CHƯƠNG 10: MÀU CỦA SỰ CỐ GẮNG
Ngày hôm sau, cô đành hoãn lại công việc, chỉ mở quán để mẹ bán cho những khách mang về tự cắm còn bản thân hôm nay chẳng thể ra khỏi giường để gói hoa cho ai.
Sáng sớm, ở nhà cô đã trở lên đông vui đến lạ. Bởi vì hôm nay là chủ nhật, con cô ở nhà, Gia Bảo sang chơi. Bố Gia Bảo tới thăm. Và thêm một vị khách từ xa tới nữa, là Tú. Cái nhà cô bỗng càng trở lên chật hẹp khi quay ra quay vào chỉ thấy những người là người.
Cô cứ nghĩ, hôm qua hai người họ nói đùa một chút, ai mà ngờ hôm nay hai người họ thực sự đều có mặt ở đây, đều nhìn cô với ánh mắt yêu thương còn nhìn nhau với ánh mắt hình viên đạn. Cô đau đầu. Nhìn hai người đàn ông đi thăm bệnh này cô thực sự không muốn chào đón chút nào cả. Họ khiến cô thấy ngột ngạt hơn bao giờ hết, họ bây giờ đang cố tình chen vào cuộc sống của cô, cô chưa có ý định đón nhận thêm ai cả. Và điều đó khiến cô cảm thấy mình như đang bị lấy mất oxi ấy.
Mẹ cô từ hôm qua đã âm thầm đánh giá, hôm nay khi họ chưa tới mẹ cô đã hỏi cô về hai người họ. Cô cũng chỉ trả lời qua loa, nhưng mẹ cô lại gặng hỏi rất cặn kẽ. Và khi biết Tú là cái mối tình bao năm đại học của cô. Mẹ cô tỏ ý nghiên về phía Kiên hơn, cô chỉ biết thở dài. Chuyện năm đó mẹ không biết nhiều, nhưng mẹ đủ biết đó là người từng khiến con gái mẹ đau lòng. Mẹ đương nhiên không đồng ý một người bỏ đi rồi lại quay lại tìm con gái mẹ như vậy. Điều đó mẹ thể hiện càng rõ hơn khi hai người đó tới đây.
Như không hẹn mà cùng tới, đúng lúc người này bước vào thì người kia nối theo sau. Mẹ cô với Kiên thì tươi cười còn với Tú thì lạnh nhạt ra mặt. Thế nhưng dù gì người đó cũng là người đưa con gái bà vào viện nên bà cũng chẳng thể đuổi cổ ân nhân đi.
Cô ngồi trên ghế nhìn một màn này mà không khỏi cười khổ trong lòng.
Tú thấy mẹ cô không nhiệt tình như tối qua nữa nên cũng đoán thầm trong lòng mẹ cô đã biết anh là ai. Nhưng như vậy thì sao? Thì bản thân đành phải cố gắng thêm nữa, ngoài việc khiến cô yêu anh lại từ đầu còn phải được sự chấp thuận của mẹ cô nữa. Rồi còn cả An Nhiên, con bé cũng phải chấp nhận anh thì mới được. Kiên thì được lòng mẹ cô hơn, lại có Gia Bảo thân thiết với An Nhiên sẵn từ trước cho nên hai người họ tự nhiên hơn nhiều khi ở nhà cô ấy. Nhìn ba ngưỡng thử thách trước mắt mà anh toát mồ hôi.
Kiên đi vào trước, anh ấy cầm theo một giỏ quả để trên bàn ở phòng ăn rồi cẩn thân rửa quả mang ra cứ như nhà của mình. Thuận thế anh còn trêu chọc:
- Kìa, anh ngồi xuống uống nước, đến thăm Thu An mà cứ đứng vậy được hay sao.
Tú không cam tâm khi nghe người ta mời mình như chủ nhà mời khách thế. Nhưng mặc kệ trước vậy, có mẹ cô ở đây không thể nói gì đó khiến cho mẹ cô ấy không hài lòng thêm. Anh nhịn.
Nhìn dáng vẻ chịu "thiệt thòi" của Tú, Thu An không khỏi bật cười, anh cũng đã khác nhiều so với thời còn trẻ. Ngày đó anh chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt trước ai, vậy mà bây giờ có thể nhịn một ngụm, quả không dễ dàng.
- Em có còn mệt không?
Tú ngồi xuống ghế đối diện với Thu An rồi lúc này mới có cơ hội hỏi cô một tiếng. Mặc dù ai kia lúc nãy đã hỏi, anh có nghe cô trả lời, nhưng là người ta, không phải anh. Cho nên anh muốn tự mình hỏi lại, tự mình xác minh, anh chỉ muốn nghe cô cùng anh nói chuyện.
- Em khỏe hơn rồi. Hôm qua cảm ơn anh.. À phải rồi, hóa đơn viện phí đâu anh cho em gửi lại phí nhé!
Xa cách. Bao năm qua đúng là không phải trò đùa, anh thành công khiến cho hai người thành người xa lạ. Anh cười khổ:
- Không nên nhắc tới chuyện tiền nong, thực sự không đáng bao nhiêu cả.
- Như vậy thực sự em rất ngại.
- Nếu vậy, khi nào em khỏe hẳn mời lại anh cốc café là được.
Một màn này trong mắt Kiên thực sự là niềm vui lớn. Anh còn sợ người này với cô ấy có quan hệ gì tốt hơn. Nhưng lại khách sáo như thế, chứng tỏ cô ấy không nghiêng về hướng đó.
Nhớ lại tối hôm qua, một màn trong bệnh viện khiến anh không thể khống chế được mà nói ra lời trong lòng. Nhưng sau khi nghĩ lại thì lại thấy bản thân thất thố. Chỉ sợ giữa họ có gì đó rồi mà bản thân chen ngang, chẳng khác nào một kẻ thứ ba phá đám. Như này thật quá tốt rồi.
Mẹ của cô pha nước lúc này mới đi ra. Bà đặt nước xuống bàn và ngồi nói chuyện.
Bà hỏi về Kiên nhiều câu, như anh làm gì, năm nay bao tuổi, chuyện vợ con sao rồi.. khiến cho cô ngồi bên cạnh mà có chút ngượng ngùng. Mẹ cô cũng là một "bà hàng xóm" trong truyền thuyết chính hiệu. Cô cười khổ, cố ý nói vài câu ngăn mẹ lại, nhưng còn bị mẹ lườm lại một cái.
- Cháu phải cảm ơn Thu An nhiều lắm, nhờ cô ấy mà cháu bớt lo cho Gia Bảo nhiều hơn. Cháu hay có công việc nên thằng bé trước đây cứ phải ở một mình.
- Nên làm, bọn trẻ cùng lớp chơi chung cũng có bạn. Cháu bận thì cứ để thằng bé sang đây với An Nhiên, cùng học cùng chơi cũng chuyện tốt.
- Vâng, bọn nhỏ cũng là có duyên từ bé cô ạ.
Kiên nói đến đây cả nhà còn không hiểu anh nói gì thì anh tiếp lời.
- Năm đó, khi Thu An còn đang mang bầu, cháu và cô ấy đã gặp nhau ở viện. Gia Bảo và Thu An là cùng sinh ở viện đó đấy cô.
Nghe anh nói xong cả nhà cười nhạt, cười lấy lệ, còn ai trong lòng cũng nghĩ, cái này cũng tính là duyên ư!
Nhưng cô thì khác, cô nhìn anh mà chưa nói gì, là cô đang cố nghĩ, mười năm trước họ có gặp nhau sao? Bảo sao cô thấy anh có chút quen mắt.
- Chúng ta đã gặp nhau à?
- Đúng vậy, em còn cùng anh vài lần nói chuyện trên ghế đá.
Đây là Kiên tính toán, nếu Tú và cô có "trước kia" thì anh cũng phải nói ra mình cũng có "trước đây" như thế.
Cô à lên một tiếng, cô nhớ ra rồi, nhưng anh bây giờ phong độ hơn nên cô không nhận ra. Năm đó anh tiều tụy rất nhiều, bởi vì những chuyện đã trải qua. Năm đó cô nghe xong câu chuyện của anh mà bản thân mới có thêm chút động lực, cô đã nghĩ: "Anh ấy còn khổ hơn mình". Để mà từ đó thêm động lực sống.
- Anh thực sự rất khác, em đã nghĩ anh nhìn quen mắt nhưng lại không nhớ ra. Anh nhận ra em sao không nói sớm?
- Anh đã nghĩ không cần nhắc lại, nhưng quen biết trước cũng là điểm tốt có phải không?
Kiên vừa nói vừa đánh mắt sang nhìn Tú vẫn đang ngồi yên nãy giờ, chỉ thấy Tú vẫn đang ngồi yên giả như lắng nghe lắm.
Nhưng thần biết, quỷ biết, Tú biết. Anh đang tính toán kỹ lưỡng xem làm như nào để có thể thắng Kiên, khi mà một chuyện, hai chuyện lúc này với anh toàn là bất lợi. Anh chỉ có thể nghĩ, bản thân cần chai mặt hơn một chút để đến gần cô hơn.
Nhà gần phải không? Được, anh không phải không thể về gần cô. Anh âm thầm quyết định, ngày mai anh sẽ chuyển tới con phố này. Anh sẽ cố gắng làm tất cả những gì có thể, bởi mất cô là điều anh không thể làm..
Sáng sớm, ở nhà cô đã trở lên đông vui đến lạ. Bởi vì hôm nay là chủ nhật, con cô ở nhà, Gia Bảo sang chơi. Bố Gia Bảo tới thăm. Và thêm một vị khách từ xa tới nữa, là Tú. Cái nhà cô bỗng càng trở lên chật hẹp khi quay ra quay vào chỉ thấy những người là người.
Cô cứ nghĩ, hôm qua hai người họ nói đùa một chút, ai mà ngờ hôm nay hai người họ thực sự đều có mặt ở đây, đều nhìn cô với ánh mắt yêu thương còn nhìn nhau với ánh mắt hình viên đạn. Cô đau đầu. Nhìn hai người đàn ông đi thăm bệnh này cô thực sự không muốn chào đón chút nào cả. Họ khiến cô thấy ngột ngạt hơn bao giờ hết, họ bây giờ đang cố tình chen vào cuộc sống của cô, cô chưa có ý định đón nhận thêm ai cả. Và điều đó khiến cô cảm thấy mình như đang bị lấy mất oxi ấy.
Mẹ cô từ hôm qua đã âm thầm đánh giá, hôm nay khi họ chưa tới mẹ cô đã hỏi cô về hai người họ. Cô cũng chỉ trả lời qua loa, nhưng mẹ cô lại gặng hỏi rất cặn kẽ. Và khi biết Tú là cái mối tình bao năm đại học của cô. Mẹ cô tỏ ý nghiên về phía Kiên hơn, cô chỉ biết thở dài. Chuyện năm đó mẹ không biết nhiều, nhưng mẹ đủ biết đó là người từng khiến con gái mẹ đau lòng. Mẹ đương nhiên không đồng ý một người bỏ đi rồi lại quay lại tìm con gái mẹ như vậy. Điều đó mẹ thể hiện càng rõ hơn khi hai người đó tới đây.
Như không hẹn mà cùng tới, đúng lúc người này bước vào thì người kia nối theo sau. Mẹ cô với Kiên thì tươi cười còn với Tú thì lạnh nhạt ra mặt. Thế nhưng dù gì người đó cũng là người đưa con gái bà vào viện nên bà cũng chẳng thể đuổi cổ ân nhân đi.
Cô ngồi trên ghế nhìn một màn này mà không khỏi cười khổ trong lòng.
Tú thấy mẹ cô không nhiệt tình như tối qua nữa nên cũng đoán thầm trong lòng mẹ cô đã biết anh là ai. Nhưng như vậy thì sao? Thì bản thân đành phải cố gắng thêm nữa, ngoài việc khiến cô yêu anh lại từ đầu còn phải được sự chấp thuận của mẹ cô nữa. Rồi còn cả An Nhiên, con bé cũng phải chấp nhận anh thì mới được. Kiên thì được lòng mẹ cô hơn, lại có Gia Bảo thân thiết với An Nhiên sẵn từ trước cho nên hai người họ tự nhiên hơn nhiều khi ở nhà cô ấy. Nhìn ba ngưỡng thử thách trước mắt mà anh toát mồ hôi.
Kiên đi vào trước, anh ấy cầm theo một giỏ quả để trên bàn ở phòng ăn rồi cẩn thân rửa quả mang ra cứ như nhà của mình. Thuận thế anh còn trêu chọc:
- Kìa, anh ngồi xuống uống nước, đến thăm Thu An mà cứ đứng vậy được hay sao.
Tú không cam tâm khi nghe người ta mời mình như chủ nhà mời khách thế. Nhưng mặc kệ trước vậy, có mẹ cô ở đây không thể nói gì đó khiến cho mẹ cô ấy không hài lòng thêm. Anh nhịn.
Nhìn dáng vẻ chịu "thiệt thòi" của Tú, Thu An không khỏi bật cười, anh cũng đã khác nhiều so với thời còn trẻ. Ngày đó anh chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt trước ai, vậy mà bây giờ có thể nhịn một ngụm, quả không dễ dàng.
- Em có còn mệt không?
Tú ngồi xuống ghế đối diện với Thu An rồi lúc này mới có cơ hội hỏi cô một tiếng. Mặc dù ai kia lúc nãy đã hỏi, anh có nghe cô trả lời, nhưng là người ta, không phải anh. Cho nên anh muốn tự mình hỏi lại, tự mình xác minh, anh chỉ muốn nghe cô cùng anh nói chuyện.
- Em khỏe hơn rồi. Hôm qua cảm ơn anh.. À phải rồi, hóa đơn viện phí đâu anh cho em gửi lại phí nhé!
Xa cách. Bao năm qua đúng là không phải trò đùa, anh thành công khiến cho hai người thành người xa lạ. Anh cười khổ:
- Không nên nhắc tới chuyện tiền nong, thực sự không đáng bao nhiêu cả.
- Như vậy thực sự em rất ngại.
- Nếu vậy, khi nào em khỏe hẳn mời lại anh cốc café là được.
Một màn này trong mắt Kiên thực sự là niềm vui lớn. Anh còn sợ người này với cô ấy có quan hệ gì tốt hơn. Nhưng lại khách sáo như thế, chứng tỏ cô ấy không nghiêng về hướng đó.
Nhớ lại tối hôm qua, một màn trong bệnh viện khiến anh không thể khống chế được mà nói ra lời trong lòng. Nhưng sau khi nghĩ lại thì lại thấy bản thân thất thố. Chỉ sợ giữa họ có gì đó rồi mà bản thân chen ngang, chẳng khác nào một kẻ thứ ba phá đám. Như này thật quá tốt rồi.
Mẹ của cô pha nước lúc này mới đi ra. Bà đặt nước xuống bàn và ngồi nói chuyện.
Bà hỏi về Kiên nhiều câu, như anh làm gì, năm nay bao tuổi, chuyện vợ con sao rồi.. khiến cho cô ngồi bên cạnh mà có chút ngượng ngùng. Mẹ cô cũng là một "bà hàng xóm" trong truyền thuyết chính hiệu. Cô cười khổ, cố ý nói vài câu ngăn mẹ lại, nhưng còn bị mẹ lườm lại một cái.
- Cháu phải cảm ơn Thu An nhiều lắm, nhờ cô ấy mà cháu bớt lo cho Gia Bảo nhiều hơn. Cháu hay có công việc nên thằng bé trước đây cứ phải ở một mình.
- Nên làm, bọn trẻ cùng lớp chơi chung cũng có bạn. Cháu bận thì cứ để thằng bé sang đây với An Nhiên, cùng học cùng chơi cũng chuyện tốt.
- Vâng, bọn nhỏ cũng là có duyên từ bé cô ạ.
Kiên nói đến đây cả nhà còn không hiểu anh nói gì thì anh tiếp lời.
- Năm đó, khi Thu An còn đang mang bầu, cháu và cô ấy đã gặp nhau ở viện. Gia Bảo và Thu An là cùng sinh ở viện đó đấy cô.
Nghe anh nói xong cả nhà cười nhạt, cười lấy lệ, còn ai trong lòng cũng nghĩ, cái này cũng tính là duyên ư!
Nhưng cô thì khác, cô nhìn anh mà chưa nói gì, là cô đang cố nghĩ, mười năm trước họ có gặp nhau sao? Bảo sao cô thấy anh có chút quen mắt.
- Chúng ta đã gặp nhau à?
- Đúng vậy, em còn cùng anh vài lần nói chuyện trên ghế đá.
Đây là Kiên tính toán, nếu Tú và cô có "trước kia" thì anh cũng phải nói ra mình cũng có "trước đây" như thế.
Cô à lên một tiếng, cô nhớ ra rồi, nhưng anh bây giờ phong độ hơn nên cô không nhận ra. Năm đó anh tiều tụy rất nhiều, bởi vì những chuyện đã trải qua. Năm đó cô nghe xong câu chuyện của anh mà bản thân mới có thêm chút động lực, cô đã nghĩ: "Anh ấy còn khổ hơn mình". Để mà từ đó thêm động lực sống.
- Anh thực sự rất khác, em đã nghĩ anh nhìn quen mắt nhưng lại không nhớ ra. Anh nhận ra em sao không nói sớm?
- Anh đã nghĩ không cần nhắc lại, nhưng quen biết trước cũng là điểm tốt có phải không?
Kiên vừa nói vừa đánh mắt sang nhìn Tú vẫn đang ngồi yên nãy giờ, chỉ thấy Tú vẫn đang ngồi yên giả như lắng nghe lắm.
Nhưng thần biết, quỷ biết, Tú biết. Anh đang tính toán kỹ lưỡng xem làm như nào để có thể thắng Kiên, khi mà một chuyện, hai chuyện lúc này với anh toàn là bất lợi. Anh chỉ có thể nghĩ, bản thân cần chai mặt hơn một chút để đến gần cô hơn.
Nhà gần phải không? Được, anh không phải không thể về gần cô. Anh âm thầm quyết định, ngày mai anh sẽ chuyển tới con phố này. Anh sẽ cố gắng làm tất cả những gì có thể, bởi mất cô là điều anh không thể làm..
Chỉnh sửa cuối: