Cổ Đại Thứ Ta Yêu Là Bỉ Ngạn - Bán Yêu Khuynh Thành

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Bán Yêu Khuynh Thành, 3 Tháng tám 2021.

  1. Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thanh Loan cung

    Đông Phương Trì nghe tin Diệp phi có thai nên cũng đã tới đây nhanh hơn Nhan Y Miên.

    "Hoàng hậu nương nương giá đáo." Giọng công công the thé truyền ngoài vào.

    Đông Phương Trì có chút bất ngờ, còn Diệp phi thì lại tỏ ra vẻ mặt hoảng hốt làm như Nhan Y Miên là sư tử cái không bằng.

    Đông Phương Trì thấy vậy cho nàng ta một ánh mắt an ủi.

    Nhan Y Miên từ cửa bước vào mang theo một mùi hương hoa quế vô cùng dễ chịu.

    Diệp phi lần đầu thấy Nhan Y Miên thì thất thần trước nhan sắc của vị hoàng hậu nàng mới gặp lần đầu này.

    Dù vậy nàng ta vẫn dứng dậy hành lễ trọn vẹn không để thất thố.

    Nhan Y Miên không để ý phất tay cho miễn lễ. Cô nhún người hành lễ với Đông Phương Trì

    "Hoàng thượng vạn an". Hành lễ xong lập tức đứng thẳng người rồi ngồi lên chiếc ghế gần với vị trí của Diệp phi.

    Đông Phương Trì không trách móc thái độ của Nhan Y Miên nên Diệp phi cũng xem như không thấy chuyện gì. Ai cũng nói hoàng đế Cao Lương sủng ái hoàng hậu tận trời quả là không sai.

    Trong ánh mắt Diệp phi nổi lên vài tia đố kị.

    Nhan Y Miên nhìn Diệp phi mỉm cười nhưng nếu nhìn vào đôi mắt nàng lại không thấy ý cười nào.

    "Nghe nói Diệp phi có hỉ nên bản cung đích thân tới đây chúc mừng hoàng thượng và ngươi." Nhan Y Miên cố ý nhấn mạnh chữ "chúc mừng" rồi thâm thúy nhìn Đông Phương Trì một cái.

    Đông Phương Trì sao lại không biết Nhan Y Miên đang nghĩ gì được. Nàng chính là đang cười nhạo hắn đây mà.

    Liễu Bích phía sau lập tức đem lên một chiếc hộp xinh xắn màu đỏ. Nô tì bên canh Diệp phi nhanh nhẹn nhận lấy.

    Diệp phi lễ phép đứng dậy nhún người.

    "Hoàng hậu nương nương nhọc lòng rồi." Giọng nói ngọt ngào đến mức Nhan Y Miên có chút ngấy.

    Nhan Y Miên nhàm chán nghịch nghịch ly trà thì bỗng nhiên Đông Phương Trì lên tiếng

    "Hoàng hậu vừa trở về không nghỉ ngơi mà lập tức đến đây thăm Diệp phi. Quả thực có lòng."

    Lời này là hắn thật sự quan tâm nàng. Hắn biết hôm nay nàng về, đi đường mệt nên cố ý không cho người đến báo nhưng cuối cùng vẫn đến tai nàng.

    Đông Phương Trì ngồi quan sát Nhan Y Miên cả một lúc lâu. Hắn muốn tìm điểm khác biệt trên khuôn mặt nàng nhưng quả thật không có.

    Nàng cao quý ngồi ở đó, ánh mắt không chút gợn sóng. Nàng cứ như vậy xem chuyện Mã Thuần có hỉ là điều đương nhiên. Nàng đem tâm trạng thoải mái đến thăm nhưng chính điều đó lại như cái gai nhọn đâm vào tim hắn.

    Nhan Y Miên không thèm để ý sự quan tâm của Đông Phương Trì. Cô vừa đi một tháng mà đã làm người phụ nữ khác có thai thì một chút luyến tiếc cô cũng không thèm bố thí.

    Diệp phi cảm nhận được sự quan tâm của Đông Phương Trì dành cho Nhan Y Miên thì dấy lên một tầng đố kị.

    Nhan Y Miên uống một ngụm trà. Đúng lúc ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Mã Thuần.

    Cô thấy rõ trong đó là sự kiêu ngạo. Cô ta kiêu ngạo vì cô ta vừa vào cung một tháng đã mang long thai trong khi vị hoàng hậu độc sủng này đến hai năm vẫn chưa có tin tức.

