Bách Hợp Ta Xuyên Qua Yêu Thần Ký - Lăng Tiêu Vũ

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi langtieuvu, 28 Tháng tám 2020.

  1. langtieuvu

    Bài viết:
    4
    Chương 70 Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "không có khả năng" Diệp Duyên thất thanh nói.

    Tiếng nói thất thanh của Diệp Duyên khiến cho đằng xa Tiêu Ngưng Nhi đang đả tọa bừng tỉnh.

    "Tiêu Vũ?" Tiêu Ngưng Nhi khó hiểu nhìn Tiêu Vũ đang tranh cãi với Diệp Duyên.

    "A! Ngưng Nhi! Ngươi tỉnh rồi, ta làm phiền ngươi sao?"

    "Có một chút đi" nàng cười cười nói, đứng dậy đi về phía Tiêu Vũ.

    "Diệp Duyên đại nhân, ngài lớn tiếng, ảnh hưởng nàng a" Tiêu Vũ nhìn chằm chằm về phía Diệp Duyên.

    "Hừi, nói chung ta không thể dẫn ngươi đến chỗ Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm" Diệp Duyên có chút né tránh ánh mắt của Tiêu Vũ, có lẽ là chột dạ ảnh hưởng việc tu luyên của Ngưng Nhi, một trưởng bối không nên làm ảnh hưởng đến việc tu luyện của đệ tử, huống chi đây có thể là trụ cột của Quang Huy Chi thành.

    Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm? Đó là cái gì? Tiêu Ngưng Nhi hiện ra vài phần thần sắc mờ mịt, nhìn sang Tiêu Vũ, nàng hoàn toàn không có nghe đã từng nói qua.

    "Ha ha, Diệp Duyên Thủy Tổ, ngài muốn xem công pháp hai người bọn ta tu luyện không?" Tiêu Vũ cười ngâm ngâm nhìn Diệp Duyên, từ khi hắn nhìn chăm chú vào linh hồn hải, nàng liền biết Thủy Tổ đại nhân chính là tò mò về công pháp a, có thể hắn đã hỏi Ngưng Nhi chăng.

    "Cái này!" Diệp Duyên vội tránh né ánh mắt của nàng.

    "Ngài không muốn biết tại sao ta và nàng đều đặc thù sao?" khóe miệng Tiêu Vũ hới nhếch lộ ra nụ cười gian sảo.

    Hắn làm sao mà không tò mò, hắn cảm thấy tiểu nữ oa mang mặt nạ này khẳng định sẽ không cho hắn xem tất cả về công pháp của nàng, nhưng là vẫn như cũ kìm nén không được lòng hiếu kỳ mãnh liệt, hắn đối võ học phi thường si mê, phi thường ưa thích nghiên cứu các loại công pháp, được chứng kiến rất nhiều cường đại công pháp, liền nhìn hai nữ oa này hắn liền chắc chắn công pháp các nàng tu luyện có chỗ đặc biệt.

    "Tiểu cô nương, ngươi là Tiêu Vũ đi, làm sao ngươi biết Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm bị trấn phong tại Thiên Huyễn Thánh Cảnh bên trong? Ngươi họ Tiêu vậy là hậu bối của Dực Long thế gia?" Diệp Duyên Thủy Tổ lông mi chau lên, ánh mắt thâm sâu mà nhìn.

    (Dực Long thế gia là gia tộc của Ngưng Nhi, sau khi tham khảo lại thì từ nay mình sẽ đổi lại họ của Ngưng Nhi thành Tiêu Ngưng Nhi)

    "Vãn bối không phải người của Dực Long thế gia, vãn bối là một trong chấp sự của Đồ Thư Quán tự nhiên sẽ thông qua ghi chép tìm hiểu về Thiên Huyễn Thánh cảnh, cùng với thời kì đen tối, liền biết được Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm bị trấn phong tại Thiên Huyễn Thánh cảnh." Tiêu Vũ trấn định nhìn thẳng vào Diệp Duyên thủy tổ nói.

    Mặt ngoài trấn định là thế nhưng là nàng không thể nói nàng đã đọc qua chi tiết này trong Yêu Thần Ký nên biết a.

    Tiêu Vũ!

    Ngưng Nhi khó hiểu nhìn Tiêu Vũ, nàng từ nhỏ đến lớn đều ở Quang Huy Chi Thành, nàng đã đọc nhiều loại thư tịch về Quang Huy Chi thành thậm chí ngay cả Đồ Thư Quán nàng cũng đã tìm hiểu về thời kì đen tối, nhưng tư liệu đã bị hủy quá nhiều.

    Có thể Tiêu Vũ biết thông qua truyền thừa, nhưng Tiêu Vũ không phải người của Quang Huy Chi thành làm sao biết rõ được bên trong Thiên Huyễn Thánh cảnh.

    Nàng ta đang nói dối!

    "Tiểu cô nương ngươi tự tin là tốt, tuy nhiên ngươi nghĩ đến đến Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, coi như là ta cho phép rồi, dùng ngươi năng lực cũng không có khả năng khống chế được thanh thần kiếm kia, không cẩn thận ngược lại sẽ bị Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm cắn trả!" Diệp Duyên nói.

    "Không thử làm sao biết, vãn bối không chắc có thể thu phục nó, nhưng cũng nên thử một lần, vãn bối hôm nay tiến vào liền nhất định có thể khiến bản thân có thể thoát thân." Nàng không chắc Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm có thể thay đổi lựa chọn so với nguyên cốt truyện hay không, nhưng cũng phải thử vận may.

    Hắn không nói gì trầm ngâm nhìn Tiêu Vũ, một lát sau Diệp Duyên mở miệng nói.

    "Ta có thể đưa ngươi đi nhưng trước hết ngươi phải đọc cho ta khẩu quyết công pháp của tiểu cô nương này trước" hắn chỉ là Ngưng Nhi đang đứng bên cạnh.

    "Cái này!" Tiêu Vũ có chút chần chờ, công pháp khẩu quyết nàng đã cho Ngưng Nhi rồi, điều này nàng nên hỏi Ngưng Nhi trước.

    Vốn dĩ định đưa cho Diệp Duyên thủy tổ công pháp khác so với của Ngưng Nhi, nhưng hắn đòi Ngưng Nhi đọc khẩu quyết việc này không tránh được.

    Nàng nhìn sang Ngưng Nhi, tình cờ ánh mắt khẽ chạm vào nhau, như hiểu được khó khăn của Tiêu Vũ, nàng khẽ căn môi gật đầu.

    "Có thể, vỗn dĩ Phong Lôi Dực Thần Quyết khẩu quyết là ngươi đưa cho ta, ta không ý kiến."

    "Sao lại không có ý kiến? Khẩu quyết ta truyền lại cho ngươi, nó là của ngươi, quyền quyết định là của ngươi, đừng dựa theo ý của ta mà bỏ qua ý kiến của bản thân, nếu ngươi không muốn ta có thể đưa Diệp Duyên thủy tổ một bản công pháp phù hợp với hắn."

    Tiêu Vũ nàng mỉm cười nhìn Ngưng Nhi, nàng hy vọng Ngưng Nhi sẽ để ý đến bản thân, lắng nghe bản thân của mình nhiều hơn mà không phải dựa vào người khác.

    "Phải không" trong ánh mắt Ngưng Nhi có chút mờ mịt nhìn Tiêu Vũ.

    Nàng nhớ lại bản thân trước đây.

    "Ngưng Nhi chất nữ ta cảm thấy cọc hôn sự này nên tiến hành, Thẩm Phi là đại công tử Thần Thánh Thế gia, ngươi cưới hắn nhất định sẽ khiến cho gia tộc càng phát triển" lời Tiêu Dựt trưởng lão như ma chú xoay quanh nàng.

    "Đúng vậy, Ngưng Nhi a, con đã lớn nên phụ giúp gia tộc"

    "Nghe nói gì chưa, Thẩm Phi sẽ cưới trưởng nữ của Dực Long Thế gia đấy."

    "A, cưới được Thẩm Phi chẳng phải Dựt Long thế gia một bước lên mây sao."

    "Ha ha ha nghe nói nữ thần cưới tên ăn chơi trác táng Thẩm Phi đấy, dù là người của gia tộc thì sao, vẫn phải cưới một tên chẳng ra gì."

    "Nếu ta không thích, gia gia sẽ không ép ta cưới người đó" Diệp Tử Vân cười cười nói

    "Ngưng Nhi, phụ thân xin lỗi con, phụ thân thất hứa với mẫu thân của con, phụ thân phụ kỳ vọng con rồi." Tiêu Vân Phong hai mắt đỏ hoe nhìn tiểu nữ nhi trước mắt, hắn thân là phụ thân, gia chủ của Dực Long Thế gia anh minh sáng suốt là đầu tàu của Dựt Long thế gia nhưng lại không bảo hộ được nữ nhi của mình.

    "Phụ thân, không sao đâu, nữ nhi sẽ gánh vác cùng với phụ thân." Nàng sinh ra là người của Dực Long Thế gia, gia tộc che chở nuôi lớn nàng, nàng cũng nên vì gia tộc cống hiến.

    Nhưng là "phụ thân! Ta không muốn! Phụ thân! Ta muốn được cưới một anh hùng của Quang Huy Chi thành! Phụ thân! Ta muốn cưới người chính ta chọn!"

    Lời này nàng đã từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ có thể nói được, cho đến khi gặp người đó, chính nàng ấy đã cứu vớt cuộc đời nàng, thay đổi suy nghĩ cho đến ngày hôm nay nàng thật sự muốn nói ra mong muốn của bản thân.

    "Ta không muốn! Đây là khẩu quyết của ngươi cũng là của ta, ta muốn chỉ hai người chúng ta biết về công pháp này! Không người khác!" dường như sợ Tiêu Vũ đợi lâu sẽ đổi ý nàng gấp gáp nói, đây xem như chính là bí mật nhỏ của các nàng, nàng không muốn chia sẻ bí mật nhỏ nhoi này với người khác, nàng cũng không hiểu tại sao bản thân lại ích kỉ như vậy.

    "Ta đã biết, nghe ngươi, đều nghe ngươi" Tiêu Vũ khẽ cười tiến lại gần khẽ vuốt nhẹ má nàng, lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt Ngưng Nhi, trịnh trọng nói với nàng, ta nghe theo ngươi.

    Nếu không ép hỏi Ngưng Nhi có lẽ nàng ấy sẽ giấu diếm cảm xúc của bản thân, ép nó xuống để bản thân tự mình chịu đựng, một lúc nào đó chỉ sợ chính cảm xúc bị đè nén sẽ khiến Ngưng Nhi tự hủy hoại bản thân.

    "Diệp Duyên Thủy Tổ như ngài thấy đấy, nàng không muốn, ta có thể giao công pháp khác cho ngài, sẽ phù hợp hơn với bản thân" Tiêu Vũ an ủi Ngưng Nhi một chút rồi quay sang nhìn Diệp Duyên nói.

    "Cũng, cũng được, nhưng phải là hai bộ công pháp." Nhìn tiểu nữ oa kia bộc lộ cảm xúc như thế hắn lại là lão tổ sao có thể ép con dân của mình nếu không muốn chứ, hừ.

    "Được a, tiếp theo ta sẽ nói trước cho ngài hai bộ công pháp trước, nếu lấy được Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm ta sẽ đưa cho ngài bộ công pháp của ta, Diệp Duyên Thủy Tổ mời lắng nghe." Sao có thể không đồng ý đây, nàng lợi dụng Diệp Duyên Thủy Tổ lý nên bồi thường một chút.

    Tiêu Vũ liền đem Thanh Linh Cửu quyết đọc cho Diệp Duyên, hắn chăm chú lắng nghe, hắn khi thì cau mày, khi thì lông mày thư giãn, một bộ say mê trong đó bộ dạng, thẳng đến Tiêu Vũ đọc xong Thanh Linh Cửu quyết, lúc này mới ngược lại rút nhè nhẹ hơi lạnh.

    "Thật tinh diệu công pháp, ta dường như cảm nhận được linh hồn của bản thân có thể tinh tiến! Khoan đã linh hồn có thể tăng lên, tiểu cô nương ngươi nói xem công pháp này lấy từ đâu." Ánh mắt của Diệp Duyên nhìn về phía Tiêu Vũ.

    "Ha ha ha, vãn bối chỉ là đi qua các tàn tích tình cờ thấy có một bộ công pháp linh hồn có thể tu luyện, công pháp này để ở chỗ vãn bối không có gì dùng liền đưa cho thủy tổ đại nhân." Tiêu Vũ cười cười nói, chính là tình cờ a.

    Hắn nhìn Tiêu Vũ cũng không thể dò xét được gì liền thôi, ngẫm lại bản thân được một bộ công pháp có thể tinh tiến bản thân liền vui vẻ, công pháp hắn tra xét qua không vấn đề gì, còn có thể phát hiện sự tinh thâm được giấu sâu bên trong công pháp.

    Cái này Thanh Linh Cửu quyết cường đại, xa xa vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, hắn nguyên bản còn tưởng rằng, chính mình với tư cách một cái Truyền kỳ Yêu Linh Sư, hoặc nhiều hoặc ít có thể tìm được Thanh Linh Cửu quyết trong một ít khuyết điểm, lại không nghĩ rằng, Thanh Linh Cửu quyết cảnh giới cùng cấp độ, xa xa vượt ra khỏi hắn trước mắt cấp bậc!

    Quả thực là quỷ phủ thần công!

    Chẳng lẽ ở đằng kia Truyền kỳ phía trên, còn có cường đại hơn tồn tại?

    "Diệp Duyên Thủy Tổ, đây là bộ công pháp thứ hai!"

    "Chờ đã! Bộ công pháp tiếp theo ta không cần, bộ Thanh Linh Cửu quyết này là được rồi" Tiêu Vũ giúp hắn biết đến Truyền Kỳ cấp còn có thể tinh tiến, hắn cần làm gì làm khó nàng.

    "Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi xem!"

    (từ giờ công pháp của Ngưng Nhi Phong Lôi Dựt Tiên Quyết sẽ đổi thành Phong Lôi Dựt Thần Quyết, mình sẽ chỉnh sủa lại những chương trước đó)
     
    Hạt đậu xanhDương2301 thích bài này.
  2. langtieuvu

    Bài viết:
    4
    Chương 71 Thanh Lân Tử Tước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Vũ cùng Ngưng Nhi chỉnh đốn nhanh chóng đuổi theo Diệp Duyên thủy tổ, dưới sự dẫn dắt, các nàng nhanh chóng tiến về phía trước Thiên Huyễn Thánh Cảnh bên trong.

    Các nàng đi một đường vào trong, trong đầu không ngừng mà xuất hiện đủ loại ảo giác, hình như có trăm ngàn con yêu thú từ bốn phương tám hướng đánh tới.

    Bậc này ảo giác chủ yếu đánh vào tâm tính không kiên định, đối với nàng mà nói nhiêu đây vẫn chưa đủ ghé mắt, nêu tâm tính không kiên định có lẽ đã chết trong lúc thu phục Phượng Hoàng, cũng không thể nói là thu phục đúng hơn là mượn sức.

    Ngưng Nhi bên cạnh đôi mày nhiếu chặt, nhưng xem như vẫn có thể đứng vững đi tiếp.

    Nàng xa xa liền cảm giác được tựa hồ có một cỗ đậm đặc sát khí đập vào mặt.

    Đó là Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm khí tức!

    Chỉ là cái này đáng sợ khí tức, cũng đã làm cho người ta thật lớn áp bách rồi!

    Thiên Huyễn Thánh Cảnh chủ thể, chính là chỗ này đem Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm! Toàn bộ Thiên Huyễn Thánh Cảnh này đây Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm đến cơ cấu.

    Mắt thấy đập vào mặt sát khí, đang muốn quét sạch đến Tiếu Ngưng Nhi trên người, Tiêu Vũ khẽ thì thầm vào tai Ngưng Nhi.

    "Mặc niệm Định Tâm khẩu quyết, ta đã giảng cho ngươi."

    Nghe ngôn, Ngưng Nhi không nghĩ nhiều theo bản năng mặc niệm khẩu quyết, khiến nàng không ngờ là đập vào mắt nàng sát khí tựa như luồng gió thoảng qua.

    "Bất ngờ đúng không?" nàng cười cười để sát vào lỗ tai Ngưng Nhi nói: "Sát khí này dựa vào sợ hãi của ngươi, tâm không kiên định sát khí này tùy theo tới có thể giết chết ngươi."

    Thổ khí như lan, ấm áp hơi thở uyển chuyển vờn quanh tai nàng, khiến tai nàng xông lên từng đợt ngứa ý, lỗ tai liền bất giác đỏ lên.

    "Đúng vậy" Ngưng Nhi khuôn mặt nghiêm túc nhìn phía trước, mặt nếu băng sương, nếu không phải Tiêu Vũ nhìn thấy lỗ tai nàng đỏ một mảng còn tưởng rằng Ngưng Nhi đang tập trung lắm đâu.

    Nàng cũng thật là dễ thương a!

    Cảm nhận được tầm mắt của Tiêu Vũ nhìn chằm chằm tai mình, tuy rằng có chút ngượng, nhưng nội tâm không hiểu thế nào lại nhảy lên.

    Thật là, bản thân nàng đang nghĩ gì đâu.

    "Diệp Duyên thủy tổ, nếu ta thu phục được Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, này trạng thái linh hồn của ngươi thế nào." Nàng cảm nhận được Diệp Duyên thủy tổ có được trạng thái như bây giờ có lẽ một phần là nhờ Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm.

    "Nếu như ngươi thật có thể đủ hàng phục Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, ta đây cũng không cách nào tiếp tục lưu lại cái này Thiên Huyễn Thánh Cảnh bên trong, bởi vì linh hồn của ta phụ thuộc vào Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, mới không có tiêu tán mất, nếu hàng phục được ta sẽ theo ngươi ra ngoài.

    Bất quá tiểu oa, ta khuyên ngươi một câu, đều muốn rút ra Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy!"

    "Cảm tạ lời khuyên của thủy tố, tuy nhiên ý ta đã quyết!" Tiêu Vũ tươi cười nhìn theo sát khí, dường như tỏa định một vật nào đó.

    Diệp Duyên Thủy Tổ rất là buồn bực, nữ oa này như thế cứng đầu.

    Nếu Tiêu Vũ thật sự rút ra Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, cái kia ly khai Thiên Huyễn Thánh Cảnh, đi xem thế giới bên ngoài cũng không tệ!

    Theo thời gian trôi qua, rút cuộc chậm rãi nhích tới gần Thiên Huyễn Thánh Cảnh trung tâm, xa xa một tòa cổ xưa trên tế đàn, một thanh Thần Kiếm xuất hiện ở Tiêu Vũ trước mắt, cái thanh này Thần Kiếm toàn thân đắm chìm trong Lôi quang bên trong, từng trận tiếng sấm nổ mạnh truyền đến.

    Đáng sợ sát khí!

    Thần Kiếm có linh, mặc dù là khoảng cách trăm mét có hơn, vẫn như cũ có thể làm cho người cảm giác được thấu xương hàn ý.

    "Phía trước là Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm?" Tiếu Ngưng Nhi không khỏi cảm thán, mặc dù là khoảng cách xa như vậy, nàng vẫn như cũ có thể cảm giác được rất mạnh Linh hồn áp bách, đi phía trước một bước đều cực kỳ khó khăn, trong lòng không ngừng niệm Định Tâm khẩu quyết chống chọi với luồng áp bách kia.

    Tuy rằng cảm nhận được Linh hồn áp bách, nhưng đồng thời, Tiếu Ngưng Nhi cũng cảm giác được, chính mình Linh hồn lực tại thời khắc này nhanh chóng lột xác phát triển, Phong Lôi Dực Thần quyết trong người nhanh chóng vận chuyển, Linh Hồn Hải ở bên trong, hình như có Giao Long bay lượn.

    Một lát, Linh Hồn Hải bỗng nhiên bộc phát, cuồn cuộn lấy phóng tới Tiếu Ngưng Nhi tứ chi trăm mạch.

    Oanh, linh đài trở nên đặc biệt thanh minh.

    Đột phá!

    Bạch Ngân cửu tinh cấp bậc!

    Phong Lôi Dực Thần Quyết là dũng mãnh tinh tiến hình tu luyện công pháp, tốc độ tu luyện so với Tiêu Vũ Thiên Địa Thần Quyết còn phải cường đại hơn nhiều, tại Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm dẫn dắt phía dưới, tăng thêm Tiếu Ngưng Nhi bản thân đã đạt đến Hồn lực hóa hình cấp độ, tu vi càng là nhanh được kinh người.

    Chắc chắn một lúc sau Ngưng Nhi có thể lên Hoàng Kim cấp, nhìn tu vi nàng đột phá tăng nhanh, Tiêu Vũ không khỏi mỉm cười Ngưng Nhi nàng dốc lồng bồi dưỡng lý nên phải mạnh mẽ tự cường, không phải nhờ vào người khác.

    "Ngưng Nhi ngươi đem yêu linh này dung hợp đi" Tiêu Vũ đưa cho Ngưng Nhi một khối Yêu Linh chi thạch.

    "Đây là cái gì?" Ngưng Nhi nghi ngờ nhìn xem Tiêu Vũ yêu linh chi thạch.

    "Phong Lôi hệ đấy, Thanh Lân Tử Tước, có được Thần cấp phát triển tính Yêu Linh!" Tiêu Vũ nói rồi đặt vào tay Ngưng Nhi.

    "Cái này.. Tiêu Vũ, ta.." nàng nhíu mi nhìn linh thạch trong tay, bối rối nói.

    "Nhận đi, con yêu linh này khá phù hợp với ngươi hiện giờ đấy" Bạch Trạch từ linh hồn hải truyền âm nói với Ngưng Nhi.

    "Nhận đi, ta vì ngươi chuẩn bị đấy" Tiêu Vũ nắm chặt tay Ngưng Nhi nói.

    "Được rồi, cảm tạ ngươi Tiêu Vũ."

    "Quá khách khí, hai ta quan hệ không cần khách khí như vậy a" nàng xua tay nói.

    Thanh Lân Tử Tước thân dài bảy tám mét, sải cánh rộng mười lăm mét, toàn thân phủ kín những tấm vảy màu xanh lấp lánh trên vãy chính là những đường lôi vân trải dài, hai mắt đỏ ngầu sắc bén hung ác rợn người, không biết có phải là do biến dị mà tạo thành, những đường lôi vân của Thanh Lân Tử Tước lại tím thẩm, là tử sắc lôi vân.

    Tiêu Vũ khẽ vỗ vai Tiêu Ngưng Nhi mỉm cười: "Nhanh chóng dung hợp, tiến bộ mau một chút ta chờ ngươi bảo vệ ta đâu."

    Ngưng Nhi sửng sốt một chút, nàng nhìn thẳng vào mắt Tiêu Vũ cho nàng ấy một câu khẳng định.

    "Được!"

    Nàng lập tức dung hợp.

    Nhìn thoáng qua bên cạnh Tiếu Ngưng Nhi, Tiêu Vũ ngẩng đầu, hướng phía nơi xa Thiên Vẫn Thần Lôi kiếm đi đến.

    Chứng kiến Tiêu Vũ từng bước một mà tiếp cận Thiên Vẫn Thần Lôi kiếm, Diệp Duyên Thủy Tổ cũng là đình chỉ nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Vũ bóng lưng.

    Tiêu Vũ cuối cùng có thể hay không rút ra Thiên Vẫn Thần Lôi kiếm?

    Đáp án này hắn nghĩ là có thể, nàng có linh hồn hải đặc biệt so với thường nhân huống hồ Tiêu Vũ đã là Truyền Kỳ yêu linh sư, áp bách này đối phó với phía dưới Hắc Kim cấp còn có thể.

    Khoảng cách Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm năm mươi mét, một cỗ kinh khủng áp bách đập vào mặt.

    Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm chém giết vô số Yêu thú, tại Yêu thú chi huyết đắm chìm xuống, trở nên đặc biệt cường đại, đồng thời nó cắn nuốt vô số Yêu Linh, làm nó tạo thành một cái phi thường cường đại Kiếm Hồn, tràn đầy đáng sợ sát khí.

    Đáng sợ sát khí, tựa như sóng to gió lớn bình thường cuốn tới, giống như là muốn đem hết thảy đều nuốt sống bình thường.

    Không hổ là Thượng cổ Thần Kiếm!

    Nếu như là bình thường Yêu Linh Sư, dù là đã là đạt đến Hắc kim cấp bậc Yêu Linh Sư, tại này cỗ đáng sợ sát khí trước mặt, sợ rằng cũng phải tinh thần hỗn loạn mà chết.

    Đối với Truyền Kỳ yêu linh sư nàng không cảm thấy sát khí này có bao nhiêu khủng bố, nhưng đối với cốt truyện chính thanh kiếm này lựa chọn là nam chủ Nhiếp Ly.

    Cơ duyên này của nam chủ, nàng cũng muốn thử.
     
    Hạt đậu xanh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng mười 2024
  3. langtieuvu

    Bài viết:
    4
    Chương 72 Thu Phục Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng chậm rãi bước đến Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, càng đến gần những oán linh của thanh kiếm càng tỏa ra mạnh mẽ.

    Nhìn những oán linh hóa thành các luồn sát khí mạnh mẽ lao đến cũng có thể thấy được trước kia có bao nhiêu vong hồn chết dưới thanh kiếm này.

    "Hừ" nếu các ngươi muốn chuyển hóa vậy thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi.

    Bỗng chốc, thân thể nàng được bao phủ bởi ngọn lửa rực đỏ của Phượng Hoàng, tựa như một ngọn triều vĩnh cửu quét sạch mọi hắc ám. Những oán linh hung ác, tựa hóa vô số luồn sát khí liên tiếp tiến tới, tấn công Tiêu Vũ.

    Nhưng ngay lập tức bị ngọn hỏa diễm bừng cháy thiêu rụi, diệt sạch những oán khí cuốn phăng tất cả trong tiếng gào thét tuyệt vọng.

    Nhìn thấy ngọn lửa bao bọc xung quanh của cơ thể Tiêu Vũ, Diệp Duyên kinh ngạc, hắn không thể tưởng được, là loại yêu linh nào có hỏa lực mạnh mẽ đến như vậy, thậm chí những oán linh kia chỉ vừa chạm vào liền bị thiêu sạch.

    Ngưng Nhi ngước nhìn Tiêu Vũ, thấy nàng có thể tự thân bảo vệ liền thoáng chốc yên tâm.

    Tiêu Vũ thi triển Vạn Linh Hỏa, một trong số những dị hỏa mà Phượng Hoàng sỡ hữu, đây chỉ là một loại đơn giản dị hỏa trực tiếp dùng để đối phó với oán linh hay những linh hồn tà ác, Vạn Linh Hỏa có thể phá hủy chúng hoàn toàn, khiến chúng không thể tái sinh hay hồi phục.

    Nàng từng bước, từng bước một chậm rãi bước tới gần Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm. Từng bước một mà bước lên tế đàn, lúc nàng đi đến cách Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm còn hai mét, lúc này đã không còn cảm nhận được sát khí của Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm.

    Nàng đứng trước tế đàn, ánh mắt đầy trầm tĩnh nhìn thanh kiếm cắm sâu vào trong, khóe môi khẽ nhếch lên cười mỉm. Bàn tay thon dài nhẹ nhàng vươn ra, ngón tay chạm vào cán kiếm lạnh lẽo, rồi từ tốn siết chặt, toát lên khí chất uy nghiêm, toan rút kiếm khỏi chỗ yên vị của nó.

    Chính lúc này, Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm bỗng phản ứng mãnh liệt. Thân kiếm rung lên không ngừng, phát ra những tiếng ong ong vang dội, như thể đang cảnh báo về sức mạnh thôn thiên ẩn chứa trong đó. Bầu trời lập tức biến sắc, từng tầng mây đen cuồn cuộn hội tụ, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, tựa như miệng giếng khổng lồ thông thẳng lên thiên đạo. Từ trung tâm, từng đạo lôi quang chớp lên dữ dội, những tia sét mạnh mẽ xé toạc bầu trời, khiến cả Thiên Huyễn Thánh Cảnh như đang rung chuyển.

    Từng bóng yêu linh xuất hiện từ hư vô, ánh mắt đỏ rực, đầy sát khí tỏa ra từ đôi mắt của chúng. Chúng di chuyển chậm rãi xung quanh thân kiếm, mang trên mình oán niệm sâu sắc, dường như muốn xé nát Tiêu Vũ thành vạn mảnh. Không chút chần chừ, chúng hóa thành những đạo quang rực sáng, lao thẳng về phía nàng như bầy thú hoang cuồng nộ.

    Phía trên, Thiên Lôi cuồn cuộn không ngớt. Từng tia sấm sét đập xuống mạnh mẽ, đánh thẳng vào người Tiêu Vũ. Mỗi đạo lôi càng lúc càng to lớn, mạnh mẽ hơn, như muốn nghiền nát nàng giữa trời đất đang nổi giận.

    Mặc cho thiên lôi từ Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm cuồn cuộn nổi giận, từng đạo sấm sét xé toạc không trung, hay những yêu linh mang trong mình oán niệm mãnh liệt, lao thẳng về phía nàng với sát khí ngút trời, Tiêu Vũ vẫn đứng đó, bất động tựa như Định Hải Thần Châm, đối diện với kiếm nộ.

    Cơ thể nàng dần dần bộc phát ra linh hồn lực, dung hợp cùng yêu linh Phượng Hoàng. Nàng khẽ gầm một tiếng, thân thễ nhanh chóng được linh hồn lực tràn ra bao lấy.

    Ngay lúc này, bạch y của nàng biến đổi, những đường viền đỏ rực nhanh chóng xuất hiện, đôi mắt lập tức hóa thành màu đỏ tươi rực lửa, sau lưng đôi cánh Phượng Hoàng lộng lẫy đột ngột hiện ra, mỗi lần đập cánh như làm không gian xung quanh bị nhiệt khí mà vặn vẹo.

    Đặc biệt, giữa trán Tiêu Vũ, ấn ký Phượng Hoàng dần hiện ra, khiến khuôn mặt nàng càng thêm yêu mị, Dù chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng ánh mắt nàng, thần thái nàng toát lên sự uy nghi, khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng không dám khinh nhờn.

    Mặt mày non nớt đã bớt đi, tựa như hóa thân của Phượng Hoàng.

    Thấy một màn như vậy, đồng tử của Diệp Duyên Thủy Tổ co rút lại, không khỏi sững sờ. Khi hắn tiến vào linh hồn hải của Tiêu Vũ, một áp lực cường đại ập đến, khiến hắn cảm thấy nặng nề như có núi đè lên vai. Đây có thể là yêu linh hay một vị đại năng nào đó, nhưng giờ đây, hắn đang tận mắt chứng kiến sức mạnh của yêu linh Tiêu Vũ.

    Hắn không rõ chủng loại yêu linh nàng đang sở hữu, nhưng khí chất uy nghiêm tỏa ra từ toàn thân nàng khiến hắn chỉ dám phỏng đoán, rằng có thể đó chính là Phượng Hoàng, là yêu linh từ thuở khai thiên tích địa, ngọn lửa mạnh mẽ trấn áp mọi yêu tà của thế gian Phượng Hoàng yêu thú.

    Ngưng Nhi, bên cạnh, cũng không thể tự chủ mà run lên khi nhìn thấy Tiêu Vũ dung hợp với Phượng Hoàng. Khí chất mạnh mẽ ấy làm nàng nghẹn lời, từ ngữ dường như trở nên quá nghèo nàn để diễn tả cảm xúc trong lòng. Trái tim nàng đập mạnh, có một thứ gì đó mãnh liệt bên trong như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, khao khát được tiến gần hơn đến Tiêu Vũ, như bị cuốn hút bởi sức mạnh và vẻ đẹp rực rỡ của nàng.

    Trên tế đàn Tiêu Vũ không biết phía dưới Ngưng Nhi đang nghĩ như thế nào, nếu biết Ngưng Nhi thích nàng lúc dung hợp, có lẽ nàng mỗi ngày đều giữ hình dạng này lắc lư trước mặt Ngưng Nhi làm nàng càng thêm vui vẻ.

    Từ đạo Thiên Lôi oanh thẳng xuống Tiêu Vũ, nàng mi khẽ động, tay còn lại nhanh chóng kết ấn. Ngọn lửa xung quanh nàng ngay lập tức bùng lên, tạo thành một lớp bảo vệ kiên cố, như một chiếc khiên rực lửa ngăn chặn những đạo thiên lôi đang đổ xuống.

    Nhìn hững yêu linh trước mắt, Tiêu Vũ không chút chần chừ, niệm Vạn Linh Hỏa để siêu độ cho chúng, giải thoát chúng khỏi sự giam cầm.

    Những yêu linh này nguyên bản Phượng Hoàng có thể trực tiếp nuốt chửng để tăng tu vi, tuyên nhiên chẳng thể cung cấp được bao nhiêu, nàng liền chướng mắt, không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp kêu Tiêu Vũ đốt sạch.

    Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm không chịu khuất phục, quanh thân kiếm nổi lên từng dòng lôi vân mong muốn làm cho tay đang cầm chuôi kiếm của Tiêu Vũ bị thương tổn. Khiến tay nàng cầm chuôi kiếm không ngừng run rẩy

    Nàng sao có thể để nó như ý nguyện, ngọn lửa xung quanh bùng lên dữ dội, ngay lập tức lao về phía thanh kiếm, hòng tiêu tan những lôi vân hung mãnh kia.

    Khi thấy cảnh tượng này, Diệp Duyên Thủy Tổ lúc này đã hiểu ra, Tiêu Vũ không chỉ đơn thuần chống lại sức mạnh của thanh kiếm mà còn đang bức nó phải nhanh chóng chịu thua dưới sức mạnh của dục hỏa.

    Nàng dường như đang cưỡng chế thanh kiếm kháng cự và buộc nó phải khuất phục trước sức mạnh của ngọn lửa.

    Trước kia Truyền kỳ Yêu Linh Sư Thánh Mục, tu luyện công pháp Lôi hệ, dùng bản thân chuyển hóa Lôi Thể, hàng phục Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, cái loại này phương pháp đúng là hữu hiệu, nhưng đồng thời cũng có tác dụng phụ, đối với Linh Hồn Hải của Thánh Mục đã tạo thành tổn thương không cách nào phục hồi lại như cũ, cho nên Thánh Mục phải mất sớm ở tuổi ba mươi chín. Theo lý thuyết ba mươi chín tuổi là cái tuổi tráng kiện đỉnh phong của một Yêu Linh Sư, cho nên khi biết Thánh Mục chết nhiều người đã thương tiếc thở dài.

    Gần tương tự với cách làm Thánh Mục, Tiêu Vũ liền trực tiếp hơn, táo bạo hơn.

    Diệp Duyên thủy tổ nhìn là biết được cách thu phục đó, nhưng làm như Tiêu Vũ hắn không làm được, nhưng hắn thừa hiểu rằng, nếu như chỉ dựa vào sức mạnh bản thân mà không có sự chuẩn bị kỹ càng, thì sẽ dễ dàng rơi vào thảm họa giống như Thánh Mục.

    Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm bộc phát ra một trận Lôi quang, nhưng mà theo thời gian trôi qua, những Lôi quang này chậm rãi phai nhạt dần.

    Ban đầu, thanh kiếm không ngừng giãy giụa, phản kháng mãnh liệt trước sự kiểm soát của Tiêu Vũ, nhưng dần dần, sự dữ dội của nó cũng bắt đầu lắng xuống.

    Nàng dùng sức nắm lấy chuôi kiếm, ô.. ô.. n.. g một tiếng, Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm phát ra một âm thanh điếc tai nhức óc. Từ thanh kiếm phát ra như tiếng sấm giữa trời quang, làm rung chuyển cả không gian xung quanh.

    "Không phải đang chờ người tới làm chủ nhân tiếp theo của ngươi sao, theo ta, không khiến ngươi hối hận."

    Tiêu Vũ nhìn thẳng vào thanh kiếm, giọng nói non nớt của thiếu nữ mười bốn tuổi vang lên, nhưng trong đó chứa đựng một quyết tâm mạnh mẽ, không thể nào xem thường. Nàng không chỉ đơn thuần nói, mà còn muốn chứng minh rằng mình đủ sức để thu phục Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, khiến cho nó tâm phục khẩu phục và chấp nhận nàng làm chủ.

    Nó dường như cam chịu, phát ra những âm thanh ong ong vang vọng,

    Lúc này, một đoàn khí mạnh mẽ từ vị trí Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm bùng phát mạnh mẽ, tỏa ra bốn phía không ngừng, xuyên thấu toàn bộ Quang Huy Chi Thành. Cỗ sóng âm vô hình đó như một cơn cuồng phong, chỉ có những Yêu Linh Sư Hắc kim cấp trở lên mới có thể cảm nhận được sức mạnh cường đại của nó, lan tỏa sâu vào trong Linh Hồn Hải của họ.

    Tại Thần Thánh thế gia, sắc mặt gia chủ Thẩm Hồng cực kỳ khó coi. Đang trong lúc tu luyện, hắn bỗng bị cuốn vào một cỗ sóng âm oanh kích bất ngờ, khiến Linh Hồn Hải của hắn chấn động mạnh mẽ. Hắn thiếu chút nữa nhổ ra một ngụm máu tươi, và những nỗ lực tu luyện suốt mấy canh giờ bỗng chốc trở thành hư ảo.

    "Lực lượng thật đáng sợ!"

    Thẩm Hồng thầm nghĩ, nhưng lại không thể lý giải được nguồn gốc của cỗ sóng âm này.

    Tại Phủ Thành Chủ, mấy vị cao cấp cường giả đang truyền âm trao đổi, nhíu mày trước hiện tượng kỳ lạ này. "Cỗ sóng âm này từ đâu mà đến?" Diệp Tông hỏi, giọng điệu đầy lo lắng.

    "Bẩm báo Thành Chủ, cỗ sóng âm vô hình này xuất hiện đột ngột và chúng tôi không thể truy tìm được vị trí của nó!" Mấy Yêu Linh Sư Hắc kim hồi đáp, vẻ mặt nghiêm trọng.

    Diệp Tông cảm nhận được sức mạnh của sóng âm này, tự hỏi liệu có phải một Yêu thú Truyền Kỳ nào đó đang hoạt động gần Quang Huy Chi Thành hay không. Ngay lập tức, hắn triệu tập một số Yêu Linh Sư Hắc kim cấp trở lên để thương lượng đối sách, chuẩn bị cho những tình huống có thể xảy ra.

    Tình hình tương tự cũng diễn ra tại các thế gia lớn khác, tất cả đều cảm nhận được sự chấn động này. Các siêu cấp cường giả đều cảm thấy lo lắng, trong khi những Võ giả và Yêu Linh Sư bình thường lại không hề bị ảnh hưởng, chỉ có thể chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ diễn ra trước mắt mà không hiểu được nguyên do.

    Không đợi Tiêu Vũ dùng sức nhất lên, nó đã tự rời khỏi, nằm gọn trong tay nàng. Chỉ thấy trên bầu trời sấm sét vang dội, nghìn vạn tia chớp từ bốn phương tám hướng hướng về Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm trong tay Nhiếp Ly tụ tập, sau đó nhanh chóng thu liễm.

    Lôi điện chung quanh Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm thu liễm Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm biến thành một thanh đại kiếm cổ xưa, phía trên lộ ra vài điểm rỉ sét, không ai có thể tưởng tượng nổi, cái thanh đại kiếm này chính là vừa rồi làm cho lôi điện tứ phía, uy lực vô tận Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm.

    Lúc này Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, cùng một thanh Thiết Kiếm bình thường hoàn toàn không khác gì nhau, chỉ có lúc Tiêu Vũ đem Linh hồn lực rót vào Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm lúc này Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm mới có thể bộc phát ra uy lực kinh người.

    Đem Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm nhìn từ trên xuống, nàng khẽ nhíu mi.

    "Ngươi, thanh kiếm này.. Thật xấu"

    Ong ong ong.

    Nó run thanh kiếm dữ dỗi, kháng nghị.

    Nó có chút hối hận vì chọn nàng.

    Không trách Tiêu Vũ được, Thực sự, thanh kiếm này là một đại kiếm hùng mạnh, chỉ phù hợp với những người có thân hình cường tráng và mạnh mẽ, trong khi nàng lại là một thiếu nữ mảnh mai, khiến nó cảm thấy bất hợp lý và không thẩm mỹ chút nào.

    Khi thoát khỏi trạng thái dung hợp, Tiêu Vũ gần như mất hết sức lực. Nàng chống kiếm, thở dốc, cảm giác mệt mỏi ập đến như một cơn sóng lớn. Việc dung hợp với Phượng Hoàng đòi hỏi một cường độ linh hồn cực kỳ lớn để có thể duy trì, nhưng may mắn thay, nàng đã trở thành một Truyền Kỳ Yêu Linh Sư với linh hồn lực mạnh mẽ, cho phép nàng chống đỡ đến phút cuối cùng.

    Chống đỡ đứng dậy, nàng nhìn về Diệp Duyên thủy tổ như là khoe ra.

    Trải qua ngắn ngủi khiếp sợ, Diệp Duyên Thủy Tổ xúc động thở dài nói: "Không nghĩ tới ngươi thật sự có thể hàng phục Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm. Bất quá Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm đã bị ngươi hàng phục, đã là vật có chủ, linh hồn của ta cũng không cách nào bám vào nó được nữa, không có nó linh hồn của ta sẽ chậm rãi phiêu tán."

    Nghe lời này của Diệp Duyên nàng sửng sốt hỏi.

    "Như vậy có cách nào không, như theo bọn ta ra ngoài, tìm cho ngài một cơ thể mới."

    "Đúng là có thể nhưng vẫn phải tùy thuộc sự tương thích." Hắn gật đầu, nếu có thể ra ngoài ngắm nhìn Quang Huy Chi thành cũng tốt.

    Đã không còn Thiên Vẫn Phong Lôi kiếm Thiên Huyễn Thánh Cảnh sẽ không còn là Thiên Huyễn Thánh Cảnh nữa rồi.

    Nàng lại gần Ngưng Nhi, chậm rãi điều tức, nhanh chóng củng cố để cho Ngưng Nhi thuận lợi dung hợp Thanh Lân Tử Tước.

    Không bao lâu Ngưng Nhi hoàn thành dung hợp Thanh Lân Tử Tước.
     
    Hạt đậu xanhDương2301 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng mười 2024
  4. langtieuvu

    Bài viết:
    4
    Chương 72 Khôi Lỗ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cảm ơn ngươi, Tiêu Vũ," Tiếu Ngưng Nhi lên tiếng, khẽ cúi đầu.

    "Không sao, việc nên làm thôi," Tiêu Vũ xua tay, điềm nhiên đáp.

    Vừa rồi, nàng đã thu phục được Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, khiến không khí xung quanh xao động mạnh mẽ. Sát khí từ thanh kiếm này vừa lợi lại vừa hại, đã vô tình khiến Tiếu Ngưng Nhi gặp đôi chút khó khăn khi dung hợp yêu linh.

    "Không gian quanh đây có vẻ bất ổn rồi. Chúng ta nên nhanh chóng rời đi, sau đó hãy cùng quan sát sức mạnh của yêu linh nàng vừa dung hợp," Diệp Duyên nhận xét, ánh mắt sắc bén quan sát từng biến chuyển.

    "Được" Tiêu Vũ gật đầu, nhất trí.

    Khi ra khỏi Thiên Huyễn Thánh Cảnh, Tiêu Vũ và Tiếu Ngưng Nhi bất ngờ chạm mặt đám người của Nhiếp Ly.

    Các ngươi đều thông qua được khảo hạch của Thiên Huyễn Thánh Cảnh! "Diệp Thắng cực kỳ khiếp sợ nhìn Tiêu Vũ cùng Tiếu Ngưng Nhi, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy hẳn là, Tiêu Vũ đã là Hoàng Kim cấp, Ngưng Nhi đã là Bạch Ngân cấp.

    " Viện trưởng đại nhân, ta thông qua khảo hạch Thiên Huyễn Thánh Cảnh, kính xin Phó viện trưởng Diệp Thắng giữ bí mật cho ta! "Tiêu Vũ có chút chắp tay, cười nói.

    Nghe được Tiêu Vũ nói, Diệp Thắng khẽ nhíu mày, trầm tư một lát, lập tức gật đầu. Tiêu Vũ làm cách này là rất đúng, hiện tại thiên phú của Tiêu Vũ đã là tương đối kinh người, lại thêm một tin tức này nữa sẽ ảnh hưởng rất lớn. Hắc Ám Công Hội chắc chắn sẽ càng thêm chú ý tới hắn. Đối với việc thông qua khảo hạch Thiên Huyễn Thánh Cảnh, đây quả thực là điều không thể để lộ ra ngoài.

    Nói xong các nàng lập tức đi ra ngoài phòng phó viện trưởng.

    Nhìn đám người Nhiếp Ly đứng kế bên lúc này Tiêu Vũ mới quay sang hỏi.

    " Các ngươi cũng định tiến Thiên Huyễn Thánh Cảnh "

    " Không phải bọn ta, mà là Nhiếp Ly. "Đỗ Trạch đứng ra nói.

    " Ta cần vào trong đấy tiếp thu Thiên Huyễn Thánh Cảnh huấn luyện, đồng thời t cũng cần lấy một món bảo vật. "Nhiếp Ly nói.

    " Cái gì! Ngươi định vào trong đó mà không cho bọn ta đi cùng, ngươi thật xấu tính "Lục Phiêu cao giọng nói, hắn hậm hừ nhìn Nhiếp Ly.

    " Hừ! Nếu các ngươi vào, ta không bảo đảm sẽ giúp các ngươi trở ra đâu đấy! "Nhiếp Ly thở dài nói.

    Nghe Nhiếp Ly nói sẽ tiến vào Thiên Huyển Thánh Cảnh để lấy một món bảo vật, không cần nghĩ liền biết đó là món bảo vật gì.

    Ngươi định lấy Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, phải không?" Tiêu Vũ bỗng lên tiếng.

    "A? Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm là gì vậy?" Lục Phiêu ngơ ngác, gãi đầu hỏi.

    "Tiêu Vũ, ngươi đã thu phục được nó rồi sao?" Nhiếp Ly trầm giọng, ánh mắt quét qua nàng, không giấu nổi sự chú ý cùng một tia đen tối thoáng qua.

    "Đúng vậy, nhờ một vị đại lão tự xưng là Diệp Duyên Thủy Tổ. Người ấy thấy ta có căn cốt hiếm có, thiên phú không tệ, liền hỏi ta có muốn nhìn Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm hay không. Ta bèn theo hắn, nhờ một chút sức lực của hắn, rốt cuộc mới có thể thu phục được thanh kiếm này." Tiêu Vũ cười tươi rói, trong giọng nói tràn ngập niềm vui sướng, tựa như không tin mình lại có được cơ duyên lớn lao đến thế.

    "Đúng vậy, chính nhờ có Diệp Duyên Thủy Tổ mà bọn ta mới có thể thuận lợi đột phá. Tuy nhiên, vì giúp đỡ chúng ta, hắn cũng đã tốn hao một phần không nhỏ sức lực." Ngưng Nhi khẽ cất lời, giọng nói ngày càng nhỏ đi, mang theo chút lo lắng.

    Nhìn thấy thần sắc của hai người đều có vẻ ủ rũ, mọi người liền nhanh chóng động viên, mong các nàng đừng quá lo lắng. "Như vậy, vị tiền bối đó như thế nào rồi." nghe câu chuyện của các nàng, Nhiếp Ly càng để tâm đến vị tiền bối kia hơn.

    "Hắn đang ở kế bên chúng ta," lời Tiêu Vũ vừa dứt, một bóng trắng kế bên hiện lên.

    "Khụ" hắn liền biết hai tiểu oa nhi này không có suy nghĩ gì tốt, lấy hắn ra che chắn, đừng nghĩ hắn không biết, vừa rồi tên tiểu tử kia chính là nhìn chằm chằm Tiêu Vũ, sau khi hắn nghe được Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm đâu.

    "Bái kiến Diệp Duyên thủy tổ." bọn hắn không biết người này là ai, nhưng vì là tiền bối vẫn cứ cuối đầu bái kiến trước.

    "Đây là Diệp Duyên Thủy Tổ, một trong năm vị truyền kỳ yêu linh sư cổ xưa, đã giúp Quang Huy Chi Thành chóng lại thời kỳ Hắc Ám, là người sáng lập ra Phong Tuyết thế gia" Tiêu Vũ dẫn đầu giải thích.

    "A! Thủy tổ đại nhân" bọn nhóc bất ngờ, không ngờ bọn hắn lại còn được nhìn thấy một trong năm vị đã từng cứu vớt Quang Huy Chi thành, mặc dù chỉ là hồn thể.

    Bọn hắn chỉ đứng lại trò chuyện một chút liền giải tán, trước khi đi Tiêu Vũ liền gọi lại Nhiếp Ly.

    "Nhiếp Ly, chờ chút, ta có chuyện muốn bàn với ngươi."

    Hắn đứng lại, nhìn với ảnh mắt khó hiểu, Ngưng Nhi thấy Tiêu Vũ có chuyện muốn nói liền chủ động rời đi.

    "Như ngươi thấy đây, Diệp Duyên đại nhân thần hồn không ổn định, ta cần ngươi giúp đỡ." Tiêu Vũ chủ động đưa ra thỉnh cầu.

    Nhiếp Ly trầm ngâm một lúc hắn liền nhớ ra không lâu trước đây hắn liền có được bản vẽ khôi lỗ.

    "Hừ, chuyện này có chút khó khăn, nhưng không lớn, được rồi Diệp Duyên đại nhân ngài đi theo ta đi, ta nghĩ ta có thể giúp ngươi." Nhiếp Ly hắn chủ động lôi kéo Diệp Duyên thủy tổ, nếu như được hắn tán thành, Nhiếp Ly liền có thể dễ dàng đối phó với phụ thân của Diệp Tử Vân.

    "Cảm ơn, trăm sự nhờ ngươi" nói rồi nàng phất tay với hai người, liền cáo từ.
     
    Annie DinhHạt đậu xanh thích bài này.
  5. langtieuvu

    Bài viết:
    4
    Chương 74 Chiến Kỹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chớp mắt, Diệp Thắng đem sự việc Tiêu Vũ cùng Tiếu Ngưng Nhi thông qua được khảo hạch Thiên Huyễn Thánh Cảnh, báo cáo cho Thành chủ Diệp Tông, Diệp Tông hạ lệnh, mời Tiếu Ngưng Nhi vào trong phủ thành chủ.

    Nhiếp Ly lúc này sau khi nhận nhờ vả của Tiêu Vũ hắn liền ở ngoài chợ lớn của Quang Huy Chi Thành trắng trợn mua sắm, mua rất nhiều tài liệu, Nhiếp Ly bắt đầu căn cứ bản vẽ chế tác ra con Linh Khôi hình chim.

    Trên đường hắn hỏi bóng gió về việc Tiêu Vũ thu phục Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm.

    Diệp Duyên liền trả lời như những gì Tiêu Vũ kể lại, chỉ thêm chút chi tiếc làm điều này càng thật hơn.

    Diệp Duyên liền nhớ lại trước khi đi Tiêu Vũ truyền âm nói.

    "Ngài có thể theo hắn, có thể tin tưởng hắn, nhưng việc hôm nay xin ngài hãy giữ bí mật." tiểu nữ oa chỉ để lại một câu liền đi, hắn phải làm sao a.

    Nhưng nhìn thiếu niên này căn cốt không tồi, có thiên phú không tê, hắn có nên thu nhận tên này làm đồ đệ không.

    Bất quá chuyện này liền không liên quan đến nàng, chuyện bây giờ là cần xem hình dạng dung hợp của Ngưng Nhi.

    "Nhanh, mau dung hợp Thanh Lân Tử Tước, để ta xem xem tuyệt kỹ của ngươi" Tiêu Vũ nhanh chóng thúc giục.

    Từ lúc ra khỏi Thiên Huyễn Thánh Cảnh, Tiêu Vũ cùng Ngưng Nhi một đường chạy đến Thí Luyện chi địa.

    "Được rồi" nàng khẽ nhắm mắt cảm nhận Thanh Lân Tử Tước bên trong linh hồn hải, thân thể nhanh chóng bành chướng, cùng Thanh Lân Tử Tước yêu linh dung hợp.

    Cơ bắp căng chặt, sau lưng mọc ra đôi cánh rộng dài, toàn thân phủ kín tấm vảy màu xanh lấp lánh ánh kim loại sắc bén, mang theo lạnh buốt, làm cho người xem bất giác run rẩy, dưới mí mắt nổi lên một vài mảnh vảy xanh biếc của Thanh Lân Tử Tước.

    Màu tím lôi vân dày đặt vay xung quanh Ngưng Nhi, như hung hăn càng quấy, như lại hộ chủ mà không cho Tiêu Vũ tiếp cận.

    Cả người tràn ngập lực lượng, nàng khẽ mở mắt nhìn người trước mặt, ánh mắt sắt bén từ việc dung hợp Thanh Lân Tử Tước, chỉ cần lướt qua cũng khiến cả người bủn rủn tay chân.

    Tiêu Vũ thoáng chốc sững sờ trước ánh mắt xa lạ mà lại sắc bén của Ngưng Nhi, dường như một phần bản ngã trong nàng đã biến đổi.

    "Tiêu Vũ?" Ngưng Nhi nhẹ gọi, kéo Tiêu Vũ ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung.

    "A, không có gì! Ngươi cảm thấy thế nào?" Tiêu Vũ vội đáp, lòng bỗng dâng lên một chút bối rối. Sao nàng lại thất thần nhìn chằm chằm vào Ngưng Nhi như vậy?

    "Khá tốt, cảm giác tràn đầy sức mạnh," Ngưng Nhi khẽ nói, cảm nhận từng biến chuyển trong cơ thể khi linh lực yêu linh hòa hợp vào nàng.

    Ầm!

    Chỉ một chớp mắt Ngưng Nhi liền biến mất, khi nàng xuất hiện lại thì tảng đá trước mắt ầm ầm vỡ ra từng mảnh.

    Nói chính xác nàng không phải biến mất, mà chính là tốc độ của phong và lôi, khiến cho tốc độ được đẩy lên nhanh chóng, đến nỗi mắt thường không thể theo kịp, cùng với sự hung mãnh, nghiền áp mọi vật của lôi khiến cho một kích của Ngưng Nhi tập trung lại nghiền nát đối phương.

    "Kỹ năng này không tồi, có thể một kích tất sát đối phương, nên gọi nó là gì đâu? Tiêu Vũ" nhìn tảng đá vỡ vụn trước mắt, nàng khẽ mỉm cười, không tệ.

    "Ngươi muốn ta đặt tên cho chiến kỹ này sao?"

    "Đúng vậy." nàng muốn bản thân càng nhiều thứ liên quan đến Tiêu Vũ, càng nhiều càng tốt, tên chiến kỹ cũng phải là Tiêu Vũ đặt cho.

    "Vậy Phong Lôi Đoạt Kích vậy, ta không có năng khiếu đặt tên, chỉ có thể nghĩ ra bấy nhiêu." Nàng ngượng ngùng cười.

    Bên trong thức hải Tiêu Vũ, Phượng Hoàng cùng tiểu Kỳ cười mỉa.

    Ha hả! Nếu nàng đặt tên hay bọn ta đã không bị nàng kêu là 'tiểu Kê, tiểu Kỳ' rồi.

    "Được! Vậy chiến kỹ này là Phong Lôi Đoạt Kích" Ngưng Nhi gật đầu, đồng ý.

    Ngưng Nhi ngẩn người suy nghĩ, tự hỏi bản thân còn khả năng gì có thể khai phá thêm. Ánh mắt Tiêu Vũ liền dừng lại ở đôi cánh sắc bén đang vươn ra từ sau lưng Ngưng Nhi, và nàng lập tức nảy ra một ý tưởng.

    "Ngưng Nhi, thử sử dụng đôi cánh của ngươi xem sao," Tiêu Vũ đề nghị.

    "Đôi cánh?" Ngưng Nhi thắc mắc.

    "Đúng vậy! Ta thấy cánh của ngươi sáng bóng và sắc bén, có thể tận dụng chúng làm vũ khí sẽ rất hiệu quả đấy." Tiêu Vũ nhấn mạnh, nghĩ đến đôi cánh của Thanh Lân Tử Tước với những chiếc vảy sắc như lưỡi dao, ánh lên sắc kim loại.

    Hiểu ý, Ngưng Nhi liền vỗ cánh bay vút lên không, truyền một phần lôi điện vào đôi cánh, khiến năng lượng ấy lan tỏa qua từng chiếc vảy. Nàng khẽ vung cánh, và ngay tức thì, ba đến bốn chiếc vảy sắc bén bay thẳng ra, phóng xuyên qua tảng đá phía dưới như những lưỡi kiếm sắc lẹm. Những chiếc vảy không dừng lại ở đó, chúng tiếp tục xuyên sâu vào lớp đất phía dưới, mạnh mẽ và chuẩn xác.

    Dù chẳng còn thấy dấu vết của những chiếc vảy kia, nhưng trên mặt đất, bốn dấu cắm sâu hiện lên rõ ràng, chứng tỏ sức mạnh tuyệt đối của Ngưng Nhi.

    Ngưng Nhi liền phóng tiếp bốn chiếc vảy từ cánh còn lại, chúng bay vút về phía hàng cây trước mặt. Ngay khi những chiếc vảy rời khỏi cánh, nàng lao nhanh theo chúng, thân ảnh như bóng ma ẩn hiện giữa không trung.
     
    Annie DinhHạt đậu xanh thích bài này.
  6. langtieuvu

    Bài viết:
    4
    Chương 75 Hẹn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một nụ cười thoáng hiện trên môi Ngưng Nhi khi nàng khéo léo điều khiển đôi cánh sắc bén, để chúng lướt ngang qua thân những cây cổ thụ.

    Rầm! Rầm! Rầm!

    Mỗi lần đôi cánh nàng chạm vào, những thân cây đều bị cắt đứt gọn ghẽ, đổ xuống mặt đất trong tiếng vang lớn. Cảnh tượng ấy khiến Tiêu Vũ đứng quan sát cũng phải trầm trồ. Lúc này nàng hiểu ra chiến thuật mới: Khi những chiếc vảy chưa thể gây sát thương, Ngưng Nhi có thể dùng chúng để đánh lạc hướng, rồi dùng đôi cánh sắc bén của mình làm đòn tấn công bất ngờ.

    Đòn phối hợp giữa tốc độ và sự sắc bén này quả thật khiến đối thủ không thể đề phòng.

    "Không tệ đâu! Ngươi định gọi chiến kỹ này là gì" Tiêu Vũ đi tới hỏi.

    "Gọi Thiên Vũ đi" nàng không chút nghĩ liền nói, nếu Tiêu Vũ đặt tên như vậy, nàng liền gọi tên chiến kỹ này như vậy đi, mặc dù có chút trung nhị.

    "Nàng đặt tên không tệ nha Tiểu Kê" Tiêu Vũ nói với Phượng Hoàng trong thức hải.

    "Ha hả" nàng miễn bàn luận

    Ngưng Nhi cảm nhận dòng sức mạnh bên trong mình vẫn đang trào dâng, nghĩ rằng có lẽ nàng có thể phát triển thêm một chiến kỹ diện rộng mới. Không khí xung quanh nhanh chóng thay đổi; dưới chân nàng, phong và lôi lực bùng lên, lan rộng ra bán kính năm mươi mét, tạo thành một bức tường chắn kiên cố. Bức tường phong xoáy vững chắc với những tia lôi vân đan xen, vừa có thể phòng thủ, vừa có thể tấn công bất cứ kẻ nào tiếp cận.

    Đứng giữa trung tâm của bức tường gió, Ngưng Nhi lên tiếng thách thức: "Tiêu Vũ, ngươi thử tấn công ta xem nào."

    Tiêu Vũ đáp lại ngay: "Được!"

    Nàng nhanh chóng lấy ra một cây bút Minh Văn từ không gian giới chỉ, rồi tay phải khẽ vung lên, phác họa vài đạo Minh Văn giữa không trung.

    "Minh Văn Thủy Long Trận!"

    Lời vừa dứt, tiếng rồng ngâm vang vọng, hai con thủy long hùng mạnh phóng ra từ minh văn pháp trận, lao tới bức tường phòng thủ của Ngưng Nhi với khí thế dữ dội.

    Hai đầu thủy long điên cuồng lao tới, nhưng khi còn chưa chạm được vào bức tường gió, chúng đã bị những tia lôi điện từ bức tường phóng ra đánh tan. Điện quang lóe lên, thân hình thủy long vỡ vụn thành từng mảnh nước, hóa thành hơi sương tan biến.

    Ngưng Nhi mỉm cười, tự tin nhìn vào bức tường phòng thủ mạnh mẽ của mình. Bức tường không chỉ phòng thủ tuyệt đối mà còn phản công ngay khi có bất kỳ đòn tấn công nào tiến tới. Tuy vậy, nàng biết sức mạnh của chiến kỹ mới này vẫn cần được kiểm chứng.

    "Tiêu Vũ, cứ tiếp tục tấn công đi. Ta muốn xem bức tường này có thể chịu được bao lâu. Ngươi thử đổi loại tấn công khác xem," Ngưng Nhi nghiêm túc nói. Nàng muốn thấu hiểu triệt để khả năng của "bức tường" này, tránh chủ quan để rồi chuốc lấy thất bại trong những trận chiến khốc liệt về sau.

    Tiêu Vũ cười, nhẹ nhàng trêu: "Khoan đã! Ngươi không định đặt tên cho chiến kỹ này sao? Hô tên chiến kỹ chẳng phải sẽ làm tăng chiến ý sao? Đặt tên trước đi nào!"

    Ngưng Nhi suy nghĩ một lát, rồi khẽ gật đầu: "Gọi là Tỏa Thiên đi. Khóa chặt ta để bảo vệ, đồng thời khóa chặt đối thủ để hắn không thoát."

    Tiêu Vũ nở nụ cười đầy phấn khích: "Rất hay! Nếu đã có tên, vậy ta muốn xem Tỏa Thiên của ngươi cứng đến mức nào."

    Ngưng Nhi đứng bên trong Thiên Tỏa, chờ đợi đợt tấn công từ Tiêu Vũ. Thời gian trôi qua từng khắc, nàng bắt đầu nghi ngờ liệu Tiêu Vũ có rời đi rồi không. Vừa nghĩ thế, nàng vừa nói

    "Không phải Tiêu Vũ đi rồi chứ?"

    Chưa dứt lời, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại. Lôi vân cuồn cuộn hội tụ trên cao, những tiếng nổ đì đùng vang lên, báo hiệu một trận sấm sét sắp giáng xuống. Nhìn cảnh tượng lôi vân bủa vây như thế, Ngưng Nhi liền hiểu Tiêu Vũ đang chuẩn bị sử dụng sức mạnh của Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm.

    "Nàng không phải định giết ngươi đó chứ?" Bạch Trạch nhìn trận thượng như vây nhịn không được thốt lên một câu.

    Ngưng Nhi đáp lại, miệng cố tỏ vẻ bình tĩnh: "Sao có thể? Nàng tin tưởng ta mà.." Nhưng trong đầu, nàng không khỏi đồng tình với Bạch Trạch. "Thật ra, nàng đúng là muốn giết ta rồi!"

    Ngước lên nhìn tầng tầng lớp lớp lôi vân đang ùn ùn kéo đến, Ngưng Nhi hít sâu một hơi. Trận thế này quả thực khiến bất cứ ai cũng phải run sợ. Ngay cả khi đứng giữa bức tường phòng thủ Thiên Tỏa, nàng vẫn cảm nhận được áp lực khổng lồ từ cơn giận dữ của thiên lôi.

    Tiêu Vũ đưa kiếm lên trời, triệu hồi sức mạnh của thiên lôi và mây trời, rồi giáng mạnh xuống mặt đất. Đòn này tạo ra một luồng sấm sét ầm ầm và gợn sóng chấn động lan rộng.

    Luồng sấm sét mạnh mẽ giáng thẳng vào Thiên Tỏa của Ngưng Nhi, phá hủy bức tường phòng thủ trong tích tắc, không để nàng kịp trở tay. Sức mạnh dư âm của thiên lôi cũng đủ để đánh bật Ngưng Nhi ra xa.

    Nhận thấy điều đó, Tiêu Vũ lập tức thu hồi linh lực, vội chạy tới đỡ nàng, gương mặt đầy hối hận và lo lắng.

    "Ta.. ta quá tay rồi, không nên dùng chiêu này để thử sức ngươi,"

    Tiêu Vũ tự trách, ánh mắt bối rối. Dù chỉ dùng chưa đến một phần sức mạnh, nhưng với năng lực của một Truyền Kỳ yêu linh sư kết hợp cùng Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm, đòn đánh ấy vẫn quá sức kinh khủng.

    Ngưng Nhi mỉm cười, trấn an nàng

    "Không sao đâu! Là ta nhờ ngươi mà. Ta muốn ngươi đánh tan Thiên Tỏa để có thể hiểu rõ giới hạn của bản thân, từ đó cố gắng hơn."

    Vì để Tiêu Vũ không tự trách nàng liền nói sang chuyện khác.

    "Tiêu Vũ! Cha ta mời ngươi qua dùng cơm, ngươi có thể đến không."

    "A! Dùng cơm, ta với thúc" Tiêu Vũ mắt trợn to bất ngờ nhìn Ngưng Nhi.

    "Ừ, đến nhà ta dùng cơm, ta, ngươi và cha ta"

    Ngưng Nhi thấy Tiêu Vũ có vẻ vẫn còn tự trách, liền nhanh chóng chuyển sang chuyện khác để nàng không phải bận lòng thêm nữa.

    "Tiêu Vũ! Cha ta mời ngươi qua dùng cơm, ngươi có thể đến không?"

    Tiêu Vũ tròn mắt ngạc nhiên, lắp bắp.

    "A! Dùng cơm.. ta với thúc.. thật sao?"

    Ngưng Nhi mỉm cười, gật đầu khẳng định

    "Ừ, đến nhà ta dùng cơm. Chỉ có ta, ngươi và cha ta thôi."

    Tiêu Vũ bỗng chốc trở nên lúng túng, chưa bao giờ nàng nghĩ mình sẽ được mời đến nhà của Ngưng Nhi một cách thân thiết như thế. Trước lời mời từ hai người thân thiết nhất của Ngưng Nhi, nàng vừa có chút hồi hộp, vừa có chút mong đợi, không biết sẽ phải đối diện thế nào.

    "Được.. được nha!" Tiêu Vũ gật đầu.

    "Vậy được rồi, cuối tuần ngươi nhớ đến" Ngưng Nhi đứng dậy thu hồi hình dạng yêu linh.

    "Ừ, ta sẽ tới"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...