Bài viết: 49 

[COLOR=rgb(0, 102, 51) ]Chương X: Thư Sinh Luyện Kiếm[/COLOR]

Văn Tôn cứ theo lộ lớn mà đi, được hơn hai dặm thì tay chân bủn rủn, thở không ra hơi, ngồi xuống một tảng đá bên vệ đường. Tứ phía đồng không mông quạnh, gió thổi hiu hiu, bầu trời tối đen như mực, y vừa mệt vừa sợ, chợt nghĩ: "Nếu đại ca quay lại, không nhìn thấy mình chắc cũng sẽ đợi. Thôi thì cứ thong thả mà đi, dù gì đang đêm đang hôm, huynh ấy không thể rời khỏi Nam Giang khi chưa tìm được mình". Ngồi nghỉ bằng thời gian ăn hết một bữa cơm thì tiếp tục lên đường. Đêm tối tĩnh mịch, vắng vẻ hoang vu, quạ kêu oang oác, chó sủa xa xa, khung cảnh âm u khiến y rùng mình, vội bước thật nhanh về phía trước. Nhưng chấn thương chưa khỏi, sức lực tiêu hao nhanh chóng, chân đi càng lúc càng mỏi nhừ, đành ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc, chưa biết phải đi tiếp bằng cách nào.
Bỗng có tiếng "lộc cộc" từ sau lưng, rồi một người cưỡi ngựa chạy lên, dừng lại bên cạnh Văn Tôn. Là Ô Đình Thiên đang ngồi trên ngựa, chìa tay về phía chàng, nói:
- Vết thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn, cố sức làm gì? Mau lên ngựa, ta sẽ đưa ngươi về Thuận Gia thôn!
Văn Tôn không muốn nàng vì mình mà nhọc công thêm nữa, định nói "ta nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe", nào ngờ chưa kịp mở miệng đã bị nàng túm lấy ngực áo, lôi lên ngồi sau lưng, quất ngựa chạy nhanh về phía trước. Hương thơm thiếu nữ thoang thoảng, mái tóc đen huyền thướt tha, lất phất trong gió làm y ngất ngây điên dại, mơ hồ như người vừa chiêm bao. Bỗng giật mình, nghe nàng nói:
- Ngươi cứ tựa vào lưng ta mà chợp mắt, nhớ bám cho chặt vào!
Văn Tôn nghe "bám cho chặt vào" thì mông lung suy nghĩ: "Làm gì có chỗ nào để mà bám? Hay nàng ấy bảo ta bám vào người nàng?" Nghĩ đoạn định vòng tay ôm eo nàng, chợt giật mình nhớ ra: "Thế chẳng phải vô lễ lắm sao?" rồi lại buông xuôi hai tay. Con ngựa cứ phi như điên như dại, khi lách sang trái, khi vòng sang phải, lắm lúc lại nhảy tưng tưng lên, Văn Tôn đánh liều ôm chặt lấy eo nàng, thấy nàng vẫn thản nhiên thì ngã hẳn đầu vào lưng nàng, từ từ nhắm mắt, mơ màng thiếp đi. Nữ nhân ngồi đằng trước khe khẽ mĩm cười, ẩn trong màn đêm là một gương mặt thanh tú, hai gò má hồng hào, mắt long lanh nhìn về hướng Thuận Gia thôn.
Chưa đầy một canh giờ, hai người đã tới trước nhà của vị đại nương quá cố. Đình Thiên ghì cương, con ngựa hý lên, lúc này Văn Tôn mới giật mình mở mắt, vội buông nàng ra, loay hoay tuột xuống đất. Suốt cả quảng đường, y lúc mê lúc tỉnh, ái tình liên miên, ôm xiết lấy Đình Thiên không buông. Con hắc mã được cột trong chuồng như có linh tính, thấy chủ nhân quay lại liền hý vang mấy tiếng. Hai người sánh vai đi vào, thấy cửa đã mở toang nhưng bên trong không đèn không đuốc, chẳng có một bóng người, ngay cả tiếng trò chuyện cũng không thì cùng thầm kinh ngạc: "Nhà họ đang có tang sự, lẽ ra phải sáng đèn nhang khói, tưởng nhớ mẫu thân, cớ sao lại tối tăm lặng lẽ thế kia?" Văn Tôn bước đến bậu cửa, gọi to:
- Huynh đài! Là ta đây, ta quay lại thắp cho đại thẩm nén nhang!
Chẳng ai trả lời, hai người đưa mắt nhìn nhau, thầm hỏi: Không biết phu thê nhà này đã biến đi đâu? Rồi cùng nhau bước vào. Tuy trong bóng tối nhưng họ vẫn lờ mờ nhìn thấy căn nhà trống trải lạ thường, ngay đến một cái bàn, cái ghế cũng không còn, bài vị của cố đại nương kia cũng không biết để đâu. Văn Tôn đứng trơ ra, mồm miệng há hốc, vừa kinh vừa sợ, tưởng mình vừa đi nhầm vào một căn nhà khác. Đình Thiên đưa mắt nhìn quanh, nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Có lẽ họ sợ bọn cường đạo quay lại báo thù nên đã khăn gói bỏ đi nơi khác, cho nên trong nhà mới chẳng còn lại gì!
Văn Tôn đang đoán già đoán non, nghe nàng nói vậy thì như đại ngộ, gật gật đầu, rồi bất giác thở dài, nói:
- Là tại ta đã liên lụy đến họ, nếu hôm đó ta không ở lại đây thì đại thẩm đã không bị oan mạng, cả nhà họ cũng không phải lâm vào cảnh loạn lạc, phải bỏ xứ mà đi!
Thấy y mặt nhăn mày nhó, oán trách bản thân, Đình Thiên nói:
- Đó chẳng phải lỗi của chàng, nếu chàng không đến đây, chắc gì bọn ác nhân kia đã không vào thôn cướp bóc, giết hại dân lành? Âu cũng là cái số thẩm ấy đoản mệnh, chàng có thương tiếc hay tự trách thì cũng chẳng thay đổi được, chi bằng hãy tìm bọn ác nhân kia mà báo thù cho đại thẩm!
Lời nói của nàng làm Văn Tôn tỉnh ngộ, phấn chấn trở lại. Nhưng nghĩ sức mình có hạn, dẫu tìm được bọn chúng đi chăng nữa thì làm được gì? Chỉ tổ nạp mạng cho chúng mà thôi! Rồi lại thở dài chán nản, nói:
- Ta đến trói gà còn không chặt, thử hỏi biết báo thù cho đại thẩm bằng cách nào?
Đình Thiên mĩm cười, nói:
- Chàng an tâm! Ta sẽ giúp cho chàng!
Văn Tôn nghe nàng gọi "chàng" thì bất giác vui mừng, thầm nghĩ: "Nàng ấy gọi ta là chàng, chẳng phải lạ lắm sao? Hay nàng ấy cũng có tình ý với ta?" Đang nghĩ ngợi lung tung, xuất thần ngẫn ngơ thì nghe Đình Thiên nói tiếp:
- Bọn đạo tặc này thường cướp bóc trên sông Thu Thủy, chắc rằng xào huyệt của chúng chỉ quanh quẩn gần đó, chúng ta cứ thử đến bến đò Phụng Linh thăm dò, biết đâu nghĩa huynh của chàng cũng đang ở đấy!
Đình Thiên đột nhiên lại nói năng thân mật, lời lẽ ngọt ngào hơn hẳn lúc trước, Văn Tôn càng lúc càng thấy khó hiểu, cứ đứng thẩn thơ nghĩ ngợi, tâm tư rối bời, sau cùng cũng đoán được sáu, bảy phần tâm ý của nàng. Thấy đang lúc trời tối, đi lại bất tiện, nghĩ nên để sáng mai hẵng xuất phát, y nói:
- Đúng là cao kiến! Đình Thiên cô nương quả nhiên cơ trí hơn người, nhưng giờ trời đã tối, tại hạ cho rằng đêm nay ta cứ tạm thời ở lại, đợi khi trời sáng sẽ lập tức đến bến đò Phụng Linh!
Đình Thiên vốn cũng có ý đó, biết y thương thế chưa lành, nơm nớp bất an, nhưng nghĩ phận là nữ nhi, mở miệng bảo y ở lại đây với mình thì còn gì là thể diện? Đang băn khoăn, bỗng nghe y đề nghị như vậy thì không khỏi vui mừng, trong lòng tươi như hoa nở nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, gật đầu đáp ứng.
Nguyên người con trai của đại nương kia đã an táng mẫu thân ngay trong đêm đó, sợ bọn cường đạo lại tìm đến trả thù, sáng sớm hôm sau liền cùng nương tử ẵm hài nhi bỏ đi nơi khác. Trong nhà cũng chẳng có gì quý giá, họ chất hết đồ đạc lên xe rồi kéo đi, cho nên nhà cửa mới trống không như vậy. Đêm nay Đình Thiên, Văn Tôn ở lại, chẳng còn giường chiếu, họ lấy ít rơm trước hè trải giữa nhà nằm ngủ. Văn Tôn ra sân, gom mớ củi còn sót lại mang vào trong, dùng bùi nhùi nhóm một đống lửa nhỏ rồi cùng nhau ngồi xuống sưởi ấm. Chiếu rơm chỉ vừa đủ cho hai người nằm, Đình Thiên lưỡng lự, nếu nằm chung với chàng, có khác gì cả hai ôm lấy nhau mà ngủ? Mặc dù lúc chiều nàng đã nằm trong lòng Văn Tôn rồi thiếp đi, nhưng đó chỉ là nhất thời nảy sinh, không thể cưỡng lại, hơn nữa y cũng đã ngủ say nên không cảm thấy xấu hổ; còn lúc này bốn mắt nhìn nhau, tình ý tràn trề nhưng chưa người nào bày tỏ, nàng càng nghĩ lại càng không biết phải làm như thế nào, thành ra cứ ngồi mãi ngoài đất. Văn Tôn thấy nàng im lặng hồi lâu, biết nàng đang khó xử thì nói:
- Cô nương cứ nằm xuống ngủ trước đi, ta ngồi đây giữ cho lửa cháy, lát sẽ ngủ sau!
Đình Thiên biết y nhường cho mình chỗ ấm, còn bản thân thì ngủ ngoài đất, vội nói:
- Thế chàng định thức cả đêm hay sao? Vết thương của chàng chưa lành, hay là nằm xuống nghỉ ngơi trước đi!
Văn Tôn chỉ cười không đáp, nghĩ xét về võ công thì y thua nàng, nhưng còn khoản chịu đói chịu rét, đại trượng phu há có thể chịu thua, để nàng coi thường? Nghĩ vậy nên cứ ngồi lì ra đó, làm như chẳng nghe thấy lời của Đình Thiên. Đình Thiên thấy y ngồi lù lù trước mặt, đã nghe nàng nói mà chẳng thèm trả lời thì cả giận, rướn chân đá một cái vào chân y một cái, xong ngoảnh mặt đi chỗ khác, "hứ" một tiếng rồi im lìm.
Một cước rất nhẹ, nàng dụng lực đến con chó, con mèo nếu trúng phải cũng chẳng hề hấn gì, nhưng Văn Tôn lại tỏ ra đau đớn, kêu la thảm thiết, ôm chằm lấy chân mà khóc, rồi ngã ngửa ra sau, lăn lộn. Nàng lo lắng quá, chẳng kịp nghĩ ngợi, vội nhổm tới định xem thử y bị làm sao, nào ngờ Văn Tôn bất ngờ dang tay ôm lấy nàng, khiến nàng cũng ngã nhào xuống, nằm gọn trên người y. Cái ôm không chặt, nhưng chẳng hiểu sao nàng không thể kháng cự, trong lúc ý loạn tình mê, tứ chi rũ rượi, cứ để cho y mặc sức ôm ấp. Một lúc sau thì mới sực tỉnh, mặt mũi nóng bừng, khe khẽ vùng vẫy, hai tay đấm mà như phủi bụi vào ngực chàng, mắng mà như nói yêu vào tai chàng:
- Tên tiểu tử thối tha! Dám bày trò lừa bổn cô nương, xem ra ngươi chán sống rồi!
Văn Tôn liền thơm lên trán nàng một cái, như một tia sét chạy dọc khắp thân thể, Đình Thiên chẳng còn giảy nảy được nữa, toàn thân cứng đơ như bị người ta điểm huyệt, sức lực tiêu tan, ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay của chàng.
Văn Tôn ôm nữ nhân xinh đẹp trong lòng, thỏ thẻ vào tai nàng:
- Chẳng hay cô nương có còn muốn lấy mạng ta nữa không?
Đình Thiên đột nhiên gỡ tay chàng ra, ngồi dậy, giận dỗi nói:
- Chàng còn gọi ta là cô nương? Chàng ôm lấy ta lấy hết lần này đến lần khác, chẳng phải người đời sẽ chê cười ta hay sao? Chàng có lương tâm hay không? Trong thâm tâm, chàng coi ta là gì đây?
Nói rồi quay mặt đi, mi mắt rung rinh.
Văn Tôn lúc này đã rõ mươi phần tình ý của nàng thì không khỏi vui sướng, liền ngồi dậy, nắm lấy tay nàng, kéo lại gần, cười, nói:
- Để không bị người đời chê cười, nàng chỉ còn cách là gả cho ta thôi! Vậy ta nên gọi nàng là nương tử chăng?
Đoạn ôm nàng vào lòng.
Đình Thiên chớp chớp đôi mắt nhung huyền, bĩu môi nói:
- Ai thèm làm nương tử của chàng kia chứ?
Rồi cười tươi, ngã vào lòng Văn Tôn. Chàng thơm lên mái tóc của nàng, hỏi:
- Vậy từ giờ ta nên gọi nàng là tiểu nương tử? Hay phải gọi là phu nhân?
Nàng đấm nhè nhẹ vào ngực y, nói dỗi:
- Ai là phu nhân của chàng kia chứ! Chàng cứ gọi ta là Thiên nhi được rồi!
Đêm hôm đó, đôi tình lữ đắm trong sông yêu, ngồi tựa lưng vào vách, âu âu yếm yếm, tâm sự luyên thuyên, nhu tình mật ý tràn đầy, mãi đến tận khuya mới thiếp đi.
Tiếng gà gáy o o, bên ngoài mặt trời vừa ló lên, Văn Tôn thức dậy, đỡ Đình Thiên nằm xuống chiếu rơm rồi đứng dậy, đi ra ngoài. Y nóng lòng muốn tìm Triệu Hùng, nhưng nhìn Đình Thiên ngủ say, không nỡ đánh thức, bèn tản bộ mấy vòng trong sân. Bỗng thấy sau chuồng ngựa có con thỏ đang thập thò gặm cỏ, y mon men lại gần, chảy vồ tóm lấy nó. Nào ngờ con vật hung hăng, tuy đã bị bắt nhưng vẫn nhe răng cắn vào tay y một cái, máu phụt ra ướt đẫm cả vạt áo. Y trở vào trong, hun lại đống lửa giữa nhà, vặt lông mổ bụng, nướng ngay con vật xấu số vừa bắt được.
Mùi thịt nướng thơm lừng bay đi khắp nhà, Đình Thiên mơ màng thức dậy. Văn Tôn liền ngắt lấy cái đùi của con thỏ đã chín, là phần ngon nhất, đưa cho nàng. Nhìn thấy chàng quần áo lấm lem, loang lỗ vết máu, mặt mũi nhem nhuốc, bàn tay có hai lỗ nhỏ như vết răng cắn, nàng đoán biết là do con vật kia gây ra. Chỉ một con thỏ nhỏ bé đã khiến chàng khổ sở đến vậy, thử hỏi làm sao an tâm để chàng một mình lang bạt khắp nơi? Nàng đưa tay gạt miếng thịt sang một bên, nói:
- Ta sẽ dạy chàng công phu nhập môn của nghĩa mẫu, tuy không quá cao siêu tinh diệu nhưng lại dễ dàng nắm bắt, mai này cũng có thể bảo vệ bản thân!
Văn Tôn biết mình đầu óc chậm chạp, nhớ trước quên sau, đừng nói võ công, chỉ mấy trang kinh thư mà chàng học tới học lui cũng chẳng thể nhớ hết, song cũng không muốn làm nàng buồn lòng, đành gật đầu.
Đình Thiên kéo tay chàng đi ra trước sân, lấy cây ngọc tiêu giắt trong thắt lưng, thi triển cho chàng xem chín lần chín tám mươi mốt chiêu thức của Nguyệt Lão Kiếm Pháp, võ công bình sinh mà Nguyệt Lão Cô đã truyền dạy cho nàng từ lúc mười tuổi. Nàng múa chậm rãi từng chiêu, từng chiêu một cho chàng tận mục sở thị. Cả thẩy tám mươi mốt kiếm chiêu lần lượt được nàng hiển thị trước mắt, rành rọt rõ ràng, nhưng Văn Tôn chỉ nhìn nhìn ngó ngó, được trước mất sau, thấy trước quên sau, hiển nhiên không nhớ được chiêu nào. Nàng múa xong một lộ kiếm pháp thì mồ hôi rươm rướm, hai má ửng đỏ, quay lại nhìn chàng, hỏi:
- Chàng đã nhớ được bao nhiêu?
Văn Tôn ậm ừ không dám trả lời, đưa tay áo lên chặm mồ hôi trên trán cho nàng, ánh mắt rụt rè e sợ. Không ngoài dự tính, Đình Thiên biết chàng chẳng nhớ được gì, song thấy vẻ mặt sợ sệt của chàng thì vừa tức giận, vừa tức cười, miệng mém bật thành tiếng nhưng rồi nín lại, nghĩ "nghiêm sư xuất cao đồ", mình không nghiêm khắc e rằng chàng không chịu cố gắng, nên chỉ lườm chàng một cái. Định diễn lại một lần nữa nhưng biết chàng đầu óc chậm chạp, nhất thời khó có thể nhớ hết, nên quyết định sẽ dạy cho chàng từng chiêu, bao giờ học xong chiêu này mới đổi sang chiêu khác, thế là nàng nói:
- Chàng hãy nhìn cho kỹ, đây là chiêu Nhất Kiếm Bách Ảnh!
Tay phải chĩa tiêu về phía trước, chân phải khuỵu xuống, chân trái duỗi thẳng ra sau. Cổ tay hơi động, rồi đầu tiêu xoay tít, càng lúc càng nhanh, vẽ thành một vòng tròn trước mặt. Cây tiêu trong tay chuyển động phiêu dật, lúc ẩn lúc hiện, khi trên khi dưới, sang tả sang hữu, tựa hồ có hàng trăm cây tiêu đang hợp lại thành vòng tròn, rồi trong chớp nhoáng, đột ngột đâm tới, vô hướng bất định, đối phương nếu trúng chiêu này thật khó đoán biết vị trí công kích, khó bề chống đỡ.
Đoạn quay sang nhìn Văn Tôn, hỏi:
- Chàng đã nhìn rõ chưa?
Văn Tôn gật đầu, nàng liền nhặt que củi dưới đất đưa cho y, hất hàm một cái, ý bảo hãy ra múa lại chiêu vừa rồi cho mình xem. Y cầm lấy cành cây, lúng ta lúng túng. Thực ra y sợ nàng nổi giận nên mới gật đầu, chứ nhớ thì chưa được phân nửa, lại không biết làm sao thoái thác, đành nhắm mắt quơ đại cho xong. Tay phải xoay xoay cành cây mấy vòng, chân phải khuỵu xuống, chân trái nhấc lên, vừa mới duỗi ra thì đột nhiên mất thăng bằng, ngã nhào tới trước. Đình Thiên thấy chàng tay chân vụng về, vừa diễn đã bại thì hai hàng mày liễu nhíu lại, nghiêm giọng nói:
- Chàng làm lại một lần nữa cho ta xem, làm không được sẽ bị đòn!
Văn Tôn thấy nàng nghiêm khắc hơn thì cũng hơi sợ, vội vàng đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người rồi tập trung múa lại một lần nữa. Nhưng vẻ giận dữ của nàng càng làm y luống cuống hơn, tay run chân rét, múa may loạn hết lên, không ra một chiêu một thế nào cả. Đình Thiên ngó thấy bộ dạng đó thì không nhịn được nữa, bật lên cười khúc khích, rồi chuyển giận thành vui, nói:
- Luyện võ là chuyện cả đời, chàng không được nản lòng, cũng không cần phải vội. Còn trước mắt, chúng mình hãy đến bến đò Phụng Linh.
Rồi lấy khăn tay lau mồ hôi đang nhễ nhại trên trán của chàng, mĩm cười, nhìn chàng bằng ánh mắt thiết tha quan hoài, tràn đầy tình ý. Lát sau, hai người lên ngựa, rời khỏi Thuận Gia thôn.
Bỗng có tiếng "lộc cộc" từ sau lưng, rồi một người cưỡi ngựa chạy lên, dừng lại bên cạnh Văn Tôn. Là Ô Đình Thiên đang ngồi trên ngựa, chìa tay về phía chàng, nói:
- Vết thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn, cố sức làm gì? Mau lên ngựa, ta sẽ đưa ngươi về Thuận Gia thôn!
Văn Tôn không muốn nàng vì mình mà nhọc công thêm nữa, định nói "ta nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe", nào ngờ chưa kịp mở miệng đã bị nàng túm lấy ngực áo, lôi lên ngồi sau lưng, quất ngựa chạy nhanh về phía trước. Hương thơm thiếu nữ thoang thoảng, mái tóc đen huyền thướt tha, lất phất trong gió làm y ngất ngây điên dại, mơ hồ như người vừa chiêm bao. Bỗng giật mình, nghe nàng nói:
- Ngươi cứ tựa vào lưng ta mà chợp mắt, nhớ bám cho chặt vào!
Văn Tôn nghe "bám cho chặt vào" thì mông lung suy nghĩ: "Làm gì có chỗ nào để mà bám? Hay nàng ấy bảo ta bám vào người nàng?" Nghĩ đoạn định vòng tay ôm eo nàng, chợt giật mình nhớ ra: "Thế chẳng phải vô lễ lắm sao?" rồi lại buông xuôi hai tay. Con ngựa cứ phi như điên như dại, khi lách sang trái, khi vòng sang phải, lắm lúc lại nhảy tưng tưng lên, Văn Tôn đánh liều ôm chặt lấy eo nàng, thấy nàng vẫn thản nhiên thì ngã hẳn đầu vào lưng nàng, từ từ nhắm mắt, mơ màng thiếp đi. Nữ nhân ngồi đằng trước khe khẽ mĩm cười, ẩn trong màn đêm là một gương mặt thanh tú, hai gò má hồng hào, mắt long lanh nhìn về hướng Thuận Gia thôn.
Chưa đầy một canh giờ, hai người đã tới trước nhà của vị đại nương quá cố. Đình Thiên ghì cương, con ngựa hý lên, lúc này Văn Tôn mới giật mình mở mắt, vội buông nàng ra, loay hoay tuột xuống đất. Suốt cả quảng đường, y lúc mê lúc tỉnh, ái tình liên miên, ôm xiết lấy Đình Thiên không buông. Con hắc mã được cột trong chuồng như có linh tính, thấy chủ nhân quay lại liền hý vang mấy tiếng. Hai người sánh vai đi vào, thấy cửa đã mở toang nhưng bên trong không đèn không đuốc, chẳng có một bóng người, ngay cả tiếng trò chuyện cũng không thì cùng thầm kinh ngạc: "Nhà họ đang có tang sự, lẽ ra phải sáng đèn nhang khói, tưởng nhớ mẫu thân, cớ sao lại tối tăm lặng lẽ thế kia?" Văn Tôn bước đến bậu cửa, gọi to:
- Huynh đài! Là ta đây, ta quay lại thắp cho đại thẩm nén nhang!
Chẳng ai trả lời, hai người đưa mắt nhìn nhau, thầm hỏi: Không biết phu thê nhà này đã biến đi đâu? Rồi cùng nhau bước vào. Tuy trong bóng tối nhưng họ vẫn lờ mờ nhìn thấy căn nhà trống trải lạ thường, ngay đến một cái bàn, cái ghế cũng không còn, bài vị của cố đại nương kia cũng không biết để đâu. Văn Tôn đứng trơ ra, mồm miệng há hốc, vừa kinh vừa sợ, tưởng mình vừa đi nhầm vào một căn nhà khác. Đình Thiên đưa mắt nhìn quanh, nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Có lẽ họ sợ bọn cường đạo quay lại báo thù nên đã khăn gói bỏ đi nơi khác, cho nên trong nhà mới chẳng còn lại gì!
Văn Tôn đang đoán già đoán non, nghe nàng nói vậy thì như đại ngộ, gật gật đầu, rồi bất giác thở dài, nói:
- Là tại ta đã liên lụy đến họ, nếu hôm đó ta không ở lại đây thì đại thẩm đã không bị oan mạng, cả nhà họ cũng không phải lâm vào cảnh loạn lạc, phải bỏ xứ mà đi!
Thấy y mặt nhăn mày nhó, oán trách bản thân, Đình Thiên nói:
- Đó chẳng phải lỗi của chàng, nếu chàng không đến đây, chắc gì bọn ác nhân kia đã không vào thôn cướp bóc, giết hại dân lành? Âu cũng là cái số thẩm ấy đoản mệnh, chàng có thương tiếc hay tự trách thì cũng chẳng thay đổi được, chi bằng hãy tìm bọn ác nhân kia mà báo thù cho đại thẩm!
Lời nói của nàng làm Văn Tôn tỉnh ngộ, phấn chấn trở lại. Nhưng nghĩ sức mình có hạn, dẫu tìm được bọn chúng đi chăng nữa thì làm được gì? Chỉ tổ nạp mạng cho chúng mà thôi! Rồi lại thở dài chán nản, nói:
- Ta đến trói gà còn không chặt, thử hỏi biết báo thù cho đại thẩm bằng cách nào?
Đình Thiên mĩm cười, nói:
- Chàng an tâm! Ta sẽ giúp cho chàng!
Văn Tôn nghe nàng gọi "chàng" thì bất giác vui mừng, thầm nghĩ: "Nàng ấy gọi ta là chàng, chẳng phải lạ lắm sao? Hay nàng ấy cũng có tình ý với ta?" Đang nghĩ ngợi lung tung, xuất thần ngẫn ngơ thì nghe Đình Thiên nói tiếp:
- Bọn đạo tặc này thường cướp bóc trên sông Thu Thủy, chắc rằng xào huyệt của chúng chỉ quanh quẩn gần đó, chúng ta cứ thử đến bến đò Phụng Linh thăm dò, biết đâu nghĩa huynh của chàng cũng đang ở đấy!
Đình Thiên đột nhiên lại nói năng thân mật, lời lẽ ngọt ngào hơn hẳn lúc trước, Văn Tôn càng lúc càng thấy khó hiểu, cứ đứng thẩn thơ nghĩ ngợi, tâm tư rối bời, sau cùng cũng đoán được sáu, bảy phần tâm ý của nàng. Thấy đang lúc trời tối, đi lại bất tiện, nghĩ nên để sáng mai hẵng xuất phát, y nói:
- Đúng là cao kiến! Đình Thiên cô nương quả nhiên cơ trí hơn người, nhưng giờ trời đã tối, tại hạ cho rằng đêm nay ta cứ tạm thời ở lại, đợi khi trời sáng sẽ lập tức đến bến đò Phụng Linh!
Đình Thiên vốn cũng có ý đó, biết y thương thế chưa lành, nơm nớp bất an, nhưng nghĩ phận là nữ nhi, mở miệng bảo y ở lại đây với mình thì còn gì là thể diện? Đang băn khoăn, bỗng nghe y đề nghị như vậy thì không khỏi vui mừng, trong lòng tươi như hoa nở nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, gật đầu đáp ứng.
Nguyên người con trai của đại nương kia đã an táng mẫu thân ngay trong đêm đó, sợ bọn cường đạo lại tìm đến trả thù, sáng sớm hôm sau liền cùng nương tử ẵm hài nhi bỏ đi nơi khác. Trong nhà cũng chẳng có gì quý giá, họ chất hết đồ đạc lên xe rồi kéo đi, cho nên nhà cửa mới trống không như vậy. Đêm nay Đình Thiên, Văn Tôn ở lại, chẳng còn giường chiếu, họ lấy ít rơm trước hè trải giữa nhà nằm ngủ. Văn Tôn ra sân, gom mớ củi còn sót lại mang vào trong, dùng bùi nhùi nhóm một đống lửa nhỏ rồi cùng nhau ngồi xuống sưởi ấm. Chiếu rơm chỉ vừa đủ cho hai người nằm, Đình Thiên lưỡng lự, nếu nằm chung với chàng, có khác gì cả hai ôm lấy nhau mà ngủ? Mặc dù lúc chiều nàng đã nằm trong lòng Văn Tôn rồi thiếp đi, nhưng đó chỉ là nhất thời nảy sinh, không thể cưỡng lại, hơn nữa y cũng đã ngủ say nên không cảm thấy xấu hổ; còn lúc này bốn mắt nhìn nhau, tình ý tràn trề nhưng chưa người nào bày tỏ, nàng càng nghĩ lại càng không biết phải làm như thế nào, thành ra cứ ngồi mãi ngoài đất. Văn Tôn thấy nàng im lặng hồi lâu, biết nàng đang khó xử thì nói:
- Cô nương cứ nằm xuống ngủ trước đi, ta ngồi đây giữ cho lửa cháy, lát sẽ ngủ sau!
Đình Thiên biết y nhường cho mình chỗ ấm, còn bản thân thì ngủ ngoài đất, vội nói:
- Thế chàng định thức cả đêm hay sao? Vết thương của chàng chưa lành, hay là nằm xuống nghỉ ngơi trước đi!
Văn Tôn chỉ cười không đáp, nghĩ xét về võ công thì y thua nàng, nhưng còn khoản chịu đói chịu rét, đại trượng phu há có thể chịu thua, để nàng coi thường? Nghĩ vậy nên cứ ngồi lì ra đó, làm như chẳng nghe thấy lời của Đình Thiên. Đình Thiên thấy y ngồi lù lù trước mặt, đã nghe nàng nói mà chẳng thèm trả lời thì cả giận, rướn chân đá một cái vào chân y một cái, xong ngoảnh mặt đi chỗ khác, "hứ" một tiếng rồi im lìm.
Một cước rất nhẹ, nàng dụng lực đến con chó, con mèo nếu trúng phải cũng chẳng hề hấn gì, nhưng Văn Tôn lại tỏ ra đau đớn, kêu la thảm thiết, ôm chằm lấy chân mà khóc, rồi ngã ngửa ra sau, lăn lộn. Nàng lo lắng quá, chẳng kịp nghĩ ngợi, vội nhổm tới định xem thử y bị làm sao, nào ngờ Văn Tôn bất ngờ dang tay ôm lấy nàng, khiến nàng cũng ngã nhào xuống, nằm gọn trên người y. Cái ôm không chặt, nhưng chẳng hiểu sao nàng không thể kháng cự, trong lúc ý loạn tình mê, tứ chi rũ rượi, cứ để cho y mặc sức ôm ấp. Một lúc sau thì mới sực tỉnh, mặt mũi nóng bừng, khe khẽ vùng vẫy, hai tay đấm mà như phủi bụi vào ngực chàng, mắng mà như nói yêu vào tai chàng:
- Tên tiểu tử thối tha! Dám bày trò lừa bổn cô nương, xem ra ngươi chán sống rồi!
Văn Tôn liền thơm lên trán nàng một cái, như một tia sét chạy dọc khắp thân thể, Đình Thiên chẳng còn giảy nảy được nữa, toàn thân cứng đơ như bị người ta điểm huyệt, sức lực tiêu tan, ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay của chàng.
Văn Tôn ôm nữ nhân xinh đẹp trong lòng, thỏ thẻ vào tai nàng:
- Chẳng hay cô nương có còn muốn lấy mạng ta nữa không?
Đình Thiên đột nhiên gỡ tay chàng ra, ngồi dậy, giận dỗi nói:
- Chàng còn gọi ta là cô nương? Chàng ôm lấy ta lấy hết lần này đến lần khác, chẳng phải người đời sẽ chê cười ta hay sao? Chàng có lương tâm hay không? Trong thâm tâm, chàng coi ta là gì đây?
Nói rồi quay mặt đi, mi mắt rung rinh.
Văn Tôn lúc này đã rõ mươi phần tình ý của nàng thì không khỏi vui sướng, liền ngồi dậy, nắm lấy tay nàng, kéo lại gần, cười, nói:
- Để không bị người đời chê cười, nàng chỉ còn cách là gả cho ta thôi! Vậy ta nên gọi nàng là nương tử chăng?
Đoạn ôm nàng vào lòng.
Đình Thiên chớp chớp đôi mắt nhung huyền, bĩu môi nói:
- Ai thèm làm nương tử của chàng kia chứ?
Rồi cười tươi, ngã vào lòng Văn Tôn. Chàng thơm lên mái tóc của nàng, hỏi:
- Vậy từ giờ ta nên gọi nàng là tiểu nương tử? Hay phải gọi là phu nhân?
Nàng đấm nhè nhẹ vào ngực y, nói dỗi:
- Ai là phu nhân của chàng kia chứ! Chàng cứ gọi ta là Thiên nhi được rồi!
Đêm hôm đó, đôi tình lữ đắm trong sông yêu, ngồi tựa lưng vào vách, âu âu yếm yếm, tâm sự luyên thuyên, nhu tình mật ý tràn đầy, mãi đến tận khuya mới thiếp đi.
Tiếng gà gáy o o, bên ngoài mặt trời vừa ló lên, Văn Tôn thức dậy, đỡ Đình Thiên nằm xuống chiếu rơm rồi đứng dậy, đi ra ngoài. Y nóng lòng muốn tìm Triệu Hùng, nhưng nhìn Đình Thiên ngủ say, không nỡ đánh thức, bèn tản bộ mấy vòng trong sân. Bỗng thấy sau chuồng ngựa có con thỏ đang thập thò gặm cỏ, y mon men lại gần, chảy vồ tóm lấy nó. Nào ngờ con vật hung hăng, tuy đã bị bắt nhưng vẫn nhe răng cắn vào tay y một cái, máu phụt ra ướt đẫm cả vạt áo. Y trở vào trong, hun lại đống lửa giữa nhà, vặt lông mổ bụng, nướng ngay con vật xấu số vừa bắt được.
Mùi thịt nướng thơm lừng bay đi khắp nhà, Đình Thiên mơ màng thức dậy. Văn Tôn liền ngắt lấy cái đùi của con thỏ đã chín, là phần ngon nhất, đưa cho nàng. Nhìn thấy chàng quần áo lấm lem, loang lỗ vết máu, mặt mũi nhem nhuốc, bàn tay có hai lỗ nhỏ như vết răng cắn, nàng đoán biết là do con vật kia gây ra. Chỉ một con thỏ nhỏ bé đã khiến chàng khổ sở đến vậy, thử hỏi làm sao an tâm để chàng một mình lang bạt khắp nơi? Nàng đưa tay gạt miếng thịt sang một bên, nói:
- Ta sẽ dạy chàng công phu nhập môn của nghĩa mẫu, tuy không quá cao siêu tinh diệu nhưng lại dễ dàng nắm bắt, mai này cũng có thể bảo vệ bản thân!
Văn Tôn biết mình đầu óc chậm chạp, nhớ trước quên sau, đừng nói võ công, chỉ mấy trang kinh thư mà chàng học tới học lui cũng chẳng thể nhớ hết, song cũng không muốn làm nàng buồn lòng, đành gật đầu.
Đình Thiên kéo tay chàng đi ra trước sân, lấy cây ngọc tiêu giắt trong thắt lưng, thi triển cho chàng xem chín lần chín tám mươi mốt chiêu thức của Nguyệt Lão Kiếm Pháp, võ công bình sinh mà Nguyệt Lão Cô đã truyền dạy cho nàng từ lúc mười tuổi. Nàng múa chậm rãi từng chiêu, từng chiêu một cho chàng tận mục sở thị. Cả thẩy tám mươi mốt kiếm chiêu lần lượt được nàng hiển thị trước mắt, rành rọt rõ ràng, nhưng Văn Tôn chỉ nhìn nhìn ngó ngó, được trước mất sau, thấy trước quên sau, hiển nhiên không nhớ được chiêu nào. Nàng múa xong một lộ kiếm pháp thì mồ hôi rươm rướm, hai má ửng đỏ, quay lại nhìn chàng, hỏi:
- Chàng đã nhớ được bao nhiêu?
Văn Tôn ậm ừ không dám trả lời, đưa tay áo lên chặm mồ hôi trên trán cho nàng, ánh mắt rụt rè e sợ. Không ngoài dự tính, Đình Thiên biết chàng chẳng nhớ được gì, song thấy vẻ mặt sợ sệt của chàng thì vừa tức giận, vừa tức cười, miệng mém bật thành tiếng nhưng rồi nín lại, nghĩ "nghiêm sư xuất cao đồ", mình không nghiêm khắc e rằng chàng không chịu cố gắng, nên chỉ lườm chàng một cái. Định diễn lại một lần nữa nhưng biết chàng đầu óc chậm chạp, nhất thời khó có thể nhớ hết, nên quyết định sẽ dạy cho chàng từng chiêu, bao giờ học xong chiêu này mới đổi sang chiêu khác, thế là nàng nói:
- Chàng hãy nhìn cho kỹ, đây là chiêu Nhất Kiếm Bách Ảnh!
Tay phải chĩa tiêu về phía trước, chân phải khuỵu xuống, chân trái duỗi thẳng ra sau. Cổ tay hơi động, rồi đầu tiêu xoay tít, càng lúc càng nhanh, vẽ thành một vòng tròn trước mặt. Cây tiêu trong tay chuyển động phiêu dật, lúc ẩn lúc hiện, khi trên khi dưới, sang tả sang hữu, tựa hồ có hàng trăm cây tiêu đang hợp lại thành vòng tròn, rồi trong chớp nhoáng, đột ngột đâm tới, vô hướng bất định, đối phương nếu trúng chiêu này thật khó đoán biết vị trí công kích, khó bề chống đỡ.
Đoạn quay sang nhìn Văn Tôn, hỏi:
- Chàng đã nhìn rõ chưa?
Văn Tôn gật đầu, nàng liền nhặt que củi dưới đất đưa cho y, hất hàm một cái, ý bảo hãy ra múa lại chiêu vừa rồi cho mình xem. Y cầm lấy cành cây, lúng ta lúng túng. Thực ra y sợ nàng nổi giận nên mới gật đầu, chứ nhớ thì chưa được phân nửa, lại không biết làm sao thoái thác, đành nhắm mắt quơ đại cho xong. Tay phải xoay xoay cành cây mấy vòng, chân phải khuỵu xuống, chân trái nhấc lên, vừa mới duỗi ra thì đột nhiên mất thăng bằng, ngã nhào tới trước. Đình Thiên thấy chàng tay chân vụng về, vừa diễn đã bại thì hai hàng mày liễu nhíu lại, nghiêm giọng nói:
- Chàng làm lại một lần nữa cho ta xem, làm không được sẽ bị đòn!
Văn Tôn thấy nàng nghiêm khắc hơn thì cũng hơi sợ, vội vàng đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người rồi tập trung múa lại một lần nữa. Nhưng vẻ giận dữ của nàng càng làm y luống cuống hơn, tay run chân rét, múa may loạn hết lên, không ra một chiêu một thế nào cả. Đình Thiên ngó thấy bộ dạng đó thì không nhịn được nữa, bật lên cười khúc khích, rồi chuyển giận thành vui, nói:
- Luyện võ là chuyện cả đời, chàng không được nản lòng, cũng không cần phải vội. Còn trước mắt, chúng mình hãy đến bến đò Phụng Linh.
Rồi lấy khăn tay lau mồ hôi đang nhễ nhại trên trán của chàng, mĩm cười, nhìn chàng bằng ánh mắt thiết tha quan hoài, tràn đầy tình ý. Lát sau, hai người lên ngựa, rời khỏi Thuận Gia thôn.
Chỉnh sửa cuối: