Chương 10: Bí mật khu rừng (phần 3)
Tiếng súng vừa dứt, nỗi lo trong lòng Lộc lại càng tăng lên. Manh mối duy nhất để tìm kiếm bọn trẻ giữa đêm khuya đã tắt ngấm theo phát đạn cuối cùng. Nếu là súng săn, hy vọng chúng không ở gần đó. Còn nếu là súng lục hay súng trường, thì hậu quả thật khó có thể lường trước được.
- Gâu! Có mùi máu!
Mốc sủa gấp gáp. Dưới ánh đèn, màu đỏ tươi của máu nổi bật trên thảm cỏ xanh rì. Lộc chạm vào lá cỏ, máu dính đầy đầu ngón tay anh. Là máu thú, hay máu người? Lộc bỗng cảm thấy bất an lạ thường.
Cách đó một ngọn đồi, máu nhỏ giọt nối tiếp nhau vẽ nên con đường vòng vèo dẫn đến căn nhà hoang mục nát. Một vài ánh sáng leo lét xuyên qua kẽ hở trên vách gỗ. Từ trong nhà vọng ra tiếng nói chuyện nho nhỏ:
- Mày quả là một thằng nhóc ghê gớm.
Cú Gầy vỗ nhẹ má Khoa, ánh mắt không giấu sự nể phục. Máu rỉ ra, thấm ướt phân nửa ống quần, nhuộm đỏ chiếc giày thể thao màu sáng. Vậy mà kể từ lúc bị tóm đến giờ, hắn vẫn chưa nghe nó kêu than dù chỉ một lần. Dù luôn miệng đe dọa, nhưng khi đối diện với gương mặt tái nhợt đi vì mất máu, hắn bỗng có chút thương cảm.
- Chỉ cần giao bằng chứng cho bọn tao, mày và cả thằng kia sẽ được tha mạng.
Mím chặt môi, Khoa đáp:
- Anh có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng liệu tiền bạc có thể mua được tính mạng con người không?
Không chỉ Cú Gầy, mà dường như tất cả những kẻ đang đứng trong căn nhà gỗ lụp xụp lúc ấy trong chốc lát cũng trở nên hoang mang một cách khó hiểu. Tại sao lời nói của một đứa nhóc cấp ba lại có thể khiến chúng xao động đến thế. Phải chăng chúng đã thực sự chọn nhầm đường.
- Nếu nghĩ cho người khác, vậy ai sẽ lo cho cuộc sống của tao? - đặt bàn tay khẳng khiu lên bờ vai run rẩy của Khoa, hắn khẳng định - trưởng thành rồi mày sẽ hiểu.
Điện thoại trong túi bỗng reo lên, Cú Gầy vội vàng bắt máy. Hắng giọng mấy cái, hắn trả lời, giọng lễ phép:
- Vâng, em nghe đại ca.
Vẻ mặt hớn hở của Cú Gầy nhanh chóng sa sầm. Hắn ái ngại liếc nhìn Khoa đang cắn răng chịu đựng cơn đau, hỏi lại lần nữa:
- Ngay sáng mai ạ?
Hắn "dạ vâng" vài câu rồi cúp máy. Mèo Béo lo lắng khi thấy vẻ mặt anh trai trở nên nghiêm trọng khác thường.
- Sáng mai dẫn nó đến vách đá Cheo Leo và..
Đưa ngón trỏ lia một đường ngang cổ, Cú Gầy ra hiệu để đồng bọn có thể hiểu mức độ trầm trọng của vấn đề.
Xoa mái tóc nhuộm đến bông xù, Cú Gầy hất cằm về phía gã côn đồ cao to đứng sát vách. Cầm trên tay chiếc còng sắt lạnh buốt, hắn nhìn Khoa, giọng tiếc nuối:
- Mày thật sự rất thông minh, tiếc rằng mày đã đặt sự thông minh vào nhầm chỗ.
Cú Gầy lắc đầu, vòng hai bàn tay đầy máu của Khoa ra sau cây cột, bấm tách.
- Hãy nghĩ về những điều còn hối tiếc, tao sẽ giúp mày hoàn thành, nếu có thể.
Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng khép lại. Dựa đầu vào cây cột, Khoa trút từng hơi thở gấp gáp. Ánh trăng len lỏi chiếu lên gương mặt tái nhợt. Mồ hôi chảy dài trên gò má trắng bệch, nhỏ giọt xuống bờ vai kiệt sức. Viên đạn oan nghiệt vẫn còn ghim trong chân làm vết thương không ngừng chảy máu.
Bỗng có tiếng "lách cách" vang lên sau lưng, còng tay đột nhiên giật khẽ. Thanh âm trở nên dồn dập hơn, cổ tay cũng vì thế mà bị kéo mạnh theo tiếng rít hỗn loạn. Mím chặt bờ môi khô khốc, nó nhăn mặt đau đớn.
- Đừng làm thế, Bi! Con đang làm đau anh ấy kìa.
Tiếng rít nghiêm nghị vang lên. Còng tay một lần nữa buông mình xuống nền đất chai cứng. Dù hai tai đã ù đi, Khoa vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít nức nở sau lưng:
- Khoa sẽ chết mất, hức..
- Sao em lại nói thế! - giọng nói chững chạc cùng tiếng rít khe khẽ vang lên - vết thương đó không thể làm cậu ấy chết được.
- Nhưng chúng sẽ dẫn anh ấy đến vách đá và..
Bi bỗng bật khóc to hơn khi hình dung đến cảnh Khoa bị bắn bởi khẩu súng bốc khói, bị đám người xấu xa đẩy xuống vực đá sâu hun hút. Khi nãy, dù chỉ đứng nhìn từ xa, Bi đã có thiện cảm với cách trò chuyện nhẹ nhàng mà tinh tế, điều mà cô bé loài chuột chưa từng nhìn thấy ở bất cứ loài sinh vật nào trước đây.
Huých nhẹ vào hông cô em gái thay cho lời dỗ dành, Lang khẽ thở dài. Cặp mắt như hai hạt đậu đen phát sáng nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay đỏ thẫm máu bị xiềng xích, Lang chỉ ước hàm răng mình sắc hơn, cắn đứt được cả sợi xích sắt kia thì tốt biết mấy. Cậu bạn loài người ấy đã cho nó thấy một khí phách anh dũng đến ngang tàng, cùng trí óc nhạy bén và tấm lòng cao cả sẵn sàng hy sinh vì người khác. Cuộc sống vẫn luôn có những điều kỳ diệu, và biết đâu, điều kỳ diệu ấy lại có thể cứu sống được chàng trai loài người tốt bụng này thì sao.
Giọng nói nghiêm nghị lại vang lên, có phần dịu dàng hơn trước:
- Bọn ta sẽ giúp con cầm máu, cố chịu đau một lúc nhé.
Không đợi Khoa đồng ý, một nhóm chuột từ đâu xuất hiện, trèo lên cái chân đau của nó, thi nhau cắn nát ống quần nhuộm đầy máu tươi. Nhóm khác khệ nệ chui qua lỗ thủng ở chân vách, kéo theo mấy chiếc lá to có đống gì đen đen ở trên. Khi vết rách đã đủ rộng, thấy được cả lỗ đạn găm sâu hoắm vẫn đang rỉ máu, lũ chuột nhẹ nhàng nhồi đống thuốc đen vào cái lỗ, trát quanh miệng vết thương, rồi lấy lá đắp lên, cột chặt lại bằng dây rừng khô rắn chắc.
Khi thuốc chỉ vừa mới chạm vào vết thương, cả người Khoa bỗng co giật. Ý thức đang dần biến mất. Tì sát vào cột nhà, Khoa run bần bật, còng tay bị kéo căng ra hai bên hằn vết đỏ ửng trên cổ tay trắng toát.
Gật gù nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận, bác Cồ rít lên một tiếng khen ngợi:
- Mọi người làm tốt lắm! - rồi bác mỉm cười nhìn Khoa trìu mến - con quả là một cậu bé kiên cường.
Đôi môi khô khốc cất lên lời cảm ơn trong niềm xúc động đến từ tình cảm của đàn chuột rừng xa lạ. Tình cảm chân thành xuất phát từ những trái tim ẩn sâu trong bóng tối của khu rừng rậm. Cậu bé loài người đã giúp họ hiểu ra rằng cuộc sống đầy rẫy nỗi sợ hãi, nhìn thẳng vào nó và luôn nỗ lực hết mình để vượt qua nỗi sợ hãi ấy, đó mới chính là cuộc sống thật sự.
Đợi mọi người lặng bớt, bác Cồ cất giọng nhắc nhở:
- Giờ thì chúng ta nên để cho cậu bé nghỉ ngơi chứ nhỉ?
Cả đàn chuột cùng rít lên rồi lặng lẽ quay người, chui tọt qua mấy lỗ hổng dưới chân gỗ, chạy trở vào rừng. Nghẹn ngào dựa người vào anh trai, Bi giấu vội giọt nước mắt vương trên cọng ria bé tí xíu. Lang im lặng, chẳng buồn dỗ dành em gái.
- Cậu.. - nhìn thẳng vào mắt Khoa, cậu nhóc chuột rừng quả quyết - nhất định không được chết vì sợ hãi hay đau đớn đấy nhé.
Trên gương mặt tái nhợt, nụ cười dịu dàng chợt bừng sáng. Nó gật nhẹ đầu thay cho lời hứa. Lang mỉm cười, kéo Bi chạy khuất sau vách tường mục nát. Tiếng rít xa dần, trong nháy mắt bị nuốt chửng vào màn đêm tối tăm tràn ngập những hạt sương đêm li ti trắng xóa.
Tiếng nổ xé tan không gian tĩnh lặng. Viên đạn nóng bỏng bay ra từ họng súng, ghim thẳng vào trán Khoa. Máu trào ra nhuộm đỏ khuôn mặt vô hồn, không còn chút sức sống.
Kiệt bật dậy, chiếc khăn trên trán rơi phịch xuống tấm chăn mỏng. Chưa kịp làm gì, nó đã lại choáng váng. Buông người xuống chiếc gối bông gòn lộm cộm hạt, nó thở dốc, mồ hôi thấm ướt lưng áo và mớ tóc bám bụi bẩn.
- Tỉnh rồi à? Cũng khá đấy!
Kiệt giật mình, nghiêng đầu tìm kiếm chủ nhân giọng nói lạ. Bên cạnh đống lửa cháy lách tách, một người đàn ông đang ngồi khều đống than một cách nhàn hạ. Ngọn lửa sáng làm nổi bật bộ ria mép đồ sộ cùng vết sẹo chẻ đôi sống mũi. Bộ tóc dày, rối tung trông như lâu ngày chưa gội. Kiệt chớp mắt ngạc nhiên, không giấu được vẻ hoang mang, lo sợ.
- Ông là ai?
Người đàn ông cau mày khó chịu:
- Chú Kim, đừng gọi "ông" nghe già lắm.
Người đàn ông cố gắng nhấn mạnh từ "chú" trong khi Kiệt vẫn còn đang suy nghĩ đâu đâu. Như nhớ ra điều gì, Kiệt thốt lên một tiếng rồi bật dậy, hất tung tấm chăn mỏng, vội vàng chạy về phía khung cửa nhỏ. Nhưng chỉ vừa di chuyển được vài bước, mọi thứ trước mắt lại bất đầu xoay vòng, tay chân bỗng mất hết sức lực. Một lần nữa nó ngã nhào xuống đất, bất lực trước sự vô dụng của bản thân. Giọt nước mắt tủi hờn lăn dài trên gò má nóng hổi, thấm vào nền đất chai cứng. Nó đấm mạnh vào khoảng đất trước mặt, nhưng cũng chỉ đủ làm mấy hạt bụi nhỏ xíu khẽ lay động.
Thản nhiên bóc vỏ củ khoai nóng hổi lấy ra từ trong đống than, chú Kim lặng lẽ quan sát thằng nhóc yếu ớt đang cố gồng mình đứng dậy, mặt lấm lem đất cát dính theo dòng nước mũi, miệng không ngừng gọi tên bạn trong cơn mê man bất tỉnh.
- Nhóc có chắc bạn mình sẽ vui mừng khi thấy nhóc quay trở lại đó không?
Kiệt sững người, im lặng. Nó nằm bẹp xuống đất, đưa bàn tay che đi cặp mắt ướt nhòe. Bàn tay rắn chắc bất ngờ đặt lên mái tóc xù của Kiệt.
- Chờ đi, ta sẽ mang cậu nhóc kia trở về lành lặn.
