Bạn được Shraunxte mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
2,576 ❤︎ Bài viết: 942 Tìm chủ đề
204 0
Kiếm tiền
Lunarchen đã kiếm được 2040 đ
Thư Gửi Mẹ Sau Những Ngày Giông Bão

Viết bởi: Lunarchen

Ngay-Cua-Me-14294935.jpg

nhân ngày 20-10, mình viết về mẹ.

* * *​

Có người từng hỏi con:

"Nếu trần thế chỉ là một quán trọ, vậy khi chết đi, linh hồn con người sẽ về đâu?"

Con im lặng rất lâu. Bởi chính con cũng có vô vàn câu hỏi chưa có lời đáp.

Liệu thế giới của linh hồn có thật không?

Liệu sau khi chết, ta có còn bước vào luân hồi, trở lại cõi người như lời Phật pháp dạy?

Hay tất cả chỉ là thân xác tàn phai, nằm im lìm, để bụi thời gian phủ lấp và bôi xóa?

Mẹ ơi..

Nếu thật sự có kiếp sau, con vẫn muốn làm con gái của mẹ. Có được không?

Bởi trong muôn kiếp nhân sinh, con tin có một sợi chỉ đỏ nối liền những linh hồn thương nhau. Và đầu kia chắc chắn là mẹ.

Nếu có một nơi gọi là thiên đường, con nghĩ nơi đó nhất định mang hình dáng vòng tay mẹ.

"Con tên là Trần Nguyễn Bình An.. Ngụ ý là: Mẹ mong con một đời bình an."

Từ bé, mẹ đã nâng niu con như báu vật.

Những đêm con sốt, mẹ thức trắng bên giường, bàn tay mát rượi áp lên trán, thỉnh thoảng khẽ lay, gọi nhỏ:

"An ơi, con đỡ chưa?"

Giữa mùi dầu gió, tiếng quạt quay lạch cạch và ánh đèn ngủ vàng vọt, chỉ có hơi thở mẹ là dịu dàng nhất.

Lần con ngã trầy gối, mẹ hoảng hốt ôm con, nước mắt rơi nhanh hơn máu chảy từ vết thương. Mẹ dỗ con như thể cả thế giới vừa sụp đổ, vừa thổi vừa khẽ mắng:

"Đã bảo đi chậm thôi mà."

Giọng mẹ run run. Bàn tay vẫn lau vết xước thật khẽ như sợ con đau thêm, dù chỉ một chút.

Có một kỷ niệm vừa buồn cười, vừa cay mắt.

Hồi tiểu học, con bị loại khỏi đội văn nghệ vì giọng khàn, không thánh thót như các bạn. Con khóc nức nở từ trường về nhà. Ba đùa: "Uống mắm cho giọng trong." Con tin thật, múc muỗng mắm uống một cách quyết đoán. Hậu quả là.. Bị sặc, vừa ho vừa ói ọc ọc.

Mẹ tức điên, la ba một trận, nhưng vẫn vừa vuốt lưng con vừa nói:

"Có hát hay hay không, con vẫn là báu vật của mẹ."

Từ đó, con hiểu: Mất gì cũng được, miễn còn mẹ để trở về.

Mẹ là nơi an toàn nhất.

Con lớn lên, ra đời vấp ngã, tưởng mình mạnh mẽ, vậy mà chỉ một lần tổn thương, con lại khóc như trẻ con, chạy về ôm mẹ tìm bình yên. Mẹ thường bảo:

"Mẹ không sợ gì, chỉ sợ con khóc. Mỗi lần con khóc, tim mẹ như bị dao đâm."

Nghe vậy, nước mắt con tuôn rơi. Nhưng nhờ mẹ, con biết mình chưa bao giờ cô độc.

Con biết mình bốc đồng, làm việc tùy hứng. Mẹ vẫn lo:

"Với tính cách này, khó mà lấy được chồng."

Con cười:

"Không lấy chồng thì ở với mẹ cả đời."

Nhưng thật ra, con cũng mong một tình yêu đúng nghĩa. Một người nhìn thấy những góc vụn vỡ trong con, hiểu cả những im lặng mà con không nói, và khiến con thôi chạy về tìm bình yên nơi mẹ, vì chính họ đã trở thành bình yên đó.

Và rồi, con gặp anh vào một ngày nắng nhạt, giống buổi sáng mẹ tiễn con lên đại học. Vừa ấm áp, vừa man mác buồn.

Anh ít nói. Đôi mắt dịu dàng khiến con thấy yên lòng, như cốc ca cao mẹ vẫn hay pha mỗi sáng. Chính ánh nhìn ấy khiến con dừng lại lâu hơn một chút, và cũng từ đó, con bắt đầu hành trình vụng dại của mình.

Anh làm lính cứu hỏa. Người ta bảo đó là nghề dành cho những kẻ liều, nhưng trong ánh mắt anh là sự bình thản đến lạ. Anh cao lớn, vững chãi như núi đá giữa nắng hè. Đôi tay to, chai sần vì lửa, nhưng giọng nói lại ấm như nắng mai. Lần đầu nghe anh kể về những vụ cháy, con thấp thõm không phải vì sợ, mà vì thương - thương một người đối diện hiểm nguy mỗi ngày mà vẫn điềm nhiên như kể một câu chuyện bình thường.

Anh hay cười và nói:

"Không ai thật sự quen với nguy hiểm đâu. Chỉ là có người chọn đối diện, thay vì quay đi."

Không biết từ khi nào, con bắt đầu chờ những tin nhắn ngắn ngủi, những lần gặp vội nơi quán nhỏ. Anh chẳng ngọt ngào, chẳng hứa hẹn, nhưng chỉ cần nói:

"Để anh đưa em về nhà." Tim con đã run lên không thể kiểm soát.

