Thống Hận (chương 2)
[BOOK]30 phút trôi qua cuối cùng cũng đến rồi. Ngồi trên xe cô chỉ muốn tìm hố chui xuống nhưng khi đến nơi lại vô cùng phấn khởi.
Còn chàng trai kia cứ nghĩ người ta bị bệnh nên hoang mang lo sợ, vậy là công sức đổ biển rồi.
Cả đám đứng vẫy tay về hướng Vô Yên, nhìn thấy những người bạn của mình cô vui mừng chạy lại để anh một mình kéo cả 2 vali đi từng bước đến. Mọi người thấy cảnh này liền cười lớn, lúc này cô mới nhớ rằng mình đã để anh kéo luôn vali của mình trên hết đoạn đường đến máy bay.
Hành lí và cả những vật dụng họ đem theo được tiếp viên cất gọn vào một góc. Cả bọn chắc cũng đói meo vì sáng nay đi gấp lại thức trễ nên không ai bỏ bụng miếng gì. Ngụy Phong lấy trong túi ra vài món đồ ăn vặt rồi cẩn thận bóc từng bị bánh ra cho Vô Yên. Cô hai mắt tròn xoe nhìn cậu trai đang đưa đồ ăn đến cho mình, không sai vào đâu được những loại bánh này đều là món cô thích. Nguyệt Nhi và Lâm Dữu ngồi ngang họ nên chứng kiến được tất cả, chỉ trách ông trời không cho họ gặp được cậu bạn như Mạn Phong. Tầm 10 phút trôi qua, tiếp viên bước đến và đưa thức ăn cho họ.
Chuyến bay bay từ Thượng Hải đến Seoul, những hành khách trên đây đều thích thú với phong cảnh từ trên cao của những tầng mây lướt qua nhau. Vì cô ngồi phía cửa sổ nên có thể nhìn bao quát thành phố trong tầm mắt. Những ngôi nhà, xe cộ từ trên cao nhìn xuống cũng chỉ giống như những hạt cát li ti sặc sỡ sắc màu. Chuyến bay kéo dài mang theo đầy niềm phấn khởi, nhưng có vẻ ngồi khá lâu rồi nên đôi mắt Vô Yên lim dim mệt mỏi, anh thấy vậy liền đỡ đầu cô dựa vào bờ vai săn chắc và rộng lớn của mình. Chưa đầy 3 phút cô gái bé nhỏ đã ngủ thiếp đi.
Còn anh thì lại không muốn ngủ, gương mặt lạnh lùng cùng đôi mắt âm u nhìn vào người con gái đang ngủ trên vai anh. Khác hẳn với lúc vừa rồi, trên máy bay lúc này không khí vô cùng im lặng. Có vẻ mọi người đã ngủ hết rồi, điện thoại anh rung lên nhẹ, luồn tay vào túi lấy chiếc điện thoại ra. Đôi mắt liếc nhẹ đến dòng tin nhắn vừa được gửi đến. Không biết người gửi là ai và mang nội dung gì, miệng anh bỗng cong lên một chút tỏ vẻ đắt ý.
Sau thời gian dài ngồi đến mông ê ẩm thì họ đã đến với xứ sở Kim Chi xinh đẹp. Phong cảnh ở đây thật đẹp, trên đường phố những cây hoa anh đào cũng nở rộ xum xuê đặc biệt ở đây vô cùng nhộn nhịp. Nhìn ngắm đủ rồi cả bọn kéo nhau đi tìm khách sạn để ngủ lấy sức. Cô thì chỉ biết tiếng Hàn vấp vấp nhưng Mạn Phong lại khác, anh nói chuyện rất thành thạo như người bạn xứ. Cả đám vỗ tay thán phục khiến cậu ấy cũng cảm thấy ngại ngùng. Một mình anh là con trai đã ngại lắm rồi nay lại được bốn cô gái khen thưởng khiến mũi cậu sắp nở hoa đến nơi rồi.
Họ thuê ba phòng rộng, Minh Minh và Vô Yên một phòng, Nguyệt Nhi và Lâm Dữu một phòng, riêng Mạn Phong thì ngủ một mình. Hàn Quốc đẹp nhất về đêm nhưng họ lại xách mông đi ngủ chẳng phải tiếc quá hay sao? Vì lúc trên máy bay cả bọn đã ngủ nhiều lắm rồi, nên nằm trên giường người chợp mắt được hai tiếng thì lại rủ nhau đi dạo phố sẵn tiện lên kế hoạch ngày mai đến đảo Jeju. Mọi người quyết định thế nào anh không phản đối, lên đồ tất tần tật họ bước đi cùng nhau ra sảnh lớn của khách sạn. Những ánh nhìn của mọi người xung quanh khiến họ hơi ngại, nhưng đây không phải là ánh nhìn dè bỉu mà là sự ngưỡng mộ xinh đẹp. Cô mặc một chiếc áo cổ lọ trắng phối cùng váy ôm màu đen sẫm, cơ thể cô nhỏ nhắn lại vô cùng đều đặn mặc như thế này lại rất tôn dáng. Còn anh thì vô cùng đơn giản nhưng cũng không kém phần quyến rũ khi mặc một chiếc áo phông trắng cùng chiếc quần jean đen ôm sát đôi chân dài thon gọn. Cả bọn chỉ cười cười rồi đi nhanh ra khỏi sảnh. Chẳng hiểu sao lúc đi được một đoạn thì những người phía sau chẳng thấy đâu nữa chỉ còn lại cô và anh. Cả hai cùng dạo quanh khu phố nhộn nhịp ánh đèn và dòng người qua lại, mỗi người mỗi trang phục khác nhau khiến cô như đắm chìm vào thế giới thời trang thơ mộng. Cô là người có phong cách, ra ngoài rất tỉ mỉ chao chuốt những bộ quần áo xinh đẹp cho mình.
Thoát khỏi thế giới thời trang thì cô lại rơi vào lưới tình của những cây anh đào lung linh dưới màn đêm lạnh buốt của Seoul lúc này, những cánh hoa bé nhỏ lại hồng hồng đáng yêu rơi xuống đền đất lạnh khiến cô cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Cứ mãi mê như vậy cô suýt đụng trúng vào một người đàn ông, cũng may là anh nắm tay cô lại không đi nữa.. giữa không khí giá lạnh như băng này thì bàn tay của anh lại vô cùng ấm áp sưởi ấm lấy đôi tay lạnh giá đã tấy đỏ lên của cô. Anh nhẹ nhàng lấy găng tay từ trong túi áo đã chuẩn bị trước ân cần nhẹ nhàng đeo vào tay cô. Cảm giác một người dưng lo lắng cho cô như vậy trước giờ chỉ có chị Mạng Hy còn người thứ hai không ai khác là anh "Ngụy Phong".
- Cảm ơn cậu nhé..
- Đừng để bị cảm lạnh sẽ không hay đâu.
Anh xoay người cô lại đứng đối diện với mình, cởi áo khoác bên ngoài choàng nhẹ qua vai cô, anh dùng tay chỉnh nó lại thật ngay ngắn rồi nắm tay cô bước tiếp đi.
Những người bạn của cô giờ này chắc đã ăn chơi ở đâu rồi bỏ cô lại với chàng trai ấm áp này thì cũng quá lời rồi. Nắm tay cô dạo một vòng anh dừng lại trước giang hàng tokbokki đang nghi ngút khói. Đi Hàn Quốc mà không ăn món này thì có phải phí quá hay không? Đôi mắt cô tròn xoe khi nhìn thấy đồ ăn, gương mặt lại vô cùng phấn khích nở nụ cười nhìn vào nồi tokbokki thơm lừng kia.
- Cô ơi cho cháu hai phần ạ
Anh nói bằng tiếng Hàn, giọng nói tuy rất trầm nhưng lại vô cùng ấm áp.
- Cảm ơn cậu nhé, mình thật sự chỉ biết một chút ít tiếng Hàn nên mọi chuyện nhờ vào cậu rồi Ngụy Phong
Đôi mắt sáng long lanh của cô nhìn vào đôi mắt đen láy của anh giọng nhẹ nhàng cảm ơn làm tim anh khựng lại một nhịp. Anh cười nhìn cô rồi lại xoa xoa mái tóc cô vô cùng ôn nhu "không có gì mà đừng mãi cảm ơn mình như thế, sẽ ngại lắm đó."
Mặt cô lại đỏ lên rồi, mỗi khi chạm gần mặt anh là tim cô lại đập loạn nhịp lên như múa trống, không lẽ cô thích anh thật sao? Không, không được tỉnh lại đi Vô Yên mày và cậu ấy chỉ là bạn bè thân thiết thôi, làm gì có chuyện thích nhau được cơ chứ. Anh thấy cô thẫn thờ nhìn vào một khoảng không vô định liền búng tay tạo ra âm thanh thất tỉnh cô.
- Cậu suy nghĩ chuyện gì mà đắm đuối thế kể mình nghe được không?
- Không.. không có gì đâu. Chỉ là mình ngạc nhiên tại sao Hàn Quốc lại đẹp như thế thôi à hi
- Thật không? Cậu chắc là không có chuyện gì chứ
- Chắc chắn màaa, hay mình đi tìm mọi người để về lại khách sạn nhé?
- Cũng khuya rồi chúng ta đi tìm họ đi.
Đi tìm hoài không thấy, cô lấy điện thoại ra gọi cho Minh Minh số điện thoại không liên lạc được, liền gọi cho hai người còn lại tất cả đều như nhau, không một ai bắt máy. Trong lòng cô lo sợ tay run lên nhìn Mạn Phong với đôi mắt long lanh ngấn lệ, chỉ cần cô chớp mắt là nó sẽ tuông trào ra ngay, anh cũng biết rõ tình hình nắm tay cô trấn an rằng mọi người sẽ không sao.
- Có.. có phải họ đi lạc hay bị gì rồi không.. sao.. sao mình gọi không ai bắt máy cả..
Cô khóc rồi, khóc nức nở tự trách bản thân đã không để ý đến họ. Bây giờ lại không biết họ ở đâu, chân không đứng vững nữa cô ngồi bệch xuống con đường tấp nập người qua lại, đôi mắt liên tục nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó vô vọng. Anh lúc này không cảm thấy lo sợ mà lại càng đắt ý, nhưng bên ngoài lại tỏ ra quan tâm cô hết ý.
- Cậu đứng dậy đi chúng ta đi tìm họ ở bên kia đi
Anh chỉ tay về một con đường vắng nhưng vẫn có người qua lại, bên đường lại không có ánh đèn nào ngoài những ngọn đèn lấp ló từ nhà dân chiếu ra, cô lại sợ bóng tối vô cùng. Nhưng chân lại không chần chừ cô đứng dậy chạy nhanh về phía tay anh chỉ. Tại sao lại chỉ về phía con đường vắng như vậy? Họ đến đó để làm gì chứ? Không phải cô quá lo lắng mà ngốc đến thế chứ?
Anh chạy theo sau cô, cô gái lúc này không suy nghĩ gì chỉ biết chạy và chạy đi tìm những người bạn của mình, họ bên nhau đến nay đã 14 năm, tất cả những gì về nhau họ đều biết hết. Hôm nay chuyện này xảy ra là như thế nào đây? Liệu có liên quan đến cô mà họ mất tích hay không? Tất cả đều biết bố cô không phải dạng tầm thường, trên thương trường, ông không biết có bao nhiêu là đối thủ. Còn mẹ cô là chủ của những hộp đêm bật nhất Thượng Hải nơi thành phố lớn nhất không bao gồm ngoại ô lớn nhất thế giới. Lại còn là nơi sinh ra những ông trùm bà phủ. Không xa lạ gì khi những người có tên tuổi như bố mẹ cô lại không có kẻ thù? Kẻ muốn giết họ và cô nhiều vô số kể. Nhưng chưa bao giờ họ đạt được ý nguyện của mình khi đụng đến cô. Nhưng lần này bố mẹ cô công tác sang Mỹ, chuyện cô đi Hàn họ lại càng không biết. Thoát khỏi vùng an toàn rồi liệu cô có sống được với tay kẻ thù không?
Chạy đến con đường nhỏ, nơi này còn lạnh hơn lúc nãy nơi sống lưng cô đột nhiên lạnh lên như có dòng điện chạy dọc sống lưng, tiếng kéo cò nồng súng vang sát bên tai, chưa kịp hoàn hồn thì đầu súng đã đặt cạnh bên thái dương của cô rồi. Gã ta mạnh miệng đem tất cả những lời oán hận nói ra với cô
- Con mẹ mày nó ác lắm nó khiến tao rơi vào tình cảnh trốn chui trốn nhủi như bây giờ, vậy thì hôm nay tao sẽ kết liễu mày với viên đạn bạc bay xuyên qua não mày thấy sao? Được quá ấy chứ thằng bố mày làm tao tán gia bại sản, mẹ mày đưa vợ tao vào tù. Mày nghĩ cục tức này nuốt trôi không hả con khốn, mau chết đi!
Gã ta định bóp cò súng thì thật tiếc một viên đạn từ phía xa bắn tới vào thẳng tim gã, không sai lệch một li nào. Một người đàn ông mặc vest đen đi tới cất súng vào trong áo vest, ông ta bước ra nhìn cô còn đang hoảng sợ, bỗng một chiếc xe chạy tới dừng sát bên cô. Ông ta chỉ tay về phía cửa ý ra lệnh cho cô bước vào xe.
- Nếu muốn biết bạn mình ở đâu thì cô mau lên xe đi.
Không chần chừ cô bước lên xe cùng người đàn ông đó, chiếc xe được khởi động chạy mất hút trong màn đêm yên tĩnh của con đường mòn dọc núi.
Tất cả những gì xảy ra nằm gọn trong tầm mắt của hắn, chàng trai có gương mặt thanh tú cùng đôi mắt chứa đầy những hận thù ân oán. Tốt lắm mọi chuyện đã diễn ra suông sẻ theo ý hắn. Không còn gì nữa rồi phải mau nhập vai thôi! Hắn tự đánh vào mặt mình thật mạnh, khoé môi cũng đã gớm máu, hắn không than đau mà vả lại lại vô cùng phấn khích. Cười khẩy rồi tiến đến nơi chiếc xe đã được đậu sẵn.
Chiếc xe hắn cũng mất hút trong màn đêm tĩnh mịch.
Ngồi trên xe, cô lại không biết mình đang đi đâu, càng không dám hỏi. Hai người này gương mặt như chỉ muốn giết chết cô, lúc này cô mới suy nghĩ đến, Ngụy Phong đâu rồi? Không phải đã bị những người này khử rồi đó chứ? Cậu ấy chạy theo mình rồi sau đó biến mất.. không được, không thể nào. Giương ánh mắt sợ hãy về phía người đàn ông ngồi kế bên cô giọng run run hỏi "Ông đưa tôi đi đâu vậy.."
Ông ta không trả lời mà cau mày lại nhìn cô. Cô biết mình không nên nói nữa, liền quay mặt sang chỗ khác. Những giọt nước mắt lúc nãy cũng đã khô lại trên gương mặt xinh đẹp này, đôi mắt đã đỏ ngần lên vì đau rát. Càng không thể khóc được nữa, tâm trí chỉ suy nghĩ rằng mọi người sẽ không sao.
Chiếc xe chạy vào một con đường mòn xung quanh toàn là cây cối! Không một ánh sáng vào loé qua hay lấp ló nó hoàn toàn đen mù mịt. Chạy qua một cánh rừng già, nơi này âm u đến đáng sợ. Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ trông khá cũ kỹ, ở trước còn có mấy tên vệ sĩ đứng phía ngoài. Tất cả bọn họ đều mặc đồ đen, trên cổ lại xăm chữ hổ, hổ là biểu tượng của Hàn Quốc chắc chắn đây là thuộc hạ của ông trùm Woosik. Tuy không tìm và cũng không muốn hiểu về thế giới làm ăn của cha mẹ nhưng họ đều kể cho cô nghe tất cả những loại người nên tránh né, còn những đặc điểm để cô nhận dạng được những người xung quanh vì ngày trước một bạn đã lâu không gặp của cô đã kể. Thế giới này thật đáng sợ, những người xung quanh đều không phải loại tầm thường. Họ đều muốn nhắm vào cô mà giết!
Bước xuống xe cô liền bị đẩy vào trong căn nhà đầy rẫy những mạng nhện chi chít, chúng giăng tơ khắp cả căn nhà. Mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi khiến cô phải hắc xì liên tục! Nhìn vào vách tường, cô thấy bạn của mình đang nằm ở đấy, trên người họ đều có những vết thương. Trong lòng không kìm chế nổi mà lớn tiếng mắng chửi bọn người xấu xa kia. "Chát" một tên gác cửa đã tiến đến thẳng tay giáng vào mặt cô một cái tát nó mạnh đến nỗi làm cô ù cả tai không nghe được gì nữa. Đây là lần đầu tiên cô bị người khác đánh, tuy bố mẹ không chăm sóc yêu thương nhưng họ chưa bao giờ ra tay với cô cả! Hôm nay lại bị một thằng xã hội đánh. Cô lại ghét mình lại không làm gì được gã. Chứng kiến cô bị đánh, Minh Minh cố gắng đứng dậy đạp vào bụng tên kia một cái thật mạnh khiến gã ta mất thăng bằng mà té xuống đất. Gã giận dữ đứng dậy định bước đến dạy dỗ Minh Minh thì anh từ ngoài chạy vào "Dừng lại!" Gã ta quay lại thì thấy anh liền lao đến anh như một thằng điên mất kiểm soát, bỗng hắn khựng lại khi tất cả những người ngoài kia đều bị anh xử tử nằm lăn lóc chỉ còn lại mình gã. Không chần chừ anh đánh gã không còn đường thở rồi ôm xốc gã lên quăng mạnh xuống đất, gã ọc máu chết tại chỗ.
Tất cả mọi người đều chứng kiến nhưng chuyện này không còn mấy xa lạ. Khi thế giới mà họ lớn lên với chết chóc là chuyện quá đỗi bình thường. Anh liếc nhìn qua cô, gương mặt đã sưng đỏ lên vì bị gã tát, khoé miệng cũng động lại máu rồi. Anh xót xa chạy đến ôm cô vào lòng, không hiểu tại sao tim hắn bỗng nhói lên khi thấy cô như vậy?
Hết chương 2 rùii[/BOOK]