    Nhan Y Miên chỉ dành cho cô ta một ánh mắt khinh thường. Chút long thai đó thì có thể làm nên sóng gió gì với bản cung chứ.

    Diệp phi mờ mịt. Cô ta khinh thường mình cái gì chứ. Nhưng để không quá lỗ mãng, nàng ta chỉ đành dời tầm mắt.

    Lúc thái y đem đơn thuốc bổ vào thì Nhan Y Miên cũng thấy vô vị rồi nên rời đi.

    Thấy vậy, Đông Phương Trì cũng lấy cớ còn việc cần xử lý rời khỏi Thanh Loan cung. Thấy hoàng thượng giọng điệu cứng rắn nên Diệp phi cũng không dám níu kéo.

    Ngoài Thanh Loan điện, Đông Phương Trì rất nhanh liền đuổi kịp Nhan Y Miên. Hắn kéo lấy tay cô.

    Nhan Y Miên giật mạnh tay.

    "Không biết hoàng thượng có gì dặn dò?" Nhan Y Miên lạnh giọng hỏi

    "Dạo này nàng khỏe không." Hắn không chấp nhặt sự lạnh lùng của Nhan Y Miên, quan tâm hỏi.

    Nhan Y Miên lùi lại một bước, nàng cười lạnh, nhìn thẳng vào mắt hắn

    "Nhờ phúc của hoàng thượng, ta rất khỏe, cơm ăn ba bữa." Nhan Y Miên dùng giọng điệu châm chọc trả lời.

    Trong lúc cô đi vắng, làm người phụ nữ khác có thai còn dám hỏi thăm cô khỏe không. Cô còn nghĩ nếu hắn vì cô mà giữ thân trong sạch thì nửa đời sau có lẽ cô sẽ vì con mà cùng hắn sống vui vẻ. Nhưng xem ra là cô lại quá coi trọng hắn rồi.

    Đông Phương Trì biết Nhan Y Miên nghĩ gì, hắn có chút khẩn trương

    "Miên Miên nàng nghe ta giải thích. Đêm đó.."

    "Thần thiếp không có hứng thú nghe chuyện của người. Nếu không có chuyện gì thần thiếp đi trước vây." Lời của Đông Phườn Trì bị Nhan Y Miên cắt ngang.

    Nói xong, Nhan Y Miên cũng không đợi hắn phản ứng, lập tức xoay người lên kiệu rời đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tám 2021
  2. Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong Long Tâm cung, Đông Phương Triều nửa nằm nửa ngồi uống rượu. Trên khuôn mặt hắn lộ rõ mệt mỏi.

    Hắn nhớ lại ánh mắt của Nhan Y Miên lúc ở Thanh Loan cung. Ánh mắt không còn sự ôn nhu dành riêng cho hắn. Thay vào đó chỉ có lạnh như băng. Tim hắn bất giác co thắt lại khiến hắn chau mày.

    Có trời mới biết hôm đó hắn chỉ định đến hỏi thăm Mã Thuần một tiếng rồi rời đi. Chính hắn cũng không biết là do hắn uống quá nhiều hay sao mà cuối cùng lại thành cùng Mã Thuần ở một chỗ.

    Giờ thì hay rồi. Nàng ta lại chỉ sau một đêm mà mang long thai. Nếu cái thai ấy là một công chúa thì mọi chuyện xem như gió thoảng. Nhưng nếu là một hoàng tử thì với tâm tư của An Lương quốc, chỉ sợ lại phải một đợt sóng gió nữa.

    "Thái y nói bao lâu nữa thì biết được cái thai của Diệp phi là trai hay gái?" Hắn hỏi Tề công công bên cạnh.

    Tề công công giật mình nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại

    "Bẩm hoàng thượng, thái y nói 3 tháng nữa."

    Hắn "ừ" một tiếng rồi tiếp tục uống rượu.

    Phượng Tâm cung,

    Nhan Y Miên từ Thanh Loan cung trở về thì ăn uống đơn giản rồi lăn ra ngủ. Dạo này nàng thật sự buồn ngủ rất nhiều. Nàng thầm nghĩ chắc chắn là do cái thai này tác quái.

    Bên ngoài tẩm cung của Nhan Y Miên là Hắc Lang. Từ lúc Nhan Y Miên mang thai, hầu như Hắc Lang chưa từng rời khỏi cô.

    Cô có một sự tin tưởng đặc biệt dành cho hắn, và cũng chỉ có hắn mới có khả năng bảo vệ cô. Có Hắc Lang ở bên, cô thật sự yên tâm hơn nhiều.

    Ngoài cánh cửa Phượng Tâm cung, Hắc Lang một thân hắc y như hòa vào đêm đen đứng yên ở đó không một tiếng động.

    Hắn cứ như vậy đứng đó bảo vệ giấc ngủ cho nàng. Ánh mắt một vẻ kiên định không rời. Dù trời có sập, hắn vẫn mãi đứng đó bảo vệ nàng.

    Sáng sớm mai, Nhan Y Miên bị tiếng gọi của Liễu Bích ngoài cửa đánh thức.

    "Nương nương. Người mau dậy đi, có chuyện lớn rồi." Giọng Liễu Bích gấp gáp.

    Vì bị Hắc Lang chặn ngoài cửa nên nàng ta chỉ có thể đứng ngoài cửa kêu gào.

    Nhan Y Miên nằm trên giường nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu

    "Có chuyện gì. Nói nhanh." Cô cũng không cho Liễu Bích vào phòng, giọng nói pha lẫn chút bực bội.

    Liễu Bích lúc này mới ngưng gào.

    "Bẩm nương nương, Diệp phi nương nương muốn phá vườn hoa bỉ ngạn của người." Liễu Bích nói vào chuyện chính.

    Nhan Y Miên trong phòng nghe thấy thì trợn tròn mắt. Diệp phi kia bị động dây thần kinh nào hay sao mà dám động đến cả vườn bỉ ngạn của cô. Có phải hôm qua cô đã quá hiền lành không.

    "Em cho người bảo vệ kĩ vườn hoa cho ta, một bông cũng không được mất. Ta sẽ ra đó ngay." Nhan Y Miên lạnh giọng sai bảo.

    Liễu Bích không dám chậm trễ chạy đi.

    Nhan Y Miên chậm rãi rửa mặt rồi thay y phục mới cùng Hắc Lang đi tới hoa viên.

    Hoa viên vô cùng ồn ào, hai nhóm người chia làm hai phe đứng đối diện với khí thế giương cung bạt kiếm.

    Nhan Y Miên bước đến, khuôn mặt lạnh tanh mang theo nụ cười nhàn nhạt.

    "Diệp phi sáng sớm đã đến chỗ bổn cung hỏi thăm không biết là có việc gì." Giọng nói cất lên, đám hạ nhân lập tức im lặng hành lễ.

    Diệp phi nhún người hành lễ đúng mực

    "Hoàng hậu nương nương vạn an."

    "Miễn lễ." Nhan Y Miên hào phòng phất tay.

    Cô bước thêm vài bước tiến tới gần Diệp phi, hơi nghiêng người về phía nàng ta

    "Không biết vườn bỉ ngạn của bổn cung có chỗ nào đắc tội Diệp phi mà Diệp phi lại đòi cắt bỏ nó." Ánh mắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Mã Thuần

    Diệp phi bị ánh mắt của cô làm cho sợ hãi, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Trong lòng nàng ta thầm nghĩ

    "Chỉ là một hoàng hậu thất sủng thì có thể làm gì nàng chứ."

    "Thần thiếp muốn tới thỉnh an Hoàng hậu, nhưng trên đường đi lại thấy vườn bỉ ngạn này. Thần Thiếp nghe nói bỉ ngạn mang tới ý nghĩa không may mắn, đen đủi. Thần thiếp lại đang mang long thai, chỉ sợ vì vườn hoa này mà xảy ra chuyện thì hoàng thượng sẽ trách phạt mất." Nàng ta ưỡn ngực nói với vẻ đương nhiên. Đáy mắt đầy vẻ kiêu ngạo.

    Nhan Y Miên đứng đó lạnh lùng nhìn Diệp phi diễn kịch. Trong cung có ai mà không biết cô đặc biệt quan tâm đến vườn hoa bỉ ngạn này chứ.

    Hôm nay nàng ta vậy mà lại dám lấy long thai đến đây thị uy với cô, đòi cắt bỏ vườn hoa mà cô yêu thích.

    Nhan Y Miên không nói lời nào, cô rút chủy thủ bên hông thẳng tay cắt một bông hoa bỉ ngạn đang nở rộ vô cùng đẹp mắt.

    "Nếu kẻ ngoài bản cung dám cắt xuống một bông hoa trong hoa viên thì sẽ như bông hoa này. Đầu lìa khỏi thân. Đến lúc đó đừng trách bản cung không nói trước."

    Nhan Y Miên vừa nói vừa cài bông hoa đó lên đầu Diệp phi.

