Ngôn Tình Thất Hôn - Thư Di

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thudi12, 22 Tháng tám 2020.

  1. Thudi12

    Bài viết:
    20
    Tên truyện: Thất Hôn

    Tác giả: Thư Di

    Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, cổ đại, ngược, độc sủng​

    [​IMG]

    Giới thiệu truyện:

    Thất Hôn là cuốn truyện viết về tình yêu của một cô gái xuyên không về thời nhà Hán, bị gia đình thân chủ ép gả cho người âm theo tục minh hôn. Gặp gỡ một đời, đó là duyên. Bỏ lỡ một đời, đó là phận. Tình yêu vừa đủ để sống dậy hạnh phúc trong tim một người nhưng cũng đủ để khiến một người phải tổn thương, phải đau đớn cả một đời một kiếp.

    Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của Thư Di
     
    Last edited by a moderator: 11 Tháng chín 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Thudi12

    Bài viết:
    20
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả tuần làm việc hết năng suất An Lạc trở về nhà trong vẻ mặt rũ rượi. Vừa nằm xuống chiếc giường thân yêu, dụi dụi mặt vào chăn thì cô nhận được điện thoại của cô bạn thân. Cụ thể nội dung là người anh em thiện lành than thở về núi công việc mình phải gánh vác và kết thúc cuộc gọi là lời "rủ rê" cuối tuần đi hưởng thụ.

    An Lạc và Lý Lý cùng nhau đến Hồ Lugu một chuyến vừa để thư giãn vừa để chụp ảnh vào ngày cuối tuần. Hồ Lugu nằm giữa tỉnh Tứ Xuyên và Vân Nam, nơi đây được ví như hòn ngọc của thiên nhiên.

    Hôm nay An Lạc mặc một chiếc maxi đỏ thắt eo, đằng sau đính một chiếc nơ bản vừa cùng màu, vạt váy xoè chạm tới gót, cô quyết định không đi giày hay dép, đôi chân trần êm ái lướt qua thảm cỏ xanh tựa tiên nữ vừa giáng trần. Đến cả cô bạn thân Lý Lý khó tính của mình cũng phải gật gù khen ngợi:

    - Lạc Lạc, ông trời thật bất công. Tại sao lại ưu ái sắc đẹp dành cho cậu nhiều đến vậy chứ. Mình muốn bãi công.

    Hôm nay Lý Lý mặc một chiếc váy trắng trễ vai suông, dài tới ngang đầu gối, tuy không xinh đẹp bằng An Lạc nhưng cô lại mang một vẻ đẹp khả ái. Người nhìn người liền thích. An Lạc khoanh tay trước ngực hất mặt lên trời giả vờ bày ra vẻ tự mãn:

    - Chẳng phải kiếp trước tớ làm việc thiện nên được trời thiên vị vậy hay sao, đợi đã người đời hay nói "hồng nhan bạc phận" biết đâu xinh đẹp như vậy lại gặp phải biến cố.

    Lý Lý lập tức trừng mắt:

    - Vậy ý cậu là kiếp trước tớ làm việc ác sao? Cái miệng quạ của cậu, thôi đi..

    An Lạc xua tay:

    - Thôi, chúng ta mau ra hồ chụp ảnh đi, nếu ra mũi đò tạo hình, chắc hẳn bức ảnh sẽ rất được nhiều người like, lượt follow cũng sẽ tăng.

    Lý Lý hào hứng đáp:

    - Vậy ta còn không mau đi.

    Thời đại này, bất kể cô gái nào cũng thích chụp những tấm ảnh đẹp. Lý Lý và An Lạc cũng không ngoại lệ, huống chi hai người lại xinh đẹp như vậy. Hai cô gái cùng bước lên chiếc đò nhỏ, người chèo bắt đầu đẩy chiếc đò xuôi theo làn nước xanh bích, sơn thủy như họa, cảnh đẹp như hoa. Cây cối một màu xanh ngắt tô điểm trên những mỏm núi, đúng là hữu tình. An Lạc vui vẻ đi ra đầu đò rồi quay lại gọi Lý Lý:

    - Mau lên, chụp cho tớ một tấm ảnh.

    Lý Lý khẽ cau mặt, tay chống nạnh giục:

    - Lạc Lạc à, cậu sao có thể liều lĩnh như vậy. Đứng đó rất nguy hiểm, mau vào đây.

    An Lạc cười xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng bạn:

    - Tớ đang sợ muốn chết đây, vì vậy nên cậu mau lên.

    Lý Lý bất lực đành chiều lòng tiểu tổ tông của mình. Cô giơ chiếc máy ảnh EOS 6D Mark II bắt đầu căn góc, vừa nhấn nút chụp thì chiếc đò bỗng nhiên bị gió thổi đến chuếnh choáng, An Lạc đứng không vững nên trượt chân ngã rơi xuống hồ. Lý Lý hoảng hốt gào thét người lái đò bắt anh ta nhảy xuống hồ cứu An Lạc, anh ta cũng không kém phần sợ hãi vội vàng thuận theo. Cô run rẩy kiềm chế nhấn số gọi cấp cứu.

    An Lạc kêu cứu trong vô vọng, cô không biết bơi, nay nước hồ thu lại rất lạnh, cô tưởng mình sẽ mất dần ý thức và cuộc đời kết thúc từ đây, nhưng thật không ngờ cô lại vô cùng tỉnh táo và cảm nhận được dường như có một sức mạnh kéo cô về phía đáy hồ. Cô thấy một cô gái lạ lướt qua trong tâm trí, cô ấy mặc áo choàng trắng, trên áo có những khoảng loang đỏ, nhìn như màu máu, hai người đối diện nhau, cô ta nói:

    - Cô hãy thay tôi cống nạp mình những ngày còn lại, tôi phải ra đi rồi, tôi không thể lưu lại nơi này được nữa. Số phận là do cô định đoạt, sống chết lại do người khác định đoạt. Yêu hay hận là do cả hai định đoạt.. Cảm ơn, xin lỗi và tạm biệt.

    An Lạc còn chưa kịp đáp lại đã mất hết ý thức và chìm vào khoảng không vô định. Khi tỉnh dậy cô hoảng hốt thấy mình đang nằm trên giường, đối với kiểu người quý mạng sống hơn vàng như An Lạc, điều đầu tiên là tự an ủi mình trước: Thật may thật may mình vẫn còn sống, mình chưa chết. Nhưng cô đã nhận ra sự khác thường ở đây, khoan đã, cô hoảng hốt lướt xuống nhìn bộ trang phục kỳ lạ mình đang mặc, đây không phải là Hán phục sao, sao cô lại mặc Hán phục, còn nữa tại sao nơi đây giống phim trường vậy, từ giường cho đến bàn trà và kệ tủ, hình như ngoài kia còn có hai cô gái đang đứng trước cửa. Cô hét lên một tiếng đủ làm chim bay ráo rác, người yếu thính lực cũng phải giật mình. Sau đó có vài tỳ nữ vội vã chạy vào khuê phòng cất lời:

    - Đại tiểu thư, người đã tỉnh lại rồi, sau đó họ liền chạy đi gọi người. An Lạc nhìn xuống cổ tay vẫn còn đang băng bó, cô dần hiểu ra vấn đề, thầm nghĩ: Thật giống với tình tiết xuyên không trong ngôn tình mà mình hay đọc. Nhưng còn về nguyên nhân, cô vẫn không hiểu lí do tại sao thân chủ này lại chết một cách tuyệt vọng như vậy. Ngay sau đó, một người đàn bà ăn vận sang trọng tầm bậc trung tiến đến nắm tay cô:

    - Tư Thanh con có sao không? Con không thể chết một cách như vậy. Có chết thì đợi đến khi gả cho Dương Kỳ ở dưới âm ty kia rồi hãy chết. Như vậy đỡ phụ lòng a mã con rồi.
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng chín 2020
  4. Thudi12

    Bài viết:
    20
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy giọng nói của bà nhẹ nhàng như gió xuân thổi nhưng nội dung lại mang sức đả kích xót thương vô cùng. An Lạc chỉ lạnh lùng bật ra hai tiếng:

    - Buông ra.

    Bà ta cười khẩy:

    - Dù sao ngươi cũng chết, ta đã nói rồi Tư Hoa mới chính là tiểu thư vàng ngọc của Tư Gia, còn ngươi chỉ là tên phế nhân chờ ngày chết mà thôi.

    Nói tới đây, An Lạc đã hiểu mình đang ở đâu và mình rơi vào hoàn cảnh nào. Sau đó cô đột nhiên đứng dậy, bừng bừng nộ khí bắt gia nô dẫn đường đến thư phòng của chủ nhân Tư Gia. Bước vào phòng, An Lạc thấy một cô gái yếu ớt, dịu dàng vận thanh y đang đứng cạnh vị gia chủ. An Lạc đi đến trước mặt ả giáng xuống một cái tát. Chủ nhân Tư gia tức giận đứng dậy chỉ tay về phía cô:

    - Nghịch tử, con còn muốn làm loạn đến mức nào mới để cho Tư Gia này yên bình? Muội muội con từ khi sinh ra đã chịu thiệt thòi, luôn yếu bệnh. Hơn nữa, con còn là trưởng nữ, đại tiểu thư của Tư gia, gả cho Dương Kỳ là cái giá con phải trả cho thân phận này. Ngay từ khi con sinh ra, Tư gia đã hẹn một lời đính ước với Dương Gia, nhưng tiếc rằng Dương Kỳ nay không còn nữa, con cũng phải đi theo y, đây chính là duyên trời định. Con còn trách ai?

    An Lạc hoảng hốt, chẳng phải đây là hủ tục minh hôn thời Hán sao, tình huống này quả thực quá là biến thái rồi. Lúc này ký ức của Tư Thanh đã dung nạp vào ký ức của An Lạc nên cô bất bình nói to:

    - Chẳng phải các người chỉ vì lợi ích gia tộc ư? Còn phải đeo lên cái mặt nạ giả dối này làm gì? Từ nhỏ tới giờ, cô mới chính là người sung sướng. - Đoạn An Lạc chỉ tay về phía cô ta. - Có đủ phụ mẫu luôn yêu thương bao bọc, còn ta mẫu thân mất từ sớm, người phụ thân này lại bỏ mặc không quan tâm đến ta. Các ngươi dựa vào đâu mà giả tạo trắng trợn như vậy? Các người dựa vào đâu?

    Nói rồi An Lạc dậm chân quay đi. Tư Hán ở phía sau bực tức, bất lực với đứa con gái này định đuổi theo, Tư Hoa nãy giờ vẫn im lặng vội đứng ra can ngăn:

    - Xin a mã hãy bình tĩnh, tỷ tỷ chỉ là nhất thời kích động nên bất bình thôi. Nếu không.. Nếu tỷ tỷ không chịu, Hoa nhi nguyện thay tỷ tỷ nối mối minh duyên này.

    Lúc này sắc mặt gia chủ Tư gia mới dịu đi đôi phần, lát sau cất lời:

    - Vẫn là Hoa Hoa thấu đạt tình lý hơn, có điều đây là phận của tỷ tỷ con, con không cần giúp nó. Bình thường Tư Thanh vẫn ngoan ngoãn, hiền dịu không ngờ nó lại bày ra sự cố chấp đến vậy. Thật là tức chết lão gia.

    Vẻ mặt sợ hãi của Tư Hoa vẫn còn đó nhưng trong lòng của cô ta thì hiểm ác hơn cả rắn độc, lòng cô ta còn vui sướng hơn cả việc nhà mở hội.

    An Lạc hậm hực đi về phòng mình, từ khi gặp Tư Hán đến nay đã hơn hai ngày, cô chỉ nằm dài trên giường, cơm canh gia nô đem phục vụ đều ăn hết, không bỏ bữa nào, tội tình gì mà cô phải hành hạ bản thân như những cô gái khác, gặp phải chuyện buồn liền nhịn ăn, nhịn uống. Cô cần thời gian để thích nghi và tính kế để thoát khỏi tình cảnh này. Nhưng xem ra tình hình hiện nay quả thực bất lợi cho cô, Tư Hán đã quyết định không chừa lại cho cô con đường sống, từ phòng cô ra đều đã bị nhân gia bao vây. Tiếng bước chân đã kéo cô trở về thực tại, cảm thấy cổ mình lành lạnh, cô nhìn xuống đã thấy một mũi dao sắc lạnh đang kề trước cổ. Cô oán hận nhìn người trước mặt:

    - Người có còn là a mã của con không?

    Tư Hán vẫn giữ nguyên vẻ tuyệt tình tàn nhẫn đáp:

    - Là con ép ta phải làm đến mức độ này. An Lạc vẫn nhìn Tư Hán bằng đôi mắt quật cường nhưng không ai biết trong lòng cô đang có một làn sóng càn quét, cô thực sự là sợ hãi muốn chết, ôi cái thời đại này thật loạn quá đi.

    Tư Hán dứt khoát:

    - Giờ ta cho con hai lựa chọn, một là gả cho Dương Gia, hai là chịu chém ngay bây giờ.

    Cô đáp lại:

    - Ta gả, nhưng ông nên nhớ tình cha con chúng ta kết thúc từ đây.

    Tư Hán nói rồi dứt khoát rời đi:

    - Được.

    Lúc này nước mắt cô không hiểu sao lại lăn dài trên má, tuy cô chỉ ở trong thân chủ nhưng vẫn cảm thấy xót xa đến đau lòng. Ngày này cuối cùng cũng đến. Cô được người hầu hạ khoác lên mình bộ hỷ phục đỏ, cũng trang điểm, cũng hài hoa điểm mẫu đơn tinh tế, thân chủ này cũng không tồi, sắc đẹp có thể khiến nghiêng nước nghiêng thành lúc bấy giờ. Cuối cùng cô được chùm lên một chiếc khăn đỏ như những tân nương khác rồi bước lên kiệu đỏ. Vì Dương Kỳ chết nơi sông hồ nên kiệu của cô hướng tới đó, chiếc kiệu có phần khác, cán kiệu thay vì quấn băng đỏ được thay bằng màu trắng, tiếng pháo mừng hòa với tiếng trống kèn đưa đám khiến cho bầu không khí càng thêm phần quỷ dị, tàn pháo cùng giấy trắng nhẹ nhàng rơi lại phía sau. Hoàng hôn dần buông xuống trước mặt, chỉ còn lại những mảnh hồng tàn mờ nhạt dần phía cuối chân trời, gió đến luồn qua lá tre xào xạc, thân tre đu đưa tạo ra tiếng cót két, hiu quạnh và đau thương đến lạ lùng. An Lạc thầm oán trách còn chưa sống được bao lâu giờ đã phải đi chết, cô thà chết yên bình như vậy còn hơn là bị chém. Không biết giờ cô có xuyên không đến thời Tam quốc luôn không hay phận đời kết thúc từ đây.. Cô càng nghĩ lại càng tủi cho thân mình, 22 năm cuộc đời chưa có lấy một mối tình giờ đây lại phải gả cho người đã khuất, trong đầu cô vang vọng lên tiếng nói:

    "Bên kia hoa đỏ tiễn chân hắn

    Bên này hoa trắng tiễn mình ta."
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng chín 2020
  5. Thudi12

    Bài viết:
    20
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng đã cảm nhận mực nước bắt đầu ngập dần vào kiệu, lần này nàng không còn sợ hãi, cảm giác bình thản đến lạ, có chút hồi hộp. Kiệu đỏ chìm dần trong nước cho đến gần chạm đáy hồ, An Lạc thấy cửa kiệu bật ra, nàng liền bị cuốn ra ngoài xuyên qua một vùng sáng và bước sang thế giới khác.

    Trước mặt nàng lúc này là một nam nhân nom có vẻ mảnh khảnh song bờ vai lại rộng lớn, vững chãi. Vì còn chùm khăn nên An Lạc không thể nhìn thấy dung nhan người trước mặt. Y đưa tay ra dịu dàng đỡ tay nàng, nàng cũng theo đó mà nắm lấy tay y, cảm giác như chạm vào da thịt thật, không có một chút nào gọi là ảo giác. Y cùng nàng tiến vào lễ đường rồi từng bước kiên định bước lên thềm hoa đỏ để lên đài tế lễ, hai người giao bái trước sự chứng kiến của những vị khách đến dự. Đám cưới âm ty cũng tương tự như đám cưới trên trần gian kia, sau khi chúc rượu y đưa nàng đến thê phòng, nơi ở của Dương Kỳ là một biệt phủ rộng lớn, nếu không có y dẫn đường có lẽ nàng bị lạc cũng nên.

    Khi khóa cửa phòng lại, nàng lo lo sợ sợ rằng hắn ta sẽ động thủ với nàng, An Lạc bất giác co rúm lại như con thỏ nhỏ rồi đưa đôi tay ra tự ôm lấy mình như một cách phòng vệ. Hình như y nhìn thấu được tâm tư nàng chỉ ho khan tay lạnh lùng lên tiếng:

    - Nàng tự cởi khăn xuống đi.

    An Lạc có đôi chút bất ngờ song cũng thuận theo lời y, trước mắt nàng chính là vị nam nhân hoàn hảo nhất mà nàng từng gặp, thật đúng gu nàng mà: Sống mũi cao vút, đôi lông mày cương nghị, môi bạc tựa cánh hoa đào nhưng khí chất lại lạnh lùng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.. Nàng nhìn có hơi ngây ngốc, y ho một tiếng đầy ngượng ngập:

    - Bổn gia đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của Dương Gia, thật xin lỗi vì đã khiến Tư Thanh nàng phải chịu thiệt. Nay nàng cứ sống tại đây, ta sẽ không quấy rầy đến nàng, và mong nàng cũng vậy. Có yêu cầu gì nàng nương cứ nói, ta sẽ cố gắng đáp ứng nàng nếu có thể. Nàng cứ an tâm nghỉ ngơi trên giường, đêm nay bổn gia nằm bên ghế tựa đằng kia.

    Nói rồi Dương Tử Kỳ hướng đến phía ghế nằm xuống nghỉ ngơi bỏ lại một An Lạc ngơ ngác ngồi trên giường. Hắn ta thật kỳ lạ, câu đó đáng lẽ phải từ miệng bản tiểu thư thoát ra mới đúng, đây là cướp lời thoại quá trắng trợn rồi.. Sau đó, An Lạc cũng không nghĩ ngợi thêm, dù sao chuyện cũng đến nước này, nàng đành lòng vui vẻ chấp nhận số phận sống tiếp ở nơi đây, mí mắt dần nặng xuống, nàng bắt đầu chìm vào giấc mộng trên chiếc giường trải lông cừu mềm mại.

    An Lạc ngủ đến bao lâu không biết, chỉ biết rằng khi nàng tỉnh dậy ông mặt trời đã lên cao chót vót, chắc do nàng trải qua một loạt sự việc quái quỷ lo lắng phiền hà không ngừng đến tối hôm qua mới bớt một phần nặng nề nên đã ngủ rất ngon. Nàng uể oải ngồi dậy, vặn vẹo làm vài động tác co giãn gân cốt, vô thức liếc nhìn sang chiếc ghế bên kia, y đã không còn đó, dù sao y cũng không đủ sức kiên nhẫn ngồi đợi nàng lâu đến vậy. Còn chưa kịp thu lại tầm mắt đám gia nô đã tiến vào cung kính quỳ trước mặt nàng đồng thanh lên tiếng:

    - Phu nhân! Cung chúc phu nhân sáng an hảo.

    Nàng mỉm cười rồi kêu họ đứng dậy, một nàng gái nhanh nhẹn xem chừng nhỏ tuổi hơn nàng một chút, kính cẩn thưa:

    - Thưa phu nhân, sau này nô tì sẽ là người chăm sóc phu nhân. Có việc gì người cứ gọi Nhị Nhị a.

    Nàng khẽ gật đầu:

    - Hảo. Sau này các người hãy cứ xưng hô tự nhiên, không cần khách sáo.

    Sau đó bọn họ giúp nàng thay y phục, chỉnh trang lại tóc. Hôm nay nàng vận một bộ phấn y nhẹ nhàng, đằng sau chỉ đơn giản búi tóc lên một nhánh nhỏ cài trâm phỉ quý. Sau đó, Nhị Nhị dẫn nàng đến chính phòng dùng bữa sáng, nô gia dọn lên một bàn đầy thức ăn, món nào cũng rất thơm và ngon khiến cho cái bụng đói của An Lạc càng được đà kêu réo. Không còn chần chừ gì nữa An Lạc bắt đầu vui vẻ thưởng thức đồ ăn của mình.

    Sau khi ăn xong, Nhị Nhị dẫn nàng đến chỗ Dương Tử Kỳ, bước vào Viên Hoa Đình, nàng thấy y đang ngồi thưởng trà, từng cử chỉ nâng chén trà lên xuống cũng đủ thấy y là một kẻ cao thượng đến nhường nào, di chuyển tầm mắt sang bên cạnh, là một nữ nhân, nàng ta thần sắc tươi tắn, xinh đẹp như hoa, vận huyết y, nhãn hạnh hướng về phía Dương Tử Kỳ mãi không rời nên không ý thức được sự hiện diện của nàng lúc này. Thầm nghĩ, cái tên Dương Tử Kỳ này định áp dụng chế độ tam thế tứ thiếp sao.. Còn đang suy tư thì Dương Tử Kỳ đã nhận ra nàng, không nhanh không chậm lên tiếng:

    - Qua đây.
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng chín 2020
  6. Thudi12

    Bài viết:
    20
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhị Nhị cùng nàng bước vào đình, đến ngồi cạnh y. Cô gái trước mặt nở nụ cười dịu dàng với nàng sau đó lại quay sang Dương Tử Kỳ như ra dấu cho y làm gì đó. Lúc này Dương Tử Kỳ mới giới thiệu:

    - Đây là Bối Cảnh Uyên, muội ấy là ân nhân cứu mạng của ta.

    Câu giới thiệu ngắn gọn khiến nàng ta có phần không hài lòng, nhưng nàng ta thu lại vẻ mặt rất nhanh, hướng về phía nàng:

    - Tiểu Thanh không cần khách khí a, nàng thân là phu nhân của Dương Kỳ, đương nhiên cũng là hảo hữu của ta. Thân thiết cả.

    Nàng không nói gì, chỉ mỉm nhẹ rồi gật đầu. Bối Cảnh Uyên tự tay rót cho nàng một chén trà, chưa đợi An Lạc nâng cốc lên uống đã quay sang thân mật khoác tay Dương Tử Kỳ:

    - Đi, hôm nay muốn cho ca một tin quan trọng.

    Dương Kỳ cảm nhận được ý đồ qua hành động này của Cảnh Uyên song y vẫn dung túng nàng ta, cùng nàng ta đứng dậy nói:

    - Nàng nghỉ ngơi đi, có gì cần thì cứ gọi Nhị Nhị.

    Rồi hai người họ dần khuất khỏi tầm mắt An Lạc. An Lạc thở dài, cái tình cảnh nàng là gì vậy, nàng thực sự là tiểu tam xen vào tình cảm của bọn họ sao? Không, nàng đây chỉ là trên danh phận, không yêu sao có thể gọi là tiểu tam chứ. Nàng chuyển tầm mắt sang chiếc tì bà bên cạnh sau đó đi tới ngồi xuống gẩy một khúc mà trước khi đến đây nàng hay gẩy. Đôi tay thon dài linh hoạt trên từng dây đàn lúc thoáng qua khi dứt khoát tạo nên thanh âm khó có thể miêu tả, âm cao thì tựa như tiếng nhạc từ thiên đình rót xuống, cao, xa, trong, thanh, âm trung thì dịu dàng mềm mại, còn âm thấp lại đặc biệt mang cảm giác phong trần bi ai, tựa như tiếng khóc thương nghe buồn day dứt khôn cùng. Khiến cho mọi người trong Viên Hoa Đình lầm tưởng nàng vì hành động vừa rồi của gia chủ mà đau buồn, thất vọng, họ còn bày ra vẻ thương xót cho nàng, nhưng thực ra lòng nàng chẳng mấy gợn sóng, chỉ đơn giản là thích khúc nhạc này nên đánh mà thôi.

    Dương Kỳ nhẫn nhịn cùng Cảnh Uyên ra khỏi Viên Hoa Đình lập tức gạt tay nàng ra khỏi cánh tay mình, chau mày lên tiếng:

    - Lần sau muội đừng bày ra hành động như vậy nữa, ta đã là người có thê, cũng nên thể hiện cho ra phép tắc.

    Cảnh Uyên yếu ớt lên tiếng:

    - Chúng ta không thể như trước kia được? Sao khi xưa ca không bác bỏ, Cảnh Uyên chỉ muốn chúng ta mãi như vậy thôi, ta một mình đơn côi chốn này, không nơi nương tựa, chỉ là muốn có chàng là một người hảo hữu chia sẻ một chút tình cảm, nếu như chàng cho rằng hành động của ta làm tổn thương An Lạc, ta ta sẽ không làm như vậy nữa.

    Dương Kỳ nghe nàng nói vậy cũng không tiếp thêm lời nào đi thẳng đến thư phòng. Cảnh Uyên lúc này lại càng thêm thù hằn An Lạc, ả cho rằng An Lạc chính là người đã cướp đi người trong lòng nàng, song một khi nàng đã để ý trong lòng sẽ giam y mãi mãi trong lòng, An Lạc kia căn bản không đủ bản lĩnh. Nàng ta bước theo Dương Kỳ vào thư phòng, Dương Kỳ lên tiếng:

    - Phát hiện ra điều gì rồi?

    - Bọn người kia hiện đang ở Phía Nam, chúng vẫn chưa có ý định tha cho ca. Chúng đang có ý đồ lợi dụng nô gia của Dương gia làm tay sai gián tiếp tạo ra sơ hở để thực hiện mong muốn. Ca nên cẩn thận.

    Tử Kỳ gật đầu sau đó nói Cảnh Uyên về Tàng Họa các nghỉ ngơi.

    Lúc này Dương Tử Kỳ mới thở dài day hai thái dương. Hắn đoản mệnh, sau đó cũng vì một lần đi thuyền mà chết, cha hắn xót thương nên mới gả Tư Thanh cho hắn. Khi hắn vừa xuống Âm Ty đám người họ Chu đã trực sẵn đẩy hắn xuống sông Tử Hà. Đây là nhánh nhỏ của con sông lớn Hoàng Hà, khi bị rơi xuống đây hồn của người chết sẽ bị tiêu biến dần, nhẹ thì kéo dài thời gian lưu lại âm giới, nặng thì không thể đầu thai kiếp sau. May mắn lúc đó Bối Cảnh Uyển đã dùng linh đan của mình để cứu Dương Tử Kỳ, cũng vì thế mà 100 năm tu tiên của nàng ta tan thành mây khói, nàng ta cam lòng đánh đổi một đời tu luyện để cứu Dương Tử Kỳ. Đây chính là lý do Dương Tử Kỳ rất mực dung túng, sủng hạnh nàng ta. Nhưng Dương Kỳ chưa một lần nảy sinh tình yêu đối với nàng ta, những gì hắn cho nàng đơn thuần chỉ xuất phát từ lòng biết ơn. Dương Kỳ gọi Khổng Nam và Đắc Kiến là hai người cận vệ trung thành:

    - Sàng lọc toàn bộ gia nô, ai có biểu hiện nghi ngờ phản nghịch báo lại với ta.

    Sau khi họ đi ra. Giờ hắn mới nghe tiếng tì bà từ xa vọng lại, mềm mại như gió xuân thổi qua đem cho người ta cảm giác yên bình, thư thái. Do dự một hồi cuối cùng Dương Kỳ cũng quyết định đi theo bước chân mình, tiếng đàn ấy phát ra từ đôi tay nương tử trên danh nghĩa của hắn, trước mặt Dương Kỳ là nữ nhân đang dịch chuyển ngón tay linh hoạt trên dây đàn, đôi mắt hướng về phía xa xăm, hoa trong vườn thì đang nở đương độ thắm sắc càng tôn thêm cho An Lạc một vẻ đẹp rung động lòng người. Hắn đứng đó không nói, không động ngắm nhìn nàng. Nàng mải đánh nốt khúc đàn không ngoảnh lại,

    Người đánh đàn, người nhìn người chăm chú tạo nên một khoảnh khắc đẹp như mơ, tà dương đỏ rực, phong vân cũng theo đó mà ánh hồng quyện luyện lưu lại để ngắm nhìn đôi nam nữ. Sau khi đánh hết nốt cuối cùng, nàng quay lại ngạc nhiên khi thấy y đang đứng nhìn. Còn chưa kịp lên tiếng thì y cất lời:

    - Đi, bữa trưa đã sẵn sàng rồi.
     
    Phan Kim Tiên, Uất PhongPhi Vũ thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng chín 2020
  7. Thudi12

    Bài viết:
    20
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng đứng dậy, y đi trước, nàng nối gót theo y. Dương Kỳ cảm thấy ngường ngượng, hắn chưa bao giờ nhìn người con gái nào thất thần đến vậy. Giờ bị nàng bắt gặp chẳng khác nào như vừa bị bắt gian.

    Khi An Lạc tỉnh giấc vào buổi sớm hôm sau đã nhận được tin, y, Khổng Nam, Đắc Kiến và Cảnh Uyên đi xuống phía Nam khảo sát tình hình cuộc sống của chúng dân. Âm gian cũng như Dương gian, cũng có trên có dưới, tôn ti quy tắc. Dương Kỳ trẻ tuổi song năng lực hơn người nên được Ma Vương hết mực trọng dụng, y giữ chức Tướng Quân, tất thảy mọi việc trước khi định đoạt đều hỏi qua ý kiến của Dương Kỳ. Sở dĩ mọi lần hắn không mang theo Cảnh Uyên nhưng lần này hắn lại quyết định cho nàng ta đi cùng, vì hắn sợ Cảnh Uyên ở nhà sẽ gây khó dễ cho Tư Thanh. Điều này đã khiến cho ả hiểu nhầm, lúc ra cửa còn đắc ý dặn dò ra lệnh giá nô gia như mình là nữ chủ nhân.

    Những ngày bọn họ đi vắng, An Lạc có cuộc sống thật bình yên, nàng dần thích nghi được hoàn cảnh sống, sáng dậy ăn sáng, uống trà, thưởng hoa, chiều đến luyện thư pháp, với một người vốn năng động như nàng thì đây đúng là cuộc sống bức bách nhất, nhàm chán nhất nàng từng trải qua. Đã có vài lần, nhân lúc nhân gia nơi lỏng cảnh giác, nàng và Nhị Nhị liền nhảy tưởng ra ngoài thưởng thức cuộc sống tự do tự tại.

    Lần này Dương Tử Kỳ lên trầu Diêm Vương bàn việc chính sự, nàng đang ngồi trong chính phòng viết thư pháp, thư pháp là bộ môn nghệ thuật nàng theo đuổi từ nhỏ, nàng rất thích viết, chữ nàng cũng rất đẹp, điểm nét trên giấy lụa, từng nét thướt tha như liễu, từng nét mạnh mẽ dứt khoát như rồng bay, mùi mực tàu cho nàng cảm giác thanh thản. Bối Cảnh Uyên cùng người của nàng ta đến mời nàng ra Viên Hoa Đình thưởng hoa, uống trà, vốn dĩ nàng định không đồng ý nhưng nàng ta nói muốn kể chuyện về Dương Tử Kỳ trước đây nên nàng sinh ra tò mò liền thuận theo. Nàng ta chủ yếu kể chuyện nàng ta cứu Dương Tử Kỳ ra sao rồi Dương Tử Kỳ đối xử với nàng như thế nào, nghe chừng li kì y như nam nữ chính trong truyện ngôn tình mà An Lạc hay đọc.

    Nàng ta định khiêu khích mình đấy à, hừm đã vậy bổn gia lại muốn cho nàng uất nghẹn một phen. An Lạc cố tình như vô tình đưa tay che miệng ngáp rồi dụi dụi mắt ra vẻ rất buồn ngủ và nhàm chán. Bối Cảnh Uyên thu cả cảnh này vào trong mắt, trong lòng dâng lên đầy giận giữ và khó chịu. Nàng ta rót cho An Lạc chén trà nhân đó đổ trà lên tay An Lạc:

    - Xin lỗi Tiểu Thanh, nàng có sao không? Ta thật bất cẩn, người đâu còn đứng đó làm gì? Không mau lấy thuốc bôi cho phu nhân các người đi.

    Cảnh Uyên cố làm ra vẻ quan tâm lo lắng, suýt chút nữa An Lạc nàng đã tin là thật. Biết nàng ta muốn hại mình, An Lạc liền lùi về phòng còn bày ra bộ mặt bao dung như đức mẹ. Về đến phòng Nhị Nhị vội đi lấy thuốc bôi giúp nàng nhưng An Lạc lại ngăn:

    - Em để đó đi, ta không muốn bôi.

    Nhị Nhị sốt sắng:

    - Không được, phu nhân không bôi thuốc sẽ để lại sẹo. Nữ nhân mà để lại sẹo thì không hay lắm.

    An Lạc khẽ mỉm:

    - Ta sẽ bôi, nhưng bôi sau khi Dương Tử Kỳ trở về.

    Vỏ quýt dày ắt có móng tay nhọn. Nàng ta muốn gây sự cho nàng, nàng sẽ đáp lại không khách khí. Tính của An Lạc xưa nay vẫn vậy. Người tốt với ta ta tốt lại, người phụ ta ta phụ lại người hơn ngàn lần. Khi Dương Tử Kỳ trở về thấy tay nàng phồng lên một mảng đỏ liền chau mày hỏi:

    - Đã xảy ra chuyện gì?

    An Lạc không nói gì. Dương Kỳ chuyển tầm mắt sang Nhị Nhị, nàng ta vội trả lời thay nàng:

    - Thưa Dương Gia, xế chiều Cảnh Uyên tiểu thư mời phu nhân tới Viên Hoa Đình thưởng trà, không may tiểu thư đã bất cẩn đồ trà nóng lên tay phu nhân khi rót trà. Do nước trà quá nóng nên dù có bôi thuốc cũng không mấy hiệu quả.

    Nhìn đôi tay nhỏ của nàng trước mặt đỏ lên một mảng vì bỏng, lập tức ra lệnh cho Đắc Kiến:

    - Gọi đại phu tới.

    Sau khi đại phu tới Dương Tử Kỳ liền rời đi đến Tàng Họa Các. Nha hoàn của nàng ta thấy bóng Dương Tử Kỳ vội vàng kính cẩn hành lễ:

    - Dương Gia, hôm nay Dương Gia đến thăm tiểu thư a.

    Dương Tử Kỳ chỉ lạnh lùng nói một câu:

    - Ta cần gặp Cảnh Uyên.

    Nha hoàn tuân chỉ lập tức đi tìm chủ mình, Cảnh Uyên không giấu được nét vui mừng ra gặp Dương Tử Kỳ, Dương Tử Kỳ rất ít khi lui tới đây, số lần hắn đến đây không đếm trên 5 đầu ngón tay. Lúc này, Tử Kỳ đã ngồi tại chính phòng. Thoạt nhìn qua đã thấy vẻ mặt hắn chẳng vui vẻ gì. Cảnh Uyên bỗng cảm thấy chột dạ song không biểu lộ cảm xúc gì ra mặt, nàng ta bày ra bộ mặt thản nhiên:

    - Hôm nay có việc gì mà ca tới tận Tàng Họa Các đây?

    Dương Tử Kỳ đáp:

    - Cảnh Uyên tiểu thư đã làm ra chuyện gì? Chính muội hẳn tự biết.

    - Ồ, thì ra Dương Gia tới đây tra tội muội? Chỉ là một giây bất cẩn nên muội đã đổ trà lên tay Tiểu Thanh. Muội vốn không cố ý làm ra điều này, muội đã xin lỗi, Tiểu Thanh cũng xua tay không để ý, chẳng lẽ.. về nhà lại ăn vạ Dương Gia? Chỉ là một vết bỏng nhỏ, nàng ta tính toán đến vậy sao?

    Dương Tử Kỳ nhíu mày lớn tiếng:

    - Một vết bỏng nhỏ? Muội đã nhìn thấy tay nàng ấy bây giờ chưa mà ăn nói hùng hồn như vậy? Ta đã hứa với nàng ấy rằng sẽ cho nàng ấy ít nhất là một cuộc sống bình yên. Vậy tại sao muội lại khiến ta bận tâm? Khiến ta phiền lòng? Ta còn có gì chưa đáp ứng đủ với muội sao?

    Cảnh Uyên không kìm được cảm xúc hét lên:

    - Ta không cần mấy thứ vật chất, thứ ta cần là tình cảm ca không hiểu sao?

    Dương Tử Kỳ sững người:

    - Không phải từ đầu ta đã nói sao? Ta vẫn luôn chỉ coi muội là muội muội, là hảo hữu.. ta chưa bao giờ quá phận vượt qua ranh giới ấy. Cảnh Uyên, muội thử nghĩ lại xem là muội có tình yêu với ta hay nhất thời chỉ là yêu quý, độc chiếm rồi đây Tư Thanh xuất hiện muội liền ghen tỵ và cảm thấy mất mát. Muội đừng vội trả lời ta, suy nghĩ đi. Chuyện hôm nay ta sẽ bỏ qua nhưng hy vọng muội đừng bao giờ làm ra chuyện như vậy nữa.
     
    Phan Kim Tiên, Uất PhongPhi Vũ thích bài này.
  8. Thudi12

    Bài viết:
    20
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi rời Tàng Họa Các, Tử Kỳ quay lại nghe đại phu trình bày tình hình và cho thuốc, tiễn đại phu ra cửa, hắn liền quay lại áy náy cất lời:

    - Thứ lỗi cho ta, ta đã dung túng Cảnh Uyên để nàng ta làm ra chuyện như vậy. Mong nàng không bận lòng, Cảnh Uyên không có ý muộn hại nàng đâu, do muội ấy bất cẩn thôi.

    An Lạc nghĩ thầm, đúng là song kiếm hợp bích, còn bào chữa cho nàng ta. Còn có chút ủy khuất nữa, ta đâu có phá hoại tình cảm của hai người, yêu đương thì cứ việc yêu đương ta nào có xen vào.. Trong lòng nghĩ như vậy nhưng nàng nào dám nói ra, chỉ nhẹ nhàng đáp lại:

    - Không sao. Khiến Dương Gia hiểu nhầm rồi.

    Để nàng phải ủy khuất rồi. Hắn bèn lấy thuốc bên cạnh bôi tay giúp nàng như một hành động chuộc lỗi. An Lạc khá bất ngờ song cũng để y nắm lấy tay mình bôi thuốc. Hành động của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như lần đầu tiên Dương Tử Kỳ nắm tay nàng cùng sóng vai bước lên lễ đài vậy. Tay hắn thon dài, từng khớp tay hiện lên rõ ràng, gân tay cũng nổi lên chạy dọc mu bàn tay, hắn nhẹ nhàng xoa thuốc lên vùng phổng đỏ trên tay nàng. Không hiểu sao lúc này An Lạc thấy tim mình đập rất nhanh đến nỗi nàng có chút sợ hãi, nàng nhìn chằm chằm theo từng động tác của hắn, nàng không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy mát da do tác dụng của thuốc đem lại. Còn tình trạng của Dương Tử Kỳ lúc này cũng không khấm khá hơn là bao, hắn thấy tim mình đập nhanh, cổ họng có chút khô, bàn tay nàng thon thả, có chút gầy, làn gia trắng noãn điểm lên đó một mảng đỏ khiến những đau đớn của nàng hiện lên càng rõ rệt, hắn cố kiềm chế hết sức mình bôi thuốc thật nhẹ nhàng để không khiến nàng đau. Sau khi bôi thuốc xong bầu không khí trở nên ngượng ngập, cả hai đều không biết nói thêm lời gì, may thay đã có Nhị Nhị xuất hiện kịp thời cứu rỗi tình thế, Nhị Nhị vào thông báo hai người ra dùng bữa tối:

    - Dương Gia, Dương phu nhân xin thứ lỗi cho nô tỳ đã quấy rầy hai người. Ở đây có trời có đất chứng giám, nô tỳ chưa thấy gì hết, nô tỳ chưa thấy gì hết. Nô nô tỳ xin cáo lui.

    Vừa hết lời Nhị Nhị đã chạy khỏi phòng, để lại hai kẻ ngơ ngác gọi theo:

    - Không phải như ngươi nghĩ đâu.

    Hôm nay là lễ Thất Tịch, cả biệt phủ Tư Gia đều tất bật chuẩn bị những món từ đậu đỏ nào là chè đậu đỏ, bánh đậu đỏ, cháo đậu đỏ.. Tuy An Lạc không thích ăn đậu nhưng cũng miễn cưỡng ăn một bát chè lấy lệ. Ngày lễ Thất Tịch ở Âm ty là một ngày đặc biệt của những người đã khuất còn có người yêu của mình ở lại Dương Gian. Nghe nói khi xưa có một đôi trai gái yêu nhau rất đậm sâu nhưng không may nàng gái vì gặp phải tai nạn nên mất sớm, chàng trai và nàng gái tuy cách biệt hai cõi âm dương nhưng luôn quyến luyến đau khổ nhớ nhung nhau, nàng gái nhất quyết không chịu đi đầu thai chuyển kiếp, hồn còn lưu lại mãi tại trần gian, Vương Hậu khi nghe được chuyện này không khỏi xót thương cho chuyện tình của bọn họ, bà bèn ban ân điển tạo nên một chiếc cầu tên là cầu Tình, chiếc cầu này nối từ cõi âm đến giấc mơ của người yêu ở dương gian, nhưng cây cầu này chỉ xuất hiện vào ngày lễ Thất Tịch, đối với những người nặng tình họ có thể thông qua giấc mơ để gặp nhau, điều này giúp họ bớt nặng lòng và có thể dễ dàng luân hồi chuyển kiếp. Còn những cặp đôi ở Âm Ty thường chèo thuyền ngắm trăng vào đêm Thất Tịch với mong ước khi đầu thai chuyển kiếp sẽ tiếp tục được bên nhau.

    Xế chiều An Lạc và Dương Tử Kỳ cũng theo lệ ấy mà ra bến đò. Bối Cảnh Uyên ở nhà hậm hực tự an ủi mình dù sao đây cũng chỉ là phong tục lưu truyền, nàng đây mới không tin vào mấy truyện hư ảo ấy. An Lạc cũng cùng có chung suy nghĩ như vậy, nàng chỉ quan tâm vào một đời, còn kiếp sau như thế nào là do ông trời định đoạt.

    Khi lên thuyền, nàng và hắn mỗi người một mái chèo. Nàng chèo xuôi, hắn chèo ngược, thuyền vừa ra lại tạt vào, hai người nỗ lực chèo nhưng chiếc thuyền vẫn đứng yên ở đó. An Lạc lúc này mới lên tiếng thắc mắc:

    - Sao chiếc thuyền này không chịu di chuyển chút nào vậy? Không lẽ nước ở đây có vấn đề.

    Dương Tử Kỳ bất lực đỡ chán:

    - Vấn đề nằm ở nàng đó, nàng chèo ngược ta nên thuyền không thể tiến lên được, nàng hiểu chứ?

    An Lạc lúc này mới nhận ra bèn xấu hổ chèo xuôi theo y, nàng có chút mất mặt. Cái trò chèo thuyền quái quỷ này từ nhỏ tới giờ nàng đã thử bao giờ đâu mà biết chứ. Sau khi nàng thuận mái chèo theo y, chiếc thuyền nhanh chóng tiến ra giữa hồ, trăng tròn lúc này bắt đầu mọc, ánh trăng huyền diệu phản chiếu lên mặt hồ những tia lấp lánh. Tối nay trời quang mây vắng, chỉ độc một vầng trăng tròn cùng những vì sao mặc sức tỏa sáng. Nàng và hắn ngồi trên thuyền quay mặt về hai hướng khác nhau không ai nói với nhau lời nào, một lúc sau nàng mới tò mò hỏi:

    - Tại sao gia rời trần gian nhanh vậy?
     
    Phan Kim Tiên, Uất PhongPhi Vũ thích bài này.
  9. Thudi12

    Bài viết:
    20
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn lặng đi một lát, không biết có nên nói nàng nghe không, dù sao nàng cũng là nương tử của mình. Chuyện này chẳng có gì là bí mật, nói nàng nghe hẳn không có vấn đề gì:

    - Chuyện năm đó lại hiện lên trong đầu hắn, hắn từ từ thuật lại cho nàng nghe: Dương Hoan cha ta và Hứa Tử Lan mẹ ta đã chơi với nhau từ thuở mới lớn, ngày tháng trôi qua, tình cảm của họ không đơn giản chỉ là tình hảo hữu nữa, thứ tình cảm ấy đã đơm hoa kết trái tạo thành tình yêu, hai người tình cảm mặn nồng, mẹ ta đã sinh ra ta trước khi gả cho cha. Nhưng ông trời nào có chịu thỏa lòng người, tên thiếu gia họ Chu – Chu Hách phải lòng mẹ ta, dù biết đã có ta nhưng Hứa Tử Lan vốn chưa gả cho Dương gia, hắn ta ép mẹ ta tới cùng, còn lấy tính mạng ông bà ngoại ta ra đe dọa. Ai cũng đủ biết cái máu liều của Chu Hách rất cao, hắn nói giết nhất định hắn sẽ giết, thậm chí cả cha mình còn dám giết nên mẹ ta đành cắn răng chịu đựng để bảo toàn tính mạng cho cha mẹ mình. Khi ấy thế lực của Dương Gia chưa đủ mạnh nên cha không thể làm gì khác, nếu đứng lên phản lại chẳng khác nào lấy trứng trọi đá. Nhưng tình yêu của cha mẹ rất lớn, lại còn có cả ta, kết tinh từ tình yêu của hai người nên cha mẹ đã quyết định bỏ trốn lên thuyền đến một nơi khác, họ đem theo cả ta. Nhưng hy vọng của họ đã không thành, Chu Hách đã biết trước toan tính của họ nên quyết đuổi theo họ đến cùng. Khi lên đến thuyền, Chu Hách lấp tức vung kiếm chém chết cha, nhưng mẹ đã nhanh hơn một bước đỡ trọn nhát kiếm đó. Khi ấy ta thấy mẹ mình chảy rất nhiều máu, cha thì thét gào trong đau khổ ôm chặt mẹ. Chu Hách chứng kiến một màn như vậy liền cười điên dại:

    - Haha các người sẽ chẳng bao giờ được bên nhau. Dương Hoàn ngươi nhìn xem, chính ngươi đã giết chết người mà ngươi yêu nhất haha nàng ta chết rồi, ngươi thỏa lòng lắm nhỉ haha. Còn nàng sống làm người của ta, chết. Đi cũng phải làm người của ta.

    Nói rồi hắn tự đâm chết mình, cha ta thét:

    - Không. Rồi cũng vung kiếm định đi theo mẹ. Nhưng ta đã kịp thét lên. Cha mới sững lại quay đầu nhìn, ta liền tiếp lời: Mẹ đã đi rồi, cha cũng đi thì con còn ai? Con còn ai?

    Ta vừa khóc vừa nói. Cha đau đớn đến ôm chặt ta: Là cha, là cha có lỗi với hai mẹ con con. Từ ấy ta lớn lên thiếu vắng bóng mẫu thân, sau một thời gian, cha nạp thiếp song vẫn luôn quan tâm chăm sóc ta. Chỉ tiếc rằng ta đoản mệnh, còn chưa kịp phụng bồi cha đã xuống đây.

    An Lạc vốn là người dễ xúc động, khi nghe hắn kể nước mắt nàng không tự chủ rơi xuống ước đẫm đôi mi dài, cứ một lát lại đưa tay áo quoẹt đi dòng nước mắt. Nàng cảm thấy tội nghiệp cho hắn, tội nghiệp cho tình yêu của cha mẹ hắn. Hắn kể xong nàng mới nghẹn ngào lên tiếng:

    - Có lẽ vì vậy nên Dương Gia rất chiều chuộng Cảnh Uyên. Nàng ấy thật may mắn a. Ta thực ngưỡng mộ tình yêu của hai người đó, ta cảm thấy có lỗi nữa, vì dù sao ta cũng có tác động đến hai người, nhưng ta hứa sẽ không gây phiền toái đến chuyện tình yêu của hai người đâu.

    An Lạc vừa nói vừa xua tay khiến hắn không nhịn được khóe môi cong lên, hắn từ tốn giải thích:

    - Xem ra nàng hiểu nhầm rồi, tình cảm của ta với Cảnh Uyên chỉ đơn giản là biết ơn ân nhân cứu mạng. Sau khi xuống đây, ta bị bọn người của Hách Chu trực sẵn dìm xuống sông Tử Hà, khi bị rơi xuống đây người ta sẽ bị mất dần cơ hội đầu thai, nếu lâu sẽ khiến linh hồn tiêu tán. Nàng ấy đã dùng linh đan tu luyện cả 100 năm để cứu ta, mỗi người chỉ có cơ hội tu tiên 1 lần, Cảnh Uyên đã hy sinh cơ hội đó vì ta nên ta rất cảm kích. Sau đó nhận nàng ấy làm bằng hữu, luôn đối xử tốt với nàng ấy. Ta chưa bao giờ nảy sinh tình cảm đặc biệt với nàng ấy.

    Nghe hắn giải thích xong, trong lòng An Lạc có cảm giác nhẹ nhõm quả tạ vô hình trong lòng nàng như vừa được rơi xuống rồi. Nhân tiện nàng cũng nói hắn nghe một sự thật:

    - Thì ra là vậy, nhân đây ta cũng muốn nói chuyện này cho gia nghe, có thể gia không tin nhưng đây là sự thật. Ta là người hiện đại, ta là người hiện đại đó.

    Dương Tử Kỳ dâng lên tia khó hiểu hỏi ngược lại:

    - Là người hiện đại sao?

    An Lạc gật gật:

    - Thực ra ta tên là An Lạc, vì sự cố mà xuyên không về đây hồn nhập vào thân xác của Tư Thanh. Sau đó, Tư gia ép ta kết hôn với Gia. Đối với ta, khi biết phải kết hôn với người âm thật sự rất đáng sợ a. Vì đây chính là hủ tục ở thời ta sống được nghiêm cấm và xóa bỏ từ rất lâu. Nhưng giờ ta mới thấy nó không đáng sợ như ta tưởng, ít ra gia cũng không giống như những thi hài tóc dài, mắt đỏ, mặt trắng bệch..

    Nói đến đây An Lạc không khỏi tưởng tượng đến chín tầng mây rồi rùng mình, da gà nổi loạn lên. Còn Dương Tử Kỳ thì bật cười, cô nương này thật thú vị, từ nãy tới giờ lải nhải liên hồi những chuyện khó hiểu. Sau khi nghe nàng kể hắn cũng ầm ừ:

    - An Lạc, cái tên này thật hay. Giờ ta gọi nàng là An Lạc được chứ?
     
    Phan Kim Tiên, Uất PhongPhi Vũ thích bài này.
  10. Thudi12

    Bài viết:
    20
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở một nơi không người thân thích như vậy, có người gọi nàng là An Lạc, nàng cảm thấy ấm lòng và bớt lạc lõng phần nào, nên nàng liền vui vẻ gật đầu.

    Trăng lúc này đã lên đến đỉnh, đêm cũng đã khuya, hai người quyết định đưa thuyền vào bờ trở về, An Lạc vừa đứng lên định quay ra mũi thuyền thì gió thổi chông chênh khiến nàng ngã vào lòng Dương Tử Kỳ, môi chạm môi một cách bất ngờ. Dương Tử Kỳ cảm nhận được sự mềm mại từ bờ môi nàng, hai người không hẹn mắt nhìn mắt, Dương Tử Kỳ chủ động xâm chiếm lấy đôi môi ngọt ngào ấy, từng chút từng chút một, trái tim của hai kẻ vốn không biết tình yêu là gì giờ đây đang đập loạn nhịp, An Lạc để mặc cho môi chạm môi, tay nàng không tự chủ vòng qua ôm lấy eo hắn, cảm giác này thật đặc biệt, cả hắn và nàng đều không biết dùng lời nào để miêu tả. Hình bóng hai người in trên mặt nước, thi thoảng lại có vài gợn sóng lăn tăn như thực như ảo. Thời gian muốn ngưng đọng lại kéo dài khoảnh khắc đẹp đẽ này nhưng quy luật là quy luật không ai có thể phá vỡ, làn gió lạnh đã khiến Dương Tử Kỳ tỉnh táo dừng lại hành động của mình. Hắn rời khỏi môi nàng, chờ cả hai ổn định lại hô hấp rồi quay ra mũi thuyền:

    - Trở về thôi..

    Nàng ngượng ngập trên mặt phủ một lớp hồng, từ lúc trở về cả hai không ai nói với ai một lời nào, cứ như chuyện tối nay chưa hề xảy ra. Về đến phủ Dương Tử Kỳ dặn An Lạc đi ngủ trước, còn y thì đi vào thư phòng, gác tay lên trán suy nghĩ. Hắn phải kiềm chế tình cảm này, hắn không được phép động lòng với An Lạc, cũng không được phép động lòng với bất kỳ ai khi Hách Chu còn đó, hắn còn ám ảnh lắm cái cảnh mẹ hắn liều mình đỡ trọn nhát kiếm thay cho cha hắn, cha đã không bảo vệ được mẹ, bảo vệ được tình yêu của bọn họ. Phàm là nam nhân không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình thì không nên tiến thêm một bước. Hắn không dám chắc sẽ cho nàng được một cuộc sống bình yên, càng không dám chắc khi yêu hắn nàng sẽ được sống bình an trọn một đời một kiếp, hắn rất sợ rồi một ngày kia nàng phải chịu tổn thương, phải gặp tai họa giống như mẹ hắn. Điều đó không đáng, đặc biệt là An Lạc lại càng không.

    Từ ngày hôm đó hai người đều không nhắc lại chuyện đã xảy ra, Dương Tử Kỳ thường đi vắng trong khoảng thời gian dài, mỗi lần trở về chỉ nghỉ ngơi vài ngày rồi lại tiếp tục đi vắng. Lần này Đại Nam lụt nặng, Dương Tử Kỳ không nán lại biệt phủ lâu, mới về độ 3 canh giờ lại nhận được chiếu chỉ của Diêm Vương liền thúc ngựa cùng Khổng Nam và Đắc Kiến, mang theo 2000 binh lập tức lên đường, tình hình lúc này có vẻ nguy bách, tổng đốc sứ Đại Nam lại ăn chơi sa đọa, không quan tâm đến tình hình của dân chúng, còn gây bè kết cánh cùng Chu Hách chuẩn bị nổi loạn, lụt đã cuốn đi biết bao mạng người, còn chưa nói đến của cải.. Đến nơi chứng kiến tận mắt Dương Tử Kỳ càng thấy sốt ruột hơn, nhìn vạn người chìm trong biển nước vẫn cuồn cuộn song, hắn lập tức ra lệnh cho người cứu vớt, từng mạng người thê thảm được cứu lên, có đứa nhỏ vừa thoát khỏi dòng nước mặt mày tái mét, người run lẩy bẩy, vừa đói lại lạnh.. Dương Tử Kỳ nhìn không nhịn được liền sai người viện trợ thêm đồ ăn cho bọn họ. Trước hành động ấy, Dương Tử Kỳ trong lòng bọn họ như được dâng lên một bậc, càng thêm kính trọng.. Ổn định được tình huống của dân chúng, hắn lại cùng hơn nửa binh linh không chần chừ lưu lại mà thẳng đến Tiếu Gia có tên Tiếu Thành là tổng đốc sứ. Nô gia thấy y liền chạy vào bẩm báo có khách quý, Tiếu Thành khi hay tin cũng không mấy phần bất ngờ, dường như đã biết trước được việc, thong thả mời khách vào:

    Dương Tử Kỷ che đi phần nộ khí đi vào bên trong. Tên họ Tiếu kia bày ra vẻ bất ngờ cùng sợ hãi hành lễ chào hỏi rồi mời y ngồi. Tiếp đãi chu toàn lại tiếp lời:

    - Dương Tướng Công thấy tình hình Đại Nam loạn lạc đến viện trợ, thần quả thực biết ơn cũng cảm thấy có lỗi chưa lo liệu chu toàn.

    Dương Tử Kỳ khi nghe lời này nộ khí còn tăng lên vài phần, trên mặt vẫn là vẻ nhàn nhạt:

    - Hừ, ngươi chỉ vì ham hố hoan lạc không quan tâm đến tình thế dân chúng, nạn đến chân vẫn còn bình thản lưu lại cái tổ này.. lời nói vừa rồi của ngươi sao ta chẳng nghe được chút nào chân thành vậy?
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng chín 2020
  11. Thudi12

    Bài viết:
    20
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa nói xong lời này y đã cảm nhận được thứ gì đang ở phía sau phi đến chỗ mình nên lập tức trở mình né sang một bên. Phập mũi tên ghim thẳng vào tường nhà.

    Hương thơm của Phổ Nhĩ trà nhàn nhạt tỏa ra khắp phòng, hơi nóng từ trà còn bốc lên từng làn trắng mờ. Tên Tiếu Thành nhấp một ngụm rồi tiếp lời:

    - Xem ra năng lực của Dương Tướng Công lợi hại đúng như lời đồn. Có điều, để xem hôm nay tướng công có rời khỏi nơi này được không vẫn còn chưa biết được.

    Nói rồi hắn lập tức lấy kiếm giấu dưới bàn xông thẳng về phía Dương Tử Kỳ mà ra tay, Dương Tử Kỳ nhanh nhẹn ngả người về sau rồi bật lên phản đòn, một bên là kiếm bên còn lại chỉ có tay chân nhưng y vẫn không hề yếu thế, một chân làm trụ một chân nhắm vào cổ tay hắn mà giáng xuống khiến cho kiếm tuột khỏi tay, bất ngờ tên Hách Chu cùng quân hắn tấn công thẳng vào Tiếu Gia, Tiếu Gia thế mà cũng trở thành cái chiến trường.

    Dương Tử Kỳ lập tức nhặt kiếm lên thủ. Y đã dự tính trước việc này, bọn họ cố tình mượn việc Đại Nam loạn lạc mà dẫn Dương Tử Kỳ tới đây. Trước đó y đã bàn kỹ với Khổng Nam và Đắc Kiến, do đó không chậm trễ giây nào, quân của Dương Tử Kỳ đã lập tức xông vào, hai bên đối đầu kịch liệt, tiếng dao kiếm va chạm tạo ra âm thanh chói tai, nhưng có một sự cố ngoài ý muốn, bỗng nhiên quân của Chu Hách lại kéo đến nhiều thêm gần 1 vạn. Do quân quá nhiều nên không thể đánh úp, Dương Tử Kỳ liền ra lệnh cho quân mình mau chóng rút lui qua sông Tô Châu, nước sông chảy xiết cuồn cuộn khiến không ít người bị cuốn theo dòng. Dương Tử Kỳ thấy vậy liền cho người ghép cây thành từng mảng trôi theo tìm kiếm những người đó, hắn vốn là một kẻ tốt, không cam lòng khi người khác chịu thiệt. Rồi sau đó bọn họ vòng qua núi Kỳ Sơn, núi Kỳ Sơn địa hình hiểm trở bọn chúng tạm thời chưa thể tấn công theo kịp song cũng không thể lưu lại quá lâu.

    Sau khi tập hợp đủ quân lính Dương Tử Kỳ cho họ nghỉ ngơi đến tờ mờ sáng chủ yếu để lại sức, ở nơi ẩm ướt như vậy, lại nhiều thú dữ rắn độc, không thích hợp nán lại quá lâu, đợi khi bọn chúng lộ sơ hở liền tiến hành đánh úp lại. Hắn vẫn đang thắc mắc, có lẽ tin tức y mang bao nhiêu binh đến phỏng đã bị bại lộ, chắc hẳn có ai đó đã báo trước tin này cho tên Chu Hách. Tờ mờ sáng, theo như kế hoạch Dương Tử Kỳ chỉ huy binh lính đánh ngược, lần này tổ chức kế hoạch đánh nhanh tránh dai dẳng để không mất sức.. Mặc dù quân của Dương Tử Kỳ ít nhưng quân của Chu Hách lại không có chất lượng nên hai bên mau chóng có được thế cân bằng, lát sau quân bên Dương Tử Kỳ giữ thế tấn công dần áp đảo được bên Chu Hách. Dương Tử Kỳ tiến đến tiếp tục giao chiến với tên Tiếu Thành, nhất định phải diệt hắn để không gây phiền toái, y găm hẳn kiếm vào cổ hắn.. Tên Tiếu Thành trợn mắt máu cứ thế phun ra dính cả trên mặt Dương Tử Kỳ, tên Chu Hách thu vào mắt cảnh này bỗng có chút chột dạ, xem ra tên nhãi Dương Tử Kỳ giờ đã mạnh hơn xưa, không còn vẻ yếu đuối của đứa trẻ năm nào nữa. Chu Hách cho quân rút về bên kia bên ải, cứ thể rút lui. Tình hình hiện tại thiệt hại nhất chỉ có dân chúng, vừa trải qua nạn lụt. Lại chiến tranh một hồi. Dương Tử Kỳ cho Khổng Nam ở lại cùng với quân lính theo dõi giúp đỡ dân. Còn mình cùng Khổng Nam và một vài cận về thân cận trở về.

    Nửa đêm An Lạc đang ngủ bỗng thấy tiếng mở cửa, nàng ngồi dậy dụi mắt mới biết Dương Tử Kỳ đã trở về, nàng khẽ lên tiếng:

    - Gia đã về.

    Sau một thời gian dài đi vắng, cuối cùng Dương Tử Kỳ cũng được nghỉ ngơi, hắn về trông xanh xao gầy hẳn đi, giọng nói khi đáp lại còn khàn đặc:

    - Muộn rồi sao nàng còn dậy, mau nghỉ ngơi đi.
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng chín 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...