Về Trường Cũ
Trường cũ ta về mây trắng bay
Nhớ em, ngõ trúc lá rơi đầy
Áo trắng không còn trong sương trắng
Trắng chiều thu lạnh, trắng heo may.
Lớp học nhìn ra những cánh đồng
Những mùa xanh mướt lúa đơm bông
Tìm đâu bụi phấn ngày xưa ấy
Một thuở chia xa thắm phượng hồng?
Vẫn bóng thầy xưa dưới mái trường
Vẫn lời trầm ấm lắm yêu thương
Vẫn lời thơ nở trên trang sách
Những nụ hoa đời, gió ngát hương.
Tóc cô giờ bạc màu sương xám
Lãng đãng mây chiều vạt nắng rơi
Một lần thổn thức ta thầm gọi
Gió vọng sân trường tiếng: Mẹ ơi!...
1995
(Tập thơ Hoa sứ trắng - NXB Đà Nẵng 1997)
Thanh Trắc Nguyễn Văn

Lời tác giả: Bài thơ được viết tại sân trường THPT Võ Thị Sáu.
Gần ngày 20 tháng 11, khi tác giả đang cùng các em trong Ban chấp hành Đoàn trường họp thì nghe văng vẳng ở lớp học phòng bên một em nữ đang hát tặng cô Lê Nga (giáo viên văn) bài hát Lòng Mẹ.
"Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào
Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào..."
Tác giả ghé qua lớp nhìn thì thấy cô Lê Nga, tóc bới sau đầu thả dài đã có sợi bạc, gương mặt phúc hậu như một người mẹ hiền, đang ngồi chăm chú lắng nghe hát. Tác giả đã xúc động viết bài thơ, trong đó có bốn câu thơ khổ cuối tặng riêng cô:
Tóc cô giờ bạc màu sương xám
Lãng đãng mây chiều vạt nắng rơi
Một lần thổn thức ta thầm gọi
Gió vọng sân trường tiếng: Mẹ ơi!...
Chỉnh sửa cuối: