Chương 29. Điều gì đó len nhẹ trong tim
Đã nghe nhiều chuyện về Tam hoàng tử, thiên hạ nói chàng anh dũng tiêu sái, nghĩa hiệp quang minh, nhưng Mộ Tịch lại nghĩ chàng ta cũng vô cùng tùy ý. Mỗi lần đến nơi nào dẹp loạn, lại chỉnh đốn quân, tự đông thu lại binh phù, giao cho người có năng lực. Làm việc tùy hứng như vậy, mang tiếng là phụng mệnh triều đình, nhưng thực chất là vượt mức quyền hạn, khó tránh suốt ngày rong ruổi chiến trường, chưa từng nghe nói xuất hiện ở Kinh thành Minh Quốc.
Mộ Tịch quay sang A Dạ thì thầm "Ta nói có đúng không? Ta dám chắc thiết huyền lệnh kia giao cho La Quốc Hưng là chủ ý của hắn, chưa từng hỏi qua hoàng đế."
A Dạ nhún vai "Sao lại nghĩ như vậy?"
Mộ Tịch nghiêm túc trầm tư "Thay đổi cơ cấu một hồi, tâm phúc của Hoàng Đế đã mất hết, hắn sao lại nguyện ý tin tưởng một loạt người mới như vậy. Đây rõ ràng là Tam hoàng làm theo ý mình. Nhưng mà, hắn thực ra cũng chỉ phế đi những kẻ vô năng. Chỉ sợ.."
A Dạ hứng thú hỏi "Sợ gì?"
Mộ Tịch ghé đến gần A Dạ hạ giọng nói "Chỉ sợ bề ngoài Hoàng Đế hết lòng ca ngợi Tam hoàng tử, trong bụng lại muốn diệt hắn từ lâu, chẳng qua chưa tìm được cơ hội."
"Hắn chiến đấu vì dân, mang lại bình yên cho đất nước, là một quân cờ tốt như vậy, sao lại diệt bỏ hắn?" A Dạ nhíu mày, mắt phượng phảng phất chờ mong.
Mộ Tịch lắc đầu ra vẻ hiểu biết chậc chậc nói "Không nghe nói hoàng quyền là độc dược à? Ai cũng muốn có được, có được rồi lại sợ mất. Hoàng đế vốn đa nghi, sợ nhất là công cao lấn chủ, kỵ nhất hạng người tự tung tự tác, coi thường thánh mệnh."
"Vậy vì sao ca ngợi hắn?" A Dạ tựa tiếu phi tiếu hỏi nàng.
Mộ Tịch cười cười "Cái này đơn giản thôi, giết không được quản không xong, rõ ràng công lao dẹp loạn, không thể trách cứ, đành hợp thức hóa việc hắn làm, thể hiện mình là một vị minh quân, biết dùng người tài. Tóm lại hoàng đế có phần sợ hắn"
A Dạ nhợt nhạt cười "Như ngươi nói thì hoàng gia rất giả tạo?"
Mộ Tịch rất dứt khoát gật đầu, nâng lên ly rượu vui vẻ nói "Người anh em, ở đời phải biết tự hài lòng với những gì mình có. Huynh xem rượu ngon, bạn hiền, mỹ nhân bên cạnh, huynh còn muốn thêm gì nữa chứ?"
Nghe xong câu hỏi này, đôi mắt như đầm sâu của A Dạ lóe tinh quang. Mộ Tịch vui mừng, ngỡ rằng nàng đã giúp hắn khơi thông tư tưởng, bèn muốn làm thêm điều gì đó để hắn dứt khoát thoát khỏi dáng vẻ thâm trầm lạnh lùng kia. Vì vậy nàng ngoắc tiểu nhị ca đến hỏi "Buổi tối ở đây, chỗ nào là vui sướng nhất?"
