Ngôn Tình Thất Hôn - Thư Di

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thudi12, 22 Tháng tám 2020.

  1. Thudi12

    Bài viết:
    20
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Lạc nhận ra điều bất thường nên tiến đến sờ trán y, y sốt cao quá. An Lạc đỡ y nằm xuống giường, giờ này nha hoàn cũng đã đi ngủ hết, nàng không muốn phiền đến họ nên tự mình đi lấy nước và khăn đắp trán cho y. Rồi sai Đắc Kiến gọi đại phu đến xem. Sau khi bắt mạch, đại phu nói Dương Tử Kỳ đã bị nhiễm phong hàn khá nặng. Cần nghỉ ngơi trong một thời gian dài mới lại sức, nhìn sắc mặt lo lắng của An Lạc nên vị đại phu thêm vài lời trấn an:

    - Xin phu nhân bớt lo lắng, bệnh tình của Dương Gia tuy nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần nghỉ ngơi là được a. Vợ chồng lo lắng cho nhau là điều tất thảy a, nhưng phu nhân đừng lo lắng quá sẽ sinh bệnh. Dương Gia thật có phúc khi có phu nhân chu toàn như vậy. Trước đây Dương Gia thường lao đầu vào việc không màng đến sức khỏe, nay có phu nhân nên có người nhắc nhở rồi.

    An Lạc cảm thấy ngượng ngùng, bọn họ chỉ là phu thê trên danh nghĩa, nghe đại phu nói vậy nàng cảm thấy không quen cho lắm, nhưng dù hiện nay nàng là nữ chủ nhân của Dương Gia nên cũng phải đối đãi khách cho phải:

    - Làm phiền ngài nhiều rồi, đêm khuya như vậy còn khiến ngài phải bận tâm. Cũng đã quá muộn rồi nên đại phu hãy ở lại đây nghỉ ngơi qua đêm cho đỡ mêt, vừa hay nếu Dương Gia có sốt cao còn có ngài ở đây giúp đỡ. Đắc Kiến mau đưa đại phu đến phòng nghỉ giúp ta.

    Lời nói của nàng hợp tình hợp lí nên đại phu cũng gật đầu đồng ý. Sau khi bọn họ rời đi mới quay ra hỏi Khổng Nam:

    - Dương Gia đã xảy ra chuyện gì a?

    Dương Kiến cung kính đáp:

    - Thưa phu nhân, Dương Gia vì liều mình giúp dân chống lụt ở phía Đông Bắc lại nhịn đói không ăn gì, thời tiết Đại Nam mưa gió thất thường nên ngã bệnh. Là thần không bảo vệ tốt Dương Gia, đắc tội với phu nhân rồi, tội này thật đáng phạt.

    An Lạc vội xua tay:

    - Không sao không sao a, đều không phải tại ngươi. Ngươi nên đi nghỉ đi, đã muộn quá rồi. Ở đây có ta xem Dương Gia rồi, có gì cần ta sẽ gọi.

    Khổng Nam tuy lo lắng nhưng phu nhân đã hạ lệnh nên không thể làm trái lời, bèn quay về phòng nghỉ ngơi. Nàng định đi lấy thuốc đang đun cho y, vừa đứng dậy y đã giữ tay nàng lại, không ngừng lẩm bẩm khẩn cầu:

    - Đừng đi, mẫu thân xin người hãy ở lại với cha con con, xin người.

    Lúc này, mặt hắn tràn ngập nỗi thống khổ, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm trán y, nàng nhẹ nhàng nói:

    - Gia hãy yên tâm nghỉ ngơi, ta ở đây với gia, ta không đi đâu cả.

    Nhưng Dương Tử Kỳ vẫn nắm chặt tay nàng. Cái tên này thật bướng bỉnh, nàng bèn nhẹ rút một tay ra lau mồ hồ cho y, y sốt đến mơ hồ rồi, một tay còn lại bị nắm chặt đến có chút đau. Nhìn y nàng không khỏi xót thương, y thật tội nghiệp, nàng nhìn y đến thất thần, y lúc nào trông cũng đẹp, đến cả khi đổ bệnh cũng rất đẹp, nếu như ở thời đại 4.0 nàng nhất định sẽ đè y ra ăn cho bằng sạch nhưng đây lại là thời đại khác, nàng mà làm vậy sẽ bị coi là nữ nhân háo sắc, không thể, lòng tự trọng của nàng vẫn còn cao lắm. Cứ như vậy cho đến tờ mờ sáng, An Lạc mệt quá nên ngủ thiếp đi. Vừa chợp mắt được một lát thì nghe tiếng động lớn, An Lạc liền tỉnh lại. Cảnh Uyên chạy vào với vẻ mặt sốt sắng hơn cả nàng tối qua. Nàng ta nắm lấy tay Dương Tử Kỳ lo lắng:

    - Ca làm sao vậy? Lúc nào cũng thế, không biết giữ lấy sức khỏe của mình khiến người khác phải lo lắng.

    Sau đó nàng ta vô duyên vô cớ quay sang trách móc An Lạc:

    - Thân là phu nhân của Dương Gia vậy mà đến việc chăm sóc phu quân cũng làm không nổi còn ham ngủ gì chứ. Nàng không chăm sóc nổi thì để ta gánh trọng trách này thay nàng.

    Nàng còn chưa kịp nói Khổng Nam đã lên tiếng:

    - Cảnh tiểu thư xin chú ý lời nói. Phu nhân từ đêm qua đến giờ luôn túc trực bên cạnh Dương Gia một bước cũng không rời. Chỉ là quá mệt nên vừa thiếp đi một lúc. Cảnh tiểu thư dựa vào đâu mà nói phu nhân không chăm sóc Dương Gia chu đáo? Nàng đừng quá phận.

    Nàng đáp lại:

    - Khiến Cảnh Uyên tiểu thư phải lo lắng nhiều rồi. Ít nhất là trên mặt danh phận, Tư Thanh ta tự có chừng mực mà làm tròn nghĩa vụ của mình. Ở đây ta đã lo chu toàn, Cảnh tiểu thư đừng làm náo tránh gây ồn đến Dương Gia, nàng nên trở về nghỉ ngơi rồi.

    Ý tứ của nàng cũng đã rõ ràng rồi, nếu bây giờ nàng ta còn không về chẳng khác nào làm trò cười cho nhân gia. Bối Cảnh Uyên tức giận cùng nha hoàn ra khỏi phòng.

    Dương Tử Kỳ tỉnh lại đã vào lúc xế chiều, hắn mệt mỏi gắng gượng mở đôi mắt nặng trĩu ra, một nhân ảnh nhỏ nhắn thu vào mắt hắn, là An Lạc, An Lạc đang nở nụ cười nhìn hắn. Nàng ấy nói:

    - Gia đã hôn mê từ đêm qua đến nay đã là xế chiều rồi. Ta đi lấy chút gì cho gia ăn được chứ?

    Hắn gật đầu thuận theo nàng, một lát sau An Lạc trở lại với một bát cháo hạt sen thơm nức. An Lạc đỡ hắn ngồi dậy tựa người vào đầu giường:

    - Gia tự ăn được chứ?

    Hắn cố tình không động đậy, một lúc sau An Lạc đành thay hắn múc cháo, không hiểu sao hôm nay hắn thấy cháo trắng rất ngon, nó lấp đầy những đợt sóng cồn cào dâng lên trong dạ dày hắn. Từ khi xuống Âm Ty hắn chưa được ai chăm sóc như vậy, dù dưới hắn có đến trăm nha hoàn phục vụ nhưng không thể đem đến cho hắn cảm giác ấm áp tận đáy lòng như vậy, suy nghĩ này vừa nổi lên hắn đã lập tức dập tắt. Tối đến, An Lạc suy nghĩ một hồi sau đó quyết định nhường lại chiếc giường thân yêu lại cho Dương Gia, dù sao người ta cũng đang ốm bệnh, nàng không thể ngược đãi bắt hắn nằm bên ghế như mọi ngày, thôi thì nàng ngủ ghế vậy. Vừa sải bước hướng về phía ghế thì hắn lên tiếng:

    - Nàng định ngủ bên đó?
     
    Phan Kim Tiên, Uất PhongPhi Vũ thích bài này.
  2. Thudi12

    Bài viết:
    20
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Lạc ngượng ngùng đáp:

    - Phải a, dù sao Gia cũng đang bệnh, Gia đâu thể ngủ đây như mọi ngày.

    Dương Tử Kỳ nói:

    - Nàng qua đây.

    Nàng ngơ ngác đứng đó đợi Dương Tử Kỳ nói lại một lần nữa mới chậm rì rì như rùa bò đi qua bên đó. Trên trán y xuất hiện ba vạch đen, trong lòng không khỏi nghĩ hẳn cô gái này đang coi mình là biến thái nên mới sợ đến vậy:

    - Ta nói nàng qua đây.

    - Tối nay nàng cứ nằm trên giường, nằm ghế nàng không chịu được đâu.

    An Lạc ngồi bên mép giường vội xua tay, nét mặt cũng thay đổi theo hành động:

    - Không, ta nằm được.

    - Hửm? Nàng nằm được sao?

    Câu hỏi của Dương Tử Kỳ phát ra với giọng trầm trầm, rõ ràng đang có ý bức người. Nàng đành ngoan ngoãn theo lời y lên giường nằm nhưng quay người hướng ngược lại với y. Im lặng một hồi Dương Kỳ mới tiếp tục lên tiếng trêu chọc nàng:

    - Nàng yên tâm, với một kẻ đang bệnh như ta sẽ không có hứng thú ăn thịt nàng đâu.

    An Lạc hẳn là trúng tim đen nên vội vàng bật dậy phản bác:

    - Ta, ta đây mới không thèm nghĩ như vậy.

    Dương Tử Kỳ không nhịn được khóe môi cong lên, nhìn khuôn mặt nhỏ thoáng qua nét thẹn thùng, y cũng không có ý muốn trêu chọc nàng thêm nữa nên nhẹ nhàng kéo ấn nàng xuống giường, sau đó đắp một lớp chăn mỏng cho nàng:

    - Tốt.

    Nàng chửi thầm: Con người này là thần thánh hay gì, đồ đáng ghét, đồ trứng thối, sợ chết nàng. Sáng hôm sau Dương Kỳ dậy đã thấy người nào đó ôm chặt mình, chân gác ngang bụng mình ngủ ngon giấc, vậy mà tối qua còn như con thỏ trắng sợ sệt. Sức khỏe của Dương Kỳ sau đó đã nhanh chóng hồi phục trở lại.

    Thoáng chốc đã đến tháng 8. Thu đến. Trước biệt phủ của Dương Gia có trồng một hàng phong dài, lá vàng rơi xuống đất, tiếng chân người bước qua nghe xào xạc thật vui tai. An Lạc nhớ đến món lá phong chiên bột giòn tan mỗi lần sang Nhật thường cùng Lý Lý đi ăn, lại cảm thấy có chút thèm. Nhân tiện cũng đang rảnh rỗi, An Lạc xách theo chiếc giỏ đan bằng tre tự tay ra nhặt lá rồi phân phó thiện phòng chuẩn bị một chút, nàng tự tay vào bếp làm món này. Đầu bếp và nô gia hết mực ngăn cản nàng, dùng đủ mọi lý do trên trời dưới đất thuyết phục vị phu nhân cao quý này rời khỏi căn bếp nhưng An Lạc nhất quyết không nghe, một mực nói muốn làm là làm. Bọn họ cuối cùng cũng bất lực đứng ở một bên, trong lòng như lửa đốt, lo lắng vị phu nhân này sẽ bị thương, đến lúc đó đắc tội với Dương Gia có chín cái mạng cũng không trả nổi. An Lạc loay hoay một hồi nhìn vào mấy chiếu thau đen, cái nào là dầu ăn đây? Nàng thấy một cái hũ trông giống dầu ăn liền đổ vào, một vị đầu bếp to gan mạnh dạn hỏi:

    - Thưa Phu nhân muốn làm gì vậy?

    An Lạc thản nhiên nói:

    - Sau khi tấm lá qua bột, ta cần chiên vàng.

    Vị đầu bếp đó toát mồ hôi lạnh:

    - Thưa phu nhân, đó là rượu đặc, không phải dầu ăn.

    An Lạc gật gật gù gù, liền hỏi lại:

    - Vậy đâu là dầu ăn vậy?

    Tên đầu bếp lập tức đưa dầu ăn đến cho An Lạc. Nàng đổ luôn dầu ăn vào chảo rượu đặc nóng. Xưa nay An Lạc vốn là cô tiểu thư, chưa một lần cầm nồi xuống bếp nấu ăn. Hôm nay nổi hứng liền vào bếp, lúng túng một hồi cuối cùng nàng cũng làm ra món lá phong chiên theo phong cách riêng mình. Sau đó, nàng để lại một phần cho mấy vị đứng nhìn từ nãy đến giờ. Một phần đem đến cho Dương Tử Kỳ. Dương Tử Kỳ đang cùng Khổng Nam, Đắc Kiến và Cảnh Uyên bàn chuyện Chu Hách. Dương Tử Kỳ sau khi xem qua sổ sách thì lên tiếng:

    - Chứng cứ đã có đầy đủ, giờ chỉ còn đợi thời cơ thích hợp tâu lên Diêm Vương thôi.

    Bối Cảnh Uyên thắc mắc:

    - Sao chàng không giết Hách Chu, đây là chuyện nằm trong khả năng của chàng.

    Dương Tử Kỳ cười nhạt, giết, cũng dễ thôi nhưng bấy nhiêu đau đớn hắn gây ra cho gia đình ta, cho mẹ ta và cả cho ta giờ chịu một nhát kiếm thì nhẹ nhàng quá. Hắn cần được trải nghiệm cái đau khổ, cái nhục nhã khi bị lũ quỷ dưới cửu u đày đọa, rồi hắn phải chết dần chết mòn, từng ngày từng ngày một.

    Hàn khí của hắn dâng lên từ đáy lòng lan tỏa ra khiến mọi người cũng phải ớn lạnh. Dương Tử Kỳ chính là một người tàn nhẫn như vậy, hắn luôn có cách của riêng hắn.

    Sau khi bàn bạc xong vừa hay An Lạc cầm theo đồ ăn bước vào, bọn Khổng Nam cũng đang ở đây, thấy phu nhân liền hành lễ. An Lạc nói:

    - Đứng lên cả đi, đừng khách khí. Hôm nay ta có làm một chút đồ ăn, vừa hay mọi người đều ở đây đông đủ, nếm thử xem tay nghề ta thế nào.

    Khổng Nam nhìn những miếng nửa đen nửa vàng, trong lòng đã dự cảm thứ này chẳng ngon gì liền vội vàng nói:

    - Đồ phu nhân làm, chỉ có Dương Gia mới được hưởng diễm phúc đó. Vẫn là Gia nên ăn đi.

    Dương Tử Kỳ nổi tiếu ý liền đáp:

    - Ta chia diễm phúc đó cho các ngươi đó. Còn không mau ăn.

    An Lạc nhìn bọn họ bằng cặp mắt đầy mong chờ. Dương Tử Kỳ là người ăn trước, sau đó Khổng Nam và Đắc Kiến cũng miễn cưỡng cho thứ đó vào miệng. Hai người kia mặt mày đau khổ, suýt chút nữa không chịu nổi mà phun thứ nhai trong miệng ra ngoài nhưng lại bị Dương Tử Kỳ ném cho tia đe dọa nên đành ngậm cay nuốt đắng, ngoài miệng vẫn tấm tắc khen ngon. Dương Tử Kỳ không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu.

    An Lạc thấy vậy liền ăn thử một miếng, mặt nhăn nhó:

    - Rõ ràng khó ăn như vậy mà sao các ngươi lại tấm tắc khen ngon chứ?

    Tháng 8 gió se lạnh, cưỡi ngựa trên thảo nguyên thì quả là tuyệt vời. Hôm nay, Dương Tử Kỳ dẫn An Lạc và thuộc hạ thân tín đến thảo nguyên nghỉ ngơi. An Lạc tỏ ra vô cùng thích thú với trò cưỡi ngựa này, nhưng nàng chưa bao giờ được cưỡi ngựa nên cũng đôi chút e ngại. Dương Tử Kỳ nhìn thấu tâm tư của nàng bèn cho nàng ngồi chung cùng mình một yên ngựa, con ngựa của Dương Tử Kỳ màu nâu, lông chú óng mượt, nhìn có vẻ hiền lành. Dương Kỳ từ từ hướng dẫn cho nàng cách cầm dây cương, cách điều chỉnh tốc độ nhanh chậm. Nàng ngồi trước hắn ngồi sau, nàng thử tự cầm dây thúc ngựa, ngựa phi đại ngàn trên thảo nguyên mênh mông rộng lớn, An Lạc cười vui vẻ, sự vui vẻ ấy cũng lây sang Dương Tử Kỳ, chỉ cần nghe tiếng cười của nàng tâm tình hắn bỗng chốc vui hẳn lên. Tình cảm của hắn dành cho An Lạc mỗi ngày một lớn hơn, hắn không đợi được đến ngày Chu Hách bị phán xử nữa, hắn nguyện đánh đổi cả tính mạng của mình để bảo vệ người con gái hắn yêu, vì vậy Dương Tử Kỳ có ý định sẽ thổ lộ với nàng vào buổi chiều hôm nay. Ngựa phi đến một con suối nhỏ bắc qua thảo nguyên xanh ngát cỏ, An Lạc quyết định dừng lại cho ngựa uống nước. An Lạc lúc này cũng đã có tình cảm với hắn, nhưng nàng ngại ngùng chưa dám nói. Dương Kỳ hỏi:

    - Có mệt không?
     
    Phan Kim Tiên, Uất PhongPhi Vũ thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng chín 2020
  3. Thudi12

    Bài viết:
    20
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Lạc đáp lại bằng một nụ cười vui vẻ và lắc đầu. Gió thổi qua khiến tóc An Lạc có chút rối. Hắn vươn tay ra vén lại tóc cho nàng, hai người nhìn nhau một hồi, hắn từ từ chủ động tiến đến môi chạm môi, An Lạc cũng nhiệt tình đáp lại. Không phải nụ hôn nhẹ nhàng như đêm Thất Tịch, nụ hôn lần này mang theo tình cảm mãnh liệt, mang theo sự chiếm hữu mạnh mẽ của hắn.

    Sau khi trở lại trại nghỉ trưa, An Lạc hào hứng muốn được cưỡi ngựa của mình, con ngựa mà Dương Tử Kỳ chuẩn bị cho nàng có màu trắng, vì đã được thuần phục nên rất hiền, lần này Dương Tử Kỳ không giúp nàng nữa, nàng tự mình leo lên yên ngựa bắt đầu giật dây cương, bỗng nhiên chú ngựa này hí lên một tiếng rồi nhảy lên điên loạn, chú bắt đầu không nghe theo sự kiểm soát của nàng phi một mạch đi. Dương Tử Kỳ hốt hoảng cũng leo lên ngựa mình đuổi theo nàng, con ngựa kia không ngừng nhảy lên khiến nàng không ngồi vững mà rơi xuống đất, con ngựa tiếp tục chạy đi, cũng may là nó không quay lại tấn công nàng nhưng cảm giác lục phũ ngũ tạng đều đảo lộn lên hết rồi, nàng đau đớn nằm co ro dưới đất. Cuối cùng Dương Tử Kỳ và cận về của hắn cũng đuổi kịp nàng. Hắn vội nhảy từ trên ngựa xuống bế ngang nàng lên ngựa mình phi thẳng về trại, đồng thời không quên ra lệnh cho Khổng Nam đi tìm con ngựa, Đắc Kiến liền lên tiếng:

    - Một mình Khổng Nam có lẽ không quản nổi con ngựa, hay để thuộc hạ đi giúp y một tay.

    Dương Tử Kỳ lạnh lùng đáp:

    - Không cần, ngươi xem một người còn không xử lý nổi con ngựa thì có đáng làm cận vệ của ta không?

    Đắc Kiến không còn cách nào khác đành gật đầu theo Dương Tử Kỳ về trại. Dương Tử Kỳ càng thấy lo lắng hơn khi mặt nàng vẫn nhăn nhó, mồ hôi hột bắt đầu ứa ra chân tóc, hắn thúc ngựa nhanh nhất có thể mau chóng về đến trại. May thay lần này Dương Tử Kỳ dẫn theo đại phu, sau khi xem xét tình hình thì An Lạc bị thương nội tạng nhưng tình trạng chưa đến mức nghiêm trọng, tuy nhiên ở một nơi gió nhiều thời tiết có chút lạnh không thích hợp cho An Lạc nghỉ ngơi nên Dương Tử Kỳ đã mau chóng quay về. Cảnh Uyên chứng kiến một cảnh như vậy thì không ngừng mừng thầm trong bụng. Nhưng nàng ta chỉ vui cho đến khi về đến biệt phủ, Dương Tử Kỳ liền buông lời trách móc. Bối Cảnh Uyên bị chỉ trích trước mặt nhân gia nên nàng ta không thể kiềm chế được oan ức kêu lớn:

    - Ca dựa vào cái gì mà đổ tội cho ta?

    Dương Tử Kỳ giận giữ to tiếng, đây là lần đầu tiên An Lạc thấy hắn giận dữ đến vậy:

    - Ta đã cảnh cáo muội đừng nghịch ngợm, muội xem hôm nay muội gây họa lớn như vậy còn ngang ngược?

    - Tại sao? Tại sao tất cả mọi hành động gây bất lợi cho nàng ta đều đổ lên đầu muội? Hôm nay muội không hề, dù một cọng tóc cũng không động đến.

    Nói rồi Bối Cảnh Uyên tức tối đi về phía nàng định động thủ với nàng nhưng Dương Tử Kỳ đã nhanh hơn một bước tới cản, nàng ta chỉ tay về phía An Lạc với cặp mắt đầy oán hận:

    - Con ả này đã làm ca ca của ta hoa mắt đến độ không phân biệt được đâu là phải trái đúng sai.

    Dương Tử Kỳ hết cách, đến mực này mà Cảnh Uyên vẫn ngang ngược cố chấp, lại còn quay sang chửi ngược An Lạc, hắn cho người đưa nàng ta trở về Tàng Họa Các. Bối Cảnh Uyên vừa đi vừa gào thét khiến hắn cảm thấy vô cùng phiền não. Hắn đưa An Lạc về đến phòng mới cất lời tiếp:

    - Xin lỗi nàng, là do bổn gia không bảo vệ nàng tốt. Bổn gia không ngờ con ngựa đó lại hung ác đến vậy, mặc dù nó đã được thuần hóa.

    An Lạc đáp nhẹ:

    - Không sao, gia đừng trách mình. Còn nữa, gia đừng trách Cảnh tiểu thư, ta nghĩ nàng ta không có gan lớn mà bày ra một màn như vậy.

    Dương Tử Kỳ:

    - Ân, là do ta không kiềm chế được bản thân mình.

    Khổng Nam tiến vào có chuyện cần báo với Dương Gia gấp, Dương Tử Kỳ bèn kêu Không Nam đến thư phòng nói để tránh gầy ồn ào đến An Lạc. Vừa bước chân vào thư phòng Khổng Nam liền lên tiếng:

    - Ngựa đã được thuộc hạ xử lý xong xuôi, nhưng khi kiểm tra yên thì phát hiện một cây kim gắn ở dưới. Phu nhân bị ngã không phải do con ngựa có vấn đề mà là do cây kim đã chọc đau ngựa nên nó mới hung dữ như vậy. Thuộc hạ nghĩ những trò này đều là do Cảnh Uyên bày ra, nàng ta ngày càng quá đáng rồi.

    Dương Tử Kỳ yên lặng một hồi mới tiếp lời:

    - Điều tra rõ chuyện này cho ta. Còn nữa không được cho ai biết chuyện này trừ ta và ngươi.

    Khổng Nam cúi người đáp:

    - Thuộc hạ tuân lệnh.

    Bối Cảnh Uyên tức giận ứa nước mắt, nha hoàn khẽ lau qua vết thương cho ả khi ngã xuống đất và nỏi:

    - Dương Gia là bị nàng ta mê hoặc đến mụ mị rồi. Rõ ràng tiểu thư không làm gì nàng ta nhưng lại bị oan.

    Bối Cảnh Uyên cắn chặt môi đến rỉ máu, khớp tay hiện rõ trên mu bàn tay đang nắm chặt, móng tay nàng ta ghim vào da thịt đến độ ứa máu. Nhưng nàng không còn cảm thấy đau đớn nữa, nỗi đau ấy có đáng là bao so với nỗi đau trong lòng nàng, nàng đã bên y một khoảng thời gian hơn An Lạc, hy sinh một đời vì hắn, nàng nỗ lực biết bao mới dành được sự tín nhiệm của hắn. Vậy mà giờ đây chỉ vì một cái tên An Lạc mà Dương Tử Kỳ bỏ bê nàng, hiểu nhầm nàng, lạnh nhạt với nàng. Tất cả đều tại An Lạc, nàng ta đã cướp đi Dương Tử Kỳ của nàng, cướp đi sự yêu quý mà Dương Tử Kỳ dành cho nàng. Càng nghĩ bao nhiêu thì Bối Cảnh Uyên càng hận An Lạc bấy nhiêu. Nàng ta nghiễm nhiên đưa mọi thay đổi của Dương Tử Kỳ quy tội hết lên đầu An Lạc, nàng phải lấy lại tất cả, nàng sẽ trả thù nàng ta, nàng hận nàng ta đến chết, rồi Dương Tử Kỳ nhất định sẽ thuộc về nàng, là của riêng nàng. Sớm thôi..

    Trời đã tầm độ canh hai, Bối Cảnh Uyên đang ngủ thì có một bóng đen đến lay nàng dậy.. Bối Cảnh Uyên giật mình tỉnh dậy định hét lên thành tiếng thì cái bóng đó mau chóng bịt miệng nàng lại và cất lên giọng khiến Cảnh Uyên có cảm giác quen thuộc:

    - Ngươi im miệng nếu không muốn bị giết ngay bây giờ.

    Cảnh Uyên sợ hãi vội lùi vào góc tường ôm chăn run cầm cập:

    - Ngươi là ai? Tại sao lại vào chỗ của bản tiểu thư vào lúc này

    Tên mặc áo đen ấy từ từ cởi khăn choàng mặt xuống, Cảnh Uyên lúc này còn sợ hãi hơn miệng há hốc nói không nên lời, một lúc sau thấy hắn vẫn kiên nhẫn chờ nàng nói, Cảnh Uyên mới lắp bắp được vài tiếng:

    - Ngươi Ngươi sao lại là ngươi?

    Tên áo đen mới từ tốn nói:

    - Nghe nói Cảnh tiểu thư bị Dương Gia hiểu nhầm hãm hại phu nhân. Cũng tội nghiệp ngươi, bị sỉ nhục trước toàn bộ nhân gia, nếu trước đây bọn họ nghĩ vị Cảnh tiểu thư này thân phận cao quý được Dương Gia hết mực yêu chiều dung tung thì nay thảm hại biết bao.

    Cảnh Uyên không phải người ngốc nghếch gì nên nàng ta lập tức đáp lại:

    - Đủ rồi, ngươi muốn gì?

    - Muốn giúp Cảnh tiểu thư phục thù.

    Cảnh Uyên bất ngờ:

    - Đắc Kiến, tại sao?

    Hắn nhếch miệng:

    - Nàng không cần biết lí do, giờ nàng có muốn hợp tác?

    Nỗi uất hận sớm đã chiếm mất mọi lý trí của Cảnh Uyên, lúc này tên Đắc Kiến lại kích thêm ngòi nổ, khi không lại có người giúp mình, đương nhiên Bối Cảnh Uyên sẽ không từ chối mà mất đi cơ hội quý:

    - Được, ta hợp tác nhưng bằng cách nào?

    Đắc Kiến tiến đến thì thầm với Cảnh Uyên chuyện gì đó, chỉ thấy chu thần nàng ta cong lên, ánh mặt nhìn vào màn đêm tựa như con rắn độc bắt đầu săn mồi. Vậy là hai kẻ điên được vẹn toàn đôi đường.

    Bên này Dương Tử Kỳ vẫn trằn trọc chưa ngủ, trong lòng ôm mỹ nhân nhưng tâm không thể an ổn, hắn vẫn nghi ngờ việc Cảnh Uyên không có khả năng làm hại An Lạc, không phải là do tình thân nên hắn nghĩ vậy mà xét về mọi mặt vấn đề, ắt hẳn chuyện này không đơn giản đến thế. Vì vậy nên Dương Tử Kỳ cảm thấy có lỗi khi đã vội lớn tiếng với muội muội. An Lạc vì bị dọa bởi chuyện sáng nay đến độ nằm mơ ác mộng, nàng một mực ôm lấy Dương Tử Kỳ khiến hắn cứng ngắc như khúc gỗ không thể động đậy, càng không dễ dàng trở mình vì sợ đánh thức nàng. An Lạc mơ thấy mình bị rơi xuống vực sâu, nàng sợ hãi vô cùng, sau đó thì Dương Tử Kỳ đã nhảy xuống cùng nàng, cả hai cùng rơi xuống nhưng Dương Tử Kỳ trở thành tấm nệm đỡ nàng tiếp đất, cuối cùng hắn chết bỏ lại nàng một mình, nàng gào khóc ôm lấy thân xác lạnh lẽo của hắn nhưng không có một ai ở đó. Nước mặt nàng đã rơi thật rồi, nàng khóc nức nở khiến Dương Kỳ phải tỉnh dậy lo lắng hỏi:

    - Nàng sao vậy?

    An Lạc không nói không rằng chỉ ôm chặt lấy hắn mà khóc. Dương Tử Kỳ khá bất ngờ đối với hành động này của nàng bởi An Lạc luôn tỏ ra xa cách với hắn. Hắn vỗ vỗ vai nàng chỉ mong nàng ngừng khóc, tiếng khóc của nàng khiến hắn cảm thấy bối rối vô cùng, hắn chưa bao giờ dỗ dành phụ nữ nên chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói:

    - Đừng khóc, mau nín đi.

    Sau khi dùng bữa sáng, Dương Tử Kỳ trực tiếp xin lỗi Bối Cảnh Uyên:

    - Cảnh Uyên, thật xin lỗi muội vì hôm qua ta đã nóng vội..
     
    Phan Kim TiênUất Phong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 10 Tháng chín 2020
  4. Thudi12

    Bài viết:
    20
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bối Cảnh Uyên giả đóng vai thánh mẫu nhân từ chỉ mỉm cười cho qua:

    - Không sao, muội không để ý.

    Dương Tử Kỳ đáp:

    - Mong muội bỏ qua cho ta.

    Rồi quay sang phía An Lạc nói:

    - Diêm Vương chuyển lời nói với nàng hôm nào có dịp hãy ghé thăm Tịnh phi, nàng ta ngang tuổi nàng nên có lẽ sẽ có nhiều chuyện để nói. Nghe nói, Tịnh phi khi xưa từng là bạn của Cảnh Uyên. Hôm nào rảnh thì hai người ghé qua đó một chuyến.

    An Lạc dù không muốn đi với Bối Cảnh Uyên nhưng miễn cưỡng gật đầu, dù sao cũng là nghĩa vụ. Còn Cảnh Uyên liền vui vẻ đồng ý, nàng ta sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy để trả thù chứ, một bên là An Lạc người nàng hận hiện tại, một bên là Tịnh Thi khi xưa bắt nạt ức hiếp nàng nàng uất hận nhưng chưa thể làm gì. Nhân đây là quá tiện rồi, một mũi tên có thể trúng liền hai con nhạn.