    Diệp phi như bị ấn nút tạm dừng, khuôn mặt xanh mét đầy sợ hãi. Nàng ta có thể cảm nhận được nếu chỉ cần nàng ta nói thêm một câu thì vị Hoàng hậu này sẽ lập tức giết nàng ta.

    Nhan Y Miên xoay người rời đi, trước khi đi chỉ để lại một câu:

    "Muốn sống yên ổn thì đừng chọc vào bổn cung, cô chưa đủ sức để chọc vào ta đâu."
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tám 2021
  3. Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm đó, sau khi Nhan Y Miên rời đi. Diệp phi vẫn chưa hết sợ hãi, mất một lúc lấy lại bình tĩnh mới quay về Thanh Loan cung.

    Nàng ta dù sao cũng chỉ là một công chúa được cưng chiều, vì có long thai mới dám hoạnh họe một chút. Làm sao có thể so sánh với một sát thủ kiêm chủ nhân của Thất Sát như Nhan Y Miên được.

    Những trò nàng ta làm hôm nay, trong mắt Nhan Y Miên chỉ giống như trò trẻ con.

    Diệp phi vừa về đến Thanh Loan cung thì nghe báo có người của hoàng hậu đem đồ đến tặng. Mã Thuần vừa lấy lại tinh thần thì lại sợ đến mức đứng không vững.

    Đến lúc Liễu Bích rời đi thì Diệp phi mới thở phào một hơi. Người ta thật sự chỉ đến tặng đồ.

    Nhưng đồ mà Nhan Y Miên tặng lại là một bình hoa bỉ ngạn rực rỡ đến chói mắt. Trước lúc đi, Liễu Bích còn truyền lại một câu

    "Hoàng hậu nói từ nay về sau Diệp phi nương nương không cần đến Phượng Tâm cung thỉnh an."

    Sau ngày hôm đó, Diệp phi cũng yên tĩnh hơn nhiều, chỉ an ổn dưỡng thai.

    Mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó đều được người hầu báo cáo đầy đủ cho Đông Phương Trì.

    Đông Phương Trì âm trầm ngồi trong thư phòng nghe Tô công công nói hết.

    "Ra ngoài đi." Hắn phất tay đuổi Tô công công.

    Tô công công không dám nhiều lời lập tức lui ra. Thư phòng trở nên yên tĩnh.

    Đông Phương Trì ngồi đó, nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

    Đã hai tháng rồi, không một ngày nào mà hắn vui vẻ. Sau những buổi thượng triều mệt mỏi, lúc trở về tẩm cung không còn bóng dáng quen thuộc luôn sáng đèn chờ hắn, cùng hắn hàn huyên nói cười.

    Lúc này đây, hắn thật sự cảm thấy cô độc.

    Chỉ với việc Mã Thuần mang thai thì hắn đã biết, hắn với Nhan Y Miên mãi không còn cơ hội nữa. Ở bên nàng một thời gian dài, chút hiểu biết này về nàng hắn vẫn có.

    Chỉ là hắn thật sự không hiểu, nàng giống như một chút thù hận với hắn cũng không có. Nếu là nàng trước đây, chắc chắn sẽ khiến hắn lung lay vì dám phản bội nàng.

    Còn cái thai của Diệp phi hắn đã suy nghĩ kĩ rồi. Nếu là một công chúa hắn sẽ yêu thương chăm sóc, cho đứa bé một cuộc sống an nhàn.

    Nhưng nếu là hoàng tử.. Hắn sẽ cho người đánh tráo thành một công chúa rồi đem hoàng tử lên chùa nuôi dưỡng, sau này sẽ nhận làm nghĩa tử rồi đường hoàng rước về hoàng cung.

    Đông Phương Trì thở dài một hơi.

    Cứ như vậy suốt đêm hắn ngồi nhìn đem đen mịt mù như tâm trạng của hắn cho đến khi trời hửng sáng. Nhưng mặt trời cũng không thể làm cho trái tim hắn ấm áp lên, cũng không thể xua đi đêm đen trong tâm trí hắn.

    Mấy ngày sau đó, Đông Phương Trì ban đêm đều ghé tới Phượng Tâm cung nhưng đều bị Nhan Y Miên bịa lý do từ chối gặp mặt. Bao nhiêu đồ tốt hắn mang đến cũng đều bị nàng trả về.

    Từ sau khi trở về từ Nhan phủ, Nhan Y Miên kén ăn hẳn đi. Cứ ngửi thấy mùi thức ăn là nàng lại buồn nôn.

    Nhan Y Miên ngồi chống cằm nhìn bàn ăn toàn sơn hào hải vị một cách chán nản.

    Bỗng nhiên cô ngồi thẳng dậy, khuôn mặt cương quyết cầm đũa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng. Nhưng chưa được năm giây cô đã bưng miệng chạy đi nôn thốc nôn tháo.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì nôn mà đỏ bừng lên.

    Liễu Bích bên cạnh lập tức đem nước và khăn để cô súc miệng.

    Nhan Y Miên súc miệng xong thì bực mình khó chịu đi thẳng tới nhuyễn tháp lười biếng nằm xuống.

    "Liễu Bích. Em pha cho ta một bình trà hoa quế đi." Cô chán nản sai bảo Liễu Bích.

    "Vâng nương nương." Liễu Bích lập tức đi pha trà.

    Một lát sau Liễu Bích mang trà lên. Hương trà lan tỏa khắp phòng.

    Nhan Y Miên lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút. Có thai thật phiền phức. Cô thầm than trong lòng một tiếng.

    "Đừng để chuyện sức khỏe của ta truyền ra ngoài." Đến bây giờ cô vẫn không muốn cho tên kia biết.

    Liễu Bích mù mờ "Dạ" một tiếng rồi rời đi, nhường lại sự yên tĩnh cho cô nghỉ ngơi.

    Nhan Y Miên nằm bò trên nhuyễn tháp nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Cô thầm nghĩ. Đã bao lâu rồi cô chưa tự do bay lượn, chạy nhảy làm điều mình thích như đàn chim đang bay trên trời kia.

    Lúc này Hắc Lang bỗng dưng gõ cửa. Dù không lên tiếng nhưng Nhan Y Miên vẫn dễ dàng nhận ra.

    "Vào đi." Nàng vẫn nằm bò lên nguyễn tháp, không thèm giữ chút hình tượng.

    Hắc Lang có lẽ cũng đã quen với bộ dạng này của nàng nên không có ý kiến, lập tức báo cáo.

    "Người của Đông Phương Trì toàn bộ đã rút khỏi Nhan phủ, dạo gần đây cũng không có gì bất thường."

    Hắc Lang dừng một chút rồi nói tiếp:

    "Hắn vẫn cho người theo dõi động tĩnh của Phượng Tâm cung và chủ nhân. Nhưng chỉ đơn giản là theo dõi chứ không có hành động gì khác."

    Nhan Y Miên vừa rót trà vừa nghe Hắc Lang nói. Lúc này nàng mới nhấp một ngụm.

    "Lũ thuộc hạ đó của Đông Phương Trì thì có thể làm nên trò trống gì chứ. Mặc kệ hắn đi." Nhan Y Miên có chút khinh thường nói.

    Cô khinh thường không phải là không có căn cứ mà sự thật là vậy. Đám thuộc hạ của Đông Phương Trì làm sao so được với đám sát thủ huấn luyện từ cõi chết trở về của cô được. Chỉ có chính bản thân trải qua mới biết nó tàn khốc đến mức nào.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tám 2021
  4. Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhan Y Miên ngồi trong Phượng Tâm cung vò đầu khó chịu. Dạo này vì ăn uống không điều độ mà tinh thần đi xuống rất nhiều thêm việc bị Đông Phương Trì đến làm phiền suốt ngày khiến cô vô cùng bực mình.

    Nhan Y Miên đứng phắt dậy, sửa lại mái tóc bị cô làm cho rối bời.

    "Chủ nhân. Người định làm gì?" Hắc Lang ở bên lên tiếng hỏi.

    "Ngươi ở đây. Để ta đi giải quyết Đông Phương Trì." Nói xong liền xoay người đi ra.

    Đi được vài bước, giống như nghĩ ra điều gì. Nhan Y Miên đi chậm lại bỏ lại cho Hắc Lang một câu

    "Yên tâm, ta sẽ không giết chết hắn đâu."

    Nhan Y Miên mở cửa phòng, khuôn mặt có chút tiều tụy của Đông Phương Trì là thứ đầu tiên đập vào mắt cô.

    Đông Phương Trì không nghĩ Nhan Y Miên sẽ ra gặp hắn nên không thể giấu nổi sự ngạc nhiên có xen lẫn chút vui mừng.

    "Miên Miên." Hắn nỉ non gọi một tiếng.

    "Không biết hoàng thượng có việc gì mà lại ghé thăm Phượng Tâm cung thường xuyên như vậy?" Giọng nàng lạnh băng như chậu nước dội lên người Đông Phương Trì.

    "Ta tới thăm nàng."

    Nhan Y Miên cười rực rỡ nhìn Đông Phương Trì. Nhưng lúc Đông Phương Trì nhìn vào đôi mắt nàng thì chẳng có chút ý cười nào cho hắn cả.

    "Không dám để hoàng thượng nhọc lòng. Thần thiếp chỉ cầu yên tĩnh sống qua ngày." Nói xong cô định quay người rời đi thì bị Đông Phương Trì kéo tay lại.

    "Buông tay." Nhan Y Miên quay người nhìn hắn.

    Đông Phương Trì bất giác buông tay. Trong lòng hắn dâng lên một cỗ xót xa. Người mà hắn chung chăn gối mấy năm trời vậy mà bây giờ chỉ chạm vào cũng khiến nàng ghét bỏ đến vậy.

    "Nàng có thể đi dạo với trẫm một lúc không. Đã lâu lắm rồi trẫm và nàng chưa ở cùng một chỗ." Đông Phương Trì đề nghị.

    Nhan Y Miên nghe thấy thì cười lạnh, cô khoát khoát tay.

    "Không cần phiền phức như vậy. Trước đây ta nhớ đã từng nói rõ với hoàng thượng rồi mà. Nếu người cứ cố chấp thì như vậy đi."

    Nhan Y Miên dừng lại nghĩ nghĩ một chút

    "Bây giờ thần thiếp và hoàng thượng tỉ thí võ công đi. Nếu người thua thì từ nay về sau không được đến Phượng Tâm cung làm phiền ta."

    "Vậy nếu nàng thua thì sao."

    "Nếu ta thua thì Phượng Tâm cung này người có đốt ta cũng không ý kiến gì." Nhan Y Miên hào sảng nói.

    Đông Phương Trì có chút do dự. Hắn biết nàng có võ công nhưng trước đến nay hắn chưa từng thấy nàng động thủ.

    "Không lẽ hoàng thượng luyện võ từ nhỏ mà lại không dám tỉ thí với một nữ tử chân yếu tay mềm như ta." Nhan Y Miên thấy vẻ do dự của hắn thì lên tiếng châm chọc.

    Đông Phương Trì một phần vì thể diện, một phần vì muốn thăm dò khả năng võ nghệ của Nhan Y Miên nên vẫn đồng ý.

    Nhan Y Miên vào phòng thay một bộ y phục gọn gàng phù hợp với đánh võ.

    Lúc tỉ thí, Đông Phương Trì dùng một thanh nhuyễn kiếm, còn Nhan Y Miên vốn là một sát thủ nên chỉ dùng chủy thủ.

    Đến lúc thật sự hai bên động thủ, Đông Phương Trì mới cảm thấy có chút hối hận. Nàng ở đâu giống một cô nương chân yếu tay mềm chứ.

    Chiêu thức của nàng rất lạ, vừa nhanh nhạy vừa một kích tất sát. Nếu không phải hắn học võ từ nhỏ, thân thủ nhanh nhạy thì chắc chưa đầy ba chiêu đã gục dưới tay nàng.

    Nhưng Đông Phương Trì nào biết. Vì đang mang thai nên Nhan Y Miên chỉ dám dùng năm phần sức lực, cũng hạn chế vận động đến mức tối đa.

    Đúng lúc Nhan Y Miên sắp hạ gục Đông Phương Trì thì một trận choáng váng ập đến. Nhan Y Miên lảo đảo lùi lại, khuôn mặt trắng bệch.

    Đông Phương Trì nhanh chóng nhận ra sự biến hóa của Nhan Y Miên. Lúc này Nhan Y Miên cũng không còn sức lực đánh tiếp.

    Đông Phương Trì thấy vậy thì lo lắng

    "Miên Miên. Nàng làm sao vậy?" Hắn tiến tới định đỡ lấy Nhan Y Miên nhưng nàng lại né tránh.

    Liễu Bích từ xa lúc nãy đến giờ vẫn quan sát bên này. Thấy nương nương nhà mình không ổn thì tức tốc chạy đến đỡ lấy.

    Đông Phương Trì cũng không cưỡng ép.

    "Tô công công"

    "Có nô tài."

    "Gọi Triệu thái y đến xem bắt mạch cho hoàng hậu." Hắn lo lắng cho người truyền thái y.

    Nhan Y Miên định phản đối nhưng nghĩ đến cái thai trong bụng nên lại thôi. Cô không dám làm bừa.

    Liễu Bích dìu Nhan Y Miên vào tẩm cung, thay cho cô một bộ đồ thoải mái rồi để cô năm trên giường nghỉ ngơi.