Cắn nốt miếng khoai lang cuối cùng, "vị thần rừng" khoác lên người chiếc áo nâu sờn, bước vội ra ngoài cửa. Bóng dáng lực lưỡng của chú Kim nhanh chóng chìm dần vào màn đêm u ám bao trùm bởi sương lạnh.
Chưa bao giờ Kiệt có cảm giác gần gũi với một người đàn ông đến thế. Từ khi cái Nấm được một tuổi, bên cạnh chúng luôn chỉ có mẹ. Ký ức về bố quá mờ nhạt, ngay cả dáng người lẫn khuôn mặt nó cũng chẳng thể nhớ. Nhiều lúc tò mò đến phát điên, nhưng khi thấy mẹ lặng lẽ quay đi, nó lại thôi.
Và rồi chú Kim xuất hiện, mang đến cho nó cảm giác ấm áp lạ kỳ. Cảm giác được yêu thương, được chở che, và rất đáng tin cậy. Ở người đàn ông ấy có điều gì đó khiến nó tin rằng chú nhất định sẽ cứu được Khoa, cứu được cả tâm hồn khao khát tình yêu thương cháy bỏng của nó.
Gió uốn mình qua thân cây, tấu lên bản giao hưởng địa ngục. Sương đêm dày đặc, phủ lên không gian tối tăm bằng tấm áo màu bạc lạnh lẽo. Đêm tối là khoảng thời gian khó khăn để tìm kiếm một ai đó giữa rừng sâu, là lúc cơn đau hành hạ thân xác ốm yếu mỗi khi trở mình. Đó là khi trái tim yếu đuối cố nắm lấy niềm tin vào tương lai, cũng là lúc những toan tính xấu xa dần hiện hữu. Đêm khuya trong rừng quả thật quá đáng sợ.
Ké.. ẹt.. ẹt.. Chuỗi âm thanh não nề vang lên, âm thanh đầu tiên Khoa nghe được sau cơn mê man ngắn ngủi. Luồng ánh sáng rực rỡ chiếu thẳng vào mặt, mang đến cho nó hơi thở ấm áp sau một đêm dài oằn mình trong cái lạnh cắt da cắt thịt.
- Dẫn nó đi.
Còng tay lại vang lên những tiếng "lách cách" não nề. Bàn tay to khỏe nắm chặt cổ tay lạnh ngắt. Một tiếng "tách" vang lên, hai cánh tay mệt lả buông thõng xuống nền đất. Liếc nhìn vết thương được băng bó bằng lá cây, Cú Gầy chớp mắt kinh ngạc. Nhưng khi thấy những giọt mồ hôi chảy dài trên trán Khoa, hắn chỉ tặc lưỡi rồi đi nhanh ra ngoài.
Hai gã côn đồ bước đến cạnh Khoa, đứng hai bên như hai vị hộ pháp. Xốc nó đứng dậy, chúng kéo nó đi chẳng khác nào đang lôi bao xi măng bị hụt ký. Mỗi khi bàn chân vấp phải mỏm đất nhô cao, nó lại rùng mình đau đớn.
Ánh mặt trời lan tỏa trên gương mặt mệt mỏi. Khoa hít một hơi thật sâu không khí trong lành buổi sớm, cảm nhận sự ấm áp của từng tia nắng, điều mà trước giờ nó chưa từng để ý đến. Nó có thể đứng hàng giờ như thế nếu không có bàn tay thô bạo đẩy nó tiến về phía trước.
Ló đầu ra khỏi chiếc lá, Bi giương cặp mắt to tròn ngấn nước dõi theo:
- Ông ơi, không có cách nào cứu anh ấy sao?
Xoa nhẹ đầu cô cháu gái đa cảm, bác Cồ dỗ dành:
- Chúng ta đã làm những gì có thể.
- Đúng đấy - cục bông màu vàng nâu vụt ra từ bụi rậm, thở hổn hển - thần rừng không bao giờ lấy hết mọi thứ của ai cả.
Lang mỉm cười rạng rỡ, nhìn theo dáng Khoa khuất dần sau lùm cây rậm rạp. Huých nhẹ vào vai cháu trai, bác Cồ gợi hỏi:
- Có vẻ mọi việc đang diễn ra tốt đẹp.
- Vâng! - Lang hí hửng - tín hiệu trả lời vừa được gửi về, ngài ấy sẽ đến đây nhanh nhất có thể.
- Ồ, vậy thì tốt quá - bác Cồ mừng rỡ, đưa mắt nhìn lên tán cây đung đưa theo gió - nếu là ngài ấy thì nhất định sẽ đến kịp.
- Gâu! Có mùi máu!
Mốc sủa gấp gáp. Dưới ánh đèn, màu đỏ tươi của máu nổi bật trên thảm cỏ xanh rì. Lộc chạm vào lá cỏ, máu dính đầy đầu ngón tay anh. Là máu thú, hay máu người? Lộc bỗng cảm thấy bất an lạ thường.
Cách đó một ngọn đồi, máu nhỏ giọt nối tiếp nhau vẽ nên con đường vòng vèo dẫn đến căn nhà hoang mục nát. Một vài ánh sáng leo lét xuyên qua kẽ hở trên vách gỗ. Từ trong nhà vọng ra tiếng nói chuyện nho nhỏ:
- Mày quả là một thằng nhóc ghê gớm.
Cú Gầy vỗ nhẹ má Khoa, ánh mắt không giấu sự nể phục. Máu rỉ ra, thấm ướt phân nửa ống quần, nhuộm đỏ chiếc giày thể thao màu sáng. Vậy mà kể từ lúc bị tóm đến giờ, hắn vẫn chưa nghe nó kêu than dù chỉ một lần. Dù luôn miệng đe dọa, nhưng khi đối diện với gương mặt tái nhợt đi vì mất máu, hắn bỗng có chút thương cảm.
- Chỉ cần giao bằng chứng cho bọn tao, mày và cả thằng kia sẽ được tha mạng.
Mím chặt môi, Khoa đáp:
- Anh có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng liệu tiền bạc có thể mua được tính mạng con người không?
Không chỉ Cú Gầy, mà dường như tất cả những kẻ đang đứng trong căn nhà gỗ lụp xụp lúc ấy trong chốc lát cũng trở nên hoang mang một cách khó hiểu. Tại sao lời nói của một đứa nhóc cấp ba lại có thể khiến chúng xao động đến thế. Phải chăng chúng đã thực sự chọn nhầm đường.
- Nếu nghĩ cho người khác, vậy ai sẽ lo cho cuộc sống của tao? - đặt bàn tay khẳng khiu lên bờ vai run rẩy của Khoa, hắn khẳng định - trưởng thành rồi mày sẽ hiểu.
Điện thoại trong túi bỗng reo lên, Cú Gầy vội vàng bắt máy. Hắng giọng mấy cái, hắn trả lời, giọng lễ phép:
- Vâng, em nghe đại ca.
Vẻ mặt hớn hở của Cú Gầy nhanh chóng sa sầm. Hắn ái ngại liếc nhìn Khoa đang cắn răng chịu đựng cơn đau, hỏi lại lần nữa:
- Ngay sáng mai ạ?
Hắn "dạ vâng" vài câu rồi cúp máy. Mèo Béo lo lắng khi thấy vẻ mặt anh trai trở nên nghiêm trọng khác thường.
- Sáng mai dẫn nó đến vách đá Cheo Leo và..
Đưa ngón trỏ lia một đường ngang cổ, Cú Gầy ra hiệu để đồng bọn có thể hiểu mức độ trầm trọng của vấn đề.
Xoa mái tóc nhuộm đến bông xù, Cú Gầy hất cằm về phía gã côn đồ cao to đứng sát vách. Cầm trên tay chiếc còng sắt lạnh buốt, hắn nhìn Khoa, giọng tiếc nuối:
- Mày thật sự rất thông minh, tiếc rằng mày đã đặt sự thông minh vào nhầm chỗ.
Cú Gầy lắc đầu, vòng hai bàn tay đầy máu của Khoa ra sau cây cột, bấm tách.
- Hãy nghĩ về những điều còn hối tiếc, tao sẽ giúp mày hoàn thành, nếu có thể.
Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng khép lại. Dựa đầu vào cây cột, Khoa trút từng hơi thở gấp gáp. Ánh trăng len lỏi chiếu lên gương mặt tái nhợt. Mồ hôi chảy dài trên gò má trắng bệch, nhỏ giọt xuống bờ vai kiệt sức. Viên đạn oan nghiệt vẫn còn ghim trong chân làm vết thương không ngừng chảy máu.
Bỗng có tiếng "lách cách" vang lên sau lưng, còng tay đột nhiên giật khẽ. Thanh âm trở nên dồn dập hơn, cổ tay cũng vì thế mà bị kéo mạnh theo tiếng rít hỗn loạn. Mím chặt bờ môi khô khốc, nó nhăn mặt đau đớn.
- Đừng làm thế, Bi! Con đang làm đau anh ấy kìa.
Tiếng rít nghiêm nghị vang lên. Còng tay một lần nữa buông mình xuống nền đất chai cứng. Dù hai tai đã ù đi, Khoa vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít nức nở sau lưng:
- Khoa sẽ chết mất, hức..
- Sao em lại nói thế! - giọng nói chững chạc cùng tiếng rít khe khẽ vang lên - vết thương đó không thể làm cậu ấy chết được.
- Nhưng chúng sẽ dẫn anh ấy đến vách đá và..
Bi bỗng bật khóc to hơn khi hình dung đến cảnh Khoa bị bắn bởi khẩu súng bốc khói, bị đám người xấu xa đẩy xuống vực đá sâu hun hút. Khi nãy, dù chỉ đứng nhìn từ xa, Bi đã có thiện cảm với cách trò chuyện nhẹ nhàng mà tinh tế, điều mà cô bé loài chuột chưa từng nhìn thấy ở bất cứ loài sinh vật nào trước đây.
Huých nhẹ vào hông cô em gái thay cho lời dỗ dành, Lang khẽ thở dài. Cặp mắt như hai hạt đậu đen phát sáng nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay đỏ thẫm máu bị xiềng xích, Lang chỉ ước hàm răng mình sắc hơn, cắn đứt được cả sợi xích sắt kia thì tốt biết mấy. Cậu bạn loài người ấy đã cho nó thấy một khí phách anh dũng đến ngang tàng, cùng trí óc nhạy bén và tấm lòng cao cả sẵn sàng hy sinh vì người khác. Cuộc sống vẫn luôn có những điều kỳ diệu, và biết đâu, điều kỳ diệu ấy lại có thể cứu sống được chàng trai loài người tốt bụng này thì sao.
Giọng nói nghiêm nghị lại vang lên, có phần dịu dàng hơn trước:
- Bọn ta sẽ giúp con cầm máu, cố chịu đau một lúc nhé.
Không đợi Khoa đồng ý, một nhóm chuột từ đâu xuất hiện, trèo lên cái chân đau của nó, thi nhau cắn nát ống quần nhuộm đầy máu tươi. Nhóm khác khệ nệ chui qua lỗ thủng ở chân vách, kéo theo mấy chiếc lá to có đống gì đen đen ở trên. Khi vết rách đã đủ rộng, thấy được cả lỗ đạn găm sâu hoắm vẫn đang rỉ máu, lũ chuột nhẹ nhàng nhồi đống thuốc đen vào cái lỗ, trát quanh miệng vết thương, rồi lấy lá đắp lên, cột chặt lại bằng dây rừng khô rắn chắc.
Khi thuốc chỉ vừa mới chạm vào vết thương, cả người Khoa bỗng co giật. Ý thức đang dần biến mất. Tì sát vào cột nhà, Khoa run bần bật, còng tay bị kéo căng ra hai bên hằn vết đỏ ửng trên cổ tay trắng toát.
Gật gù nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận, bác Cồ rít lên một tiếng khen ngợi:
- Mọi người làm tốt lắm! - rồi bác mỉm cười nhìn Khoa trìu mến - con quả là một cậu bé kiên cường.
Đôi môi khô khốc cất lên lời cảm ơn trong niềm xúc động đến từ tình cảm của đàn chuột rừng xa lạ. Tình cảm chân thành xuất phát từ những trái tim ẩn sâu trong bóng tối của khu rừng rậm. Cậu bé loài người đã giúp họ hiểu ra rằng cuộc sống đầy rẫy nỗi sợ hãi, nhìn thẳng vào nó và luôn nỗ lực hết mình để vượt qua nỗi sợ hãi ấy, đó mới chính là cuộc sống thật sự.
Đợi mọi người lặng bớt, bác Cồ cất giọng nhắc nhở:
- Giờ thì chúng ta nên để cho cậu bé nghỉ ngơi chứ nhỉ?
