Chương 90: Khiển Thần Đài (2) Bấm để xem Thiên lôi cuồn cuộn, nơi này quanh năm không thấy mắt trời, tối tăm vô cùng, khắp nơi đều là mây đen, sấm sét. Một tia sét đánh trúng chân Cố Tần Tần, cô kinh hãi nhảy sang một bên, nhưng lại bị đại hán quấn một roi thật mạnh. Da thịt lập tức nứt ra, nhưng cô không dám hét lên, sợ lại bị đánh lần nữa, vì vậy cô cắn răng, tiếp tục đi về phía trước. Đại hán trói cô vào một cây cột, Khiển Thần Đài tổng cộng có năm cây thần trụ, mỗi một cây có bảy bảy bốn chín loại hình phạt. Cố Tần Tần nhìn lên trời, băn khoăn không biết tội ác ngút trời nào mới bị như vậy? Nhưng cô chưa kịp nghĩ ngợi thì một trận roi như mưa rơi quất vào người cô. Cố Tần Tần nhắm mắt lại, cảm thấy cơ thể đã không còn là của mình nữa. Cô cắn môi cố gắng không hét lên, nhưng những tiếng rên rỉ trong cổ họng vẫn vô tình phát ra. Môi đã rỉ máu, răng đau ê ẩm, thật vất vả mở mắt ra, lại bị mồ hôi đầy người thấm ướt. Lô Chương ngồi ở trước mặt, ngồi trên ghế, uống trà, cầm long châu trong tay chơi đùa. Khi gió thổi qua, vết thương đau như bị xát muối, rách từng tấc da thịt. Bây giờ có thể nói là cô thương tích đầy mình! Gió gào thét, sấm sét đánh xuống, một cô gái bị trói vào một trong những cây cột sắt, sắc mặt tái nhợt, mái tóc rối bù dính chặt vào mặt. Bộ quần áo trắng trên người đầy những vết máu đỏ nhìn mà giật mình! Máu nhuộm đỏ quần áo của cô, máu bắt đầu lan ra dưới chân cô, rỉ ra ngoài. Cố Tần Tần cười nói: "Lô Chương, rốt cuộc ngươi muốn hành hạ ta như thế nào mới hả giận? Hôm nay coi như ta xui xẻo, rơi vào tay ngươi!" Lô Chương nghịch hạt châu, yêu thích không buông tay. Hắn nhìn Cố Tần Tần, càng vui vẻ hơn, cười nói: "Ngươi hỏi ta cái này, ta cũng không biết lúc nào mới có thể tận hứng! Chuyện vui vẻ, ai lại muốn dừng lại chứ? Nhưng ngươi nói sai rồi, ngươi gặp ta, rõ ràng là tất nhiên, sao có thể xui xẻo được?" Nói xong, hắn đẩy đám người ra, khập khiễng tiến về phía trước, cầm roi, giơ tay lên, vẻ mặt hung dữ, dùng hết sức lực quất thật mạnh vào người Cố Tần Tần một roi. "Thoải mái!" Hắn cười to. Cơ thể Cố Tần Tần run rẩy vì đau đớn dữ dội, nếu lúc này mất đi sự ràng buộc của xích sắt và dây thừng thì sẽ rơi xuống dưới cây cột, mềm thành một đoàn! Cầm roi lên, nhìn qua nhìn lại trên mặt Cố Tần Tần, Lô Chương cười nói: "Chông trên roi này quá nhỏ, nếu không ta có thể nhìn thấy được dáng vẻ ngươi bầm dập, thịt máu lẫn lộn, nhất định phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh mới dễ nhìn!" Cố Tần Tần cúi đầu, giọng yếu ớt nói: "Tại.. tại sao, ta chỉ là.. đoạt.. một nô lệ của ngươi mà thôi.." "Một tên nô lệ?" Con ngươi Lô Chương bắt đầu ửng đỏ vì trứ máu, gân xanh trên cổ bành trướng, nhưng hết sức khắc chế cơn giận của mình, cười nói: "Ngươi nghĩ là vì một tên nô lệ, vì ngươi nhất thời cậy anh hùng, ngươi thành Diệp tiểu thư cao cao tại thượng? Ta là ai? Ta là kẻ biến thường bị người người chửi rủa xem thường! Ta là Lô Chương, là Lô Chương!" Nói xong, giọng Lô Chương trở nên khàn khàn, hắn đột nhiên gần như phát điên, đẩy hết đám người ra xa, rút ra một con dao găm từ bên hông. "Ngươi biết không, ta tên Chương, bởi vì ta là một tay văn chương giỏi! Ta vốn có thể rạng rỡ vô hạn, cũng là một công tử khiêm khiêm! Nhưng, nhưng thế đạo đáng giận, không để ta đạt được! Ta cả đời si mê với văn chương cẩm tú, truyện [Trân Dị Tập] đang được mọi người ca tụng chính là do ta viết! Nhưng kẻ ký tên là ai? Là Tô Thành!" Cố Tần Tần cố gắng ngẩng đầu, dùng một con mắt còn nhìn được nhìn nam nhân trước mắt. Tô Thành, chính là tên là Tô Thành. Hắn bởi vì văn tư nhạy bén, lại viết ra quyển [Trân Dị Tập] mà danh tiếng vang xa, rốt cuộc trở thành nhân vật số một số hai trong thành Phụ Lĩnh. Cô nhìn Lô Chương, trong mắt không có chút đồng tình nào, bởi vì cô nhìn thấy con dao găm kia đang hướng vào mặt mình. "Khi ta cuối cùng đã không còn cố chấp với công danh nữa, lúc trở về chỉ muốn mua một gia nhân, nhưng xuất hiện, ngươi cướp đi sự cứu rỗi cuối cùng của ta. Từ đó về sau, ta lại không có nô lệ, trở thành trò cười của người trong trấn! Cô độc đến chết!" Lô Chương vung dao lên, kích động, hắn đem dao găm để ở trên mặt Cố Tần Tần, gương mặt vặn vẹo, nói: "Hôm nay ta muốn rạch nát gương mặt này của ngươi. Không phải vì dáng dấp ngươi đẹp một chút, mới có thể câu dẫn Thanh đế sao! Ta ngược lại muốn nhìn một chút, chở sau khi mặt ngươi trở nên xấu xí, Thanh đế có còn muốn ngươi hay không!" Vừa nói hắn vừa vung con dao găm, dao găm được bao phủ bởi một chất lỏng nhớp nhúa không biết là gì, trực tiếp đâm lên mặt Cố Tần Tần. Cố Tần Tần kinh hãi, toàn thân như nhũn ra, lục phủ ngũ tạng cũng run rẩy, cầu xin tha thứ: "Lô Chương, Lô lão gia! Ta thực sự không biết chuyện của ngươi, nếu chúng ta đều phát ra từ thiện tâm, là ta hiểu lầm ngươi, ta thay mặt thế nhân xin lỗi ngươi! Hôm nay ngài ở trên cao vị, ngài đã có được mọi thứ! Mà ta cũng bị trừng phạt, giữa chúng ta hoàn toàn có thể xóa bỏ hiểu lầm, ta và ngươi chỉ là bèo nước gặp nhau!" Nhưng Lô Chương sao có thể nghe lọt lời giải thích. Mặt hắn vặn vẹo, cực kì hưng phấn, tựa như khuất nhục nhiều năm qua ruốc cuộc có thể trả đại thù! Hắn giơ dao găm lên, đâm vào má trái Cố Tần Tần. Chất lỏng sền nhanh chóng dung nhập vào trong máu. Kéo vào bên trong.