Rồi đến một ngày, anh muốn đưa con về quê "để mẹ anh biết mặt người mà anh thương."

Con háo hức lắm. Nhưng khi xe dừng trước căn nhà nhỏ, tim con chợt thắt lại.

Mái tôn bạc màu, tường loang rỉ, trong một góc là chiếc giường gỗ cũ nơi mẹ anh nằm bất động vì đau ốm. Bên cạnh là cậu em trai gầy guộc, cúi đầu lễ phép chào con.

Thương anh vẫn cười giữa cảnh thiếu thốn, nhưng trong lòng con bỗng nhói lên. Vì con đã thấy rõ con đường phía trước sẽ chẳng dễ dàng.

Bạn bè nói với con:

"Bà có bao nhiêu lựa chọn tốt hơn. Đừng dại."

Con chỉ cười, không biết nên nói gì. Con vẫn yêu anh, vẫn muốn ở lại, nhưng càng yêu, con càng sợ.

Sợ một ngày tình yêu này không đủ mạnh để chống lại cơm áo, bệnh tật, hay những vết thương âm thầm của cuộc sống.

Con thôi nói về tương lai, thôi nhắc đến những kế hoạch hai đứa từng vẽ ra. Vì chính con cũng không chắc mình có đủ can đảm đi hết cùng anh hay không.

Anh dường như hiểu hết. Thay vì trách, anh chỉ im lặng, rồi khẽ nói, giọng bình thản đến đau lòng:

"Anh không cần em thương hại. Nếu em ở lại, hãy vì yêu, chứ không phải vì tội."

Câu nói ấy khiến con rơi nước mắt. Không phải vì bị trách, mà vì thấy mình nhỏ bé, yếu đuối và bất lực trước chính tình yêu của mình.

Tối hôm đó, ngồi trong căn phòng trọ, con nhớ mẹ khôn nguôi.

Con nhận ra: Tình yêu không chỉ có ánh sáng. Nó còn có bóng tối, thử thách, và những phút giây khiến ta soi thấy chính mình: Yếu ớt, ích kỷ, nhưng cũng thật lòng nhất.

Như bao lần khác, con lại về nhà để tìm mẹ.

Con kể mẹ nghe về anh. Con kể cả những cảm xúc xám xịt trong lòng - điều con chưa từng dám nói với ai. Con sợ.. Sợ người ta chê con thực dụng, sợ bị bảo "không vững lòng."

Rồi con khóc. Vì giữa bao tính toán thiệt hơn, con vẫn thương anh.

Thương đến đau lòng.

Mẹ im lặng, chỉ đưa tay vuốt tóc con như hồi con còn bé.

Rồi mẹ kể rằng, ngày xưa khi cưới mẹ, ba cũng chỉ có hai bàn tay trắng. Bà ngoại phản đối dữ lắm, thậm chí từng nói sẽ từ luôn mẹ. Nhưng mẹ vẫn chọn ba. Có lẽ vì sự ngây thơ của tuổi mười tám, cũng có thể vì cái bướng bỉnh muốn chứng minh mình không sai.

Mẹ bảo, đó là khi mẹ còn trẻ, còn dám liều. Giờ nghĩ lại, nếu ở tuổi con bây giờ, có lẽ mẹ cũng sẽ đắn đo.

"Con không sai đâu." Mẹ nói với con. "Vì ấm lạnh của cốc nước thế nào, chỉ người uống mới hiểu."

Rồi mẹ bảo, mẹ có cảm giác chàng trai ấy là người rất tốt.

Dù cuộc sống còn khó khăn, cậu ấy vẫn yêu quý và lo cho gia đình mình. Chăm sóc cha mẹ là điều tự nhiên của phận làm con, và rồi em trai cậu ấy cũng sẽ lớn lên thôi. Khó khăn nào rồi cũng sẽ qua, chỉ cần hai đứa cùng nhìn về một hướng.

Mẹ dặn con, những lúc như thế này, hãy bình tâm mà nghĩ kỹ:

"Giữa những tính toán thiệt hơn và một tình yêu thật lòng, điều gì mới là quan trọng nhất?"

"Có những chuyện nhìn thì thấy khổ, nhưng không có nghĩa là không thể vượt qua."

Mẹ khẽ cười, giọng dịu dàng như gió sớm:

"Với lại, Bình An này.. Mẹ tin vào đôi mắt chọn người của con. Cậu ấy chắc chắn phải tốt lắm, mới khiến Bình An của mẹ yêu nhiều đến thế."

Ngày quay lại thành phố, lòng con đã rõ: Mình cần gì, muốn ai.

Anh vẫn đứng ở nơi cũ, chờ đợi con.

Khi con xuất hiện, anh chỉ nhìn, không nói gì, chỉ khẽ cười. Nụ cười ấy.. Khiến mọi giông gió trong lòng con tan biến.

Không cần lời giải thích, không cần hỏi han. Chỉ một cái nắm tay thôi, là đủ để hiểu: Cả hai đã vững lòng để cùng nhau bước tiếp.

Từ đó, con và anh bắt đầu mơ về tương lai, về hạnh phúc.

Mẹ còn nhớ hôm con dẫn anh về ra mắt không?

Anh đĩnh đạc, lễ phép, nói năng rành rẽ đến mức khuôn mặt nghiêm nghị của ba cũng dần giãn ra, rồi bật cười. Con ngồi bên, tim đập loạn, vừa hồi hộp vừa tự hào.

Thế mà vừa ra khỏi cổng, anh khụy xuống bậc thềm, tay chống gối, thở hổn hển mà nói:

"Gặp cô chú, mà anh thấy còn đau tim hơn lúc dò điểm thi đại học."

Con vừa thương vừa buồn cười. Thì ra, cái người tưởng vững như núi cũng có lúc nhát gan đến vậy.

Con cũng thường về nhà anh hơn.

