Nhớ! Hôm nay nỗi nhớ dâng trong tiềm thức. Em nhớ một thời đã quá xa xôi. Nhớ một người giờ đã thành ký ức. Em nhớ mình của ngày tinh khôi. - Đông Tàn -
Tâm sự của mẹ kế ác độc Ngẫu hứng từ cuộc trò chuyện đêm qua, khi vô tình kể về truyện "Nữ Quỷ" cho bé Trong nghe và nhận ra mình là mẹ kế ác độc. Đêm qua nói chuyện dông dài, Cùng cô bạn nhỏ thêm vài phần vui. Chợt đâu kể tới kể lui, Mấy anh nhân vật truyện tui chưa hoàn. Kể qua mới được vài chàng, Sao thấy tôi ác ngút ngàn, than thay. Ác hơn mẹ Cám mới tài, Hành con lên xuống, nạn tai, khổ sầu. Màu tang là màu mở đầu, Khổ qua mấy chặng, thêm sầu mấy phen. Tôi thêm cái kết nhỏ nhen, Tan đôi ba cặp lại chen đau lòng. Kẻ thì cô độc hành trang, Người thì nhuộm úa màu tang lửa vàng. Kẻ kia: "Ta đã giết nàng, Người ta yêu nhất đến ngàn kiếp sau." Người thì chẳng thể quay đầu, Làm dâu đất khách biết đâu ngày về. Than ôi số kiếp ê chề, Đắn đo suy nghĩ hay đề kết riêng. Cho người hữu ý nên duyên Cho trang hảo hán thuyền quyên sum vầy. Cho ta khỏi tiếng mẹ này, Ác hơn mẹ kế luôn đay con người. Cho bao khách đọc tươi cười, Qua bao trang ngược, kết mười tròn vuông. - Đông Tàn -
Bài 1: Đông Tàn Đông đã tàn phai, tuyết úa rồi Sao xuân chưa đến, nắng chơi vơi Ta đợi vạn năm chờ một khắc Người về như thể nắng xuân sang. Thơ họa Đông vẫn chưa tàn, tuyết đã tan Trời xanh mây trắng, nắng hanh vàng Ta ở nơi đây chờ xuân đến Tiếng sáo vi vu giữa núi ngàn Thơ Thơ
Vào nhà gõ cửa chẳng thấy ai Gởi lại bài thơ để tỏ bày Tao nhân mặc khách phương xa tới Gia chủ đâu rồi cạn chén say
Chờ đợi hồi lâu chẳng thấy người Trước sau im ắng chẳng tăm hơi Lỡ duyên gặp gỡ đành lê bước Lủi thủi quay lưng chẳng một lời
Khách đến chơi nhà lại không hay Để khách đợi lâu thật ngại thay Về nhà mới biết khách dời bước Ta phải qua nhà tạ tội ngay.
Kiếp mộng Kiếp người như giấc mộng, Tỉnh giấc lại về không. Ta qua bao nhiêu kiếp, Hết thảy đều hư không. - Đông Tàn -
Chúng ta? Chúng ta của sau này Có còn như trước đây Có nhắn tin mỗi tối Hỏi nhau chuyện mỗi ngày? Chúng ta của mai này Liệu có còn bên nhau Hay mỗi người mỗi ngã Chẳng còn chuyện mai sau? Chúng ta của ngày sau Chẳng còn chúng ta nữa Bởi giờ em với anh Đã thôi chuyện đón đưa. Chúng ta của ngày xưa Chỉ còn là ký ức Anh và ngày xưa cũ Xin ngủ yên đừng thức. Đông Tàn.
Hỏi Người đời hay hỏi Cớ sao em buồn? Em có buồn đâu Tại đời buồn thôi. Người đời hỏi em Em sợ điều chi? Có chi mà sợ Khi chẳng có gì. Người lại hỏi em Sao lại thở dài? Thở có mất tiền đâu Sao phải thở ngắn. Người chẳng hỏi em Sao không thật lòng? Mà luôn tin vội Những lời dối gian. Đời em nó buồn, Nên dài hơi thở. Em sợ chông chênh, Lòng không vững chãi. Ngày qua tháng lại, Người chẳng bên em. Câu hỏi bâng quơ, Cũng không còn nữa. Đông Tàn.
Mơ đêm Đêm qua em nằm mơ, Bỗng thấy mình đã "già". Con nhỏ đeo hai đứa, Mà chỉ có "mình ta". Hóa ra ở trong mơ, Em cũng chọn không chồng. Con thì đang nheo nhóc Công việc tựa bồng bông. Với tay lấy cái nọ Đưa chân xọ cái kia Con thì đứa đứng khóc Còn một đứa ngồi la. Ba bên và bốn phía Em hốt hoảng hét lên May sao choàng tỉnh giấc Thở như bà đồng lên. Hên quá chỉ là mơ, Không chắc em tắt thở. Ôi cái chuyện chồng con Em xin thôi đừng mơ. Đông Tàn.