Ngôn Tình Thực Tế Của Tình Yêu Người Người Ngưỡng Mộ - Thủy Thần

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi ThuyDoan06109, 6 Tháng mười một 2020.

  1. ThuyDoan06109

    Bài viết:
    13
    Chương 10: Cô đơn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau mấy tuần nằm ì ở bệnh viện cô cũng đành miễn cưỡng trở về nhà. Nhìn căn nhà xa hoa mà lạnh lẽo, thật chán nản.. Dù hằng tuần vẫn có người đến quét dọn nhưng ngôi nhà này cũng thật trống vắng, không khác mấy ngôi nhà mẫu trên tờ lịch cũ mà cô vẫn thường dùng để gấp hạc giấy hồi nhỏ, quá thiếu vắng hơi người. Từ thời thiếu nữ còn mộng mơ ấy, An Yên luôn mong muốn có một ngôi nhà nho nhỏ ấm áp có ba phòng ngủ, một phòng khách, một thư phòng và một căn phòng nhỏ là nơi chơi đùa của bọn trẻ con, không cần quá sang trọng to lớn nhưng phải đủ để chứa hạnh phúc của cô và người cô yêu, bọn họ mỗi ngày cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, cùng nhau xây dựng mái ấm, hạnh phúc bên niềm yêu thương nho nhỏ của mình..

    Cô lắc đầu xua tan dòng hồi ức, sao dạo này cô hay nghĩ linh tinh thế nhỉ, bỗng quay trở lại cái thời đa sâu đa cảm ngây thơ này khiến cô thật không quen. Vất túi xách lên bàn, thân người nhỏ nhắn đổ ầm xuống chiếc ghế sofa đắt tiền bên cạnh. Đúng là tiền nào của nấy, đủ êm ái. Không phải quan tâm chăm chút cơm nước cho ai đó, cô buông thả cho mình ngủ đến khi nào tự thức dậy..

    Bộp.

    Đau quá!

    Mơ hồ cảm thấy tay âm ẩm đau như vừa va vào thứ gì đó cứng cáp, cô nhíu mày mở đôi mắt ngái ngủ. Bóng tối bao chùm mọi thứ xung quanh, một bầu không khí im ắng, lặng ngắt không một tiếng động, xua tan đi cơn buồn ngủ.. Không hiểu tại sao thấy dường như có một thứ gì đó phủ khắp xung quanh cô, nó vô hình âm ỉ len mọi ngóc ngách trong cơ thể, đánh thẳng vào trái tim yếu ớt không kịp phòng bị khiến cô vô cùng khó chịu, cảm xúc yếu ớt bị đánh vỡ tan. Lúc này cô thật muốn bật khóc thật to, muốn gào rống phát tiết những tủi thân từ trước đến nay. Lớp nước lóng lánh trong hốc mắt như trực trào bất cứ lúc nào. Cánh tay bị đập vào cạnh bàn nhói lên như kích thích thêm tâm trạng, giọt nước mắt cuối cùng cũng lăn dài trên gương mặt hơi đỏ hồng, rơi khỏi chiếc cằm tinh tế, đậu trên chiếc áo sơ mi trắng đơn điệu rồi nhanh chóng thấm vào vải hóa thành những vệt nước nhỏ. Tâm trí cô dường như xuất hiện rất nhiều điều, nhiều việc nhưng lại dường như chả có gì cả. Đầu óc hỗn độn chỉ còn lại thứ cảm xúc cô đơn, tủi thân là rõ nét nhất..

    * * *

    Sau khi đã khóc thỏa thê, cô đứng dậy bật đèn, chậm rì rì đi vào nhà vệ sinh.

    Nhìn gương mặt sưng phù, đôi mắt đỏ ửng, cô thật chán nản. Trước đây cô thấy một blogger khuyến cao trên trang của mình rằng đừng nên ngủ quá nhiều thông đến tối vì lúc đó thức dậy sẽ rất cô đơn xúc động cô còn khinh bỉ blogger đó quá đa sầu đa cảm. Giờ được chính thức trải nghiệm, cảm giác thật..

    Hất nước lạnh vào mặt để giúp bản thân tỉnh táo hơn, cô phải nhanh chóng xử lý đôi mắt sưng đỏ khó coi này, nếu không ngày mai cô sẽ không dám ra ngoài mất, cửa hàng đã bỏ bê cả tháng rồi, không thể tiếp tục như thế được. Nấu đơn giản cho bản thân một bát mỳ, An Yên nhanh chóng quay lại bàn làm việc kiểm tra những đơn đặt hàng của cửa hàng bị trì hoãn, bắt đầu vào trạng thái làm việc.

    * * *

    Mệt mỏi mở cánh cửa bước vào nhà, Lý Hạo ném chiếc áo vest đã nhăn nhúm ra ghế sofa, rót cho mình một cốc nước. Công việc bận rộn cùng chênh lệch múi giờ khiến đầu óc Lý Hạo vô cùng đau nhức. Lúc này anh không khỏi nhớ đến đôi tay mềm mại xoa dịu bao căng thẳng mệt mỏi đó, anh có thể luôn luôn có tinh thần trạng thái làm việc tốt nhất trước giờ có công sức không hề nhỏ của cô. Nghĩ đến cô anh không khỏi đưa mắt đi kiếm tìm bóng hình quen thuộc. Phòng khách im ắng chỉ có chiếc đèn nhỏ, cũng đã 12 giờ đêm rồi, có lẽ cô đang ngủ, thật muốn ôm cô một cái lúc này. Nghĩ rồi anh bèn sải bước vào phòng ngủ của bọn họ, nhìn chiếc giường trống không anh nhíu mày, cô giờ này còn làm gì nữa. Bước ra khỏi phòng ngủ, ánh sáng le lói ở khe cửa thư phòng thu hút tầm nhìn của anh, lại gần đẩy cánh cửa đó ra Lý Hạo liền bắt gặp bóng hình mong nhớ trước chiếc bàn làm việc nhỏ cạnh bàn của anh. Mái tóc thẳng dài được buộc gọn gàng sau gáy lộ ra cần cổ trắng ngần, đôi mắt trong trẻo hơi nhíu lại suy tư, sống mũi nhỏ nhắn thẳng tắp bên trên bờ môi hồng hồng quyến rũ, đôi tay đang tô tô vẽ vẽ gì đó. An Yên trong trạng thái nghiêm túc làm việc tỏa ra một sức hút nào đó khiến người ta khô thể rời mắt khỏi, như một phù thủy quyến rũ lại có chút giống nàng tiên trong trẻo. Lý Hạo ngẩn người chăm chú nhìn cô. Lúc này An Yên như cảm nhận được ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm cô, hơi quay mặt ra cửa liền bắt gặp hình dáng vừa quen thuộc lại có chút hơi xa lạ ở cửa, cô hơi bất ngờ,

    - Anh về lúc nào vậy, sao đứng đấy mà không lên tiếng làm em hết hồn.

    Giọng nói mềm nhẹ của cô như đánh thức anh khỏi vòng xoáy quyến rũ đó, khẽ cất giọng trầm trầm mệt mỏi:

    - Vừa về thôi, thấy em đang chăm chú không nỡ quấy rầy em.

    Cô đứng dậy bước về phía anh, gương mặt quan tâm.

    - Anh đã ăn gì chưa, sao không nhắn trước cho em để em chuẩn bị cơm, mệt mỏi lắm sao?

    Khi gần đến gần, anh cô liền bị anh kéo mạnh vào vòng ngực ấm áp, cằm đặt ở vai cô, nhắm mắt khẽ nói:

    - Mệt, chỉ muốn ôm em như vậy thôi.

    Cô hơi sửng sốt, cảm giác hơi khác thường nhưng vẫn đứng im cho anh ôm. Họ cứ như vậy, thật bình yên nhẹ nhàng. Trong giây phút đó, cô thấy cứ như vậy đến hết cuộc đời này cũng không tệ.

    - Được rồi, có đói bụng không để em làm cút gì đó cho anh ăn.

    - Ừm, từ sáng giờ anh chưa có bữa ăn nào hoàn chỉnh cả.

    Cô khẽ đẩy anh ra,

    - Vậy anh mau lên tắm rửa đi chờ em nấu, lúc nào cũng công tác kiểu này thì sức khẻo nào chịu được.

    Có lẽ là quá mệt mỏi Lý Hạo không nói gì chậm chạm buông cô ra rồi bước lên lầu..
     
    chiqudollPhan Kim Tiên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 25 Tháng mười một 2020
  2. ThuyDoan06109

    Bài viết:
    13
    Chương 11: Cô gái ấy..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bữa tối của bọn họ trôi qua khá êm đềm, có lẽ đã kiệt sức, Lý Hạo tối đó ôm cô ngủ rất say đến tận sáng sớm khi ánh nắng rọi sáng cả căn phòng ngủ mới lờ mờ thức dậy. Vừa tỉnh Lý Hạo đã đi tìm hình bóng của An Yên, nhưng cô đã ra ngoài từ sớm chỉ để lại cho anh một tờ giấy ghi chú về bữa sáng trong tủ lạnh, có hơi thất vọng nhưng anh nhanh chóng quay về trạng thái ung dung thờ ơ, không phải trước giờ bọn họ vẫn vậy sao, đâu có quá quấn quýt..

    Hôm nay tâm trạng An Yên rất tốt, có lẽ do ảnh hưởng của tâm trạng, các bản thiết kế của cô cũng rất hài lòng, hoàn thành được rất nhiều đơn tồn đọng. An Yên tự nhận trước giờ chưa lần nào cô có thể có hiệu suất cao như vậy, chính vì vậy cô tự thưởng cho mình một bữa ăn thật thỏa mãn. Nhưng ăn một mình có chút chán, trong đầu An Yên xuất hiện ngay cái tên Mộc Miên, nhưng thật kì lạ Mộc Miên dạo này không biết bận rộn chuyện gì, luôn không thể hẹn được cô ấy một buổi gặp mặt, haizz..

    Vẫn là nhà hàng hay ăn, vẫn chỗ ngồi trong góc đó, sau khi đã gọi những món ăn yêu thích, cô bắt tay vào cuộc đánh chén vui vẻ. Thật là oan gia, tại sao cô lại thấy bóng dáng Lý Hạo nhỉ, chắc cô nhìn nhầm rồi đúng không? Không lẽ cô phải từ bỏ nhà hàng yêu thích này sao? Sao lúc nào cô đến cũng bắt gặp Lý Hạo và tình nhân của anh ta vậy? Không lẽ chê cô sống quá thỏa mái nên đưa anh ta đến trước mặt lúc cô vui vẻ nhất để chọc giận cô sao? Ông trời thật tàn nhẫn mà!

    Nhắc đến tên Lý Hạo kia nữa, không phải hôm qua rất quấn quít cô sao, không phải tỏ ra không phải cô không được à, sao vừa quay mặt đi một cái là ôm ấy tình nhân ngay được vậy. Đúng là nghe lời ngon ngọt của đàn ông thì heo mẹ cũng có thể leo cây. Trong lòng cô hiện tại rất khó chịu, vô cùng khó chịu, Lý Hạo tối qua khiến cô có chút tin tưởng vào anh ta, có chút bình yên hạnh phúc của một đôi vợ chồng, có lẽ cũng khơi gợi một chút thích sâu trong lòng cô trước đây, dường như không gặp anh ta một tháng khiến cô quên mất bản chất của anh ta, quên mất tổn thương mà anh ta gây ra cho cô. Nhưng dễ dàng khơi gợi lại tình cảm cũ như vậy, không lẽ cô vẫn còn tình cảm với anh ta sao, không được, không thể nào.

    Tự nhắc mình điều chỉnh tốt lại tâm trạng cùng tình cảm, cô nên trở lại trạng thái trước đây, tự xây cho mình một tòa thành ngăn cách với thế giới, không để bất cứ tác động nào của Lý Hạo ảnh hưởng đến cô.

    Do mải suy nghĩ, An Yên không chú ý đến người phụ nữ đứng bên cạnh chồng cô. An Yên quay trơ lại cửa hàng, tâm trạng không được tốt lắm nên thiết kế luôn không được ưng ý, đúng thật người làm nghệ thuật luôn cần có cảm hứng bị phụ thuộc vào tâm trạng. Tối đó, cô gọi điện cho Mộc Miên, thật muốn có một người bạn tâm sự. Vì biết dạo này Mộc Miên rất bận rộn nên cô chỉ mạng tâm trạng cầu may sẽ gọi được cho cậu ấy.

    - Alo, Yên.

    Nghe thấy giọng Mộc Miên, cô thật vui vẻ

    - Miên, cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại của tớ rồi, con người bận rộn này khiến cho tớ thật cô đơn đấy.

    Qua điện thoại cô thấy tiếng cười khe khẽ của Mộc Miên

    - Sao vậy, tiểu thư có việc gì cần triệu tập kẻ hèn này sao?

    - Miên, tâm trạng mình không tốt, bọn mình đi đâu đó giải sầu đi.

    - Được, tất cả nghe theo tiểu thư sai bảo

    - À mà dạo này cậu bận chuyện gì vậy? Mình gọi mãi không được cậu.

    Mộc Miên bỗng nhiên im lặng khiến cô cảm thấy vô cùng lạ, một lát sau mới thấy có giọng nói yếu ớt truyền đến.

    - Không có gì đâu chỉ là dạo này công ty bận rộn, mình bị điều đi công tác chênh lệch thời gian nên tạm thời chưa gọi lại được cho cậu thôi.

    - Ừm mình biết rồi, hỏi vậy chỉ là lo lắng cho cậu thôi.

    Cô cảm thấy Mộc Miên có gì đó giấu cô, nhưng cô ấy đã không nói, cô cũng không tiện hỏi thêm..

    Sau ngày đó, cuộc sống hôn nhân của An Yên và Lý Hạo lại quay trở lại như cũ, có vẻ như rất yêu thương nhau lại dường như hững hờ vô tâm với nhau, thật khâm phục hai người họ có thể tạo ra mối quan hệ vi diệu như vậy.

    Thật quá quắt, sao đi đâu cũng gặp anh ta vậy, bọn họ là âm hồn bất tán sao? Tại sao đến trung tâm mua sắm cũng băt gặp Lý Hạo cùng tình nhân của anh ta vậy? Cô chỉ đến mua chút quần áo mùa đông chuẩn bị cho không khí lạnh sắp về thôi mà, không thể để cho cô yên một chút à? Nhìn bọn họ ôm ấp chọn tới chọn lui ở cửa hàng trước mặt khiến cô thật ngứa mắt, chỉ muốn cầm tất cả túi đồ trong tay ném về phía họ cho hả giận. Cô ả kia chắc chắn là cô ả cô gặp ở nhà hàng mấy ngày trước, dù có không để ý thì vẫn nhận ra bóng lưng đó. Dáng người cũng được đấy bóng lưng yểu điệu đó khiến cô không thể không thừa nhận là đàn ông ai cũng sẽ bị cuốn hút, nó có một cảm giác gì đó rất hấp dẫn cả cái khí chất đó nữa, thật xứng ngang tầm với nữ thần Mộc Miên của cô. Nhưng đợi đã, sao càng nhìn càng thấy giống Mộc Miên vậy, nheo mắt nhìn kĩ hơn. Không làm sao là Mộc Miên được, cô ấy không bao giờ ăn mặc gợi cảm như thế, khí chất cũng không quyến rũ như yêu tinh như thế. Thật đúng là dạo này cô nghĩ ngợi hơi nhiều rồi, nên nhanh chóng rời đi đâu đó để giải tỏa thôi..
     
  3. ThuyDoan06109

    Bài viết:
    13
    Chương 12: Mộc Miên thật kì lạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dạo này thật buồn chán, ai ai cũng bận rộn, chỉ có mình An Yên trông có vẻ thật nhàn rỗi. Đã một tháng trôi qua, chắc có lẽ Mộc Miên đã đi công tác về rồi, dạo này An Yên cảm thấy dường như tình cảm của hai người có vẻ giảm sút, một tháng không biết nói chuyện với nhau được mấy lần. Không được, cô phải bồi đắp tình cảm chị em thật bền chắc, không để Mộc Miên chạy thoát khỏi bàn tay mình được. Nghĩ rồi cô nhanh chóng rút điện thoại goi cho cô bạn thân của mình.

    - Alo, An Yên.

    Giọng nói nhẹ nhàng của Mộc Miên vang lên qua điện thoại. An Yên thỏa mái hỏi

    - Miên, cậu đã đi công tác về chưa?

    Có vẻ cô ấy vừa ngủ dậy, giọng nói hơi mơ màng.

    - Mình vừa về ngày kia, mệt mỏi ngủ ở nhà hai ngày nên vẫn chưa gọi cho cậu được.

    An Yên bèn vui vẻ đề nghị.

    - Chiều nay đi dạo phố với mình nhá, cả tháng nay không nhìn thấy cậu rồi, nhớ cậu lắm đấy.

    Qua đầu dây bên kia cô nghe thấy tiếng cười khẽ đầy ấm áp của Mộc Miên.

    - Ừm, mình cũng nhớ cậu.

    * * *

    Hai cô gái thân thiết cùng nhau đi dạo khắp các shop trên con phố tấp lập. Vốn dĩ là bạn thân, bọn họ đã có rất nhiều sở thích tương đồng, việc mua sắm cũng rất hợp ý nhau. Người ta nói chẳng sai, con gái dù muộn phiền đến đâu, chỉ cầm được thỏa thích mua sắm thứ mình thích là sẽ vui tươi trở lại ngay thôi.

    Sau khi đã thỏa thê với đống quần áo, túi xách của mình, họ ghé vời một quán café có thiết kế thỏa mái dễ chịu để nghỉ ngơi.

    - Yên, mình vào nhà vệ sinh một chút, cậu chờ mình nhé.

    An Yên không để ý vừa rút điện thoại xem tin nhắn vừa trả lời:

    - Ừm.

    Dạo này cửa hàng của cô rất ít người đặt thiết kế, hàng quán ế ẩm khiến cô có chút buồn bực, lúc này muốn mở điện thoại để kiểm tra xem có thông báo về đặt hàng thiết kế không. Điện thoại trống trơn chỉ có một tin nhắn quảng cáo thật khiến người ta hụt hẫng, mở khóa điện thoại, cô nhàm chán lướt bảng tin facebook.

    - Reng.. reng.. reng.

    Có tiếng điện thoại rung lên, An Yên ngước nhìn lên khỏi màn hình điện thoại, tiếng chuông phát ra từ chỗ ngồi đối diện cô, điện thoại Mộc Miên đang không ngừng nhấp nháy. An Yên lướt thoáng qua thấy số gọi đến không ghi tên liền không để ý nữa tiếp tục cúi xuống nghịch điện thoại chờ Mộc Miên quay trở lại. Nhưng không hiểu cô thấy gì đó rất kì lạ, nghĩ tới số điện thoại gọi đến kia hình như nhìn quen quen. An Yên một lần nữa nhìn về chiếc điện thoại của Mộc Miên thì số điện thoại kia đã tắt, một tin nhắn được gửi tới. Do không giữ được sự tò mò của mình, An Yên bèn vươn cánh tay cầm điện thoại lên muốn nhìn rõ số điện thoại gọi tới. Theo thói quen nhìn đuôi số điện thoại, vừa thấy con số xx038 thì điện thoại trong tay liền bị lấy mất, giật mình cô ngước nhìn lên thì bỗng bắt gặp gương mặt hoảng hốt của Mộc Miên, chưa kịp suy nghĩ gì nhiều chỉ thấy xấu hổ vì hành động xem trộm điện thoại của mình, An Yên giọng điệu hối lỗi.

    - Xin lỗi, vì thấy có cuộc gọi đến mà chưa thấy cậu quay lại nên mình chỉ muốn xem xem là ai gọi thôi, mình không cố ý xem trộm điện thoại của cậu đâu, Miên.

    Cô thật không hiểu được sau khi cô nói xong Mộc Miên lại dùng ánh mắt hơi nghi ngờ cùng sợ hãi nhìn cô, dường như không tìm ra được điều gì bất thường cô ấy có vẻ hơi thở phào trả lời cô:

    - Không sao đâu, hai đứa mình là quan hệ gì mà phải xin lỗi khách sáo như thế.

    Có câu nói của Mộc Miên, An Yên liền yên tâm, thấy vẻ mặt của cô ấy cô rất sợ cô ấy sẽ nổi giận với mình, trước giờ Mộc Miên nổi giận rất đáng sợ. Nhưng chờ đã, sao cô ấy lại có vẻ hoảng sợ vậy nhỉ, không nghĩ nhiều An Yên liền tỏ giọng điệu trêu đùa

    - Không sao thì cần gì phải hoảng sợ thế, không phải cậu lén lút làm chuyện xấu sau lưng mình sợ bị mình phát hiện chứ?

    Ấy thế mà Mộc Miên sau khi nghe câu nói của cô lại lắp bắp:

    - Đâu.. đâu có.. Cậu.. cậu đừng có nói lung tung.

    Cô nghi ngờ đưa mặt sát lại gần mặt cô ấy, Mộc Miên không dám nhìn cô, ánh mắt tránh né.

    - Không phải thật sự chứ, khai mau cậu đã làm chuyện gì sau lưng mình thế?

    Có lẽ đã điều chỉnh tốt, Mộc Miên quay sang nhìn cô, ánh mắt không né tránh.

    - Thật ra.. Mình yêu cậu, vô cùng yêu cậu, cậu có sẵn lòng ngoại tình chồng để ở cạnh mình không? Mình sẽ đối xử với cậu thật tốt, một long một dạ với cậu, không như tên Lý Hạo khốn nạ kia đâu.

    Câu nói bất ngờ của Mộc Miên làm cô đơ ra mấy giây, sau khi đã tiếp thu được hết cô liền giơ tay đập cho Mộc Miên một cái.

    - Ơ cái con nhỏ này, dám đùa giỡn với chị, ai dạy cậu cách ăn nói như thế hả.

    Không khí gượng ép giữa hai người nhanh chóng biến mất, có lẽ vì quá tin tưởng An Yên không phát hiện ra rằng Mộc Miên thật kì lạ..
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...