Mẹ anh hiền, bệnh tình cũng đỡ. Cậu em trai ngoan, học giỏi, nói sau này muốn làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ, phụ anh Hai lo cho gia đình.

Con nghe mà thấy vui, nghĩ thầm: Tự nhiên có thêm một đứa em để thương cũng hay.

Mọi thứ dần ổn định, như thể những ngày gian khó đang thật sự lùi xa.

Một buổi chiều, con đứng nhìn khói bếp bay nghi ngút phía sân sau, nghe tiếng anh gọi em trai ngoài ngõ, lòng bỗng thấy bình yên lạ.

Con thầm cảm ơn mẹ, vì chính mẹ đã ủng hộ, để con đủ sáng suốt và dũng cảm đi trọn lựa chọn của mình.

Con từng nghĩ, nếu cuộc đời dừng lại ở khoảnh khắc ấy thôi.. Có lẽ con cũng chẳng cần ước thêm điều gì nữa.

Nhưng đời, mấy ai học được chữ ngờ..

Ngày 15 tháng 6 năm 20xx.

Thời gian của con đã dừng lại vĩnh viễn.

Sáng ấy, anh bảo, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ cùng con đi xem nhẫn cưới.

Trời âm u, gió mạnh - thứ gió báo hiệu những cơn mưa dữ.

Rồi tin cháy ập đến: Một ngôi nhà ba tầng bốc lửa, đỏ rực như nuốt trọn cả bầu trời.

Một người mẹ trẻ gào khóc, van xin cứu con trai cô - đứa bé chín tuổi còn mắc kẹt bên trong. Không ai dám vào. Nguy cơ nổ điện quá lớn.

Nhưng anh vẫn lao đi, không do dự, như thể sinh mạng người khác đáng giá hơn cả chính mình.

Không ai kịp nói cho anh biết: Đứa trẻ ấy thật ra đã sang nhà hàng xóm và ngủ quên bên đó.

Khi mọi người phát hiện ra.. Anh cũng không thể trở về nữa.

Khi con đến, người ta đã đưa anh ra ngoài. Khăn trắng phủ lên, anh nằm đó.

Lòng con thì trống rỗng. Không hiểu sao nước mắt chẳng rơi nổi. Chỉ có một nỗi đau lan khắp lồng ngực, nặng đến nghẹt thở.

Con quỳ xuống, run rẩy vén mép khăn.

Gương mặt anh lấm lem khói bụi, xấu xí.. Nhưng kỳ lạ thay, trông bình yên như đang say ngủ. Dù con lay thế nào, anh cũng không tỉnh lại.

Trong đầu con vang lên hàng nghìn câu hỏi, mà chẳng có câu nào thốt thành lời. Con chỉ muốn hỏi anh rằng:

"Anh đã hứa dẫn em đi mua nhẫn mà, sao giờ lại nằm im như thế?

Nhẫn em không cần nữa, chỉ cần anh tỉnh dậy, và về cùng em như đã hẹn. Có được không?"

Nhưng đáp lại, chỉ là một sự lặng thinh tàn nhẫn.

Trời đột ngột đổ mưa.

Những giọt nặng trĩu rơi xuống từ trên cao.

Con ngẩng nhìn mưa, rồi nhìn người phụ nữ và đứa trẻ - người mà anh đã liều mạng để cứu.

Giá mà có ai đó nói cho anh biết..

Giá mà trời mưa sớm hơn một chút thôi.. Thì tốt biết bao.

Mưa lạnh buốt. Nhưng tim con, còn lạnh hơn.

Con ôm anh vào lòng giữa đám đông hỗn loạn, mọi thứ nhòe đi, chỉ có nỗi đau là rõ ràng, như thể linh hồn con cũng vừa rời khỏi thân xác này.

Con từng tự hỏi:

Trong một cuộc chia ly, giữa người đi và kẻ ở lại, ai mới là người đau hơn?

Nếu thật sự có thiên đường, thì ở nơi đó, khi nhìn xuống, anh có đau lòng không, khi rời bỏ con như thế này?

Con đã sống qua những ngày tháng đó thế nào, con cũng không nhớ. Mọi thứ như một màu trắng xóa. Con bước đi giữa đời như kẻ mộng du.

Con chỉ nhớ, trong đám tang của anh, người mẹ già yếu cứ ngất lên, ngất xuống. Cậu em trai tội nghiệp, nước mắt giàn giụa nhưng không bật ra tiếng khóc nào. Chắc em cũng hiểu, bây giờ mình phải thay anh mà mạnh mẽ hơn, vì trụ cột của nhà đã mất đi mãi mãi.

Còn con.. Con không thể khóc, mẹ à.

Mắt cứ ráo hoảnh.

Con vẫn lo tang lễ chu toàn, vẫn đỡ lấy mẹ anh khi bà ngã quỵ, vẫn cố gắng an ủi đứa em nhỏ đang run rẩy.

Phương nắm tay con trong đêm cuối cùng, trước khi đưa anh đi chôn cất. Nó khóc nấc lên, nói trong nghẹn ngào rằng:

"Khóc đi, An. Một lần thôi. Mày cứ như vậy, tao lo lắm."

Nhưng con chỉ nhìn Phương, rồi mỉm cười. Vì lúc đó, nước mắt đã ở lại cùng anh rồi.

Ngày chôn cất anh, trời nắng nhạt. Thật may là không mưa. Vì anh từng nói, anh không thích trời mưa.

Sau tang lễ, con thấy mình như đi giữa một lớp sương thật dày. Thời gian vẫn trôi, người ta vẫn đi làm, vẫn ăn, vẫn ngủ..

Còn con, không nhớ nổi lần cuối mình ăn là khi nào.

Rồi đêm đó, con tình cờ nghe một bài hát cũ:

"Ngày mai vẫn đến, nắng vẫn ươm vàng.. Mà người biến mất như pháo hoa tàn.."

Chỉ một câu thôi, tim con như bị ai bóp nghẹt. Cảm giác đau đến mức tưởng chừng lồng ngực sắp nổ tung, mà nước mắt vẫn không rơi nổi.

Con nhìn mình trong gương: Đôi mắt mờ đục, gương mặt hốc hác, cứ như một cái bóng đang sống thay cho con của ngày trước.

Lúc ấy, con muốn làm gì đó.. Chỉ để nghe tim mình còn đập, còn biết đau mà thôi.

Nhưng rồi, khi lưỡi dao lạnh ngắt vừa chạm khẽ vào da, bàn tay con run lên.. Và một ai đó đã kịp giữ lại.

Là mẹ.

Gương mặt mẹ giận dữ, đôi mắt đỏ hoe. Mẹ tát con một cái thật mạnh. Rồi thêm một cái nữa. Tiếng mẹ vỡ òa, nghẹn đặc giữa hơi thở:

"Mẹ khổ cực nuôi con khôn lớn.. Đây là cách con báo hiếu mẹ hả, An?"

Má con rát buốt, nóng hừng lên.

Trong cơn choáng, con ngẩng nhìn mẹ. Người phụ nữ từng trẻ trung, xinh đẹp và tràn đầy sức sống, giờ đây tóc đã điểm bạc, gương mặt hằn rõ những vết nhăn của tháng ngày lo toan.

Chỉ vì đứa con gái này.

Trong khoảnh khắc ấy, bức tường băng giá trong lòng con như sụp đổ.

Đau vì cú tát, đau vì mẹ vì con mà già đi. Đau vì tình yêu đời mình đã mất.. Và vì chính con, đã đánh mất lý trí của mình. Tất cả như hòa làm một, dâng nghẹn nơi cổ họng.

Con lặng im, rồi bật khóc - lần đầu tiên, kể từ ngày mất anh.

Những giọt nước mắt rơi xuống, mặn đến tận cùng, nhưng cũng là lúc con biết, cảm xúc của mình cuối cùng đã được giải tỏa.

Cuối cùng, con cũng có thể đối diện với sự thật rằng: Anh đã xa rồi, nhưng con vẫn phải tiếp tục bước đi.

Mẹ ơi, cũng trong đêm đó, lần đầu tiên anh tìm đến con trong giấc mơ. Cái gã đàn ông bạc bẽo này.. Trốn kỹ quá. Mãi đến khi con bị mẹ đánh, mới chịu ló mặt ra.

Trong mơ, anh vẫn thế. Vẫn nụ cười hiền lành, vẫn chiếc áo cam quen thuộc. Anh nói:

"Xin lỗi em. Hãy kiên cường mà sống nhé. Cho em, và cho cả anh nữa."

Con tỉnh dậy, nước mắt ướt đẫm gối.

Ngoài khung cửa, ánh sáng sớm len qua tấm rèm, dịu dàng như cái vuốt ve của bình minh sau cơn bão. Con khẽ gọi tên anh trong khoảng không, không còn nấc nghẹn nữa. Chỉ còn nỗi nhớ: Âm ỉ mà lặng lẽ như ngọn lửa nhỏ trong tim.

Con biết, từ đây, mình sẽ học cách sống thật tốt.

Không phải để quên anh, mà để yêu anh theo một cách khác - cách của người ở lại.

Cánh cửa khẽ mở.

Mẹ đứng đó, khuôn mặt vẫn còn hằn vệt lo âu chưa kịp tan. Mẹ không nói gì, chỉ bước lại ôm con. Trong vòng tay ấy, con nghe nhịp tim mẹ hòa cùng hơi thở mình: Ấm áp, run rẩy, và cũng thật gần.

Con chợt nhận ra, giữa những mất mát, tình thương của mẹ là điều nguyên vẹn nhất.

Và có lẽ, đó chính là lý do để con sống tiếp: Dịu dàng hơn, mạnh mẽ hơn.

Vì mẹ.

Vì anh.

Và vì chính con.​

Hết- Lunar

P/S: Nhân dip 20/10, mình chúc mọi người hạnh phúc.

Mẹ yêu của con, con cũng chúc mẹ luôn hạnh phúc, con thương mẹ nhiều lắm. Dù mẹ hay cầm cây đánh con vì tội sài tiền hoang phí.

I love you, mom- pặc pặc pặc.
 
Chỉnh sửa cuối:
3,303 ❤︎ Bài viết: 207 Tìm chủ đề
Hôm qua vừa mới nói, tình chỉ đẹp khi còn đang thở, hôm nay lại đọc bài này.. Thiệt là..

Đem câu chuyện về mẹ gắn kết vào một cuộc tình bi kịch, nội dung thật đột phá. Xưa tôi cũng từng nói thế này, chết không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là người còn sống sẽ đau khổ hơn gấp vạn lần.

Hình ảnh người mẹ xây dựng rất gần gủi, rất thực tế, một người mẹ yêu thương luôn là thế, bao bọc như chỉ sợ một chiếc lá rơi trúng vào con mình.

Kết chuyện cũng vây, ấm áp làm sao khi còn mẹ là còn tất cả. Một câu chuyện ý nghĩa trong ngày hôm nay. Tác giả viết rất tốt! ^^
 
2,576 ❤︎ Bài viết: 942 Tìm chủ đề
Hôm qua vừa mới nói, tình chỉ đẹp khi còn đang thở, hôm nay lại đọc bài này.. Thiệt là..

Đem câu chuyện về mẹ gắn kết vào một cuộc tình bi kịch, nội dung thật đột phá. Xưa tôi cũng từng nói thế này, chết không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là người còn sống sẽ đau khổ hơn gấp vạn lần.

