu đôi lứa. Nhà thơ đã mượn hình tượng con thuyền và biển cả để nói về mối quan hệ gắn bó, vừa tha thiết vừa nhiều sóng gió của tình yêu.
Con thuyền nhỏ bé kia luôn khao khát vươn ra biển lớn, tìm đến sự bao la, rộng mở. Biển là điểm tựa, là nơi con thuyền tìm về, nhưng cũng chính biển với những con sóng dữ dội, những đổi thay khôn lường lại khiến thuyền lo âu, chao đảo. Qua hình tượng ấy, Xuân Quỳnh đã gửi gắm nỗi lòng của người con gái trong tình yêu: khát khao được yêu, được gắn bó trọn đời, nhưng cũng lo sợ trước những biến động, cách trở và sự đổi thay khó lường của lòng người.
Bài thơ không chỉ là lời thổ lộ tình cảm dịu dàng mà còn là tiếng nói chân thật về sự bất an trong trái tim khao khát yêu thương. Thuyền và biển vì thế trở thành biểu tượng vĩnh cửu cho tình yêu – vừa ngọt ngào, vừa sóng gió, nhưng luôn da diết và không thể tách rời.
Chuyện con thuyền và biển:
Từ ngày nào chẳng biết
Thuyền nghe lời biển khơi
Cánh hải âu, sóng biếc
Đưa thuyền đi muôn nơi
Lòng thuyền nhiều khát vọng
Và tình biển bao la
Thuyền đi hoài không mỏi
Biển vẫn xa.. vẫn xa
Những đêm trăng hiền từ
Biển như cô gái nhỏ
Thầm thì gửi tâm tư
Quanh mạn thuyền sóng vỗ
Cũng có khi vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
Vì tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên?
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau – rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố.
Xuân Quỳnh
Bài thơ được sáng tác tháng 4 năm 1963, và được in trong tập thơ Chồi biếc - 1963.
Bài thơ đã được nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu, Hữu Xuân phổ nhạc thành các bài hát cùng tên.

Nội dung bài thơ Thuyền và biển
Bài thơ Thuyền và biển của Xuân Quỳnh là một khúc tình ca đẹp nhưng cũng đầy day dứt về tình yêu đôi lứa. Nhà thơ đã mượn hình tượng con thuyền và biển cả để nói về mối quan hệ gắn bó, vừa tha thiết vừa nhiều sóng gió của tình yêu.
Con thuyền nhỏ bé kia luôn khao khát vươn ra biển lớn, tìm đến sự bao la, rộng mở. Biển là điểm tựa, là nơi con thuyền tìm về, nhưng cũng chính biển với những con sóng dữ dội, những đổi thay khôn lường lại khiến thuyền lo âu, chao đảo. Qua hình tượng ấy, Xuân Quỳnh đã gửi gắm nỗi lòng của người con gái trong tình yêu: khát khao được yêu, được gắn bó trọn đời, nhưng cũng lo sợ trước những biến động, cách trở và sự đổi thay khó lường của lòng người.
Bài thơ không chỉ là lời thổ lộ tình cảm dịu dàng mà còn là tiếng nói chân thật về sự bất an trong trái tim khao khát yêu thương. Thuyền và biển vì thế trở thành biểu tượng vĩnh cửu cho tình yêu – vừa ngọt ngào, vừa sóng gió, nhưng luôn da diết và không thể tách rời.
Chỉnh sửa cuối: