Chuyện Xóm Tôi Xóm tôi có ông già lười, Năm nay cũng đã ngoài năm mươi rồi. Tướng hình mập mạp như voi, Má xệ, cổ rụt, đúng nòi ăn chơi. Bụng thì như cái trống trời, Tướng đi chậm chạp, lưng thời hơi khom. Mặt mày thì lại khó coi, Dạy hư con trẻ xóm tôi hết rồi. Lúc ăn thì rụt sát nồi, Cầm xoong lên húp, như ngồi mình ên. Ăn rồi thì lại nằm rên, Chờ người đến rủ rồi rề nhau đi. Nửa đời chẳng có mấy khi, Làm nên việc nhỏ, giúp gì cho ai. Lúc nào cũng uống rượu say, Chạy xe lạn lách, đu quay trên đường. Vợ con ai cũng chán chường, Bởi vì, sốc nổi như phường ăn chơi. Thuở xưa còn trẻ ngây thơ Rượu chè, bài bạc, chơi bời thâu đêm. Ai ai cũng nghĩ nhất thời, Trẻ người non dạ lớn rồi lại thôi. Ngờ đâu hư hỏng gấp đôi, Có con có vợ chẳng thôi chơi bời. Cũng do chỉ tại ông trời, Nằm không phe phẩy mà đời có ăn. Thế nên bỏ mặc vợ con. Sớm hôm cực khổ dâng cơm tận mồm. Bữa nào cơm chẳng đến mồm Phường ta ăn chựt no mồm là xong. Cuộc đời sao lắm bất công, Quanh năm vấc vả chẳng dư một đồng. Vậy mà có kẻ nằm không, Mặt dày mày dạng cũng xong qua ngày.
Sầu Vạn Kiếp Vẫn biết trời cao chẳng tỏ tường, Ở hiền thì gặp cảnh bi thương, Kẻ thong dong kẻ khó đủ đường, Người vô công sống đời sung sướng. Trách làm gì để đời rộng lượng Sống hẹp hồi lại lắm sầu vương Để đời sau vẫn còn thương tưởng, Vạn kiếp sầu vạn kiếp thê lương. Khóc làm chi một kiếp làm người. Giữa muôn ngàn bất công điều hướng, Phận thấp hèn nên đời chẳng thương. Bởi kiếp trước sống đời vay mượn, Nên kiếp này đành sống tạm nương.
Xin Đừng Hỏi Khó Mới hôm vừa gặp người quen Hỏi sao không? Bao phen rồi đó Cô ơi! Xin đừng hỏi khó, Chỉ tại.. chớ nào lỗi do con ạ Nhiều khi cũng tại.. mà ra Thế nên cứ phải lân la cô à Khi nào.. thì con sẽ báo Xin cô! Chớ hỏi thêm hoài cô nhe. Bấm vào Link để xem tiếp các tập thơ
NẾU CÓ NGÀY MAI Nếu còn có ngày mai, Chẳng phải lo nghĩ nhiều. Cứ sống trọn một ngày, Rồi để mai tính tiếp. * * * Nhưng chắc có ngày mai Mà cứ sống buông rơi Làm gương xấu để đời Con cháu chẳng thèm nhắc * * * Nếu chỉ một ngày mai Liệu có ai toan tính Sợ mất nhiều được ít Chỉ sống cho riêng mình. * * * Nếu chẳng có ngày mai, Xin hãy làm một lần.. Để giữ tròn thiên chức, Của trời cao ban tặng. * * * Nhưng câu chuyện ngày mai, Vẫn là một ẩn số. Chẳng ai đoán trước được, Có bao lần ngày mai. * * *
Khác Máu Buồn làm chi em ơi! Họ vốn là người dưng. Ân nghĩa chuyện ở đời, Vốn là điều thiêng liêng. Con người không phải ai, Cũng điều biết được hết. Dù là bao nhiêu tuổi. Nếu thấu hiểu thì đã.. Khi tâm còn hơn thua. Họ vẫn mãi là thế, Còn ta vẫn mãi là.. Chớ vì một ai khác, Làm tâm ta phiền nhiễu. Nhưng chớ vì như thế, Làm tâm ta đổi dời. Khi đứng giữa đất trời, Tâm phải giữ sạch trong. Khi đứng giữa hai người, Phải công bằng phán xét. Đừng vì cùng dòng máu, Mà bên trọng bên khinh.
Chuyện Lạ Có Thật Ở đời lắm chuyện đó đây, Hễ ai muốn sướng thì dày mặt ra. Mặt dày sáng sớm ngồi không, Mặt dày trưa ngọ lục nồi kiếm cơm. Đến chiều trốn ở góc nhà, Nghe mùi nực mũi thì thò mặt ra. Ai chửi thì cứ đóp ngay, Vô ơn đáp trả cho hay cái mồn. Xong rồi mặt lại dày thêm, Nhiều năm góp lại cả thôn trao bằng. * * * Không làm mà vẫn có ăn Thứ nhất chôm chỉa, thứ hai mặt dày Xóm tôi hai thứ đủ đầy Có ai gả cháu chốn này xin ngưng. * * * Ở đây chỉ có thiệt thân. Ở đây chỉ có đàn ông lười làm. Sáng ra bia rượu ngập mồm Đến trưa chiều tối vẫn là rượu bia. * * * Còn thêm cờ bạc, đá gà Thằng già, thằng trẻ bu nhau rần rần. Công An cũng có đôi lần Bao vây đánh úp, quánh tan trường gà. * * * Thuở trước cũng có ông già, Đã quên tuổi tác, bị chà dưới chân. Đến nay tuổi cứ lại thêm, Vẫn còn muốn gặp Công An ôn bài.
Hạnh Phúc Là Gì? Buồn vui vốn bởi rẽ thường. Nắng, mưa vốn tại do trời đó thôi. Ngọt bùi cay đắng đủ đầy, Buồn thương lắm lúc, đôi lần lắm vui. Phải đâu đau bệnh truyền miên, Phải đâu nghèo khó mà than ôi hoài. Người ơi! Xin chớ nghĩ rằng! Niềm vui chỉ có khi mình được vui. Khi mà cha mẹ vẫn còn. Niềm vui lớn nhất hãy là mẹ cha. Nụ cười góp nhặt trên môi, Mẹ cha còn đó là ta vui rồi.
ĐÚNG SAI LÀ GÌ? Đó là một câu chuyện có thật. Có 1 người cha còn trẻ sinh con ra đã vốn không có công dưỡng dục. Mọi việc chỉ do bà vợ lo toan. Ngày gặt lúa ông đi nhậu liên tục mấy ngày liền, đến khi xong vụ mới về. Chưa già sức khỏe vẫn tốt đã vội nằm không bắt vợ con phải phục vụ. Được mảnh đất do nhà nước cấp sau khi tiếp quản ông lấy đó để uy hiếp bắt mọi người phải nuôi. Do ông ta là người đứng tên sổ đất. Đã nghèo mà lại thích nằm không. Hằng ngày ông ta chỉ biết nhậu nhẹt xỉn rồi về chửi như Chí Phèo. Mặt quần thì kéo chưa qua khỏi mông đi khắp nhà ra hét.. Miệng đời nghiệt ngã lắm thay, Làm bao hoàn cảnh trắng tay vì đời. Tuổi nhục chịu đựng đắng cay. Chỉ mong con trẻ có ngày phất lên. Nào ai biết được đúng sai Ngày sau đời lại ban câu bất tài, Nhu nhược cũng chẳng ai bằng. Đến khi hối tiếc cũng lỡ một đời. Tuổi già cơ cực kiếm cơm Con trẻ nghèo khó phải lo thân già Lại thêm một kiếp khốn cùng Đến thời cháu chắt cái nghèo vẫn đeo.
ĐỜI Chúng ta từng ở một nhà. Cùng chung dòng máu, ruột rà với nhau. Một ao nước lả, cũng chẳng là.. Mà sao lợi ích như ma. Làm cho bao kẻ trở nên gian tà. Chị em đùm bộc hôm qua, Hôm nay đổi khác như là người dưng. Đành rằng do khổ quá nhưng, Đúng sai phải biết, chứ đừng phần hơn, Tranh giành, đấu đá, dỗi hờn, Kẻ nhiều, người ít, keo sơn cũng rời. Nhơn nhơn lắm chuyện trên đời, Đấy làm bài học, chớ thời noi theo.
CÂU CHUYỆN ĐỜI TÔI Chưa trưởng thành sao anh còn lấy vợ? Để sinh con để chuyện đã lỡ rồi! Nếu biết trước em sẽ cố ngăn đôi. Níu kéo mãi chỉ như vung khác nồi, Không cùng tư tưởng, chẳng chung tiếng nói. Dòng họ hai bên tâm tính chẳng tương đồng. Trong cuộc tình bởi ông mai bà mối. Gắn kết, nên duyên, nên nợ chúng mình. Một bên đồng tình, còn một bên từ chối. Thế mới nên cứ mãi cắn đắng hoài. Trong câu chuyện chỉ giữa hai người biết. Anh sao chép thành phiên bản khác biệt, Rồi đem mách cho mẹ cùng hùng biện. Vì bên anh mà mẹ cứ huyên thuyên, Em chẳng sai nên cảm thấy muộn phiền. Lòng ngỡ như đang ở giữa chợ phiên. Rồi lại có lần hai đứa cãi nhau. Đầu giường cãi thì cuối cũng sẽ hòa. Nhưng anh cứ phải rủ mẹ tham gia. Chuyện chúng mình cứ thế lại đi xa. Giờ anh bảo em có muốn về không? Trong khi cả hai gia đình ngăn cấm, Nhà anh anh ở, em ở nhà em. Bởi do anh cứ phải thích thêm người. Trong câu chuyện chỉ giữa hai người biết Giờ mất vui cũng chỉ bởi thêm người.