Hình ảnh người mẹ xây dựng rất gần gủi, rất thực tế, một người mẹ yêu thương luôn là thế, bao bọc như chỉ sợ một chiếc lá rơi trúng vào con mình.

Kết chuyện cũng vây, ấm áp làm sao khi còn mẹ là còn tất cả. Một câu chuyện ý nghĩa trong ngày hôm nay. Tác giả viết rất tốt! ^^

Đa tạ anh đã comment ạ, em rất mừng nhen, hị hị hị
 
6,469 ❤︎ Bài viết: 1969 Tìm chủ đề

Thư Gửi Mẹ Sau Những Ngày Giông Bão

Viết bởi: Lunarchen

Ngay-Cua-Me-14294935.jpg


nhân ngày 20-10, mình viết về mẹ.



* * *

Có người từng hỏi con:



"Nếu trần thế chỉ là một quán trọ, vậy khi chết đi, linh hồn con người sẽ về đâu?"



Con im lặng rất lâu. Bởi chính con cũng có vô vàn câu hỏi chưa có lời đáp.



Liệu thế giới của linh hồn có thật không?



Liệu sau khi chết, ta có còn bước vào luân hồi, trở lại cõi người như lời Phật pháp dạy?



Hay tất cả chỉ là thân xác tàn phai, nằm im lìm, để bụi thời gian phủ lấp và bôi xóa?



Mẹ ơi..



Nếu thật sự có kiếp sau, con vẫn muốn làm con gái của mẹ. Có được không?



Bởi trong muôn kiếp nhân sinh, con tin có một sợi chỉ đỏ nối liền những linh hồn thương nhau. Và đầu kia chắc chắn là mẹ.



Nếu có một nơi gọi là thiên đường, con nghĩ nơi đó nhất định mang hình dáng vòng tay mẹ.



"Con tên là Trần Nguyễn Bình An.. Ngụ ý là: Mẹ mong con một đời bình an."



Từ bé, mẹ đã nâng niu con như báu vật.



Những đêm con sốt, mẹ thức trắng bên giường, bàn tay mát rượi áp lên trán, thỉnh thoảng khẽ lay, gọi nhỏ:



"An ơi, con đỡ chưa?"



Giữa mùi dầu gió, tiếng quạt quay lạch cạch và ánh đèn ngủ vàng vọt, chỉ có hơi thở mẹ là dịu dàng nhất.



Lần con ngã trầy gối, mẹ hoảng hốt ôm con, nước mắt rơi nhanh hơn máu chảy từ vết thương. Mẹ dỗ con như thể cả thế giới vừa sụp đổ, vừa thổi vừa khẽ mắng:



"Đã bảo đi chậm thôi mà."



Giọng mẹ run run. Bàn tay vẫn lau vết xước thật khẽ như sợ con đau thêm, dù chỉ một chút.



Có một kỷ niệm vừa buồn cười, vừa cay mắt.



Hồi tiểu học, con bị loại khỏi đội văn nghệ vì giọng khàn, không thánh thót như các bạn. Con khóc nức nở từ trường về nhà. Ba đùa: "Uống mắm cho giọng trong." Con tin thật, múc muỗng mắm uống một cách quyết đoán. Hậu quả là.. Bị sặc, vừa ho vừa ói ọc ọc.



Mẹ tức điên, la ba một trận, nhưng vẫn vừa vuốt lưng con vừa nói:



"Có hát hay hay không, con vẫn là báu vật của mẹ."



Từ đó, con hiểu: Mất gì cũng được, miễn còn mẹ để trở về.



Mẹ là nơi an toàn nhất.



Con lớn lên, ra đời vấp ngã, tưởng mình mạnh mẽ, vậy mà chỉ một lần tổn thương, con lại khóc như trẻ con, chạy về ôm mẹ tìm bình yên. Mẹ thường bảo:



"Mẹ không sợ gì, chỉ sợ con khóc. Mỗi lần con khóc, tim mẹ như bị dao đâm."



Nghe vậy, nước mắt con tuôn rơi. Nhưng nhờ mẹ, con biết mình chưa bao giờ cô độc.



Con biết mình bốc đồng, làm việc tùy hứng. Mẹ vẫn lo:



"Với tính cách này, khó mà lấy được chồng."



Con cười:



"Không lấy chồng thì ở với mẹ cả đời."



Nhưng thật ra, con cũng mong một tình yêu đúng nghĩa. Một người nhìn thấy những góc vụn vỡ trong con, hiểu cả những im lặng mà con không nói, và khiến con thôi chạy về tìm bình yên nơi mẹ, vì chính họ đã trở thành bình yên đó.



Và rồi, con gặp anh vào một ngày nắng nhạt, giống buổi sáng mẹ tiễn con lên đại học. Vừa ấm áp, vừa man mác buồn.



Anh ít nói. Đôi mắt dịu dàng khiến con thấy yên lòng, như cốc ca cao mẹ vẫn hay pha mỗi sáng. Chính ánh nhìn ấy khiến con dừng lại lâu hơn một chút, và cũng từ đó, con bắt đầu hành trình vụng dại của mình.



Anh làm lính cứu hỏa. Người ta bảo đó là nghề dành cho những kẻ liều, nhưng trong ánh mắt anh là sự bình thản đến lạ. Anh cao lớn, vững chãi như núi đá giữa nắng hè. Đôi tay to, chai sần vì lửa, nhưng giọng nói lại ấm như nắng mai. Lần đầu nghe anh kể về những vụ cháy, con thấp thõm không phải vì sợ, mà vì thương - thương một người đối diện hiểm nguy mỗi ngày mà vẫn điềm nhiên như kể một câu chuyện bình thường.



Anh hay cười và nói:



"Không ai thật sự quen với nguy hiểm đâu. Chỉ là có người chọn đối diện, thay vì quay đi."



