Tập Thơ: Thơ Thẩn Thờ Tác giả: Đông Tàn * * * Bài 1: Đông Tàn Đông đã tàn phai, tuyết úa rồi Sao xuân chưa đến, nắng chơi vơi Ta đợi vạn năm chờ một khắc Người về như thể nắng xuân sang. Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Đông Tàn
Bài 2: Yêu em Chẳng hiểu vì sao tôi yêu em nhiều đến thế Yêu cả sai lầm cả quá khứ xa xôi Tôi yêu em chẳng màng lời thiên hạ Chẳng bận lòng những lần em dối gian. Tôi yêu em như thế gian chỉ còn một Một đóa hồng duy nhất là em Nếu cuộc đời mất đi em vĩnh viễn Thì còn gì tươi đẹp nữa đâu em. - Đông Tàn -
Bài 3: Chiều Có những chiều ta hẹn nhau nơi cuối phố, Có những chiều ta chờ nhau trong nhớ mong, Có những chiều ta nhìn mưa ngoài hiên vắng, Có những chiều ta chợt nhớ dấu yêu xưa. Rồi một chiều em lặng im không tới, Rồi một chiều em khóc trên vai tôi, Có một chiều xa xôi nghe buồn lắm, Em nói rằng mình chia tay. Nắng trong chiều cũng buồn nhợt nhạt, Mưa trong chiều cũng khóc nỉ non, Tay trong chiều lạnh lùng chới với, Tôi trong chiều lặng lẽ bơ vơ. - Đông Tàn -
Bài 4: (vô đề) Có những đêm chợt bàng hoàng tỉnh giấc Ôm lấy mình bật khóc giữa mênh mông Cơn ác mộng của ngày xưa lại đến Thấy cuộc đời đang có hóa hư không. - Đông Tàn -
Chết tuổi đôi mươi. Đó là hôm ngoài trời tắt nắng Tôi chết rồi ở tuổi đôi mươi Hơi vẫn thở nhưng hồn đã tắt Đợi mấy mươi năm mới xuống mồ. Đó là đêm trời cao vời vợi Mây chẳng mù nhưng chẳng có sao Hồn theo gió về nơi xa lắm Bỏ lại trần gian thân xác hao mòn. Đó là lúc tạ từ khát vọng Chẳng đoái hoài đến mong ước mai sau Bỏ mặt đời ngày qua tháng lại Chẳng buồn tính toán chuyện ngày mai. Đó là khi lòng buồn tan nát Muốn giã từ vĩnh viễn trần gian Nhưng vướng bận bao điều trần thế Nên đành lòng chết tuổi đôi mươi. - Đông Tàn-
Mệnh kẻ điên Vong xuyên ở đâu ta đi tìm? Trầm luân một kiếp khổ trăm niên. Ngàn lần ta muốn phủi sạch hết Một mối nghiệp duyên kéo triền miên. Luân hồi khi nao chờ ta với! Xoay vòng mấy kiếp xóa nghiệp duyên. Cuồng si quay quắt bao nhung nhớ. Có đổi được không mệnh kẻ điên.
Ta muốn về Ta đi về một cõi hư vô Nơi con tim hóa thành mây khói Nơi yêu thương chỉ là gió thoảng Nơi buồn vui chưa tồn tại bao giờ. Ta đi về một cõi cô đơn Nơi lẻ bóng không tình không bạn Không ai chờ, không ai để đợi Không biết sầu đau hay hạnh phúc vụng về. Ta muốn về một lối xưa kia Nơi con tim còn hoài nhịp đập Nơi yêu thương đọng trong ánh mắt Nơi buồn vui ta nói thành lời. Ta muốn về, ta muốn về thôi Dẫu tất cả chỉ là ảo ảnh Ta vẫn muốn một lần trở lại Nơi bắt đầu khi ta vẫn tinh khôi. Đông Tàn.
Ai đợi ta? Ai đợi ta về giữa chốn thinh không? Chân mỏi mệt bước giữa đời cô độc, Căn nhà trống héo mòn qua năm tháng, Trái tim gầy cạn máu vì nhớ thương. Ai đứng đợi ta giữa mênh mông trời biển? Quay đầu luyến tiếc chẳng thấy dạng hình, Bàn chân cố bước mà lòng chẳng muốn, Bởi phía tương lai chẳng có ai chờ. Ai đợi ta về giữa chốn thinh không? Để linh hồn ta không còn lạc lối. – Đông Tàn -
Hai mươi Nay đã hai mươi, tuổi lững lờ Trẻ con không phải, già làm ngơ Xuân thì đương độ, tình chưa thấy Thời gian vùn vụt trôi hững hờ. Ô hay tạo hóa trêu người nhỉ Bây giờ không đến đến bao giờ Khéo trách nguyệt lão già lẩm cẩm Nay đã hai mươi tưởng mười lăm. Đông Tàn. Bài thơ được viết năm 20 tuổi.
Chuyện chúng mình Em của ngày hôm qua Hồn nhiên như cô bé Suốt ngày ở bên anh Như hình ôm lấy bóng. Em cũng rất ngây thơ Chạy theo bao cám dỗ Nào có biết đâu anh Đang chờ em nhớ tới. Khi về lại bên anh Mệt nhoài trong giấc ngủ Anh vẫn ở cạnh bên Cho bình an mãi mãi. Anh có biết không anh Trong giấc mơ em thấy Ngôi nhà của hai ta Như bức tranh cổ tích. Con đường ngập nắng vàng Em và anh chung bước Tóc bỗng hóa trời mây Tay vẫn trong tay ấm. Em nào có ngờ đâu Ngày tình anh đã cạn Anh cất bước ra đi Cho tim em chết lặng. Em nước mắt bao đêm Khóc mòn cả đôi mắt Cố kéo anh về đây Mà sao anh xa quá. Đường xưa mưa vẫn rơi Sao ta không chung lối Chiếc ô giờ lẻ bóng Ta thành người lạ xa. Em đã cố níu kéo Nhưng có được gì đâu Thôi em buôn tay nhé Anh cứ đi người ơi. Nước mắt đã cạn khô Em quen với mỉm cười Sống một mình không anh Em tập dần hạnh phúc. Đêm qua mơ thấy anh Về đây trong cơn gió Gió hôn lên mái tóc Cho tình em ngủ yên. Giờ đây nhớ đến anh Em nghe bình yên lắm Bên người chốn xa xôi Mong anh luôn hạnh phúc. - Đông Tàn- Ngày 3 tháng 5 năm 2014, Sài Gòn chiều mưa.