Chương 4: Tâm ý tương thông
[BOOK]Những ngày cuối cấp trong nhịp đua hối hả với thời gian để chuẩn bị cho kì đại học, chúng tôi và thanh xuân này cũng đang sắp rời bỏ một nơi để đi đến một nơi khác. Nhiều hôm, tôi cùng mấy đứa bạn ngồi lại tâm sự kể lại những chuyện đã qua, cũng nói về tương lai, mơ ước và khao khát cháy bỏng khi sắp trở thành sinh viên đại học. Nhưng lẫn vào đó tôi vẫn thấy sự nuối tiếc, lo sợ khi đi ra khỏi vòng tay ba mẹ, bạn bè để đi đến một nơi xa lạ mang tên Trường Đại Học.
Chúng tôi vừa tụm lại nói chuyện, vừa cắn hạt dưa còn lại sau tết.
Tôi, Phong, Kha và Giang - bạn cùng bàn tôi ngồi lại nói chuyện với nhau. Gạt qua cái tình cảm tam giác giữa ba đứa tôi - tôi, Phong, Kha thì chúng tôi được xem như một hội hay gây sự chú ý, làm trò và nói chuyện nhất lớp. Tôi với nhỏ bạn cùng bàn thì là trùm nói chuyện. Tôi với nó cứ luyên thuyên suốt ngày, tiết nào cũng thế. Tiếng tôi với nó rõ to. Mà lạ thay nó hay bị thầy phạt, thầy la hơn tôi, rồi có lần nó bị cho vào sổ đầu bài ngồi. Đó là lần đầu tiên trong 12 năm học tại trường của nó nên nó khóc rất nhiều. Lần đó không ai dỗ được nó. Vậy mà có đứa lại chọc làm nó điên lên đánh cho một trận, rồi còn bị vứt dép vào sọt rác. Từ đó không ai dám chọc nó nữa. Cũng xem như bài học cho tụi con trai, không nên làm thế với con gái khi con gái đang buồn.
Quay lại câu chuyện, chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau vì gần hết năm nên cũng không có thầy cô nào bắt chúng tôi phải học bài ở lớp nữa. Tôi và Giang thì quay lên, Phong với Kha thì quay xuống.
Bốn đứa ngồi ăn hạt dưa cũng lâu nhưng không ai lên tiếng. Chỉ chăm chú cắn hạt dưa rồi lâu lâu lại nhìn điện thoại làm như đang bận rộn nhắn tin với người yêu vậy. Mà thực ra khi đó bốn đứa đều ế hết, mọc rêu hết rồi mà chẳng ai tới hốt hết.
Tôi: Nói gì đi. Tụi mày sao vậy. Hằng ngày cũng líu lo lắm mà. Tôi hờ hửng.
Phong: Gì mày. Tụi tao là chim hay sao mà líu lo cả ngày được mày. Chứ không phải có mình ai đó hay ngồi sổ đầu bài líu lo cả ngày sao. Nó nói móc tôi.
Tôi: Ê. Ai mày. Họ hiền khô thế này mà. Tao có nói gì mấy đâu. Tôi tỏ ra vô tội.
Hai đứa còn lại tằng hắng, tỏ ra không đồng tình với lời tôi nói.
Giang: Mày được lắm.
Kha: Thì nó có nói mấy đâu. Nó cười nhếch môi.
Tụi nó trưng ra vẻ mặt nghiệm trọng. Tôi cũng cứng miệng.
Kha, Phong, Giang: Đùa thôi. Tụi nó cười phá lên. Vỗ vỗ lên vai tôi.
Tôi: Tao cũng đùa thôi. Tụi mày tưởng thiệt à. Căng thế. Tôi đáp rành rỏi. Tỏ vẻ đã nắm nước đi của tụi nó.
Phong: Bỏ qua chuyện đó đi. Tụi màu định thi gì. Đà Nẵng hay Hồ Chí Minh.
Tôi: Mày thì sao. Vào đó với anh mày à. (Anh nó học ở Hồ Chí Minh). Tôi ngập ngừng, tập trung nghe nó trả lời. Tụi kia cũng bốn mắt nhìn nó.
Phong: Ừ. Vào đó với anh tao. Thi vào cùng trường luôn. Tụi mày sao. Nói thử. Chắc cũng có suy tính rồi chứ.
Tôi: Tao vào đó với mày. Mà không cùng trường. Cũng căng phết. Chạy qua chạy lại cũng mệt nha. Tầm mười mấy cây. Mà mày cũng biết cái tốc độ đi xe máy an toàn của tao rồi đó. Hơi bị nhanh chứ bộ. (Tôi chạy xe siêu chập luôn. Mấy bạn vẫn bảo tôi nên đi thi xe máy chậm, mày về nhì không ai dám về nhất)
Phong: Thì tết về rồi gặp. Hay lâu lâu hãy xuống tao chơi. Mà có đậu không mà tính xa vậy mày. Không khéo thi xong hai đứa ở nhà cuốc đất, chăn bò không chừng đó. Nó làm bộ nghiêm túc, tay xoa xoa cái cằm.
Tôi và hai đứa còn lại cười phá lên.
Tôi: Ủa hai tụi mày sao. Tôi hỏi Giang và Kha.
Giang: Tôi ở lại Đà Nẵng mày ơi. Đi xa quá nhà tao không chịu. Vào đó người đông phức tạp. Cũng không gặp được người nhà thường xuyên. Tao ngờ nghệch thế này vào đó sao mà sống nổi được. Cũng không thân thích với ai. Đà Nẵng cho lành. Nó chậm rãi, mặt có chút thất vọng.
Kha: Tao cũng Đà Nẵng. Nó nói ngắn gọn. Nó là người hay nói nhưng không phải dễ dàng để nói ra tâm sự trong lòng với ai. Không biết tôi đúng hay sai, nó thuộc kiểu rất nhiều tâm sự nhưng lại luôn cố tỏ ra mạnh mẽ và tỏ ra mình vẫn ổn.
Tôi: Hồ Chi Minh xa thật. Tao cũng nhớ nhà, nhớ gia đình.. Tôi thở dài, phân vâng. Rồi rơi vào trầm tư.
Phong: Đi lâu rồi về mới thấy vui chứ. Nó an ủi tôi.
Kha: Tụi mày đi làm từ thiện với tao ngoài Đã Nẵng không. Hai ngày một đêm. Nó tỏ ra phấn khởi để lướt qua cái không khí căng thẳng lúc này.
Tôi: Ừ để xem thử. Tôi gật gù.
Phong: Mày mà đi à. Thiệt không vậy. Tao cá nó không đi đâu. Phong dõng dạc với hai tụi kia.
Tôi: Ờ thì. Thật ra, tôi là người hơi hướng nội nên những hoạt động thế này tôi hiếm khi tham gia.
Tôi: Có mày mới hiểu tao.
Một lần khác chỉ có tôi và nó nói chuyện với nhau cũng là về việc chọn trường rồi ngành học. Lần đó có một trường đến tuyển sinh. Tôi cầm trên tay tờ quảng cáo tuyển sinh rồi đập vai nó.
Tôi: Mày thấy sao.
Phong: Thấy gì mày. Nó ngơ ngát.
Tôi: Thì cái tờ này nề. Tôi cầm tờ tuyển sinh đưa nó.
Tôi: Mày thấy tao làm cái gì thì được. Tôi thăm dò nó. Tôi chỉ kiếm chuyện nói với nó thôi chứ không phải muốn biết câu trả lời nên mới hỏi.
Phong: Ngành gì mà ít bon chen xíu. Nó đáp nhanh gọn không chần chừ như thể nó biết một ngày tôi sẽ hỏi vậy.
Tôi: Ừ. Tôi gật đầu. Mấy đứa bạn thân của tôi không ai trả lời như nó cả. Vì tôi thủ khoa một lần nên nhiều đứa bảo học ở trường top. Đứa thì bảo học trường Ngoại Ngữ vì tôi cũng đã từng học ở đội tuyển Tiếng Anh. Tôi bất ngờ một lúc. Chưa hoàn hồn được.
Khi đó tôi đã nghĩ: Hiếm gì tìm được đứa hiểu mình. Tôi cười thầm.[/BOOK]