Tháng tám ta về gió gió lên
Đông Hồ bàng bạc khói lênh đênh
Câu thơ áo trắng chòng chành vỡ
Kỷ niệm mù sương bỗng bập bềnh.
Gió đùa mặt nước, gió đùa mây
Hoàng hôn chấp chới cánh chim bay
Thuyền ai neo vội bên sông vắng
Neo mảnh trăng chìm sóng lắt lay?
Em xa xóm núi bỏ trầu không
Bỏ phố chênh vênh nắng biển nồng
Bỏ ta ngơ ngác mờ mưa bụi
Cầu phao bập bỗng bước long bong.
Long bong sóng vỗ nhịp âm âm
Một khúc xôn xao, một khúc thầm
Vọng nghe câu hát mùa ly biệt
Đau đáu tìm nhau vượt tháng năm.
Em đã về đâu, biết đến đâu?
Trời chiều nhuộm tím bến Tô Châu
Người xưa bỗng nhớ người xưa cũ
Một bóng trên sông, bóng lặng sầu.
2000
(Tuyển tập thơ Thơ tìm người thơ – NXB Văn hóa Dân tộc 2001)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Lời tác giả: Tô Châu là tên một dãy núi nằm ở phía Tây vũng Đông Hồ, thuộc phường Tô Châu, thị xã Hà Tiên, tỉnh Kiên Giang cũ. Dưới chân núi là bến đò Tô Châu, đi qua trung tâm thị xã người ta phải đi qua một chiếc cầu phao dài bằng thép luôn lắc lư, bấp bênh theo sóng nước. Ngày nay, bến đò và cầu phao đã được thay bằng cầu đúc Tô Châu kiên cố (cầu mới khánh thành ngày 30-4-2003)
Ghi chú: bước "long bong" (âm thanh vang khi bước đi trên cầu phao bằng sắt) không phải bước "lông bông" (lang thang không ổn định, thường dùng với ý xấu)
Em có biết không mùa thu vừa thở nhẹ?
Đêm trở mình thoang thoảng hương trà xưa
Pleiku tháng này ít nắng nhiều mưa
Mưa âm ỉ
Mưa lành lạnh như môi hồng em ngày ấy.
Em có về không?
Cho áo dài đỏ gầy qua lối nhỏ
Cho gót giày giẫm sỏi cát không đau
Cô giáo xa ta sao năm tháng vẫn ngọt ngào
Kỷ niệm cũ sóng sánh đầy ly cà phê đắng...
Pleiku ơi!
Thành phố lung linh màu sương trắng
Gió thầm thì từng con sóng nhỏ hồ Tơ Nưng
Ta quên Người nên chiếc lá rụng quay lưng
Đàn chim kơ púc cũng ngập ngừng bay không muốn hót.
Ta nhận diện lại ta trên dòng sông Đak Rong
Ta đi tìm lại ta trên đỉnh núi Chư H'Đrong
Xin tạ lỗi ánh trăng Tây Nguyên thanh khiết
Ta buông thả thời gian
Bụi bặm bám linh hồn...
Rồi ta sẽ mang hương trà trong túi áo
Cùng mùa thu em rong ruổi khắp nẻo đường
Xuống Quy Nhơn biển xanh
Lên Sa Pa tuyết trắng
Vẫn đậm đà vị đất đỏ Gia Lai...