"Thanh giả tự thanh" là vế đầu trong câu "Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc" hay "Thanh giả tự thanh, tục giả tự tục"
"Thanh giả tự thanh" : "Thanh giả" - người thanh tao, tốt đẹp, ngay thẳng thì cái tốt đẹp trong tâm hồn ấy luôn được thể hiện qua hành động, cử chỉ một cách tự nhiên, chân thật. Ai nhìn vào cũng có thể đánh giá được ngay, không cần phải phô trương, khoe mẽ, giải thích. Nó có nghĩa giống với câu "hữu xạ tự nhiên hương" : Chỉ cần bản thân có "hương thơm", tài năng, chất riêng thì mọi người tự sẽ thấy và tôn trọng bạn.
Ngược lại thì "trọc giả tự trọc" hay "tục giả tự tục" : Người có tâm địa không tốt, xấu xa, hèn hạ, đen tối, tục tĩu.. thì dù có che đậy, ngụy trang, lấp liếm thế nào thì bản chất vẫn là người xấu. Không sớm thì muộn, bản chất thật ấy cũng sẽ bị người khác phát hiện giống như "cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra".
Tóm lại, cả câu có nghĩa là bản chất một người là thứ không thể che giấu và làm giả được, người tốt thì không cần nói ra mọi người cũng biết và công nhận, còn người xấu thì dù cố gắng đóng giả người tốt thế nào cũng sẽ bị phát hiện và phê phán.
Theo mình hiểu là vậy ^^