Tâm Bất Dính Giữa Đời Vạn Thính - Hạ Yên

Thảo luận trong 'Tổng Hợp' bắt đầu bởi Nguyễn Hoàng Đan, 20 Tháng tám 2020.

  1. Nguyễn Hoàng Đan Này cậu, cậu còn nhớ mình của năm đó chứ?

    Bài viết:
    110
    Một lời động viên chân thành =)) Cố lên!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Càng lớn, càng về sau, bước đi của chúng ta trên đường đời lại càng thêm phần khó khăn và chông chênh.

    Càng lớn, càng về sau, những dự định về tương lai, về tuổi trẻ của mình càng không thuận lợi như chúng ta mong muốn.

    Càng lớn, càng về sau, hạnh phúc ít hơn, những chuyện làm chúng ta đâu hơn nhiều hơn. Đôi khi rất nhiều là đằng khác.

    Có những ngày, không thèm điều gì to lớn, chỉ cần một lời an ủi động viên.

    Một tin nhắn được gửi vội từ Facebook của một người bạn: "Mày đừng gục ngã, cuộc đời dẽ dàng gục ngã thì mọi người đã chết hết, mấy ai còn sống được trên cõi đời này!

    Một cái ôm vội khi vô tình gặp mặt nhau trên phố. Chẳng đủ thời gian để hỏi han về cuộc sống hiện tại như thế nào, tình hình vợ con, công việc của nó ra làm sao. Cũng chẳng kịp chúc mừng nó mới mua được chiếc xe thời thượng đắt tiền nhưng hao xăng không ít.

    Tất cả, chỉ là một cái ôm chưa đến mười giây, kèm theo hơi nói nhỏ nhẹ nhưng ngữ điệu thì vẫn không thay đổi suốt bao nhiêu năm qua:" Mày sống tốt, chưa đủ cho một đời người nhưng sống vẫn là chuyện cần phải làm.. "

    Hay..

    Một cuộc điện thoại đổ chuông vang lên giữa ngã ba đường.

    Đang ngồi một mình tại trạm đón xe buýt.

    Thời tiết ảm đạm.

    Vài chiếc xe buýt lướt ngang trước tầm mắt nhưng vẫn không phải là chuyến xe buýt dành cho mình.

    Cũng có thể, chẳng có chuyến xe buýt nào cả.

    Đôi khi lại thế.

    Những ánh mắt xa lạ trên đoạn đường cứ lướt qua. Từ xa, có vài cây to lớn bên vệ đường, gió thổi mạnh, bầu trời cao cao màu xám xịt, những tán lá màu xanh cũng chẳng thế làm cho bản thân có được điều gì đó mới mẻ hơn.

    Tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi, phá vỡ sự ảm đạm trước mặt.

    Đầu dây bên kia có tiếng mắng sa sả nhưng đủ làm mình hân hoan hơn:" Mày chết đâu mấy ngày nay, ở xó nào rồi, đời mày sẽ chấm hết nếu mày cứ ủ rũ nhu thế này con điên ạ!"

    Không!

    Chúng ta vẫn chưa chết..

    Có người vẫn mong đợi chúng ta quay trở về. Không cần phải đợi chuyến xe buýt tiếp theo danh cho mình. Nhưng đợi chuyến xe buýt tiếp theo cũng được thôi. Có thể đi một chuyến xe buýt bất kỳ để lựa chọn tiếp tục cuộc hành trình của mình.

    Đi tiếp đôi khi là một quyết định khó khăn vô cùng. Không phải không muốn bước tiếp mà bởi vì có quá nhiều chuyện làm lung lay ý chí của mình, suy nghĩ của mình. Đâm ra, những do dự được thay vào đó một cách tất yếu.

    Một cái cây dù to lớn thế nào, xa tươi thế nào, khi đứng trơ trọi một mình dưới bầu trời một màu xanh xịt không chút nắng vàng cũng sẽ đôi lần cho chính mình cảm giác cô độc.

    Sự cô độc dưới bầu trời quá rộng lớn.

    Rất khó để thay đổi đúng không?

    Nếu không thể thay đổi thì chỉ còn cách sống chung với nó.

    Đừng phản kháng!

    Đó là một sự sai lầm.

    - Còn tiếp-
     
  2. Nguyễn Hoàng Đan Này cậu, cậu còn nhớ mình của năm đó chứ?

    Bài viết:
    110
    Một lời động viên chân thành (T)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thử bản đồ mà xem, có nơi nào trên Trái Đất mà chỉ có một con đường duy nhất để đi đến được, đặt chân được lên mảnh đất đó không? Ngay cả cái chết, cũng có địa ngục và thiên đường trên bầu trời cao xanh thẳm kia mà. Thế nên, có rất nhiều con đường cho ta lựa chọn.

    Có những lúc cuộc đời mang lại cho chúng ta rất nhiều chông chênh.

    Những sự chông chênh không phải là điều làm cho cuộc sống của chúng ta dừng lại.

    Những tin nhắn kia, những lời động viên kia thật bình thường phải không?

    Chúng ta vẫn thường vô tình bỏ qua và quên đi những thứ làm cho cuộc sống của mình trở nên giá trị.

    Hóa ra, đời cho ta những lúc chông chênh lại là điều may mắn.

    Chông chênh mới biết ai còn nhớ đến mình, ai còn nghĩ đến mình, cho mình những lời an ủi để khi ngồi đợi xe buýt một mình, ngẩng cao lên nhìn bầu trời, khuôn mặt chúng ta có thể mỉm cười một cách an yên nhất, bình yên nhất, chen lấp và xóa bỏ hết tất cả mọi ưu phiền trong cuộc đời lắm giông bão của chúng ta.

    Cuộc đời này, đôi lúc chỉ cần một lời an ủi động viên.

    Rất nhỏ bé, đơn giản nhưng chính là điểm tựa kế tiếp của chúng ta khi nào chẳng hay.

    Trong mọi nỗi đau, cuối cùng, cái chúng ta mong mỏi nhất chính là một lời an ủi động viên.

    Nhớ nhé, cần lắm một lời an ủi động viên.

    Xa lạ cũng được,

    Thân quen cũng được,

    Rất gần càng tốt,

    Cách xa nhau rất xa cũng chẳng sao,

    Tất cả,

    Chỉ cần một lời động viên, an ủi!

    "Đôi lúc cái chúng ta cần chỉ là một lời động viên.."
     
  3. Nguyễn Hoàng Đan Này cậu, cậu còn nhớ mình của năm đó chứ?

    Bài viết:
    110
    Hạnh phúc chính là bình yên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạnh phúc phải chăng chính là khi chúng ta có được bình yên sau những mất mát mà bản thân đã nếm trải?

    Hạnh phúc chính là bình yên!

    Và có được bình yên, chúng ta sẽ có được nhiều điều lớn lao. Đó chính là sự viên mãn của cuộc đời mình đằng sau mọi nối mất mát kia.

    Khi chúng ta có được bất kỳ thứ gì chắc chắn trong tay, chúng ta luôn cố gắng không ngừng nghỉ, nỗ lực nhiều đến mức quên đi năm tháng thanh xuân của mình để có được chúng.

    Chúng ta sống không thể thiếu tiền bạc, không thể thiếu đi tình yêu và không bao giờ quên bản thân còn có một thứ cảm giác mà bất kỳ ai cũng mong muốn đạt được nó.

    Đó chính là sự hưởng thụ.

    Chúng ta sống cùng than xuân của mình hay đang đánh đổi nó!

    Sẽ có đôi lần chúng ta tự nhủ với chính mình: "Đã bao nhiêu năm trôi qua, mọi thứ trôi qua nhanh chóng quá!"

    Đúng vậy, thời gian là thứ trôi qua không kịp níu giữ và chúng ta cũng chẳng có sức mạnh mà níu giữ nó quay trở lại. Sự chạy đua để co được những thứ chúng ta thèm khát làm nên thanh xuân của chúng ta.

    Thanh xuân!

    Cứ nghĩ rằng đời người không ai vì nó mà đánh cược tất cả mọi thứ để làm nên cho mình một thanh xuân tươi đẹp nhất, trọn vẹn nhất. Nhưng đến khi chúng ta có được mọi thứ trong tay, chúng ta quay trở lại tìm thì thanh xuân của mình đã trôi qua rồi.

    Năm tháng nhanh như chớp mắt.

    Chúng ta phấn đấu để có được mọi thứ và sự phấn đấu là điều chúng ta nên làm.

    Nhũng ranh giới giữa tham vọng và sự phấn đấu rất mong manh.

    Thời điểm đã có được những gì mình mong muốn, chúng ta lại có thêm nhiều, nhiều hơn nữa.

    Chúng ta cho rằng, chúng ta chỉ sống một lần trong cuộc đời này.

    Vậy nên nếu có thể làm gì cho cuộc đời mình thì đừng ngại ngần, hãy cứ làm thôi.

    Đôi khi sự buông bỏ chính là điều tàn nhẫn đối với mỗi chúng ta.

    Buông bỏ những gì chúng ta cố gắng đạt được không khác gì xóa bỏ đi những khoảnh khắc làm nên cuộc đời mình. Chúng ta sẽ rất khó để buông bỏ bớt đi vài thứ làm chúng ta hạnh phúc.

    Nhưng sự đánh đổi nào cũng có giá trị nhất định của nó.

    Chúng ta buông bỏ bớt công việc bận rộn mỗi ngày đẻ có thêm thời gian chăm sóc bản thân mình nhiều hơn. Dành một thời gian nhất định để có thể ngồi đọc sách, có những cuộc gặp mặt với những người bạn thân thiết lâu năm. Hoặc chỉ đơn giản, dành thời gian đi đâu đó một mình vào giữa đêm khuya trên chuyến bay vài tiếng đồng hồ. Để được đón ánh bình minh ở một vùng đất mới. Ánh bình minh làm bừng sáng cả gương mặt chúng ta vào một ngày mới, ở một vùng đất mới.

    Cuộc sống quả thật thú vị và dễ chịu biết bao!

    Có những thứ vơi đi bớt, đến chậm vài năm không chứng tỏ bản thân không đủ tài giỏi.

    Hạnh phúc thật ra không xa lắm đâu, càng không khó để có được.

    Chỉ cần chúng ta biết làm như thế nào để có cuộc sống bớt xô bồ, bớt vội vã.

    Không suy nghĩ qua nhiều.

    Đừng tạo cho mình những công việc khiến bản thân phải làm việc như một cái máy. Không cảm nhận được những gì mình trải qua mỗi ngày.

    Và quan trọng nhất, đừng vì chuyện tình cảm, đừng vì một người xuất hiện trong cuộc đời mình, làm mình chạnh lòng đôi ba lần mà đánh mất cả cuộc sống hiện tại.

    Khi nhu cầu tìm hạnh phúc càng thấp thì chúng ta sẽ dễ dàng cảm nhận được bản thân mình có được nhiều hạnh phúc hơn.

    Bình yên như vậy.

    Dễ dàng được trông thấy.

    Dễ dàng đến với chúng ta,

    Dễ dàng nắm bắt,

    Nhưng phụ thuộc vào chúng ta,

    Phụ thuộc vào chính những quyết định của mình!

    "Cuộc đời không cần quá nhiều thứ làm chúng ta hạnh phúc đến cùng một lúc. Chậm vài năm, bớt vài thứ mà đổi lại được bình yên"
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...