    Sức khỏe của An Lạc nay đã hồi phục hoàn toàn như ban đầu. Hôm nay mát trời, An Lạc quyết định cùng Bối Cảnh Uyên đến Uyển Vận cung thỉnh an Thi Phi. Hôm nay An Lạc mặc y phục màu trắng, viền tay áo thêu hoa cúc trắng nhụy vàng, quấn quanh eo là một chiếc đai vàng, tóc nàng được búi một chút ở phần trên bằng chiếc trâm bạc đính hình hoa sen thoạt nhìn đơn giản nhưng lại được chạm khắc vô cùng tinh xảo. Ngược lại với nàng, Bối Cảnh Uyên lại ăn vận hết sức vô trương, nàng vận y phục đỏ thêu hoa bách hợp, tóc vấn kỳ công, tay đeo vòng ngọc thạch. Hai người cúi người hành lễ:

    - Thỉnh an Thi Phi.

    Vị trước mặt được mọi người gọi là Thi Phi liền cho hai người đứng lên:

    - Đều đứng lên cả đi, nào mời hai nàng ngồi xuống đây trưởng trà.

    Nói rồi nàng cho nô tỳ đem trà đến rót mời khách. Nô tỳ liền đặt ba chén trà xuống, Bối Cảnh Uyên nhanh hơn một bước chia từng chén cho hai người. Loại trà hôm nay Thi Phi dùng để tiếp đón hai người là Trà Đại Hồng Bào Vũ Di Sơn, xem ra vị đây là một người phóng khoáng, trà này rất quý mà đem ra mời hai nàng. Sau khi nhấp trà, Cảnh Uyên liền nói đầu óc choáng váng muốn nghỉ ngơi, Thi Phi sắp xếp chỗ cho nàng ta rồi sai nha hoàn trực tiếp đưa nàng ta đi. Bên này Thi Phi vẫn nhiệt tình trò chuyện với An Lạc. Kiểu người của An Lạc là nhhắn nhẹn, hoạt bát nên rất dễ trò chuyện thân mật. Thi Phi nói:

    - Bối Cảnh Uyên sức khỏe hiện giờ có vẻ yếu hơn xưa a, ngày xưa nàng ta rất khỏe.

    An Lạc từng nghe Dương Tử Kỳ nói ngày xưa hai người có quen biết nên lúc này khá tò mò hỏi:

    - Thư Phi từng biết Bối Cảnh Uyên muội muội?

    Nàng ấy đáp:

    - Phải a, ngày xưa do chưa hiểu chuyện ta thường bắt nạt nàng ta, còn thường trêu trọc nàng ta. Nay nghĩ lại cảm thấy thật xấu hổ.

    An Lạc đáp:

    - Khi còn nhỏ chúng ta luôn bốc đồng, hẳn không thể tránh khỏi những sai lầm.

    Thư phi gật đầu đồng ý rồi kể cho An Lạc nghe vài chuyện trong cung. Một lúc sau nàng ta bỗng cảm thấy đầu choáng váng rồi ngất đi, An Lạc có phần hoảng hốt vội cho nô tỳ đi gọi người.

    Một lát sau mọi người đều có mặt đông đủ, ngay cả Diêm Vương cũng vội vàng chạy đến. Sau khi thái y bắt mạch, liền chuẩn đoán là nàng ta đã trúng phải Hạc Đỉnh Hồng. Không lâu sau đó, tỳ nữ vừa đây phục vụ Bối Cảnh Uyên cũng chạy sang thông báo Bối Cảnh Uyên vừa ngất đi, Diêm Vương sai ngự y qua đó một chuyến kết quả cũng là trúng độc như vị Thi Phi. Khi thưởng trà chỉ có ba vị là Dương Phu Nhân, Bối tiểu thư cùng Thi Phi, mà hai vị kia đều vì phải độc mà bất tỉnh, chỉ có vị Dương Phu Nhân là không phải làm sao. Sau khi cung nhân thuật lại toàn bộ diễn biến, lúc này mọi ánh nhìn đều hướng về An Lạc. Diêm Vương bắt đầu dấy lên nghi ngờ nếu không phải Dương Phu Nhân cũng là người của nàng ta, song hắn chưa vội lên tiếng do chưa có chứng cứ xác thực. Một lát sau, Diêm Vương nén hỏa khí chậm rãi khai ngôn:

    Lục soát toàn bộ những ai có mặt ở nơi, dù là thân phận cao quý cũng không bỏ qua.
     
    Phan Kim TiênUất Phong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng chín 2020
  5. Thudi12

    Bài viết:
    20
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe lệnh, người của hắn ta từ trên xuống dưới liền lùng sục một phen. An Lạc hẳn biết hắn đều là đã găm mũi tên về phía nàng, bất quá là do không dám nhìn tên chỉ thẳng mặt, lại muốn múa rìu qua mắt thợ nên mượn đám đông làm nền mà thôi. Dù sao trong thâm tâm Diêm Vương luôn hiềm khích với Dương Tử Kỳ, vì y quá xuất sắc nên hắn luôn sợ Dương Tử Kỳ sẽ đứng lên lật lại. Sau khi tra qua đám cung nhân, nàngng nàngng hầu hạ đều không phát hiện ra thứ gì.. Cho đến phiên An Lạc, nàng cũng hợp tác với bọn họ, nếu nàng chống cự lại chẳng khác nào là nàng đây đang là kẻ hạ độc, sau một hồi kỹ lưỡng An Lạc, một tên lính liền lên tiếng:

    - Bẩm Vương, phát hiện Hạc Đỉnh Hồng lưu lại tại tay áo Dương Phu Nhân.

    Không thể ngờ kết quả lại như vậy, An Lạc vẫn không sao hiểu được tại sao thứ độc dược này lại có trên áo mình. Diêm Vương lúc này cũng bất ngờ không kém, trong lòng vẫn tức giận song lóe thêm vài phần vui mừng, Dương Phu nhân thế nào lại chọn cách rat ay ngu xuẩn đến vậy, mà càng tốt cho bổn Vương, lâu nay vốn đã không vào mắt thái độ của Dương Tử Kỳ lại không có cách nào lên mặt với hắn, pha này được dịp ta liền trhắn thủ.

    An Lạc chưa gặp phải tình cảnh này bao giờ, nàng đứng đó có chút ủy khuất song mau chóng thu liễm, cố gắng nghĩ lại những gì xảy ra. Sáng nay sau khi dùng thiện nàng cùng Bối Cảnh Uyên lên xe ngựa đến hoàng cung, khi chuẩn bị bước lên nàng ta không may dẫm phải đá liền trượt chân, khi ấy còn bắt lấy tay nàng giữ thăng bằng hại nàng lảo đảo suýt chút nữa ngã cả hai. Bối Cảnh Uyên đây cũng xem như lợi hại đi, lợi dụng nàng sơ xuất liền lập tức đổ vỏ. Tâm tư Bối Cảnh Uyên cũng không thể coi thường, ác độc như vậy, nàng ta rút cuộc là vì cái gì mà hận nàng như vậy? Vì Dương Tử Kỳ sao.. hẳn là không đơn giản như vậy. Tạm gác lại chuyện đó, hiện tại An Lạc lo lắng không biết tên Diêm Vương này sẽ rat ay thế nào với nàng đây.

    Lục soát thì cũng lục rồi, tra ra thì cũng ra rồi Diêm Vương nghiêm khắc ra lệnh hướng phía nàng:

    - Dương Phu Nhân, trắng đen hiện tại đều đã rõ ràng, Hạc Đỉnh Hồng có trên tay áo ngươi nên ngươi không thể chối tội, bất quá thiệt thòi cho người rồi trẫm thưởng phạt phân minh, không nề hà trên dưới. Lấy quy củ lên đầu làm gương cho dân chúng. Người đâu mau giam Dương Phu Nhân lại Ngục U đến độ hoa nở năm sau mới được thả người.

    An Lạc không thể phán kháng, chỉ có thể để đám người đó đưa đi.. kỳ thực lúc này nàng lại nhớ đến Dương Tử Kỳ, nàng có một niềm tin nào đó vào y sẽ đến cứu mình.

    Vừa bước vào Ngục U cái ớn lạnh đã bủa vây quhắn nàng khiến nàng phải hít sâu một hồi.. Nàng bị bọn chúng nhốt vào một buồng giam chật hẹp, tuy nhiên vẫn có thể đi lại. Nàng nhìn nền ngục đến bước cũng không muốn bước, chọn một chỗ tạm gọi là sạch sẽ thu mình ngồi xuống mắt hướng nhìn xung quhắn. Thhắn sắt lấy làm cửa ngục đều đã rỉ vàng phát ra mùi không mấy dễ chịu, nền nhà toàn là phân chuột phân gián, mạng nhện bao phủ xung quhắn tường, tường nhà còn phủ những vệt máu đen đã đông lại cho thấy thủ đoạn tra tấn tàn bạo của lũ quỷ coi ngục kia. Trên trần nhà thi thoảng còn có vài giọt nước dột xuống càng góp thêm phần lạnh lẽo. An Lạc vòng hai cánh tay tự ôm lấy mình, khí lạnh không màng lớp áo mà ngấm thẳng vào người nàng, An Lạc cắn răng lun lẩy bẩy tự trách nàng vì dại dột mà dẫn đến nông nỗi này, còn về vị Bối tiểu thư kia, hẳn là nàng ta phải có gì tác động đến nên mới có gan lớn đến vậy. Đợi đến khi trở về nàng quyết điều tra rõ một phen. Mà khi trở về là khi nào? Nàng liệu có được Dương Tử Kỳ cứu không đây, dù sao cũng là bậc quần thần hắn có thể vì nàng liều mình đắc tội hay sao.. Mà nếu hắn không cứu nàng chẳng phải dỗi chết hắn đi? Đồ phu quân bội bạc..

    Ở cái nơi tăm tối này, nàng không thể phân biệt được thời gian là sáng hay chiều, một khắc trôi qua kéo dài như vạn dặm, nàng nhàm chán không thôi hết gục đầu rồi lại vươn vai.. Khá lâu sau, có một tên tiểu quỷ mở cửa buồng giam đưa đồ ăn, An Lạc bị dọa đến trắng bệch măt, nhịn không được nàng lại thét lên một tiếng, tên tiểu Quỷ đó lộ ra hai chiếc răng nhắn man rợ hăm he dọa nạt:

    - Ngươi, còn không mau thu miệng lại, ta liền đâm thủng miệng ngươi.

    An Lạc bị dọa sợ đến ngốc, một lát sau mới có thể hoàn hồn.. hắn quả thực giống như tưởng tượng của nàng rất đáng sợ: Tên đó không có mắt chỉ có hốc mắt, mà hốc mắt liên tục tiết ra huyết dịch, không có mũi, lại có tới hai cái miệng với hai chiếc răng nhắn to nhọn thoạt cái xuất hiên, thoạt cái liền biến mất.. An Lạc nhìn qua phần ăn của mình, còn không biết đó là thức ăn cho người, một ít rau đã chuyển vàng bốc mùi thiu thỉu, còn một cái màn thầu nhỏ kia đã mốc đến xuất hiện vài con nhộng bò lồm chồm trên bề mặt. An Lạc nhìn liền nôn khan.. Không thể nhìn nổi chứ đừng nói là ăn.

    An Lạc thực rất muốn mau chóng rời khỏi nơi này, vì bị lạnh thêm cả việc không ăn uống mà nàng đã nhiễm phong hàn, càng ngày càng cảm thấy đuối sức, lí trí dần mơ hồ, An Lạc bắt đầu không thể tỉnh táo..

    Dương Tử Kỳ đang ở biên ải Tây Bắc dẹp loạn một toán dân tạo phản thì hay tin, tạm giao lại thế trận cho Khổng Nam hắn phi ngựa một mạch về kinh thành. Chưa bao giờ thấy hắn vội vàng đến thế, vừa đến đã đi chất vấn Diêm Vương:

    - Tham kiến Diêm Vương bệ hạ, thần đắc tội muốn biết lý do phu nhân của thần vì sao lại bị giam vào ngục u?

    Nhìn sát khí đằng đằng trên mặt hắn, Diêm Vương đã bắt đầu có chút chột dạ:

    - Hừ, phu nhân ngươi to gan. Dám bỏ độc vào trà của Thi Phi cùng Cảnh Uyên tiểu thư, tội hãm hại người, lại làm bẩn thân phận của ngươi. Bổn Vương không thể không giam người.

    Dương Tử Kỳ sao có thể tin được lời này của Diêm Vương, khi nghe xong lại còn giận giữ hơn, hắn vừa đi vắng đã có người hại phu nhân mình:

    - Diêm Vương hãy suy nghĩ lại, phu nhân của thần sẽ không làm ra chuyện như vậy, việc bỏ độc quá lộ liễu, hẳn đã có người hại nàng. Hơn nữa bây giờ cả Thi Phi và Bối tiểu thư đều đã bình an vô sự. Vi thần có nguyện vọng Diêm Vương vì thần mà thả người.

    Thi Phi ở bên cạnh không nhịn được cũng lên tiếng:


    Dương tướng quân nói phải, Dương phu nhân là bị hại không có ác ý. Thần thiếp cũng mong muốn nàng ta sớm ra khỏi Ngục U.
     
    Phan Kim TiênUất Phong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 14 Tháng chín 2020
  6. Thudi12

    Bài viết:
    20
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diêm Vương nhìn vẻ mặt Dương Tử Kỳ lúc này, hắn ta không phải là kẻ có thể muốn chọc tức là chọc bèn vội vàng lên tiếng:

    - Trẫm sẽ điều tra rõ chuyện này, nhất định không để Dương phu nhân oan uổng. Nhưng chưa có chứng cứ hơn 20 ngày đã vội thả người sợ rằng các quan thần khác sẽ chẳng phục. Vì vậy nên đủ 1 tháng ngươi hãy đưa Dương Phu Nhân ra khỏi đó.

    Đoạn hắn ta dừng lại một chút rồi tiếp lời:

    - Khanh yên tâm, trẫm sẽ cho người lo liệu chu toàn cho Dương phu nhân, tuyệt đỗi không để phu nhân ngươi chịu bạc đãi.

    Dương Tử Kỳ đáp qua loa tiếng tạ ơn rồi tạm thời trở về Dương Gia, trong lòng hắn nóng như lửa đốt. Một lát sau gọi Khổng Nam và Đắc Kiến đến giao chút chuyện rồi đi thẳng đến Ngục U. Vừa bước vào đã cảm nhận được hàn khí lạnh lẽo, hắn càng lo cho An Lạc hơn. Có hai tên lính chắn trước cửa ngục thấy hắn liền giơ gươm ra cản đường, Dương Tử Kỳ còn không để cho 2 tên kia mặt mũi đá một cước khiến họ lăn ra đất, sau đó chạy vào bên trong tìm kiếm bóng hình người con gái ấy. Mãi vẫn chưa thấy nàng, Dương Tử Kỳ càng phẫn nộ trước hành động của Diêm Vương, rõ ràng hắn ta chính là mượn nàng để giêu oai với mình. Cuối cùng cũng thấy nàng, An Lạc vô lực tựa vào tường, mặt tái nhợt do lạnh, tên lính gác trước buồng giam của An Lạc thấy y ngay lập tức mở cửa thả người, dù sao thì hắn cũng cảm nhận được đây không phải là người tầm thường. Dương Tử Kỳ nhìn nàng yếu ớt như vậy, không nói lời nào bế xốc nàng lên mau chóng rời khỏi nơi này rồi trở về Dương Gia. Nàng lại gầy đi rồi, Dương Tử Kỳ thực sự xót xa nhưng cũng không thể hiện ra mặt.


    An Lạc mơ mơ hồ hồ, cảm giác như được ai bế mình lên, cuối cùng thì Dương Tử Kỳ cũng tới.. Nàng có thể buông lỏng được rồi. Trên người cũng đặt nhẹ xuống cảnh giác, An Lạc vì quá mệt mỏi mà ngất đi trong vòng tay Dương Tử Kỳ. Dọc đường trở về Dương Tử Kỳ quyến luyến vuốt ve khuôn mặt nữ nhân của mình, tay vén nhẹ tóc của nàng lên. Bị giam trong ngục u bằng này ngày hẳn đã rất mệt mỏi rồi, tên Diêm cũng thật hèn nhát, lại dám động tay động chân với phụ nữ.

    Sau đó Khổng Nam cùng Đắc Kiến dẫn vào đây một người phụ nữ, dung mạo đã được cải trang thành An Lạc, cho nàng ta lưu lại nơi này thay An Lạc nốt 10 ngày cuối. Diêm Vương nói sợ tai mắt thiên hạ, Dương Tử Kỳ liền giúp ta che mắt thiên hạ, dù hắn có phát hiện cũng không thể dám một lần nữa làm ra hành động ngu ngốc như vậy nữa.

    Đến Dương Gia, Dương Tử Kỳ phân phó một chút cho người đi sắp xếp. Nhị Nhị lo lắng cho phu nhân đến mức sốt sắng, thấy phu nhân trở về liền quỳ xuống:

    - Là nô tỳ không chăm sóc tốt cho phu nhân, nô tỳ đáng phạt.

    Dương Tử Kỳ cho người đứng lên, cũng không trách cứ, chỉ nhắc nhở sau này nên chú ý một chút. Sau khi đưa An Lạc trở về, Dương Tử Kỳ cho gọi Khổng Nam vào thư phòng, lát sau nói:

    - Một lát đi thăm Cảnh Uyên, ngươi nhớ để ý một chút. Hơn nữa, có chuyện quan trọng. Điều tra kỹ hành tung của tên Đắc Kiến, sau này vẫn lưu hắn lại bên cạnh, nhưng làm chuyện gì cũng phải đề phòng một chút.

    Dương Tử Kỳ nói như vậy hẳn là có căn cứ. Sau hai hôm An Lạc bị thương khi cưỡi ngựa, khi Dương Tử Kỳ từ thư phòng trở về bắt gặp một bóng đen, bên hông có đeo theo một thanh kiếm rất giống của Khổng Nam.. Nhưng lúc đó y nghĩ chỉ là trùng hợp, hẳn là có thích khách, y lùi về sau đợi một lát chỉ cần nhất cử chỉ động sẽ xông lên nhưng lát sau vẫn không có động tĩnh gì.. Hắn có lưu tâm nhưng do bận chuyện phía Tây Bắc nên cũng chưa dò xét, sau đó An Lạc lại bị hại làm hắn càng suy nghĩ nhiều hơn.

    Trở về Hàm Viện xem xét tình hình của An Lạc một lát, nàng vẫn còn đang ngủ. Sau đó hắn cùng Khổng Nam sang Tàng Họa Các thăm Bối Cảnh Uyên.

    Hắn đi được một lát thì An Lạc tỉnh, người vẫn còn yếu ớt được Nhị Nhị dìu tựa vào thành giường. Hồi lâu An Lạc mới nói:

    - Dương Gia đang ở đâu vậy? Ta có chuyện muốn nói.

    Nhị Nhị nghe vậy tuy không muốn nhưng vẫn phải trở lời:

    - Dương Gia đã qua Tàng Họa Các thăm Cảnh Uyên tiểu thư rồi. Dương Gia là vừa từ đây sang đó, phu nhân đừng suy nghĩ nhiều.

    An Lạc khẽ mỉm cười trấn án Nhị Nhị:

    - Ta không có lo lắng gì, chỉ là có vài chuyện thắc mắc muốn hỏi. Vị Bối tiểu thư bên kia sao rồi? Đã khỏe hơn chưa?

    Nhị Nhị trả lời:

    - Thưa Phu nhân, Bối tiểu thư sau vài ngày tĩnh dưỡng giờ đã có thể xuống giường đi lại, tuy nhiên vẫn còn chút yếu ớt.

    An Lạc gật đầu, lại nói:

    - Ngươi có quen biết nô tỳ quét dọn bên Tàng Họa Các không? Nếu có ta muốn nhờ một chút chuyện.

    Nhị Nhị có quen một vị là Tiểu Hoa, nàng ta là người phụ trách quét dọn nơi ở của Bối Cảnh Uyên. Sau khi nghe An Lạc nói, Nhị Nhị thận trong tiến hành việc phu nhân giao phó.

    Sau khi dùng vãn thiện, An Lạc trở về nghỉ ngơi, Dương Tử Kỳ lại đi thư phòng, dường như Dương Tử Kỳ cố ý tránh mặt nàng. Nhưng kỳ thật chuyện lần này nàng nhất định phải nói với Dương Tử Kỳ.. Vì có lẽ còn tồn tại nguyên nhân sâu xa hơn. Nhị Nhị nhanh như vậy mà đã có tin tức, khi Tiểu Hoa kia quét dọn đúng là có thấy một chút bột hồng lưu lại trên bàng tuy nhiên đó không phải là bột phấn, nàng ta cũng không nghĩ nhiều lúc đó liền đã quét dọn sạch sẽ rồi. Đắn đo một hồi lâu, cuối cùng An Lạc cũng quyết định đến thư phòng một chuyến, nàng xuống ngự thiện phòng tự tay pha một chén trà hoa cúc rồi bưng đến thư phòng. Khẽ gõ nhẹ cửa, kẻ bên trong một hồi mới lên tiếng:

    - Là ai?

    An Lạc nhẹ nhàng đáp:

    - Là thiếp.

    Dương Tử Kỳ lúc này mới truyền lệnh cho nàng bước vào. An Lạc bưng chén trà đặt lên bàn, còn mình thì ngồi xuống ghế bày ở phía giữa phòng. Dương Tử Kỳ chưa kịp để nàng mở lời đã lên tiếng trước:

    - Nàng mới từ ngục u về còn không nghỉ ngơi đến đây là có chuyện gì?

    An Lạc đầu tiên đáp lại, sau đó mới định nói chuyện kia:

    - Thấy chàng gần đây bận bịu, hẳn là mệt mỏi nên muốn đem cho chàng trà hoa cúc.

    Dương Tử Kỳ cố tình bày ra vẻ bất mãn, khẽ chau mày:

    - Biết ta mệt mỏi cớ sao nàng còn gây chuyện, bày ra một đống khiến ta phiền tâm?

    An Lạc quả thực không ngờ Dương Tử Kỳ vẫn đang hiểu nhầm tin là mình hạ độc Thi Phi cùng Bối Cảnh Uyên, lúc này liền nói:

    - Không phải thiếp làm, đó là do thiếp bị oan, có người đang cố ý muốn hại thiếp.

    Dương Tử Kỳ tiếp tục:

    - Ăn nói hàm hồ, nàng lấy đâu ra chứng cứ để nói mình bị oan?

    An Lạc nghĩ đến chuyện Hạc Đỉnh Hồng còn lưu lại trên bàn kia vốn định nói nhưng chứng cứ cũng biến mất rồi. Nói ra lại bị Dương Gia chụp cái mũ vu oan họa giá nên nàng đành im lặng.

    Thấy nàng không nói gì nữa Dương Tử Kỳ lên tiếng:

    - Chuyện lần nay ta bỏ qua nhưng lần sau mong nàng đừng làm loạn như vậy nữa, chỉ tổ mất đi hình tượng mẫu mực, làm cho thiên hạ thấy một màn đáng cười. Mau trở về nghỉ ngơi đi.
     
    Phan Kim TiênUất Phong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 16 Tháng chín 2020
  7. Thudi12

    Bài viết:
    20
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Lạc không ngờ y sẽ nói như vậy, cố gắng điều chỉnh cảm xúc đáp lại y rồi rời đi:

    - Thiếp mạn phép cáo lui.

    Một lát sau khi nàng rời đi lúc này Khổng Nam mới tiến vào thưa:

    - Bẩm Dương Gia sau khi điều tra nô tỳ đúng là phát hiện Hạc Đỉnh Hồng lưu lại trên bàn Tàng Họa Các. Điều này cũng chứng minh cho việc người xuống tay là Bối tiểu thư, nhưng vì sao nàng ta lại có thứ độc này? Hẳn là có người tiếp tay.. Không lẽ người đó chính là.

    Nói đến đây Khổng Nam lại không dám tiếp tục nói nữa chỉ thấy Dương Tử Kỳ gật đầu. Sau đó nói Khổng Nam trở về nghỉ ngơi, hắn gần đây luôn theo sát hầu hạ y chắc hẳn đã rất mệt mỏi rồi.

    Dương Tử Kỳ sớm đã đoán trước được việc này, bọn Chu Hách là lợi dụng tình cảm của Bối Cảnh Uyên để xuống tay hại An Lạc. Vì vậy hôm nay hắn mới vô tình với An Lạc đến thế, bây giờ có thể tránh xa nàng nàng càng an toàn hơn một chút.

    An Lạc về đến phòng liền thu mình lại trên giường, Dương Gia lại chặn họng nàng, cũng không tin tưởng nàng, một chút cũng không nghe nàng giải thích khiến An Lạc cảm thấy chuyện bị oan cũng chẳng còn gì để nói nữa. Trong lòng lại dâng lên chua xót nhớ lại chuyện chiều này hắn còn sang Tàng Họa Các thăm vị kia, sao nàng lại buồn như thế.. Nàng là yêu hắn mất rồi. Nàng cố chợp mắt nhưng không sao có thể ngủ được, một hồi lâu Dương Tử Kỳ trở về, hai người cũng không nói với nhau câu nào, hắn cứ thế đi đến phía ghế nằm xuống ngủ, An Lạc trằn trọc một hồi cũng đi vào giấc mộng.

    Nhiều ngày tiếp theo họ không hề thưa nhau, thái độ của An Lạc cũng tỏ rõ lạnh nhạt không kém. Cả hai rất ít khi ở chung với nhau trừ lúc đi ngủ. Đêm nay đã là giao thừa, trên dưới Dương Gia đều náo nhiệt hơn mọi ngày. Còn có lũ trẻ mặc áo bông, đi giày đỏ đùa nghịch bên ngoài sảnh, gia nhân đốt pháo đỏ đì đùng nghe rất vui tai.

    Dương Gia như được trang hoàng bộ áo mới, cửa to của lớn đều dán chữ Phúc, đèn lồng treo sáng rực trong các biện viện. Đồ ăn đa vị đa sắc bày đầy ắp bàn. Tiếng cười cười nói nói của nhân gia đầy ăn hạnh phúc. An Lạc lúc này lại thấy rất lạc lõng, nhưng cũng không thể rời đi vì còn phải đợi thời khắc điểm qua năm mới để phát hồng bao cho nhân gia. Hồng bao này đều là hắn chuẩn bị sẵn, nàng chỉ cần trên danh nghĩa đưa cho từng người là được.

    Bối Cảnh Uyên dạo gần đây cũng không gây hại gì đến nàng, đang ngồi bên cạnh hắn nói chuyện phiếm, hắn cũng không tỏ ra phiền hà gì, bồi nàng ta nói chuyện, thỉnh thoáng còn cười phá lên. An Lạc ngồi bên này không có ý chen vào câu chuyện của bọn họ, cũng chẳng có khẩu vị gì, ăn một chút hạt dẻ. Một tiểu áo bông mải đùa nghịch trò đuổi bắt cùng các tỷ muội vô ý chạy đến ôm lấy chân An Lạc. Nàng có chút bất ngờ, cô bé kia cũng vậy, biết mình đã phạm phải sai lầm lập tức quỳ xuống nhỏ giọng:

    - Tiểu Sa biết lỗi rồi, Tiểu Sa sơ ý chạy nhảy lung tung, mong Dương phu nhân tha thứ.

    Khuôn mặt nhỏ bé kia cúi xuống đất, hai tay nhỏ còn cuộn tròn lại. An Lạc nhìn không nhịn được liền bế cô bé kia vào lòng nhéo nhẹ mũi:

    - Tiểu áo bông này khả ái như vậy, sao ta có thể phạt ngươi chứ.

    Cô bé vẫn còn một chút sợ sệt không dám nói thêm lời nào. An Lạc thấy vậy vỗ nhẹ lưng trấn an cô bé. Sau đó mới hỏi cô bé là ai, thì ra bé tên là Nhuyễn Sa, là nữ nhi của Dạ Hữu Uy - bằng hữu thân mật của Dương Tử Kỳ. Tiểu Sa ngoan ngoãn yên vị trong lòng An Lạc, chân nhỏ đi giày bông hình chú thỏ trắng gắn phía trước còn khẽ đung đưa đang ăn hạt dẻ. Nhờ có cô bé này mà tâm trạng của An Lạc cũng tốt lên không ít. Lát sau Phu nhân Dạ Hữu Uy đi tìm thì thấy nữ nhi của mình đã ngủ say trong lòng An Lạc, nàng ta có chút khách khí nói sau đó đón lấy cô bé:

    - Thất lễ với Dương phu nhân. Tiểu Sa bám nàng như vậy khiến Dương Phu Nhân mệt mỏi rồi.

    Đoạn nói xong lại chăm chú nhìn nữ nhi của mình, ánh mắt mang theo sự yêu thương vô hạn. An Lạc thấy vậy trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác muốn làm mẹ. Nhất định nàng cũng sẽ yêu thương nó như vị Dạ phu nhân này. An Lạc cười đáp:

    - Nào có phiền muộn gì, Dạ phu nhân quả có diễm phúc lớn Tiểu Sa khả ái hoạt bát lại rất xinh xắn, cô bé khiến người ta yêu quý vô cùng.

    Dạ phu nhân nghe vậy cảm thấy rất mát lòng, biết An Lạc thích trẻ con nên nán lại cùng nàng trò chuyện thêm đôi câu mới rời đi

    Thời khắc thiêng liêng nhất đã điểm, một năm cũ đi qua, năm mới đã đến báo hiệu một khởi đầu mới, một vòng tuần hoàn xoay quanh hỉ nộ ái ố. Giờ đây mỗi người đều mang trong mình một biển trời tâm tư riêng biệt, chỉ có hai kẻ nào đó nghĩ về đối phương nhưng vẫn không dám thổ lộ bằng lời.

    An Lạc cùng Dương Tử Kỳ đang phát hồng bao cho nhân gia. Sau đó mọi người cùng nhau ăn uống mừng năm mới. An Lạc nán lại một lát rồi ra hiệu muốn trở về tẩm viện, Nhị Nhị liền cùng nàng trở về. An Lạc biết Nhị Nhị hôm nay gặp thân nhân là quân dưới trướng của Dương Tử Kỳ đi biên ải làm nhiệm vụ đã lâu không về, hẳn hôm nay sẽ có rất nhiều chuyện muốn hàn huyên nên nàng nói:

    - Đến nơi rồi, ngươi ra đó cùng bọn họ đi. Ở đây không cần lo lắng.

    Nhị Nhị không an tâm vẫn một mực nói:

    - Thưa phu nhân, nô tỳ không yên tâm. Nô tỳ muốn ở đây cùng phu nhân, phu nhân ở một mình sẽ rất nguy hiểm.

    An Lạc mỉm cười an ủi:

    - Không sao, ở đây an toàn tuyệt đối sẽ không có gì sơ suất đâu. Ngươi cứ ra đó đi, bây giờ ta muốn nghỉ ngơi một chút.

    Lời qua tiếng lại một hồi, cuối cùng Nhị Nhị cũng thuận theo ý nàng:

    - Vậy phu nhân có việc gì nhớ gọi nô tỳ liền a.

    An Lạc kiên nhẫn gật đầu:

    - Ta biết rồi, còn không mau đi, ái nhân đợi ngươi đó.

    Nhị Nhị lại biết phu nhân quan tâm mình như vậy liền rất cảm động và biết ơn. Sau đó cũng cảm thấy an tâm hơn mà trở về đại sảnh.

    Dương Tử Kỳ nhìn bóng hình của An Lạc rời đi lại cảm thấy rất lo lắng, nhưng lúc này hắn không thể đi theo vì rượu được dâng đến liên tục. Lần lượt từng người đến kính rượu một phần là bằng hữu xã giao, một phần là bọn nịnh quân nhằm bày tỏ lòng thành với hắn, dẫu sao cũng là ngày đầu năm Dương Tử Kỳ không thể khước từ. Nhân gia trên dưới hơn trăm người dù tửu lượng của hắn có tốt đến mấy cũng không thể chống đối nổi. Cuối cùng hắn cũng có thể thoát, cứ như vậy mà trở về tẩm viện.

    Hắn lặng lẽ đi tới cạnh nàng đang đưa mắt nhìn ra màn đêm tối mịt, An Lạc đang tập trung suy nghĩ cũng không để ý đến sự xuất hiện của hắn. Thấy vậy Dương Tử Kỳ khẽ nói:

    - Có chuyện gì vậy?

    An Lạc không đáp lại, nước mắt đã sớm rơi nhưng Dương Tử Kỳ đứng đằng sau nên không thể thấy. Nàng vừa nhớ cha mẹ, lại cảm thấy cô quạnh ở chốn này, cùng với chuyện bí bách giữa hai người mấy tháng nay, không nhịn được mà nước mắt rơi nhiều hơn.
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng chín 2020
  8. Thudi12

    Bài viết:
    20
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Lạc không đáp lại, nước mắt đã sớm rơi nhưng Dương Tử Kỳ đứng đằng sau nên không thể thấy. Nàng vừa nhớ cha mẹ, lại cảm thấy cô quạnh ở chốn này, cùng với chuyện bí bách giữa hai người mấy tháng nay, không nhịn được mà nước mắt rơi nhiều hơn.

    Dương Tử Kỳ không thấy nàng quay đầu lại bèn xoay người An Lạc về phía mình, lòng đau nhói tự trách mình khiến nàng tổn thương, khiến nàng rơi lệ. Dương Tử Kỳ ôm chặt lấy nàng, bàn tay quyến luyến xoa tóc nàng, thì thầm vào tai nàng:

    - Ta thực lòng xin lỗi, để nàng chịu thiệt nhiều. Nhưng thực lòng ta không còn cách nào khác giúp nàng an toàn hơn. Bọn Chu Hách luôn muốn làm hại nàng. Nhìn nàng đau, ta còn đau hơn gấp vạn lần.

    An Lạc chôn mình vào hõm cổ hắn cứ thế mà khóc, sau khi nghe Dương Tử Kỳ nói vậy nàng liền nức nở đáp:

    - Ta không quan tâm, mặc kệ bọn Chu Hách đó, chỉ cần có chàng ta liền không có gì còn phải sợ. Chàng có biết khi chàng không tin tưởng ta, cái gì đều nghe theo mọi người mà quay lưng với ta, ta đau đớn cỡ nào không? Ta bất lực đến cỡ nào..

    Khóc nghẹn đến không nói ra lời, một hồi sau bình tĩnh lại, An Lạc dõng dạc nói bằng giọng kiên định:

    - Thực ra có lời này ta nhất định phải nói, ta yêu chàng, là rất yêu chàng.

    Dương Tử Kỳ có chút bất ngờ, hạnh phúc lan tỏa trong từng tế bào, tình yêu - đây cũng chính là tình cảm chôn sâu trong lòng y bấy lâu nay, nhưng lo lắng lại dâng lên nhiều hơn. Hắn đã quyết định rồi, sẽ không cần phải che dấu đoạn tình cảm này nữa, hắn không muốn An Lạc chịu dằn vặt, hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt nàng. Rồi mây mù sớm sẽ bay đi trả lại một khoảng trời nắng thôi. Dương Tử Kỳ đáp lại nàng chắc chắn:

    - Ta hiểu, tâm ý của nàng ta đều hiểu bởi trong lòng ta sớm đã có nàng. Sẽ không bao giờ để nàng phải buồn nữa. Dương Tử Kỳ nguyện yêu thương nàng, bảo vệ nàng trọn đời trọn kiếp.

    An Lạc chủ động đặt lên môi hắn một nụ hôn, vẫn là cảm giác mềm mại ấy. Môi nàng dán lên môi hắn như cánh đào nhẹ nhàng thướt tha, Dương Tử Kỳ không để mình thụ động lập tức chuyển thành thế chủ động, nụ hôn không còn nhẹ nhàng, ôn nhu như lúc đầu mà dần chuyển thành mạnh mẽ, mãnh liệt. Hắn thăm dò vào sâu trong miệng nàng, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau tràn đầy nhiệt huyết.

    Do có hơi men trong người, Dương Tử Kỳ không còn dừng lại trên môi nàng mà dần di chuyển xuống cổ rồi đến xương quai xanh. Bàn tay hắn cũng không yên phận mà lẩn vào trong áo nàng, chạm vào nơi nhạy cảm. An Lạc khẽ run, tuy có chút sợ hãi nhưng lúc này cũng nhiệt tình đáp lại hắn chậm rãi giúp hắn cởi áo bào bên ngoài ra. Dương Tử Kỳ liền bế nàng ôm đến phía giường. Đặt nàng dưới thân, từ từ chôn sâu vào cơ thể nàng để hắn cùng nàng hòa làm một, An Lạc vì là lần đầu nên cảm thấy rất đau, nước mắt không nhịn nổi lại lăn trên mặt ngọc. Dương Tử Kỳ thấy vậy liền kiềm chế mình lại, ôn nhu hôn lên từng giọt nước mắt, môi mỏng lướt qua tai nàng khẽ thì thầm:

    - Hơi đau một chút, nàng cố chịu. Từ giờ nàng đã trở thành nữ nhân của ta rồi.. Ta yêu nàng, yêu hơn những gì Dương Tử Kỳ này có.

    An Lạc tuy đau đớn nhưng vẫn cười thật hạnh phúc chủ động vòng tay ôm lây cổ hắn. Một lúc sau, đau đớn qua đi khoái cảm dần tăng lên, dục vọng và tình yêu hòa lại làm một, ái ân triền miên. Sau một màn hoan ái, An Lạc như bị rút đi toàn bộ sức lực nằm yêu như tiểu miêu trong lòng hắn, hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần của nàng dần dần cùng nàng đi vào giấc ngủ.

    Tâm tư nặng nề trong lòng một phần đã buông xuống cùng với mệt mỏi ngày hôm qua hai người đã có một giấc ngủ rất ngon. Mặt trời chiếu qua hai thân thể vẫn còn nằm trên giường khiến An Lạc khẽ chớp mi, từ từ mở mắt ra bắt gặp thân ảnh nam nhân quen thuộc thu vào tầm mắt, An Lạc nhẹ nhàng đặt lên trán hắn một nụ hôn, sau đó mới giật mình vì hắn mở mắt cười. Nàng thẹn quá hóa giận liền quay người đi chỗ khác.

    Dương Tử Kỳ tràn ngập hạnh phúc xoay người nàng lại rồi hôn nàng thật sâu khiến An Lạc thiếu chút xíu nữa là thở không thông.. Lát sau khi ổn định được hô hấp hắn mới nói:

    - Vợ chồng thể hiện tình cảm với nhau nàng còn ngại ngùng gì chứ.

    An Lạc tựa vào đầu giường lấy tay vò vò chăn, mặt đỏ bừng cúi xuống:

    - Dương Gia đừng chọc thiếp nữa.

    Dương Tử Kỳ bật cười nắm lấy tay nàng, cất giọng:

    - Được rồi, không cười nàng nữa. Hôm qua nàng mệt rồi, gọi gia nhân vào hầu hạ một chút rồi cùng ta dùng bữa sáng.

    Sau đó còn hôn tay nàng rồi mới rời giường. An Lạc vì sự ngọt ngào của hắn mà tan chảy ngọt ngào gật đầu. Dùng thiện xong, hắn nói:

    - Nàng có muốn đi dạo kinh thành một chút?

    An Lạc nghe thấy hai chữ kinh thành liền thuận ý. Để thoái mái hơn An Lạc đã đề nghị Dương Tử Kỳ thay thường phục, hai người như đôi phu thê thường dân tay nắm tay cùng nhau đi qua các hàng sạp bày bao nhiêu món đồ bắt mắt. An Lạc thoáng chốc lại ghé bên này bên kia, Dương Tử Kỳ cũng theo nàng.
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 18 Tháng chín 2020
  9. Thudi12

    Bài viết:
    20
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người đi đến nơi có một lão gia đang bán kẹo mạch nha, An Lạc liền chú ý đến đôi rồng phượng được tạo hình rất công phu vào mắt. Lão Gia kia nhìn liền hiểu ý, đưa que kẹo cho An Lạc rồi cất giọng:

    - Hai vị đây thật đẹp đôi vừa lứa như rồng như phượng, lão gia tặng hai ngươi, mong các người hạnh phúc ấm êm, bách niên giai lão.

    Dương Tử Kỳ đưa tiền cho lão nhưng lão nhất quyết không nhận coi đó là quà tân xuân. Hai người cũng không cưỡng cầu vui vẻ mà nhận lấy. Nhưng thật không may do An Lạc mải vui nên lúc chạy sang bên kia đường kẻ đánh xe ngựa chạy vội qua đã quệt phải que kẹo khiến nó rơi xuống đất. Nhìn que kẹo rơi An Lạc không khỏi bày vẻ tiếc nuối. Dương Tử Kỳ đằng sau khẽ chau mày tiến lại gần:

    - Hay ta quay lại chỗ lão gia kia làm lại cho nàng một cái nhé?

    Nàng đáp:

    - Thiếp không thích đồ ngọt, dù sao kẹo cũng rơi rồi, không cần thiết phải mua lại đâu, cũng chỉ là một que kẹo, thiếp không quan tâm đâu.

    Dương Tử Kỳ xoa đầu nàng như đứa trẻ:

    - Có thật là không quan tâm?

    An Lạc gật gật đầu chắc chắn. Hắn nhìn đôi rồng phượng đã vỡ nát nằm dưới đất. Tâm tình có chút phức tạp, rồng phượng là hình ảnh tượng trưng cho đôi uyên ương, giờ mới đầu xuân đã làm đổ bể nát thứ này, dù là que kẹo nhưng cũng không thể khiến hắn an lòng.

    An Lạc biết hắn đang lo lắng về điều gì nên kéo lấy cánh tay hắn dẫn đi xem những thú vui khác, giúp hắn bớt đi một chút phiền muộn. Dương Tử Kỳ nắm tay nàng, họ đi dọc khắp các con phố, hai bên đường đèn lồng đỏ treo từng dây, thi thoảng lại có tiếng pháo nổ đì đùng, vài ba đứa trẻ chạy quanh bố mẹ chúng đi dạo phố xuân. An Lạc nhìn họ, vô thức nở nụ cười. Dương Tử Kỳ thấy vậy khẽ thì thầm vào tai nàng:

    - Nghe Dạ phu nhân nói, nàng cũng muốn có tiểu áo bông?

    An Lạc trợn mắt nhìn Dương Tử Kỳ lươn lẹo đáp:

    - Thiếp nói thiếp thích trẻ nhỏ, Dạ phu nhân thế nào mà lại biến tấu lời nói thành thiếp muốn có con nhỉ?

    Dương Tử Kỳ làm ngơ đáp:

    - Ta không quan tâm chuyện đó, nếu nàng thích trẻ nhỏ, không bằng chúng ta trở vềtạo tiểu áo bông đi?

    An Lạc khẽ nhéo tay y, nói y tranh thủ cơ hội thu lợi. Nàng chơi còn chưa đủ, sao có thể trở về lúc này.

    Dọc phố có một cửa hàng bán đồ trang sức, hắn bắt gặp một sợi dây chuyền có hình cỏ bốn lá, bèn lại đó, An Lạc ngoảnh lại thắc mắc:

    - Sao vậy?

    - Nàng vào đây cùng ta một lát.

    Dương Tử Kỳ sau khi mua lại sợi dây liền đeo lên cổ An Lạc:

    - Bù cho nàng món quà khi nãy.

    Cỏ bốn lá là biểu tượng cho sự may mắn bình an, Dương Tử Kỳ thực lòng chẳng cần gì hơn ngoài việc An Lạc luôn bình an vui vẻ, có thể đứng trước mặt mình cười tươi như vậy mãi mãi.

    An Lạc bật cười hạnh phúc, chút tiếc nuối khi nãy còn vương lại giờ cũng đã tan biến, khẽ đáp:

    - Cảm ơn chàng, phu quân.

    Dương Tử Kỳ gật đầu hài lòng rồi nói:

    - Được rồi, ta đi ăn chút gì đó đi.

    Buổi tối, hai người cùng lên trên đài cao, nơi này có vị trí đẹp nhất kinh thành. Ở đây, người ta có thể thu vào tầm mắt cảnh sắc kinh thành Đông Bắc, nhà cao san sát, người đi người về khi nào cũng náo nhiệt. Nhìn xuống một mảng vàng lấp lánh của những ngọn đèn tỏa ra từ mỗi liếp nhà. An Lạc bỗng nhiên quay sang hỏi Dương Tử Kỳ:

    - Dương Tử Kỳ, chàng đã bao giờ mong muốn có thể thay đổi số phận trở thành một kẻ phàm tục bình thường chưa?

    Hắn đáp:

    - Ta chưa, nhưng nếu nàng muốn ta có thể cùng nàng đi về Tây Bắc, nơi có thảo nguyên trải dài, trở thành thường dân cùng nàng an ổn sống.

    An Lạc thở dài:

    - Sao có thể được chứ.. chàng còn quyền cao chức vọng mà.

    Hắn nắm lấy tay nàng nói:

    - Ta hứa với nàng, sau khi trả thù Chu Hách. Nếu nàng thích, ta sẽ đến nơi đó sống..
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 18 Tháng chín 2020
  10. Thudi12

    Bài viết:
    20
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Tử Kỳ nói vạn câu, mỗi câu đều là nếu nàng thích ta cũng thích, nếu nàng muốn ta liền chiều nàng. Trên thế gian này, dù có tìm kiếm đến chân trời góc bể, cũng không thể tìm ra một người yêu thương nàng đến thế. An Lạc cảm động ôm lấy hắn, Dương Tử Kỳ chủ động nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng, rồi dần dần dịch chuyển đến môi nàng, nụ hôn mang theo sự cưng chiều, cẩn thận từng chút một.. Ai nói Dương Tử Kỳ lãnh khốc, ai nói Dương Tử Kỳ trước mắt nàng là kẻ giết người không chớp mắt. Hắn bây giờ mới chính là con người thật của hắn, ôn nhu như nước, hiền hòa như mây.

    Hai người cùng Bối Cảnh Uyên đến hoàng cung dự yến tiệc. Hôm nay An Lạc cùng Dương Tử Kỳ vận y phục cùng màu lam, Bối Cảnh Uyên thì vận phấn y trông tươi tắn lại thướt tha ngọt ngào như mùa xuân.

    Khi họ đến chính điện, yến tiệc cũng chuẩn bị bắt đầu. Không lâu sau Diêm Vương cùng Diêm hậu xuất hiện, an tọa trên ghế vàng chạm hoa văn tinh xảo. Mọi người đồng thời đứng dậy hành lễ:

    - Diêm Vương, Vương Hậu vạn an.

    Hành lễ xong Diêm Vương liền đứng dậy khai yến. Lần này là yến tiệc triều đình nên đại sảnh đều đông nghịt khách, đều là quần thần và gia quyến tham dự. Nhạc bắt đầu tấu lên, vũ cơ từ từ xuất hiện múa khúc mừng xuân, từng động tác vừa mềm mại uyển chuyển, vừa mạnh mẽ dứt khoát. Lời cung chúc qua lại vui vẻ náo nhiệt, ai nấy đều cười cười nói nói, treo lên mặt cái vỏ bọc ấy nhưng còn chẳng biết có bao nhiêu dã tâm.

    Lúc này Diêm Vương bỗng cất lời:

    - Trẫm muốn đính chính chuyện Dương Phu nhân tướng quân hạ độc Thi Phi và Bối Cảnh Uyên tiểu thư là sai lệch, phu nhân trong sạch, không phải là kẻ ra tay. Kẻ sát hại đích thực là một cung nữ hàm hồ bên Ỷ Trữ Cung, sau khi tra ra liền đã xử tử. Nay trẫm muốn rửa sạch thanh danh cho phu nhân tướng quân, cũng là mong phu nhân bỏ qua cho sự hồ đồ của trẫm.

    An Lạc có chút bất ngờ, trong lòng nàng hẳn biết kẻ ra tay thực sự chính là ai nhưng cũng không muốn truy cứu nữa bèn đáp:

    - Đa tạ bệ hạ minh oan. Chuyện này thần vốn đã không để trong lòng.

    Diêm Vương đáp lại một vài câu sau đó bèn ra hiệu yến tiệc tiếp tục.

    Thời điểm kết thúc đã vào khuya, trăng treo lơ lửng trên đầu, bầu trời một màu âm u tối mịt điểm một vào ngồi sao lấp ló thoáng chốc lại lẩn vào mây. Tất cả đều trở về gia phủ của mình.

    Dọc đường đi bỗng có một đám bịt mặt đen đến tấn công xe ngựa của Dương Gia, vì hôm nay Dương Gia có hai xe ngựa, một xe rước Dương Tử Kỳ và An Lạc, xe đi sau rước Bối Cảnh Uyên. Vì vậy nên Dương Tử Kỳ cùng hai cận vệ hết sức cẩn thận đặc biệt chú ý an toàn của hai người. Dương Tử Kỳ dặn dò cẩn thận An Lạc:

    - Lạc Lạc, nàng chú ý có gì bất ổn liền gọi ta ngay. Được chứ?

    Nàng lo lắng:

    - Thiếp hiểu rồi, chàng cũng phản hết sức cẩn thận, đừng để bị thương đó.

    Dương Tử Kỳ gật đầu rồi mau chóng xuống xe xử lý mấy tên áo đen đó. Đám người đó rất đông, khoảng hơn 50 người. Ngày hôm nay chỉ có y, 2 tên hầu xe, Khổng Nam cùng Đắc Kiến nên không để tránh khỏi sơ suất. Nhân lúc bọn họ đang tập trung đánh gục mấy tên đó, một tên áo đen đã đột nhập vào xe ngựa. An Lạc chưa kịp hét lên, hắn đã nhanh hơn một bước nhét khăn bịt chặt miệng nàng, dù có ú ớ nhưng tiếng ồn ngoài kia quá lớn khiến bọn họ không thể nghe được.

    Khi tên áo đen kia bắt An Lạc rời đi, Bối Cảnh Uyên nhìn thấy liền lập tức hét lên:

    - An Lạc.. An Lạc đã bị bắt đi rồi, cứu.. cứu nàng ta mau.

    Dương Tử Kỳ nghe thấy lập tức để lại nơi này cho những người còn lại xử lý, còn mình thì mau chóng đuổi theo.

    Dương Tử Kỳ phóng ngựa nhanh tốc độ theo sát tên kia, hắn ta mau chóng thúc ngựa hướng đến sông Tử Hà. Bên này, người của Dương Tử Kỳ mau chóng giải quyết xong phần còn lại rồi đuổi theo sau y.

    Đến nơi Dương Tử Kỳ lớn tiếng đe dọa:

    - Ngươi muốn gì? Mau thả nàng ta ra. Đừng đem phụ nữ ra để thử thách lòng kiên nhẫn của ta.

    Tên áo đen đó không đáp lại liền đẩy An Lạc xuống dòng Tử Hà. Dương Tử Kỳ lo sợ nhảy xuống cứu nàng sau đó, y sợ nàng sẽ không thể chịu nổi lạnh lẽo này, trong lòng ngập tràn đau đớn, cảnh tượng ngày hôm nào lại hiện rõ mồm một trước mắt. Bối Cảnh Uyên hoảng hốt nhìn Dương Tử Kỳ nhảy xuống hét to:

    - Dương Gia..

    Khổng Nam đứng trên bờ chưa kịp đưa tay ra níu, Cảnh Uyên cũng đã nhảy xuống theo liều mạng để cứu y. Nước Tử Hà lạnh lẽo cứa lấy da thịt nàng, nhưng Cảnh Uyên không màng đến đau đớn mau chóng kiếm tìm Dương Tử Kỳ, nhưng do sức không còn như năm xưa nên thân thể bắt đầu chìm dần xuống.
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 20 Tháng chín 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...