Ngôn Tình Tam Sinh Ái Mộ - Tiểu Đan

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Tiểu Đan, 14 Tháng mười một 2020.

  1. Tiểu Đan

    Bài viết:
    358
    Chương X - Kiếp thứ hai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạc Yên chuyển sinh vào kiếp thứ hai, nàng là một sát thủ luôn thân cận bên cạnh Thái Dương Phong. Nhưng nước này lại luôn mang những âm mưu, tham vọng không đáy, luôn muốn xưng danh đế vương thiên hạ, để nhân dân phải quỳ gối bái vương, làm theo mọi thứ mà hắn nói.

    Tử Thiên vì không muốn Lạc Yên một mình dưới Nhân giới, mặc cho sự sắp đặt của Thiên giới, chàng đã đi đến Vong Xuyên, uống nước Vong tình và chuyển sinh vào kiếp của Lạc Yên, nên duyên cùng nàng. Chàng trở thành một vị hoàng tử tuấn tú của Lý Tiên Quốc, nhưng lại mang trong mình căn bệnh hiếm gặp mà trước nay chưa từng có phương thuốc nào có thể chữa khỏi. Tuy nhiên, chàng lại có tài lớn, văn võ song toàn, luôn nắm quân điều hành những trận chiến.

    Thái Dương Phong - vị tướng quân của Ma Tinh, vì nảy sinh lòng đố kị, lại muốn xưng vương sớm nhất, hắn đã lệnh cho sát thủ riêng của mình là Lạc Yên đi ám sát Tử Thiên. Nhưng kế hoạch lần này, hắn muốn cho Tử Thiên thật đau đớn trước khi chết.

    Lạc Yên tuân lệnh, dùng thủ đoạn để vào được cung của Tử Thiên, dùng kế sách mê hoặc chàng.

    Nhân lúc nửa đêm, khi lính canh cũng vãn, chỉ còn hai tên đứng ngoài cổng thành, Lạc Yên nhảy qua bờ thành và đi vào trong cung.

    Khi không ai để ý, nàng chạy thật nhanh rồi nhảy xuống hồ nước gần đó, giả vờ la hét nhờ người cứu giúp,

    Thấy vậy, tất cả mọi người chạy tới, lính canh đã sẵn sàng chỉ giáo vào mặt nàng. Nhưng Tử Thiên đến, thấy Lạc Yên cầu cứu tha thiết, chàng đã không ngại mà nhảy xuống, kéo nàng lên.

    Lạc Yên khi đã thấy Tử Thiên xuống, nàng vội giả vờ bất tỉnh, dựa vào lòng của Tử Thiên. Chàng vội vã ẩm nàng và kêu tất cả mọi người giải tán.

    Về tới phòng, chàng nhẹ nhàng đặt Lạc Yên xuống, lấy khăn lau mặt cho nàng. Lạc Yên thấy Tử Thiên đã dính kế của mình, nên vẫn giả vờ nằm im để Tử Thiên tùy ý chăm sóc.

    Nàng cố nằm yên đến xẩm tối, tỉnh dậy đã thấy Tử Thiên ngồi ngay cạnh mình. Vừa thấy Lạc Yên mở mắt, chàng vội nâng nàng dậy, rồi hỏi rất nhẹ nhàng:

    - Nàng là ai? Tại sao lại rơi xuống hồ nước trong cung của ta? Nhìn nàng rất lạ, chắc chắn không phải người của Lý Tiên Quốc.

    - Dạ, tiểu nữ là một nữ nhi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống ở một ngọn núi gần đây, ngày ngày hái thuốc, chặt củi để kiếm sống. Nay lên đây, tiểu nữ vốn là để bán thuốc kiếm thêm thu nhập trang trải cuộc sống, ai ngờ, đến tối về, lại gặp một bọn cướp, chúng muốn lấy hết tiền, lại còn muốn làm ô nhục tiểu nữ. Vì không còn cách nào, lại thấy cung của ngài, ắt nghĩ sẽ tìm được con đường sống, nên tiểu nữ vô tri, mới bất cẩn ngã xuống hồ, mong ngài lượng thứ.

    Tử Thiên im lặng nghe Lạc Yên nói, rồi âm thầm quan sát nàng. Nhưng chàng cũng không quên nàng thân là nữ nhân, dẫu không phải như câu chuyện mà nàng kể, nhưng cũng rất đáng thương, chàng đã chăm sóc và đối đãi với nàng thật chu đáo.

