Cổ Đại Thứ Ta Yêu Là Bỉ Ngạn - Bán Yêu Khuynh Thành

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Bán Yêu Khuynh Thành, 3 Tháng tám 2021.

  1. Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng chín 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cao Lương quốc năm thứ 57, Đông Phương Trì – nhị hoàng tử của Cao Lương quốc đăng cơ.

    Khắp kinh thành chìm trong biển đỏ để chuẩn bị cho quốc hôn của vị tân Vương của họ. Vị tân Vương này khi còn là một Vương gia chưa từng nạp thê thiếp, vừa đăng cơ liền ra thánh chiếu lấy con gái duy nhất của Nhan Thừa tướng – Nhan Y Miên. Thậm chí còn sắc phong làm Hoàng Hậu ngay trong ngày đại hôn.

    Khắp thiên hạ đều cảm thấy cô nương họ Nhan này chắc tu mấy kiếp mới có ngày như hôm nay. Nhưng mấy ai biết được Đông Phương Trì nếu không nhờ vào thế lực và sự ủng hộ của Nhan Thừa tướng thì làm sao có tân Vương của ngày hôm nay.

    Ngày đại hôn, một đôi nam nữ thân mang hỉ phục dắt tay nhau vào đại điện như một đôi quyến lữ từ trong tranh bước ra. Đẹp đến mức khiến người ta chói mắt. Nam nhân khuôn mặt đầy uy nghiêm của một bậc đế vương nhưng không giấu nổi nhu tình trong ánh mắt khi nhìn nữ tử bên cạnh mình. Hai người cứ thế nắm tay nhau bước lên nơi cao nhất của đại điện trước sự chứng kiến của Hoàng thất và toàn văn võ bá quan triều đình. Nhan Y Miên cảm nhận được ánh mắt của Đông Phương Trì thì dịu dàng nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập nhu tình. Đây là nam nhân mà nàng đã chọn, nàng hi vọng hắn sẽ không khiến nàng thất vọng.

    Đại thần trong triều nhìn cảnh này thì âm thầm nhéo cho mình một cái. Không phải là họ bị ảo giác chứ? Đại tiểu thư họ Nhan đầu đội trời, chân đạp đất, không xem ai ra gì sao lại có bộ dạng này được? Đúng là tình yêu khiến con người thay đổi đến đáng sợ.

    Đại hôn long trọng một thì lễ phong Hậu còn long trọng mười phần. Xong xuôi Nhan Y Miên mệt đến mức muốn đánh người. Biết trước thế này cô đã yêu cầu Đông Phương Trì làm đơn giản một chút rồi.

    Nhan Y Miên về cung điện trước, cô nằm nhoài lên chiếc giường hỉ mềm mại không chút hình tượng. Khắp phòng đều là màu đỏ đến chói mắt. Y Miên thích màu đỏ nhưng là đỏ sẫm chứ không phải đỏ chói như này nên sai cung nữ gỡ bớt những đồ màu đỏ trong phòng đi. Hơn một canh giờ sau Đông Phương Trì mới quay về điện. Hắn thấy thiếu nữ nằm nhoài trên giường thì giật giật khóe miệng không biết phải nói gì. Hắn tiến tới hôn nhẹ lên trán Nhan Y Miên làm cô tỉnh giấc. Y Miên thấy khuôn mặt nam nhân phóng to trước mắt thì nhoẻn miệng cười hôn chụt lên má Đông Phương Trì một cái.

    "Chàng về rồi." Giọng nói còn có chút ngái ngủ như chiếc lông quẹt nhẹ vào tim Đông Phương Trì khiến cả người hắn ngứa ngáy. Cộng với hôm nay hắn uống khá nhiều rượu nên khắp người đều đang nóng ran.

    "Hoàng hậu của ta đã chuẩn bị tốt chưa?" Đông Phương Trì ghé sát tai Nhan Y Miên nói với thanh âm đầy ám muội.

    Nhan Y Miên cười xấu xa rồi nắm lấy bả vai Đông Phương Trì lật hắn lên giường rồi đè lên người hắn

    "Tiểu yêu tinh xem tối tay bổn cô nương thu thập ngươi thế nào" Y Miên vừa nói vừa bắt đầu cởi hỉ phục rườm rà của Đông Phương Trì.

    Đông Phương Trì nhìn nàng dâu nhà mình chỉ biết lắc đầu bất lực. Vẻ thẹn thùng của thiếu nữ bị nàng ăn hết rồi à. Hắn lập tức xoay người lấy lại thế chủ động đặt Y Miên dưới thân nhẹ giọng nỉ non

    "Miên Miên! Đời này đừng rời xa ta" Nói rồi hắn cúi đầu hôn người con gái dưới thân. Ban đầu nhẹ nhàng nhưng sau đó càng them mạnh bạo đầy tính chiếm hữu. Nhan Y Miên bị hôn đến đầu óc quay cuồng.

    Hai người cứ thế một đêm nồng nhiệt đầy xuân quang. Một lần rồi lại một lần..

    Nhan Y Miên tỉnh dậy thấy toàn thân đau nhức. Xem ra tối qua nàng quá sức rồi. Nhìn nam nhân đang ôm mình vào long, Y Miên khẽ thở dài một tiếng thỏa mãn. Thật sự là hắn quá mức đẹp trai rồi, cho dù đúc hắn thành tượng để cô ngắm liền một năm cũng không chán.

    Đông Phương Trì thấy người trong long khẽ động thì mở mắt. Hắn đặt lên môi nàng một nụ hôn đầy ôn nhu.

    "Cảm ơn nàng đã chọn ta" Một câu của hắn khiên Nhan Y Miên sững sờ trong chốc lát. Cô không nghĩ hắn lại nói ra hai từ "Cảm ơn" với cô. Nhưng cô cũng không để tâm lắm chỉ "ừm" một tiếng rồi dụi dụi vào ngực hắn.

    "Hứa với ta. Không bao giờ phản bội ta." Y Miên nhìn thẳng vào mắt Đông Phương Trì mà nói. Trong ánh mắt đó là sự tĩnh lặng và kiên định, giống như chỉ cần hắn dám nói "không" cô sẽ lập tức giết chết hắn.

    Đông Phương Trì không để ý đến ánh mắt đó, không chút do dự gật đầu "Ta hứa với nàng. Đời này chỉ có mình nàng."

    Nhận được câu trả lời như ý, Nhan Y Miên cười vui vẻ hôn lên má hắn một cái "Ta tin chàng."
     
    Last edited by a moderator: 16 Tháng chín 2021
  4. Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cao Lương quốc năm thứ 58,

    Kể từ ngày sắc phong Hoàng Hậu cũng đã một năm trôi qua, hậu cung của Đông Phương Trì chỉ có duy nhất một người là Nhan Y Miên. Điều này khiến Nhan Y Miên và Nhan Thừa tướng vô cùng hài long. Nhưng ngược lại, các văn võ bá quan trong triều lại phản đối việc độc sủng này của Đông Phương Trì. Văn võ bá quan trong triều đã nhiều lần dâng tấu sớ về việc muốn Vương của họ nạp Phi nhưng ngay cả một cái liếc mắt Đông Phương Trì cũng không bố thí.

    Cứ tưởng rằng cuộc sống của Nhan Y Miên và Đông Phương Trì cứ thế yên bình trôi qua. Nhưng ai nào biết bao nhiêu sóng gió vẫn còn ẩn dật phía sau.

    Cao Lương quốc năm thứ 59,

    Nước láng giềng An Lương quốc biết chuyện hoàng đế Cao Lương độc sủng Hoàng Hậu nên cố ý gây khó dễ. Hoàng đế An Lương quốc cho tam hoàng tử đem theo công chúa của họ đến cầu thân nhưng thực chất là muốn gây nên chiến tranh. Chỉ cần Đông Phương Trì lắc đầu thì đại quân của họ sẽ lập tức tràn qua biên giới.

    Nếu là trước đây thì An Lương quốc thật sự không đủ khả năng đánh bại Cao Lương quốc. Nhưng bây giờ, Đông Phương Trì vừa lên ngôi, lòng quân chưa yên, năm vừa rồi lại hạn hán mất mùa. Nếu phải đối đầu với An Lương thì họ chắc chắn khó mà bảo toàn.

    Chuyện An Lương quốc đã đành, cộng thêm việc Nhan Y Miên đã hai năm vẫn chưa có hỉ. Văn võ bá quan trong triều nhân dịp này gây áp lực muốn Đông Phương Trì chấp nhận nạp công chúa An Lương là Mã Thuần làm phi. Mấy hôm nay Đông Phương Trì thật sự đau đầu. Hắn hiểu rõ hậu quả của việc đối đầu với An Lương quốc. Hắn sẽ thắng nhưng chắc chắn những gì hắn mất đi còn nhiều hơn. Con dân của hắn sẽ sống trong chiến tranh khổ cực, hắn không muốn điều đó xảy ra.

    Trong tẩm cung, dưới ánh nến mờ ảo, Nhan Y Miên mặc một bộ lam y ngồi bên cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần. Bên cạnh nàng bỗng có một bóng đen xuất hiện. Hắn cung kính một tiếng

    "Chủ nhân."

    Nhan Y Miên cũng không mở mắt, nàng chỉ khẽ gật đầu.

    "Nói đi." Hắn là thuộc hạ thân cận của nàng – Hắc Lang

    "Cách biên giới mười dặm có ba mươi vạn quân An Lương đang đóng. Dẫn đầu là đội ngũ hòa thân do Tam hoàng tử nước An Lương – Mã Triệu. Chỉ cần chủ nhân ra lệnh thì bọn thuộc hạ lập tức hành động."

    Nhan Y Miên lúc này mới mở mắt nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ. Cô lắc đầu

    "Chưa đến lúc cần thiết, tất cả ở yên chờ lệnh."

    Hắc Lang biết chủ nhân mình đang chờ đợi điều gì. Đây chính là thử thách mà Đông Phương Trì bắt buộc phải vượt qua. Hắc Lang chỉ "vâng" một tiếng rồi yên lặng rời đi. Nơi này hắn không thích hợp ở lâu vì ngay cả Đông Phương Trì cũng không biết đến sự tồn tại của hắn.

    Nhan Y Miên dứng dậy kéo làn váy đi tới hoa viên trước tẩm cung của cô. Ở đây khắp nơi đều là hoa bỉ ngạn, một màu đỏ máu bao phủ khắp hoa viên dưới ánh trăng càng thêm vài phần u ám. Y Miên đưa tay hái một bông bỉ ngạn, ánh mắt tĩnh lặng có vài phần mê man ngắm nhìn bông hoa đỏ rực trên tay. Cô hi họng hắn sẽ không khiến cô thất vọng.

    Cô có cả một thế giới ngầm có thể bảo vệ hắn. Nhưng hắn có đáng để cô làm vậy hay không? Đây là lần đầu tiên cô không dám chắc con đường mình chọn có đúng hay không. Và nếu thật sự chọn sai cô vẫn chưa biết bản thân mình sẽ làm ra điều gì.

    Nhan Y Miên nghe được bước chân quen thuộc phía sau nhưng không quay đầu lại. Một vòng tay ấm áp cùng hơi thở thân quen xộc vào mũi cô. Đông Phương Trì ôm cô chặt hơn thường ngày, tham lam hít lấy hương hoa quế trên cổ cô.

    "Khuya rồi sao nàng còn chưa ngủ. Ngoài này gió lạnh mặc như vậy nếu đổ bệnh Trẫm sẽ rất đau lòng." Nói rồi hắn cởi hoàng bào khoác lên người cô.

    "Ta đợi chàng." Chỉ ba từ ngắn ngủi cũng đủ khiến bao nhiêu mệt mỏi của Đông Phương Trì tan biến hết.

    "Nhưng Trẫm lo cho nàng." Hắn hôn lên trán Y Miên nỉ non rồi ôm nàng về tẩm điện.

    Nhan Y Miên để mặc hắn ôm. Trong bóng tối không ai rõ sắc mặt của nàng. Đêm hôm đó hai người lăn lộn với nhau đến gần sang mới dừng lại. Chủ yếu là vì Nhan Y Miên lo lắng cho sức khỏe của Đông Phương Trì. Dù sao hắn cũng đã làm việc nguyên một ngày rồi.

    Sáng sớm mai, sau khi dùng xong bữa sáng, lúc tiễn Đông Phương Trì lên thượng triều, Nhan Y Miên bỗng kéo lấy tay Đông Phương Trì

    "Chuyện An Lương quốc chàng tính thế nào?" Lời vừa thốt ra Nhan Y Miên có chút hối hận nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào mắt của hắn để tìm câu trả lời.

    Nghe Y Miên hỏi vậy, Đông Phương Trì không khỏi bất ngờ

    "Chuyện này Trẫm sẽ giải quyết xong sớm thôi." Đông Phương Trì nắm lấy tay Nhan Y Miên nhẹ giọng nói.

    Vì thái giám chạy đến bẩm báo có việc nên Đông Phương Trì không thấy được sự thay đổi trong ánh mắt của Nhan Y Miên lúc này. Cô rút tay lại, ánh mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng, cô đã nhìn thấy sự do dự trong ánh mắt của hắn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tám 2021
  5. Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa tháng sau, cuối cùng Đông Phương Trì cũng phải đưa ra quyết định cuối cùng. Cả văn võ bá quan đều hài lòng với quyết định này của hắn.

    Đúng. Trước tình yêu và thiên hạ, hắn đã chọn thiên hạ, phản bội lại lời thề với Nhan Y Miên.

    Nhan Y Miên khi nghe được tin này nàng như muốn phát điên lên, nàng đập phá hết đồ đạc trong tẩm điện nhưng không một ai dám khuyên ngăn. Cả thiên hạ đều cho rằng nàng muốn độc sủng là vô lý nhưng nếu không có nàng thì Đông Phương Trì sẽ không bao giờ có ngày được ngồi lên vị trí hôm nay. Hắn đã thề độc trước mặt nàng và phụ thân nàng nhưng cuối cùng vẫn là kết quả này.

    Hắn dám trái lời thề, nàng sẽ bắt hắn trả giá. Sau một trận đập phá, nàng không hề rơi lấy một giọt nước mắt. Ánh mắt nàng chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng, trong suốt không một gợn sóng.

    Nàng thay một bộ váy màu đỏ sẫm. Trên làn váy có thêu một vườn hoa bỉ ngạn sống động như muốn vươn ra đung đưa theo làn gió. Nhan Y Miên mở của bước ra, đám nô tì, thái giám đến thở mạnh cũng không dám.

    "Dọn hết chỗ kia đi."

    Đám nô tì chỉ "vâng" một tiếng rồi nhanh như cơn gió biến mất trước tầm mắt của Nhan Y Miên. Có trời mới biết vị Hoàng hậu của họ tức giận đáng sợ đến mức nào.

    Nhan Y Miên lại đi dạo trong hoa viên đầy hoa bỉ ngạn của cô. Cô không đem theo bất cứ thị vệ hay nô tì nào. Đúng lúc này, Hắc Lang không một tiếng động xuất hiện bên cạnh.

    "Ải này hắn thua rồi." Y Miên nhẹ giọng như vừa nói cho Hắc Lang nghe như vừa nói cho chính bản thân cô nghe.

    Hắc Lang chỉ im lặng đứng đó. Hắn biết chủ nhân hắn đang thất vọng, cũng có thể là đau lòng, tức giận. Nhưng cô giấu cảm xúc quá sâu khiến người khác không thể nắm bắt được.

    Hắn đã từng nhìn thấy nụ cười cùng ánh mắt tràn đầy nhu tình của chủ nhân dành cho y kia. Đó là thứ trước đây hắn chưa từng thấy trên gương mặt xinh đẹp của cô. Vậy mà y lại dám phụ chủ nhân hắn.

    Nhan Y Miên hái lấy một bông bỉ ngạn mân mê một lúc rồi nở một nụ cười nhưng không có một chút độ ấm nào.

    "Tháng sau là lễ nạp phi của Hoàng đế, chúng ta cũng nên chuẩn bị một đại lễ." Nhan Y Miên thản nhiên nói với Hắc Lang một câu.

    Hắc Lang nghe chủ nhân dặn dò thì "vâng" một tiếng rồi quay người rời đi. Hắn biết chủ nhân hắn định làm gì. Cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội cô ấy.

    Mãi đến lúc trời tối nàng mới quay về tẩm điện. Tẩm điện đã được dọn dẹp sạch sẽ như chưa từng có gì xảy ra. Nhan Y Miên tắm rửa sạch sẽ mang một chiếc váy ngủ thoải mái nằm dưỡng thần trên nhuyễn tháp, che đi cảm xúc phức tạp trong mắt.

    Nếu nói nàng không đau lòng, không tức giận là nói dối. Nàng yêu Đông Phương Trì bằng cả trái tim và linh hồn, nhưng không có nghĩa nàng sẽ tha thứ cho sự phản bội của hắn. Nếu lúc đó hắn chọn từ hôn thì nàng sẽ cho người đem đầu của tam hoàng tử An Lương thậm chí là đầu của cả hoàng đế An Lương về trước mặt hắn. Nàng cho hắn thiên hạ này thì cũng có thể bảo vệ thiên hạ này cho hắn. Nhưng hắn lại chọn quay lưng với nàng.

    Hắn sai rồi, nàng cũng sai rồi!

    Tiếng bước chân ngoài tẩm điện kéo lấy suy nghĩ loạn của Nhan Y Miên quay về. Lúc nàng mở mắt ra thì chỉ còn một mảng tĩnh lặng. Đông Phương Trì nhìn thẳng vào đôi mắt quen thuộc nhưng bây giờ lại có chút xa cách ấy. Hắn muốn tìm ra được một suy nghĩ nào đó từ đôi mắt nàng nhưng giống như có một màng sương che giấu đi tất cả. Hắn không nhìn thấy được bất cứ thứ gì.

    "Miên Miên!" Hắn nhẹ giọng nỉ non gọi Y Miên.

    Nhan Y Miên không nói một lời, tiến tới, hai tay giữ lấy khuôn mặt của Đông Phương Trì nhìn ngắm rồi kiễng chân lên hôn hắn. Một nụ hôn mạnh bạo hơn bao giờ hết khiến Đông Phương Trì hoàn toàn trống rỗng. Hắn chỉ biết đáp lại cô theo bản năng. Hai người cứ như vậy lần này rồi đến lần khác.

    Xong việc, Nhan Y Miên đứng dậy thay y phục khiến Đông Phương Trì hốt hoảng kéo tay cô lại. Nhan Y Miên không chút lưu tình giật khỏi tay hắn

    "Cả đời này đừng mong ta sẽ tha thứ cho ngươi, ngày mai ta sẽ dọn qua Phượng Tâm cung ở. Ta và ngươi từ nay cũng không cần thiết phải gặp nhau nữa."

    Nói rồi Nhan Y Miên đi thẳng ra khỏi tẩm điện để lại một mình Đông Phương Trì trên long sàng lạnh lẽo chỉ còn vương lại chút hơi ấm của cô. Hắn biết mình sai với cô nhưng hắn không thể bỏ mặc thiên hạ này, hắn biết có lẽ hắn đã mất cô nhưng vẫn tự an ủi rằng nàng ấy chỉ nhất thời giận dỗi thôi.

    Nhan Y Miên một mình đi trong rừng bỉ ngạn. Đây sẽ là lần cuối cùng cô buông thả bản thân mình, một lần duy nhất và cuối cùng. Trong đêm tối bóng cô dần mất hút và không ai biết đêm hôm đó hoàng hậu bọn họ đã đi đâu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tám 2021
  6. Chương 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm ngày hôm đó, Nhan Y Miên trở về rất sớm. Cô sai người chuyển hết đồ của mình từ tẩm cung – Long Tâm cung qua Phượng Tâm cung. Phượng Tâm cung và Long Tâm cung vốn là một cặp cung điện được Đông Phương Trì đặc biệt cho xây dựng biểu thị cho hoàng đế và hoàng hậu để bày tỏ "nhất kiến một lòng". Nhưng vì không muốn đi lại phiền phức nên Nhan Y Miên ở luôn trong Long Tâm cung. Nhìn Phượng Tâm cung lộng lẫy hoành tráng trước mắt, Nhan Y Miên bỗng cảm thấy có chút cô đơn, nhưng chỉ là cảm xúc thoáng qua rồi bị cô dập tắt ngay.

    Nhìn hoa viên trăm hoa đua sắc bỗng Nhan Y Miên thấy có chút gai mắt. Cô cho người nhổ hết toàn bộ không chút thương tiếc.

    "Đem toàn bộ hoa bỉ ngạn ở Long Tâm cung qua đây trồng đi, trồng thêm nhiều hơn chút cũng được." Nhan Y Miên nhìn hoa viên trống trơn trước mắt chầm chậm sai bảo bọn nô tì và thái giám.

    Nhan Y Miên cho người chỉnh lại Phượng Tâm điện một lượt trên xuống. Từ một cung điện lộng lẫy xa hoa giờ đây lại thêm vài phần thâm trầm, u ám.

    Đông Phương Trì biết chuyện nhưng cũng không có ý kiến. Chuyện nàng đã quyết hắn biết hắn không thể ngăn cản được. Hắn sai cận vệ thân tín của hắn là Long Quyết âm thầm theo dõi nàng.

    "Trước lễ nạp phi, đừng để nàng làm loạn." Hắn ra lệnh cho Long Quyết.

    Long Quyết "Vâng" một tiếng rồi rời đi.

    Đông Phương Trì day day mi tâm. Hắn yêu Nhan Y Miên nhưng bây giờ hắn đã là hoàng đế. Hắn nạp phi là làm trái lời hứa với nàng nhưng hắn thấy cũng không có gì quá đáng. Hoàng đế nào mà không có hậu cung ba nghìn mĩ nhân chứ. Trong khi đây cũng là vì chính sự hắn mới làm vậy.

    Tâm tư hoàng đế khó lường, thứ hắn cần bây giờ là quyền lực. Hắn đã thay đổi, hắn bây giờ cảm thấy yêu cầu ngày trước của Nhan Y Miên thật sự quá đáng. Hắn bắt đầu đánh sự nghi ngờ lên Nhan thừa tướng. Ngày đó người đưa ra yêu cầu độc sủng không chỉ có nàng mà còn cả Nhan thừa tướng. Quyền lực trong tay thừa tướng thật sự quá nhiều khiến hắn luôn cảm thấy bất an. Hắn từ lâu đã cho người theo dõi động tĩnh của phủ thừa tướng nhưng đến nay vẫn không có ý bất thường. Sự nghi ngờ như mầm cây lớn dần trong thâm tâm hắn.

