Chương 5
***
[BOOK]Reeenggg!
"Tụi mày đoán xem hôm nay Tiểu Ngư có đi học không!" Vân Uyên bạn thân của nàng đang hào hứng hỏi lũ bạn.
"Chắc chắn là không? Thầy Vương còn dạy, thì nó không đời nào đi học lại đâu?" Cả lũ đồng thanh nói.
"Nhầm to nhé! Tiểu Ngư bị thuần phục rồi, hôm qua có thông tin cha của nó lên gặp hiệu trưởng Đông, nhưng không dám đuổi việc thầy đâu!" Có cha làm trong bộ giáo dục nên thông tin Uyên nắm rất nhanh.
"Thiệt hả! Thầy Vương không bị đuổi thật sao?" Mấy đứa nhảy cẫng lên sung sướng reo hò.
Bỗng sau lưng có tiếng hắng nhẹ. Cả lũ quay lại thì khuôn mặt hầm hập như sắp ăn tươi nuốt sống tụi nó của Tiểu Ngư đang nhìn lần lượt từng đứa một.
"Gì mà tụi mày vui vậy! Tao bị mất mặt tụi mày vui lắm sao?"
"Ngư à! Tụi này không có ý đó! Tại thầy nhìn đẹp trai quá mày ạ!" Mắt cả lũ lại long lanh lên, vừa cười nói như trêu chọc Tiểu Ngư.
Vương Lang trong bộ đồ tây lịch lãm, cà vạt và cặp sách đeo vai khiến hắn nổi bật giữa lớp. Khác hẳn hình ảnh bết bát của hắn cách đây vài ngày. Nụ cười tươi thân thiện, làm vẻ điển trai của hắn được tô vẽ một cách hoàn hảo nhất.
"Chào các em!" Hắn vẫy tay chào mọi người.
* * *
"Cả lớp đứng dậy!"
Vương Lang quét mắt khắp lớp, chạm đến Tiểu Ngư, nàng cuối mặt vì sợ bị hắn bắt lên ngồi bàn đầu. Nhưng qua một lúc lâu không thấy gì cả, liền thở phào khẽ liếc mắt nhìn. Chỉ thấy hắn đã ngồi vào bàn, đang chuẩn bị cho buổi dạy.
"Chúng ta tiếp tục bài hôm qua nhé!"
"Tên này bị gì thế! Hắn không để ý đến mình nữa sao?" Nàng nghĩ thầm.
Tiểu Ngư ra dấu cho Vân Uyên về chuyện hôm qua. Chỉ nhận lại là cái lắc đầu lia lịa, trông có vẻ Vương Uyên đang rất chăm chú học, không để ý đến nàng. Chưa kịp ném giấy vào người nó thì tên nàng vang lên.
"Tiểu Ngư em nhắc lại bài thầy vừa giảng!" Vương Lang gọi.
Tiểu Ngư lần đầu tiên trong đời, mặt không còn giọt máu. Chầm chậm đứng dậy, nàng mắt nhìn quanh mong có một cái phao nào đó lúc này. Nhưng tiếc thay, lũ bạn hôm nay như bị trúng tà, đứa nào đứa nấy cũng nghiêm túc một dạng. Không ai giúp đỡ nàng. Chỉ có Tiểu Lô phía xa, rất muốn ra tay tương trợ nhưng chỉ cần Vương Lang liếc mắt một cái là liền mất hết khí thế, thu cờ đầu hàng.
Nàng ấp úng: "Em! Em! Em không!"
"Ra ngoài lớp đứng đi!" Vương Lang lạnh lùng cắt ngang, không để nàng nói hết câu.
Như bị dội nước lạnh, lần thứ hai nàng bị mất mặt trước lớp. Mọi người cứ xầm xì: "Ôi! Tội Tiểu Ngư quá! Không biết lần này sẽ là gì đây!"
"Đứng thì đứng! Tôi ghét thầy!" Tiểu Ngư hừng hực khí thế bước ra ngoài cửa, không quên ném cái nhìn đầy uy hiếp về phía hắn.
Vương Lang như chẳng để ý đến nàng: "Còn có ai muốn ra ngoài đứng không! Nếu không thì tập trung nhé!"
Hiệu Trưởng Đông từ xa nhìn thấy Tiểu Ngư đang giậm chân, mặt hậm hực khoanh tay, miệng không ngừng chửi rủa, ông ngao ngán lắc đầu: "May là giờ nó cũng không làm quá lên như trước đây. Lựa chọn Vương Lang có lẽ là tốt nhất rồi".
* * *Hết giờ!
Cả lớp đứng dậy chào thầy nghiêm túc, khiến nàng ngạc nhiên tự hỏi: "Lũ này ăn phải bùa mê thuốc lú của lão hay sao mà răm rắp nghe lời vậy?"
Mọi người đứng dậy chuẩn bị ra về, hắn như sực nhớ lời của cha Tiểu Ngư hôm trước. Liền bước nhanh ra cửa, nhìn khuôn mặt đang khó chịu khiến hắn cảm thấy rất thú vị.
"Thuyết Tiểu Ngư! Nhắn với lão Lưu Vân, chủ nhật này thầy có việc không đến nhé!" Vương Lang vẫn không nhìn Tiểu Ngư, vừa nói vừa đi lướt qua nàng.
Mặt nàng như đóng băng chỉ khi lũ bạn gọi mới sực tỉnh.
"Tiểu Ngư! Tiểu Ngư! Thầy nói gì với mày vậy!" Vân Uyên cùng lũ bạn tò mò hỏi.
"Có gì đâu! Kệ hắn đi! Chuyện tao nhờ mày sao rồi!" Ngư khó chịu gắt gỏng, nhìn lũ hám trai trước mặt.
"Nhớ khao tụi tao một bữa hoành tráng đấy nhé!" Uyên vừa cười vừa đưa tập hồ sơ.
Đây có lẽ là giây phút hân hoan nhất trong ngày của Tiểu Ngư. Môi nàng khẽ nở nụ cười bí hiểm, đã đến lúc Tiểu Ngư này vùng lên. Vương Lang ngươi cứ đắc ý đi, nàng vội vàng mở tập giấy. Đập vào mắt chỉ là vài ba dòng về tên tuổi và cái địa chỉ chung cư cũ nát mà hắn ở. Nàng như á khẩu trong giây lát, rồi quay sang nhìn Vân Uyên, mặt nhăn nhó nói: "Gì thế này! Chỉ có như vậy thôi sao?"
Vân Uyên khẽ nhún vai lắc đầu: "Ừ! Hồ sơ chỉ có vậy thôi! Nghe nói cha mẹ hắn cũng không còn!"
Bao nhiêu kế hoạch vừa lập ra trong đầu nay đã vụt tắt, nàng không cam tâm. Nàng chưa chịu thua bất cứ việc gì bao giờ. Nàng ghi nhớ địa chỉ trong hồ sơ, rồi chạy như bay xuống dưới chỗ xe đang đứng đợi: "Đi tới chỗ này! Tôi có việc gấp!"
"Tiểu thư! Chủ tịch có dặn dò học xong phải đón tiểu thư về nhà ngay! Nên.." Tên lái xe lắp bắp vì biết tính nàng khó chiều.
"Im đi! Người không chịu đi! Ta nằm ra ở đây! Xem người ăn nói sao với lão gia!" Tiểu Thư giờ chỉ nghĩ đến việc của Vương Lang, nên bỏ ngoài tai tất cả chỉ thị của cha nàng.
Biết không thể làm được gì trước tính tình của nàng, lũ vệ sĩ cắn răng làm theo. Chỉ mong là mọi việc nhanh chóng kết thúc, để chủ tịch biết chỉ có mất việc.[/BOOK]