    Chàng sai người mang thuốc đến, đều là những loại thuốc quý chỉ có trong cung của chàng, ngoài ra còn mang cho nàng những món ăn ngon, khiến nàng cảm thấy Tử Thiên đã mắc phải cái bẫy mà nàng đã giăng sẵn, nên vẫn nhận lòng tốt của Tử Thiên mà chẳng mảy may nghi ngờ.

    Mọi người trong cung cũng rất bất bình, bởi Lạc Yên là một nữ nhân lạ, không rõ lai lịch, Tử Thiên thân là hoàng tử anh minh lỗi lạc, nhưng lại không điều tra rõ, lại đi đối đãi với nàng còn hơn cả người trong cung, chẳng phải là Tử Thiên hám sắc, thì còn có lý do gì khác?

    Tử Thiên vẫn không cho mọi người một câu giải thích chính đáng, ngược lại, chàng luôn miệng nói: Rồi sau này, mọi người sẽ hiểu những chuyện mà chàng làm.

    Hơn hai tháng đã trôi qua, Lạc Yên ở trong cung, được Tử Thiên tuyển làm nữ nhân riêng bên cạnh chàng, ngày ngày bên cạnh, chăm sóc chàng, khiến Lạc Yên vui mừng vì kế hoạch của nàng đang tiến triển rất tốt.

    Nàng đã tìm rất nhiều cách để có thể ám sát Tử Thiên, nhưng đều không thành, ngược lại, chính lòng chân thành của Tử Thiên đã cảm hóa được trái tim nàng, khiến nàng bắt đầu có một chút rung cảm.

    Tử Thiên cũng không thể tránh khỏi mà yêu nàng, nhưng chàng vẫn không để lộ, vì chàng muốn, nàng có thể quay đầu, có thể tự nguyện nói nàng yêu chàng.

    Vì quá lâu mà vẫn chưa thấy tin tức của Lạc Yên, Thái Dương Phong đã gửi mật thư đến nàng, yêu cầu nàng giết chết Tử Thiên trong đêm đó, nếu không, nàng sẽ mất mạng.

    Lạc Yên nhận được tin, tại sao nàng lại cảm thấy lo sợ, tại sao lại có chút không nỡ, có phải nàng không đủ can đảm? Không, nàng thân là một sát thủ, giết người đối với nàng là một chuyện không còn xa lại nữa, vậy cớ sao, nàng lại phải sợ? Phải chăng, là nàng đã yêu rồi?

    Đúng tối hôm ấy, Tử Thiên cho gọi Lạc Yên vào cung, lần này, trông vẻ mặt của chàng nghiêm túc lắm:

    - Lạc Yên à, nàng vào cung cũng được hai tháng rồi, nàng có thấy mình thay đổi gì không?

    - Ta, ta cảm thấy trong cung rất tốt, tốt hơn cái cuộc sống bần hàn trên núi, quả thật, chốn cung trường, khác hẳn so với đời sống của những người dân thường hạ.

    - Ý của ta, không phải là cái đó. Ta muốn hỏi nàng, liệu, trái tim nàng, có còn muốn giết chóc nữa không?

    - Chàng, chàng đang nói gì vậy, ta không hiểu.

    - Ở đây bây giờ chỉ có hai chúng ta, nàng không cần giấu nữa, ta đã biết hết rồi. Chuyện nàng là sát thủ bên cạnh Thái Dương Phong, chuyện nàng tính kế để vào được Lý Tiên Quốc, cả chuyện bức mật thư, ta cũng đã biết rồi.

    - Thì ra, chàng vẫn luôn theo dõi ta sao?

    - Không phải ta theo dõi nàng, mà là vì ta lo lắng cho nàng. Ngay từ lần đầu gặp nàng, trái tim ta đã không thể kiềm chế mà bị mê hoặc bởi nàng, dần dần bên cạnh nàng, ta lại càng yêu tính cách của nàng, yêu con người nàng. Nhưng người mà ta yêu là một Lạc Yên lương thiện, trong sáng, không phải là một sát thủ chỉ biết giết chóc, tay chân nhuốm máu người. Nếu như, tình yêu của ta không đủ để sưởi ấm trái tim nàng, thay đổi bản tính con người nàng, vậy thì nàng hãy lấy mạng ta đi.

    - Chàng đừng nói vậy, ta sẽ đau lắm. Chàng có biết, kể từ khi được bên cạnh chàng, ta đã bắt đầu có cảm giác được yêu thương, được trân trọng, cái cảm giác mà ta chưa bao giờ từ trước đến nay. Ta cũng đã nhiều lần tính kế hãm hại chàng, nhưng ta không thể làm được, vì tại sao ta có thể ra tay sát hại một người mà ta đã coi như sinh mệnh được? Vậy bây giờ, chàng nói ta giết chàng, làm sao ta làm được?

    - Ta đã bỏ qua những lời miệt thị về nạng, bỏ mặc sự phản đối của quan thần trong triều, để yêu nàng, giờ nhận được những câu này, quả là không uổng phí.

    Dù sao ta cũng mang bệnh trong người, sớm muộn gì cũng sẽ phải chết, cho nên, ước nguyện cuối cùng của ta, là được chết dưới kiếm của nàng.

    - Đừng, sao chàng ngốc vậy, chàng là hoàng tử anh minh nhất Lý Tiên Quốc, sao có thể nói những câu khờ dại như thế.

    Tử Thiên cười, lấy kiếm ra đặt lên tay của Lạc Yên, kêu nàng ra tay.

    Nàng vừa khóc vừa van xin chàng đừng như vậy, nhưng chàng vẫn nhất quyết không nghe.

    Cuối cùng, chàng cầm lấy tay Lạc Yên cùng thanh kiếm trên tay đã chỉ sẵn vào chàng, đâm một nhát thật sâu, sau đó rút thật mạnh ra ngoài. Lạc Yên run rẩy để cây kiếm rơi xuống đất, vội vã quỳ xuống ôm lấy Tử Thiên:

    - Sao chàng ngốc như thế, bởi vì một người như ta, không đáng đâu. Chàng hà cớ phải khổ như vậy.

    - Đến bây giờ, nàng đã hiểu tâm ý của ta rồi chứ. Vì người mình yêu, ta có thể làm tất cả, kể cả hi sinh mạng sống, cũng phải lấy lại được bản tính lương thiện trong con người nàng. Hãy thay ta quản giáo cung điện, làm thật tốt, và hãy nhớ, ta luôn yêu nàng.

    Tử Thiên nhắm mắt, đôi tay dần buông xuống. Lạc Yên gào thét, ôm lấy thân thể lạnh cóng của Tử Thiên, nghẹn ngào khóc không thành tiếng.

    Cuối cùng, nàng cầm kiếm nên, tự sát và đi theo chàng.

    - Lạc Yên ta kiếp này không hề hối hận bất cú điều gì, nhưng điều mà ta thấy đáng tiếc, đó là gặp được chàng quá muộn, để rồi lại đánh mất chàng sớm như thế. Không có Tử Thiên, cuộc đời của Lạc Yên này, sống hay chết, có ích gì chứ?
     
  2. Tiểu Đan

    Bài viết:
    358
    Chương XI - Kiếp thứ ba

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiếp thứ ba. Lạc Yên tái sinh là một thôn nữ nghèo, mang danh thánh y lừng lẫy tứ phương, nhưng không ai có thể thấy dung mạo của nàng, cũng như không ai có thể được tiếp xúc hay nói chuyện với nàng. Khi nàng chữa bệnh, thuốc sẽ tự động được đưa tới bởi một nữ y khác.

    Còn Tử Thiên, chàng tái sinh là một thiếu hiệp hành trượng cứu người. Nhưng kể từ khi chàng dấn thân vào con đường nghĩa hiệp ấy, chàng vẫn không hề biết rốt cuộc thân phận của mình là ai.

    Trong một lần đi đối phó với những tên cướp ỷ mạnh đi cướp bóc của dân sinh, chàng vô tình bị chúng làm bị thương, máu bao phủ kín cả đầu và cơ thể chàng, chàng rất đau nhưng cô gắng gượng chạy đi để giữ lại mạng sống.

    Khi chạy lên đến gần núi, chàng vì quá đau nên đã ngất đi.

    Nữ y ở bên cạnh Lạc Yên trên đường đi hái lá thuốc đã bắt gặp Tử Thiên. Vì thấy mạch đập của chàng rất yếu, e rằng nếu không chữa trị kịp thời sẽ không kịp, nên vội đưa chàng về chỗ thánh y.

    Khi về đến nơi, nhìn thấy Tử Thiên, không hiểu vì lý do gì mà Thánh y đã tỏ vẻ rất lo lắng, đích thân ra chữa trị cho chàng. Từ việc rửa vết thương, đến băng bó, rồi sắc thuốc cho chàng, nàng cũng tự mình làm hết.