Cả đàn chuột cùng rít lên rồi lặng lẽ quay người, chui tọt qua mấy lỗ hổng dưới chân gỗ, chạy trở vào rừng. Nghẹn ngào dựa người vào anh trai, Bi giấu vội giọt nước mắt vương trên cọng ria bé tí xíu. Lang im lặng, chẳng buồn dỗ dành em gái.
- Cậu.. - nhìn thẳng vào mắt Khoa, cậu nhóc chuột rừng quả quyết - nhất định không được chết vì sợ hãi hay đau đớn đấy nhé.
Trên gương mặt tái nhợt, nụ cười dịu dàng chợt bừng sáng. Nó gật nhẹ đầu thay cho lời hứa. Lang mỉm cười, kéo Bi chạy khuất sau vách tường mục nát. Tiếng rít xa dần, trong nháy mắt bị nuốt chửng vào màn đêm tối tăm tràn ngập những hạt sương đêm li ti trắng xóa.
Tiếng nổ xé tan không gian tĩnh lặng. Viên đạn nóng bỏng bay ra từ họng súng, ghim thẳng vào trán Khoa. Máu trào ra nhuộm đỏ khuôn mặt vô hồn, không còn chút sức sống.
Kiệt bật dậy, chiếc khăn trên trán rơi phịch xuống tấm chăn mỏng. Chưa kịp làm gì, nó đã lại choáng váng. Buông người xuống chiếc gối bông gòn lộm cộm hạt, nó thở dốc, mồ hôi thấm ướt lưng áo và mớ tóc bám bụi bẩn.
- Tỉnh rồi à? Cũng khá đấy!
Kiệt giật mình, nghiêng đầu tìm kiếm chủ nhân giọng nói lạ. Bên cạnh đống lửa cháy lách tách, một người đàn ông đang ngồi khều đống than một cách nhàn hạ. Ngọn lửa sáng làm nổi bật bộ ria mép đồ sộ cùng vết sẹo chẻ đôi sống mũi. Bộ tóc dày, rối tung trông như lâu ngày chưa gội. Kiệt chớp mắt ngạc nhiên, không giấu được vẻ hoang mang, lo sợ.
- Ông là ai?
Người đàn ông cau mày khó chịu:
- Chú Kim, đừng gọi "ông" nghe già lắm.
Người đàn ông cố gắng nhấn mạnh từ "chú" trong khi Kiệt vẫn còn đang suy nghĩ đâu đâu. Như nhớ ra điều gì, Kiệt thốt lên một tiếng rồi bật dậy, hất tung tấm chăn mỏng, vội vàng chạy về phía khung cửa nhỏ. Nhưng chỉ vừa di chuyển được vài bước, mọi thứ trước mắt lại bất đầu xoay vòng, tay chân bỗng mất hết sức lực. Một lần nữa nó ngã nhào xuống đất, bất lực trước sự vô dụng của bản thân. Giọt nước mắt tủi hờn lăn dài trên gò má nóng hổi, thấm vào nền đất chai cứng. Nó đấm mạnh vào khoảng đất trước mặt, nhưng cũng chỉ đủ làm mấy hạt bụi nhỏ xíu khẽ lay động.
Thản nhiên bóc vỏ củ khoai nóng hổi lấy ra từ trong đống than, chú Kim lặng lẽ quan sát thằng nhóc yếu ớt đang cố gồng mình đứng dậy, mặt lấm lem đất cát dính theo dòng nước mũi, miệng không ngừng gọi tên bạn trong cơn mê man bất tỉnh.
- Nhóc có chắc bạn mình sẽ vui mừng khi thấy nhóc quay trở lại đó không?
Kiệt sững người, im lặng. Nó nằm bẹp xuống đất, đưa bàn tay che đi cặp mắt ướt nhòe. Bàn tay rắn chắc bất ngờ đặt lên mái tóc xù của Kiệt.
- Chờ đi, ta sẽ mang cậu nhóc kia trở về lành lặn.
Cắn nốt miếng khoai lang cuối cùng, "vị thần rừng" khoác lên người chiếc áo nâu sờn, bước vội ra ngoài cửa. Bóng dáng lực lưỡng của chú Kim nhanh chóng chìm dần vào màn đêm u ám bao trùm bởi sương lạnh.