    Khoảng thời gian này Nhan Y Miên bận rộn chỉnh đốn lại bang phái sát thủ của nàng. Nàng chính là Bang chủ của Thất Sát bang – bang phái sát thủ nổi danh khắp thiên hạ. Nửa tháng sau, nàng mới biết được tin tức Đông Phương Trì cho người theo dõi phủ thừa tướng của phụ thân nàng.

    Nhan Y Miên không tin nổi vào tai mình. Hắn vậy mà lại dám làm ra loại chuyện này. Ngày xưa đúng là cả Nhan phủ đều mù mắt mới không nhìn ra bộ mặt thật của hắn. Cuối cùng thì nam nhân trên đời này đều cùng một loại, không có gì khác biệt.

    Nửa tháng nay, ngày nào Đông Phương Trì cũng đứng trước tẩm cung của Nhan Y Miên nhưng nàng đến một cái liếc mắt cũng không thèm. Trực tiếp cho người đóng cửa không nói một lời.

    Đông Phương Trì cứ đứng tầm nửa canh giờ lại rời đi. Hắn biết nàng còn giận hắn nên cũng không oán than gì. Nhưng trong sâu thẳm đáy lòng hắn đã có chút mất kiên nhẫn. Hắn đã xuống nước đến mức này nhưng nàng vẫn cố chấp như vậy.

    Mãi đến ngày lễ nạp phi, Nhan Y Miên mới sắp xếp xong mọi thứ bên phía Thất Sát. Trong Phượng Tâm cung không một ánh đèn, nữ nhân cầm một bình rượu hoa quế ngồi trên mái nhà như ẩn mình vào đêm đen vô tận.

    Hắc Lang yên lặng ngồi bên cạnh cô không một tiếng động, ánh mắt hắn nhìn cô có chút phức tạp. Xung quanh cô chỉ còn lại sự cô tịch, lạnh lẽo không chút ấm áp. Hắn muốn nhìn dáng vẻ hạnh phúc, vui vẻ trước đây của cô khi ở bên Đông Phương Trì.

    Khó khăn lắm cô mới bước ra khỏi thế giới đen tối này vì y nhưng chính y lại một tay đẩy cô trở lại thế giới này một lần nữa.

    Nhan Y Miên ngửa cổ uống một ngụm rượu lớn mới chậm rãi lên tiếng

    "Phụ thân ta dạo này ổn chứ?" Cũng lâu rồi cô chưa về nhà thăm phụ thân. Vốn dĩ cô chưa rời khỏi hoàng cung là vì còn muốn cho Đông Phương Trì một cơ hội cuối cùng nhưng hắn lại dám nhắm vào người nhà cô. Vậy thì giữa cô và hắn không còn gì để nói nữa.

    "Đông Phương Trì đang cho người theo dõi động tĩnh Nhan phủ nhưng không có hành động gì bất thường. Thuộc hạ đã cho người bảo vệ sự an toàn của cả Nhan phủ nên chủ nhân cứ yên tâm."

    Nhan Y Miên rất tin tưởng Hắc Lang nên cũng không hỏi gì thêm chỉ "ừ" một tiếng rồi định đứng dậy rời đi. Nhưng lúc đứng dậy cô bỗng dưng chóng mặt đến suýt ngã. May mà Hắc Lang phản ứng nhanh nhạy lập tức đỡ lấy cô.

    "Chủ nhân không sao chứ?" Hắc Lang lo lắng hỏi. Vì thân là một sát thủ chuyện sơ suất này chủ nhân chưa từng xảy ra.

    Nhan Y Miên đứng vững lại, lòng có chút nghi hoặc nhưng vẫn bình tĩnh nói "không sao" rồi trở về tẩm cung.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tám 2021
  7. Chương 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong một tiệm thuốc ở kinh thành, nữ tử đeo mạng che mặt từ trong bước ra, bước chân có chút lảo đảo. Nam nhân đứng chờ ở cửa lập tức đỡ lấy "chủ nhân! Cẩn thận."

    Nhan Y Miên gạt phăng tay hắn ra. Đúng! Đôi nam nữ này là Nhan Y Miên và Hắc Lang. Vì chuyện lần trước nên nàng âm thầm rời hoàng cung đến đây nhờ đại phu có tiếng ở kinh thành bắt mạch thử.

    "Ngươi đi đi. Ta muốn yên tĩnh một mình." Nhan Y Miên không cho Hắc Lang thời gian phản ứng, nhanh chóng rời đi lẫn vào dòng người tấp nập.

    Hắc Lang nhìn theo bóng lưng chủ nhân chỉ biết thở dài. Nếu y đã không muốn nói thì hắn sẽ không hỏi. Hắn sẽ luôn đứng phía sau bảo vệ cho y, dùng cả tính mạng này bảo vệ cho y. Việc bây giờ hắn cần làm là quản lý tốt Thất Sát cho y.

    Nhan Y Miên đến một tửu lâu, nàng chọn một phòng riêng nằm ở chỗ cao nhất. Tửu lâu này thực chất cũng thuộc về Thất sát nên phòng cao nhất này luôn để trống, chỉ có chủ nhân Thất Sát mới có quyền sử dụng nó.

    Nàng gọi người đem lên một bình rượu hoa quế thượng hạng. Lúc tiểu nhị đem rượu còn đem theo một bình hoa bỉ ngạn đỏ rực vừa mới hái. Nhan Y Miên hài lòng gật đầu rồi cho người lui ra ngoài mới bỏ mạng che mặt xuống.

    Nàng cầm lấy một ly rượu rót đầy rồi mân mê trên tay. Hương hoa quếnồng nàn xông thẳng vào mũi nàng, đây chính là mùi vị nàng thích nhất. Nhưng đúng lúc nàng định nâng chén uống thì bất chợt nghĩ đến điều gì rồi khựng lại. Ánh mắt có chút tiếc nuối nhìn ly rượu rồi đặt xuống bàn, thở dài một hơi.

    Nhan Y Miên bất giác lấy tay sờ bụng mình. Nàng vậy mà lại có thai với Đông Phương Trì. Cô thật sự có chút không tin nổi. Lúc đại phu nói cô có thai, cô còn định đánh cho ông ta một trận. Nhan Y Miên ngẩng mặt nhìn trời có chút oán hận thốt lên

    "Ông trời thật biết trêu ngươi."

    Chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ nạp phi của Đông Phương Trì. Cô đã dùng một tháng để sắp xếp ổn thỏa cho cả Nhan phủ một đường lui trước khi cô giết chết Đông Phương Trì trong ngày nạp phi đó.

    Đúng. Cô chính là muốn chính tay mình giết chết Đông Phương Trì, kẻ đã phản bội lại lòng tin của cô, phản bội lại cả Nhan phủ đã phò tá hắn lên ngôi vị Hoàng đế. Hắn không xứng để tiếp tục sống.

    Nhưng bây giờ thì hay rồi. Cô lại mang thai con của hắn. Nếu bây giờ cô giết hắn, vậy con cô sẽ nghĩ thế nào nếu biết người giết phụ thân nó lại là mẫu thân của nó. Nghĩ đến đây Nhan Y Miên có chút hoảng loạn. Cô thật sự không muốn đứa bé này chịu bất cứ tổn hại nào dù chỉ là nhỏ nhất.

    Nhan Y Miên lặng lẽ nhìn xuống dòng người dưới con phố, cô cứ như vậy nhìn đến thẫn thờ. Trong đáy mắt cô có chút mơ màng, một chút hoảng loạn. Ánh mắt cô không có tiêu cự, không ai đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì.

    Nhan Y Miên cứ ngồi như vậy đến trời tối mới lặng lẽ trở về hoàng cung. Tắm rửa sạch sẽ cô mới ngồi lại viết một bức thư cho Nhan phụ. Kế hoạch giết chết Đông Phương Trì cô vốn không giấu Nhan phụ. Nhưng bây giờ cái thai này lại là thứ mà cô còn chưa tính đến. Nội dung bức thư chủ yếu là nói cho Nhan phụ kế hoạch trước đó sẽ không thực hiện nữa và cô đảm bảo sẽ bảo vệ tốt cho cả Nhan gia.

    Viết xong, Nhan Y Miên cho người ngay trong đêm đem đến Nhan phủ.

    Trong Long Tâm cung, Đông Phương Trì tức giận ném vỡ chiếc bình hoa tinh xảo trên bàn.

    "Một lũ vô dụng. Một người như phụ nữ giữa ban ngày mà cũng để mất dấu."

    Đám thị vệ chỉ biết cúi đầu, đến thở mạnh cũng không dám. Không phải bọn họ sơ ý mà là hoàng hậu thật sự như không khí biến mất trước mắt họ trong nháy mắt.

    Đúng lúc này Long Quyết đi vào khom người

    "Hoàng thượng! Nương nương đã trở về."

    Lúc này lông mày Đông Phương Trì mới dãn ra đôi chút.

    "Ra ngoài hết đi." Hắn gằn giọng với đám thị vệ. Bọn chúng như được ân xá lập tức rời khỏi như chưa từng xuất hiện.

    "Hoàng hậu có gì bất thường không?" câu này là hắn hỏi Long Quyết

    "Bẩm hoàng thượng. Từ lúc trở về nương nương luôn ở trong tẩm cung không hề ra ngoài cũng không có gì bất thường."

    Đông Phương Trì có chút nghi hoặc nhưng vẫn không hỏi gì thêm. Hắn để Long Quyết lui ra rồi đem theo một công công đi tới Phượng Tâm điện.

    Nhưng lần này khác với mọi lần, đèn trong tẩm cung nàng lại sáng. Có chút kì lạ nhưng hắn vẫn đến ngoài cửa rồi gõ.

    "Miên Miên. Ta biết nàng ở trong đó. Nàng mở cửa cho Trẫm đi. Đã hơn một tháng rồi, Trẫm thật sự muốn nhìn thấy nàng một lần." Giọng hắn có chút gấp rút giống như chỉ nói chậm một chút đèn trong phòng sẽ tắt bất cứ lúc nào, sợ thứ đáp lại hắn cuối cùng chỉ có sự im lặng như trước đây.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tám 2021
  8. Chương 6:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong Phượng Tâm cung, Nhan Y Miên mặc một váy ngủ màu đỏ thẫm đứng bên cửa sổ, tĩnh lặng nhìn ánh trăng sáng trên trời. Đông Phương Trì ngồi cạnh bàn trà phía sau nhìn bóng lưng của nàng.

    Cả hai cứ như vậy im lặng không nói một lời. Đông Phương Trì đến bây giờ vẫn có chút không tin được. Nàng vậy mà lại cho hắn vào đây dễ dàng như vậy. Phải chăng nàng đã nghĩ thông suốt rồi, trong lòng hắn thầm nghĩ.

    Mãi một lúc sau, hắn mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng trong phòng.

    "Miên Miên." Hắn vừa tiến đến gần nàng vừa nhỏ giọng gọi. Trong thanh âm tràn đầy sự nhớ nhung. Đã một tháng kể từ đêm hôm đó hắn không được gặp nàng.

    Đúng lúc hắn định ôm lấy nàng từ sau lưng thì Nhan Y Miên như bị thức tỉnh. Cô lập tức quay phắt người lại rồi lùi ra sau một bước kéo dài khoảng cách giữa hai người.

    Ngay lúc cô quay đầu lại, Đông Phương Trì chỉ thấy trong mắt cô là một bầu trời sâu thẳm, trong đó không hề có hắn. Đây không phải là ánh mắt mà trước đây cô dùng để nhìn hắn.

    Trong lòng hắn dâng lên một cỗ sợ hãi, cũng có chút chột dạ nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

    "Miên Miên. Trong lòng ta chỉ có mình nàng, nàng có bằng lòng tin ta một lần nữa không." Hắn dùng ánh mắt chân thành nhìn vào mắt cô mà nói.

    Nhan Y Miên không thèm để tâm đến những lời này của hắn. Một lần phản bội thì ắt sẽ có lần hai. Cô không cho phép điều đó xảy ra. Thứ cô quan tâm là đứa bé trong bụng và Nhan gia.

    "Chẳng phải ngày mai là ngày hoàng thượng đón Mã Thuần công chúa của An Lương quốc về sao. Sao lại rảnh rỗi tới đây thăm ta vậy." Giọng của nàng không nặng không nhẹ, giống như người qua đường chào hỏi nhau vậy.

    "Ta nhớ nàng." Đông Phương Trì không chút suy nghĩ thốt lên. Nàng cứ như vậy thật sự khiến trong lòng hắn vô cùng khó chịu.

    Nhan Y Miên nghe được chỉ như có như không cười một cái rồi vòng qua người hắn đến chỗ bàn trà ngồi xuống.

    Mùi hoa quế từ người cô tỏa ra xông vào mũi Đông Phương Trì. Hắn có chút xúc động muốn tiến tới ôm cô nhưng nghĩ đến hình ảnh lúc nãy cô lùi bước lại thì hắn chỉ đành theo sau rồi ngồi xuống ở bên kia bàn trà.

    Nhan Y Miên tự mình rót một chén trà rồi thưởng thức, xem như chưa nghe Đông Phương Trì nói gì.

    Đợi đến lúc nàng uống xong chén trà, Đông Phương Trì mới lên tiếng

    "Nếu trong cung quá nhàm chán thì nàng có thể về thăm nhà một chuyến. Ta sẽ cho người theo sau bảo vệ nàng." Đông Phương Trì nói với lẽ đương nhiên.

    "Hoàng thượng đây là đang sợ ta làm loạn phá hỏng việc tốt của người hay sao." Nhan Y Miên chống cằm nhìn người đối diện, ngữ khí có chút châm biếm.

    Bị nói trúng tim đen, Đông Phương Trì có chút rối nhưng vẫn khẳng định với Y Miên là hắn không có ý đó.

    Nhan Y Miên bỗng dưng đứng dậy, chống tay vào bàn trà, hai mắt nhìn thẳng vào nam nhân trước mắt.

    "Nhan Y Miên ta hôm nay cũng muốn nói cho hoàng thượng ngài biết. Chuyện nạp phi của ngài, ta một chút hứng thú cũng không có nên ngài cứ yên tâm. Còn nếu ta thật sự muốn làm loạn thì cả hoàng cung này không ai ngăn nổi ta đâu." Ngữ khí của nàng bá đạo, nói rõ từng chữ cho Đông Phương Trì nghe.

    Đông Phương Trì nghe vậy thì tức giận đùng đùng. Nàng vậy mà dám ngang nhiên thách thức cả hoàng cung này, xem thường hắn.

    "Hỗn xược. Chỉ với những lời nàng vừa nói, Trẫm đã đủ để phế ngôi vị hoàng hậu của nàng rồi. Trong mắt nàng không còn xem ta là hoàng đế nữa không." Đông Phương Trì gằn từng chữ một giống như thật sự muốn phế Nhan Y Miên vậy.

    Nhan Y Miên cũng không thèm để tâm. Cô nở một nụ cười đầy châm chọc mà nhìn hắn.

    "Ta có thể đưa ngươi lên vị trí này thì cũng có thể đá ngươi xuống. Đừng quá tự phụ." Nói đến đây, khuôn mặt cô bỗng tắt đi nụ cười, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn.

    "Còn nữa, nếu ngài dám động đến một góc nhà của Nhan gia, ta sẽ cho cả hoàng cung này bồi táng theo. Đừng thách thức giới hạn của ta. Ta và ngươi từ nay mệnh ai nấy sống, Nhan gia cũng không có hứng thú với cái ngai vàng ấy đâu."

    Đông Phương Trì có chút chột dạ. Nàng vậy mà đã biết chuyện hắn có ý đồ với Nhan gia. Hắn với nàng bên nhau bao năm nhưng thế lực của nàng và Nhan gia hắn vẫn không thể nắm hết được. Hắn biết nàng nói được sẽ làm được. Nếu nàng đã khẳng định Nhan gia không có tư tâm thì hắn sẽ tin nàng.

    Đông Phương Trì vì Nhan Y Miên mà tức giận phất tay áo rời đi, không nói thêm bất cứ lời nào. Hắn không tin cả đời này nàng sẽ không quay về bên hắn.

    Nếu biết được suy nghĩ này của Đông Phương Trì chắc chắn Nhan Y Miên sẽ đánh hắn một trận.

    Nhan Y Miên cười lạnh nhìn Đông Phương Trì rời đi. Cô lại bất giác đem tay xoa xoa bụng. Cô chưa muốn cho Đông Phương Trì biết chuyện cô mang thai. Không vì sao cả. Chỉ là cô không muốn nói cho hắn thôi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tám 2021
  9. Chương 7:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày nạp phi diễn ra vô cùng suôn sẻ nhưng tất cả đại thần đều không ngờ là hoàng hậu của họ lại không tham dự.

    Mã Thuần công chúa của An Lương đúng là vô cùng xinh đẹp. Là kiểu xinh đẹp khiến người nhìn vô cùng yêu thích, thanh thuần, dễ thương. Trái ngược hoàn toàn với vẻ đẹp sắc sảo, khuynh quốc của Nhan Y Miên, vẻ đẹp mà người khác chỉ dám chiêm ngưỡng từ xa chứ không dám chạm đến.

    Ngoài đại điện nhộn nhịp bao nhiêu thì trong Phượng Tâm cung yên ắng bấy nhiêu.

    Nhan Y Miên tĩnh lặng ngồi khoanh chân trên giường không chút hình tượng đang mày mò cái gì đó vô cùng chăm chú.

    Hắc Lang bên cạnh đến lúc nhìn rõ thì có chút không tin nổi. Chủ nhân nhà hắn lại đang tập thêu thùa. Thiên hạ sắp đại loạn rồi à.

    Nhan Y Miên mặc kệ ánh mắt tò mò của Hắc Lang, tiếp tục mò mẫm nhưng được một lúc thì dứt khoát vứt sang một bên, trên tay cũng không ít vết kim đâm. Cô nằm bò ra giường than một tiếng

    "Sao mấy thứ này lại phiền phức vậy chứ. Giết người còn dễ hơn."

    Hắc Lang giật giật khóe miệng. Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi kêu nô tì vào xử lí mấy vết kim đâm cho nàng. Nhan Y Miên cũng không phản bác.

    Xử lý xong xuôi, nô tì lui ra ngoài Hắc Lang mới tiến đến gần Nhan Y Miên.

    "Hay là thuộc hạ cùng người ra ngoài uống rượu?" Hắn hỏi nàng.

    Trước đây mỗi lúc có chuyện không vui, nàng đều rủ hắn ra ngoài uống rượu giải sầu.

    Nhan Y Miên nghe vậy mắt sáng rực vì trước đây để Hắc Lang chịu uống rượu cùng nàng, nàng đã phải vừa dụ dỗ vừa đe dọa hắn đến mệt. Nhưng trong phút chốc cô lại xìu xuống như quả bóng bị xì hơi.

    Hắc Lang thấy sự biến hóa của cô thì thấy lạ vô cùng nhưng không biết phải hỏi như nào.

    Cảm nhận được ánh mắt của Hắc Lang, cô mới nhớ ra mình chưa nói cho hắn biết chuyện

    "Ta có hỉ rồi. Không thể tùy tiện uống rượu." Cô có chút oán than nói. Không được uống rượu thật khó chịu.

    Vài câu ngắn ngủi nhưng lại khiến Hắc Lang sững sờ mất mấy giây. Hắn đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng, điều chỉnh lại tâm trạng.

    "Chúc mừng chủ nhân." Thì ra đây là lý do chủ nhân hủy toàn bộ kế hoạch, hắn còn tưởng cô còn tình cảm với Đông Phương Trì nên không nỡ ra tay.

    Nghĩ đến đây bỗng hắn lại cảm thấy dễ chịu một chút.

    Nhan Y Miên vu vơ "ừ" một tiếng rồi bước xuống giường.

    Cô lại một mình đi dạo trong hoa viên. Ở đây cách khá xa đại điện nhưng vẫn loáng thoáng nghe náo nhiệt bên kia.

    Nhan Y Miên có chút bực dọc nhưng khi nhìn thấy một vùng đỏ rực bỉ ngạn trước mắt thì chút bực dọc đó đều tan biến hết.

    Người hầu đều biết hoàng hậu của họ rất để ý vườn hoa này nên đặc biệt chăm sóc kĩ lưỡng không dám cẩu thả. Họ rất sợ chọc giận vị hoàng hậu này, đên cả hoàng thượng nàng còn không để vào mắt.

    Một cơn gió nhẹ thổi tới làm lay động cả vườn hoa từng đợt như ngọn sóng lăn tăn vô cùng đẹp mắt.

    Nhan Y Miên nhắm mắt, hơi ngửa đầu lên trời hít một hơi thật sâu. Không khí trong lành ập vào mũi dễ chịu đến vô cùng.

    Làn váy ngọc bích bay trong gió, nhìn cô chẳng khác gì tiên nữ bước trong tranh ra. Vạn vật xung quanh lấy cô làm tâm điểm, sống động đến lạ thường.

    Ở đằng xa, Hắc Lang nhìn có chút thất thần. Đây là dáng vẻ nên có của cô. Ung dung, tự tại, không bất cứ thứ gì có thể làm phiền đến cô.

    Nhan Y Miên mở mắt, ánh mắt đầy kiên định.

    Cô sẽ bước lên một con đường mới, con đường mà trước đây cô chưa từng nghĩ tới. Vì tiểu bảo bối trong bụng, cô sẽ phải sống thật tốt.

    Lại nhìn vườn hoa một lần nữa, Nhan Y Miên tươi cười hài lòng. Cô hào phóng ban thưởng hết một vòng cho hạ nhân trong Phượng Tâm cung.

    Đám hạ nhân được ban thưởng thì cười típ mắt. Nghĩ lại, nương nương bọn họ chỉ khó chiều một chút nhưng cái gì cũng tốt.

    Chỉ cần làm đúng ý cô thì mọi việc đều dễ nói chuyện. Cô chưa từng bắt bẻ gây khó dễ với bọn họ. Nhưng nếu cố tình làm trái ý cô thì hậu quả không cần phải nói cũng biết.

    Chiều ngày hôm đó, Nhan Y Miên xuất cung. Cô trở về Nhan phủ để thăm Nhan mẫu, còn Nhan phụ vẫn bận việc ở trong cung.

    Vì để tránh gây chú ý nên cô chỉ dùng một chiếc xe ngựa bình thường. Hộ tống cũng chỉ có ít hạ nhân và Hắc Lang.

    Nhan mẫu thấy con gái trở về thì mừng đến rơi nước mắt. Vì Nhan Y Miên không cho người báo trước nên Nhan mẫu vô cùng bất ngờ. Bà quên luôn Nhan Y Miên hiện giờ là hoàng hậu, chạy đến ôm lấy con gái.

    Nhan Y Miên chưa từng để ý mấy lễ nghi rườm rà kia, ôm lấy Nhan mẫu

    "Con về rồi." Chỉ ba từ nhưng lại chất chứa hết tình cảm của cô trong đó. Hốc mắt cô đỏ ửng, từng giọt nước mắt chực rơi khỏi khóe mắt.

    Nhan mẫu buông con gái ra, nắm lấy tay cô vỗ về

    "Về rồi là tốt. Về rồi là tốt." Bà vừa nói vừa rơi nước mắt.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tám 2021
  10. Chương 8:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần này, Nhan Y Miên dự định ở lại Nhan phủ nửa tháng hoặc một tháng. Cô muốn ở đây an tĩnh một thời gian.

    Nhan thừa tướng hôm đó từ hoàng cung trở về nghe nói con gái về thăm. Ngay trong đêm ông gọi Nhan Y Miên đến thư phòng của mình.

    Trong thư phòng Nhan phủ, Nhan phụ khuôn mặt trầm lặng, nghiêm nghị. Còn đứa con gái trời đánh của ông lại đang nằm bò ra bàn nghịch bình hoa trên bàn.

    Nhan Y Miên cuối cùng cũng không nhịn được.

    "Phụ thân. Đêm hôm người gọi con đến đây có việc gì không. Không thể đợi sớm mai mới nói à?" Nhan Y Miên có chút ai oán.

    "Con còn dám hỏi ta có việc gì sao. Con một mình tự lên kế hoạch ám sát rồi tự mình hủy nó. Trong mắt con còn có người phụ thân này không." Nhan phụ tức giận mắng nhưng không giấu nổi sự lo lắng trong ánh mắt.

    Nhan Y Miên lúc này mới nghiêm túc ngồi thẳng dậy

    "Con có lý do của con mà." Cô phụng phịu nói.

    "Con có biết cả tháng này ta đến ngủ cũng không thẳng giấc không. Con phải hiểu nếu chuyện này đến tai hoàng thượng thì cả con và Nhan gia này đều không còn đường sống không?" Nhan phụ thực sự tức giận, giọng nói cao lên vài phần.

    "Hắn dám động đến Nhan phủ con liều mạng với hắn, cùng hắn ngọc nát đá tan."

    "Con.. con.. Đúng là hồ nháo" Nhan phụ tức đến không nói nên lời, đập thẳng tay lên bàn.

    Nhan Y Miên cũng không chọc tức Nhan phụ nữa.

    Cô tiến tới rót cho Nhan phụ một chén trà.

    "Con đảm bảo với người chuyện này sẽ không xảy ra nữa. Hơn nữa từng bước con đi con đều tính toán rất kĩ lưỡng." Cô dừng một chút rồi mới nói tiếp

    "Phụ thân phải tin tưởng con. Con có khả năng bảo vệ Nhan gia. Hơn nữa kế hoạch lần này dừng giữa chừng là thật sự con có nỗi khổ mà. Không phải con tùy hứng đâu." Nhan Y Miên không nhanh không chậm nói cho Nhan phụ hiểu.

    Nghe Nhan Y Miên nói vậy, Nhan phụ nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ. Con bé này vì lý do gì mà khiến nó thay đổi quyết định quan trọng như vậy.

    Nhan Y Miên biêt Nhan phụ đang nghĩ gì nên cũng không giấu diếm.

    "Con có hỉ rồi." Lời nói bâng quơ nhưng khiến Nhan phụ chết lặng.

    Nhan phụ cuối cùng cũng hiểu lý do Nhan Y Miên đột ngột dừng kế hoạch. Ông có chút lo lắng nhưng vẫn rất mừng vì cuối cùng ông cũng sắp có cháu ngoại.

    "Hoàng thượng đã biết chưa. Cái thai được bao lâu rồi." Nhan phụ ân cần hỏi. Khuôn mặt không giấu nổi vui mừng.

    "Con chưa nói cho hắn biết. Đại phu nói cái thai được hơn một tháng rồi." Nhan Y Miên nhìn sự thay đổi chóng mặt của Nhan phụ có chút buồn cười.

    "Thế đã nói với mẫu thân con chưa?" Nhan phụ giờ mới nhớ đến phu nhân nhà mình.

    Nhan Y Miên vô tội lắc đầu. Vì ngồi xe hơi mệt nên cô quên mất chưa nói.

    "Vậy con về nghỉ ngơi đi, đừng để ảnh hưởng sức khỏe. Lát nữa ta sẽ nói với mẫu thân con, ngày mai làm chút đồ cho con bồi bổ."

    Nhan phụ đuổi Nhan Y Miên về phòng, tâm tình vui vẻ đi tìm phu nhân nhà mình.

    Nhan Y Miên có chút bất đắc dĩ quay về phòng nghỉ ngơi. Cô hít một hơi thật sâu rồi nằm xuống. Quả nhiên nhà mình vẫn là tốt nhất.

    Sáng ngày hôm sau, Nhan Y Miên bị một bàn thức ăn đồ bổ làm cho choáng váng. Nhan Y Miên có chút hối hận khi nói chuyện này với Nhan phụ.

    Nhan mẫu thấy con gái thì lập tức tiến tới đỡ

    "Con bé vô tâm. Chuyện quan trọng như vậy mà con lại không nói cho ta một tiếng." Nhan mẫu trách móc nhưng đáy mắt đều là sự yêu thương vô bờ.

    Nhan Y Miên nhìn Nhan mẫu có chút bất lực

    "Mẫu thân. Con tự đi được mà. Không những đi được mà còn bay nhảy được kìa. Người cứ ngồi đi không cần dìu con đâu." Cô đâu có yếu ớt như vậy chứ.

    Nhan mẫu nghe vậy thì đánh vào tay Nhan Y Miên một cái nhưng không đau chút nào.

    "Con đừng có mà làm loạn. Giai đoạn này phải cẩn thận vào cho ta."

    "Vâng vâng thưa mẫu thân đại nhân. Nhưng người thật sự không phải dìu con như này đâu."

    Thấy vậy, Nhan mẫu cũng không cố chấp nữa, buông tay Nhan Y Miên rồi hai mẹ con cùng tới ngồi xuống bàn ăn.

    Ăn xong, Nhan Y Miên ôm cái bụng tròn vo vì ăn nhiều tản bộ ở trong hoa viên.

    Lúc nãy trong bữa ăn, Nhan mẫu cùng Nhan phụ liên tục gắp đồ ăn cho cô. Cô xin tha cũng không được.

    Họ còn nói cái gì mà ăn cho hai người. Cái bụng của cô còn chưa nhô ra thì cái gì mà hai người. Thật sự là no đến chết mất.

    Nhan Y Miên gọi Hắc Lang đứng cách đó không xa. Hắc Lang nghe chủ nhân gọi thì lập tức tiến tới

    "Chủ nhân có gì dặn dò?"

    "Ta sẽ ở đây một thời gian, ngươi dặn dò người trong cung chăm sóc tốt vườn hoa của ta. Đừng cho ai động vào." Nhan Y Miên trầm giọng ra lệnh cho Hắc Lang.

    Hắc Lang chỉ "vâng" một tiếng rồi lập tức rời đi. Chủ nhân nhà hắn rất coi trọng loài hoa này. Mà thứ chủ nhân coi trọng thì tốt nhất đừng ai động vào.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tám 2021
  11. Chương 9:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tháng sau, Nhan Y Miên từ Nhan phủ hồi cung. Khoảng thời gian ở Nhan phủ, Đông Phương Trì cũng không ngừng cho người đem quà đến Nhan phủ. Nhưng toàn bộ đều bị cô trả về.

    Trong xe ngựa, Nhan Y Miên xoa xoa cái bụng đã lớn lên đôi chút, ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.

    Thời gian ở Nhan phủ cô đã bị Nhan mẫu nuôi béo lên không ít. Nếu còn không hồi cung chỉ sợ cô sẽ thành quả bóng mà lăn mất.

    Nhan Y Miên cười tủm tỉm nhìn bụng mình.

    "Bảo bối à. Con là trai hay gái vậy. Thật sự muôn biết để đặt tên cho con quá." Cô thì thầm nói với cái thai trong bụng.

    Một lúc sau, Nhan Y Miên cảm thấy nhàm chán nên trực tiếp ngủ một giấc. Dạo này cô thường xuyên buồn ngủ, ngủ nhiều đến nỗi đầu óc sắp lú lẫn luôn rồi.

    Xe ngựa dừng lại khiến Nhan Y Miên tỉnh giấc. Nhan Y Miên vén rèm thì vừa vặn thấy khuôn mặt lạnh tanh của Hắc Lang. Nhan Y Miên vì đã quen với khuôn mặt này nên không sao. Nhưng nếu đổi lại là người khắc chắc sẽ bị dọa cho đứng tim mất.

    "Chủ nhân. Đã đến hoàng cung rồi." Hắn khom người báo cáo.

    Hắc Lang chính là như vậy. Trước mặt người khắc luôn giữ vẻ mặt ngàn năm không đổi.

    Nhan Y Miên gật đầu, trực tiếp xuống khỏi xe ngựa.

    Hắc Lang muốn cho người đem kiệu đến thì Nhan Y Miên ngăn lại.

    "Ngươi cùng ta tản bộ một lát." Cô nghe nói tản bộ nhẹ nhàng rất tốt cho thai phụ. Hơn nữa chỗ này cách Phượng Tâm cung cũng không xa.

    Hắc Lang không có ý kiến gì. Hắn lặng lẽ đi phía sau Nhan Y Miên, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

    Lúc họ trở về là buổi chiều. Hoàng hôn chói rọi khắp hoàng cung. Ánh nắng như mạ lên người cô một chiếc áo khoác đẹp đến chói mắt.

    Hai người cứ như vậy tĩnh lặng về đến Phượng Tâm cung.

    Nhìn vườn hoa bỉ ngạn được chăm sóc tươi tốt, Nhan Y Miên gật đầu hài lòng. Cô lại cao hứng thưởng bạc cho đám hạ nhân.

    Nhan Y Miên trở về tẩm cung tắm rửa sạch sẽ thì mặc một chiêc váy thoải mái nằm dưỡng thần trên nhuyễn tháp.

    Trên chiếc bàn bên cạnh là một bình trà hoa quế vừa pha đang tỏa khói. Khắp phòng đều thoang thoảng hương hoa quế khiến Nhan Y Miên vô cùng dễ chịu, tham lam hít lấy một hơi thật sâu.

    Đúng lúc Nhan Y Miên đang dần chìm vào giấc ngủ thì bị tiếng gõ cửa đánh thức. Vì cô không cho phép hạ nhân tùy tiện vào phòng nên ai có chuyện đều phải gõ cửa. Được sự cho phép của cô mới được vào.

    "Nương nương. Nô tỳ có chuyện gấp cần bẩm báo." Liễu Bích bên ngoài có chút gấp gáp.

    Nhan Y Miên nhận ra giọng của Liễu Bích. Nàng ta là nha hoàn cũng xem như cùng nàng lớn lên trong Nhan phủ được Nhan mẫu phái đi theo chăm sóc Y Miên.

    "Vào đi." Nhan Y Miên có chút bực dọc vì ngái ngủ.

    Liễu Bích lập tức mở cửa đi vào.

    "Tham kiến hoàng hậu." Nàng ta có vẻ có vài phần sợ Nhan Y Miên.

    "Bỏ qua nghi lễ rườm rà đi. Đứng lên nói ta nghe xem. Chuyện gì mà em tìm đến ta buổi này."

    Liễu Bích ấp úng không biết nói như nào. Nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Nhan Y Miên thì không dám chần chứ.

    "Nương nương. Diệp phi có hỉ rồi." Diệp phi là phong hiệu Đông Phương Trì ban cho Mã Thuần công chúa lúc nhập cung.

    Nhan Y Miên nghe vậy thì tròn mắt không tin nối.

    Liễu Bích ngờ ngệch nhìn biểu cảm trên gương mặt hoàng hậu nhà mình. Không có giận dữ, không có đau lòng mà hoàn toàn chỉ có ngạc nhiên.

    Không phải Liễu Bích nhìn sai mà đúng là Nhan Y Miên có tâm trạng như vậy.

    Tình cảm của cô đối với Đông Phương Trì đã hoàn toàn chấm dứt vào hai tháng trước rồi nên cô làm gì có tức giận và đau lòng. Cô là người lí trí đến đáng sợ như vậy đó.

    Thứ khiến cô ngạc nhiên chính là Đông Phương Trì dám để Diệp phi mang thai.

    Hắn phải biết rõ thế lực đứng sau Diệp phi là cả một An Lương quốc. Nếu cô ta còn mang long thai thì An Lương quốc sẽ lợi dụng điểm này một cách triệt để.

    Thậm chí trường hợp xấu nhất là Diệp phi sinh hạ hoàng tử thì cái ngai vàng đó của hắn sợ cũng lung lay.

    Nhan Y Miên thật sự thắc mắc là hắn bị nữ sắc làm mờ mắt hay là vị công chúa đó cao tay chơi được hắn một cú chuẩn xác như vậy.

    Nhan Y Miên bật dậy khỏi nhuyễn tháp. Tâm trạng đầy hứng khởi, nở một nụ cười trên nỗi đau của người khác.

    "Chuẩn bị một chút. Chúng ta qua Thanh Loan cung thăm hỏi một chuyến." Nhan Y Miên dặn dò Liễu Bích.

    Liễu Bích ngơ ngác. Có ai đi thăm tình địch mà vui đến cười tít mắt như người không hoàng hậu của ta ơi.

    Dù nghĩ vậy nhưng cô vẫn lập tức theo lời của chủ nhân nhà mình đi chuẩn bị một chút quà phù hợp để tặng cho phi tử mang thai.

    Nhan Y Miên thay một chiếc váy lam đậm đơn giản nhưng lúc khoác lên người cô lại cao quý thêm bội phần.

    Nhan Y Miên cũng không để ý Liễu Bích chọn quà gì. Cứ như vậy ngồi kiệu đi thẳng đến chỗ Thanh Loan cung, nơi ở của Diệp phi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tám 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...