Không biết từ khi nào, con bắt đầu chờ những tin nhắn ngắn ngủi, những lần gặp vội nơi quán nhỏ. Anh chẳng ngọt ngào, chẳng hứa hẹn, nhưng chỉ cần nói:



"Để anh đưa em về nhà." Tim con đã run lên không thể kiểm soát.



Rồi đến một ngày, anh muốn đưa con về quê "để mẹ anh biết mặt người mà anh thương."



Con háo hức lắm. Nhưng khi xe dừng trước căn nhà nhỏ, tim con chợt thắt lại.



Mái tôn bạc màu, tường loang rỉ, trong một góc là chiếc giường gỗ cũ nơi mẹ anh nằm bất động vì đau ốm. Bên cạnh là cậu em trai gầy guộc, cúi đầu lễ phép chào con.



Thương anh vẫn cười giữa cảnh thiếu thốn, nhưng trong lòng con bỗng nhói lên. Vì con đã thấy rõ con đường phía trước sẽ chẳng dễ dàng.



Bạn bè nói với con:



"Bà có bao nhiêu lựa chọn tốt hơn. Đừng dại."



Con chỉ cười, không biết nên nói gì. Con vẫn yêu anh, vẫn muốn ở lại, nhưng càng yêu, con càng sợ.



Sợ một ngày tình yêu này không đủ mạnh để chống lại cơm áo, bệnh tật, hay những vết thương âm thầm của cuộc sống.



Con thôi nói về tương lai, thôi nhắc đến những kế hoạch hai đứa từng vẽ ra. Vì chính con cũng không chắc mình có đủ can đảm đi hết cùng anh hay không.



Anh dường như hiểu hết. Thay vì trách, anh chỉ im lặng, rồi khẽ nói, giọng bình thản đến đau lòng:



"Anh không cần em thương hại. Nếu em ở lại, hãy vì yêu, chứ không phải vì tội."



Câu nói ấy khiến con rơi nước mắt. Không phải vì bị trách, mà vì thấy mình nhỏ bé, yếu đuối và bất lực trước chính tình yêu của mình.



Tối hôm đó, ngồi trong căn phòng trọ, con nhớ mẹ khôn nguôi.



Con nhận ra: Tình yêu không chỉ có ánh sáng. Nó còn có bóng tối, thử thách, và những phút giây khiến ta soi thấy chính mình: Yếu ớt, ích kỷ, nhưng cũng thật lòng nhất.



Như bao lần khác, con lại về nhà để tìm mẹ.



Con kể mẹ nghe về anh. Con kể cả những cảm xúc xám xịt trong lòng - điều con chưa từng dám nói với ai. Con sợ.. Sợ người ta chê con thực dụng, sợ bị bảo "không vững lòng."



Rồi con khóc. Vì giữa bao tính toán thiệt hơn, con vẫn thương anh.



Thương đến đau lòng.



Mẹ im lặng, chỉ đưa tay vuốt tóc con như hồi con còn bé.



Rồi mẹ kể rằng, ngày xưa khi cưới mẹ, ba cũng chỉ có hai bàn tay trắng. Bà ngoại phản đối dữ lắm, thậm chí từng nói sẽ từ luôn mẹ. Nhưng mẹ vẫn chọn ba. Có lẽ vì sự ngây thơ của tuổi mười tám, cũng có thể vì cái bướng bỉnh muốn chứng minh mình không sai.



Mẹ bảo, đó là khi mẹ còn trẻ, còn dám liều. Giờ nghĩ lại, nếu ở tuổi con bây giờ, có lẽ mẹ cũng sẽ đắn đo.



"Con không sai đâu." Mẹ nói với con. "Vì ấm lạnh của cốc nước thế nào, chỉ người uống mới hiểu."



Rồi mẹ bảo, mẹ có cảm giác chàng trai ấy là người rất tốt.



Dù cuộc sống còn khó khăn, cậu ấy vẫn yêu quý và lo cho gia đình mình. Chăm sóc cha mẹ là điều tự nhiên của phận làm con, và rồi em trai cậu ấy cũng sẽ lớn lên thôi. Khó khăn nào rồi cũng sẽ qua, chỉ cần hai đứa cùng nhìn về một hướng.



Mẹ dặn con, những lúc như thế này, hãy bình tâm mà nghĩ kỹ:



"Giữa những tính toán thiệt hơn và một tình yêu thật lòng, điều gì mới là quan trọng nhất?"



"Có những chuyện nhìn thì thấy khổ, nhưng không có nghĩa là không thể vượt qua."



Mẹ khẽ cười, giọng dịu dàng như gió sớm:



"Với lại, Bình An này.. Mẹ tin vào đôi mắt chọn người của con. Cậu ấy chắc chắn phải tốt lắm, mới khiến Bình An của mẹ yêu nhiều đến thế."



Ngày quay lại thành phố, lòng con đã rõ: Mình cần gì, muốn ai.



Anh vẫn đứng ở nơi cũ, chờ đợi con.



Khi con xuất hiện, anh chỉ nhìn, không nói gì, chỉ khẽ cười. Nụ cười ấy.. Khiến mọi giông gió trong lòng con tan biến.



Không cần lời giải thích, không cần hỏi han. Chỉ một cái nắm tay thôi, là đủ để hiểu: Cả hai đã vững lòng để cùng nhau bước tiếp.



Từ đó, con và anh bắt đầu mơ về tương lai, về hạnh phúc.



Mẹ còn nhớ hôm con dẫn anh về ra mắt không?



Anh đĩnh đạc, lễ phép, nói năng rành rẽ đến mức khuôn mặt nghiêm nghị của ba cũng dần giãn ra, rồi bật cười. Con ngồi bên, tim đập loạn, vừa hồi hộp vừa tự hào.



Thế mà vừa ra khỏi cổng, anh khụy xuống bậc thềm, tay chống gối, thở hổn hển mà nói:



"Gặp cô chú, mà anh thấy còn đau tim hơn lúc dò điểm thi đại học."



