Tản Văn Hoài Niệm Ngày Mưa! Tác giả: Hồng Mến * * * Trong chiều tàn thu muộn, những cơn mưa tấp nập đuổi theo nhau. Tôi ngỡ ngàng đau xót tìm lại hình ảnh quen thuộc của những năm tháng qua. Ngày hôm qua đâu rồi, người hôm qua đâu rồi, người ta quen gọi ông với cái biệt danh quen thuộc là ông bảo vệ. Ngôi trường còn đó, ghế đá, hàng cây, lớp học, trống trường còn nguyên ở đó nhưng ông mãi xa rồi. Hơn ba mươi năm gắn bó với mái trường, cái tên thân quen ấy đi bên ông từ ngày đầu thành lập trường. Những năm tháng khó khăn, vất vả, hình ảnh ông sớm tối lo toan, cặm cụi, vén vun cho ngôi trường. Hôm nay trường lớp khang trang, lớp lớp học trò rộn ràng trong năm học mới tung tăng đến trường, tìm lại hình ảnh ông bảo vệ đang đánh trống trường, nở nụ cười trong tiếng chào hỏi chuyện trò của tụi nhỏ học sinh. Bồi hồi nhớ lại ngày tôi xa mái trường, ông căn dặn nhắc nhở trong giọng nói thều thào và ánh mắt thương tôi ngấn lệ. Tôi về lại trường xưa một đôi lần vội vã, chỉ kịp hỏi thăm mà không gặp được ông. Dưới mái hiên nhà riêng, con cháu thảo hiền, ông đang gượng cố sức gồng mình lên chống chịu những cơn đớn đau của căn bệnh hiểm nghèo, chắt chiu từng giọt thở, ánh mắt buồn nuối thương. Tim ông ngừng đập trong ngày mưa giông bão. Hôm nay tôi trở về, ông nằm trong chiếc áo riêng biệt cho mình sơn màu đỏ, không còn những đớn đau, không còn những lo toan, muộn phiền của cuộc sống. Con cháu bên ông trong tiếng nấc đau xót nghẹn ngào. Còn nhiều điều tôi chưa nói được cùng ông, còn nhiều điều tôi muốn nói cùng ông và bao dự định còn dang dở. Hai mươi năm qua tôi đã quen với hình ảnh một người ông - một người cha - một người đồng nghiệp cặm cụi vun vén dựng xây cho nhà trường. Hôm nay tôi đi giữa lưng chừng của những điều còn ở lại và lưng chừng của những điều đã đi xa, vẫn luôn nhớ lời ông dặn: Trên đường đời đầy giông bão, con đường cô đi còn nhiều những chông gai và thử thách.. Tôi mong cô luôn mạnh mẽ đối đầu, mạnh mẽ vượt qua nghịch cảnh để không còn lo âu. Cô phải đủ mạnh mẽ để đứng vững vàng, đủ niềm tin để vượt qua, đủ lạc quan để bước tiếp ngày mai. Cô mà yếu đuối tập thể biết dựa vào ai.. Hai mươi năm làm việc cùng ông, ông không mang đến cho tôi sự dễ chịu thoải mái hay cuộc sống giàu sang, nhưng tôi luôn cảm nhận được tình người từ ông, cảm nhận được ở đâu đó có hình ảnh gần gũi của người cha, người đi trước, người đồng nghiệp để tôi thấy sức mạnh của nghị lực và niềm tin, để tôi thấy mình cần luôn cố gắng và can đảm vượt qua những khó khăn.. Những ngày giông bão. Tôi nhớ lại hằng năm cứ khi trời giông mữa bão tôi lại cùng ông khoác áo mưa đi kiểm tra và khơi dòng nước lũ. Bây giờ, mỗi lần đi ngang qua trường cũ không còn được thấy hình ảnh của ông. Thì ra, thời gian không thể khiến con người quên đi mọi thứ. Ngược lại chỉ càng khiến con người càng ghi nhớ sâu sắc. Hình ảnh của ông bây giờ chỉ còn trong tâm trí và hoài niệm của chúng tôi. Tất cả những gì mất đi rồi sẽ trở về bằng một cách khác. Ngày hôm nay cũng như bao ngày sau này tôi không dành trọn tâm trí của mình để nhớ về ông, nghĩ về ông. Nhưng những ngày công tác ở ngôi trường mới, sẽ còn nhiều những khoảng khắc tôi chợt nhớ đến ông, chợt nghĩ về ông khi bắt gặp những hình ảnh thân quen. Ông đang hoàn thành nhiệm vụ của mình ở một thế giới khác. Ở trên thiên đường cuộc sống của ông có tốt không ông? Ông hay ngủ giấc ngủ bình yên sau những lao động vất vả để cháu con của ông được cân bằng sau những chếnh choáng đã qua, không còn tự đau giữa những niềm vui, tự buồn giữa những niềm nhớ. Hồng Mến - Hết-