Giọng nói buồn bã giờ đây đã hiện ra hình ảnh, như một tấm gương phản chiếu người đang đối diện. Dù biết là thế, trong thâm tâm anh thật sự sợ hãi, anh đang đối diện với chính bản thân mình, hay đúng hơn là linh hồn của chính mình.
"Tìm tôi làm gì chứ? Cứ lẳng lặng mà chết đi không phải là được rồi sao? Sao lại dằn vặt tôi mấy ngày qua sống không bằng chết.."
"Trong khi tôi vẫn phải chết."
Anh đau đớn tột độ, nắm lấy cái hình ảnh vô định đó, ánh mắt chứa đầy phẫn nộ kèm theo tuyệt vọng, giọng nói như đang gào thét, chỉ muốn đánh kẻ trước mặt một trận chết cùng chết.
[Vì cậu không cam tâm nên tôi mới tồn tại. Để bản thân có thể biến mất, tôi cần cậu hoàn thành ước nguyện]
[Chỉ cần cậu làm được cả hai chúng ta sẽ được giải thoát!]
Nhìn vào mắt kẻ có gương mặt giống mình, anh cố lấy lại bình tĩnh, dù gì hắn cũng là anh, không thể có chuyện hắn hại anh được.
"Ước nguyện gì?" Anh lạnh nhạt hỏi.
[Những gì cậu muốn làm, những điều có thể khiến tôi biến mất]
Linh hồn anh dịu giọng nói ra, ngay lập tức anh liền hỏi ngược lại:
"Làm sao để anh biến mất?"
[Tôi chính là sự nuối tiếc của anh với cuộc sống, chỉ cần anh không còn gì nuối tiếc tôi sẽ tự động biến mất]