Con vừa thương vừa buồn cười. Thì ra, cái người tưởng vững như núi cũng có lúc nhát gan đến vậy.



Con cũng thường về nhà anh hơn.



Mẹ anh hiền, bệnh tình cũng đỡ. Cậu em trai ngoan, học giỏi, nói sau này muốn làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ, phụ anh Hai lo cho gia đình.



Con nghe mà thấy vui, nghĩ thầm: Tự nhiên có thêm một đứa em để thương cũng hay.



Mọi thứ dần ổn định, như thể những ngày gian khó đang thật sự lùi xa.



Một buổi chiều, con đứng nhìn khói bếp bay nghi ngút phía sân sau, nghe tiếng anh gọi em trai ngoài ngõ, lòng bỗng thấy bình yên lạ.



Con thầm cảm ơn mẹ, vì chính mẹ đã ủng hộ, để con đủ sáng suốt và dũng cảm đi trọn lựa chọn của mình.



Con từng nghĩ, nếu cuộc đời dừng lại ở khoảnh khắc ấy thôi.. Có lẽ con cũng chẳng cần ước thêm điều gì nữa.



Nhưng đời, mấy ai học được chữ ngờ..



Ngày 15 tháng 6 năm 20xx.



Thời gian của con đã dừng lại vĩnh viễn.



Sáng ấy, anh bảo, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ cùng con đi xem nhẫn cưới.



Trời âm u, gió mạnh - thứ gió báo hiệu những cơn mưa dữ.



Rồi tin cháy ập đến: Một ngôi nhà ba tầng bốc lửa, đỏ rực như nuốt trọn cả bầu trời.



Một người mẹ trẻ gào khóc, van xin cứu con trai cô - đứa bé chín tuổi còn mắc kẹt bên trong. Không ai dám vào. Nguy cơ nổ điện quá lớn.



Nhưng anh vẫn lao đi, không do dự, như thể sinh mạng người khác đáng giá hơn cả chính mình.



Không ai kịp nói cho anh biết: Đứa trẻ ấy thật ra đã sang nhà hàng xóm và ngủ quên bên đó.



Khi mọi người phát hiện ra.. Anh cũng không thể trở về nữa.



Khi con đến, người ta đã đưa anh ra ngoài. Khăn trắng phủ lên, anh nằm đó.



Lòng con thì trống rỗng. Không hiểu sao nước mắt chẳng rơi nổi. Chỉ có một nỗi đau lan khắp lồng ngực, nặng đến nghẹt thở.



Con quỳ xuống, run rẩy vén mép khăn.



Gương mặt anh lấm lem khói bụi, xấu xí.. Nhưng kỳ lạ thay, trông bình yên như đang say ngủ. Dù con lay thế nào, anh cũng không tỉnh lại.



Trong đầu con vang lên hàng nghìn câu hỏi, mà chẳng có câu nào thốt thành lời. Con chỉ muốn hỏi anh rằng:



"Anh đã hứa dẫn em đi mua nhẫn mà, sao giờ lại nằm im như thế?



Nhẫn em không cần nữa, chỉ cần anh tỉnh dậy, và về cùng em như đã hẹn. Có được không?"



Nhưng đáp lại, chỉ là một sự lặng thinh tàn nhẫn.



Trời đột ngột đổ mưa.



Những giọt nặng trĩu rơi xuống từ trên cao.



Con ngẩng nhìn mưa, rồi nhìn người phụ nữ và đứa trẻ - người mà anh đã liều mạng để cứu.



Giá mà có ai đó nói cho anh biết..



Giá mà trời mưa sớm hơn một chút thôi.. Thì tốt biết bao.



Mưa lạnh buốt. Nhưng tim con, còn lạnh hơn.



Con ôm anh vào lòng giữa đám đông hỗn loạn, mọi thứ nhòe đi, chỉ có nỗi đau là rõ ràng, như thể linh hồn con cũng vừa rời khỏi thân xác này.



Con từng tự hỏi:



Trong một cuộc chia ly, giữa người đi và kẻ ở lại, ai mới là người đau hơn?



Nếu thật sự có thiên đường, thì ở nơi đó, khi nhìn xuống, anh có đau lòng không, khi rời bỏ con như thế này?



Con đã sống qua những ngày tháng đó thế nào, con cũng không nhớ. Mọi thứ như một màu trắng xóa. Con bước đi giữa đời như kẻ mộng du.



Con chỉ nhớ, trong đám tang của anh, người mẹ già yếu cứ ngất lên, ngất xuống. Cậu em trai tội nghiệp, nước mắt giàn giụa nhưng không bật ra tiếng khóc nào. Chắc em cũng hiểu, bây giờ mình phải thay anh mà mạnh mẽ hơn, vì trụ cột của nhà đã mất đi mãi mãi.



Còn con.. Con không thể khóc, mẹ à.



Mắt cứ ráo hoảnh.



Con vẫn lo tang lễ chu toàn, vẫn đỡ lấy mẹ anh khi bà ngã quỵ, vẫn cố gắng an ủi đứa em nhỏ đang run rẩy.



Phương nắm tay con trong đêm cuối cùng, trước khi đưa anh đi chôn cất. Nó khóc nấc lên, nói trong nghẹn ngào rằng:



"Khóc đi, An. Một lần thôi. Mày cứ như vậy, tao lo lắm."



Nhưng con chỉ nhìn Phương, rồi mỉm cười. Vì lúc đó, nước mắt đã ở lại cùng anh rồi.



Ngày chôn cất anh, trời nắng nhạt. Thật may là không mưa. Vì anh từng nói, anh không thích trời mưa.



Sau tang lễ, con thấy mình như đi giữa một lớp sương thật dày. Thời gian vẫn trôi, người ta vẫn đi làm, vẫn ăn, vẫn ngủ..



