Chương 20: Rời thành
"Sương Sương à, hay là chúng ta tìm một chiếc xe ngựa đi, cũng đâu tốn kém bao nhiêu đâu, nha nha." Mộng Nhi lập tức nấp vào lòng Ngưng Sương, lắc lắc ống tay áo năn nỉ.
"Nhị tỷ thân mến, không được a." Kiên quyết lắc đầu.
"Huhu, tam muội à, nhị tỷ biết lỗi rồi mà, sau này tỷ không dám nữa." Mộng Nhi ủy khuất, nước mắt lưng tròng, chỉ thiếu điều chưa rơi lã chã. Nhưng, thật ra là nàng không khiến nó rơi xuống được thôi.
Không nhắc đến còn miễn cưỡng chấp nhận, nàng vừa khơi lại đã khiến Ngưng Sương muốn đùa dai, không thể cho nàng toại nguyện được.
"Phụ thân bảo phải tự thân vận động, trải nghiệm cuộc sống." Nhờ cả vào hai người, đặc biệt là vị nhị tỷ kẹo mạch nha này, nàng mới trở thành nông nỗi như hôm nay đây.
Lần cuối trước khi rời thành, bọn họ còn đang ở trong tiệm rèn kiếm, trông thấy Lô lão bận rộn vừa loay hoay trông lửa rèn kiếm vừa tiếp khách nhân. Hai huynh muội bất chấp ngăn cản của lão, xung phong đi thổi lửa. Rốt cuộc kì diệu đốt luôn cửa tiệm, khiến ông khóc không ra nước mắt, chạy đến Tiêu gia đòi bồi thường. Đương nhiên Ngưng Sương cũng bị hất mực đen.
"Nha, nhưng ông ấy đâu có bảo phải đi bộ đâu. Ngồi xe ngựa ngắm cảnh cũng là vận động, trải nghiệm mà." Không được, phụ thân bảo muội trông chừng hai người, nếu bây giờ lười biếng thì muội biết ăn nói làm sao với ông đây.
"Đại ca không nói, chúng ta không nói, trời biết đất biết chúng ta biết, phụ thân không biết a."
"Muội nói không được là không được. Lộ phí mẫu thân đưa cho, dù tiêu xài tiết kiệm tối đa cũng chỉ đủ cho một tháng. Nếu bây giờ còn thuê xe thì ngày tháng sắp tới mới thực sự khổ a."
"Huhu, mẫu thân, nụ cười hiền dịu đó là giả tạo sao." Nhớ lại cảnh Tiêu thị tiễn bọn họ ra thành, nàng lại không nhịn được hối hận.
"Xem bộ dạng này của tỷ chắc nghỉ ngơi cũng đủ rồi nhỉ, vậy thì lên đường tiếp thôi." Không được, Mộng Nhi hung hăng lắc đầu, phải ngồi thêm ít nhất hai canh giờ nữa nha, ta thực sự không đi nổi nữa a
"Cứ đà này chắc chắn tối nay phải màn trời chiếu đất rồi." Cố nhịn cười ra tiếng, liếc nhìn dáng vẻ giả bộ đáng thương của Mộng Nhi, chỉ còn thiếu chưa lăn ra đất ăn vạ. Nhưng bên kia, Doãn Hạo đã ha ha cười đến chảy cả nước mắt.
Bọn họ chỉ mới bắt đầu hành trình ra khỏi thành. Hôm qua còn may mắn nghỉ tạm tại khách điếm, hôm nay, nhìn con đường vắng vẻ phía trước, dùng đầu gối cũng biết kết cục khi trời tối rồi.
"Sương Nhi, đừng trêu con bé nữa." Nhìn muội muội như mất hết mùa xuân, Doãn Hạo không nhịn nỗi lên tiếng, hắn thực sự là cười đến sảng khoái. Hiếm khi Mộng Nhi mới có nét mặt ủy khuất tức cười thế này.
"Ân, nhị tỷ à, thực ra ngủ ngoài trời cũng không khó khăn như tỷ tưởng tượng đâu." Không nói thì thôi, nàng vừa dứt lời thì Mộng Nhi đã khóc rống, nước mắt nước mũi liều mạng chùi lên tay áo ca ca.
Ngưng Sương cũng không tiếp tục chỉnh nàng nữa, mặt trời đã dần khuất sau ngọn núi. "Đại ca, huynh đi nhặt củi khô đi, đừng đi xa quá. Muội cùng Mộng Nhi sẽ đi quanh đây tìm bữa tối."
Đây cũng là do mẫu thân thực sự chỉ cho một ít lộ phí, càng đừng nói tới lương khô chuẩn bị, cũng chỉ trụ được hơn tuần là cùng. Bởi vậy, có thể thay thế liền thay thế thôi, nếu không vài ngày tới chắc chắn sẽ đói đến bụng dán sát lưng a.
* * *
Ngọn lửa rực hồng nổi bật giữa đường núi rậm rạp, tối đen. Hương thơm từ hai con gà rừng được nướng chín tỏa ra. Mộng Nhi đang dựa sát vào Ngưng Sương bật dậy, đôi mắt lấp lánh phản chiếu bữa tối sắp ra lò.
"Được rồi, chúng ta chia ra ăn thôi." Vươn tay đưa một con cho Doãn Hạo, nàng lại tách ra một cái đùi rồi đưa tất cả cho Mộng Nhi.
"Sao muội ăn ít vậy, lấy thêm của ta này." Mộng Nhi Doãn Hạo đồng thời đưa con gà còn đang tỏa khói nghi ngút đến trước mặt nàng.
"Yên tâm đi, muội không để mình đói đâu. Sắp tới hai người phải chịu khổ rồi." Nháy nháy mắt, nàng nở nụ cười chỉ sâu vào trong rừng.
Để đến địa điểm Nghiên Tinh học viện chiêu sinh, từ thành bọn họ phải qua khỏi hai ngọn núi lớn. Sau đó đến thành Lạc Hà, rồi mới tiến vào phụ cận Vạn Thú Sơn. Nghiên Tinh chiêu sinh chính là tại đỉnh Vạn Thú Sơn.
"Trông muội giống như rất quen thuộc với rừng núi vậy." Đang ăn, bỗng Doãn Hạo thốt lên nghi vấn của bản thân.
"À, muội từng sống trong núi một thời gian. Thôi, ăn mau lên, nghỉ ngơi rồi sáng mai lên đường sớm." Trả lời qua loa lấy lệ, nàng nhanh chóng lảng sang chuyện khác.
* * *
Phượng Thai Thành, Tiêu gia
Bầu không khí sôi nổi ngày nào giờ trầm lặng hơn hẳn. Trong thư phòng gia chủ, tiếng lật sách soạt soạt vang lên cũng không át được tiếng thở dài.
"Haizzz, không biết chúng nó đang làm gì a." Tiêu phu nhân hai ngày nay luôn lãi nhãi bên tai ông.
"Được rồi, được rồi, nàng thở dài mãi thế, phải để cho tụi nó ra ngoài rèn luyện chứ. Nàng không tin Sương nhi à." Ôm lấy bả vai phu nhân, Tiêu Chiến nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Ta chỉ lo chúng nó lại gây họa thôi. Chàng không nhớ khung cảnh hôm ấy à." Nàng vừa nhắc lại thì đến phiên ông thở dài thườn thượt.
Làm sao quên được, trong thành vừa nghe tin huynh muội họ rời thành, chỉ thiếu chưa đốt pháo ăn mừng thôi. Bọn trẻ thì nhảy cẫng hoan hô, người lớn từ bán hàng rong, lính đánh thuê đến lão bản trong tửu điếm cũng vui mừng ra mặt.
Mọi người đều giống như linh hồn được siêu thoát, chỉ mong cho bọn chúng lâu trở về một chút. Thật thảm hại, thật mất mặt mũi, cái tính phá phách này không phải do ông dưỡng ra đâu a.
"Nhị tỷ thân mến, không được a." Kiên quyết lắc đầu.
"Huhu, tam muội à, nhị tỷ biết lỗi rồi mà, sau này tỷ không dám nữa." Mộng Nhi ủy khuất, nước mắt lưng tròng, chỉ thiếu điều chưa rơi lã chã. Nhưng, thật ra là nàng không khiến nó rơi xuống được thôi.
Không nhắc đến còn miễn cưỡng chấp nhận, nàng vừa khơi lại đã khiến Ngưng Sương muốn đùa dai, không thể cho nàng toại nguyện được.
"Phụ thân bảo phải tự thân vận động, trải nghiệm cuộc sống." Nhờ cả vào hai người, đặc biệt là vị nhị tỷ kẹo mạch nha này, nàng mới trở thành nông nỗi như hôm nay đây.
Lần cuối trước khi rời thành, bọn họ còn đang ở trong tiệm rèn kiếm, trông thấy Lô lão bận rộn vừa loay hoay trông lửa rèn kiếm vừa tiếp khách nhân. Hai huynh muội bất chấp ngăn cản của lão, xung phong đi thổi lửa. Rốt cuộc kì diệu đốt luôn cửa tiệm, khiến ông khóc không ra nước mắt, chạy đến Tiêu gia đòi bồi thường. Đương nhiên Ngưng Sương cũng bị hất mực đen.
"Nha, nhưng ông ấy đâu có bảo phải đi bộ đâu. Ngồi xe ngựa ngắm cảnh cũng là vận động, trải nghiệm mà." Không được, phụ thân bảo muội trông chừng hai người, nếu bây giờ lười biếng thì muội biết ăn nói làm sao với ông đây.
"Đại ca không nói, chúng ta không nói, trời biết đất biết chúng ta biết, phụ thân không biết a."
"Muội nói không được là không được. Lộ phí mẫu thân đưa cho, dù tiêu xài tiết kiệm tối đa cũng chỉ đủ cho một tháng. Nếu bây giờ còn thuê xe thì ngày tháng sắp tới mới thực sự khổ a."
"Huhu, mẫu thân, nụ cười hiền dịu đó là giả tạo sao." Nhớ lại cảnh Tiêu thị tiễn bọn họ ra thành, nàng lại không nhịn được hối hận.
"Xem bộ dạng này của tỷ chắc nghỉ ngơi cũng đủ rồi nhỉ, vậy thì lên đường tiếp thôi." Không được, Mộng Nhi hung hăng lắc đầu, phải ngồi thêm ít nhất hai canh giờ nữa nha, ta thực sự không đi nổi nữa a
"Cứ đà này chắc chắn tối nay phải màn trời chiếu đất rồi." Cố nhịn cười ra tiếng, liếc nhìn dáng vẻ giả bộ đáng thương của Mộng Nhi, chỉ còn thiếu chưa lăn ra đất ăn vạ. Nhưng bên kia, Doãn Hạo đã ha ha cười đến chảy cả nước mắt.
Bọn họ chỉ mới bắt đầu hành trình ra khỏi thành. Hôm qua còn may mắn nghỉ tạm tại khách điếm, hôm nay, nhìn con đường vắng vẻ phía trước, dùng đầu gối cũng biết kết cục khi trời tối rồi.
"Sương Nhi, đừng trêu con bé nữa." Nhìn muội muội như mất hết mùa xuân, Doãn Hạo không nhịn nỗi lên tiếng, hắn thực sự là cười đến sảng khoái. Hiếm khi Mộng Nhi mới có nét mặt ủy khuất tức cười thế này.
"Ân, nhị tỷ à, thực ra ngủ ngoài trời cũng không khó khăn như tỷ tưởng tượng đâu." Không nói thì thôi, nàng vừa dứt lời thì Mộng Nhi đã khóc rống, nước mắt nước mũi liều mạng chùi lên tay áo ca ca.
