Tâm Bất Dính Giữa Đời Vạn Thính - Hạ Yên

Thảo luận trong 'Tổng Hợp' bắt đầu bởi Nguyễn Hoàng Đan, 20 Tháng tám 2020.

  1. Nguyễn Hoàng Đan Này cậu, cậu còn nhớ mình của năm đó chứ?

    Bài viết:
    110
    Tên tác phẩm: Tâm bất dính giữa đời vạn thính

    Tên tác giả: Hạ YênThể loại: Tản văn

    Số chương: 2 phần

    Tình trạng: Full

    Nguồn sưu: Sách mình mua nhé (tiền trong ví đấy)

    [​IMG]

    "Tôi viết để lòng này được an yên trước những giãi bày không giới hạn"​

    Lời mở đầu:

     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng chín 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Nguyễn Hoàng Đan Này cậu, cậu còn nhớ mình của năm đó chứ?

    Bài viết:
    110
    Phần 1: "Miệng đời, đừng sợ"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phớt lờ tất cả mọi thứ xung quanh

    Khi đã có cho mình ước mơ thì đừng bao giờ vội vàng bỏ cuộc.

    Có một nỗi đáng sợ còn to lớn hơn gấp trăm vạn lần đó là khi bản thân không biết làm gì, không biết mình đang cần gì và muốn gì.

    Thành công và thất bại luôn song hành.

    Thành công đâu dễ gì có được.

    Thất bại mấy mười lần là chuyện hiển nhiên.

    Dù kết quả có thế nào cũng đừng vội vàng nản lòng.

    Sinh ra không phải ai trong chúng ta cũng là người tài giỏi. Bất cứ điều gì cũng cần cả một quá trình để có thể sở hữu được mọi thứ như mình mong muốn, đạt được những thứ mà chúng ta muốn có.

    Thành quả có được không chỉ cần sự nỗ lực, không chỉ cần phấn đấu, mà còn cần cả sự quyết tâm trong một quãng thời gian rất dài.

    Đã có một khoảng thời gian, cuộc đời tôi chẳng biết mình là ai, mình sống vì điều gì, mình đang yêu thích gì, điều gì là phù hợp với chính bản thân. Nhận ra mọi người xung quanh ai ai cũng có cái để làm, ai ai cũng có cái để theo đuổi, để nói đến, càng khiến tôi hoang mang về chính mình.

    Tôi yêu thích công việc như thế nào?

    Không! Tôi không biết!

    Bản thân tôi thì nên chọn cho mình những dự định như thế nào là phù hợp nhất?

    Không! Đáp án của tôi vẫn là không!

    Để thay đổi cuộc sống hiện tại, tôi đang bắt đầu tôi đâu?

    Không! Hãy hỏi Chúa giúp tôi, vì tôi không thể biết mình là ai thì làm sao có thể trả lời câu hỏi này được cơ chứ!

    Tôi đã từng như thế đấy.

    Khi mà những đứa bạn thường xuyên cập nhật về những đất nước chúng ta đã đặt chân đến, chinh phục những điều mới mẻ ở thế giới vô cùng xa lạ ngoài kia. Tôi thèm thuồng vô cùng. Giá như mình cũng có thể giống như các bạn của mình. Có thể đi và không sợ chết. Có thể đi mà không cần lo đến vấn đề tiền bạc. Có thể đi mà không cần suy nghĩ quá nhiều. Có thể đi và tuổi trẻ cũng được một lần rực rỡ như thế. Chỉ cần được đi và trải nghiệm.

    Những người bạn xung quanh tôi thường xuyên có được sự thăng tiến trong công việc, kiếm được những khoản tiền kếch xù, có một cuộc sống đầy đủ, không chật vật, không lo lắng, càng không bao giờ có những khoản nợ như tôi. Tôi chỉ ước giá như mình bằng được một góc của các bạn ấy thì cuộc sống chắc sẽ dễ thở hơn rất nhiều.

    Khi mà những người bạn xung quanh tôi thi thoảng lại có những suy nghĩ, tư tưởng táo bạo để làm mới cuộc sống của mình, để thay đổi những gì ở hiện tại mặc dù đã rất tốt nhưng vẫn chưa đủ với tụi nó, thì tôi lại vẫn chưa thể can đảm chọn cho mình những dự định mới.

    Sẽ có một khoảng thời gian cuộc đời của chúng ta dễ dàng trở nên thụ động với những gì mình đưa ra, chán nản với những gì mình đang có, suy nghĩ về lí tưởng sống với dự định cho cuộc sống tương lai của mình lạc trôi một cách vô định như thế, vô phương hướng như thế!

    Nhưng cuộc sống là vậy.

    Không ai hơn ai, cũng chẳng ai tài giỏi hơn ai.

    Kết quả thật ra không quan trọng.

    Quan trọng nhất vẫn là quá trình nỗ lực của chúng ta như thế nào.

    Đừng bao giờ cố gắng để hiểu được cuộc đời bạn là ai, tìm kiếm cho bản thân kết quả cuối cùng của số phận mình.

    Nếu bây giờ chúng ta không tự mình đứng dậy để làm tất cả mọi thứ mà bản thân có thể làm được, thì không một ai có thể giúp đỡ chúng ta.

    Người khác không thể giúp được mình, cuộc đời không thể cho ta một cuộc sống tốt đẹp hơn nếu ngay cả bản thân cũng không tỉnh táo đứng dậy từ những vấp ngã, từ những bế tắc không lối thoát.

    Không có chuyện gì dễ dàng hơn và luôn cho chúng ta một kết quả như mong muốn ngay từ những ngày đầu tiên.

    Càng khó để nhận ra bản thân rốt cuộc có được bao nhiêu phần trăm kiên nhẫn đến cùng.

    Càng khó để nhận ra cuộc đời không như là mơ. Muốn có thật nhiều tiền thì phải biết lao động. Công việc nào cũng cần đến sự lao động. Không bỏ sức để lao động thì đừng nghĩ rằng việc ngồi mát ăn bát vàng là chuyện dễ dàng có được.

    Chỉ chúng ta mới có thể tự giúp lấy mình. Không phải cuộc sống này cô độc, tàn nhẫn với chúng ta, mà là ta sống không vì mình thì mấy ai có thể giúp được ta. Dù họ có sẵn lòng giúp đỡ ta nhiều như thế nào mà chính chúng ta lười biếng thì mọi thứ cũng đều là vô nghĩa, đều là con số 0 tròn trĩnh.

    Tự thân lập nghiệp không chỉ cho chúng ta nhiều trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ, mà bên cạnh đó còn tạo dựng cho chúng ta một nghị lực phi thường hơn, cứng cỏi hơn, mạnh mẽ hơn, tự tin hơn.

    Dám làm dám chấp nhận nhiều hơn để sau này, không chỉ những khó khăn mà còn vô vàn điều không hay khác xảy đến nhưng chúng ta vẫn có thể kiên định đứng vững trên đôi chân của mình. Không hề sợ hãi, cũng chẳng thể nao núng, và càng không dễ rơi vào bế tắc như những tháng ngày đánh mất bản thân mình trước đây.

    Chúng ta - ai cũng có một đáp án lớn nhất cho cuộc đời của mình. Câu trả lời phụ thuộc vào rất nhiều hành động bây giờ của mỗi chúng ta. Hãy nghĩ đến những khoảng thời gian đã trôi qua một cách vô ích, những tháng ngày chỉ biết nhìn người khác sống, nhìn người khác phát triển, nhìn người khác có một cuộc đời rực rỡ để làm cho cuộc sống tẻ nhạt của mình ngày càng tốt đẹp hơn.

    Mọi người cố gắng một, chúng ta nên nỗ lực mười.

    Mọi người dành một ngày 8 tiếng để làm việc thì chúng ta hãy làm việc mọi lúc mọi nơi trong khả năng của mình.

    Mọi người làm việc với những gì họ đang có, còn chúng ta hãy gắng làm để thêm cả những việc mà chúng ta cho rằng nó quá sức mình.

    Chẳng có giới hạn nào dành riêng cho bất kỳ ai.

    Khi sự cố gắng đạt đến đỉnh điểm thì mọi giới hạn đều có thể được phá vỡ.

    Hôm nay giới hạn của bạn chỉ đạt được ở mức độ này. Bạn cho rằng bản thân đã làm tốt và đủ để có được thành công như thế này. Nhưng nếu nỗ lực hơn thì giới hạn bây giờ của bản thân bạn vẫn chỉ là một cột mốc thấp, rất thấp với nhiều điều to lớn hơn mà bạn có thể làm.

    Cứ thử đi, đừng sợ.

    Không thử thì không biết bản thân mình có sức mạnh nhiều đến thế nào đâu.

    Xuất phát điểm của chúng ta chậm hơn họ, nhưng không có nghĩa những gì chúng ta đạt được sẽ thua kém họ.

    Vậy nên, đừng cứ mải mê với những suy nghĩ tiêu cực về bản thân mình.

    Thức dậy thật sớm, dành thời gian tưới nước cho chậu hoa ở góc phòng, lên kế hoạch cho chính mình và ghi chép nó cẩn thận vào cuốn sổ tay vẫn dùng hàng ngày, xem nó như một lời nhắc nhở bản thân. Và hít một hơi thật sâu, mỉm cười một cái, nhắc đi nhắc lại với chính mình: "Mình nhất định sẽ có cả thế giới trong tay, vì thế giới này có quá nhiều chuyện để mình làm!".

    Sự thành công đến muộn càng cho ta thêm nhiều thứ. Một trong số đó là bản lĩnh của bản thân.

    Trưởng thành không chỉ có nước mắt, không chỉ có tuyệt vọng, không chỉ có những tháng ngày cơ cực, mà hơn hết, trưởng thành con cho ta được những năm tháng thanh xuân vô cùng mặn mòi. Mặn mòi vì được vấp ngã nhiều. Điều mà hầu như ai bước vào đời cũng đều rất sợ.

    Khi còn sợ hãi, chúng ta vẫn chưa đủ can đảm.

    Khi còn sợ hãi, chúng ta vẫn chưa đủ bản lĩnh.

    Khi còn sợ hãi, chúng ta vẫn còn ngại dấn thân.

    Và khi còn sợ hãi, chúng ta vẫn chưa thể có cho mình những hướng đi mới.

    Thế nên, đừng sợ hãi.

    Bước tiếp thôi.

    Phớt lờ tất cả mọi thứ xung quanh mà bước tiếp.

    Vì chúng ta sinh ra không thể là một người thất bại.

    19/08/2020 overnight vietnam
     
    minhnguyet171005, penhi1412TânSinh27 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 23 Tháng tám 2020
  4. Nguyễn Hoàng Đan Này cậu, cậu còn nhớ mình của năm đó chứ?

    Bài viết:
    110
    Miệng lưỡi thiên hạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có rất nhiều người luôn cho họ cái quyền được phán xét chúng ta.

    Phán xét một cách thoải mái, phán xét một cách chắc nịch như thể họ luôn ở trong cuộc đời của chúng ta từng phút từng giây chứ chẳng đùa.

    Nhiều người mất tăm mất tích như một cơn gió chẳng kịp thổi ngang qua cuộc đời ta, nhưng khi họ nói đến ta, họ luôn cho mình cái quyền như thể họ là người tài giỏi, đủ tầm nhìn để biết ta là người như thế nào. Và có lẽ, họ cũng cho họ được quyền sống chung với ta, cùng ta nếm trải hết những thương đau nên hiểu ta được nhiều đến mức như thế chăng?

    Đừng thấy một người hay mỉm cười mà cho rằng họ không biết tổn thương là gì!

    Sai lầm!

    Đừng thấy một người im lặng cho qua những gì bạn nói sau lưng họ, nói sai sự thật về họ mà cho rằng họ ngu ngốc, hèn nhát và yếu đuối!

    Sai lầm!

    Đừng đừng thấy một người dễ dàng tha thứ cho bạn trước những tổn thương bạn gây ra cho họ mà nghĩ rằng họ thiếu sâu sắc, nông cạn trong suy nghĩ, dễ dãi trong mọi vấn đề!

    Sai lầm!

    Người hay mỉm cười là những người đã trải qua nhiều biến cố. Đau khổ không nhất thiết phải than vãn. Đau khổ không nhất thiết phải lúc nào cũng dùng nước mắt đề phơi bày giữa thiên hạ này. Bão tố quá nhiều, thế nên họ cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Mỉm cười là chuyện đơn giản nhưng mỉm cười được sau tất cả những khổ đau là điều không phải ai cũng có thể làm được.

    Cuộc sống là vậy. Người hiểu được bạn thì dù bạn có như thế nào, họ cũng sẽ lựa chọn ở bên cạnh bạn.

    Người tốt nhất với bạn thật sự thì cho dù ai nói gì với bạn, người ta cũng sẽ chỉ im lặng và cùng bạn vượt qua tất cả.

    Nói xấu người khác không làm cho bạn tốt đẹp lên, nó chỉ chứng minh rằng tâm hồn bạn là người hẹp hòi như thế nào.

    Làm tổn thương một người qua những lời nói của mình chính là cách làm người khác hiểu nhanh nhất về nội tâm của bạn

    Nhiều người rất hả hê với việc nói xấu người khác, nhất là khi chưa kịp có đủ thời gian để tìm hiểu về cuộc đời của chúng ta. Cái đó chỉ minh chứng thêm cho sự đố kị và ganh tị của bản thân mình mà thôi.

    Trước khi viết gì bêu riếu người khác, cần phải suy nghĩ thật kỹ, mình viết như thế là đúng hay sai, là nên hay không nên?

    Trước khi đặt điều nói xấu người này cùng những người khác, hãy dành thời gian nghĩ đến những lúc họ khó khăn bạn đang ở đâu, có ở bên cạnh để cùng họ trải qua những tháng ngày đau đớn kia không.

    Nhân phẩm một người, tư cách một người không phải là thứ được nhận định qua câu chữ trên mạng, qua miệng lưỡi từ người khác và qua sự nhìn nhận đánh giá chủ quan của chúng ta.

    Mạng xã hội bây giờ nguy hiểm lắm! Mọi thứ đều có thể diễn ra nhanh chóng đến mức, nhân phẩm của một người chỉ cần một vài câu nói trên mạng xã hội, một vài tấm ảnh được đăng, một vài bình luận công khai, vài chục lượt chia sẻ, kẻ miệng truyền miệng, tay truyền tay nhau mà nhào nặn thành một người xấu như họ mong muốn!

    Bản thân chúng ta, ai cũng có mặt tốt và mặt chưa tốt.

    Người dám nói đến những điều chưa tốt của bạn mới là bạn của bạn.

    Người dám khuyên nhủ bạn nên sửa chữa những gì còn thiếu sót mới chính là bạn của bạn.

    Mọi chuyện không sao, cứ sống vì mình không làm gì sai.

    Và miệng lưỡi thiên hạ cũng là thứ cần được trải nghiệm để bình yên và để tâm hồn chúng ta được rèn luyện nhiều hơn.

    Cuộc sống này, chỉ cần mỉm cười mà sống tiếp, bỏ ngoài tai những thứ không hay ho và tha thứ cho những người biết ăn năn.

    Đó là tất cả những gì mà chúng ta có thể làm để tiếp tục sống!

    20/08/2020 tại Overnight Vietnam
     
    penhi1412 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 23 Tháng tám 2020
  5. Nguyễn Hoàng Đan Này cậu, cậu còn nhớ mình của năm đó chứ?

    Bài viết:
    110
    Năm tháng trẻ thơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thì ra đã có một khoảng thời gian trong tuổi thơ, tôi thèm khát và mong mỏi mình trở thành một cô gái thành phố nhiều đến thế.

    Năm nay 6 tuổi, tôi cùng bố mẹ di chuyển đến thành phố khác sinh sống thay vì ở một tỉnh lẻ cách đó hơn 100km. Trong ký ức của tôi lúc bấy giờ, thành phố không khác gì một con quái vật mới lạ.

    Và đó chỉ có thể là một con quái vật xinh đẹp!

    Sẽ to lớn hơn, với những tiếng thét về đêm gầm gừ của nhiều xe gắn máy, nhiều nhà tao cao tầng hơn.

    Một con quái vật xinh đẹp.

    Đúng vậy!

    Tôi mong đợi ở nơi đó rất nhiều thứ.

    Thế rồi ở cái tuổi nhỏ bé mang đầy những ước ao to lớn như thế, tôi đã đặt chân đến thành phố như mình vẫn hằng mong ước bấy lâu nay

    Điều đó đã trở thành sự thật.

    Tôi bắt đầu kỳ học của mình ở lớp mẫu giáo lớn. Một con bé tóc ngắn, đen nhẻm, và trông rất cục mịch. Ngày đầu tiên đến lớp, tôi đúng là đứa vô hình.

    Thời đi học, chắc mọi người biết đấy, mỗi lớp học đều có thành phần khác nhau.

    Và thành phần cá biệt, thành phần tàng hình không ai khác chính là tôi.

    Có hai lý do chính để tôi được xếp hạng như thế:

    Thứ nhất, tôi ở dưới quê chuyển lên thành phố sinh sống. Cô giáo chủ nhiệm đã giới thiệu về tôi thế này vào ngày đầu tiên tôi đến lớp: "Xin chào cả lớp, hôm nay lớp chúng ta có thêm một thành viên mới, bạn ấy mới chuyển từ quê ra đây sinh sống cùng gia đình. Các bạn giúp đỡ bạn ấy nhé!"

    Lý do thứ hai đã vô tình đưa đẩy tôi vào vị trí này chính là khi ấy, đứng trước hơn 40 thành viên còn lại, tôi chỉ biết nói một cách rất ngắn gọn: "Rất mong được giúp đỡ". Xét theo cách diễn giải, có lẽ tôi đã làm mất đi cảm xúc của khá nhiều người. Họ mong đợi nhiều hơn những gì tôi đã trình bày, đại loại như bố mẹ mình là bác sĩ, mình cũng mong muốn làm bác sĩ và mình có rất nhiều búp bê đẹp, đồ dùng học tập đẹp.

    Nhưng không, màn chào hỏi chỉ dừng ở đó.

    Bố mẹ tôi chỉ là những người lao động bình thường, thậm chí họ chỉ biết làm việc và cố gắng để cho tôi một cuộc sống đầy đủ nhất mà họ có thể mang lại. Những sự hưởng thụ kia, những con búp bê đắt tiền, những bộ sách giáo khoa mới tinh, những kỳ nghỉ kéo vali du lịch suốt mùa hè như thế..

    Chưa bao giờ tôi dám nghĩ đến.

    Bởi, tôi khác họ!

    Tôi không phải họ và cuộc sống của tôi không phải đánh đồng như thế.

    Riêng, xét về cách quy nạp thì tôi nghĩ phần chào hỏi của mình khá ổn. Ngắn gọn nhưng đầy thiện chí.

    Thế nhưng, có lẽ bọn trẻ tầm tuổi với tôi lại cho rằng điều đó là thiếu tuyệt vời.

    Bố mẹ tôi chỉ là những người lao động bình thường, thậm chí họ chỉ biết làm việc và cố gắng để cho tôi một cuộc sống đầy đủ nhất mà họ có thể mang lại. Những sự hưởng thụ kia, những con búp bê đắt tiền, những bộ sách giáo khoa mới tinh, những kỳ nghỉ kéo vali du lịch suốt mùa hè như thế..

    Chưa bao giờ tôi dám nghĩ đến.

    Bởi, tôi khác họ!

    Tôi không phải họ và cuộc sống của tôi không phải đánh đồng như thế.

    Nhiều lúc, đi học về, tôi vẫn hay muốn đòi mẹ mua cho mình những món đồ chơi đắt tiền, ví dụ như một quả cầu tuyết chẳng hạn.

    Tôi vẫn nhớ như in, ngày hôm ấy, tôi đến lớp sớm hơn mọi ngày, mấy đứa con gái cứ xùm xùm khoe món quà mà bố cái N. Đi công tác bên Nhật mua về cho nó.

    Đó là một quả cầu tuyết tuyệt đẹp, tôi nhìn từ xa thôi cũng đã mê mẩn rồi.

    Cái con nhỏ này, bình thường nổi tiếng là tiểu thư kiêu kỳ, cực kỳ khó xin nó cho chơi cùng những món đồ chơi đắt tiền, thế nên tôi cũng không hy vọng gì nhiều. Nhưng hôm nay, có lẽ may mắn mỉm cười với tôi. Mới thấy tôi từ đằng xa, nó đã tỏ ra rất thân thiện, kêu gọi tôi gia nhập cùng chơi.

    Trẻ con mà, bản thân như một cây kẹo ngọt, mọi suy nghĩ đều màu hồng và rất giản đơn.

    Tôi chẳng suy nghĩ được gì nhiều ngoại trừ hình ảnh mình được cầm trên tay quả cầu thủy tinh kia, ngắm nghía chúng trong cự ly gần nhất có thể. Và tôi có thể áp khuôn mặt bầu bĩnh với làn da màu bánh mật của mình lên đó để cảm nhận đó tuyệt vời như thế nào.

    - Còn tiếp-
     
    penhi1412 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 23 Tháng tám 2020
  6. Nguyễn Hoàng Đan Này cậu, cậu còn nhớ mình của năm đó chứ?

    Bài viết:
    110
    Năm tháng trẻ thơ (tiếp)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng là tôi kiểu quê mùa thật, đây là lần đầu tiên được trông thấy một quả cầu tuyết như thế.

    Nhưng không!

    Mọi thứ..

    Tan tành!

    Vỡ tan!

    Và..

    Đổ sập ngay trước mắt tôi

    Tất cả chỉ bằng một câu nói từ cái N: "Mày nghĩ tao sẽ cho một đứa nhà quê nghèo như mày chơi cùng tao sao? Quả Cầu Tuyết này mày nghĩ ai muốn đụng vào cũng được sao? Mày mơ à, đang mơ à!".

    Ôi cái giọng nói chua chát đến thế, hay vì tôi thấy mình bị tổn thương nên cái giọng bình thường trong trẻo của nó lại khiến tôi có cảm giác chua chát đến kỳ lạ.

    Tôi bật khóc!

    Đó là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt nhiều người, trước những đứa bạn tuy đã học cùng suốt 1 tháng qua nhưng vẫn còn rất xa lạ!

    Tôi thấy trái tim mình nhói lên..

    Cái cụm từ "đồ nhà quê" làm tôi khó chịu và chán ghét bản thân mình rất rất rất nhiều!

    Sáu tuổi, tôi chưa biết cảm giác bị người ta sỉ và miệt thị là gì. Nhưng tôi buồn lắm, ấm ức và rồi cứ thế khóc.

    Tôi cho rằng nó đã sai, tại sao tôi không thể cùng chơi như bao bạn khác trong lớp. Sau đó, tôi đã giật lấy Quả Cầu Tuyết và ném nó vào góc lớp. Riêng cái N, đứa con gái cho tôi cảm giác tổn thương trước mặt nhiều người như thế lần đầu tiên trong cuộc đời mình, đã phải nhận lấy hậu quả nặng hơn rất nhiều.

    Tôi không chấp nhận được sự thật đó, tôi đã túm lấy tóc nó và giật liên hồi!

    Những đứa xung quanh chẳng dám can thiệp vào cuộc ẩu đả của những cô nhóc tuổi lên 6 này.

    Một bên là nhà giàu, một bên là nhà nghèo!

    Một bên là tiểu thư đài các, một bên chỉ là con nhóc quê mùa.

    Danh dự và tính tự cao!

    Rất rõ ràng và đối lập.

    Kết thúc câu chuyện, mẹ tôi được gọi lên văn phòng hiệu trưởng. Cô bảo tôi rất có tố chất, cô không bênh vực tôi, càng không ủng hộ chuyện đánh bạn của tôi. Cô nói: "Em ấy nhận thấy việc mình bị tổn thương từ một người khác và có ý thức phản kháng chứ không cam chịu, nhẫn nhịn là đúng. Chỉ có điều cách em ấy phản kháng mang khuynh hướng bạo lực. Điều đó không được cổ xúy trong học đường".

    Mẹ tôi thì chỉ biết im lặng!

    Những lời cái N. Nói là đúng, chúng tôi nghèo và từ tỉnh lẻ lên. Và mẹ buồn. Buồn khi không thể mang lại những điều tốt đẹp hơn cho con cái của mình.

    Nhiều đêm mẹ hay ngồi một mình rồi thở dài. Lúc đó tôi thấy mình thật ích kỷ. Chỉ vì những món đồ chơi kia mà tôi đã làm mẹ suy nghĩ như thế, trong khi mọi nỗ lực của mẹ, tất cả mọi thứ mẹ mang đến cho cuộc sống của tôi đã là rất tuyệt vời.

    Quả cầu thủy tinh, những con búp bê kia, không có thì đã sao?

    Tôi vẫn sống, vẫn phải ăn, vẫn phải lớn lên, có chết đâu mà sợ.

    Nhưng trẻ con lúc đó thì không nghĩ nhiều được như bây giờ.

    Mẹ không trách mắng gì tôi.

    Mẹ chỉ ôm tôi vào lòng: "Nếu một mai con lớn lên, đừng nghĩ dùng bạo lực để giải quyết hay thay đổi điều gì. Tất cả vẫn sẽ như thế, không có chuyện gì được giải quyết. Thậm chí mọi chuyện còn có thể tệ hơn rất nhiều. Mọi người sẽ chỉ sợ hãi con chứ không phục con. Hãy dùng cách khác để thuyết phục họ. Có thể là lý lẽ của con, có thể là tình cảm chân thành mà con dành cho họ. Đôi khi một lời đề nghị cũng là khởi đầu mới. Nhưng hôm nay con đã rất can đảm. Và mẹ tự hào khi biết đâu là lòng tự trọng của mình"

    Năm tháng trẻ thơ..

    Chỉ cần nhớ mẹ, sẽ nói.

    Chỉ cần bụng đói cồn cào, sẽ ăn.

    Chỉ cần chơi thấm mệt, sẽ lăn ra bãi cỏ nào đó gần nhà. Ngắm nhìn bầu trời cao và xa rộng.

    Năm tháng trẻ thơ..

    Chỉ cần không thích đứa nào, sẽ nói về những đứa bạn còn lại, tao không thích nó, tao ghét nó.

    Chỉ cần tức giận sẽ cau mày.

    Chỉ cần sáng sớm đi học, mẹ bảo uống sữa, sẽ ngoan ngoãn uống hết một hơi thật nhanh để chạy ào ra cổng, nơi những đứa bạn cùng trang lứa đang í ới đứng đợi đi học cùng nhau.

    Năm tháng trẻ thơ..

    Đó là những tháng ngày mà nắng lên, mưa đến, mây mù có thế nào thì trong lòng cũng thấy sáng như mùa hạ. Và đó là những mùa hạ tươi đẹp nhất, không điều gì có thể thay thế được, đánh đổi được.

    Tận cùng của ánh sáng chính là sự hy vọng về những gì mới chớm nở cho tất cả những tâm hồn còn non nớt, như chúng ta đã từng!

    Cô bé quê mùa tỉnh lẻ năm đó, đã trải qua một tuổi thơ, một cuộc sống mới nơi con quái vật khổng lồ xinh đẹp như thế đấy.

    Cuộc ẩu đả năm đó, khi nhớ lại thấy thật ngọt ngào biết bao nhiêu..
     
    penhi1412 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 23 Tháng tám 2020
  7. Nguyễn Hoàng Đan Này cậu, cậu còn nhớ mình của năm đó chứ?

    Bài viết:
    110
    Khi chúng ta đã lớn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gia đình luôn là điều tuyệt vời nhất trong ký ức của mỗi chúng ta.

    Gia đình luôn là nơi để chúng ta sẵn sàng vứt bỏ tất cả mọi thứ mà quay trở về.

    Chỉ cần đôi chân của chúng ta đã thấm mệt, chúng ta cứ về thôi.

    Về với bố mẹ, ông bà, về với những gì luôn sẵn lòng chờ đợi ta mà không bao giờ tính toán với chúng ta bất cứ điều gì cả.

    Ngay từ nhỏ, tôi đã không được bố mẹ quản như mấy đứa bạn cùng lớp. Có thể vì điều kiện gia đình tôi cho không cho phép bố mẹ làm điều đó, và tôi cũng không mong rằng bố mẹ cứ phải kè kè bên cạnh trông chừng mình như thế.

    Tôi được lớn lên và gắn bó với những trò chơi mà tôi nghĩ bây giờ tụi trẻ con ít đứa nào có thể hình dung được khi nghe đến tên gọi của nó.

    Tôi quả thật rất giống con trai!

    Bố mẹ và mọi người ai cũng nhận định như thế.

    Và quan điểm đó của họ, tôi không thắc mắc, cũng chẳng cho rằng đó là điều xấu.

    Lúc đó, được xem là con trai, tôi thấy mình oách lắm. Oách theo kiểu tôi mạnh mẽ, sẽ không ai có thể ăn hiếp được tôi, như chuyện tôi đánh cái N. Là một điển hình.

    Tụi con trai trong xóm chơi gì, đi đâu cũng gọi thôi í ới.

    Trừ thời gian tôi học trên lớp thì hầu hết quãng thời gian còn lại của tuổi thơ tôi gắn liền với chúng nó.

    Chúng nó có rất nhiều điểm tương đồng với tôi, tôi cảm thấy thoải mái khi ở cạnh chúng. Và chúng chính là một phần tuổi thơ của tôi.

    Chúng cũng nghèo giống tôi.

    Cũng từ tỉnh lẻ lên đây sinh sống và bố mẹ đều bận đi làm kiếm tiền mưu sinh!

    Những tâm hồn non nớt tìm đến với nhau.

    Chúng tôi chơi đủ trò, không thiếu bất cứ trò gì.

    Tôi vẫn hay bảo chúng nó rằng: "Chúng mày đừng xem tao là con gái, vì tao con gái nên nhường nhịn tao, thiếu công bằng, khinh khi phụ nữ, tao ghét lắm!".

    Tôi thường hay nói như thế, mặt tôi nghiêm túc, thể hiện quan điểm rất rõ ràng.

    Có nhiều lúc, mẹ bắt gặp tôi nói như thế thì chỉ lắc đầu cười, mẹ hay bảo: "Chả biết nó giống ai, sinh ra từ đâu mà không giống ai cả!".

    Đừng cho đó là điều đặc biệt mà các bậc cha mẹ mang đến cho bạn.

    Nó không làm bạn nổi trội!

    Ngược lại, có một khoảng thời gian rất dài, tôi đã vật lộn với câu nói đó rất nhiều.

    Tôi tin vào câu nói ấy, tôi tin một cách rất ngây ngô, nếu tôi không giống bố mẹ thì tôi giống ai?

    Tôi không phải do bố mẹ sinh ra chỉ tôi từ đâu đến?

    Câu hỏi ấy, suốt nhiều năm sau, khi tôi lớn lên, trưởng thành, tôi hiểu rằng đó chỉ là câu nói đùa bâng quơ thôi. Thế nhưng đối với trẻ con mà nói. Những gì bố mẹ nói với chúng ta đều có sức ảnh hưởng ghê gớm.

    Chúng ta đều mong muốn giống bố mẹ mình.

    Vì sao?

    Vì họ là những người sinh thành và nuôi nấng chúng ta nên người.

    Hơn ai hết, chúng ta luôn mong chúng ta sẽ giống họ ở điều đặc biệt gì đấy, nó chứng tỏ rằng chúng ta là điều kỳ diệu nhất của bố mẹ, tuyệt vời nhất của bố mẹ mình.

    Tôi đã khóc rất nhiều.

    Tôi nghĩ rằng vì mình không giống bố mẹ nên mình chỉ là đứa trẻ nào đó ở đầu đường xó chợ mà bố mẹ nhặt về nuôi.

    Có những năm tháng như thế đấy.

    Tôi khóc và thậm chí còn hờn dỗi vì những câu nói trêu đùa của bố mẹ như thế.

    Chúng ta, ai rồi cũng sẽ có những khoảnh khắc trông thật bé nhỏ và ngốc nghếch trong mắt mọi người, nhất là đối với bố mẹ chúng ta.

    Có những thứ theo năm tháng sẽ không còn được như thế nữa.

    Khi chúng ta còn trẻ thơ, một câu nói vô tình làm chúng ta tổn thương, nghi ngờ về chính bản thân mình. Chúng ta càng nghĩ suy, càng dễ rơi nước mắt.

    Đó chỉ là suy nghĩ của những tâm hồn trẻ con ngây ngô như thế.

    Còn bây giờ thì thế nào?

    Những câu nói vô tình cũng đủ làm chúng ta suy nghĩ vẩn vơ và đau lòng.

    Khi chúng ta đã lớn, mọi thứ đều nhạy cảm hơn, không có đơn thuần như trước kia nữa. Chúng ta cũng không thể vô tư chia sẻ những gì mình nghĩ suy.

    Mọi thứ không dễ dàng được chấp nhận và tha thứ.

    Khi chúng ta đã lớn, phải chăng cuộc sống sẽ khó thở hơn?

    Những người bạn trẻ thơ đã bên cạnh chúng ta, đã cùng chúng ta trải qua những kỷ niệm ngọt ngào cũng thay đổi theo năm tháng.

    Giờ đây, khi có cơ hội quay về xóm cũ thân thương đó, gặp lại những người bạn trẻ con một thời như thế, mỗi đứa trong chúng tôi đã có cuộc sống của riêng mình.

    Có người đã lập gia đình, có những đứa trẻ thật xinh xắn, có một cuộc sống êm đềm và bình yên.

    Cũng có đứa mang trong mình hoài bão lớn hơn, không chịu để thêm năm tháng thanh xuân của mình sớm giới hạn bởi cơm áo gạo tiền. Họ chọn cho mình những lý tưởng tưởng chừng chẳng ai có thể tin họ sẽ làm được.

