Rối Ren Hôm nay rối ren quá Lòng chẳng biết làm sao Rót đầy ly phiền muộn Cạn hết chén suy tư. Văn thời rơi mất ý Thơ lỡ nhịp lỡ vần Thôi em đề đôi chữ Cho lòng nhẹ bâng khuâng. Đông Tàn.
Một nửa Buông một nửa, Là buông cả tâm hồn. Buông một nửa, Là buông cả thanh xuân. Nửa cuộc đời, Em dành hết cho anh. Nửa thanh xuân, Em yêu anh hết lòng. Ngày anh đi, Hồn em còn một nửa, Ngày anh xa, Em còn lại cằn khô. Đông Tàn.
Lời hứa Lời hứa nhẹ như gió Thoảng qua mát tâm tồn Gió đến rồi đi mãi Lời hứa cũng bay xa. Lời hứa tựa như mây Bồng bềnh và xinh đẹp Mây trên cao vời vợi Ta nào với tới mây. Lời hứa cũng như sông Êm đềm và chảy mãi Sông mang lời năm ấy Ra tới tận biển khơi. Lời hứa người cứ nói Bởi lúc đó người cần Đến khi không cần nữa Lời hứa tựa hư không. Đông Tàn.
Yếu đuối Có những hôm, bánh bèo đến lạ. Muốn tìm người dựa dẫm vài hôm, Muốn làm nũng, nuông chiều, nhõng nhẽo, Muốn có người trao một cái ôm. Có mấy hôm, chẳng buồn mạnh mẽ. Cứ mặc nhiên yếu đuối, lặng thinh. Muốn tìm người mở dùm chai nước, Chợt nhận ra chẳng ai quanh mình. Ừ có hôm, trở nên điên dại. Muốn cắn người đến rã bờ vai. Chợt nhớ ra mình chẳng có ai, Đủ chiều chuộng để điên với dại. Có một ngày, quay đầu nhìn lại, Tháng năm xưa vội vã rời xa. Tay ôm tay lòng buồn hoang dại. Qua hết rồi còn ta với ta. Đông Tàn.
Vô đề Em khóc rồi anh có biết không Màu nón xanh hòa cùng áo trắng Anh ra đi cho trời cao mở rộng Cho đất nảy mầm, nắng nở hoa. Cô gái trẻ xông ra miền nắng gió Gieo hạt mần gieo cả yêu thương Gieo quả ngọt về cho đất nước Đến lúc về xin hãy bình an. Đông Tàn. Một chút xúc động và đầy tự hào khi xem những khoảnh khắc chiến sĩ 'mũ nồi xanh' lên đường đến Nam Sudan. Cảm xúc dâng trào nên lời thơ câu chữ không mấy chỉn chu ạ.
Tự Do Máu màu đỏ, Da màu vàng, Mảnh đất nhỏ, Rất huy hoàng. Ngày giặc tới, Ngày giặc sang, Ngợp cả trời, Tiếng khóc than. Phải giữ nước, Phải giữ nhà, Anh tiến bước, Em xông pha. Anh cầm súng, Em cầm dao, Một tấc đất, Quyết không giao. Anh nằm xuống, Em nằm xuống, Lời huyết thệ, Chẳng hề buông. Cờ màu đỏ, Bay trên trời, Máu màu đỏ, Hào hùng rơi. Độc lập rồi, Anh biết không? Hòa bình rồi, Em thấy không? Mắt mẹ trông, Mòn mỏi đợi, Con về không, Chồng về không? Mẹ đừng khóc! Xin mẹ đừng khóc! Chúng con thương! Tổ quốc càng thương! Đất ở đây. Trời ở đây. Biển ở đây. Đảo cũng ở đây. Đừng chuyển xoay, Đừng vọng tưởng, Kẻo chúng bây, Chẳng còn xương. Đông Tàn. Mừng đại lễ 30/4 nhưng hôm nay mới có thể hoàn thiện để đăng.
Rồi ngày mai hết dịch Em xách xe một mình ra đại lộ Tay lên ga đuổi theo ánh mặt trời Đuổi theo gió tự do và vô định Theo ngông cuồng của tuổi thanh xuân. Em đến cực đông, cực tây, cực bắc: "Cực nam xin chào các bạn đồng liêu" Em ngắm nhìn núi sông ta hùng vĩ Tim đập bồi hồi yêu quá Việt Nam ơi! Em rong ruổi qua rừng cây xanh mươn mướt Em thả tóc bay theo gió biển mặn mòi Em hái một nhành hoa tam giác mạch Em thèm nghe hát "Người ở đừng về". Em muốn hỏi rượu cần uống mấy thì say? Còn cà phê xay bao nhiêu thì tỉnh? Cánh hải âu xa bao nhiêu thương nhớ? Để em về thăm hải đảo chẳng xa xôi. Ai theo em về về với miền tây Ghé qua Sài thành xa hoa diễm lệ Về đến miệt vườn trái cây tươi tốt Nghe người nhà quê hát tiếp sáu câu. Sẽ có một ngày em về quê Bác Em ra thủ đô, viếng Bác một lần Em muốn vào thăm "cha già dân tộc" Khẽ thầm thì: "Thương mãi Bác Hồ ơi!" Em sẽ đi đi hết nước non ta Rồi đi đến "năm châu bốn biển" Hành lý mang theo: Trái tim màu đỏ Màu da vàng và tiếng nói Việt Nam. Đông Tàn.
Thèm Đêm qua em mơ thấy Một tô mì thật cay Giật cấp ba cấp bốn Ăn xong hồn cũng bay. Rồi đêm kia em mơ Đang ngồi ăn tô phở Khói ngả nghiêng nghi ngút Ăn vào hồn ngẩn ngơ. Ơ em thèm bún đậu Nhưng chẳng mắm tôm đâu Tại cái mùi nó thủm Nước mắm luôn đứng đầu. Rồi ai đăng trà sữa Top ping chất từa lưa Thêm bánh flan mềm mụp Thế có chết em chưa. Rồi nào bánh tráng trộn Tráng nướng, hột vịt lộn Ốc xào me xào tỏi Chè bưởi chè khoai môn. Sao mà nhiều món ngon Em thèm đến héo hon Bao giờ dịch mới hết Chờ đến xác cũng mòn. Mà đến ngày hết dịch Biết tiền nó có còn? Đông Tàn
Anh ơi! Anh ơi! Anh ở đâu? Nay em đau nhiều lắm Đêm qua như chẳng ngủ Cứ chập chờn tỉnh mơ. Mỗi giấc đều thấy anh Anh dịu dàng vén tóc Anh khẽ nắm bàn tay Ngại ngùng hôn lên trán. Anh ơi! Anh về chưa? Hay còn nơi nào đó? Đuổi theo sóng hay gió, Đuổi đến chân trời xa. Anh ơi! Nay bão về Căn nhà kêu ầm ĩ Gió cứ giật từng cơn Mưa chẳng ngừng để thở. Anh ơi! Anh về đâu? Hai mái đầu điểm bạc Một mái đầu còn xanh Mãi chờ trong cô lạnh. Thôi anh về đi anh! Mộ đã chẳng còn xanh Mây chẳng còn màu trắng Em đã chẳng còn anh. Đông Tàn. 30.09.2021 Bài thơ viết trong cơn đau đầu bất chợt. Không hiểu sao lại viết thành thế này.
Chủ nhà cho Mèo xin bài này có được không? Bởi Mèo cảm thấy cuộc đời giống như mộng Mà bấy lâu nay không biết tả thế nào Nay tình cờ gặp thơ của gia chủ Liền thấy tâm mình sáng hẳn ra.