Ngưng Sương cũng không tiếp tục chỉnh nàng nữa, mặt trời đã dần khuất sau ngọn núi. "Đại ca, huynh đi nhặt củi khô đi, đừng đi xa quá. Muội cùng Mộng Nhi sẽ đi quanh đây tìm bữa tối."
Đây cũng là do mẫu thân thực sự chỉ cho một ít lộ phí, càng đừng nói tới lương khô chuẩn bị, cũng chỉ trụ được hơn tuần là cùng. Bởi vậy, có thể thay thế liền thay thế thôi, nếu không vài ngày tới chắc chắn sẽ đói đến bụng dán sát lưng a.
* * *
Ngọn lửa rực hồng nổi bật giữa đường núi rậm rạp, tối đen. Hương thơm từ hai con gà rừng được nướng chín tỏa ra. Mộng Nhi đang dựa sát vào Ngưng Sương bật dậy, đôi mắt lấp lánh phản chiếu bữa tối sắp ra lò.
"Được rồi, chúng ta chia ra ăn thôi." Vươn tay đưa một con cho Doãn Hạo, nàng lại tách ra một cái đùi rồi đưa tất cả cho Mộng Nhi.
"Sao muội ăn ít vậy, lấy thêm của ta này." Mộng Nhi Doãn Hạo đồng thời đưa con gà còn đang tỏa khói nghi ngút đến trước mặt nàng.
"Yên tâm đi, muội không để mình đói đâu. Sắp tới hai người phải chịu khổ rồi." Nháy nháy mắt, nàng nở nụ cười chỉ sâu vào trong rừng.
Để đến địa điểm Nghiên Tinh học viện chiêu sinh, từ thành bọn họ phải qua khỏi hai ngọn núi lớn. Sau đó đến thành Lạc Hà, rồi mới tiến vào phụ cận Vạn Thú Sơn. Nghiên Tinh chiêu sinh chính là tại đỉnh Vạn Thú Sơn.
"Trông muội giống như rất quen thuộc với rừng núi vậy." Đang ăn, bỗng Doãn Hạo thốt lên nghi vấn của bản thân.
"À, muội từng sống trong núi một thời gian. Thôi, ăn mau lên, nghỉ ngơi rồi sáng mai lên đường sớm." Trả lời qua loa lấy lệ, nàng nhanh chóng lảng sang chuyện khác.
* * *
Phượng Thai Thành, Tiêu gia
Bầu không khí sôi nổi ngày nào giờ trầm lặng hơn hẳn. Trong thư phòng gia chủ, tiếng lật sách soạt soạt vang lên cũng không át được tiếng thở dài.
"Haizzz, không biết chúng nó đang làm gì a." Tiêu phu nhân hai ngày nay luôn lãi nhãi bên tai ông.
"Được rồi, được rồi, nàng thở dài mãi thế, phải để cho tụi nó ra ngoài rèn luyện chứ. Nàng không tin Sương nhi à." Ôm lấy bả vai phu nhân, Tiêu Chiến nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Ta chỉ lo chúng nó lại gây họa thôi. Chàng không nhớ khung cảnh hôm ấy à." Nàng vừa nhắc lại thì đến phiên ông thở dài thườn thượt.
Làm sao quên được, trong thành vừa nghe tin huynh muội họ rời thành, chỉ thiếu chưa đốt pháo ăn mừng thôi. Bọn trẻ thì nhảy cẫng hoan hô, người lớn từ bán hàng rong, lính đánh thuê đến lão bản trong tửu điếm cũng vui mừng ra mặt.
Mọi người đều giống như linh hồn được siêu thoát, chỉ mong cho bọn chúng lâu trở về một chút. Thật thảm hại, thật mất mặt mũi, cái tính phá phách này không phải do ông dưỡng ra đâu a.
Chỉnh sửa cuối: