Bách Hợp Ta Xuyên Qua Yêu Thần Ký - Lăng Tiêu Vũ

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi langtieuvu, 28 Tháng tám 2020.

  1. langtieuvu

    Bài viết:
    4
    Chương 80 Lục Phiêu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này, tại Lục gia.

    Lục gia là một gia tộc quý tộc nhỏ, không đáng kể so với những thế gia lớn mạnh khác. Gia chủ Lục gia Lục Ninh, cũng là phụ thân của Lục Phiêu chỉ là một Yêu Linh Sư Hoàng Kim tam tinh. Tuy không thể so sánh với các cường giả của những siêu cấp thế gia, nhưng ở khu vực phía Bắc Quang Huy chi thành, ông ta vẫn có danh vọng nhất định. Lại thêm vào việc tổ chức trong gia tộc có quy củ, sinh ý về dược liệu cũng khá phát đạt.

    Lục Ninh long hành hổ bộ bước vào phòng khách. Khi ông tiến vào, cảnh tượng đập vào mắt khiến ông không khỏi nhíu mày.

    Lục Phiêu vẫn ngồi vắt chân lên bàn, thoải mái gặm từng miếng quả khô màu ám tử sắc, bộ dạng lười nhác và khoan thai khiến người ta ngứa mắt.

    Nếu là trước kia, chỉ cần Lục Phiêu dám nghênh ngang như thế trước mặt ông, ông tuyệt đối đã lột da đánh mông hắn nát ra rồi. Trong mắt Lục Ninh, đứa con này xưa nay là kẻ không chịu thua kém ai, nhưng lại cực kỳ lười biếng, giống như bùn nhão không thể trát nổi tường. Một ngày không đánh hắn, ông cảm thấy trong người ngứa ngáy không yên.

    Thế nhưng, chính đứa con lười biếng ấy, gần đây lại khiến ông chấn động.

    Không biết trời xui đất khiến thế nào, Lục Phiêu lại bỗng dưng ngộ đạo, tiến bộ thần tốc. Trong kỳ khảo thí lần trước của gia tộc, hắn rõ ràng đã đạt tới cảnh giới Thanh Đồng ngũ tinh vượt xa tất cả thiếu niên cùng thế hệ trong tộc.

    Điều này quả thật là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

    Ngay cả bản thân Lục Ninh, năm xưa ở độ tuổi ấy, cũng chỉ miễn cưỡng đạt tới Thanh Đồng nhất tinh mà thôi. Tốc độ tu luyện của Lục Phiêu thật sự quá đáng sợ!

    Nếu như Lục Phiêu là người siêng năng tu luyện, thì điều đó còn dễ lý giải. Nhưng đằng này, hắn hầu như chẳng mấy khi thấy con mình chăm chỉ khổ luyện. Lục Phiêu cả ngày chỉ biết lang thang khắp nơi, hết gây chuyện này đến phá chuyện kia.

    Ngay ngày hôm qua, tiểu tử này còn lẻn vào Tiêu gia để ngắm khuê nữ nhà người ta đọc sách, luyện võ, như một kẻ theo dõi cuồng.

    Hắn thầm nghĩ nếu con trai hắn có thiên phú như vậy, có thẻ hay không sang Tiêu phủ dặm hỏi khuê nữ của hắn

    Với tốc độ tu luyện hiện tại, không chừng trong tương lai, hắn có thể trở thành một Yêu Linh Sư cấp Hắc Kim cường đại!

    "Lục Phiêu ngươi nói với cha, ngươi nghĩ như thế nào về khuê nữ của Tiêu Gia" Lục Ninh nhìn Lục Phiêu nghiêm túc hỏi

    Từ nhỏ Lục Phiêu cùng với khuê nữ của Tiêu Gia là thanh mai trúc mã, nhưng hắn cũng biết thực lực của Lục Phiêu lúc đó như thế nào, một kẻ ham chơi lười làm, thật sự hắn không muốn vì đứa con trai này mà hại đời khuê nữ nhà người ta.

    "Ta đương nhiên có hảo cảm với nàng a" hắn vẫn cà lơ phất phơ vẩy tay đáp.

    "Lục Phiêu ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi đối khuê nữ của Tiêu Gia cảm thấy thế nào." Lục Ninh trầm giọng nói.

    Nếu tiểu tử này đối với khuê nữ Tiêu Gia hắn sẽ dốc sức sang nhà nàng dặm hỏi, hắn nghĩ với tiềm lực của Lục Phiêu, vẫn có thể đàm phán với Tiêu Gia

    "Ta, ta có chút thích nàng" hắn ngượng ngùng gãi gãi đầu.

    Ngay lúc hắn đang nhai dở miếng quả khô, một gia đinh hớt hải chạy vào:

    "Bẩm lão gia! Bẩm thiếu gia! Tiêu gia tiểu thư tới, mang theo mấy người, nói muốn gặp thiếu gia ngay!"

    Lục Phiêu suýt nữa sặc, miếng quả khô mắc ngay cổ họng. Hắn ho sặc sụa vài cái, nhướng mày:

    "Tiêu Tuyết? Tìm ta? Gấp vậy cơ à?"

    Lục Ninh cũng nhíu mày, nhưng chưa kịp nói gì thì Tiêu Tuyết đã sải bước tiến vào đại sảnh, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh như sương.

    "Lục Phiêu!"

    "A, Tuyết muội muội à, hôm nay gió thuận nắng hanh, lành ít dữ nhiều, ngươi đến đây không phải để bắt ta trả món nợ lần trước chứ?"

    Hắn vẫn cái kiểu cười cợt đó, giọng điệu chẳng đứng đắn chút nào.

    Nhưng Tiêu Tuyết không như mọi lần tranh cãi với hắn nữa. Nàng đi thẳng tới, nhìn chằm chằm vào hắn, ngữ khí gần như là chất vấn:

    "Nếu ta bị gả cho người khác, ngươi sẽ làm gì?"

    Nụ cười của Lục Phiêu lập tức khựng lại. Hắn nheo mắt, bỏ chân khỏi bàn, hơi ngồi thẳng người:

    "Khoan đã.. Cái gì mà gả cho người khác? Ai dám lấy ngươi?"

    "Nhị công tử của Đường gia a" giọng Tiêu Tuyết thấp xuống.

    Lục Phiêu cố gắng nhớ lại Đường gia, Đường gia.

    "A là tên mặt trắng, ỏng ẹo kia hả" hắn chống càm suy nghĩ.

    "Hừ cái gì mà ỏng ẹo, là ôn nhuận như ngọc, nhớ đây tuần sau Đường gia sẽ qua nhà ta hỏi cưới" Tiêu Tuyết hừ một tiếng rồi nói.

    "A.. mà khoan cưới thật sao? Với một kẻ bà la sát như ngươi"

    "Ta không có tâm trạng đùa với ngươi!" Tiêu Tuyết quát khẽ. "Lục Phiêu, nếu ngươi còn có chút can đảm, ngươi sang Tiêu gia dặm hỏi đi!"

    Hắn nhướn mày, chỉ chỉ vào mình, như chưa tin nổi:

    "Ta á? Dặm hỏi? Với cái bộ dạng thế này của ta, ngươi không sợ ta tới bị Tiêu gia đuổi đánh à?"

    "Ta không sợ. Ngươi sợ?"

    "..."

    Một lúc sau, Lục Phiêu cười nhẹ. Nụ cười lần này không còn lười biếng nữa, mà là có chút gì đó nghiêm túc hiếm hoi.

    "Vậy thì.. Lục Phiêu ta, hôm nay sẽ nghiêm túc một lần vì nàng."

    Hắn quay sang Lục Ninh, vẻ mặt không còn chút cợt nhả

    "Cha, chuẩn bị lễ vật đi. Ta muốn sang Tiêu gia dặm hỏi."

    Lục Ninh sững người, một lúc sau mới chầm chậm nở nụ cười

    "Tốt! Hôm nay, Lục gia ta không thua kém ai!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...