Chương 10
An Lạc nhận ra điều bất thường nên tiến đến sờ trán y, y sốt cao quá. An Lạc đỡ y nằm xuống giường, giờ này nha hoàn cũng đã đi ngủ hết, nàng không muốn phiền đến họ nên tự mình đi lấy nước và khăn đắp trán cho y. Rồi sai Đắc Kiến gọi đại phu đến xem. Sau khi bắt mạch, đại phu nói Dương Tử Kỳ đã bị nhiễm phong hàn khá nặng. Cần nghỉ ngơi trong một thời gian dài mới lại sức, nhìn sắc mặt lo lắng của An Lạc nên vị đại phu thêm vài lời trấn an:
- Xin phu nhân bớt lo lắng, bệnh tình của Dương Gia tuy nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần nghỉ ngơi là được a. Vợ chồng lo lắng cho nhau là điều tất thảy a, nhưng phu nhân đừng lo lắng quá sẽ sinh bệnh. Dương Gia thật có phúc khi có phu nhân chu toàn như vậy. Trước đây Dương Gia thường lao đầu vào việc không màng đến sức khỏe, nay có phu nhân nên có người nhắc nhở rồi.
An Lạc cảm thấy ngượng ngùng, bọn họ chỉ là phu thê trên danh nghĩa, nghe đại phu nói vậy nàng cảm thấy không quen cho lắm, nhưng dù hiện nay nàng là nữ chủ nhân của Dương Gia nên cũng phải đối đãi khách cho phải:
- Làm phiền ngài nhiều rồi, đêm khuya như vậy còn khiến ngài phải bận tâm. Cũng đã quá muộn rồi nên đại phu hãy ở lại đây nghỉ ngơi qua đêm cho đỡ mêt, vừa hay nếu Dương Gia có sốt cao còn có ngài ở đây giúp đỡ. Đắc Kiến mau đưa đại phu đến phòng nghỉ giúp ta.
Lời nói của nàng hợp tình hợp lí nên đại phu cũng gật đầu đồng ý. Sau khi bọn họ rời đi mới quay ra hỏi Khổng Nam:
- Dương Gia đã xảy ra chuyện gì a?
Dương Kiến cung kính đáp:
- Thưa phu nhân, Dương Gia vì liều mình giúp dân chống lụt ở phía Đông Bắc lại nhịn đói không ăn gì, thời tiết Đại Nam mưa gió thất thường nên ngã bệnh. Là thần không bảo vệ tốt Dương Gia, đắc tội với phu nhân rồi, tội này thật đáng phạt.
An Lạc vội xua tay:
- Không sao không sao a, đều không phải tại ngươi. Ngươi nên đi nghỉ đi, đã muộn quá rồi. Ở đây có ta xem Dương Gia rồi, có gì cần ta sẽ gọi.
Khổng Nam tuy lo lắng nhưng phu nhân đã hạ lệnh nên không thể làm trái lời, bèn quay về phòng nghỉ ngơi. Nàng định đi lấy thuốc đang đun cho y, vừa đứng dậy y đã giữ tay nàng lại, không ngừng lẩm bẩm khẩn cầu:
- Đừng đi, mẫu thân xin người hãy ở lại với cha con con, xin người.
Lúc này, mặt hắn tràn ngập nỗi thống khổ, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm trán y, nàng nhẹ nhàng nói:
- Gia hãy yên tâm nghỉ ngơi, ta ở đây với gia, ta không đi đâu cả.
Nhưng Dương Tử Kỳ vẫn nắm chặt tay nàng. Cái tên này thật bướng bỉnh, nàng bèn nhẹ rút một tay ra lau mồ hồ cho y, y sốt đến mơ hồ rồi, một tay còn lại bị nắm chặt đến có chút đau. Nhìn y nàng không khỏi xót thương, y thật tội nghiệp, nàng nhìn y đến thất thần, y lúc nào trông cũng đẹp, đến cả khi đổ bệnh cũng rất đẹp, nếu như ở thời đại 4.0 nàng nhất định sẽ đè y ra ăn cho bằng sạch nhưng đây lại là thời đại khác, nàng mà làm vậy sẽ bị coi là nữ nhân háo sắc, không thể, lòng tự trọng của nàng vẫn còn cao lắm. Cứ như vậy cho đến tờ mờ sáng, An Lạc mệt quá nên ngủ thiếp đi. Vừa chợp mắt được một lát thì nghe tiếng động lớn, An Lạc liền tỉnh lại. Cảnh Uyên chạy vào với vẻ mặt sốt sắng hơn cả nàng tối qua. Nàng ta nắm lấy tay Dương Tử Kỳ lo lắng:
- Ca làm sao vậy? Lúc nào cũng thế, không biết giữ lấy sức khỏe của mình khiến người khác phải lo lắng.
Sau đó nàng ta vô duyên vô cớ quay sang trách móc An Lạc:
- Thân là phu nhân của Dương Gia vậy mà đến việc chăm sóc phu quân cũng làm không nổi còn ham ngủ gì chứ. Nàng không chăm sóc nổi thì để ta gánh trọng trách này thay nàng.
Nàng còn chưa kịp nói Khổng Nam đã lên tiếng:
- Cảnh tiểu thư xin chú ý lời nói. Phu nhân từ đêm qua đến giờ luôn túc trực bên cạnh Dương Gia một bước cũng không rời. Chỉ là quá mệt nên vừa thiếp đi một lúc. Cảnh tiểu thư dựa vào đâu mà nói phu nhân không chăm sóc Dương Gia chu đáo? Nàng đừng quá phận.
Nàng đáp lại:
- Khiến Cảnh Uyên tiểu thư phải lo lắng nhiều rồi. Ít nhất là trên mặt danh phận, Tư Thanh ta tự có chừng mực mà làm tròn nghĩa vụ của mình. Ở đây ta đã lo chu toàn, Cảnh tiểu thư đừng làm náo tránh gây ồn đến Dương Gia, nàng nên trở về nghỉ ngơi rồi.
Ý tứ của nàng cũng đã rõ ràng rồi, nếu bây giờ nàng ta còn không về chẳng khác nào làm trò cười cho nhân gia. Bối Cảnh Uyên tức giận cùng nha hoàn ra khỏi phòng.
Dương Tử Kỳ tỉnh lại đã vào lúc xế chiều, hắn mệt mỏi gắng gượng mở đôi mắt nặng trĩu ra, một nhân ảnh nhỏ nhắn thu vào mắt hắn, là An Lạc, An Lạc đang nở nụ cười nhìn hắn. Nàng ấy nói:
- Gia đã hôn mê từ đêm qua đến nay đã là xế chiều rồi. Ta đi lấy chút gì cho gia ăn được chứ?
Hắn gật đầu thuận theo nàng, một lát sau An Lạc trở lại với một bát cháo hạt sen thơm nức. An Lạc đỡ hắn ngồi dậy tựa người vào đầu giường:
- Gia tự ăn được chứ?
Hắn cố tình không động đậy, một lúc sau An Lạc đành thay hắn múc cháo, không hiểu sao hôm nay hắn thấy cháo trắng rất ngon, nó lấp đầy những đợt sóng cồn cào dâng lên trong dạ dày hắn. Từ khi xuống Âm Ty hắn chưa được ai chăm sóc như vậy, dù dưới hắn có đến trăm nha hoàn phục vụ nhưng không thể đem đến cho hắn cảm giác ấm áp tận đáy lòng như vậy, suy nghĩ này vừa nổi lên hắn đã lập tức dập tắt. Tối đến, An Lạc suy nghĩ một hồi sau đó quyết định nhường lại chiếc giường thân yêu lại cho Dương Gia, dù sao người ta cũng đang ốm bệnh, nàng không thể ngược đãi bắt hắn nằm bên ghế như mọi ngày, thôi thì nàng ngủ ghế vậy. Vừa sải bước hướng về phía ghế thì hắn lên tiếng:
- Nàng định ngủ bên đó?
- Xin phu nhân bớt lo lắng, bệnh tình của Dương Gia tuy nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần nghỉ ngơi là được a. Vợ chồng lo lắng cho nhau là điều tất thảy a, nhưng phu nhân đừng lo lắng quá sẽ sinh bệnh. Dương Gia thật có phúc khi có phu nhân chu toàn như vậy. Trước đây Dương Gia thường lao đầu vào việc không màng đến sức khỏe, nay có phu nhân nên có người nhắc nhở rồi.
An Lạc cảm thấy ngượng ngùng, bọn họ chỉ là phu thê trên danh nghĩa, nghe đại phu nói vậy nàng cảm thấy không quen cho lắm, nhưng dù hiện nay nàng là nữ chủ nhân của Dương Gia nên cũng phải đối đãi khách cho phải:
- Làm phiền ngài nhiều rồi, đêm khuya như vậy còn khiến ngài phải bận tâm. Cũng đã quá muộn rồi nên đại phu hãy ở lại đây nghỉ ngơi qua đêm cho đỡ mêt, vừa hay nếu Dương Gia có sốt cao còn có ngài ở đây giúp đỡ. Đắc Kiến mau đưa đại phu đến phòng nghỉ giúp ta.
Lời nói của nàng hợp tình hợp lí nên đại phu cũng gật đầu đồng ý. Sau khi bọn họ rời đi mới quay ra hỏi Khổng Nam:
- Dương Gia đã xảy ra chuyện gì a?
Dương Kiến cung kính đáp:
- Thưa phu nhân, Dương Gia vì liều mình giúp dân chống lụt ở phía Đông Bắc lại nhịn đói không ăn gì, thời tiết Đại Nam mưa gió thất thường nên ngã bệnh. Là thần không bảo vệ tốt Dương Gia, đắc tội với phu nhân rồi, tội này thật đáng phạt.
An Lạc vội xua tay:
- Không sao không sao a, đều không phải tại ngươi. Ngươi nên đi nghỉ đi, đã muộn quá rồi. Ở đây có ta xem Dương Gia rồi, có gì cần ta sẽ gọi.
Khổng Nam tuy lo lắng nhưng phu nhân đã hạ lệnh nên không thể làm trái lời, bèn quay về phòng nghỉ ngơi. Nàng định đi lấy thuốc đang đun cho y, vừa đứng dậy y đã giữ tay nàng lại, không ngừng lẩm bẩm khẩn cầu:
- Đừng đi, mẫu thân xin người hãy ở lại với cha con con, xin người.
Lúc này, mặt hắn tràn ngập nỗi thống khổ, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm trán y, nàng nhẹ nhàng nói:
- Gia hãy yên tâm nghỉ ngơi, ta ở đây với gia, ta không đi đâu cả.
Nhưng Dương Tử Kỳ vẫn nắm chặt tay nàng. Cái tên này thật bướng bỉnh, nàng bèn nhẹ rút một tay ra lau mồ hồ cho y, y sốt đến mơ hồ rồi, một tay còn lại bị nắm chặt đến có chút đau. Nhìn y nàng không khỏi xót thương, y thật tội nghiệp, nàng nhìn y đến thất thần, y lúc nào trông cũng đẹp, đến cả khi đổ bệnh cũng rất đẹp, nếu như ở thời đại 4.0 nàng nhất định sẽ đè y ra ăn cho bằng sạch nhưng đây lại là thời đại khác, nàng mà làm vậy sẽ bị coi là nữ nhân háo sắc, không thể, lòng tự trọng của nàng vẫn còn cao lắm. Cứ như vậy cho đến tờ mờ sáng, An Lạc mệt quá nên ngủ thiếp đi. Vừa chợp mắt được một lát thì nghe tiếng động lớn, An Lạc liền tỉnh lại. Cảnh Uyên chạy vào với vẻ mặt sốt sắng hơn cả nàng tối qua. Nàng ta nắm lấy tay Dương Tử Kỳ lo lắng:
- Ca làm sao vậy? Lúc nào cũng thế, không biết giữ lấy sức khỏe của mình khiến người khác phải lo lắng.
Sau đó nàng ta vô duyên vô cớ quay sang trách móc An Lạc:
- Thân là phu nhân của Dương Gia vậy mà đến việc chăm sóc phu quân cũng làm không nổi còn ham ngủ gì chứ. Nàng không chăm sóc nổi thì để ta gánh trọng trách này thay nàng.
Nàng còn chưa kịp nói Khổng Nam đã lên tiếng:
- Cảnh tiểu thư xin chú ý lời nói. Phu nhân từ đêm qua đến giờ luôn túc trực bên cạnh Dương Gia một bước cũng không rời. Chỉ là quá mệt nên vừa thiếp đi một lúc. Cảnh tiểu thư dựa vào đâu mà nói phu nhân không chăm sóc Dương Gia chu đáo? Nàng đừng quá phận.
Nàng đáp lại:
- Khiến Cảnh Uyên tiểu thư phải lo lắng nhiều rồi. Ít nhất là trên mặt danh phận, Tư Thanh ta tự có chừng mực mà làm tròn nghĩa vụ của mình. Ở đây ta đã lo chu toàn, Cảnh tiểu thư đừng làm náo tránh gây ồn đến Dương Gia, nàng nên trở về nghỉ ngơi rồi.
Ý tứ của nàng cũng đã rõ ràng rồi, nếu bây giờ nàng ta còn không về chẳng khác nào làm trò cười cho nhân gia. Bối Cảnh Uyên tức giận cùng nha hoàn ra khỏi phòng.
Dương Tử Kỳ tỉnh lại đã vào lúc xế chiều, hắn mệt mỏi gắng gượng mở đôi mắt nặng trĩu ra, một nhân ảnh nhỏ nhắn thu vào mắt hắn, là An Lạc, An Lạc đang nở nụ cười nhìn hắn. Nàng ấy nói:
- Gia đã hôn mê từ đêm qua đến nay đã là xế chiều rồi. Ta đi lấy chút gì cho gia ăn được chứ?
Hắn gật đầu thuận theo nàng, một lát sau An Lạc trở lại với một bát cháo hạt sen thơm nức. An Lạc đỡ hắn ngồi dậy tựa người vào đầu giường:
- Gia tự ăn được chứ?
Hắn cố tình không động đậy, một lúc sau An Lạc đành thay hắn múc cháo, không hiểu sao hôm nay hắn thấy cháo trắng rất ngon, nó lấp đầy những đợt sóng cồn cào dâng lên trong dạ dày hắn. Từ khi xuống Âm Ty hắn chưa được ai chăm sóc như vậy, dù dưới hắn có đến trăm nha hoàn phục vụ nhưng không thể đem đến cho hắn cảm giác ấm áp tận đáy lòng như vậy, suy nghĩ này vừa nổi lên hắn đã lập tức dập tắt. Tối đến, An Lạc suy nghĩ một hồi sau đó quyết định nhường lại chiếc giường thân yêu lại cho Dương Gia, dù sao người ta cũng đang ốm bệnh, nàng không thể ngược đãi bắt hắn nằm bên ghế như mọi ngày, thôi thì nàng ngủ ghế vậy. Vừa sải bước hướng về phía ghế thì hắn lên tiếng:
- Nàng định ngủ bên đó?