Tiểu nhị cười híp mắt, cái mặt tròn như hình bánh bao khẽ rung lên xem chừng kích thích lắm, cứ như chính hắn sắp được đi hưởng thụ vậy. Hắn chỉ về phía Tây nói: "Các vị cứ đi thẳng, đến ngõ thứ hai thì rẽ phải, đi hết đường sẽ nhìn thấy Hương Mãn Xuân, nơi đó nổi tiếng là thiên đường giải trí đấy"
Mộ Tịch lôi kéo A Dạ rời đi, ánh mắt lướt qua vẻ mặt như ăn p hảiruồi của Giang Nghi Dung, càng trở nên vui vẻ, vừa đi vừa nhảy nhót "Hôm nay ta nhất định để huynh từ giã bộ mặt lạnh lùng như xác ướp kia"
A Dạ bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn sự vui vẻ tràn ra trong đôi mắt phượng của nàng, trái tim một mảnh bình yên.
Khác với dự tính ban đầu, vừa ra khỏi ngõ nhỏ, A Dạ một mạch hướng thẳng bờ sông. Mộ Tịch bất đắc dĩ đi theo lầu bầu bất mãn "Hương Mãn Xuân thì sao nào? Tiểu nhị ca còn nói nơi đó là thiên đường đấy. Huynh cứ như vậy không đi?"
Dưới ánh trăng, bóng A Dạ in dài trên mặt đất, Mộ Tịch ác ý đạp lên, đột nhiên hắn dừng bước, xoay người lại. Trăng lạnh như nước, phủ lên người hắn một tầng ánh sáng, chiếu lên khuôn mặt có chút tươi cười khiến tim Mộ Tịch bang bang nhảy lên.
Dòng Minh Khê thật yên bình trong đêm tối, không còn những vị khách sang sông, vài con đò nằm chênh vênh trên mặt nước, không gian yên bình mà mát mẻ. Mộ Tịch đứng bên bờ sông không kìm được mà giang tay đón từng cơn gió.
A Dạ đứng ở bên cạnh, lúc này vẫn lặng yên, dường như trong cuộc đời hắn luôn có khoảng trầm như vậy. Ánh trăng chiếu lên một nửa khuôn mặt, đẹp đẽ như điêu khắc, nửa khác chìm trong đêm tối nhưng phảng phất vẫn thấy được khóe môi nhẹ cong, nụ cười mang theo phần chân thật.
Nhìn một hồi, trái tim trong lồng ngực Mộ Tịch lại lần nữa đập rộn lên. Nàng khó hiểu nhíu mày, tay ôm ngực thì thầm "Dạ huynh, có phải ta bệnh rồi không? Ta thấy lạ lắm!"
A Dạ xoay người, bàn tay ấm áp đặt lên trán nàng, sau đó nghiêng đầu hỏi "Đau ở đâu?"
Mộ Tịch lắc đầu "Chắc là do mấy ngày nay hết mưa lại nắng."
Ngậm nhánh cỏ, nằm trên sườn dốc cạnh bờ sông nhìn đám đom đóm bay lập lòe trước mắt, khung cảnh yên bình xinh đẹp mà thanh tĩnh. Mộ Tịch nhìn lên bầu trời đầy sao nhẹ giọng hỏi "A Dạ này, sắp tới huynh có kế hoạch gì không?"
A Dạ nghiêng người, khuôn mặt mang theo ấm áp nói "Ta hy vọng ngày nào cũng tự tại như thế này." Hai người lúc đó xoay mặt vào nhau, khoảng cách gần như vậy, gần đến mức hơi thở ấm áp của hắn phả lên mặt nàng, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm như bầu trời đêm còn có bóng nàng trong đó.
Gió đêm mát lạnh, đom đóm lập lòe và vầng trăng chiếu sáng, phảng phất như thế giới xinh đẹp ấy chỉ tồn tại hai người bọn họ.
Ánh sáng trong mắt hắn lúc này còn sáng rỡ hơn bất kỳ một vì tinh tú nào. Đôi mắt ấy có thể hút đi linh hồn người đối diện. Dưới trời đêm thanh vắng, thêm sự mờ ảo của ánh trăng, Mộ Tịch có thể cảm nhận được tiếng hát của dòng Vân Khê, tiếng thở than của gió và một điều gì đó rất lạ trong mắt người bên cạnh, dường như là vội vàng, lại dường như thỏa mãn.
Mộ Tịch mím môi, bối rối xoay người, chỉ về phía sao Bắc Đẩu "Xa xôi như thế mà vẫn có thể nhìn rõ, chắc nó to lắm nhỉ?"
A Dạ cười cười, hắn nói "Ta đã tìm thấy ngôi sao của riêng mình. Chỉ hy vọng lúc nào cũng có thể nhìn thấy ngôi sao ấy."
Mộ Tịch quay sang A Dạ thì thầm "Ta nói có đúng không? Ta dám chắc thiết huyền lệnh kia giao cho La Quốc Hưng là chủ ý của hắn, chưa từng hỏi qua hoàng đế."
A Dạ nhún vai "Sao lại nghĩ như vậy?"
Mộ Tịch nghiêm túc trầm tư "Thay đổi cơ cấu một hồi, tâm phúc của Hoàng Đế đã mất hết, hắn sao lại nguyện ý tin tưởng một loạt người mới như vậy. Đây rõ ràng là Tam hoàng làm theo ý mình. Nhưng mà, hắn thực ra cũng chỉ phế đi những kẻ vô năng. Chỉ sợ.."
A Dạ hứng thú hỏi "Sợ gì?"
Mộ Tịch ghé đến gần A Dạ hạ giọng nói "Chỉ sợ bề ngoài Hoàng Đế hết lòng ca ngợi Tam hoàng tử, trong bụng lại muốn diệt hắn từ lâu, chẳng qua chưa tìm được cơ hội."
"Hắn chiến đấu vì dân, mang lại bình yên cho đất nước, là một quân cờ tốt như vậy, sao lại diệt bỏ hắn?" A Dạ nhíu mày, mắt phượng phảng phất chờ mong.
Mộ Tịch lắc đầu ra vẻ hiểu biết chậc chậc nói "Không nghe nói hoàng quyền là độc dược à? Ai cũng muốn có được, có được rồi lại sợ mất. Hoàng đế vốn đa nghi, sợ nhất là công cao lấn chủ, kỵ nhất hạng người tự tung tự tác, coi thường thánh mệnh."
"Vậy vì sao ca ngợi hắn?" A Dạ tựa tiếu phi tiếu hỏi nàng.
Mộ Tịch cười cười "Cái này đơn giản thôi, giết không được quản không xong, rõ ràng công lao dẹp loạn, không thể trách cứ, đành hợp thức hóa việc hắn làm, thể hiện mình là một vị minh quân, biết dùng người tài. Tóm lại hoàng đế có phần sợ hắn"
A Dạ nhợt nhạt cười "Như ngươi nói thì hoàng gia rất giả tạo?"
Mộ Tịch rất dứt khoát gật đầu, nâng lên ly rượu vui vẻ nói "Người anh em, ở đời phải biết tự hài lòng với những gì mình có. Huynh xem rượu ngon, bạn hiền, mỹ nhân bên cạnh, huynh còn muốn thêm gì nữa chứ?"
Nghe xong câu hỏi này, đôi mắt như đầm sâu của A Dạ lóe tinh quang. Mộ Tịch vui mừng, ngỡ rằng nàng đã giúp hắn khơi thông tư tưởng, bèn muốn làm thêm điều gì đó để hắn dứt khoát thoát khỏi dáng vẻ thâm trầm lạnh lùng kia. Vì vậy nàng ngoắc tiểu nhị ca đến hỏi "Buổi tối ở đây, chỗ nào là vui sướng nhất?"
Tiểu nhị cười híp mắt, cái mặt tròn như hình bánh bao khẽ rung lên xem chừng kích thích lắm, cứ như chính hắn sắp được đi hưởng thụ vậy. Hắn chỉ về phía Tây nói: "Các vị cứ đi thẳng, đến ngõ thứ hai thì rẽ phải, đi hết đường sẽ nhìn thấy Hương Mãn Xuân, nơi đó nổi tiếng là thiên đường giải trí đấy"
Mộ Tịch lôi kéo A Dạ rời đi, ánh mắt lướt qua vẻ mặt như ăn p hảiruồi của Giang Nghi Dung, càng trở nên vui vẻ, vừa đi vừa nhảy nhót "Hôm nay ta nhất định để huynh từ giã bộ mặt lạnh lùng như xác ướp kia"
A Dạ bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn sự vui vẻ tràn ra trong đôi mắt phượng của nàng, trái tim một mảnh bình yên.
Khác với dự tính ban đầu, vừa ra khỏi ngõ nhỏ, A Dạ một mạch hướng thẳng bờ sông. Mộ Tịch bất đắc dĩ đi theo lầu bầu bất mãn "Hương Mãn Xuân thì sao nào? Tiểu nhị ca còn nói nơi đó là thiên đường đấy. Huynh cứ như vậy không đi?"
Dưới ánh trăng, bóng A Dạ in dài trên mặt đất, Mộ Tịch ác ý đạp lên, đột nhiên hắn dừng bước, xoay người lại. Trăng lạnh như nước, phủ lên người hắn một tầng ánh sáng, chiếu lên khuôn mặt có chút tươi cười khiến tim Mộ Tịch bang bang nhảy lên.
Dòng Minh Khê thật yên bình trong đêm tối, không còn những vị khách sang sông, vài con đò nằm chênh vênh trên mặt nước, không gian yên bình mà mát mẻ. Mộ Tịch đứng bên bờ sông không kìm được mà giang tay đón từng cơn gió.
A Dạ đứng ở bên cạnh, lúc này vẫn lặng yên, dường như trong cuộc đời hắn luôn có khoảng trầm như vậy. Ánh trăng chiếu lên một nửa khuôn mặt, đẹp đẽ như điêu khắc, nửa khác chìm trong đêm tối nhưng phảng phất vẫn thấy được khóe môi nhẹ cong, nụ cười mang theo phần chân thật.
Nhìn một hồi, trái tim trong lồng ngực Mộ Tịch lại lần nữa đập rộn lên. Nàng khó hiểu nhíu mày, tay ôm ngực thì thầm "Dạ huynh, có phải ta bệnh rồi không? Ta thấy lạ lắm!"
A Dạ xoay người, bàn tay ấm áp đặt lên trán nàng, sau đó nghiêng đầu hỏi "Đau ở đâu?"
Mộ Tịch lắc đầu "Chắc là do mấy ngày nay hết mưa lại nắng."
Ngậm nhánh cỏ, nằm trên sườn dốc cạnh bờ sông nhìn đám đom đóm bay lập lòe trước mắt, khung cảnh yên bình xinh đẹp mà thanh tĩnh. Mộ Tịch nhìn lên bầu trời đầy sao nhẹ giọng hỏi "A Dạ này, sắp tới huynh có kế hoạch gì không?"
A Dạ nghiêng người, khuôn mặt mang theo ấm áp nói "Ta hy vọng ngày nào cũng tự tại như thế này." Hai người lúc đó xoay mặt vào nhau, khoảng cách gần như vậy, gần đến mức hơi thở ấm áp của hắn phả lên mặt nàng, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm như bầu trời đêm còn có bóng nàng trong đó.
Gió đêm mát lạnh, đom đóm lập lòe và vầng trăng chiếu sáng, phảng phất như thế giới xinh đẹp ấy chỉ tồn tại hai người bọn họ.
Ánh sáng trong mắt hắn lúc này còn sáng rỡ hơn bất kỳ một vì tinh tú nào. Đôi mắt ấy có thể hút đi linh hồn người đối diện. Dưới trời đêm thanh vắng, thêm sự mờ ảo của ánh trăng, Mộ Tịch có thể cảm nhận được tiếng hát của dòng Vân Khê, tiếng thở than của gió và một điều gì đó rất lạ trong mắt người bên cạnh, dường như là vội vàng, lại dường như thỏa mãn.
Mộ Tịch mím môi, bối rối xoay người, chỉ về phía sao Bắc Đẩu "Xa xôi như thế mà vẫn có thể nhìn rõ, chắc nó to lắm nhỉ?"
A Dạ cười cười, hắn nói "Ta đã tìm thấy ngôi sao của riêng mình. Chỉ hy vọng lúc nào cũng có thể nhìn thấy ngôi sao ấy."
Chỉnh sửa cuối: