Ngôn Tình Thực Tế Của Tình Yêu Người Người Ngưỡng Mộ - Thủy Thần

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi ThuyDoan06109, 6 Tháng mười một 2020.

  1. ThuyDoan06109

    Bài viết:
    13
    Tên truyện: Thực tế của tình yêu người người ngưỡng mộ

    Tác giả: Thủy Thần

    Thể loại: Ngôn tình, ngược

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Thủy Thần

    (Ảnh bìa designed by MưaThángTám)

    [​IMG]

    Giới thiệu:

    Bọn họ thật đẹp đôi!

    Đúng là trai tài gái sắc nên duyên trong truyền thuyết

    Ngưỡng mộ quá đi~..

    Thật châm chọc, cuộc hôn nhân mà mọi người ngưỡng mộ ấy thật ra lại vô cùng giả dối, giả dối từ cả người trong cuộc. Họ vẫn ngày ngày ân ái, trao nhau những nụ hôn thân mật, ôm nhau triền miên mỗi đêm nhưng đến chính họ cũng không thể phân biệt đâu là chân thật, đâu là giả tạo..​
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười một 2020
  2. ThuyDoan06109

    Bài viết:
    13
    Chương 1: Mở đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối tuần là thời điểm thích hợp nhất bồi dưỡng tình cảm giữa các cặp đôi, ấy vậy mà thời tiết lại âm u, không khí hơi se lạnh cùng với những hạt mưa phùn khó chịu.

    Thời tiết này ở nhà ngủ mới là chân ái, yêu đương gì tầm này.

    Thật ra thì đó chỉ là suy nghĩ cá nhân của cô thôi, không khí này ôm nhau thu thỉ tâm tình trước mái hiên đọng nước mới càng lãng mạn, tình yêu sẽ càng dễ thăng hoa đến giai đoạn nóng bỏng. Thật kì quái đúng không, cô luôn là đối tượng mọi người hâm mộ vì có một tình yêu đẹp, một cuộc hôn nhân trong mơ với người chồng tài giỏi, đẹp trai, lại hết mực yêu chiều vậy mà giờ lại ngồi đây suy nghĩ vẩn vơ, vậy người đàn ông ba tốt ấy đâu rồi?

    Nói ra thật đáng chê cười có lẽ anh ta đang âu yếm bên một người phụ nữ nào đó, mua hàng hiệu quần áo? Ăn bữa trưa tình yêu? Ai mà biết được.

    Bọn họ làm vợ chồng được năm năm rồi nhỉ, có lẽ cô cũng không còn nhớ rõ nữa. Bắt đầu từ năm năm trước cuộc gặp gỡ giữa họ đã không hề mang theo một chút thứ gọi là gặp gỡ định mệnh như trong các tiểu thuyết ngôn tình mà mọi người đồn đại, nó hoàn toàn nhuốm mùi lợi ích kinh doanh. Tại sao lại nói vậy? Bởi vì một khi họ quyết định gặp nhau đã xác nhận đóng dấu bản hợp đồng trao đổi lợi ích giữa hai công ty Kim Hàn và Lợi Á. Chính vì vậy câu chuyện tình yêu đẹp như "ngôn tình đời thật" của họ sẽ được cố ý lan truyền khắp nơi để quảng bá tuyên truyền hình ảnh cho công ty. Đến tận bây giờ Lê An Yên cũng không thể hiểu nổi tại sao lại lấy phương pháp này để quảng bá cho công ty chứ?

    Từ khi bắt đầu có hiểu biết và suy nghĩ Lê An Yên đã có thể một phần đoán được tương lai sẽ bị sắp đặt của mình, tuy có chút khó chịu muốn phản kháng chống đối nhưng cô hiểu được điều đó chỉ tốn công vô ích, vả lại là một tiểu thư sống trong nhung lụa được chiều chuộng yêu thương từ bé cô có thể chịu đựng được cuộc sống vất vả lo toan cơm áo gạo tiền, sẽ không, cô hiểu được chính mình.

    Khi được thông báo người cô sẽ phải kết hôn thương mại là con trai tổng giám đốc Lợi Á, chính là vị soái ca hội trưởng hội sinh viên Trường kinh tế A, An Yên có chút vui mừng cùng chờ mong. Cô mới là sinh viên năm cuối trường D, tuy là con gái giám đốc Kim Hàn nhưng bố mẹ vẫn để cô lớn lên thật vui vẻ yêu đời không phải trải qua bất cứ khó khăn thử thách nào chính vì thế An Yên lúc đó vẫn mơ mộng thiếu nữ như bao cô gái khác. Soái ca đẹp trai nhà giàu cô gái nào từ chối cho được..

    Brừ brừ

    Tiếng động cơ truyền vào tai cô. Ngoài cửa một chiếc BMW màu đen đang dần di chuyển vào gara để xe, hình bóng người đàn ông quen thuộc thấp thoáng trên ghế lái. Thật bất ngờ hôm nay anh lại không dùng bữa trưa cùng cô tình nhân mới xinh đẹp đó, lại về ăn cơm với cô sao, thật khiến cô thụ sủng nhược kinh (được quan tâm mà lo sợ).

    Cô mặc vội chiếc áo khoác ngoài màu be chạy ra cửa nghênh đón anh.

    - Anh không phải tăng ca sao?

    Vừa nói cô vừa đưa tay đón lấy cặp tài liệu của người đàn ông vừa bước vào. Lý Hạo nới lỏng chiếc cà vạt, cúi xuống hôn nhẹ lên môn An Yên. Hơi thở quen thuộc mùi bạc hà phả nhè nhẹ lên mặt, kề sát càng khiến cô nhìn rõ đôi mắt hẹp dài đang nhắm lại với hàng mi hơi cong cong, sống mũi cao thẳng đến nỗi một người tự phụ về vẻ bề ngoài như cô cũng phải ghen tị. Còn có Lý Hạo có một đôi môi mỏng gợi cảm cùng gương mặt góc cạnh sắc nét tạo nên một vẻ bề ngoài vô cùng đào hoa đẹp trai, mang ra đường vô cùng có thể diện..

    - Đang suy nghĩ gì thế?

    Mải ngắm anh An Nhiên không hề phát hiện ra anh đã ngẩng lên nhìn cô từ khi nào.

    - Đang cảm thán về vẻ đẹp trai của anh đó, người gì đâu mà quyến rũ như vậy khiến người ta thật ghen tị.

    Anh bật cười.

    - Không cần ghen tị đâu không phải đều là của em sao?

    - Cũng đúng, sao phải ghen tị chứ anh giờ là của riêng em, nhan sắc của anh đã được em mua lại bản quyền.

    "Thật sự là của riêng em sao?"

    Bọn họ vừa trò chuyện vừa lại gần bàn ăn. Thức ăn mỗi ngày cô đều chuẩn bị rất chu đáo dù anh có về hay không. Nói công tâm thì cô chính là một người vợ rất đảm đang nhé, biết nấu ăn ngon an ủi dạ dày chồng, biết nhỏ nhẹ trò chuyện giải stress công việc với chồng, luôn chu đáo quan tâm chồng từng chút một.. Bọn họ sống với nhau cũng rất hòa thuận, "vui vẻ". Tại sao vui vẻ lại để trong ngoặc kép ư, vì hòa thuận thì có nhưng đối với cô cuộc hôn nhân này không hề vui vẻ, lý do là vì cô đã yêu anh thật lòng, người có tình cảm trong cuộc hôn nhân này sẽ là kẻ thua cuộc phải chịu đựng sự đau khổ bức bối do tình yêu này đem lại.
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng mười một 2020
  3. ThuyDoan06109

    Bài viết:
    13
    Chương 2: Quá khứ từng yêu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi ân ái, Lý Hạo thỏa mãn ôm cô ngủ rất say. Dù cho không có tình yêu giữa họ vẫn rất hài hòa về phương diện chăn gối, nhiều năm như vậy ham muốn và hứng thú vẫn chưa hề giảm. Nhưng dù thế nào cũng chỉ là thể xác, tâm hồn họ liệu có thể gắn kết được như vậy..

    Dù rất mệt mỏi An Yên vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, nằm trong vòng tay người đó, ngắm nhìn gương mặt đó cô lại không tự chủ được nhớ về quá khứ ba năm trước..

    Ba năm trước

    - Xin chào quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho quý khách ạ.

    - Tôi muốn tự chọn cho chồng một chiếc cà vạt.

    - Dạ vâng, mời quý khách lựa chọn tự nhiên ạ.

    An Yên vui vẻ rủ Mộc Miên đi dạo shopping. Thật ra cô muốn Mộc Miên làm quân sư tư vấn cho mình, một tuần nữa là kỉ niệm ngày kết hôn của bọn họ cô muốn thật tỉ mỉ chọn quà cho anh.

    - Chiếc này được không rất hợp với bộ âu phục đen của anh ấy.

    - Còn chiếc này cũng đẹp.

    - Chiếc này cũng rất được..

    - Làm sao bây giờ mình thấy anh ấy mặc gì, đeo gì cũng đẹp. Người gì đâu mà hoàn mỹ từ trên xuống dưới, như hoàng tử trong lòng mình vậy.

    An Yên vừa nhăn nhó vừa tự hào trá hình khiến Mộc Miên bật cười.

    - Cậu thật là, đang khoe chồng với mình sao, bắt nạt mình không có người yêu à?

    - À xin lỗi, xin lỗi đã làm tổn thương tâm hồn cẩu FA của cậu.

    - Á Á đau, cậu không biết thương hương tiếc ngọc sao, dù gì mình cũng là đại mĩ nhân người gặt người thích hoa gặp hoa nở..

    An Yên bị Mộc Miên đạp cho một cái đau điếng, cái con bé này ăn gan hùm rồi hả lại dám đi khịa chị đây..

    Chọn cả buổi trời An Yên mới có thể chọn ra một chiếc cà vạt màu ghi ưng ý để tặng cho anh, không biết Lý Hạo có thích không nữa cô chắc chắn sẽ bắt anh đeo chiếc cà vạt này cả tuần liền không được đổi để tỏ rõ thành ý.

    Mấy ngày liền tâm trạng cô đều phơi phới như trong cõi tiên, luôn tưởng tượng về viễn cảnh lãng mạn đêm kỉ niệm với bít tết cùng nến và người đàn ông của cô dịu dàng nhìn cô, ôi ngôn tình của cô, thật mong chờ quá đi. Thật ra bọn họn đã có sắp ba năm kết hôn rồi, cô rất mong chờ và cũng không hiểu vì sao gần đây cô luôn để ý đến anh hơn, thường ngẩn ngơ ngắm nhìn anh rồi đỏ mặt mỗi khi họ hơi lại gần nhau. Có lẽ đây là biểu hiện của thích mà người ta vẫn nói sao? Nhưng chồng cô mà, cô không thích chồng thì thích ai, đó là điều vô cùng hiển nhiên, chắc anh cũng thích cô, họ sống với nhau rất vui vẻ mà..

    Ngày kỉ niệm kết hôn cuối cùng cũng đến nhưng nó không được tốt đẹp cho lắm vì đó là ngày thứ hai đầu tuần, công ty có rất nhiều công việc nên anh không thể dành thời gian đi chơi cùng cô được. Không sao cô cần nhất là bữa tối lãng mạn của hai người. Cô háo hức ngồi nhà chờ đợi đến tối. Tám giờ tối, anh vẫn chưa về, có lẽ hôm nay nhiều việc công ty phải tăng ca, mọi hôm tầm 9 giờ tối anh mới về, không sao 9 giờ vẫn sớm chán để thực hiện kế hoạch. Nhưng lúc này điện thoại cô lại đổ chuông, là Mộc Miên gọi,

    - A lô, có chuyện gì đấy em yêu, không biết nay là ngày trọng đại với anh à? Định quấy rối hả?

    - Yên, xin lỗi đã phá hoại buổi hẹn của cậu, nhưng mình gặp rắc rối to rồi, mau mang giúp mình bộ quần áo đến khách sạn X phòng 1003.

    - Sao vậy Mộc Miên, cậu có sao không? Chờ mình chút mình đến ngay đây.

    Nói rồi cô vội vàng thu xếp đồ ra gara xe, chưa bao giờ cô thấy giọng điệu hoảng loạn của Mộc Miên như vậy, hai cô chơi với nhau bao năm nay Mộc Miên luôn là người vô cùng trầm ổn thành thục, là người con gái tự lực chưa bao giờ phải nhờ giúp đỡ của ai, tại sao lại ra nông nỗi này..

    Vừa bước chân vào khách sạn, thật bất ngờ cô lại bắt gặp hình bóng quen thuộc, bóng lưng cao lớn ngang tàng đó không phải chồng cô sao, anh làm gì ở đây, còn có người phụ nữ mặc váy đỏ bó sát quyến rũ bên cạnh anh là ai, sao họ lại cùng đi vào khách sạn?

    Đầu óc cô ong ong không muốn nghĩ xấu về họ nhưng cô không tự chủ được mà theo sau họ. Họ nắm tay nhau bước về phòng 1004, thật trùng hợp lại ngay cạnh phòng Mộc Miên. Chưa bước vào phòng 2 con người đó đã vội vã lao vào nhau hôn thắm thiết.

    Ầm ầm.

    Từng tiếng nổ vang ra trong đầu cô, cảnh tượng trước mắt dường như rút cạn sinh lực của cô, đầu óc trống rỗng không ngừng vang lên âm thanh "Anh ấy đang làm gì vậy? Anh ấy đang làm gì vậy?". Không thể nào người đàn ông kia không thể là chồng cô, chông cô giờ này đang ở nhà chờ cô về ăn bữa tối kỉ niệm lãng mạn. Không cô phải gọi điện cho chồng cô, chồng cô đang ở nhà mà. Như bám víu vào hi vọng đó cô rút điện thoại ra gọi cho Lý Hạo. Chuông điện thoại đầu kia vang lên, tiếng chuông vang vẳng khắp hành lang im lặng, tiếng chuông như tiếng sét đánh thẳng vào trái tim yếu ớt của cô.

    Bên kia người đàn ông nghe thấy tiếng chuông tạm đình chỉ động tác, ghé đầu vào vai cô gái kia nghe điện thoại,

    - Sao vậy? An Yên.

    Cố kìm nén sự run rẩy cô hỏi.

    - Hạo, anh đang bận sao có thể về ăn tối với em không, hôm nay là kỉ niệm ba năm kết hôn của chúng ta.

    - Thật xin lỗi anh quên mất, tối nay có buổi tiệc xã giao rất quan trọng anh không thể vắng mặt, hôm khác anh bù cho em được không?

    - Không sao, không sao, anh cứ yên tâm xử lý công việc đi chỉ là bữa cơm kỉ niệm đơn giản thôi cân cần đền bù đâu vợ chồng cả rồi.

    - Em thật tốt, anh đúng thật tích đức ba đời mới cưới được người vợ như em.

    - Anh chỉ giỏi ngọt miệng thôi, thôi em đi ăn cơm đây nhớ đừng uống nhiều rượu quá ảnh hưởng dạ dày.

    - Tuân lệnh bà xã!

    Vừa cúp máy Lý Hạo đã ôm cô nàng xinh đẹp kia vào phòng để lại ở góc khuất cầu thang cô gái đáng thương ôm ngực khóc lớn. Trong đầu cô vang lên cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa họ.

    - Anh yêu cô ấy không?

    - Yêu sao? Em nghĩ loại người như anh có thể? Chỉ là cô ấy thích hợp lấy làm vợ, có thể đem lợi ích đến cho anh.

    - Còn em thì sao?

    - Em là tiểu yêu tinh của anh, anh sẽ yêu em ngay lúc này đây..
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng mười một 2020
  4. ThuyDoan06109

    Bài viết:
    13
    Chương 3: Từ bỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi thứ dường như qua sức với cô, trái tim như tự phong bế không muốn nhìn thẳng vào vết rách đang ngày càng sâu hơn đó, cô lê bước chân rã rời đến trước cửa phòng 1003. Phòng 1003 và 1004 đối diện nhau, sau lưng cô vẫn văng vẳng lại âm thanh mờ ám cửa phòng khó mà che đậy hết được.

    Cốc cốc cốc.

    Két.

    - Yên, cậu cuối cùng cũng đến.

    Mộc Miên đứng cạnh cánh cửa, gương mặt mệt mỏi tiều tụy. Cô thật không thể tin được chuyện này có thể xảy ra với mình, dù cho có mạnh mẽ phóng khoáng đến đâu cô cũng là một người phụ nữ truyền thống, vẫn không thể chấp nhận điều này xảy ra.

    Quá hoang mang với điều đó cô chỉ có thể nhờ đến người bạn thân duy nhất của mình, nhưng không ngờ được vừa mở cửa ra đập vào mắt cô lại là gương mặt đẫm nước mắt đau thương của An Yên, cô hoảng loạn,

    - Yên, cậu sao vậy, xảy ra chuyện gì?

    - Mộc Miên.. Tạị sao? Tại sao tim mình lại đau như vậy? Khó chịu quá..

    Cô ôm ngực khó chịu.

    - Đã xảy ra chuyện gì thế? , vùa nãy gọi điện không phải vẫn rất ổn sao?

    Chẳng qua chỉ là thích thôi, đâu đến nỗi cô phải khổ sở như vậy, bọn họ không phải kết hôn dựa trên lợi ích sao? Trên hợp đồng cũng đâu quy định anh phải tuyệt đối trung thành yêu cô, cô có quyền gì yêu cầu anh phải làm thế..

    - Đi uống với mình vài ly đi.

    - Được, tâm trạng mình cũng không tốt, hôm nay không say không về.

    * * *

    Quán bar về đêm sập sình những thứ âm nhạc hỗn độn, con người như rũ bỏ lớp áo ngụy trang chỉnh tề giả tạo, cùng lắc lư hòa mình vào âm nhạc..

    Trên quày bar, có hai cô gái xinh đẹp đang không ngừng uống hết từ ly này đến ly khác, đã có rất nhiều gã ngo ngoe đến gần nhưng lại không dám bước đến, chính bởi có tấm gương của 1 gã cợt nhả trêu đùa họ đã bị cô gái có mái tóc dài mền mại đang nghe người đối diện khóc lóc kể lể kia quật ngã tơi bời mà dường như nhân viên quán bar cũng làm ngơ không quản họ..

    - Miên, tại sao mình lại cảm thấy vô cùng khó chịu đau đớn khi nhìn thấy anh ta cùng người phụ nữ khác, chẳng qua chỉ là hôn nhân thương mại thôi.

    - Cậu thực sự không biết hay vờ như không biết vậy?

    - Mình không biết, thực sự không biết.. hức.. hức..

    Trái tim đau đớn không ngừng truyền lên trí óc cô hình ảnh thân mật của hai người đó.

    - Mình cũng không thể lý giải được tại sao mình gần đây luôn mong muốn được gặp anh ta, được ở bên anh ta, luôn vui vẻ lạ thưởng với những câu nói quan tâm vu vơ của anh ta, luôn muốn tìm mọi cách để anh ta vui vẻ hạnh phúc khi ở bên mình..

    - Miên đó chỉ là thích đơn giản, chỉ là thưởng thức con người anh ta thôi đúng không?

    Mộc Miên nhìn cô đau lòng, hơi do dự trả lời:

    - Chuyện này..

    Chưa nói hết câu, An Yên đã ngắt lời như không muốn nghe đáp án thực sự từ cô,

    - Chắc chắn là như thế rồi.. Nhưng Miên, anh ta nói rằng mình chỉ có tác dụng đem lại lợi ích cho anh ta, quan tâm anh ta giành cho mình chỉ là giả tạo, tất cả sự hài hòa vui vẻ trước kia đều giả dối, mình không thể chấp nhận được điều đó. Tại sao mình đều thật lòng với anh ta, quan tâm anh ta nhưng kết quả luôn nhận được câu trả lời dỗ dành giả tạo, mình không xứng nhận được hơn thế sao?

    Mộc Miên ôm nhẹ cô vào lòng,

    - Yên cậu xứng đáng nhận được hơn thế, không phải chỉ thưởng thức anh ta sao, một con người dễ thương tốt đẹp như cậu đâu cần đến sự yêu thương thấp kém của anh ta, cậu còn có rất nhiều người quan tâm yêu mến, như mình chẳng hạn,

    - Đúng thế mình không phải có rất nhiều người yêu quý sao, thiếu phần anh ta cũng không chết được.

    Có vẻ câu nói an ủi của Mộc Miên đã giúp An Yên phấn trấn lên nhường nào.

    - Nhưng tại sao trái tim mình vẫn không thể ngừng đau đớn, hình bóng người đó vẫn không thể biến mất được..

    - Tiểu công chúa của mình chỉ đang khó chịu vì phát hiện ra có kẻ không yêu mình thôi kẻ làm trái với lẽ thường thì thường được để ý nhiều hơn mà, không sao đâu đau đớn rồi sẽ qua thôi, không gì có thể tồn tại mãi mãi được.

    "Kể cả tình yêu chân thành đến đâu" câu nói này Mộc Miên chỉ nói ở trong lòng, cả hai cô đều biết rõ tất cả điều trên là yêu, yêu thật lòng chân thành, nhưng An Yên không thể chấp nhận tình yêu đầu đời của cô ấy lại thê thảm như vậy, không chấp nhận là kẻ thua cuộc..

    Không muốn nghĩ về anh ta nữa.

    - Xin lỗi Mộc Miên từ nãy giờ để cậu phải an ủi mình mà không quan tâm đến cậu, tối nay cậu xảy ra chuyện gì vậy, có sao không?

    - Với mình mà cậu còn khách sáo như vậy, cũng không có gì đâu chỉ là tình một đêm thôi.

    - Lại còn không có gì, sao lại để như thế, cậu uống rượu à?

    An Yên quát lớn. Mộc Miên vội bịt mồm An Yên lại,

    - Suỵt suỵt, cậu nhỏ tiếng thôi. Thật ra hôm ấy mình có uống 1 chút rượu, chỉ một chút thôi.

    - Một chút mà để người ta ăn sạch cũng không biết, tên đó là ai để mình đi xử hắn, tên háo sắc chết tiệt.

    Mộc Miên rụt cổ lại nhỏ nhẹ đáp:

    - Mình.. Mình.. Mình cũng không biết là ai.

    - Cậu.. cậu.. đúng là tức chết tớ. Một đời anh minh hủy hoại trong một phút sai lầm.

    * * *

    Hai cô gái dặt dẹo dìu nhau về. Sau cuộc nói chuyện đó dường như có cái gì đó thay đổi trong con người An Yên..
     
    Phan Kim Tiênchiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 25 Tháng mười một 2020
  5. ThuyDoan06109

    Bài viết:
    13
    Chương 4: Cuộc sống giả dối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau.

    An Yên tỉnh giấc, với điện thoại trên đầu giường, mới 5 giờ sáng, trước giờ đồng hồ sinh học của cô vô cùng chuẩn, cô quay sang nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình. Cánh tay anh ta vẫn còn khoác qua eo cô, gương mặt kề sát khẽ thở nhẹ phả vào gáy. Cô đưa tay chạm vào rèm mi đang khép lại, trượt dần qua cánh mũi thẳng đến đôi môi mỏng khẽ mím lại. Ông trời thật thiên vị cho người đàn ông này. Từ dung mạo xuất chúng đến năng lực khiến người ta líu lưỡi, từ khi hai người kết hôn công ty Lợi Á chính thức được giao cho anh, tuy tuổi đời còn trẻ mới ra trường nhưng từ lâu anh đã được tiếp xúc với công việc của công ty, khả năng chèo chống đưa công ty đi lên khiến mấy lão hồ ly trong công ty cũng phải ngậm ngùi chấp nhận..

    - Đẹp trai không?

    Bỗng đôi môi gợi cảm đó nhẹ thốt lên tiếng.

    Không cảm thấy xấu hổ vì hành động lén lút của mình, cô vẫn giữ nguyện tay để ở môi anh trả lời:

    - Đẹp trai!

    Anh mở đôi mắt phượng, nhìn cô bật cười.

    - Có muốn hôn một cái không?

    Không đợi cô trả lời anh đã đưa mặt đến hôn vào khóe miệng cô.

    - Nụ hôn chào buổi sáng, vợ yêu.

    Cô nở nụ cười tươi như hoa với anh.

    - Chào buổi sáng!

    * * *

    Cô bận rộn trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho hai người, tuy họ có thể thuê giúp việc nhưng cô muốn tự tay thu xếp cuộc sống của hai người nên mọi thứ trong nhà đều tự tay có sắp xếp, cơm cũng tự mình nấu nướng, tuy kết hôn sớm nhưng cô đã có khí chất nữ công gia chánh rồi, là người vợ vô cùng hoàn hảo. Có lẽ đó cũng một trong những nguyên nhân anh giữ cô lại bên mình, "có tác dụng" đối với anh?

    Mải suy nghĩ cô không để ý đến cánh tay vòng qua eo đang ôm trọn lấy cô.

    - Hôm nay ăn món gì vậy?

    Có giọng nói trầm thấp vang bên tai cô, Lý Hạo thổi nhẹ vào tai cô kéo suy nghĩ cô lại thực tế.

    - Yên tâm đảm bảo ngon tỏa mãi chiếc bụng đói của anh, mau ra ngoài bàn chờ đi ở đây nhiều dầu mỡ lắm.

    - Không sao, được ở bên em tí dầu mỡ này đã là gì.

    Cô giả vở thẹn thùng đuổi anh ra ngoài.

    - Sến súa quá, anh mau ra ngoài cho em.

    Anh bật cười nhìn cô dịu dàng rồi mới nhấc chân bước ra ngoài. Bọn họ ăn xong bữa sáng vui vẻ, cô tiễn anh ra ngoài cửa..

    Mỗi ngày đều như thế, bọn họ rất ăn ý, cuộc sống hạnh phúc khiên cô suýt nhầm tưởng rằng mọi thứ đều là thật, anh vô cùng yêu cô, chiều cô, sủng ái cô. Nhưng hình ảnh thân mật của anh cùng người phụ nữ khác vẫn không thể nào xóa nhòa trong tâm trí An Yên, tất cả chỉ là giả tạo, yêu thương trong mắt anh cũng là giả tạo, anh ta là một tên khốn phản bội gia đình..

    Nhớ lại ngày đó từ quán bar về, dù đã ngà ngà say cô vẫn không thể nào ngủ được sáng sớm thức dậy với đôi mắt thâm cuồng, tinh thần rệu rã, không có tâm trạng làm bữa sáng cô chỉ pha tạm cho mình bát mỳ tôm. Dang ăn dở bát mì thì có tiếng xe đi về, cô không thèm ngẩng đầu tiếp tục ăn, không bao lâu sau có tiếng chân lại gần phía cô,

    - Sao lại ăn thứ đồ ăn không lành mạnh này, rất không tốt cho sức khỏe.

    Cô không buồn ngước nhìn đáp.

    - Không cần anh quan tâm.

    - Sao, giận anh không về ăn tối kỉ niệm với em sao? , anh thật sự xin lỗi nhưng buổi tiệc xã giao đó rất quan trọng với anh, anh không thể không đến được.

    Nói rồi anh sải bước lớn đến chỗ cô đang ngồi, mở vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng, hơi thở phả nhè nhẹ sau gáy cô.

    - Làm sao bây giờ, anh phải làm gì để em bớt giận đây, có thể gợi ý cho anh chút được không?

    Môt giọt nước mắt rơi xuống tay đang cầm đũa của cô, tại sao những quan tâm yê thương của anh lại không phải thật lòng giành cho cô. Cảm xúc ghê tởm dâng lên trong ngực, đôi tay đang ôm cô này ngày hôm qua đã du ngoạn trên thân thể của người phụ nữ khác, cô bỗng bật dậy khiến tay anh trượt ra khỏi người cô, lúc này anh mới nhìn rõ gương mặt tiều tụy, đôi mắt sưng đỏ của cô, anh hốt hoảng.

    - Em sao vậy An Yên? , mặt em..

    Cô lặng cười trong lòng, haha anh đã muốn diễn như vậy tôi sẽ diễn cùng anh, để xem đến cuối cùng ai sẽ là người không chịu nổi.

    Quay sang nhìn thẳng vào mắt anh, cô từ từ nở nụ cười tươi tắn nhất trong đời nhưng vì gương mặt nhợt nhạt nhìn cô hơi có phần quái dị.

    - Không sao hôm qua em thức muộn xem một bộ phim tình cảm vô cùng hay, vì thấy tức giận thay nữ chính mà bật khóc, chắc tại nhập tâm vào nhân vật quá thôi. Đến bây giờ em vẫn còn suy nghĩ về bộ phim đó nên không để ý anh đã về, em không trách anh chuyện tối qua đâu, em có thể thông cảm cho anh.

    Anh thở phào ôm cô vào lòng.

    - Lần sau hạn chế thức khuya xem mấy bộ phim như vậy đi, rất không tốt cho em.

    Cô cười lạnh đáp.

    - Em biết rồi, em biết anh yêu em nhất nên mới quan tâm em.

    Anh bật cười dịu dàng.

    - Đúng thế, anh yêu em nhất nên lần sau nhớ nghe lời anh.

    Cô cười hì hì ôm chặt lại anh.

    "Từ giờ tôi sẽ không bao giờ đặt tình cảm thật lòng vào anh nữa. ANH KHÔNG XỨNG"
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười một 2020
  6. ThuyDoan06109

    Bài viết:
    13
    Chương 5: Người đàn ông thực lòng yêu cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi tiễn Lý Hạo ra cửa cô cũng vào chuẩn bị quần áo ra ngoài. Cô có một tiệm quẩn áo nhỏ chuyên bày bán những mẫu quần áo do chính tay cô thiết kế, tuy không được đào tạo bài bản nhưng những mẫu thiết kế của cô vô cùng độc đáo nên luôn có khách muốn đặt làm ở chỗ cô. Hôm nay cô có một mẫu thiết kế âu phục cho nam đang được hoàn thành. Bộ âu phục này là cô thiết kế riêng cho Đoàn Đông Quân để cảm ơn anh. Từ lúc cửa hàng được mở cả tháng trời không hề có khách đặt hàng, cô vô cùng chán nản, dù không quan trọng tiền lời nhưng cũng không thể không co khách hàng nào như vậy chứ.

    Đang lúc cô buồn chán ngồi trong cửa tiệm thì Đoàn Đông Quân dẫn một người phụ nữ xinh đẹp vào, nhìn cô cười lưu manh.

    - Người đẹp, đóng tiệm rồi hả?

    Cô vẫn uể oải không thèm đứng dậy nghênh đón.

    - Chưa đóng, anh đến đây để chế giễu tôi hả?

    An Yên quen Đoàn Đông Quân từ nhỏ, bọn họ chắc cũng được coi là thanh mai trúc mã, vì nhà ở gần nhau nên hai người vô cùng thân thiết, phải miêu tả rõ hơn thì Đoàn Đông Quân như người anh trai nhỏ luôn theo sau dọn dẹp hậu quả nghịch ngợm cho cô. Họ luôn bị trêu là một cặp nhưng ai ngờ sau khi tốt nghiệp đại học cô lại có một mối tình oanh liệt với Lý Hạo rồi hai người nhanh chóng kết hôn, có không ít người tiếc nuối cho Đoàn Đông Quân..

    - Em đối xử với khách hàng như vậy hả, có muốn làm ăn không đây!

    - Anh thì khách hàng gì chứ, không phải luôn chê thiết kế của em sao?

    Đoàn Đông Quân nhún nhún vai.

    - Không chào đón vậy à, vậy thôi anh đi đây. Hân Hân chúng ta đi thôi, cô ấy không muốn thiết kế cho em, chúng ta đổi cửa hàng khác thôi.

    Nghe Đoàn Đông Quân nói vậy cô chắc chắn anh đến thực sự muốn đặt thiết kế, cô mắt sáng rực niềm nở nói.

    - Xin chào vị tiểu thư này cô thật xinh đẹp, cô muốn thiết kế đồ sao, muốn mẫu thiết kế như thế nào tôi sẽ phục vụ tốt hết sức có thể, cô có muốn tham khảo những mẫu thiết kế sẵn của tôi không?

    Cô gái xinh đẹp nở nụ cười quyến rũ.

    - Cô quá lời rồi, tôi muốn mẫu thiết kế trang phục cho buổi họp báo phim, kiểu trang phục nhìn thanh nhã chút mà không mất đi sự thỏa mái nhẹ nhàng.

    - Vậy là tiểu thư đây tìm đúng người rồi, ở đây tôi có một số mẫu tương đối được mà phù hợp với yêu cầu của cô, cô có muốn xem một chút không?

    - Được.

    - Tôi nhìn tiểu thư đây vô cùng quen mắt, cô có phải là diễn viên nữ nổi tiếng gần đây Kiều Hân Hân không?

    - Đúng là tôi.

    - Thảo nào, nhìn cô xinh đẹp hơn trên tivi nhiều khiến tôi nhất thời không nhận ra.

    - Haha cô quá khen rồi, thực ra tôi cũng bình thường thôi.

    - Không không, cô không hề bình thường chút nào, khí chất xuất chúng của cô rất phù hợp với bộ trang phục xinh đẹp này, cô xem thử, còn bộ này nữa,

    * * *

    Họ thảo luận một lúc lâu đã chọn ra được ba bộ trang phục ưng ý.

    - Tiểu thư tôi sẽ hoàn thành bộ trang phục sớm nhất có thể, cô yên tâm chúng sẽ có mặt vô cùng xinh đẹp trên người cô vào buổi họp báo.

    Kiều Hân Hân hài lòng cười đáp lời.

    - Cô thật biêt ăn nói, tôi chờ trang phục của cô.

    Đang trò chuyện vui vẻ bỗng có một giọng nói chen ngang.

    - Hai người thật coi anh là không khí à, tủi thân quá đi!

    Đoàn Đông Quân với khuôn mặt đáng thương chen ngang vào.

    - Anh mau tránh ra, để em nói chuyện với khách hàng của mình.

    - Ơ cái con bé này, thật đúng là không coi anh ra gì mà.

    Anh mỉm cười gõ nhẹ vào trán cô. Vô cùng phối hợp cô ôm đầu phụng phịu.

    - Đau quá, anh co biết thương hương tiếc ngọc không vậy, đây là gương mặt kiếm cơm của em đó!

    - Em mà kiếm cơm được với gương mặt này thì anh đã giàu to rồi..

    Nhìn bọn họ trò chuyện thân mật, Kiều Hân Hân thật hâm mộ, cô cũng muốn có một người yêu thương mình như vậy, cô với Đoàn Đông Quân tuy là quan hệ yêu đương nhưng thực chất cô chỉ là đang mượn thân phận của anh để cọ nhiệt, hai người không hề có tình cảm thật lòng. Cô nhìn thấy được thân tình trong mắt Đoàn Đông Quân..

    Kể từ lần đó cứ thỉnh thoảng Đoàn Đông Quân lại giới thiệu người đến cửa hàng của cô đặt may, người mà anh giới thiệu tất nhiên không hề đơn giản, cửa tiệm của cô cũng ngày càng nổi tiếng đặc biệt bộ đồ trong buổi họp báo của Kiều Hân Hân vô cùng thành công, rất nhiều fan hâm mộ tìm đến, cửa hàng cô cũng có thương hiệu của riêng mình, tất cả là nhờ Đoàn Đông Quân. Anh luôn luôn ở bên cô, ủng hộ cô vô điều kiện, cô vô cùng cảm kích anh. Đến ngay cả người đàn ông bên gối của cô cũng không hề biết đến công việc hiện tại của cô, vậy mà luôn miệng nói yêu cô, quan tâm cô, thật đáng châm chọc. Có lẽ Đoàn Đông Quân cùng Mộc Miên là hai người bạn quan trọng thân thiết nhất của cô ngoài cha mẹ, Quan trọng hơn cả người chồng thân yêu Lý Hạo của cô.
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng mười một 2020
  7. ThuyDoan06109

    Bài viết:
    13
    Chương 6: Tình nhân của anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay có khá nhiều khách đến đặt hàng ở tiệm cô, bận rộn cả buổi cũng thấy hơi đói, nhìn đồng hồ đã mười hai giờ trưa cũng nên đi kiếm gì vào bụng thôi, nghĩ là làm, cô liền đứng dậy kiếm túi xách và áo khoác ra khỏi tiệm. Hôm nay cô có chút thèm canh cá ở nhà hàng T, An Nhiên liền lái xe đến để thỏa mãi cái bụng mình. Vì là khách quen ở nhà hàng, cô nhanh chóng được sắp xếp đến chiếc bàn trong góc, cô thích những chỗ yên tĩnh nhưng lại không quá kín đáo.

    Món ăn nhanh chóng được đưa lên, niềm đam mê với đồ của cô luôn không hề giảm, mặc dù tài nấu nướng của cô không tệ nhưng vẫn không sao nấu ra được mùi vị mong muốn. An Yên thảo mãn thưởng thức mỹ vị trần gian của mình. Sau khi ăn xong, cô vui vẻ vươn tay rút giấy ăn, bỗng có bóng dáng quen thuộc lướt qua trước mặt cô. Cô nghi hoặc quan sát kỹ, không phải đó là người chồng yêu quý của cô sao, bên anh ta lại có một người đẹp lạ mặt khác, bọn họ ngồi cạnh nhau ở chiếc bàn góc đối diện cách cô không xa lắm. Có vẻ anh ta không nhận ra sự có mặt của cô, Lý Hạo đang vô cùng dịu dàng vén sợi tóc vương trên má cô gái kia.

    Chậc chậc, thật đẹp đôi!

    Nếu anh ta không phải chồng cô thì cô thật ngưỡng mộ tình cảm thắm thiết của họ. Thật đáng tiếc cho cô gái đó phải đi làm tình nhân của người khác. Nhìn cô gái kia có vẻ rất hiền lành ngoan ngoãn, vậy mà lại, thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Ơ lạ thật, cô gái này không giống cô gái đi cùng anh đến khách sạn lúc trước bị phóng viên chụp lén được. Không ngờ mới vài ngày đã đổi tình nhân, tốc độ này thật khiến người ta líu lưỡi.

    Cô chống cằm nhìn bọn họ thân mật ăn uống, đúng thật là tăng gia vị cho cuộc sống nhạt nhẽo này mà. Khi đôi tình nhân phía trước ăn xong chuẩn bị đứng dậy ra về, cô cũng thu xếp gọi phục vụ tính tiền.

    Cô cũng không ngờ được mình lại rảnh rỗi đến nỗi ngồi cả tiếng đồng hồ để nhìn chim chuột của chồng với tình nhân. Đúng là dạo này buồn chán quá rồi, cô nên mau chóng trở về tiệm hoàn thành nốt mấy bản thiết kế thôi.

    Lý Hạo sau khi tính tiền xong, vừa đưa mắt ra cửa liền bắt gặp bóng dáng quen thuộc bước ra khỏi cửa, anh sửng sốt, An Yên? Nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, chắc không phải cô ấy đâu, giờ này An Yên chắc chắn đang ở nhà, tuy vẫn còn rất trẻ tuổi nhưng cô đã có phong thái của một người vợ nội trợ đảm đang luôn dọn dẹp nấu cơm chờ đợi chồng về, cô sẽ không đến nơi này đâu, nếu đến thì sẽ đem theo Mộc Miên hoặc một vài người bạn..

    An Yên trên đường về tiệm không tự chủ nghĩ về Lý Hạo, dù gì cô cũng từng "thích" anh ta như vậy, nhớ lại ngày trước khi vừa mới phát hiện ra anh ta có tình nhân, dù đã tự an ủi trong lòng nhiều lần, cô vẫn không tự chủ mà chú ý đến, không tự chủ mà đau đớn. Mà càng để ý lại càng tìm ra nhiều dấu vết, ví dụ như vết son mờ nhạt trên cổ áo, ví dụ sợi tóc dài vướng trên cúc áo ngực.. Thời gian đó đối với cô như địa ngục trần gian, dù rất đau đớn oán hận nhưng vẫn phải tươi cười niềm nở với anh, vẫn phải cố tỏ ra yêu thương quan tâm anh. Có nhiều lúc cô tự hỏi tất cả những điều cô làm là vì cái gì, tại sao? Nhưng cô vẫn luôn hiểu rõ ly hôn là không thể, công ty của hai gia đình giờ đã gắn kết vô cùng chặt chẽ không thể tách rời, việc ly hôn sẽ bị cả hai gia đình phản đối kịch liệt, nếu lúc này cô xé mặt với Lý Hạo cuộc sống sau này sẽ rất mệt mỏi và áp lực, cô không muốn sống như thế. Nhưng đây cũng không phải cuộc sống cô muốn..

    Người ta nói dù tình cảm có sâu đậm đến đâu cũng sẽ không chịu đựng sức ép của thời gian, quả đúng là như thế, dần dần cô cũng đã dần chấp nhận với việc ngoại tình của Lý Hạo, cảm xúc cũng đã chai lỳ, cõ lẽ tình cảm của cô dành cho Lý Hạo cũng bị thời gian vùi lấp..

    Sau khi đã đỗ xe cô từ từ đi bộ đến tiệm, thế nhưng vẫn chưa thoát khỏi dòng suy ghĩ đang chạy trong đầu, cô đâm sầm vào một bờ ngực ấm áp cứng rắn, ngước đầu lên cô bắt gặp một gương mặt ngược sáng chói mắt nhưng lại không thể che lấp được nụ cười ấm áp. Tim cô không tự chủ đập lệch một nhịp,

    - Nghĩ gì mà nhập tâm vậy?

    Người đó cúi đầu nhìn cô cười nhẹ, cố thể là do bất ngờ, cũng có thể do nụ cười của anh quá đẹp hay do hai người quá sát gần nhau, cô thật sự rung động trước khoảnh khắc này.
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng mười một 2020
  8. ThuyDoan06109

    Bài viết:
    13
    Chương 7: Tim loạn nhịp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Hello.. Hello..

    Đoàn Đông Quân thu lại nụ cười, huơ huơ tay trước mặt cô. Anh với gương mặt khó hiểu nhìn cô hỏi:

    - Hôm nay em làm sao thế, cứ ngơ ngẩn thất thần vậy, có phải quá chú tâm vào công việc nên quên tự chăm sóc cho bản thân rồi không?

    Vừa dứt lời anh đã nhẹ nhàng đưa trán chạm khẽ lên trán cô, cả hai đều vô cùng gần gũi, cô chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là sẽ chạm môi vào anh, thật dễ khiến người ta hiểu lầm.

    Như người mộng du bị đánh thức thức đột ngột, An Yên hoảng hốt đẩy anh ra xa, lời nói cũng lắp bắp:

    - Anh.. Sao anh lại ở đây?

    - May mà không bị sốt.

    Nói rồi anh lại trở về gương mặt cà lơ trước đây.

    - Anh tất nhiên đến thăm em rồi, sợ em làm ăn không được lại sinh bệnh lo âu mà không có người an ủi, sao cảm động không? Anh cũng thấy cảm động thay em đấy.

    Giọng điệu quen thuộc kéo An Yên về với thực tế, làm sao cô lại có cảm xúc hoang đường này với Đoàn Đông Quân chứ, thật hết nói nổi, chắc đúng là do dạo gần đây mệt mỏi quá vì mấy bản thiết kế rồi.

    - Anh hãy cứ chờ đến kiếp sau đi, em buôn bán tốt lắm, không cần anh an ủi đâu, nếu không có chuyện gì thì anh đi nhanh đi, đừng ở đây cản trở em làm việc.

    Vừa dứt lời cô liền bước qua người anh đến cửa tiệm ngay trước mặt.

    - Em nỡ lòng đuổi anh đi vậy sao, dù gì anh cũng bỏ hết công việc trong một công ty lớn như vậy để đến thăm em, em ít nhất cũng phải mời anh tách cafe chứ.

    Anh lẽo đẽo theo sau cô giọng điệu đáng thương.

    Cô liền khinh bỉ đáp trả.

    - Anh vất vả quá ta, không phải đến đây uống trực cafe của em à.

    - Bị em đoán đúng rồi, anh vẫn nhớ vị cafe đặc biệt của em pha, dù đã đi mấy quán cafe nổi tiếng có cùng nguyên liệu pha đó cũng không thể tìm được mùi vị đặc biệt này.

    Cô bật cười.

    - Anh quá khen rồi, nhưng cafe em pha là có bí quyết đấy, không phải ai cũng biết đâu, anh phải may mắn lắm mới được thưởng thức nhé.

    - Em đừng được khen một chút mà phổng mũi, nhìn dáng vẻ đắc ý của em thật đáng ghét.

    Họ vui vẻ nói chuyện, hình ảnh hai người đứng cạnh nhau thật hài hòa biết bao, nhưng tiếc rằng họ không thuộc về nhau..

    - Đông Quân em có thiết kế một bộ âu phục cho anh, tuy nhìn thoáng qua nó không khác mấy bộ bình thường anh mặc lắm, nhưng anh nhìn kĩ lại những chiế cúc áo này đi, em đã tỉ mỉ làm đấy, rất tốn công nhá.

    - Thật bất ngờ đấy, hóa ra em cũng quan tâm đến anh, vậy mà trước giờ anh cứ tưởng em đã vất anh vào xó xỉnh nào rồi chứ.

    Anh vui vẻ nhận lấy bộ âu phục. - Ừm cũng khác được đấy.

    Cô quay đến lườm anh.

    - Em tốn bao công sức như vậy mà chỉ có được thôi à?

    Anh liền nở nụ cười lấy lòng.

    - Đẹp! Đẹp lắm! Anh chưa từng thấy bộ âu phục nào đẹp như vậy, nhìn những chiếc cúc này xem, thật tinh xảo làm sao, đúng là người làm ra chúng thật kiệt xuất.

    Cô bật cười tươi rói. Đúng thật anh là người bạn duy nhất khiến cô có cảm giác thỏa mái tự tại, không phải suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ là chính mình khi ở bên cạnh. Cô thật may mắn làm sao khi được gặp gỡ anh và quen biết anh.

    Ở một nơi khác trong công ty Lợi Á, từ lúc nhìn thấy hình bóng giống cô ở nhà hàng, cả buổi chiều trong đầu Lý Hạo luôn không ngừng nghĩ đến An Yên. Không hiểu tại sao trong lòng anh vẫn luôn bồn chồn, lo lắng lạ thường, luôn muốn nhanh chóng về nhà để gặp cô, dường như chỉ khi nhìn thấy cô anh mới có thể yên tâm.. Do không muốn kéo dài sự chậm trễ công việc này thêm, sau khi đến giờ anh cho nhân viên nghỉ tăng ca nhanh chóng trở về nhà.

    Vừa đỗ xe vào gara, anh đã vội vàng vào cửa nhà, không thấy cô ra cửa đón, chắc giờ này An Yên đang nấu ăn trong bếp. Đi xuyên qua phòng khách vừa đến cửa bếp anh đã thấy thấp thoáng bóng dáng quen thuộc đang bận rộn, nhìn cô lúc này bỗng anh cảm thấy thật bình yên, nếu cứ thế này đến hết cuộc đời cũng không tệ, anh vô cùng hưởng thụ cảm giác này.

    Cô đang bận rộn nấu ăn, nghe thấy tiếng động ngoài cửa bếp bèn quay đầu lại. Vừa thấy anh nụ cười tươi rói dần xuất hiện trên gương mặt.

    - Anh đã về rồi à, hiếm khi anh về sớm vậy, hôm nay không phải tăng ca sao?

    Anh nở nụ cười dịu dàng, sải bước chân đến, nhẹ ôm cô vào lòng rồi hôn lên bờ môi ngọt ngào đó.

    - Anh nhớ em nên muốn về sớm một chút.

    Cô nhẹ nhành đẩy anh ra.

    - Em rất vui đấy. Anh mau lên lầu tắm rửa rồi chuẩn bị ăn cơm tối đi, em xong ngay đây.

    - Ừm.

    Vừa bước lên lầu trong lòng anh cũng dâng lên cảm giác ngọt ngào, thật tốt cô vẫn ở đây, vẫn như vậy, vẫn là người vợ đảm đang của anh.

    Nhưng Lý Hạo đâu ngờ được người vợ mà anh nói thật ra tất cả chỉ là giả dối, cô đã thay đổi từ rất lâu trước đây rồi
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng mười một 2020
  9. ThuyDoan06109

    Bài viết:
    13
    Chương 8: Tình cảm dần sinh sôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm bầu trời như sà thấp xuống một màu trắng đục với màn sương mỏng manh như khói vẫn còn bao phủ trên mặt đất, từ đằng đông, anh ánh sắc hồng phơn phớt. Mặt trời ló ra khỏi đám mây, hé mắt từ từ nhô lên cao như quả bóng màu cam sẫm chiếu những tia nắng dịu dàng đánh thức muôn loài. Ánh nắng tuy còn yếu ớt những cũng đủ để xóa đi bóng đêm, làm tan nhanh màn sương buổi sớm.

    Hôm nay tâm trạng của An Yên vô cùng tốt, có lẽ do thời tiết hôm nay khá đẹp, cô không lái xe đến tiệm mà quyết định đi bộ, dù sao từ nhà đến tiệm cũng không xa lắm. Vừa đi cô vừa tận hưởng bầu không khí trong lành cùng giai điệu yêu thích phát ra từ tai nghe. Có lẽ quá nhập tâm vào bài hát cô không nhận ra có chiếc ô tô mất tay lái đang lao về phía cô.

    Ầm.

    Tiếng động vô cùng mạnh khiến mọi người đang đi trên đường dừng lại quan sát. Họ thấy một cô gái mỏng manh bị chiếc ô tô hất văng ra xa khoảng 1m, thân hình nhỏ bé như diều đứt dây khiến nhiều người không khỏi xót xa thay. Rất nhanh có rất nhiều người vậy quanh An Yên. Có một người tốt bụng mau chóng gọi xe cứu thương và cảnh sát đến.

    An Yên ý thức mơ hồ nhìn mọi thứ xung quanh, sao lại đen đủi thế chứ.

    Sau đó cô chìm vào hôn mê.

    Khẽ nhăn mày, cô thấy âm ẩm đau ở cánh tay trái, thử cử động nhưng đau đớn lại truyền đến rõ ràng hơn, từ từ mở đôi mắt khó nhọc. Đạp vào mắt cô là gương mặt ấm áp của Đoàn Đông Quân, anh hơi nhíu mày nhìn cô, vừa thấy cô tỉnh giấc liền vội vàng đến gần lo lắng hỏi cô.

    Em sao rồi, có thấy khó chịu ở đâu không, tay có đau lắm không?

    Cô hơi bất ngờ, chưa bao giờ cô thấy gương mặt lo lắng hoảng hốt đó của anh, anh luôn có bộ dạng lưu manh vô lại, thỉnh thoảng lại có chút dịu dàng quan tâm.. Đây là lần đầu gặp, nhưng cũng có chút đẹp trai thu hút đấy, thật muốn xoa nhẹ vào mi tâm nhăn nhó đó, cô không tự chủ muốn đưa tay lên, nhưng..

    Á!

    - Em đừng lộn xộn, tay vừa mới bó bột xong không nên cử động mạnh.

    Lúc này cô mới chú ý tới cánh tay bị bó như cái khoanh giò của mình, sao.. sao tay cô lại ra nông nỗi này? Ôi cánh tay xinh đẹp của cô, huhu..

    Nhìn thấy gương mặt mếu máo khóc không ra tiếng của cô, Đoàn Đông Quân đau lòng nói.

    - Không sao đâu, em còn trẻ tầm 1 tháng sau sẽ lành lại thôi, tên lái xe đâm phải em uống rượu lái xe đã bị công an bắt lại rồi, anh nhất định không tha cho hắn đâu.

    - Đông Quân anh nhất định phải khiến hắn thê thảm một chút, dám hại em thành ra thế này, em cũng đâu cướp miếng ăn của hắn đâu.. huhu cánh tay xinh đẹp của em, giờ bị bó như cái giò heo rồi, xấu chết đi được!

    Đoàn Đông Quân yêu chiều xoa tóc cô.

    - Được được anh sẽ khiến hắn phải trả giá cho hành vi đáng chết của mình.

    - Huhu em đã thảm thế này rồi anh còn xoa xù tóc em nữa, chê em chưa đủ xấu sao?

    Câu nói của cô làm anh bật cười.

    - Không đâu, em thế nào cũng đẹp nhất trong mắt anh.

    Cô dùng cánh tay không bị gãy hất ma chưởng trên đầu mình ra khó chịu nói.

    - Đáng ghét, không cần anh an ủi kiểu đó. Nhưng sao anh biết mà chạy đến đây vậy?

    Anh muốn gọi mời em bữa cơm để cảm ơn bộ âu phục em làm riêng cho anh, ai ngờ người nhận điện thoại lại là một vị y tá, cô ấy hỏi anh là gì của em rồi nói cho anh biết em bị tai nạn. Vừa nghe thấy em gặp chuyện anh đã vô cùng hốt hoảng nhanh chóng lái xe đến, may mà chỉ bị gãy mỗi cánh tay thôi, nếu em mà xảy ra chuyện gì thì anh..

    Không nghe được câu nói tiếp theo nhưng cô cũng biết anh lo lắng cho cô thế nào, lòng cô liền dâng lên cảm giác ấm áp khôn cùng.

    - Anh đừng nói cho bố mẹ em biết nhé, em không muốn họ lo lắng cho em, vả lại thời kì này họ cũng đang vô cùng bận rộn.

    - Được anh sẽ không nói với cô chú, nhưng một mình em làm sao chăm sóc tốt cho mình được.

    Cô mỉm cười lém lỉnh.

    - Không phải còn có anh và Mộc Miên sao, thời gian tới anh nhất định phải chăm em cho thật tốt đấy.

    Anh mỉm cuòi ấm áp nhìn cô.

    - Cái con bé này, biết tận dụng tài nguyên đấy.

    - Tất nhiên rồi, hì hì..

    Trong lúc Đoàn Đông Quân ra ngoài mua đồ ăn, cô bèn gọi cho Lý Hạo. Sau một hồi chuông chờ dài đằng đẵng tưởng chừng như không có người bắt máy, rốt cuộc cô cũng có thể kết nối với điện thoại của anh. Một giọng trầm thấp từ tính vang lên.

    - Alo có chuyện gì vậy An Yên? , anh đang rất bận.

    - Xin lỗi đã quấy rầy công việc của anh, anh vẫn đang ở công ty sao, có thể đến chỗ em một chút không, em bị..

    Dù gì cô bị tai nạn thế này, một người chồng như anh cũng nên biết mà đến chăm sóc chứ, nhưng cô chưa kịp nói cho anh biết đã bị anh ngắt lời với giọng điệu hơi khó chịu,

    - Anh đang có cuộc họp gấp bên Mỹ, vừa mới xuống máy bay, do gấp gáp chưa kịp thông báo với em, có lẽ anh sẽ ở bên này tầm 1 tháng rưỡi, có chuyện gì quan trọng sao, em bị làm sao?

    Cô cứng họng, thật là.. thở dài đáp.

    - Không có gì quan trọng đâu, em không sao cả, anh cứ tiếp tục làm việc đi đừng quan tâm tới em.

    - Ừm.

    Sau tiếng đáp ngắn ngủi anh bèn lập tức cúp máy. Nhìn điện thoại một lúc, cô thở dài, dù gì có nói cho anh biết thì cũng làm gì được, anh đi 1 tháng rưỡi cơ mà, thôi, đáng ra cô không nên mong chờ gì ở anh..
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng mười một 2020
  10. ThuyDoan06109

    Bài viết:
    13
    Chương 9: Tình cảm dần sinh sôi 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong suốt thời gian hồi phục tay của cô, Đoàn Đông Quân không ngờ vì một câu nói đùa thật sự vô cùng hết lòng chăm sóc cô, ngày nào cũng vô cùng đều đặn đến báo danh, dù cho có bận rộn đến đâu chăng nữa. Sáng sớm hôm nay cũng vậy, từ 6 giờ sáng anh đã có mặt ở cửa phòng bệnh để mang bữa sáng đến cho cô. Lúc này An Yên vẫn chưa tỉnh ngủ lắm, cuộc sống buồn chán không có việc gì làm khiến cô dần trở thành con sâu lười, luôn nằm ỳ trên giường không muốn cử động. Tuy được về nhà dưỡng bệnh từ lâu nhưng cô không muốn trở về căn nhà lạnh lẽo đó, vả lại cô ở đây mọi thứ vô cùng đầy đủ gọn gàng như một phòng khách sạn riêng, vẫn vô cùng thỏa mái nên cô quyết định ở luôn đây đến khi nào lành hẳn tay. Với cả ở đây Mộc Miên và Đoàn Đông Quân co thể dễ dàng chăm sóc cô hơn mà không phải chịu sự dị nghị của hàng xóm xung quanh nhà cô, tuy cô khong giao lưu nhiều với hàng xóm nhưng mấy quý phu nhân rỗi hơi không có việc gì làm hay soi mói kiếm chuyện để buôn lắm.

    Đoàn Đông Quân đến gần giường bệnh giơ túi thức ăn nóng hổi lên giục cô.

    - Mau dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng đi, tối qua em đã đi ngủ rất sớm rồi mà giờ vẫn còn buồn ngủ sao?

    Cô ngồi dậy ngáp một cái rõ dài.

    - Em lúc nào cũng buồn ngủ hết, chỉ muốn nằm trên giường có cơm bưng nước rót đến, không cần cử động ngay cả một ngón tay.

    Anh khẽ lườm cô.

    - Lười còn có thể đạt đến trình độ này sao, thật hết cách với em.

    Cô mỉm cười lè lưỡi trêu anh rồi nhanh chóng quay đầu vào nhà tắm, sau lưng cô không hề nhìn thấy được nụ cười cưng chiều sủng nịnh của anh.

    May sao cô chỉ bị gãy tay trái, nếu cánh tay bị gãy lúc này là tay phải thì đam mê thiết kế yêu thích của cô không biết sẽ bị chịu ảnh hưởng như thế nào nữa, cô không muốn tưởng tượng đến hậu quả đấy.

    Sau khi đã vệ sinh cá nhân cô chạy đến bên cạnh bàn nơi Đoàn Đông Quân đang đứng, anh đang tỉ mỉ chia đồ ăn ra bát. Mấy tuần này cô cảm thấy vô cùng thỏa mái hạnh phúc, hơn cả mấy năm hôn nhân của mình, được tự do thể hiện cảm xúc chân thật lại được cưng chiều hết mực, rất có cảm giác được yêu thật lòng.

    - Em mau ăn cho nóng, cánh tay của em cũng sắp lanh hẳn rồi, tí nữa anh sẽ gọi bác sĩ đến xem lại cho em, cũng nên về nhà rồi, ở mãi trong này cũng không thể được.

    - Vâng em biết rồi, chỉ có anh tốt nhất với em!

    Cô biết dạo gần đây chính mình đã dần nảy sinh một thứ tình cảm khác biệt đối với anh, thứ tình cảm này đang dần dần âm ỉ trong trái tim cô. Cô nhận ra nó, nó đã từng xuất hiện 3 năm trước. Tất cả là do những quan tâm lo lắng cùng yêu thương chiều chuộng của anh dành cho cô, biết là không được nhưng cô vẫn không tự chủ được mà bị cuốn vào trong đó. Hiện tại cô cũng không xác định tình cảm của cô dành cho anh đã đến mức nào rồi, nhưng dù ở mức nào cô vẫn phải kiềm nén xuống, bởi vì cô hiểu được bọn họ sẽ không thể nào. Chưa nói đến việc anh có tình cảm với cô hay không, chỉ nói về cuộc hôn nhân không thể bỏ được của cô thôi đã đủ hiểu, còn nếu anh không có tình cảm với cô thì càng tốt, tình cảm đơn phương của cô sẽ mãi mãi được chôn kĩ vào đáy lòng không bao giờ nói ra.

    Về phía Đoàn Đông Quân trong lòng anh hơi có sự mất mát không nỡ, anh biết cuộc hôn nhân của cô không như bề ngoài vẫn thể hiện, dù gì anh cũng quen cô mười mấy năm, cô có vui hay không anh nhìn ra được, cô không hề hạnh phúc. Nhưng dù cho thế anh cũng không thể làm được gì cho cô, anh chẳng là gì của cô cả. Dù không hạnh phúc thì sao, họ đã kết hôn, anh chỉ là người ngoài, anh không có quyền xen vào. Mấy tuần qua mỗi ngày được gặp cô, chăm sóc cho cô khiến anh vô cùng vui, nhưng cũng chỉ có như vậy, rồi mọi thứ sẽ lại trở về như cũ, bọn họ sẽ chỉ là bạn bè thông thường thỉnh thoảng mới rủ nhau đi ăn một bữa. Tại sao? Tại sao Lý Hạo đã có thể lấy một người vợ tốt như cô lại không biết trân trọng, cô bị thương như vậy cũng không thấy anh ta một lần đến chăm sóc, thậm chí là một cuộc điện thoại hỏi thăm, công việc quan trọng hơn vợ sao? Dù có oán hận thì anh cũng chỉ ngậm ngùi trong lòng, trước giờ anh luôn chán ghét những kẻ đi phá hoại gia đình người khác, dù cho có nguyên nhân nào đi chăng nữa tiểu tam vẫn là tiểu tam, vẫn là kẻ đáng hận.

    Có lẽ cả hai người đều có tình cảm với nhau đấy, nhưng họ sẽ sớm nhận ra, cùng nhau bỏ qua mọi thứ để đến bên nhau hay lại là tiếc nuối vì đã bỏ lỡ?
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng mười một 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...