Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 40:

Cao cấp ngang bằng với không gian thăng cấp là không gian truyền thừa. Điểm khác trong thiết kế là có một mặt trời mi ni. Không gian truyền thừa thường có linh khí dưới dạng không khí và dạng linh khí dạng nén là nước còn gọi là linh thủy hay linh tuyền. Người sở hữu không gian truyền thừa có được công pháp tu luyện của các bậc tu chân giả hoặc pháp khí hoặc cả hai. Từ đó bắt đầu tu luyện để đạt được sức mạnh nhưng loại không gian này lại không thể khống chế thời không, nhiều nhất cũng chỉ có thể đến thế giới khác nếu người tu luyện đạt thần cấp. Nhưng từ khi bắt đầu tu luyện tới phi thăng là một chuyện, từ cấp tiên lại phải đến cấp thần lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Cao cấp nhất trong các loại dị năng không gian chính là hỗn độn không gian. Loại không gian này chính là kết hợp của không gian thăng cấp và không gian truyền thừa, nó cũng có một mặt trời mi ni, cũng có đặc trưng của cả không gian thăng cấp và cả không gian truyền thừa. Còn truyền thừa đó là pháp khí, công pháp của tu chân giả hay sức mạnh, năng lượng của thần thánh thì còn tùy vào độ may mắn của người sở hữu không gian.

Vì vậy, Lôi Ái sở hữu không gian thăng cấp mà muốn không gian có mặt trời thì trừ khi cô sở hữu dị năng hệ hỏa tối thiểu cấp chín thì mới có thể tạo ra một mặt trời nhân tạo và dùng một phần sức mạnh giữ cho mặt trời mi ni này ở vị trí trên cao.

Lôi Ái lại không phải người chấp nhất với mặt trời nhiều đến mức không có không được. Bởi người sở hữu người sở hữu không gian hoàn toàn có quyền điều chỉnh yếu tố nhiệt độ, độ sáng tối trong không gian.

Vấn đề điện năng có thể dùng máy phát điện từ nước cho nên cũng chẳng cần đến mặt trời làm gì.

Lôi Ái để cho tên đàn em ngốc ngốc ở trong không gian một lúc liền đưa hắn ra ngoài.

Dẫu sao cũng không lo hắn sẽ phản bội mình mà nói chuyện này ra ngoài, mà nếu hắn có nói ra ngoài thì sao chứ, có người tin tưởng lời hắn nói rồi hẵng tính.

Lôi Ái sau khi để tên đàn em ra ngoài không gian thì chính cô dùng dị năng không gian để tự truyền tống chính mình đến con hẻm gần cổng trường. Bởi vì hiện tại chỉ cách giờ tan học buổi chiều một vài phút.

Khi Lôi Ái bước tới cổng trường thì cũng thấy ngay tài xế vừa lái xe đến đón.

Tài xế thấy chưa đến giờ tan học mà cô Lam Á đã ở ngoài cổng trường cũng chẳng bất ngờ bởi buổi trưa không thấy cô về nhà.

Nhìn bóng dáng cô Lam Á bước lên xe, tài xế cảm thấy đôi khi làm con nhà giàu chưa chắc đã là may mắn. Nhìn cách đối xử của ông bà chủ với cô Lam Á và cậu Lam Tố là hiểu. Người ta khi thấy con không về nhà thì đã lo sốt vó lên để tìm con, còn ông bà chủ khi nghe nói cô Lam Á không có mặt trong xe thì lại chỉ bảo tài xế đưa Liêu Quân Ngạo về nhà, cô Lam Á thì vứt qua một bên với lý do xanh rờn "Đói một bữa không chết được đâu" và câu phán "Nó không có tiền cũng chẳng có ai thân thích, kiểu gì rồi cũng phải về" rồi câu "Sống sung sướng quen rồi, làm sao mà chịu khổ đi bụi được. Kiểu gì rồi cũng phải về"

Bây giờ nhìn thấy cô Lam Á, tài xế vẫn không biết lý do trở về của cô có phải giống như ông bà chủ nói không nhưng nhìn biểu hiện bất cần của cô Lam Á biết bao lâu nay thì có vẻ không phải.

Sau bữa tối, Lôi Ái bước vào phòng. Vận dụng tinh thần lực ám chỉ vào đầu Lam Tố.

Ở dưới nhà, Lam tổng, Lam phu nhân, Liêu Quân Ngạo và Lam Tố đang xem chương trình thời sự thì bỗng nhiên Lam Tố trợn mắt lên, cơ thể cứng đờ ra vài phút. Mọi người đang xem chương trình lại không để mắt đến sự bất thường của cậu ta cho đến khi cậu ta nghiêng người ngã xuống sàn gây ra tiếng động.

Mọi người quay lại nhìn thấy Lam Tố lên cơn co giật trong khoảng một phút rồi ngừng.

Lam Tố ngay khi ngừng co giật thì đứng phắt dậy nhìn vào khoảng không trước mắt ăn nói linh tinh. Cậu ta cứ gào lên như thể có người đang tra tấn cậu ta vậy. Tuy câu từ không hoàn chỉnh, không có đúng ngữ pháp nhưng nghe một lúc vẫn nghe ra nội dung đại khái rằng Lam Tố nói đến chuyện Lam Á đang tra tấn cậu ta, rằng cậu ta bị hành hạ, bị xẻ thịt, bị những con người kinh tởm moi gan móc phổi mà ăn còn kẻ chủ mưu là Lam Á.

Lam tổng liền cho hai vệ sĩ đến giữ chặt con trai mình lại.

Lam Tố vẫn tiếp tục gào thét la lối thêm năm phút nữa mới ngừng. Chính xác mà nói, Lôi Ái đã không dùng tinh thần lực tác động lên Lam Tố nữa đồng thời cũng xóa đi đoạn kí ức gây náo loạn của cậu ta.

Lam Tố ngơ ngác nhìn xung quanh, ai cũng đang nhìn cậu ta với vẻ mặt thất vọng ra mặt. Lại nhìn đến tình trạng hai tay bị hai vệ sĩ giữ chặt còn hai chân mình đang quỳ.
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 41:

Hai mắt ngơ ngác ngước nhìn mọi người, nước mắt Lam Tố lại lã chã rơi oán hận tại sao đang yên đang lành lại bắt cậu ta quỳ xuống.

Lam tổng, Lam phu nhân nói ra lý do, Liêu Quân Ngạo ít nói cũng gật đầu thừa nhận. Lam Tố im lặng ngẫm nghĩ lại chính mình vừa rồi đang yên đang lành cùng mọi người xem ti vi cơ mà. Hơn nữa chính cậu ta nghiêm túc nghĩ lại cũng không thấy đoạn kí ức hồ nháo vừa rồi. Lam Tố lại làm ầm lên rằng mọi người đang trêu đùa cậu ta nhưng mà lần trêu đùa này quả là quá đáng đến không thể quá đáng hơn.

Lam tổng tức giận liền có Lam phu nhân cầu tình cho Lam Tố. Nhưng bà cũng không muốn con mình cứ thế dâng đôi mắt ngập nước nhìn mình nên bảo người đưa ra đoạn video được camera theo dõi ghi lại ra.

Lam Tố ban đầu còn rất tự tin cho rằng mình bị đùa dai nhưng trong đoạn phim lại thấy chính mình co giật, hồ nháo, gào thét y như lời diễn đạt của cha mẹ. Khuôn mặt của Lam Tố trắng bệch lợi hại, tại sao, tại sao cậu lại làm ra chuyện này? Mà quan trọng hơn là tại sao những hành động này lại không có trong ý thức của cậu ta?

Thấy con trai im lặng một vẻ mặt không thể tin nổi nhìn đoạn video. Lam phu nhân bảo hai vệ sĩ đỡ Lam Tố lên phòng nghỉ ngơi. Thân thể Lam Tố lại đã mềm oặt ra, Lam phu nhân không kiên nhẫn bảo vệ sĩ bế cậu ta lên.

Mọi người có thể cho rằng Lam Tố muốn náo loạn nên cũng không muốn suy nghĩ nhiều cho nhức đầu. Nhưng Lam Tố thì khác, cậu ta vốn đã là kiểu người hay nghĩ ngợi linh tinh nên đang lặng yên nằm trong phòng suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Lam Tố vốn là người rất tin tưởng rằng chính mình không làm ra những hành động như vậy nhưng có đoạn video kia làm bằng chứng, lời nói của mọi người không có vấn đề, vấn đề là tại cậu ta. Nhưng tại sao cậu ta lại không nhớ gì?

Cứ vậy, chỉ cần một chút tinh thần lực ám chỉ tạo ra một kí ức không thực đã khiến cho Lam Tố bắt đầu hoài nghi chính mình.

Lôi Ái trong căn phòng ngủ lại không luân chuyển tinh thần lực như trước để cải tạo cơ thể nữa. Một phần vì cơ thể này đang không chịu được, còn phần khác, Lôi nghĩ có lẽ chính mình đã sai lầm ở chỗ nào đó. Nhưng rốt cuộc là sai ở đâu?

Lôi Ái cẩn thận suy nghĩ lại. Về quá trình cải tạo cơ thể thì cách cô sử dụng dị năng chắc chắn không sai vậy thì chỉ có thể sai ngay từ đầu. Cũng có nghĩa hướng đi cải tạo cơ thể của cô đã sai từ ngày cô nghĩ ra cách cải tạo cơ thể.

Thời gian cứ thế trôi đi, suy nghĩ của Lôi Ái vẫn kẹt cứng và không có gì đổi mới.

Lặng lẽ lăn vào phòng ngủ trong không gian. Dẫu sao Lôi Ái đã chỉnh thời gian mười ngày trong không gian bằng một ngày ở thực tại. Ở trong không gian cô sẽ có nhiều thời gian để suy nghĩ hơn.

Lôi Ái chìm sâu trong suy nghĩ cho đến khi tiếng rột rột phát ra từ dạ dày kéo cô về thực tại.

Đột nhiên Lôi Ái phát hiện ra vấn đề. Ban đầu cô muốn cơ thể mình cải tạo theo hướng chết đi để trở thành tang thi cấp cao để từ đây tiến lên giai đoạn siêu việt cũng như sở hữu tuổi thọ vô hạn. Bởi vì tang thi duy trì vẻ ngoài bằng năng lượng và không hề bị phụ thuộc vào các yếu tố khác như con người nên chỉ cần đảm bảo năng lượng đầy đủ, tang thi sẽ trường tồn mãi với thời gian. Nhưng Lôi Ái đã quên một thứ chính là virus tang thi, đây không phải là thời của mạt thế và không phải mạt thế thì đương nhiên không có tang thi và không có tang thi thì đào đâu ra virus? Như vậy, cho dù hướng đi của Lôi Ái là cơ thể đã chết không thể chết thêm trường tồn của tang thi nhưng thiếu virus tang thi thì cho dù tinh thần lực của cô có dùng cải tạo nhiều cỡ nào cũng vô pháp biến một người bình thường trở thành tang thi.

Cho nên Lôi Ái sẽ phải thay đổi thành hướng cơ thể hiện tại mạnh đến siêu việt. Cũng có nghĩa thân thể này sẽ vẫn sống và mạnh lên chứ không chết đi như tang thi. Và nó đặt ra cho Lôi Ái mục tiêu nhất định phải tiến đến siêu việt và thăng cấp không gian đến siêu việt

Bởi cho dù thân thể này có mạnh đến đâu thì chung quy vẫn là con người và vẫn sẽ bị thời gian chi phối. Cho dù thân thể này tiến đến siêu việt thì giỏi lắm cô cũng chỉ có thể sống được vài ngàn năm là cùng. Nhưng cô đã có không gian thăng cấp thì khác, một khi không gian thăng cấp đạt siêu việt đồng nghĩa với có thể khống chế thời gian và một khi khống chế được thời gian thì chỉ cần Lôi Ái áp dụng nó, con đường tuổi thọ vô hạn không còn xa. Bởi nắm giữ thời gian có thể quay ngược thời gian để trẻ hóa cơ thể.

Lôi Ái tìm ra được hướng đi liền bỏ qua cơn đói, nằm trên giường cho dị năng và tinh thần lực luân chuyển khắp cơ thể.

Sau mười ngày, Lôi Ái tỉnh lại và lăn ra khỏi không gian về cái giường của Lam Á.

Quãng thời gian mười ngày trong không gian không đủ để cô hoàn thiện quá trình này nhưng cô vẫn phải ra ngoài để bổ sung năng lượng cho cơ thể này. Ai bảo trong không gian của cô không hề có thức ăn mà hiện tại cô đang là con người.

So với mấy bữa ăn gần đây toàn thịt thì bữa ăn này cân đối hơn nhiều.
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 42:

Lôi Ái ăn chưa no nhưng vẫn nhanh chóng kết thúc bữa sáng rồi ra xe. Lát nữa cúp học rồi ăn một bữa cho thoải mái, chứ dựa vào bữa sáng kia, cô cảm thấy chính mình không khỏe.

Cũng phải thôi, Lôi Ái đã ở trong không gian mười ngày cũng là mười ngày cô không ăn uống gì, một phần ăn đơn giản buổi sáng thì sao mà no được.

Tài xế thấy Lôi Ái ngồi đó một lúc mà chỉ xem điện thoại chứ không nói gì nên lên tiếng.

- Cô Lam Á, cô muốn đi đâu?

-.. Hả?

-.. Hôm nay là chủ nhật!

-.. Công viên cây xanh

Lôi Ái vẫn muốn đi thẳng đến mấy chỗ bán đồ ăn nhưng lại chợt nhớ thẻ của Lam Á đang bị khóa mà Lam Á lại không có tiền mặt, cô đi đến đó rồi cũng rước lấy nghi ngờ. Đằng nào gần đây nhất có một công viên, công viên này lại gần một loạt các quán ăn. Đến đó mua đồ ăn cho vào không gian, lúc nào đói thì ăn.

Tài xế cho rằng cô muốn đi dạo nên chẳng nghi ngờ gì đưa cô đến nơi. Lôi Ái lười muốn dùng tinh thần lực tạo ảo cảnh che mắt tài xế nên gieo vào đầu tài xế một tia tinh thần lực ám chỉ để tài xế trung thành với mình. Lôi Ái biết trên xe không có camera hành trình liền bảo tài xế lái xe đến phố ăn uống.

Lần trước mấy đàn em đã đưa cho cô không ít tiền. Cho dù đã tiêu khá nhiều cho chỗ đồ nội thất nhưng số tiền còn lại vẫn đủ chán để mua đồ ăn, huống chi đồ ăn ở phố ăn uống có mức giá rất bình dân.

Lôi Ái mỗi thứ đồ nướng mua một ít rồi chất lên xe, sau đó dưới ánh mắt coi như không thấy gì của tài xế, đem hầu hết vào không gian. Sau đó lại để tài xế đưa mình đến một tiệm bánh mì. Bản thân Lôi Ái gọi một chiếc bánh mì và một ly nước mía ăn tại quán, vừa ăn vừa chờ nhân viên làm hơn chục cái bánh mì đem về.

Trả tiền xong, Lôi Ái xách túi bánh mì lên xe. Sau khi đóng cửa xe lại liền cho vào không gian. Để đống đồ trong không gian không bị hư hỏng do thời gian quá dài, Lôi Ái chỉnh cho thời gian trong không gian của mình ngưng lại hoàn toàn.

Gọi điện cho mấy tên đàn em trong nhóm tín dụng đen hỏi vị trí liền bảo tài xế đưa mình đến đó.

Nhóm tín dụng đen này có hoạt động chủ yếu là cho vay lãi suất cao nhưng không thể vì thế mà không nhắc đến các hoạt động phụ như đâm thuê chém mướn. Mấy cái đòi nợ hay đâm thuê chém mướn, Lôi Ái sẽ không tham gia vào nhưng nếu nhóm này có nhận giết người thì khác, với sức mạnh hiện tại, cướp sinh mạng người khác đối với Lôi Ái không còn gì dễ dàng hơn.

- Chị Đại, người muốn thuê chúng ta giết người khác đúng là có nhưng mà trước nay mọi người chỉ nhận đâm thuê chém mướn thôi.

- Vậy thì để tao nhận mấy vụ giết người đó. Bao nhiêu một mạng thì tùy vào trình độ thỏa thuận của bây, có thông tin đầy đủ đảm bảo xong ngày. Bọn mày kiếm mối thì ăn hai phần, tao bảy; nhớ nhận tiền mặt. Còn bằng chứng, yên tâm sẽ có, nếu người thuê không yêu cầu phi tang thì thời buổi này kiểu gì mấy vụ giết người cũng lên báo hoặc ti vi thôi.

-.. Dạ!

Lôi Ái không sợ chuyện cô gây án bị người phát hiện, dẫu sao phương tiện gây án của cô là dị năng. Hơn nữa, trừ khi con người nơi này cho dù có thể phát minh ra cái máy có thể phát hiện dị năng. Nếu không thì khả năng cô bị phát hiện là không thể.

Cho giải tán hết đám đàn em. Một vài tên ở lại báo cáo tình hình 'kinh doanh' của nhóm.

Lôi Ái không quá hiểu về chuyện này nên chỉ nghe cho có lệ, ngồi ghế chủ tọa nâng một ly nước lên uống thì một tên chạy vào báo cáo.

- Chị Đại, Đại ca, có một người thuê chúng ta giết người.

Lôi Ái hứng thú với đề tài vận động tay chân hơn nên cho mấy tên đang báo cáo tạm ngưng. Tên mới chạy vào liền nói về đối tượng.

Thông tin rất rõ ràng kèm thêm ảnh chụp. Là một phụ nữ rất xinh đẹp nhưng nhìn kiểu gì cũng một bộ dáng dẹo dẹo quyến rũ nam giới. Người này là thư kí kiêm tình nhân của một ông sếp.

Về người thuê, anh ta là con của ông sếp này. Lý do thuê là gì, Lôi Ái cùng đàn em không cần biết. Chỉ cần biết đối tượng cần trừ khử là ai và kẻ thuê là ai. Bởi có những người không hoàn toàn tin tưởng được, họ đặt cọc xong là phủi trách nhiệm, lúc ấy Lôi Ái và bọn đàn em muốn tìm mà không có thông tin thì không ổn mà báo án lại càng không ổn. Ai đời lại đi báo án mình đã giết người thuê bị chủ thuê quỵt tiền bao giờ? Cho nên thông tin về đối tượng lẫn người thuê đều phải có mới có thể yên tâm.

Lôi Ái đang xem thông tin để nhớ cái địa chỉ thì đàn em lại báo cáo tiếp.

- Chị Đại, anh kia yêu cầu đoạn phim ghi lại cảnh giết người và không những vậy, phải là vừa giết vừa hành hạ đến chết.

Người này, không sợ ám ảnh hay sao? Lôi Ái có chút không hiểu được, bình thường chẳng phải chỉ cần ảnh chụp là được hay sao? Nhưng mà thôi kệ, chuyện khách người ta nghĩ gì, quan tâm làm chi.

- Được nhưng bảo người kia giá ít nhất giá phải gấp đôi.

- Chị Đại yên tâm, em đã thương lượng giá rồi. Người kia chịu cho giá gấp năm nếu bên mình chịu hành hạ ả kia đến chết.

Lôi Ái gật đầu, khách chịu chi thế này không dễ dàng tìm đâu.

- Nhận đi.

- Dạ.

Nói rồi tên đàn em chạy ra ngoài báo lại với khách hàng kia.

* * *

Chương sau Lôi Ái có giết người. Nhưng mà chỉ nói sơ sơ chứ không miêu tả sâu vào đâu.
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 43:

Đang bước đi thì tên kia bị gọi lại, Lôi Ái hỏi

- Người kia.. muốn khi nào có kết quả?

- Càng nhanh càng tốt ạ!

- Vậy bảo người kia chờ một tiếng nữa là được. Bọn mày chuẩn bị cho tao một đôi găng tay, một cái máy quay kèm một sợi xích dài khoảng khoảng ba mét.

- Dạ.

Chưa đầy mười phút sau, bọn đàn em đã đưa mấy thứ cô cần đến. Lôi Ái cho máy quay với sợi xích vào không gian cho gọn, bản thân đeo đôi găng tay lên rồi dùng tinh thần lực tạo ảo cảnh để chính mình tành hình rồi dị năng không gian dịch chuyển đến nơi trong bản đồ. Nhìn trái phải, cô phát hiện ra căn nhà trong ảnh chụp. Phóng một tia tinh thần lực thăm dò, bên trong chỉ có một người phụ nữ.

Nhếch mép cười một cái, Lôi Ái bước dịch chuyển vào trong. Người phụ nữ không hề nhìn thấy hình ảnh của Lôi Ái nhưng lại nghe thấy thanh âm của cô.

- Chào thư ký Hồng

Thư kí Hồng giật mình nhìn xung quanh, ả nghe thấy có người gọi ả nhưng chất giọng này sao nghe lạ thế, lại còn thanh âm nghe rất châm chọc nữa. Đến khi ả bắt đầu cho rằng câu chào vừa này chỉ là ảo giác thì Lôi Ái lấy ra máy quay ghi hình lại đồng thời lấy ra sợi dây xích.

Ảo cảnh của Lôi Ái có thể che được cả âm thanh nhưng cô đang làm dịch vụ tra tấn đến chết nên chỉ lộ ra giọng nói và âm thanh cũng như hình dạng của sợi dây xích.

Âm thanh sợi dây xích vang lên sàn sạt giữa không gian vắng lặng khiến thư ký Hồng sợ nổi da gà. Ả nương theo âm thanh lại chỉ thấy một sợi dây xích đang được kéo lê đến chỗ ả, một đầu đáng lẽ là được cầm bởi con người lại không thấy con người đâu mà chỉ thấy đầu sợi xích đó vắt vẻo giữa không trung như được ai đó cầm. Thư kí Hồng này càng sợ xanh mặt. Tay ả chỉ về phía Lôi Ái mà không hé được một chữ, xem ra là bị dọa sợ đến mức không nói được gì. Lôi Ái cầm sợi xích có phần hơi dài kia vung lên, đập xuống nền nhà khiến một mắt xích bị gãy, theo đó là một đoạn xích đã bị tách rời.

Nhếch mắt nhìn đoạn xích kia, Lôi Ái dùng phong hệ dị năng cuốn nó lên biến nó thành một quả cầu mắt xích rồi tống vào miệng thư kí Hồng.

Anh chàng thuê xã hội đen giết người hiện đang nhàn nhã uống trà, đọc báo giữa phòng khách. Đối với anh mà nói chút tiền giải quyết ả đàn bà kia không đáng bao nhiêu, quan trọng là hiệu quả. Vậy mà người trong hội lại vô cùng tự tin nói một tiếng sau sẽ cho hắn một kết quả như ý.

Hắn không biết kim bài sát thủ của nhóm này là ai và có bao nhiêu bản lĩnh nhưng nếu người đó đã tự tin như vậy thì hắn sẽ chờ, hơn nữa hắn muốn xem người đó bản lĩnh cỡ nào mà có thể giải quyết một người chỉ trong một tiếng đồng hồ, chưa kể thời gian từ đây đến đó đã là ba tiếng đồng hồ rồi.

Ấy vậy mà hội này thật sự làm hắn bất ngờ, chỉ sau bốn mươi phút chờ đợi đã đưa cho hắn một máy quay mi ni cùng một cái xô, ngay lúc hắn đang không hiểu mục đích đưa xô cho hắn là gì thì đã được một người mở lời giải thích.

- Chị Đại nói anh nên cầm xô, tránh xem xong kết quả mà làm dơ sàn nhà.

Hắn vẫn là để lại cái xô cạnh chân. Cho dù đã được tên kia cảnh báo trước nhưng sau khi xem một phần kết quả, hắn nhịn không được đã ôm lấy cái xô nôn ói.

Trong video kéo dài ba mươi phút chỉ toàn là hình ảnh ả đàn bà kia trong miệng bị nhét một đoạn xích, không kêu la gì được. Ả bị một người dùng dây xích quất vào người, mà lực vụt dây xích này rất mạnh, cứ nhìn da thịt ả kia cứ nát bét lại càng nát bét hơn là hiểu. Thậm chí có một vài chỗ chân tay vừa bị dây xích vụt qua đã nát xương, máu thịt cùng xương tạo ra một thảm trạng ghê người.

Hình ảnh trong video gớm ghiếc không thể tả, hắn tua nhanh đến đoạn cuối cùng chỉ thấy một cỗ thi thể bầy nhầy máu thịt. Chỗ lành lặn duy nhất chính là gương mặt. Hắn lại ôm cái xô tiếp tục nôn ói. Thủ đoạn của sát thủ này quả thực hung tàn.

Cũng may là hắn kinh tởm với đoạn ghi hình mà không phát hiện điểm nghi vấn. Nếu bình tĩnh đối diện video, hắn sẽ thấy được một điểm khả nghi. Ả kia bị hành hạ tại phòng ngủ nhưng hình ảnh phản chiếu ở chiếc gương nơi tủ quần áo lại chỉ có hình ảnh ả kia bị một sợi dây xích quật tới quật lui chứ không hề thấy người cầm dây xích.

Sau khi bình tĩnh lại, hắn giao ra một lượng tiền mặt đã thỏa thuận từ trước, thậm chí còn cho nhiều hơn thỏa thuận một phần. Hắn bảo phần dư ra này thưởng cho sát thủ cùng với tiêu hủy đoạn video kia đi.

Ngay sau đó có một tên lập tức tiến tới, lấy thẻ nhớ trong máy quay ta bẻ nát ngay trước mặt hắn rồi ôm chỗ tiền đi vào trong.

Lôi Ái ngồi phía trong, ngón tay cầm lên cốc nước bình tình nhìn đàn em cười toe toét chia tiền.

- Mày chia sai rồi kìa

- Dạ, người kia bảo số dư ra là thưởng cho chị với hủy video.

- Thế thì mày chia lại đi, phần dư người kia đưa thì chị cho chúng mày, coi như mời chúng mày ăn uống.

- Dạ, tụi em cảm ơn chị!

Cầm một cục tiền sau khi đã chia, Lôi Ái cho vào không gian, suy nghĩ cũng nên mua chút đồ cho không gian của mình.

- Chúng mày có ai biết chỗ nào bán cây ăn trái hay rau củ gì đó không?
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 44:

Kêu tài xế chở đi, Lôi Ái cùng một tên đàn em đến một khu chợ khá đặc biệt. Nơi này hầu hết là bán cây cảnh hoặc các loại cây trang trí kích thước nhỏ cho những căn nhà ít diện tích trồng trọt. Ví dụ như táo lùn, lê lùn, lựu lùn, mít lùn malaysia.. hay cây cảnh như hồng, cúc, mai, đào..

Lôi Ái sẵn có tiền liền mua không ít loại cây khác nhau, ăn trái cũng có, hoa cỏ cũng có, rau dưa cũng có, mỗi loại có số lượng cũng không nhỏ. Về sau liền thuê một chiếc xe tải chở đến nhà kho.

Theo lời đề nghị của đàn em, Lôi Ái lại bỏ tiền mua thêm một số thứ cuốc xẻng này nọ để trồng cây.

Sau khi được bốc dỡ xuống, tài xế xe tải cũng đã đi. Lúc này Lôi Ái mới bảo đóng cửa nhà kho lại, chính mình thu hết mọi thứ vào không gian, thay vì để thành một đống, Lôi Ái phân tán chúng ra nên khi trồng xuống đất cũng chẳng cần mất công di chuyển đến chỗ trồng.

Nhìn vào điện thoại, 15 giờ 47 phút

Giải tán đàn em, Lôi Ái lại bảo tài xế đưa mình về. Coi như chuyện vừa rồi cái gì cũng chưa phát sinh.

Lôi Ái lại quá rõ địa vị của Lôi Ái trong cái nhà này nên một mạch lên phòng. Khi đóng cửa lại, nằm trên giường một lúc, bụng của cô lại biểu tình. Đã nằm ở trên giường, Lôi Ái lăn luôn vào cái giường trong không gian của mình. Bước tới chỗ đồ ăn đã mua lúc sáng, Lôi Ái cảm thấy may mắn khi chính mình đã cho ngưng thời gian ở không gian lại, nếu không đã hỏng hết.

Lẳng lặng ăn hai cái bánh mì còn nóng giòn và một phần đồ nướng. Đến khi ăn xong, Lôi Ái mới sực nhớ ra bên cạnh không có nước. Lôi Ái lại chưa mua nước uống cho căn nhà này, Lôi Ái vẫn là đi tới khu vực bồn rửa ở bếp, vặn vòi nước rồi lấy tay hứng nước uống. Tạm thời đành phải thế, ai bảo cô chưa sắm mấy thứ đồ dùng ăn uống. Lại nghĩ, may mà trước kia có tưởng tượng đến cảnh căn nhà có thể cung cấp nước, nếu không căn nhà này chẳng khác gì cái nhà hoang.

Bước ta khỏi căn nhà, Lôi Ái đi vào công việc trồng toàn bộ chỗ cây này xuống đất của không gian.

Một lúc sau..

Lôi Ái nhìn số cây mà mình đã trồng xuống cùng số cây chưa được trồng xuống, tâm trạng có chút câm nín. Nếu lúc nãy đưa mấy tên đàn em kia vào để chúng nó trồng chỗ cây này thì có phải bây giờ đã xong rồi không?

Lôi Ái bỗng dưng nghĩ lại thời gian dài ở mạt thế, có cảm giác suốt thời gian mấy chục năm dùng bạo lực đã khiến trí thông minh của mình bị sụt giảm xuống cực kỳ ác liệt. Trong chuyện dịch chuyển mà không muốn ai biết chẳng hạn, chẳng phải chỉ cần như hôm nay, dùng tinh thần lực tạo ảo cảnh rồi dùng dị năng không gian để dịch chuyển, sau đó tìm chỗ nào hiện thân chẳng phải là ổn rồi sao. Vậy mà mấy lần trước Lôi Ái toàn phóng tinh thần lực dò xét xung quanh rồi mới dùng dị năng không gian để dịch chuyển, hao tổn dị năng thì không nói, cái quan trọng là gây áp lực cho thân thể không tính là tốt của cô.

Dừng lại việc trồng cây, Lôi Ái bước vào nhà, tìm tới phòng tắm tắm rửa một phen.

Quần áo bẩn ngay sau khi tắm xong được đem giặt sạch rồi đi phơi. Thầm nghĩ hôm khác mua đồ chắc chắn phải sắm thêm cây phơi đồ nữa, chứ cứ phơi ở ban công thế này cũng có chút không ổn.

Lau khô tóc, Lôi Ái lại nằm lên giường để tiếp cải tạo thân thể. Tránh sau khi tỉnh dậy sẽ đói đến lả người như đợt trước, lần này Lôi Ái không cho cơ thể ngủ sâu như trước. Như vậy chỉ cần cơ thể có chút yêu cầu về năng lượng thì Lôi Ái sẽ tỉnh lại. Cho đến khi ăn hết thức ăn trong không gian, Lôi Ái mới ra ngoài. Vẫn là chiều ngày chủ nhật nhưng Lôi Ái hiểu chính mình đã ở trong không gian không dưới nửa tháng.

Bước ra khỏi không gian, trực giác của Lôi Ái cho cô biết được một mối nguy hiểm đang tiến tới đây. Người này không quá mạnh nhưng đối với người bình thường mà nói, kẻ này cũng không thể gọi là dễ bắt nạt.

Dùng tinh thần lực tạo ảo cảnh quanh mình, Lôi Ái dùng dị năng không gian dịch chuyển đến khu vực có mối nguy hiểm cách không xa kia.

Hình ảnh cô nhìn thấy là một cậu trai tầm mười bốn tuổi mặc quần áo thể thao, nhìn không khác gì những đứa trẻ khác. Điển khác là một tay cầm kiếm, một tay cầm một mảnh gỗ hình bát giác đều có hình thái cực âm dương ngũ hành ở giữa chẳng biết là đang làm gì. Nhưng chắc chắn một điều, mối nguy hiểm mà Lôi Ái cảm nhận được chắc chắn không phải cậu ta.

Lôi Ái mặc kệ cậu ta muốn làm gì, cũng không rảnh đứng một bên quan sát. Tung ra một đòn phong chưởng đánh cậu ta đập vào tường, sau đó là một đạo sét cỡ nhỏ đánh vào ngực cậu trai đang chật vật muốn đứng lên. Lần này triệt để khiến cậu ta không còn hơi sức đứng dậy. Cho dù thế, miệng lưỡi vẫn cứng cỏi lắm.

- Yêu quái phương nào mau hiện thân.

Lôi Ái: "..."
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 45:

Không thấy trả lời, bản thân cậu trai phóng linh lực tìm xung quanh cũng không tìm ra cái gì, một tia yêu khí hay ma khí đều không cảm nhận được. Nếu là lệ quỷ thì hẳn là không phải vì bộ quần áo trên người cậu đều có những pháp trận bảo vệ nên có thể loại bỏ khả năng này. Còn khả năng bị người yêu giới và ma giới tấn công, cậu đã không cảm nhận được sự hiện diện của người ta thì có nghĩa kẻ đã tấn công cậu có cấp bậc cao hơn cậu nhiều, trong khi cấp bậc của cậu mới là kim đan.

Khuôn mặt cậu trai hết từ trắng đến xanh, hết xanh lại trắng. Hiển nhiên đã bị chính suy đoán của mình dọa sợ. Dẫu vậy, với tư cách là một tu sĩ tu chân giới, cậu ta thề sẽ liều mạng với kẻ đã tấn công mình, cho dù chính mình chết cũng phải kéo kẻ kia chết theo, không thể kéo kẻ kia chết theo cũng nhất định làm hắn bị thương. Thông suốt rồi, cậu lấy hết sức để có thể đứng dậy, lấy vẻ mặt muốn đồng quy vu tận nhìn xung quanh muốn xem kẻ kia ở đâu.

Lôi Ái nãy giờ dùng tinh thần lực xâm nhập vào não bộ cậu ta đọc suy nghĩ và kí ức: "..." tất cả người ở tu chân giới đều mắc bệnh bạch liên hoa cả sao?

Mà thôi kệ, cho dù có mắc bệnh bạch liên hoa hay không thì cậu ta cũng phải chết, Lôi Ái trước nay đều chưa bao giờ lưu lại hậu họa. Cấp bậc kim đan nghĩa là cậu ta đã kết đan, nguồn năng lượng này tuy hơi khó sử dụng hơn tinh hạch nhưng mà méo mó thì có còn hơn không.

Lôi Ái xòe ra bàn tay trái với năm chiếc móng vuốt dài khỏe và sắc nhọn. Lấy phong hệ hỗ trợ, chớp nhoáng cô đã tiến tới cậu trai kia đâm vào vị trí đan điền moi ra một viên đan.

Cậu trai đang trong tư thế cảnh giác phòng thủ bỗng nhiên cảm thấy cơn đau nhói vọt đến. Và cảm giác đau đớn khiến cậu không thể không nhìn xuống vị trí đau buốt kia. Đan điền của cậu ta ấy vậy mà đã bị phá, viên đan của cậu cũng bị cướp đi. Đây chẳng phải là thủ đoạn của ma nhân chuyên lấy đan của tu sĩ để gia tăng thực lực sao?

Không có nội đan chống đỡ, nguyên khí cũng bị tiêu tan, cậu ta chịu không nổi mà ngã xuống. Da dẻ trắng nõn dần trở nên nhăn nheo, những vết đồi mồi, chân chim cũng xuất hiện. Mái tóc đen mượt trở nên khô và xơ, màu đen dần chuyển sang màu trắng. Sau đó một phút, cậu ta cũng chết. Để tu luyện lên kim đan, cậu ta đã phải cố gắng đến một trăm tám mươi năm, không có nội đan và linh lực, căn bản cậu ta chỉ là người bình thường, mà người bình thường nào ai có thể sống đến hơn một trăm tám mươi năm.

Lôi Ái nhìn con người mới một phút trước còn là thiếu niên ngây thơ, một phút sau đã trở thành một ông già. Thời mạt thế, Lôi Ái đã sớm nghe nói người ở tu chân giới tu luyện rất lâu mới có thể thăng lên một cấp. Quá trình tu luyện cũng cực kỳ vất vả khi càng lên cấp cao lại càng tốn nhiều thời gian và công sức hơn giống như dị năng giả thăng cấp nhưng chậm hơn dị năng giả và tu chân giả khi tu luyện lúc nào cũng có nhiều sự ràng buộc hơn.

Lôi Ái ít có cảm tình với người tu chân bởi vì thời mạt thế, cô đã trông thấy không ít kẻ tu chân có máu bạch liên hoa, đương nhiên trừ tên đàn em tang thi đỉnh cấp của cô ra.

Thu lại móng vuốt, Lôi Ái lấy nước trong không gian rửa viên đan và bàn tay đang dính máu của mình.

Nếu còn đang là tang thi, Lôi Ái sẽ trực tiếp ăn viên đan này nhưng giờ thì khác, Lôi Ái nắm viên đan màu đồng thau vào lòng bàn tay. Chỉ trong chốc lát, Lôi Ái đã hấp thụ hết năng lượng trong viên đan này. Thả các ngón tay ra, viên kim đan lúc này chỉ còn là một nhúm nhỏ bột phấn màu trắng.

Phẩy hết bột phấn trong tay, Lôi Ái nhìn cái xác cách mình không đến năm bước chân. Ghét bỏ, cô phóng ra một tia sét dưới dạng ngọn lửa màu tím, thứ này có thể đốt một người thành tro cũng không còn. Rất nhanh chóng, cái xác cùng kiếm, mảnh gỗ bát giác đều có hình bát quái âm dương ngũ hành, tất cả đều tan biến như chưa từng hiện diện trên đời.

Tuy đã xử lý xong tên tu sĩ ở giới tu chân này nhưng Lôi Ái vẫn không tháo bỏ ảo cảnh của chính mình bởi mối nguy hiểm không phải là tên tu sĩ cấp bậc kim đan kỳ kia. Bởi vì tên tu sĩ này có tu vi không cao lại mắc bệnh bạch liên hoa, nào có mang theo cảm giác nguy hiểm cho người đối diện.

Còn mối nguy thực sự lại chính là một bóng hình quen thuộc, quen thuộc tới mức cô không nghĩ rằng mình sẽ khó có cơ hội mới gặp lại, không, phải nói rằng cô không nghĩ rằng mình sẽ gặp lại sớm đến thế.
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 46: Không ngờ

[HIDE-THANKS]
Người kia chính là Lôi Ái hay nói đúng hơn là thân thể của Lôi Ái đang ở mạt thế. Lôi Ái không biết kẻ đang sở hữu thân thể của cô là ai nhưng cô chắc chắn một điều rằng người này đã có dị năng, có một không gian thăng cấp đạt đến siêu việt.

Phá bỏ ảo cảnh đang bao vây chính mình. Lôi Ái vốn có thể che dấu chính mình nhưng đó là khi cô có thể sử dụng một nguồn năng lượng lớn hơn mà không bị phản phệ. Còn hiện tại, cô không thể điều động số lực lượng dị năng đó mà kẻ trước mặt hoàn toàn có khả năng cưỡng chế phá bỏ ảo cảnh cô tạo ra sẵn tiện cho cô một đòn khiến cô chết bất đắc kì tử.

Lôi Ái xuất hiện, kẻ kia lên tiếng: "Chào cô, thân thể hiện tại của cô đã từng là của tôi"

Hóa ra là Lam Á. Nhưng cô ta đến đây với mục đích gì mới được, không lẽ muốn đổi lại thân thể? Mặc kệ mục đích của Lam Á là gì, đổi thân thể lại cũng tốt, không đổi lại cũng không sao nhưng chắc chắn một điều là cô ta không có ý muốn giết Lôi Ái cô bởi nếu vậy thì Lam Á đã ra tay rồi chứ chẳng nói nhiều làm gì cho mất thời gian. Lôi Ái dám chắc bởi Lam Á đã xuyên tới thân thể của cô thì không có lý gì mạt thế lại không dạy cho Lam Á biết đến cái gì gọi là tâm ngoan thủ lạt. Phải tàn nhẫn, phải vô tình mới có thể sống tốt tại mạt thế hơn nữa đã là tang thi lại càng phải tàn nhẫn và vô tình gấp nhiều lần.

- Chào cô Lam Á, tôi là Lôi Ái từng là chủ của khối thân thể tang thi vương hiện tại của cô.

Rõ ràng là Lam Á cũng có chút bất ngờ, hai người ấy vậy mà xuyên đến thân thể của nhau. Lam Á vốn đến đây để xem thân thể cũ của mình đã như thế nào, đã chết hay đã biến mất trong quỹ tích vận mệnh hay được tiếp nhận bởi một linh hồn khác. Kết quả là giả thuyết thứ ba, nhưng Lam Á không ngờ linh hồn trong thân thể cũ của cô là tang thi vương Lôi Ái.

Đây nên gọi là ngẫu nhiên, trùng hợp hay là gì khác? Cho dù được gọi là gì thì mục đích hôm nay Lam Á đến đây cũng không phải chỉ nhìn một cái rồi thôi.

- Tôi đến đây có chuyện muốn nói với cô. Về vận mệnh của thân thể cũ của tôi.

Lam Á đưa cho Lôi Ái một quyển sách, không, phải nói là một cuốn truyện ngôn tình thì đúng hơn. Lôi Ái có thể ngay lập tức nghĩ đến nơi mà cô xuyên vào chỉ là thế giới của một cuốn truyện. Nhưng Lôi Ái ngại đọc hơn năm trăm tám mươi trang của cuốn truyện kia.

- Cô đọc rồi phải không, Lam Á?

- Ừ.

- Cô tóm tắt lại giúp tôi luôn đi.

Nói rồi Lôi Ái trả lại cuốn truyện cho Lam Á.

Thực ra thế giới mà Lôi Ái đang sống chỉ là một cuốn truyện không hơn không kém. Mà nhân vật Lam Á được nhận định là nữ phụ ngôn tình phá hoại tình cảm của Liêu Quân Ngạo và Phan Sen Trà. Truyện lấy bối cảnh hiện đại đô thị, Liêu Quân Ngạo và Lam Á được ấn định hôn ước. Hai người vốn không ưa nhau, thêm phần Lam Á bị chút vấn đề về tâm lý, cụ thể là chứng bệnh trầm cảm nặng và có xu hướng 'giết người - tự sát'. Liêu Quân Ngạo sống chung nhà, ban đầu hắn ta không ưa nổi Lam Á nên cứ khiến cho cô vướng vào đủ thứ rắc rối để nhìn thấy vẻ mặt ức chế nhưng không làm gì được của cô nhưng lại không hay biết những việc đó chỉ khiến Lam Á trầm cảm nặng lên. Cho đến một ngày Lam Á bùng nổ mà cầm dao đâm hắn dọa hắn cũng như người nhà hắn và cả người nhà Lam Á sợ không nhẹ. Sau họ mới biết Lam Á bị trầm cảm nặng và có xu hướng 'giết người - tự sát', lại còn nghe bác sĩ tâm lý nói trạng thái tâm lý không ổn định của Lam Á là do thời gian dài ức chế mà ra khiến họ cảm thấy tự trách không thôi. Liêu Quân Ngạo lại càng cảm thấy chính mình là nguyên nhân khiến Lam Á trở nên như vậy nên vì áy náy mà quan tâm chăm sóc cô. Ban đầu Lam Á cực kỳ đề phòng với những hành động này vì cho rằng đó chỉ là một cái bẫy nhưng sau đó lại không phát sinh cái gì khiến Lam Á dần bỏ đi sự đề phòng.

Người ta nói mật ngọt chết ruồi. Lam Á cũng chết trong bể mật mà Liêu Quân Ngạo cùng người nhà hắn tạo ra khiến cô tin rằng Liêu Quân Ngạo yêu mình mà không biết rằng đó chỉ là sự áy náy và cảm giác tội lỗi của Liêu Quân Ngạo. Về sau Liêu Quân Ngạo gặp nữ sinh Phan Sen Trà vừa ngây thơ, trong sáng, vui vẻ, hòa đồng, xinh đẹp liền nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm. Liêu Quân Ngạo yêu Phan Sen Trà và càng ngày càng rời xa Lam Á, dẫu sao hắn chăm sóc Lam Á bao lâu nay cũng chỉ vì bù đắp áy náy chứ chẳng yêu gì cô. Hơn nữa hắn chưa từng nói bất cứ lời yêu đương nào với Lam Á nên không thể xem hai người là người yêu được. Nhưng đó là suy nghĩ của Liêu Quân Ngạo nhưng suy nghĩ của mọi người lại đi ngược lại hoàn toàn khi cho rằng những hành động ân cần kia là do tình cảm mà ra.

Cho nên về sau liền xảy ra một màn cẩu huyết lâm đầu.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 47:

[HIDE-THANKS]
Liêu Quân Ngạo đã yêu mến Phan Sen Trà lại càng thêm yêu thương nàng hơn vì sự lạc quan, lương thiện, tươi tắn và biết nghĩ cho người khác của nàng. Khi ở bên Liêu Quân Ngạo, Phan Sen Trà không quên thổi gió bên tai Liêu Quân Ngạo bảo hắn quan tâm hơn đến bệnh nhân tâm thần Lam Á khiến Liêu Quân Ngạo vừa cảm thấy nàng thật lương thiện vừa khiến hắn càng thêm chán ghét khuôn mặt cá chết, âm u, lúc nào cũng mặc định cảm xúc của Lam Á.

Mà vì hành động quá quan tâm đến Lam Á trước kia mà mọi người đã mặc định hai người là một đôi. Cho nên hành động quen với Phan Sen Trà của Liêu Quân Ngạo liền biến thành 'ngoại tình' và không thể tha thứ nhưng Phan Sen Trà cũng có gia thế nên họ mới chẳng làm gì. Hơn nữa họ cho rằng Liêu Quân Ngạo cả thèm chóng chán nên cố chống mắt lên xem hai người hạnh phúc được bao lâu.

Chuyện gì đến rồi cũng phải đến. Liêu Quân Ngạo đưa Phan Sen Trà về ra mắt gia đình. Này là một cú sốc lớn đối với người thân Liêu Quân Ngạo và cũng là một cái tát không hề nhẹ lên mặt Lam gia.

Lam Á tuy đã gỡ bớt phòng bị với Liêu Quân Ngạo nhưng chung quy lại cô vẫn chưa bao giờ tin tưởng ai hoàn toàn trừ anh trai Lam Đình nên khi biết chuyện của Liêu Quân Ngạo và Phan Sen Trà, cô cũng không phản ứng quá lớn huống hồ cô Lam Á cũng chưa đặt tình cảm vào Liêu Quân Ngạo, đối với hành động quan tâm chăm sóc trước kia của Liêu Quân Ngạo cô luôn có cảm giác đó chỉ là sự thương hại cho một bệnh nhân tâm thần. Cũng vì vậy mà Lam Á là người duy nhất không sỉ vả cặp đôi nhưng cũng không ủng hộ. Thái độ của Lam Á giống như một người ngoài chứ không phải là chính mình là người trong cuộc, kiểu như ai làm gì thì kệ họ, cô không quan tâm. Dẫu sao thì cuộc đời cô, cô còn chẳng thèm quan tâm nó đi đâu và về đâu thì chuyện của người khác cô quan tâm làm gì.

Nhân vật Lam Á không quan tâm cũng không nhúng tay vào nhưng không có nghĩa những người khác không nhúng tay vào và không ngại kéo theo cô xuống nuớc. Gia đình Lam gia và Liêu gia cho rằng sự im lặng này là do tổn thương quá lớn, cặp đôi Ngạo và Trà cho rằng đây là sự yên bình trước cơn bão. Dư luận một phần cho rằng Lam Á là boss cuối, một phần đồng cảm và cảm thấy tức giận thay cho Lam Á khi cô chỉ là kẻ được thương hại sau khi biết nguyên nhân trước kia Liêu Quân Ngạo đối xử tốt với cô. Nhưng cũng không thiếu thành phần cho rằng Lam Á là kẻ cản trở tình yêu hai người.

Bao khó khăn như vậy nhưng đã là nhân vật chính thì đương nhiên là con cưng của thiên đạo. Liêu Quân Ngạo cùng Phan Sen Trà không công khai tình cảm nữa mà bắt đầu che giấu đoạn tình cảm rồi nếm mật nằm gai, chịu bao khổ cực để từng bước đi lên nắm lấy quyền lực và đứng cao trên đỉnh nhân sinh. Lúc này họ công khai bên nhau, ai dám cản trở mà cho dù có cản trở cũng không được sống yên bình.

Lam gia và Liêu gia tự biết cho dù họ có liên thủ cũng không phải là đối thủ của cặp đôi trẻ nên đành phải im lặng. Lúc này Lam Đình từ nước ngoài về mang theo Lam Á với cái cớ để cho cô có cuộc sống mới, gặp người tốt hơn. Mọi người trong Lam gia và Liêu gia không hề có ý kiến, tuy rằng họ không ưa tên đồng tính như Lam Đình nhưng dù sao đó cũng là người mà Lam Á thân cận nhất nên cũng chẳng nói gì, thậm chí cho rằng đó là một ý kiến hay. Thực ra Lam Đình cũng biết Lam Á chẳng yêu đương Liêu Quân Ngạo gì sất nhưng đó là một cái cớ tốt như vậy để em gái mình có cơ hội đổi chỗ ở. Ít phải chịu ức chế hơn thì chứng trầm cảm cũng thuyên giảm nhiều.

Mục đích của Lam Đình tốt là thế, cũng chẳng liên quan đến cặp đôi lạc thế nhưng trong mắt nam chính nữ chính lại thành đưa Lam Á đi đào tạo để sau này quay lại trả thù. Hơn nữa lúc này em trai Lam Á là Lam Tố lại phát sinh tình cảm với Phan Sen Trà nên tìm mọi cách chia rẽ hai người. Đừng nhìn Lam Tố ngu ngốc lại thích gây chuyện vậy chứ thực ra rất có tiềm năng, cậu ta đã chia rẽ cặp đôi trai tài gái sắc tận bốn năm cơ mà, thậm chí có suýt làm cho nữ chính đồng ý kết hôn với cậu ta. Đúng lúc ấy thì Liêu Quân Ngạo không biết làm cách nào mà truy ra sự tình năm xưa, gặp nữa chính hóa giải hiểu lầm rồi lại về bên nhau.

Tức giận với hành động của Lam Tố nên cặp đôi đánh sập Lam thị, sai sát thủ xử lý cả nhà Lam gia để hả giận. Lam Á và Lam Đình ở nước ngoài tuy thoát được một kiếp ấy nhưng chẳng bao lâu, hai anh em cũng bị truy ra mà diệt trừ hậu họa.

Thực ra truyện cũng có nhiều nữ phụ, nam phụ khác mưu đồ phá hoại hạnh phúc hai người nhưng chỉ có nhân vật Lam Tố là thông minh nhất trong số nam phụ, cậu ta không dùng những cách thông thường để đoạt nữ chính về tay mà khiến cho nữ chính từ từ nghi ngờ tình cảm cảm của Liêu Quân Ngạo rồi an ủi nữ chính Phan Sen Trà khi nàng ta đau khổ.

Còn nhân vật kiểu như Lam Á và Lam Đình, là người thân của những nhân vật nam phụ nữ phụ cho dù không bày trò chia rẽ hai người mà chỉ muốn sông bình yên nhưng vẫn bị truy sát vì hai chữ 'hậu họa' lại không thiếu trong cuốn ngôn tình này.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 48:

[HIDE-THANKS]
Lôi Ái nghe xong câu chuyện 'đời mình' mà cơ mặt không nhịn được phải giật liên hồi. Té ra đây là cái quỹ tích mà cô vốn phải trải qua hay sao. Nhưng có lẽ từ khi cô và Lam Á xuyên vào xác của đối phương thì chắc chắn quỹ tích vận mệnh đã lệch đi rất nhiều.

- Tôi chỉ muốn nhắc vậy thôi. Mấy bạn bè cực phẩm của tôi, tôi xử hết rồi. Người nhà thì mặc kệ họ đi, họ là người nhà của tôi hơn nữa hành động và suy nghĩ của họ là do quỹ tích vận mệnh sắp xếp.

- Thế cái mớ cảm xúc cô để lại trong cơ thể này thì thế nào. Tôi không mong muốn ngày nào cũng đắm chìm trong biển cảm xúc đâu.

- Cái này tôi sẽ giải quyết cho cô.

Lam Á nói xong câu này liền dùng tinh thần lực ra lệnh cho hệ thống làm việc. Lôi Ái sau khi xác định mớ cảm xúc trong cơ thể đã không còn thì Lam Á muốn đi đến nơi khác nhưng chợt nhớ ra một chuyện nên quay lại.

- À, nếu cô có muốn trở về mạt thế thì đừng đi. Sau 138 năm diễn ra, mạt thế đã chấm dứt và con người đã di chuyển lên vũ trụ sinh sống và tạo ra tân nguyên rồi. Trái Đất chỉ còn là hành tinh chết đầy rẫy những thiên tai. Đống tinh hạch của cô tôi đã sử dụng hết rồi, còn đây là đền bù.

Vừa nói, Lam Á vừa đưa cho Lôi Ái một cái túi vải bé bằng ba ngón tay, nhìn y như mấy túi đựng tiền của các cụ thời xưa nhưng nhỏ hơn. Nhìn nó đơn giản như vậy nhưng Lôi Ái chắc đó là một vật trữ đồ của tu sĩ tu chân giới thông qua mớ hình vẽ quái dị màu đỏ như vẽ bùa bên ngoài túi vải màu trắng.

- Cái này là tôi cướp của một tu sĩ đến từ tu chân giới sau mới bỏ tinh hạch vào.

Lôi Ái nhìn vào trong liền thấy một đống rất lớn những tinh hạch, cấp bậc tinh hạch mỗi viên tương đương so với đống tinh hạch trước kia cô trữ được, số tinh hạch mà Lam Á đưa cho Lôi Ái lại muốn nhiều hơn một chút về số lượng. Chỗ đền bù này rất được là đằng khác, nhất là khi thứ Lôi Ái đang cần nhất lúc này là năng lượng bạo động trong tinh hạch.

- Tôi không nghĩ sau 83 năm ở mạt thế, cô sẽ có thể đưa cho tôi nhiều tinh hạch thế này.

- Tôi biết cô có một không gian thăng cấp. Bây giờ không đưa cho cô không lẽ chờ cô thăng cấp không gian lên siêu việt sau đó trở lại mạt thế bóp chết tôi rồi mang hết số tinh hạch kia đi trước khi tôi hấp thụ sao?

Hình ảnh mờ dần, Lam Á biến mất. Lôi Ái biết cô ta đã đi đến một nơi khác, cũng có thể là một thế giới khác. Mặc kệ, có tinh hạch là được rồi.

Nếu là hiện tại, Lôi Ái cũng không thể bóp chết Lam Á vì cơ thể không cho phép nhưng chỉ cần cơ thể đạt đến siêu việt thì việc cô quay lại mạt thế bóp chết kẻ đã đoạt xá cô lấy lại chỗ tinh hạch là việc hoàn toàn chắc chắn. Lôi Ái không rõ tại sao Lam Á lại đến đây không bóp chết cô để diệt trừ hậu họa mà đưa cho cô số tinh hạch này để đền bù. Phải chăng Lam Á biết quỹ tích vận mệnh chỉ cho phép Lôi Ái cô bóp chết Lam Á chứ không phải ngược lại?

Con người hay tang thi đều không có khả năng đoán được tương lai trừ khi có dị năng tiên tri. Nhưng dị năng tiên tri lại không phải luôn luôn đúng bởi biết trước tương lai là đã khiến cho quỹ tích vận mệnh thay đổi nên cho dù có hay không đi theo những gì nhìn thấy và biết trước thì kết quả cuối cùng vẫn sẽ thay đổi ít nhiều.

Nếu Lam Á có dị năng tiên tri, hẳn là cũng biết những chuyện không ngờ phía sau dị năng của mình, nếu vậy thì hành động hôm nay là sao?

Lam Á không muốn đánh cược cho số phận mình hay là Lam Á biết được quỹ tích vận mệnh sắp xếp cuộc đời mình như thế nào và bản thân cô ta bắt buộc phải mang túi tinh hạch này đến để đền bù cho cô?

Và để có thể chắc chắn đường đi của quỹ tích vận mệnh thì Lam Á nhất thiết phải có được một sự giúp đỡ đến từ một thứ mang tính gắn liền với linh hồn và cung cấp các thông tin cần thiết.

Lôi Ái lại nghĩ đến một khả năng, có khi nào Lam Á cũng là một trong những kẻ được sự trợ giúp của hệ thống gì gì đó như một số kẻ mà cô đã hạ đòn kết thúc sinh mạng diệt trừ hậu họa thời còn ở mạt thế?

Phải nói, hệ thống là một sự tồn tại cực kì nghịch thiên và cũng cực kỳ hi hữu, khả năng để một người có linh hồn gắn liền với hệ thống cũng cực kỳ nhỏ. Số kẻ có hệ thống gắn liền mà Lôi Ái từng gặp khá ít, ít hơn cả tu sĩ của tu chân giới.

Tuy Lôi Ái ít gặp kẻ có hệ thống nhưng nó cũng khiến cho Lôi Ái sinh ra một câu hỏi. Số lượng ít như vậy là do người gắn liền linh hồn với hệ thống quá ít hay những kẻ đó đều được hệ thống cảnh báo mà tránh mặt cô? Nhưng có vẻ khả năng có thể tránh mặt này cũng không thể quá cao bởi khả năng người biết trước tương lai bị vận mệnh làm phản cũng không nhỏ. Thường thì việc này thường xuất hiện ở kẻ sở hữu dị năng tiên tri nhưng kẻ được hệ thống cảnh báo về tương lai cũng không ngoại lệ. Bởi cho dù là hình thức nào thì cả hai đều biết trước tương lai và đã biết trước tương lai thì quỹ tích vận mệnh đã bắt đầu thay đổi từ giây phút họ biết được những chuyện sẽ xảy ra ở tương lai.

Còn Lam Á hay cô đều ít có khả năng bị vận mệnh làm phản bởi cả hai đã hoán đổi thân xác cho nhau, linh hồn không thuộc về thế giới nguyên bản nên quỹ tích không có khả năng khống chế.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 49:

Không chỉ nói đến những người hoán đổi thân xác mà còn người xuyên không cũng là những kẻ đã lạc hoàn toàn ra khỏi quỹ tích và không thuộc về thế giới nguyên bản nên khả năng quỹ tích làm phản là ít đến gần như không có. Ngược lại là người trọng sinh thì khác, cho dù là linh hồn hay thể xác đều thuộc thế giới nguyên bản nên quỹ tích vận mệnh của họ sẽ thay đổi hay nói cách là bị vận mệnh làm phản, những chuyện đã xảy ra sẽ lệch lạc ít nhiều hoặc thay đổi hoàn toàn dẫn theo kết quả về sau vẫn luôn là một ẩn số khó đoán.

* * *

Không gian thăng cấp đạt cấp mười hậu kì có thể lợi dụng dị năng để hấp thụ năng lượng từ môi trường hoặc sinh vật sống theo cơ chế lợi dụng dị năng làm biến dạng không gian để ép buộc năng lượng có trong môi trường hoặc trong cơ thể sống phải rời khỏi vị trí của nó rồi hấp thụ. Nhưng tuy là có chỗ tốt như vậy nhưng đối với cấp mười hậu kì thì cũng vẫn là rất miễn cưỡng, cho đến khi đạt đỉnh cấp thì mới thoải mái hấp thụ năng lượng hoặc hấp thụ năng lượng để tạo ra tinh hạch.

Cũng vì thế mà Lôi Ái luôn ngại thể chất hiện tại của mình chịu không nổi nên chưa bao giờ lợi dụng dị năng để lấy năng lượng từ bên ngoài môi trường cho nên cũng không có nhiều năng lượng để đẩy nhanh quá trình cải tạo thân thể mà phải dùng chính dị năng và tinh thần lực của mình. Bây giờ thì tốt rồi, có tinh hạch là có năng lượng, cải tạo thể chất cũng nhanh hơn nhiều. Nam chủ nữ chủ của thế giới này e rằng cũng không thể vui mừng quá lâu đi.

Đặt túi trữ đồ kia trên cái bàn ở phòng khách trong không gian rồi Lôi Ái dùng tinh thần lực bao quanh mình, dùng dị năng không gian để thuấn di tới khu vực phố ăn uống. Đến lúc bổ sung thực phẩm cho không gian rồi.

Mua thức ăn đã chế biến với số lượng lớn, Lôi Ái đi vào một chỗ ít người qua lại rồi vào không gian cho thời gian ngưng lại. Lôi Ái lấy một phần thức ăn ra ăn xong liền lấy túi trữ đồ ra đổ một phần tinh hạch ra thành một đống nhỏ.

Lôi Ái ngồi xếp bằng bên cạnh đống tinh hạch rồi nắm lấy một nắm tinh hạch hấp thụ rồi đưa năng lượng vừa hấp thụ đi tuần hoàn khắp cơ thể.

Quá trình cải tạo kèm tinh hạch nhanh hơn nhưng cũng đau đớn hơn nhiều so với chỉ dùng tinh thần lực và dị năng của bản thân. Bởi năng lượng trong tinh hạch không những dồi dào mà còn liên tục bạo động, không hề yên tĩnh. Hơn nữa khi dùng tinh hạch khác hệ thì chỗ năng lượng lại càng bạo động mạnh mẽ hơn nhiều, thậm chí không nắm giữ được còn gây ra phản phệ. Đó cũng là nguyên nhân mà những người sở hữu dị năng sẽ không sử dụng tinh hạch khác thuộc tính trừ khi đạt cấp mười sơ kì trở lên.

Một nắm tinh hạch cầm trên tay Lôi Ái cô cũng không thèm xem thuộc tính bởi dị năng của cô đạt siêu việt rồi thì cần gì phải xem thuộc tính. Thực ra nếu muốn quá trình cải tạo thể chất nhẹ nhàng và ít đau đớn nhất thì có thể dùng tinh hạch vô thuộc tính bởi vì tinh hạch vô thuộc tính chứa nguồn năng lượng ôn hòa nhất, bất cứ dị năng hệ nào và cấp bậc nào cũng có thể dùng được.

Chỗ tinh hạch này Lôi Ái đã có xem qua, cũng không phải không có tinh hạch vô thuộc tính mà Lôi Ái căn bản không muốn dùng tinh hạch vô thuộc tính cho việc cải tạo thể chất mà chỉ muốn dùng tinh hạch đa hệ và đa thuộc tính. Cũng vì vậy mà đau đớn mà cô phải chịu cũng lớn hơn.

Cũng không phải bỗng dưng Lôi Ái chịu khổ mà không có nguyên nhân.

Tuy rằng dùng tinh hạch vô thuộc tính sẽ không đau đớn nhưng như vậy thì sau này thân thể sẽ không quen với năng lượng bạo động trong tinh hạch loại khác, hơn nữa Lôi Ái cố ý trừ lại tinh hạch vô thuộc tính là để dùng cho những trường hợp khẩn cấp. Khi bị thương, nếu dùng tinh hạch vô thuộc tính thì sẽ hồi phục dị năng và chữa lành vết thương nhanh hơn so với tinh hạch cùng thuộc tính.

Không chỉ có dị năng giả hệ chữa trị mới có thể chữa trị, tinh hạch vô thuộc tính cũng có khả năng chữa trị, chỉ có điều phải dùng nhiều tinh hạch thôi. Tinh hạch loại khác cũng có thể nhưng muốn thế thì người sở hữu dị năng phải có tinh thần lực mạnh để trung hòa phần năng lượng bạo động trong tinh hạch hoặc có một trung gian dị năng giả khác có thực lực mạnh làm trung gian truyền năng lượng cho.

Tuy tinh hạch vô thuộc tính có chỗ tốt là vậy nhưng năng lượng trong nó khá ít so với năng lượng của các loại tinh hạch khác. Nó ít hơn là cũng vì không có một phần năng lượng bạo động mà viên tinh hạch nào cũng có cho nên nó tuy ít năng lượng hơn nhưng năng lượng lại cực kì ôn hòa và ổn định.

Lôi Ái không sử dụng tinh hạch vô thuộc tính chính là nhắm đến phần năng lượng bạo động trong tinh hạch. Tuy rằng ban đầu sẽ có đau đớn nhưng khi đau đớn qua đi, nó sẽ mang lại cho cơ thể những lợi ích không ngờ ví như nếu có tranh đấu mà bị thương sẽ trở nên chịu đau tốt hơn, vết thương khi được chữa trị cũng sẽ lành lại nhanh hơn, từ đó nâng cao khả năng chiến đấu.

Lôi Ái cải thiện thể chất không chỉ nhắm đến cơ thể siêu việt mà còn cải thiện thêm chiều cao cho thân thể này. Tuy rằng thân thể này hiện tại khá cao, cao hơn cả nam chính tận nửa cái đầu cơ mà. Nhưng Lôi Ái không muốn chiều cao của mình chỉ dừng lại ở đó mà phải cao hơn một chút.

Cho dù dị năng giả chỉ dùng dị năng trong chiến đấu là nhiều nhưng Lôi Ái vẫn muốn mình có lợi thế về chiều cao như kiếp trước. Như vậy cảm giác cũng sẽ có chút tự nhiên hơn.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back