    Nữ y bên cạnh nàng cũng vô cùng ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên cô thấy Lạc Yên lo lắng đến vậy, và đây cũng là lần đầu tiên cô thấy nàng tự tay chăm sóc một bệnh nhân, trong khi chàng mang danh nghĩa là một người lạ.

    Hai ngày sau, Tử Thiên tỉnh lại, trên người đầy vết băng bó. Thấy xung quanh toàn là đồi núi, lại không có bóng người, chàng đứng dậy để đi tìm xung quanh.

    Nhưng khi vừa đứng dậy, đã nghe có tiếng của một nữ nhân:

    - Vị thiếu hiệp đây vết thương còn chưa lành, tránh nên đi lại, nếu không sẽ khó hồi phục.

    - Cho hỏi cô là ai? Là cô đã cứu ta sao?

    - Xưng danh Thánh y, hành y cứu người, là bổn phận của ta.

    - Đa tạ cô đã cứu ta, cô có thể lộ diện, để ta có thể báo đáp cô không?

    - Hành y chữa bệnh, không cầu báo đáp.

    Tử Thiên cũng đi hành nghĩa tứ phương mà lại chẳng biết Thánh y nổi danh Thiên hạ, quả thật có chút không thỏa đáng. Vì thế, chàng đã cố gắng tìm hiểu về những ẩn khúc cũng như sự bí ẩn của nữ nhân này.

    Thánh y ngày ngày vẫn ngồi thiền sau lớp màn che, không ai có thể nhìn được dung nhan của nàng. Nhưng có một sự thật ít ai biết đến, đó là Thánh y sẽ ra ngoài vào đêm trăng tròn, còn ra ngoài vì lý do gì, không ai có thể biết được.

    Nghe nói một truyền thuyết của Thiên giới, vào đêm trăng tròn, đá Tam sinh sẽ sáng rạng hơn bao giờ hết, và nó sẽ chiếu xuống những ai đã có mối lương duyên được định sẵn.

    Vì Tử Thiên không biết báo đáp Lạc Yên ra sao vì nàng không chịu lộ diện, nên chàng đã quyết định ở lại, ngày ngày làm mọi việc thay Lạc Yên và nữ y bên cạnh nàng.

    Sáng ngày mười bốn, Tử Thiên đã dậy sớm để nấu bữa sáng cho Lạc Yên, đó là một món điểm tâm hình hoa đào.

    Khi được nữ y dâng món bánh, Lạc Yên cảm thấy có chút gì đó quen thuộc, nhưng nàng lại không nhớ ra.

    Tử Thiên từ bên ngoài khẽ hỏi:

    - Cô ăn thấy thế nào? Mùi vị chắc không được ngon đâu nhỉ? Tại đây là lần đầu ta nấu ăn, lại còn nhiều công đoạn phức tạp, nên cũng không tránh được sai sót. Nếu cô cảm thấy không ngon miệng, thì thôi không cần cố ép bản thân đâu.

    - Không, rất ngon, đây là món ăn ngon nhất mà ta từng ăn.

    Tử Thiên nghe được câu ấy, trong lòng cảm thấy rất vui.

    Cuối cùng cũng tới đêm trăng rằm, quả nhiên, khi Tử Thiên đến gần căn phòng nhỏ của Thánh y, đã không thấy nàng nữa.

    Khi chàng đi ra, thấy Thánh y đang đứng đối diện với vầng trăng sáng rực kia, hai tay chắp lại, cầu nguyện một điều gì đó. Tử Thiên lại gần, quả nhiên, ánh sáng từ đâu chiếu vào hai người, Thánh y quay lại, nàng nở nụ cười rạng rỡ, tháo mạng che mặt ra và nhìn Tử Thiên.

    Tử Thiên cũng không khỏi bất ngờ, chàng hỏi Thánh y:

    - Cô có biết, chuyện này là sao không? Tại sao lại có ánh sáng này?

    - Bởi vì ta với chàng là một đôi lương duyên đã được định sẵn, nên ánh sáng của đá Tam sinh đã chiếu nên hai ta.

    Tử Thiên im lặng, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Thì ra đằng sau lớp mặt nạ ấy lại là dung nhan tuyệt sắc tới thế.

    Thánh y vội chạy tới ôm chầm lấy Tử Thiên, nàng cười rất hạnh phúc.

    Tử Thiên cũng đưa tay ôm chặt lấy chàng, cuối cùng chàng cũng tìm được chân ái của mình.

    - Ta đợi khoảnh khắc này lâu lắm rồi, ngay từ lần đầu gặp chàng, ta đã có linh cảm rằng chàng chính là người mà ta đang tìm kiếm. Không ngờ, cuối cùng ta cũng tìm được chàng.

    - Vậy tại sao nàng lại phải đeo mạng che mặt như thế, lại không chịu cho ai nhìn thấy dung mạo của mình?

    - Đây là tục lệ của tộc ta. Mỗi đời thánh y đều phải đợi đến đêm trăng tròn, nếu may mắn được đá tam sinh chiếu tới, và thấy hợp nhau, đó sẽ là mối nhân duyên đẹp nhất. Ngược lại, nếu không nhận được thứ ánh sáng ấy, sẽ cô độc cả đời. Ta cảm thấy, chàng có một thứ gì đó rất quen thuộc, mà ngay từ lần đầu, ta đã không tránh khỏi mà thích chàng. Từ bây giờ, chàng không cần phải gọi ta là Thánh y gì hết, cứ gọi ta là Lạc Yên.

    Tử Thiên cười với nàng, hôn lên trán nàng, vầng trăng sáng đã chứng kiến tình yêu mà hai người dành cho nhau.

    Đột nhiên, có một vị thần từ đâu xuất hiện:

    - Nghịch duyên, tại sao đá tam sinh lại có thể sai lầm như thế, chiếu vào cặp nghiệt duyên thế này. Ta không thể để thiên hạ đại loạn được nữa, phải diệt trừ hậu họa ngay.

    Tử Thiên và Lạc Yên vẫn không hiểu chuyện gì, họ vô cùng sửng sốt khi thấy vị thần xuất hiện:

    - Tại sao lại là nghiệt duyên? Ông đang nói cái gì vậy?

    - Hai người vốn định sẵn là nghiệt duyên. Nếu ở bên cạnh nhau, thiên hạ đại loạn chúng sinh lầm than, phạm phải luật trời, khó lòng tha thứ.

    - Nghiệt duyên? Tại sao chứ, đá tam sinh cũng đã chiếu vào hai ta rồi, tại sao có thể thế được.

    - Chờ hai ngươi trở lại Thiên giới sẽ tự khắc nhớ lại. Còn bây giờ, một trong hai sẽ phải chết, người còn lại sẽ cô độc cả đời.

    - Không thể như thế, nếu có người phải chết, đó sẽ là ta, đừng làm tổn thương Lạc Yên.

    - Không, tại sao chàng lại đầu hàng như thế, chúng ta yêu nhau thật lòng, tại sao lại nói là nghiệt duyên được. Nói như thế, đạo lý còn ở đâu?

    - Hỗn xược, người chết sẽ là ngươi.

    Vị thần dùng phép định giết Lạc Yên, Tử Thiên vội lao đến đỡ thay nàng.

    Lạc Yên vội ôm lấy chàng, thân thể đang dần dần ngã xuống.

    - Đừng mà Tử Thiên, khó khăn lắm chúng ta mới có thể gặp được nhau, chàng đừng bỏ ta.

    - Ta biết, và ta chỉ cần nàng bình an, yên ổn sống qua kiếp này. Và nàng chỉ cần biết, tình yêu ta dành cho nàng lớn đến mức nào, vậy là đủ rồi. Còn mạng của ta, có hay không, không hề quan trọng. Ta xin lỗi, vì không thể nắm tay nàng lâu hơn một chút.

    - Đừng mà, đừng bỏ ta, Tử Thiên..

    Tử Thiên nhắm mắt, buông tay Lạc Yên. Nàng vô cùng đau đớn, tức giận. Nàng đứng lên tấn công vị thần, ngài tức giận đã dùng phép giết chết Lạc Yên.

    - Nghiệt duyên đã dứt, nếu không muốn lưu lại, thì hãy đi vào vòng luân hồi đi.

    Linh hồn hai người rời đi, quay trở về Thiên giới.
     
  3. Tiểu Đan

    Bài viết:
    358
    Chương XII - Tương phùng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở về Thiên giới, Tử Thiên và Lạc Yên cùng gặp lại nhau. Ánh mắt lưu luyến nhưng lại không dám chạy đến để ôm, hôn sau bao đau khổ, ly biệt. Tim họ như bóp nghẹt lại, Lạc Yên nhìn Tử Thiên mà rơi lệ, nhưng lại lực bất tòng tâm.

    Lúc ấy, Bắc thần tướng quân và Nam Đông hải thần cũng đến, nhưng trái với vẻ mặt đau buồn, họ lại vô cùng vui vẻ.

    Họ nói Lạc Yên và Tử Thiên cùng đến sảnh điện Thiên giới, Thiên đế có chuyện muốn gặp.

    Lạc Yên vội đi trước Tử Thiên, để tránh hiểu lầm cũng như sự dị nghị của những thượng thần Thiên giới.

    Đến nơi, Thiên đế đã chờ sẵn ở đó, ngài cũng tươi cười chào đón hai người lịch kiếp trở về:

    - Hai người, trải qua bao khổ ải nhân gian, cuối cùng cũng được trở về Thiên giới, vậy, hai người có gì để nói không?

    Hai người vẫn im lặng, chỉ biết cúi đầu, Tử Thiên rất muốn lấy hết can đảm để cầu xin Thiên đế cho chàng và Lạc Yên được toại nguyện ở bên nhau, nhưng chàng sợ, Thiên đế sẽ tức giận, rồi giáng tội, chàng không muốn vì một chút đường đột nhất thời mà dẫn tới sai lầm nghiêm trọng.

    - Hạ Tử Thiên, ngươi, thật sự không có gì để nói với bổn tọa sao?

    - Dạ thưa, không ạ!

    Thiên đế cười, rồi nâng hai người đứng dậy:

    - Quả nhiên vẫn là ngươi suy nghĩ chu toàn cho Tam giới. Ta đã biết cả rồi. Hai người cha của hai ngươi quả thật hết mực yêu thương con, đã da diết cầu xin ta mở cho hai người một con đường nhân duyên, khó khăn lắm, bổn tọa mới gật đầu mà đồng ý.

    Nghe xong, Lạc Yên và Tử Thiên đều vội ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy hi vọng:

    - Đúng vậy, hai người không nghe nhầm đâu. Ta cũng sẽ không vòng vo nữa. Nếu hai người muốn bên nhau, buộc phải trút bỏ linh khí Thiên giới, không còn là người giới này nữa, vả lại, phải hạ phàm xuống nhân gian, tuy tuổi thọ của hai người sẽ dài hơn người bình thường rất nhiều, nhưng cuộc sống cũng sẽ khó khăn không kém, hai người, có nguyện ý không?

    - Chỉ cần Thiên đế chịu cho thần và Lạc Yên được ở bên nhau, dù là khó khăn biển lửa, thần cũng cam chịu.

    - Ta đã hứa, sẽ không nuốt lời, giờ hai người đi đi.

    Lạc Yên và Tử Thiên vội cảm tạ Thiên đế rồi rời đi.

    Ra đến cổng thành, họ vội vàng ôm lấy nhau tha thiết, cái ôm sao mà ấm hơn mọi lần, có lẽ là cái ôm hạnh phúc mà ba kiếp này, Tử Thiên và Lạc Yên mới lại được cảm nhận. Cuối cùng, sự cố gắng của họ cũng được đền đáp.

    Sau khi trút bỏ linh khí, hạ phàm xuống Nhân giới, hai người lập tức thành thân, sống ẩn dật trên một ngọn núi.

    Tuy cuộc sống tước mắt còn rất nhiều khó khăn, nhưng tình yêu sẽ xoa dịu tất cả. Họ sống hạnh phúc bên nhau, càng ngày, tình yêu ấy càng nâng dần lên.

    Qua hai năm, Lạc Yên hạ sinh một hài tử, khôi ngô tuấn tú không kém cha là Tử Thiên, đặt tên là Hạ Cố Tư Mạn. Vừa sinh ra đã có ấn Thiên giới giữa trán, hứa hẹn sẽ làm nên đại nghiệp giống cha.

    - Tử Thiên, đời này kiếp này, ta hứa sẽ không để lỡ một khắc để ở bên chàng. Ta không hề hối hận, trải qua ba kiếp đau đớn như thế, cuối cùng cũng ngộ ra nhiều chân lí của cuộc đời. Ta không cầu sống lâu dài, chỉ cầu bên chàng mãi mãi.

    - Ta cũng vậy, ta yêu nàng, yêu con của chúng ta, ta hứa, kiếp này sẽ luôn bảo vệ nàng. Chúng ta sẽ luôn nắm tay nhau, đời đời kiếp kiếp.

    *END*

    (Mọi người có muốn mình ra phần hai, tiếp tục về cuộc đời con trai Hạ Cố Tư Mạn của Tử Thiên và Lạc Yên không? Nếu có, mong mọi người để lại bình luận để mình có thêm động lực ra truyện nhé! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! Thân)
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng hai 2021
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...