    Và cũng có người mà tôi đã bị mất liên lạc vì chuyển nhà đi sau vài năm tôi đi. Nhưng tôi tin rằng họ vẫn có cho mình một cuộc sống rất tốt đẹp ở một thành phố mới, nơi chứa đựng rất nhiều hạnh phúc!

    Đó là những đứa trẻ đã từng là một phần tuổi thơ của tôi, lớn lên cùng tôi và niềm tin về ước mơ của họ cũng là một điều mạnh mẽ nuôi dưỡng những gì tôi đang mải miết theo đuổi.

    Chúng ta sinh ra từ đâu? Chúng ta từ đâu đến kia chứ?

    Lúc còn nhỏ, lúc còn bé bỏng, chúng ta là những điều tuyệt diệu nhất được bố mẹ mang đến với thế giới này, chúng ta được yêu thương và nuôi dưỡng bởi những điều ngọt ngào nhất có thể.

    Khi chúng ta trưởng thành, chúng ta đến từ những ước mơ của chính mình.

    Là những đứa trẻ vĩ đại trong cuộc đời của chính mình

    Chúng ta, ai cũng là những đứa trẻ đến từ những điều tuyệt vời nhất.
     
    penhi1412 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 23 Tháng tám 2020
  8. Nguyễn Hoàng Đan Này cậu, cậu còn nhớ mình của năm đó chứ?

    Bài viết:
    110
    Đừng vội chạy theo số đông.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật sự, khi ngồi viết những dòng này, tôi lại sợ, rất sợ chuyện đi học. Từ nhỏ đến tận bây giờ, tôi luôn là đứa rất sợ điểm chác trong vấn đề thi cử.

    Có rất nhiều lần..

    Tỉnh giấc thức dậy,

    Tôi hay tự hỏi mình,

    Cũng có thể là của hơn mấy mươi năm về sau,

    Vẫn cùng một câu hỏi như thế..

    Tôi sinh ra để học, rồi sau cái sự học đấy sẽ đẩy tuổi tác đến rất nhanh..

    Tôi sẽ chết ngay sau đó!

    Hay,

    Tôi sinh ra để có một cuộc đời sống thật sự trước tiên, để có động lực học những gì mình thích, mình đam mê, mình lựa chọn.

    Cuối cùng, sống và học, cái nào mới được xếp hạng đầu tiên!

    Trước quãng thời gian tôi bỏ học đại học dù đang là sinh viên năm cuối, trong mắt bố mẹ, tôi vẫn là đứa con làm cho họ tự hào. Vì ít nhất tôi cũng đã thi đỗ đại học và học hành đến nơi đến chốn như những gì họ mong đợi.

    Nếu bạn sinh ra và lớn lên trong một một gia đình coi trọng chuyện bằng cấp và các cuộc thi cử, bố mẹ bạn là những người có suy nghĩ truyền thống, thì bạn sẽ hiểu được vấn đề học, thức, bằng cấp có vị trí quan trọng như thế nào.

    Đừng nói đến chuyện bạn ở thời đại nào. Chỉ cần đáp ứng được nỗi khát vọng ấy của họ, trong mắt bố mẹ, dù bạn đã gây ra bao nhiêu lỗi lầm đi chăng nữa thì chỉ cần mở được cách cửa đại học, ngang nhiên bước chân vào cánh cửa ấy, bạn sẽ thấy ánh mắt bố mẹ dành cho bạn chỉ toàn là những bông hoa rực rỡ sắc màu.

    Nhưng ngay sau đó, tôi từ bỏ mọi thứ!

    Với tôi, đó là điều lí giải duy nhất cho việc lựa chọn tự do để tìm kiếm và theo đuổi những gì tôi đang tìm kiếm bấy lâu nay ở chính bản thân mình.

    Không có gì tệ hại hơn việc bạn phải quay trở về vạch xuất phát của bạn cách đây gần hai mươi năm. Nhưng không sao, còn quay trở về được chưa là quá muộn.

    Và, tôi thích những gì thuộc về mình bây giờ.

    Tôi thích mình một lần nữa được làm cô bé sáu tuổi.

    Quay về những năm tháng cấp một của tôi. Tôi luôn là đứa con gái nhà nghèo, tỉnh lẻ và giờ thêm một tên gọi mới, khá ngắn gọn nhưng dễ nhớ vô cùng vì nó nổ bật thật sự: Cô nàng đội sổ.

    Tôi vẫn như in những tháng ngày đó, nhất là những ngày cuối tuần, khi cô giáo chủ nhiệm phát sổ học tập về. Tôi luôn là người đội sổ của lớp. Hai thành tích thật nổi trội: Đánh nhau và cô nàng đội sổ.

    Những đứa bạn cùng lớp nhìn tôi bằng cặp mắt đầy ngưỡng mộ.

    Chúng nó cứ cho rằng bố mẹ tôi không ép buộc tôi phải làm bất kỳ điều gì cả.

    Tôi có một cuộc sống tinh thần khá thoải mái.

    Chỉ việc vác cái thân này của mình đi học và đến lớp rồi đi về. Thích làm gì thì làm, muốn như thế nào cũng mặc kệ.

    Chúng nó cứ âm thầm ngưỡng mộ cuộc sống của tôi. Được tự do làm những điều mình mong muốn.

    Nhưng có một điều chúng nó không biết đó là, bố mẹ tôi vào thời điểm ấy, họ cũng như bao bặc làm cha làm mẹ khác, cũng mong muốn con cái mình học hành giỏi giang để sau này có thể đỗ đại học và có cho mình một công việc ổn định, một cuộc sống đầy đủ về sau.

    Nhất là khi bạn sinh ra và lớn lên trong một gia đình không được khá giả, thiếu thốn về nhiều thứ thì những ước mong đó của bố mẹ chính là nỗi khát khao lớn trong cuộc đời của họ dành cho con cái của mình.

    Điều đó là hoàn toàn hợp lý.

    Dĩ nhiên là vậy.

    Không biết bao nhiêu lần, mẹ đã than thở với tôi, mẹ không biết lý do vì sao tôi không chịu học, vì sao tôi không chịu dành mỗi đêm để luyện tập chữ, tập luyện đọc và tập làm toán.

    Tôi chỉ dành thời gian cho những câu hỏi xung quanh về cuộc đời sau này của tôi.

    Điển hình như câu hỏi này đây:

    "Mẹ, nếu con không thể trở thành người giỏi nhất nhưng lại trở thành một người làm được điều mà con mong muôn nhất, thế thì con có phải là một người thất bại không hả mẹ?"

    - Còn tiếp-
     
    penhi1412 thích bài này.
  9. Nguyễn Hoàng Đan Này cậu, cậu còn nhớ mình của năm đó chứ?

    Bài viết:
    110
    Đừng vội chạy theo số đông (Tiếp)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi nhớ mình đã hỏi mẹ như thế sau buổi họp phụ huynh năm lớp ba. Lúc đấy, mẹ lại thêm một lần thở dài trước câu hỏi của tôi. Mẹ bảo rằng, nếu con không chịu học, con sẽ trở nên dốt nát, rồi con sẽ không thể thành ai nếu con không có tri thức. Cuộc đời của con sẽ tệ lắm. Nhà mình nghèo, chẳng ai có thể nâng đỡ được cho con đâu, con có biết không?

    Tôi nhớ mẹ từng nói với tôi như thế. Thế rồi, tự ái của một con bé chưa biết đến sự đời là gì trong tôi, không biết cách nào đã trỗi dậy một cách mạnh mẽ như thế. Y hệt núi lửa, đã kìm nén bấy lâu nay và chỉ đợi ngày bùng phát.

    Tôi cảm giác trong tương lai, tôi sẽ nghèo lắm, cứ đúng như lời mẹ nói.

    Sẽ chẳng có ai nâng đỡ tôi đứng dậy khi tôi không phải là một ai trong cuộc đời rộng lớn này.

    Từ bao giờ tôi đã sợ mình của rất nhiều năm về sau, một cô gái không có tiền đồ công danh như thế.

    Tôi đã lao đầu vào học.

    Tôi không muốn mình dốt nát như mẹ nói.

    Tôi dành nhiều thời gian để đọc sách và lên lớp, những trò chơi chọc phá trong các tiết học đã không còn có sự góp mặt của tôi.

    Thành tích học tập của tôi đã được cải thiện hiệu quả và tôi nhận thấy nét mặt hạnh phúc của mẹ mình.

    Có lẽ, bà đã phần nào an tâm về tương lai của tôi, sức học này, thành tích này, chuyện vào đại học luôn là một cánh cửa rộng lớn.

    Những tháng ngày về sau, tôi nhận ra rằng những con số về điểm chác, thi cử vô tình đã trở thành một phần cuộc đời của mình.

    Tôi mải mê chạy theo những cuộc thi, chạy theo những thành tích vì nghĩ rằng đó chính là những trang giấy tạo nên cuộc đời của mình.

    Học hành chăm chỉ và chịu áp lực thi cử!

    Ngồi g nghiền ngẫm trước những đề thi khổng lồ!

    Cuộc đời tôi chỉ có một lần, thế nên không thể cho phép mình sai phạm, một lỗi nhỏ thôi cũng sẽ làm nên nhieuf điều không thể cứu vãn được.

    Từ một cô nàng đội sổ, chỉ biết đến những trò chơi với đám con trai, tôi đã có những cuộc thay đổi như thế.

    Tôi dần dần chán ngấy với những lý thuyết sáo rỗng, với những bài Toán khô khan, với những tiết học mà học sinh nếu muốn phát biểu phải giơ tay rất lâu, những điều đó làm tôi trở nên thụ động với chính bản thân mình.

    Ngày tôi bỏ học đại học, tôi đã quay trở về với chính mình của hơn mười năm về trước: "Là cô nàng đội sổ"

    Ngày tôi bỏ học đại học, tôi đã lựa chọn trở thành một: Cô gái nghèo"như cách tôi vẫn hay gọi như thế.

    Và tôi, muốn đi tìm chính tôi, con người không giỏi nhất nhưng có thể làm được điều tốt nhất, tuyệt vời nhất cho chính bản thân mình.

    Đã có rất nhiều ngươi nói với tôi rằng, họ sợ trở thành một cô nàng đội sổ, một chàng trai đội sổ giữa rất nhiều người học giỏi. Họ không muốn mình trở thành một ngôi sao quá lu mờ trên bầu trời đầy sao kia.

    Họ không muốn cuộc sống của mình trở nên tẻ nhạt và tạm bợ.

    Tất cả từ nỗi sợ hãi đó, từ những nhận định rằng cúng ta cần phải có những thành tích rất cao thì cuộc đời chúng ta mới đáng để sống.

    Mỗi chúng ta, không ai giống ai.
     
    cô gái không liêm sỉpenhi1412 thích bài này.
  10. Nguyễn Hoàng Đan Này cậu, cậu còn nhớ mình của năm đó chứ?

    Bài viết:
    110
    Có được một lí tưởng để sống.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạn thần tượng ai?

    Ý tôi là bậy giờ, bạn có đang thần tượng một ai không? Trước kia tôi hay dùng từ "ngưỡng mộ" hơn là từ "thần tượng". Cảm giác ngưỡng mộ tuy ở mức nhẹ hơn nhưng vẫn cho ta cái cảm giác đem lòng yêu mến, thích thật sự một ai đấy ở mọi lĩnh vực về cuộc sống hay tình yêu. Tất cả chúng ta đều được phép có trong lòng mình một thần tượng, hoặc hai, ba, bốn.. và thậm chí hơn con sốđó.

    Tôi không thần tượng một ai cả, nếu nói thật thì chỉ thích và yêu mến là phù hợp hơn. Tôi thích nhà văn Cố Mạn, và đối với tôi, những năm tháng yêu thích chị chỉ đơn giản chị là tác giả yêu thích của tôi.

    Tôi đơn thuần thích một người mang đến cho tôi cũng như rất nhiều người đọc khác những câu chuyện tình yêu hay như thế, sâu sắc như thế.

    Tôi thuộc tuýp người mơ mộng nhưng đừng cho rằng mơ mộng là không thực tê!

    Những đứa bạn của tôi lúc đấy thích những thứ rất cao siêu. Ví dụ như những nhà hoạt động chính trị, mang tư tưởng tiến bộ, cải cách cả thế giới, thay đổi cả tầm nhìn của thế giới. Chúng nó luôn ghi nhớ và thuộc làu các câu nói kinh điển của thần tượng mình. Mỗi lần thầy cô hỏi là chúng nó lại đọc vanh vách.

    Tôi thực lòng thấy chúng rất giỏi.

    Và nhất là giai đoạn năm lớp mười hai, năm mà chúng tôi phải trải qua hay kỳ thi lớn thì những câu nói đó, thật sự có tác dụng vực dậy tinh thần rất tuyệt vời.

    Kiểu như là, bạn đang chuẩn bị đương đầu với con sóng lớn, quyết định đến số phận và đường đời của bạn, những câu nói đó, những hình mẫu đó sẽ y hệt như một cánh tay khổng lồ gạt bỏ hết những đợt sóng dữ kia, nắm lấy tay bạn, cùng bạn vượt đại dương chu du khắp nơi thay vì chiến đấu rất khổ sở.

    Còn tôi, có lẽ vì thực tế tôi không có những tham vọng to lớn như thế. Tôi còn chẳng có dự tính thi đại học thì làm sao có tinh thần chiến đấu cao cho được.

    Tôi chỉ mong muốn rằng, mình sẽ kết thúc những ngày tháng chôn chân một chỗ.

    Tôi sẽ bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm những gì làm tôi yêu thích thật sự.

    Tôi sẽ gặp chàng trai thật tuyệt vời, chúng tôi sẽ cùng nhau nếm trải những phút giây lãng mạn rồi có cho mình một gia đình thật bình yên cùng với những đứa trẻ. Y hệt những gì chị Cố Mạn đã khắc họa trong các tác phẩm chị viết.

    Có thể hoài bão và ước mơ của tôi không to lớn chư các bạn cùng trang lứa. Thế nhưng, với tôi thì như thế chình là hạnh phúc.

    Tôi tin rằng, chỉ khi mình hạnh phúc, mình mới có đủ động lực để giúp bản thân chiến thắng tất cả những vấn đề to lớn khác.

    Và cũng có thể, vì tôi mang trong mình bản chất mơ mộng nên luôn tìm kiếm và hướng đến những điều hạnh phúc gần gũi nhất, bình dị nhất.

    Chúng ta không càn chạy theo mọi thứ hạnh phúc mà người khác mong muốn, hãy bận làm cho bản thân mình và mọi thứ xung quanh mình hạnh phúc.

    Thế nên, chị Cố Mạn đã trở thành người mà tôi yêu thích. Nhưng không phát cuồng như các bạn của tôi.

    Trong cuộc sống này, sẽ có đôi lúc chúng ta không tránh khỉ vấp ngã, chúng ta chịu tổn thương bởi những người không có đủ tình cảm to lớn và mãnh liệt dành cho ta nên họ đành lòng làm cho chúng ta tổn thương.

    Chúng ta cần có những suy nghĩ tích cực, những hành động đủ bản lĩnh để vượt qua tất cả mọi chuyện.

    Thế nhưng, không phải ai cũng có được những suy nghĩ tích cực như thế, và không phải ai cũng luôn luôn có trong mình sự mạnh mẽ như vậy.

    Khi bạn có cho mình được những nguồn an ủi, động viên đến từ nhiều phía khác nhau thì đừng bận tấm đó là gì. Chỉ cần điều đó là tích cực thì hãy cứ hướng đến.

    "Sống như một bông hoa hướng dương nở rộ vậy, sẽ chỉ hướng cuộc sống của mình đến nơi có ánh sáng mặt trời thôi.."

    Thần tượng một ai đó trong lòng bạn không có gì xấu.

    Chỉ mong, thanh xuân của chúng ta, tuổi trẻ của chúng ta và rất nhiều năm sau nữa đều có được cho mình một lí tưởng để sống thôi.

    Như tôi đây, tôi cho mình một người để yêu thích. Và cuộc sống của tôi, một phần vì nhờ ngươi đó mà cũng trở nên nhiều màu sắc hơn, thú vị hơn, hạnh phúc hơn, có nhiều niềm tin hơn.

    Thần tượng cũng chỉ là một tên gọi, cũng chỉ là những gì gợi nhớ đến việc bạn đã có những cố gắng tâm huyết và nỗ lực như thế nào để được cùng họ sống tốt hơn.

    Cuộc sống có thêm cho mình những điều tốt đẹp hơn gì đâu có gì là không tốt.

    Phải không?

    "Chỉ mong, thanh xuân của chúng ta, tuổi trẻ của chúng ta và rất nhiều năm sau nữa đều có cho mình một lý tưởng để sống.."

     
  11. Nguyễn Hoàng Đan Này cậu, cậu còn nhớ mình của năm đó chứ?

    Bài viết:
    110
    Cái giá phải trả để trở nên tốt đẹp.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong cuộc đời, chúng ta sẽ không tránh khỏi rất nhiều lần thất bại, vấp ngã trong cuộc sống.

    Dù ít hay nhiều thì đó cũng chính là cơ hội để bản thân chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn.

    Suy nghĩ tích cực thì đó chính là cơ hội.

    Bi quan thì cho rằng đó chính là điều kinh khủng.

    Chúng ta không thể vượt qua được những điều ấy.

    Không phải ai cũng mạnh mẽ, đủ sự tỉnh táo để chấp nhận rằng có thất bại, có vấp ngã thì mới trưởng thành và cứng cáp hơn.

    Nếu có một ngày nào đó, cuộc sống này của chúng ta, từ tình yêu cho đến công việc, gia đình đều bên bờ vực thẳm, không có hướng đi nào khác, thì cũng đừng vội bỏ cuộc, nản chí hay sợ hãi.

    Sự sợ hãi sẽ chỉ khiến chúng ta mất phương hướng, nó là con đường ngắn nhất để cuộc đời chúng ta có một dấu chấm thật nhanh chóng.

    Chúng ta thường cho rằng thất bại là vì bản thân đã không cố gắng hết sực mình.

    Không cố gắng hết sức mình để yêu thương một người, tình yêu của mình không đủ sức để có thể giữ chân người đó bên cạnh mình dài lâu hơn. Người đó đi, chúng ta nhận hết mọi lỗi lầm, mọi thứ xấu xa mặc dù chúng ta không phải là kẻ làm cho người khác đau lòng và rời bỏ chúng ta.

    Không cố gắng hết sức mình để đối xử tốt hơn với tất cả những người xung quanh. Chúng ta luôn loay hoay tìm cách để tất cả mọi người hiểu hết sự tình. Kể cả những người không tốt với chúng ta, chúng ta vẫn mong người ta có thể hiểu được mình nhiều hơn thay vì cứ ghét bỏ mình.

    Chúng ta cứ nhận tiếng xấu về mình trong khi thực tế bản thân không hề như vậy.

    Chúng ta thường cho rằng thất bại là vì bản thân đã không nỗ lực để có được một công việc phù hợp với chính mình.

    Mỗi chúng ta, ai rồi cũng cần cho mình một công việc phù hợp.

    Phù hợp là khi chúng ta được làm những gì, à chúng ta thích thú hay phù hợp vì công việc mang lại cho chúng ta một mức thu nhập ổn định? Không phải ai cũng có thể có được cho mình một công việc phù hợp ngay từ lần đầu tiên.

    Chúng ta thường cho rằng thất bại là vì bản thân đã không đối xử chân thành hết sức với mọi người xung quanh để trở thành một người tốt trong mắt người khác.

    Nếu được cho tôi lựa chọn, tôi vẫn muốn mình được là một người có khuyết điểm, không nhất thiết phải hoàn hảo.

    Chúng ta sinh ra không phải để làm hài lòng tất cả những người xung quanh mình, tất cả các mối quan hệ xung quanh mình.

    Việc làm hài lòng tất cả mọi thứ để mọi chuyện trở nên tốt đẹp liệu có xứng đáng không? Hay chúng ta đang sống theo những thói quan, sở thích của người khác?

    Sống là phải sống cuộc đời của chính mình, cá tính thật của chính mình. Chúng ta đang bỏ phí sức lực, cá tính thật của chính mình. Chúng ta đang bỏ phí sức lực, thời gian và tình cảm của mình để nuông chiều những sở thích của họ một cách rất hồ đồ.

    Sự thật vẫn luôn là sự thật.

    "Nếu hạ thấp bản thân, nuông chiều cảm xúc của người khác là cái giá bạn phải trả để trở nên tốt đẹp hơn thì có nên?"
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...