Chưa bao giờ Kiệt có cảm giác gần gũi với một người đàn ông đến thế. Từ khi cái Nấm được một tuổi, bên cạnh chúng luôn chỉ có mẹ. Ký ức về bố quá mờ nhạt, ngay cả dáng người lẫn khuôn mặt nó cũng chẳng thể nhớ. Nhiều lúc tò mò đến phát điên, nhưng khi thấy mẹ lặng lẽ quay đi, nó lại thôi.
Và rồi chú Kim xuất hiện, mang đến cho nó cảm giác ấm áp lạ kỳ. Cảm giác được yêu thương, được chở che, và rất đáng tin cậy. Ở người đàn ông ấy có điều gì đó khiến nó tin rằng chú nhất định sẽ cứu được Khoa, cứu được cả tâm hồn khao khát tình yêu thương cháy bỏng của nó.
Gió uốn mình qua thân cây, tấu lên bản giao hưởng địa ngục. Sương đêm dày đặc, phủ lên không gian tối tăm bằng tấm áo màu bạc lạnh lẽo. Đêm tối là khoảng thời gian khó khăn để tìm kiếm một ai đó giữa rừng sâu, là lúc cơn đau hành hạ thân xác ốm yếu mỗi khi trở mình. Đó là khi trái tim yếu đuối cố nắm lấy niềm tin vào tương lai, cũng là lúc những toan tính xấu xa dần hiện hữu. Đêm khuya trong rừng quả thật quá đáng sợ.
Ké.. ẹt.. ẹt.. Chuỗi âm thanh não nề vang lên, âm thanh đầu tiên Khoa nghe được sau cơn mê man ngắn ngủi. Luồng ánh sáng rực rỡ chiếu thẳng vào mặt, mang đến cho nó hơi thở ấm áp sau một đêm dài oằn mình trong cái lạnh cắt da cắt thịt.
- Dẫn nó đi.
Còng tay lại vang lên những tiếng "lách cách" não nề. Bàn tay to khỏe nắm chặt cổ tay lạnh ngắt. Một tiếng "tách" vang lên, hai cánh tay mệt lả buông thõng xuống nền đất. Liếc nhìn vết thương được băng bó bằng lá cây, Cú Gầy chớp mắt kinh ngạc. Nhưng khi thấy những giọt mồ hôi chảy dài trên trán Khoa, hắn chỉ tặc lưỡi rồi đi nhanh ra ngoài.
Hai gã côn đồ bước đến cạnh Khoa, đứng hai bên như hai vị hộ pháp. Xốc nó đứng dậy, chúng kéo nó đi chẳng khác nào đang lôi bao xi măng bị hụt ký. Mỗi khi bàn chân vấp phải mỏm đất nhô cao, nó lại rùng mình đau đớn.
Ánh mặt trời lan tỏa trên gương mặt mệt mỏi. Khoa hít một hơi thật sâu không khí trong lành buổi sớm, cảm nhận sự ấm áp của từng tia nắng, điều mà trước giờ nó chưa từng để ý đến. Nó có thể đứng hàng giờ như thế nếu không có bàn tay thô bạo đẩy nó tiến về phía trước.
Ló đầu ra khỏi chiếc lá, Bi giương cặp mắt to tròn ngấn nước dõi theo:
- Ông ơi, không có cách nào cứu anh ấy sao?
Xoa nhẹ đầu cô cháu gái đa cảm, bác Cồ dỗ dành:
- Chúng ta đã làm những gì có thể.
- Đúng đấy - cục bông màu vàng nâu vụt ra từ bụi rậm, thở hổn hển - thần rừng không bao giờ lấy hết mọi thứ của ai cả.
Lang mỉm cười rạng rỡ, nhìn theo dáng Khoa khuất dần sau lùm cây rậm rạp. Huých nhẹ vào vai cháu trai, bác Cồ gợi hỏi:
- Có vẻ mọi việc đang diễn ra tốt đẹp.
- Vâng! - Lang hí hửng - tín hiệu trả lời vừa được gửi về, ngài ấy sẽ đến đây nhanh nhất có thể.
- Ồ, vậy thì tốt quá - bác Cồ mừng rỡ, đưa mắt nhìn lên tán cây đung đưa theo gió - nếu là ngài ấy thì nhất định sẽ đến kịp.