    Đông Phương Trì gương mặt lo lắng nhưng chỉ ngồi ở bàn trà, cũng không dám đến bên giường Nhan Y Miên.

    Triệu thái y rất nhanh liền có mặt. Sau khi bắt mạch thì gương mặt tươi vui như vớ phải vàng đến trước mặt Đông Phương Trì.

    "Chúc mừng hoàng thượng. Chúc mừng hoàng hậu. Nương nương có hỉ rồi. Đã được hơn hai tháng rồi."

    Đông Phương Trì không tin nổi vào tai mình. Đầu hắn như vô vàn pháo hoa nở rộ, ánh mắt sáng rực.

    "Ngươi chắc chắn không." Hắn nắm lấy vai Triệu thái y hỏi lại

    "Thần chắc chắn đây là hỉ mạch. Hoàng thượng xin hãy tin thần." Triệu thái y nói một cách chắc chắn.

    Đông Phương Trì tiến đến nắm lấy tay Nhan Y Miên đang nhắm mắt dưỡng thần trên giường, tỏ vẻ đã biết mọi chuyện.

    "Miên Miên. Chúng ta có hài tử rồi. Chúng ta có hài tử rồi." Hắn cứ như cái máy lặp lại lời này.

    Lát sau hắn mới nhớ ra vấn đề

    "Vậy hoàng hậu tại sao bỗng dưng lại choáng váng, khí sắc kém như vậy." Hắn hạ giọng hỏi Triệu thái y.

    "Bẩm hoàng thượng. Từ mạch tượng và khí sắc cho thấy nương nương dạo này không bồi bổ cơ thể đầy đủ, cộng với việc có vẻ như vừa vận động quá sức nên mới gây ra sự việc như hôm nay. Chỉ cần bồi bổ, dưỡng sức thì sẽ tốt thôi ạ." Triệu thái y nói một mạch rồi lui ra ngoài đi kê thuốc bổ cho Nhan Y Miên.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tám 2021
  5. Chương 14:

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ khi biết Nhan Y Miên có thai, Đông Phương Trì mừng đến nỗi đêm trằn trọc không ngủ nổi. Hằng ngày hắn đều sai người đem đủ thứ đồ bổ đến tẩm cung Nhan Y Miên nhưng đều bị trả về không thương tiếc.

    Bây giờ đã qua nửa tháng rồi nhưng hắn vẫn không được gặp mặt nàng. Nhan Y Miên nói nhìn thấy hắn thì tâm trạng sẽ không tốt nên hắn cũng không dám cưỡng ép.

    Thanh Loan cung..

    Diệp phi nghe tin hoàng hậu có thai thì tức đến ngực phập phồng, nàng ta trút giận lên đám nô tỳ trong cung. Nhưng vì cái thai trong bụng nên nàng ta cũng không dám làm gì quá đáng.

    Thứ nàng ta lo lắng bây giờ là cái thai trong bụng không biết là hoàng tử hay công chúa. Nếu là hoàng tử thì địa vị nàng ta sẽ vững thêm bội phần nhưng liệu với một người như Đông Phương Trì có chịu để lại một mối nguy như vậy hay không.

    Mã Thuần day day mi tâm. Trong đầu không ngừng tính toán.

    * * *

    Phượng Tâm cung..

    Nhan Y Miên nằm trên nhuyễn tháp chán ngán nhìn đống đồ mà Đông Phương Trì mang tới

    "Phiền phức." Cô khó chịu than một tiếng.

    Đống đồ đó lại như mọi ngày bị trả về chủ cũ.

    Nhan Y Miên thần sắc có chút mệt mỏi, dạo này nàng vẫn ăn uống không ngon miệng. Cô lại theo thói quen bảo Liễu Bích đi pha trà.

    Nhan Y Miên cứ như vậy an nhàn dưỡng thai, làm kén trong tâm cung của mình.

    Hơn một tháng sau..

    Cái thai cũng đã được bốn tháng, bụng của Nhan Y Miên đã tròn lộ rõ.

    Hôm nay thái y lại đến khám định kì cho cô. Nhan Y Miên vì rất quan tâm bảo bối trong bụng nên không có ý kiến.

    Thái y bắt mạch xong thì khuôn mặt mừng rỡ

    "Chúc mừng nương nương. Long thai đều tốt. Hơn nữa mạch tượng cho thấy đây là một hoàng tử."

    Nhan Y Miên vốn không quan tâm lắm chuyện hoàng tử và công chúa nên cũng không tỏ rõ thái độ gì. Chỉ cần cái thai phát triển bình thường là cô vui rồi.

    Thái y ra ngoài được một lát Nhan Y Miên mới vỗ đầu lẩm bẩm

    "Lại quên mất dặn hắn không được báo cho Đông Phương Trì rồi."

    * * *

    Đông Phương Trì nghe tin long thai trong bụng Nhan Y Miên là một hoàng tử thì cười không khép nổi miệng. Hắn tức tốc đến Phượng Tâm cung.

    Vừa hay lại gặp Nhan Y Miên đang đi dạo trong vườn bỉ ngạn. Hắn bước có chút gấp gáp.

    Nhan Y Miên thấy hắn thì quay lưng định đi thẳng về phòng nhưng vì không dám đi nhanh nên vẫn bị đuổi kịp.

    Đông Phương Trì chắn ngay đường đi

    "Ta nghe thái y nói rồi.." Hắn không giấu nổi tâm trạng vui sướng trong lòng

    "Thì sao?" Nhan Y Miên bĩu môi. Đẩy hắn qua một bên rồi đi tiếp.

    Lời của Nhan Y Miên như gáo nước lạnh xối thẳng vào sự vui mừng đang cháy trong hắn.

    Đến lúc hắn lấy lại tinh thần thì không còn bóng dáng của Nhan Y Miên đâu nữa.

    Đông Phương Trì buồn bực quay về Ngự thư phòng. Hắn lại vùi mình vào đống tấu sớ.

    * * *

    Lại một tháng qua đi. Mùa đông cũng đã tới

    Long thai trong bụng Diệp phi lại được thái y chuẩn đoán là một công chúa. Nhưng Diệp phi lại vô cùng vui vẻ.

    Đông Phương Trì cũng xem như hoàn toàn trút bỏ gánh nặng trong lòng. Một công chúa là quá tốt với hắn.

    * * *

    Nhan Y Miên ngồi bên cửa sổ nhìn tuyết rơi bên ngoài. Từng bông hoa tuyêt bay khắp trời đẹp đến phá lệ.

    Nhan Y Miên đứng dậy khoác lên một cái áo choàng lông cáo trắng xóa. Cô quyết định đi tản bộ ngắm tuyết. Cô thích sự lạnh lẽo mà tuyết mang lại.

    Nhan Y Miên đem theo Liễu Bích ra khỏi tẩm cung. Liễu Bích đi ở phía sau cầm ô che tuyết cho cô. Nhan Y Miên kéo áo choàng che kín bụng mình lại, tận hưởng cái giá lạnh. Cô đi trong tuyêt khiến mũi cũng ửng đỏ lên, trông vô cùng dễ thương.

    Vì người trong cung đi lại khá nhiều nên Nhan Y Miên cũng không mang theo Hắc Lang.

    Nhan Y Miên vừa bước lên bậc thang thì đụng phải Đông Phương Trì. Cô hơi bất ngờ nhưng vẫn hành lễ.

    "Tham kiến hoàng thượng." Hành lễ xong định rời đi thì phía sau lại có tiếng của một nữ tử

    "Hoàng thượng vạn an. Hoàng hậu vạn an."

    Là Diệp phi. Lúc này bỗng dưng mí mắt của Nhan Y Miên hơi giật giật

    Nàng ta mặc một chiếc áo lông màu vàng, cái bụng cũng lớn hơn rất nhiều.

    Hành lễ xong nàng ta cũng uyển chuyển bước lên phía trên này. Lúc đi còn cố ý ưỡn ra làm cái bụng lại trông lớn hơn một chút.

    Nhan Y Miên xoay người rời đi. Đúng lúc cô bước xuống bậc cầu thang thì có vật cản trước chân làm cô vấp phải. Thân hình Nhan Y Miên lảo đảo. Đúng lúc này Diệp phi cũng giống như bị trượt chân.

    Một cỗ bất an dâng lên trong lòng Nhan Y Miên. Phía trước cô bây giờ là bậc thang.

    Đông Phương Trì khẩn trương đưa cánh tay về phía bên này. Cả quá trình như một khúc phim tua chậm..

    - Hết chương 14 –

    (Liệu Đông Phương Trì sẽ chọn cứu ai. Mọi người hãy chờ tiếp chương sau nhé)
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tám 2021
  6. Chương 15:

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng chín 2021
  7. Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười 2021
  8. Chương 17:

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng chín 2021
  9. Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười 2021
  10. Chương 19: Trang viên ngoại thành

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng chín 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...