Từ nhỏ, Thường Hi đã là một cô gái không mấy may mắn. Cô liên tục gặp những chuyện xui xẻo còn nhiều hơn bữa cơm cô ăn hằng ngày. Chuyện xảy ra càng ngày xui xẻo hơn nữa cho đến một ngày..
Hôm nay vẫn như mọi ngày, tung tăng trên chiếc xe SH bản cũ mà đến đời ông bà vẫn còn truyền lại và cũng như bao bộ truyện khác chị nhà ta đã bị một chiếc xe tải to, màu xanh tông vào. Mọi người thường gọi chiếc xe ấy với một cái tên thân thương là bé Truck sama. Bầu trời đối với tối dần lại, những tiếng thở dốc vang lên đều đặn. Dần dần, khóe mi cô cay cay rồi cũng dần dà nhắm mắt lại. Cô chưa bao giờ nghĩ cái chết lại đau đớn đến thế.. Bỗng chốc cô nghe thấy giọng nói vẫn còn văng vẳng bên tai:
"Bà cô này có sao không?"
"Ta không có già đến thế!"
Bị giật mình bởi lời nói hỗn láo của đứa nhóc, cô bật dậy, đụng trúng nắp quan tài rồi hưởng thọ ở tuổi 24. Cơn lạnh kéo đến như nhanh như cái bụng đói mấy ngày và cũng trôi đi nhanh như cái may mắn của cô vậy. Thường Hi nhìn xung quanh. Cô đang cố gắng tận hưởng hết "cái đẹp" của căn bếp. Cô ngồi ở một góc xó bám đầy bụi bẩn. Tiếng bụng đói vang lên như cái loa của của phường thông báo.. Đó là lúc cô nhận ra rằng mình đã xuyên không.
"Cái gì đây!" - Cô hét lớn
Cô mặc trên mình bộ đồ sởn chỉ, màu xanh chuối đã ngả nhạt dần đi để lại những vết bẩn nhem nhuốc. Cô xoay mình, ngắm nghía mình qua một tấm kính vỡ mà cô nhặt được gần đó. Vẻ đẹp trước kia nay đã xấu bây giờ còn xấu hơn. Cô thở dài. Vì ham sắc quá nên cô quên mất cái mặt mình như thế nào à nhầm.. cái đói như thế nào. Cô mạnh dạn ăn vụng ở mâm bàn ăn, mỗi cái một ít nhờ vậy nên không ai phát hiện (ahihi còn lâu nha). Mama tổng quản đi ngang qua chứng kiến hết mọi việc:
(Lưu ý: Dòng chữ trong [] là dòng suy nghĩ)
[Con nhỏ này mạng lớn thật, bị bỏ đói mấy ngày vẫn chưa ngủm, còn ăn vụng đồ của vua chúa. Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn bữa giống thiên nga mà]
[Chuyện này có vẻ hay đây!] - Mama nghĩ thầm..
Nói xong bà ta cười một tràng lớn không để ý đến ai xung quanh:
Muhaha muahaha haha!
Thường Hi liền hắt xì một cái, thầm nghĩ:
"Chắc ai lại nói xấu bà đây mà!"
Và câu chuyện từ đó đã được truyền đến tai mấy bà thím buôn chuyện..
Tưởng chừng chuyện sẽ kết thúc ở đó nhưng câu chuyện lại được đến tai Hạ phi - một người rất thích hóng hớt, tán nhảm những câu chuyện từ góc xó đến ngoài đường, từ đất nước này đến đất nước kia.. Cô ta đích thân chiếu cố Mama tổng quản - một người có cùng sở thích với mình.
"Hạ phi giá đáo!" - Thái giám hô to
"Ở đây, ai tên là Thường Hi" - Chị ta trang trọng nói. Lúc đó, cô ta dường như cũng chú ý đến vẻ nhếch nhác của cô trong bộ dáng làm việc. Thường Hi chạy lật đật ra rồi cũng theo lẽ tự nhiên mà cúi đầu xuống.
"Là nô tỳ ạ!" - Cô thận trọng trả lời vừa nghĩ:
[Ơ, sao một người cao quý như cô ta lại đến một cái khu giống như ổ chuột này! Có biến, biến thật rồi]
"Phiền ngươi theo ta đến tẩm cung của ta một chút! Chỗ này không hợp để nói chuyện!"
[Xì! Sao ai cũng gây hại cho nguyên chủ thế này] - Cô thầm nghĩ. Vừa nghĩ cô vừa nở một nụ cười như muốn đồ sát người ta. Mama tổng quản giật mình, lạnh gáy sống lưng.
"Hạ phi thân phận cao quý, người không nên mang một tỳ nữ thân phận bẩn thỉu như ta về tẩm cung của ngài"
"Miệng lưỡi ngươi cũng dẻo lắm!"
[Chứ sao! Đúng là ông trời có mắt, cho ta thời gian để cày mấy bộ phim cung đấu kiểu này! Haha] - Cô chỉ dám cười thầm trong bụng, không dám cười lớn vì sợ mọi người nói mình bị lây bệnh từ Mama tổng quản.
Thấy Thường Hi cũng biết điều, dung nhan cũng không có gì đặc sắc, thậm chí còn xấu hơn cả nhọ nồi, Hoa phi liền nói bằng giọng nói nhẹ nhàng:
"Ta thấy thương cô quá! Dù sao cô cũng chỉ là một tỳ nữ biết thân biết phận được chị gái ta nhặt về nhưng nay chị ta đã mất thì ngươi cũng không còn đề chỗ nào nương tựa" - Ngắt lời xong, Hoa phi nhoén miệng cười nhẹ.
"Chi bằng ta liền sắp xếp cho ngươi một chỗ làm việc chu đáo!"
Nói xong, Thường Hi không mảy may nghi ngờ liền gật đầu đồng ý, dù sao cô cũng là người sống theo đạo lí: "Chỉ có làm thì mới có ăn, không làm thì chỉ có ăn đất, nhá!" (Đây là một câu nói được chế theo sao cho lịch sự của con Sao).
Cô không nhận ra những mối nguy hiểm tiềm tàng gì đang chờ đón mình. Cô vẫn nhởn nhơ sống tiếp và trong sạch như con thiên nga của Chai cốp si. Rồi đến một ngày định mệnh nọ. Cô cuối cùng cũng đến được nơi làm việc mới của mình.