Chương 2: Nghỉ Hưu
Không giống thiên đình ồn ào, nơi đây vĩnh viễn chìm trong sắc tối u lam và tiếng nước nhỏ giọt từ trần đá: Địa phủ.
Nơi từng bị xem là chốn tối tăm nhất tam giới, nay đã được cải cách toàn diện, đường đi lát đá linh thạch, đèn lồng âm quang treo theo mùa, hệ thống luân hồi vận hành tự động bằng trận pháp công nghệ cao, đúng là thời đại văn minh, ngay cả địa phủ cũng không đứng ngoài cuộc.
Giữa trung tâm tầng thứ mười tám, tòa nhà lớn nhất vẫn sáng đèn như thường lệ. Trên cánh cửa khắc ba chữ lớn bằng mực máu pha vàng: Hắc U Điện
Bên trong, bóng người ngồi trên Hắc Ngọc Đài Vương tọa, lặng như không khí, nhưng chỉ một ánh mắt quét qua cũng khiến hàng trăm quỷ sai cúi rạp đầu.
Hàn Mặc Uyên – vị Quỷ Vương tối cao từng náo loạn cả vạn giới – đang ngồi trên ngai, tay lật từng trang sách cổ, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.
Góc phòng có lò trầm hương nghi ngút, ánh đèn hồng hoàng uốn lượn trong màn sương tím, không khí y như phòng dưỡng sinh hơn là trụ sở quản lý hàng tỉ linh hồn.
Bên ngoài, hàng ngàn vong linh xếp hàng chờ phán xét, đám tiểu quỷ chạy tới lui điều phối trật tự, các phán quan cầm sổ sinh tử bận tối mặt. Nhưng ở đây, hắn vẫn đang nhấm trà ô long, gác chân đọc sách.
Cốc, cốc, cốc.
Ba tiếng gõ nhịp vang lên, không cần ra lệnh, ba vị quan quỷ cấp cao nhất xuất hiện, hành lễ trước mặt hắn.
"Đại nhân gọi chúng thuộc hạ có chuyện gì ạ?"
Hàn Mặc Uyên không ngẩng đầu, chỉ thong thả rút ra một văn bản được ép bằng bùa hỏa kháng – giấy vàng, viền đỏ, đóng dấu đen.
"Xác nhận hộ một thứ."
Ba vị quan quỷ liếc nhìn:
Giấy phê duyệt nghỉ hưu – Chủ thể: Hàn Mặc Uyên (tự ký).
Một vị không kìm được, khẽ lẩm bẩm: "Tự.. Ký thật luôn?"
Người kia thì nín thở: "Dấu phê.. Là ấn ngọc địa phủ chính chủ.."
Vị cuối cùng thì run tay: "Khoản tài chính sau khi nghỉ.. Vẫn là luân chuyển toàn bộ lợi tức công khai của địa phủ.. Về tài khoản riêng của Hàn Mặc Uyên?"
Hàn Mặc Uyên bình thản gật đầu:
"Từ mai, ta sẽ chuyển sang vai trò Cố vấn tối cao không lương của địa phủ. Không lương. Vẫn có cổ phần."
Hắn chỉ lên tấm bảng gắn trên ghế:
"Cố vấn tối cao – Trụ sở tổng địa phủ."
"Bắt đầu từ tháng sau, mọi văn bản cần duyệt đều có thể chuyển qua Quỷ Vương mới, ta chỉ nhận báo cáo vào thứ tư hàng tuần. Và!"
"Không họp hành. Không triệu tập khẩn. Không làm phiền lúc ta đang đọc sách."
Ba vị quan quỷ: "..."
"Chúng thuộc hạ.. Vô cùng kính phục đại nhân."
Hàn Mặc Uyên lấy ra một sổ thống kê và một văn bản khác đặt lên bàn.
"Chưa hết đâu"
Một trong ba vị quan quỷ liếc nhìn sổ thống kê tài sản kèm theo văn bản, sắc mặt dần dần cứng lại:
".. Ngoài chức vị cố vấn tối cao, đại nhân còn sở hữu trọn bộ chuỗi địa sản tầng thứ chín, ba khu nghỉ dưỡng tại U Thủy Cốc, năm trăm mẫu đất quanh Trì Vong Tuyền, một chuỗi tiệm trà Địa Âm Lâu, và cổ phần đầu tư vào công ty vận chuyển linh hồn 'Luân Hồi Logistics'.."
Vị quan thứ hai lật sổ phụ: "Còn.. Quyền sở hữu nhãn hiệu rượu Địa Hỏa Trúc Diệp, thư viện U Cảnh Tàng Thư Các, và.. Ờ.. Cả cửa hàng bán cá cảnh bên cầu Nại Hà."
Người cuối cùng: "Còn có cả một biệt phủ riêng tại tầng mười ba địa phủ, hồ riêng, suối linh, trận pháp dưỡng khí, và.. Một phòng trà nhìn ra sông Vong Xuyên."
Hàn Mặc Uyên ung dung rót thêm chén trà ô long, gật gù:
"Ừ, để dưỡng sinh mà."
Rồi thong thả đặt chén trà xuống, hắn nói như thể chỉ đang nhắc lại một sự thật hiển nhiên:
"Tất cả những thứ đó, nếu không có ta cải tạo địa phủ, vận hành trận pháp, mở rộng kết nối thương giới, thì giờ vẫn chỉ là đầm lầy âm khí với sương độc thôi."
Cả ba: "..."
"Đại nhân đúng là.. Chuẩn bị kỹ càng hơn cả thiên đế."
Hàn Mặc Uyên gật nhẹ, khép sách, đứng dậy. Áo choàng đen lướt nhẹ, bước chân thong dong mà vẫn mang khí thế uy nghiêm như bao năm thống trị địa phủ.
Ngay khi hắn vừa chuẩn bị ra khỏi điện, một tiểu quỷ vội vã chạy vào:
"Đại nhân! Tin nóng hổi ạ! Ngài Từ Tĩnh Nhạc của thiên đình.. Vừa chính thức nghỉ hưu rồi!"
Hàn Mặc Uyên dừng bước, im lặng vài giây.
".. Thật à?"
Tiểu quỷ gật đầu lia lịa: "Vâng ạ! Nghe nói là vừa vác kiếm đe dọa thiên đế, bắt ký hợp đồng nghỉ hưu sau hai trăm năm bị lơ.."
Góc môi Hàn Mặc Uyên hơi cong lên.
"Ồ.. Vậy là hắn cũng về hưu rồi sao?"
Không ai biết nụ cười ấy mang ý nghĩa gì. Lạnh nhạt như hồ băng, nhưng lại mang chút ẩn ý kỳ lạ.
"Thú vị rồi đây."
Hắn quay người, ra hiệu không ai được theo. Bóng dáng đen tuyền dần tan vào làn sương u minh lạnh giá, để lại phía sau cả đám tiểu quỷ nháo nhào bàn tán.