Còn con, không nhớ nổi lần cuối mình ăn là khi nào.



Rồi đêm đó, con tình cờ nghe một bài hát cũ:



"Ngày mai vẫn đến, nắng vẫn ươm vàng.. Mà người biến mất như pháo hoa tàn.."



Chỉ một câu thôi, tim con như bị ai bóp nghẹt. Cảm giác đau đến mức tưởng chừng lồng ngực sắp nổ tung, mà nước mắt vẫn không rơi nổi.



Con nhìn mình trong gương: Đôi mắt mờ đục, gương mặt hốc hác, cứ như một cái bóng đang sống thay cho con của ngày trước.



Lúc ấy, con muốn làm gì đó.. Chỉ để nghe tim mình còn đập, còn biết đau mà thôi.



Nhưng rồi, khi lưỡi dao lạnh ngắt vừa chạm khẽ vào da, bàn tay con run lên.. Và một ai đó đã kịp giữ lại.



Là mẹ.



Gương mặt mẹ giận dữ, đôi mắt đỏ hoe. Mẹ tát con một cái thật mạnh. Rồi thêm một cái nữa. Tiếng mẹ vỡ òa, nghẹn đặc giữa hơi thở:



"Mẹ khổ cực nuôi con khôn lớn.. Đây là cách con báo hiếu mẹ hả, An?"



Má con rát buốt, nóng hừng lên.



Trong cơn choáng, con ngẩng nhìn mẹ. Người phụ nữ từng trẻ trung, xinh đẹp và tràn đầy sức sống, giờ đây tóc đã điểm bạc, gương mặt hằn rõ những vết nhăn của tháng ngày lo toan.



Chỉ vì đứa con gái này.



Trong khoảnh khắc ấy, bức tường băng giá trong lòng con như sụp đổ.



Đau vì cú tát, đau vì mẹ vì con mà già đi. Đau vì tình yêu đời mình đã mất.. Và vì chính con, đã đánh mất lý trí của mình. Tất cả như hòa làm một, dâng nghẹn nơi cổ họng.



Con lặng im, rồi bật khóc - lần đầu tiên, kể từ ngày mất anh.



Những giọt nước mắt rơi xuống, mặn đến tận cùng, nhưng cũng là lúc con biết, cảm xúc của mình cuối cùng đã được giải tỏa.



Cuối cùng, con cũng có thể đối diện với sự thật rằng: Anh đã xa rồi, nhưng con vẫn phải tiếp tục bước đi.



Mẹ ơi, cũng trong đêm đó, lần đầu tiên anh tìm đến con trong giấc mơ. Cái gã đàn ông bạc bẽo này.. Trốn kỹ quá. Mãi đến khi con bị mẹ đánh, mới chịu ló mặt ra.



Trong mơ, anh vẫn thế. Vẫn nụ cười hiền lành, vẫn chiếc áo cam quen thuộc. Anh nói:



"Xin lỗi em. Hãy kiên cường mà sống nhé. Cho em, và cho cả anh nữa."



Con tỉnh dậy, nước mắt ướt đẫm gối.



Ngoài khung cửa, ánh sáng sớm len qua tấm rèm, dịu dàng như cái vuốt ve của bình minh sau cơn bão. Con khẽ gọi tên anh trong khoảng không, không còn nấc nghẹn nữa. Chỉ còn nỗi nhớ: Âm ỉ mà lặng lẽ như ngọn lửa nhỏ trong tim.



Con biết, từ đây, mình sẽ học cách sống thật tốt.



Không phải để quên anh, mà để yêu anh theo một cách khác - cách của người ở lại.



Cánh cửa khẽ mở.



Mẹ đứng đó, khuôn mặt vẫn còn hằn vệt lo âu chưa kịp tan. Mẹ không nói gì, chỉ bước lại ôm con. Trong vòng tay ấy, con nghe nhịp tim mẹ hòa cùng hơi thở mình: Ấm áp, run rẩy, và cũng thật gần.



Con chợt nhận ra, giữa những mất mát, tình thương của mẹ là điều nguyên vẹn nhất.



Và có lẽ, đó chính là lý do để con sống tiếp: Dịu dàng hơn, mạnh mẽ hơn.



Vì mẹ.



Vì anh.



Và vì chính con.


Hết- Lunar


P/S: Nhân dip 20/10, mình chúc mọi người hạnh phúc.



Mẹ yêu của con, con cũng chúc mẹ luôn hạnh phúc, con thương mẹ nhiều lắm. Dù mẹ hay cầm cây đánh con vì tội sài tiền hoang phí.



I love you, mom- pặc pặc pặc.


Lunar! Truyện sáng tác thôi phải không? Sáng tác thôi nhỉ? Phụng muốn tin là thế!

Thực ra đọc truyện, Phụng không muốn khóc đâu, muốn mở miệng cười thật to, muốn gắt rằng:

- Cô bạn này thật đáng ghét! Muốn bóp nghẹt tim tôi hay gì? Xít! Không thèm chơi nữa...

Thế nhưng mà... quả thật là Phụng cười không nổi! Tốn bao nhiêu nước mắt, biết thế đã không đọc!!!
 
6,381 ❤︎ Bài viết: 252 Tìm chủ đề
Mình có hai người bạn cũng trong hoàn cảnh tương tự của câu chuyện. Thật sự khi bi kịch đó xảy ra mình không biết họ bằng cách nào có thể đủ mạnh mẽ để vượt qua chuyện đó. Và có lẽ khi đọc câu chuyện này mình bắt đầu hiểu được một phần, mong rằng dù có thế nào thì bên cạnh chúng ta vẫn còn một nơi để dựa vào, một điểm tựa chắc chắn để giúp ta có thể đứng dậy lần nữa.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back